Professional Documents
Culture Documents
2006
Lời ngỏ
1
Tiïëng goåi quï hûúng
Tôi nghe hai tiếng quê hương vọng từ miền yêu thương da diết. Tôi nghe trong
những cánh cò lượn thẳng tắp trên đồng lúa bát ngát xanh. Tôi nghe trong mong manh
hơi sương của đất và trong chất ngất tiếng hò lời ru.
Ai sinh ra cũng có một quê hương, nơi ta ở, khi ta đi, là chốn để nhớ mong.
Giữa dòng người lao nhanh vội vã, vẫn nghe một tiếng gọi thiết tha. Giữa cuộc
đời ồn ã, vẫn nghe hương quê đậm đà. Khi sinh ra ta có nơi để nhớ cho tâm hồn thả vào
những dòng thơ. Con sông nhỏ vẫn êm đềm khua nước. Ai biết trước một ngày phải xa
quê. Cha mẹ ơi, con còn thương còn nhớ: những mái đầu đã bạc điểm sương.Những đôi
tay gầy gò trong nắng sớm đến tối trời vẫn còn lo miếng cơm.
Ta quên sao những tháng ngày thơ bé, giận hờn ư, bao nỗi niềm vu vơ. Ta quên
sao từng con diều trước gió, gọi hồn về mấy nẻo đường quê xưa. Và xa xa cánh đồng
đương trải khắp, từ chân trời cho đến miền thùy dương. Và cao cao làn mây bay trong
nắng, nhớ đêm về ngồi ngắm một vầng trăng.
Ôi tháng ngày cứ trôi về phía trước, giữa dòng đời ngược xuôi của lòng tôi. Khi
tuổi thơ không còn lên tiếng nữa, giữa phố phường nghe lặng một chiều mưa. Mà sao nhớ
những buổi trời trưa. Những đêm dài bên đôi bạn tri kỷ. Cùng nhâm nhi chén rượu khúc
tâm tình. Từ nơi ấy bắt đầu và kết thúc, một tình bạn đẹp tươi và sáng ngời. Từ nơi ấy tôi
bắt đầu biết viết, những lời thương lời nhớ rồi phiêu diêu.Và sau cùng tôi nhớ thương
cuộc sống, thời trẻ trai chìm đắm giữa sông dài. Nên yêu thương mạnh hơn lên gấp bội.
Ngồi một mình lặng lẽ vẽ quê hương.
Tác giả
2
Xôn xao cơn gió nắng vào ngang sân.
Thương sao hạt gạo trắng ngần
Mồ hôi của bác nông dân ngoài đồng.
Bầu trời xanh ngút mênh mông
Tựa như con sóng biển Ðông tuôn trào
Mặt trời khe khẽ lên cao
Đêm đêm có ánh trăng vào nhà chơi.
Hiên nhà từng buổi mưa rơi
Từng giọt thánh thót khi rời trời xanh
Thương sao thương đến vô ngần
Nhớ sao là nhớ bao lần chưa quên.
Những khi nghe khúc nhạc êm
Tình quê thương nhớ gom thêm tình người
Dù đi xa đến muôn nơi
Việt Nam yêu dấu là trời quê hương.
Nhúá quï
Xa quê đã mấy năm rồi
Tình thương nỗi nhớ một thời tuổi thơ.
Mẹ giờ tóc trắng bạc phơ
Người cha xạm nắng từng bờ ruộng xưa
Tiếng hò câu hát đu đưa
Nghe trong gió lạnh hàng dừa dưới trăng
Những ngày cha dẫn đi đăng
Ao che bóng lá, lưới chằng cá lên
Mẹ ơi! Nghe giục trống rền
Cùng đi xem hội đình đền làng ta.
Bao năm con đã cách xa
Qua sông mới biết con là tha hương.
Con về tìm lại tình thương
Giữa bao la gió cánh đồng mây bay
Quê hương nhìn đã mắt cay
Ðôi hàng lệ ướt thân này nhớ mong.
3
Tình quê mặn đắng từ ngàn dâu xanh.
Sương mờ thôn xóm mong manh
Mẹ cha sớm sớm nhọc nhằn sao quên?
Mẹ ơi, con nhớ từng đêm
Ngồi khâu chiếc áo dưới đèn cheo leo.
Cha ơi, năm tháng trèo đèo
Lội sông lội suối mà nghèo rưng rưng.
Chiều nay lòng bỗng ngập ngừng
Ôm đàn con hát lệ đừng từng câu
Mưa rơi bóng đổ bao lâu?
Mình con lặng lẽ mái đầu lạnh sương…
Hûúng xûa
Quê hương biết mấy thân yêu
Có con sông nhỏ sớm chiều nước lên.
Những hàng bèo tấm lênh đênh
Cầu tre lắt lẻo gập ghềnh ai qua?
Vàng rơi đồng lúa xa xa
Con trâu đi trước cái cày theo sau.
Từng hàng cò trắng phau phau
Nơi chân trời sáng có gàu nước trong.
Hàng tre uốn gió cong cong
Con đường ngập nắng hoa đồng hoang sơ.
Giậu thưa khói bếp mập mờ
Trong hơi sương sớm còn mơ cánh diều.
Hàng dừa dáng đứng liêu xiêu
Tuổi thơ yêu dấu bao điều nhớ thương.
Người đi lòng mãi vấn vương
Bước chân xa xứ con đường về quê.
4
Nhớ màu hoa tím xinh xinh
Trên dòng sông cũ thương mình xa quê…
Vö àïì
Lúâi ru…
Gioåt…
5
Cho dù hải đảo cách xa
Đất liền thương nhớ vẫn là tình chung.
Thương em thương đến vô ngần
Vì đâu ta nát nhạc ngừng lời êm ?
Mưa gieo bao nỗi sầu thêm
Mà lòng đau nhói biết làm sao đây ?
Mưa ơi thương chút tình này,
Đường hoa cũng ướt lệ đầy tấm khăn.
Ôi, tình sao mãi băn khoăn ?
Mưa nay lại nhớ một lần mưa xưa...
Hoãi…
6
Yêu thương từ cái đêm nào
Nghẹn lòng nay khóc tìm vào lời ru.
Quê hương còn mãi cho dù,
Đò qua bến vắng ngậm ngùi thê lương.
Giọt mưa hiu hắt bên đường,
Sầu đưa lặng lẽ trên bờ ao sen.
Đời cha như những ngọn đèn
Đời mẹ như những chiếc rèm lưa thưa.
Mẹ ơi thương nhớ sao vừa?
Cha ơi con nhớ đò dưa đêm dài
Bây giờ đã mắt lệ cay
Con xin tạ lỗi những ngày khi xưa…
7
Anh nguyện làm một hàng tre
Tìm em trong gió một bè tảo xanh
Tre già sương sớm mong manh
Bờ rau nhấm cỏ chòng chành thuyền đưa.
Anh tìm trong những cơn mưa
Bao lời ru cũ sớm trưa nhọc nhằn.
Anh tìm lệ ướt tờ khăn
Ngày xưa em đã in hằn trong tim.
Anh xin làm một loài chim
Nghiêng đôi cánh bé hòa mình vào không.
Ngày thơ anh mãi còn trông
Anh xin tìm lại chút hồn ban sơ.
Hồn anh hòa với dòng thơ
Nếu như còn nữa những lời yêu xưa…
Tûâ ngaây em ài
Laâm sao?
8
Vẫn trong ký ức êm đềm hôm qua.
Mình tôi với chữ “thật thà”
Trời xanh lỡ phụ, tôi làm sao đây?
9
Tiïëng goåi tûâ miïìn yïu thûúng
10
Tònh àún phûúng
11
Ai về nghe nhịp đò đưa
Sông xưa bến cũ lưa thưa lục bình.
Ai về trong thoáng bình minh
Mơ màu khói bếp quê mình đất cha.
Một con đò, thoáng như xa
Một con đường nhỏ mái nhà tranh xưa.
Thoáng miên man, dưới hàng dừa
Lối mòn xanh thắm mây vừa mỏng manh
Ao sen một thoáng long lanh
Chân trời cánh én lượn quanh ruộng bờ.
Ngày xưa cái thưở hay mơ
Lá bay cũng tiếc ngẩn ngơ ngồi buồn.
Cánh diều gởi gió nụ hôn
Hôn trời hôn đất ôm hồn vi vu.
Trăng lên giữa tiếng mẹ ru
Nụ cười thơ bé ngậm ngùi còn đâu.
Xin về trong thoáng mưa ngâu
Chạy trên lối vắng dưới màu xanh trong
Xin được làm một loài ong
Loài chim loài bướm bay vòng tuổi thơ.
12
Chuyến tàu đêm cuối rời ra
Chầm chậm anh bước qua phà sang sông
Mình tôi còn lại nhớ mong
Một người đi mãi khuất trong cuộc đời.
Bạn tôi, giờ đã xa khơi
Con tàu lướt sóng, đâu lời yêu thương.
Bạn tôi đâu bước chung đường
Những đêm mưa gió phủ sương trăng tàn.
Kỷ niệm còn mãi chứa chan
Vòng tay yêu dấu qua ngàn thương đau.
Đêm sương lạnh giá mái đầu
Ba-lô một chiếc chẳng giàu chẳng sang.
Ra đi giữa những vô vàn
Lời thương lời nhớ ngập tràn đò đưa.
Ngọn đèn leo lét trong mưa
Lòng càng quyến luyến tiễn đưa bạn hiền.
Cách xa nỗi nhớ triền miên
Đêm nay đêm cuối gọi miền yêu thương.
Lệ rơi lòng đã vấn vương
Khói bay sương tỏa ánh dương đâu còn!
Đêm nay còn chút tình con
Gom vào thương nhớ hao mòn tâm can
Bạn hiền đã khuất trường giang
Tàu vừa khuất bóng mây ngàn vụt bay.
Tôi nguyện cầu anh phúc may
Tin lành vượt bến ngàn ngày như xưa.
Lòng thương lòng mến chưa bưa
Hẹn mai gặp lại, nhịp đưa tâm buồn.
Mình anh lặng khuất hoàng hôn
Mình tôi lặng lẽ lối mòn lạ…quen
13
Mûa buöìn
Vö àïì
14
Viïîn xûá möång chên quï
Quê hương đã gọi lòng anh
Tràn trong giấc mộng đêm trăng hôm nào.
Đã nghe diều biếc nghiêng chao
Đã thương đò nhớ ca dao tình đời.
Để nâng lòng đến chơi vơi,
Để đem máu lệ đổ trời hôm khuya.
Ra đi hai tiếng chia lìa
Miền xa cát trắng đầm đìa lệ tuôn.
Chạnh lòng thức dậy còn vương
Một con cò trắng trên đường chân quê.
Màu xanh phủ khắp sơn khê
Ngày thơ dãi nắng dầm dề giang mưa.
Phố cao còn nhớ ngày xưa
Đèn kia có biết đò đưa đêm dài?
Giấc mộng quê vỡ, còn ai?
Chợt anh thức giấc, trên vai lời thề
Anh sẽ đứng dậy về quê
Gọi ngàn thương nhớ đê mê năm nào..
Ngỡ đâu trăng đã qua đời
15
Kyã niïåm boã quïn
Bao nhiêu chiếc lá sau hè
Bấy nhiêu kỷ niệm bạn bè vụt qua.
Từ khi nước mắt xa nhà
Bỏ quên tuổi nhỏ, thật thà còn đâu.
Nhịp đưa chiếc võng vườn sau
Hắt hiu cơn gió vo nhàu thời gian.
Tuổi thơ đan chiếc lá vàng
Niềm thương niềm nhớ ngỡ ngàng trơ vơ.
Hoàng hôn sương trắng ai ngờ
Còn trong ký ức chứa chan mặn nồng.
Bạn tôi biết còn nhớ không?
Ngày xưa bên luống ruộng đồng có nhau.
Bạn tôi đã khuất còn đâu
Bỏ quên kỷ niệm thưở nào ấu thơ…
Sûúng giùng
Sương giăng khắp nẻo đường trần
Phố sương chìm lấp trong màn đê mê.
Lá xuân xưa bỗng theo về
Đường xuân xưa cũng bốn bề hoa xuân.
Đi qua biết mấy gian truân
Bước chân lãng tử phong trần từ lâu.
Mặt trời ơi, lặn nơi đâu?
Trong hơi giá buốt sương mờ trắng tinh.
Mây trời trông vẫn xinh xinh
Chim trời bay mãi một mình người ơi!
Non sông biết mấy đầy vơi
Thiên nhiên cùng với cuộc đời hòa ca.
Sương giăng mấy nẻo xa xa
Xe lăn lướt bánh tôi và tôi thôi.
Tìm về cái thưở xa xôi
Một ngày khi ấy trăng xưa trôi về.
Sương mờ một cõi như mê
Tôi bay vào chốn sơn khê lâu rồi.
16
Bêng khuêng
Hïët
Biên Hòa, tháng 04 năm 2006
Copy right © April 2006 by Khang Duong
17