Professional Documents
Culture Documents
Gắn bó với thơ từ thưở thiếu thời cho đến lúc từ giã cõi đời, hiếm ai được như
vậy. Tôi đến vơi thơ cũng hết sức tình cờ, ban đầu chỉ là những câu ngô nghê không
vần điệu. Nhưng càng về sau, thơ đã mang hồn hơn, tải được trong nó cái tâm trạng
của bản thân mình. Có lẽ tôi viết thơ rất buồn. Tuy là buồn, là cô đơn, là lẻ loi thật
đấy nhưng chất chứa bao hoài niệm, nỗi niềm và mong ước của tôi. Tôi viết về chủ
đề Tình Bạn nhiều, tình bạn trong tôi rất lớn, có cảm giác như nó chính là cuộc sống
của tôi vậy. Sống trong tình yêu thương của bạn bè , ta mới thấy hết thế nào là cuộc
sống. Khi ta vui, lúc ta buồn, bạn chứ không phải ai khác là người sẽ đến và chia sẻ
với ta. Tình bạn thật sự quan trọng đối với tôi.
Một mảng thơ khác của tôi, viết về tình cảm tuổi học trò với bao yêu, thương,
giận ghét vu vơ. Có lúc tôi sung sướng hạnh phúc, cũng có lúc tuyệt vọng đau khổ.
Trong mọi tình huống, tôi luôn cố gắng đứng vững và tạo cho mình một khuôn mặt
kiên định, có không ít hiểu lầm gây nên bất hòa chia rẽ nhưng tôi vẫn dũng cảm
chấp nhận. Có lẽ tình cảm tuổi mới lớn thật khó hiểu, thơ tôi cơ hồ không thể phản
ánh hết, bản thân tôi trong những trường hợp đó đều chọn cho mình giải pháp thinh
lặng, vì:
“ Ai hãy làm thinh chớ nói nhiều
Để nghe dưới đáy nước hồ reo
Để nghe tơ liễu run trong gió
Và để nghe trời giải nghĩa yêu”
(Hàn Mặc Tử)
Tôi yêu thích thơ của Nguyễn Khuyến, ở đó tôi thấy chính tôi và quê hương
tôi. Qua những bài thơ tả cảnh viết về con người và cuộc sống, cụ thật tài tình và
xứng đáng với danh xưng Tam Nguyên Yên Đỗ. Cũng như cụ, tôi cũng muốn làm thơ
tả cảnh. Nhưng qua cảnh ngụ tình, có lẽ khi đọc thơ của tôi hay bất kỳ của ai khác,
chúng ta nên hiểu theo nghĩa hàm ẩn thì mới thấy hết cái hay cái đẹp của một bài
thơ.
Tôi chưa thể bằng với những nhà thơ nổi tiếng nhưng tôi mong muốn góp sức
nhỏ bé của mình để làm cho trời thơ Việt Nam thêm phần phong phú. Không bao giờ
tôi muốn tỏ ra mình hơn ai cả, nhưng chỉ mong sao mình trưởng thành hơn mình
hôm qua vậy thôi. Bởi thế, đừng ngại, hãy góp ý thẳng thắn với tôi như có gì thắc
mắc chưa vừa lòng về tập thơ này. Mong sao nó là niềm vui, thư giãn nho nhỏ cho
các bạn. Trước khi hết lời, xin cho tôi được trích dẫn một đoạn thơ khác làm đề tài
cho lời ngỏ này:
“ Nửa mùa nắng, nửa mùa mưa
Nhưng tôi riêng có một mùa để yêu
Mùa thu đẹp biết bao nhiêu
Cờ bay cùng với cánh diều tuổi thơ”.
1
Vêìng trùng àïm tröi
Vùæng trùng!
Đêm nay trăng đi đâu?
Để bóng mây u sầu
Để ngôi sao mong nhớ
Để hồn ai thẩn thơ.
Lặng lẽ và lặng lẽ
Cô đơn hòa cô đơn
Không còn bóng trăng nữa
Bầu trời thật trơ vơ.
2
Tôi muốn trở lại tháng năm đầu
Tuổi thơ yêu dấu đã về đâu?
Cánh diều lơ lửng bay trong gió
Tiếng sáo lưng trâu với câu hò.
Töi yïu em
Tôi yêu em: chẳng ai hiểu cả
Một tình yêu như sóng giữa trùng khơi
Tôi yêu em và trái tim mách lối
Một con đường tìm vào đến tim em.
Tôi yêu em thì hy sinh tất cả
Cả mạng này nếu cần cũng cho em
Tôi yêu em, đâu bằng lời sáo rỗng
Vậy mà sao em chẳng hề tin tôi?
Tôi yêu em và tôi chỉ có em
Đến khi nào tôi không yêu được nữa
Tôi tình nguyện vẫn là kẻ theo em
Một tình yêu chỉ âm thầm lặng lẽ
Chỉ mình tôi tự hiểu, tự hiểu thôi
Tôi yêu em: hỏi những vì sao ấy
Sẽ làm chứng mối tình của chính tôi
Một mai khi tôi không còn nữa
Để trái tim này mãi gọi tên em
Chỉ có thế và tôi sẽ đến
Tôi sẽ đến chỉ vì: tôi yêu em.
Biïín
Nghe trong ngọn sóng rì rào
Lời tình biển hứa ngọt ngào tháng năm
Hơi thở muối nồng xa xăm
Và mây ôm ấp, núi nằm cùng thơ.
Núi non đứng lặng ngẩn ngơ
Gió đi thổi mãi thẫn thờ thông xanh.
Ào ào con sóng chạy nhanh
Hồn tôi mau bước như tranh nhau đùa.
3
Cát trắng nâng bước ngày xưa
Xanh xanh trong những cơn mưa chiều về
Biển ơi có cuốn tóc thề?
Tôi ôm biển khát tìm về tuổi thơ.
Mặt trời ngỡ tưởng trong mơ
Nên rồi mãi đứng mãi chờ mãi mong.
Tìm câu biển hát trong lòng
Ôm mây ôm núi ôm tròn biển khơi.
Hoaâi niïåm
Đường xưa bước đã phai mờ
Hàng cây trong gió lơ thơ ngỡ ngàng
Hỏi người sao chẳng tìm sang?
Để một người nhớ bẽ bàng cơn mơ
Để rồi xé toạc bài thơ
Ngày xưa đã mất đợi chờ làm chi?
Bao lần lệ ướt bờ mi
Vẫn đem lá biếc gởi vì sao xa
Vầng trăng buông ánh sáng ngà
Màu buồn tuôn xuống nhà nhà tìm quên
Trời xưa sao lỡ đành quên
Một hình bóng cũ trên nền bóng xưa
Cô đơn đứng lặng trong mưa
Hiểu nhau thì biết có vừa lòng nhau
Sao tình lạc bước quên mau
Ôi người xa quá phai màu tháng năm
Tình ơi rét mướt lạnh căm
Xin đừng tới nữa tôi trằn trọc thêm
Đêm khuya vương nỗi sầu đêm
Sầu chưa trả hết nên tình chưa vui.
Nhúá baån
Thân tặng Đức Huy
4
Gặp nhau khẽ nói: “xin đừng quên nhau!”
Tûå traách
Lòng ta tự trách từ bao giờ
Nước mây man mác dạ ngẩn ngơ
Đưa ta đi vào khung trời mới
Bước tiếp hồn thơ ngượng với đời.
Trùng àïm
Trăng lên đỉnh núi trăng tàn
Ai qua miền ấy vén màn cơn mê?
Mà sao ngày dài lê thê?
Để đêm rơi xuống mân mê phím đàn.
Trăng lên nỗi nhớ miên man
Trăng đi xuống phố trăng lan khắp đường
Nơi đây trăng đã vấn vương
Cõi lòng ai nhớ vẫn nhường đám mây.
Con phố như hóa ngây ngây
Ngơ ngơ ngẩn ngẩn theo mây lên trời.
Ở kia có vì sao rơi
Đêm đêm hội tụ cho vơi nỗi buồn
Tình trăng còn mãi đẹp luôn
Tuy mây che lấp mưa tuôn bóng hình
Ôi! chỉ vì một chữ tình
Cho trăng ngây ngất làm thinh, trăng tàn…
5
Nghe như nắng đổ vào đêm vắng
Nghe như nước đọng tiếng hồn xiêu.
Nhaåc àïm
Nhạc ơi có một nỗi sầu
Ngày qua đã tưởng tâm đầu đắm say.
Nhạc buồn nhạc lặng cỏ cây
Đàn kia xao xác tháng ngày qua mau.
Tình ca là nỗi thương đau
Ca sĩ cũng chỉ làm màu cho vui,
Sân khấu như đã chôn vùi
Tìm đâu để thấy một mùi nhớ thương.
Nhạc buồn nhạc mãi vấn vương
Buông cho một khúc đêm dường tương tư.
Người hỏi sao nỗi sầu ư?
6
Ừ thì đàn lặng ca từ đã quên!
Trăng khuya như chiếc đèn lên
Không chờ ai hát, đêm đêm vẫn buồn.
Lại là một tiếng hát xuông
Ai bên cửa đó, trên đường sầu ai?
Nhạc ơi ca khúc ngày mai
Lại là sầu nữa, buồn hoài nhạc ơi...!
Thu möång
Gió thổi đi đâu mà gió buồn?
Tóc em một dải một dải tuôn
Nắng hòa tiếng lá nghe xao xác
Một người đi xa bỗng thấy buồn.
Tòm xuên!
Xuân sang chưa thắm đã phai màu
Hoa rụng cánh lá tàn thời gian
Và ai lang thang trong chiều vắng
Mùa xuân tan mau những cung đàn
Nhịp nhàng điệu ca nay im tiếng
Bước chân khách lạ ngỡ là quen
Vô tình nắng xuân không chiếu sáng
Lất phất trời mưa, bóng trong chiều
Đêm xuân cô đơn, người lẻ bóng
Bầu trời sao xa, chẳng dám tìm
Vầng trăng ngày xưa tan biến mất
Nhành mai nở đóa tàn cuộc vui
Sao phải chia ly rơi nước mắt?
Xóa tan tháng năm đã ngập tràn
Để cho lòng ta thêm tan vỡ
Để cho tình ta chóng phai tàn
Năm năm tháng tháng xuân lại tới
7
Tới làm chi xuân vẫn thêm buồn?
Mất một rồi mai sao mất hết
Tất cả rồi tan như khói mây
Ô hay! tình ngỡ đã đắm say
Mà tình xuân đã mãi ngất ngây
Xuân ơi xin xuân đừng tới nữa
Với kẻ cô đơn quạnh quẽ này
Xuân sang bao người vui đến thế
Dắt tay đi khắp mọi nẻo đường
Để ta lang thang và lạc lõng
Bước vào xuân mới ngỡ xuân qua
Có trách người xưa cũng không lại
Còn đâu nét thơ thưở ban đầu
Cho tôi một lời, một lời nhé
Xuân ở đâu đây, xuân đâu rồi?
8
Dây tường vy không còn vấn vít
Yêu thương nhưng rồi có nghĩa chi?
Nếu như nắng khẽ chiếu nghiêng cửa
Và rồi nắng tắt gió đêm đưa
Ta nghe lạnh thấu cả hồn trưa
Ta nghe chiều hoang miền bất tận
Không biết cái rét đã luồn chưa?
Khi người đi vắng nắng lưa thưa
Biết mấy sầu vương ý mới vừa.
Thi sĩ vẫn buồn khi trang giấy
Chẳng tròn giọt mực nghĩa tình đưa
Và ta sẽ thấy thiên nhiên vắng
Nếu tiếng thần tiên đã xa vần
Trời ơi! Nỗi buồn vô tận quá
Có ai không tránh được đau thương
Đôi khi ngồi nghe chim hoang hót
Nghe tiếng buồn thưa tạ mấy cành
Thi sĩ sẽ ru cùng gío ư?
Thi sĩ sẽ vui cùng mây chứ?
Hay là thơ ấy cũng ngẩn ngơ
Hay là người ấy vẫn bơ vơ?
Tình ơi hãy kéo hồn thơ với
Để nắng khẽ lên chiếu mắt buồn
Trời ơi! Đừng sầu vơ vẩn nữa!
Thi sĩ sẽ buồn sẽ ra đi...
9
Trang thơ tôi viết còn dở dang
Nhưng lòng xao động ý lan man
Bạn ơi hoàng hôn đang dần tắt
Một giây nữa thôi đời phũ phàng.
10
Xào xạc xác lá rừng cây
Đêm nay ta thấy đăng cay ngậm ngùi
Mặt trời khẽ khuất lòng tôi
Núi non sông suối ngỏ lời chia ly
Bây giờ lệ ướt bờ mi
Nếu đi xa mãi thì đừng quên nhau
Mặt trăng đêm trắng lặn đâu?
Bước chân tan tác phai màu thời gian
Trời lạnh cơn gió miên man
Se đôi mắt ướu chứa chan tình đời
Một mình chưa hẳn chơi vơi
Lẻ loi chưa hẳn đơn côi lỡ làng
Tôi lại dấn bước lang thang
Chờ cho mưa tắt nắng vàng khẽ lên.
Valentine buöìn!
Người ta vui bởi vì ngày hạnh phúc
Đi bên nhau tay nắm chặt bàn tay
Dưới ánh đèn trái tim nghe thao thức
Hòa nhịp điệu đơn giản người ta vui.
Người ta vui trao nhau những món quà
Và cùng nhau hát những bài ca
Tình yêu là hoa là món quà xinh xắn
Người ta yêu đơn giản vì tình yêu.
Nhưng người ta vui đâu có biết rằng
Ai là ai, lang thang trên đường vắng
Người ta vui đâu biết đến bóng hình
Ai cô đơn vẫn bước trong làn sương
Vì đêm nay không một bóng hình khác
Không một loài hoa, chẳng bài ca
Chẳng một câu chúc tâm tình nhất
Người ta vui người ta đâu có buồn!
Lạc bước xem ngày vui hạnh phúc
Những trái tim thổn thức cùng nhau
Và có trái tim đang quặn đau
Khi người ta vui người ta đâu hay biết…
Thú tònh
Thư tình viết đêm mưa gió
Những dòng ký ức như có thần hơn
Viết cho một người lỡ thương
Viết cho một người vấn vương bao giờ.
Lúc này tình ngỡ như mơ
Ngôn từ như hóa bài thơ bay về,
Bay về một cõi như mê
Bay về một kiếp cơn mê còn dài.
Thơ tình viết gửi tương lai
Gửi cho nhân thế ngày mai sáng ngời!
Cả thế giới một bầu trời,
Có nàng ta thấy ngời ngời mùa xuân.
11
Cho dù bao nỗi gian truân,
Cho dù mưa có thấm nhuần thời gian
Tình yêu có lắm gian nan
Nhưng lòng ta mãi chứa chan tình này!
Caãnh
Lá xanh đơm mấy bông đào
Con đường nho nhỏ dẫn vào cõi mơ
Xa xa có bóng ai chờ
Người một nẻo khuất mờ sương mây…
Trûúâng tònh
Nắng chạy đường nắng xôn xao
Học trò áo trắng ngày nào còn đâu?
Sân trường đổ giọt mưa ngâu
Nhớ về nơi ấy lần đầu gặp em.
Hàng cây ghế đá êm đềm
Mang hơi sương ấm bên thềm mùa thu.
Tưởng là vị khách lãng du
Lạc chân lối bước mịt mù đường xa
Em giờ xa quá là xa
Anh giờ tìm mãi anh là anh thôi.
Lá xanh vẫn lá đơn côi
Anh đi nhưng vẫn như trôi từng ngày.
Ngaây mai
12
Sẻ chia cùng năm tháng
Bao nụ cười niềm vui
Bao đau khổ cay đắng
Cùng nhau ta vượt rồi.
Vui nhất năm lớp chín
Năm cuối cấp chúng ta
Bạn thân nhau hơn trước
Học hành luôn tiến bước
Thầy cô cũng vui buồn
Theo lớp Chín hai luôn
Và nhắc nhở học tốt
Để mai sau giúp đời.
Hôm qua còn với nhau
Mà hôm nay bữa cuối
Lòng nôn nao khó tả
Nước mắt chợt chảy dài
Chia tay nhau đi mãi
Biết bao giờ gặp lại?
Xin ngày mai đừng đến
Để còn lại bạn bè
Nhưng thời gian vẫn trôi
Xa nhau nhưng vẫn nhớ
Gặp nhau ở tương lai
Cám ơn các bạn tốt
Nhớ nhiều cả bạn hư
Làm lên Chín hai đó
Vang bóng cả một thời…
13