You are on page 1of 2

TTO - Đêm đó tôi mất ngủ vì phấn khích.

Tôi suy nghĩ miên man và không sao


chợp mắt được. Đến gần sáng, tôi mới ngủ được một lúc nhưng tỉnh giấc ngay
sau đó, lòng thấy khoan khoái và tràn đầy hy vọng.

Tôi kiểm tra lần nữa các khâu chuẩn bị của mình, giống như người lính chuẩn bị
vũ khí trước khi ra trận. Không những thế, thay vì đi xe buýt như mọi khi, hôm đó
tôi quyết định đi xe túc–túc (loại xe taxi ba bánh chạy bằng ga) để tránh không bị
nhỡ hẹn và đến khách sạn Mirama trước giờ hẹn nửa tiếng.

Không sao cả, trong chuyện làm ăn, đến sớm so với giờ hẹn vẫn tốt hơn đến
muộn, vì nó chứng tỏ tính kỷ luật, tinh thần trách nhiệm và sự tôn trọng khách
hàng. Tôi ngồi chờ cho đến đúng giờ hẹn mới gọi điện báo ông Chau là tôi đã có
mặt.

Ông Chau mời tôi lên phòng riêng. Khi đẩy cửa bước vào, tôi gặp một người
Hoa dáng lực lưỡng, cao độ 1 mét 68 và đeo kính râm, khuôn mặt chữ điền, thái
độ vui vẻ hòa nhã. Ông Chau đưa tay ra trước, tôi đưa tay ra bắt và hơi cúi đầu
chào vì thấy mình ít tuổi hơn. Sau đó tôi tự giới thiệu về mình một lần nữa và hỏi
lại công việc kinh doanh của ông tại Bangkok. Tiếp theo tôi kể về thời gian tôi
học tại Đài Loan và các mối quan hệ… Không khí cuộc nói chuyện rất thân mật,
một phần vì ngôn ngữ chúng tôi dùng chung là tiếng Hoa.

Ông Chau hỏi tôi về việc ăn ở, học hành, chuyện sinh hoạt, chơi thể thao đua xe
đạp của tôi và nhiều chuyện khác tại Đài Loan. Tôi cảm thấy ông Chau là người
cởi mở, dễ gần gũi và không phải là người khó tính, mưu mẹo. Ông cũng được
đào luyện theo kiểu Nhật Bản, giống như hầu hết người Đài Loan có tuổi khác.
Một lý do nữa làm tôi gây được thiện cảm với ông là tôi có bằng tốt nghiệp đại
học quốc gia của Đài Loan vì người Đài Loan xem trọng việc học hành, những
người tốt nghiệp các trường đại học danh tiếng thường được xã hội nể trọng.

Sau khi chuyện trò thăm hỏi, tôi tranh thủ trình bày với ông Chau về các loại bột
sắn của mình. Tôi nói rõ đây là loại bột sắn được trồng tại Chonburi, là nơi đất
đai màu mỡ hơn vùng Đông Bắc Thái Lan, được chế biến tại nhà máy
Chaiyavat, là nhà máy chế biến bột sắn hàng đầu tại Thái Lan, bột sắn có màu
sáng trong, không có màu đỏ, và dẻo hơn các loại khác.

Dù đây là lần đầu tiên tôi giới thiệu sản phẩm với khách hàng đầu tiên của mình,
nhưng nét mặt ông Chau cho thấy ông rất hài lòng với chất lượng mặt hàng do
tôi trình bày vì ông đã làm trong lĩnh vực này khá lâu. Tôi không rõ ông có mệt
mỏi khi nghe tôi nói thao thao bất tuyệt hay không, nhưng tôi thấy ông rất tập
trung lắng nghe mà không có chút biểu hiện phân tán tư tưởng nào. Sau đó tôi
mời ông đi ăn cơm trưa. Đó quả là một việc làm gan dạ vì trong túi tôi lúc đó chỉ
có hơn 1.000 bạt.
Tôi tự nhủ đến đâu thì đến, hôm nay phải liều một phen, đằng nào đây cũng là
sự đánh dấu mở đầu giai đoạn trở thành doanh nhân đích thực của tôi, tôi không
thể cứ tằn tiện keo kiệt mãi được.

Tôi hỏi ông Chau muốn ăn cơm gì. Ông nói thích ăn cơm tàu nhưng bình thường
thôi, không cần đến hiệu ăn sang trọng đâu. Có thể vì mới quen và hơn nữa tuổi
tôi chỉ vào hạng con cháu của ông nên ông giữ ý. Nếu ông biết được trong túi tôi
chỉ có chừng đó tiền, không chừng ông còn chủ động mời cơm tôi nữa chứ. Cuối
cùng, tôi mời ông ăn tối tại một nhà hàng ở khu phố tàu.

Cuộc chuyện trò thân tình trong bữa ăn làm tan biến sự căng thẳng lúc đầu của
tôi. Bí quyết là nhờ có bia Sing (bia nhãn hiệu “Sư tử” nổi tiếng của Thái Lan)
ướp lạnh, vừa rẻ vừa mát dịu cộng với bốn món ăn mà chúng tôi cùng gọi nên
không khí trở nên thân mật hơn rất nhiều so với cuộc làm việc trước đó.

Có thể ông Chau thấy tôi còn rất trẻ, lúc đó tôi mới 24 - 25 tuổi, và cùng là người
Hoa với nhau, trông mặt mũi cũng hiền lành, dáng dấp quê mùa cộng với thái độ
khiêm nhường hết mực của tôi nên ông có cảm tình và muốn giúp đỡ tôi. Tôi
không bao giờ quên câu nói của ông tối hôm đó: “Thế này nhé, tôi sẽ thử mua
của cậu đợt đầu 50 tấn hàng, nếu mọi chuyện tốt đẹp tôi sẽ mua tiếp.”

Lần thứ hai tôi cảm thấy vui sướng, tim đập mạnh như muốn nhảy khỏi lồng
ngực, sau lần thứ nhất khi nhận được cú điện thoại của ông Chau tối hôm trước.
Tôi bắt tay ông Chau cảm ơn rối rít, nhìn ông với đôi mắt thể hiện lòng biết ơn
sâu sắc vì ông đã tin tưởng nhận làm bạn hàng mua bột sắn của tôi với khối
lượng lớn, bạn hàng đầu tiên trong cuộc đời kinh doanh của tôi.

You might also like