You are on page 1of 8

1. Miêu tả chân dung của 1 người thân của em.

Khi còn nằm ở trong nôi, em thường nghe bà hát:


gió mùa thu mẹ ru con ngủ
năm canh chày thức đủ năm canh.

Câu ca dao ấy cho đến tận hôm nay vẫn còn vang vọng nhắc cho em
không bao giờ quên công ơn của mẹ. có lẽ cũng giống với rất nhiều người,
mẹ em là 1 người đáng quý, đáng yêu và cũng rất tự hào.
Em sinh ra ở nông thông nhưng lớn lên mười thì cả gia đình chuyển lên
thành phố. Quãng thời gian đó cũng là cả quãng đờivaats vả nhọc nhằn của
mẹ. những nhày tháng bươn trãi đã làm hằng lên ở đuôi mắt mẹ những vết
rạng chân chim. Tuy thế khuôn mặt mẹ vẫn điềm nhiênvaf phúc hậu. mẹ em
không cao mà dáng người vừa phải. đôi tay vất vả của mẹ hơn chục năm qua
đã dày công vun đắp cuộc sống cho cả gia đình. Có lẽ đó là điều tolowns
nhất, ý nghĩa nhất mà mẹ dành cho cuộc sống của bố con em.
Mẹ có thời gian nhưng chẳng bao giờ em thấy mẹ cầu kì. Mẹ thích chiếc
áo màu xanh nhạt và chiếc quần màu sẫm. mẹ thường dạy bảo em: “con hãy
nhớ, giản dị bao giờ cũng rất cần cho cuộc sống”. câu nói của mẹ và cả tấm
gương của mẹ nũa thật ý nghĩa vô cùng khi càng ngày em càng hiểu sâu sắc
hơn cuộc sống sa hoa ở nơi đô thị.
Mười hai tuổi, em đã học được ở trường bao điều bổ ích thế nhưng những
bài học đầu tiên mà mẹ dạy sẽ trở thành những kỉ niệm không thể nào phai.
Em còn nhớ khi em chín tuổi, có một vài lần em không nghe lời mẹ, đội
nắng đi chơi theo đám bạn suốt cả buổi trưa. Thế mà tối về lên cơn sốt vì
cảm nặng. em cứ nằm thế và suốt mấy đêm liền mệ đã thức trắng để lo cho
em. Mấy hôm sau khi mẹ đã khỏe, nhìn khuôn mặt mẹ hốc hác, xanh xao,
em thấy ân hận lắm. em đã khóc và xin lỗi mẹ. thế nhưng mẹ đã hiểu, mẹ
không hề quở mắng. mẹ ôm em thật chặt vào lòng và dường như trái tim yêu
thương của mẹ đang nói lên hai tiếng thứ tha.
Mẹ của em hiền hòa và giàu yêu thương như thế. Nhưng tình thương của
mẹ chỉ dành cho những đứa con yêu. Em còn nhớ 1 lần, lần ấy, gia đình em
mới chuyển ra Hà Nội, sáng ngày chủ nhật, vẫn giản dị trong bộ quần áo quê
mùa, em dắt tay mẹ đến công viên. Rồi bất chợt mẹ nhìn thấy 1 cậu be trạc
tuổi em đang xách 1 chiếc hộp đánh giầy. mẹ nhìn cậu bé rồi nhìn em rồi
xúc đọng đến rơi nước mắt. không hiểu sao lúc ấy em tự nhiên nắm chặt bàn
tay mẹ. em hiểu mẹ đang nghĩ về những ngày tháng gian nan vất cả cả gia
đình và chắc chăn mẹ đang buồn thương lắm cho cuộc đời cậu bé kia.
Em đã gặp bao cuộc đời lam lũ. Và mỗi lần như thế em lại càng yêu quý
mẹ hơn. Sau này, dù có đi đâu, em cũng nhớ về mẹ, nhớ về lòng nhân hậu và
nhớ về những gì mà mẹ đã hy sinh để chăm bẵm hạnh phúc cho cuộc đời
em.
Bài 2
Bố yêu kính của con!
Bố ạ! Khi con nhận ra những lỗi lầm của mình cũng là lúc con biết những
lời nói kia đã làm nhói đau tim mẹ biết nhường nào. Con đã giam mình và
ngẫm nghĩ suốt mấy ngày qua. Con nhớ về những ngày con mới sinh ra nhớ
lại những ngày con ốm, những ngày con lười nhát không chịu đến trường…
càng nhớ về những ngày tháng đã qua con càng thấy nhục nhã và xấu hổ.
con của bố! en-ri-cô của bố! cái tên lúc nào cũng được mẹ kính yêu nâng niu
và chăm sóc. Vậy mà con đã hư đốn và ngu ngốc, đã chà đạp lên tình yêu
thương của mẹ kính yêu.
Con đã ngẫm nghĩ về những điều bố đã nhắc nhỡ con. Không ngờ chỉ 1
phút không nghĩ suy con đã làm phiền lòng và mất cả niềm tin nơi bố. giờ
đây con đã hiểu, con đã lớn khôn, có trở thành người dũng cảm hay con có
thất bại, có sống trong cay đắng nhuốc nhơ thì bố mẹ cũng vẫn là người
thương yêu con nhất. con sẽ vẫn là 1 đứa trẻ không hơn và sẽ vẫn nhận được
trọn vẹn đầy đủ sự quan tâm của mẹ. giờ đây con đã biết và đã hiểu tại sao
những người không ngoan trên khắp thế gian này đều coi tình mẹ là thiêng
liêng hơn tất cả.
Bố ạ! Con không dám nghĩ tới. nhưng giả sử một ngày nào đó không có
mẹ ở trên đời, không biết con sẽ sống ra sao? Lúc ấy, nhất là những lúc con
gục ngã, con sẽ đứng dậy thế nào! Quả thực, khi những ý nghĩ kia chỉ cần
chợt thoáng lướt qua trong óc, con đã thấy hụt hẫng và choáng váng lắm
rồi!.
Bố kính yêu! Khi con ngồi viết những dòng sám hối này, con đã băng khoăn
lắm. với những lỗi lầm mà con đã gây ra thì những lời nói này chắc chắn thể
làm an lòng mẹ. con dẫu biết mẹ luôn yêu quý và thứ tha nhưng vết thương
lòng ấy không thể xóa được. có lẽ điều tốt nhất là kể từ ngày hôm nay, bố
mẹ hãy để con tự kiểm điểm lại chính bản thân mình. Bố mẹ hãy đừng vội
thứ tha hay an ủi. hãy để con tự phải biết làm gì để lấy lại niềm tin từ bố mẹ
kính yêu. Con sẽ nhận được những cái hôn từ mẹ và co sẽ vui lòng đáp lại
bằng 1 thái độ hối lỗi chân thành.hãy cho con thời gian,con hứa,consẽ sớm
trở về đúng hình thức En-ri-cô vâng lời bố!
Kính thư
En-ri-cô đứa con lầm lỗi

Bài 3.
Ngày…tháng…năm…
Anna thân mến!
Mình đã nhận được thư của Anna từ tuần trước. nhưng vì ở Việt Nam
chúng mình đang bận thi hết học kì nên chưa thể hồi âm cho Anna ngay
được. Bạn thân mến! bạn biết không!khi đọc hết lá thư từ nước Anh xa xôi
và yêu quý, mình rất mừng. mình vui vì cuối cùng bạn cũng quyết định đến
đây và còn chọn mình làm người tiền trạm nữa. giới thiệu về đất nước mình
ư? Xin thưa cùng bạn, đó quả thực là 1 yêu cầu thật khó. Bởi, bạn biết
không, trên đất nước yêu dấu của mình có biết bao điều đáng tự hàovaf cần
giới thiệu. nhưng dù sao mình cũng rất hiểu, những chỉ dẫn của mình sẽ giúp
nhiều cho chuyến du hành của Anna.
Mình không rõ lắm về nước Anh nhưng cậu biết không, mình rất tự hào
vì nước mình đã có lịch sử hơn bốn ngàn năm xây dặng và phát triển. trải dài
theo chiều lịch sử thì các yếu tố như văn hóa, phong tục, địa lý…cũngtheo
đó mà lần lượt hình thành. Khác với nước Anh, Việt Nam nằm trong vành
đai nhiệt đới. ở đây thời tiết nóng ấm hơn. Vì thế nếu bạn đến nước mình mà
không phải vào mấy tháng cuối cùng của năm thì hầu hết ban ngày có nắng,
cái nắng nhiều khi khiến bạn sạm da chứ không phải nắng nhạt như ở sứ sở
sương mù.
Thời tiết ấm nóng lại kèm theo độ ẩm nhiều khiến cho cây cối luôn xanh
tốt. thiên nhiên ưu đãi còn ban cho nước mình rất nhiều cảnh đẹp. hẳn khi
đọc cuốn sách mà mình gửi sang tháng trước, bạn đã biết đến vẻ đẹp của
vịnh Hạ Long, của đọng Phong Nha, của Đà Lạt hay của Sa Pa bốn mùa lành
lặng trong sương giắng mây phủ. Thế nhưng dù sao đó cũng chỉ là những
điều bạn biết qua sách vở. mình tin rằng, khi bạn tận mắt chứng kiến những
cảnh đẹp này, bạn sẽ còn trầm trồ và thán phục nhiều hơn.
Đến nước mình, du khách còn vô cùng thích thú khi được tham dự những
chương trình lễ hội, được tìm hiểu phong tục tập quán của người Việt Nam.
Những điệu hò, câu hát suốt từ Bắc chí Nam, những lễ hội đậm đà bản sắc
chắc chắn sẽ khiến Anna rất hài lòng. Đến đây, Anna cũng sẽ được thưởng
thức nhiều món ăn dân tộc ngon và thú vị. nếu bạn đến những trung tâm lớn
như Hà Nội, Huế, TP.Hồ Chí Minh… thì ẩm thực sẽ trở thành 1 phần tất yếu
trong chuyến đi của bạn. có thể nói qua ẩm thực, bạn sẽ hiểu biết thêm nhiều
điều khác về vẻ đẹp của đất nước tôi. Thực ra, lễ hội, ẩm thực cũng mới chỉ
là 1 phần rất nhỏ trong kho tàng văn hóa của nước mình. Cũng như ở 1 số
nươc phương tây, nước mình còn nổi tiến bởi những công trình kiến trúc. Đó
là những đền đài lăng tẩm được xây dựng rất cầu kì theo lối cổ của phương
Đông. Những công trình ấy luôn đem đến cho du khách những niềm say
mêthaanf bí.
Anna thân mến! đến thăm đất nước mình bạn sẽ khám phá ra nhiều điều
tuyệt diệu. ở đây bạn sẽ được đón tiếp 1 cách nồng hậu chân thành bởi
những người dân hiếu khách. Bạn biết đấy! họ chính là những người góp
phần làm nên lịch sử nước tôi – một quá khứ hào hùng mà cả năm châu từng
biết đến. thế nhưng sông giữa thời bình, người dân nước tôi bao giờ cũng rất
tự hào và thân thiện.
Bạn thân mến! nhưng lời giới thiệu của mình trên đây chỉ là những gợi ý
nhỏ thôi. Thế nhưng mình hy vọng với những gì mà Anna đã từng được
nghe và từng được đọc, cậu sẽ hiểu biết thêm nhiều điều về đất nược Việt
Nam tươi đẹp của chùng tôi. Chúng tôi – những người Việt Nam thân thiện
luôn sẵng sàng và vui mừng chào đón bạn đến thăm đất nước chúng tôi. Hẹn
gặp lại trong 1 ngày gần nhất.

Bạn thân của Anna.


Bài 4
“Những chiếc giỏ xe, chở đầy hoa phượng. em chở mùa hè của tôi đi
đâu…”. Mỗi lần nghe những giai điệu du dương và quen thuộc ấy, lòng tôi
thấy nao nao buồn. những lời cagợi cho tôi nhớ về 1 loài hoa tôi yêu quý.
Không hiểu sao mỗi lần tưởng tượng về hoa phượng thong đầu tôi lại
xuất hiện hàng trăm đốm lửa liên tiếp ấm nóng đến chói chang. Hầu hết
những người yêu hoa phượng đều nói: “nó đẹp vì biết tận hiến hết mình vẻ
đẹp”. Phượng không đỏ thẫm nghư nhung như mấy bông hồng kiều diễm.
Nó đỏ rực và thậm chí rất tươi. Những cánh hoa lượn theo những đường
cong tùy ý, lúc nở, nó túa ra đều như một chiếc chong chóng sắp quay.
Hương phượng thơm thoang thoảng chứ không ngạt ngào như hoa sữa. vì
thế thưởng thức hương hoa phượng bao giờ cũng tìm ra được những cảm
giác thư thái, an lành.
Phượng bắt đầu thắp lửa lúc đầu hè. Bởi thế mà cũng giống mọi người,
tôi yêu hoa phượng bởi nó khắc ghi những dấu mốc quan trọng của đời tôi.
Phượng nở là dấu ấn của mùa thi. Ở đó, tôi dù thành công hay thất bại nhưng
tôi đã có những bài học và tôi vì thế đã trưởng thành. Phượng nở rộ cũng là
lúc phải chia tay. Ôi! Chỉ cần nghỉ vậy thôi tôi tôi cũng đã cảm thấy nao
lòng. Năm nào cũng vậy, tuy đã thành lệ nhưng không làm sao quên được
cảm giácbooif hồi xao xuyến ấy. Cứ đến đầu tháng năm, khi hoa phượng
đang lúc đỏ tươi và bước vào kì thi đẹp nhất thì cũng là lúc tụi học trò chúng
tôi lục đục cho những ngày hè sôi động. tuy những ngày hè vui vẻ đang chực
đón chờ, nhưng chúng tôi vẫn thấy buồn lắm lắm. bạn bè cả năm học vui vẻ
với nhau vậy mà bây giờ phải tạm xa mấy tháng. Chúng tôi buồn thậm chí
có bạn còn phát khóc khi phải trải qua những lần như thế.
Hoa phượng đẹp và tất nhiên nó sẽ mãi là biểu tượng cho tuổi học trò.
Hoa phượng rất giống lũ học trò nhỏ chúng tôi bởi nó cũng ngây thơ và cũng
sống hết mình 1 cách thủy chung bằng tấm lòng son đỏ. Dưới mái trường
cấp 1 thân yêu, không phải ai hết mà chính là hàng phượng đã chứng kiến lũ
học trò chúng tôi lần lượt trưởng thành. Giờ đây khi đã chia xa, tôi nhớ đến
nao lòng hàng phượng, nhớ nhớ những bông hoa đỏ khắc ghi bao kỉ niệm
học trò nhất là những kỉ niệm của năm học lớp 5.
Ở ngôi trường mới của chúng tôi, hàng phượng mới trồng chưa kịp trổ
hoa. Nhưng tôi vẫn chờ với 1 tình yêu và 1 niềm nhớ nhung da diết. Hoa
phượng không biết tự lúc nào đã trở thành 1 phần máu thịt của tôi. Nó là tình
yêu của tôi, là nỗi nhớ mà tôi đã dành trọn cho 1 thời học trò đầy
Bài 40
Tôi sinh ra ở nông thôn. Vì thế mảnh vườn nhà đã trở thành 1 nơi quen
thuộc. Ở nơi đấy, tôi đã lớn lên bằng những trái ngọt đầu tiên. Và cũng ở nơi
ấy, tâm hồn tôi trở nên sinh động bởi hương hoa và bởi tiếng chim ca hát
suốt ngày.
Ngay trước sân nhà tôi là 1 khoảng vườn khá rộng. mảnh vườn được
ngăn cách với sân bằng 1 bờ tường hoa màu vôi trắng. khu vườn đã có từ
lâu, từ lúc tôi chưa kịp chào đời. Nó là 1 kỷ niệm của nội tôi khi ông còn
sống. vì thế mỗi lần đặt đôi bàn chân nhỏ xíu lên khu đất của mảnh vườn,
lòng tôi bao giờ cũng dấy lên 1 nỗi niềm nhớ thương thành kính.
Mảnh vườn chủ yếu trồng cây ăn quả. Ngững loại ngon và quý như nhãn,
vải thiều, bưởi… những giống hoa quả ấy không phải tầm thường. nó đã
được ông nội lăn lội đem về từ những miền đất khác nhau. Có loài, nội tôi
phải trồng đi trồng lại nhiều lần mới sống được. bởi vậy được đưa đến từ nơi
xa lạ thêm lạ đất. tôi thêm yêu quý mảnh vườn cũng vì lẽ đó. Bởi mảnh
vườn là mồ hôi công sức bao ngày hết lòng chăm bón của nội tôi. Có lần tôi
hỏi :“sao nội lại chọn trồng nhiều cây ăn quả”. Nội tôi giảng giải: “cây cũng
như người cháu ạ! Điều quý nhất là phải đơm hoa kết trái, vừa làm đẹp lại
phải mang lại hữu ích cho đời. khi nào lớn, cháu sẽ hiểu hơn chân lý ấy”.
quả thật lúc ấy tôi còn quá nhỏ để hiểu những lời dạy của nội tôi. Lúc ấy tôi
chỉ mong mình lớn thật mau để lại được nghe lại được hiểu những lời nội
dạy. vậy mà chỉ hai mùa trái ngọt đầu tiên, nội đã mãi mãi ra đi. Thế là
những bài học kia, tôi mãi phải tự tìm chân lý cho những thắc mắc của mình.
Giờ đây mảnh vườn đã xum xuê và ngọt ngào hoa trái lắm! chẳng phải
tìm kiếm đâu xa, chỉ cần nhìn vào một góc của mảnh vườn, tôi đã hiểu thấu
lời nội năm xưa. Mỗi sáng khi ông mặt trời thức dậy, tôi lại thay ông tưới
tắm mảnh vườn. tôi biết ơn mảnh vườn nhiều lắm bởi hình như chính những
hôm như vậy, tôi thấy thật khoan khoái trong lòng. Được chăm bón cho cây,
được thưởng thức những bông hoa nở sớm, lại nghe tiếng những đàn chim
rối rít bỡn đùa nhau. Ôi! Cái cảm giác thật thú vị biết nhường nào. Hôm nào
cũng vậy, tưới cây xong tôi mới vào ăn cơm rồi đi học. tôi thấy thật vui và
bố tôi cũng nói: “việc làm của con tuy nhỏ nhưng nếu con duy trì được, nó
sẽ mang lại hữu ích lâu dài”. Tôi mừng rỡ và phấn chấn bước vào 1 ngày
học mới.
Cách đây vài năm, vào ngày giỗ ông tôi, bố tôi quyết định trông f thêm
hai luống hoa nho nhỏ trong vườn. chỉ mấy tháng sau, những bông hoa đua
nhau nở. bao nhiêu năm ăn trái ngọt, giờ đây tôi lại càng vui vì ngày nào
cũng được xay ngắm và thưởng thúc hoa thơm. Mảnh vườn thêm 1 lần nữa
lại mang đến 1 ý nghĩa khác cho tôi và dạy tôi thêm 1 chân lý mới.
Tôi sống gắn bó với vườn nhà và không biết sẽ ra sao nếu phải rơiif xa
mảnh vườn cũng như tất cả những người thân yêu ấy. mảnh vườn cũng như
nội hay như tất cả những người thân quý của tôi. Nó luôn cống hiến rất âm
thầm và thủy chung. Tôi yêu quý nó và vì thế tôi cũng khát khao làm được
nhiều việc có ích cho những ngày vất vả của nội và của bố mẹ tôi.
bài 5
Tôi yêu quý mẹ tôi như bất cứ 1 người con hiếu thảo nào trên trái đất này.
Mẹ nặng công sinh thành dưỡng dục. dù dông bão hay bạo tàncos lớn đến
đâu tình mẹ đối với con vẫn như nước trong nguồn chẳng bao giờ vơi cạn.
Mẹ tôi là 1 người phụ nữ nông dân suốt đời lam lũ. Cuộc sống khó khăn
khiến mẹ bươn trải đủ nghề để lo lắng chu toàn cho ngôi nhà của chúng tôi.
Tôi thương mẹ lắm. mới hơn 40 tuổi mà tóc của mẹ đã có nhiều sợi chuyển
hoa râm. Đôi bàn tay mẹ gầy gầy xương xương và nứt nẻ. vầng trắng hiền
hòa và đuôi khóe mắt cũng ngày 1 đậm hơn những vết rạng chân chim. Nhìn
dáng mẹ tôi xúc động vô cùng bới nó hiện lên cả 1 cuộc đời vất vả lo âu.
Từ khi anh em tôi được sinh ra, mẹ dồn cả tình thương yêu cho mấy đứa
con bé bỏng. hai anh tôi sinh ra mạnh khỏe nhưng mẹ đã cũng vất vả lắm
rồi. đến tôi, 1 đứa trẻ yếu ớt từ lúc sinh ra mẹ càng vất vả nhiều hơn. Ba đứa
con lần lượt lớn lên cùng những đêm dài mẹ tôi phải lo âu và thức trắng. tôi
nhớ, những lần tôi ốm, đang đêm, tôi choàn tỉnh dậy hẫng hụt và sợ hãi. Thế
nhưng ngay lúc ấy tôi đã có mẹ ở bên. Mẹ tôi ôm tôi vào lòng, những giọt
nước mắt ấm nóng của mẹ vô tình chạm vào gò má của tôi. Những cử chỉ
đầy thương yêu của mẹ cứ thế khắc ghi vào trái tim tôi. Mẹ trở thành bà tiên
của cuộc đời tôi những lần như thế.
Ngày xưa khi còn bé thơ và khờ dại, tôi thường hỏi chình mình: mẹ có gì
khác mọi người mà tình yêu thương của mẹ lại lớn lao như thế. Sau này lớn
lên khi tôi bắt đầu được học những bài học nhân nghĩa ở đời, tôi đã hiểu:
người mẹ nào cũng giống mẹ tôi, cũng lớn lao và giàu lòng vị tha. Niềm
hạnh của mẹ chính là sự trưởng thành của những đứa con yêu.
Mẹ lớn lao nhưng không chỉ với cuộc sống của bản thân tôi. Mẹ còn lo
lắng cho cả gia đình. Bố tôi thường phải đi xa. Mọi việc ở nhà, mẹ là nhười
gánh vác chăm lo và bao giờ bố cũng rất an tâm vì sự chu toàn của mẹ. bố
thường căn dặn chúng tôi bằng những lời đầy ý nghĩa: “mẹ con đã hy sinh
quá lớn cho niềm hạnh phúc của các con. Các con phải nhớ lấy, phải khắc
ghi để sống sao cho xứng đáng với tình thương yêu của mẹ”. lời dạy của bố
làm tôicangf cảm phục và yêu quý mẹ hơn. Nhưng thú thực nếu không có lời
dạy bảo của chathif anh em chúng tôi cũng đã thấu hiểu sâu sắc lắm rồi sự
hy sinh của mẹ. ba anh em tôi khôn lớn học hành rất chăm ngoan. Chúng tôi
tự nhủ phải làm được 1 điều gì đó lớn lao và ý nghĩa để người mẹ yêu quý
của chúng tôi vui vẻ và yên lòng.
Mẹ kính yêu, chúng con cảm ơn tình thương yêu và sự hy sinh của mẹ.
cúng con hiểu dù chúng con có lớn khôn, có trở thành những người dũng
cảm thì chúng tôi vẫn nhỏ bé và ngây thơ trong đôi mắt mẹ. chúng con tự
hào vì suốt cuộc đời này mẹ mãi là nguồn sáng soi đường cho mỗi bước đi
của chúng con.
Bài 6
Người ta có thể có nhiều điều đáng tự hào: tự hào về sự giàu có của gia
đình, tự hào về sự thành đạt của người thân… riêng tôi, tôi tự hào vì có
nhiều người bạn tốt.
Người ta cứ đi tìm những định nghĩa về tình bạn nhưng thật khó có thể
tìm được 1 cụm từ nào diễn đạt ngọn ngành ý nghĩa của 2 từ ấy. tình bạn có
khi chỉ là 1 cái gì đó rất nhỏ nhưng lại có ý nghĩa thiêng liêng, cao quý vô
cùng.
Từ nhỏ, tôi đã kết thân với Bùi Hùng. Nhà cậu rất nghèo, bố cậu lại mất
sớm vì vết thương mắc phải từ lúc còn chiến đấu ở chiến trường. vậy mà
trong suốt những năm học tập cùng nhau, chưa năm nào Hùng không đạt
được học sinh giỏi. chơi với nhau thân thiết, tưởng chừng mình sẽ giúp đỡ
được Hùng, nào ngờ câu lại chính là người giúp lại bản thân tôi. Sức học của
Hùng cùng với sự quan tâm của cậu những lúc cậu có thời gian, đã giúp tôi
tiến bộ lên trông thấy. từ một cậu bé mải chơi, tôi trở thành 1 học sinh khá.
Như vậy đấy, tình bạn của chúng tôi là cả quá trình dài vun đắp. thật khó có
thể cắt nghĩa được cái gì đã gắn kết chúng tôi. Chỉ biết rằng, chúng tôi sống
với nhau gắn bó và rất chân thành.
Tôi biết có nhiều người ích kỉ hơn. Nhiều người cho rằng chỉ cần 1 người
bạn thân là đủ. Và thế là suốt ngầy họ chỉ quấn quýt với nhau. Họ coi như
không có những người xung quanh họ. thứ tình bạn như thế không thể coi là
cao đẹp được. các bạn kết bạn hãy nên nghĩ đến những lúc khó khăn. Ví như
tôi vậy . năm ngoái, mẹ tôi ốm nặng, mẹ phải nằm viện hàng tháng trời. tôi
và bố lo âu nhiều lắm. thế nhưng nhờ sự giúp đỡ của mọi người, nhất là bạn
bè bác sĩ của bố tôi, mẹ tôi đã qua khỏi và ngay sau đó lại khỏe mạnh bình
thường. riêng tôi, tôi cũng phải cảm ơn biết bao nhiêu người bạn. không chỉ
có Bùi Hùng người thường xuyên lui tới. ngày nào cũng có bạn trên kớp,
trên trường đến thăm và động viên mẹ và tôi. Chính sự quan tâm của bạn bè
mà tôi và mẹ có thêm nhiều nghị lực. khi tôi khỏi bệnh, mẹ gọi tôi đến và
nói: “mẹ tưh hào về con và các bạn của con. Mẹ sống được cũng nhờ sự giao
hảo đầy ý nghĩa của các con”.
Đấy! các bạn thấy không, trong những hoàn cảnh như thế nếu không có
bạn bè, chúng ta làm sao có thể đứng lên.
Tôi có thể kể ra nhiều và nhiều hơn nữa những điều ý nghĩa mà bạn bè
đành cho cuộc sống của tôi. Tất nhiên, tôi cũng sẵn sàng đáp lại bạn bè trong
những lần như thế. Càng nhớ lại, tôi càng quý trọng tình bạn nhiều hơn. Tôi
càng phải tự nhắc nhở chính mình; sống ở trên đời phải kết giao vời nhiều
người bạn tốt. có như vậy, bản thân ta cuộc sống của ta mới ngày 1 thêm
rạng rỡ hơn lên.
Dân gian ta từng khuyên nhủ: “gần mực thì đen, gần đèn thì rạng”. câu
tục ngữ nhắc nhở ta trong việc giao kết bạn bè. Lời dạy của người xưa vô
cùng ý nghĩa. Bởi tình bạn chỉ cao quý và tốt đẹp nếu chúng ta biết “chọn
bạn mà chơi” và biết biến tình bạn của mình trở thành 1 thứ tình cảm chân
thành và ý nghĩa.

You might also like