Professional Documents
Culture Documents
Tình Mẹ
1
Một bọn bốn đứa trẻ chơi bên hông nhà nguyện
một sáng Chúa Nhật. Chốc chốc chúng nó liếc ra phía
cổng xem thử có ai đến không, rồi lại tiếp tục với trò
chơi của chúng. Bọn chúng là cô nhi! Không lẽ chúng
chờ người thân đến thăm chúng? Phải rồi, bọn chúng
chờ khách viếng, nhưng không phải cho bọn chúng.
Chúng chờ mấy ông tây bà đầm đến thăm con của họ
đang nội trú ở đây. Sáng Chúa nhật nào cũng vậy, bọn
chúng chơi lãng vãng bên hông nhà nguyện cho đến
khoảng gần trưa mới bỏ đi xuống sân chơi dưới đồi,
nơi bọn trẻ cô nhi khác đã đến từ sáng sớm.
“Hoàng, nếu mày dám đương đầu với tụi nó, tụi
tao cũng sẵn sàng theo mày!”
5
Nó kéo bọn bạn của nó đi riêng bàn thảo kế
hoạch. Đúng như nó đã nghĩ. Không có đứa nào dám
trực diện đối địch cả. Nó đành xin xung phong làm
mũi dùi chính, làm người chịu hy sinh. Một khi thằng
Jacques ngã xuống, bọn bạn nó sẽ xúm lại đè tay đè
chân nó! Đánh ngã thằng Jacques to con không phải là
chuyện dể! Phải có kế hoạch đặc biệt, bất ngờ mới
được. Vần đề còn tồn tại là trận đánh phải diễn ra ở
đâu. Tất nhiên là không thể trước mặt mấy bà xơ rồi.
Trong rừng thông bên kia mấy dãy nhà, nơi bọn trẻ
được mấy bà xơ tập trung chơi vào những chiều Chúa
nhật.
Đội xung kích vẫn bám sát mục tiêu không rời.
Mục tiêu ở đây là thằng Jacques. Bọn tứ quái đang
ngồi trên một cành thông cách chỗ thằng Jacques đang
ngồi với đám bạn của nó không xa. Bọn nó nháy mắt
với nhau đột nhiên cất tiếng hát vang:
Ta lên đây
7
“Ai có chọc ghẹo mày đâu, đồ tây lai mười hai
lổ đít!” thằng bé Hoàng đớp chát lại từ một cành
thông trên cao.
“Biểu tao xuống hả? Tụi bay nghe hết rồi đó.
Nó đòi đành tao nè!” Thằng bé làm bộ phân trần với
đám bạn bè của nó. Và nó bắt đầu từ từ leo xuống,
toan tính. Tam quái còn lại cũng di chuyển xuống
những cành thấp hơn chờ cơ hội.
9
Còn cách nào hơn. Thằng Jacques đành phải lập
lại đúng những lời đã được mớm cho nó.
11
“Mày cười chuyện gì vây, Hoàng?”
“Bà nào vậy cà? Bây giờ đã trưa rồi, còn thăm
ai nữa?” Một đứa bạn của nó lên tiếng.
“Chạy lẹ, tụi bay ơi!’ Nó nắm tay một đứa bạn
lôi đi.
13
“Tụi bay biết đó. Thế nào bà xơ phụ trách cũng
tìm ra bọn mình. Tao chắc cái bà đó thế nào cũng mét
lại chuyện tao ném đá bả! Tao lại không muốn tụi mày
bị phạt chung với tao. Một đứa bị là đã đủ lắm rồi!”
Hai đứa còn lại cũng nhất trí với tên kia. Nhưng
thằng bé Hoàng không chịu.
16
“Thưa ma xơ, tại sao vậy?” Nó nói một cách rụt
rè. Nó muốn năn nỉ bà xơ phạt nó nhè nhẹ, chứ đừng
đưa nó lên văn phòng, nhưng lưỡi nó líu lại, không
nói gì thêm được. Nó cũng thấy vẻ mặt của bà xơ phụ
trách cũng hơi lạ, thường thì lúc nào mặt bà cũng lạnh
như băng hoặc giận dữ khi có đứa bé nào phạm tội.
Lần này nó đã phạm một đại tội, nhưng vẻ mặt bà xơ
này không có vẻ gì là sắp kỹ luật nó cả.
21
“Chắc không phải đâu.” Nó chống chế. “Nếu là
mẹ nuôi cũng được. Bà ấy hiền lành và tốt bụng lắm.
Còn hơn là phải sống với mấy bà xơ ở đây!”
“Má ơi, gần tới nhà chưa, con mỏi chân quá rồi
nè!”
23
Trời đã bắt đầu lạnh, thằng bé nép sát vào
người mẹ nó, đôi tay tí hon của nó ôm trọn lấy cổ mẹ.
Nó cảm thấy ấm áp đôi chút. Phải rồi, nó chợt nhớ lại
xưa kia nó cũng đã từng ngồi lên hông mẹ nó như thế
này và cũng đã cảm thấy ấm áp trong lòng như thế
này. Chả lẽ đây đúng là mẹ nó thật? Nếu vậy nó phải
hỏi cho ra lẽ tại sao mẹ nó đã bỏ nó trong cô nhi viện
suốt một thời gian dài. Nó vẫn còn hận mẹ nó nếu
người này với mẹ nó là một! Thằng bé bắt đầu lim
dim đôi mắt. Cái mệt trong ngày và cơn buồn ngủ
chợt đến làm thằng bé không cưỡng lại được.
24
Nó rón rén ngồi dậy tụt xuống đất và mang giày
vào. Nó đã quyết định làm một cuộc thám hiểm nơi
ngôi nhà mới để tìm mẹ nó! Nó mở cửa phòng, rón
rén mò mẫm đi men theo tường. Tối quá! Có ánh đèn
vẫn còn nơi phòng trước. Nó đi ngang phòng ăn. Ly
đĩa đã gọn gàng trong tủ buffet, nhưng lạ quá! Chẳng
có ai cả. Nó đứng yên nghe ngông. Có tiếng ụa mửa
của ai đó xa xa. Chắc là mẹ nó! Mẹ bệnh gì? Hồi
chiều nó thấy mẹ nó còn khoẻ lắm mà. Nó chạy vụt
đến một cánh cửa và mở cửa ra. Mẹ nó đang ói vào
một cái lavabo rữa mặt, mặt bà đỏ lưỡng.
25
Cửa phòng đột nhiên mở ra. Nơi cửa là một ông
tây người da trắng cao lớn. Thằng bé sợ hãi nép người
vào người mẹ nó, nhìn ông tây tràn tràn. Mặt ông ta
đỏ lưỡng, râu ria tùm lum trông ghê quá. Ông ta đang
mặc một chiếc áo may-ô và một cái quần sọt cao trên
nủa gối, để lộ trên đôi tay và đôi chân của ông ta lông
ơi là lông, lông vàng vàng trông mà phát khiếp!
“Trời tối rồi, xin ông cho mẹ con tôi ở lại một
đêm rồi hãy đi!”
Cánh cửa quái ác lại mở ra. Cái vali của nó, cái
giỏ của mẹ nó từ trong nhà bay ra đám cỏ, đổ tung
toé. Đầu ông tây hung dữ thụt nhanh vào cửa và đóng
cửa lại. Mẹ nó vội bỏ con xuống và tìm cách thu nhặt
các thứ. Nó cũng chay lại phụ mẹ nó lượm đồ đưa cho
mẹ nó. Một cơn gió lạnh thổi đến. Răng thằng bé đánh
bồ cạp. Mẹ nó vội lấy một cái áo ấm, áo ấm của mẹ
27
nó khoát vội lên người nó. Bà ngồi xuống ôm nó vào
lòng, và phủ người nó thêm với vạt áo dài của mình.
Phê-Rô Nguyễn-Hoàng
28
29