You are on page 1of 3

TTO - Tôi đề xuất thành lập công ty tư vấn đầu tư cho các nhà đầu tư Đài Loan

chưa hiểu biết gì về Thái Lan, vì đây là một dịch vụ có thể kiếm ra tiền. Tôi cũng
đề xuất mỗi thành viên nên góp vào công ty một ít vốn, mỗi người khoảng vài
chục ngàn bạt, ai có điều kiện thì dành thơi gian tham gia giúp công ty.

Riêng tôi, tôi sẵn sàng dùng văn phòng công ty của mình để làm trụ sở cho công
ty mới này. Làm như vậy chi phí hoạt động sẽ không bao nhiêu, chỉ phải bỏ thêm
công sức và thời gian trong giai đoạn đầu thôi. Mọi người đều tán thành ý kiến
của tôi.

Hai tháng sau, Công ty Unicom, một công ty tư vấn đầu tư, được thành lập và
ông Thavi Mokranurak làm Tổng giám đốc, ông Joseph Han, người Đài Loan,
làm cộng tác viên tìm khách hàng. Ông Joseph cũng là cựu sinh viên cùng
trường đại học với chúng tôi.

Còn tôi là người đứng sau hỗ trợ về mặt hậu cần. Sau ba tháng hoạt động, đã có
nhiều nhà đầu tư Đài Loan đến thuê dịch vụ tư vấn đầu tư của công ty. Tôi nhận
ra rằng Thái Lan đã trở thành địa bàn mà các nhà đầu tư Đài Loan ngày càng
quan tâm.

Nhớ lại hai mươi năm trước đây, người Đài Loan đến Thái Lan buôn bán và đầu
tư rất thành công và trở nên giàu có giống như cách làm của người Nhật. Lý do
có thể là người dân Thái rất rộng lượng và mến khách, người nước ngoài được
đối xử bình đẳng không phân biệt với người bản xứ. Điều quan trọng nữa là Thái
Lan là quốc gia có đất đai phì nhiêu màu mỡ, nông sản thực phẩm dồi dào, có vị
trí địa lý thuận tiện trong giao thông quốc tế. Thái Lan là một địa điểm đầu tư rất
hấp dẫn nên nhiều nhà đầu tư đã đến đây đầu tư lâu dài. Chẳng hạn, công ty
Honda của Nhật đã đầu tư sản xuất xe máy tại Thái Lan và xuất sang các nước
như Myanmar, Lào, Campuchia, Việt Nam.

Giai đoạn đầu khi Unicom đi vào hoạt động, chúng tôi chỉ làm dịch vụ tư vấn đầu
tư cho các nhà đầu tư nước ngoài, khi họ nhờ tư vấn xây dựng nhà máy, chúng
tôi giới thiệu họ đến các khu công nghiệp tập trung như Bang Pu, Lat Krabang…
Lúc đó, tôi chưa nghĩ đến việc đầu tư xây dựng các khu công nghiệp của riêng
mình.

Thế rồi một ý nghĩ vụt sáng trong đầu tôi khi ông Nobu Shen, một doanh nhân,
chủ nhà máy sản xuất dù, nói với tôi rằng “ Cứ ba chiếc dù làm ra trên thế giới,
thì có một chiếc làm tại Đài Loan, nếu Vikrom có khu công nghiệp riêng thì tôi sẽ
là khách hàng đầu tiên đến thuê đất và sẽ kéo theo các nhà sản xuất dù khác
đến khu công nghiệp của Vikrom, vì chúng ta nói chuyện với nhau bằng một thứ
tiếng.” Tôi cũng đang suy nghĩ theo hướng đó, nên khi nghe ông Shen nói thế,
liền đồng ý ngay, vì tôi cũng đang tìm cách thoát khỏi công việc kinh doanh
thương mại đang gặp bế tắc.
Với số vốn có trong tay kết hợp với các cổ đông khác tôi nghĩ mình có đủ sức để
làm, nhưng lúc đó tôi chưa hiểu đầu tư xây dựng khu công nghiệp tập trung thì
người ta phải làm thế nào, cần bao nhiêu vốn. Nhưng với mong muốn đi tìm
ngành kinh doanh mới thay cho kinh doanh thương mại, sau khi suy nghĩ kỹ, tôi
triệu tập cuộc họp của hội đồng quản trị Unicom để đưa ra sáng kiến của mình.

Hôm đó tất cả thành viên đều có mặt, tôi cố gắng thuyết phục mọi người nhìn
thấy cơ hội và triển vọng tốt đẹp của việc đầu tư xây dựng khu công nghiệp vì
nhu cầu của các nhà đầu tư rất lớn, trong khi công ty đã có sẵn khách hàng và
nhân lực có thể tiến hành ngay, chỉ có điều là cần phải có thêm vốn để xây dựng
cơ sở hạ tầng, bắt đầu bằng một khu công nghiệp quy mô nhỏ trước.

Quan sát nét mặt của các thành viên, tôi thấy họ chưa quan tâm lắm bèn tiếp
tục thuyết phục… nhưng dường như mọi người vẫn còn băn khoăn vấn đề vốn.
Một thành viên hỏi tôi: “Số vốn đầu tư cần bao nhiêu?”. Tôi trả lời: “Chưa thể biết
chính xác, còn phải nghiên cứu khả thi đã, nhưng tôi dự kiến không quá 100
triệu bạt.” Nghe vậy, mọi người càng im lặng hơn, không ai có ý kiến gì nữa. Tôi
lo lắng bụng bảo dạ: Chắc là không ăn thua rồi… Việc thuyết phục họ đồng ý với
tôi đầu tư xây dựng khu công nghiệp chẳng khác gì “đẩy cối đá leo dốc”.

Tôi hiểu suy nghĩ của họ, vì 100 triệu bạt vào thời kỳ đó là số tiền rất lớn, trong
khi người nào cũng đã vào tuổi ngũ tuần, đã có vợ con và gia đình ổn định nên
không ai muốn mạo hiểm lao vào dự án đầu tư đầy rủi ronày. Hơn nữa, vào thời
kỳ đó hệ thống cơ sở hạ tầng bên ngoài các khu công nghiệp do nhà nước đầu
tư còn thiếu rất nhiều nên nhiều nhà đầu tư càng do dự trong việc đầu tư vào
khu công nghiệp. Tôi nghĩ bụng, ngoài tôi ra, chắc khó có thể lôi kéo được người
khác cùng tham gia vào dự án này.

Cuối cùng tôi đề nghị cuộc họp ra nghị quyết tiếp tục nghiên cứu khả thi, và giao
cho tôi tập hợp đầy đủ các số liệu và nghiên cứu kỹ địa điểm để đưa ra cuộc họp
lần sau xem xét.

Một tháng trôi qua, tôi vẫn còn bề bộn với công việc chuẩn bị dự án, nhưng trong
đầu đã bắt đầu mường tượng ra tính khả thi của dự án này, vấn đề là nên bắt
đầu từ đâu, vì lúc đó các nhà đầu tư nước ngoài bắt đầu kéo nhau sang Thái
Lan đầu tư ngày càng nhiều.

Tôi mời các thành viên hội đồng quản trị đến ăn trưa tại Khách sạn Siam
Intercontinental. Trước khi ăn tôi tranh thủ trình bày dự án kèm theo các con số
tính toán mà tôi đã chuẩn bị, trong đó nêu lên giai đoạn đầu cần có vốn tự có là
25 triệu bạt và số vốn còn lại, gấp 3-4 lần số vốn tự có, sẽ phải đi vay ngân
hàng. Nghe tôi nói như vậy mọi người ngồi ngẩn ra theo đuổi suy nghĩ riêng của
mình, trên nét mặt lộ rõ thái độ dửng dưng, thiếu tin tưởng, vì tính tổng cộng, số
vốn của dự án này vẫn vào khoảng 100 triệu bạt, trong khi chưa có gì đảm bảo
dự án sẽ thành công, và nếu thất bại thì chắc chắn họ sẽ bị nợ ngập đầu.

You might also like