Professional Documents
Culture Documents
N – HTTP://WWW.TANGTHUVIEN.COM
1
Quyển 6 – Yêu Hoàng Trọng Sanh
Chương 70 – Bàng Đại Ngọc Thạch
oOo
N
ghĩ tới đây sắc mặt Lâm Vân Phong biến thành vui mừng, vội hô
lên:
- Sư tỷ nhanh lên một chút, vật đang ẩn náu dưới hồ chính là Tam
Sắc U Liên trong truyền thuyết. Đừng để nó chạy mất.
Lâm Vân Phong phi thân tới gần, kích động đáp:
- Quyết không thể sai, nó đang trốn dưới gốc ngọc thụ này. Chỉ cần tỷ có
thể vây khốn nó thì đệ sẽ có biện pháp để bắt nó.
- Được, ta sẽ gia tăng công lực để vây khốn nó, phần còn lại dựa cả vào
đệ.
Nói xong nàng lập tức thôi động chân nguyên trong cơ thể, phát động tấn
công toàn diện.
Lâm Vân Phong dời thân lên mặt hồ, khum hai tay lại, đợi đến khi chân
nguyên được thúc động tới cực hạn thì quát lên một tiếng. Song chưởng đột
Biết rằng hư ảnh mờ nhạt đó chính là Tam Sắc U Liên, Lâm Vân Phong
vừa từ từ tới gần, vừa duy trì trạng thái cực hạn của chân nguyên trong cơ thể,
bắt đầu thi triển tuyệt kỹ bắt giữ mạnh nhất của mình là Âm Dương pháp
quyết.
Âm thầm nhích từng bước lại gần, toàn thân Lâm Vân Phong lúc này có
ánh sáng đỏ và xanh đối xứng ở hai bên, tay trái ánh sáng đỏ rực rỡ, tay phải
ánh sáng xanh chói mắt. Hai lòng bàn tay hướng vào nhau, khí âm dương hợp
thành một quả cầu ánh sáng rực rỡ, dưới sự khống chế của hắn từ từ tiến lại
gần Tam Sắc U Liên.
Khi quả cầu ánh sáng này tới gần chưa đầy sáu xích, Tam Sắc U Liên
đang di động tốc độ cao đột nhiên lóe lên một luồng sáng, hiển lộ ra ba màu
bạc, vàng, lam, rồi sau đó hào quang vụt tắt, nháy mắt đã không còn tung tích.
Đúng lúc này, quả cầu ánh sáng đặc biệt của Lâm Vân Phong bỗng vỡ tan, vô
số ánh sáng xanh đỏ như tiên nữ rải hoa bao bọc bốn phía cây ngọc thụ hình
thành một đóa kỳ hoa mỹ lệ.
Cảnh này duy trì trong một lát rồi các cánh hoa đang nở bung đột nhiên
cụp lại hình thành nên một búp hoa.
Búp hoa vừa xuất hiện, Lâm Vân Phong kêu lớn:
- Sư tỷ, mau toàn lực giúp đệ chặn nó, ngàn vạn lần không thể để nó xông
ra. Đệ sẽ lập tức phong ấn nó, nếu không sẽ không kịp.
- Được, việc này cứ giao cho ta là được, đệ làm gì thì cứ làm đi.
Ở bên cạnh, Lâm Vân Phong chân đạp theo bộ vị thất tinh, hai tay liên tục
đánh ra vô số chưởng ấn mang theo các loại ánh sáng kỳ dị dán lên búp hoa,
trong chớp mắt đã hoàn thành một trận pháp thần bí. Trận pháp vừa thành,
ánh sáng rực rỡ từ bề mặt búp hoa phát ra, vô số phù chú phân ra bốn phía, tạo
thành các dạng đồ án giữa không trung, phát ra những tia sáng chói mắt nối
với nhau thành một tinh đồ kỳ diệu, rồi cuối cùng quay về bề mặt búp hoa. Búp
hoa lúc đó đột nhiên chấn động, một cỗ lực lượng thần bí thấm vào thân thể nó,
chỉ chốc lát mọi thứ đều biến mất.
Thân hình chớp động lùi lại hai bước, Lâm Vân Phong trán đầm đìa mồ
hôi cười bảo:
- Đại công cáo thành rồi. Hôm nay đúng là vận khí tốt, vừa hạ sơn đã
được bảo bối. Hắc hắc, cần phải chúc mừng mới được.
Thấy sự vui mừng của Lâm Vân Phong, sắc mặt Trương Ngạo Tuyết cũng
lộ ra nét cười phơn phớt, sự buồn đau trong lòng cũng phai đi nhiều.
Nói xong hai tay thi triển pháp quyết, búp hoa do khí âm dương tạo
thành tự động mở ra để lộ một đóa liên hoa ba màu bạc, vàng, lam. Đóa hoa
này lớn chừng một thốn, toàn thân trong trẻo như ngọc, tạo cho người ta một
cảm giác đẹp đẽ.
Trương Ngạo Tuyết cầm lấy nhìn một lúc, tiện tay đưa lại cho hắn bảo:
- Bông hoa này đệ đã bỏ ra không ít công sức, đệ cầm lấy để sau này tặng
Hứa Khiết, cô ấy sẽ thích lắm. Hơn nữa công hiệu thần kỳ của Tam Sắc U Liên
này ta không thể nghiên cứu. Ta giữ lại rất lãng phí, đệ lấy thì thích hợp hơn.
- Sư tỷ, tỷ cứ cầm lấy đi. Thứ này thần dị vô cùng, đệ sợ không bảo quản
nổi lại bị người ta đoạt mất thì không hay.
- Tu vi của đệ còn yếu thì càng phải lợi dụng nó. Chúng ta lần này đi báo
thù, tiền đồ vô cùng nguy hiểm. Ta hy vọng đệ không xảy ra chuyện. Đừng đề
cập tới chuyện này nữa, cũng đừng gây thêm rắc rối. Bây giờ chúng ta lên
đường thôi.
Không đợi Lâm Vân Phong lên tiếng, Trương Ngạo Tuyết đã ngự kiếm
bay lên.
- Sư tỷ, đợi một chút. Cái cây ngọc này phải làm sao? Chẳng lẽ cứ để nó ở
đây sao?
Nhìn cây ngọc thụ hiếm thấy, thần sắc của Lâm Vân Phong có chút không
đành.
Trương Ngạo Tuyết trầm tư một lúc, hạ người xuống bên cạnh cây ngọc
thụ, nhẹ nhàng đưa tay vuốt. Cảm nhận được sự mát lạnh, Trương Ngạo Tuyết
hỏi:
- Nếu có thể đem nó thu nhỏ lại để bên cạnh người thì tốt nhất, nếu
- Nói có lý, nếu có túi Càn Khôn của Lục Vân lúc trước thì không có rắc
rối gì, có thể dễ dàng đem cây ngọc này quăng vào trong đó. Nhưng bây giờ
chúng ta chẳng có pháp bảo gì, phải làm sao đây?
Lâm Vân Phong đi quanh cây ngọc thụ mấy vòng, thỉnh thoảng lại sờ lên
cây nhưng vẫn chưa nghĩ ra cách nào. Cuối cùng, Lâm Vân Phong cả giận nói:
- Ta không tin không đối phó được cái món đồ chết bầm này. Sư tỷ, tỷ
tránh ra trước, để đệ xem rễ cây ngọc thụ này bao lớn đã. Dù sao cũng phải
dùng sức nhổ nó lên.
Trương Ngạo Tuyết mấp máy môi như muốn khuyên bảo vài câu nhưng
thấy Lâm Vân Phong cứng đầu như thế, đành mỉm cười lắc đầu tránh sang một
bên.
Nhìn rễ cây ngọc thụ trong nước hồ, Lâm Vân Phong vung chưởng đánh
bay đi, lập tức lộ ra một cái khe sâu. Nhìn vào trong khe, Lâm Vân Phong ngạc
nhiên phát hiện cây ngọc thụ này lại mọc trên một tảng ngọc thạch. Hoảng sợ
đưa mắt nhìn Trương Ngạo Tuyết, rồi hai người cùng đưa tay đào bùn đất ở
bốn phía và nhanh chóng đào được một cái hố rộng hơn mười trượng, một tảng
ngọc thạch nặng mấy vạn cân hiện ra trước mắt hai người.
Hừ nhẹ một tiếng, Lâm Vân Phong vừa giận vừa bực nói:
- Đáng giận quá! Đúng là muốn đối đầu với ta mà, ngươi thực sự cho
rằng ta không làm gì được ngươi sao?
Thời gian bất tri bất giác trôi qua, Trương Ngạo Tuyết cẩn thận thăm dò
và phân tích, cuối cùng kết luận:
- Trên tảng ngọc thạch này có ẩn chứa linh khí cực mạnh, có điều dao
động cực kỳ yếu ớt, rất khó để nắm bắt. Nếu chúng ta có thể nghĩ ra biện pháp
hấp thu cổ linh khí này thì sẽ có ích lợi lớn cho tu vi.
- Điều này đệ cũng đoán được mấy phần, nhưng làm sao mới có thể hấp
thu linh khí chứ? Nơi này địa thế trống trải, chúng ta lại không có nhiều thời
gian suy tính. Một khi có người phát hiện thứ này, lúc đó sẽ phiền phức lắm.
Thần sắc của Trương Ngạo Tuyết biến đổi, lúc này mới ý thức được sự
quan trọng của thời gian.
Đứng lên đi hai vòng quanh cây ngọc thụ, Trương Ngạo Tuyết nói:
- Còn nhớ tại Quỷ vực, Lục Vân đã từng dạy ta và Thương Nguyệt
phương pháp điều chỉnh tần suất chân nguyên trong cơ thể và dùng nó để tra
xét mọi bí mật của vật thể. Như thế sẽ dễ dàng xuyên qua lực phòng ngự của
bản thân vật thể. Ngọc thạch trước mặt vốn không có sinh mệnh, nhưng ta nghĩ
nó sau khi hấp nạp đủ linh khí đã có biến hóa nhất định. Nói cách khác nó
đang ở giữa ranh giới của không có sinh mệnh và có sinh mệnh. Cái loại tần
suất dao động chậm rãi lúc mạnh lúc yếu đó thật không dễ nắm bắt.
Trương Ngạo Tuyết suy nghĩ một lúc rồi nói với giọng không chắc chắn:
- Ta cũng chỉ biết tận lực thử xem sao, nếu không được thì cũng là thiên ý.
Nói xong đi tới bên cạnh cây ngọc thụ, tay phải từ từ đặt lên thân cây. Sau
đó nhắm hai mắt, toàn thân nhập vào trạng thái thiền.
Lâm Vân Phong nhìn nàng mấy cái rồi phi thân lên không trung, quan sát
động tĩnh bốn phía đề đề phòng những phát sinh ngoài ý muốn.
Trong tĩnh lặng, Trương Ngạo Tuyết ngồi yên không cử động. Tần suất
chân nguyên trong cơ thể nàng giảm xuống, tìm cách tiếp cận gần nhất với dao
động. Lúc đầu Trương Ngạo Tuyết cứ tăng tần suất lên mãi, cho rằng có thể tìm
được điểm đột phát. Nhưng sau khi tăng tần suất tới cực hạn vẫn không có tiến
triển, nàng bắt đầu suy nghĩ lại.
Ngọc thạch vốn không phải là vật thể sống, dù nó biến dị tới cỡ nào cũng
không có tần suất quá cao. Cứ theo đó mà đoán thì cách giải thích duy nhất là
tần suất của nó cực kỳ yếu ớt, thập phần chậm chạp.
Nghĩ vậy, Trương Ngạo Tuyết lập tức giảm tần suất chân nguyên, đưa nó
vận chuyển chậm lại, cuối cùng đạt tới cảnh giới quy tức, nhưng vẫn không
thăm dò được dấu vết dao động của ngọc thạch. Nàng giảm thêm mười lần
nữa, đây đã là cực hạn mà Trương Ngạo Tuyết có thể đạt tới. Lúc này một tia
tin tức kỳ lạ đặc biệt truyền vào đầu nàng.
Tra ra được tần suất dao động của ngọc thạch, Trương Ngạo Tuyết vừa
toàn lực duy trì tốc độ vận hành chân nguyên, vừa phát ra một cỗ ý thức tiến
vào bên trong ngọc thạch.
oOo