You are on page 1of 15

« Đͥi như gi̭c m͡ng, tình như ̫o

Nào bi͇t gì đâu đ͋ đͫi chͥ. »

Không bi͇t t̩i sao tôi v̳n nhͣ anh, dù thͥi gian trôi đi đã g̯n b͙n mươi năm, m͟i l̯n h͛i tưͧng
l̩i nhͷng kͽ ni͏m thͥi đi h͕c, tôi l̩i nghe trong lòng rưng rưng m͡t n͟i bu͛n dìu d͓u. M͟i năm
khi mùa Xuân trͧ l̩i, nhìn nhͷng đóa hoa pensée trưͣc sân nhà, rung rinh nhͷng cánh hoa màu
nâu, tím, vàng r͹c rͩ, dưͣi ánh n̷ng d͓u dàng m͡t sáng mùa Xuân nơi xͱ ngưͥi, lòng tôi l̩i nao
nao nhͣ v͉ nhͷng đóa pensée ngày tr̓ tu͝i.
Tôi g͕i anh là "ngưͥi anh đ͛ng môn", ch͑ vì khi tôi đang h͕c năm cu͙i Trung h͕c đ͏ nh̭t c̭p,
anh đã s̷p s͵a ra trưͥng đ͋ lên Đ̩i H͕c. Anh h͕c cùng lͣp vͣi ngưͥi ch͓ k͇ cͯa tôi, cho nên vì
th͇ hai ngưͥi khá thân nhau, thành ra tôi không bao giͥ nghĩ thͱ tình c̫m đ̯u đͥi d͍ thương ̭y
anh l̩i dành cho tôi, cô bé ngh͓ch ngͫm và ch͑ tìm d͓p đ͋ trêu gh́o anh m͟i l̯n g̿p.

Hình ҧnh Internet Nhҥc đӋm : The Impossible Dream Nguyên Nhung thӵc hiӋn
Anh hi͉n, hi͉n l̷m, dáng ḓp thư sinh, trông chͷng ch̩c vì tính ít nói, l̩i thêm đôi m̷t hơi bu͛n
nên lúc nào trông cũng như chìm trong m͡ng. M͟i l̯n đ͇n thăm ch͓ em tôi, bao giͥ anh cũng mang
theo cu͙n sách mͣi. Sách vͳa xṷt b̫n còn nóng h͝i, ch͓ em tôi chuy͉n tay nhau đ͕c trưͣc, sau mͣi
tͣi lưͫt anh. Đó là m̭y cu͙n ti͋u thuy͇t cͯa các nhà văn n͝i ti͇ng thͥi ̭y, vi͇t v͉ chi͇n tranh và
nhͷng câu chuy͏n tình ti͉n tuy͇n h̵u phương đ̳m đ̯y nưͣc m̷t. Tâm h͛n ch͓ em tôi th̵t đa c̫m,
d͍ khóc d͍ cưͥi , dành nhau nhͷng cu͙n ti͋u thuy͇t anh đem tͣi trong khi anh ch͑ cưͥi vͣi đôi m̷t
hi͉n khô. Đ͋ không th͋ ngͥ, m̭y chͭc năm sau tôi có d͓p h͛i tưͧng nhͷng kͽ ni͏m xưa thͥi đi h͕c,
anh l̩i là nhân v̵t chính cho câu chuy͏n " Đóa hoa Pensée" cͯa tôi.
Khi mùa Xuân đ͇n, anh và ngưͥi b̩n cùng lͣp đ͇n rͯ ch͓ em tôi đi chͫ T͇t, tôi thưͥng kéo theo m͡t,
hai đͱa b̩n nͷa. Lúc b͓ vây quanh bͧi m͡t lũ con gái ngh͓ch ngͫm, t͹ nhiên các chàng b̷t đ̯u
khͣp, v͙n ít nói anh càng ít nói hơn, v̳n ch͑ hay cưͥi. Chͫ hoa n̹m g̯n bͥ sông, m͟i năm ngưͥi ͧ
trong quê chͧ vào thành ph͙ nhͷng chuy͇n đò đ̯y hoa, không bi͇t bao nhiêu lo̩i hoa đ́p. Nhͷng
ch̵u mai vàng đ̯y nͭ, đͱng chen chân vͣi các loài hoa cúc, thưͫc dưͫc, hoa m̳u đơn nhi͉u màu
s̷c, khi͇n khu chͫ hoa càng h̭p d̳n hơn nhͥ bóng dáng cͯa các cô thi͇u nͷ xinh tươi, vͣi nhͷng
tà áo màu vͥn bay trong gió.
Thuͧ ̭y tâm h͛n chúng tôi còn tràn ng̵p m͡t màu xanh cͯa tu͝i h͕c trò, hình ̫nh cͯa chi͇n tranh
như mͥ nh̩t nơi nhͷng chi͇n trưͥng xa, s͹ m̭t mát cͯa ngưͥi lính ngoài ti͉n tuy͇n chưa làm
qu̿n lòng ngưͥi h̵u phương bao nhiêu, nh̭t là ͧ tu͝i " ăn chưa no, lo chưa tͣi" cͯa đám tr̓ thành
ph͙. Ch͑ vài năm sau, khi ngưͥi b̩n cͯa mình lên đưͥng nh̵p ngũ, r͛i vĩnh vi͍n đi vào lòng đ̭t ḿ,
khi ̭y chúng tôi mͣi đͯ lͣn khôn đ͋ nghĩ v͉ s͹ m̭t mát quá lͣn lao ̭y thì ṱt c̫ đã mu͡n màng.
Năm nào cũng v̵y, m͟i khi Xuân v͉, anh không quên t̿ng cho tôi m͡t ṱm thi͏p Xuân. Bên ngoài
bao giͥ cũng có hình con én ng̵m thi͇p chúc Xuân, bên trong dưͣi ṱm gi̭y kính mͥ mͥ, m͡t cành
hoa pensée vàng, tím đưͫc ép khô, màu s̷c v̳n tươi t̷n. Tôi có cái thú tͳ h͛i còn bé, hay đ͋ dành
nhͷng ṱm thi͏p chúc Xuân làm kͽ ni͏m, nhìn nhͷng ṱm thi͏p to nh͗ bày đ̯y trên bàn h͕c, tôi có
c̫m tưͧng mùa Xuân lúc nào cũng r͡n rã quanh mình.

Ṱm thi͏p chúc Xuân cͯa anh r̭t đ̿c bi͏t, năm nào cũng g͵i ngày tháng gi͙ng nhau, dù ngày T͇t
h̹ng năm có thay đ͝i. Mãi sau này anh không còn nͷa, khi l̵t l̩i ch͛ng thư cũ thuͧ còn đi h͕c, vô
tình tôi đã nh̵n ra đi͉u đó. Cánh hoa pensée như m͡t tín hi͏u cͯa tình yêu đưͫc l̵p đi l̵p l̩i nhi͉u
l̯n, ti͇c thay, tôi đã không hi͋u hay không mu͙n hi͋u, và khi ng͛i l̵t l̩i ch͛ng thư cũ, nhìn nhͷng
ṱm thi͏p cͯa ngưͥi anh đ͛ng môn năm cũ, tôi th͹c s͹ đã rơi nhͷng gi͕t nưͣc m̷t mu͡n màng cho
m͡t ngưͥi đã ra đi.
Ṱm thi͏p Xuân năm xưa cũng kín đáo như tâm h͛n anh, có lͅ vì khi anh nh̵p ngũ, tôi còn quá non
nͣt đ͋ bưͣc chân vào cu͡c đͥi cͯa m͡t ngưͥi lính, nên vì th͇ mà anh im l̿ng. Năm nào trong ṱm
thi͏p Xuân cũng ch͑ làhàng chͷ n̷n nót r̭t đ́p: " G͵i ngưͥi m͡t đóa pensée", ch͑ th͇ thôi, ngày
tháng cͯa mùa Xuân và tên ngưͥi g͵i. Thuͧ ̭y, khi nh̵n ṱm thi͏p chúc Xuân cͯa anh, tôi thích
l̷m, vì nó là m͡t trong nhͷng ṱm thi͏p đ́p nh̭t trong nhi͉u ṱm thi͏p cͯa b̩n bè, tôi thích v̓ đ́p
r͹c rͩ cͯa hoa pensée, nâng niu nó vì thích ṱm thi͏p, chͱ chưa hi͋u h͇t n͟i lòng cͯa ngưͥi t̿ng.
Sau này có d͓p tôi đ͕c đưͫc bài cͯa ai đó vi͇t v͉ hoa Pensée, vͣi câu chuy͏n tình th̵t đ́p và nhi͉u
nưͣc m̷t cͯa m͡t đôi tình nhân. Tôi không nhͣ rõ vì hoàn c̫nh nào mà ngưͥi con trai ph̫i ra đi ,
vưͫt qua bao nhiêu núi non hi͋m trͧ, đ͋ r͛i cu͙i cùng m͡t chi͉u kia, anh ta đã không bao giͥ trͧ
l̩i. Xác thân anh đưͫc vùi chôn nơi rͳng sâu, bên m͡t bͥ su͙i v̷ng. Tͳ đó trên ṋm m͡ cͯa ngưͥi
thanh niên si tình kia, m͕c lên nhͷng bͭi cây th̭p nh͗, nͧ ra nhi͉u đóa hoa đ̯y màu s̷c tươi
th̷m, ngưͥi ta đ̿t tên cho nó là hoa Pensée, có nghĩa là Thương Nhͣ.
Năm ̭y chi͇n trưͥng c̯n nhͷng ngưͥi trai tr̓, chi͇n tranh bùng n͝ kh̷p nơi, l͏nh t͝ng đ͡ng viên
đưͫc ban hành cho nên anh cũng ph̫i x͇p bút nghiên lên đưͥng nh̵p ngũ. M͡t s͙ b̩n cùng
trưͥng cũng ph̫i ra đi, không khí cͯa nhͷng bu͟i ti͍n đưa đã gieo m͡t n͟i bu͛n mênh mang vào
tu͝i h͕c trò h͛n nhiên, vô tư l͹. Chúng tôi b̷t đ̯u c̫m nh̵n đưͫc n͟i bu͛n cͯa s͹ bi͏t ly, có
nhͷng c̿p tình nhân tu͝i h͕c trò đã th͝n thͱc vͣi nhau trưͣc c̫nh ngưͥi đi k̓ ͧ:
" Chinh phu t͵ sĩ m̭y ngưͥi
Nào ai m̩c m̿t, nào ai g͕i h͛n"
( Chinh Phͭ Ngâm Khúc)
Trưͣc ngày anh ra đi, chúng tôi có m͡t bu͝i ti͏c ti͍n đưa, b̩n bè anh dăm ngưͥi, lũ con gái loi
nhoi hay ríu rít nói chuy͏n, hôm ̭y b͟ng dưng cũng bu͛n ngơ ng̱n. Đêm ̭y trͥi mưa, m͡t đám
b̩n tr̓ quây qu̯n bên nhau trong căn phòng khách nhà anh, khói thu͙c mͥ vͣi nhͷng ly cà phê
đ̷ng. Khuôn m̿t ai cũng đăm chiêu l̿ng lͅ, nghe ti͇ng mưa rơi r̫ rích ngoài hiên, tho̫ng vào căn
phòng ̭m chút gió khuya lành l̩nh. Trong không khí bu͛n bu͛n cͯa ngày cu͙i cùng bên nhau,
ngưͥi b̩n anh ôm cây đàn " guitar", đ͏m theo ti͇ng hát mưͫt mà cͯa cô b̩n gái:
" Ch͑ còn m͡t đêm nay nͷa thôi, mai chúng ta m͟i ngưͥi m͡t nơi. . . Nhìn hành trang l͏ rưng cu͙i
mi, c͙ nén trong tim m͡t đi͉u gì. . . "
Ti͇ng hát ngân lên nhͷng âm đi͏u bu͛n bu͛n trưͣc giͥ ly bi͏t, tôi th̭y anh ng͛i im l̿ng trong góc
t͙i, ngó mông lung vào m͡t nơi nào đó r̭t xa xăm. Đôi l̯n ánh m̷t ̭y nhìn tôi th̵t l̿ng lͅ r͛i quay
đi, hình như có ti͇ng thͧ dài r̭t nh́ khi͇n tôi trͧ nên lúng túng, c͙ tránh tia nhìn đ̹m th̷m cͯa
anh.
Đêm đã khuya, m͕i ngưͥi ph̫i tͳ giã nhau đ͋ mai anh lên đưͥng sͣm. Trên m̿t bàn còn l̩i nhͷng
m̱u thu͙c cháy dͧ, nhͷng chi͇c ly không, lúc ̭y tôi mͣi rùng mình vì cái l̩nh cͯa cơn mưa đêm,
lu͛n vào tâm tư n͟i bu͛n cͯa s͹ chia bi͏t. Ngày mai, chúng tôi đã có hai cu͡c s͙ng khác h̻n nhau,
nhͷng ngưͥi còn l̩i v̳n c̷p sách đ͇n trưͥng, nhͷng ngưͥi s̷p đi vào mi͉n gió cát. Ch̻ng bi͇t
nhͷng gì sͅ x̫y đ͇n vͣi nhͷng ngưͥi trai thͥi ly lo̩n, khi chi͇n tranh v̳n giăng bͯa trên m͕i mi͉n
cͯa đ̭t nưͣc.
Giây phút chia tay, các b̩n đ͉u l̯n lưͫt n̷m ḽy tay anh nói nhͷng lͥi chúc an lành, bͧi vì tͳ nay
anh đã th͹c s͹ rͥi ngưͩng c͵a h͕c đưͥng, giã tͳ sách vͧ, giã tͳ mái nhà thân yêu đ͋ bưͣc vào con
đưͥng chi͇n chinh gian kh͝, sͅ đ͙i m̿t s͙ng ch͇t vͣi hi͋m nguy cͯa chi͇n trưͥng. Tôi là ngưͥi cu͙i
cùng tͳ bi͏t anh, lúc n̷m ḽy tay tôi, anh xi͇t nh́, bàn tay anh nóng ̭m như chuy͋n g͵i vào đó bao
yêu thương mà anh chưa dám ng͗. Đôi m̷t anh quy͇n luy͇n m͡t tình c̫m tha thi͇t, anh d̿n tôi
chăm h͕c, khi nào đưͫc v͉ phép anh sͅ đ͇n thăm ch͓ em tôi. T͹ nhiên tôi lúng túng rͭt tay v͉, trong
bóng t͙i tôi nhìn th̭y tia nhìn n͛ng nàn trong đôi m̷t anh. Đôi m̷t cͯa ngưͥi anh "đ͛ng môn", sau
này khi anh không còn nͷa, m͟i l̯n nhͣ đ͇n anh, tôi v̳n nghe lòng th͝n thͱc. . . .
" Ch͑ còn m͡t đêm nay nͷa thôi, mai chúng ta m͟i ngưͥi m͡t nơi. . . Nhìn hành trang l͏ rưng cu͙i
Anh đi xa, nhưng mùa Xuân đ̯u tiên ͧ quân trưͥng, anh v̳n không quên g͵i v͉ t̿ng tôi ṱm thi͏p
mi, c͙ nén trong tim m͡t đi͉u gì. . . "
và b̫n nh̩c " Cánh hoa Pensée", vͣi nhͷng lͥi ca mà tôi ch͑ còn nhͣ r̭t mù mͥ:
Ti͇ng hát ngân lên nhͷng âm đi͏u bu͛n bu͛n trưͣc giͥ ly bi͏t, tôi th̭y anh ng͛i im l̿ng trong góc
" Ngày nao xa em anh g͵i l̩i. G͵i trao cho em m͡t cành hoa. Hoa Pensée là màu hoa yêu thương. .
t͙i, ngó mông lung vào m͡t nơi nào đó r̭t xa xăm. Đôi l̯n ánh m̷t ̭y nhìn tôi th̵t l̿ng lͅ r͛i quay
. ."
đi, hình như có ti͇ng thͧ dài r̭t nh́ khi͇n tôi trͧ nên lúng túng, c͙ tránh tia nhìn đ̹m th̷m cͯa
L̯n v͉ phép đ̯u tiên trong đͥi lính, anh ghé vào thăm ch͓ em tôi. Trong màu áo tr̵n, anh chͷng
anh.
ch̩c h̻n ra vì n̷ng gió quân trưͥng, mái tóc hͣt ng̷n, nưͣc da đ̵m đà kh͗e m̩nh, nhưng đôi m̷t
Đêm đã khuya, m͕i ngưͥi ph̫i tͳ giã nhau đ͋ mai anh lên đưͥng sͣm. Trên m̿t bàn còn l̩i nhͷng
thì v̳n bu͛n làm sao! Anh k͋ cho ch͓ em tôi nghe v͉ thͥi gian hṷn nhͭc ͧ quân trưͥng, bi͇t bao
m̱u thu͙c cháy dͧ, nhͷng chi͇c ly không, lúc ̭y tôi mͣi rùng mình vì cái l̩nh cͯa cơn mưa đêm,
c͹c nh͕c vͣi phương châm " thao trưͥng đ͝ m͛ hôi, chi͇n trưͥng bͣt đ͝ máu". Ngày anh ra đơn v͓,
lu͛n vào tâm tư n͟i bu͛n cͯa s͹ chia bi͏t. Ngày mai, chúng tôi đã có hai cu͡c s͙ng khác h̻n nhau,
m͟i l̯n v͉ phép anh l̩i đ͇n thăm, l̩i k͋ chuy͏n chi͇n trưͥng, anh nói m̩ng mình " lͣn" l̷m nên
nhͷng ngưͥi còn l̩i v̳n c̷p sách đ͇n trưͥng, nhͷng ngưͥi s̷p đi vào mi͉n gió cát. Ch̻ng bi͇t
bao nhiêu l̯n đͭng tr̵n mà đ̩n không dám đͭng vào anh. Tôi h͇t còn dám ch͕c gh́o anh như ngày
nhͷng gì sͅ x̫y đ͇n vͣi nhͷng ngưͥi trai thͥi ly lo̩n, khi chi͇n tranh v̳n giăng bͯa trên m͕i mi͉n
xưa, còn anh thì dày d̩n phong tr̯n, có làm m̭y câu thơ t̿ng tôi trưͣc ngày trͧ ra đơn v͓:
cͯa đ̭t nưͣc.
" Mai v͉ thăm l̩i ngôi trưͥng cũ
Giây phút chia tay, các b̩n đ͉u l̯n lưͫt n̷m ḽy tay anh nói nhͷng lͥi chúc an lành, bͧi vì tͳ nay
Thăm b̩n bè xưa tu͝i h͕c trò
anh đã th͹c s͹ rͥi ngưͩng c͵a h͕c đưͥng, giã tͳ sách vͧ, giã tͳ mái nhà thân yêu đ͋ bưͣc vào con
Nhìn ai, chưa nói lͥi thương nhͣ
đưͥng chi͇n chinh gian kh͝, sͅ đ͙i m̿t s͙ng ch͇t vͣi hi͋m nguy cͯa chi͇n trưͥng. Tôi là ngưͥi cu͙i
Đ͋ l̩i ra đi ch̻ng h́n hò."
cùng tͳ bi͏t anh, lúc n̷m ḽy tay tôi, anh xi͇t nh́, bàn tay anh nóng ̭m như chuy͋n g͵i vào đó bao
Sau này tôi ít đưͫc g̿p anh, chi͇n tranh đã đ̱y anh đi nhͷng bưͣc th̵t dài đ͋ ngưͥi lính ̭y càng
yêu thương mà anh chưa dám ng͗. Đôi m̷t anh quy͇n luy͇n m͡t tình c̫m tha thi͇t, anh d̿n tôi
ngày càng trưͧng thành trong binh l͵a. M͟i l̯n nh̵n thư anh tͳ m͡t nơi xa xôi nào đó, nhͷng đ͓a
chăm h͕c, khi nào đưͫc v͉ phép anh sͅ đ͇n thăm ch͓ em tôi. T͹ nhiên tôi lúng túng rͭt tay v͉, trong
danh xa l̩, đ͕c nhͷng dòng chͷ thân thương cͯa anh tôi l̩i nhͣ đôi m̷t anh trong bu͝i t͙i chia tay
bóng t͙i tôi nhìn th̭y tia nhìn n͛ng nàn trong đôi m̷t anh. Đôi m̷t cͯa ngưͥi anh "đ͛ng môn", sau
nhau trưͣc ngày nh̵p ngũ. Sao m̷t anh bu͛n ơi là bu͛n, hình như đó là ḓu hi͏u báo trưͣc cu͡c
này khi anh không còn nͷa, m͟i l̯n nhͣ đ͇n anh, tôi v̳n nghe lòng th͝n thͱc. . . .
s͙ng ng̷n ngͯi cͯa anh trên cõi đͥi này, ngưͥi lính tr̓ t͡i tình cͯa th͇ kͽ hai mươi, khi anh ra
trưͥng , lao vào cu͡c chi͇n đ͋ đ͙i đ̯u vͣi l̹n tên mũi đ̩n.
Tôi v̳n là cô nͷ sinh bé b͗ng, lòng cũng bi͇t xôn xao vͣi nhͷng rung c̫m đ̯u đͥi, nhưng tình yêu
cͯa anh tôi v̳n th̭y xa vͥi l̷m. Có lͅ tôi chưa yêu anh, tình c̫m có m͡t lúc nào đó cũng đ͋ l̩i trong
tôi chút bâng khuâng, nhưng đ͋ đáp l̩i ti͇ng lòng cͯa nhͷng đóa pensée, tôi ng̩i ng̯n l̷m. Nhͷng
đêm dài b̭t chͫt nhìn ánh h͗a châu bͳng sáng ͧ m͡t góc trͥi, ti͇ng bom đ̩n r͉n r͉n ͧ vùng xa
v͕ng v͉ thành ph͙, tôi có đôi l̯n nghĩ đ͇n anh, th̯m c̯u nguy͏n cho anh đưͫc trͧ v͉ bình yên.
Đã g̯n b͙n mươi năm r͛i, m͡t kho̫nh kh̷c cͯa thͥi gian nhưng cũng là m͡t đo̩n đưͥng dài đ͋
con ngưͥi tr̫i qua bi͇t bao nhiêu thăng tr̯m, đau kh͝. L̯n lưͫt nhͷng hình ̫nh thân quen trong
quá khͱ có giây phút trͧ v͉, tôi l̩i nhͣ đ͇n anh, nhͣ đ͇n nhͷng đóa pensée rung rinh m͑m môi cưͥi
m͟i mùa Xuân tͣi. Tôi v̳n mu͙n g͕i anh b̹ng m̭y chͷ d͍ thương: "ngưͥi anh đ͛ng môn", vì hình
̫nh anh v̳n hi͋n hi͏n trưͣc m̷t tôi. Tôi nói "hi͋n hi͏n" là vì anh đã không v͉ nͷa, ch͑ còn hình
̫nh ngưͥi trai tr̓ năm xưa trong lòng tôi, đôi m̷t d͍ thương, nͭ cưͥi d͍ thương, cái xi͇t tay ̭m áp
trong bu͝i chia tay lúc anh lên đưͥng nh̵p ngũ.
Đͥi lính đưa anh đi xa r͛i l̩i v͉ g̯n, cu͙i cùng, anh đã b͗ mình trong m͡t tr̵n đánh, bên dòng sông
quê ḿ. Hôm ̭y hai cánh c͵a s̷t nhà anh mͧ toang, tôi đi l̩i nhi͉u l̯n nhìn vào chi͇c quan tài phͯ
cͥ vͣi nhͷng vòng hoa tang, ng͕n n͇n b̵p bùng h̷t lên di ̫nh " ngưͥi anh đ͛ng môn " cͯa tôi,
ngưͥi lính tr̓ đã n̹m xu͙ng khi tu͝i còn thanh xuân.
Tôi v̳n không đͯ can đ̫m bưͣc vào đ͋ nói lͥi tͳ bi͏t "ngưͥi anh đ͛ng môn " d͍ thương ̭y, vì tôi
bi͇t r̹ng th͇ nào mình cũng khóc, ho̿c đ͋ ngưͥi khác bi͇t đưͫc n͟i bu͛n đã chͣm nͧ trong trái tim,
như l̯n đã rͭt tay v͉ vì sͫ anh ng͗ vͣi tôi n͟i ni͉m thương nhͣ cͯa nhͷng đóa pensée. Không bi͇t ͧ
bên dòng sông nơi anh n̹m xu͙ng, dòng máu đ͗ cͯa ngưͥi lính đã loang ch̫y vào lòng đ̭t, có m͕c
lên nhͷng bông hoa pensée đ̯y thương nhͣ không nh͑?
L̯n cu͙i cùng anh v͉ vͣi cha ḿ, anh em, vͣi b̩n bè r͛i ra đi mãi mãi. L̯n cu͙i cùng tôi cũng
mu͙n nói vͣi anh m͡t đi͉u: " Bây giͥ thì em đã hi͋u v͉ nhͷng đóa Pensée cͯa anh m͟i mùa Xuân
tͣi."

C͘ NHÂN
thơ Nguyên Nhung
Đôi khi nhìn mãi lên trͥi
Tìm trong mây ̫o bóng ngưͥi năm xưa
Nghe vưͥn rung lá thu mưa
Lao xao trong n̷ng lͥi xưa th̯m thì
K͋ tͳ gió cu͙n mây đi
Đͥi xa, xa mãi mong gì th̭y nhau
Ngưͥi v͉ đâu? Ta v͉ đâu?
Tr̯n gian r͛i cũng nát nh̯u tu͝i tên
Thôi đành đͫi gió trăng lên
Chút mây phiêu b̩t sͅ quên ít nhi͉u
Nhͷng chi͉u gió th͝i hiu hiu
Màu hoa năm ̭y là màu m͇n thương
Ngưͥi giͥ như gió như sương
Đͥi là hai chͷ " vô thưͥng" th͇ thôi!
NGUYÊN NHUNG

Hình ҧnh Internet Nhҥc đӋm : The Impossible Dream Nguyên Nhung thӵc hiӋn

You might also like