Professional Documents
Culture Documents
Tặng thầy tôi
Tặng thầy tôi
Có những lúc ngồi một mình,thơ thẩn nhìn lại pics lớp,cuốn sổ lưu bút
lòng cảm thấy nhức nhối.Nhanh thật 12 năm như một giấc mơ ào một cái đã qua.3 năm 2 thấy chủ nhiệm.Hình như
lớp tôi có duyên với thầy hay sao ý.Hai thầy -thầy nào cũng thương và nhớ mặt từng mem lớp tôi.Một phần vì lớp
quá ít chỉ có 35 đứa một phần vì "nhất quỷ nhì ma thứ 3 học trò" lớp chúng tôi nghịch ngợm và nói chiện riêng
kinh khủng.
Đối với tôi nguời thầy chủ nhiệm năm 12 khiến tôi nỗ lực và cố gắng học tập nhiều hơn.Thầy không khó chịu
nhưng tài nói vào điểm yếu của học sinh thì số 1.Không biết có phải vì quá ấn tượng với khả năng"8" của tôi hay
không nên tôi hay được kêu lên bảng nhiều nhất,được thầy "ưu tiên" cho ngồi bản đầu và cũng hay nói tôi
nhất.Khó có thể quên giọng Quảng của thầy.Đối với tôi thầy thật đặc biệt.Thầy hiểu tôi như chính mẹ tôi hiểu
tôi.Ngày cuối năm,quyển lưu bút truyền tay nhau.....truyền cả cho thầy cô.......ít nhất phải lưu giứ cái gì của năm 12
chứ.Thầy tặng tôi chữ kí của thấy cái chữ kí mà trong vở học của tôi hay có vì tôi lười chép bài nên thầy hay kêu
lên kiểm tra vở lắm giờ nghĩ lại xấu hổ thật và một câu"dễ cười ,dễ khóc".Không như thầy cô khác,thầy không
chúc chúng tôi đậu đại học.Thầy nghĩ rằng chúng tôi đủ khả năng làm điều đó.Thầy tin tường chúng tôi.
Năm 12 -năm cuối cấp,36tuần chưa bao giờ lớp chúng tôi nhất.Thầy không trách.Thầy chỉ nói làm gì nghịch gì
cũng đừng quá đáng còn vị thứ không quan trọng với thầy.
Như đã nói lớp tôi là chúa "8".Tám ở mọi lúc mọi nơi và trong tất cả môn học.Tội thầy thật.Thấy luôn bị thầy cô
nói về vấn đề này.Trước giờ chưa bao giờ thấy thầy nổi nóng.Có một lần hình như quá nhiều thầy cô méc thầy thầy
đã vào la lớp tôi một trận tơi bời,thầy doạ hạ hạnh kiểm chúng tôi.Khi ấy chúng tôi ghét thầy kinh khủng.Nhưng
khi nghĩ lại khi mình bị người khác làm phiền mà lỗi là ở người khác thì mình cũng bực mình vậy.Từ đó lớp tôi
ngoan hơn ít ....ít chứ không phải là không nói chuyện riêng nữa.
Thấy lo lắng chúng tôi như thầy chính là cha chúng tôi.Hôm nào có bạn nghĩ thầy đều hỏi thăm có khi ọi điện
về.Thầy sợ chúng tôi nói dối bỏ học đi chơi.
Khi tôi rớt NV1 thật sự,thật sự không dám đi thăm thầy.Không ai nói thầy nhưng thầy biết rõ trong lớp đứa nào
đậu gì,đứa nào rớt.......thầy luôn theo dõi tình hình học tập của chúng tôi dù không còn đúng lớp.Điều này lảm tôi
yêu thầy hơn bao giờ hết.Tôi vẫn quyết định đi thăm thầy.Thầy không trách gì cả thầy khuyên tôi nên cố gắng
nhiều hơn.Tôi biết vì sao thầy nói thế.Thật sự trong cả năm 12 chưa có khi nào tôi thực sự cố gắng điều này làm tôi
vô cùng ân hận.
Thấy ơi con chỉ muốn nói: Con yêu thầy nhiều lắm!Giờ đây con cũng ngồi trên giảng đường đại học.Con sẽ cố
gắng cố gắng hết sức để thực hiện ước mơ của mình.Con hi vọng tết này con sẽ có gì đó làm quà cho thầy có thể là
sự nỗ lực cố gắng vươn lên của một con bé mít ướt nhiều chuyện như con.20/11 này con không thể thăm thầy như
năm ngoái nhưng con vẫn muốn gửi thầy lời chúc : Chúc thầy luôn hạnh phúc và luôn nhớ lớp con thầy nhé!
Thay đổi một con người
Ngày ấy em chỉ là một học sinh bình thường,không nổi trội về học tập cũng như khá"im ắng"trong công tác đội-
nhóm.Có lẽ điểm duy nhất mà mọi người chú ý đến em là một thằng bé bị bệnh bẩm sinh,với một bên khuân mặt
không được như người bình thường.
Cuộc sống học sinh chầm chậm trôi qua mà không để lại bất cứ ấn tượng nào cho em ngoài việc thường xuyên bị
bạn bè trong và ngoài lớp đặt cho những biệt danh"nhạy cảm"dựa trên khiếm khuyết của gương mặt...Có đôi lúc
em nghĩ liệu mình có thể tiếp tục đủ nghị lực để học tập khi mà chỉ mới lớp 3 và con đường học vấn thì còn quá
dài...Thời gian lại lặng lẽ trôi qua....
Rồi cái ngày ấy cũng đến,em phải vào thành phố để trị bệnh-là công việc thường xuyên vài tháng một lần...Em
cũng chỉ âm thầm thu xếp công việc và gửi đơn xin phép nghỉ học tạm thời cho cô...Hôm sau là ngày cuối trước
khi em lên đường,vác cặp trên vai mà lòng nặng trĩu,vì em sợ cái cảm giác vào phòng bệnh với đủ thứ kim tiêm và
thuốc sát trùng...Đến lớp sớm,vứt vái cặp lên bàn xong gục đầu"ngủ"tiếp^^...
Những giây phút của thời lớp 3 đó đã làm tiền đề để"sinh ra"một thằng nhóc G hoàn toàn mới,em đã rủ bỏ được
cái cá tính trầm lắng,bình lặng mà thay vào đó là một thằng nhóc vui vẻ,hoạt bác và hòa đồng...Những năm học
tiếp theo của đời học sinh em đã"lột xác"để trở thành 1 học sinh toàn diện hơn cả về học vấn lẫn hoạt động trường
lớp.Và mỗi khi nhìn lại mình sau một thời gian học tập nghiêm túc,em lại nhớ đến cô cùng các bạn bè của lớp 3B
thân yêu,những gì đã trải qua cùng mọi người là kỉ niệm không bao giờ em quên...Hy vọng mọi người luôn mạnh
khỏe và luôn nhớ về nhau,nhớ về một lớp 3 đầy tình thương và đoàn kết...
NỖI BUỒN KHÔNG THỂ GỌI TÊN.
Thời phổ thông…
Cây bút bi lướt trên mặt sổ, ánh mắt chăm chú của thầy giáo chủ nhiệm, mặt bạn tái đi vì sợ. Hôm đấy bạn lười
quá, thật khó để kéo tâm hồn bạn quay về với những con số khô khan và thế là bạn quyết định để tâm hồn mình
rong ruổi trên những trang tiểu thuyết mà bạn biết chắc một khi đã lạc vào bạn khó mà dứt ra được.
Cây bút dừng lại ở một cái tên. Đó là người bạn ngồi kế bên bạn. Bạn thở phào, không biết nên mừng hay nên vui
cho người bạn… xấu số. Thầy nhìn cuốn sổ một lượt rồi gấp lại trong sự tiếc nuối giả vờ đầy đáng yêu của cả lớp.
Thầy phì cười: “Ráng mai mốt lên đại học đi, rồi chẳng ai thèm trả bài các trò nữa đâu!”
Những lần lỡ dại như thế cũng không còn nhiều bởi chẳng ai muốn nhìn thấy ánh mắt và nụ cười buồn của thầy :
“các trò phải cố gắng học, thầy trò ta không còn nhiều thời gian nữa.”
20-11: cả lớp tặng thầy một bó bông hồng thật to. Thầy bảo nếu hôm nay thầy trả bài mà lớp thuộc bài thì thầy sẽ
nhận, còn không thì…Bạn đã làm cho cái “không thì…” ấy thành sự thật. Lại một lần lỡ dại của cái tuổi ham ăn,
ham chơi. Bạn có lỗi với thầy…
Trong thời gian ôn thi tốt nghiệp thầy ốm. Trên lớp giọng nói truyền cảm của thầy ngày nào đã bị con virut cảm
cúm làm cho khan khàn, đứt quãng. Cả lớp cứ thế tranh thầy mà nói, mặc thầy hắc hơi liên tục trên bục giảng. Có
lần thầy bảo bệnh cỡ nào thầy cũng lên lớp. Và thầy đã làm như thế thật. Chỉ có lũ học trò ngốc nghếch là cứ mong
thầy ốm. Chỉ tiếc bạn là một trong số ngốc ấy!
Giảng đường đại học…
Bạn lên đại học. Đúng như thầy nói, chẳng ai trả bài bạn, thậm chí chẳng ai để ý đến sự có mặt của bạn. Niềm vui
con trẻ ngày nào đã trở thành nỗi buồn của những người vừa lớn. Bạn ước ai đó mắng bạn, ai đó kéo bạn ra khỏi
những mộng mị của tuổi mới lớn. Nhưng giữa giảng đường rộng thênh thang này, bạn chẳng thể nào tìm lại được
tiếng nói thật ấm áp mà không cần mic ấy, tiếng nói chất chứa nỗi lo cho một bầy con trẻ ham chơi chẳng chịu học
bài.
Rồi 20-11 này có thể bạn phải bận bịu với hàng tá bài tiểu luận, bài thuyết trình, bài tập nhóm nhưng trong một
giây phút lắng đọng nào đó xin hãy cho bạn nhớ đến ánh mắt và nụ cười buồn của thầy, nhớ đến bó hoa vẫn còn
nằm im ỉm ở một góc bàn để bạn có thể bước ra khỏi những trang sách, vững vàng bước vào cuộc đời. Và trong
hàng tỉ giây hối hả của cuộc sống, xin để bạn dành ra một giây để nhớ về “nỗi buồn không thể gọi tên”.
NẾU KHÔNG CÓ CÔ - THẦY....
Cho người thầy dễ thương, dễ bị dụ. Thầy dễ thương, dáng cao, da trắng môi hồng, nét đặc trưng của người Đà Lạt,
siêu đẹp, tụi nữ sinh trường tôi khối đứa chết vì cái vẻ đó, đã vậy thầy còn có răng khểnh, cái mà tui cũng có nhưng
lũ bạn chỉ bảo “… là răng nanh” (Thật quá đáng).
Tôi học thầy môn vậy lý suốt 3 năm cấp 3.
Một trong những môn tôi thích nhất, không vì thế là tôi thích thầy. Thật lòng đến bây giờ, nhớ về thầy… không
phải là những bài giảng vật lý.
Nhớ thầy là nhớ những lần vào lớp sau các dịp lễ hội lung tung, nói chung là tất cả những cái có thể có lễ hội của
thành phố, của nước hay là quốc tế.
Thầy vào lớp, lớp ngoan hơn bình thường là chắc.
Lớp trưởng “ Thầy ơi, hôm nay chể mừng ngày hội… chúng ta học nhanh, giải quyết nhanh bài tập xong thầy cho
gala tập kỹ nha thầy”
Thầy: “ làm vậy thầy giám thị xuống không được đâu” cười.
Cả lớp; “ cả lớp trật tự, kéo rèm, thầy biết, tụi em biết, không ai nói ra ngoài sao biết được”
Thầy: “ vậy cũng được, vậy thầy nói nhanh rồi cùng Gala…”cười
Lần nào cũng vậy vào câu là OK.
Học xong, bài binh bố trận, một dàn loa, thằng bạn tui mang lên từ đấu năm lúc nào cũng bỏ trong bàn giáo viên
được lôi ra. Kéo hết rèm cửa, cả rèm sáng lẫn rèm tối ( làm nhưng lớp đang thuyết trình). Musik bắt đầu, bắt đầu là
máy, sau đó có cả màn của thầy, thầy nhảy siêu hay, thầy mà chảy là khỏi chê có điều không qua thằng Bảo trong
lớp ahaah. Rồi thì hài kịch Hoài Linh của thằng Huy…
Nhớ về thầy là nhớ những trận lớp đóng cửa chơi trong lớp,
Nhớ thầy là nhớ lần trường cắm trại lớp mở sàn nhảy, thầy cũng nhảy, “ xí mê, xí mê, cho xin tý ánh sáng, tìm đồ
thất lạc… rồi …báo cáo đã về với thấy… Cho xin tý Musik lại đi”.
Nhưng nhớ thất về thầy không phải là những trò như vậy. Nhớ về thầy, …sẽ theo tôi suốt cuộc đời là bài nói
chuyện cuối cùng của thầy cho chúng tôi trên bục giảng.
Năm chúng tôi tốt nghiệp, không có môn vật lý, thầy kết thúc sớm chương trình, Chúng tôi thật sự rất buồn vì
không gặp thầy nữa, toàn bị ám bởi những giáo viên kinh khủng. Ngày cuối cùng chúng tôi gặp thầy, không tiệc
tùng như thừơng lệ của các môn không thi tốt nghiệp khác, thầy cũng buồn vì sẽ không gặp chúng tôi nữa, thầy sẽ
bị giữa để làm đề thi gì gì đó… Hôm đó chúng tôi im lăng nghe thầy nói chuyện. “Câu chuyện về những con nhím”
“ Những con nhím lúc nào cũng có lông xù ra, Mùa đông, chúng cần nằm sát vào nhau để giữ ấm, nhưng khi sát
vào, gai con này, chích nào người con kia, chúng lai cách xa nhau ra, chúng bị lạnh, chúng muốn ấm, chúng buộc
phả xếp gọn lông mình lại, không xù lông lên nữa, chỉ có vậy chúng mới có thể gần nhau, không bi lạnh và không
bị chết trước cái lạnh cát thịt của mùa đông”
Thầy đã có một cuộc nói chuyện ngắn nhưng cho chúng tôi một khối hành trang lớn chuẩn bị vào đời…
Giờ đây khi sống xa gia đình, câu chuyện của thầy càng có ý nghĩa.
Càng nhớ thầy nhiều, nhiều, và nhiều hơn nữa.
Cầu cho tất cả những câu chúc lớp đã chúc thầy trong lần sinh nhật thứ 30 của thầy sớm trở thành sự thật, đặc biệt
là lời chúng cuối cùng.
Lần đầu tiên em gặp thầy, em mới chỉ là chú thằn lằn con…cùng với những chú thằn lằn con khác ngoe nguẩy cái
đuôi và tròn xoe mắt làm theo thầy. Lúc nào cũng dạ…dạ, vâng…vâng rối rít. Đặt biệt là em.(Ngoan ghê lun)
Đáng yêu!
Thầy bảo : trong trái tim thầy, hình ảnh của tụi “thằn lằn con” em là đẹp nhất. Những nụ cười đáng yêu như thiên
thần. Thầy đâu biết tụi em cũng yêu mến thầy nhiều…nhiều lắm.
Ngày nắng, thầy lo tụi em không đủ “bóng mát”, giảng đi giảng lại khi tụi em không hiểu bài. Rồi dạy thêm giờ
khi tụi em nhe răng nói “sao khó quá thầy ơi”
Mùa mưa, thầy lo tụi em không đủ ấm. Thời tiết lạnh, mấy thầy trò ngồi hát còn đỡ thầy nhỉ. Nhưng cái thấy sợ là
tụi em chẳng đủ ấm tình thương. Đâu phải ai cũng biết “nâng niu” những điều tưởng chừng như hiển nhiên ấy.
Những lúc buồn, tụi em cứ ôm thầy khóc hoài. Và thầy cũng khóc…Yêu thương thì có bao giờ “cân đong đo đếm”
được. Nhìn tụi em thầy cứ trăn trở hoài “Giá như ai cũng biết yêu thương sẽ không bao giờ là đủ”
Thầy bệnh...khi những cơn mưa cuối mùa bắt đầu thưa dần và nắng chợt hanh hao đến lạ. Những buổi học vắng
thầy, cả tụi “thằn lằn con” buồn thiu…hết cười hết nói. Thầy cô giáo bộ môn bảo thầy không qua khỏi. Tụi em oà
khóc…và trời bất chợt mưa
Thầy về, xanh xao…tụi “thằn lằn con”em vừa thấy thầy mừng vui rối rít. Bữa nào học xong cũng “rồng rắn lên
mây” đến nhà thăm thầy. Có lần hát đồng ca “Bụi phấn” làm mắt thầy hoe hoe. Thầy bảo niềm hạnh phúc khiến
thầy vượt qua bệnh tật …là tụi em. Vì thầy biết phía sau cánh cửa bệnh viện, nơi lớp học i tờ là những chú thằn
lằn con A6 đáng yêu. Thầy không nỡ bỏ tụi em mà ra đi.
Thầy đã dạy…sau cơn mưa trời lại sáng…Hoa tàn rồi sẽ nở rực rỡ mùa sau.
Thế nhưng…những mùa mưa nối tiếp nhau đi qua…rồi ngày tháng cũng trôi về nơi vô tận…Không níu giữ được.
Những chùm hoa phượng cháy cả một mùa…rồi tàn…rồi lại cháy thêm bao mùa nữa…Nhưng sao thầy lại ra đi…
Ngày thầy đi, thị trấn ngập trong mưa. Mưa mù lắm…hay là nước mắt em rơi