phát thanh Sài Gòn đã phát thanh lời kêu gọi buông súng của Ðại Tướng Dương Văn Minh. Lời tuyên bố này đã làm cho dân chúng cả ba miền Nam, Trung, Bắc bàng hoàng sửng sốt. Một màu đen tăm tối đã phủ xuống đất nước Việt Nam. Khi lệnh đầu hàng phát đi từ Dinh Ðộc Lập và những tiếng xích sắt của T.54 nghiến trên các nẻo đường tiến vào thủ đô Sài Gòn của Việt Nam Cộng Hòa, chính lúc đó có những người lính VNCH đã tự bắn vào đầu, đã tự ôm nhau cùng rút chốt lựu đạn tự sát để khỏi bị rơi vào tay giặc thù Việt Cộng. Họ là những anh hùng của dân tộc trong quan điểm nếu không giữ được nước, không bảo vệ được đồng bào của mình thì phải chết vinh còn hơn là sống nhục. Những hoạt cảnh bi thảm của ngày 30 tháng 4 từ ba mươi ba năm trước đã “Hạ Màn Của Sân Khấu Chính Trị” Việt Nam Cộng Hòa. Người lính của Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa khi trước chỉ vì ba chữ: “Tổ Quốc-Danh Dự- Trách Nhiệm”, tôn trọng quân phong quân kỷ và tuân theo quân luật, nên người lính Việt Nam Cộng Hòa luôn luôn sẵn sàng và hãnh diện chiến đấu cho Màu Cờ, Sắc Áo để giữ vững vùng đất Tự Do, Dân Chủ của VNCH và bảo vệ đồng bào của mình. Vì cuộc chiến miễn viễn này, người lính VNCH ít khi nào có đủ thì giờ để bình tâm suy nghĩ đến những hoạt cảnh chính trị, để kịp nhận định thời cuộc về đất nước. Vì thế vai trò của người lính VNCH vì thế đôi khi đã bị bạc đãi một cách bất nhân và thiếu sự đánh giá khách quan của đồng bào là những người khán gỉa đã dự khán vở Bi Trường Kịch chiến tranh giữa VNCH và Cộng Sản Bắc Việt của những tay phù thủy đạo diễn chính trị. Kế đó là những ngòi bút thiếu lương tâm khi viết bôi nhọ lên sự chiến đấu của người lính VNCH. Sự lơ là của đồng bào khi nhìn về sân khấu trình diễn tấm thảm kịch Chiến Tranh Việt Nam đã không sử dụng hết quyền phán xét của mình trong khi dự khán. Trong khi đó những diễn viên chính là những người Chiến Sĩ VNCH đã và đang xả thân giữ từng tấc đất, bảo vệ đồng bào của mình đã bị các diễn viên phụ là người lãnh đạo, là người lên kế hoạch, là người cố vấn chính trị và người làm Tổng Tham Mưu Trưởng của mình vì thiếu nhạy cảm, thiếu đầu óc sáng suốt trong trận tranh hùng qua bàn cờ quốc tế. Vì thế những diễn viên phụ ấy đã làm lu mờ, đã làm cho danh dự của Tập Thể Chiến Sĩ VNCH bị chà đạp chết một cách tức tưởi... Máu của các diễn viên chính, những người lính VNCH đã đổ xuống trên quê hương Việt Nam chưa chấm dứt ở ngày 30 tháng 4 năm 1975, mà vẫn còn tiếp tục đổ xuống sau đó trong các lao tù Cộng Sản Miền Bắc, trên chặng đường vượt biên tìm Tự Do. Những tay đạo diễn ngoại bang và những diễn viên chính trị phụ của Việt Nam Cộng Hòa và Cộng Sản Bắc Việt vẫn đang cố gắng dựng lại vở Bi Hài Kịch này dưới một danh từ mới: “Hòa Hợp Hòa Giải - Hãy Xếp Lại Chuyện Quá Khứ Ðể Nhìn về Tương Lai...” những từ ngữ đao to búa lớn, mỹ miều này đang quảng cáo rầm rộ để làm nhạt phai đi ngày mà chúng ta gọi là Quốc Hận 30 tháng 4. Trên quan điểm đoàn kết là sức mạnh, người lính VNCH chúng tôi minh định không đứng trong bất cứ một phe phái hay đảng chính trị nào. Những tranh chấp tị hiềm có tính cách cá nhân, đảng phái người Lính VNCH không màng tới. Mà không những thế người lính VNCH còn cho đó là những âm mưu xảo trá của cộng sản qua đường lối tuyên vận tại hải ngoại bằng nghị quyết 36 từ Bộ Chính Trị đảng Cộng Sản Việt Nam nhằm phá nát tiềm năng chống cộng của mọi người quốc gia chân chính nói chung và của tập thể anh em chiến sĩ VNCH nói riêng. Ðây là mối hiểm họa rất tai hại giống như những “Trái Lựu Ðạn Ngôn Ngữ” mà Cộng Sản Việt Nam đang mượn bàn tay bọn nằm vùng, bọn đón gió trở cờ, tầng lớp trí thức chính trị xa lông đang ném và cho nổ tung vào cộng đồng người Việt Tị Nạn Cộng Sản. Trước khi vở kịch mới đang diễn xuất, người viết chỉ muốn quý đọc giả, quý chiến hữu trong Tập Thể Chiến Sĩ Việt Nam Cộng Hòa khi trước phải giành lại thế đứng của mình sau 30 năm tập dợt lại, bên cạnh những học hỏi, cố gắng của những diễn viên trẻ bắt đầu nhập cuộc. Chúng ta phải thuần thục vai trò và trách nhiệm của từng diễn viên ngõ hầu làm cho vở kịch mới “Ðường Về Quê Hương”này phải được sự ủng hộ nhiệt tình của khán thính gỉa là những đồng bào của chúng ta từ hải ngoại đến quốc nội. Cũng như làm thức tỉnh những phù thủy đạo diễn phải kinh ngạc về sự thực hiện vai trò diễn viên chính của chúng ta. Vì chính lề lối suy tư và hành xử tự tôn, tự mãn, mục hạ vô nhân của những người đạo diễn chính trị này đã phá vỡ mọi nỗ lực kết hợp từng bị trì hoãn trong công cuộc vận động mang lại sự Tự Do và Dân Chủ cho đất nước Việt Nam. Cũng những người này tự coi minh là người lãnh đạo có khả năng, nhưng thật ra họ chỉ là những chuyên viên chính trị xa lông tiếp tục muốn tự giam cầm trong các khuôn đúc cũ theo kiểu “Sông Lạch” của xã hội nông nghiệp, và đã làm che khuất đôi mắt nơi họ về thứ viễn kiến “Ðại Dương” tối cần thiết trong kỷ nguyên mới hiện đại. Vì bất hạnh của biến cố 30 tháng 4 năm 1975 cho đến nay đã là 33 năm. Nhưng cũng là một cơ may để cho gần một triệu người Việt Nam đang quen nếp sống chậm tiến được viễn du trong thập tử nhất sinh, xuất dương tìm học những điều văn minh mới trong đó có thêm tầng lớp thế hệ thứ hai, thứ ba đang cố gắng với chúng ta trên con đường đấu tranh đòi hỏi Tự Do Dân Chủ và sẵn sàng về xây dựng đất nước sau khi có bầu cử tự do dưới sự giám sát của quốc tế. Những người Chiến Sĩ VNCH chúng tôi nhận thức rằng, công cuộc Kháng Chiến không thể thành công với sự lãnh đạo của vài ba quân nhân chuyên nghiệp già nua, của những chính khách xa lông một thời vang bóng, trí thức biển lận đang tiếc nuối quyền lực chưa chịu thức tỉnh với kiến thức khoa học và siêu tốc độ như hiện nay. Công cuộc phục quốc đòi hỏi phải được lãnh đạo, quản trị một cách tối tân với những kế hoạch, sách lược chính trị, kinh tế, kỹ thuật tinh vi và dài hạn. Như vậy chỉ còn trông cậy vào giới trẻ có tài và thực tâm đóng góp với cha anh... Phục hoạt đất nước theo chiều hướng kháng chiến phục quốc không thể được lãnh đạo theo kiểu hội kín cổ xưa. Mà phải được theo lối điện toán hóa, chuyên môn hóa, kỹ thuật hóa. Lãnh tụ không thể là một người. Mà lãnh tụ phải là một tập đoàn Ða Năng Ða Hiệu, biết Cư An Tư Nguy cho người dân , biết Tự Thắng Ðể Chỉ Huy, biết Vì Dân... Có thế mới mong canh tân đất nước, mới bắt kịp được sự tiến bộ của các nước khác trên thế giới. Người lính VNCH hôm nay không chống cộng theo kiểu thập niên 30-40, không tố cộng theo kiểu thập niên 50-60, cũng như không chống cộng theo kiểu máy móc của nửa thập niên 1970-75, theo lối kháng chiến 5-7 người tại Thái Lan vào những năm giữa thập niên 80. Tất cả hiện nay đều là những sự xa vời thiếu thực tế đối với chính trường và ngay cả chiến trường cũng vậy. Vấn đề căn bản đặt ra cho người lính VNCH còn yêu nước hiện nay là phải nghĩ gì, hành động ra sao cho thích nghi, để ra khỏi những con lạch, con sông hạn hẹp thì mới tiến tới đại dương của vận hội mới được. Với hoàn cảnh đấu tranh mới cho sự đòi hỏi Tự Do, Dân Chủ cho đất nước rút ngắn lại con đường phục hồi xứ sở, chúng ta những người lính VNCH còn hiện diện nơi đây hãy cùng nhau cúi đầu tưởng niệm những anh lính, chiến sĩ và đồng bào đã hy sinh vì lý tưởng Tự Do đã vị quốc vong thân. Sau ba mươi ba năm vở trường kịch cộng sản rồi cũng phải chấm dứt bởi sự hạ màn. Vở kịch diễn trong ba mươi ba năm qua trên đất nước Việt Nam cũng như ở hải ngoại có gì gọi là mang lại hạnh phúc cho đồng bào hay không? Dở như thế nào? Nội dung có được nhiều người khen hay chê ra sao? Và những đoàn kịch hát “Live” sẽ tồn tại như thế nào khi đất nước chúng ta có Tự Do-Dân Chủ thật sự trở lại. Chúng ta hãy tạm khép kín nỗi buồn riêng tư, để đêm đêm chúng ta không còn phải khắc khoải u sầu vì đời của người lưu vong. Chúng ta hãy nhìn thẳng vào đại sự để nhận lấy vị trí diễn viên khiêm nhường của chính mình trong công cuộc chung mà mọi người khi còn tấm lòng nghĩ về đồng bào, về quê hương Việt Nam bên kia bờ Thái Bình Dương. Viết cho mùa tưởng niệm 30 tháng 4.