Cho ta thêm lạnh giữa đời quạnh hiu Đêm dài gió ngủ thiu thiu Mà sao còn đó trăm chiều nỗi đau Đời nay mang những u sầu Tình đời cay đắng làm sao hỡi người Buồn buồn cơn lạnh đơn côi Cơn mưa còn khóc giữa trời lệ sa Vật vờ sau trận phong ba Hồn còn đâu đó chỉ là tả tơi Người giờ tận chốn xa xôi Mà sao lòng nhớ để rồi nhói đau Lạnh sao thấm giữa cơn sầu Nhìn ra đêm vắng một màu đen đen Biết rồi sao chẳng lãng quên Còn chi đâu nữa lãng quên tình đời Hen thề cũng chỉ đầu môi Nhắc chi chỉ khiến mỗi người buồn thêm Bóng hình mờ nhạt bóng đêm Còn đây vương lại bên thềm mưa bay Bởi đời trăm đắng ngàn cay Trách chi chỉ để đọa đày lòng nhau Lỗi lầm ai có ai đâu Thôi thôi hãy để một câu ân tình Một mình than khóc một mình Phận đau là đã cũng đành mà thôi Tiếc chi thì cũng đã rồi Đành thôi đôi ngã mỗi nơi một người Nhạt nhòa mưa mãi rơi rơi Hồn đau cô lạnh rã rời trong mưa Thà rằng đừng có ngày xưa Thì đâu vướng phải trò đùa thế gian Cho lòng đau xót bàng hoàng Cho đời cô lẻ cõi trần còn ai? Đêm buồn chẳng thấy ngày mai Khi ngừời đã vắng tình phai giữa trời Khẽ khàng gọi giữa đơn côi Người ơi có nhớ những lời gió mây Bây giờ còn lại đắng cay Một mình đoois mặt mới hay đau lòng Ân tình giờ đã thành không Mà lòng sao cứ vấn vương bóng người Vòng tay bỗng chốc xa vời Còn ta thầm lặng để rồi khổ đau Lạnh lùng vút tận trời sâu Tàn trong mưa gió dãi dầu cánh chim Đêm đen biết nẻo đâu tìm Tiếng kêu sầu thảm ,dần chìm xa xăm Nghẹn ngào giọt lệ âm thầm Góp thêm cay đắng ngàn năm tình buồn Giờ đây đôi ngã đôi đường Mưa còn sót lại tiếc thương một người Nơi nào một cõi xa xôi Cầu người hạnh phúc không lời dối gian Còn đây đêm tối võ vàng Nỗi lòng thổn thức hai hàng lệ rơi “Yêu nhau yêu cả cuộc đời” Một lời thề hẹn để rồi ra đi Bây giờ nơi đó nghĩ gì Mà sao mưa gió thầm thì cùng nhau Để trong một cõi trời sâu Cơn mưa càng xuống lòng đau càng nhiều Tình đời hỏi có bao nhiêu Mà sao oan trái trăm điều đắng cay Mộng tàn vương vãi gió mây Thành cơn mưa xuống thấm đầy giá băng Thà là chẳng biết chẳng quen Hôm nay ngoảnh mặt chắc là chẳng đau Oán than ôi hỡi trời cao Đoạn đành đôi lứa nỡ nào chia phôi Giờ đây thôi đã thôi rồi Biết mình lặng lẽ đơn côi giữa trời Tình sao phận bạc như vôi Đã đành nước chảy hoa trôi lỡ làng Đêm đêm trăn trở bao lần Cơn mơ dang dở mộng tàn trong đêm Bên hiên mưa vẫn êm đềm Bình rơi trâm gãy càng thêm đau lòng Ngẫm mình sao cứ đèo bòng Phận bên núi nọ mà trông núi này Tình đời cay đắng hôm nay Còn mơ chi nữa tháng ngày sầu đau Đêm đen đen mãi một màu Người xưa thôi đã còn đâu mà chờ Ngày yêu đã muộn bao giờ Mà sao lòng mãi chơ vơ cõi lòng Cho người tất cả ,còn không Còn đây đêm tối mênh mông lặng buồn Ngày nao giờ mãi không còn Tình xưa vĩnh viễn mỏi mòn theo mưa Cuộc đời như một trò đùa Mơ rồi , cứ ngỡ như vừa tỉnh mơ Thế gian ai biêt chữ ngờ Để rồi đến lúc ngẩn ngơ riêng mình Hững hờ bóng cũ lặng thinh Nghe nồng hơi thở mà tình nhạt phai Cơn mưa nhỏ lệ , trách ai Mà sao khóc mãi đêm dài sầu vương Đời sao đời lại chán chường Lòng buồn biết tỏ nỗi lòng cùng ai ? Nơi nào người ấy có hay Con tim tan nát vẫn hoài nhớ mong Thế gian đang giữa giấc nồng Lòng còn lê bước lang thang tìm người Dại khờ sao lại mình ơi ! Đêm đen lạnh giá biết rồi về đâu Thế gian vương vãi bóng sầu Một mình buồn tủi trời sâu lạnh lùng Than ôi một khối tình chung Chia nhau chẳng được mà cùng xót xa Tàn canh gió thổi phôi pha Xa xa lanh ngắt chỉ là màn đêm Giờ này trời để dịu êm Cơn mưa đã tắt ,bên thềm vắng tanh Mưa cho ướt lá ướt cành Ướt cả mùi hương đã trở thành hôm qua Giờ đây thoang chốc chỉ là Xa xa canh dai nở hoa giữa trời Nhắn về tiếng thắm hôn môi “Thoáng nghe còn vọng đôi lời tỉ tê Qua rồi giây phút say mê Giọt buồn đọng lại tái tê khung trời Trông về đêm tối xa xôi Càng trông càng tháy lẻ loi hương thầm Lệ rơi cánh mắt lâm thâm Vì đêm cô lẻ âm thầm đơn côi Thoáng rồi chỉ sáng mai thôi Cánh hoa tàn úa ,giữa trời còn đâu Hương thầm sẽ vội bay mau Bởi tình nồng thắm ,cớ sao chia lìa ? Bây giờ gnười ở xa kia Biết không có kẻ đầm đìa lệ rơi ? Lời xưa trót đã đầu môi Gặp nhau chi hỡi để rồi khổ đau Giăng giăng một mối u sầu Biết rồi mà chẳng thể nào tránh ra Tình buồn tan giữa phong ba Đoạn trường ai biết xót xa cho mình Đắn đo câu nói ân tình Dứt ra chẳng thể bóng hình còn mang Tiếc chi duyên cũ lỡ làng Mà sao lòng cứ ngỡ ngàng ,buồn thiu Cuộc đời ai biết chữ yêu Mà không đau khổ là điều dối gian Mà sao đau đã bao lần Mà sao đau lại đau càng thêm đau Trên trời chẳng chút vì sao Đắng cay trần thế biết nào vì đâu Còn buồn cơn gió lao xao Trời buồn người cũng nao nao cõi lòng Xa vời lặng lẽ mênh mông Cho mình thấy rõ đau thương cho mình Cớ sao chẳng cạn chút tình Cho lòng quay bước cho tình bớt đau Đã rằng sẽ mãi quên nhau Mà tim chẳng thể làm sao hỡi người Giữa trời cố giấu đơn côi Để cho đêm vắng rã rời hơi sương Thảng trông trong ánh mơ hồng Cành cây rủ bóng đêm trường ai trông Cuộc đời lại quá mênh mông Ngày mai sẽ khác đợi mong được gì ? Người đà cất bước ra đi Ta còn đứng lại chỉ vì người thôi Thà rằng gian dối người ơi ! Thà rằng đó chỉ là lời thoáng qua Cớ sao người lại như ta : Thật lòng , mang nỗi xót xa thêm phần Cơn mơ đã tỉnh bao lần Càng mơ càng tỉnh lại càng cô đơn Thà rằng chẳng có còn hơn Giờ đây đánh mất ,mỏi mòn xác thân Thảng nghe đôi tiếng bần thần Đôi chim lac lối canh tàn tìm nhau Đường đời muôn nẻo về đâu Ngày mai chẳng thấy làm sao hỡi người ? Đau rồi cũng thế mà thôi Thì con chi nữa xin người quên đi Lạnh lùng đôi ngả phân li Còn hơn níu kéo làm chi thêm buôn Ngày nào chẳng có hoang hôn Xót xa chi nữa có còn hôm qua Ân tình nồng ấm phôi pha Cuộc tình phút chốc chỉ là hư vô Đành thôi hai tiếng hững hờ Mặc người oán trách,buông tơ dứt tình Nguyện rằng ôm trọn một mình Bao nhiêu cay đắng ,chắc tình sẽ phai Ước chi cơn gió đêm dài Sẽ mang tất cả đắng cay giữa đời Chẳng còn giây phút bồi hồi Chẳng còn nước mắt chẳng lời trách than Mà sao đêm vẫn quan san Xa xôi vô tận , giá băng khôn cùng Buồn trông cơn tối vẫy vùng Lắng nghe hiu quạnh , muôn trùng lẻ loi Gió về khô héo đôi môi Vẳng nghe tiếng dế khóc lời tỉ tê Tiếng trong như giọt pha lê Vỡ vào đêm tối tái tê khung trời Nghe sao nhu tận xa vời Gởi về trong gió đôi lời thở than Chiêm bao cơn lạnh ngỡ ngàng Bực mình tỉnh giấc cũng dần buồn tênh Hồn tan hòa giữa dập dềnh Nỉ non tiếng lệ gọi tên người buồn Nặng nề đôi gánh mỏi mòn Đôi tim tan nát chẳng chôn được tình Làm sao xóa được vô hình Làm sao dứt bỏ ân tình dã mang ? Tơ lòng trăm mối ngổn ngang Dang tay cố gỡ lại càng rối thêm Mơ chi hạnh phúc êm đềm Từ nay chẳng dám yêu thêm một người Trách chi chữ số trong đời Cánh bèo ước hẹn nhẹ trôi chỉ là Ngẫm mình riêng mãi xót xa Vương chi giờ để phong ba giữa trời Thế rồi cũng thế mà thôi Được gì khi đã xa rời người xưa ? Trách chi nhân thế trò đùa Một lần đau để đuổi xua dại khờ ? Một lần quay gót hững hờ Trăm lần đau để đợi chờ ai đây ? Trách chi đời lại đắng cay Đam mê ảo mộng ,đắm say hương nồng ? Trách chi khúc hát đoạn trường Một lần đau để cõi lòng bớt đau ? Đêm đen dăng lối một màu Ngày mai thức dậy , đêm thâu chẳng tàn ? Canh khuya thao thức võ vàng Chẳng chờ hình bóng có tàn năm canh ? Đợi gì một chút mong manh Mộn mơ cũng chỉ , có thành được đâu Thôi thì hãy cố quên nhau Có thương thì hãy một câu lạnh lùng Lỗi lầm một chút tình chung Mà đau còn để trùng trùng mưa giăng Hư vô chỉ thoáng mơ màng Ngày mai tỉnh giấc vụt tan bóng người Tình hoa sâu đậm rạng ngời Nở rồi phai úa , lẽ trời thế thôi ! Ngàn lời thứ lỗi người ơi ! Vì người mà lại cho người đắng cay Giờ này phải biết sao đây ? Khi người còn khóc , lòng này còn đau Đành rằng đã cố quên nhau Đành rằng hờ hững một câu lạnh lùng Mà sao đau nhói vô cùng Con tim tan nát chưa từng ra đi Tình ơi tình hỡi là chi ? Thé gian đau đớn sao mi vô tình ? Để cho cơn lạnh vô hình Trong đêm cô lẻ một mình lang thang ....