You are on page 1of 14

Hồi 291 : LUẬN BÀN THIÊN HẠ

Bên kia sông, mấy cột khói mờ mịt bốc thẳng lên đến tận trời. Từ sáng sớm hôm trước,
quân Giang Hoài do đích thân Đỗ Phục Uy thống lĩnh đã vượt quãng đường hơn ba mươi
dặm tiến đánh quân của Trầm Luân. Đáng hận là quân Đỗ Phục Uy cũng đốt cả mấy chục
chiến thuyền của Trầm Luân đang đậu trên bến sông khiến cho kế hoạch phục kích Trầm
Luân khi hắn rút chạy theo đường sông của bọn Khấu Trọng cũng theo đó mà tan vỡ.
Từ cao nhìn xuống mới thấy, trại chỉ huy của Trầm Luân vẫn còn đứng vững, chỉ mấy
doanh trại ngoại vi là bị quân của Đỗ Phục Uy phá hủy thôi. Nghe tiếng quân reo hò theo
chiều gió thoảng đến, hai mắt Trần Trường Lâm rực sáng ngời, rõ là chàng rất hài lòng vì
doanh trại của Trầm Luân bị tấn công.
Bốc Thiên Chí nói thầm vào tai Khấu Trọng: "Ta thấy chắc là Trầm Luân đã đề phòng từ
trước rồi, nên Đỗ Phục Uy có thế nào thì cũng không thể nhanh chóng đắc thủ được, nhìn
bề ngoài thì có vẻ như Đỗ Phục Uy đang sắp thắng đến nơi nhưng thực ra Trầm Luân mới
bị tổn thất không đáng kể. Trầm Luân chưa đến nỗi phải bỏ chạy, mà có chạy thì hắn
cũng phải chạy đường bộ, tất cả thuyền đã bị hư hại hết rồi mà."
Tuy Bốc Thiên Chí không nói hẳn ra nhưng như thế có khác gì bảo rằng kế hoạch phục
kích Trầm Luân trên đường thủy không thể thực hiện được nữa.
Khấu Trọng cũng chán nản, đành gượng gạo đáp lại: "Cứ chờ xem sao, Trần Luân thế nào
cũng không phải là đối thủ của họ Đỗ, trước sau gì cũng phải thất bại thôi."
Trần Trường Lâm từ nãy vẫn im lặng quan sát diễn biến của thế trận, chợt lắc đầu nói xen
vào: "Trầm Luân mưu dũng kiêm toàn, tuy độ già giơ, cũng như binh lực không thể so
sánh được với họ Đỗ, nhưng hắn đã chọn vị trí lập trại rất tốt, dễ thủ khó công. Binh lính
của hắn toàn là lính giỏi, lại lấy nghỉ ngơi đánh mỏi mệt, ban đầu có thể bị thiệt thòi chút
ít nhưng bây giờ đã lấy lại được đội ngũ, quân Đỗ Phục Uy có làm gì nổi đâu? Theo ta
thấy thì Trầm Luân có thể sẽ thất bại nhưng Đỗ Phục Uy cũng phải mất không ít công
sức."
Đột nhiên phía bên Đỗ Phục Uy vang lên tiếng tù và lệnh lui quân. Khấu Trọng cười méo
xệch: "Trường Lâm liệu sự như thần, Đỗ lão đúng là muốn rút rồi."
Trần Trường Lâm gượng cười đáp lại: "Bên Đỗ Phục Uy lui binh, nếu bị quân Trầm Luân
xông ra đuổi theo thì chúng ta nên hủy bỏ kế hoạch phục kích. Chỉ khi Trầm Luân thiệt
hại đến mức không thể truy theo Đỗ Phục Uy thì chúng ta mới có thể có cơ hội."
Khấu Trọng gật đầu thầm tán thưởng Trần Trường Lâm. Họ Trần này không những mưu
trí mà còn công tư rất phân minh, mặc dù có mối thù sâu với Trầm Luân mà không hề bị
thù riêng làm tối mắt mà vẫn tỉnh táo liệu việc như thường. Ngay cả bản thân Khấu Trọng
đôi lúc cũng vẫn hành động theo cảm tính, không bằng được Trần Trường Lâm.
Nửa canh giờ sau, theo tin thám tử báo cáo về thì Trầm Luân quả đã phái một đội binh
mã truy theo quân Đỗ Phục Uy nhưng bị hậu quân của Đỗ Phục Uy đánh cho phải quay
về.
Trần Trường Lâm không thất vọng, ngược lại còn mỉm cười vui vẻ: "Quân tử báo thù
mười năm chưa muộn. Trầm Luân từ trước đến nay muốn gì được nấy, từ nhỏ đã bá đạo
hết mức mà chưa hề bị trừng phạt. Hôm nay trước thì hao binh tổn tướng, sau này còn
phải khốn khổ vì bị Lý Tử Thông báo cừu. Tạm thời tại hạ thế là đủ thống khoái rồi, cứ
kiên nhẫn chờ, làm gì chẳng có lúc thu thập cả hai cha con hắn?"
Khấu Trọng bật đứng dậy, cao giọng: "Trường Lâm huynh quả là bậc anh hùng! Bây giờ
Đỗ Phục Uy, Trầm Luân và Lý Tử Thông phải lo đối phó lẫn nhau, chúng ta trước mắt sẽ
không còn nguy hiểm. Ta muốn nhân cơ hội này xuôi nam một chuyến, sau đó sẽ cùng
Tử Lăng tới Quan Trung. Đại bản doanh ở đây phiền các chiến hữu trông coi một thời
gian vậy."
Mấy thuộc tướng và binh lính đều cùng nhau ứng tiếng, khí thế bừng bừng như vừa đả
bại Trầm Luân.

*****

Khắp Thành Đô, từ đường lớn đến ngõ nhỏ đều còn nguyên dấu vết của lễ hội đêm hôm
trước. Những mảnh giấy và đèn lồng vương vãi trên khắp các nẻo đường.
Trên đường vào giờ này thưa thớt bóng người đi lại, so với cảnh náo nhiệt đêm qua thì
thật là khác biệt. Có thể nhận thấy sau một đêm vui vẻ, tất cả mọi người đều cảm thấy
mệt mỏi nên đến giờ vẫn còn đang say giấc nồng. Hầu hết các cửa tiệm trên phố đều còn
chưa mở cửa buôn bán. Từ Tử Lăng lúc này vẫn còn đang ngạc nhiên tại sao Sư Phi
Huyên mời gã đi ngắm đèn đêm qua. Nàng vẫn cải nam trang cùng gã đến phía Tây
Thành, thì thấy một trai điếm đã mở cửa đón khách.
Sư Phi Huyên hiển nhiên không phải lần đầu đến đây, gã tiểu nhị vừa thấy nàng liền vui
vẻ thi lễ mời vào.
Từ Tử Lăng vốn chỉ thích các món rau, còn bản thân Sư Phi Huyên là người của Từ Hàng
Tịnh Trai nên nàng cũng chỉ gọi vài món rau quả, rồi nàng tự tay châm trà mời gã. Từ Tử
Lăng không ngờ có ngày gã được vinh hạnh dùng bữa với giai nhân trong mộng của gã.

Trong trai quán rộng rãi, vào lúc này chỉ có họ là những khách nhân giữa không gian tĩnh
lặng. Trong tình cảnh này, Sư Phi Huyên vẫn nhìn gã với ánh mắt bình thản, nàng như
không hề để tâm đến xung quanh.
Sư Phi Huyên nói mấy câu khách sáo rồi đi vào chính đề, cất giọng cảm động: "Thật may
là Từ Tử Lăng huynh khám phá ra thân phận thứ hai của Thạch Chi Hiên, nếu không thì
chúng tôi đến bây giờ cũng không biết Bùi Cự, kẻ thực sự đã lật đổ Đại Tùy, lại chính là
lão Tà Vương này. Nghĩ lại thì cũng phải, vì hiện thời trong thiên hạ có lẽ chỉ có mình họ
Thạch là có thể làm chuyện kinh thiên động địa như vậy rồi biến mất mà không để lại dấu
vết gì thôi."
Từ Tử Lăng không hiểu hỏi lại: "Chì một mình Bùi Cự mà phá hoại được nhiều thế hay
sao?"
Sư Phi Huyên đáp: "Cái chính là y rất được lòng Dương Quảng, lại hiểu rành rẽ tình hình
Tây Vực. Các đại thần khác tuy có muốn phản đối, nhưng lại không có hiểu biết như lão,
vì vậy nên cũng không đủ khả năng."
Dừng lại một lúc nàng nói tiếp:"Một ví dụ là tháng Bảy năm Đại Nghiệp thứ mười, Bùi
Cự vừa được bổ chức Hộ Bắc Phiên Quân Sư liền lập tức dâng tấu tâu với Dương Quảng
rằng Thủy Tất Khả Hãn ở Đột Quyết đang không ngừng tăng cường thế lực, Đại Tùy phải
tìm mọi cách ngăn chặn. Cách lão đề nghị là nhà Tùy đem một tôn thất nữ tử gả cho bào
đệ của Thủy Tất là Sát Cát Mặc, đồng thời phong làm Nam Diện Khả Hãn để phân hóa
hai anh em họ. Kết quả là Sát Cát Mặc không tiếp nhận lời cầu hôn, còn đem mọi chuyện
nói hết cho Thủy Tất. Từ đó Đột Quyết bắt đầu xa lánh Đại Tùy, quan hệ ngày càng xấu
đi."
Từ Tử Lăng nghe mà không khỏi giật mình, gật đầu: "Thạch Chi Hiên này tâm cơ quả là
thâm độc. Đáng sợ nhất là lão lại che giấu được mục đích thật sự dưới cái vỏ phụng sự
đại nghiệp nhà Tùy, khiến Dương Quảng đã hồ đồ lại càng thêm hồ đồ."
Sư Phi Huyên thở dài: "Thật ra ban đầu Đột Quyết mới chỉ xa lánh Đại Tùy mà chưa thực
sự có xung đột, Bùi Cự thấy âm mưu vẫn chưa thành liền nghĩ ra một kế khác. Lão tâu
với Dương Quảng rằng quan hệ xấu đi giữa hai nước không phải do chuyện cầu hôn
phong tước mà vì có một mưu sĩ đến từ Tây phương là Sử Thụ Hồ Tất xúc xiểm ly gián,
nếu trừ được được người này thì Đột Quyết sẽ quay lại với Đại Tùy. Cũng như lần trước,
Dương Quảng vừa nghe xong, chưa hiểu rõ đầu cuối gì đã lập tức chuẩn y. Thế là Bùi Cự
liền lập mưu, dẫn dụ Sử Thụ Hồ Tất đến Mả Ba giết đi, sau đó lại phao tin Dương Quảng
chủ mưu việc đó. Chuyện đến tai Thủy Tất và Đột Quyết liền cắt đứt luôn quan hệ với
Đại Tùy."
Nàng lắc đầu than thở:"Dương Quảng mất bao công mới lên được ngai vàng, thế mà cuối
cùng lại trở thành Hoàng Đế tự tay phá hoại cơ nghiệp nhanh nhất trong lịch sử. Tần triều
tuy cũng chỉ hai đời là tiêu vong, nhưng ngay từ thời Thủy Hoàng Đế lòng dân đã không
yên, còn khi Dương Quảng lên ngôi, thiên hạ vẫn thái bình thịnh trị. Bây giờ nghĩ lại ta
mới thấy, Bùi Cự có thể thành công, tất cả là vì nắm đúng yếu điểm thích thống trị bốn
cõi của Dương Quảng, một Đại Tùy thống trị Trung Nguyên chưa đủ, còn muốn vươn tay
ra cả Vực ngoại. Đáng cười là, sau khi giết được Sử Thụ Hồ Tất, Dương Quảng lại cho
rằng Đột Quyết sẽ ngoan ngoãn khuất phục, liền dẫn theo mấy vạn binh lính đích thân đi
tuần du biên ải. Thủy Tất nghe thấy liền nổi máu điên, suất lĩnh kỵ binh nam chinh tập
kích quân của Dương Quảng khiến họ Dương phải tháo chạy vào Nhạn Môn Quan. Quân
Đột Quyết thừa thắng xông lên, chiếm đến ba chín trong số bốn mốt huyện của Nhạn
Môn Quận. Từ đó Đột Quyết không những không sợ Đại Tùy mà còn rắp tâm tìm cách
đông tiến, tất cả đều từ mấy lời sàm tấu của Bùi Cự."
Từ Tử Lăng trầm ngâm: "Thậm chí có thể Thạch Chi Hiên đã mật báo cho Thủy Tất,
khích động hắn đến tấn công Dương Quảng cũng nên. Chà, tại hạ thật không hiểu, họ
Thạch này dẫu sao cũng là người Hán. Làm cái việc dẫn sói vào nhà với lão thì có ích lợi
gì?"
Sư Phi Huyên điềm đạm gật đầu: "Căn nguyên sâu xa của việc này chính là cuộc xung
đột tư tưởng. Vì một tín ngưỡng hay tôn giáo nào đó, người ta có thể quên đi lòng yêu
nước, tính mạng vạn triệu đồng bào cũng coi như không. Thạch Chi Hiên là tín đồ của
Ma Môn, bí kip chí cao vô thượng của Ma Môn chính là mười quyển Thiên Ma Sách,
trong đó không những ký tải đủ các loại võ công cao thâm mạc trắc mà còn luận bàn về
con người và vũ trụ, cho rằng người ta sinh ra bản tính tàn ác, cũng như vũ trụ chủ về tàn
sát và hủy diệt. Đầu tiên đây cũng chỉ là một học thuyết sách vở, chỉ từ khi Hán Vũ Đế
tôn sùng Nho giáo, bài xích tất cả các giáo thuyết khác thì khắp trong thiên hạ ai ai cũng
công kích Ma Môn. Đệ tử Ma Môn vì thế mới phải chia nhau mỗi người giữ một phần bí
điển, phân tán đi khắp nơi tránh họa, dần dần trở thành thế cục lưỡng phái lục đạo như
bây giờ. Thạch Chi Hiên tự cho tài cao nghệ cả, muốn thấy "Thiên Ma Sách" hợp nhất và
rắp tâm gom Ma Môn về một mốI và như vậy lật đổ Đại Tùy mới chỉ là một bước trong
kế hoạch của lão ta."

Từ Tử Lăng nhíu mày đáp :


” Điều đó vẫn chưa đủ giải thích một cách thuyết phục tại sao Thạch Chi Hiên lại dẫn
quân Đột Quyết tiến vào Trung Nguyên.”
Sư Phi Huyên giải thích :
” Đã là Ma môn thì dĩ nhiên mục đích phải tà ác và muốn cải biến nhiều thứ. Bài xích
tiên gia, chủ trương kết hợp Tây Vực, nhằm tiếp thu văn hóa ngoại lai từ Tây Vực để từ
đó Ma môn sẽ dùng giáo lý của mình tạo ảnh hưởng, dùng vũ lực loại bỏ các giáo lý
chống đối. Do đó mà Ma môn đệ tử tích cực tìm đến Tây Vực thừa cơ phát triển. Thạch
Chi Hiên và cả Chúc Ngọc Nghiên đều có huyết thống của người Hồ do đó mà đều có
mục đích cho dân tộc của mình mà bất chấp đạo lý.”

Từ Tử Lăng thở dài rồi nói : ” Thì ra là như vậy, may mà được Sư tiểu thư chỉ giáo cho,
nếu không e rằng cả đời này ta cũng không hiểu người của Ma môn âm mưu ngụy kế gì.
Đúng là yêu ma quỷ quái!”
Lúc đó món ăn chay cũng đã được mang tới, mùi hương xông lên ngào ngạt khắp nơi.
Trên mặt bàn, các món ăn có đầy đủ hương sắc mùi vị.
Từ Tử Lăng thấy nàng ăn chút ít rồi buông đũa, gã bèn nâng chén uống một hớp to, ăn
chút đồ chay, rồi ngại ngùng nói: " Có phải tại tôi ăn uống phàm tục quá, khiến tiểu thư
không có hứng ăn chăng?"
Sư Phi Huyên mỉm cười duyên dáng, lắc đầu đáp:
” Những món ăn này được chế biến rất công phu, mùi vị đậm đà mà vẫn không mất
hương vị thanh bạch, món rau dưa cũng có vị ngon. Vừa rồi tôi mới ăn có hai miếng mà
đã cảm thấy rất ngon. Mà cách ăn của công tử với con người công tử cũng đều khoan thai
tự nhiên, trí tuệ sâu sắc, sao lại khó coi được.”
Từ Tử Lăng đỏ mặt, ngượng ngùng nói: ” Tiểu thư nói quá, ha! Trí tuệ sâu sắc, sao được
như tiểu thư ôn nhu văn nhã thuyết pháp được chứ.”
Sư Phi Huyên không tỏ ý gì, từ tốn đáp: “ Những chuyện đã nói, Phi Huyên chỉ là luận
theo đạo lý.
Hai người đồng thời ngước mắt nhìn nhau, đều cảm thấy hoàn cảnh lúc này thật vi diệu.
Thật ra trong suốt bữa ăn, sự ngăn cách giữa hai người dường như đã giảm đi rất nhiều.
Từ Tử Lăng đương nhiên là biết chỉ là do gã tựa tác, cố gắng tự cảnh cáo bản thân, tự đề
tỉnh gã là chỉ do cùng hoàn cảnh mục đích chống đại địch trước mắt mà có mối quan hệ
này với Sư Phi Huyên mà thôi.
Sư Phi Huyên thần sắc lơ đãng đưa ánh mắt nhìn ra ngoài, mặt trời ban mai cũng đang
dần ló dạng trên khắp nẻo đường. Trên đường lúc này đã có nhiều khách bộ hành, quang
cảnh dần trở nên náo nhiệt.

Từ Tử Lăng chợt nhớ ra liền hỏi :


” Tại sao các tăng lữ của Đại Thạch Tự không ở lại trong chùa để tham gia vào công cuộc
cứu giúp chúng nhân mà chống lại yêu nhân chứ? Tại sao họ lại phải bỏ chùa mà đi?”
Sư Phi Huyên mỉm cười đáp :
” Bỏ đi ư? Họ chỉ tạm thời dọn ra chùa miếu quanh đó thôi. Vả lại đêm qua có người phá
vỡ các thạch tượng La Hán trong chùa, cho nên dọn đi cũng là thuận theo thiên đạo mà
thôi.”
Từ Tử Lăng nhất thời bị vẻ đẹp của nàng làm cho điên đảo tâm trí, khó khăn lắm mới cất
được lên tiếng:
” Khi về họ mà thấy tượng La Hán bị phá thì ắt phải buồn rầu lắm.”
Sư Phi Huyền trầm tĩnh nói :
” Phàm mọi vận trên đời có sinh tất diệt, không gì có thể có kháng lại, theo luân hồi thì đã
có sinh ra ắt phải có mất đi, rồi sau khi bị hủy diệt thì sẽ lại tái sinh mà thôi. Đó là lời
Phật dạy, hà cớ gì mà phải phiền não.”
Từ Tử Lăng thần sắc lộ vẻ trầm tư, hổ mục lấp loáng thần quang, nhếch miệng cười nói:
” Lời tiểu thư nói đã khiến tại hạ thông suốt, chiều qua Hầu huynh có nói với tiểu đệ rằng
tăng nhân trong Đại Thạch tự phải đi ẩn lánh một nhân vật lợi hại của Ma môn, thật
không biết đây là thần thánh phương nào?”
Sư Phi Huyên nói :
” Phi Huyên lần này nhập Xuyên là do lời mời của Bang chủ của Xuyên Bang. Kẻ đó
cũng được liệt danh hàng đầu trong tà phái bát đại cao thủ, hành tung bí ẩn, nhưng đối
với Đại Thạch Tự trụ trì Đại Đức Thánh Tăng lại là tử địch. Chẳng biết lần này y đã
luyện thành ma công gì từ Tây Vực nên trở lại khiêu chiến Đại Đức, mà không biết rằng
Đại Đức Thánh tăng đã viên tịch và được hoả táng mười ngày trước. Y đành trút hết oán
hận phát tiết lên đầu tăng nhân trong tự. Y nói rằng nếu còn tăng nhân nào ở lại trong tự
thì hắn sẽ giết sạch và dân chúng trong các thôn làng trong phạm vi mười dặm quanh đó
y cũng không tha. Vì không muốn tai họa xảy đến với người dân, nên các hoà thượng
đành phải bỏ chùa mà đi.”
Từ Tử Lăng chợt nổi giận:
” Y thật quá hống hách! Chẳng lẽ võ lâm Ba Thục khoanh tay đứng nhìn sao?”
Sư Phi Huyên thở dài nói :
” Chỉ là không có người gánh nổi nên thật khó có thể can thiệp vào, trừ khi có người
xứng đáng đứng ra gánh vác việc này, hoặc giả Từ huynh có thể giúp Phi Huyên một tay
làm thuyết khách.”
Từ Tử Lăng vốn dĩ là một hảo hán luôn mang lòng cứu dân dộ thế, hiện tại khó mà từ
chối lời thỉnh cầu của Sư Phi Huyên, chỉ đành cười khổ nói :
” Sư tiểu thư đã nói quá, thật ra chỉ cần tiểu thư tự tay xuất thủ chẳng phải là hàng phục
yêu ma dễ dàng ư.”
Sư Phi Huyền đáp lời :
” Người này tề danh ngang hàng trong Bát Đại Cao thủ, vốn không dễ bị thu thập, nếu
không phải bị Thiên Đao Tống Khuyết đánh cho thảm bại phải trốn sang Tây Vực thì
không biết có bao nhiêu người Trung Nguyên bị sát hại. Nay y quay trở lại, hiển nhiên là
đã tự tin có thể thắng được Tống Khuyết.”
Từ Tử Lăng trầm giọng nói :
” Người đó có phải là Ma sư Triệu Đức Ngôn không?”
Sư Phi Huyền khẽ rùng mình nói:
” Từ huynh đã biết đến Triệu Đức Ngôn là cao thủ trong Ma môn, bất quá không phải
Triệu Đức Ngôn thì cũng là Thiên Quân Tịch Ứng. Hai kẻ này phạm vào chữ “Thiên” đại
kỵ của Tống Khuyết, nên phải chịu cảnh thiên lý truy sát, âu cũng là ác giả ác báo.”
Từ Tử Lăng mỉm cười khẽ nói: “Tống Khuyết thật xứng danh anh hùng hảo hán!”
Sư Phi Huyên cười nói :
” Tống Khuyến đích thực là thiên hạ đệ nhất mỹ nam tử của võ lâm đời trước, tính tình
một mực cô ngạo tự thưởng, mục trung vô nhân, tuy vậy lại chưa từng lạm sát người vô
cớ và đối với Ma Môn lại có sức chấn nhiếp rất lớn. Kể cả Chúc Ngọc Nghiên lẫn Thạch
Chi Hiên đều không dám trực tiếp đối đầu. Tống Khuyết từ lúc xuất đạo đến nay chưa
từng thất bại, trong gần hai mươi năm không ai dám khiêu chiến, đã là người trên giang
hồ ai ai đều phải nể phục y.”
Từ Tử Lăng gật đầu nói :
"Thảo nào mà Sư cô nương lại đề cao Tống Sư Đạo, nguyên lai là họ có một chỗ dựa
vững chắc như thế."
Từ Tử Lăng điềm tĩnh ăn nốt số đồ chay trên bàn. Sư Phi Huyền chầm chậm rót trà cho
gã rồi nói :
” Phi Huyên còn một chuyện cần nhờ Từ huynh giúp, có điều chuyện này nói ra thật
khó.”
Từ Tử Lăng cảm thấy rất bất ngờ nói :
” Không phải là tiểu thư yêu cầu tiểu đệ đi khuyên Khấu Trọng rửa tay gác kiếm rồi ngao
du giang hồ chứ?”
Sư Phi Huyền cười khúc khích nói :
” Đây chính là điểm mấu chốt giữa chúng ta, bất quá Phi Huyên chỉ nghĩ đến chuyện liên
quan trực tiếp đến vấn đề mình bàn nãy giờ, còn huynh thì lại nghĩ Phi Huyên đề cập
chuyện không thể ấy.”
Từ Tử Lăng nghĩ thầm “Còn chuyện gì nữa đây”, bèn thản nhiên nói :
” Thứ cho tiểu đệ đã hiểu sai ý tiểu thư, vậy xin tiểu thư cứ nói thẳng điều ấy ra được
chăng?”
Sư Phi Huyền thở dài nói :
” "Huynh đừng lúc nào cũng dè chừng với ta như thế có được không? Ta chỉ muốn
khuyên hai người hãy bỏ ý định xâm nhập Quan Trung đào bảo khố đi thôi. Hiện giờ Lý
Thế Dân đã nghe được tin các vị nhất quyết lên đường, mà Quan Trung lại là địa bàn của
họ Lý, vì thế họ đã bố trí chu đáo để ngăn chặn. Thiên Sách Phủ cao thủ như mây, nếu
phát hiện được hành tung thì hươu chết về tay ai chưa biết. Phi Huyên cũng không tiện
can thiệp vào chuyện này.”
Từ Tử Lăng mỉm cười tiêu sái nói :
” Đa tạ tiểu thư đã quan hoài, bất quá sinh sinh tử tử, tại hạ cùng Khấu Trọng chẳng đặt
nặng trong lòng.”
Sư Phi Huyên bình tĩnh đáp lại: "Tử Lăng huynh đã nói như vậy, Phi Huyên ta quả đã
nhiều chuyện rồi."
Không khí tương đắc giữa hai người ban đầu chợt trở nên nặng nề khó chịu.
Im lặng một lúc, Sư Phi Huyên lại nhẹ nhàng nói: "Thạch Thanh Tuyền tiểu thư đang ở
trong Độc Tôn Bảo. Liệu huynh có thể cho ta đi cùng gặp cô ấy một chuyến không?"
Nàng đã ngọt nhạt như vậy, Từ Tử Lăng không thể nào từ chối, chỉ đành gật đầu đáp ứng.
Thâm tâm gã đã quyết định, sau khi gặp Thạc Thanh Tuyền gã sẽ lập tức rời Tứ Xuyên,
không lưu lại thêm một giờ khắc nào nữa!

*****

Trăng trong Xuân đến mưa phùn


Trăng về đem sắc Xuân cùng thôn trang
Thanh minh mưa hội cùng trăng
Hạ về trăng lại nằm ngang bóng mềm
Đêm đông tuyết rụng bên thềm
Ánh trăng lạnh lẽo mang thêm u sầu
Tuyết rơi trăng lạnh bên lầu
Tiễn đưa năm cũ đậm màu Xuân sang

Lời ca du dương vẳng đến từ một chiếc thuyền đánh cá, nghe xong Khấu Trọng sắc mặt
chợt tươi tỉnh, chàng quay sang Bốc Thiên Chí cất tiếng :
" Thảo nào người ta lại nói làm người phải biết hưởng thụ sự nhàn rỗi. Mấy ngày trước
binh đao chinh chiến, cho dù nghe tiếng cầm ca ta cũng chẳng thèm để ý đến khúc từ, bây
giờ lại thấy lọt vào tai không sót một chữ. Đúng là lòng người sẽ chỉ thưởng đắc những gì
phù hợp tâm cảnh lúc đó mà thôi!"
Chiếc thuyền này đích thực là chiến thuyền, nhưng các vũ khí đã được dấu đi và hóa
trang thành thương thuyền. Bốc Thiên Chí cất giọng nói:
” Hình như Thiếu Soái vẫn nặng tình với Tống tiểu thư thì phải?”
Khấu Trọng không ngờ Bốc Thiên Chí lại nói thẳng chuyện đó ra như vậy, nhất thời đỏ
mặt ngượng ngùng đáp :
” Dù ít hay nhiều thì đó cũng là nguyên nhân của chuyến đi này, nhưng mà không phải là
tất cả lý do. Hà, thúc hãy nhìn bầy chim biển bay theo hàng ngũ chỉnh tề chưa kìa! Sắp ra
đến biển rồi phải không?"
Bốc Thiên Chí hít một hơi thật sâu rồi đáp lời :
” Ta có thể cảm thấy mùi của biển, nếu thuận gió, ngày mai chúng ta có thể lên bờ, đi một
ngày nữa là có thể đến được Tống Gia.”
Khấu Trọng đáp lời :
” Lên bờ rồi ta sẽ đi một mình, Chí thúc bất tất phải đợi ta. Hơn nữa có thúc tọa trấn
Lương Đô ta mới có thể yên tâm đôi chút.”
Bốc Thiên Chí biết khó có thể cãi lời, bèn gật đầu đồng ý.
Khấu Trọng hỏi :
” Ở Lĩnh Nam ngoài Tống gia, còn có thế lực nào khác?”
Bốc Thiên Chí đáp:
” Ở đây ngoài Tống gia, còn có ba thế lực ảnh hưởng rất lớn là Phiên Ngu Quận Vương
Trọng Tuyên, Lung Thuỷ Quận Trần Chí, Phật Hoà Thuỷ An quận Âu Dương Thiến, nếu
không phải là nhất bang chi chủ thì cũng là thế gia đại tộc.”
Khấu Trọng ngẩn người nói :
” Âu Dương Thiến là phụ nữ sao?”
Bốc Thiên Chí cười đáp :
” Thị đúng là một mỹ nương tử, thừa hưởng cơ nghiệp của cha để lại, danh vọng vang dội
trong giới võ lâm Lĩnh Nam, thêm nữa thủ hạ đều là kẻ không tầm thường, vì vậy mà thế
lực không nhỏ chút nào.”
Khấu Trọng thở dài nói :
” Đất nước chúng ta quả là rộng lớn vô cùng. Nếu không viễn du Nam Cương lần này, ta
cũng không thể biết thiên hạ lại có một nữ nhân khó động vào như thế. Quản lý cả quốc
gia quả là không dễ chút nào!"
Bốc Thiên Chí lại nói : "Nếu như Tống Khuyết chịu đứng về phía Thiếu Soái, mà chuyện
này không phải là không thể, thì đảm bảo là tất cả các thế lực khác của Lĩnh Nam cũng
theo về với Thiếu Soái."
Khấu Trọng cười:
” Đó chính là nguyên nhân của việc bái phỏng Tống Khuyết trong chuyến đi này.”
Bốc Thiên Chí cười khổ nói :
” Vấn đề là Tống Khuyết hiếu võ hơn yêu mạng, Thiếu Soái lại dương danh thiên hạ bằng
đao. Bây giờ tự nhiên tìm đến, chỉ e là không đơn giản chút nào.”
Khấu Trọng ngạc nhiên nói :
” Ta không đến đây khiêu chiến, lẽ nào lão nhân gia lại dùng cách ấy đối với ta sao?!
Huống chi tại hạ chỉ một lòng muốn quan hệ hữu hảo với Tống gia.”
Bốc Thiên Chí thở dài: "Tống Khuyết từ trước đến nay nổi tiếng bất cận nhân tình, với
người giang hồ lại càng không nể mặt ai. Trước mặt kia là biển rồi, Thiếu Soái định đi về
phía nào? Về phía tả là ra Đông Hải, sang phía hữu là xuôi Lĩnh Nam?”
Bốc Thiên Chí cuối cùng cũng không nén nổi lo lắng mà nói ra những lời trong lòng,
mong Khấu Trọng thay đổi chủ ý xuôi về phương Nam.
Trước mũi thuyền, Đại Giang không ngừng rộng mở. Một đàn chim biển dang cánh hết
cỡ bay qua đầu họ, gió đã mạnh hẳn lên.
Khấu Trọng chăm chú nhìn khoảng giao nhau giữa Đại giang và biển cả, đặt tay lên vai
Bốc Thiên Chỉ, cười khổ: "Hiểu lòng ta không ai ngoài Bốc Thiên Chí thúc. Nếu ta không
đi Lĩnh Nam một chuyến, về sau chết giữa sa trường e cũng không thể nhắm mắt được."

Gã đã nói thế, Bốc Thiên Chí còn biết làm sao hơn, đành hiệu lệnh cho các thủy thủ quay
thuyền về phía nam, tiến thẳng vào biển cả mênh mông.

(Hết hồi 291)

Chương 292 : Độc Tôn Cổ Bảo

Độc Tôn Cổ Bảo toạ lạc tại bờ nam Vạn Tuế Trì, vùng ngoại ô bắc Thành Đô, đồ sộ nguy
nga như tòa Hoàng thành thu nhỏ. Cả một dải tường thành kết nên từ những tảng cự thạch
lớn, khiến ai đến gần cũng có cảm giác đứng trước một dãy núi sừng sững.

Sư Phi Huyên đi cùng Từ Tử Lăng tới gần chiếc cầu bắc ngang hào nước bảo vệ thành.
Đến đầu cầu nàng dừng bước nói với Từ Tử Lăng: "Nhiệm vụ của ta tới đây là xong,
huynh chỉ gần vào báo ra tên họ là sẽ có người dẫn huynh đi gặp Thạch tiểu thư."

Từ Tử Lăng ngạc nhiên: "Tiểu thư không cùng vào hay sao?"

Sư Phi Huyên lưỡng lự một lát rồi lắc đầu: "E rằng Thạch tiểu thư không thích gặp ta,
nhưng Từ huynh đừng hỏi tại sao. Thôi ta đi, Từ huynh bảo trọng!" Nàng mỉm một nụ
cười thản nhiên, đoạn tung mình lướt đi.

Từ Tử Lăng ngẩn người nhìn theo, một chốc mới định thần bước qua cầu vào bảo. Tại đại
môn, một đại hán chừng hơn bốn mươi mặc bộ cẩm y cực kỳ hoa lệ đã đứng như đợi sẵn,
sau khi nghe Từ Tử Lăng báo danh liền cúi đầu kính cẩn: "Tại hạ Phương Ích Dân, tổng
quản Độc Tôn Bảo. Từ đại hiệp đại giá quang lâm quả là vinh hạnh cho tệ bảo, xin đi
theo tại hạ!"
Quang cảnh tòa cổ bảo cùng những gặp gỡ như xếp đặt này toát lên rõ ràng mùi vị cổ
quái, song Từ Tử Lăng nghĩ Sư Phi Huyên chắc không bao giờ lừa gạt gã nên không hỏi
gì thêm, bình thản theo Phương Ích Dân nhập bảo.

Ngay sau đại môn là một bức bình phong bằng đá, sau thạch bình phong lại là một tấm
bia đá, trên khắc bốn chữ "Trung-Tín-Lễ-Nghĩa", liền ngay đó là một thạch lộ khéo dài
thắng tắp, hai bên đường um tùm tùng bách, cảnh sắc u nhã không bút nào tả xiết.

Phương Ích Dân chợt mỉm cười: "Sáng nay tệ Bảo chủ biết tin Từ công tử quang lâm, lại
nghe tin Ba Minh đang tìm cách ngăn trở công tử nên đã lập tức tìm họ nói chuyện rồi."

Từ Tử Lăng không khỏi có chút ngượng ngùng: "Thịnh tình của Quý Bảo chủ, Tử Lăng
vô cùng đa tạ."

Gã và Phương Ích Dân đang đi qua một cây cầu đá nhỏ, trước mặt chính là toà Đại điện
Độc Tôn Bảo, lầu các nguy nga, chạm trổ vô cùng tinh tế, hai bên cửa vào lại đặt hai con
Thiên sư sống động như thật, khiến không khí càng thêm oai nghiêm lẫm liệt.

Phương Ích Dân vừa đi vừa mỉm cười ẩn ý: "Là tệ Bảo phải đa tạ Từ công tử mới đúng!
Xin mời đi đường này!"

Từ Tử Lăng ngạc nhiên nhìn sáng Phương Ích Dân, vòng qua Đại điện tới hậu hoa viên
rực rỡ muôn sắc, cuối cùng gã không kìm được phải cất tiếng hỏi: "Tại sao các vị lại phải
đa tạ tại hạ?"

Phương Ích Dân vẫn mỉm cười thần bí, hạ giọng: "Từ công tử sẽ sớm biết tại sao thôi, xin
thứ cho tại hạ không thể nói trước."

Hết con đường nhỏ, không gian chợt mở rộng ra, một tòa tiểu lâu xinh xắn nằm trong góc
hoa viên, trang nhã tĩnh mịch. Phương Ích Dân quay sang giơ tay thi lễ: "Mời Từ công tử
lên lầu gặp Thạch Thanh Tuyền tiểu thư, tại hạ chỉ có thể tiễn công tử đến đây thôi." Nói
xong lập tức rút lui, chẳng mấy chốc đã khuất trong hoa viên bạt ngàn.

Còn lại một mình, Tử Tử Lăng không khỏi ngẩn ra trong cảm giác rơi vào mê trận, định
thần một lúc, hắn mới cất bước về phía căn lầu nhỏ.

Từ ngoài vào trong, cả tòa Cổ bảo mênh mông không hề có một bóng người, ngoài gã
Tổng quản họ Phương thần bí. Nếu không do Sư Phi Huyên đích thân dẫn đến, nhất định
Từ Tử Lăng đã sớm coi đây là một cạm bẫy rồi.

Dú sao gã vẫn không thể không cảnh giác, bèn vận công chờ sẵn bước nhẹ tới chân cầu
thang, lắng nghe một chút mới lên giọng gọi: "Thạch Thanh Tuyền tiểu thư, Từ Tử Lăng
y ước cầu kiến!"
Giọng nói đầy quyến rũ của Thạch Thanh Tuyền lúc đó mới vang lên từ trên lầu: "Mời Từ
công tử quá bộ lên đây!"

Nỗi nghi ngờ trong lòng Từ Tử Lăng lúc bấy giờ mới thực sự tiêu tan.

Tuy không tin Sư Phi Huyên có ý đồ gì ám muội, nhưng tự thân từng trải không biết bao
nhiêu kinh hiểm, đặc biệt những ân oán với hai nữ nhân tuyệt sắc Trầm Lạc Nhạn và Vân
Ngọc Chân khiến gã không thể không có một chút đề phòng.

Thiên hạ tao loạn, người người đều ôm mộng Đế Vương, trong cuộc tranh đoạt ấy phụ tử
huynh đệ còn có thể trở mặt thành thù, huống chi chỉ là bèo nước gặp nhau giữa dòng
xoáy lũ.

Dù sao Từ Tử Lăng cũng thoáng thấy chút hổ thẹn vì đã nghi ngờ Sư Phi Huyên, mỹ nữ
cao đồ của Từ hàng tịnh trai này đã sớm thoát khỏi vòng tục lụy, không thể dùng thói
thường mà suy diễn được.

Khách sảnh nhỏ dưới lầu bài trí rất đơn giản nhưng vô cùng thanh nhã. Nơi đệ nhất tiêu
nữ Thạch Thanh Tuyền dừng chân tất phải là biệt lâu của một nữ nhân có địa vị trong
bảo. Từ Tử Lăng nhớ lại cảm giác kỳ lạ lúc Thạch Thanh Tuyền vén tấm sa che trước mặt
hắt tối qua, tim trong ngực chợt đập nhanh hơn một chút.

Bước qua khách sảnh lên đến lầu một, Từ Tử Lăng đưa mắt nhìn quanh, cảnh tượng trước
mắt lại khiến hắn một phen sững sờ.

oooooooooooooooooooo

Khấu Trọng đứng trước mũi thuyền, phóng mắt nhìn ra biển lớn. Trước cảnh mênh mông
bát ngát, lòng hắn không khỏi nhớ lại chuyện hắn với Từ Tử Lăng vất vả bao nhiêu mới
trộm được một thuyền muối của Hải Sa Bang, tưởng đã một phen phất to thì mưa to sóng
lớn lại dìm đi tất cả. Kỷ niệm tưởng đã quên lãng ấy chợt lại hiện ra rõ ràng như mới hôm
qua.

Khấu Trọng không khỏi thở dài vì cảm giác thời gian trôi đi không trở lại, cũng như giao
tình của hắn và Tống Ngọc Trí, mới đó mà đã thành xa lắc.

Gã đang trên đường đến thẳng Tống gia, bên ngoài là vì Tống Khuyết và thế lực quần hào
Lĩnh Nam, bên trong chỉ mình hắn biết tất cả chỉ là cái cớ để gặp mặt một người. Mỹ nữ
tuyệt sắc nhưng cương cường hiếu thắng ấy sẽ đối xử với hắn thế nào? Trước ngày Trung
thu, trong đầu Khấu Trọng còn chưa hề có hai chữ Lĩnh nam, thế mà bây giờ gã lại đang
vượt ngàn dặm, bất chấp hiểm nguy để tìm lại Tống Ngọc Trí.
Khấu Trọng thầm thở dài.

Dù là tranh thiên hạ hay trái tim mỹ nữ, rất có thể đời gã đã định phải làm con thiêu thân,
chỉ được một phút huy hoàng rồi tắt ngấm. Lý Thế Dân đã bỏ lại hắn quá xa, nhưng Khấu
Trọng không còn có thể quay đầu. Dù sao trước khi hoành thây sa trường, hắn cũng phải
thấy lại nàng một lần!

Ít nhất bây giờ gã cũng không có tâm nguyện gì khác!

oooooooooooooooooooo

Thạch Thanh Tuyền không che mạng, không hóa trang dịch dung, đang ngồi bên cửa số
điềm đạm nhìn như chờ đợi gã. Phong thái ưu mỹ tuyệt luân, gương mặt tự nhiên không
một chút phần trang vấn vương nét u uẩn khó tả, càng tăng thêm sức quyết rũ đến kỳ lạ
cho nàng. Dung mạo thanh lệ như tiên, làn da trắng muốt và những đường nét đầy mỹ
cảm ấy, bất cứ một tăng giảm nào cũng sẽ phá đi kiệt tác của tạo hóa ẩn dưới hình hài
nàng.

Chiếc áo hai vạt cổ tròn nàng mặc, cho dù chỉ là thêu hoa đơn sắc nhưng sự tương phản
đầy dụng ý giữa màu chỉ trắng và nền vải lam lại gây ấn tượng đa biến khôn cùng, vừa
hài hòa vừa có gì như phá cách, có lẽ cũng như tính cách của nàng.

Cây ngọc tiêu danh lừng thiên hạ đặt hờ hững trong lòng, ánh mặt trời chiếu qua những
tàng cây, lung linh rải rác trên song cửa bao bọc nàng trong một vầng hào quang nửa hư
nửa thực, khiến Từ Tử Lăng không khỏi ngây ngẩn tâm thần.

Nàng và Sư Phi Huyên, hai nhan sắc thực đã vượt lên trên trần thế, khiến người ta chỉ
chiêm ngưỡng mà không dám lại gần. Dẫu sao trong hai mỹ nhân đó, sắp đẹp Thạch
Thanh Tuyền vẫn gợi cho gã cảm giác gần gũi hơn, có thể hân thưởng và chìm đắm vào
trong đó, không xa cách như với Sư Phi Huyên.

Từ Tử Lăng nhớ lại chuyện hôm trước, lắc đầu vẻ ngượng ngùng: "Tại hạ phụ lòng tin
của tiểu thư, đã để mất ấn quyển rồi!"

Thạch Thanh Tuyền nhàn nhã gác tay lên bậu cửa sổ, thản nhiên dịu giọng: "Ta chưa từng
là chủ nhân của nó, sao có thể gọi là mất được! Từ công tử chịu ngàn dặm lai Xuyên,
Thanh Tuyền hân hoan còn không hết, sao có thể để chuyện đó trong lòng!"

Từ Tử Lăng không đa ngôn như Khấu Trọng, nhưng lúc hữu sự cũng rất biết ăn nói. Thế
mà giờ đây gã không thể tìm nổi một câu đáp lại lời Thạch Thanh Tuyền, không biết vì
sắc đẹp như tiên của mỹ nhân hay còn vì lý do nào khác?
Mái tóc mượt mà của nàng vấn thành một búi nhỏ trên đầu, óng ánh dưới sắc mặt trời, vài
lọn tóc như cố ý như vô tình buông rủ xuống trán, càng tăng thêm vẻ quyến rũ đến mê
người. Dưới diềm vải lam kia là đôi bàn chân trần trắng như bạch ngọc, hoàn hảo vô
khuyết.

Thạch Thanh Tuyền chợt cất tiếng hỏi: "Huynh xem trên bàn có gì không?"

Từ Tử Lăng giật mình trở về với thực tại, thấy trên bàn trước mặt Thạch Thanh Tuyền có
một thanh đại đao sồng rất dày, thân chạm trổ hoa văn cổ quái, bên cạnh còn đặt một
cuốn sách.

Tận lúc này gã mới để ý, xung quanh phòng chất đầy thư tịch, sách xếp dày trong tủ cao
đến tận trần. Từ Tử Lăng thầm ngượng với bản thân, cũng thoáng rùng mình vì đã để mỹ
sắc làm mất cảnh giác. Tâm ý khẽ động, hắn như chợt thốt lên: "Có phải đây là thanh Bá
đao mà Nhạc Sơn đã dùng để dương danh thiên hạ?"

Thạch Thanh Tuyền nhìn thanh bảo đao trên bàn, ngọc dung vẫn bình thản nhưng trong
mắt như tối đi thương cảm, khẽ thở dài rồi nói khẽ: "Chính là nó, Bá đao!"

Từ Tử Lăng chau mày: "Hảo ý của tiểu thư tại hạ xin tâm lĩnh, có điều tại hạ không quen
dùng binh khí, lại càng không có hứng thú mang thanh đao nặng nề thế này bên mình,
tiểu thư cứ giữ lấy thì hơn!"

Giọng Thạch Thanh Tuyền vẫn nhẹ nhàng: "Không có nó, Từ huynh sao có thể đóng
Nhạc Sơn?"

Từ Tử Lăng mỉm cười: "Không có nó, tại hạ vẫn làm Nhạc Sơn cả tháng trời có sao đâu?
Cả Chúc Ngọc Nghiên cũng bị mắc lừa như thường!"

Thạch Thanh Tuyền lắc đầu: "Chúc Ngọc Nghiên mang tiếng có quan hệ phu thê với
Nhạc Sơn, kỳ thực chỉ là một đêm duy nhất, sau đó vì mang hận nên cố tình quên đi, dĩ
nhiên là không thể nhận ra Từ huynh đóng giả. Còn người mà Từ huynh phải đối phó lần
này là hoàn toàn khác."

Từ Tử Lăng ngây ra: "Lần này? Lần này là ai vậy?"

Thạch Thanh Tuyền nhìn gã, dịu giọng: "Người công tử phải đối phó lần này là một tử
địch của Nhạc Sơn, Thiên Quân Tịch Ứng. Chỉ cần có một sơ hở nhỏ là sự giả mạo sẽ bị
nhận ra, làm sao công tử không dùng đao cho được?"

Từ Tử Lăng đã hiểu sự tình, chỉ còn biết nhăn mặt cười khổ: "Thế mà ta cứ tưởng chỉ đi
gặp tiểu thư, nói mấy câu rồi lập tức ly Xuyên. Chà, biết làm sao được bây giờ?"

Nự cười trên hoa dung cuối cùng cũng nở ra, rạng rỡ như vầng mặt trời thứ hai đột nhiên
xuất hiện, giọng nói thoắt hồn nhiên như trẻ thơ: "Đấy nhé, tự công tử cũng thấy mình sai
rồi kìa! Ai lại làm vỡ cả bao nhiêu tượng La hán của hòa thượng người ta, lại học được
trong đó bao nhiêu là võ công tuyệt thế mà nói đi là đi được sao?"

Từ Tử Lăng không biết nói gì hơn, đành ủ rũ ngồi xuống bên bàn, mắt đăm đăm nhìn vào
thanh Bá đao, mường tượng phảng phất đâu đây mùi tanh của máu.

Giọng ôn nhu của Thạch Thanh Tuyền vẫn rót vào tai gã: "Công tử à, công tử có thể thấy
ác mà không trừ sao? Bây giờ chỉ công tử đóng giả Nhạc lão thì mới có thể dẫn dụ được
Tịch Ứng xuất hiện, còn thì không có cách nào khác nữa đâu!"

Đến giờ Từ Tử Lăng mới hiểu tại sao Sư Phi Huyên lại nhiệt tâm với cuộc gặp của gã và
Thạch Thanh Tuyền đến thế, chỉ còn nước lắc đầu hỏi: "Thạch tiểu thư nổi tiếng không
màng đến thế sự, sao lần này lại phá lệ như vậy?"

Thạch Thanh Tuyền thở dài: "Không phải là phá lệ, mà Thanh Tuyền chỉ thực hiện một
lời hứa với người đã khuất. Nhạc lão là bậc anh hùng cái thế, trước khi lâm tử cả mối thù
với Tống Khuyết cũng đã quên đi, duy chỉ có kẻ đã làm ông tan cửa nát nhà, từ đó thay
đổi tâm tính thành một kẻ cuồng bạo là vẫn không thể tha thứ được. Tử Lăng, nều huynh
có thể trừ đi tên ác ma ấy, không chỉ Nhạc lão mà Thanh Tuyền và tất cả những người đã
bị hại dưới tay hắn cũng sẽ cảm kích vô cùng."

Nàng đã thay đổi cách xưng hô, gọi gã bằng tên thay vì dùng "công tử". Từ Tử Lăng
trong lòng nóng ran, đành thở dài ưng thuận: "Được, tại hạ sẽ theo lời tiểu thư, có điều
không thể vô kỳ hạn. Trên mình tại hạ đang mang cấp sự, bảy ngày sau là phải rời Thành
Đô rồi, không biết tiểu thư nghĩ sao?"

Thạch Thanh Tuyền vui vẻ: "Bày ngày là đủ rồi, có điều huynh phải nghe lời ta, đóng giả
Nhạc lão không được có sơ hở. Trước hết huynh phải làm như mình đã luyện thành Hoán
Nhật Đại Pháp, khác đôi chút với Nhạc lão cũng không sao, bởi tất cả những người quen
biết Nhạc lão đều biết ông ấy đang luyện Hoán Nhật Đại Pháp trước khi quyết chiến với
Tống Khuyết."

Từ Tử Lăng chau mày không hiểu: "Hoán Nhật Đại Pháp có phải là lợi hại lắm không?
Nếu đã vậy, Tịch Ứng làm sao còn dám xuất hiện trước Nhạc Lão?"

Thạch Thanh Tuyền lắc đầu: "Huynh không phải lo, Tịch Ứng dám quay lại Trung
Nguyên chính vì đã luyện xong tâm pháp chí cao của môn phái, hiện đang coi thường cả
thiên hạ. Hắn công khai tuyên bố đốt tăng hủy tự, có lẽ là để dụ Tống Khuyết tới đây, vậy
thì sao hắn lại phải sợ bại tướng của Tống Khuyết? Hắn còn đang mong Nhạc lão xuất
hiện nữa mới phải!"

Từ Tử Lăng nghĩ đến quan hệ giữa Quan Giải Huy và Tống gia, thâm tâm đã tin lời nàng,
bèn nhìn lại thanh đao và cuốn sách trên bàn.
Thạch Thanh Tuyền nói vẻ giải thích: "Đây là tâm đắc một đời Bá đao và bí quyết của
Hoán Nhật Đại Pháp được Nhạc lão ký tải trong mấy năm mất võ công, còn thên các
nhận xét của ông về võ học và người trong võ lâm nữa, bài học hôm nay của huynh đấy!"

Nàng lại lên giọng như dỗ dành: "Đừng ra vẻ khổ sở như vậy có được không? Người ta sẽ
ở đây cùng huynh, kể cho huynh nghe tất cả mọi chuyện của Nhạc lão lúc sinh thời, đảm
bảo huynh sẽ đóng Nhạc lão y như thật!"

Chợt nàng trừng mắt lên vẻ hờn dỗi: "Huynh còn chưa thèm nói người ta mặc như thế
này có đẹp không đấy!"

Tâm thần Từ Tử Lăng chưa bao giờ xáo động đến như thế, chỉ biết nhìn sững về phía
Thạch Thanh Tuyền.

Đôi mắt trong veo nhìn thẳng vào mắt gã, hai bàn tay trắng ngần nhẹ nâng ngọc tiêu, đôi
môi đỏ thắm khẽ chúm lại trong một tư thế đẹp không gì có thể so sánh nổi.

Một cảm giác lạ lùng khôn tả râm ran chạy khắp người Từ Tử Lăng, như nâng gã lên
bồng bềnh ngồi trên một đám mây. Nhớ lúc gã và Khấu Trọng, hai tên tiểu tốt phải lập
mưu mới lọt vào trạch viện nghe trộm người đẹp thổi tiêu, không ngờ hôm nay lại có thể
một mình đối diện với mỹ nhân, tận hưởng khúc nhạc người ấy dâng tặng riêng mình.

Từ Tử Lăng đã quên đi tất cả.

Ngôi lầu nhỏ đã tách ra thành một thế giới riêng, cách xa nhân thế, cách xa những phân
tranh hỗn loạn bên ngoài, chỉ còn tiếng tiêu say lòng người và một tuyệt tác của tạo hóa
cũng mê hồn như nhạc tiêu dìu dặt ấy.

Từ Tử Lăng khép mắt, đắm mình vào thiên điạ giai âm.

(Hết chương 292)

You might also like