You are on page 1of 24

Lời đá cuội

Lòng đá cuội cũng mềm như nước mắt


xếp trong veo như những tiếng thầm thì
Nằm im ắng bên bờ suối cạn
đợi trượt dài theo mỗi bước chân đi

em không biết
thật mà
em không biết
đã yêu anh tự buổi mai nào
chỉ thấy gió cồn cào mải miết
những lá vàng xô dòng chảy xôn xao

Mà anh cũng hững hờ vô tình lắm


Vội yêu em rồi lại vội vàng xa
Mưa tháng Giêng còn chưa kịp ấm
Đã đầy trời gió lạnh tháng Ba

Đã hẹn nhau đi đầu non cuối bể


Lại lạc nhau giữa ngã ba đường

Sông quá rộng mà sao lòng quá hẹp


Trời bao la mà gió chật khu vườn…

Lời đá cuội rơi trong lòng suối cạn


Vang lên trong vòm lá một thanh âm
Tiếng đá vỡ
Trong veo
Đau đớn
Lời yêu chỉ nói một lần…

Đào Phong Lan


Cho một ngày không bao giờ đến!

Em buồn lắm nếu một ngày không cón yêu anh nữa
Trái tim cằn khô như lá trong vườn
Và nỗi nhớ bong dần lớp vữa
Thời gian mục ruỗng chân tường...

Anh đã ở bên em lúc em buồn nhất


Đã đón em khi giông bão tơi bời
Đã cầm tay em trong ánh chiều sắp tắt
Buồn thay em một chiếc lá vàng rơi...

Em sẽ khổ đau nếu một ngày không còn yêu anh nữa
Nếu một ngày như thế đến trong đời
Những hạt mưa chỉ còn một nửa
Rưng rưng rơi vỡ bên trời...

Nắng không vàng màu nắng


Mây không xanh màu mây
Nước trong bình không bao giờ lắng
Trời không bao giờ đêm
Đất mãi mãi không ngày

Và em sẽ không còn là em nữa


Chỉ còn là viên đất
Buồn tênh trên luống cày...

Đào Phong Lan


Mộng du

Nửa đêm thức dậy thấy mình chống chếnh


Mây bay gót chân
Mặt đất đỉnh đầu
Em đã đi bao giờ không biết nữa
Để lại vườn cây hoa lá không màu

Ta đã ném đời mình vào bão tố


Trái tim ta không giương nổi cánh buồm
Níu vội tiếng dương cầm thoi thóp thở
Mặt đất mỏng manh
Không đứng vững nỗi buồn...

Trong đêm tối


Tiếng sấm rền run rẩy
Em đã rời xa như một con tàu
Ta nhặt hơi thở em còn sót lại
Tung xuống vườn
Ngồi đợi một mùa sau...

Đào Phong Lan


Cho ngày hôm qua

Thôi đừng nhắc ngày hôm qua nữa!


Anh thân yêu,
Mưa buồn rũ trên cành
Những ngón tay níu vào bậu cửa
Vẫy xa nhau cũng không đành...

Anh đã có bao nhiêu tình yêu thứ nhất


Sao không cho em làm kẻ cuối cùng?
Cứ để em chạy chân trần trên đất
Mãi vẫn chẳng thể dừng?

Ngày hôm qua xa lắm


Ngày hôm nay anh nhắc làm gì?
Em chỉ có đôi bàn chân lấm
Đôi bàn tay chưa biết ôm ghì
Những ngón tay xanh mềm trong nắng
Che mặt khóc vụng về
Những ngón tay nằm hoang vắng
Run run chiều như cỏ ven đê.

Em chỉ có một bờ tóc ngắn


Không đủ dài để buộc lời anh
Những ngọn tóc buồn hơn rêu cũ
Và hắt hiu gấp mấy lá cành

Em dại dột hơn mùi hoa sữa


Hồn nhiên thương nhớ hết lòng
Chẳng hề nghĩ đến ngày mai tới
Vội vàng cây lá vào đông...

Đào Phong Lan


Em không thể nói lời từ biệt

Em không thể nói lời từ biệt


Như vung tay ném đá qua trời
Nơi ta đứng
Mùa thu ngơ ngác
Đám cúc hoa óng ả xanh ngời...

Bài hát cũ
Con đường xưa anh hát
Gió giận nhau đi mãi không về
Đám lá nép vào nhau
Buồn xơ xác
Ngã xuống mặt đường chiếc bóng tái tê

Câu thơ rơi như lá vàng trên đất


Khẽ cuốn theo gót gió la đà
Cửa đóng mở ngôi nhà hạnh phúc
Như đón em vào
Lại đuổi em ra.

Em không thể nói lời từ biệt


Giọt thu rơi vỡ tan tành
Anh nhìn kìa
Muôn ngàn chiếc lá
Chỉ run run
lặng lẽ
xa cành...

Đào Phong Lan


Viết cho anh những ngày xa

Ngày mai khi chúng mình gặp lại


Có thể là em đã khác hôm nay …
Nhớ sáng nào trên biển
Chuồn chuồn bay
những cánh ướt vẫn thơm mùi sương sớm …
Bàn chân trần đi trên cát ấm
Tay cầm tay mà sao vẫn nhớ tay?
Những bình yên đến chạm vào vai
Ru em ngủ trong ánh ngày rực rỡ …

Em nằm yên trong tay anh, trong hơi thở …


Trong nắng trời,
Gió biển,
Cát bờ xa,
những con ong rừng lấy mật về qua
ngọt như môi anh hôn em mỗi sáng …

Dòng suối nóng chảy trong lòng đất nóng


âm ỉ hoài một nỗi niềm yêu
Khi ta đón nhau biêng biếc những chiều
Và lặng thầm chia tay nhau mỗi tối …
Em cứ nói chuyện không đầu không cuối
cứ huyên thuyên về cuộc sống con người
cứ mơ hoang ánh sáng bầu trời
Không biết là ánh đèn đường đã tắt …

Anh của em,


những ngày không gặp mặt
có buồn không?
Khuôn mặt có hao gầy?
Bàn tay em đã lại nhớ bàn tay
Môi em nhớ những cái hôn rất vội
Em lầm lụi đi trên con đường tối
Ngõ vắng xa
Hoa mướp đã thôi vàng
lối cỏ xanh hôm chúng mình sang
đã xơ xác nhớ một người đi vắng…

Không có anh,
Sao quá chừng phẳng lặng?
Quá chừng mưa trên những tán lá bàng
Quá chừng rơi những thảm hoa vàng
Quá chừng hát những bài lâu không hát …

Giá anh xa đúng một vòng quả đất


Thì bây giờ em sẽ đến ôm anh
Sẽ gục lên đôi vai ấm hiền lành
sẽ hôn siết bàn tay yêu dấu
…………

Ngày mai khi chúng mình gặp lại


Có thể là em đã khác hôm nay
Nhớ lần đầu ta nắm bàn tay
Đã không muốn buông rời ra nữa…
Những ngôi nhà nhẹ nhàng khép cửa
Để ta hôn nhau những cái hôn đầu
Để ta hôn nhau những cái hôn sâu
Và trái đất quay một vòng choáng váng …

Anh của em,


thời gian và năm tháng
đã nhắc em phải biết mong chờ
nhưng em sợ em không tính bằng giờ
mà em níu lấy từng giây phút
Đời rộng quá, bàn tay em nhỏ hẹp
biết làm sao che chắn được cho nhau?
Anh đang làm gì?
Anh đang ở đâu?
Anh có biết là em đang nhớ?

Giá cuộc sống chỉ là cánh cửa


Em và anh sẽ khóa trái bên ngoài
mặc mưa gió và những cánh chuồn bay
mặc núi xô hay ầm ầm biển động
Em đã sống một đời ước vọng
những khát khao trời rộng sông dài
những ngông cuồng về một ngày mai
những to tát lớn lao dự định
Nhưng bây giờ em chẳng cần định mệnh
những rủi may
những cơ hội ngàn vàng.
Chỉ cần anh dừng bước lang thang
Về với em
Căn nhà em ngỏ cửa
Bàn tay này vì anh mà nhóm lửa
Hơ ấm anh những buổi đi về
Ngày ngắn vô cùng hay dài rộng lê thê
Em cũng sẽ không màng đến nữa …

Hãy để em yêu anh


Không do dự
Và hãy yêu em như giây phút cuối cùng
Như ngày mai sẽ xa nhau vĩnh viễn, lối đi chung
của hai đứa đã có người chắn mất…
Như đã đến giờ tận thế trên trái đất
Như dòng sông sẽ cạn muôn đời
Hãy siết em vào lòng
Hãy hôn mãi không thôi
Hãy yêu em không một lần ngưng nghỉ …

……………

Ngày mai khi chúng mình gặp lại


Có thể là em sẽ khác hôm nay
Như ánh chiều rồi cũng phải nhạt phai
Như chiếc lá một ngày tàn úa
Đừng hỏi em
đừng hỏi em thêm nữa
Là vì sao em nói những câu này
Hãy lặng lẽ cầm lấy bàn tay
Ủ ấm em vì em đang rét lạnh

Anh của em,


Dáng đi khổ hạnh
Bàn tay gầy mười ngón khô khan
Đến hôm nay em vẫn thấy ngỡ ngàng
Sao chúng mình yêu nhau nhanh đến thế?
Như sóng cuốn
Như gió xô
Như thể …
Là chúng mình ngàn kiếp đợi chờ nhau …

Hãy yêu em ngày hôm nay thôi nhé


Đừng bao giờ nhớ đến hôm qua
Cũng đừng nên nghĩ đến ngày xa
Vì cuộc sống ngày mai sao biết được?
Hãy yêu nhau như là hai giọt nước
Lăn vào nhau những khát vọng nồng nàn
Hãy yêu nhau như hai chiếc lá vàng
Lìa cành vẫn còn ôm ấp mãi …

……

Ngày mai khi chúng mình gặp lại


Có thể là em đã khác hôm nay ...

Đào Phong Lan


Trớ trêu

Mùa đông giăng võng ngang trời


Đê hàng cây trút những lời chia xa
Và người đi qua đời ta
Như là mắc nợ...
Như là trớ trêu...

Mà môi trót buột lời yêu


Mà tim trót níu những điều nhớ mong
Qua đò nấn ná dòng sông
Lên bờ nấn ná mênh mông đất trời.

Giá ta cầm tiếng yêu người


Đem đi mà đổi được thời cả tin!
Giờ xa thì biết đâu tìm
Lỡ đem một sợi lạt mềm buộc nhau...

Người xa
Trầu héo, già cau
Trông xa
Cải ở vườn sau úa vàng
Trách nhầm cái kiếp đa mang
Yêu nhau chi...
Để...
Lỡ làng nhau ra.

Đào Phong Lan


Không đề

Một ngày
Người
Bỏ ta đi
Buồn ta lịm tắt không vì sao lên
Nâng ly
Uống giọt lãng quên
Hụt chân
Trượt ngã bên thềm nhớ mong
Tình yêu
Nổi trận bão giông
Tim ta ra biển
Mà không hẹn về.

Đào Phong Lan


Một ngày không em

Thế rồi em đến và đi


Góc sân một túm lá si rũ buồn
Bây giờ còn lại trong vườn
Tôi.
Đêm.
Và lũ chuồn chuồn ngẩn ngơ.

Lẽ nào buồn rất vu vơ?


Trời vừa bong bóng
Bây giờ lại hanh?
Lẽ nào nhớ rất nhẹ tênh
Như không trăng khuyết
Như đành em qua?

Chẳng vì đường ngái, ngõ xa


Tiếc rằng lối cũ trước nhà phủ rêu...

Đào Phong Lan


Tự kỷ

Vứt lại buồn vui rác rưởi


Mộng du như kẻ mù loà
Ta về trải mình trên cỏ
Đón ngọn gió chiều bay qua

Tình yêu như là bọt nước


Vỡ trên năm ngón tay mềm
Chỉ trái tim là dại dột
Chẳng bao giờ chịu lãng quên.

Chẳng lẽ bình yên như cỏ


Xác xơ dưới những gót giày?
Chẳng lẽ cuồng như men rượu
Rồi qua. Như một cơn say?

Thôi cứ như người đãng trí


Nhớ quên chẳng biết đâu ngờ.
Mới yêu nồng nàn, si dại
Đã hoang mang hỏi: Bao giờ?

Đào Phong Lan


Vọng

Nắng rất vàng chiều ấy


Tay đã nằm trong tay
Chiếc lá vàng lơ đễnh
Rơi xuống mặt hồ say
Đã sang mùa heo may
Cỏ loang màu tím biếc
Trái tim xanh màu mây
Ngang qua trời mải miết

Như một làn gió biếc


Cuốn theo bụi mù trời
Như dòng sông biền biệt
Em trôi xa đời tôi
Nắng vẫn vàng đấy thôi
Cỏ vẫn nằm trên đất
Nhưng hình như trong tôi
Có điều gì đã tắt?

Tháng năm lùi tít tắp


Giọt mưa tràn kẽ tay
Mỗi lần tôi nhắm mắt
Gió loang mùa heo may...

Đào Phong Lan


Lúng liếng

"Lúng liếng là lúng liếng ơi!"


Câu ca năm ấy làm tôi bồi hồi
Ngọt như một giọt mưa rơi
Nhẹ như mây trắng...
xa rồi...
về đâu?

Làng tôi có con sông sâu


Quê nghèo chẳng bắc được cầu để sang
Con sông ngăn giữa hai làng
Mái chèo khoát nước, người sang bên này...

Chiều chiều gió thổi mây bay


Câu ca như thể cầm tay với cầm
Tôi ngồi bó gối bên sông
Đợi em. Ánh mắt trong ngần... Đò ơi!

Dòng sông vẫn cứ trôi xuôi


Đò em vẫn đón đưa tôi mỗi chiều
Em cười, (cứ ngỡ là yêu)
Đường về luẩn quẩn những điều gần xa

Mắt em lúng liếng như là...


Cho tôi hát mãi câu ca ngày nào
Dòng sông bỗng hóa ngọt ngào
Triều lên, sóng vỗ dâng trào hồn tôi

Thời gian vẫn cứ đưa nôi


Bến bờ thương nhớ vẫn tôi đợi đò
Nhìn em lòng vẫn tơ vò
Tim tôi vẫn chỉ dành cho một người

Tưởng gần, mà hóa xa xôi!


Và câu ca ấy hóa lời mênh mông...

Lúng liếng đã đi lấy chồng


Tôi còn thờ thẫn bên sông... đợi đò...

Đào Phong Lan


Giêng Hai

Là quên cái dậu cúc tần


Ta trồng mà chẳng một lần trổ bông
Người đi về phía mênh mông
Bỏ quên con sáo trong lồng bơ vơ

Giêng Hai
Trời lất phất mưa
Trăng không đủ sáng để đưa nhau về
Dại khờ hái cỏ ven đê
Buộc ngang lưng một câu thề làm tin.

Đầu đêm.
Ừ. Đã nửa đêm
Đã lâu mà vẫn chưa quen phụ phàng

Mà trăng, trăng lại vội tàn


Giờ thì đổ lỗi muộn màng cho ai...

Đào Phong Lan


Không Đề (2)

Chiều nay gió cả, nắng vàng


Mà sao em lại chẳng sang bên này?
Cách nhau chỉ độ tầm tay
Con ong hút mật hoa say
Còn nhầm...

Mà em thì cứ lặng câm


Mặc cho ngày tháng âm thầm vụt trôi
Chiều nay ngoảnh lại.
Trời ơi,
Tóc mình nhạt cả đường ngôi còn gì...

Đào Phong Lan


Khoảng cách

Em không còn nhận ra anh


Của một thời yêu dấu nữa!
Con ve lột xác trên cành
Bay đi. Chỉ còn vỏ cũ.

Tháng năm thì đâu lần lữa


Chiều nay gió lại về trời
Triền sông la đà áo cỏ
Lung liêng những ánh mặt người.

Lá vẫn buông mình trên đất


Khép hờ như những cánh môi
Gió vô tình ngang qua mất
Lời yêu tan tác tơi bời...

Đào Phong Lan


Mưa Tháng Năm

Những cơn mưa mùa hạ


Không báo trước bao giờ
Trái tim ta cũng vậy
Đau quặn thắt bất ngờ

Tháng Năm về vội vã


Mưa giọt giọt đầu cành
Phượng trùng trùng sóng lá
Rối bời bời ngón xanh

Cây cố quên mùa khô


Bằng chồi hoa tím ngát
Người tìm cách quên ta
Bằng người con gái khác

Mưa tạnh trên mặt đất


Thành khói biếc lên trời
Chỉ mình ta ngồi lại
Không nói nổi một lời...

Đào Phong Lan


Tháng Chạp

Bống nửa đêm thức dậy


Thấy cuộc tình xa xăm
Giữa đôi bờ tháng Chạp
Nằm mơ mưa tháng Năm

Người đã xa lăng lắc


Như một vệt mây trời
Nụ hôn như vết cỏ
Trên triền dốc ngậm ngùi

Mà ta còn thương nhớ


Như chưa bao giờ xa
Như chưa bao giờ gió
Cồn cào đi ngang qua

Người vẫn ngồi đâu đó


giữa lối cỏ hoa vàng
Người vẫn cười đâu đó
mùa gió lộng trên ngàn

Nằm mơ trong tháng Chạp


Mây bời bời mây qua
Đường vân tay mờ nhạt
Ừ thôi đành là xa...

Đào Phong Lan


Cho ngày hôm qua

Thôi đừng nhắc ngày hôm qua nữa


Anh thân yêu,
Mưa buồn rũ trên cành
Những ngón tay níu vào bậu cửa
Vẫy xa nhau cũng không đành.

Anh đã có bao nhiêu tình yêu thứ nhất


Sao không cho em làm kẻ cuối cùng?
Cứ để em chạy chân trần trên đất
Mãi vẫn chẳng thể dừng?

Ngày hôm qua xa lắm,


Ngày hôm nay anh nhắc làm gì?
Em chỉ có đôi bàn chân lấm
Đôi bàn tay chưa biết ôm ghì.
Những ngón tay xanh mềm trong nắng
Che mặt khóc vụng về
Những ngón tay nằm hoang vắng
Run run chiều như cỏ ven đê.

Em chỉ có một bờ tóc ngắn


Không đủ dài để buộc lời anh
Những ngọn tóc buồn hơn rêu cũ
Và hắt hiu gấp mấy lá cành.

Em dại dột hơn mùi hoa sữa


Hồn nhiên thương nhớ hết lòng
Chẳng hề nghĩ đến ngày mai tới
Vội vàng cây lá vào đông...

Đào Phong Lan


Chiều

Chiều nay nắng về qua ngõ


Lạnh, bỗng dưng đến se lòng
Nắng rụng một màu nhạt đỏ
Cô đơn phủ bụi quanh phòng.

Người không còn yêu ta nữa


Bỏ đi một bóng trên đời
Dòng sông muộn phiền lần lữa
Lê chân về phía mặt trời

Bắt gặp một dòng nước mắt


Xưa bỏ trốn bên kia đồi
Thấy không đâu trên trái đất
Hoang vu như chỗ ta ngồi...

Đào Phong Lan


Nửa đêm

Khi biết anh không còn đến nữa


Chiếc dù xanh lặng lẽ hiên nhà
Thả xuống những giọt chờ thấm mệt
Ngày chưa sang và đêm chưa qua.

Em đứng nép mình vào bóng tối


Sợ cơn mưa ồn ã sẽ buồn
Gió quẩn quanh
Ngập ngừng
Rười rượi
Thổi tung lên những chiếc lá bồn chồn...

Mưa đã rơi ắp đầy nỗi nhớ


Tràn sang cả nửa đêm dài
Lũ kiến đen vội vàng về phía sáng
Như sợ mình không đến kịp ban mai...

Đào Phong Lan


Giữa ngã ba sông

Ta đi cuối đất cùng trời


Chỉ mong gặp gỡ được người tri âm
Lòng xanh biếc một giọt mầm
Tim rền như tiếng phím cầm chiều rung.

Ta về giữa ngã ba sông


Sậy dài hun hút,
Buồn không bóng người
Dang tay, ngửa mặt mà cười
Thấy con sẻ trắng ngang trời bay đi

Muốn làm một gã Trương Chi


Mà không biết hát những gì.
Ô hay!
Thôi đành uống rượu quên say
Cạn buồn ta lại đổ ngày vào đêm.

Trời chung chiêng


Đất chung chiêng
Ta đi trên đất đổ nghiêng mà về.

Đào Phong Lan

You might also like