Professional Documents
Culture Documents
TTKH
Một mùa thu trước, mỗi hoàng hôn Bài thơ đầu anh viết tặng em
Nhặt cánh hoa rơi chẳng thấy buồn Là bài thơ anh kể về đôi dép
Nhuộm ánh nắng tà qua mái tóc Khi nổi nhớ ở trong lòng da diết
Tôi chờ người đến với yêu đương Những vật tầm thường cũng viết thành thơ
Người ấy thường hay ngắm lạnh lùng Hai chiếc dép kia gặp nhau tự bao giờ
Dải đường xa vút bóng chiều phong Có yêu nhau đâu mà chẳng rời nữa bước
Và phương trời thẳm mờ sương cát Cùng gánh vác những nẻo đường xuôi ngược
Tay vít giây hoa trắng chạnh lòng Lên thảm nhung xuống cát bụi cùng nhau
Người ấy thường hay vuốt tóc tôi Cùng bước, cùng mòn, không kẻ thấp người cao
Thở dài trong lúc thấy tôi vui Cùng chia xẻ sức người đời chà đạp
Bảo rằng: hoa giống như tim vỡ Dẫu vinh nhục không đi cùng người khác
Anh sợ tình ta cũng vỡ thôi Số phận chiếc này phụ thuộc chiếc kia
Thuở đó nào tôi đã hiểu gì Nếu ngày nào một chiếc dép mất đi
Cánh hoa tan tác của sinh ly Mọi thay thế đều trở nên khập khiểng
Cho nên cười đáp: Màu hoa trắng Giống nhau lắm nhưng người đời sẽ biết
Là chút lòng trong chẳng biến suy Hai chiếc này chẳng phải một đôi đâu
Đâu biết lần đi một lỡ làng Cũng như mình trong những lúc vắng nhau
Dưới trời đau khổ chết yêu đương Bước hụt hẫng cứ nghiêng về một phía
Người xa xăm quá, tôi buồn lắm! Dẫu bên cạnh đã có người thay thế
Trong một ngày vui pháo nhuộm đường Mà trong lòng nỗi nhớ cứ chênh vênh
Từ đấy thu rồi, thu lại thu Đôi dép vô tri khắng khít song hành
Lòng tôi còn giá đến bao giờ Chẳng thề nguyền mà không hề giả dối
Chồng tôi vẫn biết tôi thương nhớ Chẳng hứa hẹn mà không hề phản bội
Người ấy, cho nên vẫn hững hờ Lối đi nào cũng có mặt cả đôi