You are on page 1of 2

PHAN THIẾT GIÁO LÝ KÝ SỰ

Tôi đón chuyến xe chiều từ thành phố Sàigòn đi đến một nơi không xa nhưng mình
chưa đến bao giờ, nên phải gọi điện thoại hỏi Cha Giuse Nguyễn Hữu An. Thế kỷ 21 mà xe
vẫn còn ì ạch với những con người dồn ép, những đoạn đường bị bắn tốc độ, những quãng
đường xấu xe lắc như tàu thuỷ mùa giông bão. Cuối cùng rồi cũng đến giáo xứ Đức Mẹ Vô
Nhiễm. Trái với ý nghĩ của tôi, nhà thờ Đức Mẹ Vô Nhiễm ở huyện Đức Linh khang trang,
đẹp một cách hiện đại và dịu dàng. Tôi đến cổng nhà thờ khi trời đã sập tối, lòng mừng vui
kỳ lạ khi nhìn thấy giữa chốn thôn quê một ngôi nhà thờ như thế, với lời kinh tiếng hát
vọng ra quen thuộc.
Nhà thờ và giáo xứ cha An đưa tôi đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác. Kiến
trúc đẹp, mới và thanh thoát của ngôi thánh đường làm cho tâm hồn con người lắng xuống
và ấm lại. Sau đó tôi mới biết là ngôi thánh đường cũ đã hư hỏng nhiều nhưng không được
phép xây lại. Rồi một buổi sáng, ngôi thánh đường ấy đột nhiên bốc cháy dữ dội, không tài
nào cứu được. Cha An lúc bấy giờ là Cha phó xứ Chính Tâm ở gần đó chạy vội đến, chỉ
kịp bảo người ta mang Thánh Giá Chúa ra ngoài và phun nước lên. Cả Thánh Giá và tượng
Chúa đều bằng gỗ nên đã bị cháy hết. Nhờ được mang ra cứu chữa kịp thời, Thánh Giá
Chúa không bị cháy rụi, mà còn lại một Thánh Giá bằng than đen, nứt nẻ. Cha An mua tủ
kính về trưng bày, và bây giờ trở thành kỷ vật lạ lùng nhất. Tôi thưa với Cha đây là Thánh
Giá duy nhất ở Việt nam bằng than như thế này. Ngài cười bảo chắc cả thế giới chỉ có một.
Chuyến đi này của tôi là để tham dự kỳ tĩnh huấn giáo lý viên của giáo hạt Võ Đắt, giáo
phận Phan thiết. Nhưng khi dừng lại, chiêm ngắm ngôi thánh đường mới và những kỷ vật
của ngôi thánh đường đã bị cháy, tôi cảm nghiệm sâu xa hơn về những ngôi đền thờ Thiên
Chúa là tâm hồn con người, đặc biệt là tâm hồn các em mà Thiên Chúa gửi cho Giáo Hội
chăm sóc. Điều này được chứng minh ngay sau bữa cơm tối với Cha và thầy xứ. Sát phòng
ăn là nhà chơi với các bàn banh “baby lắc”. Các em bé chạy ra chạy vào chơi đùa rất náo
nhiệt. Phía bên kia hàng rào là phòng thuốc từ thiện của các dì phước, chăm lo sức khoẻ
cho con người ở địa phương. Cha bảo “Các trẻ em ở đây chơi ồn ào mãi đến 9g hay 9g30,
có lúc quá khuya phải bảo các em về…”. Tự dưng tôi nghĩ đến những ngôi nhà thờ lộng
lẫy hơn, to lớn hơn mà cứ phải đóng cổng suốt ngày, ngoài giờ lễ. Chắc chắn Chúa Giêsu
thích những ngôi thánh đường sống động này hơn, những ngôi thánh đường mà Người có
thể nói chuyện, ủi an, dạy bảo, uốn nắn và có khi buồn rầu vì họ nữa. Trước phòng cha xứ
có một bức tượng lớn, Chúa Giêsu ngồi suy tư với dòng chữ: “Chúa đang nghĩ gì về tôi?”
Nhìn chung quanh, tôi càng nhận ra Chúa Giêsu của chúng ta tuyệt vời quá.
Sáng hôm sau, tôi đi với Cha và thầy xứ về nhà thờ hạt Đức Tánh. Hàng trăm giáo
lý viên trong hạt đã có mặt từ sớm, ai nấy đếu rạng rỡ và háo hức. Ngày tĩnh huấn sẽ rất
thành công. Tôi nghĩ thầm. Cha Hồ sĩ Hữu, trưởng ban Giáo Lý giáo phận mở đầu bằng bài
nói chuyện về thông điệp Spe Salvi của Đức Thánh Cha Benedicto XVI. Thông điệp sâu
sắc của Đức Thánh Cha được Cha giảng thuyết tóm gọn gàng và đầy đủ, trình bày sinh
động, đã làm cho các giáo lý viên hiểu và cảm nhanh chóng, và rồi hăng hái đặt ra nhiều
vấn đề về niềm tin và đức cậy trong hoàn cảnh hiện tại, trong môi trường giáo lý và trong
đời sống riêng tư của mỗi tâm hồn. Có một điều lạ là cho đến bây giờ vẫn có vài bạn trẻ
còn bị ám ảnh bởi một luận điệu rất vô lý: “Chỉ có người nghèo ít học mới tin có Thiên
Chúa, còn người trí thức thì không tin hay thờ ơ…”. Nhiều ý kiến đã nêu lên để chứng
minh luận điểm ấy là sai lạc. Hầu hết các nhà khoa học trên thế giới tin vào Thiên Chúa.
Riêng ở Việt nam hiện nay nhiều nhà trí thức không những tin có Chúa mà còn đang ra sức
làm việc để cổ vũ cho Nước Chúa, cho công lý và hoà bình…
Điều làm tôi cảm thấy tin tưởng nhiều vào những vị chủ chăn là các ngài rất nhiệt
tâm lo cho các em, mầm non của Giáo Hội. Làm việc cho thiếu nhi, dù là giáo dục, viết
văn hay chăm sóc các em, thì chẳng ai nghĩ đến danh lợi, mà có nghĩ cũng chẳng có được.
Hôm ấy có nhiều Cha trong hạt cùng với Cha trưởng ban giáo lý giáo phận đến, chia sẻ,
hướng dẫn, khích lệ các anh chị giáo lý viên. Và các anh chị, đến lượt mình, cũng hết lòng
tham gia chia sẻ, cầu nguyện và tỏ tình tương thân tương ái. Thật là một bức tranh đẹp và
hoàn hảo, mà chỉ Thiên Chúa mới có thể là Hoạ sĩ tài năng để vẽ nên bức tranh ấy. Một
điều rất khích lệ cho giáo dân, là các vị chủ chăn rất ý thức về sứ mệnh làm chứng cho
công lý và hoà bình nơi những tâm hồn Chúa giao phó cho các ngài. Chưa đầy hai ngày ở
hạt Đức Tánh, tôi nghe nhiều lần các Cha nói về Thái hà, về các Cha Dòng Chúa Cứu Thế,
về tám anh chị em chịu án bất công… Những lời nhắc nhở ấy có sức mạnh, vì chính nhờ
đó mà giáo dân, nhất là giới trẻ, vững tin vào Thiên Chúa và Giáo Hội hơn nhiều.
Con xin cám ơn Cha Hữu, trưởng ban giáo lý giáo phận Phan thiết, cha An, trưởng
ban giáo lý hạt Đức Tánh và các Cha, các thầy, các dì và anh chị em giáo lý viên, những
người đã cho con cơ hội “đến mà xem”, đã khích lệ bằng cách này hay cách khác, để con
nhận thấy ngày càng rõ ràng hơn sự hiện diện của Đức Kytô nơi thế gian vốn còn quá
nhiều gian xảo và tăm tối này. Đọc lại lời luật sư Lê Trần Luật: “Con không có đạo nhưng
con xin được gọi các Cha DCCT là Cha”, con rất xúc động và hiểu rằng có nhiều, rất nhiều
các mục tử Chúa sai đến, rất xứng đáng để chúng con học hỏi và noi theo.

Gioan Lê Quang Vinh (Sàigòn)

You might also like