You are on page 1of 14

RÈN LUYỆN KỸ NĂNG NÓI CHUYỆN

TRƯỚC CÔNG CHÚNG


Học Viện Công Dân xin giới thiệu đến quý bạn một chương trình tự huấn luyện về kỹ
năng truyền thông (communication skills) rất phổ biến và được ưa chuộng tại 90 quốc gia trên
toàn thế giới; đó là chương trình ToastMaster International

Toastmaster International là một tổ chức bất vụ lợi với mục đích huấn luyện về kỹ năng
nói chuyện trước công chúng và các kỹ năng lãnh đạo qua một hệ thống toàn thế giới. Tổ chức
này có trụ sở đặt tại Rancho Santa Margarita, tiểu bang California, Hoa Kỳ. Trong bài này xin
giới thiệu sơ khởi một chương trình huấn luyện căn bản tương tự như của Toastmaster
International với mục đích giúp quý bạn phát triển khả năng nói chuyện trước công chúng
(public speaking skill) và khả năng diễn đạt ý tưởng bởi vì kỹ năng này là chìa khóa giúp bạn đi
đến thành công trong bất cứ lãnh vực nào.

Nếu bạn có một nhóm bạn khoảng 10 người trở lên, cùng chung ý hướng muốn xây dựng
và phát triển kỹ năng ứng đối và nói chuyện trước công chúng, chúng tôi xin giới thiệu các bạn
một chương trình tự huấn luyện rất hữu hiệu theo mô thức của tổ chức Toastmaster, tự giúp nhau
tiến bô trong việc phát triển kỹ năng nói chuyện trước công chúng.

Mục đích: Huấn luyện và phát triển kỹ năng diễn thuyết, thuyết phục và điều khiển trong
tinh thần tương thân và học hỏi lẫn nhau. Chương trình cũng nhằm giúp bạn tập luyện khả năng
ứng đối trong những trường hợp bất ngờ có thể xảy ra trong sinh hoạt đời sống thường nhật.

Chương trình huấn luyện kỹ năng nói chuyện trước công chúng bao gồm từ 10-12 buổi sinh
hoạt. Mỗi buổi sinh hoạt sẽ chú trọng đến một hay nhiều kỹ năng cần thực tập và trao đổi lẫn
nhau. Các kỹ năng này bao gồm:

 Tự giới thiệu và gây thiện cảm.


 Chuẩn bị và trình bày một vấn đề.
 Cử chỉ và giọng nói.
 Ngôn từ.
 Kỹ năng thuyết phục.
 Thuật gây cảm hứng và vận động.
 Kể chuyện duyên dáng.

(Kỹ năng thuyết phục có thể được tập luyện riêng hoặc cùng lúc với kỹ năng gây cảm hứng)

Yếu tố cơ bản để gặt hái được hiệu quả tốt đẹp qua các buổi sinh hoạt là sự tham gia đều đặn
và tích cực và trình bày các bài nói chuyện khác nhau. Lẽ đương nhiên, cũng như bất cứ chương
trình huấn luyện nào, đánh giá ưu khuyết điểm để rút kinh nghiệm và học hỏi lẫn nhau là điều
không thể thiếu được. Trong chương trình huấn luyện này, nhiều khiá cạnh khác nhau của bài
diễn thuyết cũng như của các buổi thảo luận sẽ được đánh giá và phê bình trong một tinh thần
tương thân, phục thiện và xây dựng để cùng tiến bộ. Tùy theo yêu cầu cũng như mục đích của
mỗi buổi sinh hoạt, một hay nhiều điểm sau sẽ được nhận xét và phê bình:
 Nhận xét chung về bài thuyết trình cá nhân hoặc thảo luận.
 Phê bình chú trọng về một hay những kỹ năng đã hoặc đang học dựa theo những tiêu
chuẩn đã được xác định trước.
 Ngôn từ và văn phạm trong buổi thảo luận hoặc bài thuyết trình cá nhân.
 Nhận xét về những khuyết điểm hay thói quen có thể ảnh hưởng đến bài thuyết trình, ví
dụ như: nói ấp úng, bài thuyết trình quá dài, nói hay ậm ừ, à, vân vân

Không những là thuyết trình viên có thể học hỏi và rút tỉa kinh nghiệm qua nhận xét của
người phê bình mà chính bản thân người này cũng như cử toạ đều có thể học hỏi thêm nhằm
chuẩn bị cho bài thuyết trình sắp tới.

Hơn nữa, cùng trong các buổi sinh hoạt này bạn cũng có cơ hội để thực tập và phát huy khả
năng điều khiển và liên lạc của mình, bằng cách đảm nhiệm các vai trò sau đây:

Điều hợp viên cho buổi sinh hoạt (Toastmaster): vai trò này đòi hỏi sự chuẩn bị và sắp xếp
chương trình cũng như sự góp ý với các thuyết trình viên về đề tài bài thuyết trình.

Điều hợp viên cho cuộc thảo luận chung của nhóm (Table -Topicmaster).

Hoạt náo viên duyên dáng (Jokemaster).

Phê Bình Viên (Evaluator)

Hướng Dẫn Viên về Từ Vựng (Word Master) thông thường là người "hay chữ" nhất trong
nhóm, để giúp nhóm học hỏi thêm về cách dùng từ vựng cho chính xác và hiệu quả

Người đếm các từ thừa như ừ, à, ậm ừ, "cái", thì, là, mà, vân vân (Ah counter). Người này
chỉ lo nhiệm vụ đếm các từ thừa thãi không cần thiết trong các bài nói chuyện của thuyết trình
viên để giúp họ tránh được các từ này trong tương lai.

Người Giữ Giờ (Timer). Người này sẽ lo theo dõi thời lượng của từng bài nói chuyện và
báo cho thuyết trình viên biết nếu họ nói quá giờ lượng định (Người này có thể dùng các thẻ
xanh, vàng và đỏ để báo cho thuyết trình viên biết là họ chỉ còn năm phút, một phút, và 30 giây
để chấm dứt bài nói chuyện).

Và lẽ dĩ nhiên là... làm một thuyết trình viên hăng hái.

Như vậy một buổi sinh hoạt (khoảng 90 phút) có thể diễn tiến như sau:

1. Giới thiệu điều hợp viên của buổi sinh hoạt .


2. Điều hợp viên nhắc lại vai trò khác nhau của các tham dự viên, chẳng hạn như: người phê
bình (evaluator), điều hợp viên cuộc thảo luận, hoạt náo viên duyên dáng, hướng dẫn
viên về từ vựng, người đếm các từ à, ậm ừ, ờ .. .
3. Hoạt náo viên (nếu có) khơi động không khí sinh hoạt.
4. Giới thiệu lần lượt các thuyết trình viên. Nên có 2-3 bài thuyết trình trong phần này. Mỗi
bài thuyết trình dài từ 5 đến 10 phút, tùy theo kỹ năng tập luyện. Trong lúc thuyết trình
viên trình bày, các người khác sẽ dùng Phiếu Phê Bình để ghi lại các điểm tốt và điểm
chưa tốt để giúp thuyết trình viên học hỏi thêm và người "Ah Counter" tiếp tục ghi xuống
số lần "cái" "thì" là mà, ừ, à mà thuyết trình viên lập lại trong bài nói chuyên. Làm thế
nào để sau vài lần thuyết trình thì số từ thừa này sẽ biến mất, lúc ấy, bạn trở thành một
người nói chuyện lưu loát và trôi chảy.
5. Giới thiệu điều hợp viên của cuộc thảo luận chung.
6. Thảo luận chung trong nhóm (30-40 phút). Tùy theo nhu cầu, cuộc thảo luận bao gồm 2-3
câu hỏi liên quan đến một hay hai đề tài khác nhau.
7. Phần báo cáo của "Timer" và "Ah Counter".
8. Phê bình và nhận xét cho từng thuyết trình viên: mỗi thuyết trình viên sẽ được phê bình
và nhận xét chi tiết về kỹ năng tập luyện trong buổi học. Ngoài ra người phê bình cũng có
thể nhận xét về lỗi văn phạm, cử chỉ, thói quen cần sửa đổi, và thời gian của bài thuyết
trình, nêu lên các ưu điểm của thuyết trình viên và nói lên cảm tưởng riêng của mình về
bài thuyết trình.
9. Phần trình bày của Hướng Dẫn Viên về Từ Vựng về các từ đã được dùng đúng và hay
trong các bài nói chuyện và có thể trình bày thêm một số thí dụ để hướng dẫn thêm về
vốn từ vựng sử dụng trong văn nói.

Tùy theo nhu cầu, cử toạ có thể bầu ra thuyết trình viên xuất sắc nhất của buổi sinh hoạt.

Điều hợp viên trình bày tóm tắt các yếu tố quan trọng của kỹ năng chính của buổi sinh hoạt
và những kỹ thuật liên quan.

Ghi danh các thuyết trình viên cho buổi sinh hoạt tới. Các bạn đảm nhận vai trò phê bình kỳ
này cũng có thể làm thuyết trình viên cho kỳ sau.

Tuyên bố chấm dứt buổi sinh hoạt.

Và đây là một số đề nghị cho các kỹ năng cần thực tập:

Tự giới thiệu và gây thiện cảm: đây là giai đoạn đầu tiên của bất cứ buổi nói chuyện nào.
Tạo được thiện cảm, làm cho thính giả hiểu rõ hơn về mình. Bạn đã đi được những bước đầu
thành công rồi đó.

Chuẩn bị và trình bày bài nói chuyện: Bước đầu tiên để trở thành một diễn giả hào hứng
đòi hỏi sự chuẩn bị. Ngoài sự lựa chọn một đề tài thích hợp, chúng ta cần lưu ý sắp xếp dàn bài
theo một trình tự hợp lý để diễn đạt trọn vẹn các ý để thu hút hoặc thuyết phục người nghe.

Cử chỉ và giọng nói: ‘Trăm nghe không bằng mắt thấy'. Cử chỉ của bạn cũng quan trọng
không kém gì nội dung của bài nói chuyện. Nhưng đừng quên cử chỉ và vẻ mặt phải phù hợp và
diễn tả được nội dung và ý tưởng của bạn .

Ngoài ra người ta thường nói ‘hát hay không bằng hay hát'. Giọng hát hay giọng nói đều có
thể luyện tập! Bạn nên chú ý đến âm điệu (tone), âm độ (volume), lưu độ (rate) và cường độ
(pitch) của giọng nói. Nếu bạn chú ý sửa đổi khuyết điểm về giọng nói và cử chỉ thì bài nói
chuyện của bạn sẽ lôi cuốn người nghe gấp bội phần.

Ngôn từ: Đừng để ý của bạn bị hiểu sai lạc vì từ ngữ không được sử dụng đúng chỗ.

‘Sai một ly đi một dặm,


Lạc một vần lỡ cả bài thơ'.

Bạn không cần phải sử dụng từ ngữ hoa mỹ hay phức tạp. Từ ngữ giản dị, phong phú và
chính xác sẽ giúp bạn diễn đạt rõ ràng ý nghĩ của mình và tạo sự liên kết với cử toạ.

Thuyết phục và gây cảm hứng: Để có thể thuyết phục cử toạ trước hết đề tài lựa chọn phải
là đề tài bạn yêu thích và tin tưởng. Bài nói chuyện cần được trình bày với sự hào hứng và hiểu
biết tường tận về chủ đề lựa chọn. Nhưng, đối với cử toạ, một diễn giả có khả năng huy động
tinh thần không những cần có tài thuyết phục mà còn phải có các đặc tính tiêu biểu của người
lãnh đạo đó là: sự tự tin, lòng hăng hái, tính cương quyết.

Kể chuyện duyên dáng: Làm thế nào để kể một câu chuyện một cách duyên dáng và hào
hứng những khi cần thiết ? Một câu chuyện vui thường giúp bạn đạt điều này. Tuy nhiên bạn vẫn
có thể lôi cuốn và làm ngạc nhiên cử toạ vớI những mẩu chuyện nhỏ qua cách trình bày đặc sắc,
lý thú của mình.

Bài tóm tắt trên đây nhấn mạnh đến các điểm chính của chương trình sinh hoạt huấn luyện kỹ
năng ‘Nói chuyện trước công chúng'. Để đạt được mục tiêu và hiệu quả, các buổi sinh hoạt nên
được tổ chức thường xuyên vào mỗi hai đến ba tuần theo một lịch trình ấn định. Dĩ nhiên,cũng
như bất cứ sinh hoạt tập thể nào, sự tham gia tích cực và đều đặn là cách tốt nhất để giúp bạn
thực tập và học hỏi tường tận hơn về các hình thức nói chuyện trước công chúng. 

Nguồn: trích lại từ cuốn cẩm nang của Trại hè Phát Triển Kỹ Năng Lãnh Đạo Thanh Niên
Lên Đường năm 1999, Hội Văn Hóa Khoa học Việt Nam: http://www.vcsa.org/

KỸ NĂNG NÓI TRƯỚC CÔNG CHÚNG


Nói trước công chúng là một "việc không dễ" đối với tất cả chúng ta. Nhất là trong các
hoạt dộng Đoàn, Hội các bạn phải tỏ ra mình là một người tự tin và có sức thuyết phục đối với
mọi người. Lần lược mình sẽ giới thiệu cho các bạn tham khảo một số kỹ năng trong hoạt động
Đoàn, hội. Hy vọng dây sẽ là những tư liệu bổ ích cho các bạn.

1. Đặt vấn đề:


Trong thời đại bùng nổ của công nghệ thông tin hiện nay, cùng với các loại hình truyền
thông khác, "môn nói" ngày càng đóng vai tró tích cực. Muốn thuyết phục các bạn trẻ và công
chúng nói chung, muốn truyền đạt các quan điểm đường lối của Đảng, chính sách của Nhà
nước, chủ trương công tác của Đoàn, Hội, mỗi cán bộ Đoàn trường học bên cạnh việc biết viết
và biết tổ chức các họat động, cần phải biết nói, hơn nữa cần biết nói hay, nói giỏi.

Nói trước công chúng là một nghệ thuật có những qui tắc riêng. Biết tuân thủ những qui tắc
ấy và kiên trì tập luyện thì ai cũng có thể thu được kết qủa mong muốn.

Nói trước công chúng có nhiều hình thức khác nhau:

+ Phát biểu ý kiến ngắn trước tập thể.


+ Tranh luận, thảo luận.
+ Trình bày nội dung của một văn kiện, một chủ trương công tác.
+ Nói chuyện thời sự, nói chuyện chuyên đề.
+ Giảng bài...
Tuy nhiên, về mục đích thì lại thống nhất. Ai cũng muốn làm cho người khác hiểu ý mình,
đồng ý tán thành ý kiến của mình, chăm chú lắng nghe và khen ngợi mình về sự sâu sắc của nội
dung, về tài thuyết khách, tài hùng biện, khả năng dí dỏm, tính trí tuệ, tính lôgic, hệ thống của
bài nói, bài phát biểu...
Dưới đây là một hệ thống các qui tắc, đòi hỏi mỗi cán bộ Đoàn, Hội muốn thành công, muốn
nâng cao tay nghề trong việc thu phục các bạn trẻ qua ngôn ngữ Nói, cần phải cố công rèn luyện
và tuân thủ.
2. Những qui tắc mang tính kỹ năng:
Qui tắc 1: Rèn luyện sự tự tin vào chính bản thân mình.
Tự mình phán xét hay nhờ bạn thân nhận xét về khả năng thầm kín của bạn.
Tăng cường quan hệ với những người tin bạn, tin ở sự thành công, tránh xa những kẻ hoài
nghi, dèm pha.
+ Tập nói thường xuyên, lúc đầu nói ít, nói ngắn, sau quen dần sẽ nói nhiều hơn trong
khoảng thời gian dài hơn.
+ Nhớ kỹ câu này:" Tập đi rồi hãy tập chạy". Thành công được một vài lần, sau rất dễ
thành công.
+ Tìm thêm động lực bằng sự khích lệ của bạn bè.
+ Luôn luôn yêu cái thật, cái đẹp, cái tốt.
+ Nhớ rằng người nghe vốn sẵn có thiện cảm với diễn giải.
+ Đừng để ý nhiều dến dư luận. Biết dư luận để sửa các khuyết tật của mình là cần thiết,
song từ đó lại kém tự tin, rụt rè thì rất có hại. Nên hiểu rằng: dư luận cũng có khi sai, chân lí
không phải bao giờ cũng thuộc về số đông.

Qui tắc 2: Cần tuân thủ các bước khi chuẩn bị bài nói (diễn văn, bài nói chuyện,
chuyên đề...):
+ Chọn đề tài mà bạn thấy thích thú và muốn nói trước công chúng.
+ Luôn nhớ tính nhất quán của vấn đề định trình bày, tìm mọi cách để đạt tới mục tiêu
chính của đề tài.
+ Lập đề cương sơ bộ, bao gồm những ý chính cần nói.
+ Tìm ý phụ và các tư liệu bằng cách trả lời bảy câu hỏi sau đây: Ai? Cái gì? Ở đâu?
Bằng cách nào? Tại sao? Ra sao? Khi nào?
+ Ghi chép ngay những ý mới xuất hiện trong đầu bạn.
+ Sắp xếp các ý một cách rõ ràng, rành mạch.
+ Lựa chọn nhiều chứng cớ, thí dụ minh họa cho sinh động.
+ Phải biết tự hạn chế. Khi nào bỏ đi năm, sáu ý, chỉ giữ lại ba bốn ý mà không thấy
tiếc thì bài nói của bạn mới có hy vọng hấp dẫn người nghe.
-Sắp xếp các ý phụ theo bố cục của các ý chính và có mối liên hệ tự nhiên với nhau.
Qui tắc 3: Rèn luyện trí nhớ.
Soạn xong đề cương bài nói chuyện, bạn cần nhẩm lại, tốt nhất là trong khung cảnh
thiên nhiên (vườn hoa, công viên, bờ hồ...)
Lập đi lập lại bài diễn văn trong khi đợi xe, hay đi dạo chơi... có thể nói thành tiếng
trong phòng riêng.
Cố gắng không viết lại toàn bộ bài diễn văn, nếu phải viết thì không nên học thuộc
lòng. Chỉ nên ghi lại những ý dễ quên qua các lần lặp lại.
Muốn nhớ được lâu cần phải:
+ Tập chú ý nhận xét tinh tế sâu sắc.
+ Tìm các ý độc đáo, khác thường.
+ Lật đi lật lại vấn đề.
+ Công thức hóa các ý.
Ví dụ: Công thức đưa đất nước tiến lên ở các nước phát triển, dựa vào tiềm năng của
lớp trẻ: 3 chữ I( Imitate, Intiative, Innovation) nghĩa là bắt chước, cải tiến và cải tổ.
Công thức 5 chữ M do các nhà giáo dục học thế giới tổng kết trong việc định hướng giáo dục
thanh thiếu nhi (Man, Machine, Manager, Money, Marketing) nghĩa là trong thời đại ngày nay
cần tạo điều kiện để lớp trẻ tự khẳng định mình, tiếp cận với khoa học kỹ thuật hiện đại, trở
thành người tự tổ chưc cuộc sống của chính mình, biết kiếm tiền một cách chính đáng và dùng
tiền hợp lý, biết tiếp cận với thị trường, kinh tế, chính trị, văn hóa xã hội.
Qui tắc 4:Vạn sự khởi đầu nan.
Khúc dạo đầu là hết sức quan trọng. Bạn phải người nge chú ý tới bạn, có thiện cảm
với bạn ngay từ đầu buổi nói chuyện qua phong thái tự tin, cởi mở và chân thành. Hết sức tránh
thái độ trịnh trọng giả tạo và suồng sã quá mức.
Những điều nên tránh:
+ Nếu bạn không có tài khôi hài thì đừng cố làm cho người nghe cười. Bạn sẽ thất bại.
+ Đừng dùng lời lẽ sáo rỗng để vào đề.
+ Không mở đầu bằng 1 lời xin lỗi giả dối.

Những phương pháp vào đề cụ thể nên áp dụng

+ Mở đầu bằng 1 câu chuyện (chuyện cổ tích, chuyện đời thường . . . )

+ Dẫn lời một danh nhân nào đó, dẫn tục ngữ, ca dao . . .

+ Đặt 1 số câu hơi xoay quanh đề tài.

+ Làm 1 điệu bộ gì khác thường hoặc trình bày sự thực dưới một hình thức mới mẻ.

+ Tự giới thiệu mình với những người nghe chưa quen biết.

Quy tắc 5: "Diễn giảng là làm sống lại một đề tài"

Lời lẽ phải rõ ràng, sáng ý, có mối liên hệ tự nhiên giữa các ý. Đừng lý thuyết nhiều quá.
Có nhiều phép lập luận (quy nạp, diễn dịch, phân tích - tổng hợp, so sánh . . .). Tuy nhiên bạn
nên tránh:

+ Chưa định nghĩa rõ ràng đã lập luận.

+ Định nghĩa sai.

+ Lấy một trường hợp cá biệt để khái quát thành cái phổ biến.
+ Nhầm lẫn nguyên nhân với kết quả, nguyên nhân với điều kiện, nguyên nhân và nguyên cớ,
khả năng và hiện thực, bản chất và hiện tượng, nội dung với hình thức, cái tất nhiên với cái ngẫu
nhiê . .
+ Vướng vào vòng luẩn, tự mâu thuẩn với chính mình.

Có nhiều cách phản bác ý kiến của người khác để bênh vực cho quan niệm của bạn:
+ Tìm ra mâu thuẩn trong cách lập luận của họ.

+ Đưa ra những tài liệu thực tiễn để chứng minh tính sai lầm trong quan niệm của họ (vì thực
tiễn là tiêu chuẩn của chân lý), hoặc chỉ ra tính không đáng tin của những tư liệu mà họ dùng.

+ Chỉ ra tính chủ quan, phiến diện trong quan niệm của họ. Nếu đó là những thành kiến, định
kiến thì cách tốt nhất là sử dụng các "phản ví dụ" để bác bỏ.

+ Đối với những lời lẽ mỉa mai, châm chọc thì tốt nhất là nên làm và tiếp tục trình bày vấn đề
của mình.

Qui tắc 6: Không nên coi thường đoạn kết.

Nên viết trước và học thuộc lòng 2, 3 lối kết cấu để tùy cảm xúc tâm lý của người nghe mà
dùng cho thích hợp.

Những lối kết thông dụng:

+ Tóm tắt ý trong bài nói chuyện, gọn nhưng không thiếu.

+ Kết thông qua những lời khuyên mang tính tâm lý, bằng triết lý của cuộc sống đời thường,
dễ gây ấn tượng.

+ Khuyến khích người nghe hành động.


+ Đặt một vài câu hỏi, nêu một số vấn đề để người nghe tiếp tục suy nghĩ, tự tìm câu trả lời.

Qui tắc 7: Ý tứ rõ ràng, lời lẽ khúc chiết là tiền đề của thành công.

Muốn cho ý tứ được rõ ràng, sáng rõ bạn phải:

+ Thấu hiểu vấn đề.

+ Không bao giờ xa đề.

+ Biết tự kiềm chế, chỉ nói những điều quan trọng nhất.

+ Không lý thuyết viển vông mà nên đưa ra nhiều ví dụ, nhiều chứng cớ để minh họa.

+ Tránh thói mơ hồ.

Muốn cho lời lẽ được khúc chiết, bạn phải:


+ Không dùng những câu dài quá.

+ Không dùng những điển tích mà nhiều người chưa quen.

+ Tránh dùng danh từ chuyên môn qúa hẹp và những từ mới chưa thông dụng. Nếu bắt buộc
phải dùng các loại từ trên thì nên giảng cho ngươì nghe hiểu nghĩa.

+ Giản dị và tự nhiên trong lời nói (không cầu kỳ, hoa mỹ, song cũng không được thô lỗ).

+ Không dùng những câu tối nghĩa như: "Tôi cần nó hơn anh".

Chỉ khi nào người nghe "trông thấy" được những ý của bạn thì mới hiểu ró được ý ấy. Muốn
vậy bạn phải:

+ Thường xuyên so sánh, đối chiếu, ví von.

+ Dùng nhiều hình ảnh.

+ Dùng sơ đồ, bảng thống kê, hình vẽ (nếu có thể được).

Lựa chọn cách lập luận và diễn giải phù hợp với trình độ hiểu biết của số đông người nghe.

Nếu có thể được thì tập trình bày trước cho các bạn thân, bạn đồng nghiệp để họ góp ý kiến
cho những câu, những đọan cần sửa.

Qui tắc 8: Khắc sâu những ấn tượng khó quên vào đầu óc, tâm trí người nghe.

Trình bày rõ ràng, sáng rõ một chân lí chưa đủ, phải làm cho bài nói chuyện của mình thực sự
thú vị, hấp dẫn, kích thích người nghe. Muốn vậy bạn nên theo các cách dưới đây:
Kể một chuyện lạ (mẫu chuyện vui) có liên hệ với đời sống hàng ngày của người nghe, gắn
chặt vơí đề tài.

Dùng càng nhiều hình ảnh càng tốt.

Làm cho các con số trở nên "biết nói", đổi những con số thành những vật có thể thấy được.

Nêu ra dồn dập các sự kiện hay dồn dập các câu hỏi.

Khéo dẫn lời các danh nhân (đưa vào những chỗ thích hợp để có thêm sức nặng cho lập luận).

Tuỳ trường hợp mà áp dụng: khen trước chê sau (nếu muốn chê), chê trước khen sau nếu
muốn khen. Có khi chê để mà khen và khen để mà chê.

Khi cần thiết có thể dùng cách nói cực đoan hóa, tuyệt đối hoá.
Để tập trung sự chú ý, có thể dùng cách nói lửng (ở những chổ mà dường như độc giả có thể
đoán được ý tiếp theo).
Tóm lại, sự bất thường luôn luôn được ngưới nghe chú ý tới. Tạo ra tình huống bình thường
nhưng nêu cách giải quyết bất thường cũng là cách thu phục nhân tâm tốt nhất.

Qui tắc 9: Nắm vững tâm lý người khác.

Bạn phải chú ý đến đặc điểm tâm lý từng đối tượng. Thanh niên học sinh sinh viên đầy mơ
mộng, sách vở nhưng cũng rất thực tế đầy năng động, ham hiểu biết, muốn tự khẳng định mình
không thích trịnh trọng, dài dòng, vì vậy bài nói chuyện cần dí dỏm súc tích đi sâu vào đời sống
của họ.

Qui tắc 10: Hướng người nghe tới hành động thực tế.

Mục đích cao nhất trong cuộc sống con người không phải là sự hiểu biết mà là sự hành động.
Muốn vậy phải làm cho người nghe hiểu bạn và tin bạn.

+ Trước hết cần hướng người nghe tới cái Thật cái Tốt, cái Đẹp; căm ghét cái Giả, cái Xấu,
cái Ác.

+ Đừng để cho người nghe phải mất thì giờ vì những lý thuyết viễn vông xa thực tế.

+ Bản thân mình phải thực sự tin vào những điều mình sẽ nói cho người khác. Lòng thành
thật là khởi điểm của niềm tin.

+ Tự đặt mình vào vị trí người nghe họ sẽ có thiện cảm hơn với bạn.

+ Khiêm tốn cũng là đức tính quan trọng nhất, từ đó có thể thu phục người nghe.

Là học sinh, sinh viên ai cũng ước mơ, khao khát phấn đấu để học tập và rèn luyện tốt, ham
học hỏi những điều mới lạ và quan tâm tới tương lai sau này. Trong bài nói chuyện của mình,
bạn nên chỉ cho người ta thấy nếu hành động đúng thì sẽ có được các lợi ích đó .

Quy tắc 11: Phải làm cho vốn từ của bạn thật phong phú, cần thuộc nhiều danh ngôn và
thành ngữ, tục ngữ, đến mức khi cần ta có thể huy động được ngay, lời lẽ trong sáng.

Sưu tầm các từ đồng nghĩa, phản nghĩa .

Sưu tầm các danh ngôn cho từng lĩnh vực .

Chọn lọc các thành ngữ, tục ngữ ngắn gọn (" Không thầy đố mày làm nên", "Học thầy không
tày học bạn", "Đi một ngày đàng học một sàng khôn"...).

Học ở các diễn giả có tài, các nhà hùng biện nổi tiếng.

Hết sức tránh các lỗi thông thường: nói ngọng, nói lắp, nói những câu vô nghĩa, không hiểu rõ
nghĩa của từ cũng dùng, nêu không đúng chổ, hành văn theo tư duy ngôn ngữ nước ngoài, thêm
những trợ từ vào đầu mỗi câu ("tức là ", "nói chung".. .).

Quy tắc 12: Những việc cần làm khi bước lên diễn đàn.
Mỉm cười, bước khoan thai, đầu hơi ngửng lên, ngực hướng về phía trước .

Nếu còn hồi hộp thì thở mạnh, đưa mắt tìm người quen trong phòng .

Tránh nói đều đều, cần lúc mạnh, lúc nhẹ, lúc nhanh, lúc chậm. Nghỉ một chút, trước và sau
các ý quan trọng .

Phải nhìn thẳng vào người nghe để nói với họ, tránh nhìn xuống nền, nhìn lên trần nhà hoặc
nhìn ra cửa...

Khi thấy có người buồn ngủ, bạn phải nói to hơn, hăng hái hơn và nên xen vào một vài
chuyện vui .

Điệu bộ phải tự nhiên, không nên bắt chước ai. Vấn đề điệu bộ thế nào là tùy thuộc vào cảm
xúc của bạn (vui, buồn, giận...).

Bỏ những tật xấu: mân mê cúc áo, đưa tay gãi đầu, xỏ tay vào túi quần, sửa kính.
Đừng tỏ ra rụt rè, có thể vung tay hợp lý, có thể ngồi nếu thấy mỏi. . .

Tâm đắc với đề tài đã chọn, tôn trọng người nghe và nêu đúng tâm lý trẻ trung ham hiểu biết,
nhạy cảm... của các bạn học sinh, sinh viên, đó là tiền đề của thành công .

Kỹ năng nói chuyện trước đám đông

Ông bà ta có câu “Lời nói chẳng mất tiền mua, lựa lời mà nói cho vừa lòng nhau”. Xem
ra lời nói có vẻ là thứ "rẻ" nhất mà ai cũng có và có thể sử dụng. Và điều đó gần như là đúng
hoàn toàn. Nếu bạn ra ngoài đường thì đâu đâu cũng thấy nói chuyện, cửa hàng thì có người mua
kẻ bán nói chuyện, trong quán nước thì từng đôi, từng nhóm nói chuyện…. Thế nhưng đó là khi
tất cả mọi người cùng nói, bạn nói, tôi nói tất cả chúng ta cùng nói, thật đơn giản. Còn bây giờ
khi mà trước mặt bạn là hàng trăm con mắt đổ dồn vào bạn, một bầu không khí im phăng phắc,
tất cả mọi người đều chờ để nghe bạn nói. Vâng, lúc này chỉ có một mình bạn nói mà thôi. Liệu
bạn có còn thấy lời nói lúc này thật rẻ, và cần là sử dụng ngay được không?
Tôi dám cam đoan với bạn rằng, khi phải đặt mình vào tình thế này, không ít người mặt đỏ tía
tai, người run lẩy bẩy, nói lắp bắp. Đó là triệu chứng của căn bệnh “ngại tiếp xúc”. Tại sao vậy
nhỉ? Khi tất cả mọi người đều nói, ta cũng nói, thì lời nói của chúng ta cũng chỉ có giá trị như lời
nói của tất cả mọi người, sai cũng chả sao. Nhưng bây giờ, tất cả mọi người đều chờ để được
nghe bạn nói. Thì lời nói của bạn lúc này có giá trị lắm, chắc chắn là nó cao hơn mọi người khác.
Vì họ phải im lặng để nghe bạn nói cơ mà. Mà đã hơn người thì phải thật hoàn hảo, nói năng trôi
chảy, nội dung hay, dễ hiểu,… nhưng khổ nỗi là từ bé đến giờ có mấy ai được đi học môn “nói
trước đám đông” hay chỉ tự rèn rũa trong cuộc sống. Mà phàm đã việc gì làm mà chưa có một sự
chuẩn bị kỹ càng thì đều tạo cho ta cảm giác bồn chồn bất an hết cả.
Do vậy, bài viết này mình đưa lên cho mọi người, hy vọng với một số đầu mục này có thể giúp
bạn bớt được phần nào cảm giác căng thẳng trong lần diễn thuyết tới đây.

1. Trừ khi bạn là một nhà diễn thuyết nổi tiếng, chí ít cũng là cỡ quốc gia, còn lại, không ai
quá kỳ vọng vào một bài phát biểu quá trơn tru, hoàn hảo từ bạn đâu.
Thật sự ra mà nói thế nào là một bài phát biểu hoàn hảo theo đúng nghĩa thì đến giờ mình
cũng không biết chính xác. Các bạn cứ thử nghĩ mà xem, ngay cả đến những tác phẩm bất hủ của
các đại thi hào mà vẫn luôn có các nhà phê bình tác phẩm tìm ra được điểm chưa đạt ở góc độ
này hoặc góc độ khác đấy thôi. Mà xin lưu ý mọi người, là một tác phẩm văn học đã phải trải
qua rất nhiều bản nháp, nhiều đêm suy nghĩ của tác giả mới thành. Viết sai lại sửa, thế mà còn
không hoàn hảo. Thì nói gì đến chuyện nói ra. Làm sao tránh được những sai sót cho dù bạn có
chuẩn bị kỹ càng đến đâu. Hơn nữa là tâm lý của người đi nghe bạn nói là họ quan tâm nhất đến
nội dung bài diễn thuyết của bạn. Đó mới là điều khiến họ tới nghe bạn nói. Chứ không ai mất
công đến chỉ để nghe bạn nói trơn tru, không ngấp ứ mà nội dung lại chẳng có gì cả.
Do vậy nếu đã có một nội dung tốt thì bạn hãy cố gắng diễn đạt nó một cách đơn giản, trực tiếp
chứ đừng cố tìm những mỹ từ trau truốt. Vì khi tìm kiếm bạn sẽ lại thấy không biết từ nào là hợp
lý thích hợp, từ đó tạo ra cảm giác bất an, rất dễ suy nghĩ mọi người sẽ chê bai về từ ngữ đó. Và
kết quả của sự căng thẳng sẽ làm bạn mất tự tin và hạn chế khả năng của bạn, đồng thời lấy mất
cơ hội để bạn đưa ra những ý tưởng hay. (Nó có thể bất chợt tới do những yếu tố tác động trong
buổi diễn thuyết mà bạn chỉ có thể biết sau khi diễn thuyết, không có sự chuẩn bị nào cho cơ hội
đó đâu).

2. Đừng tự hỏi mình “có nên nói như thế hay không?”
Mình xin phép lấy một ví dụ có tính chất tương đồng cho dễ hiểu. Đó là câu chuyện
“môn học tập làm văn ở trường học vậy”, không có một thầy cô giáo dạy văn nào lại khuyên bạn
rằng viết trước bài ở nhà rồi học thuộc đi. Đến giờ kiểm tra chỉ viết ra thôi. Chắc chắn là không.
Mà các thầy cô luôn nói rằng, các em về nhà tìm dẫn chứng để trích dẫn vào bài viết, hình thành
và nắm chắc dàn ý đại cương, nội dung chính của bài viết.
Việc diễn thuyết cũng vậy thôi. Sẽ không có bài diễn thuyết nào lại chuẩn 100% y chang
so với bài chuẩn bị cả. Có thể lúc tập ở nhà bạn nói như thế này, nhưng chắc chắn nó sẽ không
được lặp lại y nguyên lúc bạn nói trước đám đông đâu. Đơn giản là vì “Không ai tắm hai lần trên
cùng một dòng sông” đâu bạn ạ. Nắm chắc được các ý chính cần trình bày cho bài diễn thuyết sẽ
giúp bạn tổ chức tốt bài nói và định trước những câu hỏi mọi người có thể đặt ra cho bạn.
3. Chuẩn bị phong cách nói cho bản thân.
Tức là đối với mỗi buổi diễn thuyết, tùy vào từng trường hợp cụ thể, bạn nên tuân theo
tiêu chuẩn chung về lối trình bày. Cái này thường đã có sẵn bạn chỉ cần tìm hiểu và áp dụng theo
là được. Ví dụ như, trong buổi bảo vệ tốt nghiệp của bạn, bài luận văn có các chương mục nhỏ.
Bạn có thể nói theo mẫu như : Bây giờ tôi xin giới thiệu đến chương hai…, chuyển qua vấn đề x,
y ,…” Có một khung phù hợp với nội dung bài nói, sẽ giúp bạn có cách trình bày mạch lạc hơn.
4. Hãy chú ý tới giọng nói, nhịp thở và tư thế của bạn.
Như vậy là đã xong nội dung, giờ chúng ta cũng nên chăm chút một chút cho mặt hình
thức của mình trước đám đông. Tùy vào từng nội dung, bạn nên sử dụng giọng nói nhẹ nhàng ở
đoạn nào, những đoạn nào trọng tâm, bạn có thể nói to hơn một chút, giọng chắc khỏe hơn một
chút tạo sự chú ý của mọi người. (Cũng giống như trong văn viết chỗ nào bạn quan tâm thì viết
đậm lên hoặc gạch chân vậy). Cơ thể nên thả lỏng thật thoải mái. Vì có thể bài nói của bạn sẽ
kéo dài hơn bạn tưởng, một vị trí đứng và một tư thế hợp lý sẽ giúp bạn đỡ mệt, giữ được sự tập
trung trong suốt buổi đối thoại của mình với mọi người.
5. Chú ý tới các nguyên nhân gây khiến cho bạn thiếu tự tin trước mặt mọi người.
Có rất nhiều nguyên nhân khiến cho mất bình tĩnh mà tôi cũng không biết hết và không thể đề
cập hết trong bài viết này. Có thể là do di truyền, giáo dục, văn hóa của từng người, mỗi người
lại có một lý do khác nhau. Do vậy về việc này, chỉ có một lời khuyên nho nhỏ tới mọi người là
khi đã biết được nguyên nhân rồi, thì hãy bớt chút thời gian để rèn luyện cải thiện bản thân mình.
Bạn có thể tự giả định tình huống rồi tự mình tìm cách giải quyết, như vậy khi gặp ngoài việc
thật bạn cũng không đến mức “lạc vào đảo hoang”.
6. Nắm lấy tất cả cơ hội được nói.
Chắc các bạn ai cũng đồng ý với mình rằng “trăm hay không bằng tay quen”. Đọc sách
nhiều mà không bắt tay vào làm thử thì cũng như không. Hãy tận dụng mọi cơ hội có thể như
trong cuộc họp gia đình, trò chuyện với bạn bè,….., để tập cho mình cách phát biểu và làm quen
với những tình huống bất ngờ xảy ra khi mọi người chất vấn bạn hoặc giả dụ bạn có quên mất
điều mình định nói thì phải làm sao.
Đã là người, ai cũng mong có ngày thành công, làm ông này bà nọ. Mà đã là ông này, bà
nọ thì trước sau gì cũng một lần nói trước đám đông. Năm người, bảy người, mười người là
chuyện nhỏ nhưng vài chục, vài trăm người thì chưa chắc đã nhỏ. Thậm chí, nếu làm chức to một
tí, nói chuyện trước vài ngàn người cũng không phải là không có. Nhưng không phải ai cũng có
khả năng nói chuyện trước đám đông, ngay cả những người tưởng như là chuyên nghiệp như
“giáo viên”. Hôm nay, PTĐL mạn phép chia sẻ 3 lời khuyên nho nhỏ dành cho những ai đã, đang
và sắp sửa phải nói trước một đám đông, đặc biệt là các đồng nghiệp. Đây cũng là kinh nghiệm
đã được các đàn anh đi trước truyền lại. Rất mong nhận được sự đóng góp và góp ý của mọi
người. Xin đa tạ.
1. Bạn có QUYỀN ĐƯỢC NÓI: Không gì tệ bằng việc mất tự tin khi nói trước một tập
thể đông người. Bạn toát mồ hôi, bạn run rẩy, bạn hồi hộp, bạn lo lắng, bạn sợ hãi. Đó là những
dấu hiệu của sự thiếu tự tin. Đừng lo, không chỉ một mình bạn như thế mà rất nhiều người như
thế. Một trong những nguyên nhân gây ra sự thiếu tự tin đó là bạn không chắc về quyền được nói
của mình.

Tôi thường thấy nhiều người đứng trước đám đông thì run lẩy bẩy nhưng khi nói chuyện
với bạn bè thì hùng hổ, liến thoắng. Đó là vì có một sự khác biệt trong nhận thức của họ: họ tin
rằng với bạn bè, họ có quyền nói thoải mái còn với tập thể kia, họ không nên và không có quyền
nói vì không có ai muốn nghe họ nói hoặc người ta đang chờ họ nói sai để “ăn thịt” họ. Nhưng
thực ra những suy nghĩ đó là sai lầm.

Bạn là một tổ trưởng cần trình bày một kế hoạch hành động của đội sắp tới, bạn có quyền
được nói. Bạn là một giám đốc muốn phổ biến một chương trình hoạt động mới cho nhân viên,
bạn có quyền được nói. Bạn là một giáo viên đang giảng một bài học mới cho học sinh, bạn có
quyền được nói.

Bạn có quyền được nói cho những người đang có nghĩa vụ phải lắng nghe bạn. Bạn
đứng đối diện, một mình bạn mặt đối mặt với hàng trăm con người, họ đang chờ nghe bạn nói
và họ trao cho bạn quyền được nói. Vậy thì cớ gì bạn lại không tự tin? Có nhiều người đang
chờ nghe bạn nói, vậy tại sao bạn không nói? Bạn có quyền nói tại sao bạn lại ngại ngùng?
Chẳng lẽ bạn đợi khi mất đi quyền đó bạn mới nói?

Hãy tin rằng bạn đang nói thì sẽ có người lắng nghe và người ta đang chờ xem bạn nói gì
và mang đến cho họ những thông tin gì một cách tích cực. Bạn có quyền nói và bạn hãy nói đi.

Chỉ có những con bò mới nói “những điều không thật”

Ở phần trước, tôi đã nói về lời khuyên thứ nhất: Hãy tin rằng Bạn có quyền được nói. Nhưng khi
bạn có cái quyền đó rồi, bạn tin vào quyền đó rồi, vấn đề tiếp theo là bạn sử dụng quyền ấy thật
hiệu quả (để lần sau người ta còn trao cho bạn quyền đó nữa). Không có cách nào hiệu quả bằng
cách bạn hãy tin vào những điều mình nói.
2. Bạn TIN VÀO ĐIỀU ĐÓ: Niềm tin đóng vai trò quan trọng khi bạn muốn trình bày
một vấn đề nào đó. Không chỉ tự tin vào bản thân mình mà bạn còn phải tin vào những điều bạn
sắp nói. Tin vào nó, bạn mới có tự tin để thuyết phục người khác tin nó. Nếu bạn còn chưa chắc
chắn hay còn chưa rõ, đừng nói, dù cho bạn có quyền đó. Vì khi đó mỗi lời bạn nói ra, sẽ là một
con dao đâm ngược trở lại bạn.

Bạn đang là một giám đốc đang trình bày về kế hoạch tháng tới của công ty, bạn phải tin
rằng kế hoạch đó là khả thi, là thích hợp, là động lực để công ty phát triển. Bạn tin tưởng như
thế, nhân viên cũng sẽ tin tưởng như thế. Bạn tin tưởng như thế, bạn sẽ không thể chịu được
cảm giác nhân viên không có lòng tin vào kế hoạch đó và bạn sẽ tìm mọi cách để nhân viên chịu
tin và thế là nhân viên của bạn đã bị (được) bạn thuyết phục.

Bạn là một giáo viên, bạn tin tưởng vào những hiện tượng, những định luật, những công
thức mình đang giảng dạy. Trong khoa học có thể có sự nghi ngờ nhưng trong giảng dạy mọi
thứ phải chắc chắn. Bạn tin và hiểu những kiến thức đó thì học sinh mới có thể tin và hiểu sơ
sơ. Bạn tin tưởng chắc chắn và hiểu rõ ràng một cách chắc chắn thì học sinh sẽ tin và hiểu thật
sự. Ngược lại, sẽ là một sự nguy hiểm khi một ông giáo đứng trên lớp mà còn chưa tin vào
những điều mình giảng dạy. Đó không dừng lại ở sự lố bịch mà còn là mối nguy “ngu cả một
thế hệ” (Mr. Long)

Tôi có một ví dụ thế này: bạn hãy nói Mặt trời mọc ở đằng Đông. Rất dễ đúng không?
Không chỉ đơn giản là thói quen mà còn là vì bạn tin vào điều đó. Còn bây giờ hãy thử nói: Mặt
trời mọc ở đằng Tây… Ngượng ngùng phải không? Vì sao thế? Vì bạn chưa tin điều đó. Nhưng
nếu giả sử bạn leo lên con tàu vũ trụ và bay ngược hướng tự quay của trái đất, bạn sẽ thấy mặt
trời mọc ở đằng tây. Lúc ấy bạn sẽ nói điều đó thật dễ dàng.
Tôi còn nhớ khi tôi đi làm cho chương trình “Tập trung trí tuệ, nắm bắt tương lai”, ông giám đốc
Wrigley Vietnam đã yêu cầu chúng tôi phải nhai sing gum trong suốt buổi họp để chúng tôi tin
rằng “Nhai sing-gum giúp tăng 40% lượng oxy lên não và có ích cho tập trung” (không có ý
quảng cáo đâu nhe!!! Nhưng nếu Wrigley chịu trả tiền thì tui cũng lấy ) để vài ngày sau đó,
chính chúng tôi sẽ đi nói cho các em học sinh THPT và sinh viên các trường ĐH về điều đó.
Bạn hãy tin vào những điều bạn sắp sửa nói. Nếu chưa tin, hãy làm mọi cách để có thể tin nó.
Nếu vẫn chưa tin, đừng nói nữa. Nói nữa, bạn sẽ không tự tin đâu và chắc chắn bạn không thể
thuyết phục mọi người tin bạn. Bài nói của bạn sẽ là một sự khủng hoảng. Và sau khi đã tin, hãy
tìm cách nói để người khác tin bạn. Đó là vấn đề kỹ thuật thôi mà phải không? Một khi bạn đã
tin, tôi chắc chắn rằng bạn sẽ có cách làm cho người khác tin.

3. Bạn THA THIẾT MUỐN NÓI điều đó.

Có biết vì sao tôi lại viết bài này không? Mặc dù tôi biết rằng, có không đến 20 người đọc
được bài này và chưa chắc đến một nửa trong số đó tin vào những gì tôi viết. Nhưng tôi vẫn viết,
vì tôi tin vào những điều này và tôi THA THIẾT muốn nói cho mọi người biết những gì tôi tin.
Tôi dùng từ tha thiết, chắc chắn nhiều người sẽ cảm thấy giống như tôi đang năn nỉ mọi người,
làm ơn hãy nghe tôi nói đi. Không, tôi tha thiết mong muốn mọi người hãy nghe tôi nói bởi vì tôi
biết rằng điều đó đúng, tôi tin nó và tôi muốn nói cho mọi người biết để mọi người tin nó. Điều
đó thật sự thôi thúc tôi phải nói, phải tìm cách để truyền tải được những điều ấy đến cho mọi
người.
Trở lại với người giám đốc muốn phổ biến kế hoạch cho nhân viên của mình. Tại sao ông ta
phải làm như vậy? Tại vì ông ta muốn nói cho nhân viên biết, muốn họ hiểu, muốn trao đổi với
họ, muốn họ làm theo những gì ông ta nói. Đó là động lực khiến ông ta cảm thấy thôi thúc, buộc
phải nói với họ, buộc phải tìm ra những cách thích hợp để nhân viên của ông ta hiểu được kế
hoạch đó.

Hay nói về người giáo viên, vốn tự tin vào quyền được nói và kiến thức của mình, nhưng
cần hơn hết, đó là sự khao khát muốn được truyền thụ kiến thức của mình cho học sinh. Chính
điều đó tạo nên niềm say mê trong giảng dạy, tạo nên động lực khiến người giáo viên phải liên
tục tìm tòi những phương thức giảng dạy mới để sao cho học sinh có thể nắm bắt được những
kiến thức và kỹ năng đó.

Lời khuyên thứ 3 này thật sự quan trọng. Tôi đã từng đi dự nhiều buổi thi thuyết trình và nhận ra
một điều: có những bạn không có giọng nói hay, không có ngoại hình bắt mắt, không có nhiều
thủ thuật khi thuyết trình nhưng tôi vẫn hiểu và bị thuyết phục bởi những gì các bạn ấy nói bởi vì
tôi cảm nhận được sự tha thiết muốn nói, sự nhiệt huyết trong mỗi lời nói của họ.
Sự tha thiết được nói ấy xuất phát từ một tấm lòng muốn chia sẻ với mọi người, muốn cùng mọi
người thực hiện những điều đó, muốn mọi người cùng tin vào điều đó.. Điều này hoàn toàn khác
với sự khoe khoang kiến thức, chứng tỏ ta đây biết nhiều hơn mọi người, khác với lối dạy đời, kẻ
cả. Tha thiết muốn nói, chính là xuất phát từ một trái tim nhiệt huyết, cùng tìm đến cái Chân -
Thiện - Mỹ. Cá nhân tôi không thích động cơ vật chất nhưng nếu các bạn cảm thấy điều đó phù
hợp thì tôi cũng không phản đối gì. Nhưng trên hết, đừng bỏ quên tiếng nói trái tim của bạn, bởi
nó chính là động cơ vĩnh cửu loại 3 đấy!!!
Vậy thì, trước khi bạn nói chuyện trước đám đông, nếu bạn thật sự không muốn nói, làm
ơn hãy tìm cho mình một động lực để nói, còn không, xin đừng bước lên nói trước mọi người.
Bởi vì có thể bạn có quyền được nói, bạn tin vào điều đó nhưng thiếu một trái tim nhiệt huyết,
lời nói của bạn sẽ trở nên nhạt nhẽo, vô vị. Và cử toạ chỉ có thể nghe mà không thể hiểu được
những gì bạn nói. Tôi cam đoan hơn một nửa số người sẽ ngủ gục tại chỗ và nửa còn lại sẽ ra về
khi bạn đang nói.
Vậy là xong 3 lời khuyên. Tôi viết không hay, dạo này thật sự viết rất kém và không có
thời gian nhiều để chỉnh sửa câu chữ như trước. Nhưng tôi đảm bảo với các bạn, tôi rất tự tin khi
nói những điều này với các bạn. Bởi chính bản thân tôi đã từng thử nghiệm 3 lời khuyên này và
đã đạt được những thành công nhất định. Giờ tôi tự tin rằng mình có quyền được nói, tin vào
những điều này và tôi tha thiết muốn nói với các bạn những kinh nghiệm này của tôi. 3 lời
khuyên này không trực tiếp chỉ các bạn phải làm gì khi nói trước đám đông. Điều đó thực tế sẽ
dạy các bạn hoặc chỉ cần để ý các bạn sẽ học được. Nhưng 3 kinh nghiệm này của tôi NÊN là
những điều các bạn tâm niệm và nhớ kỹ trước khi nói trước đám đông. Bởi nó sẽ là động lực tinh
thần rất lớn giúp bạn thực hiện tốt những gì bạn đã chuẩn bị và đảm bảo cho thành công của một
bài nói của các bạn.
Vì vậy trước khi nói trước đám đông hãy đảm bảo rằng, bạn luôn nhớ: Bạn CÓ QUYỀN
ĐƯỢC NÓI, bạn TIN VÀO ĐIỀU ĐÓ, bạn THA THIẾT MUỐN NÓI. Chúc thành công!

You might also like