You are on page 1of 20

Chương 1: Liên tục tương tư

Edit & Beta: Piney


Lạc Nhật hoàng hôn, trên hành lang bệnh viện đi qua đi
lại một trung niên nam tử, đôi khi dừng lại ngước
nhìn cửa phòng

- “Đã qua rất nhiều giờ,như thế nào còn không ra a!!!”
–Trung niên nam tử nhẹ chau lông mày, bất an nhìn
nơi vẫn phát ra ánh sáng màu đo

Một bên nam hài thoạt nhìn chỉ có năm, sáu tuổi bộ
dáng, lúc này chính là yên tĩnh ngồi ở trên ghế dài,
không nói một lời. Một đôi con ngươi màu nâu nhạt
ánh lên nét đạm mạc không hợp với tuổi của một oa
nhi.

Trung niên nam tử còn đang lo lắng qua lại tới lui, một
bộ tây đen sạch sẽ lúc này đã trở nên mất trật tự.
Cà- vạt rời rạc đọng ở trên cổ,nút áo cũng mở lộ ra
một mãng ngực, đường đường Vân thị tập đoàn
tổng tài hôm nay cũng có ngày lôi thôi thành cái
dạng này, truyền đi sợ rằng không ai tin a~.

Sau lưng, một trung niên vận Âu phục lão quản gia
cung kính đứng, thỉnh thoảng lo lắng nhìn về phía
ánh đèn đo, cùng đợi tiểu chủ nhân sinh ra.
Thật lâu~thật lâu. Từ phòng giải phẩu ánh đèn đo chợt
tắt, theo sau đó là tiếng la khóc một hài nhi, của
chính mở ra, vài cái hộ lý nữ tử đẩy dời một thai
mới sinh xong, này mặt nhợt nhạt như sắp ngất.
Trong đó, một vị ôm trong ngực một mềm mại vải
trắng bao lấy một oa nhi

- “Chúc mừng Vân tiên sinh, là đáng yêu tiểu công
chúa” – Hộ lý nhìn phấn nộn đáng yêu oa nhi khuôn
mặt nho nhắn đang yên vị trong lòng, mặc dù vẫn
còn là oa nhi nhưng “mị lực” vẫn không giảm, cỡ
nào đáng yêu một cái tiểu thiên sứ a~!!!

“Lê nhi” Nam tử không nhìn tiếp hài nhi, mà vội vàng
đi về phía nữ tử bên giường, nhẹ nhàng bàn tay khô
ráp lau đi mồ hôi trên trán. Mặc dù khuôn mặt
trông vẻ tái nhợt nhưng vẫn không khó nhìn ra
nàng này tinh sảo khuôn mặt, trong mắt tràn đầy
phức tạp, không biết là đau lòng hay là vui
mừng,“Bảo bối khổ cực, một cái hài tử là đủ rồi, từ
nay về sau chúng ta không bao giờ nữa muốn!”

“Vân tiên sinh thỉnh không cần phải như vậy, Vân phu
nhân hiện tại cần nghỉ ngơi.”— Một cái hộ lý tiến
lên ngăn cản nhắc nhở, để tránh đến vị này vừa mới
sinh xong sản phụ.
Vân Hiên Phong lập tức nghe theo,“Bá” Thoáng một cái
thu tay, tận lực duy trì một khoảng cách,ngoái nhìn
lại đi theo một đám hộ lý vào cao cấp phòng bệnh.

“……” Ôm hài nhi hộ lý lập tức mắt choáng váng. Cái
này…… Đó là một cái gì phụ thân a? Hài tử sinh ra
liền nhìn cũng không nhìn liếc đã đi?! Lắc đầu cảm
thán, đầu năm nay còn có thể tìm được như vậy si
tình nam nhân, quả thực không dễ dàng a!!
Tiện đà nhìn lại phía tiểu thiên sứ oa nhi, trong nội tâm
lập tức dâng lên cổ yêu thương như là đối đãi con
của mình bình thường ở đằng kia trương trên
khuôn mặt nho nhắn” Nhé” Thoáng cái, cười trộm
cùng đi theo tiến cao cấp phòng bệnh.
Một nơi xa hoa trong phòng bệnh, trên chiếc giường
được chạm khắc xinh đẹp là một mỹ thiếu phụ dù
khuôn mặt có vẻ tái nhợt nhưng vẫn không làm mất
được vẻ đẹp trong trẻo như đóa hoa bách hợp.

Vân Hiên Phong ngồi bên giường ôm lão bà Tần Lê của
mình vào lòng, miệng thì không ngừng nói lời ngon
ngọt, tình nồng mật ý…Nhưng tựa hồ mọi lực chú ý
của nàng không tại vị bên ông xã của mình lúc này
” Lão bà……” Không người trả lời.

” Bảo bối……” Vẫn là không người trả lời.


” Lê nhi……” Gió thổi a thổi, thổi a thổi, quét nâng một
mảnh cô đơn lá rụng……

Vân Hiên Phong trên mặt xuất hiện N hắc tuyến chảy
dài!!! Nhìn lão bà của mình đang ôm cục cưng tiểu
thiên sứ của họ như trân bảo quý giá tựa như một
cử động nho sẽ làm oa nhi thức giấc…Trong khoảng
thời gian này Vân tiên sinh có cảm giác hối hận vì
đã sinh ra cục cưng.

” Cưng ơi……” Tần Lê ngẩng đầu, nhìn về phía lão


công của mình.

Hắc…hắc rốt cuộc lão bà của hắn đã nhìn hắn một
cái!!! Vân Hiên Phong vội đi về phía lão bà mình,
chờ mong lão bà sẽ nói gì với mình tột cùng.
Vẻ mặt của Vân Hiên Phong tựa hồ như đứa trẻ được
kẹo nhưng bất quá sau khi nghe xong lời lão bà
mình nói thì gương mặt đã vặn vẹo đến khó coi.
“Lão công a~!!! Bảo bối chúng ta sẽ có tên gì?”

Niềm hạnh phúc khi được hưởng thiên chức làm mẹ của
Tần Lê đã phối hợp làm gương mặt của Vân tổng
chúng ta thoắt cái liền biến thành đích nồi ( Pin: =))
hết nói ròy ). Có thể nói là trời u ám

” Hừ!” Tính trẻ con quay đầu, bình dấm chua quật
ngã!! ( Pin: hố hố ăn dấm với con gái =)) )

Màu nắng của chiều ta dần nhường chỗ cho bầu trời
đêm chỉ còn lưu lại vài tia nắng nhẹ, Tần Lê bổng
lóe lên ý tưởng: “Bảo bối là ở hoàng hôn Lạc Nhật
được sinh ra vậy tựu đặt tên Như Tịch a~!!!” Tần
Lê vẻ mặt hạnh phúc nở nụ cười, nhiều lần nhắc lại
tên: “Như Tịch….Vân Như Tịch a~~!!!”

Như Tịch? Vân Nhạ Thần từ trên salon đứng dậy, đi về
hướng bên giường, kiễng chân nho đưa đầu muốn
nhìn xem cái này “Muội muội” đang yên lành ngủ
Vân Hiên Phong thoáng giật mình, như là nhìn thấy hi
vọng ánh rạng đông đồng dạng, “Nhạ thần, có phải
là muôn ôm ôm muội muội a?”

“…….Ân” một nam hài chừng năm tuổi Vân Nhạ Thần
vẫn là có chút không quen đây là “Cha,Mẹ” nhiệt
tình nhìn xem Vân Tịch một cái nho nho tiểu thiên
sứ, đam mạc trong mắt lần đầu tiên chảy qua dòng
nước ấm.

Vừa thấy “tiểu bảo bối” được Vân Nhạn Thần bế lấy
lập tức Vân tiên sinh không hề hình tượng tí nào
kéo lão bà của mình lại yên vị ở trong lòng như sợ
“tiểu bảo bối” sẽ đoạt lấy vợ mình, xong cúi đầu
xuống trao cho lão bà một nụ hôn đầy tình ý.

Tiếp nhận được cái nho nho cái thân thể oa nhi, Vân
Nhạ Thần đầu buông xuống, vẫn không nhúc nhích
chăm chúc nhìn trong ngực nữ oa nhi, Vân thị vợ
chồng còn đang một bên “liếc mắt đưa tình” làm
cho lão quản gia mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, thật
là đáng thương cái mạng già mà!!!

Ôm mềm mềm tiểu thân hình cánh tay phấn nộn nắm
thật chật như sợ chỉ cần nhẹ tay sẽ rớt liền tiểu thân
ảnh, ai cũng không có chú ý tới, ở đằng kia song
đạm trong mắt xẹt qua một tia khác thường sáng
rọi.
“ Các vị hành khách chú ý, chúng ta đang đáp chuyến
bay tới Trung Quốc, mong các vị chú ý thắt dây an
toàn, xin cảm ơn…”

Khoang hạng nhất trong buồng phi cơ, một nữ tử lười
biếng tựa ở trên ghé có hình dáng hello kitty màu
hồng nhạt, bịt mắt che hơn phân nửa khuôn mặt,
tóc dài quăn nhạt rơi tùy ý trước ngực, bên cạnh
một thân vệ sĩ khóe miệng có chút co quắp không
biết làm gì.

“Tiểu thư, máy bay sắp chạm đất a~!!!” Một thân nam
tử trang phục tiếp viên hàng không đi tới, kề tai nữ
tử giọng nhẹ khẽ gọi.

Không người trã lời…..

“Tiểu thư a~, ngài cũng nên…thức a~!!!” Thiên a~


đừng trêu người thế chứ…
……

“ Tiểu thư……”

Phanh!!!

Chỉ nghe một tiếng động lớn, thế là nam tiếp viên oanh
oanh liệt liệt ngã xuống đất…xỉu…Khoa trương
hơn 2 dòng màu đo chất long theo đó chảy ra.

Một đôi mắt mong lung như tỉnh như mê từ từ khẻ mở,
môi mong quyến rũ khẻ ngâm một tiếng “…Ưm”
theo sau là bàn tay như ngọc như ngà từ từ tháo
xuống bịt mắt, dụi dụi mắt…Động tác ấy tựa như
tiểu thiên sứ mới vừa thức dậy, bất nhã ngáp một
cái tựa lười nhát nhưng lại mang theo sắc thái kiều
my

“Di? Đã đến?” Nghi hoặc quan sát ngoài cửa sổ, đôi
mâu tràn ngặp từng sương hơi nước, người nhìn vào
như chìm vào hồ nước mùa thu mãi không thoát ra
được, đôi mâu mỹ lệ làm bật lên gương mặt nho
nhắn đáng yêu. “Như thế là thế nào? Sao không có
người đánh thức ta a ? , thái độ phục vậy là sao!?”
Giọng nói trong trẻo như chim sơn ca, ngọt ngào hơn
mật ong vang lên…Chủ của giọng nói ấy không ai
khác chính là Vân tiểu công chúa của Tập đoàn Vân
Thi — Vân Như Tịch môi hồng bẫn mãn khẽ oán,
cầm lên túi xách tay vàng nhạt đi thẳng đến cabin.
Bo lại sau lưng chàng tiếp viên gương mặt ai oán
nhìn theo bóng lưng của vị Vân tiểu thư “Tiểu ác
ma”, chỉ có thể ngậm bồ hòn mà làm ngọt thôi,
ai~!!!

Giữa phi trường rộng lớn, một nữ tử mắc đầm trắng
nhìn sơ thì là giản dị nhưng đấy là quần áo hàng
hiệu cho thấy thân phận của nữ tử này là một vị tiểu
thư quyền quý, chân mang xăng-đan cao gót đứng
trước cửa kính, gương mặt được phản chiếu qua
tấm gương hé ra một gương mặt như điêu như khắc
nho nhắn xinh xắn lập lòe như hàng ngàn ngôi bao
phủ toa sáng, khóe môi mong quyến rũ khẽ nhếch
tựa tiếu phi tiếu.

Ly biệt hai năm rời xa nơi này, nay nàng “tiểu ác ma”
Vân Như Tịch đã trở về…
Tại một tòa nhà cao cấp nhất mới được xây dựng, trong
một căn phòng xa hoa có một mỹ thiếu niên chừng
hơn hai mươi tuổi ngồi trước bàn, hai tay để trên
bàn trong ngón tay cầm bút máy thỉnh thoảng xoay
tròn, mày kiếm nhẹ cau, màu nâu nhạt trong mắt
tĩnh lặng tựa tiếu phi tiếu.

Các ngón tay thô ráp nhẹ lướt qua bức ảnh chụp trên
bàn, nhẹ nhàng vuốt ve tấm ảnh, bạc môi nhếch lên
cho thấy tâm tình của mỹ nam tử cực kì vui sướng.

Môi mong si ngốc nỉ non: “Tịch nhi…Ngươi có biết


Thần ca ca mỗi ngày nhớ ngươi có biết bao nhiêu
khổ……”

Đôi con ngươi tràn đầy nhu tình khác với sự băng lãnh
ngày thường đã sớm không còn chút nào tồn tại,
nhưng chuyển biến của nhu tình không hề giảm mà
càng biến hóa thành sự tưởng niệm cùng yêu
thương.

Trên bàn văn bản, văn kiện chất đầy thành tòa núi nho,
nhưng thần trí của mỹ nam tử lại không tại vị ở đây
mà đang phiêu diêu trở về hai năm trước……

“Tịch nhi, người lại thế nào hồ đồ!!!” Vừa mới về đến
nhà Vân đại công tử Vân Nhạ Thần đứng tựa ngay
cửa chứng kiến Vân tiểu công chúa Vân Như Tịch
cùng một đống loạn thất bát tao gì đó “Phấn đấu”
đến mồ hôi đầm đìa. Cho rằng nàng sắp bày ra âm
mưu quỷ quyệt gì nữa đây, nhẹ giọng trách nói. Nói
là trách cứ, có thể thấy trong mắt tràn đầy vẻ sủng
nịch cùng bao che không thể che hết.

Tại thời điểm “Tiểu ác ma” Vân Như Tịch đang “tác
chiến” cùng một đống quần áo thì đầu nho nâng lên,
hơi có kinh ngạc: “Ca, ngươi như thế nào như vậy
sớm trở lại?”

“ Như thế nào? Không hy vọng ca ca sớm một chút trở


lại?” Vân Nhạ Thần một bên cười nói, một bên dép
lê đi tới.

Chứng kiến trên mặt đứng có một rương hành lý to
cùng nhiều quần áo, thì lông mày không khoi nhẹ
chau, ẩn ẩn loại dự cảm bất hảo: “Tịch Nhi, ngươi
đây là đang làm cái gì? Trong nhà có ai muốn ra
ngoài?”
Nói đến đây, Vân Như Tịch không khoi đắc ý ngẩng cái
đầu nho, tinh mâu trong mắt rất nhanh xẹt qua tinh
quang: “Hắc hắc, ca ca, Tịch nhi đã mười bốn tuổi
a~!”
Nhẹ nhàng vuốt ve cưng chiều cái mũi nho của nàng,
sủng nịch nói: “Tịch nhi của chúng ta đã trưởng
thành!” Cảm thấy có chúng nghi hoặc, “Trưởng
thành cùng thu thập hành lý có quan hệ gì?”
“Có quan hệ rất lớn a~!!!” Vân Như Tịch từ trong một
đống quần áo đi ra, phủi phủi làn váy, “Ca ca còn
nhớ hứa cho Tịch nhi một nguyện vọng?”
Vân Nhạ Thần cười khẽ. “Nguyện vọng của Tịch nhi từ
nho đến lớn ca ca đều nhớ chỉ có Tịch nhi là người
không nhớ a!!!”
“Ân, Tịch nhi sắp đi du học a…” Nụ cười Vân Nhạn
Thần đột nhiên cứng đờ hội bắt lấy bã vai Như
Tịch, “Cái gì? Tịch nhi…ngươi vừa nói cái gì?
Muốn đi du học”
“Ân…ân, Tịch nhi muốn đi du học Hàn Quốc!” Cái này
hắn là nghe rõ ràng “Muốn” mà không phải
“Nghĩ!”
“Ngươi…ngươi thật muốn đi Hàn Quốc?!”
Những lời này thật không thể nghi ngờ chính là một cái
pound bom nặng ngàn cân, đem Vân Nhạ Thần từ
đó tới nay lạnh lùng bình tĩnh cũng phải khiếp sợ.

Chương 2: Lòng nóng như lửa đốt


Nhìn bộ dáng vạn phần khẩn trương của Vân Nhạ
Thần, mỗ nữ tinh thần tà ác vạn phần phát huy
càng ngày càng dũng mãnh!
“Đúng vậy a!” Mỗ nữ ngây thơ chớp chớp đôi mắt như
nước trong veo, ” Tịch nhi đi du học Hàn Quốc,
chẳng lẻ có cái gì không đúng sao?”
Đôi môi căng mộng khẽ cắn môi dưới, gò má trắng nõn
nhẵn nhụi cũng đồng thời ẩn hiện sắc hồng, phấn
nộn đáng yêu càng hiện ra dáng ngườ xinh xắn lanh
lợi, ngẩng cái đầu nho, mái tóc dài đen tự nhiên xoa
dài toa ra hương thơm, tựa như hình ảnh thiên sứ
trên thiên đường không ai có thể kháng cự a!!!.
Lông mài nhẹ chau lại gần nhự hợp thành một đường,
môi mong mím chặt,tựa như một việc bất đắc dĩ,
muốn hắn buông tay thật khó! Hắn – Vân Nhạ Thần
không để ý bất cứ thứ gì, cũng không có khả năng
việc gì làm khó hăn, chính là vì một cái “Muội muội
bảo bối” Trong lúc này, làm hắn tựa hồ không thể
tựu bình tĩnh.
Bất đắc dĩ thở dài: “Lập tức muốn đi?”
” Ân ân, ngươi xem ta cả vé máy bay ngồi suốt đêm
online tìm cũng đã có.” Nói còn quơ quơ trong tay
tắm vé.
Dù thế nào thông minh, dù thế nào quỷ kế, nói cho cùng
cũng chỉ là tiểu hài tử mà thôi!!!
Vân Nhạ Thần lắc đầu, thôi thôi, cứ như là du lịch tới
Hàn Quốc vài ngày đi. Sự hứng thú đối với chuyến
đi, Vân Như Tịch vội trở về thu thập hành lý để lại
bóng lưng Vân Nhạ Thần như có điều suy nghĩ.
Vào lúc ban đêm, Vân Như Tịch buông long vali xách
tay, ca ca xa xa mục quang lưu luyến cùng người
cha không tim không phổi: “Nhanh lên đi a!!! Cũng
sẽ không cùng ta đoạt lão bà a!!!” Dước sự thúc dục
của Vân cha “tiểu ác ma” của chúng ta đã khăn gối
lên đường đến Hàn Quốc.
Bây giời nhớ tới, Vân Nhạ Thần đột nhiên cảm giác như
hối hận? Hắn hối hận vì sao để nàng đi? Hắn hối
hận tại sao lúc nàng đi hắn không ngăn lại? Để giờ
với bao nhiêu lần hoi tại sao để hắn cùng với bao nổi
tưởng niệm bao nhiêu khó chịu!
Hai năm…suốt hai năm…Nếu không phải mỗi ngày
hắn có bao nhiêu công việc thì hắn có thể hay không
bo tất cả để đến bên nàng!
Trên bàn điện thoại chợt vang, cắt đứt suy nghĩ của
hắn, cầm lấy điện thoại chợt dòng số quen thuộc
hiện ra, không hề suy nghĩ liền tiếp.
Bận rộn một ngày lập tức như được quét sạch, khóe
miệng câu dẫn ra một nụ cười nhạt, liền chính hắn
cũng không phát giác. Tâm trạng nặng nề thoải mái
không ít, từ khi nàng rời đi, hắn chỉ cảm thấy thoải
mái khi nghe giọng nàng cũng không cầu hơn.
Đưa điện thoại lên tai hưởng thụ niềm vui thú duy nhất
– nàng hôm nay đã làm gì? Cùng bạn học như thế
nào? Hoặc mãi mê chơi game mà buổi sáng ngủ
quên, cơm ăn có đúng giờ hay không, trời lạnh có
mặc thêm y phục hay không hoặc là có tiểu tử nào
trêu chọc nàng hay không…
……
Thấy bên kia không một âm thanh, nháy mắt hảo tâm
tình hắn không thấy bóng dáng. Tịch nhi hay không
xảy ra chuyện? Vừa nghĩ, tim hắn như bị ai nhéo
một cái, đang chuẩn bị mở miệng hoi thăm, đầu bên
đó truyền tới thanh âm khúm núm.
“Vân…Vân Tổng…” Thanh âm có chút phát run, như
là làm cái gì phạm vào tội ác tày trời.
“Nói! Có chuyện gì xảy ra với nàng?” Tâm tình lo lắng
bao phủ lấy hắn, hắn cơ hồ đã muốn rống to trong
điện thoại.
“Vân tổng…Tiểu thư nàng…Nàng…” Nuốt nuốt nước
miếng, hắn không dám tưởng khi Vân Nhạ Thần
hắn biết rõ chuyện sẽ như thế nào nổi giận, sao hắn
lại không biết tiểu thư đối với Vân Tổng bao nhiêu
trọng yếu, nếu hắn biết nàng ấy mất tích sẽ nghiệm
trọng mất nào, “Tiểu thư…mất tích…”
“Cái gì? Mất tích?” Cơ hồ tựa sấm sét vang bên tai,
suýt té ngã. Mất tích…Mất tích là cái khái niệm?
Sinh tử chưa biết…Thậm chí bắt cóc hay vô tình lạc
đường gặp phải kẻ xấu…
“Tiểu thư mất tích đã bao lâu?”
“Cái này…Buổi sáng hôm nay đã bắt đầu không có
nhìn thấy…”
“Shit! Các người như thế nào bảo vệ tiểu thư ?” Nhìn
đồng hồ trên tường, kim giờ vừa vặn trùng với kim
phút, “Đều như thế nào đến xế chiều mới cho ta
biết?”
Bên kia điện thoại thật khóc không ra nước mắt. Vốn
tưởng rằng tiểu thư còn ngủ nướng trên giường, nếu
không phải thấy có chút cổ quái hắn như thế nào
cũng không nghĩ tiểu thư mất tích?
Vội vàng treo điện thoại, áo ngoài không kịp khoát liền
xông ra ngoài, hắn không dám tưởng tượng Tịch
nhi của hắn có hay không xảy ra ngoài ý muốn.
Trước khi đi không quên phân phó công việc thư kí,
“Lập tức đáp chuyến bay sớm nhất tới Seoul Hàn
Quốc!!!”
Đi tới thang máy chuyên dụng, bởi vì trong nội tâm bối
rối, mở ra thang máy liền va phải một người.
“Ai ui!” Nữ tử kêu sợ hãi ngã ngồi trên mặt đất.
Liền câu”Thực xin lỗi” Đều không có, dưới chân tốc độ
không chút nào giảm, cũng không ý định ngừng.
Hắn không rãnh để ý tới bất cứ chuyện gì, hắn hiện
tựu nghĩ lập tức có đôi cánh để đi đến bên người
nàng.
Chính là, tại hạ trước một giây liền nghe một thanh âm
quen thuộc, cả người cả kinh cả động cũng không
nhúc nhích được…
” Ca ca…”

You might also like