You are on page 1of 12

Mục Lục

1 Truyện Gia Đình ................................................................................................. 1

1.1 Cây táo ......................................................................................................... 1

1.2 Cái nút áo ..................................................................................................... 2

1.3 Chị Hai thành người thành phố! .................................................................. 4

2 Truyện Tình Bạn ................................................................................................. 5

2.1 Lời xin lỗi thứ 100 ....................................................................................... 5

2.2 Điều giản dị .................................................................................................. 7

3 Truyện Tình Yêu ................................................................................................ 8

3.1 Tấm thiệp lễ tình nhân ................................................................................. 8

3.2 Cô gái ở cửa hàng bán đĩa CD ..................................................................... 9


---Tuyển tập truyện ngắn hay---

1 Truyện Gia Đình

1.1 Cây táo

Ngày xửa ngày xưa, có một cây táo cổ thụ. Có một cậu bé rất thích đến chơi đùa
quanh cây táo mỗi ngày. Cậu trèo lên ngọn cây, ăn quả cây, hay nằm nghỉ ngơi dưới bóng
cây… Cậu yêu cây táo, và cây cũng rất yêu thích cậu.Thời gian dần trôi đi, cậu bé ngày
nào giờ đã trưởng thành và cậu không còn chơi quanh cây táo mỗi ngày nữa.

Một ngày nọ, cậu trở lại gặp cây táo, trông cậu thật buồn bã. "Hãy đến đây chơi
với ta", cây táo nài nỉ. "Con không còn bé nữa, nên con không chơi với cây nữa đâu", cậu
trả lời, “ Con muốn có đồ chơi, và con cần có tiền để mua chúng". “Thật là đáng tiếc,
nhưng ta không có tiền… tuy nhiên, con có thể hái hết những quả táo của ta và bán chúng
lấy tiền". Cậu bé phấn khởi vô cùng. Cậu vồ lấy tất cả táo trên cây và vui vẻ bỏ đi. Rồi
cậu đã không bao giờ trở lại sau khi đã hái hết những trái táo. Cây táo buồn lắm.

Một ngày nọ, cậu quay trở lại, cây táo hạnh phúc biết chừng nào. " Hãy đến đây
chơi với ta.", cây bảo cậu. "Con không có thời gian để vui đùa đâu, con phải làm việc để
nuôi sống gia đình. Chúng con cần một căn nhà để trú ngụ. Cây có giúp con được
không?". "Thật đáng tiếc là ta không có một căn nhà để cho con. Nhưng con có thể chặt
hết cành nhánh của ta để xây căn nhà ấy". Thế là cậu chặt hết cành cây và vui sướng bỏ
đi. Cây sung sướng vô cùng khi thấy cậu hạnh phúc, nhưng rồi cậu lại đi luôn không quay
lại nữa. Cây táo lại một lần nữa buồn rầu, cô đơn. Một ngày hè nóng bức, cậu quay trở lại,
cây vui mừng khôn xiết. " Hãy đến đây chơi với ta", cây nói. "Con rất buồn và ngày càng
già đi. Con muốn chèo thuyền đi đâu đó để thư giãn tuổi già, liệu cây có thể cho con một
chiếc thuyền ?". " Hãy dùng thân cây ta để làm thuyền. Để con có thể chèo đi xa và cảm
thấy hạnh phúc". Thế là cậu chặt thân cây để làm thuyền. Cậu chèo thuyền đi, và không
thấy cậu trong một thời gian dài.

Rất nhiều năm trôi qua, cuối cùng cậu ta quay lại. "Thật đáng tiếc, cậu bé của ta.
Ta chẳng còn gì để cho con nữa, ta chẳng còn táo cho con…" cây nói. " Con cũng chẳng

Sưu tầm: Sacana Trang 1


---Tuyển tập truyện ngắn hay---

còn răng để ăn táo nữa", cậu trả lời. "Ta cũng chẳng còn cành nhánh cho con leo trèo..".
"Con cũng đã quá già để làm điều đó" cậu đáp. "Ta thật sự không còn gì để cho con nữa,
ta chỉ còn mỗi cái rễ già đang chết dần đi này", cây vừa khóc vừa nói. "Bây giờ con
không cần gì nữa rồi, con chỉ cần một chỗ nghỉ ngơi. Con quá mệt mỏi sau ngần ấy năm
trời !" Cậu đáp lời cây. "Vậy thì hay quá ! Rễ cây già này chính là nơi tốt nhất cho con
nương tựa và nghỉ ngơi. Hãy đến đây, ngồi xuống đây với ta và hãy nghỉ ngơi đi !". Cậu
ngồi xuống, và cây vui sướng vô cùng, mỉm cười trong nước mắt…

Câu chuyện này là cho tất cả mọi người. Cây táo chính là cha mẹ chúng ta. Khi
chúng ta còn nhỏ, ta thích chơi đùa với bố mẹ mình… Đến khi ta lớn lên, ta rời xa họ..
chỉ quay về khi ta cần cái gì đó hay khi ta gặp khó khăn trong đời. Nhưng dù cho có thế
nào đi nữa, cha mẹ vẫn luôn ở đó, cho ta bất cứ điều gì họ có thể cho, để làm cho ta được
hạnh phúc. Bạn có thể cho rằng cậu bé trên đối xử với cây táo thật tàn nhẫn nhưng đó
chính là cái cách mà tất cả chúng ta vẫn đang đối xử với cha mẹ mình.

1.2 Cái nút áo

Giật mình thức giấc. Cảm thấy khát khô ở cổ, tôi lồm cồm ngồi dậy mở tủ lạnh
nốc một hơi. Nước lạnh làm tôi tỉnh người. Nhìn đồng hồ đã hơn 4g sáng. Tôi đến bên
máy vi tính bật máy lên. Mở chương trình Nhật Ký định nhập vào những việc mình đã
làm hoặc những suy nghĩ vê một ngày đã qua. Nhưng chương trình lại bật lên thông báo
nhấp nháy màu đỏ chói : "Tuần sau là đến ngày đầu tiên quen M". Tôi chỉnh chương trình
để xem lại cái ngày đầu tiên đó và mĩm cười khi thấy lúc đó mình trẻ con hết sức. Tôi
quyết định sẽ lục tung hết Internet để tìm ra một cái thiệp độc chiêu gửi nàng. Cuối cùng
tôi cũng mãn nguyện với một cái thiệp nhiều ý nghĩa. Tôi kéo ngăn tủ ra để lấy cái đĩa
CD hình mình để ghép vào thiệp, nhưng chợt nhìn thấy trong đó có một gói quà xinh xắn.
Biết là của M tôi hồi hộp mở gói quà. Bên trên là một tấm thiệp to, còn bên dưới là một
chiếc đồng hồ để bàn rất dễ thương và một cái nút áo. Hơi ngạc nhiên khi nhìn cái nút áo,
tôi vội mở thiệp ra xem.

Sưu tầm: Sacana Trang 2


---Tuyển tập truyện ngắn hay---

Anh thân mến !

Thế là chúng mình quen nhau đã 3 năm rồi. Trong 3 năm qua em rất vui vì đã
quen được anh. Em đã học được rất nhiều điều từ anh.

Anh là người rất giỏi, làm được rất nhiều việc lại sống rất tốt với mọi người. Anh
sống hết sức chan hoà không câu nệ giàu nghèo, chức vị. Anh hết lòng với mọi người và
được rất nhiều anh em bè bạn mến yêu, kính nể.

Tối nay, cũng như bao ngày em đến nhà anh, đã 9g tối anh vẫn chưa về nhà. Khi
đến nhà anh, em nhìn thấy mẹ đang khâu lại chiếc áo bị bỏng thuốc lá của anh. Nhìn mẹ
chợt em nhớ đến anh, rồi nhớ đến những gì em đã thấy ở nhà anh.

Em xin phép được tặng cho anh cái đồng hồ với lời nhắn : "Thời gian luôn trôi đi
lạnh lùng. Có những thứ ngày mai làm được, nhưng có những thứ ngày mai không thể
nào làm được".

Và một cái nút áo với lơi nhắn chân tình : "Đôi khi người ta biết được rất nhiều
điều nhưng lại không biết một điều đơn giản là áo mình đang mặc có bao nhiêu cái nút !".
Anh đã sống vì mọi người nhưng trong mọi người lại thiếu một người quan trọng nhất.
Anh hãy xem tờ giấy bên dưới. Chúc Anh luôn vui vẻ và thành đạt.

Tôi cầm đồng hồ và cái nút lên, bên dưới có một tờ giấy xếp làm tư nằm ngay
ngắn, tôi mở ra xem và thấy ngẩn ngơ với những dòng chữ dưới đây :

Em thấy anh rủ bạn về nhà cùng vui vẻ, làm xả láng mấy thùng Ken anh em bàn
tán chuyện đời, chuyện cơ quan, chuyện nhà sếp, chuyện quan trường, đủ thứ chuyện
nhậu hoài bàn hổng hết. Em thấy mẹ cặm cụi dọn dẹp thức ăn dư, lom khom nhặt từng vỏ
lon xếp lại, sáng mai ra chợ đổi lấy chục chanh pha nước, cho thằng con tỉnh rượu mỗi
khi say.

Em thấy anh sáng ra sạp gom gần hết báo, đọc ngấu nghiến từng bài từng mục.
Ngẫm chuyện đời, chuyện quan liêu, chuyện cửa quyền, chuyện Mỹ, chuyện Irak, chuyện

Sưu tầm: Sacana Trang 3


---Tuyển tập truyện ngắn hay---

Seagames,... Em thấy mẹ cẩn thận sắp từng tờ báo, lựa riêng ra những phần quảng cáo rồi
ngập ngừng hỏi cái này cân kg bán được hông con?

Em thấy anh chơi hết lòng với bạn, chẳng bỏ về dù tăng 4 hay tăng 3. Em thấy mẹ
cứ trằn trọc ra vô mãi, 2g rồi mà phòng nó vắng tanh. Em thấy anh sau một ngày làm mệt
mõi, về nhà bật máy lạnh, bật quạt, ngã lưng nằm thẳng cẳng chẳng muộn phiền. Em thấy
mẹ ra hiên nằm những ngày trời nóng, rồi lẩm bẩm xem điện tháng này có quá định mức
chưa.

Em thấy anh ghiền chơi vi tính, cứ băn khoăn hoài chuyện nâng cấp CPU lên 2
hay 3 Gb. Em thấy mẹ rất ghiền xem cải lương, cứ chặm nước mắt, cứ cười vui thoải mái
khi xem hoài cái tivi cà giật, cái Tivi từ lúc anh tắm mưa.

Em thấy anh chuyên viên vi tính, viết phần mềm để quản lý công ty, xem công nợ,
lãi lỗ, bấm một phát là có ngay. Thế mà chẳng thể nào tính đúng được tình thương của
người mẹ. Em thấy mẹ chẳng cần vi tính, vẫn âm thầm lập trình cá, cơm, rau. Biết chị
Hai cái áo ủi không ngay, còn anh nữa đôi giày cả tuần chưa chịu đánh !

Em thấy anh chuyện làm chuyện lớn mà quên đi những chuyện nhỏ xung quanh.
Em thấy mẹ suốt đời vụn vặt mà dạy con mình những bài học lớn lao.

1.3 Chị Hai thành người thành phố!

Tốt nghiệp Đại học Văn hóa – Nghệ thuật – Du lịch, chị Hai ở luôn trên Thành
phố làm Phó giám đốc cho một công ty Ŀầu tư và phát triển Du lịch tại Sài Gòn. Mãi đến
hôm nay – dễ chừng gần ba năm – chị Hai mới về. Cả nhà khôn xiết vui mừng. Má lật đật
chèo xuồng đến chợ nổi mua đồ về làm bữa cơm thịnh soạn:

_ Tội nghiệp chị Hai tụi bay, hồi giừ có được bữa ăn nào đàng hoàng, tử tế đâu?

Đang ăn, chị Hai bỗng giật mình, lấy đũa khều một sợi tóc từ trong đĩa lòng xào
ra:

Sưu tầm: Sacana Trang 4


---Tuyển tập truyện ngắn hay---

_ Ai làm bê bối và cẩu thả thế này? Kiểu này ở nhà hàng họ đã đổ vào thùng nước
cơm! Khách du lịch mà biết, chỉ có nước đóng cửa dẹp tiệm! Sạt nghiệp là cái chắc!

Nói xong, chị Hai đứng dậy bỏ ăn, nhanh chân bước lên nhà trên.

Từ nãy giờ, má ngồi đó, im lìm như tượng đá. Thằng Út cầm sợi tóc lên săm soi
một lúc rồi la to lên, giọng còn ngượng nghịu :

_ Sợi tóc bạc hơn một nửa rồi má ơi !

2 Truyện Tình Bạn

2.1 Lời xin lỗi thứ 100

Đó là ngày đầu tiên của năm học lớp 10, chúng tôi chỉ có một bài kiểm tra nên về
rất sớm, và tôi gọi điện thoại cho cậu ấy:

- Cậu đến đón mình được chứ?

- Ŀược, đợi mình 5' (5 phút)

- Nhanh lên đấy nhé?

Ba giờ chiều tôi đợi mãi, ...5'..10'...15'... cuối cùng cậu ấy cũng tới.

- Cậu làm gì mà lâu thế, sao không ăn, không ngủ rồi tắm luôn đi

- Mình xem một chương trình Tivi

- Cái gì? Tivi? tôi leo lên xe cậu ta và không nói gì, suốt đoạn đường về nhà.

Và đó là lần đầu tiên cậu ấy xin lỗi tôi, nhưng tôi có cảm giác lời xin lỗi ấy không
xuất phát từ trái tim.

chỉ là lời nói cho qua thôi.

.... Tôi khóc òa lên khi cậu ấy xin lỗi lần thứ 59, rồi lần thứ 60, cậu ấy nắm tay tôi
và xin lỗi.

Sưu tầm: Sacana Trang 5


---Tuyển tập truyện ngắn hay---

Tôi có cảm giác cậu ấy có chuyện gì đó nhưng không nói với tôi.

Và tiếp tục, "mình xin lỗi" cho đến khi tôi không thể nghe thêm lời nào... tôi đập
máy và hét vào điện thoại, đó là lời xin lỗi thứ 99.

Từ đó tôi và cậu ấy không gặp nhau nữa, nhiều khi nghe thấy điện thoại nhưng tôi
không thấy đầu dây bên kia trả lời,

Tôi biết là cậu ấy đã gọi nhưng tôi vẫn không thèm để ý đến.

Đến một hôm khi không thể chịu thêm được tình trạng này, tôi đã đến trường cậu
ấy, tôi ngó vào lớp nhưng không gặp cậu ấy,

Bạn cùng lớp nói là cậu ta đã vào bệnh viện. Tôi chạy nhanh nhất có thể để vào
bệnh viện.

Chuyện gì vậy? sao không gọi điện thoại cho mình, tôi vừa ngồi xuống bên cạnh
cậu ấy và òa khóc, tôi khóc lạc cả giọng.

Cậu ấy lấy hết sức lực có thể và nói "mình xin lỗi" và cuối cùng cậu ấy nhắm mắt
lại.

Tôi la toáng lên "đừng có mà xin lỗi, cậu mở mắt ra đi..." Tôi nắm chặt lấy tay áo
cậu ấy và kéo.

"Tại sao cậu lại xin lỗi, tại sao cậu không giải thích???

đừng có xin lỗi... cậu mà không mở mắt là tôi sẽ không bao giờ tha lỗi cho cậu
đâu... không bao giờ.

Đó là lời xin lỗi thứ một trăm.

Cậu ấy đã thua trong cuộc chiến với căn bệnh ung thư máu... nhưng cậu ấy vẫn
luôn sống trong trái tim của tôi... mãi mãi...

Và một tháng sau mẹ cậu ấy đưa cho tôi 1 hộp đựng những tờ giấy, trong đó ghi
lại tất cả những lý do tại sao cậu ấy xin lỗi tôi.

Sưu tầm: Sacana Trang 6


---Tuyển tập truyện ngắn hay---

"... lần thứ nhất.. mình không muốn đến trễ nhưng khi vừa bước ra khỏi nhà thì
mình thấy chóng mặt quá,

nhưng mình đã cố gắng đến gặp cậu, cậu tha lỗi cho mình nha!"

" lần thứ 2.... "

" lần thứ 3...." ......Lần thứ 100, là lỗi xin lỗi cậu ấy viết trước khi tôi đến bệnh
viện.

"Mình xin lỗi, mình không muốn bỏ lại cậu một mình trên cuộc đời này nhưng
một ngày nào đó sẽ khác đi, mình xin lỗi...."

Kèm theo đó là bức hình cậu ấy chụp trong xanh xao nhưng vẫn tươi cười.

Khi cậu ấy cần tôi nhất thì tôi không có ở bên cạnh, TIMMY - MÌNH XIN LỖI.

2.2 Điều giản dị

Hơn 10 giờ đêm, anh mệt mỏi bước lên được căn hộ tầng 10 của mình. Chợt sững
người, dưới ánh sáng vàng vọt ở hành lang, người bạn cũ thời đại học đang ngồi nhẫn nại
chờ đợi. Cuộc gặp sau gần chục năm xa được anh đón nhận bằng câu hỏi:

_ Lâu nay biến đi đâu thế, chắc nhân dịp gì mới ghé?...

Bạn làm nghề đi đo đạc địa chính thay đổi địa điểm công việc nay đây mai kia, mà
chỉ toàn ở ngoại thành thôi, chẳng mấy khi gặp bạn gặp bè.

_ Lâu quá không có tin tức gì về bạn bè, tao nhớ tụi bay, thế là bắt xe ôm đi mấy
chục cây số về đây, chờ đã hơn hai tiếng đồng hồ rồi.

Gợn lên trong anh một cảm giác có lỗi. Cái cảm giác của những kẻ sống thu mình
ở thành thị quá lâu, bị bao chặt bởi một kiểu sống theo quan hệ mùa vụ, nhân dịp... Bạn
bè, đồng nghiệp đến thăm nhau cứ "hẹn có dịp rảnh...", để rồi chỉ sau vài chục phút lại
gặp nhau trong quán nhậu rỉ rả, lại cười chào và như chẳng có lời hẹn đã qua. Thậm chí
dạo anh mới đi làm, một đồng nghiệp còn khuyên rất chân thành:

Sưu tầm: Sacana Trang 7


---Tuyển tập truyện ngắn hay---

_ Nếu các sếp không mời thì chớ tự tiện đến nhà thăm, kẻo không lại bị cho là
dòm ngó hoặc là đến để tâu hót, nịnh nọt....

Những định kiến cứ như vây bọc những con người thị thành...

Cái bắt tay của bạn bóp thật chặt dứt anh ra khỏi những suy nghĩ miên man. Thế là
bạn đi... Anh ngồi bệt xuống chỗ bạn vừa đứng lên, lại miên man: Giá mà người ta luôn
có thể đến thăm nhau với một lý do giản dị như thế, vì còn nhớ về nhau...

3 Truyện Tình Yêu

3.1 Tấm thiệp lễ tình nhân

Tỉnh giấc nửa đêm vì tiếng chuông điện thoại, tôi không khỏi khó chịu bởi sự quấy
rầy của ai đó. Hóa ra người ấy là bố tôi, ông cụ sống tại trại dưỡng lão ở phía nam
Georgia. Giọng ông nài nỉ khẩn trương: “Con phải giúp bố việc này, ngày mai xuống
Miami... làm như thế... như thế...”. Ông dặn đi dặn lại: “Việc gấp lắm, không được chậm
trễ... nhớ câu cú thật tình tứ, nét chữ khỏe, thẳng và hơi tròn”.

Sáng sớm, gọi điện đến công ty xin nghỉ rồi vội vã lái xe vượt hơn trăm dặm để
thực thi cái việc mà bản thân tôi chỉ hiểu mù mờ. Nhưng tôi tin ở bố, mọi điều ông làm
đều trong sáng và thiết thực.

Một tháng sau lên trại thăm bố, tôi mới được nghe kể tường tận câu chuyện...

Ở trại có cụ bà Maria nhiều năm không có người thân thích nào thăm viếng. Gần
đây cụ lú lẫn và yếu lắm, ngày về nước Chúa đã kề... Chẳng biết ký ức thuở xưa nào trở
lại trong trí óc khi tỉnh khi mê mà cụ hay lôi ra một tập ố vàng vừa thư vừa thiệp khoe
khắp mọi người: “Của Paul gửi đấy, anh ấy tình cảm và chu đáo lắm...”. Cụ lại hỏi ngày
tháng rồi lẩm bẩm một mình: “Sắp đến lễ Valentine rồi sao chưa thấy gì nhỉ, thường thì
mình vẫn nhận được thiệp trước lễ hai ba ngày...”.

Sưu tầm: Sacana Trang 8


---Tuyển tập truyện ngắn hay---

Sáng 14-2. Sau bữa điểm tâm, các cụ đông đủ tại phòng sinh hoạt. Một nhân viên
bưu điện xuất hiện với bó hoa đỏ thắm: “Ai là cụ Maria? Xin nhận hoa và thiệp”. Bà cụ
hồ hởi hẳn lên, cố rướn người trên xe lăn ôm bó hoa vào lòng, rồi run run cầm tấm thiệp
lật qua lật lại. Gắng chút hơi tàn cụ thều thào trong miệng: “Đúng dấu bưu cục Miami...
Tôi đã bảo mà, anh Paul chẳng quên đâu...”.

Cụ nhờ cô điều dưỡng đọc lớn nội dung cánh thiệp như thể muốn mọi người cùng
chia sẻ: “Maria của anh! Nhân lễ Thánh Valentine, anh gửi tới em niềm yêu thương vô bờ.
Trong lòng anh, em mãi mãi là người tình thủy chung, xinh đẹp...”. Nhiều cụ ông cụ bà
lau vội giọt nước mắt hiếm hoi...

Tối hôm ấy cụ Maria trút hơi thở cuối cùng. Những người kề cận lúc cụ lâm chung
nói rằng cụ ra đi thanh thản, trên khuôn mặt nhăn nheo còn vương vất một nụ cười mãn
nguyện... và vẫn ôm ghì bó hoa tươi. Người ta tìm thấy trong mớ giấy tờ của cụ mảnh báo
cũ từ 50 năm trước, viết về một con tàu đánh cá mất tích ngoài khơi Florida giữa cơn
dông bão. Trong số sáu người vĩnh viễn không trở về có một chàng trai tên Paul Fisher...

3.2 Cô gái ở cửa hàng bán đĩa CD

Có một chàng trai bị bệnh ung thư. Chàng trai 19 tuổi, nhưng có thể chết bất kỳ
lúc nào vì căn bệnh quái ác này. Suốt ngày, chàng trai phải nằm trong nhà, được sự chăm
sóc cẩn thận đến nghiêm ngặt của bố mẹ. Do đó, chàng trai luôn mong ước được ra ngoài
chơi, dù chỉ một lúc cũng được.

Sau rất nhiều lần năn nỉ, bố mẹ cậu cũng đồng ý. Chàng trai đi dọc con phố - con
phố nhà mình mà vô cùng mới mẻ - từ cửa hàng này sang cửa hàng khác. Khi đi qua một
cửa hàng bán CD nhạc, chàng trai nhìn qua cửa kính và thấy một cô gái. Cô gái rất xinh
đẹp với một nụ cười hiền lành - và chàng trai biết đó là 'tình yêu từ ánh mắt đầu tiên'.

Chàng trai vào cửa hàng và lại gần cái bàn. nơi cô gái đang ngồi.

Cô gái ngẩng lên hỏi:

Sưu tầm: Sacana Trang 9


---Tuyển tập truyện ngắn hay---

- Tôi có thể giúp gì được anh? - Cô gái mỉm cười và đó quả là nụ cười đẹp nhất
mà chàng trai từng thấy.

- Ơ.. - Chàng trai lúng túng - Tôi muốn mua một CD...

Chàng trai chỉ bừa một cái CD trên giá rồi trả tiền.

- Anh có cần tôi gói lại không - Cô gái hỏi, và lại mỉm cười.

Khi chàng trai gật đầu, cô gái đem chiếc CD vào trong.

Khi cô gái quay lại với chiếc CD đã được gói cẩn thận, chàng trai tần ngần cầm
lấy và đi về.

Từ hôm đó, ngày nào chàng trai cũng tới cửa hàng, mua một chiếc CD và cô gái
bán hàng lại gói cho anh. Những chiếc CD đó, chàng trai đều đem về nhà và cất ngay vào
tủ. anh rất ngại, không dám hỏi tên hay làm quen với cô gái. Nhưng cuối cùng, mẹ anh
cũng phát hiện ra việc này và khuyên anh cứ nên làm quen với cô gái xinh đẹp kia.

Ngày hôm sau, lấy hết can đảm, chàng trai lại đến cửa hàng bán CD. Rồi khi cô
gái đem chiếc CD vào trong để gói, anh đã để một mảnh giấy ghi tên và số điện thoại của
mình lên bàn. Rồi anh cầm chiếc CD đã được gói như tất cả mọi ngày - đem về.

Vài ngày sau...

„Reeeeng!...'

Mẹ của chàng trai nhấc điện thoại:

- Alô?

Đầu dây bên kia là cô gái ở cửa hàng bán CD. Cô xin gặp chàng trai nhưng bà mẹ
oà lên khóc.

- Cháu không biết sao? Nó đã mất rồi...hôm qua.

Im lặng một lúc. Cô gái xin lỗi, chia buồn rồi đặt máy.

Sưu tầm: Sacana Trang 10


---Tuyển tập truyện ngắn hay---

Chiều hôm ấy, bà mẹ vào phòng cậu con trai. Bà muốn sắp xếp lại quần áo của cậu
nên đã mở cửa tủ. Bà sững người khi nhìn thây hàng chồng, hàng chồng CD được gói bọc
cẩn thận chưa hề được mở ra.

Bà mẹ rất ngạc nhiên nên cầm lên một chiếc mở thử ra.

Bên trong hộp giấy bọc là một chiếc CD cùng với một mảnh giấy ghi ' Chào anh,
anh dễ thương lắm- Jacelyn.'

Bà mẹ mở thêm một chiếc CD nữa.Lại thêm một mảnh giấy ghi:' Chào anh, anh
khỏe không? Mình làm bạn nhé? - Jacelyn.'

Một chiếc CD nữa, một chiếc nữa... Trong mỗi chiếc là một mảnh giấy...

Trong mỗi cử chỉ đều có thể tiềm ẩn một món quà. Giá như chúng ta đừng ngần
ngại mở những món quà mà cuộc sống đem lại.

-----------Hết-----------

Sưu tầm: Sacana Trang 11

You might also like