You are on page 1of 132

Em cũng suy nghĩ rất nhiều rồi mới quyết định sẽ gửi câu chuyện của mình về cho

các
anh chị. Ngày trước em đã từng bị thầy giáo của em lợi dụng. Năm em học lớp 7
trường em có mấy lớp bổ trợ cho học sinh đi thi học sinh giỏi và em cũng được đi học
một trong những lớp ấy. Thầy giáo dạy hóa của em hồi ấy là thầy trẻ chắc chỉ mới 25
26 tuổi còn chưa lấy vợ. Hồi đấy lớp học hóa đấy chỉ có mình em là con gái nên thầy
đối xử với em cũng rất đặc biệt, em chỉ nghĩ là thầy có cảm tình với em vì em là con
gái mà lại học giỏi hóa nhưng sau một thời gian và thầy có nhiều hành động khác thì
em nghĩ là mọi chuyện không đơn giản như thế. Thầy thường hay mua đồ cho em, chỉ
cho em thôi và đưa riêng cho em những lúc nghỉ hoặc lúc học xong. Lúc thì bánh kẹo
bim bim, sách vở bút... vân vân. Thầy còn hay giữ em lại nói chuyện còn hay hỏi các
mối quan hệ bạn bè hỏi em có người yêu chưa. Em cũng thấy lạ nhưng chỉ nghĩ thầy
teen nên thoáng và vui tính. Có một hôm thầy nói với em là thầy rất thích nói chuyện
với em và quý em nhưng lại chỉ được gặp và nói chuyện với em ở trường và đưa em
một cái điện thoại di động bảo em đem về dùng để nhắn tin gọi điện nói chuyện với
thầy. Em từ chối nhưng thầy cứ bắt em cầm còn nói là để nếu có bài tập khó thì cứ
gọi điện hỏi thầy. Lúc ấy em còn bé chưa bao giờ được ai cho cái gì đắt tiền như thế
nên còn thấy cảm động nữa, em nghĩ mình yêu thầy. 1-2 tuần sau thầy gọi điện và
nhắn tin cho em rất nhiều và em có cảm giác như thầy là người yêu của em vậy. Em
còn thấy hạnh phúc nữa. Bây giờ nghĩ lại chỉ thấy sao hồi ấy mình đần độn ngu xuẩn
như thế. Em cứ chui chui nhủi nhủi giấu giếm bố mẹ em chuyện giữa em và thầy mà
bố mẹ em đi buôn hàng cám nên ở cửa hàng cả ngày đến tối mới về chỉ có em và anh
trai ở nhà. Được một thời gian thì thầy và em hẹn hò thật, thầy hay hẹn em đi uống
trà sữa, đưa em đi ăn kem. Rồi một hôm thầy đưa em về nhà thầy, nhà trọ ở cách khá
xa nhà em và bắt đầu gạ gẫm em ngủ với thầy. Em không đồng ý nhưng thầy vẫn đè
em ra ôm hôn và sờ khắp người em định cởi quần áo em. Sức một đứa con gái không
thể chống cự nổi nên em sợ quá khóc rống lên và hét lên là em đau quá thì thầy
buông em ra và nói dỗi em là thầy yêu em nên mới thế em đừng có làm ồn kẻo người
khác nghe thấy. Sau đấy em đâm ra rất sợ thầy và không muốn tiếp tục làm người
yêu thầy nữa vì người đàn ông lúc ấy đè em ra không phải người thầy mà em yêu nên
em tránh mặt thầy và tắt điện thoại không nghe và trả lời tin nhắn. Sau đó thầy có
níu kéo và hẹn hò thề thốt với em rất nhiều nhưng em không muốn nghe. Thật sự với
em khi ấy chỉ là một mối quan hệ yêu đương bình thường thôi nhưng bây giờ em nghĩ
lại chỉ thấy sao mình ngu thế. Em chỉ muốn kể chuyện này để cho mọi người thấy có
khi mình tưởng mình hiểu một người nào đó nhưng người đó có thể rất khác với những
gì mình nghĩ và nếu không cẩn thận người con gái chỉ có thiệt thôi.
Chuyện vừa mới xảy ra thôi, tháng trước nhà mình
đi Sầm Sơn tắm biển đúng đợt rất đông. Nhớ hôm
đấy đang tắm bị ai đấy rút luôn dây áo tắm tuột
ra. Mình kêu lên và đưa tay lên giữ áo mới không
tung ra. Bọn chó chết súc vật bệnh hoạn. Xong
còn nghe thấy chỗ nào đấy cười rú lên. Mình đoán
là một lũ với nhau. Mình lên bờ luôn bỏ về khách
sạn. Xong cũng không còn tâm trạng tắm biển gì
nữa, cùng không dám kể cho bố mẹ :[[[[
Mình từng bị chú mình cưỡng hiếp hồi 14 tuổi. Thực
hiện xong hành vi đấy, ông ta vẫn ngang nhiên chở
mình đến lớp học thêm bình thường. Cho đến giờ
mình vẫn không hiểu sao mình có thể giữ được bình
tĩnh cho đến cuối buổi học. Mình không dám kể cho
ai ngoài bạn thân của mình. Nó thì đòi vác dao đến
giết ông ta, mình thì chỉ ngồi đấy khóc. Chẳng biết
ông ta có còn nhớ không nữa, lúc đó ổng cũng ngà
ngà say rồi. Mãi sau này hết đại học rồi thì mình có
một anh người yêu. Lần đầu tiên mình dũng cảm
cho phép anh "vượt rào" sau bao nhiêu năm tránh
né chuyện sex, mình đau quá nên bảo anh dừng lại.
Anh dừng lại thật, nhưng sau đó lại lẩm bẩm đại ý
là: thế này thì không biết hồi trước sao ông chú kia
cho cái đó vào mình được nhỉ. Mình nghe xong câu
này thì không biết phải nói gì hay cảm thấy gì luôn.
Mình chỉ lẳng lặng mặc lại quần áo rồi bỏ ra ngoài.

Mình không nói với ai, kể cả bạn thân, chuyện với


người yêu của mình. Bởi vì sau hôm đấy anh cũng
đã xin lỗi và hứa không bao giờ nóng vội và thiếu
tôn trọng mình như vậy nữa. Cho đến giờ thì anh
vẫn chưa phá vỡ lời hứa đó. Nhưng mình không thể
quên được câu nói của anh ngày hôm ấy. Càng
không thể quên được cái kí ức kinh tởm hồi trước...
Mình là 1 trong số hàng nghìn bạn nữ ngoài kia bị quấy
rối. Thực tế mình và các bạn ấy cũng ko biết rằng đó là
hành vi quấy rối vì đơn giản nó là cái trêu đùa chọc
ghẹo thường ngày. Những ánh mắt ghê rơn khi nhìn vào
bọn mình như những con thú khát mồi thực sự ko làm
hại gì về thể xác nhưng thực sự mình cảm thấy ghê tởm
và ám ảnh về tinh thần rất nhiều. Mình biết có nhiều
bạn giống như mình lắm. Đi trên đường bị vài câu nói
quấy rối làm ảnh hưởng đến mình 1 thời gian ko ít.
Nhưng thực sự mình nghĩ làm như thế này để làm gì?
Bọn mình liệu có được giúp đỡ vì khi mình bị chọc gheo
trêu đùa xâm hại, chẳng có ai giúp đỡ mình. Họ còn hùa
vào hoặc đỡ hơn là quay đi coi như ko biết. Làm thế
nào bọn mình được bảo vệ về tinh thần đây?? Nó thật
sự ảnh hưởng rất nhiều và còn ám ảnh bởi những câu
nói đó thực sự rất ghê tởm...
Chuyện mình kể xảy ra lâu rồi, cách đây 9 năm khi mình mới 9 tuổi.
Người đã làm nên việc mình không thể nào quên đuọc ấy là bác mình (
con trai bác ruột của bố mình ). Hôm ấy nhà bác mới xây nhà, nhà mới
nên cũng chưa có đồ đạc gì, đang ở dưới nhà thì bác gọi "L ơi, lên đây
bác cho xem cái này" mình chạy lên, bác P tay cầm chiếc đt, bảo " bác
cho xem cái này hay lắm, nhưng đừng nói gì với bác C (vợ bác ấy) nhé "
Bác bảo tôi vào phòng ngủ lúc ấy mới chỉ có cái chiếu, bác nằm ôm tôi.
Lúc ấy tôi trẻ con nên chỉ nghĩ bác quý tôi nên mới thế thôi. Bác mở phim
trong đt lên hai bác cháu xem. Và cái bác cho tôi xem chắc các bạn một
số đoán được rồi. Là PHIM KHIÊU DÂM, trên phim là cảnh đôi nam nữ ôm
hôn sờ soạng mơn trớn, những hình ảnh kinh tởm không nên có trong
tiềm thức một đứa trẻ. Và tệ hơn là tay bác vòng từ từ eo tôi, xuống dần
phía dưới, lách qua cái cạp chun và bác vân vê, động chạm bộ phận đó
của tôi. Chỉ vài phút sau thì bác C gọi tôi, bác P mới vội bỏ tôi ra không
quên dặn tôi phải giữ kín chuyện hôm nay. Dù không bị đe dọa gì nhưng
tôi cũng ngây ra, sợ sệt không dám nói ai. Làm như không biết không có
gì xảy ra. Tôi vẫn gọi nói chuyện bình thường với bác sau đó, nhưng tới
tận bây giờ nó vẫn ám ảnh tôi, thi thoảng mờ nhạt. Tôi muốn gửi lại chút
chuyện không dám kể tại đây, mong vơi đi chút nào
Đây là câu chuyện về quấy rối tình dục trong học đường. Năm nay mình
cuối cấp nên nhà trường xếp cho lớp mình toàn những giáo viên kỳ cựu.
Chuyện không có gì đáng nói nếu không đến tiết Anh Văn. Thầy dạy lớp
mình khá lớn, tầm hơn 50 tuổi, hơn tuổi ba mình. Thế mà, thầy lại không
hành xử đúng với đụa vị của mình.
Tiết đầu tiên trong năm, thầy đã bắt đầu có những hành vi cợt nhả.
Thầy choàng vai, nắm tay, xoa bàn tay, bẹo má một số bạn nữ trong
lớp. Xin nói thêm là lớp mình chỉ toàn nữ, mà còn toàn nữ đẹp. Mọi
chuyện đi khá xa khi thầy đan tay vào tóc một số bạn, cúi người ngửi tóc
bạn khác. Một số bạn phản kháng thì thầy tạm thời bỏ qua. Nhưng chỉ
tạm thời thôi. Có vài bạn đã né khi thầy đến bàn bẹo má, xoa lưng
nhưng thầy vẫn lấn tới. Chuyện càng đi xa hơn nữa khi thầy gọi một bạn
nam lên bảng. Bạn ấy chỉ làm sai một tý thì thầy vỗ mông bạn ấy. Vỗ
mông ý. Mình còn để ý thầy còn bóp vài cái. Nếu lúc trước mình và các
bạn còn tự nhủ các hành động của thầy chỉ là hành động của một người
trên đối với con cháu thì giờ đây mình không còn tự lừa dối bản thân
được nữa.Vài bữa trước, con bạn mình bị bệnh. Nó nằm chờ phụ huynh
đón thì thầy bước đến. Thầy ghì vai mình rồi định rướn người vào sờ tóc
nó. Cũng may mình đã để ý từ lâu nên mình đã chụp tay thầy lại và bảo
bạn ấy bị bệnh, thầy cho bạn ấy nằm một tý để lát nữa về. Thầy vẫn cố
đưa tay còn lại ra vỗ bạn mình. Mình dùng tay đỡ lại, cố ngả người ra
sau để thầy không với tới nhưng thầy vẫn cố chống cự. Trong lúc thầy
giằng co với mình, thầy còn cố bóp tay mình vài cái. Chỉ khi một số bạn
khác lên tiếng thì thầy mới thôi.
Mình tự nhủ nếu không phải một đứa đai nâu karate như mình mà một
bạn khác thì mọi chuyện thế nào?
Năm ấy mình học lớp 10, mới lên cấp 3 và thích thầm một anh lớp 11. Anh ta kiểm soát
mình rất kinh khủng và thường xuyên đòi xem điện thoại của mình. Anh ta bắt mình phải
báo cáo với anh ta mình đi đâu, làm gì, với ai. Hồi đó mình còn lầm tưởng anh ta yêu
mình lắm mới kiểm soát như vậy. Cuộc sống của mình xoay quanh anh ta, đến trường vì
anh ta, đi học vì anh ta và luôn nghĩ về anh ta mà không hề nhận ra anh ta là một con
quỷ đội lốt người.

Anh ta luôn đòi quan hệ với mình, cho đến một ngày mình đồng ý và đã dâng hiến tất
cả. Mình cũng như bạn vậy, mình nghĩ mình đúng là hư hỏng mới mất trinh với một
thằng 17 tuổi năm mới chỉ có 16 tuổi. Nhưng anh ta rất ngon ngọt, anh ta rót lời đường
mật vào tai mình và khiến mình tin những gì anh ta làm là vì tình yêu. Và mình, để đáp
lại tình yêu to lớn đó phải ngủ với anh ta. Chuyện đó là do mình đồng ý, mình tự nguyện
nên cho dù là do anh ta nài ép mình cũng không thể nói đó không phải do mình dễ dãi.
Cho đến lúc mình phát hiện anh ta nhắn tin tán và cưa rất nhiều đứa con gái khác. Mình
cãi nhau với anh ta và lúc đó anh ta mới đâm mình một nhát bằng cách nói anh ta có
video những lần chúng mình làm tình lẫn ảnh chụp mình khỏa thân sau những lần làm
tình đó khi mình ngủ. Mình như chết đi một nửa. Suốt một thời gian trầm uất vì suy sụp,
thất vọng và lo sợ. Anh ta công khai hẹn hò với một đứa con gái khác nhưng vẫn bắt
mình phải ngủ với anh ta thường xuyên. Mình không ghen với cô ấy, thậm chí còn
thương hại vì cô ấy cũng như mình thôi. Lúc nào cũng cảm giác như có một con dao treo
trên đầu, đến một ngày anh ta muốn và tung chỗ ảnh và clip đó lên mạng con dao sẽ rơi
xuống giết chết mình.

Anh ta cứ như vậy bắt mình cung phụng, phục vụ tình dục anh ta. Mình cảm thấy bản
thân rất bẩn thỉu. Bế tắc, tuyệt vọng, mình mất hết niềm tin vào mọi người xung quanh
và không thể nói ra được. Cứ như thế. Có nhiều lần mình đã nghĩ hay cứ chết quách đi.
Lấy dao rạch cổ tay hay uống một vốc thuốc ngủ là xong. Không phải gặp lại anh ta,
không phải lo sẽ bị tung clip, mà nếu có bị tung thì cũng chết rồi không phải đối mặt
nữa. Nhưng mình quá hèn để chết. Đỉnh điểm là anh ta bắt mình quan hệ với một thằng
bạn của anh ta. Mình đã quỳ xuống khóc lóc van xin, nói với anh ta là anh giết em đi chứ
đừng bắt em ngủ với người khác. Bạn biết anh ta nói gì không? Anh ta nói làm với anh ta
rồi thì còn sợ gì nữa, cứ nhắm mắt nghĩ đấy là anh ta là được và nếu mình chịu anh ta sẽ
xóa hết clip và ảnh. Haha Và mình làm thật. Đó là lần gần nhất với cái chết của mình.
Mình đã định tự tử, nghĩ chắc chăn sẽ phải chết. Nhưng sau đó lại một lần nữa, vì quá
hèn. Rồi mọi chuyện kết thúc. Anh ta giữ đúng lời hứa và buông tha cho mình. Nhưng
bạn biết không, cho tới bây giờ mình vẫn không yêu ai cả. Mình trở thành một người
hoàn toàn khác. Mình đóng cửa lòng lại và trở thành một đứa ít nói. Cho đến tận bây giờ
là đã 4 năm, con dao đó vẫn treo trên đầu mình, và mình không biết đến bao giờ nó sẽ
rơi xuống. Mình hiểu những gì bạn trải qua và mình vẫn đang cố gắng hàng ngày để có
thể quên đi chuyện cũ.
Việc bị quấy rối tình dục từ nhỏ đã khiến mình trở thành một đứa thích
tự hoại... Mình nghiện những cơn đau, nghiện việc tự hành hạ bản thân
cả thể xác lẫn tinh thần, dùng sự đau đớn để quên đi những ký ức đáng
ghê tởm. Năm mình 9 tuổi, vẫn nhớ như in đã bị ông hàng xóm bắt
phải khẩu giao cho ông ta. Ông ta đã đánh mình, tát mình và dùng
thắt lưng siết cổ mình sau khi bắn tinh vào miệng mình. Ông ta dọa
nếu dám nói cho ai sẽ đánh chết mình. Cho đến ngày này, có lẽ chính vì
bị ám ảnh chuyện bị ông ấy đánh mà mình thường xuyên tự cấu véo, tự
đánh đập nhưng không dám cut vì sợ bị bố mẹ phát hiện ra. Bề ngoài
mình như bao nhiêu đứa con trai khác nhưng cứ về nhà là khóa cửa tự
nhốt mình lại và làm mọi cách để tự làm đau chính mình. Mình không
có tình cảm với ai, cả cùng giới lẫn khác giới. Mình chỉ yêu sự đau đớn
thể xác. Có lần mình tự để cho cả cái bàn đổ lên chân, rạn xương. Ai
cũng nghĩ là tai nạn chỉ mình mình biết là do mình tự làm ra như thế.
Mình thật sự rất mệt mỏi. Chán tất cả mọi thứ. Những người nghiện tự
hoại cũng như nghiện thuốc phiện ấy, họ sẵn sàng làm tất cả để có cái
cảm giác mình thoát khỏi được hiện tại. Đã không chỉ một lần mình
nghĩ muốn chết đi. Cứ thế ra đi và biến mất trong một cơn đau, chấm
dứt mọi thứ. Có thể là nhảy lầu hoặc đứng trước một cái xe lửa đang
chạy. Mình như một cái xác không hồn chạy bằng những cơn đau. Rã
rời lắm rồi. Đây là những thứ mình chưa từng nói cho ai, việc mình bị
hiếp và việc mắc chứng tự hoại. Điều đáng sợ nhất là ông ta vẫn đến
nhà mình chơi, vẫn nói chuyện như một người hàng xóm tốt với bố mẹ
mình và vẫn hỏi thăm mình. Chỉ có ánh mắt là ẩn chứa hết. Mỗi lần
nhìn thấy, hay đang trong ngày mà có gì khiến mình nhớ về mình sẽ
cắn lưỡi đến lúc chảy máu. Mình không thể ngừng lại được. Mình lại sợ
bố mẹ sẽ phát hiện ra nên không đi bác sĩ tâm lý. Mệt mỏi lắm rồi...
Đây là câu chuyện tớ chưa từng kể cho bất cứ một ai, cho dù là đứa bạn thân
nhất hay bố mẹ. Tớ không đủ can đảm trải lòng chuyện này, vì đối với tớ, mỗi lần
nghĩ lại nó giống như một cái tát đau điếng mà tớ chẳng thể nào quên. Hôm ấy
tớ về quê thăm ông bà nội. Không chỉ có tớ mà còn chị họ và các em tớ nữa. Tớ
lớn rồi với cả cũng quen ngủ một mình nên không muốn ngủ chung với ai cả.
Nhưng về quê, nhà cửa cũng có giới hạn nên chuyện ngủ chung là điều dĩ nhiên.
Tớ vốn dĩ không quá thân thiết với ông bà nội vì ông bà ở xa dù tớ rất quý ông
bà. Hôm ấy tớ và chị họ bảo hôm nay hai đứa ngủ với ông vì lâu lắm rồi không về
quê chơi. Tớ vô tư nên chẳng bao giờ nghĩ ngợi gì nhiều. Tối hôm ấy tớ lên giường
ngủ, tớ nằm trong, ông nằm giữa và chị họ tớ nằm ngoài cùng. Tớ là đứa mau
ngủ, bình thường đặt lưng khoảng 10 phút là vào giấc luôn đến sáng. Nhưng
không hiểu sao hôm ấy tớ lại ngủ tỉnh, mắt nhắm mà mãi không vào giấc được,
cứ nửa tỉnh nửa mơ. Khoảng 1 tiếng sau, tớ tự dưng cảm nhận được có bàn tay ai
đấy ôm bụng tớ rồi dần dần rờ lên ngực, tớ giật mình đổi chiều quay lưng vào
tường. 15 phút sau bàn tay ấy lại tiếp tục chạm vào thắt lưng quần tớ, đến lúc
này tớ sợ lắm rồi nên đạp chăn ra không đắp nữa. Hôm ấy lại nhiều muỗi nên tớ
bị đốt sưng hết người, tay tớ gãi liên tục, miệng kêu ngứa, một lúc sau tớ thấy
chăn được đắp lên người mình nên tớ chui vào vì muỗi đốt nhiều quá. Và được
một lúc thì bàn tay kia tiếp tục hoạt động, tớ sợ hãi bấu chặt lấy áo và quần
mình, chui gọn vào góc tường. Được một lúc tớ vào giấc rồi ngủ thiếp đi, đang
ngủ thì tớ tự nhiên cảm nhận có gì đấy cứng cứng đang chạm vào mông mình.
Tớ cố mở mắt ra thì mặt tớ đã đối diện với tường từ lúc nào và người đang áp sát
với ông. Tớ giật mình bật dậy rồi giả vờ kêu là nóng và muỗi quá để đi tìm quạt
bật. Sau khi tìm thấy quạt, tớ chui xuống cuối giường mà nằm thao thức đến
sáng. Đến sáng khi tỉnh dậy, tớ không dám đối diện với người đàn ông hôm qua
đã làm chuyện đó với mình. Tớ cố né tránh mọi ánh mắt nhưng tớ biết tớ không
thể trốn mãi được nên tớ giả vờ như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Người đàn
ông ấy vẫn tươi cười, vẫn xoa đầu tớ như chưa có gì. Bây giờ tớ sợ về quê, tớ sợ
phải gặp người đàn ông ấy. Tớ cũng không dám kể với ai vì có kể ra thì ai sẽ tin
tớ cơ chứ. Mà có tin thì chuyện này cũng sẽ ảnh hưởng không nhỏ đến hạnh phúc
gia đình tớ. Tớ sợ lắm. Tớ phải làm sao đây :(
Nói về QRTD thì có lẽ đó là tiền đề cho cuộc sống mất cân bằng
của mình hiện tại. Bắt đầu từ khoảng năm mình lớp 8, vì gia
đình có người cô là giáo viên nên sau khi học ở trường sẽ về nhà
cô ăn ngủ để dễ theo dõi việc học. Cô có người con trai, là anh
họ mình. Cứ mỗi thứ 3 cô có tiết trên trường thì mình ở nhà 1
mình với hắn. Lần đầu tiên biết đến QRTD là khi mình ngủ dậy
thấy nó đè lên người mình, mình bỏ chạy và la lên thì bị nó tát
vào mặt rất đau, sau đó túm tóc mình làm trò đồi bại. Vừa xấu
hổ, vừa sợ, mình đã chịu đựng như thế trong 3 năm vì cứ cố
gắng chống cự, sự bạo hành lại càng tăng lên, cho đến khi tốt
nghiệp THCS thì mình không phải sang nhà cô nữa. Đến lượt nó
sang nhà mình, mình ở tầng trên cùng, nó vào phòng khóa trái
cửa lại, rồi lại tiếp tục làm như 1 thói quen mặc cho mình la
hét.Nỗi ám ảnh cứ thế lan rộng ra. Đến khi 16t, mình có tìm hiểu
về luật cũng như có sự động viên của nhiều bạn bè, mình đã viết
đơn kiện và gửi lên công an quận. Mình đợi mãi vẫn không thấy
hồi âm. Mãi đến sau này mình mới phát hiện ra, chính cha ruột
mình đã dùng tiền để che lấp đi đơn kiện đó vì sợ xấu mặt gia
đình. Mình đã thực sự bị shock, trước thềm thi đại học, mình nằm
viện li bì 2 tuần vì suy nhược, cả 2 mắt bị khuyết sắc trong khi
mình có nguyện vọng thi vào đh Kiến trúc... Đến tận bây giờ,
mình vẫn không thể nào cân bằng lại được cuộc sống. Vì vậy,
viết confess như thế này muốn gửi đến các bạn, dù là nữ hay
nam, hãy luôn tự bảo vệ mình, tự lên tiếng cho cuộc đời mình và
tự đấu tranh cho chính mình. Đừng trông đợi vào bất kì ai, kể cả
những người tưởng chừng như thân thuộc nhất!
Năm mình học lớp 9, gia đình mình bắt đầu tan vỡ vì mẹ phát hiện bố ngoại
tình với người giúp việc. Người đó đã có chồng con và nhà đối diện nhà mình.
Nhà mình cũng thuộc dạng khá giả, mẹ thấy nhà chị hoàn cảnh khó khăn
nên nhận chị mỗi tuần sang dọn vệ sinh giúp, bao ăn, cả mình và chị mình
đối xử rất tôn trọng với người đó. Mình từng nhiều lần vô tình thấy bố và
người đó đụng chạm nhau nhưng với ý thức của một đứa con gái 15 tuổi như
mình, mình không hiểu được rằng nếu mình nhận ra sớm hơn, mình đã không
phải như bây giờ. Sau đó vài tháng thì mình thấy mẹ khóc trong phòng và
nói rằng bố ngoại tình, với rất nhiều người. Mẹ đã không cho người đó đến
giúp nữa, bố cũng ở nhà suốt trừ khi đi làm. Mình nghĩ mọi chuyện đã chấm
dứt và cuộc sống của mình và mẹ sẽ ổn hơn. Nhưng không. Tối đó mẹ giận
bố và muốn ngủ chung với mình, mình muốn khóa cửa phòng lại nhưng mẹ
sợ bị ngộp nên không đóng. Khuya bố bước vào nằm ngủ chung, nhưng lại
nằm kế mình. Mẹ ngủ rất say. Đột nhiên mình thấy trong người nóng ran,
ngực rất đau và thở gấp. Lúc mở mắt ra mình nhận ra bố đang lấy tay sờ
ngực mình một cách rất mạnh bạo, mình không hiểu chuyện gì xảy ra nên
quay qua thì bố cũng rút tay lại và giả vờ ngủ. Mình đau và sợ hãi, lúc đó
mình không biết có nên quay sang gọi mẹ hay không nhưng mình đã sợ bố
và mẹ lại có chuyện nên mình đã im lặng. Sau đó mình lên mạng và biết
được mình bị quấy rối tình dục, mà người đó lại là bố ruột của mình, mình sợ
hãi, hối hận và căm thù bố, nhưng mình sợ mẹ chịu không nổi cú sốc nên vẫn
không nói gì về buổi tối hôm đó nữa. Nhưng sau đó, bố vẫn tiếp tục ngoại
tình với rất nhiều người cả học trò, đồng nghiệp lẫn người đã có chồng. Lúc
chồng họ phát hiện đòi bắt bố, mẹ đã đến tận nhà và quỳ xuống cầu xin họ.
Nhưng bố vẫn cứ như vậy, còn đánh mẹ, mẹ đã rất đau khổ nhưng dù mình
và chị có nói gì mẹ vẫn không muốn li dị vì vẫn còn thương bố. Mỗi ngày, mỗi
ngày trong suốt 6 năm nay mình luôn tự hỏi, nếu ngày hôm đó mình nói với
mẹ, có lẽ mọi thứ sẽ tốt đẹp hơn, nhưng mình lại không có đủ dũng khí để nói
với ai cả. Vì nó thực sự rất ghê tởm...
Hồi lớp 8, mình đang trên đường đi học về đến
đoạn ngõ nhà mình. Khi đó là buổi tối, tầm 8 9h gì
đó. Tự nhiên nhìn xa có cái xe máy đi ngược chiều
mình. Mình vẫn không quan tâm cho tới khi cái
thằng ngồi trên xe thò cái tay ra bóp thật mạnh
vào ngực mình.
Mình đứng chết trân ở đó và ôm ngực. Cái kiểu nó
không phải sờ nữa mà là bóp mạnh tới mức sang
ngày hôm sau mình vẫn bị đau ngực. Mình về nhà
và kể cho bố, nhưng bố không quan tâm gì cả mà
còn nói "Do mày yếu thôi, sao không tự vệ ấy. Chứ
sau này lại bị thế mà cứ về đây khóc lóc nữa hả?"
Sau đó mình suy sụp. Mình nghỉ chỗ học thêm buổi
tối đó. Mình sợ buổi tối sau 8h. Sợ tất cả con trai,
đàn ông lớn tuổi hơn, bao gồm cả bố mình. Có lẽ
nó không bằng nhiều bạn bị bạo hành tình dục
nhưng mình vẫn ám ảnh. Ám ảnh tới tận bây giờ.
Mình cứ nghĩ sẽ không bao giờ được chia sẻ chuyện này, mình đã giữ kín nó suốt 15 năm. Ba
mẹ mình li dị khi mình còn nhỏ xíu, tuổi mình còn chưa nhận thức được sự mất mác trong
gia đình. Năm lớp 3, mẹ dắt mình theo người đàn ông khác, bỏ học, mình theo mẹ tới vùng
đất ngoài rìa thành phố mướn nhà sống. Xa nhà, lạ chỗ nhưng mình vẫn nhanh chóng hòa
nhập với bọn trẻ con trong xóm. Mình chơi thân với một bạn nam cạnh phòng trọ, mình
hay ghé phòng bạn đó chơi xem phim, bạn ở đấy với dì dượng, chiều tối lại về nhà chỗ
khác. Lúc nhỏ mình rất mê phim hoạt hình, phòng 2 đứa cách vách nên chỉ cần bạn đó
muốn gọi mình sang chơi là bật phim lên, mình nghe tiếng phim sẽ tự động chạy sang. Ban
ngày bạn đó đi học, chìu mới về chơi với mình, trưa hôm đó mình đang ngủ trưa với mẹ thì
nghe tiếng phim hoạt hình, nghĩ chắc bạn ấy về sớm, mình lật đật chạy sang, không thấy
ai chỉ thấy dượng bạn đó. Rồi ổng nói mình ngồi xuống ghế coi phim, lát sau ôm mình vô
lòng, bắt đầu đưa tay vào quần sờ vùng kín của mình, mình đau, sợ nhưng không dám lên
tiếng, mắt chăm chăm giả vờ nhìn TV, rồi ổng dụ cho kẹo mình, cho tiền mình dặn mình
đừng nói ai nghe, dặn khi nào rãnh qua chơi với ổng. Rồi ổng bắt mình nằm xuống ghế, bắt
mình ngậm cái thứ đáng chết của ổng, mình nhắm mắt chịu đựng. Được một lúc, ổng dặn
mình ngồi chơi đưa mình 1 nùi tiền vò vào tay, rồi bỏ đi tắm. Mình ngồi đó nghe tiếng ổng
tắm sợ lắm nhưng không dám chạy về, cứ ngồi đó tay chân run rẫy, cuối cùng mình lấy hết
can đảm chạy về phòng, chạy ngay vào WC sút miệng, mình nhớ mình đã đánh răng 5 lần,
sút miệng liên tục hết cả xô nước mà vẫn thấy mùi của ổng quanh quẩn, rồi mình ra nằm
xuống kế mẹ, mẹ giật mình hỏi gì vậy con mình lại lắc đầu. Từ đó mình rất sợ ổng, không
bao giờ qua phòng đó chơi nữa, đi ngang qua phòng đó là cứ nép vào người mẹ không
dám nhìn vô. Mình sống 4 tháng ở đó trong tâm trạng lo sợ, bên ngoại đón mình về, tránh
xa chỗ đó nhưng mình vẫn sợ, mình còn nghĩ đã có bầu, suốt mấy năm trời mình sống trong
sợ hãi, không cho ai đụng vào người. Mình trỡ nên lầm lì, phá phách như một đứa con trai,
mình nghĩ chỉ cần mình hung dữ sẽ không ai dám làm gì mình. Lớn lên đi học xe bus, mình
đã từng cầm cây dọa đánh 1 thằng biến thái dám đưa bộ phận sinh dục hù 2 bạn gái đứng
gần mình. Không chỉ riêng mình, em gái mình cũng bị 1 thằng khác làm vậy, đến giờ mình
vẫn rất hối hận vì sao lúc đó không kể cho mẹ nghe, không dám đứng ra chỉ vào mặt ổng,
không báo công an để giết chết ổng đi, biết đâu sau mình ổng còn làm với nhiều bé gái
khác nữa. Trường hợp của mình và em gái may mắn hơn, tụi mình vẫn giữ vững được tinh
thần, phát triển bình thường, quá khứ đó mình xem là một vết dơ không bao giờ dắt đến.
Mình luôn muốn góp phần nhiều hơn để giúp các trẻ em khác tránh nạn xâm hại tình dục.
Hè vừa rồi mình có tham gia vào 1 chương trình tình nguyện, mình giảng về tuổi dậy thì,
xâm hại tình dục và cách phòng tránh cho các em nghe, đang giảng thì thanh tra phòng
giáo dục xuống, họ nói giảng bài này là còn quá sớm. Sớm sao? trong khi học sinh của mình
lớp 1, 2 nhưng có rất nhiều bé đi học muộn, 12 tuổi đã dậy thì, người ngực nở nan mà chỉ
mới học lớp 2. Vậy nếu không giảng thì đợi đến khi các bé bị xâm hại rồi mới giảng sao?
Mình là một transguy, mình không biết câu chuyện của
mình có phải là bị quấy rối không nhưng thực đến bây
giờ mình gặp lại mấy thằng ranh ấy mình sẽ đập cho
chúng nó chết.
Hồi đó mình học lớp 7, có tham gia kì thi ở một chỗ
khác, mình khá đặc biệt dù tóc vẫn dài nhưng mang
đậm sự nam tính, tất nhiên còn bé nên chẳng dám nịt
ngực, mặc đồ của con gái.
Lên đó có một đám con trai hơn mình một tuổi, thách
nhau rồi ra trêu mình, lúc thì hò hét khi mình đi qua, để
ý đến cơ thể của mình, mình cực kì căm ghét những thứ
ấy, vừa ức, vừa sợ xong về nói với gia đình còn bị mắng
về việc nhìn mình ngông quá, không giống con gái mới
bị trêu như thế. Lớn lên mình cũng chẳng nhớ gì nhiều,
thi thoảng mang máng nhớ quá chỉ thấy kinh tởm mấy
thằng ranh ấy. Với người thuận giới đó là việc ức chế,
với người chuyển giới nó kinh tởm hơn nhiều nhiều.
Hồi lớp 2, mình bị anh họ lạm dụng. Anh học lớp 8, xuống nhà mình để bố mình
kèm học. Hồi đó mình không biết gì, nên anh ta bảo sao mình làm như vậy hết.
Vài tháng sau thì mình bắt đầu nhận thức mơ hồ, và từ đó mình đau đớn, mặc
cảm, uất ức nên trở thành trầm tính, ít nói hẳn đi. Lớn lên nữa, và gần đây, mình
lại bị lạm dụng tiếp, là anh trai mình, lúc hắn ngủ. Đã 6 năm, thỉnh thoảng lại xảy
ra 1 lần hắn không làm chủ được và sờ mó cơ thể mình, làm mình tỉnh dậy. Những
lần đầu, mình chửi bới thậm tệ vì đau đớn kinh khủng, nhưng không khí quá nặng
nề. Hắn xin lỗi và hối lỗi, nhưng lần sau, trong cơn mơ, lại xảy ra như vậy. Khỏi
phải nói mình đau thêm, xấu hổ và khó xử thêm như thế nào. Những lần sau,
mình thấy thương hại mình và hắn nhiều hơn, nên quyết định tha thứ và không
nói gì, quyết định cho qua mọi thứ. Nhưng mình self-harm nhiều hơn, ý định về
self-cut của mình cũng nhiều hơn và mình cảm giác mình đang chết dần, bị bào
mòn đi trong một cuộc đời đầy dơ dáy vậy. Mình quá sợ, đau đớn và đóng băng
chính mình vì những gì trải qua. Tối hôm nay, khi mình ở nhà một mình, tầm gần
chục gã say xỉn ở phòng trọ sát bên sang đập cửa, thò tay mở cửa và định vào
phòng mình. Mình sợ hãi kinh khủng, mình la hét như một đứa điên dại, đập cửa
ầm ầm và run lên cầm cập. Cuối cùng chúng nó cũng đi trước khi người nhà mình
kịp về 1 lúc. Nhưng chắc hẳn ai trải qua cũng biết, đây sẽ là giọt nước tràn ly kéo
theo tất cả những nỗi đau quá khứ dồn lại 1 lúc. Mình không chịu nổi uất ức 14
năm trời đã bào mòn mình cả thời trẻ được nữa. Mình muốn kéo mình sống dậy,
không muốn cô độc chịu đựng nữa. Mình quyết định chia sẻ câu chuyện của mình
với 1 vài người bạn của mình, và không còn lo lắng sợ hãi việc họ sẽ nhìn mình
khác đi, thương hại, ghê tởm, hay gì đi nữa. Mình muốn công khai, và đã công
khai chuyện của mình cho nhiều người. Gánh nặng gông cùm 14 năm cũng nhẹ
bớt, may mắn trong số bạn bè đó có người cũng trải qua cảnh ngộ như mình.
Mình được đồng cảm. Không ai biết là mỗi lần bị bully hay lạm dụng, mình lại cố
thoát ra khỏi môi trường đó thật xa, để sống 1 cuộc sống mới bằng cách xây
dựng lại identity của mình từ đầu, quên hết chuyện cũ đi. Tuy nhiên nó không hề
ổn, mình luôn cảm thấy chông chênh vì "tòa nhà" được xây trên cái "móng"
không có thực. Nhưng đúng hôm nay, sau 14 năm đau đớn vật lộn, khi công khai
và sống thật với cuộc đời mình, dù lắm vết nhơ và vụn vỡ thế nào đi nữa, mình
mới cảm thấy thực sự được sống, sống toàn vẹn, sống đúng là mình.
Mình đang sợ lắm, mình không biết nói với ai cả. Mình
là một người đồng tính nữ, nhưng mình chưa come out
với ai cả, nhất là với ba mẹ mình. Mình mới 17 tuổi, còn
phụ thuộc vào ba mẹ nhiều, nhưng hơn hết ba mình là
một người kỳ thị đồng tính, cực kỳ kỳ thị, và ba còn bị
bệnh tim nữa, nên mình đã quyết định không come out.
Vậy mà một thằng bằng tuổi mình và học chung trường
với mình nó vô tình biết được chuyện mình là les, nó
cũng biết ba mẹ mình. Nó nói mình phải cho nó lần đầu,
và cho nó sờ thỏa thích bất cứ khi nào nó hẹn mình ra
chỗ chỉ có hai đứa, bằng không nó dọa sẽ kể hết với ba
mẹ mình. Mình đang thực sự rất sợ và hoang mang.
Mình không biết phải làm sao.
Năm lớp 6, cứ mỗi khi bố mình uống rượu say về là sẽ giở trò đồi
bại với mình. Chuyện hai, ba lần như thế cho tới một hôm, ông ta
cũng đi uống rượu về. Lên đến phòng mình thì gọi mình ra ôm ấp.
Cái mùi rượu và hơi thở ấy phả vào mặt mình làm mình rất ghê
nhưng phải chịu đựng vì sợ mất lòng ông ta. Sau đó ông ta xoa
bóp chân tay cho mình. Mình bắt đầu linh cảm có chuyện tệ nên
ông ta có hỏi gì gì mình không nhớ, chỉ dám ậm ừ. Rồi đột nhiên
ông ta lột áo mình ra, bóp ngực. Mình rất sợ. Nhưng ông ấy cứ lặp
đi lặp lại câu nói "Cái này là mẹ mày phải làm. Việc này chỉ là
kiểm tra thân thể thôi". Mẹ mình lúc đó đang đi công tác xa, và
mình thì còn quá nhỏ để biết hành động đó là gì nên hoàn toàn
tin lời của ông ấy. Rồi ông ta thò hẳn tay vào trong vùng kín, cứ
thế xoa bóp tới khi vùng kín đỏ ửng. Mình sợ tới mức nín thinh
không thể kêu hay can ngăn cái gì. Ông ta lột trần truồng mình
ra, liếm mút vùng kín. Tới mức này vì mình quá sợ và đẩy hẳn lão
ra và bật khóc. Lão chỉ cười cười và lăn ra ngủ. Đêm hôm đó và
nhiều đêm sau, mình thức trắng. Mãi sau này mình mới có can
đảm kể cho mẹ và mới hiểu, cái đó không phải kiểm tra thân thể
con cái, đó là dục vọng của một con vật.
15 tuổi. Tất cả những gì em trải qua ở quá khứ là ám ảnh về tình dục và quấy
rối nặng. Đến mức bây giờ em còn kinh tởm bản thân vì em trở thành một
đứa con gái không thể sống thiếu quan hệ. Năm em 5 tuổi, thật sự so với cái
tuổi 5 thì cơ thế em phổng phao đến mức mẹ còn bảo sau này sợ em có số đo
vượt mức. Có một anh cùng xóm hơn em 6 hay 7 tuổi gì đó, thường rủ em chơi
trò chơi gia đình và dắt em vào buồng ngủ để sờ mó. Năm 8 tuổi lại một lần
nữa, nhưng lần này kéo dài hơn khoảng gần năm, và ghê tởm là bản thân em
đôi lúc cũng chủ động và tự mình dâng hiến. Nhưng năm em mất trinh là năm
13. Khi em vào lớp 6, đúng như mẹ nói em phát triển vượt bậc hơn hẳn những
bạn khác. 1m55 số đo các vòng 83-77-94. Năm đó do có việc nên em phải
tạm xa mẹ sang sống cùng ba nuôi. Ba em là người đồng tính. Chỉ mỗi gia
đình em phát hiện ra thôi nhưng hiện ba vẫn nghĩ không ai biết. Do đó em
phải sống chung với vài anh lớn tuổi khoảng độ 20-27. Kinh khủng!! Nhiều lúc
thức dậy nửa đêm nhìn thấy ba làm tình cùng mấy anh con trai em sợ hãi vô
cùng cảm thấy cuộc sống rất rất bế tắc. Và rồi chuyện gì đến cũng đến. Một
đêm do lịch làm việc mà ba không về, em ở nhà một mình, vẫn nhớ rõ mặc áo
ba lỗ cùng quần bó sát ngắn. Đêm đó lần lượt em bị hãm hại đến mức gục,
cảm giác như ngàn cây kiếm đâm thẳng vào âm đạo. Đau hơn cứa nữa
nhưng em không dám kể cho ba hay mẹ. Cũng trong năm đó, ba ruột sang
sống cùng em. Vì mẹ em lo ba nuôi sẽ không lo cho em được tốt. Và em bị ba
ruột xâm hại tình dục bằng tay và miệng. Em khóc rất nhiều nhưng ba đánh
em và bảo rằng không được kể ai. Em bị ám ảnh quá khứ, những hình ảnh
nhạy cảm, sự nhơ nhuốc. Đến nay em đã trở thành một đứa con gái không ra
gì và nghiện tình dục ở năm 15 tuổi này chỉ vì cảm giác sung sướng đeo bám
em. Việc học em sa sút kể từ năm lớp 7 và đến nay em thường xuyên cuối lớp.
Làm ơn... Em đã không dám mở lòng cùng ai và chỉ như một con thảm hại của
xã hội này khi thậm chí dang chân cho chính ba ruột của mình. Kinh tởm,
những gì em nhận thấy ở bản thân là sự nhơ nhuốc.
Khi mình còn nhỏ, mình từng bị quấy rối và xâm hại tình dục. Lần đầu tiên là khi mình học
lớp 2, lớp 3 gì đó. Mình có một người cậu, hơn mình 8 tuổi. Mình nhớ khi đó rất nhiều lần hắn
kéo mình vào trong chỗ khuất dùng tay sờ vào vùng kín và thơm lên má mình. Rất nhiều lần
như vậy. Nhưng mình lại không dám vùng ra, và cũng không dám kể với ai cả.

Khi mình học lớp 6 (cái mình nhắc bên trên). Vẫn là ông cậu từng sờ soạng mình. Khi đó nhà
mình đang xây, cậu mình lên làm phụ nhà mình. Vì nhà còn bừa bộn nên mẹ mình dọn tạm
một phòng để cậu, mình và em trai ngủ chung. Bình thường mình chơi ở nhà mới, đến chiều
thì về nhà cũ, nhưng hôm đó trời mưa to nên mình ngủ lại. Mình đang ngủ và chợt tỉnh dậy
khi thấy môi và vùng kín đau rát. Cậu đang hôn mình, hôn rất mạnh khiến môi mình đau như
thể đang rách ra vậy. Mình sợ hãi, nhắm chặt mắt lại và giả vờ ngủ. Cậu không hôn nữa và
nằm xuống bên cạnh mình nhưng tai vẫn không ngừng sờ vào vùng kín của mình. Không chỉ
sờ mà cậu còn cho tay vào tận bên trong âm đạo mình, và còn... mút ngón tay. Mình kinh
tởm, sợ hãi và run rẩy, mình nằm quay lưng lại với cậu mình, cố gắng nhích hông để né
tránh tay của cậu. Cậu mình bỏ tay ra, rồi lại bỏ tay vào trong quần mình, khi thì thì phía
trước, khi thì phía sau, mình cứ tiếp tục né tránh như vậy. Mình đã rất sợ, nhưng mình không
dám gọi mẹ, và hông hiểu sao khi đó mình cũng không dám vùng dậy. Vì mình cứ né nên
cậu mình dừng lại, rồi đột nhiên cậu cầm tay mình bỏ vào trong quần cậu. Đó là giây phút
sợ hãi nhất cuộc đời mình, mình nín thở, nắm chặt tay và cố giằng tay lại. Rồi cậu mình
không biết nghĩ gì mà buông tay mình ra và đứng dậy đi ra ngoài. Chỉ đến khi đó mình mới
dám ngồi dậy và nhìn xuống vùng kín của mình. Mình bàng hoàng chạy xuống nhà tắm và
kiểm tra âm đạo. Không có máu, nhưng đau rát vô cùng, cả môi mình cũng rất đau. Mình
xối nước rửa, rửa rất lâu, mình cũng đánh răng và dùng tay chà, rửa môi. Lúc sau mình đi
lên, cậu mình vẫn ngồi hút thuốc ngoài sân. Mình đi vào phòng và ngồi ôm đầu gối. Mình
suy nghĩ đủ thứ, và không dám nằm xuống ngủ tiếp. Em trai mình vẫn đang ngủ, chẳng biết
chuyện kinh tởm gì đã xảy ra bên cạnh nó. Rồi cậu mình đi vào, cậu nói xin lỗi mình. Mình
ghê tởm và hoàn toàn không muốn nhìn mặt cậu. Đến những hôm sau đó, mình đã bảo mẹ
dọn cho mình một phòng riêng, mình còn khoá cửa phòng khi ngủ, và không nói chuyện với
cậu nhiều ngày liền trong khi cậu mình vẫn cứ tỏ ra bình thường. Đến tận bây giờ mình vẫn
không kể chuyện này với ai, mình đã chôn sâu nó đi, quên nó đi, nhưng mỗi lần nghĩ lại mình
vẫn cảm thấy rất tổn thương và mình cũng suy nghĩ, lo lắng rất nhiều, liệu mình có còn trinh
hay không? Dù không thấy chảy máu nhưng mình vẫn rất sợ, lỡ như mình mất trinh rồi thì
sao?
Mình xin kể một câu chuyện mà mình đã giữ kín trong lòng 9 năm nay. Đây là bí
mật của mình, mình chẳng dám kể cho ai nghe vì nghĩ mọi người sẽ la mắng và
chê bai mình nhưng mình nghĩ đã đến lúc mình buôn bỏ nó được rồi. Năm đó
mình 7 tuổi đang học lớp 2. Mình rất hay qua nhà chị họ lớn hơn mình 2 tuổi để
chơi vào buổi tối, nhà chị họ mình là xưởng may vì vậy có rất nhiều thợ là con
trai. Lúc đó tầm 7-8h tối mình cùng chị họ và một người bạn hàng xóm cùng với
một người thợ may chơi trốn tìm. Người thợ may đó là người mà mình căm ghét
nhất trên đời, người làm mình đến tận bây giờ vẫn hay gặp ác mộng khi nhớ đến
lần đó, lúc ấy hắn khoảng chừng 15 ~18 tuổi. Lúc chơi tù xì chị mình thua nên
phải úp mặt vô tường còn mình thì đi trốn, hắn rủ mình lên gác trốn lúc đó mình
còn nhỏ và chưa hiểu chuyện gì cả nên vẫn đi theo hắn. Việc làm tiếp theo của
mình đã ám ảnh mình đến tận bây giờ, hắn bảo mình đứng sát vào rồi kêu mình
tuột quần xuống và dạng chân ra. Lúc ấy chẳng biết mình ra sao mà vẫn ngây
thơ làm theo lời hắn nói, lúc đó mình đúng là ngu quá ngu. Lúc ấy mình chỉ kéo
quần xuống một tí vừa đến hông thì hắn bảo đứng dạng chân ra rồi tự tay kéo
quần mình xuống đến đầu gối. Hắn dùng tay đưa vào vùng kín của mình và ma
sát nó từ từ rồi mạnh dần. Lúc ấy mình đứng đơ ra không biết phải làm thế nào
mình cũng chẳng biết hắn làm vậy là sao. Rồi chị họ của mình bỗng đi lên hắn
giật mình rút tay ra rồi nói đừng kể cho ai nghe hết rồi còn cho tiền chị họ của
mình bảo im lặng. Lúc ấy mình quá sợ và chạy thẳng một mạch về nhà điều đầu
tiên mình làm là rửa sạch vùng kín và chạy lên phòng khóc một trận tức tưởi. Mẹ
và chị mình có hỏi nhưng mình cũng chẳng dám nói ra vì sợ, chị họ mình có hỏi
hôm đó xảy ra chuyện gì mình cũng không dám kể. Mình sợ lắm, mình đã từng
rất ghét chị họ mình vì nghĩ có lẽ chị ấy tiếp tay cho tên kia và chị ấy cứ hay nói
sẽ méc mẹ mình việc đó nếu mình không chịu làm theo lời chị ấy. Nhưng đến giờ
mình nghĩ lại nếu lúc ấy chị ấy không tìm thấy mình thì khônh biết có chuyện gì
xảy ra với mình nữa. Mình đã từng nghĩ sẽ nói với mẹ nhưng lại nghĩ mẹ sẽ buồn
nên mình không dám kể. Bây giờ mình cảm thấy bản thân thật nhơ nhuốc và
ngu ngốc mình rất sợ tên ấy sẽ quay lại và uy hiếp mình. Mình sợ lắm mình phải
làm sao đây.
Em muốn chia sẻ câu chuyện của mình, em đang rất run khi viết
câu chuyện này. Em cần 1 lời khuyên chân thành Chuyện xảy ra
với em không lâu. Lúc trước ở trong nhà khi em đang đi xuống cầu
thang thì ba em ôm em lại, em cũng thấy bình thường thôi, không
đề phòng cho đến khi ông ta thò tay vô áo của em và xàm sỡ
em... Em rất đau và phải cố gắng lắm mới thoát được ông ta. Em
trốn vô phòng và khóc rất nhiều. Trước đây cũng nhiều lần ông ta
cố tình đụng chạm nhưng em không để ý, nhưng chuyện này càng
khiến em thấy kinh tởm ông ta hơn... Em bắt đầu trốn tránh ông
ta, em không ăn cơm cùng gia đình, em cũng cố ý né ông ta... Chị
em hỏi em, em kể lại, chị em nói em nói dối, ... Mẹ em lúc ấy có
chứng kiến chuyện này nhưng mẹ lại thờ ơ, mẹ chỉ cười và nói Ba
giỡn mà con... Giỡn à? cái đó là giỡn? Có nhiều hôm em ở lại
trường rất muộn, nhiều lúc nhịn bữa trưa, tối, hay ăn tạm bợ ổ
bánh mì ở ngoài vì em không muốn về căn nhà đó nữa. Em trốn
trong phòng cũng không tiếp xúc ai, mẹ và chị em lên hỏi em có
vấn đề gì?Họ kêu em vô lễ, mất dạy khi không chào ba, không
thân thiết với ba... ? Em không biết trả lời sao vì vấn đề lớn nhất
của em là họ... Ông ta đội lốt 1 ng thương con, 1 ng thành đạt...
Nhưng đằng sau lớp vỏ ấy thật kinh tởm Có nhiều lần em đứng
trên sân thượng, em muốn bước thêm 1 bước nữa, nhưng em
chẳng đủ can đảm... Em thấy bản thân thật kinh tởm, nhát gan.
mọi người kêu em mất dạy, vô lễ... Sao không ai nghĩ rằng liệu em
có chuyện gì xảy ra, trc đây em đâu như vậy. Có rất nhiều áp lực
với em, thêm chuyện này nữa... Em phải làm gì...nếu như em nhảy
xuống, mọi thứ sẽ kết thúc, đúng không?
"Đổ lỗi cho nạn nhân trong các cuộc xâm phạm tình dục" Chào các
bạn.Câu truyện mình kể sau đây hy vọng nhận được sự đồng cảm
cũng như phần nào có cái nhìn khác hơn về các nạn nhân trong các
cuộc xâm phạm về tình dục. Mình có ở tập thể với một vài bạn nữ.
hôm nọ mình có nghe được về vụ hiếp dâm một cô bé 14 tuổi mà bạn
cùng quê của 1 bạn nữ trong phòng là can phạm. Cô bé 14 tuổi này
cùng làng với cậu kia, hình như tối hôm đó 2 cô cậu rủ nhau đi chơi ( 2
người không phải là người yêu) , đêm hôm ấy gia đình không thấy cô
bé kia về, sáng hôm sau cô bé trở về trong sự sợ hãi và kể lại toàn bộ
sự việc với gia đình. bộme cô bé đã lên công an báo án và cậu kia
tạm thời bị bắt. Sơ sơ câu truyện là như vậy. Buồn thay hơn là thái độ
của mọi người trong phòng không có tí thương cảm gì với cô bé kia,
thay vào đó là thái độ trách móc cô bé và gia đình cô bé kia. "Con bé
phải như thế nào mới xảy ra chuyện", hay " đi chơi với con trai thì
chẳng thế", "sao lại lên báo án?. sao hai bên gia đình không bàn bạc
với nhau để đỡ tiếng xấu nhỉ?", và rất nhiều câu hỏi, ý kiến khác nhau
mà chĩa mũi nhọn chỉ trích về phía cô bé đáng thương kia. Nghe xong
tôi thấy k nể được cái lối suy nghĩ của mấy bạn đó. Hiếp dâm xảy ra
thì đa phần mọi người nghĩ đến nguyên nhân là do người bị hại như
ăn mặc hở hang, hay đi một mình về khuya, đi chơi với bạn khác
giới....., lỗi thường xuất phát từ phía nạn nhân mà không phải từ cái
lối suy nghĩ bệnh hoạn của kẻ hiếp dâm. Ví dụ một chút, ai trong xã
hội cũg có lối suy nghĩ như mấy bạn cùng phòng của tôi thì ai sẽ là
người đứng ra bảo vệ những người bị xâm phạm tình dục?
Mình đang phải vừa khóc nấc vừa viết những dòng này...
Mình sống ở nước ngoài,xa gia đình,mình chỉ ở cùng chị
gái và một người cậu.Cậu mình đi sang đây từ bé nên ko
biết là vì tính cách hay vì sống thoáng.Mình sang cũng
khá lâu và phải chịu đựng trong thời gian dài,hôm nay đã
khôg chịu nỗi nữa nên mình quyết định tức tối ra mặt và
nói thẳng.Mình hay bị bóp vòng 3 và ngực,ko phải 1,2 lần
mà là nhiều lần kể cả khi nhà có đông người mình vẫn cứ
bị.Rất nhiều lần mình chống đối nhưng vì thân con gái
yếu thế nên ko làm gì đc. Nhiều lúc ấm ức đến khóc
nhưng vẫn ko dám nói vì đây là nhà của cậu và cậu đã
cho mình ăn ở.Nhưng đến hnay khi mình thái độ và nói
thẳng thì lại bị chửi là mất dạy.Gọi về nhà khóc hết nước
mắt,lần đầu tiên nói ra với mẹ vậy mà mình chỉ nghe đc
vỏn vẹn câu "ráng đi con đừng làm lớn chuyện",mình cảm
thấy hụt hẫng và thất vọng vô cùng...
em vốn không bao giờ định nói ra, nhưng em vừa đọc hình ảnh chat
của 1bạn inbox page và câu trả lời của page, em đã lấy hết can
đảm để viết conf này Em không bao giờ nghĩ chuyện này xảy ra với
em, ít nhất trong căn nhà này. chuyện xảy ra cách đây 5 tháng rồi
nhưng đến giờ buổi tối em vẫn không thể ngủ, em thức rất khuya.
bạn bè hỏi thì em nói dối em học bài... Thật ra em đã rất ám ảnh.
Chuyện xảy ra cách đây 5 tháng rồi, lúc đó mùa hè khá nóng nên
em ăn mặc khá mát mẻ vì ở trong nhà nên em cũng thấy bình
thường. Lúc đó chuyện đó xảy ra với em bởi ông ta... Em đã khóc
rất nhiều. Hôm sau ông ta kêu em lại và đưa em 1 tr đồng,kêu em
nhận đi, là tiền học phí. em chạy đi. Sau đó em ngày càng lánh mặt
ông ta, em cũng không xuống nhà ăn cơm với gia đình nữa mà ăn
cơm bụi hay ăn bánh mì ở ngoài. em chủ động né tránh ông ta. Em
rất sợ. Lúc đó ông ta đi kể với mọi ng là em tránh né ông ta, kêu em
hư hỏng, mất nết... mẹ em thấy vậy mới hỏi sao con né ba vậy, có
phải giận gì không rồi mẹ cười. em chỉ biết né tránh câu hỏi đó, kêu
con bận học,con đâu né ba.Làm sao em có thể nói ra. Bây giờ em
nói ra sẽ như thế nào chứ? Gia đình em hạnh phúc vậy, chẳng lẽ tan
rã vì em Em cũng từng hỏi bạn em, nếu 1 ng bị QRTD tại sao, bạn
em lúc đó cười rồi nói: do con đó hư hỏng,đi đêm, ăn mặc hở hang...
lúc đó em không biết nói gì nữa, chỉ giả vờ có việc bận rồi trốn vào
nhà vệ sinh trong trường khóc. Tự em cũng thấy mình ghê tởm mỗi
lần nhìn bản thân trong gương, em thấy mình thật bẩn thỉu,... Em
đã không dám lại gần con trai nữa, cũng không dám mặc đồ ngắn.
em khó ngủ, em thấy mệt mỏi. em sắp thi đh rồi nhưng bản thân lại
chẳng tập trung được, em rất sợ. Tương lai em, cuộc sống em phải
thế nào đây
Chào các cậu, mình 19t, dạo gần đây mình đây đọc những bài share của các cậu,
những ký ức ấy lại ùa về trong mình :( chúng mình thật giống nhau các cậu ạ,
đều là những nạn nhân mà khi lớn mới nhận thức được rằng điều đó thật tồi tệ :'(
Mình là đứa con gái mạnh mẽ, mọi chuyện mình có thể tự chịu đựng, mình không
kể mọi chuyện cho bất kỳ ai và cũng không muốn ai nói về chuyện của mình. Vì
thế câu chuyện mình bị QRTD đến bây giờ mình vẫn im lặng :( Lúc mình 7 - 8t,
mình đã bị 2 người anh họ con bác làm điều tồi tệ đấy với mình :( Anh họ lớn hơn
mình 8t bế mình vào chỗ vắng và cởi quần mình ra, dùng l*** vào chỗ ấy của
mình, mình rất sợ, mình cố chạy đi nhưng không được, như thế đã diễn ra 2 lần :'(.
Bây giờ mình không nhớ cảm giác lúc đó ra sao, nhưng nó làm mình hoảng, giờ
mình nghĩ lại, nó rất đáng sợ :( Anh họ lớn hơn mình 12t, lúc đang ngủ trưa ở nhà
nội, anh trườn lên người mình, dùng lưỡi hôn vào môi mình, mình giật mình, mình
nhận ra được điều gì đang diễn ra, mình cựa người, như thế anh mới thôi, còn
vuốt vuốt tóc mình nữa :(( Khi mình viết ra những dòng này mình đã khóc, phải
nhớ lại những thứ ghê tởm đấy. Bây giờ mình gặp lại họ, mình cảm thấy rất khó
chịu, liệu họ có nhớ rằng họ đã làm điều gì tồi tệ với mình? Người thân mình còn
không tin tưởng được, còn người ngoài thì sao? Mình cảm thấy thế giới này thật
đáng sợ và ghê tởm. Năm 1 đại học, mình đã gặp những tên biến thái bệnh hoạn
2 lần các cậu ạ, những người đấy đáng tuổi bố mình, không hiểu vì sao giữa
thanh thiên bạch nhật mà họ có thể đưa dương vật của họ quơ quơ trước mặt
mình, mình hoảng hồn, chỉ biết chạy thật nhanh, lúc đó tinh thần mình xuống tột
độ, nó cứ ám ảnh mình. Về phòng mình kể cho mọi người nghe, mọi người chỉ nói
rằng "có gì đâu, bình thường, gặp tao tao sẽ đá cho nó một phát" sự thật là họ
chưa gặp biến thái bao giờ cả :( Lúc 17t mình có bạn trai, sau một thời gian quen
nhau, bạn trai mình thường xuyên dùng tay sờ ngực và chỗ ấy của mình, có lần
còn dùng ngón tay để vào.... (chúng mình chỉ dừng tại đó), xong cậu ấy còn bảo
mình đã mất trinh, sau này mình sẽ chẳng lấy được ai đâu :(. Có phải mình ngu
lắm không? Có phải mình là đứa con gái rất tệ không? Thực sự lúc đó mình rất
mụ mị :(. Thực sự giờ mình có nói gì cũng chỉ là ngụy biện cho đứa con gái không
đàng hoàng như mình. Càng ngày mình càng ghê tởm bản thân mình :(
....Em từng bị một người đáng tuổi ông của mình động chạm . Người ấy là
hàng xóm của em , là thầy giáo...là người bằng tuổi ông nội em . Chuyện
này đã xảy ra từ 4 5 năm về trước , khi ấy em thi lên cấp , là cấp 2 , cần
học thật nhiều để chuẩn bị cho kì thi . Em mù đường , ba mẹ lại khó có
thời gian chở em đi nên đành để em học ở gần nhà...nhà hàng xóm . Ban
đầu em chỉ nghĩ học bình thường như bao lần khác , có bàn , có ghế , có
bảng , có phấn....Nhưng không , căn phòng ấy có cái giường....và một cái
bàn , bên cạnh là đống sách , một nhà vệ sinh , chắc là phòng của ông ấy
. Em khi ấy không biết gì , chỉ nghĩ ông ấy ngồi ngay sát cạnh mình , là để
giảng bài nhiều hơn .... Thế rồi ông ấy bắt đầu....sờ soạng em . Khi em làm
bài tập , ông ấy đưa bàn tay ấy vào bên trong quần áo em .... rồi sờ
soạng . Em cố tránh , cố kêu đau , ông ấy thấy và bỏ ra , tưởng như xong
nhưng lại tái diễn . Lúc học chỉ có mình em và ông ấy , em rất sợ . Em nhớ
như in cái cảm giác bị động chạm ấy ... ông ấy chạm vào những chỗ ..Khi
có người vào , ông ấy sẽ bỏ tay ra ngay lập tức. Ngày 2.9 4 năm trước ,
hôm đó vợ ông đi về nhà ngoại , có đúng em và ông ta ở nhà học . Vẫn
như thường lệ :) ông ta chạm vào em , lần này còn đè em xuống
giường...nhưng không em còn lí trí mà bật dậy , và muốn học bình thường
. Ông ta cũng không làm gì nữa. Điều này em không thể nói cho gia đình ,
em sợ lắm , là hàng xóm , còn là tuổi ông em , em không thể . Ngày đó
nhớ về cảnh ấy , em khóc , trong nhà vệ sinh mà khóc , Em nói với mẹ
muốn nghỉ học , nhưng mẹ không nghe em , mẹ bảo ông ấy dạy tốt nên
cứ học đi . Em bất lực , đành im lặng .... cho nó trôi đi trong tủi nhục . Thật
may , may sao , em đã thoát khỏi đúng lúc . Nó là chuyện của em 4 năm
trước , em cứ tưởng đó là kết thúc . Nhưng giờ em gái em , cũng đang học
thêm ông ấy ... em lo lắng con bé có bị tình trạng giống em hay không ,
nhưng không dám hỏi . Em rất sợ..em gái em ..
Từ nhỏ mình vốn là đứa bề ngoài nhìn thì rất vui vẻ, hòa đồng, nhưng thực chất
bản thân lại luôn không bao giờ kể cho người khác về chuyện của mình. Cho
đến khi lớn lên, nó vẫn không hề thay đổi. Một người bạn thân đã từng nói
rằng: "Người ta tưởng mày dễ gần, nhưng không, mày không hề dễ gần, mày
rất khó gần. Có những lúc tao tưởng tao rất hiểu mày, nhưng nhìn lại, có lẽ
những thứ tao biết về mày còn chưa thấm vào đâu cả. Bao giờ mày mới mở
lòng với thế giới đây. Đừng sống vì người khác nữa." Khi đó thực sự thực sự rất
muốn nói với nó rằng tao cũng muốn mở lòng với thế giới lắm, nhưng mày biết
không, tao rất sợ, sợ thế giới này, sợ mọi thứ xung quanh, sợ bị mọi người ghét
bỏ, sợ không đạt được kì vọng của bố mẹ, một đứa có một quá khứ vừa muốn
giấu nó đi, lại vừa muốn chia sẻ cho cả thế giới biết về những điều tươi đẹp đã
đến với tao, thì mày biết không, mở lòng với thế giới à điều xa xỉ, đó là cách tự
bảo vệ bản thân của tao. Cũng không hiểu vì sao nữa, khi lớn lên, mình luôn cố
gắng khiến bản thân mạnh mẽ.Cũng có thể là do phải nhìn mặt người một thời
gian để sống, nên tính cách có chút gọi là mềm rắn đúng lúc. Cứng gặp cứng
như trứng gặp đá, nếu là đá thì tốt, còn lỡ như là trứng thì kết quả chẳng ai
đoán được. Haha, mọi thứ không bao giờ hoàn hảo như vẻ bề ngoài của nó cả.
Có những nỗi sợ hãi chẳng thể nào quên, con người dù mạnh mẽ thế nào rồi
cũng có lúc yếu đuối. Khi đọc được những mẩu tin về các vụ ấu dâm, nỗi sợ hãi
lại tràn về, nhiều lúc không kiềm chế nổi bản thân, muốn khóc thật to, muốn
ôm mẹ mà than thở, mà kể lể như hồi bé, nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu.
Mẹ từng nói rằng:" Lúc con yếu đuổi nhất, là lúc con cần mạnh mẽ hơn bất cứ
lúc nào." Nhưng phải làm sao để mạnh mẽ, ngay lúc này lại như hư vô mất rồi.
Mấy hôm trước, đọc nhiều cmt ủng hộ, rồi xin tha thứ cho Minh Béo mà nước
mắt như chực rơi. Tại sao, tại sao họ không nghĩ cho nạn nhân, nạn nhân, họ có
lỗi chăng, họ sai chăng. Trong khi thế giới này có quá nhiều người khinh bỉ và
cười nhạo họ thì lại tha thứ cho kẻ đã gây ra kết quả đó. Một ngày nào đó, hi
vọng những đứa trẻ, mà không, là tất cả mọi người sẽ không phải chịu những
nỗi sợ hãi mà tôi đã trải qua. Cfs này có lẽ lộn xộn nhưng mà khi mình viết nó,
là lúc mình cảm thấy rất sợ hãi. "Có lẽ một ngày nào đó, khi tôi đủ cam đảm,
tôi sẽ đối diện với những nỗi sợ mà mình đã trải qua."
Mình không nghĩ là mình là đứa ăn mặc đến nỗi hở cái
này, khoe cái kia. Đơn giản là hôm đó buổi tối tầm 8h
mình từ trường về. Mặc một chiếc váy liền không tay,
nhưng không phải hai dây, thậm chí còn mặc cả váy
chống nắng cho đỡ bay váy. Thế mà đến lúc dừng đèn đỏ
ở ngã Thợ Nhuộm, có một gã taxi tầm 30 tuổi dừng cạnh
mình, kéo cửa kính xuống rồi buông lời xàm xỡ "Eo ơi, em
mặc thế hở hết ngực rồi kìa, hở thế cho người khác ngắm
hả em". Mình lúc đấy đã đá xéo hắn một cái rồi đi tiếp,
thế mà hắn phóng lên theo cứ tiếp tục "Để anh kéo khoá
xuống cho rồi đi tiếp, đi đâu mà vội thế em" "Mặc thế mà
cũng ra đường hả em". Mình lúc đấy quay sang kêu "Mày
bị điên hả thằng biến thái". Đáng buồn nhất là lúc đấy có
rất nhiều người ở đó và mình nói rõ to nhưng tất cả lờ đi
như chưa bao giờ thấy. Sau đó mình có ghi lại biển số xe,
số hiệu và hãng xe rồi hôm sau gọi điện lên hãng nhưng
tất cả những gì mình nhận được chỉ là một thái độ khó
chịu vì tố cáo nhân viên họ. Hay thậm chí lúc mình yêu
cầu được gặp quản lí ca thì đã bị một chị tổng đài viên
kêu là "Bọn chị không giải quyết những chuyện như vậy
em ạ" Đến chính những người phụ nữ với nhau còn không
bảo vệ nhau và bao che cho những kẻ biến thái, bệnh
hoạn thì làm sao còn mong đợi những người khác đứng ra
bảo vệ mình.
Chỉ muốn chia sẻ một chút về việc các bạn nam cứ nói rằng: chỉ cần mặc
đồ kín đáo là không bị quấy rối hay không xinh thì sẽ không bị quấy rối
=))))) Lớp 6, khi mà cái cơ thể này còn chưa phát triển và tớ thì mặc áo
len cổ lọ cũ rích cùng áo khoác đồng phục, tớ đợi ba đón ở bến xe bus thì
một đám thanh niên cả nam cả nữ ra trêu trọc. Ok phải nhịn vì một mình
tớ thì cũng chả làm ăn được cái gì hết. Cho đến khi nức nở vì bọn nó lục
cặp tớ lấy cả "bvs" ra dán vào mồm tớ và bóp ngực. Một đứa lớp 6 đấy
các cậu =))))))) ngực có cđg không =))) không nhưng vẫn bóp cho sướng
cái tay. Tớ có kêu cứu, đừng nói vì sao khi ấy tớ không kêu người lớn. Họ
không ra các cậu ạ, những gì họ làm là nhìn đầy ái ngại rồi bỏ đi. Có một
bác tốt bụng hơn thì nói một câu: "Các cháu đừng làm thế bạn khóc rồi
kìa." Hết. Chấm hết. Tớ, lớp 6, bị ám ảnh mỗi lần đến gần bến xe bus. Tự
ghê tởm mình suốt gần 2 năm. Lớp 10, tớ mặc áo sơ mi trắng cùng áo
chống nắng đạp xe trên cầu. Mà kiểu ăn mặc của các mẹ bọc kín mít ấy.
Suprise =))))) tớ vẫn dính các cậu ạ. Lần này là một lão hơn cả tuổi bố tớ,
làm giao hàng thì phải. Học sinh mà, nắng nôi, trưa vắng, đạp phè cổ ra
mới đi được nửa cái cầu lại còn đạp chậm, đầu óc thì íu tỉnh táo. Lão
phóng qua như một cơn gió, bóp một cái rồi cười như đbg được cười. Tớ
loạng quạng tí nữa lộn cmn xuống sông =))))) Hết. Không kịp chửi, không
kịp đuổi theo, bất lực. Lớp 12, tớ được đổi xe đạp điện. Có một lần bị một
xe khác cố vượt rồi móc cmn vào xe tớ, thế là tớ té còn xe kia thì phắn
luôn. Ờ và đến người tai nạn cũng không tha =))))) huhu. Chân thì đau đã
không vững, có một lão chạy qua "bóp", lại té phát nữa. Mà hay lắm các
cậu ạ =))))) cái lão bóp tớ còn đang chở vợ. Ôi vch chở vợ đấy ạ
=))))))).Bonus thêm là dù lớp 6,10 hay 12 thì ngực tớ vẫn bé và tớ thì luôn
xấu =))))). Áo len cổ lọ, áo chống nắng, áo hoodie có cái nào hở hang
mấy cậu chỉ ra xem nào =)))))). Ngực thì bé, người thì xấu, áo thì kín mít
nhưng tại sao tớ vẫn bị quấy rối =))))). Tỉnh lại đi mấy cậu, ngưng đổ lỗi
cho nạn nhân và nhìn trực tiếp vào việc một bộ phận không nhỏ đàn ông
con trai để phần "con" phần "đàn" lấp não đi.
Thật sự mà nói câu chuyện này mình chưa hề kể ai nghe và
mình định giấu đến chết nhưng mình nghĩ đã đến lúc mình phải
kể câu chuyện này Năm ấy mình chỉ mới 5 tuổi ba mẹ mình cho
mình đi học chữ để vào lớp 1. Vì hồi ấy ba mẹ mình khá tất bật
nên gửi mình học bán trú tại đó luôn. Mình không ngờ đó là một
nơi khủng khiếp như vậy. Theo thường lệ sau khi ăn cơm xong
tất cả học sinh nam lên lầu ngủ còn học sinh nữ ngủ dưới nhà và
người canh học sinh nữ ngủ lúc đấy là em trai của cô giáo và cô
giáo. Hôm đấy cô giáo vắng nhà chỉ còn người em trai cô ở nhà
và chính hôm đó hắn ta đã XHTD mình, thật không thể tin được,
lúc đó mình phản kháng lại nhưng ông ta đã đánh mình bằng
ống nhựa dẫn nước . Mình đã bị tên khốn nạn đó XHDT 3 lần và
cũng không ít lần mình chứng kiến cảnh ông ta XHTD các bạn
nữ cùng tuổi với mình lúc bấy giờ , một buổi trưa ông ta XHTD
khoảng 2 đến 3 bạn nữ những ai không cho ông ta XHTD thì
ông ta sẽ đánh dã man. Khoảng một thời gian sau, mình lại
phát hiện con trai của cô giáo ấy có hành vi y hệt người em trai
của cô. Anh ta xâm hại tình dục những bạn nữ bằng cách gọi
các bạn ấy vào phòng anh ta rồi giở hành vi đồi bại. Sau này
em gái mình học ở chỗ ấy nhưng chỉ học 2 tiếng rồi về, nó kể
mình nghe nó chứng kiến cảnh em trai cô giáo dụ hsinh ra ban
làm chuyện đồi bại. Sau này, mình có nghe người ta nói rằng
con trai của cô giáo bị công an bắt vì hành vi XHTD trẻ em còn
người em trai mình nghe nói ông ta đã có vợ và có con vẫn sống
nhởn nhơ. Đó là một nỗi ám ảnh kinh hoàng của tuổi thơ mình
nhiều lúc nghĩ lại mình chỉ muốn giết chết ông ta vì ông ta đã lại
vết nhơ cho cuộc đời của mình.
Có thể mọi người đã nghe nhiều về lạm dụng tình dục trẻ em . Mình ! Một đứa đã
từng bị chính người thân trong gia đình là chồng của dì mình lạm dụng trong
suốt 5 năm. Năm nay mình vừa bước sang tuổi 20 , nhưng mọi chuyện đối với
mình vẫn còn in sâu nó cứ như vừa mới ngày hôm qua vậy. Bắt đầu từ lúc mình
lớp 3 , người đó cùng dì là người chăm sóc mình từ nhỏ tới lúc mẹ mình trở về vì 3
mẹ mình li hôn sau đó đi làm xa. Mình vẫn nhớ ngày hôm đó vẫn đag là 1 đứa
con nít nằm xem phim hoạt hình ; người đó bước vô phòng nằm kế sau đó sờ
soạng từ ngực nhưng với 1 đứa con nít chưa biết gì mình chỉ nằm coi phim vì nghĩ
nó là cưng nựng . Thời gian còn dài mọi chuyện càg đi xa trong suốt khoảng thời
gian đó mình ko biết chính xác mình đã bị bao nhiu lần , nghỉ hè cb lên lớp 5 khi
đag nằm xem phim người đó nằm kế bên mình nói 1 câu " cho bác bú dú 1 cái đi "
sau đó đè mình xuốg . Mình vẫn còn nhớ đoạn phim tv là chiếu là gì , lúc đó mấy
h . Khi lên lớp 6 mình dần hiểu đc mọi chuyện đag xảy ra là gì nhưng mình cảm
thấy mình dơ bẩn và bị đe dọa nên mình ko dám nói với bất cứ ai chỉ dám kiếm
những chỗ có người nhà mà ngồi chug nhưng vào 1 buổi trưa lớp 6 khi đag ngủ
người đó lại vào phòng đè mình xuốg bóp ngực , nút ngực và lấy tay vào vùng
kín của mình . Ôg ta còn lấy cái đó bắt mình cầm và lấy nó cọ sát lên vùng kín
của mình . Mình hoảng sợ tột độ , bị đe dọa nên mình ko dám nói với ai . Tủi nhục
cà khủng hoảng khiến tuổi thơ của mình ko còn là 1 kí ức đẹp . Tới lớp7 mình đã
bắt đầu chống cự nên ôg ta ko còn dám đụng vào mình nhưg thay vào đó là đứa
em họ nhỏ hơn mình 5t . Mình tự hứa với lòng mình phải bảo vệ nó khỏi con người
đó bằng mọi cách nên lúc nào mình cũg cố gắng ngủ cùng nó khi 3 mẹ nó đi làm
. Mình đã bảo vệ đc nó Cả đời mình ko bao h quên nhửng ngày tháng đen tối đó .
Nhiều đêm hoảng sợ mình củg chỉ dám chui vào 1 góc mà khóc để nguôi ngoai.
Bây h khi gặp ôg ta mình thường tránh né vì thấy kinh tởm vì sợ Câu chuyện
mình kể sẽ mãi là vết nhơ của đời mình. Mình hi vọng các gia đình có con ko chỉ
riêng bé gái mà cin cà bé trai hãy quan tâm con tới con cháu của bạn. Ko chỉ
người ngoài mà người thân trog gđ có thể là các con quỷ dữ Mọi người hãy cùng
nhau chống lạm dụng trẻ em vì nó sẽ để lại tổn thương về tinh thần vĩnh viễn Trẻ
em là mầm non , tất cả chúng phải đc bảo vệ :)
Chuyện này em không biết nên kể thế nào, vì em không định
nói với ai, rồi em tìm thấy page. Có lẽ em viết hơi lủng củng,
nhưng đây là thật. Nghĩ lại, em thấy sợ, thấy ghê tởm. Em bị
quấy rối bởi chính anh trai mình. Anh trai em hơn em 7 tuổi,
bắt đầu có suy nghĩ lệch lạc từ khoảng lớp 7 lớp 8. Nhà em
ngủ chung, nên em nghĩ anh ấy để ý lúc bố mẹ làm chuyện
nhạy cảm. Em không nhớ rõ, khoảng năm em 5 6 tuổi, anh
trai em bắt đầu sờ mó cơ thể em, dần thì quá đà hơn, anh lấy
chỗ kia cọ vào vùng nhạy cảm của em. Chỉ thế, nhưng em
thấy kinh tởm đến tột cùng, nhưng em không dám nói với bố
mẹ. Việc này xảy ra mỗi lần bố mẹ em đi vắng, anh còn bảo
muốn "vào trong" nhưng em không chịu, anh trai em cũng
không ép, nhưng vẫn sờ và cọ vào chỗ nhạy cảm của em. Mỗi
khi em từ chối, kiên quyết không cho, anh ấy nài nỉ, rồi kệ em,
cứ tiếp túc, nhưng may rằng, anh ấy không đâm vào. Em sợ
gia đình tan vỡ, nên không hề nói với ai Đến nắm em lớp 7,
chuyện này mới dừng lại, là do em kiên quyết đẩy ra và tát
anh trai một cái khi anh muốn tiếp tục hành động lệch lạc,
kinh tởm ấy. Bây giờ, thỉnh thoảng em đọc hentai, đôi khi tự
sờ ngực mình, rồi tự khinh bỉ bản thân. Có lẽ, việc kia là bóng
ma tâm lý đối với em rồi
Bị quấy rối tình dục khi là một đứa trẻ lớp 5. Hôm ấy mình ở lại nhà bà
con rất thân, nhà có 3 ông anh họ và bác trai bác gái. Nằm trên giường
tới nửa đêm thấy lạnh, giật mình tỉnh dậy thì thấy đang nằm dưới sàn.
Có một ai đó ôm mình. Mình tưởng bác gái nên ngủ tiếp, ai ngờ nằm một
hồi, người đó luồn tay vào sờ ngực, mông rồi vùng kín. Hoảng sợ đến tột
độ. Mình vẫn nghĩ đó là bác gái trêu mình, mình đưa tay qua phía sau sờ
gáy: Là tóc đàn ông. Mình bật dậy và lùi ra chỗ khác. Tối quá không
thấy gì ở dưới sàn, nhưng trên giường bên kia vẫn thấy rõ 3 ông anh họ
đang ngủ. Mình đã câm nín và khóc đến gần sáng rồi lẳng lặng về nhà.
Hắn ta không có mùi rượu. Lên lớp 8 ở nhà ngoại. Canh lúc mình ngủ,
không có dì ở nhà, thằng khốn anh họ sờ soạng mình, rồi hôn vào môi.
Mỗi đêm và mỗi đêm, lúc nào kết thúc mình cũng không nhớ. Cái cảm
giác tởm lợm vì những đụng chạm ấy và tiếng cười vẫn ám ảnh mình đến
giờ. Từ những lúc ấy, không khi nào mình hết sợ hãi. Nhưng thật vui thay,
khi mình ra ngoài đường lúc nào cũng là mục tiêu của kẻ quấy rối, những
tiếng gọi em ơi, những cái huýt sáo kinh điển của mọi rợ, tất cả như moi
móc hết lên những nỗi sợ mình giấu từ tận trong sâu tâm can khiến mình
khốn khổ vô cùng tận. Nhục nhã, xấu hổ, kinh tởm, mình bị gù lưng vì lúc
nào ra ngoài đường cũng cúi gầm mặt. Cảm xúc ấy như bị lột trần giữa
chốn đông người vậy. Các bạn nghĩ là vui? Lũ tụi bay nghĩ bản thân vô
tội? Tụi bay nghĩ tao làm quá? Nhiều đêm tao nghĩ lại rồi khóc hết nước
mắt. Từng người tụi bay, chính là lũ tội đồ mà tại sao chỉ có tao là còn
nhớ và phải chịu dày vò như vậy. Đã bao nhiêu năm trôi qua, đến mắt
của người thân và bạn bè tao cũng không dám nhìn vì sợ quá khứ dơ
bẩn cứ thế mà tuôn ra mất. Tao không cần biết tụi bay là ai, có học hay
không, mẹ mất hay cha đi tù, làm ơn, buông tha cho tụi tao, đừng cứ đến
mùa động dục rồi hềnh hệch ra đường mà làm trò :) Lại tốn thêm mớ
nước mắt nữa rồi.......
Em có đứa bạn thân, bố mẹ nó quý em lắm, và bố mẹ em
cũng quý nó. Trong mắt nó, bố nó luôn là người đàn ông hoàn
hảo, thành công, hiền dịu, nói chung nhìn bề ngoài kb đc ạ.
Mọi chuyện sẽ k có gì nếu như hôm ấy em k đến ngủ ở nhà nó,
lúc đó nó đang ngồi bên trong, còn em ngồi chơi với cháu nó
thì bố nó đi vào, em cứ nghĩ chỉ hỏi thăm 1 tí như bthg nhưng
rồi ông ta đưa tay lên sờ vòng 1 của em, lúc đấy em sợ hãi lắm
mà nghĩ chỉ vô tình thôi nhưng cứ sờ mãi, cho đến khi bạn em
ra thì mới chịu đi về. Lần thứ 2, em cũng ra nhà nó ngủ, sáng
sớm hsau thì nó đi chơi, em ở phòng 1 mình ( vì 2 đứa thân nên
e cũng k ngại lắm) ông ta đi vào thấy có 1 mình em thì vào hỏi
thăm xong kéo em đứng dậy ôm em, bắt đầu sờ ngực em,
ban đầu chỉ ở ngoài thôi, rồi còn kéo áo em ra xem rồi bảo em
là cho bác xem nào, xem có phát triển k? Rồi thò hẳn tay vào
ngực em nắn bóp, còn lấy tay em cọ cọ vào người hắn, em
còn cảm nhận đc cái đó của hắn cứng lên vì cứ áp chặt vào
người em. Rồi còn thò tay xuống vùng kín của em nhưng lúc
đó em giật mình tránh ra. Còn bảo em hôn nữa ạ Giờ nghĩ lại
em vẫn thấy ghê tởm Em phải làm gì ạ? Em k muốn làm sụp
đổ hình tượng ông bố tuyệt vời trong lòng bạn thân em mà
em k thể quên đi đc
Chào ! Câu chuyện này không phải của mình, nó là của một
người em cùng khu sống với mình. Con bé cho phép mình
được kể, vì nó muốn chia sẻ, vì nó không dùng mxh và không
giỏi diễn đạt câu từ. Con bé giờ đang lớp 10, 15 tuổi. Em
mình bị quấy rối, khi nó lớp 4. Bị một người cùng xóm, lớn
hơn 7 tuổi làm hại. Là quan hệ tình dục, là ấu dâm. Là mất
đi cái gọi là trinh của con gái, là cái tâm hồn trong sáng của
nó. Người anh đó vốn thân thiết và quen biết với gia đình,
việc bé em mình thường được rủ sang nhà chơi hay gửi trông
hộ là chuyện bình thường. Và những lần đó, tbeo lời nó là
"ác mộng". Nó bị ép uống rượu, say ngà ngà rồi bị giao cấu.
Chuyện đó kéo dài 1 năm, khi lên cấp 2 thì bố nó mất, mẹ nó
trút mọi thứ lên người nó, tần suất long bong để bị bắt qua
nhà là không còn. Nó không dám kể với ai trước đó, vì nó
nhục. Nó thấy nó nhục, một lý do non nớt. Và giờ con bé
sống riêng trong một thế giới của nó. Nó thích đọc truyện
cao H biến thái, nó cười khúch khích khi nói chuyện với mình
"Chó nó lấy một con nát như em". Nó bất cần, ngang ngạnh
và đôi lúc như một đứa tự kỷ cắt tay mình, vì nó tổn thương
- một mình. Nhìn, mà tội, mà hận thằng biến thái giờ đi làm
công an. Nó chẳng hề trách, chẳng hề kể tội cho ai biết
thằng kia là ai. Xót xa ...
Mình từng bị lạm dục tình dục khi còn nhỏ. Kí ức về những chuyện đó khá mơ
hồ vì thời gian cũng lâu rồi mà cho đến giờ mình mới đủ hiểu biết và can
đảm đối diện với nó. Có đoạn thời gian vì hoàn cảnh gia đình mà mình ở
cùng nhà họ hàng. Trong đó có một anh họ hơn mình 1 tuổi. Mình tin tưởng
và lệ thuộc vào anh. Chúng mình thậm chí còn tắm chung cho đến năm
mình 9 tuổi. Cho đến khi lớn hơn thì tách ra. Mình bắt đầu có những dấu hiệu
của tuổi dậy thì khá rõ rệt. Có lẩn mình đang ngủ thì cảm giác có bàn tay
luồn vào trong áo mình. Mơn trớn những nơi nhạy cảm và hôn môi mình.
Chuyện đó lặp đi lặp lại rất nhiều lần. Thường thì mình cứ để yên phần vì
buồn ngủ quá, phần vì cũng không hiểu động tác đó có ý nghĩa gì, vì thú
thực, mình cũng là con người, khi đó đã dậy thì, có ai đó tiếp xúc cơ thể trực
tiếp thì chỉ cảm thấy thoải mái chứ chẳng nghĩ gì nhiều. Hậu quả để lại có
hai vết thương : Thể xác và tâm lý. Về thể xác. Vì chuyện đó, sinh lý của
mình phát triển sớm. Sau 3-5 năm, tức là khi mình 16-19 tuổi, nhu cầu tình
dục khá cao. Mình đã cố gắng tham gia nhiều hoạt động thể thao để giải
toả áp lực. Thẳng thắn đối mặt với vấn đề của bản thân và tìm cách giải
quyết nó. Cho đến nay thì có thể nói mình gần như đã trở lại bình thường. Về
tâm lý. Mình từng bị sock tâm lý khi chuyển nơi ở và tiếp nhận một nền giáo
dục chi tiết hơn. Đó là khoảng thời gian khá khủng hoảng vì mình nhận ra
việc mình trải qua nó nghiêm trọng đến mức nào. Mình đã không nói với ai
cả và phải tự an ủi và trấn an chính mình. Không phải vì mình xấu hổ hay sợ
hãi, mình chỉ muốn bảo vệ anh mình. Mình biết ơn. Mọi người sẽ nghĩ thật
nực cười khi một nạn nhân lại đi bảo vệ người đã lạm dụng mình, kẻ ác ý
thậm chí còn có thể cho là mình "muốn" bị như thế. Nhưng không. Không ai
muốn bị tổn thương cả. Khi ta bị tổn thương không nhất thiết phải trả thù. Vì
người gây ra lỗi lầm chưa chắc là người xấu. Tuy mình chưa bao giờ thẳng
thắn nhắc lại với anh mình về chuyện này. Nhưng mình biết anh mình cũng
đã đằn vặt bản thân, hối lỗi với mình rất nhiều. =
Chào admin, Mình kể ra câu chuyện sau đây. Một số người sẽ
trách mình ngốc. Một số người sẽ không tin được. Mình là con một
trong nhà. Ba mẹ mình ly hôn từ nhỏ. Năm lớp 2, mẹ cho mình đi
học võ tự vệ. Sau đó, mình được thầy giáo rất thương. Rồi thầy kết
hôn cùng 1 cô trong trường. Cả hai nhận mình và một vài bạn khác
làm con nuôi, rồi hay chở bọn mình qua nhà, đi chơi. Mãi đến năm
mình lớp 8, mình chơi cùng lũ bạn, hơi quậy. Mẹ mình buồn nhưng
vì không có thời gian theo dõi mình sát sao, mẹ giao mình cho bố
mẹ nuôi quản lý. Đưa đi, đón về. Một buổi chiều nọ, mẹ nuôi mình
đi làm chưa về. Mình ở phòng trọ cùng người mình gọi là bố nuôi.
Người ấy lột áo mình ra, rồi lột áo người ấy. Sau đó người ấy kêu
mình mát xa vì bảo mệt. Rồi người ấy ngồi ra sau lưng mình, xoa
nắn ngực mình. Mình rất sợ. Người ấy bảo rằng chỉ muốn mình
hiểu con trai sau này làm vậy là biến thái. Rồi người ấy tập cho
mình chạy xe máy. Ngồi đằng sau, người ấy dùng tay xoa đùi
mình lên đến vùng kín. Mình cứ ngờ ngợ nhưng thật sự lúc ấy mình
chưa hiểu hết rằng mình đang bị quấy rối tình dục. Giờ đọc lại
những bài viết trên page, mình mới thấy quá khứ của mình thật
nhơ nhuốc và kinh khủng. Mình không dám kể chuyện này cho ai
nghe, kể cả bạn trai mình. Mỗi khi gặp lại người ấy, mình chỉ
gượng cười, không dám nói gì hết. Mình thật sự kinh tởm bản thân
mình. Bao lâu nay mình cứ ngỡ mình rất trong sạch...
Đợt ấy mình năm nhất.. vẫn nhớ như in hôm đấy là trưa
ngày 26, bị sốt cao nên nghỉ ở phòng. Bạn nam mình
quen lúc đó học chung lớp ĐH, cũng mới thôi nên còn tình
lắm. Thế là ổng đem đồ ăn thuốc men sang chăm sóc. Sẽ
chẳng có gì xảy ra nếu ổng không tự nhiên leo lên giường
nằm với mình. Khi đó mình rất sợ, kiểu lần đầu nằm cạnh
bạn trai ai chả ghê ghê, thế là mình tự động xích ra xong
kêu em mệt, anh về đi. Tự nhiên ổng lồng lên rồi chuyện
gì đến sẽ đến, mình không chống cự được chỉ biết khóc
thôi. Mình nhớ là mình đã khóc mãi đến khi cạn khô nước
mắt chỉ nức nở. Tay mình có vết bầm rất lớn do bị giữ, cổ
mình đầy dấu hôn và vết cắn. Mình chỉ ước lúc đấy chết
đi cho rồi. Nó ám ảnh mình đến tận bây giờ khi đã chia
tay gần 2 năm, mỗi đêm thỉnh thoảng mình lại khóc...
Đâu phải cứ nhận lời quen nhau là đã sẵn sàng quan hệ..
Tôi có con bạn thân nó từng bị cưỡng hiếp. Nó bị cưỡng hiếp bởi chính cha ruột của nó, ba mẹ nó
li dị nó sống với mẹ rồi mẹ nó đi xuất khẩu lao động 3 năm nên gửi nó cho ba nó cũng chính trong
3 năm này mà nó đã bị chính người cha đáng chết của nó hiếp dâm. Nó chẳng dám nói với ai nó sợ
bị xa lánh cả mẹ nó cũng không. Nếu không phải hôm đó nó bị xĩu khi đang học thì mọi người cũng
không phát hiện mấy vết thương ở bên đùi của nó. Cô chủ nhiệm cùng tôi và mấy đứa con gái
trong lớp đã đợi trong phòng y tế suốt 1 tiếng lúc đó lòng mọi người rõ ràng lắm rồi "nó bị cưỡng
hiếp" nhưng không biết ai và đã kéo dài bao lâu vì vết thương ở đùi sưng tấy lên. Lúc nó tỉnh dậy
mọi người hỏi dữ lắm nó mới chịu nói là ai hiếp dâm nó, điều này đã kéo dài được 2 tháng và xảy
ra mỗi đêm, nó kể mà mặt bơ phờ không khóc không la chỉ bình tĩnh kể cho mọi người nghe. Cô
chủ nhiệm khuyên nó báo CA mà nó hỏi 1 câu khiến tôi xót xa lắm mọi người ạ "đừng báo cô ơi
báo mấy bạn biết mấy bạn sẽ xa lánh con đó cô ơi". CA liên hệ với mẹ nó, khi mà nó gặp mẹ nó
khóc nó kể mẹ nó nghe, mẹ nó khóc xót lắm. Nhưng khi chuyện này bùng lên ai cũng nói lớn rồi
mà không tự giữ mình. Trời ơi từ khi nào nạn nhân phải gánh chịu những nhục nhã rồi bị người
xung quanh tự nhận là "người tốt" lên án vì tội không tự bảo vệ mình vậy??? Ngày mà tên chó đó
bị buộc 10 năm tù giam mà ai cũng mừng cũng vui vẻ. Nhưng nỗi đau đeo theo nó cho đến ngày
nay, lúc mới xuất viện vì điều trị tổn thương vùng kín tối nào nó cũng gặp ác mộng đúng 11h là bật
dậy lấy mền chùm kín người vì nó tưởng người cha đáng kính của nó chuẩn bị vào phòng nó. Tôi
lúc đó cảm thấy đau lòng căm tức thay cho bạn tôi. Bị cưỡng hiếp bị chửi rủa đối với 1 người con
gái thì nó tổn thương ntn?? Bây giờ nó lấy chồng, chồng nó tốt lắm thương nó lắm mất tận 5 năm
theo đuổi mới khiến nó xiêu lòng. Lúc cầu hôn nó từ chối vì nó sợ chồng nó biết quá khứ của nó
nhưng nó không biết là chồng nó vì biết vì thương quá khứ của nó nên mới quyết tâm khiến nó mở
lòng muốn cho nó hạnh phúc :))))) Bạn tôi may mắn hơn nhiều cô gái ngoài kia vì cô ấy tìm thấy
hạnh phúc của mình. Các chàng trai ơi xin đừng xa lánh ghét bỏ những cô gái bị tổn thương đó vì
họ chẳng muốn mình bị xâm hại đâu hãy yêu thương quan tâm họ hơn để họ có thể mở lòng yêu
thương và tin tưởng vào đàn ông hơn.
Năm t học lớp 2, có anh hàng xóm hay sang nhà chơi. Mọi
chuyện đều bình thường cho đến 1 lần anh ta bế t vào góc
giường, thò tay vào trong quần sờ vùng kín của t, rồi còn
bắt t sờ của anh ta, nếu không sẽ không cho t đi. Anh ta
còn bệnh đến nỗi lấy cả con búp bê t thích nhất, dùng bút
màu dạ vẽ **** ở phía dưới váy nó. T không bao giờ dám
động đến con búp bê ấy nữa. Lớn hơn 1 chút t mới hiểu
hành động của anh ta là bệnh hoạn, kể từ đấy đến giờ t 22
tuổi, chưa từng có ý định nói chuyện với bất kì người hàng
xóm nào bất kể nam hay nữ. T sống 1 mình, khép kín, hay
bị người xung quanh nói là thiếu hòa đồng nhưng quả thực
t luôn có cảm giác không thể nào chấp nhận 1 người hàng
xóm nào đặt chân vào nhà t, phòng t nữa. Lên cấp 2, có
lần đi học buổi trưa vắng trong ngõ bị 1 thằng đi xe máy
đội mũ nồi cơm điện bịt kín phóng xe qua sờ ngực. Không
phải sờ, mà là chộp. Cảm giác vừa bất ngờ vừa sợ hãi.
Cũng kể từ đấy, đi trong ngõ mà nghe thấy tiếng bước
chân hay tiếng xe phía sau, nhất định t phải lùi vào trong
chờ người đấy đi qua rồi mới dám đi tiếp, nhưng vẫn nơm
nớp lo lắng. Bao giờ cho hết ám ảnh? :) hay là cả đời? :)
Em cũng suy nghĩ rất nhiều rồi mới quyết định sẽ gửi câu chuyện của mình về cho các
anh chị. Ngày trước em đã từng bị thầy giáo của em lợi dụng. Năm em học lớp 7
trường em có mấy lớp bổ trợ cho học sinh đi thi học sinh giỏi và em cũng được đi học
một trong những lớp ấy. Thầy giáo dạy hóa của em hồi ấy là thầy trẻ chắc chỉ mới 25
26 tuổi còn chưa lấy vợ. Hồi đấy lớp học hóa đấy chỉ có mình em là con gái nên thầy
đối xử với em cũng rất đặc biệt, em chỉ nghĩ là thầy có cảm tình với em vì em là con
gái mà lại học giỏi hóa nhưng sau một thời gian và thầy có nhiều hành động khác thì
em nghĩ là mọi chuyện không đơn giản như thế. Thầy thường hay mua đồ cho em, chỉ
cho em thôi và đưa riêng cho em những lúc nghỉ hoặc lúc học xong. Lúc thì bánh kẹo
bim bim, sách vở bút... vân vân. Thầy còn hay giữ em lại nói chuyện còn hay hỏi các
mối quan hệ bạn bè hỏi em có người yêu chưa. Em cũng thấy lạ nhưng chỉ nghĩ thầy
teen nên thoáng và vui tính. Có một hôm thầy nói với em là thầy rất thích nói chuyện
với em và quý em nhưng lại chỉ được gặp và nói chuyện với em ở trường và đưa em
một cái điện thoại di động bảo em đem về dùng để nhắn tin gọi điện nói chuyện với
thầy. Em từ chối nhưng thầy cứ bắt em cầm còn nói là để nếu có bài tập khó thì cứ
gọi điện hỏi thầy. Lúc ấy em còn bé chưa bao giờ được ai cho cái gì đắt tiền như thế
nên còn thấy cảm động nữa, em nghĩ mình yêu thầy. 1-2 tuần sau thầy gọi điện và
nhắn tin cho em rất nhiều và em có cảm giác như thầy là người yêu của em vậy. Em
còn thấy hạnh phúc nữa. Bây giờ nghĩ lại chỉ thấy sao hồi ấy mình đần độn ngu xuẩn
như thế. Em cứ chui chui nhủi nhủi giấu giếm bố mẹ em chuyện giữa em và thầy mà
bố mẹ em đi buôn hàng cám nên ở cửa hàng cả ngày đến tối mới về chỉ có em và anh
trai ở nhà. Được một thời gian thì thầy và em hẹn hò thật, thầy hay hẹn em đi uống
trà sữa, đưa em đi ăn kem. Rồi một hôm thầy đưa em về nhà thầy, nhà trọ ở cách khá
xa nhà em và bắt đầu gạ gẫm em ngủ với thầy. Em không đồng ý nhưng thầy vẫn đè
em ra ôm hôn và sờ khắp người em định cởi quần áo em. Sức một đứa con gái không
thể chống cự nổi nên em sợ quá khóc rống lên và hét lên là em đau quá thì thầy
buông em ra và nói dỗi em là thầy yêu em nên mới thế em đừng có làm ồn kẻo người
khác nghe thấy. Sau đấy em đâm ra rất sợ thầy và không muốn tiếp tục làm người
yêu thầy nữa vì người đàn ông lúc ấy đè em ra không phải người thầy mà em yêu nên
em tránh mặt thầy và tắt điện thoại không nghe và trả lời tin nhắn. Sau đó thầy có
níu kéo và hẹn hò thề thốt với em rất nhiều nhưng em không muốn nghe. Thật sự với
em khi ấy chỉ là một mối quan hệ yêu đương bình thường thôi nhưng bây giờ em nghĩ
lại chỉ thấy sao mình ngu thế. Em chỉ muốn kể chuyện này để cho mọi người thấy có
khi mình tưởng mình hiểu một người nào đó nhưng người đó có thể rất khác với những
gì mình nghĩ và nếu không cẩn thận người con gái chỉ có thiệt thôi.
Ông ngoại của mình sống ở nước ngoài, thỉnh thoảng mới về VN. Năm trước ông về
để hỏi ý kiến và được sự đồng ý của ba mẹ mình nên ông tìm người làm giấy tờ để
đưa mình sang Mĩ du học. Trong khoảng thời gian ở lại tìm hiểu chuyện du học thì
ông nói là muốn đi du lịch, đợt đó ban đầu mình không đi vì cả nhà ai cũng bận nên
không ai đi với ông, sau này ba mẹ mình khuyên mình đi với ông cho có bạn với đi
cho biết chỗ mới. Vậy là mình đồng ý, lần đó đi Đà Nẵng 5 ngày, ông book tour trọn
gói cho 2 người đi với đoàn nên mình và ông ở 1 phòng. Đêm đó ông nằm trên
giường ks, vì đi theo đoàn nên mình và ông ở 1 phòng giường đôi, ông gọi mình
sang giường ông nằm chơi vì bình thường khi ông về VN mình và em gái đều đến ks
trò chuyện đi ăn với ông nên mình nghĩ ko có gì cả. Mình ngồi xuống mép giường,
ông lại giơ tay kéo mình nằm xuống, mình đã 18t và mình cũng biết ngại khi đụng
chạm thân mật với người khác giới dù đó là người thân đi nữa. Mình giãy ra muốn
ngồi dậy thì ông lại siết chặt hơn, quàng cả tay và chân sang quắp mình rất khó
chịu. Sau đó ông thì thầm vào tai mình, chính xác là thì thầm vì mình đủ lớn để hiểu
thế nào là lời mời gọi. Ông nói "để cho ông ôm một chút thôi". Mình hoảng, thật sự
rất hoảng nhưng mình nghĩ ông sống ở nước ngoài nên có lẽ bị ảnh hưởng văn hoá
phương tây, trước đây ông cũng có hay ôm và hôn mình và mình cảm thấy có lẽ do
mình suy nghĩ quá nhiều. Mình nằm im, tay với lên che trước ngực vì sợ ông sẽ ôm
trúng ngực mình. Tay ông đặt trên eo mình, lát sau lại di chuyển. Cuối cùng ông để
hẳn tay lên ngực mình. Mình sợ nhưng vẫn cố gắng vòng tay che. Lúc này ông lại
tiếp tục thì thầm vào tai mình trong khi tay ông sờ soạng và bóp ngực mình. Tới
tận bây giờ mình vẫn nhớ nhe in câu nói lúc đó của ông. Ông nói "cho ông sờ tí
thôi", rồi lại tiếp tục "cô hướng dẫn viên ban sáng có nói tới cái loại ốc vú nàng. Ốc
đó có giống như vầy không" Lúc đó mình vô cùng hoảng sợ, dùng hết sực hất mạnh
bàn tay đang mò mẫn trên ngực ra rồi chạy vào nhà vệ sinh. Mình không dám ngủ,
không dám chớp mắt. Mình sợ nếu mình ngủ rồi sáng mai thức dậy thì mọi chuyện
sẽ tồi tệ hơn. Mình muốn về nhà, muốn nói với mẹ mọi chuyện. Cảm giác bất lực,
lạc lỏng và sợ hãi xâm chiến mình. Mình ở 1 nơi xa lạ, chung quanh không có người
thân và phải ở cùng 1 người vừa mới xâm phạm thân thể mình. Thậm chí mình còn
phải xem như ko có gì và diễn một màn gia đình hoà thuận với người đó. Cả nhà
mình không ai biết những chuyện này. Mình không muốn ai biết càng không muốn
họ lo lắng hay buồn cho mình.
Cô gái ấy 18 tuổi và từng là nạn nhân của ấu dâm. Cô ấy bị anh họ mình
lạm dụng từ lúc cô ấy vừa học lớp 1 chỉ là một đứa trẻ vừa tròn 7 tuổi và
phải chịu đựng nó đến tận 3 năm mà không hề ai biết. Nếu như không có
ngày định mệnh ấy chắc đến bây giờ cô ấy vẫn còn bị lạm dụng nếu như
mẹ cô ấy không bước vào thấy cảnh tượng đó thì cô ấy vẫn còn bị làm
nhục. Chỉ nhớ thoang thoảng hình ảnh bà mẹ vừa khóc vừa tắm cho đứa
bé trong miệng nó vẫn lẩm nhẩm "con không sao đâu mẹ ơi". Cô ấy
mạnh mẽ thế đấy nhưng sẽ không 1 ai trên đời này biết được đến ngày
hôm nay cô ấy vẫn sợ hãi, vẫn nhớ mãi hình ảnh ấy. Thế mà trên đời này
lại không có quả báo nhỉ ? Tại sao mẹ không bảo vệ con, tại sao mẹ
không để tên khốn ấy ra pháp luật ,có phải vì mẹ nghĩ cho dì cho thể
diện gia đình mình không ? Những câu hỏi luôn không có câu trả lời ấy
khiến cô càng ngày càng không tin vào ai nữa tại sao người tổn hại ta
như vậy lại có thể sống tốt đẹp như vậy , tên khốn ấy vẫn lấy vợ sinh con
mà chẳng 1 ai nói gì tới chuyện đã xảy ra đối với cô ấy, hắn vẫn gặp và
nói chuyện với cô như chẳng có chuyện gì xảy ra. Nhưng đâu ai biết được
cô phải gặm nhắm bao nỗi đau, sợ hãi, nhục nhã, bản thân nhơ nhuốc
đến mức nào khi biết bản thân bị nghiện sex nhưng lại lãnh cảm với tình
dục. Cô gái ấy chính là tôi. CHẾT có lẽ kết quả tốt nhất nhỉ ? Nhưng tôi
không lựa chọn cách đó tôi muốn sống để nhìn xem cách mà ông trời
trừng phạt hắn hoặc là chính tôi khiến hắn sống không bằng chết. Đời tôi
chỉ còn thế thôi!!! Cả gia đình hắn đến nay vẫn nợ tôi 1 lời xin lỗi, không ai
nói không có nghĩa tôi quên, nói cho các người biết con bé ấy nó trưởng
thành bằng cái nỗi nhục mà các người đã ban cho nó đấy !!!
Là một người con gái, trong suốt 21 năm qua tôi chưa từng dám nắm tay một người khác
giới nào, chưa từng tự tin thoải mái nói chuyện với một người lạ khác giới. Tôi không
chán ghét họ, tôi chỉ là sợ, đôi khi là ghê tởm họ. Từng là một đứa trẻ 5 tuổi, tôi từng bị
xâm hại bởi chính người hàng xóm của tôi. Vì mấy chiếc kẹo mà tôi đã mất thứ quý giá
nhất của con gái. Tôi vĩnh viễn cũng không thể quên ngày đó, từng cảnh tôi đều có thể
nhớ như in. Tôi chỉ ước mình có thể quên đi, nhưng tôi không làm đc. Thậm chí khi nghĩ lại
tôi chỉ hận không thể bóp chết chính mình, bởi vì ngu ngốc quá. Tôi nhớ ngày hắn bị xử
toà, tôi còn ngây thơ cười nói với bố mẹ. Tôi thậm chí còn nhớ cả ánh mắt những người
xung quanh nhìn tôi hôm đó. Lúc ấy tôi k hiểu, nhưng giờ thì tôi đã hiểu đó là sự thương
hại, tiếc nuối. Tôi hận hắn đến mức tôi từng nghĩ, nếu ngày mai tôi phải chết thì việc cuối
cùng tôi làm đó là giết chết hắn. Vậy mà hắn lại sống tốt hơn tôi, hắn có vợ, còn có cả
con. Tôi rất muốn hỏi hắn, hiện tại nhìn thấy tôi hắn có chút nào hối hận vì đã làm việc k
bằng súc vật ấy với 1 đứa trẻ k? Mẹ hắn nhìn tôi thù hận, ánh mắt chỉ hận không thể
nuốt tôi, giày xéo tôi. Tôi phải nắm chặt hai tay của mình, tôi k dám nhìn vào mắt bà ta.
Khi đó tôi 10 tuổi. Hàng xóm của tôi thì giễu cợt, họ nói tôi là đứa mất trinh, cả con họ
cũng nhìn thẳng vào mắt tôi và nói như vậy. Khi đó tôi 12 tuổi. Trong suốt 17 năm qua,
ngày ngày tôi phải đi qua căn nhà ác mộng đó. Tiểu học, trung học, cấp 3 tôi đã phải đi
qua biết bao lần, biết bao lần tôi phải cố đi thật nhanh, phải cố nhìn thẳng, phải cố nắm
chặt hai tay của mình. Khi đó chưa từng có ai quan tâm đến cảm nhận của tôi, cả bố mẹ
tôi cũng vậy. Khi tôi học lớp 6, cô chủ nhiệm lấy trường hợp của tôi kể cho cả lớp, tất
nhiên cô k biết tôi đang ngồi ở dưới nghe hết thảy. Bạn tôi quay xuống hỏi: con bé đấy
có phải mày không. Tôi k biết mình trả lời tnao, k nhớ mình đi về nhà bằng cách nào. Chỉ
nhớ hôm ấy tôi đã khóc rất nhiều, một mình. Khi ấy tôi mới chỉ là một đứa trẻ. Tôi k đủ
lớn để hiểu hết những đau khổ ấy, nhưng nó lại càng lớn theo thời gian. Tất cả những
chuyện đó cũng chỉ một mình tôi biết, một mình tôi chịu đựng. Khi tôi cần một người
đứng ra bảo vệ tôi thì tôi k biết tìm ai. Tôi cần người lắng nghe, cần người hiểu nhưng
cũng k biết đi đâu để tìm. Khi ấy tôi còn chưa hiểu hết đau lòng tận cùng, thất vọng tột
độ là như thế nào. Tôi không thể vờ như chưa có gì như hồi còn bé nữa. Tôi k thể bình
thường như những người khác. Nhưng bố mẹ tôi không muốn vậy. Họ muốn tôi là một
người khác, tôi đã làm họ thất vọng. Dù chỉ 1 lần, tôi chỉ muốn họ có thể nghĩ đến cảm
nhận của tôi.
T h ậ t sự k h ó k h ă n k h i v iế t n h ữ n g d ò n g n à y. N h ữ n g ch u y ệ n n à y lu ô n lơ v ế t n h ơ
b ẩ n tro n g cu ộ c đ ờ i củ a m ìn h . M ỗ i lầ n đ ố i d iệ n v ớ i n a m sin h tro n g lớ p , m ìn h
lạ i đ â m ra cả m g iá c sợ h ã i. M ìn h b ị lạ m d ụ n g tìn h d ụ c b ở i e m h ọ , tro n g su ố t
6 n ă m . N ó n hỏ h ơ n m ìn h 1t, là đ ứ a c h á u tra i d u y n hấ t tro n g g ia đ ìn h . Lú c đ ó
m ìn h lớ p 5 , n ó lớ p 4 , c h u y ệ n lâ u lắ m rồ i, c h ỉ n h ớ n ó h a y th ơ m m á m ìn h , lầ n
ta y và o á o rồ i sờ n g ự c m ìn h , lú c đ ó đ ư ơ n g n h iê n là m ìn h chẳ n g b iế t g ì c ả .
S a u đ ó số lầ n n h ư th ế n g à y cà n g tă n g , m ỗ i k h i b ố m ẹ m ìn h ra n g o à i, n ó lạ i
k é o m ìn h lặ p lạ i n hữ n g việ c đ ó , ch o đ ế n kh i n ó ch ạ m và o vù n g kín củ a m ìn h .
L ê n đ ế n lớ p 6 , m ìn h đ a n g d ậ y th ì, c ơ thể d ầ n p h ổ n g p h ê u và n ẩ y n ở , m ìn h
h iể u đ ư ợ c , b ả n th â n đ a n g b ị "sà m sỡ " b ở i đ ứ a e m h ọ . M ìn h trá n h n é , m ìn h
k h ô n g d á m ở c ù n g n ó m ộ t m ìn h . C ũ n g m u ố n n ó i vớ i n g lớ n n h ư n g kh i đ ó , b ố
m ẹ m ìn h đ a n g là m thủ tụ c li h ô n , m ìn h kh ô n g b iế t p h ả i d ự a d ẫ m và o a i cả .
M ìn h s ợ , sợ n h ữ n g n g ó n ta y c ủ a n ó lư ớ t trê n cơ th ể củ a m ìn h , c ó đẩ y ra c ũ n g
k h ô n g thể , m u ố n n ó i v ớ i a i đ ó , c ũ n g k h ô n g đ ượ c . T ừ k h i số n g v ớ i m ẹ , th ế g iớ i
c ủ a m ìn h n g à y c à n g th u hẹ p lạ i, c ơ n á c m ộ n g đ ó v ẫ n đ e o th e o m ìn h . N h ìn
c ả n h m ẹ la m lũ trả n ợ c h o b ố , n u ô i số n g tụ i m ìn h , m ỗ i c o n c hữ m u ố n th ố t lê n
lạ i n u ố t và o . M ìn h ch ỉ b iế t ra s ứ c h ọ c, đ ể rồ i đ iề u kin h kh ủ n g và n h ơ n h u ố c
n h ấ t x ả y ra trê n c ơ thể m ìn h , n ó tu ộ t q u ầ n c ủ a m ìn h v à n ó ra , cạ b ộ p h ậ n sd
c ủ a n ó từ p h ía sa u m ìn h , m ìn h sợ h ã i, tu y ệ t vọ n g đ ế n m ứ c đ iê n cu ồ n g , sa u
đ ó , lạ i im lặ n g . L ớ p 8 , lớ p 9 g ia đ ìn h n ó d ờ i đ i, n h ữ n g tư ở n g cơ n á c m ộ n g đ ó
đ ã k h ô n g c ò n , n h ư n g đợ t v ề q u ê , b u ổ i tố i n ó lạ i b ò lê n c hỗ m ìn h , tro n g c ơ n
m ơ m ìn h vẫ n có th ể c ả m n h ậ n đ ư ợ c n ó đ a n g h uỷ h o ạ i c u ộ c đ ờ i m ìn h n h ư thế
n à o , n ó kh ô n g đ i và o b ê n tro n g , vì n ó kh ô n g có cá i g a n đ ó , n ó s ợ d ì d ư ợ n g
h ơ n b ấ t c ứ đ iề u g ì. M ìn h đ ã t ừ n g n g h ĩ đ ế n việ c n ó i v ớ i d ì d ư ợ n g , n h ư n g h ọ là
n g sĩ d iệ n , lu ô n b ả o v ệ c o n cá i h ọ , k h e n lấ y k h e n đ ể d ù rằ n g ch ú n g ch ả b ằ n g
a i cả . M ìn h sợ n ó i v ớ i ô n g b à k h i n ó là c h á u tra i d u y n hấ t tro n g g ia đ ìn h . C ò n
m ẹ m ìn h đ ã q u á m ệ t m ỏ i v à v ấ t vả , th ậ m ch í đ ã có m ộ t g ia đ ìn h n h ỏ k h á c
c ủ a riê n g m ẹ , m ộ t đ ứ a c o n g á i d ơ bẩ n n h ư m ìn h d ự a v à o đ â u m à q uấ y rầ y
cu ộ c số n g h ạ n h p h ú c củ a m ẹ ch ứ ? N ó ch ạ m và o n g ự c m ìn h , b ụ n g m ìn h , vù n g
n h ạ y cả m , từ p h ía sa u m à th oả m ã n n ó . V ớ i x ã hộ i, m ìn h lu ô n tạ o ra cá i v ỏ
b ọ c v ề m ộ t đ ứ a c o n g á i x in h xắ n và h o ạ t b á t, là h ọ c sin h h o à n hả o g iỏ i
g ia n g . K ỳ th ự c c h ỉ m ìn h m ớ i b iế t b ả n th â n có b a o n h iê u d ơ bẩ n , m ìn h kh ô n g
d á m c hạ m v à o b ạ n b è , m ìn h s ợ m ộ t đ ứ a n h ư m ìn h sẽ v ấ y b ẩ n h ọ ... n h iề u lú c
m ìn h c h ỉ m u ố n ch ế t đ i, q u ê n h ế t n h ữ n g th ứ m ìn h đ ã ch ịu đ ự n g . C ó p h ả i b ả n
th â n m ìn h x ấ u x a lắ m k h ô n g ?
Mình năm nay 21 tuổi. Từ nhỏ mình đã ý thức khá rõ việc phải bảo vệ bản thân
mình, tuy nhiên có những lúc vì sợ hãi mà mình không phản ứng kịp thời. Đầu tiên là
chuyện ông bác, tức anh ruột của mẹ mình, lúc ấy mình 10 tuổi, mẹ mình bảo đi về
quê cùng bác. Trong chuyến đi, ông ta không dám làm gì quá trớn ngoài thỉnh
thoảng vuốt ve đùi, vỗ mông mình dưới vỏ bọc dỗ cho mình ngủ, thỉnh thoảng nhìn
mình rất lâu (phòng trọ chị họ mình chật nên ngủ chung). Lúc đó ngoài Bắc trời rất
nóng, bác mình lục trong cái vali của mình ra cái áo lá mỏng dính, bảo mình mặc đi
ngủ cho mát, mình thấy không ổn nên kiên quyết nói không và từ đó mình thường
xuyên tỏ ra cáu gắt, cố giữ khoảng cách. Cũng may vì vậy mà không có chuyện gì
xảy ra. Đến năm mình 11 tuổi thì có lần bị bệnh, mẹ mình gọi ông bác sĩ gần nhà qua
khám cho mình. Trong lúc truyền nước biển, mẹ mình xuống bếp nấu cơm, thằng
cha khốn nạn đó sờ xuống bụng mình rồi thò tay vào vùng kín sờ soạng, hỏi "Chỗ
này có dấu hiệu gì bất thường không", lúc đó mặt mình cắt không còn giọt máu
nhưng chưa kịp phản ứng gì thì hắn rút tay ra. Mình cũng không dám nói mẹ. Hôm
sau mẹ mình đi làm, nhà chỉ có một mình mình thì hắn lại tiếp tục mò sang, lấy lý do
qua kiểm tra bệnh cho mình. Lúc đó mình đã tập hợp hết con nít trong xóm lại nhà
mình chơi, khóa cổng lại rồi không cho hắn vào. Không ngờ lại mặt dày như thế. Sau
này, một lần khác chị dâu họ của mình cũng bị hắn sàm sỡ, mẹ mình biết và gọi hắn
qua nói chuyện, nhưng rồi mẹ mình cũng chỉ bóng gió cho hắn biết mà lui thôi chứ
cũng không làm to chuyện và những gì xảy ra với mình mẹ chưa bao giờ biết. Thỉnh
thoảng về quê mình lại gặp thằng cha đó, mình chỉ ước hắn ta chết đi rồi mình sẽ
đứng trước đám tang và nhổ nước bọt. Lúc mình dậy thì, khoảng 15 tuổi, anh cùng
cha khác mẹ của mình, người lớn hơn mình 20 tuổi thỉnh thoảng cũng có những
hành động khiếm nhã. Tuy không sống chung nhà nhưng mọi người vẫn coi nhau
như gia đình nên mình không đề phòng. Anh ấy lâu lâu lại vuốt đùi mình hoặc cố
gắng thơm má mình như đang giỡn, mình luôn né tránh và tỏ ra khó chịu, chắc cũng
vì vậy mà anh ta không dám làm gì quá trớn. Thực tế cho thấy hầu hết những ca
xâm hại và quấy rối tình dục trẻ em xuất phát từ người quen như hàng xóm, gia
đình, trường hợp của mình tuy không nghiêm trọng nhưng nếu mình không ý thức
được và có những cách phản ứng kịp thời, không biết chuyện gì đã xảy ra. Mình viết
cfs này để chia sẻ câu chuyện của mình, đồng thời mong thay đổi nhận thức của
các bạn đồng trang lứa - những bậc phụ huynh tương lai để chúng ta sau này ý
thức được việc bảo vệ và dạy con mình cách bảo vệ bản thân!
Mình rất may mắn, được sinh ra trong một gia đình hạnh phúc, có đủ bố mẹ. Bố mẹ
rất thương mình. Mình bị ông ngoại của mình xâm hại tình dục năm mình 10-11 tuổi
(mình nhớ là hè lớp 5). Và chị gái họ mình cũng bị tương tự, thậm chí là nhiều hơn, và
mình cũng biết điều đó xảy ra với các bé hàng xóm mình, và cháu mình nữa. Nhưng,
việc xâm hại tình dục này, mà mãi sau này, khi mình đã 16 tuổi, khi nhớ lại, mình mới
biết. Ông mình không hề có hành vi xâm phạm vào chỗ kín của mình, ông bắt mình
ngồi lên đùi ông , đối diện với ông, rồi xoa lưng mình. Có nhiều lần, trong mê man giấc
ngủ, mình cảm thấy có gì đó ở trong miệng mình, ông đã cố hôn mình. Suốt những
năm dài thiếu niên, mình luôn tự hỏi, đó có thực sự là quấy rối tình dục, hay chỉ là
hành động của sự yêu thương? Và mình nói ra, thì ai sẽ tin, ông là người học rộng hiểu
cao, luôn nói ra những chân lý, được mọi người kính trọng. Tuổi dậy thì đến và những
rắc rối đến theo. Những băn khoăn, mơ hồ, sợ hãi, và sự tự thấy ghê tởm bản thân,
hợp cùng sức nặng bài vở biến thành một bóng đen đè nặng lên tâm trí mình. Rồi đến
một lúc nào đó, mình chợt nhận ra mình bị ám ảnh chuyện này rồi. Có khoảng thời
gian hơn hai năm, mình không biết có bị trâm cảm không, mình nghiện selfharm,
nghiện xem porn và lối sống vô cùng buông thả. Từ một đứa học cấp hai luôn chăm
chỉ ngoan ngoãn, cuối cấp hai và đầu cấp ba mình trở nên bốc đồng, hành xử không
kiểm soát, đập phá đồ đạc, không thể kiểm soát cảm xúc. Rất nhiều đêm mình rũ ra
ngủ khi cánh tay chằng chịt vết máu khô và căn phòng bừa bộn. Mình không cố tự tử,
nhưng ý nghiã tự tử luôn trong não mình, những hình ảnh động chạm của ông hiện về
rõ nét, những khi bản thân khát cầu, mình đã thấy mình như con điếm. Giờ thì đã qua
rồi, thật ra mình không chắc. Mình tự vượt qua nó, nhưng không phải theo cách rúc ở
trong phòng. Mình hòa nhập vào cộng đồng, mình thử cố gắng đi và hòa vào tập thể.
Và khi mình tiếp xúc với nhiều người, nghe họ nói về trải nghiệm khó khăn lẫn hạnh
phúc, thế giới quan của mình thay đổi dần. Điều mình muốn nói ở đây là, dù mình chỉ
mới 18 tuổi, kinh nghiệm chưa nhiều. Mình biết, có thể ngay lúc này đây, nhiều bạn
(bất kể giới tính nào), là nạn nhân của xâm hại tình dục, hay bất kể khó khăn nào,
bạn sẽ thấy bản thân cô độc, không muốn hay ngại tiếp xúc với cộng đồng, hay mất
niềm tin vào tất cả. Hãy cho bản thân mình một cơ hội, cho mọi người một cơ hội, câu
chuyện bạn có thể nói ra hay không đó là quyền của bạn, nhưng nỗi đau càng che
giấu càng chịu đựng một mình, càng u mủ và viêm nhiễm. Dù các bạn có tha thứ, hay
trừng phạt kẻ đã làm với bạn, thì đích cuối con đường vẫn phải là hạnh phúc của bạn,
để ám ảnh thôi ôm lấy bạn và cản trở bạn theo chiều tiêu cực mãi sau.
Tớ đi học sớm 1 năm, 5 tuổi đã vào lớp 1. Vì hoàn cảnh gia đình, bố mẹ đều đi làm
xa, tớ sống với ông bà ngoại suốt thời tiểu học. Chị gái mẹ tớ đã li dị (vì người
chồng vũ phu) cùng con trai cũng sống cùng nhà với tớ và ông bà. Con trai bác,
anh họ tớ, mà giờ tớ chỉ muốn dùng từ "thằng" để gọi chứ không phải là "anh").
Tớ vẫn nhớ rõ ngày đầu đông năm ấy, tớ học lớp 2, mới 6 tuổi (vì tớ đi học sớm
mà), tớ nằm bên cửa sổ đọc báo Nhi đồng. Anh ta nằm lên giường, ôm lấy tớ thì
tớ hơi giật mình. Rồi anh ta rủ tớ chơi trò chơi, ai thua thì phải để cho người kia
cù 1 cái. Vì tớ có máu buồn nên tớ sợ lắm, nói không chơi, nhưng vì anh ta dỗ
dành sao đó, tớ đồng ý. Rồi tớ thua mấy lần, anh ta cù tớ cười đến đứt hơi. Có lẽ
vì nghĩ 2 đứa trẻ con đang đùa nhau nên ông bà cũng chẳng ai vào. Qua mấy
lần thua, anh ta sờ soạng dần vào vùng kín của tớ, bóp, xoa. Vì tớ khá bụ bẫm
nên anh ta xoa cả ngực, dù 1 đứa trẻ 6 tuổi thì có thể có cái gì mà sờ? Lúc anh ta
sờ vào vùng kín 1 hồi, tớ đau nên giẫy ra, không chịu cho động vào nữa Vài hôm
sau, khi (lại) chỉ có 2 đứa trong nhà, bà ở ngoài vườn rau còn ông đi vắng, anh ta
rủ tớ chơi trò công chúa. Anh ta bảo tớ giả vờ là công chúa mặc váy đẹp rồi anh
ta là con chim ưng đến bắt mang đi. Anh ta chùm cái chăn mỏng lên người rồi vồ
vào tớ...rồi 1 số chuyện xảy ra sau đó. Khi tớ kêu đau, anh ta hôn má tớ, dỗ rằng
đây là 1 phần của trò chơi. Tớ vẫn nhớ mình bị anh ta bảo nhắm mắt, rồi không
được giẫy giụa nếu không sẽ càng đau..... Sau khi xong rồi, anh ta dặn không
được nói với người lớn, nếu để ai biết thì tớ sẽ bị mắng, bị đánh nữa. Sau đó, tớ
còn bị làm vậy 2 lần nữa, dù tớ đã cố chối từ. Vào thời điểm đó, tớ không biết
việc đó có nghĩa là gì, nhưng tớ rất sợ. Năm đó, tớ học lớp 2, 6 tuổi. Anh ta học
lớp 9, 15 tuổi. Càng lớn, tớ càng hiểu rõ chuyện đã xảy ra, cũng càng không định
nói ra cho ai, dù tim tớ bức bối muốn chết. 9 hay 10 tuổi gì đó, tớ có cái suy nghĩ:
Không phải lỗi của tớ, tớ không sai gì hết nên ko cần sợ người lớn đánh mắng.
Nhưng nếu tớ nói ra, bố mẹ tớ, ông bà tớ sẽ đau lòng vô cùng, vì họ thương yêu
tớ. Họ đều là những người hiền lành, trong sạch, họ nào ngờ được chuyện ấu
dâm, loạn luân xảy ra dưới mái nhà mình, ngay trên người con cháu mình, đau
xót lắm! Tớ tự đấu tranh 1 mình, tự khổ sở 1 mình. Tớ ôm 1 suy nghĩ cực đoan rằng
tớ rất dơ bẩn, tớ đã bị làm vấy bẩn rồi. Nên tớ càng ko thể nói. nói với người nhà
thì học sẽ đau đớn, lộ ra với người ngoài thì học sẽ cười chê tớ. Con gái không
phải trinh tiết là quan trọng nhất sao?
Xin chào và xin cảm ơn các bạn đã lắng nghe tâm sự của mình. Không biết câu chuyện
mình sắp kể dưới đây có thuộc dạng "gấp" để được ad đăng lên và phản hồi lại sớm hay
không. Nhưng dù sao, xin đừng bỏ qua câu chuyện của mình. Bản thân mình từ bé đến giờ
cũng đã vài lần bị QRTH ( có lẽ là dạng nhẹ ) Bố mình hồi nhỏ hay trêu mình, liếm láp mặt
mũi, liếm tai,..làm mình rất nhột, thậm chí bố cũng nhiều lần cho lưỡi vào mồm mình. Lúc
nhỏ thì thấy buồn buồn nhột nhột nghĩ là bố đùa vui. Mẹ mình và bản thân mình cũng nói
rằng k được đùa như vậy. Bố cũng đã dừng lại và xin lỗi. Từ đó đến nay mình và bố vẫn có
mối quan hệ thân thiết gắn bó yêu thương bth. Mình nghĩ có thể do bố đùa quá trớn thôi.
Mình chỉ ghét cảm giác bị ôm ghì chặt và mùi thuốc lá từ miệng bố. Đến nay mình vẫn thấy
sợ cảm giác bị ghì chặt lại. Lớn lên một chút, mình đi học cấp 1, khoảng lớp 3 hay lớp 5 gì
đó, trên đường đi học về, mình cũng thấy 1 người đàn ông, cứ đi theo mình, nhìn mình cười
rồi thủ dâm. Không biết có phải mình gan quá hay ko, nhưng mình chẳng thấy sợ mấy. Từ
khi lên cấp 2, cấp 3, mình cũng vài lần gặp biến thái trên đường. Nói chung mình chỉ cảm
thấy bth, ko đáng sợ lắm, cho đến khi nghe câu chuyện của bạn thân mình... Bạn thân
mình hồi lớp 6 lớp 7 hay sang chơi nhà bác họ, con trai cả của bác hơn bạn mình 12t, rất
yêu quý bạn mình. Lúc đó còn trẻ con nên thấy có anh rất đẹp trai lại rất quan tâm mình
nên bạn mình thích. 2 người có nảy sinh tình cảm trai gái. Một lần anh đó rủ vào phòng
riêng trong lúc ko có ai ở nhà, khoá cửa và QHTD với bạn mình. Lúc đó mới 12t, bạn mình
chỉ biết anh nói là yêu anh thì phải cho anh làm, ko đau đâu. Kể từ đó cứ thỉnh thoảng anh
lại tìm bạn mình để quan hệ. Lúc đầu bạn mình có ghê sợ, kinh tởm, nhưng rồi về sau như
trở thành con rối, tự nguyện mọi thứ. Chuyện đó đã kéo dài gần chục năm nay. Mới đây,
bạn mình biết đã có thai, vì có chung huyết thống, và cũng còn nhiều lý do nên bạn mình
đã bỏ đi đứa bé. Mình cũng đã khuyên nhiều lần rồi nhưng bạn mình ko dứt ra được. Anh ta
tìm đến tận nhà bạn mình, gặp bố mẹ bạn mình nói là thăm gia đình, nhưng chỉ có bạn
mình biết mục đích của anh đó sang là gì thôi. Mình biết bạn mình cũng có một phần sai,
bạn mình cũng đã có tình cảm với anh đó. Nhưng chẳng phải lúc ấy anh đó đã trưởng
thành mà vẫn làm trò khốn nạn với một đứa trẻ con là quá sai sao ? Bạn mình đã khóc rất
nhiều khi quyết định từ bỏ đứa con trong bụng. Mình lo điều này sẽ ảnh hưởng đến tâm lý
và sức khoẻ của bạn mình. Giờ bọn mình cũng đã lo xong các loại lễ siêu thoát cho con.
Bạn mình chỉ im lặng thôi. Nó vẫn cười. Nhưng mình biết nó đang khóc trong lòng mỗi phút.
Mình chẳng biết có phải như vậy là bạn mình đã trở thành nạn nhân của QRTD hay ko. Có
thể là ko phải. Mình cũng chẳng biết phải làm gì vào lúc này. mình chỉ muốn tâm sự hết
cho nhẹ lòng mà thôi. Tự nhiên mình thấy cuộc sống này có rất nhiều điều đáng buồn và
đáng sợ.
Xin chào, mình năm nay 18 tuổi. Mình cũng không biết nên bắt đầu câu chuyện từ đâu nữa.
Năm mình mới vào cấp 1 bố mẹ mình có mang mình lên Sài Gòn sống cùng với bố mẹ. Bố
mẹ mình lên đây làm ăn. Bố mẹ mình thuê nhà trọ ở đây. Vì nhà chật và không có gác xép
và chỉ có 1 giường nên mình thường xuyên thấy bố mẹ qhtd với nhau. Nhưng hồi đó mình
còn bé quá nên không biết đó là cái gì. Một thời gian sau có thằng anh họ mình cũng lên
Sài Gòn. Hôm đó mình đang ngủ trưa. Mình và thằng anh họ nằm dưới đất còn bố mẹ mình
nằm trên giường. Đang mơ màng ngủ thì mình nghe thấy tiếng thở dốc và một vật nóng
nóng chạm vào người. Bố mẹ mình qhtd mặc kệ có thằng anh họ mình ở đấy luôn :) lúc đấy
mình cũng không biết cái nóng nóng đó là cái gì đâu. Mẹ mình biết mình chứng kiến bố mẹ
qhtd nhiều lần rồi nhưng mẹ mình cũng chẳng bảo gì hay nói gì.. Sau này lúc mình học lớp
3. có môt thằng anh họ khác, là con của chị cả mẹ mình ( nhà mẹ có 5 chị em), lên đây xin
việc và ở tại nhà mình. Lúc đó bố mình có bồ nên thường xuyên không về nhà. Mẹ mình thì
đi làm từ sớm. Lúc mẹ mình và bố mình không có ở nhà lúc mình đang ngủ thằng đó thường
xuyên cho tay vào chỗ ấy của mình sờ. Lúc ấy mình sợ lắm. Mình hoảng thực sự. Nhưng
mình không dám hét lên. Mình biết hết nhưng vẫn giả vờ ngủ. Nó vừa đau vừa rát. Mình sợ
lắm và không biết nên làm gì hết. Mình không dám kể cho mẹ. Chuyện diễn ra 3,4l/ tuần.
Có lần mẹ mình quên đồ về lấy nên thấy nhưng không rõ vì lúc đó không bật đèn. Mẹ mình
có hỏi mình nhưng mình sợ một phần là do mình bị ám ảnh những lần mẹ mình đùa cợt về
chuyện qh của bố mẹ nên mình không dám nói thật. Nhưng mẹ mình hình như cũng nghi
ngờ nên có tuần mẹ đi làm rồi vẫn quay lại. Rồi mẹ mình không cho thằng đó ở chung nhà
mình nữa. Mình mừng tưởng mọi chuyện sẽ kết thúc. Nhưng không :) Năm lớp 4. Bố mẹ
mình cãi nhau. Mẹ ngủ trên giường còn bố ngủ dưới đất. Vì giường nhà mình kê ngang kế
bên TV nên mình nằm dưới đất để xem TV cho rõ. Và ngạc nhiên chưa. Mình bị chính bố
ruột mình hãm hiếp :)) Đợt đó mẹ mình phát hiện ra ổng có bồ rồi nên nhà mình 1 tuần cãi
nhau đánh nhau nhiều hơn ăn cơm. Ông cũng nghỉ việc luôn nên chỉ ở nhà. Hôm đấy mẹ
mình đi làm sớm. :) Mình hận ông ý. Mình ghét cả mẹ mình. Mình ghét mẹ tại sao lại để
mình thấy những cảnh kia. Mình ghét mẹ vì mẹ chỉ biết cam chịu mà không làm gì hết.
Mình càng thương mẹ bao nhiêu thì mình càng ghét tính cách của bà ấy bấy nhiêu. Mẹ
mình phụ thuộc ông ý quá nhiều. Nên lúc xảy ra chuyện kia giữa ông ý với mình mình càng
không dám kể. Mình ghét tính cách nhu nhược của mẹ mình. Lúc mình học cấp 2 nhiều lần
thấy bố mình uống rượu say nằm đấy mình chỉ muốn cầm con dao xiên cho ông ý một phát
rồi mình tự sát theo. Bây giờ mình hạn chế nghĩ đến những chuyện ấy chứ mỗi lần nghĩ đến
mình lại thấy tởm. Mình bị ám ảnh nặng. Mình sợ thấy mấy ông già đi với mấy cô trẻ trẻ. Sợ
ở một mình với bố mình.
Em cũng suy nghĩ rất nhiều rồi mới quyết định sẽ gửi câu chuyện của mình về cho các
anh chị. Ngày trước em đã từng bị thầy giáo của em lợi dụng. Năm em học lớp 7
trường em có mấy lớp bổ trợ cho học sinh đi thi học sinh giỏi và em cũng được đi học
một trong những lớp ấy. Thầy giáo dạy hóa của em hồi ấy là thầy trẻ chắc chỉ mới 25
26 tuổi còn chưa lấy vợ. Hồi đấy lớp học hóa đấy chỉ có mình em là con gái nên thầy
đối xử với em cũng rất đặc biệt, em chỉ nghĩ là thầy có cảm tình với em vì em là con
gái mà lại học giỏi hóa nhưng sau một thời gian và thầy có nhiều hành động khác thì
em nghĩ là mọi chuyện không đơn giản như thế. Thầy thường hay mua đồ cho em, chỉ
cho em thôi và đưa riêng cho em những lúc nghỉ hoặc lúc học xong. Lúc thì bánh kẹo
bim bim, sách vở bút... vân vân. Thầy còn hay giữ em lại nói chuyện còn hay hỏi các
mối quan hệ bạn bè hỏi em có người yêu chưa. Em cũng thấy lạ nhưng chỉ nghĩ thầy
teen nên thoáng và vui tính. Có một hôm thầy nói với em là thầy rất thích nói chuyện
với em và quý em nhưng lại chỉ được gặp và nói chuyện với em ở trường và đưa em
một cái điện thoại di động bảo em đem về dùng để nhắn tin gọi điện nói chuyện với
thầy. Em từ chối nhưng thầy cứ bắt em cầm còn nói là để nếu có bài tập khó thì cứ
gọi điện hỏi thầy. Lúc ấy em còn bé chưa bao giờ được ai cho cái gì đắt tiền như thế
nên còn thấy cảm động nữa, em nghĩ mình yêu thầy. 1-2 tuần sau thầy gọi điện và
nhắn tin cho em rất nhiều và em có cảm giác như thầy là người yêu của em vậy. Em
còn thấy hạnh phúc nữa. Bây giờ nghĩ lại chỉ thấy sao hồi ấy mình đần độn ngu xuẩn
như thế. Em cứ chui chui nhủi nhủi giấu giếm bố mẹ em chuyện giữa em và thầy mà
bố mẹ em đi buôn hàng cám nên ở cửa hàng cả ngày đến tối mới về chỉ có em và anh
trai ở nhà. Được một thời gian thì thầy và em hẹn hò thật, thầy hay hẹn em đi uống
trà sữa, đưa em đi ăn kem. Rồi một hôm thầy đưa em về nhà thầy, nhà trọ ở cách khá
xa nhà em và bắt đầu gạ gẫm em ngủ với thầy. Em không đồng ý nhưng thầy vẫn đè
em ra ôm hôn và sờ khắp người em định cởi quần áo em. Sức một đứa con gái không
thể chống cự nổi nên em sợ quá khóc rống lên và hét lên là em đau quá thì thầy
buông em ra và nói dỗi em là thầy yêu em nên mới thế em đừng có làm ồn kẻo người
khác nghe thấy. Sau đấy em đâm ra rất sợ thầy và không muốn tiếp tục làm người
yêu thầy nữa vì người đàn ông lúc ấy đè em ra không phải người thầy mà em yêu nên
em tránh mặt thầy và tắt điện thoại không nghe và trả lời tin nhắn. Sau đó thầy có
níu kéo và hẹn hò thề thốt với em rất nhiều nhưng em không muốn nghe. Thật sự với
em khi ấy chỉ là một mối quan hệ yêu đương bình thường thôi nhưng bây giờ em nghĩ
lại chỉ thấy sao mình ngu thế. Em chỉ muốn kể chuyện này để cho mọi người thấy có
khi mình tưởng mình hiểu một người nào đó nhưng người đó có thể rất khác với những
gì mình nghĩ và nếu không cẩn thận người con gái chỉ có thiệt thôi.
Mình đã từng nghĩ có lẽ mình sẽ phải chôn kín câu chuyện này, tự vượt qua nó mãi
khi đến biết đến page, mình hi vọng rằng sau khi nói ra mình cố thể vơi đi phần nào
nỗi ám ảnh trong lòng. Sau khi tốt nghiệp cấp 3, mình lên Sài Gòn ở cùng gia đinh
chị Hai. Anh rể mình là nguòi mà đi đâu ai cũng bảo: "Con H may mắn lắm mới kiếm
được thằng chồng như thế, người gì vừa hiền, có học thức, thương yêu vợ con, cũng
biết nấu ăn, lương cao. Và mình đã xem hắn là tấm gương cho mình cố gắng phấn
đấu, mãi đến khi xảy ra chuyện. Mình bị hắn quấy rối tình dục. Thường thì mỗi khi
chị mình đi công tác mình đều về quê, nhưng hôm đó mình lên sớm vì hôm sau có
tiết học. Vẫn như thường lệ: về đến nhà, tắm rửa ăn cơm, ngồi lướt FB, xem bài sơ
qua rồi đi ngủ. Mình cs thói quen vào phòng rồi thì mở điện thoại lên một tí mới ngủ.
Đúng lúc ấy anh rể mở cửa phòng bên cạnh (anh rể ngủ cùng 2 đứa con) đi vệ sinh.
Bỗng dưng anh rể chạy vào phòng mình, lấy chăn đắp lên người của mình rồi nói:
"M. ơi anh bị nóng lạnh rồi, cho anh ôm tí xíu, bình thường có chị T. ở đây, mà nay
chỉ đi công tác rồi". Lúc đó thực sự mình đã nghĩ anh rể bị cảm thật, nên nằm im.
Một lúc sau tay anh rể bắt đầu chạm vào ngực mình, rồi luồn tay vào trong áo
chạm hẳn vào ngực, mình giật bắn người, nắm tay anh rể kéo ra. Hắn còn mạnh
bạo hơn: "Đừng sợ, anh không làm hại M. đâu". Những chuyện tiếp theo, mình
không có đủ bình tĩnh để viết nữa, lúc cơn thú tính trong người hắn đã hết, mình lập
tức bay vào nhà vệ sinh tắm rửa, chà đến rát da thịt, chỉ để mong bay đi dấu vết
nhơ nhớp đó, ngồi gục mặt khóc vì tủi thân. Còn hắn thì sao, ung dung về phòng
nằm ngủ thật ngon như đấy là chuyện bình thường. Sáng hôm sau gọi mình dậy,
đưa mình 500.000đ và nói: " Đừng kể cho chị T. nghe nha". Tối về còn đưa cho
mình 1 tờ 500.000đ nữa. Mình không muốn dùng tờ tiền đó, nên lúc ra đường thấy
ai tội thì đưa cho họ. Sau khi mọi chuyện xảy ra, mình cố gắng sáng đi sớm nhất có
thể, rồi đến tối 10h về nhà vì có lần mình về lúc 9h hắn vẫn còn thức, hôm đó mình
run, tay chân lạnh ngắt, cố lấy điện thoại giả vờ nói chuyện với bạn, chờ đến khi
hắn ngủ mình mới dám xuống dưới nhà ăn cơm. Khi ngủ mình khóa cửa phòng, đắp
chăn kín người, quấn thật chặt, cho dù trời có nóng mình cũng mặc kệ. Mình không
dám nói cho gia đinh biết, ba mẹ mình rất tin tưởng hắn, chị mình sẽ suy sụp ra sao,
2 đứa cháu mình còn quá nhỏ…
… Đêm hôm đấy, khuya, nó bảo gặp ác mộng r ôm gối xin sang phòng mình
ngủ. Nghĩ là em trai không có vấn đề gì nên mình dịch ra sát mép giường
bên phải cho nó nằm bên trái. Đến khi mình bắt đầu lơ mơ ngủ thì cảm thấy
có một bàn tay luồn vào ngực mình, sau mông mình cũng cảm thấy cái gì
đấy cưng cứng chạm vào. Mình ú ớ kêu thì nó gằn giọng bảo mình im lặng,
kêu lên để bố mẹ sang thì "em không biết sẽ làm gì chị đâu". Lúc đấy mình
hoảng loạn lắm không biết làm sao và kết quả là mình đã im lặng để nó sờ
soạn mình bằng tay, không cho vào bên trong. Và mình ngờ ngợ có lẽ nó đã
nhìn thấy mình xem cái loại phim đấy. Có lẽ là chính mình hại mình. Sau đêm
đó mọi thứ bắt đầu xảy ra thường xuyên hơn, bố mẹ đi vắng cả ngày nên nó
lợi dụng cơ thể mình bất cứ khi nào nó muốn. Thậm chí có những lúc ăn cơm
tối với gia đình, bên trên thì cười nói vui vẻ rộn ràng, bên dưới gầm bàn thì sờ
mó mình lúc bằng tay, lúc bằng chân. Mọi việc chưa đi quá xa nên mình đã
nghĩ nó chỉ là tò mò tuổi mới lớn, một thời gian rồi mọi chuyện sẽ lại ổn nên
mình đã im lặng. Mình cũng nghĩ tại mình đã khơi cái thú tính bệnh hoạn
trong nó lên nên mình cũng có trách nhiệm chịu đựng chuyện này... Đến tết
năm ngoái, nó lấy lí do bị ngã xe trật chân không đi về quê với ba mẹ, cũng
lấy lí do đấy giữ mình ở nhà chăm sóc cho nó. Mình phản đối thì bị mắng là
không quan tâm em cuối cùng thì vẫn phải ở nhà. Đúng là nó có ngã xe,
NHƯNG NÓ KHÔNG HỀ LÀM SAO CẢ. Bố mẹ đi rồi đêm hôm đó mình mới
biết. Vì đêm hôm đó chính nó đã vùng lên bằng cả cái chân "đau" của nó lên
giường mình đè mình xuống, rồi lần này nó quan hệ với mình. Thậm chí còn
chuẩn bị sẵn condom. Từ tết cho đến tận đầu tháng 3 nó đi du học, gần như
mỗi ngày mình đều được hưởng sự "chăm sóc" đặc biệt của em trai. Trước
đêm nó đi nó nói "yêu" mình, thậm chí còn bảo mình không được qua lại với
ai đợi nó về. Nhưng tất cả những gì mình cảm thấy bây giờ là ghê tởm bản
thân mình, ghê tởm nó, thù hận nó, nhiều lúc mình muốn giết nó rồi sau đó
vào tù cũng được, hoặc là cũng tự cho mình một nhát cho đỡ bị giày vò nữa.
Sắp đến tết, nó lại sắp về rồi...
Chào page. Thật may mắn khi mình được biết tới S.O.S khi tinh thần mình đang
vô cùng bất ổn. Tình cờ đọc được những câu chuyện của các bạn viết trên đây
mình nghĩ rằng mình có thể tìm được sự đồng cảm cho câu chuyện của mình.
Mình là nữ, năm nay 17 tuổi. Quá khứ của mình chỉ đẹp cho tới khi mình học lớp
3. Năm đấy mình bị một người đàn ông có quan hệ họ hàng xâm hại tình dục
ngay tại nhà mình. Mình rất quý người đàn ông đó, hơn nữa vì ông ta là cựu
thương binh, bị mất một chân nên mình hoàn toàn tin ông ta là người tốt. Tuy
chỉ đến chơi một hôm nhưng ông ta rất chiều mình. Buổi trưa hôm đó lúc nghỉ
ngơi ông ta và mình cùng ngủ trong phòng mình. Mình khi đó còn quá bé và
hoàn toàn coi ổng như người thân nên không đề phòng gì cả. Lúc đang ngủ tự
dưng ông ta quay sang sờ vào vùng kín và nói muốn kiểm tra mình. Mình thấy
kỳ cục và khó chịu nên có đẩy ra nhưng ông ta cương quyết kéo quần mình ra
để sờ. Đến lúc mình tỏ ý sợ và sắp khóc ông ta mới thôi (vì đó là nhà mình). Mình
vẫn ngây thơ tin là ông ta quý mình nên làm vậy. Ngay sau đó vì tò mò nên
mình có kể cho bố nghe, bố mình không nói gì mặt đanh lại và từ lúc ấy không
thấy người đàn ông đó quay lại nhà mình nữa. Mình vẫn không hề hay biết về
chuyện bị xâm hại cho đến khi lớn lên. Có lẽ số phận mình gắn liền với chuyện
tồi tệ này. Năm lớp 6 mình tình cơ quen được một người đàn ông sống cùng
xóm. Ông ta dạy mình đá cầu và làm quen với mình. Mình lại yêu quý ông ta,
cho tới khi mình bắt đầu thấy có dấu hiệu lạ. Người đàn ông ấy nhiều khi không
được bình thường cho lắm. Chị mình nói rằng hắn bị điên và cấm mình qua lại
nhưng mình không tin. Cho tới hôm mình đang đi cùng hắn thì gặp một đứa bạn
hàng xóm. Nó thấy hắn thì mặt tái mét, vội vàng kéo mình về. Nó khuyên mình
đừng đi với hắn. Mẹ nó bảo tên đó sau khi đi nước ngoài về thì bị điên, hay dụ
dỗ trẻ con về nhà rồi xâm hại tình dục, thần kinh hắn không bình thường nên
người ta cũng không muốn làm to chuyện. Mình nghe đến đây thì sợ mất mật,
từ đấy tránh hắn như tránh tà, nhưng tên đó sống cùng xóm, nhớ mặt và tên
mình. Nhìn thấy mình hắn đều cười rất nham hiểm nên thực sự mình rất sợ. Đến
lúc lớn lên, biết về chuyện tình dục, mình mới hiểu hồi bé mình trải qua những gì,
từ đấy mình bị ám ảnh và rất ghét người khác động vào người.
Xin chào những admin trong page S.O.S và những độc giả, mình có một
câu chuyện muốn chia sẻ cùng mọi người, câu chuyện tuy đã diễn ra khá
lâu cho tới bây giờ vẫn còn, mọi người trong gia đình ai cũng biết nhưng
trớ trêu thay đều không có trách nhiệm giải quyết vẫn để cái con động
dục kinh tởm đó lẩn quẩn trong nhà mình kể cả con vợ của nó cũng bao
minh cho nó. Ngoại mình có 5 người con, mẹ mình là con đầu và dì thứ hai
của mình thì lấy cái con động dục đó, mọi người tạm hiểu vai vế của nó
trong nhà rồi đó, lúc nhỏ mình xa ba mẹ nên sống với ngoại, cậu, dì nên dì
thứ hai của mình nói mình gọi nó là ''ba nuôi'' đi ờ, hồi đó thiếu vắng tình
cha mẹ nên cũng vâng theo để bù đắp, nó hay chở mình vs con nó đi mua
bánh, kẹo vs mua đĩa hoạt hình nhiều lắm. Mọi chuyện không có gì cho
đến năm lớp 3 thì cái ngày hôm đó mình không quên được, dù bh đã 19t
vẫn ám ảnh, dì thì đi chợ, ngoại thì chở thằng em đi học, còn mình mình ở
nhà vs nó. Còn nhỏ còn mê ngủ nướng, đang ngủ thì trong tâm mình nói là
phải dậy đi giống như có chuyện không hay sẽ đến, cái bật dậy thì thấy
nó đi qua đi lại phòng mình hồi đó nhà mình ngủ chung, nguyên gia đình
của nó ngủ riêng mình ngủ chung vs ngoại và dì út mà ngặt nỗi phòng chỉ
che màng thôi. Cái nó cười cười với mình, mình hỏi nó có gì không? Đột
nhiên nó ghẹo chơi mình từ từ tiến tới mình, lúc đó ngây thơ nghĩ lại muốn
quay lại tát mình 100 cái cũng đáng. Nó bắt ôm lấy mình một cách rất là
nhanh tay nó thì sờ ngực mình còn phát ra những âm thanh kinh tởm
giống như tự thẩm vậy, mình biết có vấn đề rồi cái vùng vẫy cắn vào tay
nó, rất may là tay bên kia nó sắp đụng vào chỗ ấy mình chống cự nên nó
biết nó dừng lại, cái mình đứng ngay góc tường thờ thẫn nó thì ra ngoài
ngồi rung đùi xem tivi như chưa có gì xảy ra.
Sau nhiều lần xóa rồi lại viết, mình đã rất băn khoăn để có thể viết
những dòng này. Những việc mình sắp kể đã lâu lắm rồi, so với câu
chuyện của các bạn trên page này thì cũng ko nghiêm trọng bằng,
nhưng mình rất muốn chia sẻ cho các bạn biết, cũng như 1 lời cảnh
tỉnh. Lần đầu mình bị quấy rối tình dục là năm mình 6 tuổi, mình đã
bị tất cả các anh họ của mình hiếp dâm tập thể. Thật ra thì có lẽ nó
ko nặng nề tới vậy. Trong 5 người anh đó thì người lớn nhất cũng chỉ
học lớp 5, bé nhất thì cũng hơn mình 1 tuổi và hình như có 1 đứa
bằng tuổi mình thôi. Nhà họ hàng mình thì xây kế nhau chung một
khu đất nên mình rất hay qua nhà mấy dì chơi. Hôm đó nhà dì mình
ko có ai hết, mấy anh mới rủ mình vào chơi trò đó. Sau đó thì mấy
anh bắt đầu đo độ dài *hàng* của mình, rồi bảo mình nằm im cởi
quần ra cho mấy anh bỏ vào thử. Lúc đó mình còn nhỏ nên ko có
cảm giác gì ngoài nhột, với cả các anh cũng còn nhỏ nên ko xác
định được vị trí chính xác (???) Đến năm lớp 8, trong lúc mình ngủ
trưa ngay phòng khách của nhà thì có cảm giác có ai đó đang sờ
mò người mình. Mới đầu là sờ ngực mình, sau đó là thọc tay vào
trong để bóp. Rồi 1 hồi giở quần mình ra một lúc rồi thả trở lại, và
bóp vùng kín của mình. Mình có kể cho mẹ nghe, và thái độ của mẹ
mình thì siêu bình tĩnh luôn. Mẹ nói uis con trai tuổi mới lớn nó tò mò
vậy đó…
… Điều đáng sợ nhất đối với em lại không phải quãng thời gian khi em còn nhỏ,
mà là khi em nhận thức được. Khi nhớ lại những chuyện xảy ra với mình, em không
thể chịu đựng được. Đến tận bây giờ, trong mỗi giấc mơ, em cũng đều cảm thấy
đe dọa và những hình ảnh ấy lại xuất hiện và ám ảnh em. Nhưng không chỉ có
thằng con riêng đó. Cả ông anh rể quý hóa nữa. Hắn cũng là 1 kẻ hèn nhát. Hồi
em học lớp 4, 5 gì đó, em hay ra phòng trọ của nhà hắn chơi vì lúc đó vợ hắn (tức
con riêng của bố em mà em đã kể ở trên) sinh em bé. Cho dù em nhiều lần bị chị
ta véo tím cả chân và mẹ em không cho ra đấy chơi nhưng em rất quý trẻ con. Em
thích chơi với chúng và nhín chúng cười. Chúng nó cũng rất quý em và luôn nói
yêu em. Hắn lúc đó có 1 chiếc smart phone. Em thấy rất thích mất trò mà hắn hay
chơi nên xin hắn cho chơi. Hắn bảo em ngồi vào lòng rồi em vừa chơi thì hắn luồn
tay vào trong quần em để sờ mó. Hồi em học lớp 8, thằng kia (con riêng bố em)
đã đánh mẹ em đến suýt chết. Hôm đó hắn tức tối chuyện gì, vào huyên thuyên
với bố em, hắn đi ra thì em đã bảo bố nghe làm gì có chuyện vớ vẩn ấy. Hắn từ
ngoài nghe thấy lao vào tát em ngã dúi dụi. Đầu óc em choáng váng, mắt em mờ
đục. Em căm hận quá! Nhưng thằng bố em nằm uống rượu trên giường, ông
không làm gì để bảo vệ em hết. Hắn đi ra và dọa :"Đ** m** tao sẽ giết chết con
mẹ mày" Em đã không tin là thật, em khóc như mưa và quăng vứt những thứ gần
em nhất. Đến khi em lấy điện thoại để gọi cho mẹ thì ông ấy cũng giằng lại không
cho. Quá phẫn uất, em chạy vào bà ngoại(nhà bà em ở gần đấy, đó là nơi em
cảm thấy an toàn và được yêu thương nhất). Đang nằm khóc thì thằng anh rể
phóng xe vào gọi nói cậu H(tức thằng kia) cầm điếu cày đánh vỡ đầu mẹ em
đang đi cấp cứu rồi. Em bật dậy. Lao đi không để ý gì. Lúc vào phòng khám, bác sĩ
đang khâu đầu và tay cho mẹ em. Phải cắt đi 1 mảng tóc và ngón tay cái mẹ em
cũng toạc ra, người bầm tím hết. Hóa ra hắn đã trút giận lên mẹ em. Mẹ vừa về
thì hắn cầm điếu cày vụt liên tục dồn mẹ em vào tường mà đánh đến gãy đôi cái
điếu ra. Hắn bị công an xã lôi đi. Nhưng mấy ngày thì mẹ em lại xin cho về. Em đã
có lúc rơi xuống đáy cùng, nhưng bằng những suy nghĩ tích cực và sự cố gắng của
mình, em đang ngày ngày đấu tranh để thoát khỏi địa ngục có tên "gia đình"
này. Em cố gắng. Và nhanh thôi. Mẹ con em sẽ có 1 cuộc đời mới, dù có bố em hay
không!
Mình muốn chia sẻ câu chuyện mà mình đã giấu gần 10 năm nay. Mình, sinh viên năm
hai. Chuyện xảy ra vào khoảng thời gian mình học lớp 4. Ông bà nội mình sống ở Sài
Gòn từ rất lâu.mình là đứa cháu được ông thương nhất, và tất nhiên mình cũng rất
thương ông. Chuyện xảy ra vào một tối bà mình đi vắng, , em mình theo bố mẹ về nhà
2 ngủ. Nhà 1 mình có hai phòng, vì rất sợ ma (nhắc lại là lúc ấy mình đang học lớp 4)
nên mình xin ông vào ngủ cùng. Nửa đêm, mình giật mình dậy thì thấy khóa quần của
mình bị mở. Phòng ngủ của ông lúc đó không hề có đèn, nhưng mình nhìn rõ được mồn
một tay ông kéo khóa quần mình xuống . Mình trở mình cựa quậy. Ông lại vờ lăn sang
chỗ khác ngủ như không biết gì. Mình im lặng không dám kể chuyện này với ai. Vậy
nên những chuyện tương tự tiếp tục diễn ra. Hôm khác, mình mặc quần đùi để ngủ, vì
đề phòng nên kể từ hôm trước mình đã yêu cầu ông mở đèn ngủ, đang ngủ mê thì thấy
ông đang ở dưới chân mình, miệng ông thì... mình không dám tả nữa. Thật sự là miệng
ông đang ở ngay bpsd của mình. Mình hỏi "Ông đang làm gì vậy ?" thì được đáp lại
"Có sướng không ?". Mình đã khóc. Mình khóc vì bất lực. Mình đứng dậy chạy vào
phòng của hai chị em rồi đóng cửa lại. Ông vẫn không hề đuổi theo mình, và chắc là
nằm lăn ra ngủ tiếp. Suốt đêm hôm đó mình mất ngủ, câu hỏi "Có sướng không" nó ám
ảnh mình. Và mình hối hận khi đã đòi bật đèn ngủ, khuôn mặt ông lúc đó còn ám ảnh
mình hơn.

Một chiều khác, mình đang tắm, phòng tắm của nhà mình làm ở ngoài trời, tức là
không có ở ngay trong căn nhà mà là mở cửa ra sân sau mới đi được, thời đó hình như
xóm mình nhà nào cũng thiết kế WC kiểu vậy. Trên tường của WC có 4 cái ô hình chữ
nhật nhỏ, giống như để thông gió hay sao đó, nó rất cao. Vậy mà đang tắm, mình cảm
giác có bóng lướt qua ngay ô đó thì mình quay người lại, là ông mình. Ông nói "Mở cửa
ông đưa xà bông cho tắm". Lúc ấy mình hết xà phòng thật, nhưng mình phân vân, sau
mình chỉ hé cửa ra một chút vừa đủ tay chìa ra ngoài nhận xà phòng, thì ông giật
mạnh cửa xông vào. VÀ KHÔNG MẶC GÌ TRÊN NGƯỜI. Ông bảo "Ông tắm chung nha"
rồi làm kí hiệu im lặng trên miệng. Mình thẩn thờ. Cái ngu của mình đó chính là ngàn
lần vẫn không dám lên tiếng. Mình nhớ rất rõ, ông đặt mình lên bồn vệ sinh, sau đó
tiến lại bpsd của mình, và giở trò. Mọi thứ ông làm được là tay và miệng, ông vừa làm
vừa dọa "Nếu ai mà biết thì người xấu hổ là bố mẹ của con". Ừ, mình ngồi im vì bốn chữ
"bố mẹ của con", như cách mà một đứa lớp 4 đang bảo vệ gia đình mình, một cách
ngu ngốc. Mình gõ những dòng này trong nước mắt. Bí mật đáng sợ nhất cuộc đời
mình cuối cùng cũng được giải bày. Mình thấy nhẹ nhõm. Ông mình bây giờ đã không
còn trên đời nữa, ông đã mất khi mình học lớp 6. Bốn ngày đeo tang ông trên đầu, là
bốn ngày kinh khủng đối với mình. Đi ra đi vào nhìn chiếc quan tài có ông nằm đó,
mình khóc vì buồn hay vui, ngay cả mình cũng không biết nữa !
…mình cũng là nạn nhân của việc quấy rối tình dục bởi anh họ. À không,
rất nhiều anh họ, một người bên ngoại và hai người bên nội. Hôm nay
cũng là lần đầu tiên sau 10 năm, mình chia sẽ bí mật này, không một ai
biết đến nó, kể cả ba mẹ mình.
Mình bị quấy rối từ lúc 5 tuổi, liên tục cho đến năm 11 tuổi. Khi còn nhỏ
mình và em gái rất thân với bên nội, vì bên nội có rất nhiều anh chị em có
thể chơi với mình, lại gần nhà, nên chị em mình hay ra nhà đó chơi
thường xuyên. Thằng anh họ đầu tiên quấy rối mình, là con của chị của
ba mình. Hắn rủ mọi ngừoi cùng chơi trốn tìm, và dắt mình nấp vào tủ áo
quần. Trong lúc mình đang hồi hộp đợi người khác tìm ra thì hắn đã 1 tay
ôm mình, 1 tay bịt miệng mình. Hắn nói là sợ mình nói bị người khác tìm
thấy nên phải làm thế. Rồi bàn tay kia bắt đầu mò mẫm bên ngoài lớp
áo của mình, rồi từ từ xuống quần. Mình thấy không thỏai mái nên dãy
dụa mạnh, có lẽ hắn ko ngờ mình dãy dụa nên đã lơi tay để mình thoát
ra. Mình kéo em mình chạy thẳng về nhà và ko nói với ai cả. Nhưng mà
mọi thứ chưa ngừng lại như thế, nó còn tồi tệ hơn nhiều, với cả hai chị em
mình. Lúc đó còn nhỏ nên ko để ý chuyện kia lắm, nên 1 thời gian sau
mình lại cùng với em mình qua đó chơi. Hắn ta rủ mình và em gái vào
phòng chơi tô màu, mình nghĩ nếu có em gái thì hắn sẽ ko làm mấy hành
động kì lạ đó với mình nữa, thế là vui vẻ kéo em gái mình vào chơi. Đây là
hành động mình hối hận nhất CẢ ĐỜI NÀY. Hắn ta tụt quần chị em mình
xuống và đưa thẳng tay vào. Hắn biến chị em mình thành đàn bà bằng 2
ngón tay. Mình ko chảy máu ko bị gì hết, chỉ cảm thấy hơi đau và khó
chịu. Mình sợ đến nỗi chết trân trên giường. Còn em mình chảy trong
ròng ròng, khóc nức nở lao về nhà. Mình cũng ko biết mình đã về nhà như
thế nào nữa. Mình đã rất sợ. Tất nhiên là gia đình biết chuyện. Nhà mình
làm rùm beng hết lên. Vì mình ko chảy máu nên ba mẹ ko biết, cũng ko ai
hỏi han mình mà chỉ quan tâm đến em gái mình. Các bạn biết điều khốn
nạn nhất là gì ko ? Thằng chó đó chỉ bị đánh cho nằm liệt giường. Còn
nhà nội thì đền cho em gái mình MỘT HỘP BÁNH và xin lỗi, mong bên
ngoại đừng làm ầm ĩ nữa. Còn thằng kia ko thấy 1 lời xin lỗi nào cả…
Trong một lần tình cờ thì mình được biết đến page. Mình đã
vào page và đọc rất nhiều bài viết chia sẻ của các bạn. Mình
rất vui khi những câu chuyện các bạn chia sẻ nhận được sự
thông cảm, giúp đỡ và có cả sẻ chia. Những comment đó đã
giúp mình mạnh dạn chia sẻ câu chuyện của mình
Mẹ mình là giáo viên, lại đi dạy xa nhà, bố mình là một tên cờ
bạc, rượu chè bê tha. Hồi đấy mình còn nhỏ nhưng đã chứng
kiến nhiều chuyện không hay, thậm chí ám ảnh tới tận bây
giờ.
Bây giờ mình xin được gọi bố bằng "hắn" vì nói thật, mình
không xem hắn là bố mình. Lúc mẹ mình đi dạy, hắn đánh bài
đánh bạc, không tiện bỏ mình ở nhà một mình, hắn đem mình
đi cùng, qua nhà bác N, người được coi là chí cốt của hắn. Nhà
bác N có một đứa con gái, hắn bảo chị kia trông mình, để hắn
khỏi vướng bận, tha hồ ăn chơi nhậu nhẹt. Mặc dù mình quý
chị này lắm nhưng cũng không ngờ một người như chị lại có thể
dùng những hành vi như thế mình. Chị bảo mình cởi quần rồi
nằm xuống, mình không muốn làm theo, muốn chạy ra "bố"
nhưng đã bị kéo lại và đè xuống, mình sợ hãi và hét lên, nhưng
có lẽ giọng mình chưa đủ lớn, cộng với việc ngoài kia đang " 1 2
3 dô" nữa. Chị đè lên người mình, cọ sát vùng kín vào người
làm mình cảm thấy đau và rất khó chịu ( Mình là gái ), tay chị
thì lần mò tới ngực mình, nhưng mình còn rất bé, ngực còn
chưa phát triển, tay xoa xoa bóp bóp làm mình cực kỳ đau và
khóc thành tiếng, nhưng dù mình có khóc to thế nào thì cũng
chẳng ai nghe. Sau đó chị cho mình 2 cái kẹo mút và bảo đừng
kể cho ai, vài bữa chị cho nhiều kẹo ngon hơn, lúc ấy mình nhỏ
lắm nên rất dễ bị dụ dỗ bằng những lời ấy…
. Hôm đấy như bao ngày, vì là phòng riêng nên mình sau khi tắm xong đã không mặc đồ
mà đi thẳng ra ngoài thì người anh trai hơn mình 10 tuổi đang ngồi trên giường mình.
Mình đã giật mình và chạy lại vào nhà tắm nhưng hắn vẫn đuổi kịp mình. Người hắn
nồng nặc thứ mùi ghê tởm gì đó ( mãi sau này mình mới biết nó là mùi rượu ), hắn giữ
chặt tay mình và ép mình xuống sàn nhà tắm, mình đã cố gọi mẹ nhưng hôm đó bà
ngoại mình bị tai biến và mẹ đã ở lại bệnh viện cả đêm, nhưng ông ta lại nghe thấy, ông
ta chạy lên và thấy mọi thứ. Mình đã rất sợ hãi, mình đã van xin ông ta lôi hắn ra, nhưng
ông ta không làm vậy, ông ta bỏ ra khỏi phòng tắm và mình đã ngây ngô nghĩ rằng ông
ta gọi người giúp. Nhưng ông ta trở lại với một cái khăn, ông ta buộc chặt tay mình và lôi
mình lên chính chiếc giường mình vẫn ngủ trong 3 tháng qua mặc cho mình vùng vẫy,
kêu gào, khóc lóc và cầu xin. Cả đời này có lẽ mình mãi mãi không thể quên ngày
22/7/2008, ngày đã ám ảnh mình đến nay là 14 năm. Ông ta ghì chặt 2 chân mình
xuống giường và quát lớn: “Mày và mẹ mày chỉ là 2 con ph* mà thôi. Chúng mày phải
phục vụ bố con tao.” - Mình chưa từng quên một chữ nào những lời ông ấy nói. Rồi ông
ta cho cái đó của ông ta vào mình, cơ thể mình chỉ như muốn nứt ra, nhưng mình quá yếu
không thể làm gì được, mình chỉ biết khóc và cầu xin, mình đau như muốn ngất đi thì cuối
cùng ông ta cũng chịu đi ra. Cứ tưởng rằng mọi chuyện đã hết thì đến lượt người anh trai
mình, hắn làm mọi chuyện với mình y hệt những gì ông ta làm, cứ như vậy mình không
biết đã ngất đi lúc nào. Sáng hôm sau là một ngày mưa to, mình tỉnh lại chỉ thấy một mùi
tanh nồng, cơ thể trần trụi đầy vết xanh tím của mình và những vệt đỏ ở ga giường làm
mình thấy buồn nôn. Mình định chạy vào nhà tắm nhưng cơ thể mình vô lực, 2 chân như
muốn nhũn ra làm mình ngã xuống đất. Lúc đó thì ông ta bước vào, mình đã rất sợ hãi,
mình cố bò đi nhưng ông ta túm được chân mình, ông ta nhét một viên thuốc vào mồm
mình và đe doạ mình không được nói ra rồi ông ta bỏ đi. Mình bò vào nhà tắm cố chà
mạnh thân thể để xoá đi những vết kinh tởm trên người mình nhưng không thể. Cả ngày
hôm đó mình không dám ra khỏi phòng chỉ ngồi yên trong nhà tắm để rửa sạch cơ thể
mình. Mọi chuyện chưa bao giờ kết thúc, cứ mỗi lần mẹ mình không có nhà 2 bố con ông
ta đều làm thế với mình và lũ khốn nạn đó mỗi lần đều ghi hình mình để đe doạ. Mình đã
phải chịu đựng dòng dã suốt 3 năm và mình mắc luôn chứng trầm cảm bậc 2. Rồi đến
một ngày, mình đã tự cho mình một lối thoát, mình đã tự cắt cổ tay mình, tuy nhiên mẹ
lại phát hiện kịp và đã cứu sống mình, tay mình khâu 12 mũi và phải nối lại gân, mãi mãi
dị tật. Nhưng mọi thứ không quan trọng, mình mang thai, hình hài trong bụng mình mới
hơn 1 tháng. Mẹ đã rất tức giận và suýt định từ mặt mình chỉ đến khi bà ấy xem được tất
cả đống video bố con ông ta lưu trong máy tính để cười nhạo, khinh miệt và đe doạ
mình. Hôm đó là ngày sinh nhật mình, ngày mình tròn 17 tuổi, ngày mẹ ôm mình và khóc
cả một đêm. Mẹ nói xin lỗi mình không biết bao lần, mẹ nói rằng mình hãy mạnh mẽ lên,
mẹ muốn chúng phải trả giá. Sáng hôm sau mẹ mình đã đâm đơn kiện, lần đầu tiên
trong suốt 3 năm mình dám kể nỗi đau của mình cho mọi người, mặc dù sau đó mình
phải chịu đủ ánh mắt mặc dù thương tình nhưng trong đó vẫn là xa lánh, miệt thị. Hơn 6
tháng trời chịu chỉ trích của mọi người, của dư luận, hàng trăm lần mình muốn từ bỏ và 3
lần mình đã định tự sát vì những lời cay nghiệt, áp lực của mọi người thì phiên toà cũg
kết thúc. Ông ta chịu mức án 18 năm tù giam, còn hắn chịu 15 năm. Sau khi giải quyết
xong mọi chuyện, mẹ đưa mình vào TP HCM, tránh xa nơi đấy ra. …
Gia đình mình ở quê, các bạn cũng biết ở quê cha mẹ không dám nói những
chuyện nên hay không nên làm khi ở cùng người khác giới. Họ luôn tránh né
tuyệt đối không để những chuyện đó lọt vào tai con/em mình. Điều đó có
nghĩa là con/em họ hoàn toàn không có chút kiến thức gì về giới tính hay cái
gọi là xâm phạm. Mình đi học xa phải ở nhà ngoại, gần nhà ngoại có một
anh, nghe nói là bà con xa của mình. Anh hay qua nhà ngoại mình chơi, mỗi
lúc nói chuyện anh luôn nhìn ngực của mình, lúc đó mình cũng không để ý và
nghĩ chắc mình nhìn lầm.
Và chuyện kinh khủng hơn xảy ra. Ngày hôm đó mình cãi nhau với ngoại, nên
bỏ sang nhà anh chơi. Vốn định ngồi chơi thôi nhưng mình lại ngủ quên, cuối
cùng anh để mình ngủ ở trên giường anh luôn. Tối đó, mình mơ màng thấy có
người ôm mình, hôn lên cổ mình rồi xuống ngực. Mình cứ nghĩ là nằm mơ nên
quay người vào trong tiếp tục ngủ. Sau đó lại tiếp tục có cảm giác áo bị vén
lên, ngực bị ai đó bóp mạnh, mình mở mắt ra thì thấy anh nằm trên người
mình, tay bóp ngực mình, mình hoảng quá đẩy ra. Anh lại giả vờ như không
thấy, lại tiếp tục đè mình xuống cắn lên cổ, và ngực mình.
Mình rất sợ, dù anh chỉ dừng ở đó không làm gì quá đáng. Sáng hôm sau
mình về nhà ngoại, có người chị cười cười rồi ghẹo mình: "Tối qua mày ngủ
chung thằng A, nó có làm gì mày không".
Mình im lặng không nói thì chị cười cười không nói, lúc đó mình không hiểu nụ
cười và ánh mắt của chị ấy khi đó là gì, đến tận sau này mới biết. Đến khi học
cấp ba, mình cứ nghĩ là mình sẽ quên tất cả. Lúc đi học mình bị bạn bè ghẹo
là vú bự, đít bự. Nhiều lúc đi vệ sinh, đi ăn những đứa con trai của cả ba khối
đi ngang qua em là y như rằng cười phá lên nói: "Đít nhỏ này chơi kiểu doggy
sướng lắm nè".
Để trong lòng bao nhiêu năm, khi em quyết định tâm sự với một người bạn
thân của mình thì cũng là lúc bạn ấy và em cãi nhau. Hằng ngày hằng giờ
em đều sống trong lo sợ, sợ một ngày bạn ấy sẽ kể cho tất cả mọi người
nghe. Bạn ấy bây giờ rất ghét em, nên em rất lo...
Năm nay mình 25 tuổi. Đây là lần thứ 2 mình dám chia sẻ về nỗi đau mà mình
đã cất giấu hơn chục năm qua. Lần đầu tiên mình từng chia sẻ với cô bạn
thân, khi mình đang năm 3 đại học, nhưng mọi người ạ, cậu ấy k phải người
trong cuộc, cậu ấy lắng nghe nhưng k bao giờ hiểu được cảm giác của mình.
Mình đã tự nhủ sẽ k bao giờ chia sẻ nó với ai khác.
Cho tới mấy hôm nay, vô tình thấy cfs của S.O.S hiện lên, đọc những chia sẻ
của mọi người, mình mới dám nói ra quá khứ ghê tởm mà mình phải trải qua.
Chuyện xảy ra vào năm mình học lớp 2. Mặc dù thương chị em mình nhưng
nhà khó khăn nên ba phải đi làm xa. Ở nhà chỉ có 3 mẹ con, mà mẹ còn phải
lo việc đồng áng, thường xuyên k có ở nhà nên chỉ có hai chị em chơi với
nhau, trông nhà cửa.
Người đó lại là người trong gia đình, anh họ - con trai của bác cả *anh trai
bố*, nên mình lúc đó hoàn toàn k đề phòng và cho đến giờ cũng k dám nói ra.
Mọi khi hắn ta vẫn đến nhà mình chơi, mình cũng qua nhà hắn. Khi ấy có lẽ
hắn cũng 17, 18 rồi, còn mình mới là cô nhóc 7 tuổi. Vì là anh em họ nên có
những lần hắn véo má rồi thơm mình, mình cũng nghĩ nó là chuyện bình
thường thôi, người lớn vẫn hay làm như vậy với trẻ con mà. Còn bạn bè hắn
thấy vậy thì cười. Lúc đó mình k hiểu, nhưng thực sự giờ thì cảm thấy ghê tởm
bởi nụ cười ấy đúng là chứa đầy nham hiểm. Rồi một hôm, hắn ra nhà mình
rủ mình vào nhà hắn chơi, mình ngây thơ lắm, hồn nhiên lắm, chạy theo hắn.
Ngu lắm mà. Nhà hắn k có ai cả. Hắn kéo mình vào buồng, đóng cửa, rồi kêu
mình tụt quần xuống kheo chân và nằm ra sàn. Thật nhục nhã. Mình k hiểu
và cũng k biết hắn định làm gì. Phản xạ của một đứa trẻ con là nghe lời người
lớn, người lớn ấy là anh mình thì lại càng phải nghe lời. Rồi hắn đã làm
chuyện đó. Thậm chí khi đang làm, bất ngờ có người đến tìm, đứng ngoài cửa
gọi, hắn còn ra hiệu bảo mình im lặng. Và họ về. Mình hận lúc ấy k lên tiếng.
Nhưng cũng bởi vì mình có ý thức việc xảy ra đâu mà kêu. Mình ngu. Hắn lại
tiếp tục. Xong, hắn bảo mình mặc quần lại rồi dặn k được kể với người lớn, k
sẽ bị mắng. Trẻ con đúng là ngây thơ, mình k dám kể. Cũng k ý thức được
việc mình đã bị ấu dâm, mất trinh. Sau hôm đó vùng kín của mình đau rát.
mình nói với mẹ, nhưng mẹ chỉ nghĩ do va đập, chạy nhảy thôi. Giờ hắn đã có
vợ và ba đứa con, chúng gọi mình là cô. Nhìn thấy hắn mình thật sự sợ và ghê
tởm. Có lẽ hắn thì đã quên, và nghĩ đứa trẻ như mình cũng k nhớ gì. Đúng là
lúc đó mình k hiểu được. Nhưng lớn lên mình dần ý thức được, mình k quên
nổi, ngày hôm đó ám ảnh mình, đến mức chiếc quần đùi hôm đó ra sao mình
vẫn còn nhớ rõ. K tài nào quên được. …
Từ khi mình được sinh ra, mình và mẹ là nạn nhân của phong tục “trọng nam
kinh nữ” trong suốt khoảng thời gian mẹ mình làm dâu ở nhà nội.
Mình từng bị cưỡng bức ngay ngày đầu tiên đi học lớp 1 bởi một đứa cùng
tuổi – lạ ghê nhỉ, đến giờ mình vẫn không hiểu 6 tuổi thì nó có cái gì để làm,
nhưng mình chẳng nhớ gì cả, ngoài cảm giác ghê tởm nó, và ghê tởm bản
thân mình. Chuyện kể ra thì cũng dài lắm, nhưng tóm gọn lại thì chuyện đó
chỉ chấm dứt khi mình cuối cùng cũng tìm được một con đường khác để lội bộ
từ trường về nhà…
Lớp 3, minh bị chú họ lạm dụng tình dục suốt một quãng thời gian dài. Vì sao
nó chấm dứt, mình thậm chí còn không nhớ nổi.
2 chuyện này, gia đình mình không một ai biết, và cũng sẽ không bao giờ
biết.
Lớp 5, mình bị trấn lột tiền, bị đánh đập bởi 1 đứa con gái cùng lớp suốt một
khoảng thời gian dài.
Suốt quãng thời gian cấp 2, mình bị bắt nạt và bị sàm sỡ chỗ đông người rất
nhiều lần, có 1 lần mình bị sờ ngực nơi công cộng bởi chính cái thằng đã
cưỡng bức mình... À mà hồi đó mình mập và xấu lắm, ngực cũng lép nhưng
vẫn trở thành mục tiêu.
Lớp 6-7, mình bắt đầu dậy thì, mình ăn khá nhiều và phát tướng. Nhiều cô dì
bạn mẹ tới chơi, mỗi ngày đều chê mình mập và xấu xí. Dần dà khiến mình tự
ti vào ngoại hình của mình và khiến mình quyết định làm 1 chuyện ngu xuẩn
nhất trên đời: bỏ đói bản thân để giảm cân. Kết quả thì mình trở nên suy dinh
dưỡng ở cái tuổi cần nhiều dưỡng chất để phát triển chiều cao và cơ thể
nhất. Đến khoảng lớp 8-9, mình dần dần ý thức được chuyện bị cưỡng bức
nó là như thế nào. Cộng hưởng với việc bị mối tình đầu và cô bạn thân nắm
tay nhau phản bội, mình trở nên tuyệt vọng và bắt đầu những hành động
tiêu cực.
Đầu tiên, mình harm self bằng cách cắt tay và bỏ đói bản thân, nghĩ lại thật
ngu ngốc, nhưng mà chúng thật sự đã giải thoát mình khỏi nỗi đau tinh thần
trong một phút chốc đó.
Dần dà, nỗi đau và sự tuyệt vọng càng lúc càng lớn hơn, mình bắt đầu tìm
cách tự tử thật và đã suýt thành công Nhưng mẹ mình đã phát hiện kịp thời.
Cả cuộc đời này, có lẽ mình sẽ không thể nào quên được ánh mắt của mẹ
nhìn mình lúc đó. Mẹ nhắc nhở mình rằng, mình vẫn còn có gia đình ở đây.
Mình đã không định nói ra điều này vì mình đã vượt qua thời kỳ
khủng hoảng đó rồi, nhưng mình thấy có rất nhiều bạn nói ra được,
thì mình cũng sẽ nói được!
Năm lớp 6, mình chuyển về quê học, mình thì đi học bằng xe đạp và
đường đến trường khá vắng, thế nên mình cũng hơi sợ. Mình mặc
đồng phục trường, cố ý khoác thêm lớp áo dày, che mặt kín mít, đạp
xe nhanh hết cỡ giữa trưa nắng gió to. Rồi chuyện gì đến cũng đến,
một chú chạy cub lao xe tới chặn đứng xe đạp mình lại, mình sợ tông
vào xe máy sẽ té, lúc đó còn bé quá chân chống không được nhỡ bị
gãy chân nên mình bất chấp lao xuống bãi cỏ kế bên. Chú đó sấn lại
hỏi dồn dập, hỏi rất nhiều nhưng không muốn để mình trả lời lấy một
giây. Mà các bạn biết ý đồ của chú đó là gì rồi đó, hôm đó mình bị
bóp ngực cực kỳ mạnh, đau đớn m thấy may mắn vì không bị chuyện
lớn hơn, thế nhưng bóng đen dơ dáy vẫn ám ảnh mình. Mình muốn
nói với những ai luôn muốn đổ lỗi cho nạn nhân thế này, không cần
các bạn nói đâu, tự bản thân chúng tôi khi gặp chuyện như thế đã
một phần nào cho rằng bản thân mhoảng loạn vô cùng, nhưng mình
ý thức được sẽ có chuyện lớn nữa xảy ra nên vùng dậy lấy xe tông
vào chú ấy bỏ chạy về trường gấp, may mà chú đó không đuổi theo.
Kết quả hôm ấy mình muộn học, quần áo dơ dáy, xe đạp bị hư, thế
nhưng tất cả chỉ là nhỏ nhặt một khi bản thân mình đã bị nhuốm bẩn
như thế. Mình đã vượt qua hoảng loạn sau sự kiện đó, cũng cảình bẩn
thỉu rồi, và chúng tôi sẽ sống mãi với sự đau đớn đó, không giống các
bạn chỉ biết ung dung gõ phím, cào xé tâm hồn người khác. Vì chuyện
này mà mình đã có khoảng thời gian kinh hoàng, luôn cho rằng mình
không xứng đáng để ai yêu, hay yêu ai, không đáng để bố mẹ thương
hay sống vui vẻ nữa.
Từ khi mới bắt đầu biết nhận thức, khoảng 3, 4 tuổi gì đó, mình
đã bắt đầu có những ấn tượng về tình dục và đó là những ấn
tượng không hề tốt mà trong những lần sơ ý của ba mẹ mình,
minh đã vô tình phải biết. Những lần bắt gặp đó, mình k hiểu là
ba mẹ đang làm như vậy để làm gì, chỉ cảm thấy rất ghê tởm,
đến bây giờ khi mình đã lớn và thậm chí mình cũng đã có qh
với bạn trai, mình vẫn cảm thấy kinh tởm khi nghĩ về những
hình ảnh đó. Mình còn ghét bản thân mình vì đã biết nhận thức
sớm như vậy, quá thông minh trong trường hợp này để làm gì
chứ.
Năm mình vào tiểu học, có lần, mình vô tình tìm thấy một đĩa
VCD mà mình biết chắc là ba mình giấu ở đó, mình không biết
là gì muốn mở ra xem và trên đó toàn những hình ảnh thông
tin, đồi trụy, dâm tục nội dung về một triều đình với những ông
vua quan háu sắc, tuyển rất nhiều đàn bà con gái vào để hiếp
dâm, bạo dâm bằng cách nhét nhiều thứ vào chỗ đó của người
con gái, rất ám ảnh.
Mình kể ra đây để mong rằng, thứ nhất, các bạn đã, đang và
sẽ làm phụ huynh, hay ý tứ một chút, đừng để con trẻ nhìn thấy
những hình ảnh không tốt ngay từ chính cha mẹ chúng nó, rõ
ràng sẽ có những tác động tiêu cực đến cuộc sống và tâm lý
của nó.

You might also like