You are on page 1of 5

Xin Phép Hôn Em

"Xin phép được, hôn em, chỉ một lần!"


Má ửng hồng, cúi mặt, em khẽ: "không…"
Nhưng trăng đùa, sao ghép đôi, gió đẩy ...
Và anh đã, hôn em, lịm môi nồng.

Hư quá nhé, hôn chẳng cần hỏi phép,


Anh đích danh, một trên trộm thật rồi,
Một nụ hôn, rồi một nụ hôn nữa,
Không xin phép, chỉ là hôn "đại" thôi.

Chiều hôm nay, có người, từ xa lắm,


Nhớ nụ hôn chưa xin phép lịm môi.

Không thèm anh!

Cớ làm sao, hôm qua anh thất hẹn?


Anh nhắn tin: "Bến nước cũ, gặp em"
Vậy mà anh để mình em thơ thẩn,
Không thèm anh, nhất định, sẽ không thèm!

Thế nhưng mà, tại sao anh không đến?


Trời không mưa, cũng không nắng lắm mà,
Anh nhức đầu, hay là anh cảm mạo?
Hay bất ngờ, một "cô gái" ngang qua?

À, không ghen! Em chẳng bao giờ ghen


Anh cứ việc dạo phố với "người quen"
Em sẽ về, ghé rủ "anh hàng xóm"
Cùng sánh đôi, coi phim, và ăn kem.

Thế nhưng mà, tại sao anh lại quên?


Vô tích sự, cái phone, cứ nằm yên!
Ngày hôm nay, ngày mai, ngày mốt nữa,
Không thèm anh, nhất định, sẽ không thèm!

Nhớ

Anh đang ở đâu hỡi người yêu?


Sao nắng vương vãi trong gió chiều
Làm em ngỡ anh về đâu đó
Hồn thác loạn gọi tên anh yêu.

Em đi tìm anh ở khắp nơi


Chắc còn tìm góc bể chân trời
Anh biết không, có người đi lạc
Gọi tên anh nhạt cả vành môi.

Nhớ anh kinh khủng anh biết không?


Như có ai đâm xé trong lòng,
Tim không chết, vẫn còn thoi thóp
Yêu anh từng nhịp đập, biết không?

Nhớ anh nhiều lắm người yêu ơi,


Mà đâu chỉ mình em nhớ thôi
Xa anh, vạn vật đều ngơ ngác
Hoa quên thơm, cỏ héo mất rồi.

Gửi nụ hôn

Gửi nắng đầu ngày cho anh yêu,


Văn phòng chắc bận rộn rất nhiều,
Hôn anh thì sợ người ta thấy,
Đành nhờ hạt nắng hôn anh yêu.

Gửi em, anh nhé, nụ hôn say,


Trong gió, trên những đầu ngón tay,
Em sẽ giăng tóc lùa gió lộng,
Đón lấy nụ hôn anh qua đây.

Thư không gửi

Anh sẽ thấy những lúc em mỉm cười,


Anh sẽ thấy những lúc em đùa vui
Anh sẽ thấy em như nàng công chúa,
Chẳng biết đâu, đau khổ của cuộc đời.

Em biết giấu tất cả những nỗi buồn,


Sẽ không để anh thấy lúc lệ tuôn,
Bởi em biết cuộc sống anh tất bật,
Không thể nào, vì em, mà nặng hơn.

Em rất muốn một thế giới bình yên,


Không cạnh tranh, ích kỷ, chẳng ưu phiền,
Em sợ lắm, những tham lam, giành giựt,
Những con người, chẳng biết, có đời riêng?

Nếu một mai, anh bỏ đi thật xa,


Em sẽ chẳng, cản đường anh đi qua.
Là tất cả, hay là không gì cả,
Chẳng cần đâu, phải áy náy xót xa.

Em chẳng phải cô bé yếu đuối đâu,


Trong tay em, có riêng một tinh cầu
Gộp vui buồn, một mình em biết rõ,
Dẫu có anh, hay không có, mai sau.

Em đã viết, một bức thư rất dài,


Về rất nhiều quá khứ đến tương lai,
Nhưng có lẽ, không gửi, chắc không gửi (...)

MvaN - 07/2006

Em bặm môi, nhất định sẽ không khóc,


Giận anh lắm, cứ cái tội đào hoa,
Ai gửi thư? tin nhắn? ai tặng quà?
Em chẳng thèm, làm người yêu anh nữa.

Anh đừng nghĩ, vì anh, em đau khổ,


Anh sẽ chẳng hề thấy lệ em rơi,
Em đánh phấn, thoa son hồng lên môi,
Anh sẽ thấy, em không bao giờ khóc.

Và rồi em, đổ lì, đâm gai góc,


Như cô bé, đã quen được nuông chiều,
Ráng lạnh lùng, ráng tàn nhẫn, ráng kiêu,
Rồi tự mình, thấy mình "hư hỏng" quá.

Thế nhưng anh, dịu dàng hôn môi má,


Vỗ về em, như dỗ đứa bé con,
Vòng tay anh, em trút hết giận hờn,
Anh nhẹ nhàng, cho em mượn ngực áo.

Đâu mất rồi, cứng đầu và ngổ ngáo?


Em tựa đầu, vai anh, khóc ngon lành,
Cám ơn anh, vì anh, vẫn là anh,
Cho em làm người yêu anh lần nữa.

MvaN - 09/2006
Người đã xa rồi

Có những nỗi buồn chẳng kịp gọi thành tên


Có những nỗi nhớ trong đêm còn khắc khoải
Dẫu biết anh chẳng bao giờ trở lại
Phố đã lên đèn em còn đứng chờ ai

Ngày qua ngày nỗi nhớ vẫn đầy vơi


Em đếm thời gian qua từng kẽ tóc
Kỉ niệm xoáy em đi vào cơn lốc
Ngồi một mình lại gặm nhấm cô đơn

Tự bao giờ nét son bỗng buồn hơn


Em nhận ra giữa bao nhiêu chờ đợi
Vẫn mình em với nỗi buồn khó nói
Em một mình trống trải với bơ vơ

Kỉ niệm bên anh em đem dệt thành thơ


Chia nhỏ ra những biển bờ tiếc nhớ
Rồi em biết anh đã không còn nữa
Vẫn đếm tháng ngày, kỉ niệm cũ dần rơi...

Hạnh phúc

Chiều hôm ấy đôi ta cùng dạo mát


Tay trong tay nhìn đường phố lại qua
Nhìn em yêu sao duyên dáng mặn mà
Anh khẽ hỏi "Thế nào là hạnh phúc?"

Em nghiêng đầu và mỉm cười khẽ đáp:


Hạnh phúc như là: "Một cái chăn bông
Một người kéo thì người kia sẽ lạnh
Phải vì nhau thì hạnh phúc chan hòa"

Còn theo anh: "Hạnh phúc là gì nhỉ...?"


Theo anh thì: "Hạnh phúc chính là em"
Vì bên em lúc nào anh cũng vậy
Yêu đời hơn và làm việc hăng say

Anh xạo quá làm sao em tin được


Nói rằng "em" nhưng ai biết em nào?
Ghen như vầy anh biết nói làm sao
Thì thôi nhé anh đền cho câu chuyện
Hãy tựa vai anh mà khóc... 

Có cánh hoa nào mà không tàn úa?


Có hạnh phúc nào sẽ chẳng hư hao?
Có cuộc đời nào không xuống thấp lên cao?
Có môi nào chưa rung vì tiếng nấc?
Có những khoảng cách dù gần trong gang tấc
Vẫn hình như trăm ngàn dặm xa xôi

... Và có những chiều em cảm thấy đơn côi


Hãy về đây, dựa vai anh mà khóc
Kể cho anh nghe chuyện đời gai góc
Chia bớt cho anh cảm giác xót xa
Vì anh suốt đời là một sân ga
Đón nhận buồn vui con tàu em chở đến
Dù có một ngày con tàu em thay bến
Sân ga này cũng vẫn sẽ còn đây.

... Và khi nào sầu nặng dáng em gầy


Hãy trở lại, dựa vai anh mà khóc
Than thở với anh rằng người đời lừa lọc
Sớt bớt cho anh nỗi khổ bị dối gian
Anh sẽ vỗ về "Dù mất cả trần gian"
Em luôn có bờ vai anh để khóc
Em không bao giờ lẻ loi cô độc
Em không bao giờ thiếu một bờ vai
Em không bao giờ thiếu một vòng tay
Khóc đi em, dựa vai anh mà khóc!

Có thể một ngày mình sẽ xa nhau...


Bởi vì Anh? vì Em? hay vì ai đó?
Những dấu hỏi tình yêu vẫn muôn đời bỏ ngỏ
Tìm đâu câu trả lời!

You might also like