You are on page 1of 11

Người đã xa rồi

Có những nỗi buồn chẳng kịp gọi thành tên


Có những nỗi nhớ trong đêm còn khắc khoải
Dẫu biết anh chẳng bao giờ trở lại
Phố đã lên đèn em còn đứng chờ ai

Ngày qua ngày nỗi nhớ vẫn đầy vơi


Em đếm thời gian qua từng kẽ tóc
Kỉ niệm xoáy em đi vào cơn lốc
Ngồi một mình lại gặm nhấm cô đơn

Tự bao giờ nét son bỗng buồn hơn


Em nhận ra giữa bao nhiêu chờ đợi
Vẫn mình em với nỗi buồn khó nói
Em một mình trống trải với bơ vơ

Kỉ niệm bên anh em đem dệt thành thơ


Chia nhỏ ra những biển bờ tiếc nhớ
Rồi em biết anh đã không còn nữa
Vẫn đếm tháng ngày, kỉ niệm cũ dần rơi...
CHO ANH VÀ CHO EM

Không phải chuyện người con gái bỏ đi xa


Hay về một người nào đã chết
Không phải chuyện ngã lòng trước chông gai mỏi mệt
Hay một phút yếu lòng nói dối trước tình yêu

Em cứ nói đi, cứ nói biết bao nhiêu


Thì câu chuyện tình, chuyện đời vẫn thế
Anh vẫn là anh, vẫn tiếng cười ngạo nghễ
Em lại là em, anh lại trở về anh

Đừng nhắc lại lời xin lỗi chân thành


Mong manh lắm, nếu phải kìm nước mắt
Nếu đã một lần, em thấy lòng đau cắt
Thì đấy là anh, là phút cuối cùng

Hãy cứ nói đi chớ có ngại ngùng


Có gì đâu, còn gì đâu nữa chứ
Con Gấu Mèo vẫn nằm vô tư lự
Nó bảo rằng chuyện mình chẳng đáng đâu

Đừng bảo anh mình hôn nhau lần cuối thật sâu
Để sau này không có nhiều tiếc nuối
Thì em ơi những điều là sau cuối
Suốt cuộc đời chẳng quên nổi đâu em

Đừng bảo anh nếu nhớ hãy lấy ảnh ra xem


Con Gấu Mèo cũng bảo chuyện chúng mình không đáng
Đừng bảo anh thử đi về dĩ vãng
Chẳng còn gì níu nổi bước hai ta

Em hiểu lòng anh, anh hiểu hai ta


Sẽ chẳng còn gì cho nhau nữa cả
Những nụ cười, ánh mắt, hay bờ vai êm ả
Em hãy quên đi, em cố quên đi

Nếu có đứa hỏi chúng mày giờ gọi nhau là gì?


Anh sẽ gọi em là kỉ niệm
Để một ngày nếu có điều màu nhiệm
Kỉ niệm sẽ về đúng chỗ bên anh.

Không phải chuyện người con gái bỏ đi xa


Hay về một người nào đã chết
Không phải câu chuyện tình yêu đã hết
Chỉ là một người đã chán rồi đi...
NÓI CÙNG ANH-Xuân Quỳnh

Em vẫn biết đấy là điều đã cũ


Chuyện tình yêu, quan trọng gì đâu
Sự gắn bó giữa hai người xa lạ
Nỗi vui buồn đem chia sẻ cùng nhau.

Em đâu dám nghĩ là vĩnh viễn


Hôm nay yêu, mai có thể xa rồi
Niềm đau đớn tưởng như vô tận
Bỗng có ngày thay thế một niềm vui

Điều hôm nay ta nói, ngày mai


Người khác lại nói lời yêu thuở trước
Đời sống chẳng vô cùng, em biết
Và câu thơ đâu còn mãi ngày sau

Chẳng có gì quan trọng lắm đâu


Như không khí, như màu xanh lá cỏ
Nhiều đến mức tưởng như chẳng có
Trước cuộc đời rộng lớn mênh mang

Nhưng lúc này anh ở bên em


Niềm vui sướng trong ta là có thật
Như chiếc áo trên tường, như trang sách
Như chùm hoa mở cánh trước hiên nhà

Em hiểu rằng mỗi lúc đi xa


Tình anh đối với em là xứ sở
Là bóng rợp trên con đường nắng lửa
Trái cây thơm trên miền đất khô cằn

Đó tình yêu em muốn nói cùng anh


Nguồn gốc của muôn ngàn khát vọng
Lòng tốt để duy trì sự sống
Cho con người thực sự người hơn.
NHỎ XUỐNG PHỐ VÀ ANH XUỐNG PHỐ

Nhỏ dễ thương ngoan hiền như cọng cỏ


Tóc nhỏ dài rối nhịp trái tim anh
Cỏ mượt mà tươi mát biếc xanh xanh
Tóc của nhỏ đen huyền duyên con gái

Nhỏ xuống phố thả lưng chừng lọn tóc


Quyện gió chiều hương bồ kết luyến lưu
Anh xuống phố đêm về nhớ tương tư
Mơ lọn tóc cột duyên hồng mai trúc

Phố một ngày người lại qua đông đúc


Anh ngóng tìm hình bóng nhỏ anh thương
Vạt nắng nào trên tóc nhỏ còn vương
Thành vương miện cài đỉnh đầu công chúa

Xin một lần anh hóa thân thái tử


Đem kiệu hoa rước nhỏ đến hoàng cung
Vườn thượng uyển hai đứa dạo bước cùng
Thật đẹp đôi tình ta như cổ tích

Xưa còn bé ,nhỏ vẫn hằng ưa thích


Đêm trăng tròn Ngoại kể chuyện đời xưa
Nay nhỏ ước , trời lúc nắng lúc mưa
Nhưng tim nhỏ , anh mãi là vua chúa

Cỏ một ngày , cỏ không xanh biếc nữa


Nhỏ một ngày , tóc sẽ bạc màu sương
Hỏi tình anh có còn luyến còn vương
Còn xem nhỏ là đài trang công chúa

NHƯ QUỲNH
CÓ THỂ....

Nếu có ngày
Biết đâu anh quên
Một mình em trông nắng vàng qua cửa
Cà phê nguội và đắng như lời hứa
Lơ đãng chao rơi mảnh lá không cành...

Nếu có ngày
Em soi vào mắt anh
Không tìm thấy mắt em trong đó nữa
Không còn thấy nồng nàn ánh lửa
Lạnh lẽo vắng câm cánh cửa khóa lòng

Nếu một ngày


Bất chợt bão giông
Bất chợt kẻ lữ hành đơn độc
Lỡ chuyến xe sau cùng
Giữa con đường dài dặc
Có thể khóc cùng mưa
Hay tự hát trong lòng
Giông bão tan tành điều ta hằng mong
Nhưng hứa hẹn cầu vồng đâu đó
Cho những trái tim không hề run sợ
Không đổi thay màu trước mọi tai ương.

NGÀY XƯA ....

Nhớ ngày xưa khi em là cô bé


Chạy theo anh vòi vĩnh những trò chơi
Anh bày ra cút bắt rồi năm mười
Để em vui em bật cười khúc khích

Anh thương em chìu theo từng ý thích


Kết tặng em chùm hoa sứ ngát hương
Cả buổi trưa dựng chòi lá cuối vườn
Để cùng em..ta bày trò mua bán

Chơi mãi hoài em phụng phịu em chán


Anh dỗ dành :_Bé đóng vai cô tiên
Một ngày kia giáng hạ bước ngoan hiền
Anh, tiều phu trong rừng mơ mộng mãi

Tròn mắt nai ngác ngơ em sợ hãi :


_Không đâu anh ,bé sợ lắm anh à
Nếu là tiên thì bé phải cách xa
Đâu có được cùng tiều phu gắn bó

Anh ơi anh hãy nghe lời bé ngỏ


Anh đi đâu nhớ cho bé theo cùng
Không làm tiên vì chẳng được trùng phùng
Bé chỉ muốn suốt đời anh bên cạnh

Dẫu là nắng hay những ngày mưa lạnh


Vẫn có anh nhắc nhở chở che em
Rồi mỗi tối khi trăng rớt ngoài thềm
Ta bên nhau anh dạy em học nhá

EM CÒN NHỚ-Ilia Chavadze

Em còn nhớ khu vườn


Nơi ta từng gặp mặt ?
Ngày ấy ta yêu nhau
Một tình yêu ngây ngất

Em hái một bông hồng


Trao cho anh lần nọ :
"Em tặng anh chàng điên
Bông hoa này thắm đỏ"

Và chàng điên của em


Cũng như em ngày ấy
Không biết rằng tình yêu
Sẽ héo tàn chóng vậy

Em còn nhớ hai ta


Ngồi mơ màng lặng lẽ
Anh nghe gần , rất gần
Hơi thở em nhè nhẹ

Rồi không kìm được thêm


Anh hôn em lên má
Em giật mình mỉm cười
Giơ ngón tay đe doạ
Anh và em đều điên
Cũng không hay :từ đó
Cái hôn kia suốt đời
Làm hai ta đau khổ

EM SẼ KHÔNG KHÓC ĐÂU

Em sẽ không khóc đâu


Đó là trò trẻ con - anh vẫn thường bảo thế
Mà em đâu còn là đứa trẻ...

Dĩ nhiên, chia tay là tiếc nuối


và có thể xót xa
Cũng có thể day dứt
Và ám ảnh
Nhưng, mọi chuyện sẽ qua

Em sẽ không khóc đâu


Người đời có ai thừa nước mắt?
Anh chỉ là người xa lạ, với em
Cũng như em, với anh...

Em sẽ không khóc đâu


Chỉ là một hạt bụi đường làm mắt đỏ
Và xung quanh có nhiều người quá
Người ta đang níu áo nhau
Người ta đang vẫy chào nhau
Người ta đang tiễn biệt nhau...

Em sẽ không khóc đâu


Khi con tàu chuyển bánh
Anh sẽ mờ dần
như ảo ảnh
Như một điều ngốc nghếch đã qua

Anh đã ở rất xa
Chẳng còn ai nhìn thấy
Nước mắt em sẽ chảy
Cho những kiêu hãnh, lỗi lầm
Cho những tổn thương...
Cho em và cho anh
Cho những ngày xưa cũ
Không còn ai cười nữa...
Nước mắt em sẽ chảy
Cho em và cho anh...

Em đã yêu anh đến dại người,


Lòng em ngày tháng dễ nào nguôỉ
Yêu anh trên hết tình yêu mến,
Và sẽ yêu anh suốt một đời

Yêu anh trong lúc anh lâm chung


Mới thấy tình em yêu lạ lùng,
Rải hết bầu trời e chưa lấp,
Mong anh lành mạnh mới đang công

Anh lành anh sẽ tặng em chỉ


Tặng cả đời anh, cả hồn thi
Với tất những gì anh ước vọng,
Cả hồn, cả xác, cả tình si

Anh hứa đi anh, hứa thế nghe!


Cho em tưởng tượng, em say mê,
Em quên ngày tháng, đời đau khổ
Để đón hồn anh lúc tái te

Đôi mắt em lặng buồn


Nhìn thôi mà chẳng nói
Tình đôi ta vời vợi
Có nói cũng không cùng.
Yêu hết một mùa đông
Không một lần đã nói
Nhìn nhau buồn vời vợi
Có nói cũng không cùng.
Giời hết một mùa đông
Gió bên thềm thổi mãi;
Qua rồi muà ân ái:
Đàn sếu đã sang sông.
Em ngồi trong song cửa
Anh đứng dựa tường hoa
Nhìn nhau và lệ ứa
Một ngày một cách xa.
Đây là giải Ngân hà
Anh là chim Ô thước
Sẽ bắc cầu nguyện ước
Một đêm một lần qua.
Để mặc anh đau khổ
Ái ân, giờ tận số
Khép chặt đôi cánh song!
Khép cả một tấm lòng

VÌ SAO…
Sao mặt trời lại đỏ
Sao lá cỏ lại xanh
Sao em lại yêu anh
Vì sao em chẳng biết

Sao biển cứ mênh mông


Sao thiên hà vô tận
Sao anh không yêu em
Vì sao anh biết chứ

Sao tình yêu không thế


Giống trong giấc mơ em
Sao tình yêu không thế
Để ta kề bên nhau

Sao tình yêu cứ thế


Cứ muôn đời bão giông
Sao tình yêu cứ thế
Cứ mãi là thinh không

CÓ MỘT THỜI
Có một thời ...anh nhớ mãi không quên
Phút ngậm ngùi,khi chia tay từ tạ
Anh ra đi đến một miền xa lạ...
Bỏ lại sau lưng bao kỷ niệm êm đềm...

Có một thời...đau xót cả con tim...


Khi bước chân đi...nghe tiếng người vẫy gọi...
Ngoãnh mặt thờ ơ...anh quay lưng bước vội
Mà cắn chặt môi...cho lệ chãy ngược dòng...

Rồi cũng một thời...anh mõi mắt chờ trông...


Nhưng khi nhận thư em,anh vô tình chẳng đọc
Để đêm về anh một mình bật khóc...
Gọi tên em...trong những giất mơ hồng!

Rồi cũng một thời...anh khẩn nguyện,cầu mong


Em nơi xa xăm...được luôn nhiều hạnh phúc...
Dù đó là ai?...anh cũng xin chúc phúc !...
Bởi anh không thể về...mang hạnh phúc cho em..

GỬI ĐẾN BẠN…

Mưa cứ tuôn cứ tuôn rồi lại dứt


Gió dạt dào thổi hơi lạnh sang đây
Có một người đôi mắt ngỡ thơ ngây
Ai có biết ánh mắt đầy nỗi nhớ

Từng chiều đến người vẫn ngồi nơi đó


Trời vào hè sao mắt hướng sang đông?
Một mình nghe nỗi nhớ dẫy trong lòng
Thương nhớ bạn nhớ người  nơi chốn đó

Cuộc đời hỡi! Sao gây nhiều chia rẽ


Gây chi nhiều những cảnh hợp lại tan
Để trong tim một khoảng trống hoang tàn
Cho khóe mắt giọt lệ thầm chảy ngược

Ngàn lời nói giờ làm sao nói được?


Vạn nỗi buồn biết chia sẻ cùng ai?
Một mình tôi ôm nỗi nhớ đêm ngày
Ngồi lặng lẽ gởi buồn theo mây gió

Này người ơi, giờ này đang nơi đó


Có vui cười ? Và hạnh phúc hay không?
Có cùng tôi nghe nỗi nhớ trong lòng ?
Và  thương nhớ  tâm hồn này ko vậy ?

Còn riêng tôi lúc nào tôi cũng vậy


Nhớ về người, và nhớ cả trong mơ
Nguyện cầu cho  vì sao ấy sẽ không  mờ…
Để minh chứng cho tình yêu bất diệt

You might also like