Professional Documents
Culture Documents
pho mon giang luc Phẩm Thứ Năm
pho mon giang luc Phẩm Thứ Năm
Nếu bị nước lớn làm trôi xưng danh hiệu Bồ Tát này liền đặng chỗ cạn.
Ðấy là cứu khổ thủy nạn thứ hai. Nếu có trăm ngàn vạn ức chúng sanh bị nước
lớn làm ngập, hoặc sông hồ tràn nhẩy, ao hào đắm chìm trăm họ, vật kiện đều bị
trôi mất. Hoặc giả qua biển, rủi rơi xuống nước trôi nổi. Nhiều thứ thủy tai ác nạn.
Chính lúc nguy hiểm ấy xưng danh hiệu Quán Âm liền được đến chỗ cạn. Nước
trôi là ác nghiệp, xưng danh hiệu là thiện nghiệp, vì hai thiện ác nghiệp này mà
nhất tâm xưng danh, giải thoát là cảm liền được chỗ cạn, gặp hung hóa kiết, chẳng
bị chết chìm là ứng. Nước là thứ gì? Nhĩ căn thông với thận, thận thuộc thủy. Có
nước trong tự tâm nên mới cảm thủy tai bên ngoài. Khi bị thủy nạn, xưng niệm
Quán Âm, đem nhĩ căn nghe trở lại để hàng phục nước nơi tâm, thời thủy nạn
ngoài tâm cũng trừ được khỏi xong. Kinh Lăng Nghiêm nói: Xoay nghe trở lại,
khiến các chúng sanh nước lớn làm trôi, nước chẳng hay làm chìm được. Tức là
nghĩa này vậy. Như vậy thời biết nước phiền não, nước ác nghiệp cũng không còn
gốc rễ chỗ nào đâu mà bám vào đứng vững được nữa. Nhưng mà khi niệm cần phải
nhất tâm cung kính. Nếu chẳng nhất tâm cung kính chí thành khẩn thiết e rằng khó
được linh ứng. Cho nên đã có câu nữa rằng:
Miệng niệm Quán Âm tâm tán loạn,
Hả mồm cựa cổ vậy luống công.
Xưa có người con nhà họ Lưu. Chàng thành tâm tin tưởng Ðức Quán Thế Âm.
Anh phát tâm đi triều bái núi Phổ Ðà. Thuyền anh đi đến giữa dòng Liên hoa
dương hải. Anh tự thấy có ba đóa hoa sen vượt lên khỏi mặt nước biển, lớn bằng
bánh xe. Một đóa có Thiện Tài đứng trên, một đóa có Long Nữ đứng trên, mà riêng
một đóa sen lớn đặc biệt thời Ðức Quán Thế Âm ngự tọa thanh tịnh phi thường,
trang nghiêm diệu tướng, thịnh đức tôn nghiêm. Nhân đấy chàng họ Lưu nhất tâm
phát hiện liền cung kính lễ bái Ðức Quán Âm. Tức thì một trận cuồng phong bỗng
nhiên nổi lên dữ dội, thuyền bị úp chìm. Mọi người trong thuyền đều bị chết chìm
cả. Duy có anh chàng họ Lưu cảm giác được trước mắt anh mơ màng in tuồng có
một người cõng đem anh chạy đi, đi đến một chỗ nào đó liền thả anh xuống. Khi
anh mở mắt thấy vẫn là trước cửa nhà mình. Núi Phổ Ðà cách xa nhà anh có đến
hơn hai ngàn dặm đường. Mà nay chỉ trong tức khắc liền đến. Khi mẫu thân anh
mở cửa, anh chạy vào nhà và thuật việc mới xảy ra cho mẹ anh nghe. Hai mẹ con
rất đỗi vui mừng, nhờ sức oai thần của Bồ Tát gia hộ nên mới được tái sanh một
lần này nữa.
Lại có một gia đình đang lo việc song hỷ cưới rước cô dâu. Trong nhà ngoài
cửa rộn ràng đông đảo, kẻ ra người vào náo nhiệt phi thường. Thủy tai bỗng nhiên
bộc phát, nước lớn tràn mạnh đến, bao nhiêu thân hữu gia đình đều bị cuốn trôi đi
hết. Tức toàn thôn xóm cũng đều bị chìm ngập. Tang điền tức khắc biến thành
thương hải. Người chết kể cả ngàn vạn. Mà duy còn cô dâụ ngồi bình yên trên một
chiếc ghế chẳng chìm chẳng úp, xuôi giòng trôi đi. Phúc nàng may mắn gặp người
cứu sống. Họ nhà chồng cho là quái lạ, hỏi nàng vì sao chẳng bị chết chìm? Nàng
thưa: Nhà má tôi tín ngưỡng Ðức Quán Thế Âm Bồ Tát. Khi tôi thấy nước tràn
đến, tôi ngồi yên trên ghế, nhắm hai mắt, nhất tâm xưng danh hiệu Bồ Tát, cho nên
nhờ Ngài cứu sống.
Cho biết Phật pháp là bất khả tư nghì chứ chẳng phải mê tín đâu đấy. Dưới đôi
mắt nhìn sơ ai cũng nhận thấy thế giới ngày nay là thời đại thế loạn nhân phi.
Chính là ngũ trược ác thế tai nạn diễn ra thường xuyên. Hơn nữa, sự rắc rối của
chúng sanh đang ở trong hậm hực thù hiềm chẳng biết nó bộc phát ngày nào thời
chốn đại địa này không còn vài thước đất yên ổn để cho cái thân dưới hai thước
này núp cho sống sót, đừng mong gì hơn! Duy còn một phương pháp độc nhất là
chư ác mạc tác, chúng thiện phụng hành, mà thôi. Trên đời, sở dĩ có sự tác loạn,
tuy do một vài cá nhân làm đầu sỏ, nhưng kỳ thật cũng là cộng nghiệp chúng ta
chiêu cảm. Mấy năm gần đây các nơi đều bị thủy tai, mà độc nhất là Nam Thông
này khỏi bị. Ðây cũng là nguyên nhân nhờ nhân tâm xứ này hướng thiện nhiều lắm
vậy. Quả báo thủy tai chẳng những nhân gian mà đến thời kỳ đệ nhị đại thủy tai
kiếp, chốn đại địa này cũng không chỗ nào chẳng phải là biển nước. Lục dục, sơ
thiền đều là nước và nước, cho đến ngập nhẩy suốt đến trời nhị thiền. Vì người ở
trời nhị thiền còn có tâm hoan hỷ, tâm này nhất động tức thời làm nhân cho thủy
tai hoành hành.
Ác nghiệp thủy thông suốt ba cõi: Cõi Dục khổ khổ, cõi Sắc hoại khổ và Cõi
Vô Sắc hành khổ. Cho nên gọi là bể khổ mênh mang. Phiền não thủy thông suốt cả
chín pháp giới. Tham dục cũng là nước. Cho nên nói rằng: Sóng khổ hải ái hà, cao
vút ngàn trượng. Thế nhân mê muội trọn ngày suốt tháng trồi lặn nơi bể khổ mênh
mang này. Nếu ai sực tỉnh hồi đầu nhất tâm xưng danh niệm hiệu thì gọi là hồi đầu
tức thị bỉ ngạn là nghĩa liền đến bờ bên kia. Phiền não thủy thông suốt chín cõi.
Cho nên chúng sanh chín cõi đều ở trong bể phiền não. Duy có Phật thấy thủy hỏa
này là chơn thủy, chơn hỏa, thứ nào cũng trong sạch mát mẽ, bản nhiên châu biến
pháp giới đều là Như Lai Tạng tánh, không một món nào chẳng phải là diệu pháp.
Giống như một cậu mù, con trai của phú ông trưởng giả giàu có: Nào là vàng bạc
ngọc báu, nào là của cải thật vật đầy nhà, nào là bàn ghế bằng gỗ quí, kê để nghênh
ngang. Vì mù, mỗi khi đi chạy đụng đầu u trán, vấp chân sưng giò. Chàng ta tức
giận oán ghét những thứ ấy, là đồ chướng ngại vật, vì làm trở ngại cho việc chạy
đi. Cũng như chúng sanh mê muội bản tánh, thời bị nước lửa làm tai hại mà sanh
phiền não. Nếu như quả báo nó trả lại nhãn quang cho cậu mù, thời những thứ
nguyên bửu đầy nhà chật đất này cậu tha hồ thọ dụng. Thì cũng như tâm chúng ta
nhờ trì niệm Quán Âm mà được quang minh rực rỡ, cho nên những lửa, những
nước không thứ nào chẳng phải là Diệu pháp. Rồi nhân đấy mà đem giáo hóa
chúng sanh, làm các Phật sự vậy.