You are on page 1of 2

     Đối

với mỗi con người, có lẽ quãng đời học sinh đều tuyệt vời, trong sáng và vô
cùng đẹp đẽ. Quãng thời gian quý báu ấy của chúng ta được gắn bó với biết bao
ngôi trường yêu dấu. Có người thì yêu ngôi trường tiểu học, có người lại nhớ
trường mầm non,...còn trong tâm trí tôi lại luôn in dấu hình ảnh trường THCS Nam
Hòa - ngôi nhà thứ hai của tôi, nơi tôi đã gắn bó một thời. Chẳng phải ngẫu nhiên
mà người ta gọi mái trường là “ngôi nhà thứ hai” của mỗi người. Bởi ở đó chúng ta
được tiếp nhận tri thức, được rèn luyện đạo đức. Thầy cô như cha mẹ, bạn bè giống
như anh chị em trong gia đình cùng chung sống dưới một mái nhà.

     Ngôi trường THCS Nam Hòa của tôi là một ngôi trường khang trang và đẹp đẽ.
Bước vào cổng trường, dọc theo đường đi là hai hàng hoa vô cùng rực rỡ do các lp
tự tay trồng lên. Sân trường rộng rãi thoáng mát với những hàng cây xanh tươi xào
xạc lá và những cơn gió nhè nhẹ.  Những dãy nhà cao tầng được sơn màu vàng, lợp
mái tôn đỏ tươi. Từng phòng học lúc nào cũng vang lên lời giảng ân cần của thầy
cô, tiếng phát biểu dõng dạc trước lớp hay tiếng cười nói hồn nhiên, trong sáng của
những bạn học sinh. Kỉ niệm với ngôi trường này nhiều lắm kể làm sao cho hết,
thời gian gắn bó với ngôi trường trong suốt quãng thời tuổi thanh xuân cấp hai của
tôi còn nhiều hơn là khoảng thời gian ở nhà. Ngôi trường gắn bó với tôi cả lúc vui
lẫn lúc buồn. Nào là những ngày học thêm sớm tối cùng bạn bè ăn ở căng tin của
trường. Nào là những ngày lao động, trực tuần mệt nhoài. Nào là những ngày trời
lạnh rét run người vẫn đến trường học thêm ca lỡ đến tám giờ tối mới về. Nào là
những ngày trời mưa… Đâu đây trong tôi những ngày lang thang khắp các ngõ
ngách của trường không khác gì những nhà thám hiểm mở rộng tầm mắt đến
những vùng đất mới. Ngôi trường còn ghi dấu không thể nào phai trong tôi vì
những ngày khai trường, 20/11 tưng bừng, rộn rã,...Những  ngày tháng tuyệt vời ấy
lần lượt trôi đi để lại trong tôi những nuối tiếc.

     “Một đời người - một dòng sông...

     Mấy ai làm kẻ đứng trông bến bờ,

     "Muốn qua sông phải lụy đò"

     Đường đời muôn bước cậy nhờ          người đưa ... “

     (Người lái đò)

     Quả đúng như lời thơ, có mấy ai đi suốt cuộc đời mình mà không có người thầy,
người cô dẫn lối. Có mấy ai trưởng thành mà không phải trải qua những ngày
tháng học sinh.Thầy cô - những người lái đò tận tụy hết lòng với nghề, với mỗi lứa
học sinh của mình. Làm sao có thể lớn lên, có thể trưởng thành mà không có thầy
cô ở bên dạy dỗ, dẫn đưa Với tôi, thầy cô như những người cha, người mẹ thứ hai
dạy dỗ chúng tôi thành người. Bốn năm được học tập dưới mái trường này, tôi
không chỉ được học bài học tri thức mà còn học được rất nhiều bài học đạo đức từ
các thầy cô. Bề ngoài trông thầy cô có vẻ nghiêm khắc nhưng tôi luôn cảm nhận
được tình yêu thương của thầy cô đối với học sinh, sự tâm huyết dồn vào những
bài giảng để mong chúng tôi có thể hiểu bài một cách tốt nhất. Tôi hiểu được rằng
yêu thương không nhất thiết phải thể hiện ra bằng những lời nói hoa mỹ mà nó có
thể được thể hiện bằng những hành động âm thầm không phô trương, tô vẽ. Nếu
như người kỹ sư vui mừng khi nhìn thấy cây cầu mà mình mới xây xong, người
nông dân mỉm cười nhìn đồng lúa trĩu bông thì người giáo viên hạnh phúc khi nhìn
thấy học trò đang trưởng thành, lớn lên. Những người bạn là những người đồng
hành tuyệt vời, luôn sát cánh bên tôi trên con đường học tập. Tất cả là những người
anh, người chị, người em thân thiết và gắn bó với nhau trong một đại gia đình rộng
lớn. Mỗi khi buồn bã hay thất vọng, chỉ cần nghĩ đến ánh mắt trìu mến của thầy cô
hay là những nụ cười của bạn bè tôi lại thấy lòng mình ấm áp hơn.

     Tôi biết mình chẳng thể nắm giữ nổi thời gian nhưng tôi vẫn ước thời gian có
thể quay lại để tôi có thể lưu giữ thêm nhiều kỷ niệm tại mái trường này. Tôi nhớ
về những hàng cây sau trường - nơi luôn là điểm hẹn lý tưởng để tránh nắng, tránh
nóng trong những giờ học giáo dục thể chất. Nhớ về những dãy hành lang luôn tràn
đầy tiếng cười của các bạn học sinh. Tôi yêu sân trường này, mỗi khoảng đất, mỗi
chiếc ghế đá đều in dấu những kỷ niệm đẹp của tôi và các bạn. Cây vẫn đứng đó, lá
vẫn reo mừng như ngày tôi vào lớp Sáu, ngỡ ngàng nhìn khoảng sân đẹp đẽ. Vâng,
mọi thứ vẫn vẹn nguyên chỉ có chúng tôi là đang lớn lên.

     Thấm thoắt hơn bốn năm trôi qua, giờ tôi đã là học sinh lớp mười. Học trong
ngôi trường mới với thầy cô mới, bạn bè mới nhưng lòng tôi vẫn không sao quên
được hình bóng ngôi trường cấp hai yêu dấu.

You might also like