You are on page 1of 8

Trận cãi vã trong nhà vệ sinh nam

Tên con trai Số 0 vừa vào trường đã nổi tiếng. Còn số 2 đã nổi sẵn rồi. Học
giỏi, tính hay nổi tiếng. Xinh đẹp nổi tiếng. Và bạn nó – thằng bé số 1, cũng là
một hot boy nổi tiếng.

1221

Hà Nội một ngày đầu đông…

Nó ngồi một mình trong góc quán cà phê nhỏ. Nó ngồi trong một quán cà phê mà lại
uống trà. Mùi trà thơm và ấm quá! Cái rét ngọt ngào này làm nó nhớ, nó nhớ lắm, người
đã xa, rất xa, và thời gian đã qua mãi không trở lại…

Bỗng nó nghe thấy một âm thanh nhẹ nhàng dìu dặt thanh thoát cất lên ở một góc khác
của quán cà phê nhỏ. Một tiếng guitar ngọt và dịu như cái lạnh tái tê này. Quan trọng hơn,
đó là lần đầu tiên nó nghe một người đánh guitar bản My Memory trong Bản tình ca mùa
đông. Đó là một bản nhạc viết cho Violon và piano, mà sao nghe tiếng guitar vừa lạ quá,
mà vừa quen quá…

Người đánh guitar còn rất trẻ. Ngồi cùng một người bạn khác. Nó bỗng có cảm giác như
đang sống trong phim Hàn Quốc thật. Nó tự dưng mỉm cười. Người cầm đàn có một
khuôn mặt sáng lên nét thông minh, và ánh mắt vô cùng ấm áp, đầy tình cảm, nhưng có
gì đó buồn buồn. Anh bạn ngồi cạnh trông có khi còn bắt mắt hơn, và ánh nhìn tươi vui,
không phảng phất u buồn…

Tự dưng trong một vài khoảnh khắc ngắm hai con người như bước ra từ trong phim ấy nó
quên mất nỗi nhớ đang cháy lên trong lòng. Chính giai điệu buồn da diết của bản đàn kéo
nó lại với dòng tâm trạng đứt quãng. 5h30 rồi, nó phải về thôi…

Nó về, không quên đánh rơi lại phía sau một nụ cười, nụ cười có thể làm ấm buổi chiều
đông của hai người ở một góc khác của cái quán nhiều góc cạnh, khi họ tình cờ nhìn lên
một cô bé vừa đứng lên ra về…

___________________________________

Ba tháng sau…

• Mày như dở hơi ý, viết bài văn tự sự nộp cho cô mà mày đánh số nhân vật. Mày
không đủ thông minh để nghĩ ra mấy cái tên à? – Nó mỉa thằng bạn.
• Kệ tao. Toán học là tình yêu của đời tao. Mày không thấy sao, trong truyện của
tao, số của nhân vật thể hiện tầm quan trọng của nhân vật ấy đối với tao - Thằng
bạn bao biện.
• Thế tao số mấy?
• Mày á, mày số 2.
• Thế ai số 1? Nó tò mò.
• Mẹ tao chứ còn ai? Mày hỏi ngu. Thằng bạn cười hóm hỉnh
• Mày ngu thì có, mẹ mày số 1 thì bố mày phải số 2 chứ. Sao lại là tao số 2?
• Này mày ngu thật hay ngu giả vờ thế? Thằng bạn băn khoăn. Con bạn biết nó
quan trọng như thế nào chứ nhỉ.
• Tao giả thật. Nhưng mà nếu tao viết kiểu như mày, thì trong truyện của tao mày sẽ
là số 1. Thật đấy, hehe
• Điêu, thế mẹ mày?
• Mẹ tao là VIP, không có số.
• Thế mày số mấy?
• Tao tự đánh số cho mình à? Ừ thì số 2. Mày đánh số tao số 2 mà. Trong truyện
của tao, tao cũng là số 2. Dù gì tao cũng thích số 2 kưng ạ.
• Thế hả. Thế từ giờ tao gọi mày là số 2.
• Thế tao gọi mày là số 1.
• Số 2 ơi, đội bóng rổ của tao mới có thêm thành viên.
• Tao không quan tâm. Số 2 bỗng lạnh lùng
• Đẹp trai lắm đấy, học giỏi. Nghe nói mới chuyển trường đến kì này. Kể cũng lạ,
lớp 12 rồi, kì cuối mà còn chuyển trường. Nghe bảo anh ấy về các cô mừng ra
mặt, trường mình lại có thêm một thủ khoa đại học mới.
• Tao không quan tâm. Thế chứ có tuyệt vời nữa với tao cũng chỉ là số 0 thôi. – Nó
bỗng chuyển giọng bực tức. - Đối với tao mày là số 1 rồi. Mày đẹp trai, học giỏi,
quan tâm đến tao, cầm kì thi hoạ đủ cả. Lại còn cười duyên chết người. Từ các chị
lớp trên đến các em lớp dưới, ai nhìn thấy mày cũng chết đứ đừ. Chỉ khổ tao thôi.
• Sao lại khổ? Mày sướng chứ. Sướng mà không biết đường sướng. - Số 1 vênh
váo, nhưng mà nó cũng quay ra một chỗ cười sướng đã.
• Thế mày quên mấy vụ tao bị fan hâm mộ của mày gọi ra giáo huấn một hồi về
việc phải từ bỏ mày, phải buông tha mày à?
• Vớ vẩn.

[…]

• Mày ơi hôm nay bạn ý… Thằng bé số 1 chuyển chủ đề.
• Bạn ý là bạn nào?
• Bạn Ngọc ý. – Số 1 nói ngập ngừng
• À, bạn ý làm sao?
• Bạn ý nhìn tao cười. – Trông nó sướng ra mặt
• Thế chắc bạn ý thích mày rồi – Con bé số 2 vui vẻ - Mày sướng nhá. Bạn đấy nổi
tiếng là lạnh lùng ít cười. Nhưng bạn đấy mà cười chắc chắn xinh.
• Ừ, xinh lắm… Thằng bé mơ mộng…
• Trông mặt mày ngu không chịu nổi - Số 2 phì cười – Ai biết đâu anh chàng số 1
trong mắt các cô gái lại trông ngu như thế này vì tình yêu. Mày tỏ tình đi kưng ạ.
Mày mà có bạn gái rồi tao đỡ bị dòm ngó vì tội chơi thân với hot boy…
• Ừ, mà mày cũng kiếm người yêu đi thì hết bị dòm ngó nghi ngờ, tao cũng đỡ khó
ăn khó nói với những đứa muốn đến cưa mày. Lần nào tao từ chối hộ, chúng nó
cũng bảo tao chỉ muốn giữ mày cho riêng tao.
• Mày điên à? Tao còn phải học.
• Mày vẫn nhớ nó à? Thôi quên đi. Đời còn dài zai còn nhiều.
• Tao có điên đâu - Số 2 bối rối – Tao mà thèm lưu luyến lâu thế á.
• Ừ mà như mày cũng khó mà yêu ai được. Ai yêu mày cũng khó nữa.
• Lại sao đây, tao khen mày hết lời, còn mày chê tao hết chữ à?
• À không, ý tao là vì mày quá…. hoàn hảo ý. Mày, can cái tội học quá giỏi, và cái
đầu mày quá thông minh, con trai khó mà với được tới mày.
• Thế nên tao mới yêu mày. Ngày nào tao cũng nhắn tin là tao yêu mày, rồi nhớ
mày, rồi này nọ. Tao bảo tao yêu mày mà mày cứ không tin.
• Tao đang nghiêm túc mà mày cứ đánh trống lảng.
• Tao mà thèm. Tao yêu mày thật lòng, còn mày thì lại yêu bạn Ngọc. Đời tao bi đát
thế đấy. Nó càu nhàu.
• Chả ai nói yêu dễ như mày cả.
• Mày thử xem đã có bao nhiêu người được nghe tao nói yêu mà nói thế? Kể cả nó
ngày xưa cũng chưa… Mà thôi quên đi.
• Mà kể ra nếu tao không học cùng với mày từ hồi mẫu giáo, chứng kiến cả cảnh
mày ị đùn rồi khóc huhu thì tao có khi cũng yêu mày đấy. Khốn nỗi… Số 1 mỉa
mai, đổi chủ đề hộ con bạn đang bối rối ra mặt.
• Thôi mày im đi. Để yên cho tao học. Số 2 xấu hổ.

Thằng bé số 1 yên lặng ngắm số 2 làm bài tập. Sô1 chỉ nói thế thôi, chứ thằng bé hơn ai
hết hiểu con bé là người cẩn trọng trong tình cảm hơn bất cứ ai. Mỗi lần nhìn nó, số 1 lại
nghĩ ai phải phước 30 đời mới được số 2 yêu quí. Thằng bé cũng nghĩ bản thân mình đã
tu nhân tích đức nhiều. Con bạn nó là một người rất… tuyệt vời. Nó là tấm gương của
nghị lực và quyết tâm. Bố nó mất năm nó 13 tuổi. Nó sống với mẹ. Nó là chỗ dựa cho mẹ
nó vững vàng. Mặc dù, con bé cũng yếu đuối, như bất cứ đứa con gái nào thôi… Cứ thỉnh
thoảng khi sang nhà số 1 chơi, nhìn thấy bố thằng bé đi làm về, con bé lại rơm rớm…

____________________________________________

Chiều hôm sau:

Con bé số 2 đến lớp sớm như thường lệ. Nó thích ngồi một mình trong lớp học rộng lớn.
Để mũ vào ngăn bàn, tay nó chạm phải một cái phong bì. Màu xanh da trời, có lẽ là của
một đứa con gái. Kì lạ, ai lại gửi thư cho mình? Nó băn khoăn. Phong bì đề chữ: Gửi
người chưa bao giờ cười

Nó tò mò. Nó cũng ít cười. Nhưng chưa bao giờ cười thì quá đáng. Nó mở ra:
«Cảm ơn anh vì hôm qua đã dựng hộ xe. Sẽ tuyệt vời hơn nếu như anh mỉm cười. Làm
bạn nhé»

Nhầm hàng rồi. Nó nghĩ bụng. Chắc là gửi nhầm cho thằng bạn nó. À không, thằng đấy
biết nó cười duyên nên hay cười lắm mà. Thế thì??? À, có lẽ là gửi cho người ngồi ở chỗ
nó vào buổi sáng. 12 Toán 1. Nó vi phạm quyền bảo mật thư tín mất rồi. Chẹp. Đã trót thì
chét. Ai gửi nhỉ? Nó lật mặt sau. Và nó lặng người đi.

• Ê mày. Nó gọi số 1


• Gì?
• Chỗ tao, buổi sáng, ai ngồi?
• Tao không biết. Có cần tao hỏi hộ không?
• Có.
• Có anh nào tỏ tình à? Lần này mày quan tâm cơ đấy.
• Không. Mày cứ hỏi đi…

Tối hôm ấy:

• Tao hỏi rồi mày ạ. Số mày may đấy.


• May gì?
• Là anh mới chuyển về ý…
• Hả… Nó lặng người đi. Nó bỗng dưng tức giận. Cái thằng số 0 ý hả?
• Sao lại gọi là thằng? Anh ý có vẻ cũng tốt mà.
• Tao thích gọi thế. Thôi chào mày tao đi học đây. Tút… Tút…

Nó ngồi trước cái điện thoại. Bạn Ngọc lạnh lùng mà thằng bạn nó thích… thích cái
thằng số 0 ấy. Cái thư… là của bạn ấy. Tại sao lại như thế nhỉ? Sao lại thích cái loại người
không biết cười? Thằng bạn nó thì quá là hoàn hảo đi. Và điều tuyệt vời nhất ở nó, chính
là nụ cười…

__________________________________________________

Sáng hôm sau, số 2 đến trường học thêm. Con bé thật đểnh đoảng. Để có mỗi cái xe lại
làm đổ cả một hàng… Nó vẫn đang mải nghĩ đến thằng bạn. Đầu óc nó cứ lởn vởn những
0 với 1.

Có người dựng hộ. Chà thời buổi này ít người còn tốt bụng. Nó ngoái đầu ra định nói:

• Cảm… Nó nhìn thấy khuôn mặt người dựng hộ xe. Tiếng cảm ơn nghẹn lại trong
cổ họng. – Nó sẵng giọng– Không khiến.
• Không cần cảm ơn. Số 0 nhếch mép.

Có vẻ đó là một cái cười. Gớm, sao mà xấu xí thế. Nó bực tức. Ra đây là chiêu đã hạ gục
bạn Ngọc. Con gái gì mà dễ đổ thế.
• À này, cầm lấy. Nó rút cái phong bì xanh xanh ra đưa cho số 0 - Lần sau bảo fan
hâm mộ gửi cho đúng chỗ nhé.

Giờ ra chơi hôm ấy, nó mải mê ngắm nhìn sân trường rạng rỡ. Lâu lâu mới có nắng. Nó
thích trời lạnh và mưa. Nhưng thi thoảng nắng ấm lên thì cũng hay. Thay đổi cảm giác.
Vả lại nó thích nghe tiếng chim hót. Mà chim chóc thì cứ phải nắng ráo mới hát hò.

• Sao mày biết anh ấy?


• Anh nào
• Còn giả vờ. Anh số 0 của mày ý. Sáng nay có đứa nào nhìn thấy anh ý dựng xe
cho mày, còn cười với mày nữa, mày còn đưa thư tình cho anh ý nữa.
• Mày có tin tao làm thế không?
• Ờ thì anh ấy cũng đẹp trai mà. Nhưng chẳng lẽ mày lại nói dối tao?
• Cái đó mà đáng để nói dối à. Mày tin tao, thế là đủ. Cái thư ấy là của thằng đó.
Mày nhớ hôm qua tao hỏi ai ngồi chỗ tao buổi sáng không? Tao đến thì thấy có
cái thư ở đó, mở ra thì mới biết là của thằng ấy. Hôm nay gặp thì tao trả.
• Thế à, thư của ai thế? Chẹp, tao hơi tò mò.
• À, của…

Đúng lúc ấy thì Mai, bạn thân của Ngọc xuất hiện. Mai chưa bao giờ đem lại điều gì tốt
cho số 2 cả, nhưng lần này thì nó đã cứu nguy cho số 2.

• Đây là Miss cưa cẩm của trường mình đây mà. Đầu tiên là bạn hot boy 11Toán 1,
giờ đến lượt Cool boy 12 toán 1. Có mẹo gì không, tớ học với.
• Có đấy. Tớ không bao giờ đi lượn lờ nhòm ngó chuyện người khác cưa được ai
cả. – Nó ngang tàng đáp trả.
• Không biết xấu hổ. Mai chua chát.
• Thôi đi nào. Thằng bạn số 1 bỗng cầm tay con bạn thật chặt đi qua mặt con bé
Mai đang tức giận.

Ở một góc sân trường, nơi cái cây trơ ra vì rụng lá mùa đông, thằng bé số 1 nói với bạn:

• Xin lỗi mày, tại tao nên mày mới bị…


• Không sao, tao quen rồi. Đây đâu phải lần đầu. Trống rồi, vào học thôi…

Chiều hôm ấy, con bé lại ngồi lại trường sau giờ học. Nó đợi thằng bạn đi họp hành gì đó
rồi cùng về. Trời bỗng dưng xám xịt. Gió mùa đông bắc về. Xám xịt thế này là tốt, hợp
tâm trạng của nó. Nó đang miên man trong dòng suy nghĩ rối rắm, những giai điệu du
dương của mấy bản sonata nó đang nghe càng chỉ làm cho mọi sự trở nên phức tạp.
Những gì dịu dàng êm ả không thể hợp với những thứ rối bời trong lòng nó. Nó càng thấy
bồn chồn.

• Mày đợi tao lâu không?


• Không, tao đang làm bài tập toán, nhiều như núi ấy.
• Ừ, tao vừa đi họp đội bóng. Ra mắt thành viên mới. Anh số 0 ý, có vẻ hiền lành
nhút nhát.
• Hiền lành nhút nhát – nó đay nghiến - giả nai thì có.
• Sao mày nói thế? Anh ấy hiền lắm. Mọi người bảo anh ấy đánh đàn guitar vì anh
ý cầm theo cái đàn. Anh ý cứ bảo là không biết đánh và chỉ cầm hộ bạn. Mọi
người cứ ép. Anh ý cầm đàn lên. Đánh một cái đứt dây cái phựt.
• Tao đã bảo là giả nai mà. Nó đánh đàn giỏi lắm. Tao nghe rồi - Số 2 buột miệng.
• Sao mày biết? Mày nghe lúc nào?
• À, ừ thì…Hương trà thơm bỗng như phảng phất đâu đây…
• Sao độ này mày cứ là lạ.
• Tao cái gì chả biết. Mày cứ phải ngạc nhiên. Mà mày hỏi chị mày đi, chị Trâm
học cùng lớp với nó còn gì?
• Ừ nhưng chị tao có cái kiểu giống mày. Chị ý khi biết tin là có học sinh mới như
anh số 0 chỉ kêu là«lại thêm một đối thủ rồi»
• Thằng ấy đâu xứng làm đối thủ của tao
• Sao mày thù hằn với anh ấy thế?
• Kệ tao.
• Anh ý có vẻ rất tốt mà. Bố mẹ anh ấy bỏ nhau lâu rồi. Anh ấy ở với bố. Anh ấy
chuyển trường vì hai bố con anh ấy chuyển nhà thì phải.
• Lại còn kể cả những chuyện như thế. Đúng là ruột để ngoài da.
• Đâu, mọi người nói với tao thế. Chứ không phải anh ấy nói. Anh ấy chẳng nói gì
cả. Bảo anh ấy đưa đến nhà chơi, anh ấy bảo bận. Hình như chiều nào cũng có 1
anh bạn đến đưa anh ý đi. Nên không ai biết nhà anh ấy ở đâu.
• Chắc nó bị đồng tính(?!)
• Sao độ này mày ác mồm thế. Mọi khi mày vốn từ bi hỉ xả lắm cơ mà.
• Không phải với cái loại ấy.
• Từ ngày mẹ mày…
• Mẹ tao làm sao?
• Không sao, mày có vẻ khang khác.
• Thôi về đi. Mày thích ăn cái gì tao mua cho. Hôm nay tao được 10đ toán.
• Tao cũng được 10 mà.
• Mày không tính.
• Ừ…

_______________________________________________________

Hoàng hôn xám xịt một màu của lạnh giá và cô đơn. Số 0 ngồi buồn một mình trong
góc phòng học với cây đàn guitar đã đứt mất một dây. Nó vẫn đánh. Tiếng đàn vẫn day
dứt khôn nguôi những hoài niệm xưa cũ. Nó nhớ về một thủa ấm áp xa xôi nơi nó vẫn có
thể cười hàng ngày. Nó nhớ khuôn mặt ấy, nụ cười ấy, dáng vẻ ấy. Số 0 thật không tin tất
cả đều là dối trá. Nó chưa bao giờ bị lừa dối thê thảm như thế. Cùng một lúc. Đó là điều
đáng sợ nhất trong cuộc đời nó từng trải qua. Tiếng đàn 5 dây của nó bần bật rung lên
như tiếng khóc. Nó…

• Không nên ngồi đánh đàn một mình, nghe buồn lắm. Có khán giả thưởng thức có
phải tốt hơn không
• Cậu ở đây từ lúc nào? Số 0 hỏi lại thần đồng lớp toán, cô bạn với ánh mắt thông
minh và tia nhìn sắc sảo. Đó là Trâm, chị của số 1
• Đủ để nghe tiếng đàn 5 dây não nề. Nếu đàn còn 1 dây cậu có đánh được không?
• Dĩ nhiên là…không? - Số 0 ngập ngừng.
• Ai bảo thế. Dĩ nhiên là có. Cậu sẽ đánh được. Có điều không hay thôi.
• Ừ nhỉ. Số 0 mỉm cười.
• Ra là cậu cũng biết cười? Trâm tươi tỉnh.
• Ai bảo là tớ không biết cười? Số 0 bỗng sững lại
• Thiên hạ đồn thế. Mọi người bảo cậu sẽ cướp mất chức hot boy của thằng em trai
tớ với cái kiểu lạnh lùng như thế.
• Thế cơ à? Tớ không đáng làm hot boy đâu. Tớ thường thôi.
• Theo tớ trong tình huống ấy cậu nên nói là cảm ơn vì lời khen. Nói như cậu là
một kiểu khiêm tốn giả tạo.
• Ai bảo cậu thế?
• À, bạn thân của em trai tớ bảo thế. Mà từ kinh nghiệm bản thân tớ cũng nghĩ thế.
Ví dụ mọi người khen tớ học giỏi. Tớ bảo “Tớ cũng bình thường thôi”.. Nhưng
thực bụng cũng không nghĩ thế. Nên từ sau tớ toàn nói, “cảm ơn, hihi”
• Cảm ơn, hihi. Số 0 bắt chước sống sượng
• Cậu cười trông đỡ xấu hơn đấy.
• Thế bình thường tớ xấu à? – Số 0 ngạc nhiên - Lần đầu có người nói với tớ thế.
• Ừ. Mặt mày bí xị thì đẹp thế nào được. Thôi, chào nhé, tớ về đây, tớ chỉ quay lại
lấy mũ thôi.
• Không bao giờ đội mũ thì sẽ không bao giờ quên.
• Đội mũ sẽ làm cậu cảm thấy an toàn và bình tĩnh hơn. Bạn thân của em tớ bảo tớ
thế đấy.
• Cậu có vẻ thân với bạn thân của em nhỉ. Thằng bé quả là thông minh.
• Nó là con bé. Thôi chào.
• Ừ, chào - Số 0 lại mỉm cười.

Có đôi khi cuộc sống là những cơn gió lạ, vụt đến với biết bao cảm xúc. Số 0 lại cầm đàn
lên đôi tay tỉa tót cảm xúc chợt đến bất ngờ. Nó, đã đánh rơi nụ cười… Nụ cười của số 0,
rơi vào ngày hôm qua rồi…

_____________________________________________

Một tuần sau:

Một trưa thứ 4 bình thản, số 2 đi đến trường trong tâm trạng vui vẻ. Bỗng có điện thoại
gọi đến. Nó trả lời cụt lủn: “không cần” “ăn trưa ở trường cũng được” rồi tắt phéng.

Hai tiết Văn trôi qua trong yên ổn. Nó học «Vội Vàng» không một chút vội vàng. Giờ ra
chơi, nó lại đến góc hành lang cũ, ngắm sân trường và nghĩ linh tinh. Nó vẫn không biết
nói vụ bạn Ngọc thế nào với thằng bạn nó. Bỗng có người gọi tên nó. Lớp trưởng:

• Có người muốn gặp ấy


• Ai?
Nó chưa kịp nói dứt câu thì số 0 đã lù lù xuất hiện ở đằng sau. Có vẻ đang giận dữ. Nó
ngạc nhiên hơn nữa khi giữa sự chứng kiến của biết bao người, số 0 cầm tay nó thật chặt
và lôi đi. Nhưng đến đâu cũng có người xúm xít tò mò xăm soi. Số 0 vừa vào đã nổi
tiếng. Còn số 2 đã nổi sẵn rồi. Học giỏi nổi tiếng. Tính hay nổi tiếng. Xinh đẹp nổi tiếng.
Và bạn nó cũng là một người nổi tiếng. Không tìm được chỗ để nói chuyện riêng, số 0 đã
lôi xềnh xệch nó đến… nhà vệ sinh nam và khoá trái cửa lại.

Có một cuộc cãi vã xảy ra. Mọi người xúm xít lại. Nhưng chẳng ai nghe rõ được tiếng gì.
Vì có lần một thầy giáo vào nhà vệ sinh buôn dưa lê bị học trò nghe được nên tường nhà
vệ sinh được cách âm rồi. Thật là củ chuối. Ai nấy đều bàn tán. Người thì bảo chúng nó
yêu nhau, chia tay rồi quay lại. Người thì bảo số 2 đã lừa tình. Người thì nói số 0 bị từ
chối nên tức giận.

Cửa bật mở. Và cả hai đều đang… khóc. Mọi người càng tò mò hơn khi số 2 quát vào mặt
số 0:

• Tôi với anh sẽ mãi mãi là người dưng


• Thế là tốt nhất đó. Không ai muốn liên quan đến cái loại vô tâm phũ phàng như
thế.

Rồi chúng nó quay bước đi, mỗi đứa một hướng. Và nước mắt thì lưng chừng. Số 1 đuổi
theo bạn. Mãi rồi nó cũng đuổi kịp. Con bạn oà vào nó mà khóc.

• Nín đi, kể tao nghe


• Tao….

You might also like