You are on page 1of 7

Xe bus và anh chàng Thịt Hô ̣p 

Tôi quen Thịt Hô ̣p trong tình huống không thể bi đát hơn. Bị hỏng xe và phải
leo lên xe bus dù biết mình thuô ̣c dạng say xe trầm trọng, tôi đã "phun" cả
bữa sáng của mình vào đôi giày của tên ngồi cạnh... Là Thịt Hô ̣p...

  Kẹo Ngốc

1. May Mắn

Đó là mô ̣t ngày may mắn nhất trong cuô ̣c đời tôi, chiếc xe máy bị hỏng của tôi nghĩ thế.
Tôi nhảy như choi choi và hét ầm ĩ với ông anh trai. Tối qua, anh ta làm cái quái quỷ gì
với chiếc xe của tôi mà bây giờ nó lại không thể tạo ra bất kỳ mô ̣t tiếng đô ̣ng nào dù là
nhỏ nhất. Tôi xoay vần đủ kiểu, thâ ̣m chí mũi giày màu đỏ đã xuất hiê ̣n vài vết xước vì
chủ nhân của nó cáu đến nỗi không thương tiếc đâm thẳng bàn chân vào đống sắt đang
im lìm…Vẫn không có dấu hiê ̣u gì của sự khởi đô ̣ng từ chiếc xe. Điều đó thâ ̣t sự kinh
khủng khi chỉ còn mô ̣t tiếng nữa là bắt đầu giờ học, mà gã anh trai yêu quý thì vẫn nhất
định không chịu ra khỏi giường, kể cả khi tôi dùng những ngôn từ mỹ miều nhất trên đời
để gọi gã:

- Đừng hòng em cho anh mượn xe nữa nhé Vũ?

- Ừm…- Cái giọng khò khè ngái ngủ của anh trai vọng ra từ trong chiếc chăn màu vàng
xám.

- Nếu anh không chịu sửa nó thì em sẽ nói với chị Vy là hồi lớp mười anh vẫn tè dầm..

- Luôn và ngay đi, điê ̣n thoại kia kìa…

- Thế còn viê ̣c anh ngủ chung với con chó Tommy thì sao?

- Để yên cho tao ngủ…                                       

Và thế là tôi bị tống cổ ra khỏi phòng anh trai ngay lâ ̣p tức sau những tiếng hét inh tai
chói óc. Tôi cố đạp thêm mô ̣t cái đạp vào cửa phòng gã anh trai tê ̣ hại, nhưng chỉ nghe
được những tiếng lẩm bẩm dọa nạt vọng lại…

Hết sức vô vọng, tôi lững thững đi ra bến xe buýt trước cửa nhà với mô ̣t vẻ ủ rũ. Có thể
tôi sẽ bị say hoă ̣c tê ̣ hơn là mô ̣t trường hợp kinh khủng nào khác, nhưng mọi viê ̣c đều
được xếp sau mức đô ̣ thảm hại nếu tôi trễ giờ môn Pháp Luâ ̣t của ông thầy cao chưa đầy
mét sáu, mà sự khó tính thì lại tỉ lê ̣ nghịch với chiều cao…

Và giờ phút trọng đại ấy, khi bước chân lên xe buýt, tôi đã nhìn thấy anh, chàng trai
giống hê ̣t hoàng tử trong những giấc mơ hàng đêm của tôi. Anh đeo kính, sống mũi cao
và mái tóc bồng bềnh, đúng hoàng tử của mình rôi, tôi nghĩ thầm...Anh ngồi bình thản ở
dãy cuối cùng của xe buýt, và tôi chẳng còn chờ gì

nữa mà không đến ngồi ngay cạnh anh, mă ̣c dù còn rất nhiều ghế trống ở phía trên. Điều
đó có vẻ hơi lạ thì phải, bằng chứng là anh cứ hết nhìn tôi rồi lại nhìn những chiếc ghế
trống, nhưng tôi mă ̣c kê ̣, miễn là có cơ hô ̣i để trò chuyê ̣n với anh..

Anh quay lại với công viê ̣c đọc sách dang dở, tiếp tục lâ ̣t trang kế của cuốn chuyê ̣n bìa
màu tai tái. Nếu Còn Có Ngày Mai , tôi đã đọc cuốn tiểu thuyết vĩ đại đó rồi, của Sidney
Shedon. Tôi muốn nói với anh về sự thông minh tuyê ̣t đỉnh của Tracy, nhân vâ ̣t nữ chính
trong truyê ̣n, nhưng cảm giác nôn nao đã â ̣p đến khiến quai hàm của tôi đông cứng. Đầu
óc tôi choáng váng và cảm thấy  mình như đang ở Tokio để đối mă ̣t với mô ̣t trâ ̣n đô ̣ng
đất. Tôi nhắm nghiền mắt lại rồi dựa vào thành ghế, cố gắng chịu đựng cảm giác đó thêm
tám phút nữa…Và đến phút thứ chín thì điều kinh khủng nhất đã xảy ra, tất cả bữa sáng
mà theo mẹ là rất đầy đủ chất dinh dưỡng của tôi bao gồm thịt hô ̣p với bánh mì đã tìm
được bãi đáp lý tưởng, giầy của hoàng tử đẹp trai ngồi bên cạnh…Tôi vừa miễn cưỡng
tống tháo bữa sáng ra khỏi dạ dày , vừa nghĩ thầm là cơn giâ ̣n dữ của thầy Pháp Luâ ̣t còn
ngọt ngào hơn cái cảm giác này…

***

2. Thịt Hô ̣p

- Sau đó?

- Anh ta lấy mô ̣t chiếc khăn trong că ̣p sách và lau miê ̣ng cho tao. Tiếp đến mới lau giầy
của mình - Tôi kể cho cô bạn cùng lớp tên My của tôi về câu truyê ̣n ban sáng với vẻ mă ̣t
đầy hứng khởi..

- Rồi anh ta có vứt cái khăn đó đi không? - My ngúc ngắc cái đầu có mái tóc màu vàng
óng hơi loăn xoăn không vào nếp.

- Thế mày nghĩ là anh ta sẽ mang về giă ̣t chắc? - Tôi rít khẽ trong cổ họng với mô ̣t tâm
trạng bực tức.

- Không, tao nghĩ là anh ta sẽ bắt mày mang về giă ̣t chứ…

My cười khanh khách sau khi đô ̣ng chạm vào sự vô duyên vừa xảy ra của tôi, khiến tôi
lại trào lên cảm giác xấu hổ y như lúc tôi phun những thứ chưa kịp tiêu hóa vào chiếc
giày…Tôi vẫn đang nắm lấy chai dầu gió mà Thịt Hô ̣p đã lục trong că ̣p đưa cho tôi, tôi
tạm gọi chàng hoàng tử gă ̣p trên xe buýt như thế vì hai lý do, đầu tiên là chưa biết tên anh
bởi xấu hổ quá không dám hỏi, và tiếp theo là để kỉ niê ̣m câu chuyê ̣n kì thú đã xảy ra. My
vẫn thắc mắc là tại sao không phải tên là Bánh Mì nhỉ? Như thế thì thường quá, tôi
cười…

Thầy Pháp Luâ ̣t thình lình xuất hiê ̣n trước bàn của tôi trong lúc tôi nhe nhởn cười mà
quên mất đang trong giờ học, nụ cười bỗng dưng tắt ngúm…

***

Khi tôi về đến nhà bằng sự thương hại từ trong trái tim My, nhưng tất nhiên tiền đổ xăng
cho chiếc xe cà tàng của nó là từ trong túi tôi thì anh trai đã sửa xong xe, người dính bê
bết dầu mỡ. Anh trai khoan khoái leo lên xe và nổ máy cho tôi xem với vẻ mă ̣t đầy tự
hào. Tôi vuốt mấy cái lên đầu xe và nhìn thẳng vào mắt anh:

- Thôi. Anh giữ lấy nó đi…

- Gì cơ

- Em cho anh mượn xe vô điều kiê ̣n đấy

Và tôi quay vào nhà, không quên nhìn thêm mô ̣t lần nữa vẻ mă ̣t đần đần của anh trai, đô ̣t
nhiên cười khanh khách

- Anh không biết là đi xe buýt rất tiết kiê ̣m à?

3. Lô ̣ Tẩy

- Anh ta đâu?

My hỏi sau khi chúng tôi đã yên vị chỗ ngồi…Giọng nói của nó đủ để cả xe buýt nghe
thấy, ngoại trừ bác tài xế đang mải mê rủa xả mô ̣t chiếc xe máy đi ẩu. Tôi bàng hoàng sau
khi nhâ ̣n ra lời nói của nó đã ảnh hưởng đến Thịt Hô ̣p, bằng chứng là anh ta đã không còn
chúi mũi vào cuốn sách đang cầm trên tay nữa, mà hướng ánh mắt về phía chúng tôi, cái
đầu hơi ngúc ngắc vẻ khó hiểu:

- Lạy chúa ! - Tôi rên rỉ trong cổ họng, thế này thì Thịt Hô ̣p sẽ biết là tôi chết mê chết
mê ̣t anh ta mất.

- Chỉ cho tao Thịt Hô ̣p của mày đi đồ ngốc !

- Trâ ̣t tự ngay - Tôi trừng mắt nhìn nó, sau đó hất hàm về phía Thịt Hô ̣p, giờ đã quay trở
lại với quyển sách dày cô ̣p của mình, trên môi còn tủm tỉm mô ̣t nụ cười giấu vô ̣i…

- Cũng không tê ̣ đâu nhỉ

My nói sau mô ̣t tràng cười dài đầy phấn khích. Tôi cảm thấy đất trời loang lổ mô ̣t thứ
màu bị lãng quên…

Tôi quay lại nhìn Thịt Hô ̣p, bỗng thấy ánh mắt của anh cũng đang hướng về phía tôi…
Tôi vô ̣i quay đi như thể sợ anh phát hiê ̣n ra sự lúng túng của tôi…Ngoài cửa sổ của xe
buýt, những đám lá vàng rụng rơi lả tả. Ngày đã rất thu, mùa cũng rất thu, không gian
thấm đẫm sắc thu…

***

- Chép bài cho tao đi Thu - My đưa cho tôi quyển vở có in hình mô ̣t cô gái mắt to, mi dài
rất xinh đẹp trong giờ nghỉ của môn dược lý:

- Đừng nói với tao bằng cái giọng ra lê ̣nh đó nhé, nếu muốn tao chép bài cho mà

- Haha, chép bài cho tao đi Thu - My bướng bỉnh nhắc lại

- Không đời nào

- Thế thì ngày mai tao sẽ rủ bọn lớp mình đi xe buýt và chỉ đống thịt hô ̣p thiu của mày
cho chúng nó, mà hâ ̣u quả, mày biết rồi đấy, bọn quỷ lớp mình thì…

Giờ phút đó, tôi cảm  thấy cô gái trong tâ ̣p vở của My đang nhìn tôi với ánh mắt giễu
cợt…

***

 Như thế nào nhỉ? Em thích anh lắm Thịt Hô ̣p ạ ! Hoă ̣c là, Thịt Hô ̣p ơi em thích anh ngay
từ ngày đầu tiên gă ̣p anh ! Điên thâ ̣t, tôi đang nghĩ cái quái quỷ gì thế này. Gọi mô ̣t người
bằng cái tên kì cục mà chính người đó còn không biết mình có cái tên đó hoă ̣c ghét cay
ghét đắng cái tên đó thì sẽ thế nào nhỉ? Nhưng còn My thì sao? Tôi không thể chấp nhâ ̣n
cái kiếp đọa đày nó đang tạo ra cho tôi được. Tôi đã đi học bằng xe máy mă ̣c dù ông anh
trai có van nài ỉ ôi lẫn mua chuô ̣c thế nào tôi cũng lạnh lùng lắc đầu. Nhưng tôi nhớ Thịt
Hô ̣p không thể chịu được, nhớ da diết như kiểu lâu lắm rồi không được ăn. Tôi thề là tôi
chẳng còn cách nào khác là lại tiếp tục uống thuốc chống nôn mỗi sáng rồi leo lên xe
buýt ngắm nhìn Thịt Hô ̣p. Và tiếp tục công viê ̣c khổ sai My bày ra cho tôi mỗi khi nó
hứng thú…

Những trò quái ác của My càng ngày càng quá trớn. Tôi chạy lên xuống năm tầng nhà để
mua cho nó mô ̣t lon nước cam, nhưng khi lên đến lớp thì nó lại tròn mắt nói thích uống
nước dâu hơn. Lúc đó, tôi không thể chịu đựng được hơn nữa mà suýt đâ ̣p lon nước cam
lên đầu My, nhưng cứ nghĩ đến Thịt Hô ̣p thì tôi lại nhũn như mô ̣t con chi chi nhúng nước
và tiếp tục chạy hùng hục lên xuống năm tầng nhà chỉ để đổi mô ̣t lon nước dâu…

Và điều gì đến cũng lò dò đến, tôi phải thú nhâ ̣n với Thịt Hô ̣p để chấm dứt sự áp bức vô
lý của My…
3) Nản Lòng

Hôm đó, tôi mă ̣c mô ̣t chiếc áo khoác màu hồng rất xinh, làm tóc hơi xoăn mô ̣t chút. "
Trông dễ chịu hơn mọi ngày đấy " - Ông anh trai đáng ghét của tôi lảm nhảm sau khi
nhìn thấy tôi chuẩn bị đi học…

Còn Thịt Hô ̣p, hôm nay anh mă ̣c áo sơ mi trắng và quần âu màu xám khác với mọi ngày,
trông anh lung linh và thâ ̣t tuyê ̣t, tôi nhủ thầm như thế trong bụng. Nhưng bỗng tôi chô ̣t
dạ không hiểu hôm nay anh đi đâu mà ăn mă ̣c trang trọng thế…Tôi lại chọn hàng ghế
ngồi cạnh anh, không quên giữ nguyên nụ cười…

- Hôm nay anh khác thế?

- Ừ, em cũng vâ ̣y

- Anh đi gă ̣p người yêu à?

Mô ̣t câu hỏi quá vô duyên mà tôi buô ̣t miê ̣ng nói ra, cực kì vô duyên, bằng chứng là Thịt
Hô ̣p không trả lời tôi, chỉ nhìn với mô ̣t vẻ khó hiểu. Thâ ̣t ra tôi chỉ định hỏi đùa thôi chứ
chẳng có hàm ý gì hết. Mãi sau, dường như cảm nhâ ̣n được sự lúng túng của tôi, anh đáp
gọn lỏn mô ̣t chữ

- Ừ

Chỉ mô ̣t chữ, mô ̣t chữ thôi mà khiến tim tôi tự dưng nhói đau như phải bỏng. Hóa ra bấy
lâu nay tôi đã yêu nhầm rồi, tôi yêu mô ̣t người đã có nơi để ngóng đợi. Nỗi đau bỗng hóa
thành cơn giâ ̣n dữ. Anh có người yêu rồi mà anh lại còn trao cho tôi cái ánh nhìn tha thiết
đấy ư? Hay là do tôi tưởng tượng nhỉ? Ừ, yêu là hay tưởng tượng lắm…Nhưng dù thế
nào, anh cũng phải bị trừng phạt vì đã khiến tôi tưởng bở và mơ mô ̣ng hão huyền về tình
yêu… của chúng tôi ! Và cả chuyê ̣n anh biến tôi thành oshin  cao cấp cho cô bạn thân
lắm chiêu kia nữa cũng đủ để anh xứng đáng phải " đền tô ̣i " rồi…

Tôi không muốn nói thêm điều gì với "đồ giả dối " này nữa…Tôi giả vờ ngủ quên, đầu
dựa vào anh…Đôi môi tô son hồng của tôi lướt nhẹ trên áo anh như thể tình cờ. Hôm nay
tôi tô son khá đâ ̣m, áo của anh lại là áo sơmi trắng, chẳng khó khăn gì để tôi tạo ra những
vê ̣t màu hồng đă ̣c trưng của son môi cả. Tất nhiên, những vết tích đó được lén lút giấu
đằng sau vai áo nên anh chẳng thể biết được. Sẽ thế nào nếu anh đến gă ̣p người yêu và cô
gái đáng ghét đó phát hiê ̣n ra vết son hồng này nhỉ? Tuyê ̣t !

Anh lay nhẹ vai tôi khi sắp đến trường học của tôi…Tôi nhìn anh lần cuối. Thích anh
nhiều nhưng sẽ không có ngày gă ̣p lại, tôi cũng không đến nỗi quá nhỏ nhen để đi cướp
đoạt tình yêu của người khác. Vết son kia anh sẽ lý giải dễ dàng với người yêu thôi mà,
chúng đâu đủ để anh chia tay với cô gái nào đó, chỉ là để thỏa mãn nỗi bực dọc đang
dâng lên trong người tôi. Mai tôi sẽ dùng xe máy, chỉ mô ̣t vài ngày là quên anh thôi mà,
mô ̣t vài ngày thôi tôi ạ…
4) Mẩu giấy

Chưa bao giờ em ngồi cạnh tôi sau lần đầu tiên gă ̣p mă ̣t, có thể vì em quá xấu hổ vì đã
trót làm bẩn chiếc giày của tôi. Tôi đã mong em sẽ ngồi cạnh tôi, mong em sẽ nói chuyê ̣n
cùng tôi, nhưng vô vọng. Thế mà hôm nay em đã đến, và còn dựa vào tôi để ngủ như mô ̣t
con mèo ướt…Em vừa hỏi tôi mô ̣t câu hỏi mà suýt khiến tôi bâ ̣t cười…

- Anh đi gă ̣p người yêu à?

Có cô gái nào lại huỵnh toẹt như em không? Có cô gái nào lại chẳng có vẻ gì là rào trước
đón sau khi hỏi về tình yêu của người khác như em không?

- Ừ

Tôi đáp lại em như thế sau khi đã nghĩ kĩ. Đây có lẽ là mô ̣t phép thử về tình cảm của em
dành cho tôi. Nhưng em đã cười, nụ cười của em khiến tim tôi nhói lại như phải bỏng.
Biết tôi có người yêu em vui đến thế sao? Tôi cứ tưởng tượng ra rằng em sẽ cau đôi mày
lại, ngúc ngắc cái đầu bướng bỉnh của em, và mô ̣t chút buồn phảng phất trên khuôn mă ̣t.
Nhưng em chỉ cười, em không thích tôi nên em mới cười, nụ cười không chút méo mó,
thế mà…thế mà tôi đã thích em xiết bao…

Tôi chẳng muốn nói gì thêm với em nữa, có lẽ vì nỗi hụt hẫng đang xâm chiếm lấy tôi.
Nhưng tôi chẳng buồn lâu. Tôi thích em và tôi sẽ làm em phải quan tâm đến tôi, đúng rồi,
làm em phải quan tâm đến tôi…

Tôi quay sang em và chuẩn bị hỏi vài câu về mô ̣t chủ đề nào đó mà đến bây giờ tôi vẫn
không thể nhớ nổi, nhưng đã thấy đầu em dựa vào vai tôi thâ ̣t nhẹ…Tôi nghẹt thở…nghẹt
thở. Cái cảm giác này êm đềm biết nhường nào, kể cả đó chỉ là hành đô ̣ng rất vô tình khi
em ngủ quên. Tôi chăm chú ngắm nhìn gương mă ̣t em… Đôi môi như mô ̣t quả cherry
chín tới. Tôi chưa từng thích ăn cherry và cũng chẳng bao giờ có ý định nếm chúng cả.
Nhưng nhìn đôi môi cherry rất quyến rũ của em, tôi đã nghĩ khác...

Tôi hướng đôi mắt ra ngoài cửa sổ của xe buýt, xua tan đi ý nghĩa muốn ăn đôi môi
cherry của em bằng viê ̣c nghĩ về buổi họp sắp tới. Thâ ̣t ra tôi không đi gă ̣p người yêu như
đã nói với em, tôi đi họp. Buổi họp rất quan trọng của công ty, liên quan đến viê ̣c tôi và
mô ̣t vài đối thủ nữa có được thăng chức hay không. Ban Giám Đốc toàn những người cực
kỳ khó tính, yêu cầu cao về sự nghiêm túc trong công viê ̣c, từ cách giao tiếp đến trang
phục công sở, luôn luôn phải chỉn chu và không tỳ vết . Với mô ̣t kẻ thâm niên luô ̣m
thuô ̣m như tôi thì đó quả là mô ̣t điều hết sức khó khăn…

Bên cạnh, em nhúc nhích đôi chút vẻ khó chịu. Đầu em đô ̣ng đâ ̣y và ngày càng gần tôi
hơn. Tôi nhắm mắt thâ ̣t khẽ để sự dịu dàng đó ở lại lâu hơn nữa. Tôi thích em, nhưng tôi
không đủ cản đảm để lại gần em những ngày trước đây. Tôi nhát gan quá đúng không?
Nhưng giờ tôi đã nghĩ ra mô ̣t cách rồi. Tôi lôi bút và xé mẩu giấy con con ra rồi viết mô ̣t
câu duy nhất:
- Anh có nói với em rằng đi gă ̣p người yêu, nhưng cô gái anh muốn gă ̣p chính là em đấy
bé ạ…

Rồi nhét vào ngăn ngoài chiếc túi xách của em, không quên viết thêm cả số điên thoại
của mình trong đó…Mẩu giấy có phải sẽ thay cho lời tỏ tình của tôi không nhỉ? Và biết
đâu tối nay em sẽ gọi cho tôi để nói với tôi rằng em cũng thích tôi ?

Ôi…

Chiếc xe buýt sắp tới bến đỗ gần trường học của em. Tôi khẽ lay vai đánh thức em dâ ̣y.
Em mỉm cười, chào tôi rồi lại gần cánh cửa. Tôi nhìn theo cho đến khi em bước khỏi xe.
Cô gái nhỏ bé của tôi…

Tôi lại xua đi suy nghĩ về em bằng buổi họp đang đến gần. Buổi họp cực kỳ quan trọng…

You might also like