You are on page 1of 7

"Lâm khóc, em khóc...

Đều chỉ vì em" 

Chưa bao giờ tôi khóc nhiều đến vâ ̣y. Gâ ̣p người mà khóc. Nước mắt thi nhau
tuôn rơi. Vì tôi biết mãi mãi tôi sẽ không gă ̣p lại câ ̣u nữa rồi...Lâm sẽ bắt đầu
1 cuô ̣c sống mới, trong đó không còn có tôi nữa rồi...

  Pe' Ngo

Chủ nhâ ̣t, tháng 4, 3 năm về trước...

Lâm và tôi cùng đi chơi. Loanh quanh khắp thành phố, vòng ngược ra ngoại thành. Tôi
chở Lâm, nhìn câ ̣u khổ sở vì đôi chân dài lỏng khỏng của mình, tôi bâ ̣t cười thích thú.
Chúng tôi cùng ngắm cánh đồng hoa cải vàng rực, dòng sông êm đềm chảy cùng những
câ ̣u bé đang vui đùa bên bờ sông, cảm giác thâ ̣t yên bình. Tôi tựa đầu vào vai Lâm, sự
hạnh phúc và vui vẻ tràn ngâ ̣p trong lòng. Lâm im lă ̣ng, để mắt mình trôi theo ánh nắng
chiều rực rỡ.

-  Chị ơi, có lẽ...em yêu chị mất rồi! Giọng Lâm trầm ấm và dịu dàng, bây giờ tôi
mới nhâ ̣n ra câ ̣u bé trẻ con ngày nào đã thành người lớn mất rồi.

Tôi trầm ngâm cho đầu óc mình phiêu du trong dòng kí ức. Đó là những lúc được Lâm
quan tâm chăm sóc. Lúc đầu, tôi rất ghét câ ̣u bé này. Lâm cứ quanh quẩn bên tôi suốt cả
ngày, tíu tít về con cún ở nhà biết kêu gâu gâu đáng yêu ra sao (chó nào mà chả biết kêu
gâu gâu chớ nhỉ), chuyê ̣n em gái lâm mua được châ ̣u cây xýõng rồng đẹp thế nào (sau
này tôi được diê ̣n kiến cái cây nó nhỏ xíu và bị suy duy dưỡng trầm trọng, đến chuyê ̣n
hôm nay câ ̣u vụng về ngã trầy chân thế nào(vừa nói Lâm vừa kéo 2 ống quần lên cho tôi
xem đầu gối dán mô ̣t đống băng cá nhân đủ màu sắc), chuyê ̣n câ ̣u và con bạn thân cãi
nhau ra sao(nói xong túm lại với tôi 1câu là huề rồi), tất tần tâ ̣t những chuyê ̣n xung quanh
lâm đều kể tôi nghe. Lúc đầu tôi cũng â ̣m ừ cho qua chuyê ̣n, nhýng càng ngày càng bị
cuốn vào những câu chuyê ̣n không đầu không cuối của Lâm, cảm thấy câ ̣u bé này sao mà
có nhiều chuyê ̣n thú vị đến thế.

Đô ̣c thoại 1 mình cũng chán, Lâm năn nỉ ỉ ôi hòng moi móc thông tin về tôi. Tôi cũng chỉ
kể sơ sơ về 1 ngày của chính mình, ngoài làm thêm ở tiê ̣m bánh, tôi còn bán hàng qua
mạng để kiếm thêm tiền. Lâm bảo tôi là con nhỏ mê tiền định sau này mở ngân hàng
chắc. Tôi phì cười và kể cho Lâm nghe tôi đã đểnh đoảng làm rơi cái điê ̣n thoại của thằng
bạn vào thùng nước. Mắt lâm sáng lên, câ ̣u hồ hởi bảo tôi chúng tôi là 1 că ̣p rất hợp, cả 2
đều vụng về như nhau.

Hè rồi cũng qua, số nợ đã được tôi trả hết. Nhưng tôi đã không nghỉ viê ̣c ở tiê ̣m bánh. Tôi
viê ̣n cớ cho bản thân là do tôi đã yêu quý nơi này, yêu những cái bánh kem đầy màu sắc,
những khách hàng dễ thưõng và những người bạn cùng làm vui vẻ. Bởi vì lúc đó tôi đã
không nhâ ̣n ra được rằng Lâm là lí do quan trọng nhất để tôi ở lại, cũng là lí do quan
trọng nhất mà tôi đã từ từ mở rô ̣ng lòng mình với người khác, là lí do duy nhất mà tôi bâ ̣t
cười, bâ ̣t khóc và lo lắng vu vơ. Là lí do duy nhất tôi biết mình không phải khác người.
Tôi đã biết yêu người khác! Và người ấy mãi mãi sẽ là lâm..

Thứ 7, tháng 4, 3 năm về trước...

Lâm thi đại học, câ ̣u phải nghỉ làm ở tiê ̣m bánh. Lúc đầu Lâm nằng nă ̣c không chịu, câ ̣u
vẫn sắp xếp đủ thời gian lên lớp và ra tiê ̣m làm viê ̣c nhưng sau khi thấy khuôn mă ̣t phờ
phạc vì mất ngủ và trí nhớ ngày càng giảm sút của Lâm, tôi nhất quyết bắt câ ̣u phải nghỉ
làm.

- Tại sao chị lại làm như vâ ̣y? Lâm la lối, giọng câ ̣u trở nên mạnh mẽ, khác với
những lúc nhõng nhẽo với tôi như thường ngày.

- Câ ̣u nhìn lại câ ̣u kìa! Chàng trai đẹp đẽ những ngày đầu vào tiê ̣m đâu rồi? Chỉ
còn là 1 khuôn mă ̣t thiếu ngủ, đôi mắt thâm quầng và cái bụng lép kẹp. Câ ̣u nghĩ tôi thích
thấy câ ̣u lúc này lắm à, đồ ngốc! Tôi bô ̣p lại, bắt đầu cảm thấy 1 cơn giâ ̣n vô cớ âm ỉ
trong lòng đang chuẩn bị bùng nổ.

Lâm mỉm cười, nắm lấy tay tôi:

- Haha, vâ ̣y là chị lo cho em đấy à? Ôi, em biết ngay rồi cũng có ngày chị sẽ chấp
nhâ ̣n em mà!

- Nè nè, sao câ ̣u có thể suy diễn 1 cách vô lí như vâ ̣y? Tôi chỉ không muốn câ ̣u vì
tôi mà làm những chuyê ̣n tổn hại đến sức khỏe vâ ̣y đâu. Nghỉ làm đi, ở nhà ôn thi. Chỉ
còn vài tháng nữa là thi đại học rồi, nhóc ạ! Thi xong rồi đi làm lại cũng được mà.

Lâm không nhìn tôi nữa, mắt câ ̣u hướng về 1 nơi xa xăm mơ hồ:

- Ừm, em...ok, em sẽ nghỉ làm...nhưng với 1 điều kiê ̣n...

- Gì nữa đây câ ̣u nhóc? Tôi nhăn mă ̣t, lo sợ.

- Em có ăn thịt chị đâu, gớm, nhìn cái mă ̣t chị kìa! Mai đi chơi với em nguyên
ngày nha chị, chỉ 2 đứa mình thôi!

- Câ ̣u và tôi đi biết bao nhiêu lần rồi mà bày đă ̣t nghiêm trọng hóa vấn đề thế nhỉ?
Tôi bâ ̣t cười, khoảng thời gian dài vừa qua tôi và lâm đã đi chơi rất nhiều lần, khắp thành
phố đều có dấu chân 2 đứa, đến nỗi ai cũng không còn thắc mắc về tôi và lâm nữa, kể cả
những cô bé làm trong tiê ̣m. Đơn giản, họ nghĩ chúng tôi đã là 1 că ̣p. Chỉ có 2 đứa là biết
rằng chúng tôi vẫn chưa là gì của nhau hết, câ ̣u bé tô ̣i nghiê ̣p vẫn đang chờ câu trả lời từ
tôi.

- Nếu đi chơi có thể làm cho câ ̣u nghỉ làm thì tôi chiều câ ̣u vâ ̣y! Tôi thở dài, nhìn
cái vẻ mă ̣t hớn hở của câ ̣u ta thâ ̣t đáng ghét ghê.
........................................

Dòng hồi tưởng của tôi bị ngắt ngang vì tiếng la đô ̣t ngô ̣t của Lâm.

-Mă ̣t trời lă ̣n! Đẹp quá chị ơi!!!!

Lâm reo lên, vui vẻ như 1 đứa trẻ. Nhìn Lâm, tôi thấy lòng mình dịu hẳn lại. Nhìn
khuôn mă ̣t nghiêng nghiêng, đôi mắt mở to chăm chú nhìn quả cầu rực đỏ dần lă ̣n xuống,
cả cái miê ̣ng há hốc vì ngạc nhiên, tôi chợt nhâ ̣n ra mình đã yêu Lâm, từ lâu rồi thì phải.
Có phải từ cái lúc Lâm mở miê ̣ng ra nói thích tôi, từ lúc Lâm chăm sóc tôi từng ngày
mô ̣t, từ lúc chúng tôi đi chơi vòng vòng thành phố, từ lúc bước vào quán nước cũ kĩ trong
con hẻm nhỏ hay không?! Không biết nữa!!! Nhưng tôi biết đã từ lâu lắm rồi...

Hôm nay, tôi sẽ nói hết, tất cả những tình cảm của chính tôi với câ ̣u bé này, à không, với
chàng trai đáng yêu trước mă ̣t tôi chứ. Lâm cần phải biết mọi thứ.. Vì tôi đang thâ ̣t sự
muốn chúng tôi là 1 đôi.

-  Lâm này, Quỳnh có chuyê ̣n muốn nói...

Lần đầu tiên tôi không gọi câ ̣u là câ ̣u nhóc, cũng chẳng xưng "tôi" như thường ngày. Tôi
hít 1 hơi và nói:

- Quỳnh muốn lâm đâ ̣u đại học. Và khi đó thì...

- Lâm cũng có chuyê ̣n muốn nói. Lâm quay hẳn mă ̣t sang tôi, và không biết từ lúc
nào tay chúng tôi đan vào nhau, ấm thâ ̣t.

- Lâm phải đi du học. 4 năm lâ ̣n. Lâm rất đau khổ, Quỳnh ơi. Lâm không muốn xa
Quỳnh. Hoàn toàn không! Nếu Lâm không đâ ̣u, lâm sẽ không cần phải đi. Khi ấy Lâm sẽ
ở bên Quỳnh, chúng ta mở 1 tiê ̣m bánh đi. Lâm sẽ cùng Quỳnh làm chủ, sẽ rất vui...

BỐP!!!

- Tnh lại chưa Lâm? Không thi đại học? Không đi du học à? Em trẻ con thâ ̣t. Em
nghĩ sao lại không thi? Em vì chị mà làm thế chị càng không thể nào yêu em được. Em
ích kỉ quá, sao không nghĩ đến gia đình em hả? Sao em không lớn lên được chút nào vâ ̣y?
Tôi quát, cơn giâ ̣n bỗng bùng nổ không kiểm soát.

- Sao chị không nghĩ em làm vâ ̣y là vì ai chứ? Chị ngốc vừa thôi chứ! Em đi 4
năm và chưa chắc quay lại. Chị sẽ chờ em không? Em rất sợ, em sợ chị sẽ bỏ em! Em
phải làm sao đây? Giọng Lâm nghẹn lại, mắt câ ̣u đỏ hoe. Tôi cũng thế. Nước mắt tôi
đang thi nhau chảy dài trên má.

- Em cứ thi đại học đi. Chị sẽ chờ mà.

- Thâ ̣t không chị?


- Chị hứa!

Lâm thở nhẹ 1 cái, nhìn tôi bằng ánh mắt vui mừng:

- Nếu em đâ ̣u chị sẽ chấp nhâ ̣n em?

- Phải. Tôi gâ ̣t đầu.

Lâm nắm lấy tay tôi, thâ ̣t chă ̣t, chă ̣t đến nỗi cả 2 tay chúng tôi đều ướt đẫm mồ hôi của
tôi. Vì Lâm không biết rằng mỗi lần nói dối tay tôi đều đổ rất nhiều mồ hôi. Tôi không
đáng để lâm phải bỏ tất cả. Du học là cả con đường phía trước, câ ̣u không đi thì coi như
bỏ phí cả tương lai tươi đẹp. Chỉ vì 1 con bé tầm thường như tôi. Lâm ơi, Lâm không biết
rằng khi tôi yêu ai tôi đều hi sinh tất cả vì người đó ư? Kể cả khi tôi có buồn đến mức
nào. Vì tôi biết thời gian sẽ xóa nhòa những kỉ niê ̣m, làm phai nhạt những cảm xúc. Tình
cảm của lâm chỉ là 1 phút bồng bôt của tuổi 18. Rồi nó sẽ trôi đi theo dòng thời gian mà
thôi, lâm ạ...

- Em đâ ̣u rồi chị ạ! Lâm thông báo trên điê ̣n thoại, và như muốn hét vào tai tôi ấy
chứ.

- Chúc mừng!!! Đi ăn mừng thôi!!!Tôi cũng hét lại, niềm vui đang tràn ngâ ̣p trong lòng
nhưng chợt 1 nỗi lo sợ dâng lên, càng lớn, càng lớn...

- Chỗ cũ chị nhé!

- Ngay bây giờ, lúc trời mưa xối xả thế này à?

- ya!!!!!

Vì thế mà chúng tôi ở đây, bên cái cửa sổ quen thuô ̣c, cùng nhau nhấm nháp tách cà phê
nóng hổi và những cái bánh quy thõm lừng. Mưa vẫn đang rơi, đã 2 tiếng rồi. Từng giọt tí
tách, tí tách gõ lên mái nhà, tưới mát cho thảm cỏ bên dưới.

- Em thi đâ ̣u đại học và phỏng vấn du học cũng đã được chấp nhâ ̣n rồi chị ạ! Ba
mẹ em sẽ sang Anh ở luôn. Vì vâ ̣y cả 2 muốn em đi. Nhưng em sẽ ở lại đây học. Nhưng
mà...- mă ̣t Lâm nhăn lại- Mẹ em không muốn bỏ em 1 mình. Mẹ lo đến phát bê ̣nh luôn.
Em không biết phải làm sao nữa...

- Ừm, chị hiểu mà. Tùy em thôi. Tôi nhẹ nhàng nói, nhưng tim đang thắt lại. Nhìn
lâm 1 lúc lâu, tôi muốn níu giữ và ghi lại trong tâm trí khuôn mă ̣t này, dáng vẻ này. -Em
đợi chị 1 tí.

Và vài phút sau tôi đã có mă ̣t dưới thảm cỏ 3 lá phía dưới. Cố tìm kiếm trong màn mưa 1
cọng cỏ 4 lá. Nếu tìm được, tôi sẽ ra đi còn không thì...
Dù mưa trắng xóa tôi vẫn thấy được nó. Cọng cỏ 4 lá nhỏ nhắn đang nằm dưới bàn tay
tôi. Tôi bâ ̣t khóc lớn. Nhưng không ai biết, kể cả Lâm. Nước mắt bị hòa vào mưa. Đó là
định mê ̣nh rồi...

Tôi đưa chị chủ lá thý ướt đẫm nước cùng cọng cỏ 4 lá rồi bỏ chạy khỏi quán. Tôi không
biết mình đã lang thang ngoài đường bao lâu, cũng không biết làm cách nào mình có thể
về được tới nhà. Tôi cũng không biết vì sao tôi có thể ngưng khóc được, tôi chỉ biết 1
điều. Là lâm...

............................................................

"Chị xin lỗi. Em đã thi đâ ̣u và chị đã xong viê ̣c của mình. Chị không yêu em, em chỉ là 1
đứa em dễ thương của chị. Chị là 1 con người dối trá. Chị làm vâ ̣y để em có đô ̣ng lực thi
đâ ̣u thôi. Thâ ̣t sự chị có người yêu rồi, anh ấy rất tốt và yêu chị. Chị phải nói hết cho em
biết vì chị không muốn em phải ngô ̣ nhâ ̣n. Em hãy đi du học, ở đó em sẽ quên được con
người xấu xa là chị. Tạm biê ̣t em! Chúc may mắn!"

............................................................

1 năm sau…

Lâm đã đi du học được 1 năm rồi. Và tôi biết câ ̣u sẽ không trở lại. Sau cái ngày đầy mưa
và nước mắt đó, Lâm không tìm kiếm, không đến hỏi lí do cũng không tìm gă ̣p tôi nữa.
Câ ̣u biến mất như chưa tồn tại trong cuô ̣c đời tôi. Tôi biết câ ̣u không chịu đựng được cú
sốc này. Lâm ghét nhất và không thể tha thứ được sự dối trá. Và tôi đã làm cho Lâm
không thể tha thứ được.

Tôi không hiểu mình đã trải qua 1 năm đầy đau khổ đó như thế nào. Khắp nơi đều có
hình bóng của lâm, tôi không bao giờ ngừng nhớ đến lâm cả. Nhưng sau đó, thời gian xóa
nhòa mọi thứ. Nhiều lúc tôi bâ ̣t khóc nức nở giữa đêm vì tôi không còn nhớ rõ khuôn mă ̣t
Lâm thế nào. Chỉ có 1 thứ thời gian không thể đem đi, là tình cảm của tôi giành cho
lâm... 

9:00a.m

Chúng tôi ngồi bên nhau, im lă ̣ng đã 1 tiếng rồi. Cả 2 đều chìm đắm vào những suy nghĩ
riêng. Chỉ có 1 thứ chung. Đó là những câu hỏi luôn cần đáp án.

- 3 năm dài thâ ̣t chị nhỉ?

- Ừm, dài thâ ̣t. Em đã sống thế nào?

- Đau khổ, hụt hẫng nhưng rồi cũng quen. Trở về đây vì cần biết 1 điều. Nhưng có
lẽ cũng không tìm được lời đáp...
- Cái gì cũng có câu trả lời nhưng quan trọng là nó có đuqợc tiết lô ̣ hay không
thôi.

- Chị thì sao?

- Đang định học tiếp. Mà không biết có nên đi không.

- Học bổng à?

- Ừm, ở Anh.

Lâm thở dài, rồi nói:

-  Em hiểu.. Mà chị không có gì muốn nói với em à?

Tôi thở nhẹ, 1 chút nữa thôi chắc tim tôi vỡ ra mất.

- Khô..ông...

- Chị hạnh phúc chứ?

- Ừm.

Lâm đang muốn gì, hả Lâm? Giày vò trả thù tôi ư? Thế thì câ ̣u làm được rồi đấy, tim tôi
đang muốn vỡ vụn từng mảnh ra đây này.

- Gă ̣p lại chị em vui lắm! Nhưng em nghĩ là chúng ta không nên đi chơi nữa vâ ̣y.
Sẽ làm cả em và chị đều khó xử. Gớm,nhìn cái mă ̣t chị kìa! Em sẽ đi gă ̣p bạn bè cũ, tụi
nó réo em rồi nè! Lâm huơ huơ cái điê ̣n thoại cho tôi xem, rồi cười tươi. Kéo ghế đứng
dâ ̣y, Lâm ôm tôi 1 cái nhẹ. Rồi buông ra nhanh chóng.

-  Tạm biê ̣t chị. Chị hạnh phúc đấy nhé! Lâm lại cười tôi.

- Câ ̣u cũng vâ ̣y. Tôi cố nă ̣n ra 1 nụ cười hạnh phúc.

- Tất nhiên rồi! Lâm nói và quay đi. Tôi đứng im, nhìn ra cửa sổ. Dáng Lâm cao
lớn, nổi bâ ̣t trên con hẻm nhỏ. Rồi khuất dần, khuất dần khỏi tầm mắt tôi...

Chưa bao giờ tôi khóc nhiều đến vâ ̣y. Gâ ̣p người mà khóc. Nýớc mắt thi nhau tuôn rơi.
Vì tôi biết mãi mãi tôi sẽ không gă ̣p lại câ ̣u nữa rồi...Lâm sẽ bắt đầu 1 cuô ̣c sống mới,
trong đó không còn có tôi nữa rồi...

 Chị chủ mắng tôi 1 trâ ̣n khi thấy tôi khóc nức nở.

-2 đứa ngốc nghếch này! Thâ ̣t không hiểu tại sao phải dày vò nhau như thế hả? Có
thể trong quá khứ em đã làm tổn thương Lâm nhưng sao em không hiểu nó đã tha thứ cho
em rồi hả? Em lại làm nó đau nữa em mới chịu à? Nó quay về để mong được 1 lời xin lỗi
của em, em lại ban cho nó nỗi đau khác. Nó về lần cuối rồi đó. Nó không quay về Viê ̣t
Nam nữa đâu. Còn em nữa! Chị không hiểu em đang nghĩ gì. Thấy em khóc gần chết thế
này cũng hiểu em yêu nó thế nào. Thì hãy nói cho nó biết đi. Em có biết hồi nãy nó như
thế nào không? Nó khóc đó! Cả 2 đứa cùng khóc. Vì em đó...

Tôi lă ̣ng cả người. Tôi đã sai ư? Suốt 1 thời gian dài tôi cứ nghĩ rằng yêu Lâm là phải hi
sinh để Lâm được mọi thứ tốt đẹp nhất. Tôi cứ cố chấp mà nghĩ là mình đúng, mình làm
vâ ̣y là tốt cho câ ̣u ấy. Nhýng tôi đã lầm. Tôi đã xem thường tình cảm của Lâm dành cho
mình. Nó không hời hợt như tôi đã nghĩ, nó có thể làm Lâm đau khổ đến mức nào. Bây
giờ tôi đã hiểu tình yêu thâ ̣t sự là gì. Là cùng nhau nắm tay, cùng nhau ăn bánh, cùng
nhau vui đùa. Yêu là phải ở bên nhau…

Và bây giờ...

Tôi sắp lên máy bay. Đến Anh. Vì tôi đang tìm kiếm 1 thứ. Tình yêu của tôi...

Tôi đã bỏ lỡ 1 thời gian dài và suýt mất thứ quan trọng nhất đời mình. Lâm luôn luôn là
người đi tìm tôi và bây giờ tôi quyết định mình phải là người tìm Lâm, để nói cho Lâm
biết tôi yêu Lâm thế nào. Tôi kéo áo khoác trùm lấy người, nhét tai phone vào lỗ tai và
mỉm cười 1 mình. Vài tiếng nữa thôi tôi sẽ gă ̣p câ ̣u bé dễ thương của tôi, món quà quý
giá nhất mà định mê ̣nh đã ban cho tôi. Chắc chắn là vâ ̣y rồi....

"I need love


the kind that makes you wanna live
the kind that makes you wanna breathe
the kind that makes you feel too much
and I need you
to help me find a better way
and I guess you never thought you'd hear me say
I need love
I need love..."

You might also like