You are on page 1of 8

“...

Mãi là người dưng”

Khoảng cách giữa con bé số 2 và thằng bé số O dường như không cách nào
rút ngắn. Cho dù trong hiện tại, hai đứa đáng lẽ phải có một mối quan hệ
thân thiết.

1221

• Nín đi, kể tao nghe…


• Tao…

Bỗng nhiên trống đánh từng hồi một cách thật vô duyên. Chẳng đúng lúc gì cả.

• Thôi mày nín đi. Vào lớp rồi. Mày đi rửa mặt đi rồi học tiếp. Cuối giờ tao đèo
mày về.

Mây bảng lảng lê bước che mất mặt trời. Sương lạnh làm đông lại cỏ lá đang mờ đi trong
bóng chiều nhập nhoạng. Trong cái chạng vạng này, mặt người như càng buồn thêm và
con đường về nhà như dài thêm ra tít tắp vô tận. Gió thốc vào lạnh buốt.

• Mày không định kể cho tao nghe à? - Số 1 hỏi khi con bạn ngồi sau xe cứ lặng
thinh.
• Tao...
• Không kể cũng được, bao giờ mày thấy dễ nói thì kể cho tao nghe nhé. Tao luôn
sẵn sàng, mày biết mà… Dù sao tao cũng ủng hộ mày, đừng khóc nhé.
• Ừ - con bé nghẹn ngào.

__________________________________________________

Suốt một tuần sau đó, số 2 không cười, nó lặng lẽ, buồn bã. Nó mặc kệ hàng tấn dư luận
đang dội lên đầu nó như bom nguyên tử vậy. Bạn bè nhìn nó với ánh mắt dò xét, nghi ngờ
và ai nấy đều đoán già đoán non. Xưa nay nó đối xử rất tốt với mọi người xung quanh, vì
thế mọi người không tin nó bắt cá hai tay. Nhưng cách xử sự của nó quả thực làm cho
người ta nghi ngờ. Vừa lao ra từ … nhà vệ sinh nam với một anh nó đã khóc hu hu trong
tay thằng bạn… Thật là….!

Một buổi nó bảo số 1:


• Mày ơi, tối nay mày với tao đi uống trà nhé
• Ừ, quán cũ nhé - Số 1 nói, nó nhìn con bạn dò xét.
• Mày có thích ăn bánh không tao mua?
• Tuỳ mày.

Quán trà ấm và quen thuộc sực mùi hương cũ. Nó chỉ uống một loại trà mà chỉ ở đây mới
có. Một mùi gì thơm lắm và quen lắm, từ lần đầu tiên nó đã thấy quen rồi. Quán này nhỏ,
và nhiều góc cạnh. Nó và thằng bạn ngồi vào góc quen thuộc cũ. Khuất, nhưng nhìn ra
đường. Quán vắng teo. Chẳng hiểu tại sao hôm nay quán vắng thế.

• Mày có chuyện gì với số 0 từ trước phải không?
• Ừ.
• Tuần trước anh ý nghỉ học mất mấy ngày đấy. Từ sau hôm đấy…
• Thế à? “Nó” cũng không về nhà.
• Mày biết nhà anh ấy à?
• Ừ. Tao biết - Số 2 trả lời đầy miễn cưỡng và chua chát.
• Thế mà tao cứ tưởng mày ghét anh ấy vì … tao cơ đấy. Vì bạn Ngọc thích anh ý
mà.
• Ủa, sao mày biết? – Con bé ngạc nhiên. Nó chưa nói gì với thằng bạn. Nó chưa
kịp nói, thì bao chuyện xảy ra, nó quên mất.
• Làm bạn mày lâu nên cái gì tao cũng biết - Số 1 nháy mắt tinh nghịch – Thì hôm
tao hỏi mày cái thư của ai mày đã ấp úng rồi. Rồi thì việc mày gặp số 0 ở nhà xe
từ sáng đến giờ ra chơi tiết đầu đã đến tai tao, thì dĩ nhiên việc bạn ý gặp anh ý ở
nhà xe cũng thế. Mà chúng nó còn đang kháo xem mày và bạn ý ai sẽ chiến thắng
trong cuộc đua giành anh số 0 kia kìa
• Vớ vẩn. Tao không thèm tranh giành của nợ ấy với ai. Tao không biết nói với mày
thế nào. Mày thích bạn ý cũng lâu rồi mà.
• Có làm sao đâu. Đấy đâu phải lỗi của mày. Đấy là do tao và bạn ý không có
duyên
• Là do nó mù. Mày 1 tỉ lần tuyệt vời hơn thằng kia. “Nó” chỉ thích mấy cái đứa giả
vờ lạnh lùng, cố tỏ ra mình thế này thế nọ. “Nó”… không xứng đáng với mày.
• Đừng nói thế. Nói chuyện của mày đi - Số 1 gạt phắt.
• Mày hát cho tao nghe nhé. Tao thích nghe mày hát - Số 2 nói thế, và thực sự nó
nghĩ thế. Thằng bạn nó có một giọng hát ấm và tình cảm vô cùng. Nó chẳng mấy
khi hát. Nhưng mà hát thì… - Mày hát bài gì cũng được.
• Vậy để tao hát một con vịt nhé. Một con vịt xoè ra hai cái cánh… Số 1 vừa hát,
vừa múa. Quán chỉ có 2 đứa, 2 chị phục vụ và một người khách nữa. Số 1 không
xấu hổ. Kể cả cái quán này đông nghịt người, thằng bé cũng vẫn sẽ làm thế này,
chỉ cần bạn nó cười thôi. Nụ cười ấm áp của bạn nó có thể làm cho tuyết tan được
mà. À nhưng Hà Nội không có tuyết.
• Mày… Số 2 vừa bất ngờ, vừa xúc động. Nó phì cười. Bỗng nhiên bao nặng nề
trong lòng nó trong một phút giây tan biến hết. Nó nhẹ lòng quá. Giá mà khoảnh
khắc này kéo dài mãi.

Đang hát một con vịt, số 1 bỗng dừng lại:


• Mày định để nguội trà tao mua à?
• Mày mua à?
• Nể tình mày đang không vui, tao sẽ trả tiền.
• Xuỳ, lần nào mày chẳng trả tiền.
• Thế mày còn hỏi làm gì?
• Ừ nhỉ, mày hát tiếp đi.
• Để tao hát bài khác…

Đời vừa xinh cho những ân cần trôi qua tim đầm ấm.
Cho xôn xao qua giấc mơ dấy lên đôi vần thơ.
Ngực trầm xinh cho tiếng trái tim vang vọng vào đời chói chang.
Cho nắng tắt cho trăng rằm lên,
cho vừa đôi chân em đến…

Những giai điệu của “Còn ta với nồng nàn” vang lên đầy yêu thương. Nó thấy dịu dàng
quá. Lòng nó dâng trào một cảm xúc biết ơn với thằng bạn từ tấm bé. Nó vẫn luôn như
thế, luôn quan tâm đến người khác, và luôn hết mình vì bạn bè, và luôn tươi cười. Nụ
cười như là một tách trà ấm và thơm giữa những ngày băng giá tái tê lòng.

Nó bắt đầu thấy buồn ngủ. Một tuần nay nó gần như không hề ngủ. Nó chìm dần vào giấc
ngủ nhẹ nhàng và thanh thản.

• Chán thế, tao hát hay thế mà mày ngủ gật. Mất bao nhiêu công làm mày vui để
mày kể cho tao nghe mà mày lại ngủ mất. Đúng là đồ…

Số 1 lẩm bẩm thế, nhưng cũng chẳng nỡ đánh thức bạn dậy. Con bé gần đây có vẻ ít ngủ.
Số 1 đành - lần đầu tiên trong đời - cõng con bạn thân về nhà. Đường rất gần, nó mong
đường dài ra quá. Trên đầu chúng nó là muôn ngàn vì sao lấp lánh. Và gió lành lạnh thổi
qua. Mai sẽ là một ngày lạnh, nhưng mà nắng. Một ngày đẹp trời. Một trận mưa lá vừa đổ
xuống ào ào. Chà, lãng mạn phết. Nó tự dưng nghĩ đến bạn Ngọc. Và lòng nó bỗng nhói
lên một cảm xúc khó tả. Nó cất tiếng hát khe khẽ:

Đôi khi bên em anh mong được gần em mãi…

Đôi khi anh tin rằng anh đã thầm yêu…

Mà sao khi bên nhau anh không thấy ngượng ngùng…

Còn sao khi xa nhau lòng anh không thấy nhớ nhung…

Về đến gần nhà của số 2, số 1 bỗng thấy một bóng dáng quen quen đang đi bộ chậm rãi
về phía nhà số 2. Nó tiến đến gần hơn. Không ai khác, đó chính là….

… số 0.

• Sao anh lại ở đây? - số 1 hỏi rất ngạc nhiên.


• Sao em lại ở đây? Đây là nhà anh? Sao nó… À không. Sao em lại cõng nó?
• Anh ở cùng nhà với bạn ấy ạ? Sao chưa bao giờ em gặp anh?
• À, anh mới chuyển đến thôi.

Bỗng từ trong nhà, có giọng hỏi trầm ấm của một bác đã ngoài 50…

• Con về đấy à?


• Dạ - Số 0 đáp.

Giờ thì số 1 hiểu cả rồi. Ra là như thế… Mẹ số 2 mới đi bước nữa cách đây hơn 1 tháng.
Và người ấy không ai khác lại chính là bố của số 0. Sự đời sao thật trớ trêu. Vậy là họ giờ
trên danh nghĩa là… anh em. Từ ngày mẹ số 2 đi bước nữa, nó đã thấy bạn mình khang
khác. Nhưng con bé không muốn nói thì nó cũng chẳng tiện hỏi. Vậy là nó có bố mới.
Thật là một sự… khó chấp nhận với con bé. Vì số 2 yêu bố nó lắm. Chắc chắn đối với nó
không ai có thể thế chỗ bố nó được. Bác ấy đã dạy nó rất nhiều thứ, và đã yêu chiều nó
vô cùng. Vì nó là, con gái duy nhất mà. Giờ thằng bé hiểu cả rồi. Hiểu tại sao con bé ghét
số 0 đến thế…

• Nó là bạn thân của em à? - Số 0 ngạc nhiên hỏi, nó chợt nhớ đến mấy lời nói của
cô bạn cùng lớp hôm trước «bạn thân của em trai tớ bảo thế»
• Vâng, sao anh hỏi thế? Bạn ấy học nhóm với em rồi ngủ quên mất, em thấy ngủ
ngon quá đành… cõng về. Em cõng bạn ý vào nhà nhé. Rồi anh có rảnh không?
Nói chuyện với em một chút nhé?
• Ừ, cũng được.

Quán trà lại một lần nữa đón vị khách vừa trả tiền cách đó 1 giờ. Nhưng lần này chắc
chắn không có màn múa một con vịt nữa. Số 1 trông có vẻ nghiêm túc và chững chạc hơn
nhiều so với lúc nãy nhí nhố. Số 1 bắt đầu trước:

• Hôm trước anh và bạn ý…


• À, hôm ấy,… em hỏi nó ý. Số 0 mặt bỗng đanh lại, thoáng nét giận dữ.
• Sao anh và bạn ý lại… xung khắc thế. Hai người giờ là… anh trai và em gái
mà….
• Tất cả là ở nó. Em nhìn thấy rồi đấy. Nó không chấp nhận bố con anh trước. Nó
không bao giờ nói chuyện với anh và bố anh. Chưa bao giờ gọi anh là anh cả. Mà
chắc nó cũng không có ý định gọi thế
• Ừm - Số 1 thoáng nghĩ đến cái kiểu gọi thằng đó, thằng ấy của cô bạn. Nó im
lặng.
• Anh không… kì thị gì nó cả. Nhưng anh không chịu được việc nó kì thị bố anh.
Ông ấy đã làm mọi thứ để nó cảm thấy tốt hơn. Nhưng nó quá lạnh lùng và phũ
phàng để đón nhận. Hôm trước đó, tại mang cơm cho nó nên bố anh bị tai nạn…
• Bác có sao không? - Số 1 hỏi quan tâm.
• May là không sao. Bố anh bị tai nạn còn từ bệnh viện gọi điện bảo sẽ nhờ người
mang cơm cho nó. Thế mà nó bảo không cần rồi dập máy luôn. Nó là một đứa
nhẫn tâm và vô cảm. - Số 0 nói lạnh lùng.
• Anh đừng nói về bạn ý như thế. Anh không biết gì về bạn ý cả - Số 1 tức giận nói.
• Chỉ vì em là bạn nó thôi. Con gái gì mà lạnh lùng. Nó không có tình cảm, không
biết mở rộng ra đón lấy tấm lòng của mọi người.
• Anh thì biết chắc. Anh chẳng xé cái phong bì làm quen của bạn Ngọc còn gì - Số
1 cảm giác như có ai đang xúc phạm chính mình.
• Đó là chuyện khác.
• Anh cũng đâu có biết cười. Và đâu muốn cho ai biết nhà mình. Anh đừng làm bạn
ý tổn thương.
• Em nói như thể em yêu nó ý.
• Hơn cả tình yêu - Số 1 lạnh lùng và dứt khoát. Đó là điều mà nó luôn chắc chắn.
• Uhm… Số 0 nín lặng…
• Thôi muộn rồi, em về đây. Anh cũng về đi. Mai còn đi học. Tiền nước để em trả
• Để anh trả.
• Thế cũng được.

________________________________________________

Chiều hôm sau, số 1 đi học sớm. Số 1 đã hẹn gặp bạn Ngọc rồi, thằng bé không thể im
lặng lâu hơn được nữa:

• Tớ thích ấy. Thật đấy. Tớ thích ấy lâu rồi. Từ năm lớp 10 cơ.
• Tớ…
• Tớ chỉ muốn nói cho ấy biết thôi. Ấy không phải suy nghĩ gì nhiều đâu. - Số 1 vội
vã nói. Thằng bé chợt nhìn thấy con bạn lững thững đi vào trường nên vội tiếp –
Thôi tớ về lớp nhé, hôm nay tớ trực nhật

Số 1 quay lưng đi, không quên mỉm cười. Nụ cười của thằng bé làm bất cứ ai nhìn thấy
cũng phải xốn xang lòng. Một nụ cười có răng khểnh, có ánh mắt hóm hỉnh rất sáng và
tuyệt đối chân thành. Thằng bé là như thế, một con người đẹp cả trong lẫn ngoài. Nếu có
một điều gì không tốt về số 1, thì đó chẳng qua là nó quá tốt mà thôi. Số 1 bước đi, để lại
đằng sau một người đang bất ngờ và bối rối vô cùng…

___________________________

Hôm ấy số 2 về một mình. Nó muốn đi một mình, mà thằng bạn nó hôm nay cũng bận
tập bóng rổ rồi. Nó chẳng nhớ hôm qua nó về nhà thế nào nữa. Nó có cảm giác nó được
cõng về. Nhưng chưa có thời gian hỏi bạn nó. Nó nhớ là suốt quãng đường được cõng về
ấy, nó nghe thằng bạn nó hát nho nhỏ bài “Lời chưa nói” nhưng có vẻ đó giống như là
một giấc mơ. Kệ. Dù gì đó cũng là một trong những giấc mơ đẹp nhất của nó. Nó miên
man nghĩ về ngày hôm trước. Nó đã nghĩ về điều đó suốt cả một tuần. Có lẽ nó cần xin
lỗi. Mọi lần thấy có lỗi là nó xin lỗi ngay. Nhưng lần này cất lên hai tiếng xin lỗi sao mà
khó khăn thế. May mà bố của số 0 không sao. Không thì nó cũng ân hận. Khách quan mà
nói nó cũng nghĩ bác ấy tốt. Nhưng nó không thích bác ấy làm bố nó. Không ai có thể
làm bố nó, trừ bố nó cả. Nó biết nó đang ích kỉ. Nó biết mẹ nó cần một người để tựa vào.
Nhưng nó thấy khó chấp nhận quá. Tự dưng nó thấy mình xấu xa quá. Nó đang tha thẩn
trong dòng trăn trở thì…
• Sao em lại đi bộ về? Nhà em đâu có gần trường?

Giọng nói trầm ấm làm nó ngước sang nhìn. Một gương mặt quen mà lạ, mà không, nó
chẳng lạ gì người này. Đó là người lần đầu tiên khi gặp nó đã thấy rất giống với… mối
tình đầu của nó. Đó chẳng ai khác là anh bạn thân nhất của số 0. Ngày nào cũng đưa
thằng ấy đi đâu đó rồi đến khoảng 8, 9h tối mới về. Đó là Tú, người ngồi nghe số 0 đánh
đàn trong lần gặp đầu tiên của ba đứa nó.

• Liên quan gì tới anh?


• Em có rảnh không? Anh có chuyện muốn nói với em?
• Không, tôi không rảnh để nghe anh nói.
• Vậy để anh xuống xe dắt bộ cùng em về đến nhà em và lảm nhảm suốt cả đường
nhé. Em có thích thế không? - Tú tươi cười như trêu đùa. Cái nụ cười ấy…
• Anh… Số 2 tức giận nhưng… bất lực.

Kể cả lúc tức giận, trông số 2 vẫn rất xinh và đặc biệt. Nó không mang vẻ đẹp quần
chúng như bọn bây giờ. Nó không phấn son giầy cao gót, không kẻ vẽ cầu kì, không cả
tóc tai này nọ. Nó nguyên bản đã như thế rồi. Một cô bé thú vị thật. Tú vui vẻ nghĩ.

Nó và Tú vào một quán café nổi tiếng. Nhưng nó chưa vào đây bao giờ, và cũng không
muốn vào. Nó chỉ thích cái quán của nó và số 1 hay vào thôi. Ở đây cũng không có loại
trà ấy. Loại trà kỉ niệm. Nó gọi thế.

• Sao em cứ đội mũ sùm sụp thế?


• Tôi thích. Anh muốn nói gì thì nói nhanh lên?
• Anh muốn nói chuyện với em về anh trai em…
• Tôi không có anh trai. Chưa bao giờ có và sẽ không bao giờ có.
• Đừng vội nói sớm thế chứ. Nó rất tốt mà.
• Tôi không cần. Mà tức là anh định đến đây để quảng cáo cho nó hả?
• Em gọi một người hơn tuổi là nó là hỗn đấy. Em vốn ngoan cơ mà nhỉ?
• Kệ tôi.
• Ừ, kệ em. Anh chỉ muốn nói là vốn nó rất có thiện chí với em và mẹ em. Em đừng
làm cho mọi việc trở nên căng thẳng như thế. Vì em mà cả mẹ em, bố nó và nó đã
vất vả nhiều. Anh nghĩ em đủ thông minh để biết điều gì mới đúng.
• Tôi nghĩ anh đủ thông minh để không chõ vào việc của người khác cơ đấy.
• Ừ. Tú lại cười. Cái nụ cười ấy… Nhưng việc của bạn anh cũng là việc của anh.
Anh với nó chơi thân từ nhỏ. Có chuyện gì của nó mà anh không biết đâu. Nó vốn
rất tình cảm và tinh tế. Em nghe nó chơi đàn rồi mà…
• Tinh tế mà lôi tôi vào nhà vệ sinh… nam trước mặt cả trường hả. Sao mà tinh tế
thế không biết. Tình cảm mà mặt lúc nào cũng đơ đơ lạnh như tiền ý hả. Sao mà
tình cảm thế…
• Em… sắc sảo thật. Càng lúc Tú lại càng thấy cô bé này thú vị. Nhưng em cũng
đâu có hơn gì? Em cũng ít cười, và phũ phàng với bố con nó vô cùng còn gì?
• Tôi đâu có nói là tôi hơn. Tôi không dám, không cần và cũng không thèm hơn.
• Em là mẫu con gái mà nó thích đấy. Cứng rắn, thông minh, thẳng thắn và... Tú
dừng lại. Nó chợt nhớ đến mối tình đầu không mấy êm đẹp của bạn nó. Em may
mắn nữa. Xưa nay chỉ những người nó yêu quí mới được nghe nó đàn thôi…
• Cảm ơn- Số 2 nhếch mép cười đểu. Kể cả khi cười đểu thì đó cũng là một nụ cười
vô cùng hấp dẫn.
• Em cười trông đỡ xấu hơn đấy. Tú trêu.
• Cảm ơn vì lời khen.
• Em coi đó là lời khen? - Tú ngạc nhiên
• Thế tôi phải nói thế nào. Rằng thì là em không xứng đáng như thế đâu à. Hay là
anh cứ đùa em thế? Anh chả muốn tôi ngoan ngoãn lịch sự còn gì?
• Em… - Tú ngớ ra một lúc. Lần đầu tiên nó gặp một người cứ được khen là cảm
ơn. Nó đã tưởng tượng cô bé sẽ phản ứng khác.
• Tôi không quan tâm anh ta là người như thế nào. Đối với tôi anh ta là người dưng.
À, còn là một con người xấu xa nữa…
• Em không biết gì về nó thì đừng nói thế. Nó đã trải qua quãng thời gian khó khăn
hơn bất cứ ai. Tú bắt đầu thấy khó chịu. Em đâu hơn gì nó? Em cũng đâu có chịu
cười, và em lại còn nhỏ nhen, ích kỉ nữa.
• Cảm ơn anh đã hiểu tôi như thế. Vì tôi nhỏ nhen, ích kỉ, nên sẽ không bao giờ
chấp nhận nó đâu. Chào anh tôi về. Số 2 tức giận đi về luôn.

Trong quán café Tú nhìn ra cô bé đang đi bộ về, nó hình như vừa làm mọi chuyện xấu
hơn rồi. Cô bé thẳng thắn và trong sáng quá. Tú cảm nhận được điều ấy một cách rõ ràng.
Mặc dù cô bé không chấp nhận bố con bạn nó, Tú vẫn cảm thấy cô bé là một người giàu
tình cảm và rất… tinh tế. Và rất đặc biệt nữa. Tú đã gặp nhiều con gái rồi, nhưng đây là
lần đầu tiên nó cảm thấy bối rối như thế. Có lẽ cô bé đã phải trải qua nhiều sự khó khăn
để trở nên cứng cỏi như vậy. Tú bất giác thấy bồi hồi khó tả… Thằng bé vội nhắn tin “anh
xin lỗi, lần sau gặp em anh sẽ bình tĩnh hơn”. Ở phía bên kia đường, có một con bé ngạc
nhiên vì nhận được tin nhắn từ một số lạ của một người không lạ, nó lẩm bẩm “Sẽ không
có lần sau đâu”…

_____________________________________________

Hôm nay số 0 bỏ tập bóng. Số 0 là thành viên mới mà lại bỏ tập. Nhưng thực sự là nó
không muốn tập. Trong đầu óc số 0 cứ lởn vởn những điều mà thằng bé hôm qua nói. Số
0 quả tình là cũng chẳng tốt đẹp gì. Nghĩ đến cái câu “Tôi với anh sẽ mãi mãi là người
dưng”, nó chợt thấy xót xa. Số 0 đã có ấn tượng rất đẹp khi nhìn con bé cười lần đầu tiên
ở quán trà ấy. Vậy mà từ khi bố con nó chuyển đến, con bé chẳng cười nữa. Có phải, nó
đã cướp mất của con bé nụ cười như là một người đã cướp mất của nó? Tay nó đánh một
bản đàn vô thường. Nó cũng chẳng biết nó đang đánh gì nữa. Nó đang nhớ đến những lời
Trâm - chị của số 1 nói với nó hôm trước “bạn thân của em trai tớ bảo thế”. Có vẻ số 2 là
một người thú vị

• Cậu có thể trở thành nhạc sĩ đấy.


• Sao cơ? Nó giật mình, lại là Trâm
• Đây, tặng cậu. Cô bạn đưa cho nó bản kí âm những nốt nó vừa đánh.
• Sao cậu biết kí âm?
• Sao tớ lại không biết? Trâm hỏi lại đầy thú vị.
• Cậu lại quên mũ à?
• Cậu lại đánh đứt dây đàn à?
• Không tớ...
• Tớ không quên mũ đâu. Tớ đi tìm cậu thôi. Tớ hỏi em tớ thì nó bảo cậu bỏ tập. Tớ
đoán là cậu ở đây nên lên thôi.
• Ừ. Tớ… Thế em cậu có nói gì với cậu không? Nó hỏi lo lắng.
• Nói gì cơ? Về vụ cậu với bạn thân của nó hôm trước ý hả?
• Ừ?
• Không, nó chẳng nói gì cả. Nó chỉ bảo, không như mọi người nghĩ đâu thôi.
• Uhm.
• Thế cậu với em ấy…Trâm hỏi…
• Không như cậu nghĩ đâu. Mà cậu là một trong số rất ít người từng nghe tớ đánh
đàn đấy. Số 0 đánh trống lảng.
• Thế hả, vậy tớ quả là may mắn. Sao cậu không thể hiện cho mọi người cùng biết?
• Tớ không thích đánh đàn khi bị ép. Tớ chỉ đánh khi có hứng thôi.
• Ra vậy…. - Cậu đừng như thế. Trâm trở lại chủ đề cũ -Ý tớ là đừng làm như thế
với bạn thân của em tớ nữa. Em ấy chịu đủ tổn thương rồi. Cậu đang làm cho em
ấy bị ì xèo khắp cả trường đấy.
• Tớ không cố ý - Cảm giác tội lỗi xâm chiếm nó - Mà cậu biết nhiều về em ấy
không?
• Cũng tương đối. Tất nhiên không bằng em tớ.
• Kể cho tớ nghe được không?
• Với một điều kiện: Cậu sẽ kể cho tớ chuyện của cậu nhé. À mà trước tiên, cậu là
gì của em ấy đã. Bởi vì tớ không thể đem chuyện của em ấy kể cho một người
dưng được.

Số 0 suy nghĩ. Nó có cảm giác thoải mái và thanh thản khi ở bên cạnh cô bạn dễ thương
này, và cả cảm giác an toàn nữa. Đó là một cảm xúc hiếm hoi nó có được từ một người
khác giới từ lâu lắm rồi. Nhưng cô bạn này, với nụ cười thông minh và tươi sáng ấy, làm
cho nó thấy góc u tối xám xịt của mình cũng có vẻ được rọi sáng phần nào. Hai chị em
nhà này có vẻ như được sinh ra để làm thiên sứ vậy…Nó quyết định sẽ kể…

• Uhm, tớ với em ấy…

You might also like