You are on page 1of 9

● Nên thơ, lãng mạn

➢ Sài Khao được miêu tả bồng bềnh trong sương gợi một khung cảnh
hư ảo
➢ Mường Lát hoa về trong đêm hơi
❖ Hoa có thể là ánh lửa chập chờn trong đêm sương mờ ảo của
TB
❖ Thấp thoáng những bóng dáng thướt tha của những cô gái TB
duyên dáng
❖ Những hình ảnh không cụ thể cốt thể hiện ấn tượng về vẻ đpẹ
hư ảo, thơ mộng của đêm giữa núi rừng TB
➢ Nhà ai Pha Luông mưa xa khơi
❖ Những mái nhà bình yên, thấp thoáng trong cơn mưa rừng
❖ Những cơn mưa dịu mát, làm dịu đi những nhọc nhằn của
người lính
❖ Sử dụng nhiều thanh bằng với vần “ơi”, “ai”
➢ Có nhớ hồn lau nẻo bến bờ
❖ Lau vốn là loại cây mảnh mai, mềm mại, ở đây lại được khắc
họa trong trạng thái đặc biệt “nẻo bến bờ”
❖ “Nẻo bến bờ”: địa danh không xác định, không cụ thể, là
không gian rộng lớn
I. MỞ BÀI

● Tô Hoài là một trong những tác giả tiêu biểu của VHVN hiện đại với những đóng góp
lớn cho cả hai giai đoạn trước và sau CMT8.Sáng tác của Tô Hoài thiên về diễn tả
những sự thật đời thường đồng thời thể hiện vốn hiểu biết phong phú, sâu sắc về
phong tục tập quán của nhiều vùng khác nhau trên đất nước, đặc biệt là vùng Tây
Bắc
● “VCAP” là tác phẩm đặc sắc của Tô Hoài về đề tài Tây Bắc, tác phẩm phản ánh quá
trình vùng lên của đồng bào miền núi chống lại ách phong kiến chúa đất để giành
quyền tự do

II. NHÂN VẬT MỊ

1) Mị xinh đẹp, giàu sức sống, cá tính và hiếu thảo.

★ Xinh đẹp, giàu sức sống:


● Mị từng là cô gái trẻ trung, yêu đời “Ngày trước, Mị thổi sáo giỏi. Mùa xuân này,
Mị uống rượu bên bếp và thổi sáo. Mị uốn chiếc lá trên môi, thổi lá cũng hay như
thổi sáo.” → Tiếng sáo là âm thanh của tuổi trẻ, của tình yêu. Tiếng sáo của
Mị mê hoặc lòng người không chỉ bởi sự điêu luyện mà còn bởi tâm hồn trẻ
trung, giàu sức sống, thổi hồn vào tiếng sáo.
● Mị sống trong những năm tháng thanh xuân sôi nổi, đắm chìm trong tình yêu
“Trai đến đứng nhẵn cả chân vách đầu buồng Mị”
★ Cá tính:
● Mị cự tuyệt, không chịu làm con dâu gạt nợ “ Con nay đã biết cuốc nương làm
ngô, con phải làm nương ngô giả nợ thay bố” → Rất nhiều cô gái trong xã hội
xưa phải chấp nhận số phận làm dâu gạt nợ, nhưng với cá tính mạnh mẽ và
khao khát tự do, Mị sẵn sàng đánh đổi cả cuộc đời vất vả, cực nhọc để cuốc
nương, để được làm chủ cuộc đời mình. Mị khao khát được quyền tự mình
quyết định tình yêu và hôn nhân chứ nhất quyết ko biến bản thân thành món
hàng đổi chác.
● Khi bị ép làm dâu nhà thống Lý, đêm nào Mị cũng khóc. Mị còn tìm đến lá
ngón để tự tử một cách dứt khoát → Thể hiện sự phản kháng của Mị, chối bỏ
thân phận con dâu gạt nợ, chối bỏ cuộc hôn nhân không hạnh phúc, không
tình yêu.
★ Hiếu thảo:
● Mị ý thức được bổn phận với gia đình “Con phải làm nương ngô giả nợ thay
bố”
● Khi tột cùng của đau khổ, Mị có ý định tự tử nhưng những lời của bố đã khiến
Mị ném nắm lá ngón xuống đất, Mị không đành lòng chết. Chữ hiếu với bố đã
níu kéo Mị, nó còn mạnh hơn những đau khổ cùng cực mà Mị phải chịu ở
nhà Thống Lý.
⇨ Một cô gái xinh đẹp, hiếu thảo như vậy đáng lẽ phải có một cuộc đời hạnh phúc nhưng Mị lại
có một số phận bi thảm, éo le.

2) Mị có số phận bất hạnh.


★ Mị mang thân phận con dâu gạt nợ
● Khi làm con dâu nhà giàu, Mị vẫn có cơ hội được hưởng cuộc sống sung túc,
có 1 vị trí nào đó trong gia đình. Nhưng Mị lại mang thân phận của con dâu
gạt nợ. Vì gạt nợ nên Mị chỉ mang thân phận một nô lệ.
● Nếu Mị mang thân phận nô lệ gạt nợ, Mị có quyền hi vọng một ngày nào đó
Mị sẽ trả hết nợ, sẽ lấy lại được tự do. Nhưng Mị lại là con dâu gạt nợ, đã bị
đem đi cúng trình ma nhà Thống Lý nên suốt đời suốt kiếp Mị cũng không
thoát khỏi cuộc sống địa ngục ấy.
→ Chính thân phận vừa là con dâu, vừa bị xem là con nợ nhà giàu đã khiến Mị mang bản
án chung thân trong ngục thất nhà Thống Lý
★ Mị bị bóc lột sức lao động tàn nhẫn
● Nhà văn đã tái hiện cuộc sống chồng chất công việc của Mị bằng những câu
văn dài “Mị cúi mặt, không nghĩ ngợi nữa mà lúc nào cũng chỉ nhớ đi nhớ lại những
công việc giống nhau, tiếp nhau vẽ ra trước mắt, mỗi năm, mỗi mùa, mỗi tháng lại
làm đi làm lại, ….lúc nào cũng gài một bó trong cánh tay để tước sợi.”
→ Thủ pháp liệt kê các công việc + điệp ngữ + trạng từ chỉ thời gian đã tái hiện sự triền
miên, lặp đi lặp lại cũng như một khối lượng công việc khủng khiếp đua nhau sập xuống đời
Mị → Gợi mở một cuộc sống không một chút nghỉ ngơi, làm việc quần quật suốt ngày suốt
tháng như một cỗ máy vô hồn của Mị.
● Mị đống nhất mình với trâu ngựa “Bây giờ thì Mị cũng tưởng mình cũng là con
trâu, mình cũng là con ngựa”, thậm chí là ko bằng con trâu, con ngựa “ Đàn
bà con gái nhà này thì vùi đầu vào việc làm cả đêm cả ngày”
★ Mị bị hành hạ về thể xác
● Mị bị A Sử trói đứng
➢ A Sử trói đứng Mị bằng cả thúng sợi dây đay và cả tóc của Mị
➢ Thái độ bình thản, vô cảm của A Sử sau khi trói đứng vợ “trói xong vợ,
A Sử thắt nốt cái thắt lưng xanh ra ngoài áo rồi A Sử tắt đèn, đi ra, khép cửa
buồng lại”
➢ Không chỉ A Sử vô cảm mà cả nhà Thống Lý Pá Tra cũng vô cảm,
dửng dưng khi Mị bị trói, thậm chí trong nhà cũng từng có người phụ
nữ đã chết vì bị bỏ quên, bị trói đứng 3 ngày.
● Mị bị A Sử đánh
➢ Mị bị A Sử đạp vào mặt “Mị lại gục đầu nằm thiếp đi.Khi đó, AS lại đạp
chân vào mặt Mị” → Không chỉ đơn giản là sự bạo hành về thể xác mà
còn là sự nhục mạ về nhân phẩm.
➢ Mị bị A Sử đánh ngã khi đang sưởi lửa hơ tay → A Sử đánh Mị ở bất
kì đâu và không vì lý do gì. Hành độn này gây ấn tượng về sự phi lý
và bất công
★ Mị bị hành hạ về tinh thần
● Căn buồng của Mị được miêu tả là “kín mít, có 1 chiếc cửa sổ 1 lỗ vuông bằng
bàn tay. Lúc nào trông ra cũng chỉ thấy trăng trắng, không biết là sương hay là
nắng” → Căn buồng tăm tối, không có chút liên kết với bên ngoài → Giống
như một ngục thất lạnh lẽo.
● Không gian của Mị thu hẹp nơi xó cửa “Mỗi ngày, Mị càng không nói, lùi lũi
như con rùa nuổi trong xó cửa.”
→ Sự bóc lột và hành hạ đã khiên Mị mất đi ý thức về không gian, thời gian, mất
đi ý thức về chính mình.
● Mị đánh mất ý thức về không gian, thời gian
Mị không tính thời gian bằng ngày tháng mà tính bằng công việc
Mị đánh mất ý thức về không gian: Hình ảnh của Mị gắn liền với “Mặt
buồn rười rượi, Mị cúi mặt” → Hình ảnh cô Mị khước từ cuộc sống
xung quanh, không quan tâm đến không gian sống. Mị cũng thấy
mình như con trâu, con ngựa, như con rùa nuôi xó cửa → Không gian
sống trở thành không gian giam cầm.
● Mị đánh mất ý thức về chính mình
➢ Đồng nhất bản thân với trâu ngựa
➢ Mị không còn quan tâm đến sống chết ‘Mị sống cũng như chết nên Mị
cũng không muốn sống nữa”
➢ Mị trở nên vô cảm với chính mình. Khi bị đánh, phản ứng thông
thường là chống trả, trốn chạy hoặc ít nhất là kêu la nhưng Mị lại đón
nhận tất cả với trạng thái không cảm xúc → Mị trở nên trơ lì, vô cảm,
không còn chút cảm xúc nào → Mị đánh mất năng lực tự vệ của con
người dũng cảm.

3) Sức sống tiềm tàng của Mị

★ Mị trong đêm tình mùa xuân

● Mị nghe thấy tiếng sáo


➢ Mị nghe tiếng sáo vọng lại thiết tha, bồi hồi, Mị ngồi nhẩm thầm bài
hát của người đang thổi.
➢ Tiếng sáo năm nào chả có nhưng năm nay đột nhiên lọt vào tâm hồn
của Mị, lắng nghe tiếng sáo từ đầu núi vọng lại chứng tỏ Mị đã vượt
thoát được không gian cố hữu là căn phòng, xó cửa, thực hiện 1 hành
trình vượt thoát tâm hồn để vượt ra thế giới bên ngoài hòa vào tiếng
sáo.
➢ Không chỉ nghe, Mị còn cảm nhận được nỗi lòng của người thổi sáo.
Có thể bản thân tiếng sáo đã “thiết tha, bồi hồi” nhưng chỉ khi có sự
đồng điệu Mị mới cảm nhận được nỗi lòng của người thổi sáo. Mị còn
nhẩm thầm theo bài hát của người đang thổi “ Mày có con trai...Ta đi
tìm người yêu.”

⇨ Trong lòng Mị vang lại những khúc ca tình yêu, những khúc ca của tuổi thanh xuân ⇨
Chứng tỏ trái tim của người con gái năm xưa đã hồi sinh trong người thiếu phụ ngày nay.

● Mị uống rượu
➢ Mị uống rượu không phải để thưởng thức mà đang tự chuốc say
chính mình. Có thể Mị muốn say để quên đi thực tại quá đau khổ ở
nhà Thống Lý. Cũng có thể Mị muốn say để quên đi những cảm xúc
đang trào dâng trong lòng mình.
➢ “ Rồi say, Mị lịm mặt ngồi đấy nhìn mọi người nhảy đồng, người hát”
“Nhưng lòng Mị thì đang sống về ngày trước”. Vẻ ngoài vẫn là cô Mị câm
lặng, vô hồn nhưng bên trong tâm hồn Mị đã sống dậy những hồi ức
quá khứ sôi nổi, say đắm. “Tai Mị văng vẳng tiếng sáo gọi bạn đầu làng.
Ngày trước Mị thổi sáo giỏi”
⇨ Tiếng sáo có thể là hiện tại cũng có thể là âm thanh vang lên từ quá khứ. Tiếng sáo đã khơi
dậy một vùng kí ức bên trong của Mị: náo nức, sôi nổi, trẻ trung

● Quá khứ được thức dậy tạo ra một loạt chuyển biến tâm lý trong Mị.
➢ “Đã từ nãy Mị thấy phơi phới trở lại, trong lòng đột nhiên vui sướng
như những đêm Tết ngày trước”→Tâm hồn tràn trề nhựa sống đã
thực sự hồi sinh.
➢ “Mị còn trẻ, Mị muốn đi chơi” →Mị muốn thoát khỏi chốn ngục tù nhà
Thống Lý và hòa vào cảm giác tuổi xuân, hạnh phúc.
➢ Mị nhận ra sự vô lý trong cuộc hôn nhân của mình. Theo lẽ thường,
hôn nhân phải xuất phát từ tình yêu nhưng với Mị, đó lại là một cuộc
đổi chác.
➢ Ý nghĩ muốn chết lại trở về →Mị muốn chết nghĩa là Mị muốn sống,
muốn sống hạnh phúc và tự do, phản kháng với thực tại → Ý nghĩ
muốn chết còn thể hiện sự hồi sinh của tinh thần phản kháng.
➢ Niềm khát khao biến thành hành động “ Mị đến góc nhà, lấy ống mỡ,
xắn một miếng bỏ thêm vào đĩa đèn cho sáng. Trong đầu Mị rập rờn tiếng
sáo, Mị muốn đi chơi, Mị cũng sắp đi chơi”

● Sự hồi sinh của Mị lại bị A Sử dập tắt (trích đoạn bị trói đứng) → Cuộc
đời Mị lần nữa rơi vào tăm tối

● Tuy nhiên, A Sử chỉ có thể trói buộc thể xác chứ không thể trói buộc nổi
tinh thần của Mị.
➢ “Trong bóng tối, Mị đứng im lặng, như không biết mình đang bị trói. Hơi
rượu còn nồng nàn, Mị vẫn nghe tiếng sáo đi theo những cuộc chơi, những
đám chơi” →Mị vẫn đắm chìm trong tiếng sáo và giấc mơ tuổi xuân.
➢ “Mị vùng bước đi” và nỗi đau thể xác đã đánh thức Mị. Mị bị hắt trả từ
quá khứ về hiện tại “ Mị không nghe tiếng sáo nữa. Chỉ còn tiếng chân
ngựa đạp vào vách” Đây là sự miêu tả tâm lý hết sức tinh tế của Tô
Hoài. Có lẽ trước đó cả 2 âm thanh đều tồn tại, nhưng tiếng sáo đã
khiến Mị tạm quên đi thân phận con dâu gạt nợ. Tuy nhiên khi nỗi đau
thể xác đánh thức nỗi đau về thân phận thì âm thanh tiếng sáo biến
mất, tiếng ngựa đạp cùng ý thức về thân phận con dâu gạt nợ đã thế
chỗ.
➢ “Cả đêm ấy Mị phải trói đứng như thế. Lúc thì khắp người bị dây trói thắt
lại, đau nhức. Lúc lại nồng nàn thiết tha nhớ hơi rượu lan tỏa. Tiếng sáo,
tiếng chó sủa xa, Mị lúc mê lúc tỉnh” Mị bàng hoàng tỉnh dậy vào sáng
hôm sau và ý thức sâu sắc về hoàn cảnh của mình, Mị nghĩ đến
người phụ nữ trong nhà bị trói 3 ngày đến chết.

⇨ TIỂU KẾT MỊ TRONG ĐÊM TÌNH MÙA XUÂN:


● Diễn biến tâm lý của Mị trong đêm tình mùa xuân đã cho ta nhận ra bên trong tâm
hồn của một người phụ nữ tưởng như đã tàn tạ, sức sống đã khô héo vẫn còn khát
vọng sống, khát vọng tình yêu,hạnh phúc, vẫn tiềm tàng tinh thần phản kháng. Chính
tiếng sáo và hơi rượu đã thức tỉnh Mị.
● Tuy nhiên một lần nữa khát vọng ấy lại bị A Sử vùi dập, Mị lại trở về cuộc sống câm
lặng, vô hồn.

★ Mị trong đêm đông

● Lúc đầu:
➢ Mị vô cảm với chính mình. Đêm nào Mị cũng thổi lửa hơ tay, thằng A Sử đạp
Mị một phát nhưng Mị không còn biết đau, không còn biết sợ
➢ Mị vô cảm với A Phủ “ A Phủ có là cái xác chết đứng đấy cũng thế thôi” →
Như vậy sức sống tiềm tàng và tinh thần phản kháng trong đêm tình mùa
xuân của Mị đã bị vùi dập hoàn toàn, để rồi Mị trở lại là một cô Mị vô hồn, vô
cảm

● Khi nhìn thấy giọt nước mắt của A Phủ


➢ Chi tiết giọt nước mắt của A Phủ “Một dòng nước mắt lấp lánh lò xuống hai hõm
má đã xám đen lại”
❖ Thể hiện tình cảnh của A Phủ: đói khát, kiệt quệ về sức lực, từ chàng
trai mạnh mẽ, khỏe khoắn giờ phải đối đầu với cái chết thê thảm.
❖ Từ một chàng trai gan góc, giờ phải rơi những giọt nước mắt trong
cay đắng →Thể hiện tình cảnh khốn cùng của A Phủ.
➢ Diễn biến tâm trạng của Mị:
❖ Mị liên hệ đến cảnh ngộ của chính mình “Mị chợt nhớ ra đêm năm trước
A Sử cũng trói MỊ, Mị cũng phải trói đứng thế kia. Nhiều lần khóc, nước mắt
chảy xuống miệng, xuống cổ, không biết lau đi được.”
❖ Mị liên tưởng đến một loạt cái chết: đã xảy ra ( người đàn bà bị trói
đứng), sắp xảy ra (A Phủ đang dần chết).
❖ Mị nhận ra một sự thất “Chúng nó thật độc ác” →Mị nhận ra cái ác
của nhà Thống Lý Pá Tra → Trái tim nhân ái cùng tinh thần phản
kháng một lần nữa được thức dậy.
❖ Mị nhận thức sâu sắc về tình cảnh của A Phủ “Cơ chừng này chỉ đêm
mai là người kia chết, chết đau, chết đói, chết rét, phải chết” Với mình, Mị
có ý nghĩ chấp nhận “ Ta là thân đàn bà, nó đã bắt ta về trình ma nhà nó
rồi còn biết đợi ngày…” Nhưng với A Phủ, Mị thấy cái chết là bất công.
❖ “ Đám than đã vạc lửa hẳn….Nghĩ thế, trong tình cảnh này, làm sao
Mị cũng không thấy sợ” → Mị không thấy sợ có lẽ bởi:
● Mị chấp nhận ngồi lại chờ chết
● Nhưng quan trọng hơn từ đồng cảnh
đến đồng cảm, từ thương mình đến
thương người, một khi lòng thương
người đã trỗi dậy, nó thôi thúc Mị nghĩ
cho A Phủ chứ không chỉ nghĩ cho bản
thân mình nữa. Tình thương người và
tinh thần phản kháng còn mạnh mẽ hơn
nỗi sợ cái chết.

● Mị cắt dây trói cho A Phủ:


➢ “Mị rón rén bước lại….Mị rút con dao nhỏ cắt lúa, cắt nút dây mây”
➢ Mị hốt hoảng “Mị đuổi kịp A Phủ, đã lăn,chạy, xuống tới lưng dốc” Mị nói, Mị
thở trong hơi gió lạnh buốt “A Phủ cho tôi đi”
→ Đây là một hành động bất ngờ vì từ trước đến nay Mị đều can tâm chờ chết,
kể cả khi A Phủ chạy trốn Mị cũng chỉ nghĩ đến việc chết thay A Phủ, chưa bao giờ nghĩ đến
việc chạy trốn để tự cứu lấy cuộc đời mình.
➢ Nhưng đây là một kết cục, một hành động hợp lý:
❖ Mị là một cô gái giàu sức sống, giàu tinh thần phản kháng, thứ đã
bùng lên trong đêm tình mùa đông nay lại thức tỉnh trong đêm đông.
❖ Diễn biến tâm lý của Mị đi từ đồng cảnh đến đồng cảm, từ thương
người đến thương mình và tất lẽ, từ cứu người đến cứu mình.
❖ Hình ảnh “A Phủ trước cái chết có thể đến ngay, A Phủ lại quật vùng
lên chạy” đã tiếp cho Mị động lực bỏ chạy cứu lấy mình.
❖ Khi nghĩ đến chuyện cứu A Phủ và chết thay A Phủ, Mị không cảm
thấy sợ nhưng khi cắt dây trói cho A Phủ, Mị mới nhận ra sự thật “Ở
đây thì chết mất” vì vậy bản năng sống của Mị đã thức dậy
→ Tất cả lý do trên đã khiến Mị từ người đàn bà muốn chết, chờ chết đã
vùng lên đi tìm sự sống cho chính mình
→Qua chi tiết này ta thấy, kết thúc tác phẩm mặc dù viết về người dân
nghèo nhưng nếu trong tác phẩm Tắt đèn, Lão Hạc, kết thúc là sự bế tắc, tăm tối thì VCAP
lại là sự vùng dậy, tự giải phóng chính mình.Bởi Tô Hoài viết tác phẩm này sau kháng chiến
chống Pháp, sau khi chứng kiến sự nổi dậy, những cuộc kháng chiến oai liệt của nông dân
nghèo trong CM tháng 8, trong những cuộc kháng chiến chống Pháp.

⇨ TIỂU KẾT:

● NTXDNV CỦA TÔ HOÀI


➢ Giới thiệu nhân vật hết sức ấn tượng:
❖ Mị được miêu tả “ngồi quay sợi gai bên tảng đá trước cửa, cạnh tàu
ngựa” → Gây ấn tượng về một cô gái câm lặng như đá và thân phận
thấp hèn như ngựa.
❖ Mị được miêu tả với dáng vẻ “Cô ấy cũng cúi măt,...” → Gợi mở cuộc
đời éo le và nội tâm đầy uẩn khúc của nhân vật Mị.
❖ Nhân vật được đặt trong sự tương phản với sự giàu có của nhà TLPT
“ăn của dân cũng nhiều, đồn Tây lại cho muối...nhiều thuốc phiện nhất
làng. Tại sao nhà TLPT lại xuất hiện một cô gái như vậy?” Nhà văn đã
đưa ra lý giải “Cô ấy không phải con gái nhà PT” → Lời lý giải ngắn
gọn nhưng hé lộ tất cả căn nguyên của dáng vẻ khác thường, nỗi
buồn khổ khác thường với thân phận làm dâu nhà giàu.
→Như vậy, lời giới thiệu ngắn gọn nhưng đã hé lộ những buồn đau
ngang trái, lý giải cho thân phận con dâu gạt nợ của Mị.
➢ Nhân vật được khắc họa trong sự đối lập giữa vẻ đẹp và số phận.
➢ Nhân vật được khắc họa qua nghệ thuật miêu tả tâm lý bậc thầy : Mị không
được khắc họa nhiều ở ngoại hình, hành động, ngôn ngữ,...mà được khắc
họa nhiều ở đời sống nội tâm. Nhà văn đã sử dụng thủ pháp phân tích tâm lý
và ngôn ngữ nửa trực tiếp giúp người đọc nhìn thấu nhân vật từ bên trong,
khắc họa thế giới nội tâm sống động phía dưới vẻ ngoài lầm lũi, vô cảm của
Mị.
➢ Nhân vật được khắc họa bằng nhiều chi tiết mang tính biểu tượng : tiếng sáo,
nắm lá ngón, ô cửa sổ.

● Ý NGHĨA CỦA NHÂN VẬT MỊ:


➢ Đại diện cho tầng lớp người lao động nghèo miền núi nói riêng và lao động
miền núi nói chung, là nạn nhân của cường quyền và thần quyền.
➢ Thấy được tấm lòng nhân đạo của Tô Hoài, sự xót thương, đồng cảm cùng
niềm tin vào sức sống mãnh liệt, tinh thần phản kháng.
➢ Cái nhìn tiến bộ của Tô Hoài: Người lao động nghèo có thể tự đứng lên giải
phóng chính mình.

III. NHÂN VẬT A PHỦ


1) A Phủ có số phận bất hạnh nhưng là chàng trai khỏe mạnh, gan góc.

★ A Phủ có số phận bất hạnh:


● Vì bệnh đậu mùa, gia đình A Phủ chết hết chỉ còn lại mỗi mình A Phủ
“Làng chết nhiều quá, có người làng đói bụng bắt A Phủ đem xương bán đổi
lấy thóc của người Thái dưới cánh đồng”
● Nghèo: “A Phủ ngày Tết không có quần áo mới như nhiều chàng trai khác
mà chỉ có độc một vòng vía lằn trên cổ”

★ A Phủ khỏe mạnh


● A Phủ được nhiều cô gái nhắc đến với sự ngưỡng mộ “ Đứa nào được
A Phủ cũng bằng được con trâu”
● A Phủ rất ngang bướng, không chịu nên trốn lên núi, lưu lạc đến
Hồng Ngài.

★ A Phủ gan góc không chịu khuất phục trước cường quyền
● Trước sự bạo ngược của A Sử, A Phủ đã trừng phạt một cách thích
đáng.
● Khi bọn A Sử xuất hiện, đám đông đã gọi A Phủ “Một người to lớn
chạy vụt ra…” Trong con mắt của đám trai làng, A Phủ là người anh
hùng, là người mạnh nhất.
● Nhà văn khắc họa A Sử “nạm vòng bạc ở cổ rũ xuống những tua chỉ
xanh đỏ mà chỉ riêng con nhà quan trong làng mới được đeo”. Thế
mà A Phủ “chạy vụt ra, ném con quay rất to vào mặt A Sử” → Các
động từ mạnh “đấm, nắm, kéo, dập…” đã thể hiện sự dũng mãnh, gan
góc của A Phủ.

2) A Phủ là nạn nhân của cường quyền

★ Nạn nhân của một buổi xử kiện vừa bất công vừa kì dị
● Buổi xử kiện bất công vì người kiện là người xử kiện, người xử kiện là
người cho vay nặng lãi kiếm lời, suốt buổi xử kiện A Phủ không nói lời
nào, phiên tòa không có xét xử, không có kết tội, A Phủ bị đánh dã
man “A Phủ quỳ giữa nhà. Lập tức, bọn trai làng xô đến, trước nhất, chắp
tay lia lịa lạy Thống Lý rồi quay lại đánh A Phủ.
● Buổi xử án thực chất là buổi hút thuốc phiện, đánh người và ăn tiệc
của bọn quan liêu “Khói thuốc phiện tuôn ra các lỗ cửa sổ tun hút
xanh như khói bếp” hay “cứ như thế, suốt chiều, suốt đêm, càng hút càng
tỉnh, càng đánh…”,”Ngoài nhà,...giữa tiếng người khóc, tiếng người lào xào
và cả tiếng đấm đánh huỳnh huỵch”
● Kết quả: A Phủ trở thành nô lệ trả nợ cho Thống Lý với món nợ “một
trăm đồng bạc hoa xòe”

★ Bị Thống Lý Pá Tra trói đứng:


● A Phủ bị phạt trói đứng vì để hổ ăn mất bò →Mạng bò còn quý hơn
mạng người. A Phủ bị trói đứng đến chết đau chết đói, chết khát
(phân tích chi tiết giọt nước mắt)

3) A Phủ có khát vọng sống mãnh liệt


● A Phủ bị trói nhiều ngày, đau, đói, rét nhưng khi được cắt dây trói,
bản năng sống mãnh liệt khiến A Phủ vùng lên chạy →Hành động
này cho thấy A Phủ có sức sống mãnh liệt, không thể quật ngã.

IV. TỔNG KẾT

1) Nội dung:
● Vợ chồng A Phủ là câu chuyện về số phận của những người dân lao động
vùng cao Tây Bắc, không cam chịu bọn thực dân, chúa đất áp bức, đày đọa,
giam hãm trong cuộc sống tăm tối nên đã vùng lên phản kháng, đi tìm cuộc
sống tự do
● Khắc họa chân thực những nét riêng về phong tục, tập quán, tình cảm và tâm
hồn của người dân tộc thiểu số
● Ngợi ca vẻ đẹp, sức sống và tinh thần phản kháng của người lao động.
● Niềm tin của Tô Hoài vào khả năng tự đứng lên tự giải phóng đời mình của
những người dân nghèo.
● Bộ mặt tàn bạo, thâm độc của những tên địa chủ lợi dụng thần quyền, cường
quyền để áp bức, bóc lột.

2) Nghệ thuật:
● Giọng văn nhẹ nhàng, tinh tế, đậm màu sắc dân tộc
● Giàu tính tạo hình, giàu chất thơ
● Nghệ thuật tả cảnh xuất sắc: cảnh đêm tình mùa xuân, cảnh xử kiện
● Ngôn ngữ mang đậm chất vùng miền: khúc hát Tây Bắc, cách diễn đạt của
người miền núi, xây dựng nhiều chi tiết giàu ý nghĩa biểu tượng

You might also like