You are on page 1of 15

BRITISH - AMERICAN LITERATURE_WEEK 1_SIXTEEN

MAUREEN DALY
(1921 – 2006)

BIOGRAPHY
MAUREEN DALY (1921- 2006) was born

in Ireland, but soon her family moved to

Fond du Lac, Wisconsin, where her writing

career began while she was still in high

school. At sixteen she was nationally known

short-story writer, the youngest ever to have a

story included in the O. Henry Memorial

collection, the story you are reading. At

twenty she was writing a column syndicated

in a number of newspapers. At twenty-one

she had to her credit a best-selling novel,

Seventeenth Summer. At twenty-three she published Smarter and Smoother, still a favorite

among the many etiquette books for youth. While still in college she was on Mademoiselle's

advisory college board, and not long after graduation she became an associate editor of the

Ladies' Home Journal and director of its Sub-Deb Department.

Introduction to the story


At what age is happiness brightest and suspense keenest - and disappointment the sharpest?

1
BRITISH - AMERICAN LITERATURE_WEEK 1_SIXTEEN

SIXTEEN
By Maureen Daly
Now don't
get me wrong. I
mean, I want you
to understand from
the beginning that
I'm not really so
dumb. I know
what a girl should
do and what she
shouldn't do. I get
around. I read. I
listen to the radio.
And I have two
older sisters. So you see, I know what the score is. I know it's smart to wear tweedish skirts
and shaggy sweaters with the sleeves pushed up and pearls and ankle socks and saddle
shoes that look as if they've seen the world. And I know that your hair should be long, almost
to your shoulders, and sleek as a wet seal, just a little fluffed on the ends, and you should
wear campus hat or a dink or else a peasant hankie if you've that sort of face. Properly, a
peasant hankie shoud make you think of edelweiss, mist and sunny mountains, yodeling
and Swiss cheese. You know, that kind of peasant. Now, me, I never wear a hankie. It makes
my face seem wide and Slavic and I look like a picture always in one of those magazine
articles that run - "And Stalin says the future of Russia lies in its women. In its women who
have tilled its soil, raised its children-" Well, anyway. I'm not exactly too small-town either. I
read Winchell's column. You get to know what New York boy is that way about some
pineapple princess on the West Coast and what Paradise pretty is currently the prettiest, and
why someone, eventually, will play Scarlett O'Hara. It gives you that cosmopolitan feeling.
And I know that anyone who orders a strawberry sundae in a drugstore instead of a lemon
2
BRITISH - AMERICAN LITERATURE_WEEK 1_SIXTEEN

coke would probably be dumb enough to wear colored ankle socks with high-heeled pumps
or use Evening in Paris with a tweed suit. But I'm sort of drifting. This isn't what I wanted to
tell you. I just wanted to give you the general idea of how I'm not so dumb. It's important that
you understand that.

You see, it was funny how I met him. It was a winter night like any other winter night.
And I didn't have my Latin done, either. But the way the moon tinseled the twigs and silver-
plated the snowdrifts, I just couldn't stay inside. The skating rink isn't far from our house -
you can make it in five minutes if the sidewalks aren't slippery - so I went skating. I
remember it took me a long time to get ready that night because I had to darn my skating
socks first. I don't know why they always wear out so fast - just in the toes, too. Maybe it's
because I have metal protectors on the toes of my skates. That probably is why. And then I
brushed my hair - hard, so hard it clung to my hand and stood up around my head in a hazy
halo.

My skates were hanging by the back door all nice and shiny, for I'd just got them for
Christmas and they smelled so queer - just like fresh-smoked ham. My dog walked with me
as far as the corner. She's a red chow, very polite and well mannered, and she kept
pretending it was me she liked when all the time I knew it was the ham smell. She panted
along beside me and her hot breath made a frosty little balloon balancing on the end of her
nose. My skates thumped me good-naturedly on my back as I walked and the night was
breathlessly quiet and the stars winked down like a million flirting eyes. It was all so
lovely.

It was all so lovely I ran most of the way and it was lucky the sidewalks had ashes on
them or I'd have slipped surely. The ashes crunched like crackerjack and I could feel their
cindery shape through the thinness of my shoes. I always wear old shoes when I go skating.

I had to cut across someone's back garden to get to the rink and last summer's grass
stuck through the thin ice, brown and discouraged. Not many people came through this way
and the crusted snow broke through the little hollows between corn stubbles frozen hard in
the ground. I was out of breath when I got to the shanty - out of breath with running and with
3
BRITISH - AMERICAN LITERATURE_WEEK 1_SIXTEEN

the loveliness of the night. Shanties are always such friendly places. The floor all hacked to
wet splinters from skate runners and the wooden wall frescoed with symbols of dead
romance. There was a smell of singed wool as someone got too near the glowing isinglass
grin of the iron stove. Girls burst through the door laughing, with snow on their hair, and
tripped over shoes scattered on the floor. A pimply-faced boy grabbed the hat from the
frizzled head on an eighth-grade blonde and stuffed it into an empty galosh to prove his
love and then hastily bent to examine his skate strap with innocent unconcern.

It didn't take me long to get my own skates on and I stuck my shoes under the bench -
far back where they wouldn't get knocked around and would be easy to find when I wanted
to go home. I walked out on my toes and the shiny runners of my new skates dug deep into
the sodden floor.

It was snowing a little outside - quick, eager little Luxlike flakes that melted as soon
as they touched your hand. I don't know where the snow came from, for there were stars out.
Or maybe the stars were in my eyes and I just kept seeing them every time I looked up into
the darkness. I waited a moment. You know, to start to skate at a crowded rink is like
jumping on a moving merry-go-round. The skaters go skimming round in a colored blur
like gaudy painted horses and the shrill musical jabbler re-echoes in the night from a
hundred human calliopes. Once in, I went all right. At least after I found out exactly where
that rough ice was. It was "round, round, jump the rut, round, round, round, jump the rut,
round, round ".

And then he came. All of a sudden his arm was around my waist so warm and tight
and he said very casually, "Mind if I skate with you?" and then he took my other hand.
That's all there was to it. Just that and then we were skating. It wasn't that I'd never skated
with a boy before. Don't be silly. I told you before I get around. But this was different. He
was a smoothie! He was a big shot up at school and he went to all the big dances and he was
the best dancer in town except Harold Wrights, who didn't count because he'd been to college
in New York for two years! Don't you see? This was different.

4
BRITISH - AMERICAN LITERATURE_WEEK 1_SIXTEEN

I can't remember what he talked about at first; I can't even remember if we talked at
all. We just skated and skated and laughed every time we came to that rough spot and pretty
soon we were laughing all the time at nothing at all. It was all so lovely.

Then we sat on the big snowbank at the edge of the rink and just watched. It was
cold at first even with my skating pants on, sitting on that hard heap of snow, but pretty
soon I got warm all over. He threw a handful of snow at me and it fell in a little white
shower on my hair and he leaned over to brush it off. I held my breath. The night stood still.

The moon hung just over the warming shanty like a big quarter slice of muskmelon
and the smoke from the pipe chimney floated up in a sooty fog. One by one the houses
around the rink twinkled out their lights and somebody's hound wailed a mournful apology
to a star as he curled up for the night. It was all so lovely.

Then he sat up straight and said, "We'd better start home." Not "Shall I take you
home?" or "Do you live far?" but "We'd better start home." See, that's how I know he wanted
to take me home. Not because he had to but because he wanted to. He went to the shanty to
get my shoes. "Black ones," I told him. "Same size as Garbo's." And he laughed again. He
was still smiling when he came back and took off my skates and tied the wet skate strings in
a soggy knot and put them over his shoulder. Then he held out his hand and I slid off the
snowbank and brushed off the seat of my pants and we were ready.

It was snowing harder now. Big, quiet flakes that clung to twiggy bushes and
snuggled in little drifts against the tree trunks. The night was an etching in black and white.
It was all so lovely. I was sorry I lived only a few blocks away. He talked softly as we
walked, as if every little word were a secret. "Did I like Wayne King, and did I plan to go to
college next year, and had I a cousin who lived in Appleton and knew his brother?" A very
respectable Emily Post sort of conversation, and then finally "how nice I looked with snow
in my hair and had I ever seen the moon so close?" For the moon was following us as we
walked and ducking playfully behind a chimney every time I turned to look at it. And then
we were home.

5
BRITISH - AMERICAN LITERATURE_WEEK 1_SIXTEEN

The porch light was on. My mother always puts the porch light on when I go away at
night. And we stood there a moment by the front steps and the snow turned pinkish in the
glow of the colored light and a few feathery flakes settled on his hair. Then he took my
skates and put them over my shoulder and said, "Good night now. I'll call you." "I'll call
you," he said.

I went inside then and in a moment he was gone. I watched him from my windows as
he went down the street. He was whistling softly and I waited until the sound faded away so
I couldn't tell if it was he or my heart whistling out there in the night. And then he was gone,
completely gone.

I shivered. Somehow the darkness seemed changed. The stars were little hard chips of
light far up in the sky and the moon stared down with a sullen yellow glare. The air was
tense with sudden cold and a gust of wind swirled his footprints into white oblivion.
Everything was quiet.

But he'd said, "I'll call you." That's what he said - "I'll call you." I couldn't sleep all
night.”

And that was last Thursday. Tonight is Tuesday. Tonight is Tuesday and my
homework's done, and I darned some stockings that I didn't really need it, and I worked a
crossword puzzle, and I listened to the radio, and now I 'm just sitting. I'm just sitting because
I can't think of anything else to do. I can’t think of anything, anything but snowflakes and ice
skates and yellow moons and Thursday night. The telephone is sitting on the corner table
with its old black face turned to the wall so I can't see its leer. I don't even jump when it
rings any more. My heart still prays, but my mind just laughs. Outside the night is still, so
still I think I'll go crazy, and the white snow 's all dirtied and smoked into grayness and the
wind is blowing the arc light so it throws weird, waving shadows from the trees onto the
lawn - like thin, starved arms begging for I don't know what. And so I'm just sitting here and
I'm not feeling anything; I'm not even sad, because all of a sudden I know. All of a sudden I
know. I can sit here now forever and laugh and laugh and laugh while the tears run salty in

6
BRITISH - AMERICAN LITERATURE_WEEK 1_SIXTEEN

the corners of my mouth. For all of a sudden I know, I know what the stars knew all the time
- he'll never, never call - never.

VOCABULARY
Dumb (a): ngốc nghếch high-heeled pumps (n): tất ngắn breath (n): hơi thở
sặc sỡ với giày cao gót
get around(v): đi đây đó a frosty little balloon balancing
sort of drifting(n): loại người ưa on the end of her nose(n): quả
I know what the score is: hiểu rõ nói lan man bóng nhỏ đong đưa trên chop mũi
chính mình
tinseled (v): lấp loáng thumped good- naturedly (v):
tweedish skirts (n): váy vải lên va nhè nhẹ vào
dày twigs (n): ngọn cây
winked down (v): nhấp nháy
shaggy sweaters (n): áo long xù silver-plated (v): dát bạc
flirting eyes(n): đôi mắt bỡn cợt
sleeves pushed up (n): tay áo xắn snowdrifts (n): mảng tuyết
cao ashes (n): tro than
skating rink (n): sân trượt băng
pearls(n): ngọc trai slipped(v): trượt
sidewalks(n): vỉa hè
ankle socks (n): tất ngắn đến ,mắt crunched (v): kêu lạo xạo
cá chân slippery(a): trơn trợt
crackerjack (n): pháo hoa
saddle shoes (n): giày leo núi go skating(v): đi trượt băng
cindery shape (n): hình thể cháy
look as if : có vẻ như darn (v): vá xén

sleek (a): bóng mượt wear out (v): rách thinness (n): lớp vảy mỏng

wet seal (n): hải cẩu bị ướt toes(n): ngón cái cut across (v): băng qua

fluffed (a): hoe hoe metal protectors (n): miếng lót stuck(v): nhú lên
bằng kim loại
ends(n): đuôi tóc discouraged(adj): chán nản
clung (v): bám chặt
campus hat (n): mũ kiểu sinh little hollows (n): lỗ nhỏ
viên stood up (v): dựng đứng
corn stubbles(n):cây bắp
a dink (n): mũ nhỏ a hazy halo(n): quầng sang mờ.
be out of breath (a): mệt đến đứt
a peasant hankie (n): mũ thôn dã skates(n): giày trượt tuyết hơi

edelweiss (n) hoa dại hang(v): treo shanty (n): căn chòi

mist (n): sương mù shiny (a): sang bóng hacked (v): vương vãi to

yodeling (n): tiếng hát thánh thót queer (a): lạ wet splinters (n): vết bùn đất

cosmopolitan feeling(n): mọi thú fresh-smoked ham (n): thịt giăm wooden wall (n): bức tường gỗ
trên toàn cầu bông mới xông khói
frescoed (v): dán đầy
a strawberry sundae (n): kem chow(n): giống chó lông xù
dâu dead romance (n): sự lãng mạn
well - mannered(a): đĩnh đạc chết chóc
lemon coke (n): nước coca chanh pretending (v): giả vờ singed wool (n): len cháy
panted (v) chạy hổn hển

7
BRITISH - AMERICAN LITERATURE_WEEK 1_SIXTEEN

glowing isinglass grin of the iron a big shot up (n): người nổi tiếng twiggy bushes(n): bụi cây đang
stove(n): miệng lò sưởi bằng sắt đâm chồi
nóng rực except: ngoại trừ
snuggled (v): áp vào
burst (v): lướt nhẹ rough spot (n): chỗ khó
drifts (n): đám tuyết
A pimply-faced boy (n): con trai snowbank (n): bờ tuyết
mặt mụn tree trunks (n): thân cây
edge of the rink (n): mép song
grabbed (v): chộp lấy băng an etching (n): tấm điêu khắc

frizzled head (n): mái tóc quăn skating pants (n): quần dài blocks (n): khối nhà

stuffed(v): nhét hard heap of snow(n): tuyết cứng softly (adv): nhẹ nhàng

galosh (n): chiếc ủng throw (v): ném as if : như thể

hastily bent (v): cúi xuống vội vã a handful of snow (n): vốc tuyết respectable (a): đáng ngưỡng mộ,
tôn kính
examine (v): kiểm tra leaned over(v): nghiêng người
sort of conversation(n): cách trò
skate strap(n): sợi giây cột giày brush (v): phủi chuyện

innocent unconcern (n): vẻ vô tư shanty (n): căn chòi ducking playfully (v): tinh
như không có gì xảy ra a big quarter slice of nghịch núp vội

stuck (v): ấn muskmelon(n): một góc tư trái porch light (n): ngọn đèn
dưa chuột lón
bench (n): chiếc ghế be on: sáng
pipe chimney (n): ống khói
knocked (v): hất văng front steps(n): thềm cửa
floated up(v): bay lên
dug (v): ấn turned pinkish (v): chuyển thành
a sooty fog (n): làn sương mù màu hồng nhạt
sodden floor(n): sàn nhà đẫm màu xám
nước glow(n): ánh sáng
rink twinkled (v): sáng
flakes(n): bông tuyết feathery flakes(n): bông tuyết
hound (n): con chó săn nhẹ như tơ
touched(v): chạm vào
wailed (v): rên rỉ settled (v): đậu
merry-go-round. (n): vòng ngựa
gỗ đang quay mournful (a): buồn ảm đạm whistle (v): huýt sáo

blur(a): mờ ảo apology (n): lời tạ lỗi softly (adv): nhè nhẹ

gaudy painted horses(n): con curled up (v): nằm co ro faded away (v): mờ dần
ngựa màu sặc sỡ took off (v): cởi my skates and shivered(v): rùng mình
shrill musical jabbler(n): âm tied (v): cột
thanh chói tai chips(n): mảnh
strings (n): dây giày
reechoes(v): dội lại stared down (v): đăm đăm nhìn
soggy knot (n): cái gút ướt xuống
his arm(n): cánh tay slid off (v): tuột khỏi sullen yellow glare(n): ánh nhìn
waist (n): vòng eo brushed off (v): phủi u ám vàng vọt

casually (adv): tình cờ, flakes(n): bông tuyết tense (a): căng ra

smoothie(n): người dịu dàng clung (v): bám chặt sudden cold (n): cái lạnh bất chợt

8
BRITISH - AMERICAN LITERATURE_WEEK 1_SIXTEEN

a gust of wind (n): cơn gió mạnh

swirled (v): xoáy tròn

footprints(n): dấu chân

oblivion (n): sự lãng quê

darned (v): vá

stockings (n): chiếc tất dài

snowflakes(n): bông tuyết

leer(n): cái nhìn đểu cáng

jump (v): nhảy lên

prays (v): cầu nguyện

mind (n): lý trí

go crazy(v): phát điên

dirtied(v): làm bẩn

grayness (n): màu xám

blow (v): thổi

arc light(n): đèn hồ quang

weird: lắc lư

shadows (n): cái bóng

lawn (n): bãi cỏ

thin, starved arms(n): cánh tay


gầy guộc ốm đói

beg (v): van xin

tears (n): nước mắt

9
BRITISH - AMERICAN LITERATURE_WEEK 1_SIXTEEN

KHÔNG PHẢI LÀ NGỐC NGHẾCH


Đừng hiểu lầm tôi.Tôi mong bạn hiểu ngay từ đầu rằng tôi không phải là kẻ ngốc nghếch. Tôi
biết những gì một cô gái nên làm và điều gì không nên.Tôi hay đi đây đó, đọc sách, nghe đài. Tôi có
hai người chị. Tôi hiểu rõ chính mình. Tôi biết rằng thật xinh xắn khi mặc váy bằng vải len dày cùng
với áo lông xù, tay áo xắn cao, cổ đeo vòng ngọc trai, chân mang giày leo núi, tất ngắn tới mắt cá chân.
Ăn mặc như thế có vẻ như bạn thấy cả thế giới. Tôi biết tóc bạn phải dài tới vai, bóng mượt như lông
hải cẩu bị ướt, và nên hoe hoe một chút ở phía đuôi tóc. Bạn nên đội một cái mũ kiểu sinh viên hay cái
mũ nhỏ nhắn xinh xắn. Bạn cũng có thể đội mũ kiểu thôn dã nếu gương mặt bạn hợp với kiểu đó. Một
cái mũ thôn dã làm ta liên tưởng đến một loài hoa dại, sương mù, những đỉnh núi ngập nắng, tiếng hát
thánh thót và phô mai Thụy Sĩ. Thôn dã thật tuyệt vời. Nhưng tôi không bao giờ trùm khăn. Nó làm
khuôn mặt tôi hơi thô. Dù sao đi nữa, tôi cũng không muốn mình trông quá quê kệch. Tôi đọc cột báo
do Winchell phụ trách. Bạn cần biết các chàng trai New York thế nào, rằng Paradise gần như là người
xinh đẹp nhất và vì sao người nào đó được chọn vào vai Scarlette O’Hara…Điều đó cho cảm giác bạn
hiểu biết mọi thứ trên toàn cầu. Và nếu có ai đó vào quán gọi món kem dâu thay vì nước coca chanh thì
y như rằng đó là kẻ không sành điệu chút nào. Kẻ đó chắc chắn phải mang tất ngắn sặc sỡ với giày cao
gót hoặc dùng áo dạ hội bằng vải tuýt dày xù xì. Nhưng tôi không thuộc loại ưa nói lan man. Không
phải tôi muốn kể với bạn về điều này. Tôi chỉ muốn bạn hiểu rằng tôi không hề ngốc nghếch. Quan
trọng là bạn cần phải hiểu như thế.

Bạn biết không. Vui biết bao cái ngày tôi gặp anh ấy. Đó là một buổi tối mùa đông như bao buổi
tối mùa đông khác. Tôi không phải làm bài tập tiếng Latinh. Nhưng hình ảnh ánh trăng lấp loáng trên
ngọn cây, dát bạc những mảng tuyết bềnh bồng, như một vẫy gọi vô hình thôi thúc tôi ra khỏi nhà. Sân
trượt băng không xa nhà tôi mấy. Tôi có thể đến đó trong vòng năm phút nếu vỉa hè không trơn trợt.
Thế là tôi quyết định đi trượt băng. Tôi nhớ mình đã mất nhiều thời gian chuẩn bị vì phải vá lại đôi vớ
trượt băng. Không biết sao mà chúng mau rách thế, và chỉ rách ở chỗ ngón cái. Có lẽ vì tôi đặt miếng
lót bằng kim loại chỗ vị trí ngón cái ở giày trượt. Xong, tôi chải đầu, chải thật mạnh đến mức tóc bám
chặt vào tay tôi và dựng đứng quanh đầu tôi như một quầng sáng mờ.

  Giày trượt của tôi treo gần cửa sau, xinh xắn và bóng lộn vì tôi vừa mới mua trong dịp Giáng
sinh. Nó có mùi là lạ, giống như mùi thịt giăm bông mới xông khói. Con chó của tôi theo tôi đến góc
10
BRITISH - AMERICAN LITERATURE_WEEK 1_SIXTEEN
đường. Đó là giống chó xù lông màu hồng, ngoan ngoãn và đĩnh đạc. Nó vờ như thích tôi nhưng tôi
luôn biết rằng thật ra nó thích mùi thịt giăm bông. Nó hổn hển chạy theo tôi. Hơi thở nóng hổi làm
thành quả bóng nhỏ đong đưa trên chóp mũi nó. Đôi giày trượt tôi vắt trên vai va nhè nhẹ vào lưng khi
tôi bước đi. Đêm tịch lặng nín thở, những vì sao nhấp nháy như hàng triệu đôi mắt bỡn cợt. Tất cả thật
đáng yêu.

  Và cũng thật đáng yêu làm sao khi tôi chạy suốt đường đi. May mà vỉa hè có rắc tro than không
thì chắc chắn tôi đã bị trượt. Đám tro than kêu lạo xạo như pháo hoa. Tôi có thể cảm nhận được hình
thể cháy sém của chúng qua lớp vải mỏng của đôi giày đang mang dưới chân. Tôi luôn mang giày cũ
khi đi trượt băng.

  Tôi phải băng qua vườn sau một nhà nào đó để đến sân băng. Cỏ của mùa hè năm trước nhú lên
khỏi lớp băng mỏng, màu nâu trông thật nản. Rất ít người đi qua ngả này. Tuyết vỡ ra qua các lỗ nhỏ
giữa những gốc cây bắp đông cứng dưới đất. Tôi mệt muốn đứt hơi khi đến được căn chòi trong sân
băng - mệt vì chạy và vì niềm yêu mến đêm tối trào dâng. Những căn chòi ở sân băng luôn là nơi vô
cùng thân thiện. Dưới sàn lỗ chỗ vết bùn đất từ những đôi giày trượt, bức tường gỗ dán đầy biểu tượng
của sự lãng mạn chết chóc. Có mùi len cháy khét khi người nào đó đến quá gần miệng lò sưởi bằng sắt
nóng rực. Các cô gái tay cầm tuyết, lướt nhẹ nhàng khắp phòng và phá lên cười. Tiếng cười thoát ra
khỏi cửa. Một cậu trai mặt mụn chộp lấy cái mũ trên mái tóc quăn của cô gái lớp 8 và nhét vội vào
chiếc ủng rỗng để tỏ tình rồi vội vã cúi xuống xem xét sợi giây cột giày với vẻ rất chi là vô tư như
không có gì xảy ra.

  Tôi không mất nhiều thời gian để mang giày trượt. Tôi ấn đôi giày vải xuống dưới băng ghế vừa
đủ để không bị những bàn chân qua lại hất văng lung tung mà vẫn dễ tìm thấy khi tôi muốn trở về nhà.
Tôi lướt trên các ngón cái và lưỡi trượt sáng loáng dưới đôi giày mới của tôi ấn sâu xuống nền nhà đẫm
nước.

  Ngoài trời tuyết rơi nhẹ. Những bông tuyết nhỏ bé nhanh nhẹn và háo hức tan ra ngay khi chạm
vào tay bạn. Tôi không biết tuyết đến từ đâu bởi vì bên ngoài có rất nhiều sao. Hay có thể những vì sao
đang ở trong mắt tôi vì tôi luôn thấy chúng mỗi khi nhìn ra màn đêm.

11
BRITISH - AMERICAN LITERATURE_WEEK 1_SIXTEEN
  Tôi đợi một lát. Để bắt đầu trượt ở một sân băng đông đúc cũng giống như lúc ta nhảy lên vòng
ngựa gỗ đang quay. Người trượt băng lướt quanh trong ánh đèn màu mờ ảo như những con ngựa sặc sỡ
. Âm thanh chói tai dội lại trong đêm. Một lần tôi đã vào đúng nhịp. Ít nhất là sau khi tôi đã tìm ra
chính xác chỗ băng cứng. Và nhạc vang lên “Nào, nhảy thôi, nhảy thôi. Nào các cô cậu, nhảy thôi ,
nhảy thôi…”.

Thế rồi anh ấy đến. Cánh tay anh đột nhiên vòng quanh người tôi, mạnh mẽ và ấm áp.Anh nói:
“Không phiền khi tôi cùng trượt với em chứ?” Rồi anh cầm tay tôi.Tất cả chỉ có thế.Chỉ có thế. Và
chúng tôi cùng trượt. Đừng tưởng trước đây tôi chưa hề nhảy với bạn trai nào. Đừng lẩn thẩn thế. Tôi
đã nói với bạn là tôi thích đi đây đi đó. Nhưng lần này khác hẳn. Anh ấy thật dịu dàng. Anh ấy là người
nổi tiếng ở trường, luôn có mặt ở những cuộc khiêu vũ lớn, và là người khiêu vũ giỏi nhất, không kể
Harold Wright, người đã đi học đại học hai năm nay. Bạn thấy không? Điều này khác hẳn.

Tôi không nhớ đầu tiên chúng tôi nói về điều gì. Thậm chí tôi cũng không nhớ là chúng tôi có
nói gì với nhau không nữa. Chúng tôi chỉ trượt băng và trượt băng, cười vui khi trượt đến những chỗ
khó. Chúng tôi luôn miệng cười, không vì điều gì cả. Tất cả thật đáng yêu.

Sau đó chúng tôi ngồi trên một bờ tuyết bên mép sân băng, chỉ xem người khác trượt. Trời thật
lạnh mặc dù tôi đang mặc quần dài. Ngồi trên tuyết cứng nhưng chẳng bao lâu tôi thấy toàn thân thật
ấm áp. Anh ném một vốc tuyết vào người tôi. Nó rơi như tia nước nhỏ màu trắng lên mái tóc tôi và anh
nghiêng người qua phủi nó đi. Tôi nín thở. Đêm im sững.

  Mặt trăng treo trên căn chòi ấm áp trông như một góc tư trái dưa chuột lớn. Từ ống khói bay lên
làn sương mù màu xám. Lần lượt từng ngôi nhà quanh sân băng sáng ánh đèn. Con chó săn của ai đó
nằm co ro trong đêm đang rền rĩ lời tạ lỗi buồn ảm đạm đến một vì sao xa. Tất cả thật đáng yêu.

  Thế rồi anh ngồi thẳng lên và nói “Chúng ta nên về thôi.” Anh không nói “Anh đưa em về nhé?”
Hoặc “Em ở có xa đây không?” Anh đã nói “Chúng ta nên về thôi.” Bạn thấy không? Đó là cách tôi
hiểu anh muốn đưa tôi về. Không phải vì anh “phải” đưa mà vì anh “muốn” đưa. Anh đến căn chòi để
lấy giày cho tôi. Tôi nói: “Đôi màu đen, cùng cỡ giày với nữ minh tinh Garbo.” Anh lại cười. Anh giữ
nguyên nụ cười khi quay lại, cởi giày trượt cho tôi và cột dây giày thành cái gút ướt sũng rồi vắt giày
lên vai anh. Anh đưa tay ra cho tôi nắm để tuột khỏi bờ tuyết, phủi quần và sẵn sàng rời sân băng.
12
BRITISH - AMERICAN LITERATURE_WEEK 1_SIXTEEN
Bây giờ tuyết rơi nhiều hơn. Những bông tuyết lớn lặng lẽ bám chặt các bụi cây đang đâm chồi
và âu yếm áp vào đám tuyết nhỏ đậu trên thân cây.  Đêm tối như tấm điêu khắc hai màu đen trắng. Tất
cả thật đáng yêu. Tôi tiếc là mình ở cách sân trượt chỉ hai khối nhà. Khi chúng tôi sánh bước, anh nói
chuyện thật nhẹ nhàng, nhẹ như thể mỗi từ là một bí mật. Anh hỏi tôi có thích Wayne King, có thích
vào đại học năm tới. Anh hỏi tôi có người bà con nào ở Appleton và biết anh trai của anh ấy không. Cái
cách trò chuyện đáng ngưỡng mộ của Emily Post. Sau cùng anh nói trông tôi thật dễ thương khi tuyết
vương trên tóc. Anh hỏi có khi nào tôi thấy trăng thật gần chưa bởi vì trăng đang đi theo chúng tôi và
tinh nghịch núp vội sau ống khói mỗi khi tôi quay lại nhìn. Chúng tôi đã về đến nhà.

  Ngọn đèn vẫn sáng. Mẹ tôi luôn để đèn sáng ở cửa mỗi khi tôi đi ra ngoài vào buổi tối. Chúng
tôi đứng yên một lát ở thềm cửa. Tuyết chuyển thành màu hồng nhạt trong ánh sáng của chiếc đèn màu,
vài bông tuyết nhẹ như tơ đậu trên tóc anh. Anh lấy đôi giày trượt ra khỏi vai và đặt chúng lên vai tôi.
Anh nói: “Ngủ ngon nhé. Anh sẽ gọi cho em.”

  Tôi đi vào nhà và trong chốc lát anh bước đi. Từ cửa sổ tôi dõi theo anh đang bước xuống
đường. Anh huýt sáo nhè nhẹ. Tôi đợi đến khi không còn nghe tiếng huýt sáo nữa, thậm chí tôi cũng
không biết có phải đó là tiếng huýt sáo của anh hay chính trái tim tôi đang réo rắt trong đêm. Anh đi xa
dần rồi khuất hẳn.

Tôi bỗng rùng mình. Bóng đêm chừng như đang chuyển mình. Những vì sao là những mảnh
sáng vỡ vụn tít trên cao, mặt trăng đăm đăm nhìn xuống với ánh nhìn u ám vàng vọt. Không khí căng
ra vì cái lạnh bất chợt và cơn gió mạnh xoáy tròn cuốn dấu chân anh vào miền lãng quên trống rỗng.
Tất cả thật tĩnh lặng.

  Nhưng anh đã nói: “Anh sẽ gọi cho em.” Phải rồi. Anh đã nói như thế. “Anh sẽ gọi cho em.”
Suốt đêm tôi không ngủ.

Đó là chuyện của thứ năm tuần trước. Tối nay là thứ ba. Tối nay là thứ ba và tôi đã làm xong bài
tập. Tôi vá lại vài chiếc tất dài mặc dù không cần thiết lắm. Tôi chơi ô chữ, nghe đài và bây giờ tôi chỉ
ngồi im. Tôi ngồi im vì không nghĩ ra việc gì để làm nữa. Tôi không nghĩ về bất cứ điều gì ngoài
những bông tuyết, đôi giày trượt, ánh trăng vàng và buổi tối thứ năm. Điện thoại đặt trên bàn ở góc
phòng ngoảnh bộ mặt đen đúa cũ kỹ vào vách tường vì thế tôi không thể nhận ra cái nhìn đểu cáng của
13
BRITISH - AMERICAN LITERATURE_WEEK 1_SIXTEEN
nó. Tôi cũng không còn nhảy bổ tới đó mỗi khi nghe chuông reo nữa. Tim tôi vẫn phập phồng cầu
nguyện còn lý trí thì phá lên cười. Bên ngoài đêm vẫn yên tĩnh, yên tĩnh đến mức làm tôi phát điên. Bị
bụi bẩn và ám khói, tuyết trắng chuyển sang màu xám. Gió thổi qua cái đèn hồ quang làm nó lắc lư và
từ trên vòm cây hắt xuống bãi cỏ những cái bóng chập chờn kỳ dị, trông như những cánh tay gầy guộc
ốm đói đang van xin điều gì tôi không rõ. Thế là tôi ngồi im. Không cảm giác. Không buồn. Bởi vì đột
nhiên tôi hiểu. Tôi có thể ngồi đây mãi mãi và cười rũ rượi trong nước mắt tuôn rơi. Tôi chợt hiểu -
như những vì sao luôn hiểu- rằng anh ấy sẽ không bao giờ gọi. Không bao giờ.  

Questions for Discussion


1. List some main points about Maureen Daly’s biography
.............................................................................................................................................
.............................................................................................................................................
2. What is the plot of the story?
.............................................................................................................................................
.............................................................................................................................................
.............................................................................................................................................
.............................................................................................................................................
3. What is the setting of the story?
.............................................................................................................................................
.............................................................................................................................................
4. How would you describe the characters in Daly's short story "Sixteen"?
Girl
.............................................................................................................................................
.............................................................................................................................................
.............................................................................................................................................
.............................................................................................................................................
Boy
.............................................................................................................................................
.............................................................................................................................................
.............................................................................................................................................
5. At the start of the story, the girl felt the need to make her point clear by emphasizing that
she was not so dumb. Why did she feel it necessary to make this point clear?
.............................................................................................................................................

14
BRITISH - AMERICAN LITERATURE_WEEK 1_SIXTEEN
.............................................................................................................................................
.............................................................................................................................................
.............................................................................................................................................
.............................................................................................................................................
.............................................................................................................................................

6. At what point in the story did the girl get the feeling that the happy experience had ended?
Why did she keep up her hope? Would you? Why did she laugh in the end?
........................................................................................................................................
........................................................................................................................................
........................................................................................................................................
........................................................................................................................................
........................................................................................................................................
........................................................................................................................................
7. Was the ending a surprise to you? Would you have ended the story differently? Why or
why not? Would you prefer a happy ending?
........................................................................................................................................
........................................................................................................................................
........................................................................................................................................
........................................................................................................................................
........................................................................................................................................
........................................................................................................................................
8. If you were a girl, would you prefer to miss the happy ending than suffer the
disappointment later?
........................................................................................................................................
........................................................................................................................................
........................................................................................................................................
........................................................................................................................................
........................................................................................................................................
........................................................................................................................................
9. If you were a boy, give the reserve side showing the thoughts and feelings of the boy.
........................................................................................................................................
........................................................................................................................................
........................................................................................................................................
........................................................................................................................................
........................................................................................................................................
........................................................................................................................................

15

You might also like