Ngành Dược đầy kiêu hãnh ló rạng từ những thuở sơ khai, cùng với quá trình phát triển đi song song với loài người. Người cổ đại học từ bản năng, từ việc quan sát chim chóc và thú vật. Nước mát, một chiếc lá, đất tơi hay bùn lầy là những thứ thuốc dùng đắp vết thương đầu tiên. Qua thử nghiệm họ biết được cái gì là tốt nhất và sau cùng lợi dụng kiến thức đó vào những công việc khác. Dù cho những phương pháp này còn chưa phát triển, nhiều phương thuốc thời nay cũng được lấy từ những nguồn tự nhiên và cơ bản trong tầm với của ông cha. 2. Ngành Dược ở Thành cổ Babylon Thành Babylon, hòn ngọc quý của nền văn minh cổ Lưỡng Hà, thường được biết đến như cái nôi của văn minh nhân loại, đã để lại những ghi chép sơ khai về nghệ thuật bào chế thuốc. Các y sĩ trong thời đại này (tầm năm 2600 trước Công Nguyên) cùng lúc là những linh mục kiêm thầy thuốc và bác sĩ. Trên những bia đất sét chứa ghi chú y khoa về các triệu chứng bệnh, các phương thuốc, cách thức điều chế và kèm theo cả lời cầu khỏi bệnh đến Chúa. Các phương pháp điều trị từ Babylon cổ đại tương thích với ngành dược và y học hiện đại, bao gồm liệu pháp chăm sóc tinh thần cho người bệnh thông qua tâm linh. 3. Ngành Dược ở Văn minh cổ Trung Hoa Truyền thuyết kể rằng cha đẻ của ngành Dược Trung Hoa là hoàng đế Thần Nông (Shen Nung) (khoảng năm 2000 TCN), người đã tìm kiếm và điều tra các tác dụng chữa trị từ hàng trăm loài thảo dược. Ngài được cho là đã tự thử nghệm một vài cây thuốc trên người mình và soạn nên Pen T-Sao, sách cổ về các loại thảo dược địa phương ghi chép lại 365 cây thuốc. Vẫn được thờ phụng như vị thần bảo hộ của