You are on page 1of 6

Một hai ba

Tôi không biết người đàn ông trong tấm ảnh


đốt sách Thánh đi
tôi chỉ muốn quay về
ngày tháng chạy dài khi em đọc

mô ̣t hai ba mô ̣t hai ba mô ̣t hai ba


hoàng tử bước khỏi cánh rừng

mô ̣t hai ba mô ̣t hai ba mô ̣t hai ba


để lượt đi hoàn toàn phần kĩ thuâ ̣t

sâu thêm chút nữa


để nghe được tiếng hát trong nôi
để băng qua bầu trời bằng lăng tím
để được làm mô ̣t con chó bên ngưỡng cửa của mùa đông
để được cầu nguyê ̣n mà không bằng hơi thở

tôi không biết người đàn ông trong tấm ảnh


lâ ̣t ngửa hai bàn tay lên
nếu mô ̣t ngày em nói lời lưu li
và mang dịu êm vào giấc ngủ

mô ̣t hai ba mô ̣t hai ba mô ̣t hai ba


bà ơi con đói

mô ̣t hai ba mô ̣t hai ba mô ̣t hai ba


rồi con sẽ mô ̣t ngày trở về bâ ̣c thềm đá kia

xa thêm chút nữa


để cánh cửa lầm được mở ra
để màu của khóe môi em là bạc

để mô ̣t hai ba mô ̣t hai ba mô ̣t hai ba


tôi đã nói sẽ loại bỏ hoàn toàn phần kĩ thuâ ̣t

nên mô ̣t hai ba mô ̣t hai ba mô ̣t hai ba


hoàng tử chọn bước ra khỏi cánh rừng

tôi không biết người đàn ông trong tấm ảnh


hoă ̣c giả sử đó cũng chẳng phải mô ̣t người đàn ông
có thể đó là tôi
có thể đó là năm tháng
có thể đó là khóa hoă ̣c là then
có thể em đang ẩn mình chờ cơn bão

đáng lẽ thi sĩ nên bị cả mù lẫn câm
hoàng tử sẽ chẳng bao giờ quay lại

mô ̣t hai ba mô ̣t hai ba mô ̣t hai ba


em lao nhanh vào cơn bão đã bắt đầu

mô ̣t hai ba mô ̣t hai ba mô ̣t hai ba


bà ơi con đói

đỉnh đầu em nở thành những vòng hoa


trong tang lễ chúng tôi đốt đi sách Thánh
tôi đã nói sẽ loại bỏ hoàn toàn phần kĩ thuâ ̣t

mô ̣t hai ba mô ̣t hai ba mô ̣t hai ba.

Đi tu

Nếu một hoạ sĩ vẽ mặt người


xin hãy vẽ mặt tôi
một trăm ông vua xếp bằng xung quanh mộ vợ

nếu một người viết dọn dẹp những bản thảo của mình lần cuối
anh ta sẽ chết đi và đến được bờ

vậy còn những kẻ dạt đi xa đến nỗi loài người không còn nhớ
sau cánh cửa màu đen kia sẽ xuất hiện điều gì
trên lưng mình anh bảo vệ mang theo di tích của một dân tộc hàng ngàn năm ngập ngụa khói
ai sẽ xếp đồ
ai sẽ rời chùa để đi tu

nếu một hoạ sĩ vẽ mặt người


xin hãy vẽ một cái dương vật trẻ em
một trăm người vợ ngồi xếp bằng ăn đậu luộc

nếu một người thợ may khâu vào tay mình ba đường chỉ
sẽ có cơ may cô là sứ giả của ngày thường.

Tàn lửa

Em tắt đèn đi
tốt hơn là mình lụi bại dưới ánh mặt trời
anh là con mắt của nỗi sợ còn em là đá cuội

có vết nứt ở bất cứ nơi nào mình đến


thế là giữa đêm bóng tối tràn vào

em tắt đèn đi
tốt hơn là mình cắn bút chì vào những giờ chuyển đổi
anh là hy vọng của nước màu còn em là mảnh kính

ở Nam Mỹ người ta vẫn còn hiến tế


anh ước gì mình có thể bay xa
người ta dùng dao nhỏ hoặc là cưa cắt đi những câu dài
thế là những câu ngắn hỏi bao giờ thì đến lượt

em tắt đèn đi
tốt hơn là đêm nay những ngón tay đau sẽ làm cho anh chết
anh là hàng dài những người viếng mộ còn em là cỏ mịn
hai mươi mốt kẻ viết thơ chẳng đặt tiêu đề

có vết xước ở bất cứ nơi nào mình đến


và buổi chiều mải miết dài ra hơn.

Cái khác

Em đang tìm ai? Kẻ thực hiê ̣n mọi công viê ̣c đo lường?
Ác quỷ có thể triê ̣u hồi bất kì điều gì, ngoại trừ
ngày hôm đó.

Người mẹ cầm bàn tay mềm oă ̣t của đứa trẻ.


Thành phố đã đủ bóng đêm.
Vị ẩn sĩ đứng đợi cái bóng của mình
trên cát.

Mọi bước lùi mở ra mô ̣t nắp cống cổ xưa, nơi


lời dặn của một người đàn bà ăn xin quá cố đọng lại bên trong đó.
Tiếng kêu của bầy vịt trời,
mùi của cảng cá tháng ba. Lilith
đã chọn đi vào
và chưa từng quay lại.

Người mẹ cầm bàn tay mềm oă ̣t của đứa trẻ.


Thành phố đã đủ bóng đêm.
Vị ẩn sĩ đứng đợi cái bóng của mình 
trên cát.
Thiền sư bước ra khỏi cánh rừng
đi đến đám đông đang đêm đêm đợi.
Trong khi tôi không ngừng thực hiê ̣n cuô ̣c gọi đến Popeyes chicken,
thúc giục nhân viên giao hàng hai mốt tuổi chuẩn bị bước vào năm ba
đại học, lồng ngực trống không.

Để đẩy sự căng thẳng đến tô ̣t cùng,


Chúa tạo ra con rắn còn Dante tạo ra Chúa,
để thực hiê ̣n mọi công viê ̣c đo lường.

Người mẹ cầm bàn tay mềm oă ̣t của đứa trẻ.


Thành phố đã đủ bóng đêm.
Vị ẩn sĩ đứng đợi cái bóng của mình
trên cát.

Nên khi con đường bị phá hủy và địa ngục bị giải tán,
tôi trở về nhà, nơi
cô nàng của Popeyes 
đem theo trái tim lấp đầy
của giấy, chỉ để mô ̣t lần
tôi gọi tên cô.

Những con bọ của ngày tàn

Bầu trời đang cháy trên lưng một con lạc đà


những con bọ của ngày tàn bay vào trong tấm mền của một cô bé gái
nhà văn chuốt nhọn bút chì mình
móng vuốt nhà văn thì phẳng
chúng ta cần bao nhiêu Tận thế
để biết rằng mình chẳng phải những đứa con của Chúa

những con bọ của ngày tàn bay vào trong một cái đầu lâu người chết
những vết mực xăm ngủ lại trên da của người mẹ đã già
con lạc đà bước thật chậm thôi
như thể lửa làm cho cái bướu trên lưng nó thêm cứng cáp
cây cầu đợi chờ người lữ khách
nhưng người lữ khách không ngủ bao giờ
người lữ khách mơ về một phi trường rộng
người lữ khách mơ một ngày mình sẽ được bay

những con bọ của ngày tàn bay vào một cái miệng rữa ra
tìm kiếm câu trả lời trong đêm đặc
bởi câu hỏi là vết son còn đọng
lại trên tấm mền của cô bé gái kia
linh thiêng cô bé gái
linh thiêng tấm mền
chúng ta cần bao nhiêu Tận thế
để biết rằng mình chẳng phải những đứa con của Chúa

mẹ ơi giờ con đã về nhà


con cởi bỏ giày ra và con đeo thêm mặt nạ
nhà văn bôi hết bản thảo đi và chuẩn bị cho cái chết
con là một con bọ của ngày tàn
mẹ ơi con thấy những trái cam sao mà quá mọng để một lần bị người ta nghiền nát
hoàng hậu của con vứt bỏ đi đôi mắt
câu hỏi được giấu lại trong hốc mắt nàng
linh thiêng hoàng hậu
linh thiêng hốc mắt
chúng ta cần bao nhiêu Tận thế
để biết rằng mình chẳng phải những đứa con của Chúa?

Khoảng cách (hay là gấp lại một tờ giấy thật to)

Anh xếp đồ anh nhìn những màu sắc nhảy


xuống phố tìm những sợi dây thừng sót lại trên những cành cây anh nghĩ
cột đèn thì quá cao để tự tử
và nhìn
từ GAP lớn trên bức tường vôi
và nghĩ
mình đi giữa những lằn ranh rất thật
đến nỗi anh không ngừng rơi qua các tầng địa chất các tầng
địa ngục
nói cho rõ mày đã đi được bao xa
người đàn ông đứa con trai cậu bé
tất cả các danh xưng cổ xưa tất cả những
tính từ
được gào lên mạnh mẽ hơn làm rát 
cuống họng hơn 
giờ thì
những khóm hoa in trên lớp đệm
sọc vàng trên vải nỉ xanh
những cú xé như một con thú săn mồi cắn lộ liễu trên canvas

anh nghĩ có thể là hôm nay


anh ngó ngàng những tiệm trang sức đủ lớn
để biến thành nhà tang lễ
anh nghĩ có thể là hôm nay
ngày anh quàng tay qua vai một người đàn bà Hồi giáo còn trùm khăn kín mặt
và anh thốt ra khó nhọc
như mấy đứa nhóc đeo niềng đánh vần
ở spelling bee
rằng con yêu người
rằng con đã trôi xa
như là một chiếc răng khôn mà người đàn bà âm thầm giấu trong túi áo
và sẽ được bà mang theo đến bất cứ đâu
kể cả cuộc đời này
nếu như bà được sinh ra
thêm lần nữa.

Ngày hai mươi tư

Tin hay không tin


thiên đường được xây nên từ sức nặng
của những người nằm dưới nó

vào tháng bảy tôi rẽ qua cánh đồng


những người tài xế phóng nhanh
như thể
họ đã sẵn sàng cho ngày này để chết

có khi tôi hiểu mà có khi không


có khi người ta thôi yêu quý những người ở lại
giờ nghe câu chuyện về hốc mắt đá và ba con khỉ
một trong số chúng bị câm
một trong số chúng hay bị viêm đường tiết niệu

con còn lại nghịch ngợm


kể cả những quả mìn tưởng mình đã giải nghệ dưới lớp đất đen
con còn lại nghịch ngợm đến khi
cả ba nổ tan tành
còn hốc mắt đá kia
không phút nào quan trọng.

You might also like