You are on page 1of 3

Anh là kẻ th, chẳng phải chàng ngốc em say

Chỉ là một người thương yêu nụ cười hoà cùng làn tóc em bay

Cho em cả trời tơ vương, em trả anh nụ cười nhạt

Anh mất một thời đơn phương, em mất đi một người bạn

Thả cảm xúc hoà vào trong lời nhạc, yêu đơn phương hạnh phúc đâu mà mong

Hoá ra yêu đơn phương rất khó tả vui buồn đều có cả chỉ mỗi em là không

Và chỉ có quyền nhớ và quyền quên, quyền giữ ưu phiền bên khiến cô đơn càng đầy

Chuyên vật lý tay cầm quyển nhật kí viết những điều về em cùng tâm tư hằng ngày

Mưa tháng hạ nói em đi rồi, anh chỉ nhẹ nhàng mỉm cười rằng mất em thì cũng có sao đâu

Vì tình cũng chỉ như là sợi dây em như là cánh diều cơn gió lạ cuốn đi mau

Hà Nội xua tan đi sầu lời

Ngay khi thấy anh, em mũ hồng váy xanh trùng với sắc thiên thanh vấn vương cả màu trời

Anh cằn nhắn "Tôi leo cây nửa tiếng, lên từ Hải Phòng có biết nơi nào đâu"
Em trao ta vòng tay thật ấm áp, ôi cái ôm thấm tháp thay cho lời chào nhau

Em chỉ ta những quán ăn bộn bề, địa danh, nhà sách mà ta thường được nghe

Hóa ra đường Hà Nội cũng nhỏ lắm, khi đôi tim đỏ thắm hòa quyện ngồi một xe

Anh thật may mắn khi mà được trời ban, em giống như là tia nắng giữa đêm đông ghé chào

Giá như có nút tua ngược thời gian, để anh lại được ngắm em đẹp như thế nào.

Sau chia tay, liệu kết cục có giống như tất cả những gì chúng ta từng mong cầu

Có thể xóa ảnh em mà không đau, nhưng làm sao để vơi kí ức bên trong đầu

Lại lạc vào những đêm giông thẫn thờ, không còn hình bóng quen trong tấc thơ

Men tình ái làm ta không tỉnh giấc, bảo sao anh vẫn giữ chặt em trong giấc mơ

Em nở rộ tựa như muôn ngàn sắc, ta lay lắt sương mai khép mình bên cỏ dại

Phút tiêu cực, anh xin nhận điều sai, kỉ niệm đẹp nhường em cùng tâm thư ngỏ lại

Mong an yên gõ cửa cùng nắng mới bên em, dù ta sẽ thành người lạ quẩn quanh.

Qua ngàn kiếp, kỉ niệm xưa nàng viết, và em sẽ vĩnh viễn là mùa hạ của anh

Nhắn gió mây gửi em đôi lời

Lần đầu gặp em váy hồng chiếc cặp đen giữa cánh đồng hoa cúc nhìn tôi hé môi cười

Tôi thẫn thờ đứng nhìn em một lúc, cô gái tháng hạ đời tôi đây thật sao

Trai Thanh Hoá chẳng có ai đanh đá, em nói đùa khi lần đầu gặp nhau

Ta sải bước trên cung đường Đà Lạt, hương hoa hồng đang phảng phất đâu đây

Em giúp anh tìm lại đc cảm giác từ điều đơn giản nhất mà đã mất lâu nay

Sau chia tay, liệu còn đó những tấm hình lưu giữ khoảnh khắc ta từng phút bên nhau

Đăng tin lắm chỉ để chờ tin nhắn từ một người đã từng trò chuyện suốt đêm thâu

Giờ chỉ còn những thanh âm nốt nhạc, ly cà phê chứa kỉ niệm đôi ta

Tâm trí anh có em là đủ rồi nên anh đành lặng lẽ để muộn phiền trôi qua

Anh cũng chỉ là một ánh lửa nhỏ làm sao thể soi bóng em qua đất trời

Nhớ bóng hình đứng cạnh cánh cửa sổ mà giờ đây em đã đi xa mất rồi
Cảm ơn em vì mùa hạ năm đó đã cho anh những điều anh thường chẳng trông mong

Sự im lặng là lời từ biệt cuối và hai ta sẽ mãi là đường thẳng song song

You might also like