You are on page 1of 14

SAU KHI Ở CHUNG CÙNG ẢNH ĐẾ

Tá c giả : Đườ ng Thá i Hà m


Thể loạ i: HĐ, trong nó ng ngoà i lạ nh ả nh đế cô ng x hiền là nh food
blogger thụ , ẩ m thự c, giớ i giả i trí, thầ m mến.
Số chương: 63 chương + 2PN

VĂN ÁN

Thẩm Lật là một blogger nhỏ không quá nổi tiếng, sống trong một ngôi nhà cổ
ở nông thôn.

Ngày ngày, anh mò mẫm nghiên cứu nấu ăn hoặc đi vào rừng tìm chút món ăn
dân dã. Khi rảnh rỗi, anh sẽ làm vườn, trồng trọt, chia sẻ kinh nghiệm nuôi thú
cưng, sống những ngày tháng như thần tiên.

Mãi đến một ngày, anh tình cờ nhặt được một người bạn học cũ kiêm đối
tượng thầm mến, Thẩm Lật nhất thời mủi lòng đem hắn về nhà.

Có điều người bạn học cũ luôn ăn vụng trong lúc anh livestream, làm một loạt
những chuyện khiến người ta chỉ muốn đánh gãy chân hắn. Hai người đấu trí
đấu dũng khiến fan couple thỏa mãn hét lớn.

Rồi một ngày nọ, có người nhận ra chủ nhân của bàn tay ăn vụng kia chính là vị
ảnh đế mới lên Cố Dịch, người đã biến mất thời gian gần đây!

Xin chúc mừng blogger nhỏ đã ra mắt tại vị trí center.

Trên mạng bùng nổ, hệ thống Webo tê liệt.


Anti fan mắng Thẩm Lật: blogger nhỏ ở nông thôn, toàn thân quê mùa hôi mùi
bùn đất mà dám chơi quy tắc ngầm? Vì nổi tiếng mà không chừa thủ đoạn nào,
bị X bao nuôi mà tưởng mình đã leo cao, hẳn là muốn tiền đến phát điên rồi!

Blogger lịch sử thì câm nín, toàn thân toát mồ hôi lạnh: Trong nhà này nhặt bừa
một bức họa cũng là của họa sĩ nổi tiếng, chiếc bình cắm hoa kia là bình hoa
thời nhà Minh, rốt cuộc vị blogger nhỏ này có gốc gác như thế nào…

Hai người thầm mến nhau.

Đây là một câu chuyện chữa lành và ngọt ngào, không ngược.

Nhân vật chính: Thẩm Lật, Cố Dịch

Chương 1: Nhặt được một minh tinh.


Cầ m chai nướ c tương vừ a mua xong, Thẩ m Lậ t cố hết sứ c đẩ y tấ m rèm cử a
nặ ng nề củ a siêu thị. Gió lạ nh cuố n theo bô ng tuyết phả và o mặ t. Anh rù ng
mình rụ t cổ lạ i, bên ngoà i chiếc khă n quà ng cổ đã đượ c thắ t chặ t chỉ lộ ra
mộ t đô i mắ t sá ng ngờ i. Anh kéo chặ t á o khoá c, hai tay đú t trong tú i, sả i
bướ c đi ra ngoà i.

Mù a đô ng nă m nay đặ c biệt lạ nh. Hô m qua, dự bá o thờ i tiết nó i mù a đô ng


nă m nay là mù a đô ng lạ nh nhấ t trong vò ng nă m mươi nă m qua.

Siêu thị nà y là siêu thị lớ n nhấ t thà nh phố , có đầ y đủ hà ng hó a nhưng Thẩ m


Lậ t rấ t ít khi đến đâ y vì nó khá xa nơi anh số ng. Hô m nay nhâ n dịp mộ t
ngườ i bạ n nhờ tớ i xem lô hà ng, trên đườ ng về nhà lạ i vừ a vặ n đi ngang qua,
anh nghĩ bả n thâ n đã lâ u khô ng ghé siêu thị nên đơn giả n liền dạ o quanh
mộ t vò ng.

Hà ng hó a ở đâ y khá đầ y đủ , rự c rỡ muô n mà u. Mà có lẽ như ý thơ củ a cổ


nhâ n “Loạ n hoa tiệm dụ c mê nhâ n nhã n”(1) nên anh chẳ ng mua nổ i thứ gì.
Cuố i cù ng, vì khô ng tiện ra về tay khô ng nên anh đà nh mua chai nướ c tương
củ a mộ t nhã n hiệu mà nhìn đâ u cũ ng thấ y.

(1): ý chỉ nhiều quá thì hoa mắt

Gió thổ i là m gương mặ t anh ê ẩ m, Thẩ m Lậ t dậ m dậ m đô i châ n sắ p đô ng


cứ ng, bướ c nhanh hơn. Anh hố i hậ n vì khô ng đậ u xe trong bã i đỗ xe ở tầ ng
hầ m, nơi đó chắ c chắ n khô ng có gió lạ nh như nà y.

Mộ t cơn gió tuyết thổ i tớ i là m mờ tầ m mắ t, bướ c châ n anh vộ i và ng, bấ t


thình lình đụ ng phả i mộ t ngườ i đà n ô ng say rượ u. Ngườ i đà n ô ng kia bị anh
va trú ng ngã xuố ng đấ t, hồ i lâ u khô ng thấ y đứ ng dậ y.

Thẩ m Lậ t kinh ngạ c vộ i và ng tiến lên dìu lấ y ngườ i kia, â m thanh như hạ t
châ u rơi trên đĩa ngọ c: “Xin lỗ i, anh khô ng sao chứ ?”

Toà n thâ n ngườ i đà n ô ng nà y mang đầ y mù i rượ u. Cá ch mộ t tầ ng gió tuyết


lạ nh lẽo cù ng khă n quà ng cổ dà y dặ n mà Thẩ m Lậ t vẫ n có thể ngử i thấ y mù i
rượ u nồ ng nặ c, phả ng phấ t trong đó cò n có chú t hương nướ c hoa gỗ trầ m.
Thẩ m Lậ t liên tưở ng đến că n nhà gỗ trong tuyết mù a đô ng, mở cử a ra, bên
trong hẳ n là rượ u Rum cù ng lò sưở i tỏ a ra hơi nó ng.
Thẩ m Lậ t đỡ ngườ i kia, mộ t cả m giá c ấ m á p truyền tớ i từ bà n tay đã đỏ rự c
vì lạ nh củ a anh. Lô ng mà y anh khẽ cau lạ i gầ n như khô ng thể phá t hiện,
ngườ i nà y mặ c đồ quá mỏ ng. Anh lớ n tiếng hỏ i: “Tiên sinh! Ngà i có khỏ e
khô ng? Có cầ n đi bệnh viện khô ng?”

Ngườ i kia vừ a nghe thấ y bệnh viện thì giã y giụ a theo bả n nă ng, lự c khá
mạ nh, suýt nữ a trá nh thoá t khỏ i tay Thẩ m Lậ t. Dá ng vẻ ngườ i kia cứ như
thể trong bệnh viện có hồ ng thủ y mã nh thú vậ y.

Thậ t kỳ quá i.

Nhiệt độ bên ngoà i rấ t thấ p, dù có mặ c á o khoá c dà y cũ ng khó có thể ở lâ u.


Thẩ m Lậ t khô ng muố n chậ m trễ nữ a, châ n củ a anh đã mấ t đi tri giá c.

Thẩ m Lậ t thỏ a hiệp nó i: “Tiên sinh, chú ng ta khô ng đi bệnh viện. Tô i mang
anh rờ i khỏ i nơi nà y trướ c đượ c khô ng? Anh tiếp tụ c đợ i ở chỗ nà y sẽ xả y ra
chuyện mấ t.”

Mấ y ngà y trướ c trên tivi có đưa tin mộ t ngườ i phụ nữ uố ng say bị chết có ng
trong đêm tuyết nên anh khô ng thể bỏ mặ c tình huố ng nà y.

Thẩ m Lậ t thấ y ngườ i kia khô ng phả n khá ng, cũ ng coi như ngầ m đồ ng ý. Anh
kéo cá nh tay củ a ngườ i say, giú p anh ta đứ ng dậ y, tậ p tễnh bướ c về phía đậ u
xe.

Bó ng đêm tố i tă m, gió tuyết khiến khá ch hà ng thưa thớ t, siêu thị cũ ng quên
bậ t đèn đườ ng ở bã i đậ u xe.

Thẩ m Lậ t mang theo ngườ i, ngượ c gió tuyết mà đi. Quã ng đườ ng gian nan,
để rờ i lự c chú ý anh liền đá nh giá ngườ i nà y.

Anh đoá n ngườ i nà y uố ng say nên chạ y lung tung, phầ n lớ n có thể là ngườ i
gặ p chuyện thấ t bạ i, lạ i khô ng có bạ n bè quan tâ m, khô ng có ngườ i nhà an ủ i
khi cuộ c số ng khó khă n.

Nhưng ngườ i nà y dườ ng như cũ ng khô ng phả i như vậ y.


Ngoạ i hình anh ta rấ t cao. Chính Thẩ m Lậ t cao mộ t mét tá m mươi mà so vớ i
ngườ i nà y vẫ n cò n thấ p hơn nử a cá i đầ u. Anh ta ít nhấ t cũ ng đến mộ t mét
tá m lă m.

Anh thấ y thâ n trên đố i phương thon gầ y lạ i rắ n chắ c, rõ rà ng là ngườ i chă m


chỉ rèn luyện, ngườ i như vậ y nếu khô ng yêu bả n thâ n thì chắ c chắ n cũ ng là
ngườ i yêu đờ i.

Trên cổ ngườ i nà y cò n mang dâ y chuyền mà khô ng chỉ có mộ t cá i, trên cổ


tay có đồ ng hồ đeo tay leng keng kêu bên tai Thẩ m Lậ t. Đâ y rõ rà ng là ngườ i
rấ t chú ý đến hình tượ ng.

Trên ngườ i đố i phương cò n phả ng phấ t mù i nướ c hoa đắ t tiền. Hẳ n là ngườ i


nà y có cuộ c số ng hưở ng thụ sung tú c.

Thẩ m Lậ t nghĩ: có thể khiến cho mộ t ngườ i như vậ y uố ng say đến chậ t vậ t,
đạ i khá i chắ c là chuyện tình cả m khô ng như ý.

Thẩ m Lậ t xố c ngườ i say lên, tiếp tụ c tiến về phía trướ c.

Anh bướ c đi gian nan. Hơi thở trà n ngậ p mù i rượ u hò a cù ng hương nướ c
hoa gỗ từ ngườ i đà n ô ng say rượ u. Thẩ m Lậ t mơ hồ nhìn thấ y trong gió
tuyết trướ c mặ t khô ng phả i là bã i đậ u xe mà là mộ t că n nhà gỗ nhỏ ấ m á p,
mở cử a ra chính là lò sưở i ấ m á p cù ng rượ u ngon.

Thẩ m Lậ t khô ng nhịn đượ c hít sâ u mộ t hơi, bướ c nhanh hơn.

Thờ i điểm tớ i trướ c cử a xe, toà n thâ n anh đã lạ nh có ng.

Anh kéo mở cử a xe, dìu ngườ i đà n ô ng say rượ u tiến và o ghế sau. Thẩ m Lậ t
do dự mộ t chú t đưa tay mò tìm trong ố ng tay á o, tú i, thắ t lưng và ố ng quầ n
củ a ngườ i đà n ô ng.

Khô ng có dao. Hẳ n là anh sẽ khô ng bị cướ p giữ a đườ ng đâ u.

Anh số ng mộ t mình, nhìn chung khó trá nh khỏ i mang theo mộ t lò ng phò ng
bị.
Thẩ m Lậ t ngồ i lên xe, đó ng cử a lạ i, ngă n gió lạ nh bứ c ngườ i bên ngoà i. Anh
có chú t khó nghĩ khi ngồ i ở ghế lá i, ngườ i nọ nên giao cho cả nh sá t hay đưa
đến khá ch sạ n thì tố t đâ y?

Anh trầ m tư mộ t phú t, cuố i cù ng quyết định đá nh thứ c ngườ i đà n ô ng say,


vẫ n là gọ i ngườ i nhà đó n về đi thô i.

Thẩ m Lậ t lấ y điện thoạ i củ a ngườ i đà n ô ng, dù ng vâ n tay mở khó a. Danh bạ


trố ng rỗ ng, mở WeChat, gõ chữ , khô ng có tà i khoả n.

Đâ y là mộ t chiếc điện thoạ i mớ i, Thẩ m Lậ t kết luậ n.

Thẩ m Lậ t quyết định thử đá nh thứ c ngườ i nà y: “Tiên sinh, tiên sinh tỉnh lạ i
đi, tiên sinh?” Thấ y ngườ i nọ khô ng có phả n ứ ng, anh lù i lạ i.

Ngườ i kia bị anh đẩ y nên khô ng thoả i má i, vươn tay kéo cổ á o, khó chịu nó i:
“…Nướ c…”.

Giọ ng ngườ i kia khà n khà n khô khố c như là dâ y thanh quả n vì thiếu nướ c
mà khô nứ t.

Thẩ m Lậ t nghe vậ y mở đèn buồ ng xe, cú i đầ u tìm mộ t vò ng, trong xe lú c nà y


chỉ có nướ c tương, khô ng có nướ c uố ng…

“Tiên sinh, chỗ tô i chỉ có nướ c tương, khô ng có nướ c uố ng. Nếu khô ng anh
nhịn mộ t chú t hoặ c dù ng tạ m chú t nướ c tương kia đi…”. Thẩ m Lậ t cò n chưa
nó i dứ t lờ i thì nghẹn họ ng. Hai mắ t anh trợ n trò n.

Đô i mắ t như hai quả nho khẽ rung độ ng, tự a hồ gặ p phả i chuyện gì cự c kỳ


kinh ngạ c. Anh trừ ng mắ t nhìn, ngậ p ngừ ng kêu lớ n: “Cố Dịch?”

Ngườ i say dườ ng như nghe thấ y tên mình đượ c kêu lên thì khó chịu cau
mà y, thiếu kiên nhẫ n đá p: “Ừ ”.

Thẩ m Lậ t nhẹ thở phà o, liếc qua gương chiếu hậ u nhìn ngườ i đà n ô ng say
ngấ t ngâ y trên ghế sau. Á nh đèn lờ mờ cù ng bó ng tố i cẩ n thậ n phá c họ a
đườ ng viền khuô n mặ t ngườ i kia như điêu khắ c, khô ng nét nà o khô ng tinh
xả o, khô ng nét nà o khô ng hoà n mỹ. Lô ng mà y bay xéo và o thá i dương, đuô i
mắ t dà i mà lộ ng lẫ y, lô ng mi thẳ ng và dà i, số ng mũ i cao cù ng đô i mô i mỏ ng
hoà n hả o.

Dung mạ o củ a Cố Dịch là kỳ tích do đấ ng tạ o hó a ban tặ ng, mộ t đỉnh cao mà


ngườ i phà m trầ n khó có thể mô phỏ ng theo. Đâ y là nguyên vă n lờ i củ a
nhiếp ả nh gia nổ i tiếng thế giớ i – Trương Khiên.

Thẩ m Lậ t nhớ , từ thờ i niên thiếu, Cố Dịch đi tớ i đâ u nơi đó chính là mỹ


cả nh, nơi mọ i á nh nhìn tụ lạ i nhấ t định là nơi có Cố Dịch.

Giờ trả i qua nhiều nă m, hắ n đã bớ t đi vẻ thiếu niên ngâ y ngô , dầ n dầ n chín


chắ n, dá ng dấ p thì vẫ n chó i mắ t như cũ khiến ngườ i khá c muố n trá nh lui.

Thẩ m Lậ t thu tầ m mắ t lạ i, gương phả n xạ nguồ n sá ng duy nhấ t trong xe,


nhìn lâ u khiến mắ t anh có chú t đau xó t.

Thẩ m Lậ t chà xá t đô i tay đô ng cứ ng, khở i độ ng xe, trong miệng khẽ lẩ m


bẩ m: “Vì cậ u là bạ n họ c cũ củ a tô i nên tô i sẽ cho cậ u ở nhờ mộ t đêm.”

Xe chậ m rã i chạ y trên đườ ng, dầ n dầ n rờ i nộ i thà nh, con đườ ng nhỏ hẹp
cà ng lú c cà ng hẻo lá nh. Đi qua mộ t đoạ n, á nh đèn dịu dà ng dầ n xuấ t hiện, xe
như trướ c khô ng ngừ ng lạ i, tiến và o cuố i thô n, dừ ng trướ c tò a nhà nhỏ hai
tầ ng.

Biệt thự có mộ t cá i sâ n rấ t lớ n, cổ ng lắ p cử a tự độ ng, Thẩ m Lậ t lá i xe và o


sâ n, đỗ chính xá c trong nhà để xe, đem Cố Dịch say đến ngấ t ngâ y ra khỏ i
gara, từ cử a chính và o nhà .

Nhiệt độ trong phò ng khoả ng hai mươi bố n hai mươi lă m độ , ấ m á p như


mù a xuâ n. Mớ i vừ a và o cử a, luồ ng hơi ấ m đã phả và o mặ t, Thẩ m Lậ t thoả i
má i hé mắ t, sau đó lậ p tứ c đem ngườ i bên cạ nh coi như đồ vậ t mà đặ t trên
bă ng ghế mềm mạ i ở huyền quan thay già y(2).

(2) Huyền quan: nơi ngăn cách cửa chính và phòng khách

Thẩ m Lậ t cở i bỏ á o khoá c dà y nặ ng cù ng khă n quà ng cổ , treo lên mó c, thay


già y rồ i quay ngườ i xử lý Cố Dịch. Trên ngườ i hắ n chỉ có hai bộ quầ n á o, á o
khoá c dạ cù ng mộ t cá i á o len. Gió lạ nh thổ i qua mà mặ t và tay hắ n vẫ n ấ m
á p, khô ng như Thẩ m Lậ t lạ nh đến đô ng cứ ng.
Ngườ i mang theo hà o quang có phả i là đều tỏ a nhiệt như vậ y khô ng?

Thẩ m Lậ t đặ t Cố Dịch lên ghế sofa, Cố Dịch khó chịu trở mình.

Thẩ m Lậ t vừ a xoay ngườ i liền nghe tiếng “Gâ u”. Mộ t thâ n hình mà u và ng lao
và o vò ng tay anh. Thẩ m Lậ t lả o đả o mộ t cá i, suýt nữ a ngã ngồ i và o ngườ i Cố
Dịch. Thẩ m Lậ t có chú t nghĩ mà sợ , ô m Tart dờ i đi hai bướ c. Anh khô ng hy
vọ ng bả n thâ n phả i lao lự c “cứ u” mộ t ngườ i bị chính mình đè chết. Nghĩ mà
xem ngồ i trên mô ng củ a đỉnh cấ p lưu lượ ng là chuyện kinh thế hã i tụ c
nhườ ng nà o. Anh là mộ t food blogger, anh khô ng thể nổ i tiếng bằ ng cá i
mô ng củ a mình đượ c.

Thẩ m Lậ t ô m Tart và o ngự c, xoa xoa mộ t hồ i, đem mộ t thâ n lô ng và ng ó ng


á nh sá nh ngang tơ lụ a kia vò thà nh mộ t mớ hỗ n độ n mớ i ngừ ng tay.

Tart là mộ t chú chó Golden Retriever thuầ n chủ ng, tổ truyền ba đờ i đều là
quá n quâ n khuyển, đến bâ y giờ cũ ng là mộ t chú chó có chú t danh tiếng trên
mạ ng.

Tart từ trong lồ ng ngự c Thẩ m Lậ t nhả y xuố ng, khô ng hà o hứ ng vẫ y đuô i đi


quanh Thẩ m Lậ t như mọ i khi. Nó vươn chó p mũ i ngử i mộ t cá i, nghểnh cổ ,
cả nh giá c nhìn chằ m chằ m Cố Dịch trên ghế sofa.

Thẩ m Lậ t gã i cổ an ủ i nó , ngồ i bên ngườ i Cố Dịch, ngoắ c tay gọ i Tart.

Tart đi tớ i, chó p mũ i ẩ m ướ t ngử i ngử i lò ng bà n tay Thẩ m Lậ t. Thẩ m Lậ t kéo


tay Cố Dịch qua, đặ t dướ i mũ i Tart. Nó ngử i mộ t cá i, toà n thâ n că ng thẳ ng,
bấ t an ngẩ ng đầ u nhìn Thẩ m Lậ t. Thẩ m Lậ t cườ i gã i gã i cổ nó , lạ i đem tay Cố
Dịch kéo và o mộ t chú t.

Tart cú i đầ u ngử i mộ t cá i, thâ n thể chậ m rã i thả lỏ ng. Thẩ m Lậ t cườ i cườ i
cầ m tay Cố Dịch gã i lên cổ nó , Tart nhẹ nhà ng cú i đầ u, tiếp nhậ n hơi thở nà y.

Thẩ m Lậ t xá c định đồ ng bọ n củ a anh đã tiếp nhậ n con ma men nà y mớ i vỗ


vỗ và o cổ chú chó lô ng và ng, tự mình đi và o bếp.

Tart chưa đi theo, nó ở lạ i chỗ cũ , ngử i mù i vị kỳ quá i trên ghế sofa kia,
trong miệng thú t thít hai cá i khô ng biết đang biểu cả m cá i gì, sau đó ngoan
ngoã n nằ m trên thả m, thay chủ nhâ n trô ng coi vị khá ch cò n đang mê man.
Thẩ m Lậ t tiến và o nhà bếp, mang theo tạ p dề, rử a sạ ch tay, chuẩ n bị nấ u
mộ t nồ i canh gừ ng vừ a tỉnh rượ u vừ a ấ m ngườ i.

Gừ ng, long nhã n, tá o đỏ , cẩ u kỷ, đườ ng đỏ chuẩ n bị xong đượ c đặ t trong


khay nhỏ , thờ i điểm sắ p bậ t bếp anh chợ t nhớ lâ u rồ i mình khô ng có đă ng
video nên đơn giả n đặ t điện thoạ i trên giá rồ i bắ t đầ u quay.

Gừ ng rử a sạ ch đem cắ t miếng, tá o đỏ cắ t đô i, long nhã n lộ t vỏ để riêng.

Đổ lượ ng nướ c thích hợ p và o nồ i, cho gừ ng, long nhã n, chà là , đườ ng đỏ và o


nồ i, đun trên lử a lớ n, thêm hoa só i rừ ng và o đun từ từ .

Mú c hai chén thủ y tinh, để chú ng và o mộ t khay gỗ nhỏ , đặ t mộ t số đồ trang


trí ở cá c gó c và chụ p mộ t bứ c ả nh, thế là kết thú c.

Cầ m điện thoạ i di độ ng lên, anh cắ n ră ng nhắ m mắ t uố ng mộ t chén, cay cay


ngọ t ngọ t. Anh uố ng mộ t hơi cạ n sạ ch, trên trá n khô ng khỏ i đổ chú t mồ hô i,
cả ngườ i ấ m á p.

Thẩ m Lậ t đỡ Cố Dịch từ trên ghế sofa ngồ i dậ y, vỗ vỗ hai má đá nh thứ c hắ n.

Cố Dịch say khướ t, hai mắ t khẽ hé mở trà n ngậ p á nh nhìn mô ng lung, dù say
như vậ y, chỉ cầ n vô tình ngướ c mắ t lên, á nh nhìn gợ i cả m cũ ng khiến ngườ i
đố i diện phả i đỏ mặ t.

Thẩ m Lậ t bưng canh gừ ng đú t cho Cố Dịch uố ng.

Cố Dịch lú c trướ c ở trên xe kêu khá t, lú c nà y tưở ng có nướ c uố ng, hú p mộ t


ngụ m lớ n. Có lẽ cả m thấ y mù i vị khô ng đú ng, lô ng mà y tuấ n tú cau lạ i, hắ n
nghiêng đầ u đi khô ng chịu uố ng thêm ngụ m thứ hai.

Thẩ m Lậ t thở dà i, vì bạ n họ c cũ vậ y.

Thẩ m Lậ t thả ố ng hú t và o chén canh gừ ng, cầ m theo mộ t chén nướ c, bưng


tớ i dướ i mũ i Cố Dịch nó i: “Uố ng nướ c.”

Cố Dịch khô ng ngử i thấ y mù i gừ ng, lú c nà y mớ i hé miệng.


Thẩ m Lậ t đưa ố ng hú t đến bên miệng Cố Dịch. Hắ n hú t mộ t hơi liền phá t
hiện có điểm khô ng đú ng “Cay…”.

Thẩ m Lậ t cườ i nó i: “Nướ c sô i là m sao mà cay đượ c? Cậ u có phả i cò n tưở ng


mình đang uố ng rượ u? Khô ng tin thử lạ i xem.” Nó i xong anh liền mang ố ng
hú t đặ t bên miệng Cố Dịch.

Cố Dịch hú t mộ t hơi, cau mà y: “Vẫ n cay.”

Thẩ m Lậ t vai run run, nghiêm tú c nó i: “Khô ng đú ng, cậ u nếm thử đi.”

Cứ như vậ y Cố Dịch bị lừ a uố ng hết mộ t chén canh gừ ng. Cố Dịch là ngườ i


kén ă n, khi cò n đi họ c, hà nh gừ ng tỏ i rau thơm đều khô ng ă n. Nếu khô ng
phả i lú c nà y đang say, sợ là có bị đá nh chết hắ n cũ ng sẽ khô ng uố ng mộ t
chén canh như thế.

Thẩ m Lậ t đú t xong canh gừ ng liền mang cho Cố Dịch ngụ m nướ c. Cố Dịch
uố ng nướ c xong, mơ mà ng nó i: “…Lầ n nà y thì đú ng rồ i…”.

Thẩ m Lậ t nghe vậ y ô m Tart cườ i lă n, sao trướ c đâ y anh lạ i khô ng phá t hiện
Cố Dịch uố ng say thậ t buồ n cườ i.

Sau khi uố ng canh gừ ng, Thẩ m Lậ t mang tấ m chă n đắ p lên ngườ i Cố Dịch, để
Tart ở lạ i trô ng chừ ng hắ n, trong khi anh cầ m điện thoạ i di độ ng và o phò ng
là m việc xử lý video.

Anh là mộ t food blogger có khô ng tớ i 200,000 fan. Anh khô ng có tham vọ ng


gì, mỗ i tuầ n chỉ đă ng mộ t video, khô ng tham gia bấ t cứ hoạ t độ ng nà o, thờ i
gian hoà n toà n do chính mình sắ p xếp, ngà y qua ngà y số ng theo ý mình.

Thẩ m Lậ t đă ng video lên weibo, nhìn mộ t chú t bình luậ n củ a fan:

[Nhâ n Đậ u Đậ u]: Khô ng thể nà o khố ng chế sự chú ý đặ t trên đô i tay kia?

[Thích Rau Thơm]: Lậ t Tử , lâ u lắ m khô ng thấ y cậ u live stream, khô ng nghe


tiếng củ a cậ u là m lỗ tai tô i muố n khó c…
[Có Mù i Khô ng Hô i]: Live stream. Live stream. Live stream! Show mặ t. Show
mặ t. Show mặ t!

[Sú p Lơ Khô ng Phả i Bô ng Cả i]: Đợ i cả mộ t tuầ n chỉ đượ c xem video đun
nướ c nà y, tô i từ chố i…

Thẩ m Lậ t kéo bình luậ n xuố ng, đạ i khá i đều là ý kiến khô ng hà i lò ng vớ i nộ i
dung video. Thự c ra anh vố n cũ ng khô ng định là m gì vớ i cá i video nà y, anh
đã đặ t lịch live stream và o thứ bả y rồ i. Vì vậ y anh gõ bình luậ n dướ i video:
<Thứ bả y live stream, thờ i gian như cũ .>

Mộ t loạ t bình luậ n hoan hô , Thẩ m Lậ t khô ng xem nữ a.

Anh tắ t má y vi tính, đứ ng lên hoạ t độ ng gâ n cố t, giờ đã là 10 giờ tố i. Bên


ngoà i, Tart vẫ n luô n yên tĩnh, Cố Dịch cò n chưa tỉnh. Nếu lá t nữ a hắ n khô ng
tỉnh, tố i nay anh chỉ có thể để hắ n ngủ trên ghế sofa.

Trong phò ng khá ch thậ t yên tĩnh, vừ a ra khỏ i cử a phò ng là m việc đã có thể
nghe thấ y tiếng ngá y nho nhỏ củ a Tart, xem ra vẫ n đang ngủ , Thẩ m Lậ t mỉm
cườ i.

Tiến lên hai bướ c, nhìn thấ y mộ t ngườ i ngồ i trên sofa, Thẩ m Lậ t dừ ng lạ i,
anh nhớ trướ c khi mình và o phò ng là m việc, Cố Dịch vẫ n đang nằ m trên
ghế.

Cho nên, hắ n tỉnh rồ i?

Bướ c châ n củ a Thẩ m Lậ t chầ n chừ , dù sao nhiều nă m khô ng liên lạ c, giờ gặ p
mặ t cò n khô ng biết…

Anh quay đầ u lạ i, bướ c đến bên ngườ i Cố Dịch, ngồ i xuố ng sofa. Lú c nà y anh
mớ i nhìn thấ y Cố Dịch đang giơ tay đỡ trá n, khuỷu tay để trên tay vịn sofa,
lớ p tó c rố i trướ c trá n che đi đô i mắ t hắ n. Thẩ m Lậ t khô ng nhìn rõ hắ n đang
mở mắ t hay vẫ n ngủ , anh dừ ng mộ t chú t, nhẹ giọ ng gọ i: “Cố Dịch”.

Thấ y ngườ i trướ c mắ t khô ng có phả n ứ ng, Thẩ m Lậ t theo bả n nă ng thở


phà o nhẹ nhõ m. Anh có chú t bố i rố i khô ng biết đố i mặ t vớ i mộ t Cố Dịch như
thế nà o, vố n là bạ n họ c cũ , hà n huyên là khô ng trá nh đượ c, nhưng anh ghét
việc nà y.
Thẩ m Lậ t đứ ng dậ y muố n đặ t Cố Dịch nằ m xuố ng, ai ngờ tay anh vừ a đụ ng
tớ i tay á o Cố Dịch liền bị mộ t bà n tay nắ m chặ t kéo lấ y. Sứ c lự c quá lớ n
khiến Thẩ m Lậ t khô ng đứ ng vữ ng, lả o đả o ngã trên ghế sofa. Hai tay bị giữ
ngượ c trên đỉnh đầ u, cổ họ ng bị nắ m lấ y.

Bà n tay đặ t trên cổ anh khô ng dù ng lự c, chỉ là toà n thâ n bị á p chế khiến


Thẩ m Lậ t nhíu mà y. Anh ngướ c mắ t nhìn ngườ i ở phía trên, trong mắ t hắ n
rõ rà ng cò n mang theo ba phầ n say, thế nhưng á nh mắ t lạ i sá ng trong.

Nhìn từ bên dướ i, đườ ng viền mắ t tuyệt đẹp cù ng hà ng mi dà i thẳ ng củ a


hắ n giố ng như nhữ ng chiếc lô ng phượ ng đen đầ y mê hoặ c, đẹp mộ t cá ch
quyến rũ .

Hắ n nhắ m mắ t lạ i, di chứ ng từ rượ u khiến đầ u hắ n có chú t đờ đẫ n. Hắ n tỉ mỉ


đá nh giá dung mạ o ngườ i phía dướ i sau đó nghiêng đầ u, nhướ ng mà y, chậ m
rã i nó i: “Lậ t Tử ?”.

Thẩ m Lậ t hít sâ u mộ t hơi, gậ t đầ u, giậ t giậ t tay ra hiệu hắ n thả ra.

Cố Dịch buô ng lỏ ng hai tay, trự c tiếp nằ m nhoà i trên ngườ i Thẩ m Lậ t. Thẩ m
Lậ t bị hắ n đè ở trên sofa, có chú t giậ t mình.

Cằ m Cố Dịch vù i và o hõ m cổ Thẩ m Lậ t, hơi thở mang theo mù i rượ u, giọ ng


hắ n khà n khà n mà thả lỏ ng: “Tiểu Lậ t Tử , tô i khô ng có chỗ nà o để đi, cậ u
cho tô i ở lạ i đi.”

Thẩ m Lậ t nghe vậ y liền ngẩ n ra, ngữ điệu thâ n thiết nà y rấ t quen, giố ng như
quay về thờ i niên thiếu củ a họ . Mặ t khá c, Cố Dịch vừ a nó i thì Thẩ m Lậ t cũ ng
nhậ n ra hắ n vẫ n đang say. Cố Dịch kiêu hã nh như vậ y sao có thể nó i lờ i nà y
lú c hắ n khô ng say.

(1) Câu thơ trích trong bài


Tiền Đường hồ xuân hành (Mùa xuân dạo hồ Tiền Đường) – Bạch Cư Dị
Cô Sơn tự bắ c, Giả đình tê (tâ y),
Thuỷ diện sơ bình vâ n cướ c đê.
Kỷ xứ tả o oanh tranh noã n thụ ,
Thuỳ gia tâ n yến trá c xuâ n nê.
Loạ n hoa tiệm dụ c mê nhâ n nhã n,
Thiển thả o tà i nă ng mộ t mã đề.
Tố i á i hồ đô ng hà nh bấ t tú c,
Lụ c dương â m lý bạ ch sa đê.
—–
Bản dịch của Ngô Văn Phú
Chù a Cô Sơn bắ c, Giả đình tâ y,
Ê m phẳ ng dò ng sô ng, thấ p lớ p mâ y.
Câ y ấ m, đó đâ y oanh đến hó t,
Tổ bù n, én đắ p rộ n nhà ai.
Loạ n hoa nhữ ng khiến ngườ i nheo mắ t,
Vó ngự a mờ che, lố i cỏ gầ y.
Thích nhấ t hồ đô ng đi chẳ ng xuể,
Dương xanh rợ p má t, rặ ng đê dà i.

(2) Món canh gừng vừa giải rượu vừa ấm người =))

Hết chương 1
Chương 2: Phát ra một tiếng kêu nghiêm khắc.

You might also like