You are on page 1of 1

Chương 1:

Nơi khu ngoại ô Minh Thành, khu trọ nhỏ trong một góc phố, căn phòng số 714, căn phòng đó cứ
vang lên tiếng chuông điện thoại inh ỏi, ngừng không bao lâu lại reo tiếp. Triệu Lạc Lạc bừng tỉnh trong
cơn mê man, cầm lấy điện thoại còn không nhìn tên người gọi đã bấm nghe. Vừa kết nối, đầu dây bên
kia đã nghe thấy tiếng tức giận:

“Triệu Lạc Lạc, hôm nay cô có lịch quay quảng cáo chăn ga gối đệm đấy, sao mà bây giờ mới nghe
máy? Cô liệu mà đi đi, cái quảng cáo này chỉ quay ở nhà đài địa phương nhưng mà dù sao thì cũng có cái
quay, kiêu ngạo cái gì hả? Quay cái gì cũng không chịu làm mẫu thì được bao nhiêu tiền chứ? Cô không
thấy bây giờ người mẫu mà có chút thành tích liền tiến vào giới showbiz sao? Tiền đã không có còn
không chịu đi quay là hả?”

“…Tôi ốm rồi…” Triệu Lạc Lạc không mở nổi mắt.

“Ốm rồi? Thì sao? Cô có biết tiền đền bù hợp đồng là bao nhiêu không? Cô có đủ tiền trả không? Tôi
không cần biết cô bị làm sao 7 giờ tới đây ngay lập tức!”

“…”

Triệu Lạc Lạc không chịu nổi cái sự khổ sở này. Vì cái cớ gì cô lại trở thành như thế này?

Triệu Lạc Lạc hít một hơi, cố gắng rời khỏi giường. Cô nhìn bản thân trong gương, đến chính cô cũng
không nhìn nổi. Ba ngày không tắm, Triệu Lạc Lạc vào phòng tắm, dù có mệt đến thế nào thì cô vẫn phải
tắm, không thoải mái.

Triệu Lạc Lạc lâng lâng ra khỏi phòng tắm, tự nhủ rằng cô hẳn còn có thể đi được, bây giờ cũng chỉ có
thể chịu đựng.

Mà ngay lúc này Trần Trình Vũ ngồi trên Maybach nghe thư kí Hàn sắp xếp lịch trình. Tay hắn day
day huyệt thái dương, thở dài một hơi. Hắn là gia chủ tương lai nhà họ Trần uy nghiêm, quyền quý,
nhưng mỗi lần đều phải nghe ông cụ nhà mình lớn tiếng. Ông cụ bây giờ hình như chỉ nghĩ đến việc hắn
cưới vợ, sinh con. Trần Trình Vũ hắn bận rồi, hắn chẳng thấy người phụ nữ nào bằng hắn, lại nói hắn có
một vị hôn thê chưa biết tên cũng chưa thấy mặt bao giờ, nếu rốt cuộc thì cũng phải kết hôn thì lấy vị đó
là được.

Trần Trình Vũ hẳn cũng không nghĩ tới hắn vừa quay đầu ra phía của kính thì “uỵch…”

“Dừng xe!”

Cạnh khu biệt viện Bích Hương Xuân, chính là khu phòng trọ cũ đều ở ngoại ô giờ này cũng chẳng có
mấy người. Trần Lạc Lạc ngất ngay trong lúc đợi xe buýt, không có ai cạnh cô, cô cứ tưởng, cứ tường là…

You might also like