Professional Documents
Culture Documents
개발제한구역의 부작용
개발제한구역의 부작용
Đầu tiên, đó là trường hợp khu định cư tập thể đã được thị trường hoá từ trước lại được chỉ
định một cách vô lý nằm trong khu vực hạn chế phát triển, hoặc đường ranh giới của khu vực hạn
chế phát triển đã xâm nhập vào làng xã ngay từ đầu. Thứ hai, sự phát triển bị giới hạn đến các vùng
đất canh tác có sự định cư hoặc năng suất thấp trong khu vực giới hạn, mặc dù các vùng đất xanh,
rừng và đất nông nghiệp ở các thành phố có giá trị bảo tồn tương đối cao nhưng không được chỉ
định là khu vực hạn chế phát triển đã được chuyển đổi thành vùng đất đô thị. Thứ ba, với các quy
định nghiêm ngặt trong khu vực cấm dẫn đến hạn chế trong quyền sở hữu tư nhân và sự bất tiện
trong sinh hoạt, rồi sự bất mãn của người dân liên tục được đưa ra do giá đất thấp hơn đáng kể so
với các khu vực khác. Thứ tư, có những trường hợp đầu tư công liên tục được đề nghị, chẳng hạn
như tăng chi phí giao thông để liên kết với các thành phố hiện tại bằng cách phát triển các đô thị mới
đến vùng ngoại ô của khu vực hạn chế phát triển.
Việc bảo tồn và giải phóng khu vực hạn chế khai thác có tính chất giống như hai mặt của
một đồng tiền vậy.Bởi vì việc khai thác đang tồn tại đồng thời cả mặt tích cực lẫn tiêu cực. Lý do để
xóa bỏ vành đai xanh rất đơn giản.Điều đó chính là khi lượng nhà ở tăng lên do giải toả khu vực hạn
chế phát triển thì có thể sẽ giúp bình ổn giá nhà, đồng thời kích hoạt phát triển kinh tế. Tuy nhiên, kể
cả lập trường phản đối cho rằng trường hợp tạo ra khu vực cư trú có quy mô lớn ở ngoại thành
Seoul, có thể đang làm nảy sinh hệ quả không mong muốn như vấn đề môi trường và bùng nổ dân số
cũng thật có sức thuyết phục.
Nếu xem xét đến yêu cầu mang tính thời đại thì tôi nghĩ rằng chúng ta phải dỡ bỏ vành đai
xanh. Lý do tôi nghĩ vậy là vì tình hình kinh tế, phương thức sinh hoạt trong thời điểm mới đầu thiết
lập khu vực hạn chế khai thác và thời điểm hiện tại đã có rất nhiều thứ đổi thay. Vì vậy mà tôi cho
rằng cần phải tái thiết lập vành đai xanh, cân nhắc đến cuộc sống của người dân và môi trường ở khu
vực đó. Thế nhưng chúng ta cũng không thể bỏ qua hậu quả của việc phát triển thiếu quy hoạch,
buông lỏng một cách thiếu kiểm soát khu vực hạn chế khai thác.
Chính vì thế, có thể giải toả một phần khu vực hạn chế khai thác, xoá bỏ một cách từ từ,
nhưng đừng quên rằng khu vực đó không chỉ là tài sản của chúng ta mà còn là tài sản của con cháu
mai sau nữa, phải cố gắng hết sức cho việc đề ra một chính sách có thể tối thiểu hoá những hệ quả
có thể sẽ phát sinh sau khi giải toả.