You are on page 1of 1

Là hạt mưa rớt ngược mây,

Thật ra quá nhiều ưu tư bao giờ vơi bớt được đây.

Vẫn cứ lặng lẽ qua một cuộc đời ta,

Âm thầm giằng xé như một lời ca.

Trên từng tán lá, hàng cây, con phố

Không khỏi mong nhớ nhưng phải rời xa.

Khi ánh hào quang dần khuất ta nhận lại những niềm đau.

Nên buộc lòng ta phải cất kỷ niệm mình vất vả kiếm tìm nhau.

Để có một ngày không xa ta nhận ra chắc giờ em đang say giấc,

Hồi ức của những ngày đã qua mang cho ta cảm giác để làm ra bản nhạc hay nhất.

You might also like