Professional Documents
Culture Documents
CHUẨN ĐỀ CƯƠNG ÔN TẬP GIỮA HỌC KÌ I MÔN VĂN LỚP 8
CHUẨN ĐỀ CƯƠNG ÔN TẬP GIỮA HỌC KÌ I MÔN VĂN LỚP 8
ĐỀ 5: Dựa vào đoạn trích “tức nước vỡ bờ” (Ngữ Văn 8 – tập 1), em hãy thay lời nhân
vật chị dậu kể lại việc chị đã chăm sóc anh dậu và chống trả lại cai lệ cũng như người
nhà lí trưởng để bảo vệ chồng.
A.MỞ BÀI:
-Chị Dậu xưng “tôi” giới thiệu về mình: Tên, quê quán
-Giới thiệu hoàn cảnh để kể câu chuyện
B.Thân bài:
1.Chị Dậu giới thiệu sơ lược về hoàn cảnh gia đình:
- Lấy chồng là anh Nguyễn Văn Dậu, sinh được 3 đứa con. Đứa con gái lớn 7 tuổi, đứa bé
đang còn bú sữa mẹ.
- Hai vợ chồng đầu tắt mặt tối mà cơm vẫn không đủ ăn, áo không đủ mặc.
- Sau hai cái tang..Gia đình thuộc loại nhất nhì cùng đinh.
-Mùa sưu thuế đến, chạy vạy đó đây kiếm tiền nộp sưu. Không đủ tiền nộp sưu cho chú em
chồng đã chết mồ xanh cỏ, chồng tôi đã bị bắt ra đình đánh đập. Cùng đường, tôi đã phải
đứt ruột bán đứa con gái đầu lòng mới 7 tuổi, cùng đàn chó mới đẻ và gánh khoai mới nộp
đủ suất sưu cho chồng.
2. Chị Dậu kể việc chăm sóc chồng:
- Gà gáy sáng nay, chúng cõng chồng tôi về nhà như một cái xác không hồn. Chồng tôi
ngất lịm đi vì bị trói chặt quá.
-Được sự cứu giúp đỡ của bà con xóm giềng, chồng tôi đã tỉnh dần những còn yếu lắm.
- Cháo chín, tôi múc cháo ra quạt lấy quạt để cho chóng nguội.
-Tôi rón rén bưng một bát lớn đến chỗ chồng nằm và động viên
- Tôi cố ý chờ chồng xem chồng tôi ăn có ngon miệng hay không
-Chồng tôi vẫn rất mệt mỏi, uể oải, run rẩy bưng bát cháo, vừa kề đến miệng thì cai lệ và
người nhà lí trưởng sầm sập kéo đến.
3. Tôi chống lại cai lệ và người nhà lí trưởng để bào vệ chồng:
-Chúng quát tháo và chửi mắng thậm tệ. Tôi tha thiết van xin.
-Cai lệ bỏ ngoài tai tất cả xông vào đánh trói chồng tôi
-Van xin chúng không được, chúng bịch mấy bịch vào ngực tôi và sấn đến để trói anh Dậu.
Tôi cự lại “Chồng tôi đau ốm, ông không được phép hành hạ”. Cai lệ tát vào mặt tôi. Tôi
nghiến hai hàm răng và chỉ tay vào mặt hắn: “Mày trói ngay chồng bà đi, bà cho mày xem”
-Tôi túm lấy cổ hắn, ấn dúi ra cửa, hắn ngã chỏng quèo trên mặt đất còn tên người nhà lí
trưởng giơ gậy đánh tôi. Tôi túm tóc, lẳng hắn ngã nhào ra thềm.
C.KẾt bài:
-KẾt cục là tôi bị trói và giải ra đình. Tôi không hề ân hận về việc mình đã làm. Vì con giun
xéo lắm cũng quằn, quy luật tất yếu là “Có áp bức thì có đấu tranh”.
- Ước mơ của tôi: Mong rằng trên đời này không còn có người phụ nữ nào phải đau khổ bất
hạnh như tôi.
Đề 6: Nếu là người được chứng kiến cảnh lão Hạc kể chuyện bán chó với ông giáo
trong truyện ngắn của Nam Cao thì em sẽ ghi lại câu chuyện đó như thế nào?
A.Mở bài:
-Giới thiệu là hàng xóm của ông giáo, con cũng đi đồn điền cao su giống con lão Hạc.
- Một hôm, sang nhờ ông giáo đọc thư của con trai gửi về thì lão Hạc sang kể chuyện bán
con chó Vàng.
B.Thân bài:
(Trong lúc ông giáo láy kính chuẩn bị đọc thì tôi nhìn thấy một bóng người từ ngoài vào.
Tôi nheo mắt nhìn kĩ thì nhận ra là lão Hạc, cũng là hàng xóm của tôi. Nhưng sao hôm nay
lão buồn rầu, dáng đi thất thểu đến vậy? Hay là lão mất cái gì? Hay con lão làm sao?
Thằng con lão cùng đi cao su giống thằng con tôi, vợ lão thì mất lâu rồi. Lão sống thui thủi
một mình, thường hay sang nhà ông giáo để trò chuyện)
- Tả dáng vẻ của lão Hạc khi bước vào nhà ông giáo: mặt buồn rầu, dáng đi lầm lũi, liêu
xiêu trông rât tội nghiệp.
-Kể các sự việc, cử chỉ của lão Hạc và ông giáo trong cuộc nói chuyện (bám sát văn bản
LH)
-Trong quá trình kể, thêm vào những nhận xét, cảm xúc, suy nghĩ của người chứng kiến:
chẳng hạn như ngạc nhiên rồi xúc động, thương cảm, trân trọng, hiểu thêm về ông giáo, về
lão Hạc. (Nghe lão Hạc nói, tôi thương lão vô cùng. Tôi đã khổ nhưng còn có vợ con. Lão
Hạc chỉ có một mình, ngày đêm thui thủi, có con chó làm bạn lại phải bán đi. Thật tội cho
lão quá. Cuộc đời lão làm gì còn niềm vui khi mà không thể giữ nổi một con chó làm bạn.
Tôi chợt hiểu tấm lòng nhân hậu của lão. Hẳn là lão đau khổ, dằn vặt, ân hận khi phải
quyết định bán chó, Càng nhìn lão, tôi lại càng thương và trân trọng lão hơn. )
-Kể việc mình phải ra về vì ngồi nghe không tiện, xin phép ông giáo về, khi khác sẽ sang
nhờ đọc thư.
C.Kết bài:
-Suy nghĩ trên đường về nhà: thương lão Hạc, ước mong cuộc đời của những người nông
dân bớt đau khổ. (Chúng tôi chẳng có quyền gì mà giữ cho mình một cái gì khi cuộc sống
ngày một đói kém. Cầu mong thằng con tôi và con lão mau chóng trở về.)