You are on page 1of 42

1.There are 5 elements in the setting of a story .

They are :

-Place :

-Time

-Weather conditions :

-Social conditions :

-Mood or atmosphere :

2.The most important element of a poem is Figures of speech.

3.There are five main element in the plot of a story. They are exposition, rising action, climax, falling action and
resolution.
-The most essential in a short story is Climax because Climax is the highest point and turning point of
the story and where a culmination of events creats the peak of the conflict. It is the main event or
danger that the hero faces where a culmination of events creates the peak of the conflict. The climax
usually features the most conflict and struggle, and usually reveals any secrets or missing points in the story. The
turning point may be either physical or emotional
Nếu mà câu này nhiều điểm hơn sẽ trả lời khác
There are Five elements in the plot structure/ in the plot of a story -Exposition is where and when the story takes place
that setting including:
place: geographical location time: when the story taking place
wheather conditions: What is the weather like?
social conditions: characters introducing the daily life or writing that focuses on the speed dress mannerisms customs of
particular place.
mood or atmosphere: what feeling is created at the beginning of the story Rising action: is where the events in the story
become complicated and conflict in the story is
revealed, rising action including conflict: is the problem in the story.
+ There are two types of conflict:
a) External: A struggle with a force outside one's self.
b) Internal: A struggle within one's self, a person must make some decision, overcome pain, quiet their
temper, resist an urge. There are 5 kinds of conflict:
Man vs. Man The leading character struggles with his physical strength against other men, forces of
nature, or animals
Man vs. Society The leading character struggles against ideas, practices, customs of other people.
Man vs. God The leading character struggles with ironic fate, nature of death.
Man vs. Circumstances The leading character struggles against fate, or the circumstances of life facing
him/her.
Man vs Himself /Herself The leading character struggles with himself herself, with his her own soul.
ideas of right or wrong, physical limitations, choices.
- Climax: is the highest point of the story
-Falling action: is beginning to slowly wind down and how things unfold after the climax.
-Resolution is the conclusion of the story. Here, the conflicts are resolve, all loose ends are tied up, and the story
concludes with either a happy or sad ending.
Rồi tới climax nhìn ở trên
4.Rising action (conflict): this is where the events in the story become complicated and the the conflict in the story is
revealed (events between the introduction and climax). When it's at the beginning of the conflict.
Falling action (conflicts are resolved), is beginning to slowly wind down and how things
 The most important factor in the setting of a story is the social conditions. Because this is character
introducting the daily life of the character or writing that focus on the speech, dress mannerisms customs of the
particular place.
 There are two types of conflict: They are External and Internal.
Nếu câu nhiều điểm hơn thì sẽ trả lời thêm phần dưới
a) External- A struggle with a force outside one's self.
-Man vs. Man: The leading character struggles with his physical strength against other men, forces of
nature, or animals.
-Man vs. Circumstances: The leading character struggles against fate, or the circumstances of life facing him/her.
-Man vs. Society: The leading character struggles against ideas, practices, or customs of other people.
-Man vs. God or (unknown force that is beyond human understanding.): The leading character struggles with ironic fate,
nature of death.
b) Internal A struggle within one's self; a person must make some decision, overcome pain, quiet their temper,
resist an urge.
-Man vs Himself/Herself (psychological): The leading character struggles with himself/herself; with his/her own soul,
ideas of right or wrong, physical limitations, choices.
 the main theme of a short story is the main massage in the story.
 The most significant in a short story is Climax. Because if there is no climax the story will not be good and
intersting
 the turning point of the short story or Climax is the part of highest tension in the story. It's the most exciting
and revealing part of story. It had the rising action into the falling action before a story is resolved and reaches
the conclusion.
 The rising action of the story during the rising action provide more imformation about character and introduce
events thaat further reveal the character's personality and struggles. The rising action should become steadily
more complex and dramatic as you move toward the climax.
 There are three perspective in the POV (point of view) of the story. They are The world of the writer, The
world of the text and the world of the readers.
 There are two ways in the resolution of the short story. They are open and close
 The Protagonist(s): is the main character / the major character
The Antagonist(s): is the sub character/ the mirror character
 22.In the "Necklace" by Guy De Maupassant, what is the climax of this story?
> When the party finished, the Loisels went back home. At that moment, Madame Loisel realized that
she was no longer in possession of the necklace that Madame Forestier gave her. She and Mr. Loisel
got worried because the necklace was gone for good.
23.Give a short summary of "The Bet" by Anton Chekov, why did the lawyer break the compact when he had spent
almost of 15 years in his life for the bet? Is he smart or stupid? Give the main theme and your POV of this story
THE BET PLOT SUMMARY
The story opens with the banker remembering a bet he made nearly fifteen years earlier with a lawyer. The two fell into
a discussion during a party he was hosting and began to debate whether life in prison or death would be more humane.
For the banker, capital punishment would be the preferable choice. The lawyer swore he would choose life in prison.
They agreed on a bet of two million rubles to see if the lawyer could spend fifteen years in solitary confinement; the
lawyer put himself into isolation.
For the first year, the young lawyer was depressed and severely lonely. This state, however, gave him a period of great
learning and self-reflection. He studied vigorously, first languages, then science, and then a host of other philosophical
subjects. Overall, he read more than 600 volumes in the span of four years. After that, he spent his time studying the
Gospels and other histories of religion. In the last two years of his isolation, he returns to the sciences and philosophy.
While this life imprisonment was happening, the banker's fortune was declined. He realized towards the end of the
lawyer's confinement that he would be unable to pay the bet if the lawyer triumphed and this debt would completely
ruin the banker. Therefore, the banker made a desperate plan to kill the lawyer so he wouldn't have to pay the debt.
However, on his way to carry out his plan, the old banker found a note written by the young lawyer. In the note, the
lawyer explains that his time in isolation had changed him completely, and he always believed that it was best to
renounce his wealth and live simply. Material goods are fleeting, and the lawyer now despised them in favor of
knowledge. Because of his newfound belief, he wished to renounce the bet. The banker was so deeply moved and left
the lodge weeping. He relieved that he didn't have to out his plan. Although the lawyer technically won the bet by
proving he could survive fifteen years of solitary confinement, he also lost the bet by renouncing it.
 the lawyer break the compact when he had spent almost of 15 years in his life for the bet because over the past
15 years living alone, the lawyer has had a never view of live that does not involue matter and money. So for
him, the bet is no longer the purpose that he took forward so he decided to break the compact and find the life
he has longed for over the years. (to prove that he despises money)
 he is smart because He looks back after 15 years. He was smart enough to realize that the lawyer was going to
kill him, so he breaks the compact to prove that "to live anyhow is better than not at all”
→Main theme of the bet is: Life always has bets, so think carefully before making a decision and through that bet
proves your worth
24.In the "The Bet" by Anton Chekov, what is the climax of this story?

→the climax of this story is When the banker was going to break out of properly because of the loss of his investment in
the stock market. He repented because of the bet. At the same time, two millions rupees to the lawyer if he won the bet.
Therefor, the banker carce was forever dissipated. So, he intended to kill the lawyer before the bet ended.

25.Give a short summary of "The Necklace" by Guy De Maupassant. If you were the protagonist in "Necklace"
by Guy De Maupassant, what would you do if you knew that the necklace was the imitation? What is the main
theme of the Necklace?
THE NECKLACE- PLOT SUMMARY
"The Necklace" was the story of Madame Mathilde Loisel and her husband. Mathilde always imagined herself in a high
social position with wonderful jewels. However, she was poor and married a low-paid clerk who tried his best to make
her happy.
After taking a lot of effort, he was able to get two invitations to the Ministry of the Public Instruction party. Mathilde
then refused to go, for she had nothing to wear. Her husband was upset to see her displeasure and used money that he
was saving to buy a gun, intending to get a little shooting next summer with some friends, he let Mathilde buy a dress
that suited her. But Mathilde wasn't happy, she wanted jewels to wear. Since they had no money left, her husband
suggested that she borrow something from her friend, Madame Jeanne Forestier. Mathilde picked out the fanciest jewel
necklace that she could find.
While attending the party, she was immersed in joy. The music, the dancing, and flirtatious interactions made her night
to be a fairy tale, just like Cinderella but her fantasy was short-lived. After attending the party, Mathilde discovered that
she has lost the necklace. Mathilde and her husband were looking for it everywhere but the necklace was not to be
found.
They took out loans to buy a necklace that looked just like the one that was lost. It took them ten years of hard labor to
come up with the 36,000 francs that were paid the debts. After losing everything, having to work, and forcing her
husband to work two jobs, Mathilde saw Madame Forestier walking down the street and told her that the necklace she
returned to her was actually a replacement, Madame Forestier was surprised and told Mathilde that the original necklace
was actually a fake, worth only 500 francs.
 If I was the protagonist in "Necklace" by Guy De Maupassant and if you knew that the necklace was the
imitation I'm sure will be shocked and will scold her why not tell me that sonner but maybe I will say thank you
for her. Because thanks to that incident I found my true meaning of life.
26.What is the main theme of "The Necklace" by Guy De Maupassant?
→The main theme of "The necklace is "A person who is satisfied with life is the happiest person in this world"
27.Write a short plot summary of "The Bet" by Anton Chekov. In this story, who won in this bet, the young
lawyer or the old banker? What is the main theme and your own point of view about this story?
CÁI PLOF SUMMARY Ở TRÊN
 In this story, neither of them wins everyone has their own losser. The young lawyer has lost 15 years of
freedome to a bet in return and he is smart and he has the knowdegle. As for the old banker, althought he did not
lose the bet of money but he felt guilty about the bet
 Main theme of the bet" is: Life always has bets, so think carefully before making a decision and through that
bet proves your worth
 By the point of view of the banker it can be seen that:
He had shift in character's mentality. Especcailly after reading the letter left by the lawyer years ago, at the peak
of his career, his pride overhadowed his rationality. At the present, when he has going to lose all, he felt
contemptuors for himself because betting against the lawyer with his own evil thoughts. He took 15 year years
of freedom from the person who was only too young. Now he realized money was nothingness.
28.Write short a plot summary of "The Necklace" by Guy De Maupassant. In this story, why was
Mathilde Loisel always unsatisfied with her life at the beginning of the story? How did she feel when she
knew that the necklace was the imitation at the end of the story? What is the main theme of this story?
PLOT SUMMARY O TRÊN
 Mathilde Loisel always unsatisfied with her life at the beginning of the story because she was an attractive and
chaming girl. She always imagined herself in the upper class of society. She would never have expected to
married a middle class man so she always unsatisfied with her life
 She feel when she knew that the necklace was the imitation at the end of the story, she feel very surprised and
shocked. She might be angry it at first but then she will fell grateful and happier than angry because she knows
the meaning of meaning of life and love her husband.
 The main theme of The necklace" is "A person who is satisfied with life is the happiest person in this world

THE NECKLACE PLOT SUMMARY


Mathilde Loisel always imagined myself in a high social position with wonderful jewelry. However, she
is married to a little clerk in Ministry of Education, but her husband always tried best to make her
happy. One day, her husband was invited to a party by the Ministry of Education and he was delighted
to inform his wife. But Mathilde she refused to go, because she has nothing to wear. Her husband is
uncomfortable to see her unhappy, He gave 400 francs for her. She bought a dress, but she is still not
satisfied, because she didn’t have any jewelry to wear with it. He suggested borrow something from a
friend of hers, Mrs Madame Forestier. Mathilde chose a wonderful diamond necklace. After attending
the party, Mathilde discovered that she had lost the necklace. She tried to find the necklace
everywhere, but she didn’t see it. Mathilde and her husband went to a store to buy the necklace for
36,000 francs in order to replace it for Madame Forestier. They sold everything and borrowed money,
they began to fall into debt.
Ten years later, while in the Champs-Elyses, she suddenly found Madame Forestier, and they were
talking about something, Mathilde reminded the story of the lost necklace, she and her husband had
to live very difficult circumstance in 10 years. After Madame Forestier knew that Mathilde had
purchased new necklace for replacement, Madame Forestier took Mathilde hand, she said her
necklace was a fake one, and it was only about 500 francs

THE NECKLACE PLOT SUMMARY


Mathilde Loisel was attractive and pretty. She always imagined herself in a high social position with
wonderful jewels and wanted to be appreciated or loved by a man of wealth and distinction, but she
married with a little clerk in the Ministry of Education. One evening, her husband came home from
office with invitation at a luxurious party like in her dream. However, she refused because she had no
clothes. So, her husband gave her on 400 francs to buy a grand dress. The day of the party drew near,
Mathilde Loisel seemed sad and anxious because she had no jewels to wear and her husband
suggested her borrowing some jewels from a rich friend who was Madame Forestier. Next day,
Mathilde decided to borrow Forestier’s diamond necklace and she had a wonderful time at the party,
but after, she discovered she lost the diamond necklace. The couple spent thirty -six thousand francs
from all their assets and loan a predatory lending to replace it. Then, they lived a horrible life of the
needy as well as worked hardly to earn for pay debts and Mathilde became to be a poor and old
woman. Ten years later, they have been paying for debts and Mathilde decided to confess her mistake
with Madame Forestier. However, her old friend deeply moved, told to her that her diamond necklace
was a fake and it worth at the very most five hundred francs.
THE BET - PLOT SUMMARY
The story opens with the banker remembering a bet he made nearly fifteen years earlier with a lawyer. The
two fell into a discussion during a party he was hosting and began to debate whether life in prison or death
would be more humane. For the banker, capital punishment would be the preferable choice. The lawyer
swore he would choose life in prison. They agreed on a bet of two million rubles to see if the lawyer could
spend fifteen years in solitary confinement; the lawyer put himself into isolation.
For the first year, the young lawyer was depressed and severely lonely. This state, however, gave him a
period of great learning and self-reflection. He studied vigorously, first languages, then science, and then a
host of other philosophical subjects. Overall, he read more than 600 volumes in the span of four years. After
that, he spent his time studying the Gospels and other histories of religion. In the last two years of his
isolation, he returns to the sciences and philosophy.
While this life imprisonment was happening, the banker’s fortune was declined. He realized towards the end
of the lawyer’s confinement that he would be unable to pay the bet if the lawyer triumphed and this debt
would completely ruin the banker. Therefore, the banker made a desperate plan to kill the lawyer so he
wouldn’t have to pay the debt.
However, on his way to carry out his plan, the old banker found a note written by the young lawyer. In the
note, the lawyer explains that his time in isolation had changed him completely, and he always believed that
it was best to renounce his wealth and live simply. Material goods are fleeting, and the lawyer now despised
them in favor of knowledge. Because of his newfound belief, he wished to renounce the bet. The banker was
so deeply moved and left the lodge weeping. He relieved that he didn’t have to carry out his plan. Although
the lawyer technically won the bet by proving he could survive fifteen years of solitary confinement, he also
lost the bet by renouncing it.

THE BET - PLOT SUMMARY


The story happened fifteen years ago, it was a big party at a banker’s house, where many intellectuals such a
journalists and lawyers attended. During that party, there was a lively discussion about the topic of capital
punishment and life imprisonment. The lawyer thought that “to live is better than none” but the banker
thought that “death sentence is better than the life imprisoment”. So, the banker and the lawyer decided to bet
about their choices, with the banker wagering that the lawyer could not endure 5 years of imprisonment. The
young lawyer, was too hurried to decide the bet for 15 years. If he could last to the end of his sentence, he
could receive two million rubles for wining the bet.
For fifteen years, the lawyer had to live on the banker’s small lodge, and had no human contact. He could
have any item that he desired except for seeing human-being. At first, the lawyer didn’t comfort himself with
any liquor or tobacco, confining himself to playing the piano. But as the passing years, he gave in and spent
much time drinking and sleeping.
Later, the main focus of his time was books, as he searched for adventures, science, physics, sphychology,
literature, economic, politics etc...The lawyer took great advantage of the banker’s ability to provide any book,
and asked that the banker for testing the result of his reading and mastering languages if his translations of
several languages was indeed meaningless. The banker confirmed the lawyer’s suspicion by the two shots.
As the years passed by, the lawyer read virtually every kind of books and he chose to read Gospels. The
banker, by this time, had gone broke because of his own recklessness and gambling. He began to worry that
the lawyer’s bet with him would ruin his finance. The banker wanted to break his vow in order to lose the bet.
So, the banker went to the logde to investigate how the lawyer was doing. He found that his prisoner was
asleep at his desk, looking much older than he ever imagined him to be. After observing him for a few
seconds, the banker noticed a letter on the table. The lawyer proclaimed his intention to renounce to leave his
prison five hours before the appointed time, and he renounced his claim to the two million, thereby freeing the
banker from his debt and financial ruin. The banker cried and kissed the prisoner with relief.
The next day, watchmen alerted the banker of the lawyer’s escape, and the banker was unsurprised. He
walked over, took the letter from the lodge, and locked it in a fireproof safe.
Dịch bài
The necklace
Cô là một trong những cô gái xinh đẹp và duyên dáng, như thể số phận đã tình cờ gặp cô, sinh ra
trong một gia đình nghệ nhân. Cô không có phần hôn nhân, không kỳ vọng, không có phương tiện để
được một người đàn ông giàu có và nổi tiếng biết đến, thấu hiểu, yêu thương và kết hôn; và cô ấy để
mình kết hôn với một nhân viên nhỏ ở Bộ Giáo dục. Sở thích của cô ấy rất đơn giản bởi vì cô ấy chưa
bao giờ đủ khả năng chi trả cho bất kỳ thứ gì khác, nhưng cô ấy không hạnh phúc như thể cô ấy đã kết
hôn dưới mức của mình; vì phụ nữ không có đẳng cấp hay đẳng cấp, vẻ đẹp, sự duyên dáng và quyến
rũ của họ phục vụ cho việc sinh nở hoặc gia đình, sự tinh tế tự nhiên, sự thanh lịch bản năng, sự
nhanh nhẹn của họ, là dấu hiệu duy nhất của họ, và đặt cô gái khu ổ chuột lên một cấp độ với người
phụ nữ cao nhất trong vùng đất.
Cô đau khổ vô tận, cảm thấy mình sinh ra để dành cho mọi món ngon và xa xỉ. Cô ấy phải chịu đựng
sự tồi tàn của ngôi nhà, từ những bức tường tồi tàn, những chiếc ghế sờn cũ và những tấm rèm xấu xí.
Tất cả những điều này, mà những người phụ nữ khác cùng tầng lớp với cô thậm chí không hề hay biết,
đã hành hạ và xúc phạm cô. Hình ảnh cô bé Breton đến làm việc trong ngôi nhà nhỏ của mình đã khơi
dậy trong tâm trí cô những tiếc nuối đau lòng và những giấc mơ vô vọng. Cô tưởng tượng ra những
căn phòng ngoài yên lặng, nặng trĩu những tấm thảm phương Đông, được thắp sáng bởi những ngọn
đuốc cắm trong những chiếc đế bằng đồng cao ngất ngưởng, với hai người hầu cao lớn mặc quần ống
túm đang ngủ trên những chiếc ghế bành lớn, choáng ngợp bởi hơi ấm nặng nề của lò sưởi. Cô tưởng
tượng ra những phòng khách rộng lớn treo lụa cổ, những món đồ nội thất tinh xảo kèm theo những đồ
trang trí vô giá, và những căn phòng nhỏ, quyến rũ, thơm phức, được tạo ra chỉ dành cho những bữa
tiệc nhỏ của những người bạn thân, những người đàn ông nổi tiếng và được săn đón, những người mà
sự tôn kính của họ đã khơi dậy lòng khao khát ghen tị của mọi phụ nữ khác.
Khi bà ngồi ăn tối bên chiếc bàn tròn trải khăn ba ngày tuổi, đối diện với chồng bà, người vừa mở nắp
liễn xúp ra, vừa reo lên thích thú: "Aha! Nước xúp Scotch! Còn gì tuyệt hơn?" cô tưởng tượng ra
những bữa ăn tinh tế, ánh bạc lấp lánh, những tấm thảm trang trí trên tường với những người từ xa
xưa và những loài chim lạ trong khu rừng thần tiên; cô tưởng tượng những món ăn tinh tế được phục
vụ trong những món ăn tuyệt vời, những lời thì thầm hào hiệp, được lắng nghe với một nụ cười khó
hiểu khi người ta đùa giỡn với miếng thịt hồng hào của cá hồi hoặc cánh gà măng tây.
Cô không có quần áo, không có đồ trang sức, không có gì cả. Và đây là những thứ duy nhất cô yêu
thích; cô ấy cảm thấy rằng cô ấy được tạo ra cho họ. Cô đã rất khao khát được quyến rũ, được khao
khát, trở nên vô cùng hấp dẫn và được săn đón. Cô ấy có một người bạn giàu có, một người bạn học
cũ mà cô ấy từ chối đến thăm, vì cô ấy đã rất đau khổ khi trở về nhà. Cô ấy sẽ khóc cả ngày, với sự
đau buồn, hối hận, tuyệt vọng và đau khổ.
Một buổi tối, chồng cô về nhà với tâm trạng phấn khởi, tay cầm một phong bì lớn. "Đây là một cái gì
đó cho bạn," ông nói. Cô nhanh chóng xé tờ giấy và rút ra một tấm thiệp in trên đó có những dòng
chữ sau: "Bộ trưởng Bộ Giáo dục và Bà Ramponneau xin hân hạnh được đồng hành cùng Quý ông và
Bà Loisel tại Bộ vào tối thứ Hai, ngày 18 tháng Giêng." Thay vì vui mừng, như chồng cô hy vọng, cô
giận dữ ném tấm thiệp mời qua bàn, thì thầm: "Anh muốn tôi làm gì với cái này?"
"Tại sao, em yêu, anh nghĩ em sẽ hài lòng. Anh không bao giờ đi chơi, và đây là một dịp tuyệt vời.
Anh đã rất khó khăn để có được nó. Mọi người đều muốn một cái; nó rất chọn lọc, và rất ít người đến
tay nhân viên bán hàng. Bạn sẽ thấy tất cả những người thực sự to lớn ở đó." Cô nhìn anh bằng đôi
mắt giận dữ và sốt ruột nói: "Và anh nghĩ tôi sẽ mặc gì trong một chuyện tình như thế này?"
Anh ấy đã không nghĩ về nó; anh lắp bắp: “Sao, bộ váy em mặc đi xem kịch. Em thấy đẹp lắm…” Anh
dừng lại, sững sờ và hoàn toàn thất thần khi thấy vợ bắt đầu khóc. Hai giọt nước mắt lớn từ khóe mắt
chảy xuống khóe miệng.
"Có chuyện gì với bạn vậy? Có chuyện gì với bạn vậy?" anh ấp úng.
Nhưng với một nỗ lực mãnh liệt, cô đã vượt qua nỗi đau và trả lời bằng một giọng bình tĩnh, lau đôi
má ướt đẫm: "Không có gì. Chỉ là tôi không có váy và vì vậy tôi không thể đến bữa tiệc này. Hãy đưa
lời mời của bạn cho một người bạn nào đó của bạn." vợ của ai sẽ trở nên tốt hơn tôi. "Anh ấy rất đau
lòng. "Hãy nhìn đây, Mathilde," anh vẫn khăng khăng. "Giá của một chiếc váy phù hợp mà bạn cũng
có thể sử dụng trong những dịp khác là bao nhiêu, một thứ rất đơn giản?"
Cô suy nghĩ trong vài giây, tính toán giá cả và cũng tự hỏi mình có thể yêu cầu số tiền lớn đến mức
nào mà không bị người bán hàng cẩn thận từ chối ngay lập tức và kêu lên một tiếng kinh hãi.
Cuối cùng cô ngập ngừng trả lời: “Tôi không biết chính xác, nhưng tôi nghĩ tôi có thể làm việc đó với
bốn trăm quan.”
Anh ta hơi tái mặt, vì đây chính là số tiền anh ta đã tiết kiệm để mua một khẩu súng, dự định sẽ kiếm
được một ít.
chụp vào mùa hè tới trên đồng bằng Nanterre với một số người bạn đã đi bắn chim chiền chiện ở đó
vào Chủ nhật. Tuy nhiên, anh ấy nói: "Được. Tôi sẽ cho bạn bốn trăm franc. Nhưng hãy cố gắng mua
một chiếc váy thật đẹp với số tiền đó." Gần đến ngày tổ chức tiệc, bà Loisel có vẻ buồn bã, bất an và
lo lắng. Tuy nhiên, trang phục của cô đã sẵn sàng. Một buổi tối, chồng cô nói với cô: "Em sao thế? Ba
ngày qua em rất kỳ quặc." “Tôi vô cùng đau khổ vì không có bất kỳ đồ trang sức nào, không một viên
đá nào để đeo,” cô ấy trả lời. "Tôi sẽ hoàn toàn không trông giống ai. Tôi gần như không muốn đến
bữa tiệc."
“Hãy đeo hoa,” anh nói. “Vào mùa này chúng rất thông minh. Với mười phrăng bạn có thể kiếm được
hai hoặc ba những bông hồng tuyệt đẹp." Cô ấy không bị thuyết phục. "Không. . . không có gì nhục
nhã hơn là trông thật tội nghiệp giữa rất nhiều phụ nữ giàu có." "Em thật ngu ngốc!" chồng cô kêu
lên. "Hãy đến gặp bà Forestier và xin bà ấy cho em mượn một số đồ trang sức. Anh biết cô ấy khá rõ
về điều đó.” Cô thốt lên một tiếng vui sướng. “Đúng vậy. Tôi chưa bao giờ nghĩ về nó.
Ngày hôm sau, cô ấy đến gặp bạn mình và kể cho cô ấy nghe về rắc rối của cô ấy. Bà Forestier đi đến
bàn trang điểm của mình, lấy một cái hộp lớn, mang đến cho bà Loisel, mở ra và nói: "Hãy chọn đi,
bà yêu." Đầu tiên cô nhìn thấy một số vòng tay, sau đó là một chiếc vòng cổ ngọc trai, rồi một cây
thánh giá Venice bằng vàng và đá quý, được chế tác tinh xảo. Cô thử tác dụng của những viên ngọc
trước gương, do dự, không thể quyết định rời bỏ chúng, từ bỏ chúng. Cô ấy tiếp tục hỏi: "Bạn không
có gì khác à?" "Ừ. Anh tự tìm đi. Tôi không biết anh thích gì nhất."
Đột nhiên cô phát hiện ra, trong một chiếc hộp sa tanh đen, một chiếc vòng cổ kim cương tuyệt đẹp;
trái tim cô bắt đầu đập một cách thèm muốn. Tay cô run lên khi nhấc nó lên. Cô ấy buộc nó quanh cổ,
trên chiếc váy cao của mình, và vẫn ngây ngất khi nhìn thấy chính mình. Sau đó, với sự do dự, cô đau
khổ hỏi: "Bạn có thể cho tôi mượn cái này không, chỉ cái này thôi được không?" "Vâng tất nhiên."
Cô ấy nhào vào lòng bạn mình, ôm chầm lấy cô ấy một cách điên cuồng và bỏ đi cùng với kho báu của
mình. Ngày của bữa tiệc đã đến. Bà Loisel đã thành công. Cô là người phụ nữ xinh đẹp nhất hiện nay,
thanh lịch, duyên dáng, hay cười và hạnh phúc tột độ. Tất cả những người đàn ông đều nhìn cô chằm
chằm, hỏi tên cô và yêu cầu được giới thiệu với cô. Tất cả các Thứ trưởng Ngoại giao đều háo hức
được khiêu vũ với cô ấy. Bộ trưởng chú ý đến cô ấy.
Cô ấy nhảy múa điên cuồng, ngây ngất, say sưa với niềm vui, không nghĩ ngợi điều gì, trong niềm hân
hoan trước vẻ đẹp của mình, trong niềm tự hào về thành công của mình, trong một đám mây hạnh
phúc được tạo thành từ sự kính trọng và ngưỡng mộ của mọi người, của những ham muốn mà cô ấy
đã khơi dậy. , về sự trọn vẹn của một chiến thắng rất thân thương đối với trái tim nữ tính của cô ấy.
Cô ấy rời đi khoảng bốn giờ sáng. Từ nửa đêm, chồng cô đã ngủ gà ngủ gật trong một căn phòng nhỏ
vắng vẻ, cùng với ba người đàn ông khác có vợ đang vui vẻ. Anh ném qua vai cô những bộ quần áo
mà anh đã mua để họ về nhà, những bộ quần áo giản dị thường ngày, mà vẻ nghèo nàn của nó xung
đột với vẻ đẹp của chiếc váy khiêu vũ. Cô ý thức được điều này và nóng lòng muốn đi thật nhanh để
không bị những người phụ nữ khác đang khoác lên mình bộ áo lông thú đắt tiền chú ý. Loisel ngăn cô
lại. "Chờ một chút. Ra ngoài sẽ bị cảm lạnh. Tôi đi bắt taxi." Nhưng cô không nghe anh ta và nhanh
chóng đi xuống cầu thang.
Khi ra ngoài đường, họ không thể tìm thấy một chiếc taxi nào; họ bắt đầu tìm kiếm một người, hét
vào mặt những người lái xe mà họ nhìn thấy đi ngang qua. Họ đi xuống sông Seine, tuyệt vọng và run
rẩy. Cuối cùng, họ tìm thấy trên cầu cảng một trong những toa tàu cũ kỹ đi lang thang trong đêm chỉ
được nhìn thấy ở Paris sau khi trời tối, như thể họ xấu hổ vì sự tồi tàn của mình dưới ánh sáng ban
ngày. Nó đưa họ đến cửa nhà ở Rue des Martyrs, và buồn thay họ đi bộ về căn hộ của mình. Đó là kết
thúc, đối với cô ấy. Còn anh, anh đang nghĩ chắc là mười giờ anh phải có mặt ở văn phòng. Cô cởi bỏ
chiếc áo choàng khoác trên vai, để nhìn thấy mình trong tất cả vinh quang trước gương. Nhưng đột
nhiên cô thốt lên một tiếng kêu. Sợi dây chuyền không còn quanh cổ cô ấy nữa!
"Có chuyện gì với bạn?" chồng cô hỏi, đã cởi hết quần áo.
Cô quay về phía anh trong sự đau khổ tột cùng.
"Tôi... tôi... tôi không còn giữ chiếc vòng cổ của bà Forestier nữa..."
Anh bắt đầu với sự ngạc nhiên.
"Cái gì!... Không thể nào!"
Họ tìm kiếm trong các nếp gấp của chiếc váy, trong các nếp gấp của áo khoác, trong các túi, khắp
mọi nơi.
Họ không thể tìm thấy nó.
"Bạn có chắc là bạn vẫn đeo nó khi rời khỏi vũ hội không?" anh ấy hỏi.
"Vâng, tôi đã chạm vào nó trong hành lang ở Bộ."
"Nhưng nếu bạn làm mất nó trên đường, chúng ta sẽ nghe thấy tiếng nó rơi."
"Vâng. Có lẽ chúng ta nên làm vậy. Cô đã lấy số xe taxi chưa?"
"Không. Anh không để ý đấy chứ?"
"Không." Họ nhìn nhau chằm chằm, chết lặng. Cuối cùng Loisel cũng mặc lại quần áo. “Tôi sẽ rà
soát khắp mặt đất mà chúng ta đã đi,” anh nói, “và xem có tìm được không.” Và anh đi ra ngoài. Cô
vẫn mặc bộ quần áo dạ hội, không còn sức để lên giường, co ro trên ghế, không chủ động hay suy
nghĩ. Chồng cô về khoảng bảy giờ. Anh ta không tìm thấy gì cả. Anh ta đến đồn cảnh sát, đến các tờ
báo, để treo thưởng, đến các công ty taxi, ở mọi nơi mà một tia hy vọng thôi thúc anh ta. Cô chờ đợi
suốt ngày, trong cùng một trạng thái hoang mang trước thảm họa đáng sợ này. Loisel về nhà vào ban
đêm, khuôn mặt nhăn nheo và nhợt nhạt; anh ấy đã không phát hiện ra điều gì cả.
"Bạn phải viết thư cho bạn của bạn," anh ấy nói, "và nói với cô ấy rằng bạn đã làm gãy chiếc móc
cài trên chiếc vòng cổ của cô ấy và đang đem nó đi sửa. Điều đó sẽ giúp chúng tôi có thời gian để xem
xét tình hình của chúng tôi." Cô viết theo lời chính tả của anh.
Đến cuối một tuần, họ đã mất hết hy vọng. Loisel, lúc đó mới 5 tuổi, tuyên bố: "Chúng ta phải xem
xét việc thay thế những viên kim cương." Ngày hôm sau, họ lấy chiếc hộp đựng chiếc vòng cổ và đến
tiệm kim hoàn có tên bên trong. Ông tham khảo sách của mình. - Thưa bà, tôi không phải là người
bán chiếc vòng cổ này; chắc tôi chỉ cung cấp cái móc gài mà thôi. Sau đó, họ đi hết tiệm kim hoàn này
đến tiệm kim hoàn khác, tìm kiếm một chiếc vòng cổ khác giống như chiếc đầu tiên, tra cứu ký ức của
mình, cả hai đều phát ốm vì hối hận và đau khổ trong tâm trí. Trong một cửa hàng ở Palais-Royal, họ
tìm thấy một chuỗi kim cương mà đối với họ dường như giống hệt chuỗi mà họ đang tìm kiếm.
Nó trị giá bốn mươi nghìn franc. Họ được phép có nó với giá ba mươi sáu ngàn. Họ cầu xin người
thợ kim hoàn đừng bán nó trong ba ngày. Và họ đã sắp xếp các vấn đề theo thỏa thuận rằng nó sẽ
được lấy lại với giá ba mươi bốn nghìn franc, nếu chiếc đầu tiên được tìm thấy trước cuối tháng Hai.
Loisel sở hữu mười tám nghìn franc do cha anh để lại. Anh định vay phần còn lại. Anh ta đã vay nó,
lấy của người này một nghìn, người khác năm trăm, người này năm louis, người kia ba louis. Anh ta
đưa giấy tay, ký kết những thỏa thuận phá sản, làm ăn với những kẻ cho vay nặng lãi và cả bộ tộc cho
vay nặng lãi. Anh ta đã thế chấp toàn bộ những năm còn lại của cuộc đời mình, đánh liều với chữ ký
của mình mà không biết liệu anh ta có thể tôn trọng nó hay không, và kinh hoàng trước khuôn mặt đau
đớn của tương lai, trước sự khốn khổ đen tối sắp ập đến với anh ta, trước viễn cảnh về mọi khả năng
vật chất có thể xảy ra. thiếu thốn và tra tấn đạo đức, anh ta đi lấy chiếc vòng cổ mới và đặt xuống
quầy kim hoàn ba mươi sáu nghìn phrăng.
Khi bà Loisel trả lại chiếc vòng cổ cho bà Forestier, bà nói với bà bằng một giọng lạnh lùng:
"Đáng lẽ bà nên mang nó về sớm hơn; tôi có thể cần nó." Cô ấy đã không mở chiếc hộp, như bạn cô
ấy đã lo sợ. Nếu cô ấy nhận thấy sự thay thế, cô ấy sẽ nghĩ gì? Cô ấy sẽ nói gì? Cô ấy sẽ không coi cô
ấy là kẻ trộm chứ?
Bà Loisel bắt đầu biết đến cuộc sống khủng khiếp của sự nghèo đói cùng cực. Ngay từ lần đầu tiên cô
ấy đã đóng vai trò của mình một cách anh hùng. Món nợ đáng sợ này phải được trả hết. Cô ấy sẽ trả
nó. Người hầu bị sa thải. Họ đổi căn hộ; họ lấy một cái gác xép dưới mái nhà.
Cô bắt đầu biết công việc nặng nhọc trong nhà, những nhiệm vụ đáng ghét của việc bếp núc. Cô
rửa bát đĩa, mài móng tay hồng trên đồ gốm thô và đáy chảo. Cô giặt đồ vải bẩn, áo sơ mi và khăn lau
bát, rồi treo chúng lên dây cho khô; mỗi sáng cô xách thùng rác ra đường xách nước lên, dừng lại ở
mỗi đầu cầu thang để lấy hơi. Và, mặc quần áo như một người phụ nữ nghèo, cô ấy đi đến chỗ người
bán hoa quả, người bán tạp hóa, người bán thịt, tay xách một cái giỏ, mặc cả, bị xúc phạm, tranh
giành từng xu khốn khổ trong số tiền của mình. Tiền lãi hàng tháng phải được trả hết, những khoản
khác được gia hạn, thời gian đã đạt được.
Chồng cô làm việc vào buổi tối để sắp xếp các tài khoản của thương gia, và thường vào ban đêm,
anh ấy sao chép với giá hai xu rưỡi một trang. Và cuộc sống này kéo dài mười năm. Vào cuối mười
năm, mọi thứ đã được trả hết, mọi thứ, các khoản phí của người cho vay nặng lãi và sự tích lũy tiền
lãi chồng chất. Bà Loisel giờ trông đã già. Cô ấy trở nên giống như tất cả những người phụ nữ mạnh
mẽ, cứng rắn, thô kệch khác của những gia đình nghèo khó. Cô ấy nói với giọng chói tai, và nước bắn
tung tóe khắp sàn khi cô ấy cọ rửa. Nhưng đôi khi, khi chồng cô ở văn phòng, cô ngồi xuống bên cửa
sổ và nghĩ về buổi tối hôm đó từ lâu, về vũ hội mà cô đã từng rất đẹp và được nhiều người ngưỡng
mộ.
Điều gì sẽ xảy ra nếu cô ấy không bao giờ đánh mất những viên ngọc quý đó. Ai biết? Ai biết? Cuộc
sống thật lạ lùng, hay thay đổi biết bao! Làm thế nào ít là cần thiết để hủy hoại hoặc tiết kiệm!
Một ngày chủ nhật, khi đang đi dạo dọc theo đại lộ Champs-Élysées để tắm rửa sau một tuần làm
việc mệt mỏi, cô bất ngờ nhìn thấy một người phụ nữ đang dắt đứa trẻ đi dạo. Đó là bà Forestier, vẫn
còn trẻ, vẫn đẹp, vẫn hấp dẫn. Bà Loisel ý thức được một số cảm xúc. Cô có nên nói với cô ấy không?
Vâng chắc chắn. Và bây giờ cô đã trả tiền, cô sẽ nói với cô ấy tất cả. Tại sao không? Cô đi lên với cô
ấy. "Chào buổi sáng, Jeanne." Người kia không nhận ra cô, và ngạc nhiên khi được một người phụ nữ
tội nghiệp xưng hô thân mật như vậy.
"Nhưng... Phu nhân..." cô lắp bắp. "Tôi không biết... chắc là anh nhầm rồi."
"Không... Tôi là Mathilde Loisel." Bạn cô thốt lên một tiếng kêu. "Ôi!... Mathilde tội nghiệp của mẹ,
con đã thay đổi biết bao!..."
"Vâng, tôi đã có một số khoảng thời gian khó khăn kể từ lần cuối tôi gặp bạn; và nhiều nỗi buồn...
và tất cả là do bạn." "Vì tài khoản của tôi!... Chuyện đó thế nào?" “Anh có nhớ chiếc vòng cổ kim
cương mà anh cho em mượn trong buổi vũ hội ở Bộ không?”
"Vâng tốt thôi?" "À, tôi đã làm mất nó." "Làm sao ngươi có thể? Tại sao, ngươi mang về đi."
"Tôi đã mang đến cho bạn một chiếc khác giống như nó. Và trong mười năm qua chúng tôi đã trả
tiền cho nó. Bạn nhận ra rằng điều đó không dễ dàng gì đối với chúng tôi; chúng tôi không có tiền...
Chà, cuối cùng nó đã được trả xong, và Tôi thực sự vui mừng."
Bà Forestier đã dừng lại. "Bạn nói rằng bạn đã mua một chiếc vòng cổ kim cương để thay thế của
tôi?"
"Phải. Anh không để ý à? Họ rất giống nhau." Và cô mỉm cười trong niềm hạnh phúc kiêu hãnh và
hồn nhiên.
Bà Forestier vô cùng xúc động nắm lấy hai tay cô.
"Ôi, Mathilde tội nghiệp của tôi! Nhưng của tôi là đồ nhái. Nó trị giá nhiều nhất là năm trăm franc!...
 PLOT SUMMARY
After taking a lot of effort, he was able to get two invitations to the Ministry of the Public Instruction
party. Mathilde then refused to go, for she had nothing to wear. Her husband was upset to see her
displeasure and used money that he was saving to buy a gun, intending to get a little shooting next
summer with some friends, he let Mathilde buy a dress that suited her.
But Mathilde wasn't happy, she wanted jewels to wear. Since they had no money left, her husband
suggested that she borrowed something from her friend, Madame Jeanne Forestier. Mathilde picked out
the fanciest jewel necklace that she could find.
While attending the party, she was immersed in joy. The music, the dancing and flirtatious interactions
made her night to be a fairy tale, just like Cinderella but her fantasy was short lived. After attending the
party, Mathilde discovered that she has lost the necklace.
Mathilde and her husband were looking for it everywhere but the necklace was not to be found. They
took out loans to buy a necklace that looked just like the one that was lost. It took them ten years of
hard labor to come up with the 36,000 francs that was paid the debts. After losing everything, having to
work and forcing her husband to work two jobs, Mathilde saw Madame Forestier walking down the
street and told her that the necklace she returned to her was actually a replacement. Madame Forestier
was surprised and told Mathilde that the original necklace was actually a fake, worth only 500 francs.
 CHARACTERS
- Madame Mathilde Loisel
- Madame Jeanny Jorestier
- Monsier Loisel
 Setting
- Place : Loisel’s apartment, party at the Ministry of Education’s Manison
- Time : In the modern life
- Weather condition : Unknown
- Social condition: Pretty and charming girl who was born in a family of artisans and married to a
little clerk in the Ministry of Education
- Atmosphere: Unhappy, disappointed, self-pity, gloomy, upset, suffered
 RISING ACTION
- Mrs. Loisel & situation
+ Mathilde was married to a miner clerk
She suffered from process of her house
+ Mathilde lost the neckless
- Mrs. Loisel & Society
+ She was invited to a ball that fulled with big people
- Mrs.Loisel & her husband
+ She felt mad when holding the envelope
+ She flung the invitation
- Loisel & herself
+ She imagined… woman’s envious longing( line 13 – 19 /page 64)
+ Mathilde was dissatisfied with her life . She dreamd of being wealthy and famous –
upper class.
- Mr. Loisel & himself
+ He wavered between buying a gun and his wife’s dress
 CLIMAX
When the party finished, the Loisels went back home. At the moment, Madame Loisel realized that she
was no lomger in possession of the beckplace that Madam Forestier gave her. She and Mr,Loisel got
worried because the necklace was gone for good.
 FALLING ACTIONS
Mamdame Loisel and her husband was searching for the necklace, they went from jeweler to jeweler
but they had found nothing.
Then they found, in shop at the Palais Royal, astring of diamonds that seemed to them exactly like the
one they had lost. And the cost of that necklace is 36000 Frans
Loisel gathered 18000 Frans and they would borrow the rest from their friends.
They work hardly for 10 years to paid for the debts from that necklace.
 Resolution
At the end of 10years they had paid everything, everything with the rates of usury and the accumlations
of the compound interest.
But one Sunday. Madame Loisel suddenly perceived Madame Forestier leading a child. Madame Loisel
decided to tell to Madame Forestier the truth. Then Mandame Forestier said that her necklace was
paste! It was worth at most only 500 Frans.
This was a funny ending to the story because Madame Loisel felt herself like she was born to enjoy all
delicacies and all luxuries in her life but in the end she work hardly to paid for debts that shouldn’t
belong to her. She spent 10 years in her life to paying back the debts and after all that problems she had
nothing.
 Main theme
“ A person who is satisfied with life is the happiest person in this world”
 POINT OF VIEW
- Having the right to aspire to a better life
- Being a beautiful woman can’t burry my youth in poverty
- Rearning to have gorgeous dresses with expensive jewelries like many other women
- Finding ways to fight the fate of poverty
Tet
Khi tôi còn nhỏ, tôi thường ở nhà ông ngoại trong một ngôi làng nhỏ bên bờ sông. Bạn thân nhất của tôi là
Khánh, một cậu bé chăn trâu cho ông ngoại. Tôi thích cùng Khánh đi ra đồng cỏ, nhất là khi trong túi áo kaki
rộng của anh ấy chứa đầy những viên bùn và một chiếc máy bắn đá treo ở thắt lưng.
Khi những con trâu đang gặm cỏ hoặc đang ngụp lặn dưới bùn bên bờ sông, tôi và Khánh chơi trò chơi. Yêu
thích của chúng tôi là “Tarzan.” Chúng tôi che thân bằng lá chuối và hoa dại. Knanh là Tarzan, còn tôi là
Jane. Anh ấy đi săn bằng máy bắn đá hoặc đánh cá bằng thúng tre trong khi tôi hái trái cây và hoa dại. Vào
giờ ăn trưa, chúng tôi bày ra mọi thứ chúng tôi đã thu thập được và tổ chức một bữa tiệc.
Đôi khi có chiến tranh, vì Khánh không phải là Tarzan duy nhất trong khu phố. Những Tarzan khác lớn hơn
anh ấy rất nhiều, vì vậy chúng tôi thường phải đạt được hòa bình bằng cách đầu hàng. Khi lúa được gặt xong
đem phơi ngoài sân, chim chóc đến nhặt thóc hay vặt rơm, bay lượn trên mái tranh, hót líu lo trong bụi cây.
Bấy giờ lũ trẻ chúng tôi mới biết Tết sắp đến. Học sinh đang trong kỳ nghỉ, và thợ săn ở khắp mọi nơi. Chim
hoang dã nướng là một món ăn tuyệt vời, và trứng chim nướng cũng tuyệt vời. Chúng tôi chôn chúng trong tro
nóng. Trứng có thể bị cháy một chút nhưng chúng tôi háo hức đập vỡ vỏ và cho vào miệng. Không có gì ngon
hơn.
Thỉnh thoảng Khánh tìm thấy trứng chim khi trèo cây hái quả. Một lần anh ấy chạy hét lên với tôi rằng anh ấy
đã phát hiện ra tổ của một con dong-doc. Tôi mừng rỡ chạy theo anh đến cây dừa cao nhất bên bờ sông. Ở gần
ngọn cây treo một cái ổ rơm rất đẹp. Chúng tôi đứng trên bờ sông ngước nhìn nó.
Đột nhiên, một Tarzan khổng lồ mới xuất hiện. Anh ta nắm lấy tai chúng tôi và nói: “Ra khỏi đây. Dong-
doc đó là của tôi.” Chúng tôi không thể làm gì khác hơn là chạy đi và chăm sóc đôi tai đang nhức nhối của
mình. Thất vọng, chúng tôi nhìn người thợ săn cừ khôi chĩa súng vào tổ một cách kiêu ngạo. Nhưng chim mẹ
không ở trong tổ. Anh đợi một lúc rồi bước đến chỗ chúng tôi và nói: “Mày thấy chim mẹ, mày gọi tao hiểu
không?”
Sau vài phút, khanh quyết định rằng người ngoài hành tinh Tarzan chỉ muốn chim mẹ và cái tổ là của chúng ta
nếu chúng ta có thể lấy được. Anh liếc nhìn xung quanh để chắc chắn không có ai theo dõi, rồi nhanh chóng
trèo lên ngọn cây dừa. Anh tìm thấy hai quả trứng xinh xắn ở bên cạnh, nhưng vừa định khoe với tôi thì chim
mẹ về, Khánh vội vàng giấu ổ vào một bụi cây.
Cả hai chúng tôi bắt đầu la hét và vung tay đuổi chim mẹ đi. Tôi không muốn con chim bị thợ săn bắn. Nhưng
nó cứ bay vòng vòng quanh cây dừa, kêu gào thảm thiết. “Cô ấy đang tìm con mình,” Khánh nói.
“BANG!”
Phát súng khiến cả hai chúng tôi giật mình, nhưng tôi thấy con chim bay an toàn trên bầu trời phía trên chúng
tôi.
“Đùng!”
Phát thứ hai khiến con chim lao vút đi như một mũi tên. Nhưng cô ấy sớm quay trở lại, vẫn bay vòng tròn và
kêu cứu về chiếc tổ bị đánh cắp của mình.
“Đùng!”
Tôi nhắm mắt lại và suýt bật khóc. Nhưng khi tôi mở chúng ra, điều kỳ diệu là con chim vẫn bay bình yên vô sự.
Khánh hét lên: “Chim mẹ bay đi, không thì chết mất!”. Tôi cũng hét lên. Cả hai chúng tôi la hét và nhảy múa
như điên. Người thợ săn nổi giận, đá cho mỗi người chúng tôi một cái rồi bỏ đi.
Khánh vội vàng khiêng chiếc tổ lên ngọn cây dừa nhưng không tài nào đưa được về đúng chỗ đã treo trước đó.
Thế là nó bay luôn lên ngọn cây, rồi gọi chim mẹ: “Nhà mày đây, về đi!”.
Con chim tiếp tục bay vòng vòng, không hiểu ý tốt của chúng tôi. Rồi cô bay cao hơn. Khanh kêu lên trong
nước mắt: "Chim mẹ đừng đi! Nhà của mẹ bình an rồi!"
Lúc này trời đã chạng vạng tối, tiếng kêu đau đớn của con chim ngày càng yếu ớt. Cô ấy cũng trở nên ngày
càng khó nhìn hơn. Khánh liên tục gọi cô. "Đừng rời đi! Ai sẽ ấp con của bạn?"
Chúng tôi đợi con chim trở về cho đến khi ông ngoại đến tìm chúng tôi. Khánh nức nở nói với anh: “Ngày
mai em không thể chăn trâu cho anh, em phải đi chùa”.
Ông ngoại cười. "Tại sao?"
"Ta phải chuộc tội. Lúc mẫu thân ta đi, bà nội nói, nếu không phải bảy kiếp sau dì ta mới chịu sám hối, nếu
không dì không thể chuộc tội chia cắt hai mẹ con. Hôm nay ta đã khiến chim mẹ phải rời bỏ nó. những đứa con
của chính mình."
Ông ngoại xoa đầu Khánh. "Mẹ con đi công tác đâu đó sẽ về ăn Tết. Chẳng mẹ nào nỡ bỏ con, chim mẹ cũng
không. Ngày mai mẹ sẽ về tìm tổ. Chờ xem mẹ có sao không".
Vào buổi sáng, chim mẹ đã trở về tổ. Khánh ôm lấy tôi, hai mẹ con vừa múa vừa hát: “Tết mẹ sẽ về!” Không
ai từng mong Tết như chúng tôi.
Mẹ của Khánh đã về nhà, nhưng của tôi thì không. Bây giờ tôi đã lớn, tôi biết cái chết có nghĩa là gì. Nhưng
mỗi khi trời đất chuẩn bị sang một năm mới, con vẫn mong mẹ về.

 PLOT SUMMARY
As a child, the author lived with graddad in the countryside and had a close friend named Khanh. The
two of them enjoyed playing “Tarzan" together. Khanh was Tarzan and author was Jane. And all the
children in the village also love to play this game. When the rice was harvested and then dried in the
yard, birds came to pick at the grains or make off with pieces of straw, flying over the thatched roofs
or singing. Children know that Tet is coming.
One day, while climbing a tree to admire the scenery, a boy discovered a nest of young birds
in a tree, but he did not see the mother bird. when Khanh felt dangerous to the bird's nest when a
hunter was pointing a gun at them, he quickly hid the nest and chased the mother bird away so as not to
be shot. but the mother bird kept calling loudly and flying around to find its nest. After 2 shots did not
hit the mother bird, the angry hunter left.
Khanh immediately put the nest back in the old place, but the mother bird did not understand and kept
flying farther and farther away to find her baby. Khanh sobbed because she was afraid that without the
mother bird, no one would incubate the eggs and never hatch. And the New Year's Day has also come,
Khanh's mother returned and the author's mother was nowhere to be seen and when the author gradually
grew up, she realized that it was not her mother that did not want to return, but her mother in heaven
was always watching over her.
 CHARACTERS
- PROTAGINISTS : KHANH
- ANTAGONISTS : GRANDDAD, HUNTER, writer, BIRDS AND 2 EGGS .
 SETTING
- PLACE: IN SMALL VILLAGE BY A RIVER
- TIME: SPRING
- MOOD: innocent, FELLING, YOUNG, NOSTALGIA.
- SOCIAL CONDITION: KHANH IS A BOY WHO TOOK CARE OF GRANDDAD’S WATERS
BUFFALOES and a boy is a good heart sometimes naughty.
- WEATHER CONDITION: SPRING
 RISING ACTION
- EXTERNAL: PACE 60, 61
+ MAN vs MAN
o Khanh's mother went to work far away when he was young
o Khanh lived with his grandfather
o Khanh saved the mother bird from being shot by hunters.
o Khanh cried sadly when he saw the mother bird fly away from the nest
o Khanh is happy to see the bird's mother back in the nest
o Khanh mother did return home.
 Climax
- The mother bird flies high and moves away from the nest, khanh cried out through his tears
because she made eggs without a mother
 Tommorow the mother bird return to the nest, khanh dance and sang: “ on tet holiday
mother will be home”
 Falling action
The second short made the bird dart away like an arrow. But she soon returned, still flying around
and found her nest . After the last shot the hunter left angrily .the bird continued her nest and fly
away but in the next morning the mothers bird returned to the nest.
 Resolution
-> HAPPY ENDING FOR MOTHERLY LOVE
o The mother bird returns to the nest to continue incubating her eggs
o Khanh was able to meet her mother after a while when her mother was away from work and the
author understood what death was and understood why her mother never returned.

 MAIN THEME

“ NO MOTHERS WILLINGLY LEAVES HER CHILDRENS”


 POINT OF VIEW
WHENEVER HEAVEN AND EARTH PREPARE FOR THE NEW YEAR, SHE STILL LONG FOR HER
MOTHER’S RETURN
Point of view
"Đàn ông là truyện tranh"! Cô mỉm cười nói. Chẳng biết khen hay chê, tôi trả lời bâng quơ!: "Cũng đúng"
"Có thật không". Chồng tôi là một Othello bình thường. Đôi khi tôi hối hận vì đã cưới anh ấy"
Tôi bất lực nhìn cô ấy. "Cho đến khi bạn giải thích" ! tôi bắt đầu
"Ồ, tôi quên mất rằng bạn chưa nghe. Khoảng ba tuần trước, tôi đang đi bộ về nhà với chồng tôi qua quảng
trường. Tôi đội một chiếc mũ đen lớn, rất hợp với tôi và má tôi khá hồng hào vì đi bộ. Khi chúng tôi đi qua dưới
ánh đèn đường, một anh chàng tóc đen nhợt nhạt đang đứng gần liếc nhìn tôi bất ngờ nắm lấy tay áo chồng tôi.
"Bạn có thể cho tôi một ngọn đèn được không" anh ấy nói. Alexander rút cánh tay của anh ta ra, khom người
xuống, và nhanh hơn ánh sáng, anh ta dùng một viên gạch đập vào đầu anh ta. Anh ngã xuống như một khúc
gỗ. Nó quá tệ".
"Sao đột nhiên chồng em lại nổi cơn ghen vậy?"
Cô nhún vai. "Tôi đã nói với đàn ông là rất hài hước"
Chào tạm biệt cô ấy, tôi đi ra ngoài, và ở góc phố tình cờ gặp chồng cô ấy.
"Xin chào, chap cũ," tôi nói. "Họ nói với tôi rằng bạn đã phá vỡ đầu của mọi người".
Anh phá lên cười. "Vậy là bạn đang nói chuyện với vợ tôi. Thật may mắn khi viên gạch rơi vào tay tôi. Nếu
không, hãy nghĩ xem: Tôi có khoảng một nghìn năm trăm rúp trong túi và vợ tôi đang đeo đôi bông tai kim
cương của cô ấy".
"Ngươi cho rằng hắn muốn cướp ngươi?"
"Một người đàn ông tiếp cận bạn ở một nơi sa mạc, xin ánh sáng và nắm lấy cánh tay của bạn. Bạn còn muốn
gì nữa?"
Bối rối, tôi rời khỏi anh ta và đi tiếp.
Hôm nay không bắt được bạn à?" Tôi nghe thấy một giọng nói từ phía sau.
Tôi nhìn và thấy một người bạn mà tôi đã không gặp trong ba tuần.
"Cái quái gì đã xảy ra với bạn vậy?" Tôi kêu lên.
Hắn cười nhạt hỏi ngược lại. "Bạn có biết gần đây có kẻ mất trí nào lớn không? Tôi đã bị một người tấn công
cách đây ba tuần. Tôi mới rời bệnh viện hôm nay.
Với một sự quan tâm đột ngột, tôi hỏi "Ba tuần trước!" Anh ngồi ở quảng trường à?"
Đúng. Điều vô lý nhất. Tôi đang ngồi ở quảng trường chết vì khói. Không có trận đấu!
Tôi nhìn anh ta và hỏi một cách nghiêm túc: "Anh có thực sự tin rằng mình đã gặp một người mất trí không?"
"Tôi chắc về điều này"
Một giờ sau, tôi háo hức đọc những số cũ của tờ báo địa phương. Cuối cùng tôi đã tìm thấy thứ mà tôi đang tìm
kiếm" một ghi chú ngắn trong cột tai nạn:
DƯỚI ẢNH HƯỞNG CỦA UỐNG
Sáng hôm qua, những người canh giữ quảng trường đã tìm thấy trên một chiếc ghế dài một thanh niên có giấy
tờ cho thấy anh ta là một gia đình tốt. Anh ta rõ ràng đã ngã xuống đất trong tình trạng say xỉn tột độ và bị đập
đầu vào một viên gạch gần đó. Nỗi đau khổ của cha mẹ đứa con hoang đàng này thật không thể diễn tả được.
The blind man
Một người đàn ông tay xách chiếc hộp nhỏ màu đỏ chậm rãi đi trên đường. Chiếc mũ rơm cũ kỹ và bộ quần áo
bạc màu của anh ta trông như thể mưa nhiều lần và mặt trời đã nhiều lần làm khô chúng trên người anh ta. Anh ta
không già, nhưng anh ta có vẻ yếu ớt; và anh đi dưới nắng, dọc theo vỉa hè nhựa phồng rộp. Ở phía đối diện của con
phố có những cái cây tỏa bóng mát dày và dễ chịu: mọi người đang đi bộ ở phía đó. Nhưng người đàn ông không biết,
vì anh ta mù, và hơn nữa, anh ta ngu ngốc.
Trong chiếc hộp màu đỏ là những cây bút chì mà anh ấy đang cố gắng bán. Anh ta không mang theo gậy,
nhưng tự dẫn đường bằng cách lê chân dọc theo các chốt đá hoặc đưa tay dọc theo lan can sắt. Khi đến bậc thềm của
một ngôi nhà, anh ấy sẽ đặt chúng lên. Đôi khi, rất khó khăn mới đến được cửa, không tìm thấy nút điện, anh kiên nhẫn
đi xuống và đi theo con đường của mình. Một số cánh cổng sắt đã bị khóa, chủ nhân của chúng đi vắng vào mùa hè, và
anh ấy sẽ mất nhiều thời gian để cố gắng mở chúng, điều này chẳng có gì khác biệt, vì anh ấy có tất cả thời gian ở đó
để tùy ý sử dụng.
Đôi khi anh ta đã thành công trong việc tìm ra nút điện: nhưng người đàn ông hoặc người giúp việc bấm
chuông không cần bút chì, họ cũng không thể bị xúi giục làm phiền bà chủ nhà về một việc nhỏ nhặt như vậy.
Người đàn ông đã ra ngoài rất lâu và đã đi rất xa, nhưng không bán được gì. Sáng hôm đó, một người nào đó
cuối cùng đã phát chán việc phải đeo bám anh ta đã trang bị cho anh ta hộp bút chì này và gửi anh ta ra ngoài kiếm
sống. Cái đói với những chiếc răng nanh sắc nhọn đang gặm nhấm dạ dày anh và cơn khát đang thiêu đốt miệng anh và
hành hạ anh. Mặt trời đang thiêu đốt. Anh ấy mặc quá nhiều quần áo - một chiếc áo vest và áo khoác bên ngoài áo sơ
mi. Anh ta có thể lấy những thứ này và mang chúng trên cánh tay hoặc ném chúng đi; nhưng anh không nghĩ ra. Một
người phụ nữ tốt bụng nhìn thấy anh ta từ cửa sổ phía trên đã cảm thấy tiếc cho anh ta và ước rằng anh ta sẽ đi vào
bóng râm.
Người đàn ông dạt vào một con phố nhỏ, nơi có một đám trẻ con đang chơi đùa ồn ào. Màu sắc của chiếc hộp
mà anh ta mang theo đã thu hút họ và họ muốn biết có gì trong đó. Một trong số họ đã cố gắng lấy nó ra khỏi anh ta.
Với bản năng bảo vệ chính mình và phương tiện duy nhất của mình, anh ta chống cự, hét vào mặt lũ trẻ và gọi tên
chúng. Một viên cảnh sát đi vòng quanh góc phố và thấy rằng anh ta là tâm điểm của sự náo động, đã túm cổ áo anh ta
một cách thô bạo; nhưng khi biết rằng anh ta bị mù, đã kiềm chế đáng kể việc đánh anh ta và đưa anh ta lên đường.
Anh bước đi trong nắng.
Trong lúc lang thang không mục đích, anh rẽ vào một con phố nơi có những chiếc ô tô điện khổng lồ lao vun
vút, kêu những tiếng chuông hoang dã và thực sự làm rung chuyển mặt đất dưới chân anh với động lực khủng khiếp của
chúng. Anh bắt đầu băng qua đường.
Sau đó, một điều gì đó đã xảy ra - một điều gì đó khủng khiếp đã xảy ra khiến những người phụ nữ ngất xỉu và
những người đàn ông khỏe mạnh nhất nhìn thấy nó phát ốm và chóng mặt. Đôi môi của người lái xe xám xịt như khuôn
mặt của anh ta, và đó là màu xám tro; và anh ta lắc lư và loạng choạng trước nỗ lực siêu phàm mà anh ta đã bỏ ra để
dừng xe của mình.
Đám đông có thể đến từ đâu đột ngột như thể bằng phép thuật vậy? Những cậu bé đang chạy trốn, những người
đàn ông và phụ nữ xé toạc bánh xe của mình để chứng kiến cảnh tượng kinh tởm: các bác sĩ lao tới trên những chiếc xe
đẩy như thể được chỉ dẫn bởi Thượng đế.
Và nỗi kinh hoàng càng tăng lên khi đám đông nhận ra trong hình hài đã chết và bị cắt xén là một trong những
người đàn ông giàu có nhất, hữu ích nhất và có ảnh hưởng nhất của thị trấn, một người đàn ông nổi tiếng về sự thận
trọng và tầm nhìn xa. Làm thế nào một số phận khủng khiếp như vậy có thể vượt qua anh ta? Anh ấy đang vội vã rời
khỏi nhà kinh doanh của mình, vì anh ấy đã đến muộn, để đoàn tụ với gia đình, những người sẽ bắt đầu trong một hoặc
hai giờ tới ngôi nhà mùa hè của họ trên bờ biển Đại Tây Dương. Trong lúc vội vã, anh ta không nhận thấy chiếc xe
khác đang lao tới từ hướng ngược lại và điều tồi tệ phổ biến lại được lặp lại.
Người mù không biết tất cả những ồn ào đó là gì. Anh ấy đã băng qua đường, và anh ấy ở đó, loạng choạng
dưới ánh mặt trời, lê chân dọc theo hàng rào.
Dì sau đó nói với tôi rằng dì cũng đang yêu. Tôi đã rất vui mừng. "Khi nào bạn sẽ kết hôn?" "Không bao giờ."
Ngạc nhiên, tôi nhìn cô ấy thật kỹ. Ở tuổi 30, cô vẫn vô cùng quyến rũ. Sẽ là một sự bất công nếu một người phụ nữ
xinh đẹp như vậy không được ai yêu. Giá như tôi giống bà hoặc mẹ, dù chỉ một chút thôi, mọi chuyện đã có thể khác với
tôi. Thay vào đó, tôi được thừa hưởng nước da nâu và đôi mắt xếch từ bố. “Dì ơi, kể cho con nghe về tình yêu của dì
đi,” tôi thúc giục dì. Cô cười mờ mịt vài giây rồi nói: “Anh ấy đã kết hôn rồi, đang sống một cuộc sống bình thường với
vợ con”. "Một người đàn ông đã có gia đình?" Tôi khó thở. “Không ai có thể thuyết phục hoặc ép buộc tôi làm bất cứ
điều gì trái với ý muốn của tôi,” cô ấy vội nói thêm, vì sợ rằng tôi có thể nghĩ xấu về người đàn ông đó. Nhưng tôi sẽ
không giữ im lặng. "Anh ấy yêu bạn, nhưng không bỏ vợ, phải không? Đồ khốn." Cô cúi đầu vài phút rồi nói: "Có lẽ
chính sự hèn nhát của anh ấy khiến tôi yêu anh ấy. Đôi khi, tình yêu và sự cảm thông là hai mặt của một vấn đề, và đôi
khi chúng lại khác nhau. Đối với tôi, tôi là gì?" rất cần là tình yêu và điều đó sẽ làm được." Tôi cảm thấy cay đắng. Tôi
vừa giận vừa thương. Bình thường, cô ấy là một người phụ nữ thực tế, nhưng bây giờ cô ấy đã trở nên quá cả tin và
lãng mạn.
Thứ Bảy đó, tôi đi xe đạp đến thị trấn. Tôi vừa nhận được thư của Ẩn yêu cầu tôi đến ngay chỗ của anh ấy để
thảo luận về chuyện của chúng tôi và sớm đi đến quyết định. Tôi đã ở trong hai tâm trí. Để đến với anh ấy hoặc chờ đợi
một cái gì đó mới. Đó là vào giữa mùa mưa, nhưng thời tiết hôm đó rất tốt. Bầu trời trong xanh dự báo một đêm đẹp
trời. Tôi đến thị trấn lúc chạng vạng tối. Đạp xe giữa những đôi trai gái đi xe máy hay xe đạp đắt tiền qua lại dưới ánh
đèn chói lòa, đa số là những bạn trẻ tươi vui, tôi chạnh lòng cho cuộc sống cô quạnh, lặng lẽ nơi xứ người.
Sau khi tốt nghiệp đại học, lẽ ra tôi nên cùng An vào nam hoặc nhận công việc được giao cho tôi ở thị trấn
như lời Dì gợi ý. Tôi đã không làm cả. Với tất cả hành trang trong tay, tôi đến một ngôi trường cấp 2 ở vùng sâu với tư
cách là một giáo viên, một chiến sĩ đi khai sáng vùng quê. Hơn một năm đã trôi qua. Trái ngược với mong đợi, sức khỏe
của tôi ngày càng xấu đi. Sẽ có bất kỳ thay đổi? Tôi tự hỏi mình. Ngoài nỗi thất vọng về những ước mơ không thành, tôi
còn mang trong lòng một nỗi đau khác: tình yêu của chúng tôi dường như đã rẽ sang một hướng khác. Dì đã nói: "Khi
nào con chán công việc giảng dạy của mình, con có thể đến đây. Mẹ sẽ để con tiếp quản cửa hàng này hoặc kiếm cho
con một công việc tốt hơn nhiều". Bây giờ đã đến lúc chấp nhận lời đề nghị của cô ấy chưa?
Cửa đã bị khóa. May mắn thay, tôi có một chiếc chìa khóa dự phòng mà cô ấy đã đưa cho tôi. Vào nhà, tôi
thấy một tin nhắn cho tôi trên bàn: "Đồ ăn trong tủ lạnh. Tiền trong tủ. Anh sẽ về muộn." Tôi nấu bữa tối và ăn một
mình. Sau đó tôi xem TV và đọc thư của Phạm Xuân Ẩn. "Tôi luôn tự hỏi mình có yêu nhau thật không khi còn viện đến
những lý do khách quan này. Chỉ mong điều gì đến tự nhiên, không dám vượt qua trở ngại để được ở bên nhau", anh
viết.
Nghe tiếng động bên ngoài, tôi vén rèm cửa sổ nhìn ra ngoài. Lúc đó là mười một giờ đêm. Dì đứng dưới mái
hiên, sát bên một người đàn ông cao lớn đang chống nạng. Từ trong nhà, tôi có thể nghe lỏm được cô ấy nói nhỏ:
"Ngày mai lại đây nhé? Ồ không, ngày kia thì tốt hơn. Nếu không thì gặp anh ở ngã ba đường." Họ đứng cạnh nhau
trong im lặng dưới ánh trăng tuyệt vời. Cô tôi mặc áo hoa hồng. Mái tóc óng ả và sang trọng của cô xõa xuống vai.
"Bạn có thể nhìn thấy mặt trăng?" người đàn ông hỏi sau một hồi im lặng. "Vâng, tất nhiên," cô trả lời, nép đầu vào
ngực anh. “Hôn em đi,” cô nói với anh. Cẩn thận đặt chiếc nạng dưới nách, anh cúi xuống khi Dì cố gắng đứng thẳng
dậy để đón nhận nụ hôn của anh. Thật là một nụ hôn dài cháy bỏng! Đối với tôi, dường như nó chứa đựng tất cả: hạnh
phúc, đau khổ và chờ đợi lâu dài. Mãi đến nửa đêm, tôi mới nghe thấy những tiếng uỵch nặng nề trên vỉa hè xa dần.
Nàng nằm sát bên tôi, nắm lấy tay tôi đặt lên bụng nàng. “Em sắp có con, anh yêu,” cô thì thầm. Tôi giật
mình. "Tôi đã nghĩ rằng tôi sẽ không bao giờ có một cái, nhưng bây giờ tôi chắc chắn." "Bạn rất hạnh phúc, phải
không?" tôi hỏi. "Chắc chắn rồi." Có sự thật đơn giản trong giọng nói của cô ấy. "Em có chắc là anh ấy yêu em thật
lòng không?" "Chắc chắn. Và nếu không hoàn toàn như vậy thì cũng chẳng có gì khác biệt. Điều tôi cần là được ở bên
cạnh người đàn ông tôi yêu. Thế thôi!" "Ngươi không sợ khổ sao?" tôi hỏi. "Nếu đúng như vậy, hãy tránh xa tình yêu,
thế thôi," cô ấy nói một cách kiên quyết, quay lưng về phía tôi. Chẳng mấy chốc cô chìm vào giấc ngủ. Tôi trằn trọc cả
đêm.
Sáng hôm sau tôi dậy thật sớm để chuẩn bị mọi thứ cho chuyến hành trình dài của mình. Khi thấy tôi dọn
đồ, cô ấy rất ngạc nhiên. "Con quyết định đi rồi dì. Con đến nhà An đây." Cô ấy khóc, ôm chặt lấy tôi. "Bạn có chắc
chắn rằng bạn có thể quản lý ở đó?" "Tôi không biết chắc. Sẽ ổn thôi miễn là chúng tôi vẫn còn yêu nhau." “Vâng,
vâng, đúng vậy,” cô thổn thức. "Viết thư cho tôi nếu bạn gặp bất kỳ khó khăn nào. Nhưng tôi tin rằng bạn sẽ hạnh phúc
bên nhau."
Bình minh đang ló dạng. Đường chân trời rực sáng và hồng hào, dường như hứa hẹn một tương lai tốt đẹp
hơn nhiều. Dì dẫn tôi ra ban công và chỉ về phía mặt trời đang từ từ mọc. "Bạn có biết điều này không? Ngày luôn
thuộc về mặt trời." Đôi mắt cô lóe lên với sự phản chiếu của vô số tia nắng.
 Main characters :
- The blind man
- Woman
- The kids
- The policeman
- A rich man
 Setting :
- Time : morning
- Place : Pavement, one the road.
-
-
-
 Exposition: A brief introduction of the characters, setting, and opening situation.
A blind man trying to sell pencils, naughty children, aggressive policeman, drivers and death of a
careful man.
 Rising action : Series of main events which lead to the climax
As he wandered aimlessly across the street an electric car sped like crazy with its horns blaring,
shaking the ground beneath his feet. A horrible thing happened that made everyone panic, the
motorrman’s lips were as gray as his face when he knew what he had just done.
 Conflict : Struggle betwween opposing forces. The problem in the story.
A child took his box and made him scream and take it took, a policeman wanted to stop and beat him
but when he realized was blind. The police let him go.
 Climax : The turning point of the sstory
The horror grew as people realized that the man who was killed by a car was one of the wealthiest,
most usefull, and most powerful men in the group, a man who epitomized caution. Wrise and foresight,
but the died because of his own carelessness.
 Falling action : Events that follow the climax. Logical result of climax
The doctors appeared as if it was the will of god to witness the grivous end of the cautions man.
 Resolution : Outcome of the conflict.
The blind man walked over the man’s death without knowing anything and staggered along the side of
the nad.
 Theme : Author’s messag
The peace of the blind man.
Yesterday’s love
Anh nhận ra cô ngay lập tức, mặc dù bây giờ cô là một phụ nữ khá mập mạp, khác với cô gái anh biết trước
đây. Mười lăm năm là khoảng thời gian đủ để làm và làm rất nhiều việc. Anh tìm thấy sự ấm áp trong đôi mắt cô, đôi
mắt đen u buồn lúc này trông có vẻ mệt mỏi, và cũng có thể thấy rằng cô đang động lòng. Cô nở nụ cười miễn cưỡng
quen thuộc.
"Tôi không bao giờ mong đợi để gặp bạn ở đây," ông nói. "Tôi cũng không. Nhưng tôi đã nghĩ về bạn trong
nhiều năm." Lời nói của cô ấy rất chân thành và dường như thậm chí còn hối hận. "Cuộc sống bây giờ thế nào?" "Tôi
đã lập gia đình và có hai con. Cuộc sống cũng bình thường như bao người khác. Chẳng có gì đáng nói. Còn bạn thì
sao?" "Ta cũng không có gì đáng nói với ngươi."
Họ dừng lại và nhìn xung quanh. Âm nhạc trong đám cưới ồn ào, náo nhiệt xen lẫn tiếng hò hét chúc mừng
của mọi người. Anh muốn hỏi cô tại sao không đưa chồng con đi cùng. Nhưng quyết định chống lại nó trên suy nghĩ thứ
hai. Bản thân ông đến một mình, không có vợ con. Anh mang thức ăn cho cô và rót rượu vào ly của cô theo phong cách
của một quý ông lão luyện. Anh ấy uống rất nhiều bia mà không đỏ mặt. Năng lực của anh ấy rất lớn. Nhờ có bia mà
anh trở nên hoạt bát và hoạt bát hơn nhiều so với hồi còn tỉnh táo hay trẻ hơn mười lăm tuổi. Rồi, như thể vô tình, anh
đặt tay lên đầu gối cô dưới gầm bàn. Khi cô không đẩy nó ra hay thể hiện bất kỳ phản ứng nào khác, anh thì thầm vào
tai cô, "Em thật tuyệt vời."
Cô ấy đã cười. Anh thấy rằng nụ cười thể hiện sự tự tin của một người phụ nữ biết rất rõ rằng mình hấp
dẫn. Một sự tự tin ma quỷ. "Mười lăm năm qua anh không thể quên em."
"Tôi vẫn giữ những bài thơ bạn viết cho tôi, những bức thư tình của bạn, và cuốn sổ tay bạn viết lời bài hát.
Chúa ơi, chữ viết tay của bạn thật đẹp. Và chiếc kẹp tóc cũ, và những món quà khác. Tất cả những thứ này tôi' đã gói
cẩn thận và cho vào một chiếc hộp nhỏ lót nhung." "Chồng cô nói gì về điều đó?" anh ngạc nhiên hỏi, lòng đầy xúc
động. "Anh ấy không phải loại đàn ông hay ghen vì những chuyện vặt vãnh. Anh ấy biết tôi là người phụ nữ lãng mạn,
đối xử tốt với tôi nên tôi luôn cảm thấy biết ơn. Lẽ ra tôi không nên mơ về tình cũ phải không?" Chắc chị không biết
mỗi khi cãi nhau với vợ, anh lại tự trách mình thiếu quyết tâm trong chuyện cưới vợ.
Mỗi khi mối quan hệ hiện tại thiếu hạnh phúc, người ta thường nghĩ đến những cuộc hôn nhân lỡ dở. Một
người bạn ngoài ngũ tuần từng khuyên anh "Đàn ông khi đã gánh trên vai trách nhiệm làm chồng, làm cha thì nên biết
cách xả van để lấy lại cân bằng trong cuộc sống. Cách tốt nhất là tạo cho mình một góc thầm kín". . Bạn chỉ cần giấu
nó với vợ của bạn, ". Anh ấy không chung thủy, anh ấy chỉ cố gắng không trở thành một người đàn ông xấu. Những
người phụ nữ đã đi qua cuộc đời đàn ông của anh, mờ mịt, không để lại chút ký ức sâu sắc nào. Nhưng hình ảnh về mối
tình đầu của anh thường xuất hiện trong tâm trí anh. Nụ cười nửa miệng, đôi mắt đen đượm buồn, làn da rám nắng,
một vẻ đẹp nguyên sơ nguyên vẹn không cần trang điểm, kỹ thuật điêu luyện.
“Chúng ta nên rời bữa tiệc này sớm thôi,” anh nhẹ nhàng nói sau khi món thứ tư được phục vụ. Cô ngoan
ngoãn gật đầu rồi lập tức đứng dậy. Rồi cô rời khỏi phòng, nhẹ nhõm và bình tĩnh như thể cô đã chờ đợi giây phút đó.
Anh nán lại một lúc để làm thủ tục, rồi cũng đứng dậy, chào chiếu lệ những người hàng xóm của mình. Cô tạo dáng
chụp ảnh cùng cô dâu chú rể tại cổng, thân mật theo kiểu ngoại giao. Sau đó, cô ấy đi đến công viên. Khuỷu tay qua
một đám đông đang hào hứng nâng ly chúc mừng nhau, anh đuổi kịp cô. "Anh có nhớ nơi này không?" "Sao lại không,
đó là ký ức kiếp trước của chúng ta." "Mười lăm năm qua tôi vẫn đến đây ngồi nhìn nó đổi chủ, bị dỡ bỏ, sửa chữa và
cải tạo..." chúng ta không gặp nhau dù chỉ một lần sao?” Cô nhớ tất cả những gì anh gợi cho cô, khi quá khứ của họ
trở về như một tiếng vọng xa xăm. Không tự chủ được, anh nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng ấn vào, vuốt ve. Rồi anh đưa nó
lên môi và hôn nó, tràn ngập cảm xúc và ham muốn. Một người đàn ông có kinh nghiệm hoàn toàn ý thức được mong
muốn của mình và biết cách thực hiện nó. "Chờ một chút," anh nói và đi ra phía sau nhà ăn. Sau đó, anh ấy dùng điện
thoại di động để gọi cho một người bạn thân ở độ tuổi năm mươi.
Khi trở lại căng tin, anh thanh toán hóa đơn tại quầy rồi đi đến chỗ cô đang ngồi. Bằng một giọng tự nhiên
nhất, anh nói, "Đi nào, em yêu" và hài lòng khi thấy cô đi theo anh ngay lập tức mà không hỏi anh đi đâu. Căn hộ có
cầu thang riêng lên tầng 3. Họ để lại xe máy cho người trông coi, rồi leo lên cầu thang rêu phong mục nát. Cô đang
mỉm cười khi nhớ lại những câu chuyện cũ, tiếp tục từ những câu chuyện mà cô đã kể trong quán cà phê và trên đường
đi. Và cô ấy đã không đưa ra bất kỳ câu hỏi nào về điểm đến của họ. Cô ấy rất thành thạo trong các vấn đề thế giới và
hợp lý. Anh nghĩ, đây là những đức tính mà một người phụ nữ nên có. Ngoài đời cô vẫn giữ được nét lãng mạn của
ngày còn trẻ. Mùi nước hoa cô mặc thoang thoảng vào mũi anh, khiến anh khao khát cô.
Anh thoáng tự hỏi, liệu ham muốn của anh có nghĩa là bất kính không, khi trong tâm trí anh, hình ảnh cô cao
quý và thuần khiết đến vậy. Nhưng đây sẽ là một kết thúc có hậu, anh tự trấn an mình. Đó là cao trào của tình yêu, khác
xa với những thú vui khác. Khi họ đến căn hộ, anh ta lấy ra một chiếc chìa khóa nhỏ từ chiếc chậu hoa đã nát. Ấn
tượng đầu tiên về căn phòng là sự lộn xộn. Trước khi cô có thể bình luận gì, anh đã nhẹ nhàng đóng cửa lại và cẩn thận
cài chốt sau khi đã tìm thấy công tắc bật đèn.
Sau đó, theo một cách rất tự nhiên, anh ấy di chuyển đến chiếc bàn không có ghế, nơi những số tạp chí nằm rải
rác phía sau. Anh ta nhanh chóng thu dọn đống lộn xộn, càu nhàu về mớ hỗn độn mà bạn mình đã tạo ra. Khi dọn bàn,
anh tìm thấy một hộp bao cao su "OK". Anh liếc nhìn cô và bỏ nó vào túi. Rồi anh vào bếp. Anh tìm thấy một đống mì
ăn liền và một chai nước khoáng chưa mở. “Không biết nó có uống được không,” cô ngập ngừng nói. Anh gật đầu
vâng. Trong khi cô uống nó như một con mèo con không khát, anh có cơ hội chiêm ngưỡng cô.
Cô ấy mặc một chiếc váy màu nâu "tử tế", thời trang và vừa vặn. Nhưng nó có phong cách già dặn hơn một
chút so với độ tuổi của cô, tương phản với chiếc áo sơ mi ca rô và chiếc quần dài màu kem, cùng chiếc cà vạt lòe loẹt
mà vợ anh đã mua cho, khiến anh trông rất bảnh bao. Uống nước xong, cô tìm một chỗ ngồi trong vô vọng. Cô phải
ngồi xuống chiếc giường đôi. Chiếc giường đã cũ, nhưng được trải khăn trải giường bằng hoa. Cô ấy vẫn đang cầm
chiếc túi xách trên tay. Anh đến bên cô, vòng tay qua eo cô như ngày xưa.
"Em có biết là anh rất đáng yêu không?" Đôi mắt đen của cô dịu lại khi cô nhìn anh. Đột nhiên anh ôm lấy cô
say đắm và định hôn lên môi cô. Đã lâu lắm rồi anh mới hôn một người phụ nữ. Nhưng cô đã nhanh chóng trượt khỏi
vòng tay anh. Rồi cô ấy lấy trong túi xách ra một gói kẹo cao su. Cô xé nó ra và đút một cái vào miệng anh, phá lên
cười, một tiếng cười vang dội, vô tư lự. Anh ngồi nhai, chìm trong suy nghĩ. Cô ấy giống như một tách cappuccino -
ngọt, thơm, đậm và một chút đắng. Anh đã đi một con đường tắt trong nỗ lực chinh phục của mình, nhưng kinh nghiệm
của cô khiến điều đó trở nên khó khăn. Khi anh nghĩ như vậy, cô đến bên anh, vẻ mặt thờ ơ, và bắt đầu kéo dài thời
gian của anh. Rồi cô cởi khuy áo sơ mi của anh, một cách thận trọng và khéo léo. "Bạn có gì trong túi của bạn?" Cô
nghịch ngợm đưa tay vào trong. Và những gì cô xoay sở để thoát ra làm cô đỏ mặt. Anh lắc đầu, cố từ chối nhưng lại
nài nỉ: “Tắt đèn đi em ơi!”.
Cô lại cười. Nhưng bây giờ đôi mắt đen của cô đã mất đi vẻ buồn bã và tràn ngập sự tinh quái. "Không, ta
muốn nhìn ngươi giữa ban ngày." Cởi khuy áo, cô đặt lên bàn, lúc này anh mới ngượng ngùng. Nhưng cô bắt đầu nới
lỏng thắt lưng. Anh ngăn cô lại, "Em làm gì vậy?" "Không có gì, chỉ có." Anh ấy đã thua lỗ. Những cuộc nhậu nhẹt
trong nhiều bữa tiệc, việc lười vận động, ngồi quá lâu ở cơ quan khiến anh mất đi sự táo bạo khi đứng trần truồng dưới
ánh đèn trước một người phụ nữ không phải vợ mình. Và đột nhiên, có một khoảng cách giữa họ. Một lúc sau, cô ấy
mới chậm rãi nói: “Chắc chắn chồng tôi không muốn tôi tham gia vào những cuộc phiêu lưu mạo hiểm này”. “Chồng
của cô,” anh nghe thấy giọng nói của chính mình khi nó kéo dài ra, mỉa mai và khinh bỉ. “Nếu em là một người vợ thủy
chung, sao không nói với anh ngay từ đầu, sao em lại theo anh đến đây?” Anh với lấy chiếc áo và mặc lại.
“Tôi đã là mẹ của hai đứa con, tôi không còn là người phụ nữ tuyệt vời của mối tình đầu của chúng tôi nữa”.
Giọng nói của cô ấy xưng tội mà không có bất kỳ dấu hiệu hung hăng nào. "Xin thứ lỗi cho anh. Nhưng anh cần phải vỡ
mộng. Anh muốn thoát khỏi hình ảnh đẹp đẽ của em đã ám ảnh anh. Chỉ có như vậy, anh mới có thể quên em mãi
mãi..." "Vỡ mộng về tình yêu . Điều này chỉ phụ thuộc vào sự xuống cấp của cơ thể vật lý và ngoại hình sau bao nhiêu
năm thay đổi sao? Đó có phải là tất cả những gì bạn cần ở tôi không?"
Anh mỉm cười chế nhạo. "Bạn không quan tâm đến tâm hồn của một người đàn ông luôn nghĩ về bạn?"
Cô cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Xin đừng trách tôi. Tôi đã gắn số mệnh của mình với các con và chồng tôi. Tôi yêu
họ." Giọng anh mệt mỏi khi anh trả lời, "Tôi không thể trách em khi em đã nói như vậy. Đó là lỗi của tôi. Tôi đã tán
tỉnh một người tình không đủ can đảm để tham gia." Cô không nói thêm gì nữa, lặng lẽ rời khỏi căn hộ.
Anh ngồi bất động rất lâu sau khi cô đi, trái tim anh lạnh giá. Cuối cùng, anh đứng dậy và đi vào phòng tắm để
rửa mặt. Trong tấm gương trên bức tường bẩn, anh nhìn thấy khuôn mặt của một người đàn ông ngu ngốc, no nê với
đôi mắt hốc hác. Chiếc áo sơ mi của anh ta nhăn nhúm và không cài khuy, để lộ bộ ngực trần của anh ta. Nước da của
anh ta phong trần và cơ thể anh ta, chưa già, có dấu hiệu rõ ràng của sự phóng túng và cẩu thả. Không thể tin được
đây chính là thân hình và nước da mà mười lăm năm trước đã rạng rỡ, trẻ trung và tràn đầy sức sống sẵn sàng lộ diện
trước đám đông hiếu kỳ. Có một số mâu thuẫn và bất công ở đây, một tỷ lệ nghịch giữa thể xác và linh hồn theo thời
gian. Anh đột nhiên cảm thấy tủi thân và ghê tởm. Tìm thấy một điếu thuốc lá trong túi, anh ta đánh một que diêm để
châm lửa và thổi khói. Và chồng cô ấy bao nhiêu tuổi sau mười lăm năm ấy? Anh ấy như thế nào khi anh ấy cởi quần
áo? Và nếu cô tìm thấy anh với một cơ thể và nước da khác, liệu cô có còn nói với anh rằng cô yêu chồng con không?
Điện thoại di động reo trong túi anh. Anh lấy nó ra và thấy số của người bạn nối khố của mình.
"Bạn đã tìm thấy chìa khóa?" "Ồ vâng, bây giờ tôi đang ở trong phòng." "Tốt, chúc vui vẻ."

 PLOT SUMMARY
Fifteen years ago “he” and “she” fell in love, fifteen years later they met again at a wedding. They left
the wedding and went to the memory cafe, reminiscing about old memories. He then took her to a small
secluded apartment on the third floor that he had borrowed from a friend of his. As soon as he entered
the apartment, they had intimate actions, things did not go too far when he was awakened by her words
when mentioning his small family. She eventually left the apartment leaving him in conflict, inversely
proportional to the passage of time between body and soul.
 Characters
- PROTAGONISTS
The man and the woman
- ANTAGONISTS
His crony
 SETTING
- PLACE: At the wedding, the apartment
- TIME: After fifteen years
- SOCIAL CONDITIONS: He and she are each other’s first love. After fifteen years, they have
their own families and they meet by chance at a wedding.
- MOOD OR ATMOSPHERE: Attractive, interesting, excited
- Weather conditions: unknown
 RISING ACTION
- EXTERNAL
+ Man vs Man
 The man and the woman meet after 15 years at wedding.
 The woman who said she still misses the man makes him feel like he has a
chance.
 The man whose caring, gallant actions make the woman flutter.
 His crony who lends the man an apartment reminds him of a “hot night”.
- INTERNAL
+ Man vs Him/Herself
 The woman thinks of her husband and children and just wants to forget
the man.
 The man finds himself changed a lot after 15 years and wonders how the
woman's husband will change in 15 years and will she still love her
husband
 CLIMAX
Page 80 – 81
He took her to the apartment he had just borrowed from his crony.
---> He and she had intimate actions like put his hand round her waist, she unbuttoned his shirt, she
loosen his belt.
 FALLING ACTION
Page 81
She slowly said, “My husband certainly does not want me to be involved in these adventures”. Her
words made him disillusioned. She was a mother of two children, she love her family and she was no
longer his great first love. She needs a disillusionment between the two. Disillusion with love. After
that, she did not say anything else and quietly leaving the apartment.
 RESOLUTION
The woman's departure leaves a blank slate for the man who has missed his beautiful love, he is
bewildered at the present of the woman who once fell in love with him. That woman now has a family
and a happiness of her own, but that woman still decided to eat the forbidden fruit with him, in the end
she only saw him as a tool to satisfy herself.
Since when did the previous love fade away? He wondered if she was more eye-catching, would that
woman still open her mouth to say that she still loves her family?
 MAIN THEME
- Sometimes forget is the only way to liberate yourself from obsess. And sometimes, silence is
the best answer for a deceased love.
- Deep as first love, and wild with all regret.
 POINT OF VIEW
- The woman has a mistake, but she knows how to stop in time because she thinks about her
husband and children.
- The man had a beautiful dream when he met his love 15 years ago and the beautiful dream was
extinguished when she said she just wanted to forget him and he realizes he’s changed so much
after all these years.
A daughter in law
Bà ngoại tôi, về phía mẹ tôi, có hai người con - một gái và một trai. Đối với bà, câu nói “con trai có con, mười
con gái không có con” là một lẽ hiển nhiên. Thế là mọi sự chú ý và tình cảm của cô dồn hết vào chú Ba. Gia đình ông
ngoại tôi từng giàu có nhất làng. Khi ông qua đời vì một số bệnh hiểm nghèo, bà được thừa hưởng toàn bộ tài sản của
ông. Mọi người trong gia đình đều tôn trọng cô ấy. Mẹ và chú Ba không bao giờ nói lại. Cô từng phản đối kịch liệt cuộc
hôn nhân giữa bố và mẹ vì gia đình anh không có “chức vị” gì trong làng. Anh cũng không phải con trưởng, chỉ là một
người lính chờ tìm việc làm sau ngày đất nước giải phóng. Mẹ khóc mãi, cho đến khi bà ngoại nhượng bộ. Nhưng mẹ
nhấn mạnh rằng đàn bà phải theo chồng, tất cả tài sản trong nhà sẽ thuộc về chú Ba. Hôn lễ diễn ra đơn giản chỉ với sự
góp mặt của họ hàng thân thiết. Còn chú Ba, bà ngoại bảo gì chú ấy cũng làm theo. Anh ấy có bản tính ôn hòa và dịu
dàng, và cẩn thận để không làm cô ấy phật lòng.
Năm tôi lên năm tuổi, chú Ba tổ chức tiệc cưới linh đình. Bà nội đang cười sảng khoái, và bà ấy trông rất
hạnh phúc.
Năm tôi 18 tuổi, dì tôi đã làm dâu suốt 13 năm. Mẹ nói rằng dì phải làm việc từ sáng sớm đến chiều
tối, và không giống như những người khác, không có thời gian rảnh rỗi. Mặc dù cô ấy rất giàu, nhưng vào cuối tuần, cô
ấy phải trình bày các tài khoản cuối cùng của mình cho bà ngoại. Cô ấy làm việc như một cái máy không có thời gian
nghỉ ngơi hay chậm trễ. Nhiều buổi tối nó ra ngoài hành lang ngồi khóc, lo cho bà nội không bắt quả tang. Cuộc sống
khốn khổ của một cô con dâu đã khiến dì trở thành một người dễ nổi cáu.
Bà nội đã già và ốm yếu và hiếm khi đụng đến thức ăn của mình. Cô dành cả ngày trên giường của mình. Mẹ
thường xuyên về quê thăm cô. Chú Ba luôn vui mừng khi gặp lại mẹ con tôi. Dì thờ ơ. Cô ấy không nói xin chào với
chúng tôi. Nàng hắng giọng hỏi: "Mẫu thân còn chưa qua đời, ngươi tới đòi tài sản thừa kế làm gì?" Mẹ giả vờ không
nghe thấy. Tôi trố mắt nhìn dì. Tôi không thể tin được một cô gái được đúc kết từ điển hình “cần cù làm kim, khiêm tốn,
ăn nói đứng đắn” lại có thể hành xử như vậy. Cô cầm chổi quay sang mẹ nói: "Mẹ đừng bận tâm! Nhà bẩn lắm, con
phải quét!"
Tôi ném cho cô ấy một cái nhìn khó chịu, chú Ba trong lòng cũng khó chịu, nhưng vì đã quen chiều lòng vợ nên
không nói một lời. Dì cười: “Mẹ chỉ ốm nhẹ thôi, nếu con lo chúng ta không chăm sóc được thì con đưa mẹ về nhà con
đi, mẹ không phản đối đâu”.
Mẹ để lại thuốc cho bà nội, hết lần này đến lần khác nhờ chú chăm sóc cho mẹ thật tốt. Cô xoay xở lễ độ với dì,
vì dì biết kiếp làm dâu của dì khổ lắm. Tôi biết mẹ muốn đưa bà tôi lên thành phố, nhưng mẹ không dám nói với mẹ. Cô
rất thương chú Ba, dù có chuyện gì xảy ra cô cũng không đồng ý ra khỏi nhà. Ngoài ra, cô không muốn dựa dẫm vào
con gái mình. Dù tôi là cháu ngoại nhưng bà không thương tôi vì tôi mang họ người khác. Và, tất nhiên, tôi là một cô
gái. Vào thời buổi mà bất bình đẳng giới đang trở nên lỗi thời, tôi không thể hiểu được sức mạnh của nó đối với bà. Tất
cả những lần tôi đến thăm cô ấy, cô ấy không bao giờ chào tôi một lần. Tôi không bao giờ có thể nếm trái cây, mặc dù
có rất nhiều cây trĩu quả trong vườn. Cô ấy chưa bao giờ tặng tôi bất kỳ món quà nào. Tất cả mọi thứ đã được trao cho
Sang, con trai của chú tôi. Anh ấy mười một tuổi, và rất nhỏ. Dì sợ nếu bà ngoại có chút tình cảm với mình thì dì sẽ đối
xử khác với Sang. Vì vậy, cô ấy không thích tôi.
Nhưng Sang rất hài lòng mỗi khi tôi đến thăm nhà anh. Anh dẫn tôi đi câu cá, lội suối, thậm chí còn dạy tôi bắn
chim. Tôi chán ngấy những trò chơi của bọn con trai, nhưng không muốn làm anh buồn nên miễn cưỡng đi theo anh.
Anh ấy thích nghe tôi nói về thành phố, về trường và lớp của tôi, mắt anh ấy mở to khi tôi nói. Về nhà, anh kể lại mọi
chuyện cho mẹ nghe. Bà nói thẳng thừng “Con thích thành phố thì lên đó ở”, bà cũng liếc nhìn tôi “con ơi, chúng ta là
dân quê, ăn cơm quê quen rồi, lên đó làm gì? " Giận lắm, tôi bỏ ra vườn. Không khí trong nhà càng lúc càng lạnh. Bà
nội nằm trên giường, ho dữ dội, thỉnh thoảng lại rên rỉ: “Dì Ba ơi, cho con xin ít nước” hoặc “Dì Ba, con muốn ăn
canh”. Dì Ba lúc nào cũng bận rộn trong nhà. Tôi rất ít nói, bất cứ khi nào tôi ở đó, nhưng sẽ không bao giờ làm theo
những gì dì Ba bảo, và dì sẽ tức giận.
Có lần tôi nghe bà than thở với chú Ba: "Sao tôi phải khổ thế này? Con dâu như tôi tớ trong nhà này". Rồi đập
vỡ và cô ấy khóc nức nở, và tất cả những gì đã bị nhốt trong một thời gian dài dường như tuôn ra. Cô ấy kể lại những
gì cô ấy phải làm vào buổi sáng, buổi chiều, buổi tối. Chú Ba vẫn bình tĩnh. Anh cố an ủi cô. "Con nên cố gắng chịu
đựng, đừng giận mẹ. Dù sao mẹ cũng già rồi." "Tôi còn phải chịu đựng chuyện này đến bao giờ nữa? Tại sao anh
không giao nhiệm vụ chăm sóc cho em gái mình? Cô ấy sẽ hạnh phúc hơn nếu sống ở thành phố." Chú Ba nhẹ nhàng
nói: "Bởi vì mẹ không đồng ý!" "Bạn chỉ cần thuê một chiếc taxi và đưa cô ấy đến đó. Thế là xong!" Chú Ba mất bình
tĩnh: “Đừng có lăng nhăng.” "Mày dám mắng tao à? Bây giờ cả chồng tao nữa. Hành hạ tao chưa đủ sao?" Chú Ba
nổi cơn thịnh nộ và tát cô. Cô che mặt khóc không thành tiếng. Những người hàng xóm lao vào để khống chế anh ta.
Đây là lần đầu tiên tôi thấy anh ấy như thế này.
Trông dì thật khổ sở và đáng thương. Cuộc sống cơ cực mà cô phải chịu đựng suốt bao nhiêu năm đã biến cô
thành một con người khác. Nhẫn nhịn quá đôi khi làm thay đổi bản chất con người, khiến họ trở nên ích kỷ, như giọt
nước làm tràn ly. Tôi không còn ghét cô ấy nữa, và bắt đầu thông cảm cho cô ấy. Và tôi sợ cái phận làm con dâu. Tôi
chưa bao giờ thấy bất kỳ dấu hiệu bất hòa nào giữa bà nội và mẹ tôi, cũng như tôi chưa thấy bố mẹ tôi cãi vã. Mẹ hết
lòng vì mẹ chồng, người rất yêu thương bà và nhiều lần nói rằng bà rất hạnh phúc khi có một cô con dâu như vậy. Mẹ
đã lo lắng. Cô quyết định đưa bà nội lên thành phố. Bà nội không đồng ý, chỉ sau khi được họ hàng thuyết phục quyết
liệt mới đồng ý. Dì thở phào nhẹ nhõm. Cô ấy nói: "Chị, chị có thể đưa cô ấy đi, vợ chồng tôi nhất định sẽ thường xuyên
đi gặp cô ấy!" Rồi cô bước nhanh vào bếp. Tôi theo mẹ về nhà. Sang khóc và xin đi cùng chúng tôi. Dì chạy đến và tát
mạnh vào mông anh ta. Tôi bật khóc. Tôi rất buồn cho anh, nhưng không biết phải làm sao.
Bà ngoại đã được gửi đến bệnh viện. Chú Ba đến nhà chúng tôi để chăm sóc cô ấy. Có những đêm mẹ mất ngủ.
Có quầng thâm dưới mắt cô. Cha luôn đi công tác xa, mỗi lần về thăm bà ngoại. Nhiều lần bà nội vặn vẹo, gọi tên chú
Ba. Mẹ và chú Ba đã ở bên ngoại tôi nhiều tháng. Một hôm, dì dẫn Sang về thăm mẹ chồng. Sang thổn thức: “Con nhớ
bà lắm bà ơi!”. Cô gật đầu và vuốt tóc anh. Dì cười giễu cợt: "Khổ lắm chị Hai! Nhưng cũng chẳng là gì so với những
gì chúng ta đã chịu đựng mười mấy năm qua và hơn thế nữa." Bà nội chậm rãi ngồi dậy, tức giận nói: "Dì." Sau đó, cô
bị ho. Mẹ hoảng hồn. Cô chạy đến bà và xoa ngực. Chú Ba nhíu mày. Hoảng sợ, dì kéo bé Sang về nhà. Sang chạy lại
ôm bà ngoại. Dì đi vào hành lang và nhìn vào phòng từ phía sau cánh cửa.
Bà trằn trọc nhiều đêm, trằn trọc mãi không ngủ được. Một tháng sau, bà qua đời. Bà không để lại di chúc. Bà
chỉ nắm tay mẹ tôi. Dù không ở gần bà nhưng tôi cảm nhận sâu sắc nỗi mất mát của người bà. Khoảng cách giữa sự
sống và cái chết thật mong manh và đáng sợ. Mẹ trông tiều tụy. Chú Ba và cha hối hả lo liệu tang lễ. Dì lao vào quan
tài và gục xuống. Tôi ghét sự giả tạo và không muốn nhìn em khóc. Mọi người đến nhà để chia buồn. Tôi buồn như bún
cạn mà mắt ráo hoảnh. Nửa đêm. Đèn trong nhà tôi vẫn sáng. Dì ngồi trong một góc nhà, lấy đuôi áo tang lau nước
mắt. Đột nhiên, tôi cảm thấy mình đã quá khắt khe và có thành kiến với dì. Tôi hy vọng rằng nước mắt của cô ấy sẽ
chảy xuôi dòng chứ không phải ngược dòng. Nỗi ân hận của cô dường như dâng lên từ sâu thẳm trái tim. Tôi muốn an
ủi cô ấy, nhưng lại sợ. Tôi vào bếp rót trà cho cô ấy, và chìm đắm trong những suy nghĩ. Trà tràn ra ly.
 The summary
The story is told through the narration of the son in my character. My mother was born in a family that
favored men and despised women, all the love she gave to her son. Grandma prevents her mother from
marrying her father because he is not a rich man.
My aunt has been my grandmother's daughter-in-law for 13 years and gave birth to Sang, who is a
brave, gentle and dog-tolerant woman. But under her hardship, besides Auntie, she became cold,
grumpy, and annoyed.
She doesn't like my mother and me because she has suffered through the years. Auntie got angry and
quarreled with her father and it was also the first time he slapped her. Booming from there, my mother
took my grandmother to the city to live with us.
Not long after her grandmother passed away, the whole family was very sad, including her aunt. I saw
her cry at that time, I suddenly realized the truth from behind in Auntie, Auntie is not really annoying,
grumpy, difficult to approach but it's just because of the circumstances that she is like that.
 characters
 7 characters:
o Protagonists:
 Maternal grandmother
 Mother
 Uncle
 Aunt (Uncle’s Wife)
o Antagonists:
 Father
 Mother’s daughter (“I” character)
 Sang (Uncle’s son)
 1. Setting Page 86, 87
 Place: The village
 Time: No information
 Social condition: Backward, discrimination
 Weather condition: cold
 Atmosphere: stressful
 1. Rising action
 He liked to hear the cousin talking about the city, about her school and her class, his eyes
widening as she spokes. Back home, he recounted everything to his mother.
 She said flatly “ If you like the city, you can go to live there,"she also glanced at the mother’s
daughter“ my child, we are people of the countryside, we are used to eating countryside rice,
what is the use of going there?“
 Very angry, the “I” character left for the garden. The atmosphere in the house was getting
colder and colder. Grandmother lay in her bed, racked by coughing fits, groaning
occasionally:"Aunt Ba, give me some water"or " Aunt Ba, I want to have some soup."Aunt Ba
was very busy in the house at all times.
 Internal
 Character I at first felt very hateful to her aunt. Because she didn't know what Auntie had been
through. After she knew everything she felt sorry for Auntie, felt sympathy for what Auntie
went through. I feel sorry for Auntie's fate as a bride. I feel sorry for my aunt's fate when she
lived in a backward period
 External
 Character “ I " : feels that aunt is fake, too beaten up in treatment. Both don't like each other.
Afraid that the mother-in-law loves the character's mother more
 The aunt and the character's mother i She doesn't like her mother. Forbidden by her to get
married between the parents of character I . Always afraid that she will lose the inheritance "
"Mother has not passed away, why do you come to ask for your inheritance?"
 The aunt and her husband fight each other because of feeling that they are disadvantaged
because they have to take care of their mother. - her and her mother-in-law: her mother-in-law
always gives her errands while she is very busy.
 Climax
 She complained to uncle Ba:"Why do I have to be so miserable? A daughter-in-law is like a
servant in this house."Then the dam broke and she sobbed uncontrollably, and all that had been
locked up within for a long time seemed to pour out. She recounted what she had to do in the
morning, in the afternoon, in the evening.
 Uncle Ba remained calm. He tried to comfort her."You should try to bear with it, don’t get
angry with mother.
 Anyhow she is very old now.""How much longer do I have to endure this? Why don’t you
entrust your sister with the task of caring for her? She would be much happier if she lived in the
city."Uncle Ba said gently:"Because mother does not agree!""You have only to rent a taxi, and
take her there. That’s all!"Uncle Ba lost his temper:"Don’t be insulting.""You dare scold me, do
you? Now my husband as well. Have I not been tortured enough?"Uncle Ba flew into a rage
and slapped her. She covered her face and cried out loud. Neighbours rushed in to restrain him.
It was the first time I’d seen him like this.
 Falling action
 Grandmother was sent to the hospital. Uncle Ba came to our house to look after her. Some
nights, mother did not sleep. There were dark circles under her eyes. Father, who was always
away on some mission or the other, visited grandmother whenever he returned home. Many
times grandmother twisted and turned, calling out uncle Ba’s name. Mother and uncle Ba spent
many months beside my grandmother.
 Grandmother sat up slowly, and said angrily: "Aunt." Then she was caught in a coughing fit.
Mother was panic-stricken. She ran to grandmother and rubbed her chest. Uncle Ba frowned.
Frightened, aunt pulled little Sang home. Sang ran back to hug his grandmother. Aunt went into
the corridor and looked into the room from behind the door.
 Resolution
 Grandmother twisted and turned for many nights, complaining she could not sleep. A month
later, she passed away. She did not leave behind any will. She only held the mother’s hand. The
distance between life and death was so fragile and frightening.
 Mother looked emaciated. Uncle Ba and father hurried back and forth organising the funeral.
Aunt rushed to the coffin and collapsed.
 Main theme
 “Even a worm will turn”
o Everybody will revolt if driven too far. Even the lowest of people, or animals, will
revolt and hit back at some stage. Even a worm, the simplest of animals, will defend
itself
o When someone's endurance is exceeded, they will no longer be themselves.
 Point of view
 Through the story, we can see that the custom of respecting men and disrespecting women in
Vietnam at that time was still there. And especially the story of the eternal mother-in-law and
daughter-in-law. It can be seen that the daughter-in-law has endured a lot of pressure from her
mother-in-law. She lost herself, becoming a negative person.
The bet
Đó là một đêm mùa thu đen tối. Người chủ ngân hàng già đang đi đi lại lại trong phòng làm việc của mình và
nhớ lại mười lăm năm trước, ông đã tổ chức một bữa tiệc vào một buổi tối mùa thu như thế nào. Đã có nhiều người
thông minh ở đó, và đã có những cuộc trò chuyện thú vị. Trong số những thứ khác, họ đã nói về hình phạt tử hình. Đa
số quan khách, trong đó có nhiều nhà báo và trí thức, không tán thành án tử hình. Họ cho rằng hình thức trừng phạt đó
đã lỗi thời, vô đạo đức và không phù hợp với các quốc gia theo đạo Cơ đốc. Theo ý kiến của một số người trong số họ,
hình phạt tử hình nên được thay thế ở mọi nơi bằng hình phạt tù chung thân. “Tôi không đồng ý với bạn,” chủ ngân
hàng chủ nhà nói. “Tôi chưa xét xử án tử hình hay tù chung thân, nhưng nếu xét theo tiên nghiệm thì án tử hình có tính
đạo đức và nhân đạo hơn tù chung thân. Hình phạt tử hình giết chết một người ngay lập tức, nhưng tù chung thân giết
chết anh ta từ từ. Đao phủ nào nhân đạo hơn, kẻ giết bạn trong vài phút hay kẻ lấy đi mạng sống của bạn trong nhiều
năm?”
Một trong những vị khách nhận xét: “Cả hai đều vô đạo đức như nhau, vì cả hai đều có cùng một mục tiêu —
lấy đi mạng sống. Nhà nước không phải là Chúa. Nó không có quyền lấy đi những gì nó không thể khôi phục lại khi nó
muốn.”
Trong số khách mời có một luật sư trẻ, trạc hai mươi lăm tuổi. Khi được hỏi ý kiến của mình, ông nói:
“Tử hình và chung thân đều vô đạo đức như nhau, nhưng nếu phải chọn giữa tử hình và tù chung thân, chắc
chắn tôi sẽ chọn cái thứ hai. Sống dù sao cũng tốt hơn là không sống.”
Một cuộc thảo luận sôi nổi nảy sinh. Nhân viên ngân hàng, người trẻ hơn và hay lo lắng hơn trong những ngày
đó, đột nhiên bị cuốn theo sự phấn khích; anh ta đập tay vào bàn và hét vào mặt chàng trai trẻ:
"Nó không đúng! Tôi cá với bạn hai triệu, bạn sẽ không bị biệt giam trong năm năm.
“Nếu anh nói thật lòng,” chàng trai trẻ nói, “tôi sẽ đánh cược, nhưng tôi sẽ ở lại không phải năm mà là mười
lăm năm.”
"Mười lăm? Xong!" nhân viên ngân hàng kêu lên. “Các quý ông, tôi đặt cược hai triệu!”
"Đã đồng ý! Bạn đặt cược hàng triệu đô la của mình và tôi đặt cược sự tự do của mình! chàng trai trẻ nói.
Và vụ cá cược hoang dã, vô nghĩa này đã được thực hiện! Nhân viên ngân hàng, hư hỏng và phù phiếm, với
hàng triệu đô la vượt quá tính toán của anh ta, rất vui khi đặt cược. Trong bữa ăn tối, ông chế giễu chàng trai trẻ và
nói:
“Hãy suy nghĩ kĩ hơn đi, chàng trai trẻ, khi vẫn còn thời gian. Đối với tôi hai triệu là một chuyện vặt vãnh,
nhưng bạn đang đánh mất ba hoặc bốn năm đẹp nhất của cuộc đời mình. Tôi nói ba hoặc bốn, bởi vì bạn sẽ không ở lại
lâu hơn. Bạn cũng đừng quên, người đàn ông bất hạnh, rằng việc giam giữ tự nguyện khó chịu đựng hơn nhiều so với
bắt buộc. Ý nghĩ rằng bạn có quyền bước ra tự do bất cứ lúc nào sẽ đầu độc toàn bộ sự tồn tại của bạn trong tù. Tôi xin
lỗi bạn.”
Và bây giờ, chủ ngân hàng, đi đi lại lại, nhớ lại tất cả những điều này, và tự hỏi: “Mục đích của vụ cá cược đó
là gì? Có ích gì khi người đàn ông đó mất đi mười lăm năm cuộc đời và tôi đã ném đi hai triệu? Nó có thể chứng minh
rằng án tử hình tốt hơn hay tồi tệ hơn tù chung thân không? Không không. Tất cả đều vô nghĩa và vô nghĩa. Về phần
tôi, đó là sự thất thường của một người đàn ông được nuông chiều, và về phần anh ta chỉ đơn giản là tham tiền. . . .”
Rồi anh nhớ lại những gì xảy ra sau buổi tối hôm đó. Người ta quyết định rằng chàng trai trẻ nên trải qua
những năm bị giam cầm dưới sự giám sát chặt chẽ nhất tại một trong những nhà nghỉ trong khu vườn của chủ ngân
hàng. Người ta đã đồng ý rằng trong mười lăm năm, anh ta không được tự do bước qua ngưỡng cửa của nhà nghỉ, nhìn
thấy con người, nghe thấy giọng nói của con người, hoặc nhận thư và báo. Anh ta được phép có một loại nhạc cụ và
sách, được phép viết thư, uống rượu và hút thuốc. Theo các điều khoản của thỏa thuận, mối quan hệ duy nhất mà anh ta
có thể có với thế giới bên ngoài là qua một cửa sổ nhỏ được tạo ra có chủ đích cho đối tượng đó. Anh ta có thể có bất
cứ thứ gì anh ta muốn - sách, nhạc, rượu, v.v. - với bất kỳ số lượng nào anh ta muốn bằng cách viết đơn đặt hàng,
nhưng chỉ có thể nhận chúng qua cửa sổ. Thỏa thuận quy định mọi chi tiết và mọi chuyện vặt vãnh sẽ khiến cho việc
giam cầm của anh ta trở nên nghiêm ngặt và ràng buộc chàng trai trẻ phải ở đó đúng mười lăm năm, bắt đầu từ mười
hai giờ ngày 14 tháng 11 năm 1870 và kết thúc vào lúc mười hai giờ tháng mười một. Ngày 14 tháng 10 năm 1885. Nỗ
lực nhỏ nhất của anh ta nhằm phá vỡ các điều kiện, nếu chỉ hai phút trước khi kết thúc, đã giải phóng chủ ngân hàng
khỏi nghĩa vụ trả cho anh ta hai triệu.
Trong năm đầu tiên bị giam giữ, theo như người ta có thể đánh giá từ những ghi chép ngắn gọn của anh ta,
người tù đã phải chịu đựng sự cô đơn và trầm cảm nặng nề. Âm thanh của cây đàn piano có thể được nghe thấy liên tục
cả ngày lẫn đêm từ nhà nghỉ của anh ấy. Anh từ chối rượu và thuốc lá. Ông viết, rượu kích thích ham muốn, và ham
muốn là kẻ thù tồi tệ nhất của tù nhân; và ngoài ra, không gì buồn tẻ hơn là uống rượu ngon mà không gặp ai. Và thuốc
lá làm hỏng không khí trong phòng anh. Trong năm đầu tiên, những cuốn sách anh ấy gửi cho chủ yếu là những cuốn
sách nhẹ nhàng; tiểu thuyết với cốt truyện tình yêu phức tạp, những câu chuyện giật gân và tuyệt vời, v.v.
Vào năm thứ hai, cây đàn piano im lặng trong nhà nghỉ, và người tù chỉ yêu cầu những tác phẩm kinh điển.
Vào năm thứ năm, âm nhạc lại vang lên và người tù xin rượu. Những người quan sát anh ta qua cửa sổ nói rằng suốt
năm đó anh ta không làm gì ngoài việc ăn uống và nằm trên giường, thường xuyên ngáp và giận dữ nói chuyện một
mình. Anh không đọc sách. Đôi khi vào ban đêm, anh ấy ngồi viết; anh ấy sẽ dành hàng giờ để viết, và đến sáng thì xé
bỏ tất cả những gì anh ấy đã viết. Nhiều lần người ta có thể nghe thấy anh ấy khóc.
Vào nửa cuối năm thứ sáu, người tù bắt đầu sốt sắng học ngôn ngữ, triết học và lịch sử. Anh ấy hăng hái lao
vào những nghiên cứu này - nhiều đến mức chủ ngân hàng phải làm đủ việc để mua cho anh ấy những cuốn sách mà
anh ấy đã đặt. Trong vòng bốn năm, khoảng sáu trăm tập sách đã được mua theo yêu cầu của ông. Chính trong thời
gian này, chủ ngân hàng đã nhận được bức thư sau từ tù nhân của mình:
“Người cai ngục thân mến của tôi, tôi viết cho bạn những dòng này bằng sáu thứ tiếng. Đưa chúng cho những
người biết ngôn ngữ. Hãy để họ đọc chúng. Nếu họ không tìm thấy một sai lầm nào, tôi xin bạn bắn một phát súng
trong vườn. Phát súng đó sẽ cho tôi thấy rằng những nỗ lực của tôi đã không bị vứt bỏ. Các thiên tài ở mọi lứa tuổi và
mọi vùng đất nói các ngôn ngữ khác nhau, nhưng cùng một ngọn lửa bùng cháy trong họ. Ôi, giá như bạn biết được
tâm hồn tôi bây giờ cảm thấy hạnh phúc đến nhường nào khi có thể hiểu được chúng!” Mong muốn của người tù đã
được thực hiện. Chủ ngân hàng ra lệnh bắn hai phát súng trong vườn.
Rồi sau năm thứ mười, người tù ngồi bất động ở bàn và không đọc gì ngoài Tin Mừng. Ông chủ ngân hàng thấy
lạ khi một người đàn ông trong vòng bốn năm đã thông thạo sáu trăm cuốn sách uyên bác lại lãng phí gần một năm cho
một cuốn sách mỏng dễ hiểu. Thần học và lịch sử tôn giáo tuân theo các sách Phúc âm.
Trong hai năm cuối cùng bị giam giữ, người tù đã đọc một lượng sách khổng lồ một cách khá bừa bãi. Có lúc
bận học khoa học tự nhiên, lúc thì hỏi Byron hoặc Shakespeare. Có những ghi chú trong đó anh ta yêu cầu đồng thời
sách hóa học, sách hướng dẫn y học, tiểu thuyết và một số chuyên luận về triết học hoặc thần học. Bài đọc của anh ấy
gợi ý về một người đàn ông đang bơi giữa biển giữa đống đổ nát của con tàu của anh ta, và cố gắng cứu lấy mạng sống
của anh ta bằng cách tham lam nắm chặt lấy cột buồm này rồi đến cột buồm khác.
Người chủ ngân hàng già nhớ lại tất cả những điều này và nghĩ:
“Mười hai giờ ngày mai anh ấy sẽ được tự do trở lại. Theo thỏa thuận của chúng tôi, tôi phải trả cho anh ta hai
triệu. Nếu tôi trả tiền cho anh ta, mọi chuyện sẽ kết thúc với tôi: tôi sẽ hoàn toàn bị hủy hoại.
Mười lăm năm trước, hàng triệu đô la của anh ấy đã vượt quá sự tính toán của anh ấy; bây giờ anh sợ phải tự
hỏi cái nào lớn hơn, nợ nần hay tài sản của anh. Việc liều lĩnh đánh bạc trên Sở giao dịch chứng khoán, đầu cơ hoang
dã và tính dễ bị kích động mà ông không thể vượt qua ngay cả khi đã về già, theo từng mức độ đã dẫn đến sự suy giảm
tài sản của ông và nhà triệu phú kiêu hãnh, dũng cảm, tự tin đã trở thành một chủ ngân hàng hạng trung. , run rẩy
trước mỗi lần tăng giảm trong các khoản đầu tư của mình. “Cá cược bị nguyền rủa!” ông già lẩm bẩm, ôm đầu tuyệt
vọng “Tại sao người đàn ông không chết? Bây giờ anh mới bốn mươi. Anh ấy sẽ lấy đồng xu cuối cùng của tôi, anh ấy
sẽ kết hôn, sẽ tận hưởng cuộc sống, sẽ đánh bạc trên Sàn giao dịch; trong khi tôi sẽ nhìn anh ấy với sự ghen tị như một
kẻ ăn mày, và ngày nào cũng nghe anh ấy nói câu: ‘Tôi mang ơn anh hạnh phúc của đời tôi, để tôi giúp anh!’ Không,
thế là quá nhiều! Cách duy nhất để thoát khỏi phá sản và ô nhục là cái chết của người đàn ông đó!”
Đồng hồ điểm ba giờ, nhân viên ngân hàng lắng nghe; mọi người đang ngủ trong nhà và không thể nghe thấy
gì bên ngoài ngoài tiếng xào xạc của những tán cây lạnh cóng. Cố gắng không gây tiếng động, anh lấy từ chiếc két sắt
chống cháy chiếc chìa khóa của cánh cửa đã mười lăm năm không mở, mặc áo khoác ngoài rồi ra khỏi nhà.
Trong vườn tối và lạnh. Mưa đang rơi. Một cơn gió cắt ẩm ướt đang chạy quanh khu vườn, hú lên và không cho
cây cối nghỉ ngơi. Người chủ ngân hàng căng mắt ra nhìn nhưng không thể nhìn thấy mặt đất, những bức tượng trắng,
ngôi nhà nghỉ hay cây cối. Đi đến chỗ cái chòi đứng, anh hai lần gọi người canh gác. Không có câu trả lời theo sau. Rõ
ràng là người canh gác đã tìm nơi trú ẩn khỏi thời tiết, và giờ đang ngủ ở đâu đó trong bếp hoặc trong nhà kính.
Ông lão nghĩ: “Nếu ta có đủ can đảm để thực hiện ý định của mình, thì trước tiên người canh gác sẽ bị nghi
ngờ.”
Anh mò mẫm trong bóng tối để tìm bậc thềm và cánh cửa, rồi đi vào lối vào nhà nghỉ. Rồi anh mò mẫm đi vào
một lối đi nhỏ và châm một que diêm. Không có một linh hồn nào ở đó. Có một cái giường không có chăn trải trên đó,
và trong góc có một cái bếp lò bằng gang sẫm màu. Những con dấu trên cánh cửa dẫn đến phòng tù nhân vẫn còn
nguyên vẹn.
Khi que diêm tắt, ông lão run lên vì xúc động, nhìn qua ô cửa sổ nhỏ. Một ngọn nến cháy lờ mờ trong phòng tù
nhân. Anh ấy đang ngồi ở bàn. Không thể nhìn thấy gì ngoài lưng, tóc trên đầu và hai bàn tay của anh ta. Những cuốn
sách đã mở nằm trên bàn, trên hai chiếc ghế bành và trên tấm thảm gần bàn.
Năm phút trôi qua và người tù không một lần cựa quậy. Mười lăm năm tù đã dạy anh ngồi yên. Nhân viên ngân
hàng gõ ngón tay vào cửa sổ, và người tù không có cử động gì để đáp lại. Sau đó, nhân viên ngân hàng thận trọng mở
niêm phong cửa và tra chìa khóa vào lỗ khóa. Ổ khóa rỉ sét phát ra âm thanh lạo xạo và cánh cửa kêu cọt kẹt. Nhân
viên ngân hàng tưởng sẽ nghe thấy ngay tiếng bước chân và tiếng kêu kinh ngạc, nhưng ba phút trôi qua và căn phòng
vẫn yên lặng như mọi khi. Anh quyết định đi vào.
Trên bàn, một người đàn ông không giống người bình thường đang ngồi bất động. Anh ta là một bộ xương với
lớp da kéo căng trên xương, với những lọn tóc xoăn dài như của phụ nữ và bộ râu bờm xờm. Khuôn mặt anh ta vàng
vọt với một chút màu đất, má anh ta hóp lại, lưng dài và hẹp, và bàn tay chống cái đầu bờm xờm của anh ta gầy guộc
và mảnh khảnh đến nỗi nhìn vào nó thật đáng sợ. Mái tóc ông đã điểm bạc, nhìn khuôn mặt hốc hác, già nua, không ai
tin ông mới ngoài bốn mươi. Anh ấy đã ngủ. . . . Trước cái đầu cúi gằm của anh ta, trên bàn có một tờ giấy, trên đó có
viết một cái gì đó bằng nét chữ rất đẹp.
“Sinh vật đáng thương!” nhân viên ngân hàng nghĩ, “anh ấy đang ngủ và rất có thể đang mơ về hàng triệu đô
la. Và tôi chỉ cần mang người đàn ông sống dở chết dở này, ném anh ta lên giường, dùng gối bóp mạnh anh ta một
chút, và chuyên gia có lương tâm nhất cũng sẽ không tìm thấy dấu hiệu của một cái chết dữ dội. Nhưng trước tiên
chúng ta hãy đọc những gì anh ấy đã viết ở đây. . . .”
Nhân viên ngân hàng lấy trang trên bàn và đọc như sau:
“Mười hai giờ ngày mai, tôi lấy lại tự do và quyền kết giao với những người đàn ông khác, nhưng trước khi rời
căn phòng này và nhìn thấy ánh nắng, tôi nghĩ cần nói vài lời với anh. Với lương tâm trong sáng, tôi nói với bạn, như
trước Chúa, Đấng nhìn thấy tôi, rằng tôi coi thường tự do, cuộc sống và sức khỏe, và tất cả những gì trong sách của
bạn được gọi là những điều tốt đẹp của thế giới. “Mười lăm năm nay tôi chăm chú nghiên cứu cuộc sống trần gian.
Đúng là tôi chưa nhìn thấy trái đất cũng như con người, nhưng trong những cuốn sách của bạn, tôi đã uống rượu thơm,
tôi đã hát những bài hát, tôi đã săn hươu và lợn rừng trong rừng, đã yêu phụ nữ. . . Những người đẹp thanh tao như
những đám mây, được tạo ra bởi sự kỳ diệu của các nhà thơ và thiên tài của bạn, đã đến thăm tôi vào ban đêm, và thì
thầm vào tai tôi những câu chuyện tuyệt vời khiến đầu óc tôi quay cuồng. Trong những cuốn sách của bạn, tôi đã leo
lên các đỉnh Elburz và Mont Blanc, và từ đó tôi đã nhìn thấy mặt trời mọc và đã ngắm nhìn nó vào buổi tối tràn ngập
bầu trời, đại dương và các đỉnh núi bằng vàng và đỏ thẫm. Tôi đã quan sát từ đó những tia chớp lóe lên trên đầu và xé
toạc những đám mây bão. Tôi đã nhìn thấy những cánh rừng, cánh đồng, sông, hồ, thị trấn xanh tươi. Tôi đã nghe tiếng
hát của còi báo động, và tiếng sáo của những người chăn cừu; Tôi đã chạm vào đôi cánh của những con quỷ xinh đẹp
đã bay xuống để trò chuyện với tôi về Chúa. . . . Trong những cuốn sách của bạn, tôi đã ném mình xuống hố sâu không
đáy, thực hiện những phép lạ, tàn sát, đốt cháy các thị trấn, rao giảng những tôn giáo mới, chinh phục toàn bộ vương
quốc. . . .
“Những cuốn sách của bạn đã cho tôi sự khôn ngoan. Tất cả những gì mà tư duy bất ổn của con người đã tạo
ra trong nhiều thời đại đều được nén vào một chiếc la bàn nhỏ trong não tôi. Tôi biết rằng tôi khôn ngoan hơn tất cả
các bạn.
“Và tôi coi thường những cuốn sách của bạn, tôi coi thường sự khôn ngoan và những phước lành của thế giới
này. Tất cả đều vô giá trị, phù du, ảo tưởng và lừa dối, giống như một ảo ảnh. Bạn có thể kiêu hãnh, khôn ngoan và tốt
đẹp, nhưng cái chết sẽ quét sạch bạn khỏi mặt đất như thể bạn chỉ là những con chuột chui rúc dưới sàn nhà, và hậu thế
của bạn, lịch sử của bạn, những thiên tài bất tử của bạn sẽ bị thiêu rụi hoặc đóng băng cùng với quả địa cầu.
“Bạn đã mất lý trí và đi sai đường. Bạn đã lấy sự dối trá làm sự thật, lấy sự gớm ghiếc làm vẻ đẹp. Bạn sẽ ngạc
nhiên nếu, do một số sự kiện kỳ lạ, ếch và thằn lằn đột nhiên mọc trên cây táo và cam thay vì quả, hoặc nếu hoa hồng
bắt đầu có mùi như ngựa đổ mồ hôi; Vì vậy, tôi ngạc nhiên về bạn, người đổi trời lấy đất. Tôi không muốn hiểu bạn.
“Để chứng minh bằng hành động rằng tôi coi thường tất cả những gì các bạn đang sống, tôi từ bỏ hai triệu
người mà tôi từng mơ ước là thiên đường và giờ đây tôi coi thường. Để tước quyền nhận tiền của mình, tôi sẽ rời khỏi
đây năm giờ trước thời gian ấn định, và do đó phá vỡ thỏa thuận. . . .”
Khi nhân viên ngân hàng đọc xong, anh ta đặt trang giấy lên bàn, hôn lên đầu người đàn ông lạ và đi ra khỏi
nhà nghỉ, vừa khóc vừa đi. Chưa bao giờ, ngay cả khi thua lỗ nặng nề trên Sở giao dịch chứng khoán, anh lại cảm thấy
khinh bỉ bản thân mình đến thế. Khi về đến nhà, anh nằm trên giường, nhưng nước mắt và cảm xúc khiến anh không
ngủ được hàng giờ.
Sáng hôm sau, những người canh gác chạy vào với khuôn mặt nhợt nhạt, và nói với anh ta rằng họ đã nhìn thấy
người đàn ông sống trong nhà nghỉ trèo ra khỏi cửa sổ vào vườn, đi đến cổng và biến mất. Người chủ ngân hàng lập
tức cùng với những người hầu đến nhà nghỉ và kiểm tra xem người tù của ông ta có bỏ trốn không. Để tránh khơi dậy
những cuộc nói chuyện không cần thiết, anh lấy trên bàn tờ giấy từ bỏ hàng triệu đô la và khi về nhà, anh khóa nó
trong két sắt chống cháy.
 Plot Summary
- The story traces the consequences of a bet made fifteen years ago at a party that has robbed a
lawyer of years of his life, and almost cost the banker two million rubles.
- "The Bet" traces the actions of the lawyer during his captivity, from reading and drinking
copiously, to putting his new-found knowledge to the test. For the most part, the lawyer lives a
quiet and isolated life in the banker's captivity.
- Ultimately, the lawyer escapes, five hours before his time is up in order to prove a point- once
again, he sacrifices something for his ideals. The banker secretly rejoices in this turn of events,
as he is freed from paying the two million, which would have ruined him financially
 Characters
- Protagonist: the lawyer
- The foil character: the banker.
- Antagonists: the guests and the watchman
 Setting (Page 153)
- Place: at the party
- Time: 15 years ago
- Mood: Interesting, exciting, crowded, tense
- Weather condition: not given
- Social condition:
+ The banker: the host of the party, believe in capital punishment.
+ The lawyer: a young and brave guest, who believes that life imprisonment is the
better option
 Rising action
- External conflict (page 154)
+ The competition of banker-versus-lawyer, supported by the different ways in which the
banker and lawyer value human life.
- Internal conflict (page 156)
+ the lawyer in conflict against himself over what he really believes the value of a life is.
+ The banker is also conflicted as to whether he should kill the prisoner or not after he
realizes that in setting the lawyer free, he will place himself in poverty.
- Man vs Self (the banker and the lawyer):
+ .... now he was afraid to ask himself which were greater, his debts or his assets...
 The turmoil of the banker’s inner thought
the final note that the lawyer wrote
 The conflict of everything the lawyer have ever done and questions what life
really is.
- Man vs Man (the banker vs the lawyer):
+ “...but if one may judge a priori, the death penalty is more moral and more humane than
imprisonment for life...”
- the banker, line 9-10
+ “...but if I had to choose between the death penalty and imprisonment for life, I would
certainly choose the second...”
- the lawyer, line 18-19
->Turn into a bet after the argument.
 Climax (page 157-158)
The banker enters the prisoner's lodge with the intent to murder the lawyer. Just in time, he discovers a
letter in which the lawyer announces his decision to renounce the world of material wealth and forfeit
the bet that has ultimately driven the banker nearly to the point of homicide.
 Falling action (page 158)
The banker cries and kisses the prisoner with relief. The next day, watchmen alert the banker of the
lawyer's escape, and the banker is unsurprised. He walks over, takes the letter from the lodge, and locks
it in a fireproof safe.
 Resolution
- The story is left rather open-ended, with the reader left with a sense that the story hasn't
finished.
- What ultimately is the fate of the lawyer? Does he live out his days happily? Is the banker able
to live remorse-free, feeling no guilt over taking so many years away from a young, bright
man? Maybe the old banker realized the vanity and emptiness of his life; we will never know.
 Main theme
Life imprisonment is better than death
 Moral lesson
“The Bet” teaches us about the harsh truth of death and that time is the great teacher, even a proud and
wealthy man fails before death and surrenders himself before the hardships that time puts forward. No
matter how much wealth he has everything fades away but one should strive for true wisdom and
knowledge. Because wealth, beauty that makes a person proud might fade away but knowledge stays
with us till the end.
 Point of view
It is through the limited engagement inside the banker's head that we are given subjective entry into the mental
state of the lawyer

Cemetery path
Ivan là một người đàn ông nhỏ bé rụt rè. Rụt rè đến nỗi dân làng gọi anh ta là ÒBồ câu,Ó hoặc chế giễu anh ta
với danh hiệu ÒIvan Bạo chúa.Ó Mỗi đêm Ivan dừng lại ở quán rượu nằm bên rìa nghĩa trang của làng. Ivan không
bao giờ băng qua nghĩa trang để đến căn lều hiu quạnh của mình ở phía bên kia. Con đường xuyên qua nghĩa trang sẽ
tiết kiệm cho anh nhiều phút, nhưng anh chưa bao giờ đi qua nó - kể cả trong ánh trăng tròn.
Vào một đêm mùa đông muộn, khi gió lạnh và tuyết ập vào quán rượu, các khách hàng bắt đầu chế nhạo quen
thuộc của họ. "Mẹ của Ivan đã sợ hãi trước một con chim hoàng yến khi bà mang anh ấy trong bụng mẹ." "Ivan khủng
khiếp - Ivan khủng khiếp nhút nhát."
Sự phản đối bệnh hoạn của Ivan chỉ khiến họ chế nhạo, và họ đã chế nhạo một cách tàn nhẫn khi trung úy
Cossack trẻ tuổi đưa ra lời thách thức khủng khiếp của anh ta đối với con mồi của họ.
"Bạn là một con chim bồ câu, Ivan. Bạn sẽ đi bộ quanh nghĩa trang trong cái lạnh này nhưng bạn không dám
băng qua nghĩa trang."
Ivan thì thầm, "Không có gì để vượt qua nghĩa trang, Trung úy. Nó chẳng là gì ngoài trái đất, giống như tất
cả các trái đất khác."
Viên trung úy kêu lên, "Vậy thì thử thách! Tối nay hãy băng qua nghĩa trang, Ivan, và tôi" sẽ cho anh năm rúp
Ð năm rúp vàng!"
Có lẽ đó là vodka. Có lẽ đó là sự cám dỗ của năm rúp vàng. Không ai biết tại sao Ivan, đang mấp máy môi,
đột ngột nói: Vâng, thưa Trung úy. Tôi sẽ băng qua nghĩa trang!
Quán rượu vang lên với sự hoài nghi của họ. Trung úy nháy mắt với những người đàn ông và tháo thanh kiếm
của mình. "Đây, Ivan. Khi bạn đến trung tâm nghĩa trang, trước ngôi mộ lớn nhất, hãy cắm thanh kiếm xuống đất. Sáng
mai chúng ta sẽ đến đó. Và nếu thanh kiếm nằm trong lòng đất - năm rúp vàng cho bạn!"
Ivan lấy thanh kiếm. Những người đàn ông nâng cốc chúc mừng: "Gửi Ivan Bạo chúa!" Họ cười phá lên.
Gió hú xung quanh Ivan khi anh đóng cửa quán rượu lại sau lưng. Cái lạnh sắc như dao. Anh cài khuy chiếc
áo khoác dài và băng qua con đường đất. Anh có thể nghe thấy giọng của viên trung úy, to hơn những người khác, hét
theo anh, "Năm rúp, bồ câu! Nếu anh còn sống!"
Ivan đẩy cổng nghĩa trang ra. Anh bước nhanh. "Trái đất, chỉ là trái đấtÉgiống như bất kỳ trái đất nào
khác." Nhưng bóng tối là một nỗi sợ hãi lớn. "Năm rúp vàng..." Gió thổi dữ dội và thanh kiếm lạnh như băng trong tay
anh. Ivan rùng mình dưới chiếc áo khoác dài và dày và chạy khập khiễng.
Anh nhận ra ngôi mộ lớn. Anh ấy hẳn đã khóc nức nở - điều đó đã bị chìm trong gió. Và anh ta quỳ xuống,
lạnh lùng và kinh hoàng, cắm thanh kiếm xuống nền đất cứng. Với nắm đấm của mình, anh ta đập nó xuống chuôi kiếm.
Nó được làm xong rồi. Nghĩa trang... Thử thách... năm rúp vàng.
Ivan bắt đầu đứng dậy. Nhưng anh không thể di chuyển. Một cái gì đó giữ anh ta lại. Một cái gì đó siết chặt
anh ta trong một sự nắm giữ kiên cường và không thể lay chuyển. Ivan giật giật, lảo đảo và kéo - thở hổn hển trong cơn
hoảng loạn, run rẩy vì một nỗi sợ hãi khủng khiếp. Nhưng một cái gì đó đã giữ Ivan. Anh ta kêu lên kinh hoàng, rồi
phát ra những tiếng ọc ọc vô nghĩa.
Sáng hôm sau, họ tìm thấy Ivan trên mặt đất trước ngôi mộ ở trung tâm nghĩa trang. Khuôn mặt của anh ta
không phải của một người đàn ông bị đóng băng, mà là của một người đàn ông bị giết bởi một nỗi kinh hoàng vô danh
nào đó. Và thanh kiếm của trung úy nằm dưới đất nơi Ivan đã nện nó - xuyên qua những nếp gấp kéo lê của chiếc áo
khoác dài của anh ta.

Let’s go home
 THE SUMMARY
The story was about the old man who had high blood pressure and he changed his personality after his
serious stroke. Before being ill, he was a patriarchal man and his wife was sweet but as soon as he felt
in serious illness, he was taken care wholeheartedly by his wife.
After a while , he became milder and somehow his wife became bossy. One day, they come their eldest
son’s house in the beach city to treat his eczema and visited their new-born grandson. The process of
treatment took place nearly 2 months.
Their son and daughter-in-law wanted them to stay until Tet holiday but he rejected though his wife
agreed. He insisted of leaving his son’ house to return home because he partly didn’t want to be a
burden of their children when he got serious sickness.
Moreover, the was another reason that he wanted to take a bath in his hometown’s river because he
seemed unwell in the nearly days. As soon as they reached home, he said to his wife a simple sentence
which had been repeated many times “ Let’s go home”.
 CHARACTERS- 5 characters
- Protagonists:
+ The old man
+ The wife of the old man
- Antagonists:
+ The son
+ The daughter-in-law
+ The grandson
 Setting (Page 80)
- Place: At the coastal city
- Time: Morning
- Social Condition: The old man suffered from high blood pressure
- Weather Condition: Beautiful, favorable
- Atmosphere: Optimistic, happy, enjoyable
 Rising action
The old man felt that the salty sea water was infiltrating his body through his feet. It was good to be at
the sea, much better than by the river of the small river of his native place. He was allowed to soak his
feet for thirty minutes only. He opened his eyes, look at the clear water. “ Someday, when I’m all alone
here, I’ll soak my feet for hours”, he told himself. He felt very optimistic.
He didn’t want to make his wife sad. Formerly, he had been very bossy and his wife had been meek, not
daring to look up at him. If the smallest thing in the house was not to his linking, he would stare at her
and she would obey his upspoken bidding at once.
 Internal
- The old man vs himself
“The old man looked upwards and counted the floors ……someday, when I’m alone, I’ll have
to count them” (P80,L8) “someday, when I’m alone here, I’ll soak my feet for hours”
(P81,L10) “He became much milder after his sickness.”(P81,L23)
- “The old woman vs herself
“ She became bossy…..”, she used to be a meek wife but after his serious illness, she became
patriarchal.
 External
- The old Man vs his wife:
The wife wanted her husband to go home “stop it, stop it, stop it”(P80,L6)
Wanting to go back his own homeland (In the morning, the sea was calm, as usual. The old man
was upset, in the end he would have to do every thing of his wife firmly: “ Let’s go home,
dear”)(P82,L21)
(“Don’t be angry with me….let’s go home”)(P82,L30)
- The old Man vs situation
The old man got eczema (P80,L10) and high blood pressure (P81,L19). He became milder.
 Climax
The old man went up to his wife and said in a very serious voice “Last night I had a strange dream.
There must be something wrong with our tombs at home. I’m greatly worried about them”. His wife
was very frightened. And the young couple could do nothing but watch their parents pack.
 Falling action
He confessed that he didn’t have any dream about the tombs but about the small river flowing through
their village. He lied to his wife and son just because he wanted to get back home, wanted not to be his
son’s burden.
( P83,L8)
 Resolution
He was going away from the sea. He would not have chance to go alone and count the number of floors
on that building, or to put his feet in the clear sea water again. As soon as they reached home, he took a
long breath and smiled. “Let’s go home”.(the last paragraph)
 Main Theme
“East or West, home is best”.
“Home sweet home”
 Point of view
Through the story, the old man was changed after being taken care by his wife, from a patriarchal man
to a milder man by receiving his wife’s consideration. Didn’t listen to his son’s offer, he just wanted to
go home no matter what kinds of good things, conditions which his son could give him. Only in his
hometown that he could find the absolute satisfaction.

You might also like