Professional Documents
Culture Documents
Tràng Giang
Tràng Giang
MB
-Chung toàn bài:
Đến với phong trào thơ mới ta được hòa mình trong vườn thơ đầy hương sắc Tuyệt diệu
của các thi nhân ta không khỏi rạo rực hứng khởi trước những vần thơ táo bạo tràn đầy năng
lượng mê hoặc của Xuân Diệu không khỏi buồn man mác trước Hồn thơ trong sáng của Thế
Lữ thổn thức trước hình ảnh thơ đầy kì dị của Chế Lan Viên say sưa trước Hồn thơ Quê bình dị
và thân thương của Nguyễn Bính Và đặc biệt đến với thơ Huy Cận ta bắt gặp nét buồn riêng
biệt độc đáo đó là nỗi buồn sầu rợn ngập u hoài trước vũ trụ mênh mang dường như chân trời
của những nỗi buồn của nhà thơ Cứu Thế dài vô tận bài thơ Tràng giang là tác phẩm tiêu biểu
cho nét phong cách đó của Huy Cận
KB Tràng Giang
-Từng đoạn:
+) Đoạn 1: Bức tranh thiên nhiên và tâm trạng nhà thơ
+) Đoạn 2: Nét đẹp kỳ vĩ của thiên nhiên, tâm sự yêu nước thầm kín của nhà thơ
TB
-Luận điểm 1: HCST VV :
- Bài thơ được viết vào mùa thu năm 1939
- Cảm hứng sáng tác được khơi gợi từ hình ảnh sông Hồng mênh mông sóng nước,
bốn bề bao la, vắng lặng
-> Gợi ko khí cổ kính khái quát nỗi buồn mênh mang rợn ngợp
+) Lời đề từ: 'bâng khuâng trời rộng nhớ sông dài'
-nỗi buồn sâu lan tỏa nhẹ nhàng mà sâu lắng trước cảnh sông dài trời rộng
-tạo nên vẻ đẹp hài hòa vừa cổ điển tràng giang với hiện đại của chàng thanh niên thời
thơ mới
-Luận điểm 2:
+) 3 khổ thơ đầu: Bức tranh thiên nhiên và tâm trạng của nhà thơ
+) khổ cuối: Nét đẹp kỳ vĩ thiên nhiên, tâm sự yêu nước thầm kín của nhà thơ
+) Mạch cảm xúc chung của bài thơ : Bài thơ được viết vào mùa thu năm 1939. Cảm
hứng sáng tác được khơi gợi từ hình ảnh sông Hồng mênh mông sóng nước, bốn bề
bao la, vắng lặng
-Luận điểm 3:
+) 3 khổ đầu
Khổ 1:
‘ Sóng gợn tràng giang buồn điệp điệp
Con thuyền xuôi mái nước song song.
Thuyền về nước lại, sầu trăm ngả;
Củi một cành khô lạc mấy dòng.’
-Cảnh vật: cồn nhỏ lơ thơ, gió đìu hiu, cây cối lơ thơ gợi lên cái vắng lặng, lạnh lẽo, cô đơn đến
rợn ngợp
-Âm thanh: tiếng chợ chiều gợi lên cái mơ hồ, âm thanh yếu ớt gợi thêm khó khăn tàn tạ, vắng
vẻ
-Hình ảnh
+) ‘Trời sâu chót vót’ biết sẽ là ‘cao chót vót’ Nhưng tác giả dùng từ ‘sâu chót vót’ cho thấy cách
dùng từ tài tình. Ta như thấy bầu trời được nâng cao hơn khoáng đã hơn không gian được mở
rộng ra cả chiều rộng chiều cao và chiều sâu
+)Sông Dài trời rộng đối lập với bến cô liêu gợi tả sự tương phản giữa cái bé cái vô cùng
nhưng không làm cho cuộc sống động mà càng chìm sâu vào tĩnh lặng cô đơn hiu quạnh
-> Với cách gieo cần tài tình âm hưởng trầm bổng Huy Cận đã cố tình tìm sự giao cảm với vũ
trụ cao rộng nhưng tất cả đều đóng kín
Khổ 3:
‘Bèo dạt về đâu, hàng nối hàng;
Mênh mông không một chuyến đò ngang.
Không cầu gợi chút niềm thân mật,
Lặng lẽ bờ xanh tiếp bãi vàng.’
-Những lớp bèo nối nhau trôi dạt trên sông hình ảnh ước lệ diễn tả tác phẩm kiếp người chìm
nổi những bờ xanh tiếp bãi vàng lặng lẽ
-Không cầu đò không có sự giao lưu kết nối đôi bờ. Cảnh có thêm màu sắc nhưng chỉ càng
buồn, chia lìa hơn
-Câu hỏi ‘về đâu’ gợi cái bơ vơ lạc loài của kiếp người vô định
-Từ ‘Không’ lặp lại nhiều lần càng như nhấn mạnh sự hiu quạnh vắng lặng của hơi ấm người
cảnh vật hoang vắng
-> Niềm Tha thiết với thiên nhiên tạo vật, một bức tranh thiên nhiên thấm đượm tình người,
mang nặng hơi buồn Bâng Khuâng, nỗi Bơ Vơ của kiếp người. nhưng đằng sau nỗi buồn về
sông núi là nỗi buồn của người dân thuộc địa trước cảnh giang sơn bị mất chủ quyền
+) Khổ cuối:
‘Lớp lớp mây cao đùn núi bạc,
Chim nghiêng cánh nhỏ: bóng chiều sa.
Lòng quê dợn dợn vời con nước,
Không khói hoàng hôn cũng nhớ nhà.’
KB:
Có hai thứ ấn tượng còn đọng lại sau khi đọc xong bài thơ là không gian vô cùng vô tận của
ngoại cảnh và nỗi buồn nỗi cô đơn không giới hạn của lòng người. cả hai như cùng kích ứng để
càng rộng, càng lớn thì càng buồn, càng cô đơn khiến bài thơ như chất chứa, tích tụ nỗi sầu
của cả ngàn năm lại vậy. nhưng vượt lên trên hết bút pháp đặc trưng và nhuần nhuyễn giữa
chất Cổ điển và hiện đại vẽ nên một bức tranh thiên nhiên thật đẹp. dẫu có buồn song người
đọc vẫn nhìn thấy một tình yêu quê hương đất nước thầm kín hiện lên trong Tràng Giang