Professional Documents
Culture Documents
Chuong 4
Chuong 4
LÝ THIẾT
NĂM 2009
CHƯƠNG 4: KHẢO SÁT TÍNH ỔN ĐỊNH CỦA HỆ THỐNG
Hệ thống được gọi là ở trạng thái ổn định, nếu với tín hiệu vào
bị chặn thì đáp ứng của hệ thống cũng bị chặn (Bounded Input
Bounded Output = BIBO)
Yêu cầu đầu tiên của hệ thống ĐKTĐ là hệ thống phải giữ
được trạng thái ổn định khi chịu tác động của tín hiệu vào và
chịu ảnh hưởng của nhiễu lên hệ thống.
Hệ phi tuyến có thể ổn định trng phạm vi hẹp khi độ lệch ban
đầu nhỏ và không ổn định trong phạm vi rộng nếu độ lệch ban
đầu là lớn.
4.1 KHÁI NIỆM VỀ ỔN ĐỊNH
4.1.1 Định nghĩa
Đối với hệ tuyến tính đặc tính của quá trình quá độ không phụ
thuộc vào giá trị tác động kích thích. Tính ổn định của hệ tuyến
tính không phụ thuộc vào thể loại và giá trị của tín hiệu vào và
trong hệ tuyến tính chỉ tồn tại một trạng thái cân bằng.
Phân biệt ba trạng thái cân bằng:
- Biên giới ổn định
- ổn định
- và không ổn định
4.1 KHÁI NIỆM VỀ ỔN ĐỊNH
c
4.1.1 Định nghĩa
a
b d
Trên hình vẽ ta thấy nếu thay đổi nhỏ trạng thái cân bằng của
quả cầu, chẳn hạn cho nó một vận tốc nhỏ ban đầu đủ bé thì
quả cầu sẽ tiến tới một trạng thái cân bằng mới vị trí a, hoặc sẽ
dao động quanh vị trí cân bằng vị trí b và vị trí d, hoặc sẽ
không về trạng thái ban đầu vị trí c. Trong trường hợp đầu, ta
có vị trí cân bằng ở biên giới ổn định, trường hợp sau là ổn
định trường hợp thứ ba là không ổn định.
4.1 KHÁI NIỆM VỀ ỔN ĐỊNH
c
4.1.1 Định nghĩa
a
b d
Cũng ở vị trí b và vị trí d, nếu quả cầu với độ lệch ban đầu lớn
thì cũng sẽ không trở vể trạng thái ban đầu được - hai trạng
thái b và d chỉ ổn định trong phạm vi hẹp mà không ổn định
trong phạm vi rộng.
Trong trường hợp này việc khảo sát tính ổn định được giới hạn
cho các hệ tuyến tính bất biến theo thời gian. Đó là những hệ
thống mô tả bằng phương trình vi phân tuyến tính hệ số hằng
và có thể áp dụng được nguyên lý xếp chồng.
4.1 KHÁI NIỆM VỀ ỔN ĐỊNH
4.1.2 Ổn định của hệ thống tuyến tính
Một hệ thống ĐKTĐ được biểu diễn bằng phương trình vi
phân dạng tổng quát:
n n 1
d c(t ) d c(t ) dc(t )
a0 a1 ... an 1 an c(t )
dt n dt n 1 dt
d m r (t ) d m 1r (t ) dr (t )
b0 m
b1 m 1
... bm 1 bm r (t ) (4.1
dt dt dt
Phương trình (4.1) ứng với tín hiệu vào hệ thống là r(t) và tính
hiệu ra c(t). Hàm truyền đạt của hệ thống được mô tả bằng
(4.1) có dạng:
C (s) b0 s b1 s ... bm1 s bm B(s)
m m 1
G( s) (4.2)
R(s) a0 s a1 s ... an1 s an A(s)
n n 1
4.1 KHÁI NIỆM VỀ ỔN ĐỊNH
4.1.2 Ổn định của hệ thống tuyến tính
Dạng nghiệm đặc trưng cho quá trình quá độ trong hệ thống:
n
cqđ (t ) i e pi t
(4.4)
i 1
Trong đó pi là nghiệm của phương trình đặc tính:
n 1
A( s) a0 s a1s
n
... an1s an 0 (4.5)
pi có thể là nghiệm thực cũng có thể là nghiệm phức liên hợp
và được gọi là nghiệm cực của hệ thống. Đa thức mẫu số hàm
truyền đạt là A(s) bậc n do đó hệ thống có n nghiệm cực pi
(Pole), i = 1, 2, …, n
4.1 KHÁI NIỆM VỀ ỔN ĐỊNH
4.1.2 Ổn định của hệ thống tuyến tính
Zero là nghiệm của phương trinh B(s) = 0. Tử số hàm truyền
đạt G(s) là đa thức bậc m (m < n) nên hệ thống có m nghiệm
zero - zj với j = 1, 2, …, m.
Trong phương trình (4.4) hệ số i là hằng số phụ thuộc vào
thông số của hệ và trạng thái ban đầu.
pi i ji (4.8)
0 Nếu i < 0 Hệ ổn định
2Me it cos( t ) nếu pi là nghiệm phức (Hệ ở biên
lim i e pi t
i i
giới ổn định)
i Nếu i = 0 nếu pi là nghiệm thực
t
Re
0
3 – Hệ thống ở biên giới ổn định nếu có dù chỉ là một nghiệm
có phần thực bằng không còn lại là các nghiệm có phần thực
âm (một nghiệm hoặc một cặp nghiệm phức liên hợp nằm trên
trục ảo).
Vùng ổn định của hệ thống là nửa trái mặt phẳng phức số S.
Đáp ứng quá độ có thể do động hoặc không dao động tương
ứng với nghiệm của phương trình đặc tính là nghiệm phức hay
nghiệm thực.
4.1 KHÁI NIỆM VỀ ỔN ĐỊNH
4.1.2 Ổn định của hệ thống tuyến tính
Tất cả các phương pháp khảo sát ổn định đều xét đến phương
trình đặc tính (4.9) theo một các nào đó. Tổng quát, ba cách
đánh giá sau đây thường được dùng để xét ổn định:
1- Tiêu chuẩn ổn định đại số Routh - Hurwitz.
2- Tiêu chuẩn ổn định tần số Mikailov - Nyquist - Bode.
3- Phương pháp chia miền ổn định và phương pháp quỷ đạo
nghiệm số.
4.2 TIÊU CHUẨN ỔN ĐỊNH ĐẠI SỐ
4.2.1 Điều kiện cần
Điều kiện cần để hệ thống ổn định là tất cả các hệ số của
phương trình đặc trưng phải khác 0 và cùng dấu.
Bảng Routh:
c11
3 sn-2 c31=c12-3c22 c32=c13-3c23 c33=c14-3c24 c34=c15-3c25 -
c21
c21
4 sn-3 c41=c22-4c32 c42=c23-4c33 c43=c24-4c34 c44=c25-4c35 -
c31
- - - - - - -
cn 2,1
n s0 cn1=cn-2,2-ncn-1,2
cn 1,1
4.2 TIÊU CHUẨN ỔN ĐỊNH ĐẠI SỐ
4.2.2 Tiêu chuẩn ổn định Routh
Ví dụ 1: Hãy xét tính ổn định của hệ thống có phương trình
đặc trưng là:
s 4 4 s 3 5s 2 2 s 1 0
Giải: Bảng Routh
s4 1 5 1
S3 4 2 0
1 1 9
3 S2 5 2 1
4 4 2
8 8 10
4 S1 2 1 0
9 9 9
81
5 S0 1
20
4.2 TIÊU CHUẨN ỔN ĐỊNH ĐẠI SỐ
4.2.2 Tiêu chuẩn ổn định Routh
Vì tất cả các phần tử cột 1 bảng Routh đều dương nên tất cả
các nghiệm của phương trình đặc trưng đều nằm bên trái mặt
phẳng phức, do đó hệ thống ổn định.
4.2 TIÊU CHUẨN ỔN ĐỊNH ĐẠI SỐ
4.2.2 Tiêu chuẩn ổn định Routh
Ví dụ 2: Hãy xét tính ổn định của hệ thống có sơ đồ khối như
sau:
R(s) C(s)
G(s)
H(s)
50 1
G( s) H ( s)
s( s 3)( s 2 s 5) s2
4.2 TIÊU CHUẨN ỔN ĐỊNH ĐẠI SỐ
4.2.2 Tiêu chuẩn ổn định Routh
1 G (s) H (s) 0
50 1
1 . 0
s( s 3)( s s 5) ( s 2)
2
Bảng Routh:
s5 1 16 30
s4 6 31 50
1 1
3 S3 16 31 10,83 30
1
50 21, 67 0
6 6 6
6 6
4 S2 31 21, 67 18, 99 50
10,83 10,83
10,83 10,83
5 S1 21, 67 50 6,84 0
18, 99 18, 99
S0 50
Vì các phần tử ở cột 1 bảng Routh đổi dấu hai lần nên phương
trình đặc tính đều có 2 nghiệm nằm bên phải mặt phằng phức,
do đó hệ thống không ổn định.
4.2 TIÊU CHUẨN ỔN ĐỊNH ĐẠI SỐ
4.2.2 Tiêu chuẩn ổn định Routh
Ví dụ 3: Cho hệ thống có sơ đồ khối như hình vẽ. Hãy xác
định điều kiện của K để hệ thống ổn định.
R(s) C(s)
G(s)
K
G( s) 2
s( s s 1)( s 2)
4.2 TIÊU CHUẨN ỔN ĐỊNH ĐẠI SỐ
4.2.2 Tiêu chuẩn ổn định Routh
1 G( s) 0
K
1 2 0
s( s s 1)( s 2)
s(s 2 s 1)( s 2) K 0
s 3s 3s 2s K 0
4 3 2
4.2 TIÊU CHUẨN ỔN ĐỊNH ĐẠI SỐ
4.2.2 Tiêu chuẩn ổn định Routh
Bảng Routh: s 3s 3s 2s K 0
4 3 2
s4 1 3 K
S3 3 2 0
1 1 7
3 S2 3 2 K
3 3 3
9 9
4 S1 2 K 0
7 7
S0 K
4.2 TIÊU CHUẨN ỔN ĐỊNH ĐẠI SỐ
4.2.2 Tiêu chuẩn ổn định Routh
Trường hợp 1: nếu có hệ số ở cột 1 của hàng nào đó bằng 0
thì ta thay hệ số bằng 0 ở cột 1 bởi số dương, nhỏ tùy ý, sau
đó quá trình tính toán được tiếp tục.
4.2 TIÊU CHUẨN ỔN ĐỊNH ĐẠI SỐ
4.2.2 Tiêu chuẩn ổn định Routh
Ví dụ 4: Hãy xét tính ổn định của hệ thống có phương trình
đặc trưng là: s 2 s 4 s 8s 3 0
4 3 2
s4 1 4 3
s3 2 8 0
1 1
3 s2 4 80 3
2 2
s2 >0 3
2 2
4 s1 8 30 0
s0 3
4.2 TIÊU CHUẨN ỔN ĐỊNH ĐẠI SỐ
4.2.2 Tiêu chuẩn ổn định Routh
Vì các hệ số ở cột 1 bảng Routh đổi dấu hai lần nên phương
trình đặc tính của hệ thống có hai nghiệm nằm bên phải mặt
phẳng phức, do đó hệ thống không ổn định.
Trường hợp 2: nếu tất cả các hệ số của hàng nào đó bằng 0:
- Thành lập đa thức phụ từ các hệ số của hàm trước hàng có tất
cả các hệ số bằng 0, gọi đa thức đó là Ap(s).
-Thay hàng có tất cả các hệ số bằng 0 bởi một hàng khác có
các hệ số chính là các hệ số của dAp ( s ) . Sau đó quá trình tính
ds
toán tiếp tục.
Chú ý: nghiệm của đa thức Ap(s) cũng chính là nghiệm của
phương trình đặc trưng.
4.2 TIÊU CHUẨN ỔN ĐỊNH ĐẠI SỐ
4.2.2 Tiêu chuẩn ổn định Routh
Ví dụ 5: Hãy xét tính ổn định của hệ thống có phương trình
đặc trưng là:
s 4 s 8s 8s 7 s 4 0
5 4 3 2
Xác định số nghiệm của phương trình đặc trưng nằm bên trái,
phải hay trên trục ảo của của mặt phẳng phức?
4.2 TIÊU CHUẨN ỔN ĐỊNH ĐẠI SỐ
4.2.2 Tiêu chuẩn ổn định Routh
s5 1 8 7
s4 4 8 4
1
3 s3 8
1
86 7
1
46
4 4 4
4 4
4 s2 8 6 4 4
6 6
6 6
5 s1 6 4 0 0
4 4
s1 8 0
4 4
5 S0 3 03
8 8
4.2 TIÊU CHUẨN ỔN ĐỊNH ĐẠI SỐ
4.2.2 Tiêu chuẩn ổn định Routh
dAp ( s)
Đa thức phụ: Ap ( s) 4s 4 8s 0
2
ds
Nghiệm của đa thức phụ cũng chính là nghiệm của phương
trình đặc trưng:
Ap (s) 4s 2 4 0 s j
Kết luận:
- Các hệ số cột 1 bảng Routh không đổi dấu nên phương trình
đặc trưng không có nghiệm nằm bên phải mặt phẳng phức.
- Phương trình đặc trưng có hai nghiệm nằm trên trục ảo.
- Số nghiệm nằm bên trái mặt phẳng phức là 5 - 2 = 3.
Hệ thống ở biên giới ổn định.
4.2 TIÊU CHUẨN ỔN ĐỊNH ĐẠI SỐ
4.2.3 Tiêu chuẩn ổn định Hurwitz
- Hàng chẵn của ma trận Hurwitz gồm các hệ số chỉ số chẵn
theo thứ tự tăng dần nếu ở bên phải đường chéo và giảm dần
nếu ở bên trái đường chéo.
a1 a3 a5 a7 0
a a2 a4 a6 0
0
0 a1 a3 a5 0
0 a0 a2 a4 0
0 an
4.2 TIÊU CHUẨN ỔN ĐỊNH ĐẠI SỐ
4.2.3 Tiêu chuẩn ổn định Hurwitz
Giải: a1 a3 0 4 2 0
a a 0 1 3 0
Ma trận Hurwitz:
0 2
0 a1 a3 0 4 2
4.2 TIÊU CHUẨN ỔN ĐỊNH ĐẠI SỐ
4.2.3 Tiêu chuẩn ổn định Hurwitz
Vì tất cả các định thức con chứa đường chéo của ma trận
Hurwitz đều dương nên hệ thống ổn định.
4.3 PHƯƠNG PHÁP QUỶ ĐẠO NGHIỆM SỐ
4.3.1 Khái niệm
K = 5: s1 = - 2 + j s2 = - 2 - j
K = 6: s1 = - 2 + j1,414 s2 = - 2 - j1,414
K = 7: s1 = - 2 + j1,732 s2 = - 2 - j1,732
K = 8: s1 = - 2 + j2 s2 = - 2 - j2
Vẽ các nhiệm của phương trình (4.10) tương ứng với các giá
trị của K lên mặt phẳng phức. Nếu cho K thay đổi liên tục từ 0
đến +, tập hợp tất cả các nghiệm của phương trình (4.10) tạo
thành đường đậm nét như trên hình vẽ. Đường đậm nét trên
hình vẽ được gọi là quỷ đạo nghiệm số.
4.3 PHƯƠNG PHÁP QUỶ ĐẠO NGHIỆM SỐ
4.3.1 Khái niệm Im s
+ 2j
+ 1j
Re
-4 -3 -2 -1 0
- 1j
- 2j
Định nghĩa:
Quỹ đạo nghiệm số là tập hợp tất cả các nghiệm của phương
trình đặc tính của hệ thống khi khi có một thông số nào đó
trong hệ thống thay đổi từ 0 đến .
4.3 PHƯƠNG PHÁP QUỶ ĐẠO NGHIỆM SỐ
4.3.2 Quy tắc vẽ quỷ đạo nghiệm số
Xét hệ thống có sơ đồ khối sau:
R(s) C(s)
G(s)
H(s)
Phương trình đặc tính của hệ:
1 G( s).H ( s) 0 (4.11)
Muốn áp dụng các quy tắc vẽ quỷ đạo nghiệm số, trước tiên ta
phải biến đổi tương đương phương trình đặc tính về dạng:
N ( s)
1 K 0 (4.12)
D( s )
trong đó K là thông số thay đổi.
4.3 PHƯƠNG PHÁP QUỶ ĐẠO NGHIỆM SỐ
4.3.2 Quy tắc vẽ quỷ đạo nghiệm số
Đặt: N ( s)
G0 K
D( s )
Gọi n là số cực của G0(s), m là số zero của G0(s), phương trình
(4.12) trở thành:
1 G0 (s) 0
Sau đây là 11 quy tắc vẽ quỷ đạo nghiệm số của hệ thống có
phương trình đặc tính có dạng (4.12);
Quy tắc 1: Số nhánh của quỷ đạo nghiệm số = bậc của phương
trình đặc tính = số cực của G0(s) = n.
Quy tắc 2: Khi K = 0: các nhánh của quỷ đạo nghiệm số xuất
phát từ các cực của G0(s).
Quy tắc 3: Quỷ đạo nghiệm số đối xứng qua trục thực.
Quy tắc 4: Một điểm trên trục thực thuộc về quỷ đạo nghiệm
số nếu tổng số cực và zero của G0(s) bên phải nó là một số lẽ.
4.3 PHƯƠNG PHÁP QUỶ ĐẠO NGHIỆM SỐ
4.3.2 Quy tắc vẽ quỷ đạo nghiệm số
Quy tắc 5: Góc tạo bởi đường tiệm cận của quỷ đạo nghiệm
số với trục thực xác định bởi:
(2l 1)
(l 0, 1, 2...) (4.13)
nm
Quy tắc 6: Giao điểm giữa các tiệm cận với trục thực là điểm
A xác định bởi: n m
Dạng hình học của công thức trên là: j = 1800 + ( góc từ các
zero đến cực pj) - ( góc từ các cực còn lại đến cực pj).
4.3 PHƯƠNG PHÁP QUỶ ĐẠO NGHIỆM SỐ
4.3.2 Quy tắc vẽ quỷ đạo nghiệm số
Quy tắc 10: Tổng các nghiệm là hằng số khi K thay đổi từ 0
đến +
Quy tắc 11: Hệ số khuếch đại dọc theo quỷ đạo nghiệm số có
thể xác định từ điều kiện biên độ
N ( s)
K. 1 (4.16)
D( s )
4.3 PHƯƠNG PHÁP QUỶ ĐẠO NGHIỆM SỐ
4.3.2 Quy tắc vẽ quỷ đạo nghiệm số
Ví dụ 7: Cho hệ thống tự động có sơ đồ khối như sau:
Ví dụ 7: Cho hệ thống tự động có sơ đồ khối như sau:
R(s) C(s)
G(s) K
G( s)
s( s 2)( s 3)
K
1 G( s) 0 1 0 (1)
s( s 2)( s 3)
4.3 PHƯƠNG PHÁP QUỶ ĐẠO NGHIỆM SỐ
4.3.2 Quy tắc vẽ quỷ đạo nghiệm số
Các cực: ba cực: p1 = 0 , p2 = - 2 ; p3 = -3
Các zero: không có.
QĐNS gồm có ba nhánh xuất phát từ các cực khi K = 0.
Khi K +, ba nhánh của quỷ đạo nghiệm số sẽ tiến đến vô
cùng theo các tiệm cận xác định bởi:
- Góc giữa các tiệm cận và trục thực:
1 3 (l 0)
(2l 1) (2l 1)
2 (l 1)
nm 30 3
3 (l 1)
4.3 PHƯƠNG PHÁP QUỶ ĐẠO NGHIỆM SỐ
4.3.2 Quy tắc vẽ quỷ đạo nghiệm số
- Giao điểm giữa các tiệm cận và trục thực:
OA
cùc zero [0 (2) (3) 0
5
nm 3-0 3
dK
- Điểm tách nhập là nghiệm của phương trình 0
ds
Ta có (1) k s(s 2)( s 3) (s 5s 6s)
3 2
dK
(3s 10s 6)
2
ds
dK s1 2,549 (lo¹i )
0 (3s 10s 6) 0
2
Do đó
ds s2 0,785
4.3 PHƯƠNG PHÁP QUỶ ĐẠO NGHIỆM SỐ
4.3.2 Quy tắc vẽ quỷ đạo nghiệm số
- Giao điểm của QĐNS với trục ảo có thể xác định bằng một
trong hai cách sau đây:
Cách 1:
Áp dụng tiêu chuẩn Routh
Ta có (1) s 5s 6s K 0
3 2
(2)
s3 1 6
s2 5 K
1 1
3 s1 6 K 0
5 5
s0 K
4.3 PHƯƠNG PHÁP QUỶ ĐẠO NGHIỆM SỐ
4.3.2 Quy tắc vẽ quỷ đạo nghiệm số
s1 5
s 5s 6s 30 0 s2 j 6
3 2
s j 6
3
4.3 PHƯƠNG PHÁP QUỶ ĐẠO NGHIỆM SỐ
4.3.2 Quy tắc vẽ quỷ đạo nghiệm số
Cách 2:
Giao điểm (nếu có) của QĐNS và trục ảo phải có dạng s = j.
Thay s = j vào phương trình (1) ta được:
( j ) 5( j ) 6( j ) K 0
3 2
j 3 5 2 6 j K 0
3 6 0
5 2 K 0
4.3 PHƯƠNG PHÁP QUỶ ĐẠO NGHIỆM SỐ
4.3.2 Quy tắc vẽ quỷ đạo nghiệm số
Im s
0
K 0 j 6
6
K 30 0
Re
-3 -2
j 6
4.3 PHƯƠNG PHÁP QUỶ ĐẠO NGHIỆM SỐ
4.3.2 Quy tắc vẽ quỷ đạo nghiệm số
Ví dụ 8: Cho hệ thống hồi tiếp âm đơn vị, trong đó hàm truyền
hở là:
K
G( s) 2
s( s 8s 20)
Hãy vẽ QĐNS của hệ thống khi K = 0 +
K
1 G( s) 0 1 2 0 (1)
s( s 8s 20)
4.3 PHƯƠNG PHÁP QUỶ ĐẠO NGHIỆM SỐ
4.3.2 Quy tắc vẽ quỷ đạo nghiệm số
Các cực: p1 = 0 , p2 = - 4 + j2 ; p3 = - 4 – j2
Các zero: không có.
QĐNS gồm có ba nhánh xuất phát từ các cực khi K = 0.
Khi K +, ba nhánh của quỷ đạo nghiệm số sẽ tiến đến vô
cùng theo các tiệm cận xác định bởi:
- Góc giữa các tiệm cận và trục thực:
1 3 (l 0)
(2l 1) (2l 1)
2 (l 1)
nm 30 3
3 (l 1)
4.3 PHƯƠNG PHÁP QUỶ ĐẠO NGHIỆM SỐ
4.3.2 Quy tắc vẽ quỷ đạo nghiệm số
- Giao điểm giữa các tiệm cận và trục thực:
OA
cùc zero [0 (4 j 2) (4 _ j 2) 0
8
nm 3-0 3
dK
- Điểm tách nhập là nghiệm của phương trình 0
ds
Ta có (1) s 8s 20s K 0
3 2
K (s 8s 20s)
3 2
dK
(3s 16s 20)
2
ds
dK s1 3,33
Do đó 0 (3s 16s 20) 0
2
ds s2 2,00
4.3 PHƯƠNG PHÁP QUỶ ĐẠO NGHIỆM SỐ
4.3.2 Quy tắc vẽ quỷ đạo nghiệm số
Vậy, quỷ đạo nghiệm có hai nghiệm tách nhập.
- Giao điểm của QĐNS với trục ảo được xác định bằng cách
thay s = j vào phương trình đặc tính.
(1) s 3 8s 2 20s K 0
Thay s = j ta được:
( j ) 8( j ) 20( j ) K 0
3 2
j 3 8 2 20 j K 0
4.3 PHƯƠNG PHÁP QUỶ ĐẠO NGHIỆM SỐ
0
4.3.2 Quy tắc vẽ quỷ đạo nghiệm số
8 K 0 K 0
2
3
20 0 20
K 160
Vậy, giao điểm của QĐNS và trục ảo là: s j 20
- Góc xuất phát của QĐNS tại cực phức p2 là:
2 1800 arg( p2 p1 ) arg( p2 p3 )
1800 arg[( 4 j 2) 0] arg[( 4 j 2) (4 j 2)]
1 2
180 tg 90 63,5o
0
4
4.3 PHƯƠNG PHÁP QUỶ ĐẠO NGHIỆM SỐ
4.3.2 Quy tắc vẽ quỷ đạo nghiệm số
j 20
+j2
-63,50
Re
-4 -3 -2 -1 0
- j2
j 20
4.3 PHƯƠNG PHÁP QUỶ ĐẠO NGHIỆM SỐ
4.3.2 Quy tắc vẽ quỷ đạo nghiệm số
Ví dụ 9: Cho hệ thống hồi tiếp âm đơn vị, trong đó hàm truyền
hở là:
K ( s 1)
G( s)
s( s 3)( s 2 8s 20)
Hãy vẽ QĐNS của hệ thống khi K = 0 +
K ( s 1)
1 G(s) 0 1 0 (1)
s( s 3)( s 8s 20)
2
4.3 PHƯƠNG PHÁP QUỶ ĐẠO NGHIỆM SỐ
4.3.2 Quy tắc vẽ quỷ đạo nghiệm số
Các cực: p1 = 0 , p2 = - 3 ; p3,4 = - 4 j2
Các zero: z1 =1
QĐNS gồm có bốn nhánh xuất phát từ các cực khi K = 0.
Khi K +, một nhánh tiến đến zero, ba nhánh còn lại tiến
đến vô cùng theo các tiệm cận xác định bởi:
- Góc giữa các tiệm cận và trục thực:
1 3 (l 0)
(2l 1) (2l 1)
2 (l 1)
nm 4 1 3
3 (l 1)
4.3 PHƯƠNG PHÁP QUỶ ĐẠO NGHIỆM SỐ
4.3.2 Quy tắc vẽ quỷ đạo nghiệm số
- Giao điểm giữa các tiệm cận và trục thực:
OA
cùc zero
nm
[0 (3) (4 j 2) (4 j 2)] (1) 10
4 -1 3
dK
- Điểm tách nhập là nghiệm của phương trình 0
ds
Ta có (1) s( s 3)( s 2 8s 20) K ( s 1) 0
dK
Do đó 0 3s 26s 77 s 88s 60 0
4 3 2
ds
s1, 2 3,67 j1,05
s3,4 0,66 j 0,97
Vậy, quỷ đạo nghiệm số không có điểm tách nhập
4.3 PHƯƠNG PHÁP QUỶ ĐẠO NGHIỆM SỐ
4.3.2 Quy tắc vẽ quỷ đạo nghiệm số
- Giao điểm của QĐNS với trục ảo được xác định bằng cách
thay s = j vào phương trình đặc tính.
(1) s(s 3)( s 2 8s 20) K (s 1) 0
s 11s 44s (60 K )s K 0
4 3 2
Thay s = j ta được:
( j 04 11( j )3 44( j ) 2 (60 K )( j ) K 0
4 11 j 3 44 2 (60 K ) j K 0
4.3 PHƯƠNG PHÁP QUỶ ĐẠO NGHIỆM SỐ
4.3.2 Quy tắc vẽ quỷ đạo nghiệm số
0
K 0
5,893
K 322
j1,314
K 61,7
Vậy, giao điểm cần tìm là: s j 5,893
Hệ số khuếch đại giới hạn là: Kgh = 322
4.3 PHƯƠNG PHÁP QUỶ ĐẠO NGHIỆM SỐ
4.3.2 Quy tắc vẽ quỷ đạo nghiệm số
- Góc xuất phát của QĐNS tại cực phức p3
Im s
3 1800 1 ( 2 3 4 )
j 5,893
180 146,3 (153,4 116,6 90)
3 33,7 o 33,7o
+j2
3 1 2 Re
-4 -3 -2 -1 0
4
- j2
j 5,893
4.4 TIÊU CHUẨN ỔN ĐỊNH TẦN SỐ
4.4.1 Nguyên lý góc quay
Xét hệ thống bậc n có phương trình đặc tính hệ số hằng:
n 1
A( s) a0 s a1s
n
... an 1s an 0 (4.17)
Đa thức A(s) được viết dưới dạng:
A(s) a0 (s p1 )( s p2 )...( s pn )
Với p1, p2, …,pn là cực của hệ thống, là nghiệm của phương
trình đặc tính.
Thay s = j vào phương trình (4.17) ta có:
A( j ) a0 ( j p1 )( j p2 )...( j pn )
4.4 TIÊU CHUẨN ỔN ĐỊNH TẦN SỐ
4.4.1 Nguyên lý góc quay
Giả sử phương trình (4.17) có m nghiệm phải (có phần thực
dương), còn (n – m) nghiệm trái có phần thực âm.
j
Pn - m + - Pm
0 +
j
(j -Pn - m) (j -Pm)
Góc quay của véctơ đa thức đặc tính tần số G(j)
n
arg A( j ) arg( j pi )
i 1
4.4 TIÊU CHUẨN ỔN ĐỊNH TẦN SỐ
4.4.1 Nguyên lý góc quay
Khi tần số thay đổi từ - đến + thì sự thay đổi góc quay
của véctơ đa thức đặc tính tần số A(j) sẽ là:
n
arg A( j ) arg( j pi )
i 1
Véctơ đa thức đặc tính tần số A(j) sẽ quay một góc bằng
hiệu số nghiệm trái (n – m) và nghiệm phải (m) nhân với khi
biến thiên từ - đến +.
4.4 TIÊU CHUẨN ỔN ĐỊNH TẦN SỐ
4.4.2 Tiêu chuẩn ổn định tần số
Tiêu chuẩn ổn định dựa vào nguyên lý góc quay được A. V.
Mikhailov phát biểu vào năm 1938:
Điều kiện cần và đủ để hệ tuyến tính ổn định là biểu đồ véctơ
đa thức đặc tính A(j) xuất phát từ nửa trục thực dương tại
bằng không, phải quay n góc phần tư theo chiều ngược chiều
kim đồng hồ khi tần số biến thiên từ 0 đến +
n 2m
arg A( j ) .2
2
4.4 TIÊU CHUẨN ỔN ĐỊNH TẦN SỐ
4.4.2 Tiêu chuẩn ổn định tần số
Tiêu chuẩn ổn định dựa vào nguyên lý góc quay được A. V.
Mikhailov phát biểu vào năm 1938:
Điều kiện cần và đủ để hệ tuyến tính ổn định là biểu đồ véctơ
đa thức đặc tính A(j) xuất phát từ nửa trục thực dương tại
bằng không, phải quay n góc phần tư theo chiều ngược chiều
kim đồng hồ khi tần số biến thiên từ 0 đến +, với n là bậc
của phương trình đặc tính của hệ thống.
Chứng minh:
Xét hệ thống bậc n có phương trình đâc tính:
n 1
A( s) a0 s a1s
n
... an 1s an 0 (4.18)
Hệ thống ổn định nếu n cực nằm bên trái mặt phẳng phức.
4.4 TIÊU CHUẨN ỔN ĐỊNH TẦN SỐ
4.4.2 Tiêu chuẩn ổn định tần số
arg A( j ) n (4.19)
Do đó phương trình (4.20) có thể được viết dưới dạng:
arg A( j ) n
0 2
4.4 TIÊU CHUẨN ỔN ĐỊNH TẦN SỐ
4.4.2 Tiêu chuẩn ổn định tần số
Im Im
n=2
n=1
n=5
Re 0 = 0 Re
0 =0
n=4
n=3
n=3 n=1
n=4 n=2
A( j ) a0 ( j ) a1 ( j ) a2 ( j ) a3
3 2
Cho biến thiên từ 0 đến bằng phương pháp xây dựng toàn
bộ biểu đồ đa thức đặc tính A(j).
a 2 Im
1 1
a21
a0 3
1 Re
0
a3
A( j )
4.4 TIÊU CHUẨN ỔN ĐỊNH TẦN SỐ
4.4.2 Tiêu chuẩn ổn định tần số
Đa thức đặc tính (mẫu số hàm truyền đạt của hệ cần xét ổn
định ở trạng thái hở hoặc trạng thái kín) được phân tích thành
hai thành phần:
A( s) D( s) K ( s)
Ví dụ: A( s) (1 sT1 )(1 sT2 )(1 sT3 ) K D( s) K 0
arg A( j ) D( j ) K
0 0
4.4 TIÊU CHUẨN ỔN ĐỊNH TẦN SỐ
4.4.2 Tiêu chuẩn ổn định tần số
Cho hệ thống tự động có sơ đồ khối như sau:
R(s) C(s)
G(s)
Cho biết đặc tính tần số của hệ hở G(s), bài toán đặc ra là xét
tính ổn định của hệ thống kín Gk(s).
4.4 TIÊU CHUẨN ỔN ĐỊNH TẦN SỐ
4.4.3 Tiêu chuẩn ổn định Nyquist
Hệ thống kín Gk(s) ổn định nếu đường cong Nyquist của hệ hở
G(s) bao điểm (-1, j0) l/2 vòng theo chiều dương (ngược chiều
kim đồng hồ) khi thay đổi từ 0 đến +, trong đó l là số cực
của hệ hở G(s) nằm bên phải mặt phẳng phức.
4.4 TIÊU CHUẨN ỔN ĐỊNH TẦN SỐ
4.4.3 Tiêu chuẩn ổn định Nyquist
Ví dụ: Cho hệ thống hồi tiếp âm đơn vị, trong đó hệ hở G(s)
có đường cong Nyquist như hình vẽ. Biết G(s) ổn định. Xét
tính ổn định của hệ thống.
Im
(-1, j0)
Re
(1) 0 =0
(2)
(3)
4.4 TIÊU CHUẨN ỔN ĐỊNH TẦN SỐ
4.4.3 Tiêu chuẩn ổn định Nyquist
Vì G(s) ổn định trên trên G(s) không có cực nằm bên phải mặt
phẳng phức. Do đó theo tiêu chuẩn Nyquyst hệ kín ổn định nếu
đường cong Nyquyst G(j) của hệ hở không bao điểm (-1,j0),
vì vậy:
Trường hợp 1: G(j) không bao điểm (-1,j0) suy ra hệ ổn định.
Trường hợp 2: G(j) qua điểm (-1,j0) suy ra hệ kín ở biên ổn
định.
Trường hợp 3: G(j) bao điểm (-1,j0) suy ra hệ kín không ổn
định.
4.4 TIÊU CHUẨN ỔN ĐỊNH TẦN SỐ
4.4.3 Tiêu chuẩn ổn định Nyquist
Chú ý: đối với hệ thống có khâu tích phân lý tưởng. Để xác
định đường cong Nyquyst có bao điểm (-1,j0) hay không ta vẽ
thêm cung -/2 bán kính vô cùng lớn ( là số khâu tích phân lý
tưởng trong hàm truyền hệ hở)
Ví dụ: Xét tính ổn định của hệ thống hồi tiếp âm đơn vị biết
hàm truyền của hệ hở là:
K
G(s)
s(T1s 1)(T2 s 1)(T3 s 1)
4.4 TIÊU CHUẨN ỔN ĐỊNH TẦN SỐ
4.4.3 Tiêu chuẩn ổn định Nyquist
Giải: tủy theo giá trị của K, T1, T2, T3 mà biểu đồ Nyquyst của
hệ hở có thể có một trong ba dạng sau:
jQ()
(-1, j0)
P()
0
(1)
G(j) (2)
(3)
=0
4.4 TIÊU CHUẨN ỔN ĐỊNH TẦN SỐ
4.4.3 Tiêu chuẩn ổn định Nyquist
Vì hệ kín không có cực nằm phía bên phải mặt phẳng phức nên:
Trường hợp 1: G(j) không bao điểm (-1,j0) suy ra hệ ổn định.
Trường hợp 2: G(j) qua điểm (-1,j0) suy ra hệ kín ở biên ổn
định.
Trường hợp 3: G(j) bao điểm (-1,j0) suy ra hệ kín không ổn
định.
4.4 TIÊU CHUẨN ỔN ĐỊNH TẦN SỐ
4.4.4 Tiêu chuẩn ổn ổn định Bode
Ví dụ: cho hệ thống có biểu đồ Bode như hình vẽ. Hỏi hệ kín
có ổn định không?
R(s) C(s)
G(s)
Hệ thống kín Gk(s) ổn định nếu hệ thống hở G(s) có độ dự trữ
biên và độ dự trữ pha dương.
GM 0 Hệ thống ổn định
M 0