You are on page 1of 21

THƠ TÌNH ĐIỆN TỬ

Chanh chua thì khế cũng chua

Yêu dân “điện tử” te tua cuộc đời

Yêu là sụt áp túi tiền một ít

Lấy nguồn nào cấp đủ ngõ ra đây?

Em có biết anh là dân “điên nặng”

Thêm “tử” vào là chết cả đời trai

Em nhảy vào đời anh như ánh điện

Sáng chói lòi như ánh transitor(trăng sáng tỏ)

Lần đầu gặp anh đây liền quyết định

Thiết kế tình trong bo mạch tim anh

Anh nhớ dáng, nhớ hình ,anh nhớ bóng

Anh nhớ em anh nhớ lắm em ơi

Mắt em sáng như trăm ngàn con led

Anh nhìn vào say đắm mãi không thôi

Miệng em cười như hồ quang lóe sáng

Chết bao người lỡ dính nụ vười em

Cuộc tình mình dẫu qua nhiều… điện trở

Chẳng thể nào hạn chế nổi tình ta

Em tin tưởng tình anh như biển cả

Vẫn một lòng chung thủy chẳng phôi pha

Nếu mai này hai đứa lỡ cách xa

Có hàn ,chì,nhựa thông anh thủ sẵn

Kéo em vào anh nhẹ nhàng bình lặng


Cuộc đời mình mãi dính chặt vào nhau

Nhưng em hỡi tình mình sao như tụ

Nạp –xả hoài, hờn giận mãi chi nhau

Thân trai tráng anh tung hoành ngang dọc

Cát bụi trần chẳng che phủ đời anh

Sao em nỡ xem như cục biến thế

Nén lòng mình để thỏa mãn lòng em

Hay em muốn anh là con diode

Thuận một chiều mãi mãi chỉ yêu em

(đôi khi muốn nhưng anh đây không thể

Biến mình thành con diode zener)

Vi điều khiển em nhớ hoài tập lệnh:

TD: MOV đờiem,#đờianh

CJNE anhyêuem,#emyêuanh,X1

JMP TĐ

X1: END

(chuyển đời mình vào ô nhớ đời em

So sánh tiếp,không bằng em giận dỗi

Cuộc tình mình kết thúc kể từ đây)

Anh hoảng hốt,vội vàng anh năn nỉ:

JB anhyêuem,$

(lập trình rồi, anh mãi mãi yêu em)

Bao câu chuyện nhiều hơn IC số

Chẳng thể nào anh kể hết ra đây

Tình ta đẹp như vầng trăng soi sáng


Tình chúng mình là “bảy tám không năm”(IC 7805-ổn áp)

THƠ TÌNH ĐIỆN LỰC


(Nghề điện lực đâu chỉ dòng và áp

Những đường dây,công thức với sơ dồ

Bởi yêu nghề nên điện ở trong thơ

Cho cuộc sống thêm ngàn lần yêu quý)

Anh yêu em từ khi nào chẳng rõ

Đến với em qua cảm ứng điện từ.

Gặp em rồi anh cháy bỏng ước mơ

Được cùng em dù cuộc đời sóng gió.

Tình của em anh gắng sao thấu tỏ

Dẫu biết rằng em ở khắp nơi nơi.

Xua màn đêm em thắp sáng khoảng trời

Cho đêm tối thêm lung linh huyền ảo.

Qua mạch vòng em vẫn luôn chu đáo

Gửi lại anh điện áp giáng phải tìm.

Điểm nút nào anh muốn được cùng em

Điều cần phải nhờ luật dòng Kiếc Khốp.

Tình anh dài như đường siêu cao áp

Dẫn em đi dù đêm tối mịt mùng.

Theo chu kỳ em đổi dấu dương,âm

Thử tình anh qua miền tần số.

Bởi yêu em cho nên anh vẫn cố

Đi tìm em trong những mạch ba pha.


Dù đi đâu tận mọi nẻo đường xa

Điểm trung tính em tìm về nguồn cội.

Em yêu ơi tình đôi ta vời vợi

Hợp lại thành dòng xung kích em ơi.

Đường dây dài dù có phải xa xôi

Em vẫn đến khắp mọi miền Tổ quốc

Anh yêu em càng thêm yêu đất nước

Đời đi lên góp sức tháng ngày.

Đường em đi theo đất nước rộng, dài

Đến mọi miền về làng,bản,xóm thôn.

Những đường dây chứa đựng cả tâm hồn

Nỗi khát khao đợi chờ em dòng điện.

Trạm biến áp với em là bờ bến

Tạm dừng chân rồi đi tiếp tuyến đường.

Bao nhọc nhằn bởi trở kháng vấn vương

Dẫu tổn thất điện năng em vẫn cố.

Nơi quê xa cội nguồn đầy thương nhớ

Máy phát quay cho em được sinh thành .

Em ra đi mang theo ước mơ xanh

Cho ngành điện vươn ngang tầm thế kỷ.

Anh yêu em từ khi nào em nhỉ.

Một chặng đường chẳng dễ để xa nhau.

Dòng điện ơi dù anh có bạc đầu

Tình yêu ấy vẫn nồng nàn cháy bỏng

Một đời yêu tình qua bao năm tháng


Ngọn lửa hồng điện lực sáng trong tim.

_____________________________________

THƠ TÌNH VIỄN THÔNG


Tác giả : codon !

Anh và em là hai người xa lạ

Làm cách nào để được quen em

Đành phát một xung bức xạ thử xem

Nếu nhận được hy vọng em cộng hưởng

Nhưng cuộc đời này không như anh tưởng

Có rất nhiều tần số được phát đi

Trong Viễn thông thầy gọi đó là nhiễu

Còn trong lĩnh vực tình yêu

Người ta gọi đó là đối thủ

Như vậy đối với anh là quá đủ

Quan trọng là bộ lọc của em

Nếu bộ lọc của em cao quá

Phen này về chắc đổi tần thôi

Khi tim em dao động như đưa nôi

Anh hiểu mình phải khuyếch đại LNA

Quan tâm nhiều em lại kêu ca

Anh đành dùng AGC để giảm dần độ lợi

Khi em đã bắt đầu dịu vợi

Em cho tình đi qua bộ tần trung (IF)

Nếu em còn cảm thấy mông lung


Cứ tưởng anh là tần số ảnh

Thì em ơi, xin em đừng có chảnh

Anh thật lòng không rảnh đùa vui

Và nếu như em còn tiếc nuối

Hãy cho tình qua bộ tách đường bao

Đến phút này chẳng bỏ công lao

Ngày đêm anh ăn rồi điều chế

Anh không ngờ có một ngày như thế

BỘ MÁY TÌNH thiết kế đã thành công.

*********************************

Bắt đầu ... một kết thúc


Tác giả: codon !

Tình yêu bắt đầu bằng một nụ cười...lớn lên bằng một nụ hôn....và kết
thúc bằng một giọt nước mắt....

Chuyện chúng mình không có kẻ đến sau

Không chia tay,không hờn ghen nông nỗi

Nhưng số phận có điều gì giận dỗi

Bắt chúng mình từ nay phải xa nhau

Em không biết phải bắt đầu từ đâu

Để quên nhau như chúng mình từng hứa

Nước mắt em tưởng chừng không còn nữa

Mà vẫn tuôn trào khi nghĩ về anh

Ngôi nhà nhỏ trong mơ ước mong manh

Sẽ không bao giờ có em ở đó

Bởi ước mơ trong em luôn bé nhỏ


Có bao giờ giữ nỗi bước chân anh

Em còn một ước mơ không thành

Một nỗi nhớ và niềm tin đánh mất

Còn lại trong em chỉ là câu hát

Chẵng còn gì ....nguyên vẹn... phải không anh

Rồi thời gian sẽ trôi qua rất nhanh

Ai cũng có một cuộc đời rất khác

Một người để yêu thương hơn trăm nghìn người khác

Nhưng chẵng bao giờ...là mình...phải không anh....

Truyền thuyết tình yêu


Tác giả: codon !

Theo truyền thuyết kể lại rằng, khi bạn tặng người bạn yêu 1000 con
hạc giấy do chính tay bạn gấp , bạn và người ấy sẽ hạnh phúc bên
nhau suốt đời.”Hạc giấy”. Có những món quà thật đơn giản nhưng chứa
đựng biết bao chân tình.

Tôi biết một chàng trai đã gấp 1000 con hạc giấy để tặng người anh
yêu. Mặc dù lúc đó, anh chỉ là một công nhân quèn trong một công ty
nhỏ, tương lai chẳng có gì sáng lạn. Ngay cả bữa cơm cũng phải lo từng
ngày.Nhưng anh vẫn yêu vẫn thương Xuyến- tên người con gái anh
yêu- bằng cả trái tim và tấm lòng anh. Họ đã có những tháng ngày vô
cùng hạnh phúc bên nhau.

Rồi cho đến một hôm, trời mưa tầm tã, đường xá vắng teo, hai người đi
chung một chiếc ô nhỏ. Anh vẫn vừa đi vừa kể cho nàng nghe về ngày
làm việc của mình như mọi hôm. Bỗng nàng cắt ngang câu chuyện
bằng một giọng nói nhẹ nhàng nhưng mang đầy nỗi đau xót:

-Em sẽ đi Paris, và sẽ không còn dịp gặp lại chàng nữa.Em rất lấy làm
tiếc và em cũng rất buồn khi phải xa anh. Nhưng rồi nỗi đau của chàng
sẽ trở thành dĩ vãng. Hãy để nó ngủ yên trong kí ức của mỗi người.
Chúc chàng thành công trong công việc và rồi chàng sẽ tìm được người
con gái của chàng.

Rồi nàng bỏ chạy trong cơn mưa buồn bã. Mưa vẫn tuôn rơi một cách
vô tình, để chàng đứng đó nhìn nàng bỏ đi, nhìn mối dây tơ hồng của
chàng và nàng vỡ tan theo mưa gió

Chàng trai đồng ý nhưng trái tim nhỏ bé của chàng tan nát, cõi lòng
chàng đóng băng.Chàng lao đầu vào làm việc cả ngày đêm dể quên đi
mối tình đầu dang dở. Cuối cùng anh đã lập được một công ty của
riêng mình. Nó không chỉ giúp anh vươn đến những điều mà trước đây
vì thiếu nó mà gnười anh yêu đã rời bỏ anh., nó còn giúp anh xua đuổi
khỏi tâm trí mình một diều gì đó của những tháng ngày xưa cũ

Lại trong một ngày mưa tầm tã, trong lúc lái xe, chàng trai tình cờ
trông thấy một đôi vợ chồng già cùng che chung chiếc ô nhỏ đi trên hè
phố. Chiếc ô nhỏ không đủ che cho họ giữa cơn mưa gió. Nhìn họ
chàng nhớ đến cái ngày đệnh mệnh ấy. Và chàng trai đã nhận ra đó là
cha mẹ của cô gái ngày xưa anh yêu.Chàng chạy xe bên cạnh đôi vợ
chồng già với mong muốn họ nhận ra chàng.Chàng muốn họ thấy rằng
chàng bây giờ không còn như xưa, rằng chàng bây giờ đã có thể nđã có
thể tự tạo dựng một công ty riêng, đã có thể ngồi trong chiếc xe hơi
sang trọng, mặc bộ vest cao cấp. Anh đã trở thành một người giàu có,
một người thành đạt, được mọi người kính trọng, anh có thể tham gia
những bữa tiệc long trọng của giới thượng lưu. VÂNG, CHÍNH ANH,
CHÍNH NGƯỜI MÀ CON GÁI HỌ ĐÃ CHỐI TỪ, ĐÃ LÀM ĐƯỢC DIỀU ĐÓ.

Đôi vợ chồng già cứ lầm lũi bước châm rãi về phía nghĩa trang. Vội
vàng, anh bước khỏi xe và đuổi theo họ. Và anh đã gặp lại người anh
yêu xưa của mình. Vẫn nụ cười dịu dàng, đằm thắm, vẫn ánh mắt sáng
hiền hậu nàng từng đem đến cho anh, như thể thời gian không bao giờ
làm đổi thay hình ảnh ấy. Cô ấy đang dịu dàng nhìn anh từ bức chân
dung trên bia mộ. Cạnh cô là món quà anh tặng, những con hạc giấy
ngày nào anh thức để gấp. Đến lúc này anh mới biết một sự thật: nàng
đã không hề đi Paris. Nàng đã mắc phai căn bệnh ung thư và không
thể qua khỏi. Nàng đã luôn tin rằng vào một ngày nào đó anh sẽ làm
được nhiều việc, rằng anh sẽ còn tiến rất xa trên con đường công danh.
Và nàng không muốn làm vật cản bước chân anh đến con đường tương
lai của mình. Vì vậy nàng quyết định xa chàng mặc dù điều ấy làm cõi
lòng nàng tan nát. Nàng mong ước cah mẹ nàng sẽ đặt những con hạc
ấy lên mộ của nàng, để trái tim nàng luôn ở bên anh, động viên anh
những lúc anh buốn, và rồi một ngày nào đó khi số phận đưa chàng
đến gặp nàng một lần nữa chàng có thể đem chúng về bấu bạn, và
chàng hiểu được cõi lòng nàng.Lời nguyện cầu của nàng rồi sẽ trở
thành hiện thực. Chàng trai giờ đây đã hiểu được tâm tình của người
con gái ngày xưa chàng yêu thương. Chàng đứng trước mộ nàng,
những kỉ niệm xưa tràn về, những kỉ niệm mà lâu nay chàng đã khóa
chặt trong lòng, những kỉ niệm mà chàng muốn quên đi.Ôi những ngày
hạnh phúc xen lẫn nỗi buồn khổ vô hạn. Nước mắt chàng lại tuôn rơi,
chàng cảm thấy hối hận khi bao lau nay chàng đã hiểu nhầm người
người con gái kiên cường này. Nàng đã âm thầm chịu đựng sự đau nỗi
khổ, dày vò của bênh tật. Nàng chỉ lặng lẽ ngắm nhìn người nàng yêu.
Nàng đã không quên chàng trai nghèo ngày ấy. Chàng vẫn đứng đó,
mặc cho cơn mưa trút làm chàng ướt sũng, chàng ngắm nhìn người con
gái ấy và những kỉ niệm êm đềm một thời của chàng và nàng. Giờ đây
trái tim chàng đã lành lại, cõi lòng chàng đã ấm lên, không còn băng
giá nũa. ánh mắt của nàng đã xóa đi tất cả những khổ đau của chàng.
Mặc dầu nàng không còn trên cõi đời này nữa nhưng hai trái tim của
chàng và nàng vẫn ở bên nhau . . . mãi mãi.

Mưa
Tác giả: codon !

Em ah! chủ nhật tuần nay anh tổ chức em về dự cho vui nhé........

Mưa rồi buồn quá! Sáng nay mình chưa làm được việc gì cả

- Alo!

- Alo! H ah

- Vâng. Có việc gì không anh?

- Em đang làm ah?

- Vâng...

- Em ....khoẻ không?

- Dạ! em vẫn khoẻ. Anh có chuyện muốn nói với em ah?

- Ah...uh. Anh...

- Anh lạ quá! Có chuyện gì anh nói đi ah? Sao anh phải ấp úng vậy?
Anh có chuyện gì sao...?
- Uh. Chủ nhật tuần này bố mẹ ....cưới ..vợ cho anh. Em không bận thì
về nhé!

- ???.......

- Em có bận không...?

- Em...không. Chủ nhật tuần này hả anh?

- Uh chủ nhật tuần này em ah. Hôm đó em được nghỉ đúng không?

- Vâng ..em được nghỉ anh ah

- Anh xin lỗi.........

- Sao thế anh...sao lại xin lỗi em?

- Anh...ah em bảo cả N về nữa nhé. Hai chị em về cho vui...

- V...âng

- Vậy nhé. Em cố gắng về nhé....

- Vâng ...em...gái nhất định sẽ về mà.................

- Chị ah! Bạn em vừa gọi điện mời cưới đấy

- Thật hả?

- Thật chị ah

- Sao lại vậy? Anh ấy yêu em cơ mà

- Em ...không biết. Vì anh ấy có biết em yêu anh ấy đâu

- Em dại quá. Yêu người ta mà không chịu nói ra bây giờ như vậy thì
tính sao đây?

- Không sao...mà...chị...

- Không sao là thế nào ? Em đừng như vậy nữa đi. Mà biết đâu nó chỉ
nói vậy để xem phản ứng của em thế nào thôi. Ah đúng rồi. Không có
chuyện gì đâu...em.. đừng khóc...

- Không...e..m không khóc...em chỉ mừng cho anh ây thôi...chuyện này


là thât đấy vì ...hơn 4 năm quen nhau anh ấy không bao giờ nói dối em

- Nhưng....
- Không sao mà chị. Em không thể đi chung đường với anh ấy thì cũng
phải để anh ấy đi chứ. Anh ấy hạnh phúc là được rồi

- Em không định sẽ về dự đám cưới đấy chứ?

- Em phải về chứ. Em gái không thể không về............................

- Xin chào chú Rể....

- Em........( cho anh ôm em 1 lần nhé!)

- ( Anh ôm vai thôi) Hihi... có người hôm nay bân rộn quá nhỉ ?

- Em có bị ướt không đấy? Em bị ướt rồi

- Em không sao. Mà anh chọn ngày đẹp quá đấy. Sao lại chon đúng
ngày mưa..(không được khóc...)

- Uh. Giống như em mà.........

- (Cười) Sao lại giống em được. Thôi anh đón khách đi em vào nhà
nhé ....................

- Chị ấy xinh quá anh nhỉ?

- Lại trêu anh ah?

- Không em nói thật mà. Một cô giáo rất hiền và một quân nhân tốt là
một đôi tuyệt vời mà

- Em đừng nói thế. Anh...

- Có người gọi anh kià.......................

- Em ah. Anh nhờ em một việc được không?

- Có việc gì thế anh?

- Anh K đi đón dâu rồi mà anh thì say quá, các chị ấy cũng đi hết rồi.
Em có thế trang trí lại giường cưới cho anh K được không? Máy đứa nhỏ
làm tung hết cả rồi

- Em.........

- Hộ anh nhé. Anh cám ơn em nhiều lắm

- Ah.. Vâng... nhưng anh đừng nói lại với anh K là em trang trí giường
cưới cho anh ấy nhé..

- Sao thế em?

- Không có chuyện gì nhưng anh đừng nói đấy nhé! Em sợ sau này anh
ay sinh công chúa lại đổ lỗi cho em ấy mà...

- Ah. ..làm gì có chuyện ấy. Anh đồng ý. Cám ơn em..............

( Anh đừng nhìn em...xin anh đấy... đừng nhìn em nữa...em đã cố gắng
tự nhiên lắm rồi. Em sẽ không khóc ...không được khóc. Còn anh hãy
nhìn chị ấy đi đừng tìm em trong đám đông này nữa. Cầu chúc anh
luôn hạnh phúc bên người anh đã chọn...........)

- Chúc anh chị hạnh phúc và sớm có tin vui nhé!

- Cám ơn em

- Sao lại cảm ơn em. Em gái về đây.....(anh đưng ra tiễn em)............

- Cháu chào bác cháu về nhé. Chúc hai bác luôn khoẻ mạnh!

- Sao cháu không làm con dâu bác?

- Cháu ....hihi bác có con dâu rất tuyệt mà. Cháu về nhé

- Bác thích cháu là con dâu bác hơn. Giá như cô dâu hôm nay là
cháu ....

- Xin bác đừng nói vậy mà..........

- Uh.. cháu về nhé. Khi nào cưới nhớ báo 2 bác đấy

- V...âng. Cháu sẽ nhớ mà....

( Sao trời mưa lại mưa to hơn thế này ...??? mình không khóc
mà...........)

Tình Yêu Và Lý Trí


tac gia:codon !

Ngày xửa ngày xưa, trước khi loài người xuất hiện, các tính cách
sống lơ lửng xung quanh nhau và cuộc sống đối với chúng vô cùng
chán nản khi chẳng tìm thấy việc gì đó để làm. Một ngày nọ, chúng tập
trung lại và bàn về một trò chơi nào đó.
Thông minh đề xuất : "Chúng ta cùng chơi trốn tìm nào!". Tất cả
đều đồng ý và vui vẻ bắt đầu trò chơi. Lý trí la lớn "Này các bạn, tôi
xung phong làm người tìm, các bạn trốn đi nhé !"

Lý trí tựa vào một gốc cổ thụ và bắt đầu đếm :"Một, hai, ba...",
Đức hạnh và Thói xấu cuống cuồng đi kiếm chỗ để nấp. Dịu dàng nấp
sau mặt trăng. Phản bội nấp sau những vườn bắp cải. Yêu mến cuộn
tròn giữa những đám mây. Nồng nàn trốn ngay giữa trung tâm trái đất.
Nói dối giấu mình phía sau của tảng đá nằm bên dưới một hồ lớn.
Tham lam trốn trong một bao tải... Và Lý trí đã đếm đến bảy mươi, tám
mươi... chín mươi. Lúc này tất cả đều tìm được chỗ ẩn nấp cho mình,
ngoại trừ Tình yêu. Tình Yêu không thể tìm cho mình một chỗ để trốn.
Và đó cũng lý giải vì sao thật khó khăn để che giấu Tình yêu trong trái
tim mình. Khi Lý trí đếm tới một trăm, Tình yêu nhảy đại vào một bụi
hoa hồng gần đó và bị những gai nhọn đâm. Tình yêu cố nén đau mà
không lên tiếng nhưng lại được tận hưởng hương thơm quyến rũ của
từng đóa hoa hồng ...

Lý trí bắt đầu tìm kiếm. Lười biếng được tìm thấy đầu tiên bởi vì
Lười biếng không có đủ năng lượng để tìm cho mình một chỗ nấp tốt.
Sau đó lần lượt Dịu dàng, Nói dối, Nồng nàn, Yêu mến... cũng được tìm
thấy, chỉ trừ Tình yêu. Ghen ghét với Tình yêu, Ghen tỵ đã thì thầm vào
tai Lý trí: " Tôi biết bụi hoa hồng đang ẩn giấu bạn Tình yêu đấy ".

Lý trí bước lại gần và bắt đầu tìm kiếm. Lý trí đã xới tung cả bụi
hoa mà chẳng thấy bạn mình đâu bèn sử dụng một cành cây để tìm và
dừng lại khi trái tim của Lý trí bị những gai hoa hồng làm cho rỉ máu.
Tình yêu xuất hiện với hai tay ôm mặt và hai dòng máu chảy ra từ đôi
mắt. Trong lúc tìm kiếm, Lý trí đã làm hỏng đôi mắt của Tình yêu. Lý trí
khóc thét lên : " Tôi phải làm gì đây? Tôi phải làm gì đây ? Tôi đã làm
cho bạn mù. Làm cách nào khiến cho bạn thấy đường trở lại bây giờ ?"

Tình yêu nói: " Bạn chẳng có cách nào làm cho tôi thấy đường lại.
Bây giờ nếu bạn muốn giúp tôi, hãy làm người dẫn đường cho tôi ". Và
đó là lý do vì sao Tình yêu là mù quáng và luôn đồng hành với Lý trí .

1000 con hạc giấy


tac gia : codon !

Sự hiểu lầm có thể làm cho con người ta mất đi vĩnh viễn 1 thứ gì
đó mà ta rất yêu quý, để rồi, khi nhận ra thì đã quá muộn...
Có một chàng trai đã gấp 1.000 con hạc giấy tặng người anh yêu.
Mặc dù lúc đó anh chỉ là một nhân viên quèn trong công ty, tương lai
chẳng có vẻ gì sáng lạn nhưng họ vẫn luôn rất hạnh phúc bên nhau.

Rồi cho đến một hôm người yêu của anh nói rằng nàng sẽ đi Paris,
sẽ không bao giờ còn có dịp gặp lại anh nữa. Nàng rất lấy làm tiếc về
điều này và an ủi chàng rằng rồi nỗi đau của chàng cũng sẽ trở thành
dĩ vãng. Hãy để cho nó ngủ yên trong ký ức của mỗi người.

Chàng trai đồng ý nhưng trái tim tan nát. Anh lao vào làm việc
quên cả ngày đêm, cuối cùng anh đã thành lập được công ty của riêng
mình. Nó không chỉ giúp anh vươn đến những điều mà trước đây vì
thiếu nó mà ngưới yêu đã rời bỏ anh, nó còn giúp anh xua đuổi khỏi
tâm trí mình một điều gì đó của những tháng ngày xưa cũ.

Một ngày mưa tầm tã, trong lúc lái xe, chàng trai tình cờ trông
thấy một đôi vợ chồng già cùng che chung một chiếc ô đi trên hè phố.
Chiếc ô không đủ sức che cho họ giữa trời mưa gió. Chàng trai nhận
ngay ra đó là cha mẹ của cô gái ngày xưa. Tình cảm trước đây anh
dành cho họ dường như sống lại. Anh chạy xe cạnh đôi vợ chồng già
với mong muốn họ nhận ra anh. Anh muốn họ thấy rằng anh bây giờ
không còn như xưa, rằng anh bây giờ đã có thể tự mình tạo dựng một
công ty riêng, đã có thể ngồi trong một chiếc xe hơi sang trọng. Vâng,
chính anh, chính người mà trước đây con gái họ chối từ đã làm được
điều đó.

Đôi vợ chồng già cứ lầm lũi bước chậm rãi về phía nghĩa trang. Vội
vàng, anh bước ra khỏi xe và đuổi theo họ. Và anh đã gặp lại người yêu
xưa của mình, vẫn với nụ cười dịu dàng, đằm thắm nàng từng đem đến
cho anh, đang dịu dàng nhìn anh từ bức chân dung trên bia mộ. Cạnh
cô là món quà của anh, những con hạc giấy ngày nào. Đến lúc này anh
mới biết một sự thật: nàng đã không hề đi Paris. Nàng đã mắc phải căn
bệnh ung thư và không thể qua khỏi. Nàng đã luôn tin rằng một ngày
nào đó anh sẽ làm được nhiều việc, anh sẽ còn tiến rất xa trên bước
đường công danh. Và nàng không muốn là vật cản bước chân anh đến
tương lai của mình. Nàng mong ước cha mẹ sẽ đặt những con hạc giấy
lên mộ nàng, để một ngày nào đó khi số phận đưa anh đến gặp nàng
một lần nữa, anh có thể đem chúng về bầu bạn.

Chàng trai bật khóc.

Chúng ta cũng vậy, như chàng trai kia, cũng chỉ nhận ra giá trị lớn
lao về sự có mặt của một người mà cuộc đời đã ban tặng cho cuộc
sống của chúng ta khi một sáng mai thức giấc, người ấy đã không còn
ở bên ta nữa. Có thể họ đã chẳng yêu bạn như cách mà bạn mong đợi
ở họ nhưng điều này không có nghĩa rằng họ không dâng hiến tình yêu
của họ cho bạn bằng tất cả những gì họ có.

Một khi bạn đã yêu, bạn sẽ mãi mãi yêu. Những gì trong tâm trí
bạn có thể sẽ ra đi, nhưng những gì trong tim bạn thì mãi mãi ở lại.

Cây, Lá và Gió
"Nếu bạn muốn có tình yêu của ai đó… đầu tiên hãy yêu người đó trước
đã"

Cây
Lý do tôi được gọi là cây là vì tôi thích vẽ cây, một thời gian dài, tôi
vẽ một cái cây nhỏ ở góc những bức tranh của tôi. Tôi đã từng hẹn hò
với năm cô gái khi tôi còn học dự bị đại học, trong số đó có một người
tôi rất mến, rất mến nhưng lại không có can đảm để quen cô ấy. Cô ấy
không có khuôn mặt xinh đẹp, không có những ngón tay thon dài,
không có một ngọai hình nổi bật, cô ấy là một cô gái hết sức bình
thường.

Tôi thích cô ấy, thật sự thích cô ấy, tôi thích sự ngây thơ, thích nét
tinh nghịch, thích sự dễ thương , thông minh và yếu ớt của cô ấy. Lý do
mà tôi không quen với cô ấy là vì tôi nghĩ người quá bình thường như
cô ấy thì không hợp với tôi. Tôi cũng sợ rằng khi quen nhau rồi thì
những tình cảm tốt đẹp tôi dành cho cô ấy cũng tan vỡ. Một phần cũng
sợ những tin đồn sẽ làm tổn thương cô ấy. Tôi nghĩ rằng nếu cô ấy thật
sự dành cho tôi thì cuối cùng cô ấy cũng sẽ là của tôi và tôi không việc
gì phải từ bỏ mọi thứ vì cô ấy. Lý do cuối cùng đã khiến cô ấy ở bên
cạnh tôi suốt 3 năm. Cô ấy nhìn tôi theo đuổi những cô gái khác và.. tôi
đã làm cô ấy khóc suốt 3 năm đó…

Cô ấy muốn làm một diễn viên giỏi nhưng tôi lại là một đạo diễn vô
cùng khắt khe. Khi tôi hôn người bạn gái thứ 2 thì cô ấy từ đâu đi tới,
cô ấy rất bối rối nhưng cũng chỉ cười và nói “cứ tự nhiên” trước khi
chạy đi. Ngày hôm sau, mắt cô ấy sưng như một hạt dẻ. Tôi cố tình
không hiểu lý do tại sao cô ấy khóc và chọc cô ấy suốt ngày hôm đó.
Khi mọi người đi về hết, cô ấy ngồi khóc một mình trong lớp. Cô ấy
không biết tôi quay trở về lớp để lấy đồ …và tôi đã ngồi nhìn cô ấy
khóc hơn một tiếng

Người bạn gái thứ tư của tôi không thích cô ấy. Có một lần hai người
đã cãi nhau, tôi biết theo tính cách của cô ấy , cô ấy chắc chắn không
phải là người gây chuyện nhưng tôi vẫn đứng về phía bạn gái mình. Tôi
mắng cô ấy, cô ấy đã nhìn tôi với một ánh mắt thật sự shock, tôi đã
không quan tâm đến cảm giác của cô ấy và bỏ đi với bạn gái của mình

Ngày hôm sau, cô ấy vẫn cười giỡn với tôi như không có chuyện gì
xảy ra, tôi biết cô ấy bị tổn thương nhưng tôi nghĩ cô ấy không biết, tôi
cũng đau như cô ấy vậy.

Khi tôi chia tay với người bạn gái thứ 5, tôi đã hẹn hò với cô ấy, sau
khi đi chơi được vài ngày tôi nói với cô ấy tôi có chuyện muốn nói cho
cô ấy, cô ấy nhìn tôi và cũng nói là có chuyện muốn nói cho tôi biết.
Tôi nói cho cô ấy nghe về việc tôi chia tay và cô ấy nói cho tôi hay là
cô ấy bắt đầu quen người con trai khác. Tôi biết người đó là ai, người
đó đã theo đuổi cô ấy một thời gian dài, một người con trai rất dễ
thương, năng động và đầy sức sống. Việc người đó thích cô ấy đã được
bàn tán trong trường một thời gian dài.

Tôi không thể nói cho cô ấy biết là tim tôi đau như thế nào, tôi chỉ
cười và chúc mừng cô ấy. Khi tôi về tới nhà, tim tôi đau đến nỗi tôi
không thể đứng vững nổi nữa, giống như có một tảng đá đè nặng lên
ngực tôi, Tôi không thở nổi, muốn hét thật to nhưng không thể. Nước
mắt rơi xuống, tôi gục ngã và khóc.Đã bao nhiêu lần tôi nhìn thấy cô ấy
khóc vì một người đàn ông cũng không chịu hiểu cho cảm giác của cô
ấy?

Sau khi tốt nghiệp, tôi cứ đọc mãi cái sms được gửi 10 ngày sau đó
“lá rời cây là vì gió cuốn đi hay là vì cây không giữ lá lại”


Suốt thời còn học dự bị đại học, tôi rất thích đi nhặt lá, tại sao ư? Tại
vì tôi thấy để một cái lá rời khỏi cái cây mà nó đã dựa dẫm lâu như vậy
cần phải rất can đảm.Suốt thời gian học dự bị, tôi luôn ở rất gần một
người con trai, không phải là bạn trai đâu… chỉ là bạn bè thôi. Khi anh
ấy có người bạn gái đầu tiên. Tôi học được một cảm giác mà trước giờ
tôi nghĩ là mình không thể có – Sự ghanh tị. Nỗi cay đắng đó không thể
diễn tả bằng lời, giống như là cực đỉnh của đau khổ vậy. nhưng sau đó
2 tháng thì họ chia tay, tôi chưa kịp vui mừng thì anh ấy lại quen tiếp
một người con gái khác

Tôi thích anh ấy và tôi biết rằng anh ấy cũng thích tôi. Nhưng tại sao
anh ấy lại không hề biểu hiện? Tại sao anh ấy thích tôi mà lại không
chịu bắt đầu trước. Mỗi lần anh ấy có bạn gái mới là một lần tim tôi đau
nhói. Thời gian trôi qua, tim tôi đã vì anh ấy mà tổn thương rất nhiều.
Tôi bắt đầu tin rằng đây chỉ là tình cảm đơn phương của mình tôi mà
thôi.Nhưng nếu anh ấy không thích tôi thì tại sao lại đối xử tốt với tôi
như vậy. Nó khác xa với việc anh ấy làm vì tình bạn. Thích một người
sao mà khổ như vậy. Tôi có thể biết anh ấy thích gì, biết sở thích của
anh ấy, nhưng tình cảm anh ấy dành cho tôi thì tôi không thể hiểu
được và tôi cũng không thể nào mở lời được.

Trừ việc đó ra, tôi vẫn muốn được ở bên cạnh anh cấy, quan tâm anh
ấy, chăm sóc anh ấy và yêu anh ấy, hi vọng một ngày đẹp trời nào đó
anh ấy sẽ thay đổi và yêu tôi, kiểu như đợi điện thọai của anh ấy mỗi
đêm, muốn anh ấy gửi tin nhắn cho mình… Tôi biết cho dù anh ấy bận
thế nào, anh ấy cũng sẽ dành thời gian cho tôi. Bởi vì như vậy nên tôi
đã chờ anh ấy. 3 năm thật khó mà trôi qua và nhiều lúc tôi cũng nghĩ
đến chuyện bỏ cuộc. Thỉnh thỏang, tôi tự hỏi liệu tôi có nên tiếp tục đợi
chờ hay không? Nỗi đau, sự tổn thương và nỗi ám ảnh đã theo tôi suốt
3 năm.

Cho đến năm tôi sắp tốt nghiệp, một chàng trai nhỏ hơn tôi một tuổi
đã công khai theo đuổi tôi. Mỗi ngày anh ấy đều thể hiện tình cảm với
tôi,anh ấy như một cơn gió, cố thổi một chiếc lá ra khỏi cành cây mà
nó dựa dẫm, ban đầu tôi thấy hơi khó chịu, nhưng dần dần tôi đã dành
cho anh ấy một góc nhỏ trong tim mình. Đến cuối cùng, tôi nhận ra
rằng cơn gió đó có thể làm tôi hạnh phúc, có thể thổi tôi tới một vùng
đất tốt đẹp hơn…cho nên cuối cùng tôi đã rời cây, nhưng cái cây chỉ
cười và không hề khuyên tôi ở lại.

Lá lìa cành là vì gió thổi hay vì cây không giữ lá ở lại??

Gió
Bởi vì tôi thích một cô gái được gọi là Lá, bởi vì cô ấy quá dựa dẫm
vào cây cho nên tôi phải trở thành một cơn gió mạnh, một cơn gió có
thể cuốn cô ấy đi. Lần đầu tiên tôi gặp cô ấy là khoảng một tháng sau
khi tôi chuyển trường tới đây. Tôi nhìn thấy một cô gái nhỏ nhắn hay
nhìn đội trưởng và tôi chơi đá bóng. Suốt thời gian đó, cô ấy luôn ngồi
đó , một mình hoặc với những người bạn chỉ để nhìn đội trường. Khi
anh ấy nói chuyện với những cô gái khác, tôi nhận thấy sự ghen tị
trong mắt cô ấy, khi anh ấy nhìn cô ấy, tôi lại thấy nụ cười trong mắt
cô ấy. Nhìn cô ấy trở thành một sở thích của tôi, giống như cô ấy thích
nhìn anh ấy vậy.

Một ngày, cô ấy không xuất hiện nữa, tôi cảm thấy như có gì đó
trống vằng vậy. Tôi không thể giải thích nổi cảm giác của mình lúc đó ,
cảm thấy như là khó chịu lắm vậy, bữa đó đội trưởng cũng không tới ,
tôi tới lớp của 2 người, đứng ở ngòai và nhìn thấyanh ấy đang la mắng
cô ấy. Mắt cô ấy ngân ngấn nước khi anh ta đi. Ngày hôm sau, tôi thấy
cô ấy trở lại bình thường, vẫn ngồi đó và ngắm anh ta. Tôi đi ngang
qua cô ấy và cười, tôi viết một lời nhắn và đưa cho cô ấy, cô ấy hơi
ngạc nhiên, cô ấy nhìn tôi , cuời rồi nhận mảnh giấy. Ngày hôm sau, cô
ấy xuất hiện, đưa tôi mảnh giấy rồi đi

“Trái tim của chiếc lá quá nặng nề, gió không thể thổi đi được đâu”

“Không phải tại vì trái tim chiếc lá quá nặng nề. Nó bởi vì chiếc lá
không muốn rời khỏi cây”

Tôi trả lời lời nhắn của cô ấy như vậy và dần dần cô ấy đã chấp nhận
những món quà và điện thọai của tôi. Tôi biết người cô ấy yêu không
phài là tôi. Nhưng tôi có linh cảm là một ngày nào đó tôi có thể làm cho
cô ấy thích tôi. Trong vòng 4 tháng , tôi công khai tình cảm của tôi với
cô ấy không dưới 20 lần . Mỗi lần như vậy, cô ấy đều chuyển đề tài,
nhưng tôi không bỏ cuộc. Nếu tôi đã quyết định muốn có cô ấy, tôi sẽ
làm mọi cách để cô ấy thích tôi. Tôi không thể nhớ nổi là tôi đã tỏ tình
với cô ấy bao nhiêu lần. Mặc dù cô ấy lảng tránh nhưng trong lòng tôi
vẫn nuôi hi vọng, hi vọng một ngày cô ấy sẽ chịu làm bạn gái của tôi.

Một hôm tôi gọi điện cho cô ấy nhưng cô ấy không nói gì cả. tôi hỏi
cô ấy “em đang làm gì vậy, sao em không nói gì hết vậy”, cô ấy nói “
Đầu của em đau lắm” “hả?” “đầu em đau lắm” cô ấy lặp lại to hơn. Tôi
cúp máy và vội vàng đón taxi đến nhà cô ấy, khi cô ấy vừa ra mở cổng,
tôi ôm ghì cô ấy vào lòng….và từ hôm đó…chúng tôi là một cặp

Vậy lá rời cây là vì gió thổi đi hay vì cây đã không giữ lá lại?

***************************

Sự tích Tình yêu


Ngày xửa ngày xưa, có một hòn đảo nơi đó có tất cả mọi cảm xúc
sinh sống: Hạnh Phúc, Nỗi Buồn, Tri Thức và những cái khác, bao gồm
cả Tình Yêu. Một ngày kia, các cảm xúc được thông báo rằng hòn đảo
này sẽ chìm, vì vậy tất cả đều đóng thuyền và rời đi, ngoại trừ Tình
Yêu.

Tình Yêu là người duy nhất ở lại. Tình Yêu muốn chống chọi đến
giờ phút cuối cùng khi hòn đảo sắp chìm, Tình Yêu mới quyết định nhờ
giúp đỡ.

Sự Giầu Có đang đi qua Tình Yêu trên một chiếc thuyền rất lớn.
Tình Yêu nói: "Giàu Có ơi, có thể đưa tôi đi cùng với không?" Sự Giàu
Có trả lời: "Không, tôi không thể. Trong thuyền có rất nhiều vàng và
bạc, ở đây không có chỗ cho anh đâu."

Tình Yêu bèn quyết định nhờ Phù Hoa, người cũng đi qua trên một
con thuyền rất đẹp: "Phù Hoa, hãy giúp tôi!". "Tôi không thể giúp anh,
Tình Yêu ạ. Anh quá ẩm và có thể sẽ làm ẩm thuyền của tôi," Phù Hoa
trả lời.

Nỗi Buồn đang ở gần đó, Tình Yêu hỏi: " Nỗi Buồn ơi, hãy cho mình
đi với cậu", "Ôi, Tình Yêu, mình buồn quá, mình chỉ muốn được ở một
mình ..."

Bỗng nhiên có một tiếng gọi: "Lại đây Tình Yêu. Ta sẽ đưa cháu
đi", đó là một người lớn tuổi. Quá vui mừng và sung sướng. Tình Yêu
quên cả hỏi họ đang đi đâu. Khi đến một miền đất khô ráo, người lớn
tuổi đó lại tiếp tục đi con đường của mình.

Tình Yêu hỏi Tri Thức, một người đứng tuổi khác:

- Ai đã vừa giúp cháu vậy ?

- Đó là Thời Gian - Tri Thức trả lời

- Thời Gian ư ? - Tình Yêu hỏi - Nhưng tại sao Thời Gian lại giúp
cháu?

Tri Thức mỉm cười khôn ngoan và nói: "Bởi lẽ chỉ có Thời Gian mới
hiểu được giá trị của Tình Yêu"

"Chỉ có thời gian mới hiểu được giá trị của tình yêu". Niềm vui và
nỗi buồn, khổ đau và hạnh phúc, tất cả những điều khiến ta mỉm cười
hay rơi lệ cũng đều sẽ trôi qua. Sự giàu sang, tiền tài danh vọng chẳng
phải rồi sẽ không còn là điều quan trọng? Khi nhìn lại con đường ta đã
đi qua, chỉ xin được hy vọng rằng, hãy còn có Tình Yêu.

Rất có thể một lúc nào đó ta hờn trách Tình Yêu sao sớm lấy đi
của ta sự vô tư, không phải lúc nào Tình Yêu cũng là chốn thiên đường,
thế nhưng trên tất cả được chờ đợi và được sống trong Tình Yêu bao
giờ cũng là niềm may mắn của mỗi con người.

Hãy đợi, chỉ có thời gian mới hiểu được tình yêu.

Hãy buộc một rải băng lên


cây sồi già
Nước Mỹ, năm 1972. Tại một tỉnh vùng núi xa xôi, trong một thị
trấn nhỏ vô danh, có một chàng trai bị kết án tù. Cảnh sát đã chứng
minh được rằng anh phạm tội và 3 năm tù là thời gian vừa đủ để anh
sửa chữa lại mọi chuyện. Nhưng Mary - người vợ sắp cưới của chàng
trai- thì không thể tin đều đó. Ngày mở phiên tòa, mặc cho chàng trai
không ngừng quay về phía sau tìm kiếm thì cô vẫn vắng mặt.

Trước khi lên chiếc xe dành riêng cho các tù nhân, chàng trai nhờ
chuyển cho Mary một lá thư rồi bước đi ngay. Anh không kịp nhìn thấy
Mary đang đứng khuất phía sau vừa khóc vừa nắm chặt tờ giấy với
những dòng ngắn ngủi: "Anh biết rằng anh không xứng đáng với tình
yêu của em. Anh cũng không dám hy vọng em còn yêu anh sau những
chuyện này. Nhưng nếu em tha thứ cho anh , hãy buộc một dải ruy
băng vàng lên cây sồi già duy nhất ở quảng trường của thị trấn ngày
anh trở về. Và nếu không nhìn thấy dải ruy băng, anh sẽ ra đi mãi mãi
và không bao giờ quấy rầy em nữa."

Trong suốt 3 năm ngồi tù, dù chàng trai có mong mỏi tin tức của
Mary đến đâu thì cô vẫn bặt tin. Năm đầu tiên, anh tự nhủ rằng có lẽ cô
vẫn chưa thể quen được với việc chồng sắp cưới là người phạm tội.
Năm thứ 2, chàng trai nhờ người hỏi han tin tức và chỉ nghe phong
phanh rằng cô ấy đã đi xa , xa lắm và không biết khi nào mới quay trở
về. Đến những tháng cuối cùng trong tù, anh đã không còn nghĩ đến
những dải ruy băng vàng nữa, nhớ về cô gái anh yêu lại càng không
thể. Đến ngày ra tù, chàng trai quyết định nhảy lên chuyến xe bus đi
thẳng ra thành phố chứ không trở về đi ngang qua quảng trường như
anh đã hẹn.
Nhưng rồi một chuyến xe, hai chuyến xe đã dừng lại rồi chạy tiếp
mà chàng trai vẫn chần chừ không leo lên. Mãi tới khi chuyến cuối
cùng đã chạy qua, anh mới lầm lũi đi bộ tới quảng trường. Lý trí bảo
anh hãy đi theo hướng ngược lại, nhưng tình yêu trong anh thì vẫn bắt
anh hướng về phía trước.

Rồi 30 phút sau, người trong thị trấn ngạc nhiên thấy một chàng
trai khóc nức nở dưới tán sồi vàng rực bởi hàng trăm dải ruy băng được
buộc vào những nhánh sồi như lá vào mùa thu.

You might also like