You are on page 1of 8

Trì Thanh nhàn hạ ngồi trong đình viện, gió êm dịu lay cành liễu, mùi

hoa say lòng người, suýt nữa ngủ quên. Lại nghe từ xa tiếng bước
chân vội vội vàng vàng của một người truyền đến, đợi người đến gần
Trì Thanh mới phát giác là vị Đại tổng quản thần giáo kia.

Dương Liên Đình đi tới đình viện thấy Trì Thanh ngồi trong viện, cười
nói:” Ôi, Trì công tử thật nhàn nhã.”

Trì Thanh nhìn hắn cười mỉm đến gần, chỉ cảm thấy không có hảo ý,
liền chưa đáp lời. Tính thế nào đều cảm thấy vị trí giáo chủ phu nhân
này so với tổng quản thần giáo lớn hơn một chút, dù sao cũng phải ra
oai chút ít …..

Dương Liên Đình chủ động cùng hắn nói chuyện, làm sao y lại nhìn
như không thấy, trong lòng rất cáu giận. Thầm nghĩ y thật vất vả
khiến cho tất cả trưởng lão trong giáo khuyên được Đông Phương Bất
Bại, sao đoán được thằng nhãi này cũng đi theo, chỉ là thư sinh này
lại có cẩm y vệ hỗ trợ, rốt cuộc lại lịch thế nào? Từ trong vườn hoa
bên cạnh, hái qua một đóa hoa hồng, thả ở trong tay quan sát một
phen, nói:” Trì công tử, có nghe qua một câu nói chưa?”

Trì Thanh vốn không muốn để ý tới, có thể chính mình rãnh rỗi đến
phát điên, cùng y trò chuyện hai câu giải buồn một chút cũng tốt, liền
trả lời:” Oh, câu gì?”

Dương Liên Đình cười đem hoa hồng trong tay ném xuống đất, dùng
chân dùng sức nghiền nát mấy cái, sau đó mới dời cước bộ, chỉ thấy
trên mặt đất một mảnh cánh hoa tàn, lưu tâm không còn nữa chỉ có
xinh đẹp trong mắt.

Dương Đình Liên ngồi xuống bên cạnh Trì Thanh, cầm ấm rốt một ly
trà, nhàn nhã nếm, lúc này mới nói:” Nhân vô bánh nhật hảo, hoa vô
bách nhật hồng”

(Người không có trăm ngày tốt, thời trẻ nhanh qua.)

Trì Thanh nói:”Dương tổng quản nói rất có lý, tiểu sinh mặc dù tuổi
còn trẻ, nội tại có chút chữ nghĩa, lại có vài phần tư sắc được giáo
chủ quan tâm. Có thể trong lòng tiểu sinh rõ ràng, giáo chủ là nhân
vật bậc nào, phần sủng ái này định không cách nào lâu dài, cho nên
đã sớm dự định xong. Ngày khác vạn nhất bị thất sủng rồi, rơi vào kết
cục giống như Dương tổng quản, dứt khoác uống thuốc tự vẫn cho
rồi, cũng tốt hơn cả ngày chướng mắt trước mặt giáo chủ.” Dứt lời, có
chút thương cảm mà than tiếc một tiếng, nếu trong tay có một chiếc
khăn tay, sợ là không chút do dự lấy ra lòng chua xót lau lệ.

“Ngươi!!” Dương Liên Đình nghe vậy nhất thời nổi giận lôi đình, tiến
lên níu lấy vạt áo Trình Thanh, suýt nữa muốn giơ nắm đấm lên.

Trì Thanh mặc cho Dương Liên Đình níu lấy vạt áo, mặt không biến
sắc tim không đập nói:” Dương tổng quản, tiểu sinh mới vừa rồi có
phải là lỡ lời rồi hay không? Dương tổng quản nếu như cảm thấy tiểu
sinh có chỗ nào chọc cho ngươi không vui, cứ việc giáng xuống mặt
tiểu sinh, tiểu sinh thuở nhỏ quen đạo quân tử, tuyệt không làm
chuyện sau lung người khác ăn nói linh tinh, chỉ là nếu giáo chủ đại
nhân hỏi… tiêu sinh cũng biết lựa lời mà nói. Sẽ nói là tiểu sinh sơ ý
một chút mở miệng chọc giận Dương tổng quản nên mới bị Dương
tổng quản dạy dỗ một chút, lần tới tuyệt không tái phạm, Dương tổng
quản cảm thấy tốt chứ?”

Dương Liên Đình trong lòng giận không kiềm được, biết rõ Trì Thanh
đây là đang lấy Đông Phương Bất Bại uy hiếp mình, có thể với mức độ
sủng ái hắn bây giờ của Đông Phương Bất Bại, nếu hôm nay bản thân
thật sự rat ay đánh xuống, bị tội sợ là mình, đành phải ôm hận buông
tay ra.

Trợn mắt nói:”Ngươi cho rằng ngươi hôm nay ở bên cạnh giáo chủ là
có thể không để ai vào mắt? Ngươi cho là bản thân hiểu được hắn
bao nhiêu! Ngươi biết hắn rốt cuộc ngồi trên giáo vị như thế nào, đến
tột cùng từng giết bao nhiêu người? Ngươi biết hắn vì sao không cho
ngươi đụng? Ngươi ngay cả hắn gạt ngươi bao nhiêu cũng không biết,
chính mình tiểu ra hảo hảo soi mình một cái, ngươi cho mình là thứ
mặt hàng gì, trước mặt ta diễu võ giương oai! Ta hôm nay sẽ nói cho
ngươi biết, ban ddaauftaij thời điểm hắn gian nan nhất, người bồi bên
cạnh hắn là ta! Là Dương Liên Đình ta! Có tư cách đứng bên cạnh hắn
nhất cúng là Dương Liên Đình ta! Ngươi dựa vào gì đến ngồi hưởng
lợi ngư ông!”

Trì Thanh nghe vậ, chỉ cảm thấy tâm giận tái đi, nếu nói mới vừa rồi
hắn chỉ là dĩ bỉ chi đạo, hoàn thi bỉ thân mà nói (Lấy đạo của người
trả lại cho người,lấy cách của người trị lại người) ,giờ mới thật sự nảy
sinh chán ghét với Dương Liên Đình. Cười lạnh nói:”Ngươi đã đợi hắn
lâu như vậy, hiểu rõ hắn như vậy, vì sao hắn lựa chọn ở bên ta?”

“Cái này… Cái này có liên quan gì tới ngươi!” Một câu nói khiến Dương
Liên Đình chợt giảm khí thế, kì thực y cũng không rõ ràng lắm, mấy
tháng trước hai người rõ rang vẫn tốt mà, như thế nào Đông Phương
Bất Bại lại đột nhiên rời khỏi thần giáo đi tìm thư sinh này. Nếu thật
muốn nói chỗ không đúng, dù cho Đông Phương Bất Bại ngày ấy rời
giáo đối y có chút lãnh đạm, trừ cái đó ra không còn gì nữa.

Trì Thanh cười nói:”Theo ý tứ của người, chính là Đông Phương đứng
núi này trông núi nọ, vong ân phụ nghĩa rồi?”
Dương Liên Đình vốn muốn nói là:”Phải” nhưng nghĩ đến vì vậy để Trì
Thanh nắm được đuôi thì vạn vạn không ổn, vì vậy lãnh đạm kêu một
tiếng:”Ngươi nói bậy cái gì!”

Trì Thanh tiện đà nói:” Vậy ngược lại để tiểu sinh đoán một chút, có
phải Dương tổng quản đã làm sai chuyện gì nên mới thất sủng hay
không. Không biết Dương tổng quản có từng cưới vợ?”

Dương Liên Đình sắc mặt cứng đờ, phẫn nộ quát:”Liên quan *** gì tới
ngươi!”

Trì Thanh hiển nhiên nhìn ra sắc mặt y không đúng, ngược lại cười
nói:”Đó là nạp thiếp rồi, nói vậy là chuyện vui ?”
“Ngươi!” Dương Liên Đình khuôn mặt bỗng nhiên đỏ bừng lên,
nói:”Nói bậy! Hơn nữa cái này cũng ngươi có quan hệ gì!”

“Dương tổng quản không sai, đây là cùng tiểu sinh không quan hệ,
nhưng nếu đã như thế, tiểu sinh cùng giáo chủ đại nhân cùng một
chỗ có liên quan gì đến ngươi? Chẳng lẽ Dương đại tổng quản không
biết mình là thân phận nào?”

Dương Liên Đình trong lòng hận vô cùng, có thể lại sợ nói ra chân
tướng sẽ mất mạng chỉ mịt mờ nói:”Không phải vì việc này!”

Trì Thanh trong lòng cười nhạt, đều nạp thiếp rồi còn không quan hệ,
dựa theo tính tình Đông Phương Bất Bại, nếu là người mình thích thì
làm sao cho phép người khác chia sẻ? Nực cười người này lại còn
chưa biết vấn đề nằm ở đâu.

Dương Liên Đình nói:”Ngươi đừng cho là mình rất thong mình, Đông
Phương rời giáo cùng chuyện ta nạp thiếp không quan hệ, việc này là
hắn cho phép rồi, hơn nữa ta nạp thiếp hơn một năm rồi, cũng không
phải vì chuyện này!” Sợ chính mình nói them gì lại lỡ lời, xoay người
lại muốn đi, sao đoán được vừa bước một bước thì bên hông xuất
hiện một cổ lực đạo khiến chính mình đập mạnh vào cái trụ trong
đình viện, kêu lên một tiếng đau đớn, sau đó té xuống đất.

Đông Phương Bất Bại chẳng biết lúc nào lại đứng lặng hồi lâu ngoài
đình viện, mặt như phủ bang từng bước đi vào đình viện, nói:”Ngươi
cùng hắn nói chuyện gì”
Dượng Liên Đình vừa té như vậy, chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng như
bị lộn lên, trong miệng nhất thời phun ra một ngụm máu tươi, cố hết
sức liếc mắt về phía Đông Phương Bất Bại, như rơi vào hầm băng,ánh
mắt lạnh như băng kia như là nhìn người chết, không ngừng vội vã
nói:”Thuộc, thuộc hạ chuyện gì cũng không nói…”lời còn chưa dứt,
trong miệng lại thổ ra một ngum máu, máu tươi chảy không ngừng.

Trì Thanh một mực bên cạnh châm chọc mới từ đại chuyển biến này
hồi thần lại, vội vàng tiến lên kéo tay Đông Phương Bất Bại nói:”Đông
Phương, hắn thật sự là chuyện gì cũng không nói.”

Đông Phương Bất Bại cẩn thận quan sát Trì Thanh nữa ngày, giống
như là muốn xác nhận bình thường, xác định trong mắt hắn cũng
không có dấu hiệu nói dối, lúc này mới lạnh giọng hướng phía Dương
Liên Đình nói:”Cút”

Dương Liên Đình duỗi tay vịn chặt cây cột đỡ thân thể dậy, lảo đảo
chạy ra ngoài lương đình. Đang lúc sắp đi ra khỏi lương đình lại nghe
Đông Phương Bất Bại ở sau lung lạnh lùng nói:”Dương tổng quản,
nếu có lần sau nữa ngươi biết kết cục.”

Dương Liên Đình nghe vậy thân thể run lên, nếu không phải mình
trong tay còn có một bùa hộ mệnh, Đông Phương Bất Bại sợ đã sớm
từ bỏ y, càng chớ nói đến hai lần lưu lại tính mạng y…

“Thuộc hạ biết” dứt lời, che ngực từng bước một lảo đảo ra tiểu xá.
Đông Phương Bất Bại đợi Dương Liên Đình bước ra tiểu xá, lúc này
mới giống mệt lả như thường ngày, cụt hứng ngã vào ghế đá, thần
tình đờ đẫn.

“Đông Phương, ngươi làm sao vậy?” Trì Thanh hỏi.

Đông Phương Bất Bại nhìn hắn một cái, đầu tựa vào bên hông hắn,
ôm chặt hắn. Y chẳng qua là đi cử lý chút giáo vụ, sao đoán DƯơng
Liên Đình lại thừa dịp khe hở này đến đây, nếu chính mình trễ them
một bước, không biết thật sự sẽ phát sinh chuyện gì.

Trì Thanh không nỡ nhìn bộ dạng này của y, thầm nghĩ Dương Liên
Đình đến tột cùng biết chút chuyện gì lại khiến y sợ thành như
vậy?Nhưng chính mình đã đáp ứng không buộc y, vẫn cố không mở
miệng hỏi.

Đông Phương Bất Bại ôm chặt Trì Thanh thật lâu, lúc này mới ngẩng
đầu lên nói:”Dùng bữa trưa chưa?”

Trì Thanh liếc nhìn thời gian này sợ là đã sớm qua buổi trưa,
nói:”Chưa”

“Vậy dùng bữa đi.”dứt lời, đứng dậy đi ra đến lương đình.

Trì Thanh cũng bước đuổi kịp, chần chờ rồi nói:”Đông Phương, về sau
nếu Dương Liên Đình trở lại, ta nhất định không cùng hắn nói chuyện
nữa.”
Đông Phương Bất Bại quay đầu liếc mắt nhìn hắn, đạm thanh nói:”Về
sau ngươi liền cùng ở bên cạnh ta”

“Được”

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:Gào khóc gào, ta điên rồi, mười hai
ngàn chữ a! Gào khóc gào khóc!!!!

Nói, mọi người nhất định phải tin tưởng ta, Dương Liên Đình thật ra là
có chỗ đại dụng!
Tựa như trước đây Trì Thanh vì sao lại thu lưu một cô gái ở tư thục,
còn đối với nàng tốt như vậy.

Ôm đầu, có thể là năng lực phục bút của ta không tốt…

Cuối cùng, ta muốn bày tỏ với Ngọc Nhi của ta, ta lại lừa hắn lần nữa,
làm hắn phát bực rồi.

Ô ô ô ô…

Ta cảm thấy hắn tực như sủng nịch công, mà ta chính là làm người
nhức đầu tiểu tra thụ…

Ta là tra thụ…

You might also like