You are on page 1of 5

Dark spruce forest frowned on either side the frozen waterway.

The trees had been


stripped by a recent wind of their white covering of frost, and they seemed to lean toward
each other, black and ominous, in the fading light. A vast silence reigned over the land.
The land itself was a desolation, lifeless, without movement, so lone and cold that the
spirit of it was not even that of sadness. There was a hint in it of laughter, but of a
laughter more terrible than any sadness -- a laughter that was mirthless as the smile of the
Sphinx, a laughter cold as the frost and partaking of the grimness of infallibility. It was
the masterful and incommunicable wisdom of eternity laughing at the futility of life and
the effort of life. It was the Wild, the savage, frozen-hearted Northland Wild.

But there was life, abroad in the land and defiant. Down the frozen waterway toiled a
string of wolfish dogs. Their bristly fur was rimed with frost. Their breath froze in the air
as it left their mouths, spouting forth in spumes of vapor that settled upon the hair of their
bodies and formed into crystals of frost. Leather harness was on the dogs, and leather
traces attached them to a sled which dragged along behind. The sled was without runners.
It was made of stout birch-bark, and its full surface rested on the snow. The front end of
the sled was turned up, like a scroll, in order to force down and under the bore of soft
snow that surged like a wave before it. On the sled, securely lashed, was a long and
narrow oblong box. There were other things on the sled -- blankets, an axe, and a coffee-
pot and frying-pan; but prominent, occupying most of the space, was the long and narrow
oblong box.

In advance of the dogs, on wide snowshoes, toiled a man. At the rear of the sled toiled a
second man. On the sled, in the box, lay a third man whose toil was over, -- a man whom
the Wild had conquered and beaten down until he would never move nor struggle again.
It is not the way of the Wild to like movement. Life is an offence to it, for life is
movement; and the Wild aims always to destroy movement. It freezes the water to
prevent it running to the sea; it drives the sap out of the trees till they are frozen to their
mighty hearts; and most ferociously and terribly of all does the Wild harry and crush into
submission man -- man, who is the most restless of life, ever in revolt against the dictum
that all movement must in the end come to the cessation of movement.

But at front and rear, unawed and indomitable, toiled the two men who were not yet dead.
Their bodies were covered with fur and soft-tanned leather. Eyelashes and cheeks and lips
were so coated with the crystals from their frozen breath that their faces were not
discernible. This gave them the seeming of ghostly masques, undertakers in a spectral
world at the funeral of some ghost. But under it all they were men, penetrating the land of
desolation and mockery and silence, puny adventurers bent on colossal adventure, pitting
themselves against the might of a world as remote and alien and pulseless as the abysses
of space.

They travelled on without speech, saving their breath for the work of their bodies. On
every side was the silence, pressing upon them with a tangible presence. It affected their
minds as the many atmospheres of deep water affect the body of the diver. It crushed
them with the weight of unending vastness and unalterable decree. It crushed them into
the remotest recesses of their own minds, pressing out of them, like juices from the grape,
all the false ardors and exaltations and undue self-values of the human soul, until they
perceived themselves finite and small, specks and motes, moving with weak cunning and
little wisdom amidst the play and interplay of the great blind elements and forces.

An hour went by, and a second hour. The pale light of the short sunless day was
beginning to fade, when a faint far cry arose on the still air. It soared upward with a swift
rush, till it reached its topmost note, where it persisted, palpitant and tense, and then
slowly died away. It might have been a lost soul wailing, had it not been invested with a
certain sad fierceness and hungry eagerness. The front man turned his head until his eyes
met the eyes of the man behind. And then, across the narrow oblong box, each nodded to
the other.

A second cry arose, piercing the silence with needlelike shrillness. Both men located the
sound. It was to the rear, somewhere in the snow expanse they had just traversed. A third
and answering cry arose, also to the rear and to the left of the second cry.

"They're after us, Bill," said the man at the front.

His voice sounded hoarse and unreal, and he had spoken with apparent effort.

"Meat is scarce," answered his comrade. "I ain't seen a rabbit sign for days."

Thereafter they spoke no more, though their ears were keen for the hunting-cries that
continued to rise behind them.

At the fall of darkness they swung the dogs into a cluster of spruce trees on the edge of
the waterway and made a camp. The coffin, at the side of the fire, served for seat and
table. The wolf-dogs, clustered on the far side of the fire, snarled and bickered among
themselves, but evinced no inclination to stray off into the darkness.
Khu rừng vân sam tối tăm co lại hai bên dòng nước đã đóng thành lớp băng lạnh lẽo.
Những cành cây xơ xác bị cơn gió trắng xóa phủ đầy sương giá tước đi nghiêng lại gần
nhau, tạo ra một bóng đêm mang điềm gở, trong những tia sáng nhạt dần. Một khoảng
không lặng thinh chiếm lấy khắp vùng đất rộng lớn này. Bản thân nó là một vùng đất
hoang vắng, vô hồn, bất động, lạnh lẽo đến nỗi linh hồn của nó không còn chứa đựng nỗi
buồn. Trong tiếng cười khủng khiếp hơn cả một sự tuyệt vọng, tựa như nụ cười chết chóc
của Sphinx, lạnh đến thấu xương và khốc liệt như sự thật vậy, lại chứa đựng một dấu
hiệu. Đó chính là một tiếng cười vĩnh cửu đầy quyền lực, không thể nào diễn tả được,
trước những cố gắng vô nghĩa của cuộc sống. Vùng đất hoang dã, man rợ, không chút
lòng thương này mang tên Northland Wild.

Nhưng nơi đây đã từng tồn tại sự sống. Một đàn chó sói đi dọc theo dòng sông băng giá.
Bộ lông xù của chúng cóng lên vì sương giá. Hơi thở của chúng cùng bọt nước phun ra
đã ngay lập tức đông cứng trên thân. Chúng mang trên mình bộ yên cương gắn liền với
chiếc xe trượt tuyết không người lái kéo dọc theo sau. Chiếc xe ấy làm bằng vỏ cây bạch
dương chắc nịch, được kéo xềnh xệch trên mặt tuyết lạnh lẽo. Đầu trước của chiếc xe lật
lên, như một cái cuộn vậy, để trượt trên lớp tuyết xô tới như một cơn sóng. Có những cái
chăn, một cái rìu, ấm cà phê và chảo rán trên xe, nhưng nổi bật và chiếm nhiều không
gian nhất là một chiếc hộp chữ nhật dài và hẹp được buộc vào xe rất kĩ càng.

Một người đàn ông lê bước trên đôi giày tuyết rộng trước những con chó sói. Theo sau
chiếc xe là một người đàn ông khác. Trong chiếc hộp, thân xác một người thứ ba nằm dài
trong mệt mỏi và không bao giờ có thể đứng được nữa vì đã bị vùng đất này làm cho kiệt
sức. Vùng đất này vốn không dành cho sự chuyển động. Vì vậy, sự sống là kẻ thù của nó,
vì vốn dĩ sự sống là phải di chuyển, và nó như sinh ra là để hủy diệt mọi sự dịch chuyển.
Nó đóng băng dòng nước để chúng không thể chảy ra nơi biển khơi được nữa, nó đẩy
nhựa ra khỏi cây cho đến khi chúng đông đặc lại và một chút hơi sống dũng mãnh cũng
không còn; tàn bạo và khủng khiếp nhất chính là sự quấy nhiễu và tàn phá của nó đối với
một người đàn ông đã đầu hàng – một người không ngừng nghỉ lao động trong suốt cuộc
đời của mình, người đã từng đứng lên chống lại một sự thật nơi đây rằng, tất cả mọi hoạt
động rồi rốt cuộc cũng phải dừng lại.

Tuy nhiên, theo trước và sau chiếc xe, vẫn còn hai người đàn ông bước tiếp trong cái vẻ
bất khuất và không sợ hãi. Họ khoác trên mình bộ lông da thuộc mềm mại, ấm áp. Hai
hàng lông mi, má và đôi môi của họ đều bị bao phủ bởi chính những làn hơi thở đông
cứng của họ, đến nỗi không ai có thể nhận diện được khuôn mặt của họ. Họ như hiện
thân của ma quỷ, như là chủ trì đám tang của những hồn ma vất vưởng nơi đây. Nhưng
bên trong lớp cải trang đó, họ vẫn là những con người đang cố xâm nhập vào vùng đất
tiêu điều, đầy sự chế nhạo và tĩnh lặng này, họ là những nhà thám hiểm nhỏ bé tham gia
vào những cuộc phiêu lưu khổng lồ, đang cố gắng đọ sức với sức mạnh của một thế giới
hoàn toàn xa lạ, không hề chứa chút sinh khí, tựa vực thẳm của vũ trụ vậy.

Họ cứ bước tiếp trong im lặng, cốt là tiết kiệm hơi thở cho chuyến đi. Xung quanh là sự
hiện hữu của tĩnh lặng như muốn nhấn chìm họ. Nó đè nặng lên tâm trí của họ như áp lực
của nước đè lên cơ thể của thợ lặn vậy. Nó nghiền nát họ tại những nơi sâu thẳm nhất của
tâm hồn với sức nặng không thể thay đổi của sự bao la vô tận, ép mọi nhuệ khí giả dối, sự
phấn chấn và sự coi trọng bản thân quá mức trong linh hồn họ ra như vắt nước ép nho,
cho đến khi họ nhận ra rằng họ chỉ là những hạt bụi yếu đuối và có đầy hạn chế với
những bộ óc nhỏ bé trong vở kịch và sự tác động của những thế lực vĩ đại.

Một giờ trôi qua, và cứ thế một giờ nữa lại qua đi. Ánh sáng nhạt nhòa của một ngày
ngắn ngủn không lấy một chút nắng đang bắt đầu mờ dần thì bỗng chốc, một tiếng kêu
mong manh từ xa vang lên trong bầu không khí lặng gió. Tiếng la ấy bay vút lên một
cách vội vã và nhanh chóng, cho đến khi đạt đến nơi cao nhất thì lại dai dẳng, căng ra
như sợi dây đàn, rồi dần tan biến đi. Nếu như nó không mang theo một sự buồn bã khốc
liệt và đói khát đến thiết tha thì người ta đã nghĩ rằng nó là một linh hồn lạc lối đang khóc
lóc. Người đàn ông đi trước ngoảnh mặt lại và nhìn vào mắt người phía sau, và rồi ngang
qua chiếc hộp chữ nhật hẹp đó, hai người gật đầu với nhau.

Một tiếng thét đến chói tai lại vang lên, đâm xuyên qua không gian tĩnh lặng như một
chiếc kim. Cả hai người liền định vị được âm thanh ấy. Nó phát ra từ đằng sau, đâu đó
trong vùng tuyết rộng họ mới đi qua. Một tiếng kêu thứ ba xuất hiện, dường như để phản
hồi lại cho tiếng kêu thứ hai, cũng phát ra ở phía sau, nhưng ở bên trái của tiếng vang vừa
rồi.

Người đàn ông ở đằng trước cất tiếng nói: “Chúng đang theo đuổi chúng ta, Bill”

Giọng anh ta khàn khàn và như không thật, và anh ta rõ ràng đã phải cố gắng để có thể
nói được.

“Thịt khan hiếm lắm” – Bạn anh ta trả lời. “Tôi đã không thấy một con thỏ nào nhiều
ngày nay rồi”.
Sau đó, họ lại im lặng, dù đôi tai của họ rất thính cho những tiếng kêu la đang tiếp tục
vang lên phía sau.

Khi màn đêm buông xuống, họ quăng lũ chó vào chùm cây vân sam trên rìa của dòng
sông và dựng trại. Họ đặt cỗ quan tài bên cạnh đống lửa và dùng nó để ngồi và làm bàn.
Những con chó sói tụ tập với nhau ở phía xa kia của ngọn lửa gầm gừ với nhau, nhưng tỏ
ra không muốn đi lạc vào bóng tối.

You might also like