You are on page 1of 16

*yoga, pilates, nâng tạ, cardio (bài tập nhịp tim)

“Em nguyện cùng anh sống, cùng anh chết”.

--Vực sâu đầy gai nhọn, bóng tối lan tràn, anh là điểm sáng dẫn đường duy
nhất.

Sinh mệnh ngưng hẳn nhưng không phải kết thúc, lần sau xuất phát, chúng ta
sẽ lại tới đúng hẹn.
*Khi lòng mang hy vọng, ắt sẽ có thất vọng, sau thất vọng chính là tuyệt
vọng, mà tuyệt vọng sẽ đẩy bản thân về phía vực sâu.

Thứ đó, không cần thì hơn.

Chỉ cần nhận đúng mục tiêu đi hoàn thành là đủ rồi.

*Cái gì mới là tình yêu đích thực?

Có lẽ chính là sợ hãi vô cớ mà tìm kiếm và khát khao, sau đó là sự chờ đợi


vĩnh hằng, dù có đối mặt với bất kì mưa dập gió vùi nào cũng vững bền,
không chút lay chuyển.

*Nhiều lúc tỏ ra thật vô tình…để rồi đêm về nhận ra ta đang khóc…


Nhiều lúc tỏ ra thật nhẫn tâm…để rồi đêm về nhận ra ta đang đau…
Nhiều lúc tỏ ra thật cứng cỏi…để rồi đêm về nhận ra ta thật yếu mềm…
Nhiều lúc cười thật tươi cùng ai…rồi đêm về nhận ra ta cô độc…

 _Nước mắt chảy ngược là nước mắt đau.


– Nụ cười đến sau là nụ cười hạnh phúc
– Người hay cười là người hay khóc
– Nhủ lòng đừng khóc nhưng nước mắt vẫn rơi…
– Ai cũng dễ dàng nhìn thấy tôi cười…
– Nhưng…
– Chưa có ai im lặng bên tôi và nói với tôi rằng: “Đừng cố chịu đựng nữa – đau lắm đấy
!”

Cuộc sống hàng ngày như một nỗi lo in hằng trong trí óc
Đôi khi muốn buông cho mặc kệ mọi thứ nhưng không thể.

– Tôi muốn mình được tự do như làn khói đó


– Tôi muốn mình được chăm lo như hồi bé nhỏ
– Muốn vấp ngã nhưng không có người vực tôi đứng dậy
– Vạn vật vẫn vậy tại sao lòng người lại đổi thay?

*Có thở dài, có buông tay, có khóc như trẻ dại


Thì vẫn phải bước tiếp trên con đường đã chia làm hai.
Vì thế giới này chẳng ai là của riêng ai
Nên giờ này ta có trách nhau cũng chẳng được gì
Trái đất vẫn cứ quay không vì một ai mà dừng lại…

*Đôi khi buồn và chán nãn lắm, muốn nói và chia sẻ nỗi buồn đó với người mình cho là
thân nhất, nhưng chợt nhận ra, chỉ ta với ta nên đành
giấu nỗi buồn vào trong.

*Tôi nhận ra rằng….


Dường như, ai cũng muốn rời bỏ tôi mà đi….

*Trên cuộc sống này bạn nên để mọi chuyện tự nhiên


Đừng đoán trước để rồi phải hụt hẩn về nó.

*Rồi đêm lại đến rồi qua đi, chỉ còn mình tôi với đêm thôi.
Chỉ còn cô đơn với nỗi buồn không tên

*Cuộc đời như 1 cuốn phim buồn…Không biết sẽ đi về đâu. Không lẽ ta sẽ bay theo
những cánh diều vi vu…Và theo những lời dèm pha của người đời…Nói chung ta sống vì
gia đình bạn bè còn theo ta đời bây giờ chỉ nằm trong điếu thuốc…

*Điều bất ngờ nhất của cuộc sống đó là: Nỗi đau luôn đến từ những người ta tin tưởng
và yêu thương nhất

*Cuộc sống vốn dĩ không công bằng, hãy tập quen dần với điều đó.

*Nỗi buồn là di sản của quá khứ, sự nuối tiếc là nỗi đau của ký ức.

*Buồn:
Vì ai đó không hiểu được mình
Vì ai đó mang đến hạnh phúc rồi vội vàng đánh rơi
Có ai biết đằng sau nụ cười là những giọt nước mắt lặng lẽ
Có ai biết đăng sau một người mạnh mẽ là cái gục đầu lặng lẽ giữa đêm khuya.

*Đôi khi chỉ cần một sự quan tâm rất nhỏ từ một ai đó, dù cho mọi việc tồi tệ đến thế
nào cũng sẽ ổn thôi!

*Buồn:
Đôi khi có rất nhiều điều tâm sự nhưng không biết phải nói thế nào, phải nói cùng ai
Có nhiều mơ ước nhưng không biết thực hiện như thế nào
Đôi khi chỉ vì một câu nói mà vô tình bị người khác hiểu sai thật buồn và khó chịu.
*Khoảng trống có thể lấp đầu bằng những yêu thương. Nhưng tổn thương thì chẳng có
gì bù đắp được.

*Điều tồi tệ nhất không phải là đơn độc mà điều tồi tệ nhất chính là ở bên một người
nhưng lúc nào cũng cảm thấy thật đơn độc.

*Ngã ! Sẽ rất đau nhưng đừng vội khóc.


• Biết đâu sẽ có một bàn tay khác đỡ bạn dậy
•Nhưng cũng đừng vội cười.
•Vì biết đâu chính bàn tay đã cho bạn hi vọng đó
•Lại một lần nữa…
•Xô bạn té ngã…
Vậy nên hãy tự lau nước mắt và đứng dậy đi, hạnh phúc nào mà chẳng có đau thương.

*Hạnh phúc không kéo dài mãi mãi, và bản chất của nó là vậy
Có những lúc bạn cần phải chiến đấu qua những ngày tồi tệ để tiến tới những ngày tươi
sáng. Hạnh phúc không phải là một trạng thái kéo dài mãi mãi và bạn sẽ không sống
trong giai đoạn này cho đến hết cuộc đời. Hạnh phúc là một chuỗi những khoảnh khắc.
Vậy nên hãy trân trọng từng khoảnh khắc hạnh phúc dù là nhỏ bé trong cuộc sống để
thấy yêu quý cuộc đời hơn.

*Vẫn biết rằng quá khứ ở đăng sau và phải sống cho những gì phía trước. Nhưng đôi
khi đôi chân vẫn bước ngược để dẫn ta về với những nỗi đau.

* Nước mắt chảy xuôi – Chỉ làm nguôi kí ức…

Nước mắt chảy ngược – Mới đẫm được niềm đau …

*Không phải vết thương nào chảy máu cũng đều đau. Có đôi khi vết thương không nhìn
thấy máu mới thực sự là vết thương đau nhất

*Thời gian của 1 người bỏ ra cho bạn là tình cảm người đó dành cho bạn. Nhưng không
phải ai rảnh để bỏ ra nhiều thời gian hơn mà là ai yêu thương nhiều hơn sẽ cố gắng ở
bên bạn nhiều hơn

*Cuộc sống luôn thử thách con người bằng trăm ngàn lựa chọn, muôn vàn lối đi. Thay
vì nhắm mắt lao đi vô chủ đích, tại sao ta không chọn cách tạm dừng chân, ngẫm lại
xem đâu là điều mình thực sự cần & muốn, đừng lựa chọn để hối tiếc.

*Tôi chọn cách im lặng cho những điều mà mình cảm thấy thiết tha nhưng ngoài tầm
với.

*Sẽ thôi không đem lòng chạy theo một thứ tình cảm gọi là viễn vong. Họ không trân
trọng mình, họ ghét mình, họ xem thường mình thì việc gì mình cứ làm phiền họ, thích
họ mãi, không phải là bỏ cuộc sớm mà là quá mệt mõi. Mệt khi phải suy nghĩ thật
nhiều, mệt khi không được là chính mình trước họ.
*Khi tôi cảm thấy rất buồn nhưng lại thường tỏ ra là mình vui vẻ lắm.. Trong thâm tâm
tôi đang đợi 1 người, nhỏ nhẹ hỏi tôi 1 câu “có sao không”? Sau đó tôi có lý do để nói ra
, sau đó tôi có thể an tâm mà oà khóc

* Hy vọng thời gian có thể quay trở lại để không phạm phải những sai lầm hối tiếc lúc
đó mà vẫn cảm thấy day dứt cho đến bây giờ
Nhưng vẫn mong thời gian cứ tiếp tục trôi đi để bản thân có thể làm gì đó để sữa chữa
những lỗi lầm.

* Càng đi nhiều, lại càng thấy mình thụt lùi…Càng lớn, lại thấy mình càng chậm chạp.
Đôi khi muốn gạt bỏ hết những thất bại đã qua, để tập trung cho công việc phía trước…
Mà có những ngày cảm giác nặng nề lại chợt thoáng ùa về.

* Người ta nói mọi vết thương đều được thời gian chữa lành nhưng họ quên mất nơi bị
thương ấy vẫn còn lại những vết sẹo. Cho dù là lâu đến đâu nhưng khi bất chợt nghĩ về
những điều trong quá khứ cảm giác tuyệt vọng mất mát vẫn hệt như lúc đầu.

*Cái gọi là tương lai rồi cũng đến chỉ là sớm hay muộn… cũng chẳng biết cái tương lai
đó tốt lên hay xấu đi nhưng hiện tại cứ thoải mái tận hưởng những gì mình đang có
trước khi không thể….

*Có những ngày mưa chả làm đuợc gì có ích. Chỉ biết bất lực đợi những thứ nhỏ nhặt
thuờng ngày đánh đổ đi bao công sức vậy sao? “Mạnh mẽ không có nghĩa mất quyền
yếu đuối nhưng phải biết tự đứng dậy”

*Giá như mình lớn hơn chút nữa thì chắc chắn sẽ cho phép mình đi xa một lần .quên
hêt́ mọi thứ và cười thật nhiều , thật yên bình…

*Ở những thời điểm tận cùng của đau khổ, số mệnh không mở ra lối thoát, tự tạo 1
niềm tin chính là cách giải thoát duy nhất cho cuộc đời này.

*Khi đêm về, con người ta lại tự dày vò mình bằng hàng nghìn câu hỏi, nhưng nỗi đau
lại càng chất chồng và khóc chính là cách giải toả tốt nhất có thể làm ngay lúc này…

*Sống khác biệt không đơn giản là ngồi đó và gào lên ” tôi đặc biệt, tôi lập dị…” mà đó
là sự chấp nhận từ bỏ nhiều thứ, rất nhiều thứ! đôi lúc cô đơn, rất cô đơn… Giấc mơ mỗi
ngày tôi mơ có thể đau đớn và cô quạnh, nhưng trong đó: tôi thấy mình bước mãi trên
“CON ĐƯỜNG TÔI”.

*Cô gái mệt rồi, có thể lười biếng được không. Cô gái mệt rồi, có được chạy đi tìm vòng
tay ai đó không. Cô gái mệt rồi, có ai đó che bầu trời kia cho cô gái không?

*Mệt mỏi ! Không biết phải làm gì , nói gì ngay bây giờ! Chán ghét tất cả mọi thứ xung
quanh , chỉ muốn một mình đi đâu đâu đó

*Mệt rồi thì ngủ thôi. Đơn giản chỉ muốn sống bình yên, không nghĩ ngợi. Cơ mà sao
nhiều chuyện phải bận tâm quá. Ừ thì thích làm gì thì làm, tất nhiên là sẽ không đứng
nhìn đâu…
*Từ giờ ai cần mình thì mình cần lại. Cuồng nhiệt quá, quan tâm quá hoá thừa thãi,
chẳng hi vọng cũng chẳng buông tay. Cứ như vậy chắc sẽ ổn.

*Mọi chuyện dồn đến cùng 1 lúc thật sự chỉ muốn buông bỏ tất cả thôi. đã tự hứa dù
trời có sập xuống cũng tự mình chống đỡ vậy mà giờ lại chỉ biết khóc lóc làm mẹ lo là
do bản thân không tốt, không có bản lĩnh, không chịu cố gắng, luôn đổ lỗi cho hoàn
cảnh…tồi tệ như vậy bị khinh thường cũng đúng thôi.

*Ước mơ trong vài năm tới không có gì to tát…Một không gian của riêng mình, cái tủ
quần áo của riêng mình, cái giường của riêng mình. Cuối tuần thư giãn theo ý mình,
không ai can thiệp, không ai áp đặt phải thế này thế kia… Đói thì ăn, mệt thì ngủ… còn
xã hội ngoài kia không thể can thiệp gì đến mình. Thật sự, mong muốn như vậy thôi.

*Có một số giai đoạn trong đời, ta giật mình nhận ra. Tất cả các mối quan hệ đều là
thường thường, xã giao trong xã hội. Có thể nói, có thể cười, có thể đi ăn chung nhưng
không thể thật lòng quan tâm.

*Họ nói rằng họ biết tôi buồn chuyện gì vì họ đã nghe tôi tâm sự. Nhưng thực chất họ
chỉ tâm sự với tôi 1/4 thôi. Còn lại học chẳng biết thêm về điều gì và cứ thế họ khăng
khăng với những người khác rằng tôi buồn vì điều đó trong khi tôi buồn rất về nhiều
chuyện khác.

*Mệt nhoài với những thứ vụn vặt, tầm thường, giả tạo. Muốn tìm một góc bình yên cho
tâm được thanh thản nhưng mãi vẫn không thấy…

* Có những ngày, thấy mình như bị chính bản thân mình bỏ rơi vậy. Mệt mỏi như thế,
tuyệt vọng như thế, rồi cuối cùng thì cũng vượt qua thôi…

*Mưa ngừng rơi chắc gì trời đã tạnh…

Không phải cứ tạnh mưa thì sẽ có cầu vồng

*When the rain starts falling


You are here with me
Through the night you are all I see
But as I come closer
You would disappear
So I know that you were never really here…

*Tuổi thanh xuân giống như một cơn mưa rào. Dù cho bạn từng bị cảm lạnh vì tắm
mưa, bạn vẫn muốn được đắm mình trong cơn mưa ấy lần nữa

*Người ta nói, biết một người từng trải hay không từng trải, chỉ cần nhìn vào đôi mắt
người đó. Đôi mắt chính là nơi chứa đựng tất cả những ký ức vui buồn, những tâm sự
chất chồng. Thế gian, hết thảy có thể vứt bỏ, hết thảy có thể thay đổi, duy chỉ đôi mắt
của một người là thứ chân thật nhất có thể lưu giữ lại. Đời thay đổi, người thay đổi,
nhưng ánh mắt vĩnh viễn không thể là tờ giấy trắng!
*"Sưphụ." Mặt Vô Trần nghiêm lại, "Tuy người là sư phụ con, nhưng mà
chuyện này chúng ta là tình địch, chúng ta cạnh tranh công bằng."

Tiểu hồ yêu thú vị như vậy, hắn cũng muốn.

Thanh Hàn: "..."

Nhân yêu khác biệt mà đồ nhi!

Con buông tay đi để vi sư tới cho!

*Người ta muốn sống sót thì không thể nào không làm tổn thương đến người
khác.

Đường sống của anh chen ngang đường sinh của người khác.

Bàn tay mỗi người đều có khả năng nhuốm máu.

Đây là quy tắc của xã hội này, anh muốn lên ngôi thì sẽ có người bị đào thải.

Nếu anh quá mềm lòng thì người bị đào thải sẽ là anh, người đánh mất cuộc
sống chính là anh.

*Hối hận và buồn bã không giải quyết được việc gì cả, những cảm xúc đó chỉ
đem lại cho mẹ sự ưu phiền vô cùng tận, khiến mẹ càng trở nên yếu đuối, bị
giam trong vực thẳm đen tối, trở thành con rối cho người ta tùy ý trà đạp.

*Hối hận và buồn bã không giải quyết được việc gì cả, những cảm xúc đó chỉ
đem lại cho mình sự ưu phiền vô cùng tận, khiến mình càng trở nên yếu đuối,
bị giam trong vực thẳm đen tối, trở thành con rối cho người ta tùy ý chà đạp.

*Khi một người không bỏ rơi bạn trong lúc thê thảm nhất, cho dù bạn thành
ra nông nỗi gì đi chăng nữa, anh ấy đều không rời bỏ bạn, vậy thì có lẽ anh ấy
sẽ là người đi cùng bạn qua sinh lão bệnh tử.
*yêu lấy chính mình mới là việc mọi người phụ nữ phải làm.Tình yêu luôn đi liền với sự bình đẳng.
Một khi vị thế của cả hai không còn ngang hàng thì khi ấy người nào yếu thế hơn, yêu nhiều hơn
phải nhận lấy bất hạnh từ đối phương.

* Đừng cho người khác biến mình thành sự lựa chọn, cũng đừng để mình trở thành món hàng có
thể ngả giá mua về.

*đừng mang nỗi đau của mình để bám víu vào lòng thương hại của nhười khác

*Muốn tha thứ cho một người…rất dễ…nhưng để quên đi nỗi đau từ người đó…rất khó

*Đừng tin vào những lời hứa. Người thốt ra lời hứa chẳng mất gì, nhưng người được hứa lại mất cả
thanh xuân chờ đợi.

*Đừng yêu chỉ để có người yêu, hãy yêu vì con tim mình rung động.

*Đừng bao giờ tự cho mình là yếu kém, cần được che chở và mặc sức dựa dẫm người khác bởi
càng dựa dẫm, khi họ rời đi mình sẽ ngã càng đau

*Tôi
không có gì để cho cậu.Tôi chỉ có tôi, cậu có nguyện ý lấy không?(Quy
Nguyệt-Quý Lưu huỳnh)

*“Em mang theo hạnh phúc rượt đuổi nỗi đau. Ra đi có lẽ là cách duy nhất để
yêu anh.

Chỉ biết trao đi, em đã không học cách nhận lại. Lãng quên, có lẽ là lời chúc
phúc thành tâm nhất ta dành cho nhau.(đức phật và nàng)

*
Thì ra, cô đơn không phải cảm xúc bẩm sinh mà nó được hoài thai từ giây
phút bạn đem lòng yêu một ai đó.

Chiếc lá là đôi cánh không thể bay.

Đôi cánh là chiếc lá chao giữa lưng chừng trời.

Có thể thiên đàng không là ảo tưởng, nhưng từ lâu em đã lãng quên mình học
cách bay lên như thế nào.

Cô đơn là niềm hân hoan của một người.


Ồn ảo là nỗi cô đơn của nhiều người.
Yêu nhau là luôn đi bên nhau, nhưng em đã lãng quên thuở có anh ở bên.

Một mình nấu ăn, một mình lang thang, một mình đọc sách, một mình viết
thư, một mình trò chuyện, tâm tình.

Nhưng tâm hồn dường như đã trôi về tận phương trời xa xôi nào, em không
thấy rõ. Và em biết rằng, em không chỉ để mất anh.
Đôi mắt ấy dịu dàng từ thuở khai sinh, nhưng ngay cả khóc than cũng chịu sự
nguyền rủa, không có nước mắt, làm sao chảy ra cho vơi cạn nỗi cô đơn?

Gió cát mịt mùng, mắt em nhạt nhòa, bước đi xô lệch trong đêm tối. Lạc lối
trong sa mạc, trái tim là vì sao Bắc cực, cần mẫn, kiệm lời.

Gió cát mịt mùng, hoang ảo tiếng gọi tình yêu, muốn nhớ lại cũng nhọc nhằn.
Hai ta, chẳng dám yêu, không dám hận, để mặc gió cát vô tình cuốn đi dấu
chân”.(đức phật và nang)

* Ngày trước có kẻ phạm tội, tìm cách bỏ trốn, nhà vua hay tin, thả voi điên
đuổi bắt. Người này chạy đến một giếng nước khô và nhảy xuống. May mắn
thay, khi rơi đến lưng chừng, anh ta bám được vào một bụi cỏ đâm rễ từ bụng
giếng, thân mình treo lơ lửng bên vách giếng. Dưới đáy giếng, những con
rồng dữ đang thè lưỡi phun độc. Bên cạnh lại có rắn độc đang chầu chực,
hòng nuốt chửng anh ta. Ngoài ra còn có một đôi chuột đen trắng đang gặm
nhấm bụi cỏ níu giữ anh ta. Bụi cỏ sắp đứt. Kẻ phạm tội muốn trèo ra ngoài,
nhưng sợ bị voi điên xéo nát, sợ rơi xuống đáy giếng bị rồng phun độc. Muốn
bám chặt tại chỗ lại sợ đôi chuột đen trắng cắn đứt bụi cỏ, sợ rắn độc phục sẵn
bên cạnh. Lúc đó trên mặt giếng có một cây cao, trên cây có một tổ ong mật,
những giọt mật ong ngọt lữ tình cờ rơi vào miệng kẻ tội nhân. Kết quả, hắn đã
đê mê với vị ngọt ngào của mật ong mà quên đi tất cả những nguy hiểm đang
rình rập quanh mình.  kẻ tội nhân ấy chính là chúng ta, voi điên kia tượng
trưng cho lẽ vô thường, chuột trắng tượng trưng cho ban ngày, chuột đen là
ban đêm. Bụi cỏ là sinh mạng của chúng ta. Rồng độc dưới đáy giếng tượng
trưng cho sự sai trái, rắn độc tượng trưng cho “ngũ uẩn”[32] của chúng ta.
Mật ngọt trên cây là biểu trưng của niềm vui khi ham muốn được thỏa mãn.
Vì chúng ta đắm chìm trong hoan lạc, nên chúng ta đã quên đi tất cả: sinh
mệnh, sự ràng buộc, thời gian, tất cả.

*Người phụ nữ là đóa hoa, mà năm tháng tỉa dần từng cánh. Khi những cánh
hoa cuối cùng dần rời, họ sẽ nhận ra một điều, mùa xuân không trẻ. Nó là
mùa của sự già đi. Mà chỉ người con gái mới biết bí mật ấy.

Sự khác nhau giữa một người con gái và một người phụ nữ, là ai biết được bí
mật đó sớm hơn.

-- Và "già đi", không lúc nào cũng chỉ sắc đẹp, mà còn chỉ tâm hồn của người
con gái.

*Nhưng đêm nay khác.

Nhẹ nhàng đặt cô trên giường, Bạch Dĩ Hiên vùi đầu vào hõm vai cô, để mùi
Tử đinh hương dìu dịu cứ thế mà làm anh nhớ, làm anh đắm, làm anh say.

Anh sẽ giữ em ở lại, hôm qua, hôm nay và cả ngày mai nữa, sẽ giữ em lại cả
đời. Cùng em băng qua mọi nẻo đường rực rỡ ánh đèn của phố Pháp, lỡ xa rồi
biết lúc nào thì gặp lại em?

Ai chở thu qua, cho thu làm lá rụng vậy, để nó xào xạc dưới đáy mắt cô?

Chu Tử Đằng dịu dàng đan từng ngón tay vào lọn tóc anh, anh có mùi xạ
hương rất dễ chịu. Mùi hương mà cô muốn khắc sâu cả đời, mãi không dứt bỏ
được. Cứ như vậy mà nhớ nhau đi!

Anh hôn dọc cần cổ nõn nà của cô, để lên đó những dấu hôn chỉ của riêng
anh. Tay kia của anh chậm rãi cởi y phục của hai người, chỉ còn hai thân thể
trần trụi áp chặt vào nhau. Chu Tử Đằng vòng tay qua cổ anh, cô ngửa cô lên,
cảm nhận từng cái hôn ấm áp, từng cái chạm yêu chiều anh lưu lại trên da thịt
mình.
-- Em rất đẹp.

Bạch Dĩ Hiên cười hiền, tay nhẹ nhàng vuốt ve bộ ngực sữa của người mẹ một
con mà trìu mến nói. Anh cúi người xuống, bàn tay nhè nhẹ xoa nắn bầu ngực
căng tròn khiến cô không chịu được mà ngâm lên những thanh âm mê hồn.

-- Anh cũng rất đẹp.

Bạch Dĩ Hiên nghe vậy không khỏi phát ra tiếng cười trầm thấp. Ôn nhu lướt
xuống địa phương thần bí của phái nữ, anh nâng đôi chân thon dài của cô gác
lên vai mình. Nơi tư mật cứ thế mà lộ ra trước mắt anh, khiến lửa nóng nung
lên trong từng thước dây thần kinh của anh. Khiến anh loạn trí.

Anh khao khát, anh tham muốn cô, đó là thật. Dục vọng sâu thẳm nhất của
anh vì cô mà thức dậy.

Bạch Dĩ Hiên cúi người xuống hôn lên chóp mũi Chu Tử Đằng, tay đan chặt
vào tay cô. Mãi có ra sao, tay anh vẫn sẽ nắm chặt em như thế.

Anh nhanh chóng khai phá bản thân, tiến vào người cô, mạnh mẽ cùng cô kết
hợp. Chỉ có anh và cô trong thời gian này, hai thân thể gắn kết thành đôi. Chỉ
có anh và cô trong không gian này, hai sự sống hòa quyện thành một.

Trong căn phòng nhiễm mùi tình dục hòa hợp với hương vị tình yêu, có hai
tâm hồn kia đang đồng điệu cùng nhau. Tiếng thở dốc yêu kiều của người
phụ nữ cùng tiếng gầm nhẹ trầm thấp của người đàn ông xen vào kết hợp nên
thanh âm đẹp nhất của màn đêm. Trăng vẫn còn sáng, mây vẫn còn bay, gió
vẫn còn thổi và em vẫn còn anh.

Chu Tử Đằng ý loạn tình mê đong đưa người theo từng cú thốc mạnh mẽ của
Bạch Dĩ Hiên. Tay anh gắt gao siết chặt tay cô, vì tiếng ngâm nga mê hoặc của
cô mà càng thêm cuồng dã. Mồ hôi chạy dọc theo tấm lưng anh, nước mắt
chảy xuôi theo khóe mi cô, nhiệt độ cứ thế mà tăng lên không ngừng, cứ thế
mà giải phóng ham muốn nguyên thủy nhất của nhau. Thiêu đốt nhau bằng
lửa nóng của tình dục, nung cháy nhau bằng hơi ấm của tình yêu.
Và khi ngọn lửa bùng lên, cũng là lúc họ đạt tới cao trào.

Bạch Dĩ Hiên gầm nhẹ, tựa đầu xuống ngực cô, phóng thích dòng dịch nóng
bỏng vào sâu trong cô.

Cô bật khóc.

Chu Tử Đằng ôm chặt lấy Bạch Dĩ Hiên, quấn quýt không rời. Anh cười ôn
nhu lấy tay lau đi giọt nước mắt nóng hổi của Chu Tử Đằng, dựa vào trán cô,
dịu dàng dỗ dành:

-- Sao lại khóc cơ chứ? Anh sẽ trở về. Em không cần phải chịu đựng nữa.

Anh ngả người xuống, nâng đầu cô gác lên tay mình. Yêu thương ôm cô vào
lòng, vỗ về gương mặt thấm nước mắt của cô, đặt lên má một nụ hôn âu yếm.
Cô cuộn người để anh cưng chiều ôm vào lòng, mệt mỏi thiếp đi sau cơn kích
tình mãnh liệt.

Trăng ngủ. Mây ở xung quanh nhẹ nhàng bọc lấy trăng. Sẽ mãi bao bọc lấy
trăng như vậy cho đến khi nắng ban mai ló dạng.

* "Gái trao thân là gái dại, còn trai không biết "giữ lại" là trai ngu"

*Đừng vì bất cứ người phụ nữ nào mà trầm luân. Họ không xứng, còn anh không
đáng.

*Chẳng gì có thể so sánh được cả. 

Đó là lí do tại sao chúng ta không áp dụng được từ "thay thế" lên con người. 

Không ai là thay thế được người này, cũng chẳng ai là thế thân được cho
người kia. Sở hữu thứ vốn không thuộc về mình đâu làm ta thấy thỏa mãn
hơn. 
-- Nhưng không sở hữu được thứ thuộc về mình cũng đâu có làm ta thấy mãn
nguyện hơn. 

*Sau mưa vẫn còn có cầu vồng, trong đêm vẫn còn áng sao. 

Vậy tại sao người ta lại không đủ can đảm để nắm tay nhau đi qua gió mưa?
Sao người ta không đủ dũng cảm để ôm lấy nhau vượt qua đêm tối? Bỏ lỡ
nhau như vậy... có đáng chăng? Trách ai không dám cùng nhau ngắm cầu
vồng. Tiếc người không muốn cùng nhau ngồi ngắm sao. 

Toàn làm đau nhau rồi mới biết mình thương nhau. Toàn làm mất nhau rồi
mới biết mình cần nhau. 

Ngoài hang kia là mặt trăng của trời, trong hang này là mặt trời của tôi.

*Khi hoa héo cánh úa cành, người xót thì người gọi hoa là hoa đã tàn. Người
không thương người sẽ gọi hoa bằng một cái tên mỉa mai: "Hoa không cánh."
Xác xơ còn mỗi nhánh thân yếu ớt đã ôi màu, là định mệnh của người con gái.
Hoa đẹp chẳng phải vì từng ngọn cánh rực rỡ của chính nó hay sao? "Hoa
không cánh", là một lời nói thẳng thừng đau đớn nhất: "Sinh mệnh người đã
hạn, người không còn lộng lẫy như thời còn son vàng. Người đang chết đi,
trong lụi tàn." 

Đừng hứa với ai về ngày mai vì lời hứa sẽ bên nhau mãi mãi ngày hôm qua,
ta có thể sẽ không còn cơ hội được thực hiện nó ngày hôm nay. 

*Dường như ta có rất nhiều điều để tâm sự cho nhau nghe, nhưng buồn nhất
là, ta lại luôn nói với nhau: "Để khi khác..." 

* Nước mắt là thứ vô nghĩa nhất, nó luôn rơi cho những thứ nó tự cho là ý
nghĩa. 

*"Người vì anh mà chết, anh có rất nhiều. Nhưng người vì anh mà sống, anh
đã mất đi mãi mãi." 
Anh không thể sống vì em nữa rồi.

Hãy để anh chết vì em. 

*hẳng phải "cô đơn" cũng chỉ là một từ có hai tiếng và năm chữ thôi sao. 

*Chẳng có gì có thể cứu vãn nổi chúng ta nữa rồi.

Những gì mà em cần làm, là nói cho anh biết em yêu anh nhường nào.

Và anh đã có thể đưa em đi ngắm hoa anh đào rực rỡ nở ở Nhật, đã có thể
đưa em đi thưởng ngoạn khắp phố phường náo nhiệt của Mexico.

Cái phút giây khi anh nhận ra mình yêu em và em cũng trân trọng tình yêu
ấy, dường như cả thế giới này là của chúng ta.

Anh và em, chúng ta đã có thể có một cuộc sống khác. Nếu vậy thì hay quá,
anh sẽ không phải lạc bước qua ngôi mộ không tên của em, và rồi lại cố lướt
nhanh qua nó như một người lạ.

Anh chỉ ước anh và em có thêm thật nhiều đêm trăng nữa để ngắm cùng
nhau.

Anh muốn chết cùng em. 

*mùa xuân cũng đã quá tàn nhẫn, nó đã giết chết mùa đông bằng nhựa sống
của mình. Nhưng ai cũng ca tụng nó... 

Cho nên, mọi thứ, ta đều phải trả giá cho nó... mọi thứ. 

*aomongtramluan-tranlechanh2k1@gmailcom-01214269298

*Nơi nào có ánh sáng mặt trời thủy chung sẽ luôn có một góc tối âm u

*Cái gì là tình yêu?


*Có thấy hạnh phúc hay không?

Hạnh phúc!

Thế nhưng hạnh phúc lại tựa như giọt sương lúc tảng sáng, không thể mỗi ngày lúc nào
cũng có thể nhìn thấy khi thái dương lên.

 .

Thái dương hiện ra, chói mắt như thế, khiến người ta cảm thấy thống khổ

*Có phải khi hy vọng mới biết được thất vọng có bao nhiêu đáng sợ hay không?

Có phải khi tới thiên đường mới biết được địa ngục sâu đến thế nào hay không?

Có phải khi có trái tim mới biết được tan nát cõi lòng thống khổ như thế nào hay
không?

*Giờ không chạy nữa, bởi vì bản thân vĩnh viễn cũng không thể chạy nhanh!

Không đuổi theo nữa, bởi vì bản thân vĩnh viễn cũng không thể đuổi kịp!

Không xa vọng nữa, bởi vì bản thân vĩnh viễn cũng không có khả năng thực hiện!

*Chạy theo hình bóng của người đó, đợi chờ thân ảnh của người đó, nhìn thấy bóng
dáng của người đó, dường như đã trở thành thói quen của chính bản thân!

*Yên tâm, ta sẽ không nghĩ rằng ngươi vẫn yêu ta, sẽ không lại xa vọng rằng ngươi có
thể còn yêu thương ta, sẽ không vì một ánh mắt của ngươi mà nghĩ rằng mình sẽ trở
thành Long thần trong lòng ngươi, sẽ không bởi vì ngươi liếc mắt một cái mà hưng
phấn đến quên hết tất cả, quên đi chính mình là ai, quên bản thân là ai, quên bản thân
hiện tại cái gì cũng không có, lại không biết lượng sức mà cùng Long thần trong lòng
ngươi so sánh, bởi vì ta biết, ngươi thua nhất định sẽ là ta! Có lẽ, ta căn bản không có
tư cách cùng y so sánh, bởi vì trong lòng ngươi chưa từng có sự tồn tại của ta, cho dù
là quá khứ, hiện tại, hay là tương lai không xa kia!

*Hồng trần cuồn cuộn, ai là người cuối cùng, ai là người ai yêu nhất?

*Vũ thôi hàn giường kinh mộng nhân,

Cô đăng độc miên tiếu y liên.


Chẩm thấp bất tri nhân hà khởi,

Phi vũ thục lệ hoàn tự tình.

Si nhân chung lưu ngạo quân tâm,

Nguyên thị tiếu xướng cao thai hí.

Tàn chu tốt kháo lâm giang ngạn,

Phương tri liễu hạ vô tư lang.

Lệ dung hoán tác hi tiếu nhan,

Nam kha nhất mộng thủy phương tỉnh.

Bất cầu thốc lục hồng cân tụ,

Chích vọng quân biệt hồi mâu miết.

Vạn bàn vô nại tàng tâm trung,

Vi quân hóa tác cô hồn yên.

(Mưa ngừng giá rét người nằm mộng,

  Ngọn đèn cô độc cười xót thương.

Không hiểu vì sao gối thấm ướt,

Lệ không còn rơi vì tự tình.

Si nhân cố chấp yêu ngạo vương,

Nguyên lai là mua vui hí kịch.

Thuyền tàn vội dựa vào bờ tới,


Mới biết liễu không còn nhớ thương.

Lệ dung đổi lại nét vui cười,

Giấc mộng Nam Kha tỉnh lại thôi.

Không cầu xấp hồng cân lục tụ,

Chỉ mong vương đừng ngoái đầu nhìn.

Bất đắc dĩ giấu lại hết trong tâm,

Vì vương nguyện hóa khói cô hồn

Trên thế giới chuyện gì khiến con người ta đau đến tê tâm liệt phế?

Là sự thật người mình yêu không thương mình, mà bản thân vẫn luôn yêu thương người đó, yêu
đến một ngày kia không thể yêu được nữa sao?

Khiến cho người ta đau thấu tâm can chính là nhìn thấy người yêu luôn bảo vệ chính mình nhiều
năm qua bởi vì mình mà thống khổ, thế nhưng bản thân lại bất lực!

*  lá cây rời đi là vì phong vẫn thổi mà cây không giữ lại sao?

You might also like