You are on page 1of 152

Việt Nữ Kiếm

Tá c giả : Kim Dung


 
 
 
 
- Xin mờ i!
- Xin mờ i!
- Xin mờ i!
Hai kiếm sĩ quay ngượ c lưỡ i kiếm, tay phả i cầ m cá n kiếm, tay trá i
ú p lên tay phả i, cú i mình hà nh lễ.
Hai ngườ i đứ ng chưa yên vị, độ t nhiên mộ t làn á nh sá ng trắ ng nhấ p
nhá y, tiếp theo mộ t tiếng “coong”, lưỡ i kiếm chạ m nhau, hai bên cù ng
lù i lạ i mộ t bướ c. Nhữ ng ngườ i chung quanh ai nấy đều “ồ ” lên mộ t
tiếng.
Kiếm sĩ á o xanh liên tiếp tung ra ba chiêu, kiếm sĩ á o gấ m đều gạ t ra
đượ c. Ngườ i á o xanh rú lên mộ t tiếng dà i, trườ ng kiếm từ gó c bên trá i
chém xuố ng, thế mạ nh và nhanh. Kiếm sĩ á o gấ m thâ n thủ nhanh nhẹn,
nhả y vọ t về phía sau, trá nh đượ c nhá t kiếm. Châ n trá i y vừ a chấ m đấ t,
thâ n hình đã vọ t lên, liên tiếp đâ m luô n hai kiếm, cô ng kích đố i thủ .
Kiếm sĩ á o xanh khô ng chuyển độ ng, nhếch mép cườ i gằ n, vung kiếm
gạ t ra.
Kiếm sĩ á o gấ m độ t nhiên tung mình chạ y quanh đố i thủ , mỗ i lú c
mộ t nhanh. Ngườ i á o xanh chă m chú theo dõ i mũ i kiếm địch, mỗ i khi
địch độ ng thủ lậ p tứ c vung kiếm gạ t ra. Ngườ i á o gấ m bấ t thầ n lú c
chuyển qua trá i, lú c chuyển qua phả i, thâ n phá p biến huyễn bấ t định.
Kiếm sĩ á o xanh chă m chú theo mộ t lú c đã thấ y mắ t hoa, quá t lên:
- Ngươi muố n tỉ kiếm hay muố n bỏ chạ y?
Y lá ch cá ch đâ m ra hai kiếm thẳ ng và o địch thủ . Thế nhưng ngườ i
á o gấ m chạ y rấ t nhanh, khi kiếm tớ i nơi thì y đã ra nơi khá c, chung qui
mũ i kiếm vẫ n cá ch y khoả ng mộ t thướ c.
Kiếm sĩ á o xanh thu kiếm về che bên hô ng, châ n phả i hơi rù n xuố ng.
Ngườ i á o gấ m thấ y ngay chỗ hở , vung kiếm đâ m và o vai trá i kẻ địch.
Nà o ngờ đó chỉ là dụ chiêu củ a ngườ i á o xanh, nên chỉ thấ y kiếm vung
lên mộ t vò ng, mũ i kiếm nhanh nhẹn tuyệt luâ n đã đâ m thẳ ng và o yết
hầ u. Kiếm sĩ á o gấ m sợ hãi khô n tả , trườ ng kiếm vuộ t khỏ i tay phó ng
thẳ ng vào tâ m oa địch thủ . Đó chẳ ng qua là kế sá ch chẳ ng đặ ng đừ ng
hai bên cù ng chết, nếu như địch vẫn tiến tớ i, ngự c ắ t trú ng kiếm. Trong
tình thế đó , đố i phương ắ t chỉ cò n cá ch thu kiếm về đỡ , và y mớ i có
đườ ng thoá t đượ c cả nh ngộ khó khăn.
Nà o ngờ kiếm sĩ á o xanh khô ng khô ng né trá nh, cổ tay chỉ hơi độ ng,
xoẹt mộ t tiếng mũ i kiếm đã đâ m thẳ ng và o cổ họ ng địch thủ . Lạ i nghe
keng mộ t tiếng, trườ ng kiếm ngườ i kia ném ra đâ m và o ngự c y đã rơi
xuố ng đấ t.
Kiếm sĩ á o xanh cườ i hắ c hắ c mấ y tiếng, thu kiếm về. Nguyên lai
ngự c y có mang mộ t tấ m hộ tâ m kính nên mũ i kiếm tuy có trú ng nhưng
khô ng hề bị thương. Yết hầ u ngườ i á o gấ m má u vọ t ra có vò i, thâ n thể
dã y dụ a khô ng ngừ ng. Trong đá m đồ ng bọ n lậ p tứ c có kẻ chạ y ra
khiêng thi thể đi và lau chù i vết má u.
Kiếm sĩ á o xanh cho kiếm vào bao, tiến lên hai bướ c, cú i mình hành
lễ vớ i mộ t vị vương gia ngồ i trên mộ t chiếc ghế bọ c gấ m ở hướ ng bắ c.
Vị vương gia đó mặ c á o bà o mà u tía, hình dạ ng quá i dị, cổ rấ t dà i, mỏ
nhọ n như chim, mỉm cườ i, tiếng như ngự a hí:
- Trá ng sĩ kiếm phá p tinh diệu, ban cho mườ i câ n và ng.
Ngườ i á o xanh quì châ n phả i xuố ng, cú i mình tạ lễ:
- Tạ thưở ng!
Vị vương gia đó vung tay mộ t cá i, từ bên phả i y mộ t vị quan cao gầ y,
trạ c ngoà i bố n mươi, hô lớ n:
- Kiếm sĩ hai nướ c Ngô Việt, tỉ thí lầ n thứ hai!
Từ phía đô ng trong phe ngườ i á o gấ m, mộ t há n tử thâ n hình to cao,
tay cầ m mộ t thanh đạ i kiếm bướ c ra. Thanh kiếm dà i đến hơn nă m
thướ c, thâ n kiếm rấ t dà y, hiển nhiên nặ ng nề khá c thườ ng. Phía tâ y
cũ ng bướ c ra mộ t kiếm sĩ á o xanh, ngườ i tầ m thướ c, trên mặ t đầ y
nhữ ng vết sẹo ngang dọ c tính ra phả i đến mườ i hai mườ i ba nhá t
chém, chỉ mớ i nhìn cũ ng biết hẳ n là tay đã từ ng trả i qua khô ng biết bao
nhiêu trậ n đấ u. Hai ngườ i hướ ng về vị vương gia quì xuố ng hà nh lễ, rồ i
chuyển mình đứ ng đố i diện nhau, cú i mình chào.
Ngườ i á o xanh đứ ng thẳ ng ngườ i, nhếch mép cườ i mộ t cá ch á c độ c.
Mặ t y vố n dĩ đã mườ i phầ n xấu xí, nay điểm thêm nụ cườ i, trô ng lạ i
cà ng khó coi. Kiếm sĩ á o gấ m thấ y hình dá ng y như ma quỉ, khô ng khỏ i
lạ nh ngườ i, thở hắ t ra mộ t tiếng, từ từ đưa tay trá i ra nắ m lấ y chuô i
kiếm.
Kiếm sĩ á o xanh độ t nhiên rú lên mộ t tiếng dà i, nghe như tiếng cho
só i tru, vung kiếm nhắ m địch thủ đâ m tớ i. Ngườ i á o gấ m cũ ng hú lên
mộ t tiếng, vung thanh đạ i kiếm nhắ m kiếm củ a địch gạ t ra. Kiếm sĩ á o
xanh nghiêng ngườ i né trá nh, trườ ng kiếm đả o từ trá i sang phả i mộ t
vò ng. Ngườ i áo gấ m hai tay cầ m kiếm mú a lên khiến có tiếng kêu vù vù .
Thanh đạ i kiếm đó ít ra cũ ng phả i nặ ng đến nă m mươi câ n, nhưng
chiêu số củ a y hết sứ c nhanh nhẹn.
Hai ngườ i ra sứ c chiến đấ u thoắ t đã trên ba mươi chiêu, kiếm sĩ á o
xanh bị thanh đạ i kiếm trầ m trọ ng á p đả o phả i liên tụ c lù i bướ c. Hơn
nă m mươi ngườ i á o gấ m đứ ng ở phía tâ y lộ vẻ mừ ng ra mặ t, xem ra
trậ n đấ u nà y bên họ ắ t sẽ thắ ng.
Chỉ nghe thấ y kiếm sĩ á o gấ m quá t lên mộ t tiếng như sấ m sét, vung
thanh đạ i kiếm chém ngang. Kiếm sĩ á o xanh khô ng cá ch nà o trá nh né,
đá nh vung trườ ng kiếm hết sứ c gạ t ra. Chỉ nghe keng mộ t tiếng, hai
thanh kiếm đụ ng và o nhau, nử a thanh đạ i kiếm gãy vă ng ra ngoà i.
Nguyên lai thanh kiếm củ a gã á o xanh sắ c bén vô tỉ, đã chặ t đứ t kiếm
đố i phương thà nh hai đoạ n. Thanh kiếm tiếp tụ c đi thêm mộ t vò ng
chém xuố ng vạ ch mộ t đườ ng dà i đến hai thướ c cắ t từ yết hầ u cho tớ i
tậ n bụ ng dướ i ngườ i á o gấ m. Kiếm sĩ á o gấ m rố ng lên từ ng hồ i, lă n
quay ra đấ t. Ngườ i á o xanh cú i nhìn thâ n hình to lớ n củ a nạ n nhâ n mộ t
hồ i rồ i tra kiếm và o vỏ , quì xuố ng hướ ng về vị vương gia hà nh lễ, trên
mặ t khô ng dấ u đượ c vẻ đắ c ý.
Viên quan kế bên vị vương gia nó i:
- Trá ng sĩ kiếm đã sắ c bén mà nghệ thuậ t lạ i tinh tườ ng, đạ i vương
ban cho mườ i câ n và ng.
Kiếm sĩ á o xanh tạ ơn lui về.
Bên cá nh phía tâ y đứ ng mộ t hàng tá m ngườ i kiếm sĩ á o xanh, đố i
phó vớ i hơn nă m chụ c ngườ i kiếm sĩ á o gấ m, hai bên nhâ n số chênh
lệch thấ y rõ .
Viên quan đó lạ i chậ m rã i nó i:
Kiếm sĩ hai nướ c Ngô Việt, tỉ đấ u lầ n thứ ba!
Trong hai độ i kiếm sĩ, mỗ i bên lạ i có mộ t ngườ i bướ c ra, hướ ng và o
vị vương gia cú i đầ u hà nh lễ xong đứ ng đố i diện nhau. Độ t nhiên mộ t
á nh sá ng xanh chó i mắ t, ai nấ y đều cả m thấ y mộ t hơi lạ nh phả và o
ngườ i. Trong tay kiếm sĩ áo xanh đã thấy mộ t thanh kiếm dà i chừ ng ba
thướ c, rung độ ng khô ng ngừ ng, trô ng chẳ ng khá c gì mộ t giả i lụ a xanh
lấ p lá nh. Viên quan khen ngợ i:
- Kiếm tố t lắ m!
Kiêm sĩ á o xanh hơi khom mình tạ ơn khen ngợ i. Viên quan lạ i nó i
tiếp:
- Mộ t ngườ i đá nh mộ t đã xem qua hai trậ n, lầ n nà y đá nh đô i!
Trong độ i á o gấ m mộ t ngườ i nữ a bướ c ra, rú t kiếm ra khỏ i vỏ .
Thanh kiếm đó sá ng loá ng như nướ c mù a thu, mớ i trô ng cũ ng biết là
sắ c bén. Trong độ i á o xanh cũ ng bướ c ra thêm mộ t ngườ i. Bố n ngườ i
sau khi hướ ng về phía vị vương gia hà nh lễ, quay lạ i chà o nhau. Chỉ
thấ y kiếm quang lấ p lá nh, trậ n đấ u đã bắ t đầ u.
Trậ n đấ u đô i nà y, kiếm sĩ cù ng bên có thể phố i hợ p, giú p đỡ lẫn
nhau. Chỉ mớ i và i hiệp, nghe keng mộ t tiếng, mộ t thanh kiếm củ a phe
á o gấ m đã bị địch thủ chém gã y. Thế nhưng ngườ i đó vẫn rấ t hù ng hổ ,
vung nử a thanh kiếm cò n lạ i nhả y xổ và o địch thủ . Trườ ng kiếm củ a gã
kiếm sĩ á o xanh lạ i lấ p lá nh, chỉ nghe xoẹt mộ t tiếng, cá nh tay bên phả i
củ a y bị chém đứ t đến tậ n vai, tiếp theo thêm mộ t kiếm đâ m ngậ p vào
giữ a tâ m oa.
Hai ngườ i bên kia vẫ n đấ u liên tụ c khô ng ngừ ng, khô ng để ý đến
kiếm sĩ á o xanh đắ c thắ ng đứ ng rình bên cạ nh. Bỗ ng dưng trườ ng kiếm
củ a y vung ra, xoẹt mộ t tiếng chém đứ t là m đô i thanh kiếm trong tay
ngườ i á o gấ m. Thanh kiếm đó lạ i đâ m thẳ ng tớ i ngậ p thẳ ng và o ngự c,
xuyên qua tớ i tậ n sau lưng.
Vị vương gia cườ i ha hả, vỗ tay:
- Kiếm đã sắ c mà kiếm phá p cũ ng rấ t hay! Mau thưở ng rượ u,
thưở ng và ng! Để bố n ngườ i đấ u bố n ngườ i xem thế nà o!
Hai bên mỗ i độ i lạ i bướ c ra bố n ngườ i, hà nh lễ xong rú t kiếm đấ u.
Bên phe á o gấ m thua liền ba trậ n, chết mấ t bố n ngườ i nên kỳ nà y bố n
ngườ i ra đấ u hết sứ c liều mạ ng, nhấ t quyết phả i thắ ng mộ t lầ n. Chỉ
thấ y hai ngườ i á o xanh phâ n hai bên tả hữ u giá p cô ng mộ t ngườ i á o
gấ m, cò n lạ i ba ngườ i á o gấ m xô ng vào tấ n cô ng khiến hai ngườ i á o
xanh phả i liên tiếp đỡ gạ t. Hai ngườ i á o xanh chỉ toàn thế thủ , chiêu số
nghiêm mậ t nhưng khô ng đá nh trả chiêu nà o khiến cho ba ngườ i á o
gấ m khô ng cá ch gì giú p đỡ lẫ n nhau. Cò n lạ i hai ngườ i á o xanh đá nh
mộ t, chỉ trong mươi chiêu đã giết đượ c đố i thủ , rồ i lạ i tiếp tụ c tấn cô ng
mộ t ngườ i á o gấ m khá c. Hai ngườ i á o xanh kia vẫ n theo kiểu cũ , chỉ thủ
mà khô ng cô ng, cầ m châ n hai ngườ i áo gấ m, để cho đồ ng bọ n hai ngườ i
đá nh mộ t giết chết kẻ địch.
Nhữ ng ngườ i á o gấ m đứ ng xem thấ y bên mình chỉ cò n có hai ngườ i,
ai thắ ng ai thua đã thấ y rõ , nên thả y đều cấ t tiếng la ó , rú t kiếm định
xô ng và o chém chết cả tá m ngườ i á o xanh.
Viên quan vộ i lớ n tiếng:
- Nhữ ng ngườ i họ c kiếm phả i biết tuâ n theo kiếm đạ o!
Thầ n khí và â m thanh củ a y có mộ t uy lự c khiến cho phe á o gấ m lậ p
tứ c phả i lắ ng ngay xuố ng. Bấy giờ mọ i ngườ i ai nấ y đền thấ y rõ , bố n
ngườ i kiếm sĩ á o xanh, kiếm phá p khô ng đồ ng, hai ngườ i thủ thế hết
sứ c nghiêm nhặ t, cò n hai ngườ i cô ng thế lạ i hết sứ c độ c địa, chia hai
bên tấ n cô ng và o. Kẻ thủ chỉ cố t cầ m châ n đố i phương, giữ đượ c mộ t
ngườ i đều cho ngườ i giữ thế cô ng lấ y nhiều thắ ng ít, theo lố i tằ m ă n
dâ u. Cứ theo cá ch thứ c ấ y thì dù đố i phương võ cô ng có cao bao nhiêu,
phe áo xanh cũ ng khó mà thắ ng đượ c. Khô ng nó i gì bố n ngườ i đá nh
bố n ngườ i, mà lấ y bố n đá nh sá u, đá nh tá m họ cũ ng có thể thắ ng. Hai
ngườ i giữ thế thủ thi triển kiếm chiêu trô ng như mộ t mạ ng lướ i, dù
phả i đố i phó vớ i nă m, sá u ngườ i cũ ng vẫn khô ng sao.
Lú c đó trên đấ u trườ ng, hai ngườ i kiếm sĩ á o xanh đang dù ng thế
thủ để cầ m châ n mộ t ngườ i áo gấ m, cò n bên kia hai ngườ i á o xanh
khá c nhanh nhẹn cô ng kích giết thêm mộ t ngườ i á o gấ m thứ ba, lậ p tứ c
quay lạ i giá p cô ng ngườ i cò n lạ i. Hai ngườ i vố n thủ thế lậ p tứ c lui ra
đứ ng mộ t bên quan sá t. Ngườ i á o gấ m cò n lạ i tuy thấ y chắ c chắ n sẽ
thua, nhưng khô ng buô ng kiếm đầ u hàng mà lạ i hết sứ c chiến đấ u. Độ t
nhiên bố n ngườ i kiếm sĩ á o xanh cù ng hét lên mộ t tiếng, bố n thanh
kiếm cù ng đâ m ra, phâ n ra trên dướ i, trá i phả i, cù ng trú ng và o kiếm sĩ
á o gấ m.
Ngườ i á o gấ m bị đâ m bố n nhá t lậ p tứ c chết ngay, nhưng mắt vẫ n
mở trừ ng trừ ng, mồ m há hố c. Bố n ngườ i á o xanh cù ng rú t kiếm ra, giơ
châ n trá i lên chù i kiếm và o già y cho sạ ch vết má u, nghe cá ch mộ t tiếng
đã tra kiếm vào vỏ . Nhữ ng độ ng tá c đó xem ra rấ t nhanh nhẹn, nhưng
phả i nó i cá i khó là là m sao họ là m thậ t đều, cù ng giơ châ n trá i lên, cù ng
chù i vết má u, cù ng tra và o bao, tấ t cả đều chỉ nghe mộ t tiếng mà thô i.
Vị vương gia cườ i ha hả, vỗ tay:
- Hả o kiếm phá p, hả o kiếm phá p! Kiếm sĩ củ a thượ ng quố c nổ i danh
thiên hạ , hô m nay quả thự c cho chú ng ta đượ c mở mắ t. Ban cho bố n vị
kiếm sĩ, mỗ i ngườ i mườ i câ n vàng.
Bố n ngườ i kiếm sĩ á o xanh đồ ng loạ t cú i mình tạ ơn. Cả bố n khom
lưng, bố n cá i đầ u thà nh mộ t đườ ng thẳ ng, khô ng ngườ i nà o cao, ngườ i
nà o thấ p, khô ng biết họ phả i mấ t bao nhiêu cô ng phu mớ i luyện đượ c
đều như thế.
Mộ t ngườ i á o xanh tiến lên, bưng mộ t chiếc hộ p dà i thếp và ng, nó i:
- Vua bên tệ quố c đa tạ hậ u lễ củ a đạ i vương, sai thầ n dâ ng lên mộ t
thanh bảo kiếm để đá p lạ i. Kiếm nà y tệ quố c mớ i đú c, mong đạ i vương
thưở ng ngoạ n.
Vị vương gia nọ cườ i đá p:
- Xin đa tạ . Phạ m đạ i phu, nhậ n lấ y đưa ta xem nà o!
Vị vương gia đó là Việt vương Câ u Tiễn. Viên quan đó là Việt quố c
đạ i phu Phạ m Lã i. Nhữ ng kiếm sĩ áo gấ m là vệ sĩ trong cung củ a Việt
vương, cò n tá m ngườ i kiếm sĩ á o xanh là sứ giả củ a Ngô vương Phù Sai
đưa lễ vậ t sang. Trướ c đâ y Việt vương bị Phù Sai đá nh bạ i, nằ m gai
nếm mậ t, rắ p tâ m bá o cừ u, tuy ngoà i mặ t đố i vớ i Ngô vương mườ i
phầ n cung thuậ n, nhưng ngà y đêm khô ng ngừ ng huấ n luyện sĩ tố t, chờ
cơ hộ i đá nh nướ c Ngô . Để thá m thính quâ n lự c Ngô quố c, y liên tiếp sai
cao thủ trong đá m vệ sĩ ra đấ u kiếm vớ i kiếm sĩ nướ c Ngô , khô ng ngờ
mớ i có mấ y trậ n đã chết mất tá m tay hả o thủ . Câ u Tiễn vừ a sợ , vừ a tứ c,
tuy mặ t khô ng độ ng thanh sắ c, vẫ n phả i lộ vẻ tá n thưở ng tà i ba kiếm
khá ch nướ c Ngô .
Phạ m Lã i tiến lên mấ y bướ c, đó n lấ y cá i hộ p và ng, chỉ thấy nhẹ
bổ ng, giố ng như hộ p khô ng, lậ p tứ c mở ra xem. Nhữ ng ngườ i chung
quanh khô ng ai thấ y đượ c trong hộ p có gì, chỉ thấ y mặ t Phạ m Lã i
thoá ng mộ t á nh mà u xanh mờ mờ phủ , đều kêu “a” lên mộ t tiếng, lộ vẻ
kinh dị. Hiển nhiên là kiếm khí chiếu lên mặ t khiến cho râ u tó c, châ n
mày đều mang sắ c biếc.
Phạ m Lã i bưng hộ p đến trướ c Việt vương, cú i mình tâ u:
- Xin mờ i đạ i vương xem!
Câ u Tiễn thấ y hộ p trong ló t gấ m, đặ t mộ t thanh kiếm dà i chừ ng ba
thướ c, thâ n kiếm thậ t mỏ ng, mũ i kiếm ló ng lá nh, biến huyễn vô chừ ng,
buộ t miệng khen:
- Kiếm tố t thự c!
Việt vương cầ m lên xem, chỉ thấ y mũ i kiếm liên tiếp rung độ ng,
tưở ng chừ ng như chỉ lắ c nhẹ mộ t cá i, kiếm sẽ gẫ y ngay, bụ ng nghĩ
thầ m:
- Kiếm này mỏ ng manh như thế, chắ c chỉ cầ m chơi, khô ng dù ng
đượ c và o việc gì!
Ngườ i đứ ng đầ u toá n kiếm sĩ á o xanh rú t trong bọ c ra mộ t mả nh
lụ a mỏ ng, tung thẳ ng lên trờ i rồ i nó i:
- Xin đạ i vương giơ ngang kiếm ra, lưỡ i kiếm hướ ng lên. Đợ i cho lụ a
rơi trên kiếm, sẽ thấ y kiếm nà y khô ng phả i như kiếm thườ ng!
Chỉ thấy mả nh lụ a mỏ ng từ lưng chừ ng khô ng vậ t vờ bay, Việt
vương giơ tay ra, lụ a rơi ngay trên thanh kiếm. Nà o ngờ miếng lụ a
khô ng ngưng lạ i mà tiếp tụ c rơi, nhẹ nhà ng đậ u trên mặ t đấ t. Hó a ra
vuô ng lụ a đã bị cắ t thà nh hai, kiếm sắ c như thế khô ng ai có thể ngờ
đượ c. Điện trên điện dướ i tiếng hoan hô vang độ ng.
Kiếm sĩ á o xanh nó i tiếp:
- Kiếm nà y tuy mỏ ng mả nh thậ t, nhưng đụ ng vớ i kiếm nặ ng nề khá c
khô ng bị gã y đâ u!
Câ u Tiễn nó i:
- Phạ m đạ i phu, đem ra thử xem nà o!
Phạ m Lã i đá p:
- Vâ ng!
Hai tay nâ ng hộ p kiếm lên để cho Câ u Tiễn đặ t vào, lù i lạ i mấ y
bướ c, quay lạ i đi đến trướ c mặ t mộ t kiếm sĩ á o gấ m, cầ m kiếm ra, nó :
- Rú t kiếm ra thử coi!
Kiếm sĩ cú i mình hà nh lễ, rú t kiếm đeo trên mình ra, giơ lên trên
cao khô ng dá m hạ thủ . Phạ m Lã i hét to:
- Chém xuố ng!
Kiếm sĩ á o gấ m thưa:
- Vâ ng!
Gã vung thanh kiếm ra trướ c mặ t. Phạ m Lã i giơ kiếm ra gạ t, chỉ
nghe keng mộ t tiếng nhỏ , trườ ng kiếm củ a kiếm sĩ á o gấ m đã đứ t là m
đô i. Nử a thanh kiếm rơi xuố ng tưở ng như vă ng và o Phạ m Lã i. Phạ m
Lã i nhẹ nhà ng nhả y qua trá nh đượ c. Mọ i ngườ i ai nấ y đều ồ lên mộ t
tiếng, khô ng hiểu tá n thưở ng thanh kiếm sắ c bén hay khen ngợ i thâ n
thủ nhanh nhẹn củ a Phạ m đạ i phu.
Phạ m Lã i đặ t lạ i kiếm và o hộ p, cú i mình đặ t xuố ng bên châ n Việt
vương. Câ u Tiễn nó i:
- Xin mờ i kiếm sĩ thượ ng quố c ra ngoà i ă n yến lãnh thưở ng!
Tá m ngườ i kiếm sĩ á o xanh hà nh lễ xuố ng điện. Câ u Tiễn vung tay
mộ t cá i, cá c kiếm sĩ á o gấ m cù ng tấ t cả thị vệ lậ p tứ c lui ra, chỉ cò n lạ i
mộ t mình Phạ m Lã i.
Câ u Tiễn nhìn thanh kiếm dướ i châ n, lạ i nhìn má u tươi cò n loang
đầ y mặ t đấ t, xuấ t thầ n hồ i lâ u mớ i hỏ i:
- Nghĩ sao?
Phạ m Lã i nó i:
- Kiếm thuậ t võ sĩ nướ c Ngô khô ng phả i ai cũ ng tinh thô ng như tám
gã nà y. Binh khí võ sĩ nướ c Ngô , khô ng chắ c ai ai cũ ng đã sắ c bén như
vậ y. Tuy nhiên cứ xem đâ y cũ ng đủ . Cá i đá ng lo nhấ t là thuậ t chiến đấ u
đô ng ngườ i củ a bọ n họ , biết á p dụ ng Tô n tử binh phá p mộ t cá ch khéo
léo, thầ n xem hiện nay quả là vô địch thiên hạ .
Câ u Tiễn trầ m ngâ m rồ i nó i:
- Phù Sai sai tá m ngườ i này sang dâ ng bả o kiếm, đạ i phu thử nghĩ y
có ý định gì?
Phạ m Lã i tâ u:
- Y muố n cho mình thấ y khó khăn mà nản lò ng, khô ng để tâ m xâ m
phạ m nướ c Ngô bá o cừ u.
Câ u Tiễn giậ n dữ , cú i mình lấy thanh bả o kiếm trong hộ p ra, vung
tay mộ t cá i, chỉ nghe mộ t tiếng soạ t đã chém đứ t mộ t bên ghế ngồ i, lớ n
tiếng nó i:
- Dù có muô n và n khó khăn thì Câ u Tiễn này cũ ng khô ng vì sợ khó
mà lù i bướ c. Rồ i sẽ có ngà y ta bắ t đượ c Phù Sai, dù ng ngay thanh kiếm
nà y chém đầ u nó !
Nó i xong lạ i vung kiếm lên chặ t là m đô i mộ t cá i ghế bằ ng gỗ đà n
khá c.
Phạ m Lã i khom lưng nó i:
- Xin chú c mừ ng đạ i vương, chú c mừ ng đạ i vương!
Câ u Tiễn ngạ c nhiên:
- Trướ c mắ t thấ y đá m võ sĩ nướ c Ngô tà i nghệ như thế, có gì mà
mừ ng mà vui?
Phạ m Lã i nó i:
- Đạ i vương nó i là dù có muô n và n khó khă n cũ ng khô ng lù i bướ c.
Nếu như đạ i vương quả có quyết tâ m như thế, đạ i sự sẽ thà nh. Việc khó
khă n trướ c mắ t ngà y hô m nay, nên mờ i thêm Văn đạ i phu đến cù ng
nhau thương nghị.
Câ u Tiễn nó i:
- Hay lắ m, ngươi ra truyền lệnh mờ i ngay Vă n đạ i phu đi.
Phạ m Lã i đi ra khỏ i điện, truyền lệnh cho thá i giá m đi mờ i đạ i phu
Văn Chủ ng, tự mình đứ ng ngay bên cử a để chờ . Chẳ ng mấ y chố c, Vă n
Chủ ng đã phi ngự a đến cù ng sá nh vai vớ i Phạ m Lã i và o cung.
*
**
Phạ m Lã i vố n ngườ i đấ t Uyển nướ c Sở , tâ m tính phó ng khoá ng
khô ng nệ tiểu tiết, là m gì cũ ng khô ng ai đoá n nổ i ý tứ , ngườ i xứ đó ai
cũ ng gọ i y là "gã Phạ m khù ng". Khi Vă n Chủ ng là m huyện lệnh đấ t
Uyển, nghe tên Phạ m Lã i, nên sai bộ thuộ c đến thă m. Gã bộ thuộ c gặ p
Phạ m Lã i rồ i về trình:
- Tên nà y là tên khù ng nổ i tiếng ở vù ng nà y, ă n nó i lung tung chẳ ng
đâ u và o đâ u.
Vă n Chủ ng cườ i:
- Ngườ i nào hà nh sử khô ng giố ng ngườ i khá c, ắ t bị ngườ i đờ i chê
cườ i là phá rố i, có ý kiến cao minh hơn ngườ i thì bị chê là hồ đồ . Cá c
ngươi làm thế nà o mà hiểu nổ i Phạ m tiên sinh đượ c.
Rồ i tự mình đến thă m Phạ m Lã i. Phạ m Lã i trá nh mặ t khô ng gặ p
nhưng liệu rằ ng Vă n Chủ ng sẽ quay lạ i lầ n nữ a nên mượ n á o khă n củ a
anh, ă n mặ c chỉnh tề ngồ i đợ i. Quả nhiên chẳ ng bao lâu Văn Chủ ng lạ i
đến. Hai ngườ i gặ p nhau, đà m luậ n hồ i lâ u về đạ o vương bá , tâ m đầ u ý
hợ p, cứ tiếc là gặ p nhau quá trễ.
Hai ngườ i biết rằ ng đấ t trung nguyên tình hình ngày cà ng thêm
că ng thẳ ng, nướ c Sở tuy lớ n nhưng loạ n, trướ c mắ t thấy là m nên
nghiệp bá ắ t tạ i đô ng nam. Thà nh thử Vă n Chủ ng từ quan, cù ng Phạ m
Lã i đến nướ c Ngô . Lú c ấ y Ngô vương đang trọ ng dụ ng Ngũ Tử Tư, nó i
gì nghe nấ y, thế nướ c đang thờ i hưng vượ ng.
Phạ m Lã i và Vă n Chủ ng lưu lạ i kinh thà nh Cô Tô mấy thá ng, thấ y
cá c chính sá ch củ a Ngũ Tử Tư đưa ra trị quố c hết sứ c trá c tuyệt, xét ra
mình khô ng dễ gì hơn đượ c y. Hai ngườ i thương nghị vớ i nhau, nhậ n
rằ ng nướ c Việt ở ngay cạ nh nướ c Ngô , phong tụ c tương tự , đấ t đai tuy
nhỏ hơn, nhưng cũ ng có thể đủ chỗ thi thố tài nă ng, nên rủ nhau đến
đó . Câ u Tiễn gặ p hai ngườ i, sau khi đà m luậ n tỏ ra kính phụ c, nên đều
phong họ là m đạ i phu.
Nhưng Câ u Tiễn khô ng nghe lờ i Vă n Chủ ng, Phạ m Lã i khuyên nhủ
đem quâ n đá nh Ngô , dù ng Thạ ch Mã i là m tướ ng, bị đạ i bạ i trên bờ
sô ng Tiền Đườ ng. Câ u Tiễn bị vâ y ở Cố i Kê toan tự vậ n. Trong khi nguy
cấ p, Vă n Chủ ng, Phạ m Lã i hiến kế đem tiền mua đượ c Thá i Tể nướ c
Ngô là Bá Hi để thay Việt vương trầ n tình. Ngô vương Phù Sai khô ng
nghe lờ i Ngũ Tử Tư, thuậ n cho Việt vương cầ u hò a, chỉ bắ t Câ u Tiễn về
nướ c Ngô nhưng sau cũ ng thả . Từ đó Việt vương nằ m gai nếm mậ t,
quyết chí phụ c hậ n, thi hà nh chín chính sá ch do Văn Chủ ng thảo ra để
diệt Ngô .
Chín chính sá ch đó thứ nhấ t là tô n trờ i đấ t, kính quỉ thầ n để Câ u
Tiễn nung nấ u cá i tâ m tấ t thắ ng. Thứ hai là đem tiền bạ c, củ a cả i đem
cố ng tặ ng vua Ngô để cho vua Ngô quen thó i xa xỉ mà quên việc đề
phò ng nướ c Việt. Thứ ba là qua nướ c Ngô vay lương, sau lấ y thó c đã
nấ u chín đem trả . Ngô vương thấ y thó c tố t nên phá t cho dâ n là m giố ng,
gieo khô ng nả y mầ m khiếm dâ n Ngô bị đó i. Thứ tư là đem hai mỹ nữ ,
Tâ y Thi và Trịnh Đán dâ ng lên Phù Sai, để cho vua nướ c Ngô mê luyến
nữ sắ c, khô ng lo gì đến chính sự . Thứ nă m là cố ng nhữ ng thợ khéo để
khiến cho Ngô vương hao tài tố n củ a trong việc xây cấ t cung thấ t, điện
đà i. Thứ sá u là đú t ló t cho bọ n gian thầ n, tay châ n Ngô vương để họ
là m bạ i hoạ i triều chính. Thứ bả y là tìm cá ch ly giá n Phù Sai vớ i cá c
trung thầ n, để đến nỗ i sau nà y Ngô vương ép Ngũ Tử Tư tự sá t. Thứ
tá m là tích sú c lương thả o, là m cho dâ n già u nướ c mạ nh. Thứ chín là
rèn đú c võ khí, huấ n luyện sĩ tố t, chờ cơ hộ i đá nh nướ c Ngô .
Tá m thuậ t trên đều thà nh cô ng, riêng có việc thứ chín nay gặ p khó
khă n. Trướ c mắ t thấ y Ngô vương sai tá m kiếm sĩ sang, binh khí đã sắ c
bén, kiếm thuậ t lạ i tinh tườ ng, kiếm sĩ nướ c Việt khó mà thủ thắ ng.
Phạ m Lã i đem cuộ c tỉ kiếm vừ a qua kể lạ i cho Vă n Chủ ng. Vă n
Chủ ng nhíu mà y nghĩ ngợ i:
- Nà y Phạ m hiền đệ, kiếm sĩ nướ c Ngô , kiếm sắ c thuậ t tinh, đã khó
đố i phó nhưng nếu họ lạ i cò n biết đem binh phá p Tô n Tử á p dụ ng và o
quầ n đấ u, cá i đó mớ i thự c là khó khă n.
Phạ m Lã i đá p:
- Chính thế, thờ i trướ c Tô n Võ Tử phò tá Ngô Vương, cầ m quâ n phá
Sở , đá nh vào Dĩnh Đô , dù ng binh như thầ n, thiên hạ khô ng ai bì kịp.
Nướ c Tề, nướ c Tấ n tuy lớ n mà cũ ng khô ng nướ c nào dá m chố ng lạ i
Ngô . Binh phá p Tô n Tử có viết: Ngã chuyên vi nhấ t, địch phâ n vi thậ p,
thị dĩ thậ p cô ng kỳ nhấ t dã , tắ c ngã chú ng nhi địch quả . Nă ng dĩ chú ng
địch quả giả , tắ c ngô chi sở dữ chiến giả , ướ c hĩ (Nếu như ta tậ p trung
là m mộ t mà địch chia ra thà nh mườ i, ta lấ y mườ i chố ng mộ t, tứ c là ta
đô ng mà địch ít. Ta dù ng nhiều chố ng ít, ngườ i nà o đá nh vớ i ta ắ t phả i
ở thế nguy)[1]. Bố n ngườ i bên Ngô đá nh vớ i bố n ngườ i bên mình, họ
lấy hai chố ng mộ t, tứ c là lấy đô ng đá nh ít, là m gì mà khô ng thắ ng.
Hai ngườ i cò n đang bà n luậ n thì đã đến trướ c mặ t Việt Vương. Chỉ
thấ y Câ u Tiễn tay vẫ n cò n cầ m thanh kiếm mỏ ng như lá lú a, bầ n thầ n
như ngườ i mấ t hồ n.
Mộ t hồ i lâ u, Câ u Tiễn mớ i ngử ng lên hỏ i:
- Nà y Vă n đạ i phu, trướ c đâ y nướ c Ngô có vợ chồ ng Can Tương,
Mạ c Tà , giỏ i nghề đú c kiếm. Nướ c Việt ta cũ ng có Â u Trị Tử là thợ giỏ i,
tài cũ ng chẳ ng kém gì. Thế nhưng ngà y nay, cả ba ngườ i Can Tương,
Mạ c Tà , Â u Trị Tử chẳ ng ai cò n số ng. Nướ c Ngô có cao thủ đú c kiếm tà i
giỏ i như thế, chẳ ng lẽ nướ c Việt ta từ khi  u Trị Tử chết đi, khô ng cò n
ai nữ a à ?
Vă n Chủ ng đá p:
- Thầ n nghe  u Trị Tử có hai ngườ i đồ đệ, mộ t ngườ i là Phong Hồ
Tử , mộ t ngườ i là Tiết Chú c. Phong Hồ Tử nay ở nướ c Sở , Tiết Chú c vẫn
cò n ở nướ c Việt ta.
Câ u Tiễn mừ ng quá , nó i:
- Đạ i phu mau mau mờ i Tiết Chú c đến đâ y, lạ i phá i ngườ i sang nướ c
Sở mang tiền bạ c đó n Phong Hồ Tử trở về nướ c Việt.
Vă n Chủ ng tuâ n lệnh lui về.
Sá ng sớ m hô m sau, Vă n Chủ ng và o triều bá o tin đã sai ngườ i sang
Sở , Tiết Chú c cũ ng đã đượ c lệnh và o chầ u. Câ u Tiễn vừ a gặ p Tiết Chú c,
liền hỏ i:
- Sư phụ ngườ i là Â u Trị Tử từ ng phụ ng mệnh tiên vương đú c ra
nă m thanh kiếm. Nă m thanh kiếm đó , tố t xấ u thế nào nó i ta nghe thử
xem nà o?
Tiết Chú c khấ u đầ u:
- Tiểu nhâ n từ ng nghe tiên sư nó i là trướ c đâ y phụ ng mệnh tiên
vương đú c năm thanh kiếm, gồ m có ba thanh kiếm lớ n, hai thanh kiếm
nhỏ . Thanh thứ nhấ t tên là Trạ m Lư, thanh thứ hai là Thuầ n Quâ n,
thanh thứ ba là Thắ ng Tà , thanh thứ tư là Ngư Trườ ng, thanh thứ nă m
là Cự Khuyết. Hiện nay Trạ m Lư đang ở nướ c Sở , Thắ ng Tà , Ngư
Trườ ng ở nướ c Ngô , Thuầ n Quâ n, Cự Khuyết đang ở trong cung củ a đạ i
vương.
Câ u Tiễn gậ t đầ u:
- Chính thế!
Nguyên lai trướ c đâ y khi nghe tin Việt vương Doã n Thườ ng đú c
đượ c nă m thanh kiếm, Ngô vương hay tin sai ngườ i sang đò i. Doã n
Thườ ng thấy nướ c Ngô mạ nh, đà nh phả i đem ba thanh Trạ m Lư,
Thắ ng Tà , Ngư Trườ ng đem cố ng. Về sau Ngô Vương Hạ p Lư đem
thanh Ngư Trườ ng đưa cho Chuyên Chư hành thích Vương Liêu. Thanh
kiếm Trạ m Lư bị rơi xuố ng nướ c, sau Sở vương tìm đượ c. Vua nướ c
Tầ n nghe tin đò i khô ng đượ c nên đem quâ n đá nh Sở nhưng Sở vương
nhấ t định khô ng giao.
Tiết Chú c bẩ m:
- Tiên sư từ ng nó i là trong năm thanh kiếm thì thanh Thắ ng Tà là
hạ ng nhấ t, Thuầ n Quâ n, Trạ m Lư là thứ hai, rồ i đến Ngư Trườ ng. Cự
Khuyết đứ ng hạ ng chó t. Khi đú c thanh Cự Khuyết, và ng và đồ ng khô ng
hợ p đượ c vớ i nhau nên Cự Khuyết chỉ sắ c bén chứ khô ng phả i là bả o
kiếm.
Câ u Tiễn nó i:
- Thế ra hai thanh Thuầ n Quâ n, Cự Khuyết củ a ta khô ng địch đượ c
vớ i Thắ ng Tà , Ngư Trườ ng củ a vua Ngô ư?
Tiết Chú c sợ hã i:
- Tiểu nhâ n nó i thẳ ng, đá ng chết, xin đạ i vương thứ tộ i.
Câ u Tiễn trầ m ngâ m khô ng nó i, nhưng cứ như lờ i Tiết Chú c thì hai
thanh kiếm nướ c Việt khô ng thể so đượ c vớ i hai thanh kiếm nướ c Ngô .
Phạ m Lã i chen và o:
- Tiên sinh họ c đượ c nghệ thuậ t củ a tô n sư, vậ y thử xây lò đú c kiếm,
đú c vài thanh bả o kiếm, lẽ gì khô ng sá nh đượ c vớ i kiếm nướ c Ngô .
Tiết Chú c nó i:
- Xin thưa vớ i đạ i phu, tiểu nhâ n khô ng đú c kiếm đượ c.
Phạ m Lã i hỏ i:
- Chẳ ng hay vì cớ gì?
Tiết Chú c đưa hai bà n tay ra, chỉ thấ y cả hai bên ngó n tay cá i và
ngó n tay trỏ đều cụ t lủ n, hai bà n tay chỉ có sá u ngó n tay. Tiết Chú c
điềm nhiên nó i:
- Muố n có kình lự c đú c kiếm phả i có sứ c củ a hai ngó n cá i, ngó n trỏ .
Tiểu nhâ n là kẻ tà n phế khô ng thể là m đượ c.
Câ u Tiễn ngạ c nhiên hỏ i:
- Bố n ngó n tay ngươi phả i chă ng bị kẻ thù chặ t đứ t?
Tiết Chú c đá p:
- Khô ng phả i kẻ thù , mà chính là sư huynh củ a tiểu nhâ n chặ t đấ y.
Câ u Tiễn lạ i cà ng lạ lù ng:
- Sư huynh củ a ngươi là Phong Hồ Tử phả i khô ng? Tạ i sao y lạ i chặ t
đứ t tay ngươi? A, chắ c là thuậ t đú c kiếm củ a ngươi trộ i hơn y, nên y
mang lò ng đố kỵ , chặ t ngó n tay ngươi để ngươi khô ng thể đú c kiếm
đượ c nữ a.
Tiết Chú c khô ng muố n nó i về chuyện củ a sư huynh, chỉ im lặ ng
khô ng đả độ ng gì đến lờ i suy nghiệm củ a Câ u Tiễn. Câ u Tiễn nó i tiếp:
- Quả nhâ n bả n tâ m muố n sai ngườ i sang Sở đó n Phong Hồ Tử về. E
rằ ng y sợ ngươi bá o thù nên chắ c khô ng chịu về.
Tiết Chú c thưa:
- Xin đạ i vương lượ ng xét, Phong sư huynh hiện nay đang ở nướ c
Ngô chứ khô ng phả i ở nướ c Sở .
Câ u Tiễn giậ t mình, hỏ i:
- Y … y ở nướ c Ngô ư? Tạ i Ngô là m gì thế?
Tiết Chú c thưa:
- Ba năm trướ c đâ y, Phong sư huynh có đến nhà củ a tiểu nhâ n, đưa
cho coi mộ t thanh bả o kiếm. Tiểu nhâ n vừ a nhìn thấ y liền giậ t mình,
hó a ra đó là mộ t thanh kiếm bá u mà tiên sư Â u Trị Tử trướ c đâ y đú c
tạ i nướ c Sở , tên là Cô ng Bố , trên thâ n kiếm có vă n như dò ng nướ c chảy,
từ cá n đến tậ n mũ i, chỉ mộ t đườ ng khô ng đứ t đoạ n. Tiểu nhâ n đã từ ng
nghe tiên sư nó i qua nên thoạ t trô ng đã biết ngay. Hồ i đó tiên sư phụ ng
mệnh Sở vương đú c ba thanh kiếm, mộ t là Long Uyên, hai là Thá i A, ba
là Cô ng Bố . Sở vương thích lắ m, khô ng hiểu vì sao lạ i lọ t vào tay sư ca.
Câ u Tiễn nó i:
- Chắ c là Sở vương ban cho sư huynh ngươi đó !
Tiết Chú c thưa:
- Nó i là Sở vương ban cho thì cũ ng khô ng sai, nhưng đã qua tay hai
ngườ i rồ i. Theo lờ i Phong sư huynh, sau khi tướ ng nướ c Ngô đem quâ n
phá Sở rồ i, Ngũ Tử Tư đà o mả Sở Bình vương lên lấy roi đá nh vào tử
thi, mớ i thấy trong mộ có thanh kiếm nà y. Khi về lạ i nướ c Ngô , nghe
đến danh Phong sư huynh, nên y mớ i đem kiếm nà y tặ ng cho, nó i là
vố n củ a tiên sư đú c nên nay đưa cho Phong sư huynh gìn giữ .
Câ u Tiễn giậ t mình:
- Ngũ Tử Tư dá m đem kiếm bá u cho ngườ i khá c, quả thự c khí độ
anh hù ng, quả thự c anh hù ng!
Bỗ ng dưng cườ i ha hả :
- May là Phù Sai trú ng kế củ a ta, ép đượ c y tự sá t, ha ha, ha ha!
Câ u Tiễn cườ i khô ng ai dá m lên tiếng. Mộ t hồ i lâ u sau, y mớ i hỏ i:
- Ngũ Tử Tư đem thanh Cô ng Bố tặ ng cho sư huynh ngươi để sai y
là m gì?
Tiết Chú c thưa:
- Theo lờ i Phong sư huynh thì khi đó Ngũ Tử Tư chỉ nó i là vì
ngưỡ ng mộ tiên sư, chứ khô ng đò i gì cả . Phong sư huynh đượ c thanh
bả o kiếm, trong lò ng cả m kích, nghĩ là Ngũ tướ ng quâ n dá m đem mộ t
vậ t bá u hi hữ u thế gian đem tặ ng cho mình, khô ng thể khô ng tự mình
đến gặ p mặ t tạ ơn. Cho nên y mớ i sang nướ c Ngô , đến nhà Ngũ Tử Tư,
đượ c Ngũ tướ ng quâ n dù ng lễ thượ ng tâ n đã i đằ ng, lưu lạ i trong dinh,
hết sứ c nồ ng hậ u.
Câ u Tiễn nó i:
- Ngũ Tử Tư khiến cho ngườ i khá c phả i đem tính mạ ng ra hi sinh
cho mình, đều dù ng thủ đoạ n đó . Trướ c đâ y y sai Chuyên Chư hà nh
thích Vương Liêu, ắ t cũ ng như thế.
Tiết Chú c nó i:
- Đạ i vương liệu sự như thầ n. Thế nhưng Phong sư huynh nào biết
đượ c â m mưu củ a Ngũ Tử Tư, sau khi thụ â n hậ u hĩ như vậ y, trong
lò ng hết sứ c cả m kích, mớ i hỏ i xem mình có thể làm đượ c việc gì. Ngũ
Tử Tư trướ c sau chỉ nó i: “Cá c hạ nhọ c lò ng đến nướ c Ngô , là khá ch quí
củ a nướ c Ngô , khô ng dá m nhờ nhõ i gì cả ”.
Câ u Tiễn chử i:
- Tên già gian xả o, y lấy thoái là m tiến đấ y mà.
Tiết Chú c thưa:
- Đạ i vương quả sá ng suố t có thể nhìn xa vạ n dặ m. Phong sư huynh
sau cù ng thưa thậ t vớ i Ngũ Tử Tư là y khô ng có tài cá n gì ngoà i tài đú c
kiếm, nay đượ c đã i đằ ng hậ u như thế xin đú c vài thanh bả o kiếm dâ ng
tặ ng.
Câ u Tiễn vỗ đù i nó i:
- Có thế chứ !
Tiết Chú c nó i tiếp:
- Ngũ Tử Tư lạ i nó i là nướ c Ngô bả o kiếm cũ ng đã nhiều, chẳ ng cầ n
đú c thêm là m gì nữ a. Đú c kiếm cự c kỳ hao tổ n tâ m lự c, ngà y xưa Can
Tương, Mạ c Tà đú c kiếm khô ng thà nh, Mạ c Tà phả i nhả y và o trong lò
đú c, bả o kiếm mớ i đú c xong. Cá i thả m sự đó nhấ t định khô ng để cho lạ i
xả y ra nữ a.
Câ u Tiễn lạ lù ng:
- Y quả thự c khô ng mong Phong Hồ Tử đú c kiếm cho y ư? Thế thì lạ
thậ t.
Tiết Chú c thưa:
- Lú c đó Phong sư huynh cũ ng lấy là m lạ . Mộ t hô m, Ngũ Tử Tư lạ i
đến tâ n quá n cù ng Phong sư huynh nhà n đà m, mớ i nó i tớ i chuyện
nướ c Ngô cù ng cá c nướ c ở phương Bắ c như nướ c Tề, nướ c Tấn tranh
bá đồ vương, tuy chiến sĩ nướ c Ngô dũ ng khí có thừ a, ngặ t là dù ng xe
chiến đấ u lạ i có chỗ chẳ ng kịp, nếu như xảy ra bộ chiến, kiếm kích đang
dù ng cũ ng chẳ ng sắ c bén bằ ng. Lú c đó Phong sư huynh mớ i cù ng y
đà m luậ n về thuậ t đú c kiếm. Hó a ra cá i việc mà Ngũ Tử Tư muố n đú c,
chẳ ng phả i chỉ là mộ t hai thanh bả o kiếm mà là hà ng nghìn, hà ng vạ n
thanh kiếm sắ c.
Câ u Tiễn lú c đó mớ i tỉnh ngộ , khô ng nhịn nổ i phả i kêu lên “Oá i chà ”
mộ t tiếng đồ ng thờ i liếc mắ t nhìn Vă n Chủ ng, Phạ m Lã i. Vă n Chủ ng lú c
ấ y mặ t đầ y nét lo, cò n Phạ m Lã i thì ngơ ngẩ n như ngườ i mấ t hồ n, bèn
hỏ i:
- Phạ m đạ i phu, ý ngươi thế nà o?
Phạ m Lã i đá p:
- Ngũ Tử Tư tuy diệu kế đa đoan, khô ng nó i y đã chết rồ i mà nếu
như có cò n tạ i thế, cũ ng khô ng thoá t khỏ i bà n tay đạ i vương.
Câ u Tiễn cườ i:
- Hắ c hắ c, chỉ e quả nhâ n khô ng phả i đố i thủ củ a Ngũ Tử Tư đâ u.
Phạ m Lã i nó i:
- Ngũ Tử Tư đã bị đạ i vương dù ng xả o kế trừ đi rô i, khô ng lẽ y cò n
là m hạ i nướ c Việt đượ c sao?
Câ u Tiễn ha hả cườ i:
- Điều đó cũ ng chẳ ng sai. Tiết Chú c, sư huynh ngươi nghe lờ i Ngũ
Tử Tư, giú p y đú c kiếm chă ng?
Tiết Chú c thưa:
- Chính thế. Thế rồ i Phong sư ca đi theo Ngũ Tử Tư đến xưở ng đú c
kiếm ở Mạ c Can sơn, thấ y hơn mộ t ngà n thợ đương rèn kiếm, nhưng
phép tắ c chưa thậ t là hay, nên đứ ng ra chỉ điểm, thà nh ra từ đó kiếm
nướ c Ngô sắ c bén khô ng nướ c nào bì kịp.
Câ u Tiễn gậ t đầ u:
- Hó a ra là như thế!
Tiết Chú c nó i tiếp:
Đú c kiếm đượ c mộ t nă m, Phong sư ca là m việc quá độ nên tinh lự c
hao mò n, mớ i đem tên củ a tiểu nhâ n nó i cho Ngũ Tử Tư hay. Ngũ Tử
Tư liền sử a soạ n lễ vậ t, sai Phong sư ca đến mờ i tiểu nhâ n qua nướ c
Ngô , giú p Phong sư ca đú c kiếm. Tiểu nhâ n mớ i nghĩ rằ ng thế hai nướ c
Việt Ngô vố n dĩ thù nhau lâ u đờ i, nướ c Ngô đú c đượ c kiếm sắ c, chẳ ng
cứ gì giết ngườ i Tề, ngườ i Tấ n, mà cò n giết luô n cả ngườ i Việt mình
nữ a, nên mớ i khuyên Phong sư ca đừ ng trở lạ i nướ c Ngô nữ a.
Câ u Tiễn nó i:
- Chính thế, ngươi quả là ngườ i hiểu biết.
Tiết Chú c rậ p đầ u:
- Đa tạ đạ i vương khen ngợ i. Thế nhưng Phong sư ca khô ng nghe lờ i
khuyên, hô m đó ngủ lạ i, nử a đêm độ t nhiên dí kiếm sắ c và o cổ tiểu
nhâ n, rồ i chặ t đứ t bố n ngó n tay khiến cho thà nh phế nhâ n.
Câ u Tiễn giậ n quá , lớ n tiếng:
- Nếu sau nà y bắ t đượ c Phong Hồ Tử , ta sẽ bă m vằ m y thà nh mắ m.
Vă n Chủ ng nó i:
- Tiết tiên sinh, bả n thâ n ô ng khô ng đú c kiếm đượ c, nhưng chỉ bả o
cho thợ rèn, mình vẫ n có thể đú c đượ c hà ng nghìn, hà ng vạ n thanh
kiếm sắ c.
Tiết Chú c nó i:
- Bẩ m đạ i phu, sắ t để đú c kiếm thì hai nướ c Việt Ngô đều có cả ,
nhưng đồ ng tố t thì Việt có , mà thiếc tố t thì lạ i ở tạ i Ngô .
Phạ m Lã i nó i:
- Ngũ Tử Tư vố n đã sai ngườ i canh gá c Tích sơn, khô ng cho dâ n
chú ng đà o thiếc, phả i thế khô ng?
Tiết Chú c mặ t lộ vẻ kinh ngạ c, nó i:
- Phạ m đạ i phu, nguyên lai ngà i đã biết chuyện đó rồ i.
Phạ m Lã i mỉm cườ i:
- Ta chỉ đoá n thế mà thô i. Nay Ngũ Tử Tư đã chết rồ i, lệnh y ban ra
chắ c gì ngườ i Ngô cò n theo. Nếu đem giá cao mà mua nghĩ rằ ng thiếc
tố t kiếm cũ ng khô ng khó .
Câ u Tiễn nó i:
- Thế nhưng nướ c xa khô ng chữ a đượ c lử a gầ n, kiếm đượ c đồ ng,
mua đượ c thiếc, xây lò , đú c kiếm, đú c khô ng đượ c kiếm tố t lạ i phả i
khở i từ đầ u, ít ra cũ ng mấ t độ hai ba nă m. Nếu như Phù Sai khô ng số ng
đượ c tớ i lú c đó chẳ ng hó a ra là cá i hậ n để đờ i sao?
Vă n Chủ ng, Phạ m Lã i cù ng khom lưng thưa:
- Chính thế, chú ng thầ n xin chờ nghe kế sá ch củ a đạ i vương.
Phạ m Lã i rờ i cung rồ i, trong lò ng suy nghĩ:
- Đạ i vương đợ i chẳ ng nổ i hai ba năm, cò n ta thì thêm mộ t ngà y,
mộ t đêm, cũ ng đã ...
Nghĩ tớ i đó , ngự c thấ y đau nhó i, trong đầ u hiện ra ngay mộ t bó ng
hình diễm tuyệt. Đó là hình bó ng ngườ i con gá i giặ t lụ a bên bờ suố i Tâ y
Thi. Ngườ i con gá i đó tên là Di Quang, chính mình đã tìm khắ p thiên hạ
để có đượ c, ngườ i đã do linh khí nú i sô ng nướ c Việt tạ o thà nh, rồ i lạ i
chính mình đưa lên đườ ng sang cố ng vào cung nướ c Ngô .
Đườ ng từ Cố i Kê sang Cô Tô rấ t ngắ n, chỉ mấ t vài ngà y đườ ng thủ y,
thế nhưng chỉ trong thờ i gian ngắ n ngủ i ấ y, hai ngườ i đã yêu nhau
thắ m thiết, khô ng thể nào chia lìa. Trên khuô n mặ t trắ ng ngầ n củ a Tây
Thi, hai giọ t lệ chẳ ng khá c nà o hai hạ t trâ n châ u, tiếng nà ng êm đềm
như suố i chả y:
- Thiếu Bá , chà ng hãy hứ a, nhấ t định sẽ sang đó n thiếp về, cà ng sớ m
cà ng hay, thiếp ngà y đêm trô ng đợ i. Chà ng hãy nó i mộ t lầ n nữ a, nó i là
sẽ khô ng bao giờ quên thiếp cả .
Thù nướ c Việt khô ng thể khô ng bá o, nên đà nh phả i thế. Thế nhưng
Di Quang cò n phả i nằ m trong vò ng tay Phù Sai, thì lò ng hờ n ghen, khổ
nã o lú c nà o cũ ng dằ n vặ t trong tim. Phả i đú c kiếm thậ t nhanh, kiếm
phả i sắ c bén hơn kiếm củ a nướ c Ngô ...
Chà ng chậ m rã i đi trên đườ ng, theo sau là mườ i tá m vệ sĩ lẽo đẽo ở
xa.
Bỗ ng dưng từ con đườ ng phía tâ y vọ ng đến tiếng mộ t đoà n ngườ i
há t bằ ng tiếng Ngô :
- Kiếm ta sắ c hề, địch mấ t mậ t. Kiếm ta vung lên hề, địch rơi đầ u...
Tá m ngườ i mặ c á o xanh, tay choà ng tay, cấ t tiếng hát rố ng lên, cù ng
nhau tiến tớ i như chỗ khô ng ngườ i. Ngườ i đi đườ ng ai nấy trá nh giạ t
ra mộ t bên. Đó chính là bọ n kiếm sĩ nướ c Ngô toà n thắ ng hô m trướ c
trong cung nướ c Việt, hẳ n là uố ng rượ u vào, hoà nh hà nh nhiễu loạ n
trên đườ ng phố .
Phạ m Lã i nhíu mà y, nỗ i tứ c giậ n dâ ng lên đầ y ngự c.
Tá m tên kiếm sĩ nướ c Ngô đi đến trướ c mặ t Phạ m Lã i. Tên đi đầ u
mắ t lờ đờ say, nhìn chà ng trừ ng trừ ng, rồ i nó i:
- Ngươi là Phạ m đạ i phu... ha ha, ha ha, ha ha!
Hai tên vệ sĩ vộ i sấ n lên trướ c, chặ n trướ c mặ t Phạ m Lã i, hét lớ n:
- Khô ng đượ c vô lễ, mau trá nh ra!
Tá m tên kiếm sĩ cù ng cấ t tiếng cườ i hô hố , nhá i giọ ng Việt:
- Khô ng đượ c vô lễ, mau trá nh ra!
Hai tên vệ sĩ rú t phắ t trườ ng kiếm, thét to:
- Đạ i vương đã ra lệnh, ai dá m độ ng đến đạ i phu sẽ bị chém đầ u!
Tên đi đầ u trong bọ n nướ c Ngô , châ n nam đá châ n siêu, hỏ i lạ i:
- Chém đầ u ngươi, hay chém đầ u ta?
Phạ m Lã i nghĩ thầ m:
- Bọ n này là sứ thầ n nướ c Ngô , tuy vô lễ, nhưng khô ng nên cù ng
chú ng độ ng thủ .
Vừ a định nó i: “Trá nh cho họ đi” thì độ t nhiên á nh sá ng lấ p lá nh, hai
tên vệ sĩ kêu la thả m khố c, tiếp theo hai tiếng leng keng, hai bà n tay
phả i cầ m kiếm củ a họ đã rơi xuố ng đấ t. Tên đi đầ u trong bọ n nướ c Ngô
chậ m rã i cho kiếm và o vỏ , mặ t đầ y vẻ ngạ o nghễ.
Mườ i sá u ngườ i cò n lạ i trong bọ n vệ sĩ nhấ t tề rú t kiếm, chạ y lên
bao vâ y bọ n kiếm sĩ nướ c Ngô . Tên đi đầ u ngử a mặ t lên trờ i cườ i ha
hả , nó i:
- Bọ n ta từ Cô Tô đến Cố i Kê, vố n đã khô ng mong số ng só t mà về,
thử xem nướ c Việt chú ng bay đem bao nhiêu nhâ n mã tớ i giết đượ c
tá m ngườ i chú ng ta nà o?
Tiếng “nà o” vừ a dứ t, lậ p tứ c tá m ngườ i cù ng rú t kiếm ra, đâ u lưng
vớ i nhau thà nh mộ t khố i.
Phạ m Lã i nghĩ thầ m: “Việc nhỏ khô ng nhịn ắ t hư chuyện lớ n, hiện
nay nướ c ta chưa chuẩ n bị xong, khô ng nên giết tá m tên nà y là m gì, để
cho Phù Sai mấ t mặ t”. Bèn thét:
- Tá m ngườ i nà y là sứ thầ n thượ ng quố c, dẫ u sao cũ ng khô ng nên
vô lễ vớ i họ , lui ra đi!
Nó i xong đứ ng trá nh sang mộ t bên đườ ng. Bọ n vệ sĩ ai nấ y tứ c khi
bừ ng bừ ng, mắ t như muố n đổ lử a, nhưng vì đạ i phu ra lệnh nên đà nh
phả i lui và o. Tá m tên Ngô sĩ lớ n tiếng cườ i ha hả, cù ng gâ n cổ lên hát:
- Kiếm ta sắ c hề, địch mấ t mậ t. Kiếm ta vung lên hề, địch rơi đầ u...
Bỗ ng nhiên có tiếng kêu be be, mộ t thiếu nữ mặ c á o mỏ ng mà u
xanh lụ c dẫ n độ mươi con dê, từ con đườ ng phía đô ng đi tớ i. Đà n dê tớ i
ngang bọ n kiếm sĩ nướ c Ngô liền trá nh đi vò ng qua mộ t bên.
Mộ t tên Ngô sĩ hứ ng chưa dứ t, vung kiếm mộ t cá i, chém mộ t con dê
từ đầ u tớ i đuô i cắ t thà nh hai mả nh, tưở ng như lấ y chỉ mà că ng, cả cá i
mũ i cũ ng đứ t là m đô i. Kiếm thuậ t tinh xả o như thế, chưa nghe ai làm
đượ c bao giờ . Bả y tên Ngô sĩ cù ng lớ n tiếng hoan hô . Phạ m Lã i khô ng
nhịn đượ c phả i bậ t lên: “Kiếm giỏ i thự c!”.
Thiếu nữ lậ t đậ t vung câ y gậ y trú c trong tay, lù a đà n dê về phía sau
mình, hỏ i:
- Tạ i sao ô ng lạ i giết dê củ a tô i?
Thanh â m vừ a nhỏ nhẹ, vừ a trong trẻo nhưng chứ a và i phầ n phẫ n
nộ .
Tên Ngô sĩ giết con dê kia vung thanh kiếm dính đầ y má u lên hoa
hoa dọ a nạ t, cườ i nó i:
- Nà y cô gá i, ta muố n chặ t cô thà nh hai khú c nữ a.
Phạ m Lã i vộ i gọ i:
- Nà y cô kia, mau lạ i đâ y, bọ n họ say rượ u đấ y.
Cô gá i đá p:
- Uố ng rượ u thì uố ng rượ u chứ đâ u phả i muố n dọ a ai thì dọ a.
Tên kiếm sĩ nướ c Ngô vung kiếm chém nhứ mấ y lượ t trên đầ u cô
gá i, cườ i nó i:
- Ta đang định chặ t cá i đầ u cô , nhưng thấ y cô xinh đẹp, bỏ qua uổ ng
quá .
Bảy tên cò n lạ i cù ng cườ i hô hố .
Phạ m Lã i thấ y cô gá i mặ t trá i xoan, lô ng mi dà i, mắ t to, da trắ ng
trẻo, dung mạ o tú lệ, thâ n hình nhỏ nhắ n, ẻo lả , lò ng khô ng nỡ để yên,
gọ i lớ n:
- Cô nương, mau lạ i đâ y!
Cô gá i quay lạ i đá p:
- Vâ ng ạ !
Tên kiếm sĩ nướ c Ngô vung kiếm ra toan cắ t dâ y lưng cô gá i, cườ i
nó i: “Để ta...”. Chỉ mớ i nó i đượ c hai tiếng thì câ y gậ y trú c trong tay cô
gá i đã vụ t đâ m lên, trú ng ngay và o cổ tay y. Gã kiếm sĩ cổ tay đau nhó i,
kêu lên mộ t tiếng, kiếm rơi xuố ng đấ t. Câ y gậ y trú c lạ i vung lên mộ t lần
nữ a, chỉ thấ y vụ t mộ t lằ n xanh, đã đâ m trú ng ngay mắ t trá i đố i thủ . Gã
kiếm sĩ nướ c Ngô rố ng lên mộ t tiếng, hai tay ô m mắ t, kêu gà o luô n
mồ m.
Hai lần cô gá i vung gậ y lên, nhẹ nhà ng khéo léo, đâ m và o cổ tay, và o
mắ t, trô ng như khô ng có gì cả , mà khô ng hiểu sao gã kiếm sĩ nướ c Ngô
khô ng trá nh đượ c. Bảy tên kiếm sĩ cò n lạ i kinh sợ kêu lên, mộ t tên cao
lớ n mú a kiếm nhắ m mắ t cô gá i đâ m tớ i. Tiếng kiếm đâ m ra kêu vù vù ,
đủ biết kình lự c mườ i phầ n mạ nh mẽ.
Thế nhưng cô gá i khô ng né trá nh, chỉ đâ m gậ y trú c ra, đá nh sau mà
tớ i trướ c, á mộ t tiếng đã đâ m trú ng vai phả i gã Ngô sĩ. Kình lự c đâ m
củ a gã lậ p tứ c nhũ n xuố ng. Gậ y cô gá i lạ i vung ra, đâ m ngay vào mắ t
phả i. Gã kiếm sĩ nướ c Ngô kêu rố ng như heo bị chọ c tiết, hai tay vung
loạ n cả lên, má u từ trong mắ t chả y ra rò ng rò ng, hết sứ c ghê rợ n.
Chỉ bố n chiêu mà cô gá i đã m đâ m mù mắ t hai tên nướ c Ngô . Ai nấ y
thấ y cô thuậ n tay vung lên, đố i thủ lậ p tứ c bị thương, đều phả i giậ t
mình. Sá u tên kiếm sĩ nướ c Ngô vừ a tứ c, vừ a sợ , cù ng rú t trườ ng kiếm,
vây cô gá i lạ i.
Phạ m Lã i khá giỏ i kiếm thuậ t, trô ng cô gá i chỉ chừ ng mườ i sá u,
mườ i bảy, dù ng mộ t câ y gậ y trú c mà đâ m mù mắ t hai tay cao thủ nướ c
Ngô . Thủ phá p tuy nhìn khô ng rõ , nhưng thự c là kiếm phá p thượ ng
thừ a. Phạ m Lã i vừ a sợ vừ a vui, thấ y sá u tên kiếm sĩ cù ng rú t binh khí
vây cô gá i, thầ m nghĩ tuy cô gá i kiếm thuậ t tinh tườ ng, nhưng khó lò ng
địch lạ i sá u cao thủ , nên lớ n tiếng nó i:
- Cá c vị kiếm sĩ, khô ng sợ là m bạ i hoạ i thanh danh nướ c Ngô sao?
Cậ y số đô ng, ha ha!
Nó i rồ i vỗ tay mộ t cá i, mườ i sá u vệ sĩ nướ c Việt lậ p tứ c rú t kiếm
già n ra vâ y bọ n sá u ngườ i nướ c Ngô lạ i.
Cô gá i lạ nh lù ng cườ i nhạ t:
- Sá u ngườ i đá nh mộ t chắ c gì đã thắ ng nà o!
Tay trá i khẽ giơ lên, gậ y trú c trong tay phả i đâ m vào mắ t mộ t tên
Ngô sĩ. Tên này giơ kiếm lên đỡ , nhưng cô gá i đã chuyển đầ u gậ y đâ m
vào ngự c mộ t tên khá c. Ngay lú c đó , ba thanh kiếm củ a ba tên Ngô sĩ
cù ng hướ ng và o cô gá i đâ m tớ i. Thế nhưng thâ n phá p cô gá i hết sứ c
nhanh nhẹn, chỉ lá ch nhẹ đã trá nh khỏ i cả ba mũ i kiếm, nghe cá ch mộ t
tiếng, gậ y trú c đã đâ m trú ng cổ tay tên phía bên trái. Tên nà y năm
ngó n tay nhũ n ra, trườ ng kiếm rơi ngay xuố ng đấ t.
Mườ i sá u ngườ i vệ sĩ nướ c Việt vố n muố n từ ngoà i đá nh vào,
nhưng lú c đó trườ ng kiếm củ a bọ n kiếm sĩ nướ c Ngô đang vung tít,
thà nh mộ t mộ t mạ ng lướ i kiếm xanh lấ p lá nh, nên đá m vệ sĩ khô ng tài
nà o tớ i gầ n đượ c.
Chỉ thấ y cô gá i phiêu hố t qua lạ i trong mạ ng lướ i kiếm đó , tà á o
mà u xanh nhạ t cù ng giâ y lưng phấ t phớ i bay, trô ng hết sứ c ngoạ n mụ c.
Nghe tiếng “ố i chà ” cù ng tiếng “loả ng xoả ng” liên hồ i, trườ ng kiếm bọ n
kiếm sĩ nướ c Ngô lầ n lượ t rơi xuố ng đấ t, kẻ thì nhả y ra ngoà i, kẻ thì lầ y
tay bưng mặ t, kẻ thì lă n ra đườ ng, kẻ nà o cũ ng bị đâ m mù mộ t bên,
khô ng mắt phả i thì mắ t trá i.
Cô gá i thu gậ y về đứ ng nhìn, cấ t giọ ng nhí nhả nh:
- Bọ n ngươi giết chết con dê củ a ta, có chịu đền khô ng nà o?
Tá m tên kiếm sĩ nướ c Ngô vừ a kinh hã i, vừ a phẫ n nộ , kẻ lớ n tiếng
gầ m gừ , kẻ run lẩ y bẩ y. Bọ n này vố n dĩ là nhữ ng võ sĩ hết sứ c dũ ng
mã nh, giá có bị chặ t cụ t hai châ n, hai tay cũ ng khô ng khiếp sợ . Thế
nhưng nay bỗ ng dưng họ bị mộ t cô gá i chă n dê đá nh bạ i, mà lạ i khô ng
hiểu vì sao nên trong kinh hã i đầ u ó c có phầ n hoang mang..
Cô gá i nó i tiếp:
- Cá c ngươi khô ng đền con dê cho ta, ta đâ m mù nố t mắ t kia bâ y
giờ .
Tá m tên kiếm sĩ nghe vậ y, khô ng hẹn mà cù ng nhả y lù i mộ t bướ c.
Phạ m Lã i kêu lớ n:
- Nà y cô gá i, để ta đền cho cô mộ t tră m con dê, cô thả cho bọ n họ đi.
Cô gá i nhìn Phạ m Lã i mỉm cườ i, nó i:
- Ô ng tố t bụ ng quá , nhưng tô i khô ng cầ n đền mộ t tră m con, chỉ mộ t
con là đủ rồ i.
Phạ m Lã i quay lạ i bọ n vệ sĩ:
- Cá c ngươi hộ tố ng sứ giả thượ ng quố c về nhà khá ch nghỉ ngơi,
mờ i thầy thuố c lạ i chữ a mắ t cho họ .
Bọ n vệ sĩ tuâ n lệnh, cử ra tá m ngườ i, rú t kiếm á p tố ng. Tá m tên Ngô
sĩ tay khô ng binh khí, chẳ ng khá c gì gà thua độ , cú i đầ u, xịu mặ t lủ i thủ i
đi về. Phạ m Lã i tiến lên mấy bướ c, hỏ i:
- Tô n tính cô nương là gì?
Cô gá i hỏ i lạ i:
- Ô ng hỏ i cá i gì thế?
Phạ m Lã i nó i:
- Tên cô là gì?
Cô gá i đá p:
- Tên tô i là A Thanh, cò n tên ô ng gọ i là gì?
Phạ m Lã i mỉm cườ i, nghĩ thầ m:
- Con gá i nhà quê, khô ng biết lễ phép, khô ng hiểu sao lạ i họ c đượ c
kiếm thuậ t xuấ t thầ n nhậ p hó a như thế. Chỉ cầ n hỏ i xem thầ y củ a cô ta
là ai, mờ i lạ i dạ y cho võ sĩ nướ c Việt, thì việc phá quâ n Ngô khô ng khó
khă n gì.
Nghĩ tớ i việc cù ng Tâ y Thi hộ i ngộ gầ n kề, bỗ ng thấ y trong lò ng hớ n
hở , trả lờ i:
- Tên ta là Phạ m Lã i. Nà y cô , mờ i cô đến nhà ta ă n cơm đượ c khô ng?
A Thanh nó i:
- Tô i khô ng đi đâ u. Tô i cò n phả i lù a dê đi ă n cỏ .
Phạ m Lã i nó i:
- Nhà ta có vườ n cỏ tố t lắ m, cô cho dê đến ă n, tô i cò n đền cho cô
thêm mườ i con dê béo nữ a.
A Thanh vỗ tay cườ i:
- Nhà ô ng có vườ n cỏ rộ ng ư? Thế thì tố t quá . Nhưng tô i khô ng bắ t
đền ô ng, vì có phả i ô ng giết dê củ a tô i đâ u.
Nó i xong cô gá i ngồ i sụ p xuố ng đấ t, vỗ về con dê bị cắ t thà nh hai
mả nh, giọ ng bù i ngù i:
- Lã o Bạ ch ơi, tộ i nghiệp mà y, ngườ i ta giết mày mà tao... khô ng cứ u
mày số ng lạ i đượ c.
Phạ m Lã i sai vệ sĩ:
- Đem hai mả nh con Lã o Bạ ch gó i lạ i, chô n tạ i bên nhà cô gá i, nghe
chưa!
A Thanh đứ ng lên, trên gò má vẫn hai hà ng lệ rơi nhưng trong mắ t
đã hiện nỗ i mừ ng, nó i:
- Phạ m Lã i, ô ng... ô ng khô ng đem Lã o Bạ ch là m thịt ă n đấ y chứ ?
Phạ m Lã i nò i:
- Dĩ nhiên là khô ng rồ i. Đâ y là con Lã o Bạ ch ngoan ngoã n, yêu quí
củ a cô , ai lạ i ă n thịt nó .
A Thanh thở dà i:
- Ô ng tố t bụ ng quá . Tô i rấ t ghét ai đem dê củ a tô i xẻ ra ă n thịt.
Nhưng mà má tô i bả o là khô ng bá n dê cho ngườ i ta thì mình đâ u có
tiền mua gạ o.
Phạ m Lã i nó i:
- Thô i từ giờ trở đi, để ta cho ngườ i mang gạ o, vả i tớ i cho mẹ cô , dê
cô nuô i khô ng cầ n phả i bá n cho ai nữ a.
A Thanh mừ ng quá , ô m chặ t lấy Phạ m Lã i, kêu lên:
- Ô ng tố t bụ ng quá !
Bọ n vệ sĩ thấy cô gá i ngây thơ, lạ i cứ gọ i đích danh tên Phạ m Lã i,
ngay giữ a đườ ng ô m chặ t lấ y ô ng ta, nự c cườ i quá đều quay đầ u ra chỗ
khá c, nhưng khô ng dá m cườ i thà nh tiếng.
Phạ m Lã i nắ m tay cô , tưở ng chừ ng cô là tiên nữ trên trờ i xuố ng
trầ n, chỉ thoắ t mộ t cá i đã có thể biến mấ t. Hai ngườ i đi giữ a đà n dê kêu
be be, cù ng lữ ng thữ ng đi về phủ .
A Thanh lù a dê đi và o phủ đệ Phạ m Lã i, kinh hã i kêu lên:
- Nhà ô ng sao mà lớ n thế, mộ t mình ô ng ở sao cho hết đượ c?
Phạ m Lã i mỉm cườ i:
- Chính là ta thấ y nhà rộ ng quá , nên định mờ i má cô và cô đến ở
luô n, có đượ c khô ng? Trong nhà cô cò n ai nữ a?
A Thanh đá p:
- Chỉ có má tô i vớ i tô i hai ngườ i thô i. Nhưng khô ng biết má tô i có
chịu khô ng. Má tô i thườ ng dặ n tô i là đừ ng nó i chuyện nhiều vớ i đà n
ô ng. Nhưng ô ng là ngườ i tố t, khô ng định là m hạ i chú ng tô i đâ u.
Phạ m Lã i bả o A Thanh lù a dê và o vườ n hoa, rồ i gọ i đầ y tớ dọ n bá nh
trá i, hoa quả điểm tâ m ra nhà má t khoả n đã i cô gá i. Bọ n ngườ i nhà
thấ y đà n dê tha hồ ă n mẫ u đơn, thượ c dượ c, chi lan, hồ ng... cù ng cá c
loạ i kỳ hoa dị thả o khá c mà Phạ m Lã i chỉ cườ i khì khì, đều ngạ c nhiên.
A Thanh uố ng trà , ă n bá nh, rấ t lấ y là m thích thú . Phạ m Lã i nó i
chuyện vớ i cô hồ i lâ u, thấ y cô ngô n ngữ ấ u trĩ, hoà n toà n chẳ ng hiểu
việc đờ i, sau cù ng mớ i hỏ i:
- A Thanh cô nương, vị sư phụ nào dạ y cô kiếm thuậ t thế?
A Thanh trợ n trò n đô i mắ t, hỏ i lạ i:
- Kiếm thuậ t nà o? Tô i là m gì có sư phụ .
Phạ m Lã i nó i:
- Cô chỉ dù ng mộ t thanh trú c mà đâ m mù mắ t tá m tên đê tiện, cá i đó
là kiếm thuậ t đấ y, ai dạ y cô vậ y?
A Thanh lắ c đầ u:
- Khô ng ai dạ y tô i hết, tô i tự biết đấ y thô i.
Phạ m Lã i thấ y cô thá i độ châ n thự c, khô ng tỏ vẻ gì là dố i trá , trong
lò ng lấ y là m lạ : “Khô ng lẽ dị nhâ n giá ng trầ n thậ t sao?” nên hỏ i tiếp:
- Thế cô từ bé đã biết mú a gậ y ư?
A Thanh đá p:
- Thự c ra thì tô i khô ng biết đâ u, nă m tô i mườ i ba tuổ i, ô ng Bạ ch lạ i
cưỡ i dê, tô i khô ng cho ô ng ấ y cưỡ i, lấ y gậ y trú c ngă n lạ i. Ô ng ấ y cũ ng
lấy mộ t câ y gậ y đá nh tô i, hai bên đá nh lẫ n nhau. Lú c đầ u ô ng ấ y đá nh
trú ng tô i, tô i khô ng đá nh đượ c ô ng ấ y. Ngà y nà o tô i và ô ng ấ y cũ ng lấy
gậ y đù a chơi, gầ n đâ y tô i đá nh trú ng đượ c ô ng Bạ ch rồ i, đá nh ô ng ấ y
đau lắm mà ô ng ấ y khô ng đá nh tô i đượ c. Thà nh ra hồ i nà y ô ng ấ y
khô ng thèm tớ i đù a vớ i tô i nữ a.
Phạ m Lã i vừ a mừ ng vừ a sợ , nó i:
- Ô ng Bạ ch ô ng ấ y ở đâ u? Cô dẫ n ta tớ i gặ p ô ng Bạ ch đượ c khô ng
nà o?
A Thanh nó i:
- Ô ng ấ y số ng ở trong nú i, kiếm khô ng đượ c đâ u. Ô ng ấ y lạ i kiếm tô i
đượ c mà tô i khô ng kiếm ra ô ng ấ y.
Phạ m Lã i hỏ i:
- Thế ta muố n gặ p ô ng ấy thì làm cá ch nào?
A Thanh ngẫ m nghĩ mộ t hồ i:
- À , chỉ có cá ch ô ng đi chă n dê vớ i tô i, mình cù ng đi đến châ n nú i
đợ i ô ng ấ y ra. Thế nhưng đâ u có biết ô ng ấ y ra lú c nà o đâ u.
Nó i rồ i thở dà i:
- Đã lâu lắ m rồ i khô ng thấ y ô ng ấ y ra chơi.
Phạ m Lã i nghĩ thầ m:
- Vì nướ c Việt, vì Di Quang, theo cô ta đi chă n dê đã là m sao nà o!
Kiếm thuậ t củ a A Thanh, nhấ t định là do vị ẩ n sĩ trong nú i Bạ ch cô ng
cô ng này truyền thụ . Có lẽ là ô ng Bạ ch thấ y cô nhỏ tuổ i, thuầ n phá c,
nên mớ i lấy gậ y trú c đù a vớ i cô ta. Mộ t cô bé quê mà cò n họ c đượ c
kiếm thuậ t tinh vi đến thế, mờ i về đạ y cho võ sĩ nướ c Việt, việc phá
Ngô ắ t phả i thà nh.
Nghĩ vậ y, Phạ m Lã i bèn nó i:
- Tố t lắ m, để ta đi theo cô chă n dê, chờ ô ng Bạ ch nhé.
Sau khi đã i A Thanh ă n cơm, Phạ m Lã i theo cô đến châ n nú i ở bên
ngoà i thà nh để cù ng chă n dê. Bộ thuộ c, thủ hạ khô ng ai hiểu nguyên
nhâ n, nên lấy là m quá i lạ . Luô n mấy ngà y, Phạ m Lã i tay cầ m gậ y trú c,
cù ng A Thanh đến châ n nú i, há t xướ ng, chờ ô ng Bạ ch ra.
Đến ngà y thứ nă m, Vă n Chủ ng đến Phạ m phủ thă m bạ n, thấ y ngườ i
phu khiêng kiệu mặ t rầ u rầ u, mớ i hỏ i:
- Sao lâ u nay khô ng thấy Phạ m đạ i phu, khiến cho đạ i vương khắ c
khoả i, nên sai ta đến thă m. Hay là Phạ m đạ i phu khô ng đượ c khỏ e
chă ng?
Ngườ i phu đá p:
- Bẩ m Vă n đạ i phu, Phạ m đạ i phu khỏ e mạ nh bình thườ ng, chỉ có ...
chỉ có điều...
Vă n Chủ ng hỏ i gặ ng:
- Chỉ sao?
Ngườ i phu khiêng kiệu đá p:
- Vă n đạ i phu là bạ n thâ n củ a Phạ m đạ i phu, bọ n chú ng tô i là ngườ i
dướ i khô ng dá m nó i, mong Vă n đạ i phu khuyên bả o giù m.
Vă n Chủ ng cà ng thêm kỳ quá i, hỏ i:
- Phạ m đạ i phu có chuyện gì thế?
Ngườ i phu đá p:
- Phạ m đạ i phu mê cá i... mê cá i cô nhà quê biết đá nh gậ y, ngà y nào
cũ ng theo cô ta đi chă n dê, lạ i khô ng cho vệ sĩ đi theo, tớ i tố i mịt mớ i
về. Tiểu lạ i có việc muố n gặ p cũ ng chẳ ng ai dá m đến quấy rầ y cả .
Vă n Chủ ng cườ i ha hả , nghĩ thầ m:
- Hồ i Phạ m hiền đệ cò n ở tạ i nướ c Sở , ngườ i ta vẫ n gọ i là gã Phạ m
khù ng. Y hà nh sự khá c ngườ i, ngườ i thườ ng khô ng sao hiểu nổ i.
Chính lú c đó Phạ m Lã i đang ngồ i trên bã i cỏ ở triền nú i, kể chuyện
Tương phi và sơn quỉ nướ c Sở . A Thanh ngồ i bên cạ nh chă m chú nghe,
cặ p mắt đen láy, nhìn khô ng chớ p mắ t, bỗ ng nhiên hỏ i:
- Bộ Tương phi thự c sự đẹp đến thế sao?
Phạ m Lã i chậ m rã i nó i:
- Mắ t nà ng so vớ i nướ c suố i kia cò n trong hơn, cò n sá ng hơn...
A Thanh lạ i hỏ i:
- Thế trong mắt cô ấ y có cá bơi khô ng?
Phạ m Lã i vẫ n nó i tiếp:
- Da nà ng so vớ i mâ y trắ ng trên trờ i cao cò n mềm mạ i hơn, ấ m á p
hơn.
A Thanh hỏ i:
- Chẳ ng lẽ cũ ng có chim bay trong đó ư?
Phạ m Lã i vẫ n nó i:
- Miệng nà ng so vớ i đó a hoa hồ ng cò n mịn mà ng hơn, diễm lệ hơn.
Mô i nà ng ướ t á t, so vớ i giọ t sương trên cá nh hoa cò n ó ng á nh hơn.
Tương phi đứ ng bên bờ nướ c, bó ng nà ng in trên sô ng Tương, hoa mọ c
ở đâ y thẹn thù ng mà khô héo cả , cá cũ ng khô ng dá m đến bơi trong
giò ng, sợ sẽ làm rung độ ng tan mấ t bó ng củ a nà ng. Bà n tay trắ ng muố t
khua trong nướ c, mềm mạ i đến nỗ i tưở ng như tan và o giò ng sô ng...
A Thanh hỏ i:
- Phạ m Lã i, ô ng đã gặ p cô ấ y rồ i, phả i khô ng? Sao ô ng biết rà nh rọ t
thế?
Phạ m Lã i thở dà i, nó i:
- Ta đã gặ p, đã ngắ m nà ng rấ t là kỹ cà ng.
Ngườ i chà ng nó i đến là Tâ y Thi chứ khô ng phả i Tương phi. Phạ m
Lã i quay đầ u hướ ng về phương Bắ c, nhìn giò ng sô ng cuồ n cuộ n, nghĩ
đến ngườ i con gá i mỹ lệ đó đang ở tạ i thà nh Cô Tô nướ c Ngô giờ nà y ra
sao? Đang kề cậ n bên Ngô vương chă ng? Hay đang nghĩ đến ta?
A Thanh lạ i hỏ i:
- Phạ m Lã i, râ u ô ng trô ng kỳ cụ c quá , cho tô i vuố t mộ t cá i đượ c
khô ng?
Phạ m Lã i nghĩ thầ m, khô ng biết nà ng lú c nà y đang cườ i hay đang
khó c. A Thanh lạ i nó i:
- Phạ m Lã i, râ u củ a ô ng có hai sợ i trắ ng, thậ t là vui, trô ng giố ng lô ng
dê củ a tô i quá .
Phạ m Lã i nghĩ tiếp:
- Ngà y chia tay, nà ng gụ c đầ u vào vai ta mà khó c, nướ c mắ t nà ng
thấ m ướ t mộ t bên vạ t á o ta. Chiếc á o đó ta khô ng bao giờ giặ t, trong
nướ c mắ t nà ng có lẫ n cả nướ c mắ t ta.
A Thanh nó i:
- Phạ m Lã i, tô i muố n nhổ mộ t sợ i râ u củ a ô ng để nghịch chơi, có
đượ c khô ng? Tô i chỉ nhổ khe khẽ thô i, khô ng là m đau ô ng đâ u.
Phạ m Lã i nghĩ tiếp:
- Nà ng nó i rằ ng nà ng thích nhấ t đượ c ngồ i trên thuyền trên sô ng,
trên hồ chầ m chậ m theo nướ c mà bơi. Đợ i khi nào đoạ t đượ c nà ng về,
chứ c đạ i phu ta cũ ng chẳ ng mà ng, chỉ mong đượ c mỗ i ngà y cù ng nà ng
ngồ i trên thuyền, bơi dạ o khắ p sô ng hồ .
Bỗ ng nhiên thấ y cằ m đau nhó i, A Thanh đã nhổ đượ c mộ t sợ i râ u
củ a chà ng. Chỉ thấy A Thanh cườ i khanh khá ch, nhưng tiếng cườ i chưa
dứ t đã reo lên:
- Ô ng đến rồ i!
Như mộ t là n khó i nhấ p nhá y, A Thanh đã chạ y vụ t ra. Thế là mộ t
bó ng xanh, mộ t bó ng trắ ng quấ n quít nhanh vô tả , hai bên đã đấ u vớ i
nhau. Phạ m Lã i mừ ng quá : “Ô ng Bạ ch tớ i rồ i!”.
Hai ngườ i đấ u mộ t lú c, thâ n phá p chậ m lạ i, chà ng khô ng nhịn đượ c
phả i kêu “A” lên mộ t tiếng. Kẻ đang đấ u vớ i A Thanh khô ng phả i ngườ i
mà là mộ t con vượ n trắ ng.
Con vượ n cũ ng cầ m trong tay mộ t câ y gậ y trú c, mú a tít đấ u vớ i câ y
gậ y trong tay A Thanh. Con vượ n đó ra chiêu cự c kỳ xảo diệu, kình đạ o
lợ i hạ i, mỗ i lầ n vung ra có tiếng kêu vù vù . Thế nhưng chiêu nà o nó
đá nh ra A Thanh cũ ng đỡ đượ c, nà ng cò n tù y thờ i mà phả n kích lạ i,
tung ra nhữ ng chiêu lợ i hạ i khô ng kém.
Mấ y hô m trướ c, khi A Thanh đấ u vớ i bọ n kiếm sĩ nướ c Ngô trên
đườ ng cá i, mỗ i lầ n vung gậ y ra đều đâ m mù mắ t mộ t tên, nhưng lầ n
nà o ra chiêu cũ ng như lầ n nào. Đến bâ y giờ Phạ m Lã i mớ i thự c thấ y sự
tinh xả o về kiếm thuậ t củ a cô gá i. Tuy sở họ c về đá nh kiếm củ a chà ng
khô ng nhiều, nhưng vì vẫ n thườ ng xem cá c vệ sĩ nướ c Việt luyện kiếm,
kiếm ai hay, kiếm ai dở chỉ liếc mắ t là biết ngay. Khi hai bên kiếm sĩ
Ngô Việt đấ u vớ i nhau, chà ng đã hết sứ c bộ i phụ c, nay xem A Thanh
đấ u vớ i con vượ n, tuy chỉ cầ m cà nh tre, nhưng chiêu phá p tinh kỳ,
kiếm thuậ t củ a bọ n kiếm sĩ hai nướ c Việt Ngô xem như trò trẻ.
Câ y trú c trong tay con vượ n trắ ng mỗ i lú c mộ t nhanh, A Thanh
thỉnh thoả ng lạ i đứ ng im khô ng độ ng đậ y, chỉ lâ u lâ u lạ i phó ng gậ y ra,
nhanh như mộ t á nh điện chớ p, ép cho con vượ n phả i lù i lạ i.
A Thanh đẩ y cho bạ ch viên lù i đượ c ba bướ c, lạ i thu gậ y đứ ng nhìn.
Con vượ n trắ ng hai tay cầ m gậ y, nhả y vọ t lên cao, dù ng hết sứ c từ trên
cao đá nh xuố ng. Phạ m Lã i thấy tình hình cự c kỳ nguy cấ p, sợ quá , kêu
lên:
- Coi chừ ng!
Đã thấ y A Thanh vung gậ y tạ t ra, nghe hai tiếng lá ch cá ch, câ y gậ y
củ a con vượ n đã rơi xuố ng đấ t.
Con vượ n trắ ng hú lên mộ t tiếng dà i, nhả y phắ t lên câ y, nhú n và i
cá i, đã ra ngoà i hơn mườ i trượ ng. Chỉ nghe tiếng kêu nã o nề, mỗ i lú c
mộ t xa. Trong sơn cố c tiếng vượ n hú đá p lạ i, hồ i lâu khô ng dứ t.
A Thanh quay đầ u lạ i, thở dà i, nó i:
- Ô ng Bạ ch gã y hai cá nh tay rồ i, từ nay khô ng cò n ra ngoà i chơi đù a
vớ i tô i đượ c nữ a.
Phạ m Lã i ú ớ :
- Cô đá nh gãy hai cá nh tay củ a y ư?
A Thanh gậ t đầ u:
- Sao hô m nay ô ng Bạ ch hung tợ n quá , liên tiếp ba lầ n định xô ng
vào giết ô ng đó .
Phạ m Lã i giậ t mình:
- Y... y định đâ m chết tô i ư? Sao lạ i thế?
A Thanh lắ c đầ u:
- Tô i cũ ng chẳ ng biết tạ i sao.
Phạ m Lã i thấ y rờ n rợ n trong lò ng:
- Nếu khô ng phả i A Thanh cả n đượ c nó thì con vượ n này muố n giết
ta thậ t dễ như thổ i tro trong bếp.
Sá ng sớ m hô m sau, trong phò ng luyện kiếm củ a Việt vương, A
Thanh cầ m mộ t thanh gậ y trú c đứ ng trướ c hai chụ c kiếm sĩ cao thủ
hạ ng nhấ t nướ c Việt. Phạ m Lã i biết cô ta khô ng biết cá ch dậ y ngườ i
khá c sử kiếm, nên chỉ cò n cá ch để cho kiếm sĩ nướ c Việt bắ t chướ c
kiếm phá p củ a cô ta.
Thế nhưng khô ng mộ t kiếm sĩ nào đỡ đượ c đến ba chiêu. Mỗ i lầ n A
Thanh giơ gậ y lên, hoặ c là bị đâ m trú ng cổ tay, rơi kiếm, hoặ c trú ng
chỗ yếu hạ i lăn quay ra đấ t.
Hô m thứ hai, ba mươi kiếm sĩ bị cô ta đá nh bạ i. Hô m thứ ba, lạ i
thêm ba mươi võ sĩ bị cô ta dù ng thanh gậ y trú c đá nh què tay, gẫ y vai.
Đến ngà y thứ tư, khi Phạ m Lã i yêu cầ u cô ta tá i đấ u vớ i võ sĩ nướ c Việt
thì khô ng cò n thấ y cô đâ u nữ a. Tìm đến nhà , chỉ thấ y nhà trố ng khô ng
và mươi con dê. Phạ m Lã i sai và i tră m bộ thuộ c đi khắ p trong ngoà i
thà nh Cố i Kê, khắ p hoang sơn, thô n xó m để tìm nhưng khô ng ai thấ y
tung tích gì củ a cô ta cả .
Tá m mươi kiếm sĩ nướ c Việt khô ng ngườ i nào họ c đượ c chiêu thứ c
nà o củ a A Thanh, nhưng ngườ i nào cũ ng tậ n mắ t nhìn thấy hình ả nh
củ a thầ n kiếm. Ai nấy đều biết rằ ng, quả thự c trên thế gian nà y có loạ i
thầ n kỳ kiếm phá p đó . Tá m mươi ngườ i chỉ miễn cưỡ ng tìm ra đượ c
mộ t chú t manh mố i về thâ n phá p phiêu phiêu hố t hố t đem truyền thụ
lạ i cho ngườ i khá c. Chỉ có thế mà kiếm phá p võ sĩ nướ c Việt đã trở
thà nh vô địch thiên hạ rồ i.
Trong khi đó , Phạ m Lã i ra lệnh cho Tiết Chú c đố c thú c thợ giỏ i, đú c
ra hà ng nghìn, hàng vạ n thanh kiếm tố t.
Ba nă m sau, Câ u Tiễn hưng binh phạ t Ngô , đụ ng trậ n tạ i bờ Ngũ Hồ .
Nă m nghìn quâ n Việt cầ m kiếm đi trướ c, quâ n Ngô chặ n lạ i. Hai bên
giao tranh, trườ ng kiếm quâ n Việt lấ p lá nh, quâ n Ngô tan tá c. Vua Ngô
Phù Sai phả i lui về nú i Dư Hà ng. Việt binh truy kích, quâ n Ngô khô ng
cá ch nà o đương cự vớ i lố i đá nh kiếm thầ n tố c củ a quâ n Việt. Phù Sai
thua trậ n tự sá t. Quâ n Việt tiến vào kinh thà nh Cô Tô nướ c Ngô .
Phạ m Lã i tự mình dẫ n mộ t ngà n binh cầ m kiếm, đi thẳ ng và o Quá n
Oa cung củ a Ngô vương. Đâ y chính là nơi Tâ y Thi ở . Chà ng dẫ n và i tên
vệ sĩ, chạ y và o cung, gọ i:
- Di Quang! Di Quang!
Phạ m Lã i chạ y tớ i mộ t hà nh lang dà i, mỗ i bướ c châ n vang lạ i tiếng
trong trẻo êm tai, hó a ra dướ i châ n là lò ng đấ t rỗ ng. Tâ y Thi bướ c châ n
rấ t êm, mỗ i bướ c đi uyển chuyển chẳ ng khá c chi tiếng cầ m tiếng sắ t.
Phù Sai là m đườ ng hầ m này, chỉ để nghe tiếng châ n nà ng thay tiếng
nhạ c.
Ở đầ u phía bên kia, vang lạ i tiếng châ n ngườ i. Mỗ i bướ c châ n tiếng
nhạ c lạ i tấ u lên, vui mừ ng như tiếng sắ t, trong trẻo như tiếng dao cầ m.
Mộ t giọ ng nó i nhỏ nhẹ cấ t lên:
- Thiếu Bá , có phả i chà ng đấ y khô ng?
Phạ m Lã i thấ y máu trong ngự c sô i lên, vộ i đá p:
- Chính ta đâ y! Chính ta đâ y! Ta đến đó n nàng đâ y!
Chà ng thấ y chính giọ ng mình cũ ng xú c độ ng, nghe như giọ ng ai
khá c vă ng vẳ ng từ đâ u đến. Chà ng xă m xă m bướ c tớ i. Tiếng nhạ c trong
đườ ng hầ m cà ng dồ n dậ p hơn, mộ t thâ n hình mềm mạ i ngả và o lò ng
chà ng.
Đêm xuâ n êm đềm, mù i hoa thơm từ vườ n bay xuyên qua rèm cử a,
tỏ a đầ y Quá n Oa cung. Phạ m Lã i và Tâ y Thi hai ngườ i tậ n hưở ng nhữ ng
ngà y mong nhớ .
Bỗ ng dưng trong đêm thanh vắ ng, nghe đâ u vă ng vẳ ng tiếng dê kêu
be be. Phạ m Lã i mỉm cườ i:
- Nà ng vẫn khô ng quên phong vị quê hương, trong cung thấ t mà
cũ ng nuô i dê sao?
Tâ y Thi cườ i lắ c đầ u, chính nà ng cũ ng lạ , sao lạ i có tiếng dê kêu ở
đâ y. Thế nhưng đang ở bên ý trung nhâ n, chỉ có tình yêu êm đềm, mọ i
ý niệm khá c đều tan biến trong khoả nh khắ c. Nà ng chậ m rã i đưa tay
nắ m lấ y bà n tay Phạ m Lã i. Mộ t luồ ng má u nó ng cù ng dâ ng lên trong
huyết quả n củ a hai ngườ i.
Độ t nhiên trong đêm khuya tĩnh mịch, tiếng mộ t ngườ i con gá i ở
đâ u vang lạ i từ xa:
- Phạ m Lã i, ngươi gọ i Tâ y Thi củ a ngươi ra, ta muố n giết cô ta đi!
Phạ m Lã i giậ t mình nhỏ m dậ y. Tây Thi thấ y tay chà ng bỗ ng dưng
lạ nh ngắ t. Phạ m Lã i đã nhậ n ra đó chính là tiếng củ a A Thanh. Tiếng
kêu củ a cô vượ t qua tườ ng cao chung quanh Quá n Oa cung, lọ t và o tậ n
đâ y.
- Phạ m Lã i, Phạ m Lã i, ta muố n giết Tây Thi củ a ngươi, chạ y khô ng
thoá t đâ u. Ta nhấ t định sẽ giết cho bằ ng đượ c Tâ y Thi.
Phạ m Lã i vừ a sợ hãi, vừ a bà ng hoà ng:
- Tạ i sao cô ta lạ i muố n giết Di Quang? Di Quang từ trướ c tớ i nay đã
phạ m tộ i lỗ i gì vớ i cô ta đâ u.
Nhưng chỉ mộ t khoả nh khắ c, mọ i việc đều rõ rà ng:
- Cô ta khô ng phả i hoà n toà n chỉ là mộ t cô gá i quê, khô ng hiểu
chuyện đờ i. A Thanh đã yêu ta.
Cà ng thấ y bà ng hoà ng, cà ng thấ y sợ hã i. Phạ m Lã i trong đờ i đã từ ng
gặ p nhiều chuyện lớ n, quyết đoá n nhữ ng việc hồ nghi, trải qua khô ng
biết bao nhiêu gian hiểm. Nă m trướ c tạ i Cố i Kê sơn bị quâ n Ngô vây
hã m, lương thự c hết, viện binh khô ng, thế nhưng khô ng hoang mang
như lú c nà y. Tâ y Thi thấ y lò ng bà n tay chà ng đầ y mồ hô i lạ nh, lạ i thấ y
tay run run.
Nếu như A Thanh muố n giết chính bả n thâ n chà ng, Phạ m Lã i hẳ n
khô ng sợ hã i, thế nhưng ngườ i nà ng muố n giết lạ i là Tây Thi.
- Phạ m Lã i, Phạ m Lã i, ta muố n giết Tây Thi củ a ngươi, chạ y khô ng
thoá t đâ u.
Tiếng củ a A Thanh khi bên đô ng, khi bên tâ y, từ ngoà i tườ ng thà nh
vọ ng vào. Phạ m Lã i trấ n tĩnh lạ i, nó i:
- Để ta đi ra ngoà i gặ p ngườ i nà y.
Chà ng nhẹ buô ng tay Tâ y Thi ra, nhanh nhẹn đi ra ngoà i cử a cung.
Mườ i tá m vệ sĩ lậ p tứ c theo sau. Tiếng gọ i củ a A Thanh ai ai đều nghe,
thấ y nà ng đứ ng ngoà i cử a cung kêu tên tụ c ngườ i anh hù ng phá Ngô
Phạ m đạ i phu, lấ y là m lạ lù ng.
Phạ m Lã i ra đến ngoà i cử a cung, á nh tră ng sá ng giã i đầ y mặ t đấ t.
Nhìn quanh, khô ng thấ y bó ng ngườ i, lớ n tiếng nó i:
- A Thanh cô nương, mờ i cô lạ i đâ y, ta có chuyện muố n nó i.
Bố n bề tĩnh mịch, khô ng mộ t â m thanh. Phạ m Lã i nó i tiếp:
- A Thanh cô nương, lâ u khô ng gặ p, cô có đượ c khỏ e khô ng?
Thế nhưng khô ng nghe tiếng trả lờ i. Phạ m Lã i đứ ng đợ i hồ i lâ u
nhưng chẳ ng thấ y A Thanh xuấ t hiện.
Chà ng quay lạ i dặ n nhỏ vệ sĩ, lậ p tứ c điều mộ t nghìn tên giá p sĩ, mộ t
nghìn kiếm sĩ, chia ra thủ ngự mặ t trướ c, mặ t sau Quá n Oa cung.
Phạ m Lã i về gặ p lạ i Tâ y Thi, ngồ i xuố ng nắ m lấy tay nà ng, khô ng
nó i mộ t câ u. Trên đườ ng đi từ cử a cung đến phò ng, trong đầ u chà ng
nổ i lên bao nhiêu ý niệm:
- Hay là đưa mộ t cung nữ giả là m Di Quang, để cho A Thanh giết?
Hay là ta cù ng nà ng hó a trang thà nh giá p sĩ nướ c Việt, trố n khỏ i Ngô
cung, từ nay ẩ n tính mai danh? Hay khi A Thanh đến ta tự sá t trướ c
mặ t nà ng, xin nàng tha mạ ng cho Di Quang? Hay ta điều hai ngà n cung
thủ bả o vệ cử a cung, A Thanh tiến và o, lậ p tứ c bắ n ra giết nà ng ta đi?
Thế nhưng kế nà o xem ra cũ ng có chỗ sơ hở , khô ng vẹn toà n. A
Thanh có đạ i cô ng vớ i nướ c Việt, lẽ nào lạ i giết cô ta. Chà ng lặ ng nhìn
Tâ y Thi bỗ ng nhiên trong lò ng nảy sinh mộ t ý niệm ấ m á p: "Thô i hai
ngườ i cù ng chết vớ i nhau, thế là tố t hơn cả . Hai ngườ i đượ c chết cù ng
nhau mộ t chỗ , cò n gì hơn”.
Thờ i gian dầ n dầ n trô i. Tâ y Thi thấ y tay Phạ m Lã i ấ m lạ i. Chà ng
khô ng cò n sợ hã i nữ a mà trên khuô n mặ t đã nở mộ t nụ cườ i. Từ ngoà i
song cử a, á nh mặ t trờ i đã le ló i chiếu vào.
Bỗ ng từ ngoà i vang lạ i nhữ ng tiếng loả ng xoảng, leng keng kéo dà i
bấ t tuyệt, rõ rà ng là tiếng binh khí rơi xuố ng đấ t. Â m thanh đó từ cung
mô n tớ i, tưở ng như mộ t con rắ n dà i, trườ n và o thậ t nhanh. Trong hầ m
cũ ng đã nghe tiếng binh khí loả ng xoả ng rơi. Mộ t ngà n giá p sĩ cù ng mộ t
ngà n kiếm sĩ cũ ng khô ng ngă n nổ i A Thanh. Chỉ nghe tiếng A Thanh
kêu lên:
- Phạ m Lã i, ngươi ở đâ u?
Phạ m Lã i nhìn Tâ y Thi rồ i lớ n tiếng nó i:
- A Thanh, ta ở đâ y.
Tiếng “đâ y” chưa dứ t, đã nghe “binh” mộ t tiếng, cử a phò ng mở
tung, mộ t bó ng xanh bay vụ t vào. Chính là A Thanh. Câ y gậ y trú c trên
tay nà ng chỉ thẳ ng và o ngự c Tâ y Thi.
Nà ng ngưng lạ i ngắ m dung mạ o Tâ y Thi, sá t khí trên mặ t dầ n dầ n
dịu xuố ng, biến thà nh nỗ i thấ t vọ ng, buồ n rầ u, rồ i biến thà nh nỗ i lạ
lù ng, hâ m mộ , sau cù ng trở nên cung kính, lẩ m bẩ m:
- Trong... trong đờ i nà y, sao lạ i có ngườ i... có ngườ i đẹp đến thế?
Phạ m Lã i, cô ấ y cò n đẹp hơn nhữ ng gì ô ng mô tả .
Nà ng uố n chiếc eo thon, hú lên mộ t tiếng trong trẻo rền vang, vượ t
cử a sổ ra ngoà i. Tiếng hú thoá ng đã thậ t xa, mỗ i lú c mộ t nhỏ dầ n,
nhưng dư â m cò n vang độ ng chưa dứ t.
Mấ y chụ c vệ sĩ vộ i chạ y đến trướ c cử a. Vệ sĩ trưở ng khom lưng
thưa:
- Đạ i phu khô ng sao chứ ?
Phạ m Lã i xua tay, mọ i ngườ i lui ra. Chà ng cầ m tay Tâ y Thi, nó i:
- Chú ng mình thay quầ n áo dâ n thườ ng, đến Thá i Hồ bơi thuyền,
khô ng trở lạ i đâ y nữ a.
Á nh mắ t Tâ y Thi sá ng lên, tỏ a ra mộ t niềm vui vô bờ bến. Bỗ ng
nhiên, nà ng hơi nhíu mà y, đưa tay ô m lấ y ngự c. Đườ ng gậ y củ a A
Thanh tuy chưa đá nh trú ng, nhưng kình lự c từ đầ u gậ y đã khiến nàng
bị thương nơi tâ m khẩ u.
Hai nghìn nă m qua, ai ai cũ ng biết rằ ng: “Tâ y Thi ô m ngự c” là hình
ả nh đẹp nhấ t trên cõ i đờ i này./.
Bạch Mã Khiếu Tây Phong

CHƯƠNG 1
L
ộ p cộ p, lộ p cộ p, lộ p cộ p...
Lộ p cộ p, lộ p cộ p, lộ p cộ p...
Trên sa mạ c mênh mô ng củ a đấ t Hồ i Cương, cá t bụ i mịt mù bố c lên cao
đến hai trượ ng, hai con ngự a mộ t trướ c mộ t sau đang phi nướ c đạ i.
Đằng trướ c là mộ t con ngự a trắ ng cao lớ n châ n dà i, trên yên là mộ t
thiếu phụ , ô m trong lò ng mộ t cô bé con chừ ng bả y tá m tuổ i. Phía sau là
mộ t con ngự a mà u đỏ bồ quâ n, trên lưng nằm phụ c mộ t ngườ i đà n ô ng
cao gầ y.
Trên lưng phía trá i củ a ngườ i đà n ô ng có cắ m mộ t mũ i tên dà i, má u
chả y rò ng rò ng xuố ng lưng ngự a, rơi xuố ng đấ t, thấ m và o cá t vàng. Y
khô ng dá m đưa tay nhổ mũ i tên ra, chỉ sợ rú t ra rồ i sẽ chịu khô ng nổ i
ngã xuố ng chết ngay. Ngườ i nà o mà chẳ ng chết? Điều đó cũ ng khô ng
sao, có điều từ nay lấ y ai chă m lo cho vợ yếu con thơ? Ở phía sau, kẻ
địch hung hă ng độ c á c đang đuổ i nà tớ i.
Con ngự a hồ ng chạ y đã mấ y chụ c dặ m, gâ n cố t đã mệt nhoà i mà chủ
nhâ n vẫ n tiếp tụ c ra roi thú c giụ c, đến nỗ i khô ng kịp thở , hai bên mép
sù i bọ t trắ ng xó a, hai châ n trướ c khuỵ u xuố ng, ngã lă n ra. Ngườ i đà n
ô ng kéo giâ y cương, con vậ t kêu lên mộ t tiếng bi thả m, giã y giụ a mấy
cá i, thở hắ t ra chết luô n. Thiếu phụ nghe tiếng độ ng ở sau, quay đầ u lạ i
thấ y con ngự a hồ ng đã chết, kinh hã i kêu lên:
- Đạ i ca... sao... có sao khô ng?
Ngườ i đà n ô ng nhíu mà y lắ c đầ u. Y nhìn thấ y phía sau mấy dặ m xa xa
bụ i bay lên, đạ i độ i nhâ n mã kẻ địch đã kéo đến. Ngườ i đà n bà quay
ngự a lạ i, chạ y bến bên chồ ng, thấ y mũ i tên dà i cắ m trên lưng y, á o ướ t
đẫ m má u, khô ng khỏ i kinh hoàng thấ t sắ c, dườ ng như muố n ngấ t đi. Cô
bé con cũ ng thấ t thanh kêu lên:
- Cha, cha ơi, trên lưng cha có mũ i tên kìa.
Ngườ i đà n ô ng cườ i gượ ng nó i:
- Khô ng sao đâ u.
Y nhả y lên, nhẹ nhà ng khéo léo rơi xuố ng yên ngự a ngay sau lưng
ngườ i vợ . Y tuy bị trọ ng thương nhưng thâ n phá p vẫ n nhẹ nhà ng chắ c
chắ n. Ngườ i đà n bà quay đầ u lạ i nhìn chồ ng, đầ y vẻ lo lắng quan hoà i,
nó i nhỏ nhẹ:
- Đạ i ca, chà ng...
Ngườ i đà n ô ng kẹp hai châ n thú c mộ t cá i, tay giậ t giâ y cương, con ngự a
trắ ng liền tung bố n vó chạ y vụ t về phía trướ c.
Con ngự a trắ ng tuy là thầ n tuấ n, nhưng đã chạ y mộ t quã ng dà i khô ng
nghỉ ngơi cũ ng mỏ i mệt, huố ng chi lú c nà y trên lưng lạ i có đến ba
ngườ i. Tuy nhiên con vậ t dườ ng như cũ ng biết lú c nà y là lú c sinh tử
quan đầ u củ a chủ nhâ n nên khô ng cầ n thú c giụ c vẫ n hết sứ c chạ y
khô ng kể số ng chết.
Chạ y thêm và i dặ m nữ a, sau cũ ng chậ m dầ n, địch nhâ n đuổ i theo sau
mỗ i lú c mộ t gầ n thêm. Tấ t cả gồ m sá u mươi ba ngườ i nhưng có đem
theo hơn mộ t tră m chín mươi con ngự a khỏ e, mỗ i khi ngự a hơi yếu là
đổ i con khá c ngay. Họ nhấ t định đuổ i bắ t cho bằ ng đượ c.
Ngườ i đà n ô ng quay lạ i nhìn, trong đá m bụ i và ng mù mịt, đã thấ p
thoá ng nhìn thấ y thâ n hình kẻ địch, mộ t lá t sau đến mặ t mũ i cũ ng đã
nhìn rõ . Ngườ i đà n ô ng nghiến ră ng nó i:
- Hồ ng muộ i, anh xin em mộ t điều, em có bằ ng lò ng khô ng?
Ngườ i đà n bà quay đầ u lạ i, dịu dà ng mỉm cườ i, nó i:
- Trong cả mộ t đờ i đã bao giờ em trá i lờ i anh chưa?
Ngườ i đà n ô ng nó i:
- Tố t lắ m, em mang Tú nhi chạ y trố n, bả o toà n chú t má u thịt củ a hai
đứ a mình, bả o toà n bứ c địa đồ Cao Xương mê cung.
Lờ i nó i cự c kỳ kiên quyết, chẳ ng khá c gì ra lệnh khô ng bằ ng. Ngườ i đà n
bà giọ ng run run, nó i:
- Đạ i ca, cho chú ng nó cá i bả n đồ đi, chú ng mình chịu thua cho xong.
Thâ n... thâ n chà ng mớ i là quan trọ ng.
Ngườ i đà n ô ng cú i xuố ng hô n lên má vợ , giọ ng độ t nhiên đổ i thà nh cự c
kỳ trìu mến, nó i:
- Trong đờ i ta trả i qua biết bao lầ n nguy nan, lầ n nà y nếu như chạ y
đượ c thì hay. Lã Lương tam kiệt khô ng phả i chỉ muố n địa đồ đâ u, bọ n
chú ng... bọ n chú ng muố n là muố n giết ta kìa.
Ngườ i đà n bà nó i:
- Chú ng... chú ng dẫ u sao cũ ng cò n chú t tình đồ ng mô n, hay là, để em
xin bọ n họ ...
Ngườ i đà n ô ng gay gắ t nó i:
- Khô ng lẽ vợ chồ ng mình phả i van xin ngườ i khá c hay sao? Con ngự a
nà y khô ng mang nổ i cả ba ngườ i, đi mau.
Y tung mình nhả y lên, kêu lớ n mộ t tiếng rơi xuố ng khỏ i ngự a. Ngườ i
đà n bà gò cương đứ ng lạ i, định đưa tay níu lấ y chồ ng, thấ y trượ ng phu
mặ t giậ n dữ , lạ i nghe y quá t lớ n:
- Đi mau.
Nà ng từ trướ c tớ i nay luô n luô n tù ng phụ c chồ ng, đà nh giậ t cương
quấ t ngự a, chạ y về phía trướ c, cả m thấ y giá bă ng se sắ t, khô ng phả i chỉ
trong lò ng mà cả đến má u thịt cũ ng như đô ng lạ i.
Nhữ ng ngườ i đuổ i theo thấy ngườ i đà n ô ng rơi xuố ng khỏ i ngự a, cù ng
reo hò :
- Bạ ch Mã Lý Tam ngã rồ i! Bạ ch Mã Lý Tam ngã rồ i!
Hơn mộ t chụ c ngườ i liền giụ c ngự a đến vây quanh, cò n hơn bố n chụ c
ngườ i kia tiếp tụ c đuổ i theo thiếu phụ . Ngườ i đà n ô ng nằ m co dướ i đấ t,
khô ng cụ c cự a gì nữ a, dườ ng như đã chết rồ i. Mộ t ngườ i giơ trườ ng
thương, nghe soẹt mộ t tiếng đâ m luô n và o đầ u vai bên phả i củ a y. Khi
rú t ngọ n giá o ra, má u tươi vọ t ra nhưng Bạ ch Mã Lý Tam vẫ n khô ng
độ ng đậ y. Gã chỉ huy mặ t đầ y râ u ria nó i:
- Chết chắ c rồ i, cò n sợ gì nữ a? Mau tra xét trong ngườ i y xem sao.
Hai ngườ i trong bọ n nhảy xuố ng ngự a, đi lạ i lậ t Lý Tam lên. Độ t nhiên
mộ t á nh sá ng trắ ng ló e lên, Bạ ch Mã Lý Tam trườ ng đao vung mộ t
vò ng, chá t chá t hai tiếng, chém hai ngườ i ngã lăn ra đấ t.
Bọ n ngườ i khô ng ngờ y giả chết, đến ngọ n giá o đâ m và o cũ ng làm như
khô ng biết rồ i bỗ ng dưng phả n kích lạ i, sá u bả y ngườ i kinh hã i giụ c
ngự a thố i lui. Gã râ u xồ m liền mú a thanh nhạ n linh đao[1] trong tay,
quá t lớ n:
- Lý Tam, ngươi quả thậ t cứ ng đầ u.
Vù mộ t tiếng y vung đao chém xuố ng đầ u Lý Tam. Lý Tam giơ đao lên
đỡ nhưng cả hai vai đều bị thương nặ ng, cá nh tay khô ng có sứ c, lịch
kịch lù i lạ i ba bướ c, oa mộ t tiếng hộ c ra mộ t ngụ m má u tươi. Hơn chụ c
ngườ i giụ c ngự a tiến lên vâ y quanh, đao thương cù ng đâ m chém xuố ng
ngườ i y.
Bạ ch Mã Lý Tam mộ t đờ i anh hù ng, cho đến chết cũ ng khô ng chịu
khuấ t phụ c, khi sắ p lìa đờ i cũ ng cò n giết đượ c hai tên cườ ng địch.
Thiếu phụ ở đằ ng xa nghe tiếng chồ ng uấ t hậ n rố ng lên, trong lò ng
chẳ ng khá c gì dao cắ t: “Chà ng chết rồ i, ta cò n số ng là m gì?”. Nà ng lấ y từ
trong bọ c ra mộ t tấ m khă n tay dệt bằ ng lô ng cừ u, nhét vào bọ c đứ a bé,
nó i:
- Tú nhi, con cố tự lo cho mình.
Nà ng giơ roi quấ t và o mô ng con ngự a, hai châ n đạ p mộ t cá i, thâ n hình
đã rờ i yên. Nà ng thấ y con ngự a trắ ng lưng nhẹ đi liền mang con bé
chạ y như bay, trong lò ng thấ y hơi an ủ i: “Con ngự a này cướ c lự c thiên
hạ vô song, Tú nhi ngườ i lạ i nhẹ, như thế bọ n chú ng khô ng thể nà o
đuổ i kịp đượ c”. Ở phía trướ c, tiếng cô bé con khó c “Mẹ ơi, mẹ ơi” mỗ i
lú c mộ t xa, cò n tiếng châ n ngự a đuổ i theo phía sau thì cà ng lú c cà ng
gầ n, trong bụ ng ngầ m khấ n nguyện: “Xin trờ i phù hộ cho Tú nhi đượ c
như con, lấ y đượ c mộ t ngườ i chồ ng tố t, dù mộ t đờ i trô i nổ i thă ng trầ m,
nhưng cũ ng mộ t đờ i sung sướ ng”.
Nà ng sử a lạ i á o quầ n, vén lạ i đầ u tó c, chỉ chớ p mắ t mấ y chụ c ngườ i đã
trướ c sau cưỡ i ngự a chạ y đến. Ngườ i đi đầ u là lã o nhị trong Lã Lương
tam kiệt Sử Trọ ng Tuấ n.
Lã Lương tam kiệt là anh em kết nghĩa. Lã o đạ i Thầ n Đao Chấ n Quan
Tâ y Hoắ c Nguyên Long, chính là gã râ u xồ m giết Bạ ch Mã Lý Tam, lã o
nhị Mai Hoa Thương Sử Trọ ng Tuấ n là gã gầ y gầ y cao cao, cò n lã o tam
Thanh Mã ng Kiếm Trầ n Đạ t Hả i ngườ i lù n nhỏ nhưng tinh ranh, vố n là
kẻ chuyên chặ n đườ ng cướ p củ a đấ t Liêu Đô ng, về sau lạ c bướ c nơi
Sơn Tâ y, cù ng Hoắ c Sử hai ngườ i tâ m đầ u ý hợ p, ba ngườ i liền mở mộ t
tiêu cuộ c nơi huyện Thá i Cố c tên là Tấ n Uy tiêu cuộ c.
Sử Trọ ng Tuấ n và vợ củ a Bạ ch Mã Lý Tam Thượ ng Quan Hồ ng vố n là
sư huynh sư muộ i đồ ng mô n, hai ngườ i họ c nghệ chung vớ i nhau từ
khi cò n nhỏ . Sử Trọ ng Tuấ n đem lò ng yêu thương cô sư muộ i dịu dà ng,
kiều diễm, chính sư phụ củ a họ cũ ng có lò ng tá c hợ p cho hai ngườ i cho
nên ai ai trong mô n phá i cũ ng coi họ như vợ chồ ng chưa cướ i. Nà o ngờ
Thượ ng Quan Hồ ng ngẫ u nhiên gặ p đượ c Bạ ch Mã Lý Tam, vừ a thấ y đã
đem lò ng quyến luyến, tuy gia đình khô ng bằ ng lò ng cho hai ngườ i lấ y
nhau, Thượ ng Quan Hồ ng liền bỏ nhà theo y ra đi. Sử Trọ ng Tuấ n vì
đau lò ng nên đau nặ ng, khi khỏ i rồ i tính tình cũ ng đổ i hẳ n. Y đố i vớ i sư
muộ i tình yêu vẫ n khô ng dứ t, về sau cũ ng chẳ ng lấy ai.
Cá ch biệt mườ i nă m qua, nà o ngờ Lã Lương tam kiệt gặ p lạ i vợ chồ ng
Lý Tam trên đườ ng Cam Lương, vì chuyện tranh đoạ t mộ t bả n địa đồ
mà hai bên độ ng thủ . Bọ n họ hơn sá u chụ c ngườ i vâ y đá nh hai ngườ i,
từ Cam Lương đuổ i theo đến tậ n Hồ i Cương. Sử Trọ ng Tuấ n vừ a ghen
tứ c, vừ a thù hậ n nên ra tay cà ng thêm tà n nhẫ n, mũ i tên trên lưng Lý
Tam chính là do y bắ n lén.
Bây giờ Lý Tam đã bỏ mình nơi sa mạ c, Sử Trọ ng Tuấ n cưỡ i ngự a chạ y
đến thấ y Thượ ng Quan Hồ ng mộ t mình đứ ng nơi đồ ng khô ng mô ng
quạ nh, trong lò ng khô ng khỏ i bồ i hồ i: “Bọ n mình đã giết đượ c chồ ng
nà ng rồ i. Từ nay trở đi, ta phả i đố i vớ i nà ng thậ t tử tế”. Gió tây phơ
phấ t thổ i trên quầ n á o nàng, so vớ i mườ i nă m trướ c khi hai ngườ i con
cù ng chung luyện võ mộ t trườ ng khô ng khá c mộ t mả y.
Binh khí củ a Thượ ng Quan Hồ ng là mộ t đô i chủ y thủ , mộ t thanh cá n
vàng, mộ t thanh cá n bạ c, trên giang hồ có mộ t ngoạ i hiệu là Kim Ngâ n
Tiểu Kiếm Tam Nương Tử . Lú c nà y trong tay nàng khô ng cầ m binh khí,
trên mặ t lạ i dườ ng như đang mỉm cườ i.
Trong lò ng Sử Trọ ng Tuấ n ló e lên mộ t tia hi vọ ng, ngự c nó ng ran,
khuô n mặ t xanh xao đỏ lên. Y cắ m câ y Mai Hoa Thương và o yên ngự a,
nhả y xuố ng, kêu lên:
- Sư muộ i.
Thượ ng Quan Hồ ng hỏ i:
- Lý Tam chết rồ i ư?
Sử Trọ ng Tuấ n gậ t đầ u, nó i:
- Sư muộ i, hai đưa mình xa nhau đã mườ i nă m, ta... ta lú c nào cũ ng nhớ
đến em.
Thượ ng Quan Hồ ng mỉm cườ i hỏ i lạ i:
- Thự c thế ư? Anh lạ i nó i dố i em rồ i.
Trá i tim Sử Trọ ng Tuấ n đậ p thình thình, nụ cườ i kia, dá ng điệu hờ n dỗ i
kia, nà o có khá c gì cô gá i nhỏ mườ i năm trướ c? Y dịu dà ng nó i:
- Sư muộ i, từ nay em đi theo anh, vĩnh viễn khô ng để em phả i phiền
lò ng.
Đô i mắ t Thượ ng Quan Hồ ng bỗ ng ló e lên mộ t tia sá ng lạ lù ng, kêu lên:
- Sư ca, anh đố i vớ i em thậ t tử tế.
Nà ng giơ hai tay, sà vào lò ng y. Sử Trọ ng Tuấ n mừ ng quá , giang tay ô m
chặ t lấy nà ng. Hoắ c Nguyên Long và Trầ n Đạ t Hả i nhìn nhau mỉm cườ i,
nghĩ thầ m: “Lã o nhị mườ i nă m tương tư, hô m nay đã đượ c thỏ a
nguyện”.
Sử Trọ ng Tuấ n ngử i thấ y mù i thơm nhè nhẹ, thầ n thá i mơ mơ hồ hồ ,
lạ i thấ y cá nh tay Thượ ng Quan Hồ ng ô m xiết lấy mình, khô ng dá m tin
đâ y là sự thậ t. Độ t nhiên bụ ng dướ i y thấ y đau nhó i, dườ ng như có vậ t
gì nhọ n đâ m và o. Y rú lên mộ t tiếng, vậ n kình và o hai cá nh tay đẩ y
Thượ ng Quan Hồ ng ra, nào ngờ nà ng vẫ n ghì chặ t lấy y khô ng chịu
buô ng, sau cù ng cả hai ngườ i đều ngã lă n xuố ng đấ t.
Biến cố đó xảy ra thậ t nhanh, Hoắ c Nguyên Long và Trầ n Đạ t Hả i kinh
hã i, vộ i và ng nhả y xuố ng ngự a, tiến lên cứ u giú p. Khi lậ t Thượ ng Quan
Hồ ng ra, ngự c nà ng đầ m đìa nhữ ng máu, đã cắ m mộ t thanh chủ y thủ
cá n và ng, cò n thanh chủ y thủ cá n bạ c thì cắ m và o bụ ng dướ i Sử Trọ ng
Tuấ n. Thì ra Kim Ngâ n Tiểu Kiếm Tam Nương Tử quyết tâ m chết theo
chồ ng, đã ngầ m để hai thanh kiếm dướ i á o, mộ t thanh hướ ng ra ngoà i,
mộ t thanh hướ ng và o mình. Khi Sử Trọ ng Tuấ n ô m lấ y nà ng, cả hai
cù ng trú ng kiếm.
Thượ ng Quan Hồ ng chết ngay cò n Sử Trọ ng Tuấ n thoi thó p, nghĩ đến
mình chết trong tay sư muộ i, y trong lò ng đau thương thố ng khổ , so
vớ i vết thương trên ngườ i cò n đau đớ n hơn, kêu lên:
- Tam đệ mau giú p ta chết đi, cho ta khỏ i phả i chịu dà y vò thêm nữ a.
Trầ n Đạ t Hả i thấ y vết thương củ a y khô ng cá ch gì cứ u chữ a, đưa mắ t
nhìn đạ i ca. Hoắ c Nguyên Long gậ t đầ u, Trầ n Đạ t Hả i liền nghiến ră ng
giơ kiếm nhắ m đú ng tim Sử Trọ ng Tuấ n đâ m vào. Hoắ c Nguyên Long
thở dà i:
- Đâ u có ngờ Kim Ngâ n Tiểu Kiếm Tam Nương Tử lạ i cứ ng cỏ i đến thế.
Khi đó mộ t tên thủ hạ tiêu đầ u phi ngự a đến bá o: “Đã tra xét toà n thâ n
Bạ ch Mã Lý Tam nhưng khô ng thấ y bứ c địa đồ ”. Hoắ c Nguyên Long chỉ
vào Thượ ng Quan Hồ ng nó i:
- Nếu thế thì chắ c ở trên ngườ i nà ng ta.
Lạ i mộ t phen tra xét kỹ cà ng, trong ngườ i Thượ ng Quan Hồ ng chỉ có
vài lạ ng bạ c vụ n, và i bộ quầ n á o thay đổ i, khô ng cò n gì khá c. Hoắ c
Nguyên Long và Trầ n Đạ t Hả i hai ngườ i ngơ ngẩ n nhìn nhau, vừ a thấ t
vọ ng, vừ a kỳ quá i. Bọ n họ từ Cam Lương đuổ i đến Hồ i Cương, trướ c
sau bá m sá t vợ chồ ng Lý Tam, địa đồ nếu như giữ a đườ ng giao cho
ngườ i khá c, quyết khô ng thể nà o thoá t khỏ i mấ y chụ c cặ p mắ t, huố ng
chi hai vợ chồ ng y xả mệnh bả o vệ bả n đồ , là m sao có thể tù y tiện giao
cho ngườ i khá c. Trầ n Đạ t Hả i xem xét kỹ mọ i vậ t trong bao củ a
Thượ ng Quan Hồ ng mộ t lầ n nữ a, đến lú c thấ y bộ quầ n á o trẻ con, liền
chợ t nghĩ ra, nó i:
- Đạ i ca, mau đuổ i theo con bé kia.
Hoắ c Nguyên Long “A” lên mộ t tiếng, nó i:
- Khô ng có gì phả i lo, con nhã i đó ở trên sa mạ c mênh mô ng thế nà y
chạ y đâ u cho thoá t?
Y vung tay mộ t cá i, kêu lên:
- Để lạ i hai ngườ i an tá ng Sử nhị gia, cò n bao nhiêu theo ta.
Y giậ t cương phi ngự a chạ y trướ c. Tiếng vó ngự a cộ p cộ p, tiếng hò hét
liên miên, hơn tră m con ngự a cù ng đuổ i theo.
Đứ a con gá i nhỏ chạ y trướ c đã lâu, lú c này đã ngoà i hai chụ c dặ m. Thế
nhưng giữ a sa mạ c trố ng khô ng như thế nà y, mắ t nhìn xa cả chụ c dặ m,
đứ a bé tuy đã chạ y xa nhưng cà ng lâ u thì bọ n kia cà ng gầ n. Quả nhiên
đến xế chiều, Trầ n Đạ t Hả i độ t nhiên lớ n tiếng kêu lên:
- Ở trướ c mặ t.
Chỉ thấy tít mù xa mộ t điểm đen đang di độ ng ngay tạ i đườ ng châ n
trờ i. Con ngự a trắ ng tuy là thầ n tuấ n nhưng từ sá ng đến chiều chạ y
khô ng dừ ng bướ c, cũ ng chịu khô ng nổ i. Cò n bọ n Hoắ c Nguyên Long và
Trầ n Đạ t Hả i liên tiếp đổ i ngự a mớ i nên dầ n dầ n đuổ i đến nơi.
Con bé con Lý Vă n Tú nằm gụ c trên lưng con ngự a trắ ng, vì quá mệt
mỏ i nên đã mơ mơ mà ng mà ng ngủ thiếp đi. Cả ngà y hô m nay nó
khô ng ă n khô ng uố ng gì, dướ i á nh nắng gay gắ t củ a sa mạ c đã khô cả
mô i. Con ngự a dườ ng như có linh tính, biết kẻ đang đuổ i theo tính hạ i
tiểu chủ nhâ n, nên cứ nhắ m hướ ng mặ t trờ i đỏ ử ng kia mà chạ y tớ i.
Độ t nhiên con ngự a chồ m hai châ n trướ c lên, hí mộ t tiếng dà i, nó đã
ngử i thấ y mù i vị gì đặ c biệt, trong tiếng hí có ẩ n mộ t niềm kinh hãi.
Hoắ c Nguyên Long và Trầ n Đạ t Hả i đều là ngườ i võ cô ng tinh thâ m, dù
chạ y đườ ng dà i cũ ng khô ng coi vào đâ u nhưng lú c nà y bỗ ng cả m thấ y
hơi khó thở , ngộ p khô ng chịu nổ i. Hoắ c Nguyên Long nó i:
- Tam đệ, xem chừ ng có chuyện gì khô ng ổ n.
Trầ n Đạ t Hả i đưa mắ t nhìn bố n bề, xem xét tình hình, thấ y phía tâ y bắ c
bên cạ nh á nh chiều tà đỏ rự c, bố c lên mộ t đá m mâ y và ng mù mù , trong
đá m mâ y có ẩ n á nh sá ng mà u tím đỏ lấ p lá nh, cả nh sắ c thậ t là đẹp đẽ
kỳ lạ , trong đờ i chưa từ ng thấ y bao giờ . Đá m mây và ng đó bà nh trướ ng
thậ t nhanh, chưa đến mộ t bữ a ă n đã phủ kín mộ t nử a bầ u trờ i. Lú c nà y
mấy chụ c ngườ i trong mã độ i đều đổ mồ hô i hộ t, ho khạ c luô n mồ m.
Trầ n Đạ t Hả i nó i:
- Đạ i ca, hình như là có bã o cá t.
Hoắ c Nguyên Long đá p:
- Đú ng thế, chạ y nhanh lên, bắ t lấy con nhỏ kia trướ c, rồ i sẽ tìm cá ch
trá nh...
Y nó i chưa dứ t câ u, độ t nhiên mộ t cơn gió giậ t ù a tớ i, mang theo mộ t
khố i cá t lớ n, khiến đầ u cổ mặ t mũ i y đầ y cá t và ng, khô ng sao nó i tiếp
đượ c. Bã o cá t trên sa mạ c muố n đến là đến, ngay sau đó gió đổ à o tớ i.
Bảy tá m ngườ i thâ n hình lả o đả o bị gió thổ i ngã xuố ng ngự a. Hoắ c
Nguyên Long kêu lên:
- Tấ t cả xuố ng ngự a, tụ lạ i mộ t chỗ .
Mọ i ngườ i cố sứ c chố ng lạ i cơn bã o cá t, kéo hơn mộ t tră m con ngự a lạ i
thà nh mộ t vò ng trò n lớ n, ngườ i cũ ng như vậ t đều nằm phụ c xuố ng.
Mọ i ngườ i ai nấ y tay nắ m tay, nằ m mọ p xuố ng cạ nh bụ ng ngự a, chỉ
thấ y gió giậ t từ ng hồ i thổ i cá t bay qua mặ t chẳ ng khá c gì dao cắ t, mặ t
mũ i châ n tay đều bị cà o xướ c thà nh từ ng vệt rướ m má u.
Tuy nhó m đó ngườ i có đô ng thậ t nhưng ở nơi sa mạ c mênh mô ng
khô ng bờ bến nà y, bị cơn bã o cá t bao trờ i phủ đấ t như thế, nà o có khá c
gì mộ t chiếc thuyền con trong bể cả , chỉ đà nh phó mặ c cho số mệnh
đẩ y đưa, khô ng cò n gì quyết định đượ c. Gió mỗ i lú c mộ t mạ nh, lớ p cá t
phủ trên thâ n ngườ i, vậ t mỗ i lú c mộ t dà y...
Tuy Hoắ c Nguyên Long và Trầ n Đạ t Hả i là nhữ ng kẻ khô ng biết sợ là gì,
lú c nà y trướ c uy lự c củ a trờ i đấ t cũ ng đà nh bó tay. Trong lò ng hai
ngườ i đều nổ i lên cù ng mộ t ý nghĩ: “Cũ ng chỉ vì muố n tìm đượ c Cao
Xương mê cung mà mình từ Sơn Tâ y bô n ba đến tậ n chố n sa mạ c
hoang vu này, chịu chết nơi đâ y”.
Gió vẫn ù ù rít lên chẳ ng khá c hà ng nghìn hà ng vạ n con quỉ dữ cù ng ra
uy mộ t lượ t.
Cơn bã o cá t tiếp tụ c thổ i qua đêm, đến sá ng hô m sau thì giả m dầ n.
Hoắ c Nguyên Long và Trầ n Đạ t Hả i ló p ngó p từ trong đố ng cá t chui ra,
kiểm điểm nhâ n mã , nhưng tổ n thấ t cũ ng khô ng nhiều, chỉ chết mất hai
tên chạ y cờ và nă m con ngự a. Thế nhưng ai nấ y đều mỏ i mệt, gâ n cố t
mềm nhũ n. Điều đá ng nó i là con ngự a trắ ng và đứ a bé kia khô ng biết
đã đi đâ u mấ t, mườ i phầ n thì chín chắ c chết trong cơn bã o vừ a rồ i.
Nhữ ng ngườ i đà n ô ng cườ ng trá ng biết võ cũ ng cò n chịu khô ng nổ i,
huố ng chi mộ t đứ a bé yếu đuố i mả nh mai.
Mọ i ngườ i ở trên sa mạ c nhó m lử a nấ u cơm, nghỉ ngơi nử a ngà y. Hoắ c
Nguyên Long truyền lệnh xuố ng:
- Ai phá t hiện đượ c tung tích đứ a bé và con ngự a trắ ng sẽ đượ c thưở ng
nă m chụ c lượ ng hoà ng kim.
Nhữ ng ngườ i theo y đến đấ t Hồ i Cương đều là dâ n giang hồ tứ chiếng
đấ t Tấ n Thiểm Cam Lương, đi hà ng nghìn dặ m chẳ ng qua cũ ng vì tiền,
nă m chụ c lượ ng vàng khô ng phả i ít. Mọ i ngườ i reo hò vang dậ y, hơn
nă m chụ c ngườ i liền tú a ra khắ p mọ i hướ ng, chẳ ng khá c gì mộ t chiếc
quạ t lớ n xò e ra. “Bạ ch mã , con bé con, nă m chụ c lạ ng vàng” trong đầ u
ngườ i nà o cũ ng chỉ cò n lở n vở n ba mó n ấy. Có ngườ i chạ y qua hướ ng
tây, có ngườ i chạ y qua hướ ng nam, hẹn vớ i nhau khi trờ i sẩ m tố i sẽ
gặ p nhau sá u mươi dặ m hướ ng chính tây.
oOo
Lưỡ ng Đầ u Xà Đinh Đồ ng nhả y lên mộ t con ngự a khỏ e, giụ c ngự a chạ y
về hướ ng tâ y bắ c. Y là tiêu sư củ a Tấ n Uy tiêu cuộ c đã mườ i bả y nă m,
võ cô ng tuy khô ng giỏ i lắ m nhưng tinh minh thá o vá t, là mộ t thủ hạ đắ c
lự c củ a Lã Lương tam kiệt. Y chạ y mộ t mạ ch hơn hai chụ c dặ m, chẳ ng
thấ y bó ng mộ t đồ ng bọ n nà o, trong sa mạ c mênh mô ng độ t nhiên trong
lò ng nổ i lên mộ t mố i cô tịch kinh sợ . Y thú c ngự a chạ y lên mộ t đồ i cá t
nhìn ra phía trướ c thấ y nơi tây bắ c có mộ t mả ng mà u xanh, có bả y tá m
câ y liễu cao vọ t lên. Trên sa mạ c khô ng câ y cỏ gì mọ c đượ c như thế
nà y, bỗ ng nhìn thấ y mộ t ố c đả o xanh tươi, y vui mừ ng khô ng biết
chừ ng nà o: “Trong ố c đả o nà y ắ t có suố i nướ c nếu khô ng có ngườ i ở thì
tấ t cả bọ n mình cũ ng có nơi nghỉ ngơi”. Con ngự a dườ ng như cũ ng đã
nhìn thấ y có cỏ có nướ c, tinh thầ n cao hứ ng khô ng đợ i Đinh Đồ ng thú c
giụ c, phi nướ c đạ i phó ng thẳ ng đến đó .
Đoạ n đườ ng mươi dặ m chỉ mộ t lá t tớ i ngay, từ xa nhìn lạ i chỉ thấ y mộ t
vù ng thả o nguyên khô ng bờ bến, trên đồ ng đầ y bò cừ u. Phía cự c tâ y là
nhữ ng lều vả i, từ ng hà ng từ ng hà ng đến sá u bả y tră m că n. Đinh Đồ ng
nhìn thấ y thế, khô ng khỏ i kinh hãi. Từ khi y và o đến đấ t Hồ i Cương đến
giờ , nếu có thấ y lều vải thì mộ t nơi cù ng lắm chỉ ba bố n chụ c chiếc là
cù ng, cò n mộ t bộ tộ c lớ n như thế nà y đâ y là lầ n đầ u y trô ng thấ y. Xem
hình dá ng cá c lều vả i, đâ y hẳ n là bộ tộ c Cá p Tát Khắ c[2].
Ngườ i Cá p Tá t Khắ c là dâ n tộ c hiếu võ nhấ t, khô ng kể nam nữ , sá u bả y
tuổ i trở lên đã số ng trên lưng ngự a. Đà n ô ng con trai luô n luô n mang
dao, tà i cưỡ i ngự a, bắ n tên, và đá nh đao nổ i tiếng vù ng biên thù y phía
tây. Ngườ i ta đã nó i rằ ng: “Mộ t ngườ i Cá p Tá t Khắ c có thể đá nh vớ i
mộ t tră m ngườ i thườ ng, cò n mộ t tră m ngườ i Cá p Tá t Khắ c thì có thể
hoà nh hà nh đấ t Hồ i Cương”. Đinh Đồ ng đã từ ng nghe câ u đó , nghĩ
thầ m: “Ở trong bộ tộ c Cá p Tát Khắ c thì phả i hết sứ c cẩ n thậ n”.
Lạ i thấ y nơi đô ng bắ c, dướ i châ n mộ t quả nú i nhỏ , chơ vơ mộ t tú p lều
tranh. Cá i lều đó má i tranh vá ch đấ t, trô ng chẳ ng khá c gì nhà củ a ngườ i
Há n trong nộ i địa, có điều rấ t sơ sà i. Đinh Đồ ng nghĩ thầ m: “Mình đến
că n nhà đó xem thử đã ”. Y bèn giụ c ngự a chạ y đến tú p lều tranh. Con
ngự a y cỡ i đã qua mộ t ngà y mộ t đêm chưa ă n gì, nay thấ y cỏ non khắ p
nơi, bướ c mộ t bướ c lạ i ngoạ m mộ t miếng, đi thậ t chậ m chạ p.
Đinh Đồ ng giơ châ n đá mạ nh và o bụ ng con vậ t, con vậ t bị đau, vộ i chạ y
mộ t mạ ch đến că n nhà nhỏ . Đinh Đồ ng vừ a ghé mắ t thấ y ngay sau nhà
buộ c mộ t con ngự a trắ ng cao lớ n, châ n khỏ e bờ m dà i, chính là con
ngự a Lý Tam cưỡ i. Y nhịn khô ng nổ i kêu lên:
- Bạ ch mã , bạ ch mã ở đâ y rồ i!
Y trong bụ ng tính toá n, vộ i xuố ng ngự a rú t trong già y ra mộ t thanh
đoả n đao sắ c bén, dấ n và o trong tay á o, ró n rén đi tớ i phía sau nhà ,
đang toan thò đầ u vào cử a sổ thă m dò , nào ngờ con ngự a trắ ng lạ i hí
lên mộ t trà ng dà i, dườ ng như đã phá t giá c đượ c y.
Đinh Đồ ng trong bụ ng chử i thầ m: “Đồ sú c sinh!”. Y trấ n tĩnh lạ i, lạ i thò
đầ u và o cử a sổ lầ n nữ a, nà o ngờ bên trong cũ ng lạ i có ngườ i thò đầ u ra.
Mũ i củ a Đinh Đồ ng suýt nữ a đụ ng phả i mũ i củ a ngườ i kia, chỉ thấ y
ngườ i nọ mặ t đầ y vết nhă n, đô i mắ t trừ ng trừ ng. Đinh Đồ ng giậ t mình
kinh hãi, hai châ n điểm mộ t cá i, lậ t đậ t lù i lạ i, quá t lên:
- Ai đó ?
Ngườ i kia lạ nh lù ng hỏ i lạ i:
- Ngươi là ai? Đến đâ y làm gì?
Ngườ i đó nó i tiếng Há n. Đinh Đồ ng hơi định thầ n, ngoạ c mồ m cườ i nó i:
- Tạ i hạ họ Đinh, tên Đồ ng, vô tình đến nơi đâ y là m kinh độ ng đến lão
trượ ng. Xin hỏ i lã o trượ ng cao tính đạ i danh là gì?
Ô ng già kia đá p:
- Lã o họ Kế.
Đinh Đồ ng cườ i cầ u tà i:
- Hó a ra là Kế lão trượ ng. Nơi sa mạ c gặ p đượ c ngườ i đồ ng hương thậ t
chẳ ng khá c gì gặ p đượ c ngườ i nhà . Tạ i hạ mạ o muộ i vào xin mộ t chén
trà uố ng.
Kế lã o nhâ n nó i:
- Ngươi đi bao nhiêu ngườ i thế?
Đinh Đồ ng đá p:
- Chỉ có mộ t mình tạ i hạ đến đâ y thô i.
Ô ng già hừ mộ t tiếng, dườ ng như khô ng tin, lạ nh lù ng nhìn và o mặ t y
như dò xét. Đinh Đồ ng bị ô ng ta soi mó i, tâ m thầ n bấ t định chỉ cố
gượ ng cườ i. Mộ t ngườ i lạ nh lù ng khinh khỉnh, mộ t ngườ i sượ ng sù ng
toét miệng, hai bên nhìn nhau giâ y lá t. Kế lã o nhâ n nó i:
- Muố n xin trà sao khô ng và o cử a chính lạ i thò đầ u và o cử a sổ là sao?
Đinh Đồ ng cườ i đá p:
- Phải lắ m, phả i lắ m.
Y quay vò ng qua cử a chính đi và o nhà . Că n lều đồ đạ c đơn sơ nhưng
bà n ghế sạ ch sẽ, quá t dọ n tươm tấ t. Đinh Đồ ng ngồ i xuố ng đưa mắt
nhìn quanh, thấy đằ ng sau đi ra mộ t đứ a bé gá i, trong tay cầ m mộ t
chén trà . Hai ngườ i mắ t chạ m nhau, đưa bé giậ t mình hoả ng sợ , nghe
choang mộ t tiếng, chén trà tuộ t tay rơi xuố ng đấ t vỡ tan tành.
Đinh Đồ ng trong lò ng như mở cờ trong bụ ng. Con bé nà y chính là
ngườ i Hoắ c Nguyên Long treo giả i thưở ng truy tầ m, y nhìn thấ y con
ngự a trắ ng, mườ i phầ n đến tá m tin chắ c nó ở trong nhà nà y, thế nhưng
bâ y giờ gặ p mặ t lò ng vui sướ ng khô ng dấ u nổ i lộ ra nét mặ t.
Đêm hô m qua khi có trậ n bã o cá t, Lý Vă n Tú nằ m thiếp đi trên lưng
ngự a bấ t tỉnh. Con ngự a ngử i thấ y mù i cỏ , mù i nướ c cố vượ t gió cá t
chạ y đến thả o nguyên nà y. Kế lã o nhâ n thấy đứ a bé ă n mặ c lố i ngườ i
Há n, vộ i và ng đem nó vào nhà . Nử a đêm đứ a nhỏ tỉnh lạ i, khô ng thấ y
cha mẹ đâ u, khó c ló c khô ng ngừ ng. Kế lão nhâ n thấ y nó trắ ng trẻo xinh
xắ n, khô ng khỏ i nhủ lò ng thương xó t, hỏ i nó tạ i sao lạ i lạ c vào đạ i mạ c,
cha mẹ là ai. Lý Vă n Tú nó i cha nó tên là Bạ ch Mã Lý Tam, cò n mẹ nó
thì khô ng biết, nhưng nghe bọ n ngườ i á c độ c đuổ i theo gọ i là Tam
Nương Tử , cò n đi đến Hồ i Cương là m gì thì nó khô ng biết. Ô ng già lẩ m
bẩ m: “Bạ ch Mã Lý Tam, Bạ ch Mã Lý Tam. Y là hiệp đạ o hoà nh hà nh
Giang Nam, sao lạ i đến đấ t Hồ i Cương?”.
Ô ng ta cho Lý Vă n Tú mộ t bá t sữ a lớ n rồ i cho nó ngủ . Trong lò ng ô ng
lão tră n trở nhữ ng chuyện mườ i nă m qua, tâ m tình dạ t dà o như só ng
biển nên khô ng ngủ đượ c. Lý Vă n Tú ngủ mộ t mạ ch đến tậ n giờ thìn
hô m sau mớ i dậ y, lạ i xin Kế gia gia đưa nó đi kiếm cha mẹ. Ngay khi đó
Lưỡ ng Đầ u Xà Đinh Đồ ng lấ m lấ m lét lét mò đến, thò đầ u vào cử a sổ
thă m dò , mọ i việc đều khô ng qua khỏ i mắ t Kế lão.
Lý Vă n Tú đá nh rơi chén trà , Kế lã o nhâ n nghe tiếng vộ i chạ y lạ i. Lý
Văn Tú sà vào lò ng ô ng, kêu lên:
- Gia gia, y... y là á c nhâ n đang đuổ i theo chá u đó .
Kế lã o vuố t tó c đứ a nhỏ , nhỏ nhẹ nó i:
- Đừ ng sợ , đừ ng sợ . Y khô ng phả i á c nhâ n đâ u.
Lý Văn Tú đá p:
- Phả i mà ! phả i mà ! Bọ n họ mấ y chụ c ngườ i đuổ i theo đá nh cha mẹ
chá u đó .
Kế lã o nghĩ thầ m: “Bạ ch Mã Lý Tam vớ i ta vô thâ n vô cố , khô ng hiểu
gâ y thù chuố c oá n vớ i bọ n này như thế nà o, việc gì ta phả i dâ y dưa
vào”. Đinh Đồ ng liếc mắ t thă m chừ ng ô ng già , chỉ thấ y ô ng ta râ u tó c
bạ c phơ, khô ng cò n sợ i nà o đen, thâ n thể to cao, nhưng lưng cò ng run
rẩ y thậ t là yếu đuố i, nghĩ thầ m: “Lã o này chẳ ng mộ t tră m thì cũ ng phả i
chín chụ c, nơi đâ y lạ i chẳ ng có ai, đá nh cho lão gụ c xuố ng bắ t con bé và
con ngự a trắ ng rồ i đi ngay để khỏ i đêm dà i lắ m mộ ng, để lâ u sinh
chuyện”. Y độ t nhiên khum tay đưa lên tai phả i là m như lắ ng nghe, nó i:
- Có ngườ i đến.
Nó i xong rả o bướ c đi tớ i bên cử a sổ . Kế lã o khô ng nghe tiếng châ n
ngườ i nhưng thấ y Đinh Đồ ng là m như thế lạ i tưở ng thự c, cũ ng đến cử a
sổ nhìn ra, chỉ thấ y trên cá nh đồ ng bò cừ u đang cắ m cú i ă n cỏ , bố n bề
tĩnh mịch, khô ng thấ y bó ng dá ng ai bèn hỏ i:
- Có thấ y ai đâ u?
Chỉ nghe Đinh Đồ ng phá lên cườ i, trên đầ u thấy có gió ậ p xuố ng mộ t
bà n tay từ cao đã đậ p lên đầ u ô ng già . Nà o ngờ Kế lã o tuy già yếu lụ m
cụ m, nhưng thâ n thủ lạ i hết sứ c nhanh nhẹn, chưở ng củ a Đinh Đồ ng
cò n cá ch đầ u ô ng và i tấ c, ô ng lã o liền nghiêng qua mộ t bên, tiếp theo
bà n tay mó c mộ t cá i, thi triển đạ i cầ m nã thủ , chộ p ngay đượ c cổ tay
phả i y. Đinh Đồ ng biến chiêu cũ ng thậ t mau lẹ, tay phả i giự t về khô ng
đượ c liên tố ng tay trá i, con dao dấ u trong tay á o liền đâ m ra, chỉ thấ y
lấ p loá ng, nghe soẹt mộ t tiếng, lưỡ i dao đã trú ng ngay lưng bên trá i củ a
Kế lã o.
Lý Văn Tú kinh hoả ng kêu lên:
- Ố i chao.
Nó có đượ c cha mẹ dạ y cho hai nă m võ cô ng, nay thấy Kế lã o trú ng dao
liền nhả y tớ i, hai bà n tay đấ m thù m thụ p và o lưng Đinh Đồ ng. Ngay lú c
đó , Kế lão đã co tay trá i, thú c cù i chỏ và o ngay ngự c Đinh Đồ ng, lự c đạ o
thậ t là mã nh liệt, Đinh Đồ ng chỉ hự lên đượ c mộ t tiếng, thâ n thể nhũ n
xuố ng, nằ m gụ c trên mặ t đấ t, má u miệng trà o ra, chết ngay.
Lý Văn Tú lắ p bắ p:
- Gia gia, ô ng... lưng ô ng trú ng dao...
Kế lão thấ y đứ a bé nướ c mắ t doanh trò ng, nghĩ thầ m: “Con bé nà y tâ m
địa thậ t là tố t”. Lý Vă n Tú lạ i nó i:
- Gia gia, vết thương củ a ô ng... để chá u rú t dao ra cho ô ng nhé?
Nó i xong nó giơ tay cầ m chuô i dao. Mặ t Kế lã o bỗ ng sầ m xuố ng, giậ n
dữ nó i:
- Ngươi đừ ng lo cho ta.
Ô ng lã o vịn và o bà n, thâ n hình lảo đả o, lẩ y bẩ y đi và o trong phò ng,
nghe cạ ch mộ t tiếng đã đó ng cử a lạ i. Lý Văn Tú thấy ô ng ta độ t nhiên
nổ i nó ng sợ lắ m, lạ i thấ y Đinh Đồ ng nằ m chèo queo dướ i đấ t, sợ y
chồ m dậ y giết mình, cà ng nghĩ cà ng lo, chỉ muố n co giò bỏ chạ y ra
ngoà i nhưng nghĩ đến Kế lã o đang bị thương chẳ ng ai chă m só c khô ng
nỡ bỏ đi.
Nó suy nghĩ rồ i đi đến bên cử a phò ng, nhè nhẹ gõ mấ y tiếng, khô ng
thấ y bên trong độ ng tĩnh gì nên kêu lên:
- Gia gia, gia gia, ô ng có đau khô ng?
Chỉ nghe Kế lã o gắ t lên:
- Cú t đi, cú t đi. Đừ ng đến quấ y rầ y ta.
Giọ ng đó khá c hẳn bình thườ ng ô n tồ n hiền dịu khiến Lý Vă n Tú sợ quá
khô ng dá m nó i thêm, ngơ ngẩ n ngồ i bệt xuố ng đấ t, ô m đầ u tấ m tứ c
khó c. Bỗ ng nghe kẹt mộ t tiếng, cử a phò ng mở ra, mộ t bà n tay nhẹ
nhà ng xoa đầ u nó , có tiếng ô ng già nhỏ nhẹ:
- Đừ ng khó c, đừ ng khó c, vết thương củ a gia gia khô ng sao cả .
Lý Vă n Tú ngử ng đầ u lên thấ y Kế lã o đang mủ m mỉm, trong bụ ng vui
mừ ng liền phá ra cườ i. Ô ng lã o cũ ng cườ i theo:
- Vừ a khó c lạ i cườ i, khô ng biết xấ u ư?
Lý Vă n Tú rú c đầ u và o lò ng ô ng, nó cả m thấ y mộ t tấ m thâ n tình ấ m á p
củ a ô ng già cho nó . Kế lã o nhíu mà y, nhìn xá c Đinh Đồ ng nghĩ thầ m: “Y
vớ i ta khô ng thù khô ng oá n sao bỗ ng dưng hạ độ c thủ nhỉ?”. Lý Vă n Tú
vẫn lo cho ô ng nên hỏ i:
- Gia gia, lưng ô ng vết thương có sao khô ng?
Lú c này ô ng già đã thay mộ t bộ trườ ng bà o thà nh thử nó khô ng biết
thương thế ra sao. Nà o ngờ vừ a nghe con bé nhắ c lạ i chuyện cũ , dườ ng
như nhắ c lạ i mộ t chuyện cự c kỳ xấ u hổ nhụ c nhã , mặ t ô ng lã o liền hiện
vẻ bự c bộ i, gắ t:
- Sao ngươi cứ léo nhéo gì thế?
Bỗ ng nghe con ngự a trắ ng từ bên ngoà i hí lên mộ t tiếng dà i, ô ng già
suy nghĩ mộ t chậ p rồ i đi vào phò ng chứ a củ i lấ y ra mộ t thù ng chấ t
nhuộ m mà u và ng. Đâ y là loạ i vậ t liệu ngườ i ta dù ng để đá nh dấ u lên
trên đà n cừ u bò để cho khỏ i lẫn vớ i cừ u bò củ a ngườ i khá c, dù có mưa
gió cũ ng khô ng phai. Ô ng lã o xá ch thù ng tớ i bên con ngự a bô i nó từ
đầ u tớ i châ n, sau đó sang bên lều ngườ i Cá p Tá t Khắ c xin mộ t bộ quầ n
á o con trai cũ , bả o Lý Vă n Tú thay ra. Lý Vă n Tú rấ t thô ng minh nó i:
- Gia gia, ô ng là m thế để cho bọ n á c nhâ n khô ng nhậ n ra chá u phả i
chă ng?
Kế lã o gậ t đầ u, thở dà i nó i:
- Gia gia già mấ t rồ i. Ô i, lú c nã y để y đâ m trú ng mộ t dao.
Lầ n này chính ô ng ta nhắ c đến nhưng Lý Vă n Tú khô ng dá m tiếp lờ i. Kế
lão đem thi thể Đinh Đồ ng chô n đi, lạ i đem con ngự a y cưỡ i đến giết
thịt, khô ng để lạ i chú t dấ u vết gì, sau đó mớ i ra cử a lấ y mộ t thanh đao
dà i ngồ i mà i.
Nhữ ng việc ô ng ta là m quả nhiên khô ng phí, ngay buổ i chiều hô m đó ,
Hoắ c Nguyên Long và Trầ n Đạ t Hả i đã dẫ n bọ n lâu la tiến vào vù ng
đồ ng cỏ cướ p bó c mộ t trậ n. Vù ng nà y xưa nay vố n khô ng có cướ p bó c,
ngườ i Cá p Tá t Khắ c tuy hiếu võ thiện chiến nhưng khô ng phò ng bị
trướ c, đà n ô ng con trai đi lên vù ng tâ y bắ c să n thú chă n nuô i, chỉ cò n
toà n đà n bà trẻ con ở lạ i nên khi bọ n lụ c lâ m Trung Nguyên đến tấ n
cô ng trở tay khô ng kịp. Bảy ngườ i đà n ô ng bị chú ng giết chết, nă m
ngườ i đà n bà bị chú ng bắ t đi. Bọ n giặ c đó cũ ng xô ng vào nhà củ a Kế lão
nhưng khô ng ai nghi ngờ gì mộ t ô ng già vớ i mộ t đứ a trẻ Cá p Tá t Khắ c.
Lý Vă n Tú mặ t mà y lem luố c, nép trong mộ t gó c nhà , khô ng ai để ý mắ t
nó bừ ng lên đầ y thù hậ n. Nó đã nhìn thấ y rõ rà ng, thanh bộ i kiếm củ a
cha nó lủ ng lẳ ng nơi hô ng Hoắ c Nguyên Long cò n đô i kim ngâ n tiểu
kiếm củ a mẹ nó thì cà i nơi thắ t lưng Trầ n Đạ t Hả i. Đây là binh khí bấ t
ly thâ n củ a cha mẹ nó , con bé tuy cò n nhỏ nhưng cũ ng đoá n ra rằ ng
cha mẹ nó đã gặ p chuyện chẳ ng là nh.
Đến ngà y thứ tư, đà n ô ng con trai Cá p Tá t Khắ c từ phương bắ c quay về,
lậ p tứ c tổ chứ c thà nh đoà n ngũ đi kiếm bọ n cườ ng đạ o ngườ i Há n bá o
thù . Thế nhưng sa mạ c mênh mô ng khô ng thấ y tung tích họ đâ u cả , chỉ
thấ y năm ngườ i đà n bà bị chú ng bắ t đi. Cả nă m ngườ i đều đã chết,
quầ n á o bị lộ t sạ ch, chết thậ t thê thả m. Họ cũ ng tìm thấ y xá c củ a Bạ ch
Mã Lý Tam và Kim Ngâ n Tiểu Kiếm Tam Nương Tử cù ng kéo cả về.
Lý Văn Tú thấ y xá c cha mẹ liền nhà o tớ i ô m khó c nứ c nở . Mộ t tên Cá p
Tá t Khắ c châ n mang già y da, giơ lên đá và o con bé mộ t cá i, cấ t tiếng
chử i:
- Xin Chú a phạ t bọ n ngườ i Há n ă n cướ p chú ng mà y.
Kế lã o ô m Lý Vă n Tú về nhà , khô ng thèm tranh cã i vớ i gã Cá p Tá t Khắ c.
Trong lò ng con bé chỉ nghĩ đến: “Sao trên đờ i nà y lắm kẻ á c đến thế? Ai
ai cũ ng đều hiếp đá p ta thế nà y?”
Đến nử a đêm, Lý Vă n Tú lạ i nằ m mơ khó c thú t thít, vừ a mở mắ t ra,
thấ y ngay bên giườ ng mộ t ngườ i ngồ i đó . Đứ a trẻ kinh hã i kêu thấ t
thanh, ngồ i nhỏ m dậ y, chỉ thấy Kế lã o đang nhìn nó chă m chă m, mắ t
đầ y vẻ thương xó t, giơ tay xoa đầ u con bé nó i:
- Khô ng sợ , khô ng sợ , gia gia đâ y.
Nướ c mắ t Lý Vă n Tú như nhữ ng hạ t trâ n châ u chảy dà i hai bên má ,
nằ m gụ c vào trong lò ng ô ng già , khó c ướ t đẫ m cả vạ t á o Kế lã o. Kế lã o
nó i:
- Con ơi, con khô ng cò n cha mẹ, vậ y cứ coi ta như ô ng nộ i, số ng ở đâ y
vớ i ta. Gia gia sẽ đố i đã i vớ i con tử tế.
Lý Văn Tú vừ a khó c vừ a gậ t đầ u, nghĩ đến bọ n á c nhâ n giết hạ i cha mẹ
mình, lạ i nhớ đến gã Cá p Tá t Khắ c hung hă ng đá nó lú c nã y. Cú đá đó
thậ t mạ nh khiến hô ng nó bị sưng mộ t mả ng lớ n, nó khô ng nhịn nổ i hỏ i
ô ng già :
- Ô ng ơi, sao ai cũ ng hiếp đá p chá u vậ y? Chá u có là m gì xấu xa đâ u?
Kế lã o thở dà i nó i:
- Nhữ ng ngườ i bị hà hiếp trên đờ i này đều là nhữ ng ngườ i khô ng làm
gì xấ u cả .
Ô ng đổ trong bình ra mộ t bá t sữ a, bưng cho đứ a bé uố ng, lấy chă n đắ p
lên ngườ i cho nó nó i:
- Tú nhi, kẻ đá con ban chiều tên là Tô Lỗ Khắ c. Y là mộ t ngườ i chính
trự c tố t bụ ng đấ y.
Lý Văn Tú trợ n trò n đô i mắ t, thậ t lạ lù ng hỏ i:
- Y... y là ngườ i tố t sao?
Kế lã o gậ t đầ u:
- Đú ng vậ y, y tố t bụ ng lắm. Y cũ ng chẳ ng khá c gì con đâ u, trong mộ t
ngà y chết mấ t hai ngườ i thâ n yêu nhấ t, mộ t ngườ i là vợ y, mộ t ngườ i là
con lớ n củ a y, cả hai đều bị bọ n cườ ng đạ o kia giết chết. Thà nh ra y
thấ y ngườ i Há n đều xấ u xa, y chử i con bằ ng tiếng Cá p Tá t Khắ c là “Xin
Chú a phạ t bọ n ngườ i Há n ă n cướ p chú ng mày”. Con đừ ng giậ n y, y
trong lò ng đau khổ , cũ ng chẳ ng khá c gì con đâ u. Ồ khô ng, y lớ n rồ i, ắ t
thấ y đau buồ n nhiều hơn con gấ p bộ i, thấ m thía hơn con gấ p bộ i.
Lý Văn Tú ngơ ngẩ n nghe, nó vố n khô ng thù ghét gì gã Cá p Tá t Khắ c
mặ t đầ y râ u ria kia, chỉ có điều thấy bộ dạ ng y hung á c quá nên sợ hã i,
bâ y giờ nghĩ lạ i, gã râ u ria ấ y mắ t ướ t nhò e, có điều khô ng rơi xuố ng
thô i. Nó khô ng hiểu Kế lã o nó i gì, tạ i sao ngườ i lớ n lạ i đau khổ hơn trẻ
con, nhưng đố i vớ i gã râ u xồ m kia khô ng khỏ i nổ i lên mộ t mố i đồ ng
tình.
Từ ngoà i cử a vọ ng và o mộ t tiếng chim kêu thậ t lả nh ló t, thanh â m vang
ra xa nhưng nghe vẫ n rõ rà ng, thậ t là ngọ t ngà o, lạ i cũ ng thậ t thê
lương, chẳ ng khá c nà o tiếng há t trong trẻo thá nh thó t củ a mộ t thiếu
nữ .
Lý Văn Tú lắ ng tai nghe, tiếng hó t xa dầ n, sau cù ng khô ng cò n nghe
thấ y nữ a. Cơn đau buồ n củ a cô gá i dườ ng như có chiều an ủ i, lặ ng
ngườ i hồ i lâ u rồ i nó i nhỏ :
- Gia gia, con chim đó hó t nghe thậ t là hay.
Kế lã o nó i:
- - Đú ng thế, nó hó t hay thậ t. Đâ y là con chim thiên linh, tiếng hó t củ a
nó chẳ ng khá c nà o tiếng nhạ c trờ i. Chim này chỉ đến tố i mớ i hó t thô i,
ban ngà y nó ngủ . Có ngườ i bả o đâ y là vì sao trên trờ i giá ng trầ n. Ngườ i
Cá p Tá t Khắ c thì bảo rằ ng con chim nà y là mộ t cô gá i rấ t xinh đẹp, há t
rấ t hay chết hó a thà nh. Tình lang củ a nà ng khô ng yêu nà ng nên cô ta
đau lò ng mà chết.
Lý Văn Tú ngơ ngẩ n hỏ i lạ i:
- Sao cô ấy rấ t xinh đẹp, hát rấ t hay mà ngườ i ấ y lạ i khô ng yêu là sao?
Kế lã o lặ ng ngườ i, thở dà i mộ t tiếng đá p:
- Trên đờ i này có biết bao nhiêu chuyện, chá u cò n bé khô ng hiểu đượ c
đâ u.
Ngay lú c đó từ thả o nguyên lạ i vọ ng về tiếng hó t củ a con chim thiên
linh, nghe vừ a ngọ t ngà o, vừ a chua xó t.
oOo
Cứ như thế, Lý Vă n Tú ở nhà ô ng già họ Kế, giú p ô ng chă n cừ u nấ u
cơm, hai ngườ i chẳ ng khá c gì ô ng chá u ruộ t. Ban đêm, mỗ i khi Lý Vă n
Tú nằ m mơ tỉnh dậ y, nghe tiếng hó t củ a chim thiên linh, rồ i từ tiếng
chim kêu lạ i thiếp đi. Trong giấ c mộ ng, con bé mơ thấ y phong cả nh
Giang Nam, có liễu xanh, có đà o hồ ng, cha nó ô m nó trên lò ng và nụ
cườ i củ a mẹ nó ...
Qua mù a thu, rồ i lạ i hết mù a đô ng, ngày thá ng trô i dầ n. Lý Vă n Tú họ c
tiếng Cá p Tá t Khắ c, và biết bao nhiêu chuyện củ a vù ng thả o nguyên.
Ô ng già biết cấ t nhữ ng loạ i rượ u vừ a nồ ng, vừ a thơm mà đà n ô ng Cá p
Tá t Khắ c thì thích uố ng rượ u mạ nh. Ô ng già cũ ng biết chữ a bệnh tậ t
cho bò cừ u ngự a, nhiều con ngườ i Cá p Tá t Khắ c khô ng chữ a đượ c đem
đến ô ng đều chữ a khỏ i. Bò cừ u ngự a chẳ ng khá c nà o tính mệnh củ a
ngườ i Cá p Tá t Khắ c, tuy họ khô ng thích ngườ i Há n nhưng khô ng có
ô ng khô ng đượ c, nên đà nh đem bò cừ u đến đổ i lấy rượ u vừ a thơm vừ a
nồ ng củ a ô ng, hay nhờ ô ng chữ a bệnh cho sú c vậ t.
Nhữ ng că n lều củ a ngườ i Cá p Tá t Khắ c di chuyển khắ p bố n hướ ng
đô ng tâ y nam bắ c trên thả o nguyên. Kế lã o có khi di chuyển theo họ , có
khi thì ở lạ i tú p lều tranh, đợ i họ quay lạ i. Mộ t buổ i tố i, Lý Vă n Tú lạ i
nghe thấ y tiếng chim thiên linh hó t, thấy tiếng hó t mỗ i lú c mộ t xa, lú c
có lú c khô ng, mỗ i lầ n gió đưa tớ i thì nghe đượ c, rồ i lạ i khô ng thấy gì.
Lý Vă n Tú ngồ i dậ y khoá c áo, ra đằ ng sau dắ t con ngự a trắ ng, sợ là m
ô ng lão tỉnh dậ y, dẫ n con ngự a đi ra xa lú c ấ y mớ i lên yên, lầ n theo
tiếng chim hó t đi tớ i.
Trên thả o nguyên ban đêm, bầ u trờ i thậ t cao thậ t xanh, cá c vì sao lấ p
lá nh, mù i cỏ và mù i hoa thơm ngá t. Tiếng chim hó t thậ t rộ n rà ng, thậ t
uyển chuyển, lạ i thậ t tình tứ . Lý Vă n Tú nghe tiếng chim mừ ng rỡ ,
xuố ng ngự a để cho con vậ t tự do ă n cỏ . Cô bé nằm ngử a mặ t lên trờ i,
đắ m mình theo tiếng chim hó t.
Con chim thiên linh hó t mộ t hồ i lạ i bay xa và i trượ ng. Lý Vă n Tú ở dướ i
đi lầ n theo, nghe thấy cả tiếng chim vỗ cá nh, nhìn thấ y cả thâ n hình
nho nhỏ mà u vàng nhạ t củ a nó , thấ y nó mổ dướ i đấ t kiếm ă n. Con chim
mổ mấ y nhá t lạ i bay tớ i mộ t đoạ n, lạ i cắ m cú i mổ thứ c ă n.
Con chim kiếm mồ i thậ t mả i mê, độ t nhiên nghe sạ ch mộ t tiếng, dướ i
cỏ nhảy lên mộ t vậ t gì đen xì, chụ p luô n con chim thiên linh lạ i. Lý Vă n
Tú thấ t thanh kêu lên, lẫ n trong tiếng kêu củ a nó có tiếng mộ t đứ a trẻ
khá c hò reo, từ trong đá m cỏ cao nhả y ra mộ t đứ a bé trai Cá p Tá t Khắ c,
đắ c ý kêu lên:
- Bắt đượ c rồ i, bắ t đượ c rồ i.
Y lấ y á o ngoà i bao con chim thiên linh lạ i, con chim kinh hoảng kêu
chiêm chiếp, nghe tiếng vang ra thậ t thả m thiết. Lý Vă n Tú vừ a kinh hãi
vừ a tứ c tố i, kêu lên:
- Ngươi là m gì thế?
Đứ a con trai đá p:
- Ta bắ t chim thiên linh, ngươi cũ ng bắ t nó à ?
Lý Văn Tú hỏ i lạ i:
- Bắt nó là m gì? Sao khô ng để cho nó vui vẻ hó t cho mình nghe?
Đứ a con trai đá p:
- Bắt về chơi.
Nó đưa tay vào trong chiếc á o khoá c, khi lô i ra trong tay đã có mộ t con
chim mà u và ng nhạ t nằ m gọ n trong đó . Con chim cố sứ c vù ng vẫ y
nhưng làm sao thoá t ra khỏ i tay thằ ng bé đượ c?
Lý Văn Tú nó i:
- Tha nó ra đi, ngươi khô ng thấ y nó tộ i nghiệp lắ m sao?
Thằ ng bé đá p:
- Tao rắ c gạ o thà nh mộ t đườ ng dà i dụ cho con chim theo và o. Ai bả o nó
tham ă n gạ o củ a tao? Ha ha.
Lý Vă n Tú ngơ ngẩ n, ở trên đờ i đâ y là lần đầ u nó hiểu thế nà o là “cạ m
bẫ y”. Ngườ i ta biết chim thích ă n thó c gạ o nên rắ c ra để dụ nó đi vào tử
lộ . Tuy nó cò n nhỏ có biết đâ u bao nhiêu nghìn nă m qua, con ngườ i đã
biết rằ ng “Chim tham ă n sa vào vò ng lướ i, Cá tham mồ i mắ c phả i lưỡ i
câ u”. Nó chỉ mang má ng biết rằ ng cơ mưu con ngườ i thậ t gớ m ghê,
hiểu rằ ng “dẫ n dụ ” là mộ t cá ch mà ngườ i ta khó mà thoá t ra đượ c. Dĩ
nhiên nó chỉ hiểu rấ t mù mờ , khô ng hiểu đượ c bên trong cò n nhữ ng ý
nghĩa gì.
Thằ ng bé nghịch con chim thiên linh khiến con vậ t bé bỏ ng kêu lên
nhữ ng tiếng thậ t thố ng khổ . Lý Vă n Tú nó i:
- Ngươi cho ta con chim đi, có đượ c khô ng?
Thằ ng bé hỏ i lạ i:
- Thế ngươi trả cho ta cá i gì?
Lý Vă n Tú thò tay và o tú i sờ thử , nó chẳ ng có gì hết, khô ng khỏ i bố i rố i,
nghĩ ra mộ t chuyện bèn nó i:
- Để ngà y mai ta may cho ngươi mộ t cá i tú i thậ t đẹp ngươi đeo, đượ c
khô ng?
Thằ ng nhỏ kia cườ i:
- Ta đâ u có ngu thế, ngà y mai ngươi trâ y ra khô ng đưa thì sao?
Lý Văn Tú mặ t đỏ lên nó i:
- Ta đã nó i là cho ngươi thể nà o cũ ng đưa, sao lạ i trâ y ra bao giờ .
Đứ a con trai lắ c đầ u:
- Ta khô ng tin.
Dướ i á nh tră ng, nó thấ y cổ tay Lý Vă n Tú đeo mộ t cá i vò ng ngọ c sá ng
lấ p lá nh, buộ t miệng hỏ i:
- Trừ khi ngươi cho ta cá i vò ng kia.
Cá i vò ng đó là mẹ nó cho nó , ngoà i cá i vò ng ra khô ng cò n mộ t kỷ niệm
nà o khá c củ a mẹ cả . Nó khô ng muố n cho nhưng thấ y con chim thậ t
đá ng thương, nên đà nh thá o chiếc vò ng đưa cho thằ ng bé nó i:
- Cho mà y đó .
Thằ ng nhỏ khô ng ngờ con bé bằ ng lò ng, cầ m chiếc vò ng, hỏ i lạ i:
- Ngươi khô ng đò i lạ i đấ y chứ ?
Lý Văn Tú đá p:
- Khô ng.
Đứ a con trai nó i:
- Đượ c.
Nó i xong đưa con chim thiên linh cho Lý Vă n Tú . Lý Vă n Tú hai tay ô m
con chim, lò ng bà n tay thấ y con vậ t thậ t mềm mạ i, cả tiếng trá i tim con
chim giậ t giậ t. Nó lấ y ba ngó n tay phả i vuố t ve nhè nhẹ lên bộ lô ng, rồ i
mở tay ra nó i:
- Chim ơi, chim bay đi chim. Lầ n sao thì cẩ n thậ n đừ ng để cho ngườ i ta
bắ t nữ a nhé.
Con thiên linh xò e đô i cá nh, bay vụ t vào trong đá m cỏ . Thằ ng bé thậ t lạ
lù ng, hỏ i:
- Sao ngươi lạ i thả con chim ra? Ngươi đã chẳ ng đổ i cá i vò ng ngọ c đấ y
ư?
Y nắ m chặ t chiếc vò ng, sợ Lý Vă n Tú đò i lạ i. Lý Vă n Tú đá p:
- Thả chim thiên linh bay đi cho nó hó t nghe chẳ ng sướ ng hơn sao?
Thằ ng bé nghiêng đầ u nhìn con bé mộ t hồ i hỏ i thêm:
- Ngươi là ai?
Lý Văn Tú đá p:
- Ta tên Lý Vă n Tú , cò n ngươi?
Thằ ng bé đá p:
- Ta tên Tô Phổ .
Nó i xong y nhả y lên há mồ m kêu lên mộ t tiếng thậ t lớ n. Tô Phổ lớ n hơn
con bé hai tuổ i, cao hơn nhiều, đứ ng nơi thả o nguyên trô ng cũ ng hiên
ngang lắ m. Lý Vă n Tú nó i:
- Ngươi khỏ e lắ m, có phả i khô ng?
Tô Phổ cự c kỳ hứ ng chí, con bé này nó i ra chính là điều y hã nh diện
hơn cả . Y rú t từ trong lưng ra mộ t thanh đoả n đao nó i:
- Thá ng trướ c ta dù ng con dao nà y đâ m chết mộ t con chó só i, cò n mộ t
con nữ a chỉ tí xíu nữ a là giết đượ c nó , nhưng tiếc thay để nó chạ y mấ t.
Lý Văn Tú cự c kỳ kinh ngạ c, hỏ i:
- Ngươi giỏ i thế ư?
Tô Phổ cà ng thêm đắ c ý nó i:
- Cò hai con chó só i nử a đêm và o bắ t cừ u nhà ta, cha ta đi vắ ng, ta liền
rú t dao ra đuổ i cho só i. Con só i lớ n thấ y á nh lử a chạ y mấ t, ta dù ng dao
chém chết mộ t con.
Lý Văn Tú hỏ i lạ i:
- Ngươi giết chết con nhỏ ư?
Tô Phổ khô ng hiểu ý, gậ t đầ u, lạ i thêm mộ t câ u:
- Con só i lớ n mà khô ng chạ y kịp, ta cũ ng sẽ đâ m nó chết luô n.
Y tuy nó i thế nhưng cũ ng biết mình khô ng dễ gì là m nổ i. Thế nhưng Lý
Văn Tú thì tin ngay nó i:
- Só i dữ đến cắ n cừ u, ngươi giết là phả i. Kỳ sau ngươi giết đượ c chó só i,
đến gọ i ta cho ta coi, có đượ c khô ng?
Tô Phổ mừ ng lắ m nó i:
- Đượ c chứ ! Để khi nà o ta giết đượ c chó só i, ta sẽ lộ t da tặ ng cho ngươi.
Lý Văn Tú nó i:
- Cá m ơn ngươi nhiều lắ m, ta sẽ là m cho gia gia mộ t chiếc nệm bằ ng da
chó só i. Cá i nệm củ a ô ng, ô ng cho ta rồ i.
Tô Phổ đá p:
- Khô ng đượ c! Ta cho ngươi thì để ngươi dù ng. Ngươi đem trả lạ i cá i
nệm ô ng ngươi cho ngươi.
Lý Văn Tú gậ t đầ u:
- Thế cũ ng đượ c.
Trong lò ng hai đứ a trẻ, nhữ ng việc trong tương lai tuy chưa xả y ra
nhưng cũ ng chẳ ng khá c gì đã có rồ i. Hai đứ a mớ i nó i tớ i việc giết chó
só i nhưng đã tưở ng như đã giết đượ c con á c lang rồ i.
Từ đó hai đứ a trẻ là m bạ n vớ i nhau. Đứ a con trai Cá p Tá t Khắ c tính
tình khoá ng đạ t, cù ng vớ i đứ a con gá i ngườ i Há n ô n nhu hiền hậ u thậ t
là hò a hà i. Mấ y hô m sau, Lý Vă n Tú may mộ t cá i bao nhỏ , để đầ y bỏ ng
rang đem cho Tô Phổ . Mó n quà đó quả thậ t thằ ng bé khô ng ngờ đến, y
đem con chim đổ i đượ c cá i vò ng đã thấ y đượ c lợ i biết bao nhiêu.
Ngườ i Cá p Tá t Khắ c tính tính chính trự c, thấ y vậ y có điều khô ng cô ng
bằ ng nên sau mộ t đêm khô ng ngủ , y rình ngoà i thả o nguyên bắ t đượ c
hai con chim thiên linh, sá ng hô m sau hí hử ng đem cho Lý Vă n Tú .
Hà nh vi khẳ ng khá i đó thậ t khô ng phả i, Lý Vă n Tú phả i nó i mã i thằ ng
nhỏ mớ i hiểu đượ c rằ ng cô bé chỉ muố n chim thiên linh tự do tự tạ i,
chứ khô ng muố n bắ t nó để chơi. Sau cù ng Tô Phổ hiểu ra nhưng vẫ n
thấ y dườ ng như cá i thiện tâ m củ a nàng có điều hơi ngố c nghếch, thậ t
là tứ c cườ i.
Ngà y lạ i ngà y trô i qua, hình bó ng cha mẹ hiện ra trong giấ c mơ củ a Lý
Văn Tú , mỗ i lú c mộ t thưa dầ n. Nướ c mắ t cũ ng khô ng cò n đầ m đìa trên
gố i như trướ c nữ a. Trên khuô n mặ t đã thêm nét tươi vui, khó e miệng
cũ ng hay véo von ca há t. Mỗ i khi cô gá i đi chă n cừ u cù ng Tô Phổ , trên
thả o nguyên hai đứ a thườ ng nghe thanh niên nam nữ hát nhữ ng bả n
tình ca đố i đá p vớ i nhau. Lý Văn Tú thấy nhữ ng bà i há t nà y ý tứ triền
miên thậ t dễ nghe, nghe mã i cũ ng nhậ p tâ m thuậ n miệng cũ ng hát
theo. Dĩ nhiên nó chưa hiểu nhữ ng bà i ca đó ra thế nà o, tạ i sao mộ t
ngườ i con trai lạ i mê say mộ t ngườ i con gá i? Là m sao mộ t ngườ i con
gá i lạ i đắ m đuố i xiêu lò ng vì mộ t ngườ i con trai? Là m sao tiếng châ n
ngườ i tình lạ i khiến cho trá i tim đậ p thình thịch? Là m sao mộ t tấ m
thâ n yểu điệu lạ i khiến ngườ i khá c khô ng ngủ đượ c? Nà ng cứ thấy
ngườ i khá c há t sao thì hát theo như vậ y, rồ i lạ i nghe ngườ i ta xì xầ m:
“Con bé đó há t hay quá , có khá c gì con chim thiên linh trên vù ng thả o
nguyên đâ u?”.
Đến mù a đô ng khí trờ i lạ nh lẽo, chim thiên linh bay về phương nam ấ m
á p nhưng trên đồ ng cỏ vù ng sa mạ c, tiếng há t củ a Lý Vă n Tú vẫn tiếp
tụ c vang lên:
Ớ i a ớ i nà y!
Hỡ i nà ng mụ c nữ yêu kiều,
Đến nay nà ng đã bao nhiêu tuổ i rồ i?
Nử a đêm lẻ bó ng xa xô i,
Sao em khô ng để cho tô i đi cù ng?
Hỡ i nà ng nà ng ơi!
Tiếng ca tớ i đâ y ngừ ng lạ i, ai ai nghe xong cũ ng phả i nhủ thầ m: “Nghe
tiếng há t véo von thế này, có ai khô ng muố n là m bạ n cù ng nà ng đâ u?”.
Mộ t lá t sau tiếng nà ng lạ i vang lên:
Ớ i a ớ i nà y!
Ai kia chớ có bẽ bà ng,
Ngườ i hay kẻ dở biết chà ng là ai?
Bao giờ rẫ y cỏ trồ ng hoa,
Lều tranh mộ t má i đô i ta chung tình.
Hỡ i chà ng chà ng ơi!
Ngườ i nà o nghe tiếng há t lò ng cũ ng đều nở hoa, dù cho trá i tim giá
lạ nh, hoang lương đến mấ y cũ ng khô ng khỏ i dậ y lên mộ t nỗ i ấ m á p:
“Nếu quả như mộ t đô i tình nhâ n yêu nhau ở chung mộ t má i nhà , biến
đồ ng cỏ thà nh vườ n hoa thì cò n ai giậ n ai cho nổ i?”. Ngườ i già thấ y
mình trẻ lạ i đến hai chụ c tuổ i, cò n ngườ i trẻ trong lò ng bừ ng lên mộ t
niềm vui nhưng ngườ i há t nhữ ng bả n tình ca kia là Lý Vă n Tú thì lạ i
chẳ ng hiểu gì.
Ngườ i nghe nàng há t nhiều hơn cả dĩ nhiên là Tô Phổ . Y cũ ng khô ng
hiểu hết ý tứ trong nhữ ng bả n tình ca đồ ng nộ i cho đến mộ t hô m trên
đồ ng tuyết hai đứ a gặ p mộ t con só i dữ .
Con chó só i đến thậ t bấ t ngờ . Lý Văn Tú và Tô Phổ hai đứ a đang ngồ i
cạ nh nhau trên mộ t cá i đồ i nhỏ , chă m chă m canh bầ y cừ u đang rả i rá c
trên thả o nguyên. Nếu như lú c bình thườ ng, Lý Vă n Tú đã kể truyện cổ
tích cho y nghe. Nhữ ng truyện đó có truyện thì mẹ nàng kể cho nghe,
có truyện thì Kế lã o kể cho nghe, cũ ng có truyện thì nàng tự đặ t ra.. Tô
Phổ thích nghe nhấ t là nhữ ng truyện vào sinh ra tử củ a ô ng già họ Kế,
cò n chá n nhấ t là nghe nhữ ng truyện trẻ con do Lý Vă n Tú bịa ra, nhưng
nhữ ng truyện hung hiểm kia đã kể đi kể lạ i mấy lầ n rồ i, chẳ ng cò n thấy
gì ly kỳ nữ a, nó chỉ đà nh lẳng lặ ng ngồ i nghe Lý Vă n Tú kể nhữ ng
chuyện đạ i loạ i như con thỏ trắ ng đi tìm mẹ đượ c con chó con giú p đỡ
ra sao. Ngay lú c đó , Lý Vă n Tú “A” lên mộ t tiếng, nhả y vọ t về sau, mộ t
con chó só i to lớ n mà u xá m đang xô ng tớ i nhe ră ng ngoạ m và o cổ nó .
Con chó só i từ phía sau lẳ ng lặ ng tớ i tấ n cô ng, hai đứ a trẻ khô ng đứ a
nà o phá t giá c kịp. Lý Vă n Tú đã đượ c mẹ dạ y cho chú t ít võ cô ng nên tự
nhiên né đầ u qua, trá nh đượ c hà m ră ng con chó só i cắ n vào cổ . Tô Phổ
thấ y con chó só i đó to lớ n, sợ đến châ n nhũ n ra, nhưng lậ p tứ c nghĩ
ngay: “Thể nà o mình cũ ng phả i cứ u nó ”. Y rú t ngay con dao đeo nơi
lưng, xô ng tớ i đâ m mộ t nhá t và o lưng con dã thú .
Con só i xá m đó thậ t là cứ ng cá p, con dao đâ m vào lưng nó chỉ là m nó bị
thương bên ngoà i da. Thế nhưng con chó só i cũ ng thấ y đượ c nguy cơ,
bỏ Lý Vă n Tú , há chiếc mồ m đỏ như má u, bấ t thầ n nhả y lên, hai châ n
chồ m và o vai Tô Phổ , rồ i ngoạ m và o mặ t thằ ng bé.
Tô Phổ kinh hãi, ngã ngử a về phía sau. Con chó só i nhanh như điện, hai
châ n liền nhào và o đè nó xuố ng, hà m ră ng trắ ng nhở n tá p luô n và o
mặ t. Lý Vă n Tú cự c kỳ hoả ng sợ nhưng cố thu hết dũ ng khí, nắm đuô i
con vậ t kéo ra. Con só i xá m bị nà ng giậ t ngượ c phả i chù n lạ i mộ t bướ c
nhưng nó đó i đã lâ u, hai châ n sau liền ghì xuố ng đấ t, khiến Lý Văn Tú
khô ng sao kéo thêm đượ c nữ a, rồ i nó lạ i há mồ m ngoạ m tớ i.
Tô Phổ kêu lên mộ t tiếng thấ t thanh, con só i dữ đã cắ n trú ng vai nó . Lý
Văn Tú sợ hãi đến muố n bậ t khó c, đem hết sứ c bình sinh kéo mạ nh.
Con vậ t bị đau rú lên, nhữ ng chiếc ră ng nhọ n đang ngoạ m và o vai Tô
Phổ lậ p tứ c nhả ra. Tô Phổ mơ mơ hồ hồ đâ m mạ nh mộ t dao, may sao
trú ng ngay chỗ da thịt mềm nơi bụ ng con só i, sâ u lú t tậ n cá n. Y đang
định rú t dao đâ m thêm, con sà i lang đã nhả y vọ t lên, lă n lộ n mấ y cá i
trên mặ t tuyết, chổ ng châ n lên trờ i nằ m chết.
Con só i dã y dụ a khiến cho Lý Vă n Tú cũ ng lộ n tù ng phèo vì nó vẫ n nắ m
đuô i con vậ t khô ng chịu bỏ ra. Tô Phổ gượ ng đứ ng lên, thấy con dã thú
to lớ n kia nằm chết trên mặ t tuyết, khô ng khỏ i lặ ng ngườ i, mộ t lá t sau
mớ i mừ ng rỡ kêu lên:
- Ta giết đượ c con chó só i rồ i, ta giết đượ c con chó só i rồ i.
Y cự c kỳ đắ c ý, tuy đầ u vai má u vẫ n chảy rò ng rò ng nhưng ngay lú c đó
chưa thấ y đau. Lý Văn Tú thấy chiếc á o lô ng cừ u củ a y mộ t bên ướ t
đẫ m máu, vộ i và ng cở i ra, lấy trong tú i ra chiếc khă n tay, rịt và o vết
thương đang má u tuô n xố i xả , hỏ i:
- Có đau lắ m khô ng?
Tô Phổ vẫ n cò n tính trẻ con, đau muố n mở mồ m khó c đượ c nhưng lú c
nà y cả m thấ y mình anh hù ng quá , bặ m mô i lắ c đầ u:
- Ta khô ng sợ đau.
Ngay khi đó từ phía sau có tiếng ngườ i hỏ i:
- A Phổ , ngươi đang là m gì thế?
Hai đứ a trẻ quay đầ u lạ i thấy mộ t ngườ i đà n ô ng mặ t đầ y râ u ria đang
ngồ i trên mình ngự a. Tô Phổ kêu lên:
- Cha, cha xem nà y, con giết đượ c mộ t con só i lớ n.
Ngườ i đà n ô ng mừ ng lắm, xoay mình nhảy xuố ng thấ y con mình mặ t
đầ y nhữ ng máu, lạ i đưa mắ t nhìn sang Lý Vă n Tú , hỏ i Tô Phổ :
- Ngươi bị chó só i cắ n ư?
Tô Phổ đá p:
- Con đang ngồ i đâ y nghe A Tú kể truyện cổ , bỗ ng con chó só i này tớ i
cắ n nó ...
Độ t nhiên ngườ i đà n ô ng kia mặ t bỗ ng sầ m xuố ng, nhìn Lý Vă n Tú
khinh khỉnh hỏ i:
- Có phả i ngươi là đứ a con gá i ngườ i Há n bị Chú a phạ t đó khô ng?
Lú c nà y Lý Vă n Tú cũ ng đã nhậ n ra y, chính là gã Tô Lỗ Khắ c đá nó mộ t
cá i khi trướ c. Con bé nhớ tớ i lờ i củ a Kế lã o từ ng nó i: “Vợ y, con trai lớ n
củ a y trong mộ t đêm bị cườ ng đạ o ngườ i Há n giết hạ i, cho nên y thù
ghét ngườ i Há n đấ y thô i”.
Lý Vă n Tú gậ t đầ u, đang định nó i: “Cha tô i, mẹ tô i cũ ng bị bọ n giặ c kia
giết đó ”. Nà ng chưa kịp nó i, nghe mộ t tiếng vú t, má Tô Phổ bị cha dù ng
roi vụ t mộ t cá i, hiện lên mộ t lằ n dà u, sưng tấy lên ngay. Tô Lỗ Khắ c
quá t lớ n:
- Ta bả o ngươi truyền đờ i nà y kiếp khá c, lú c nà o cũ ng phả i thù ghét
ngườ i Há n, ngươi quên lờ i ta đi chơi vớ i con bé ngườ i Há n, lạ i cò n xả
mệnh đổ má u vì nó nữ a.
Vụ t mộ t tiếng nữ a, y lạ i quấ t thêm mộ t roi lên đầ u con. Tô Phổ khô ng
trá nh né chỉ đứ ng ngơ ngơ ngẩ n ngẩ n nhìn Lý Vă n Tú , hỏ i lạ i:
- Nó là ngườ i Há n bị Chú a phạ t đấ y ư?
Tô Lỗ Khắ c rố ng lên:
- Khô ng lẽ khô ng phả i sao?
Y giơ roi quay lạ i vụ t mộ t cá i ngay mặ t Lý Vă n Tú . Lý Vă n Tú lù i lạ i hai
bướ c, giơ tay ô m mặ t. Tô Phổ vố n đã bị chó só i cắ n bị thương khá nặ ng,
lạ i bị đá nh thêm hai roi khô ng cò n chịu nổ i nữ a, lả o đả o rồ i ngã lă n ra.
Tô Lỗ Khắ c thấ y nó hai mắ t nhắ m nghiền, nằm ngấ t đi, kinh hãi quá vộ i
vàng nhả y xuố ng ngự a, ô m con lên, rồ i nhả y vọ t lên rơi xuố ng đú ng
ngay lưng ngự a, vung cá i thò ng lọ ng ra buộ c ngay vào cổ con chó só i
chết, hai châ n thú c mộ t cá i, giụ c ngự a chạ y đi. Con chó só i bị kéo theo
sau ngự a thà nh mộ t vệt dà i trên mặ t tuyết, giữ a hai hà ng vết châ n, cò n
thêm mộ t giò ng má u đỏ chả y dà i. Tô Lỗ Khắ c chạ y đượ c mươi trượ ng,
quay lạ i hầ m hầ m nhìn Lý Văn Tú , đô i mắ t đầ y oá n thù dườ ng như
muố n nó i: “Kỳ sau mà mà y cò n gặ p ta thì ta sẽ cho mà y biết tay”.
Lý Vă n Tú khô ng sợ đô i mắt kia nhưng sao trong lò ng trố ng trả i, biết
rằ ng từ nay về sau Tô Phổ khô ng cò n có thể làm bạ n vớ i nó , cũ ng chẳ ng
cò n bao giờ nghe nó há t, nghe nó kể truyện nữ a. Con bé thấ y gió bấ c
cà ng thêm lạ nh khô ng chịu nổ i, vết roi trên mặ t giậ t giậ t liên hồ i, mỗ i
lú c mộ t thêm đau rá t.
Con bé lặ ng lẽ lù a cừ u quay về. Kế lão thấy quầ n á o đứ a nhỏ đầ y nhữ ng
má u, trên mặ t lạ i sưng vù vết roi, khô ng khỏ i kinh sợ , hỏ i chuyện đầ u
đuô i. Lý Văn Tú chỉ thả n nhiên trả lờ i:
- Tạ i chá u vô ý bị ngã .
Kế lã o dĩ nhiên khô ng tin, gặ ng hỏ i thêm, nhưng Lý Vă n Tú chỉ mộ t
mự c trả lờ i như thế. Mã i về sau con bé mớ i khó c ò a lên, nhưng mộ t câ u
cũ ng khô ng nó i.
Buổ i tố i hô m đó , Lý Văn Tú lên cơn số t, khuô n mặ t trá i xoan đỏ bừ ng,
nó i mê sả ng lung tung, nào là "con só i xá m" rồ i kêu lên:" Tô Phổ , Tô
Phổ , mau cứ u ta", lú c thì "ngườ i Há n bị Chú a phạ t". Kế lã o cũ ng đoá n ra
đượ c và i phầ n, trong bụ ng thậ t là lo lắ ng. Cũ ng may đến sá ng thì cơn
số t lui dầ n, Lý Vă n Tú nằ m ngủ thiếp đi.
Cơn bệnh đó kéo dà i đến hơn mộ t thá ng, đến lú c nó dậ y đượ c thì mù a
đô ng đã qua, trên dã y Thiên Sơn tuyết đã bắ t đầ u tan, từ ng giò ng từ ng
giò ng nướ c chả y xuố ng thà nh nhữ ng con suố i nhỏ trà n xuố ng đồ ng cỏ .
Trên cá nh đồ ng đã xuấ t hiện nhữ ng mầ m cỏ li ti. Sá ng hô m đó , Lý Vă n
Tú dậ y sớ m, mở cử a bướ c ra định lù a bầ y cừ u ra chă n trên đồ ng cỏ ,
thấ y ngay trướ c cử a để mộ t bộ da só i thậ t lớ n, đã cắ t thà nh mộ t chiếc
mền. Lý Vă n Tú giậ t mình sử ng số t, nhìn lạ i mà u da, chính là da con só i
xá m cắ n nó hô m trướ c trên bã i tuyết. Cô gá i lậ t bộ da lên xem, quả
nhiên dướ i da bụ ng có vết dao đâ m. Tim cô gá i đậ p thình thình, biết
rằ ng Tô Phổ khô ng quên nó , cũ ng khô ng quên lờ i đã hứ a khi xưa, nử a
đêm đem bộ da só i để ngay trướ c ngạ ch cử a. Con bé đem bộ da só i và o
phò ng, khô ng nó i gì cho Kế lão hay cả , lạ i lù a bầ y cừ u ra, đến nơi vẫ n
thườ ng ngồ i vớ i Tô Phổ chờ bạ n.
Thế nhưng nó đợ i đến chiều tố i, vẫ n khô ng thấ y Tô Phổ ra. Cô bé cũ ng
nhậ n ra bầy cừ u củ a nhà Tô Phổ , hô m nay do mộ t thanh niên mườ i
bả y, mườ i tá m đi chă n. Lý Vă n Tú tự hỏ i: “Hay là vết thương củ a Tô
Phổ chưa là nh? Thế nhưng sao y lạ i đem đượ c bộ da só i đến nhà
mình?”. Nó định đi tớ i khu lều da thă m y, nhưng lạ i sợ chiếc roi củ a Tô
Lỗ Khắ c.
Nử a đêm hô m đó , con bé thu hết dũ ng khí, đi đến đằ ng sau că n lều củ a
Tô Phổ . Nó cũ ng khô ng hiểu tạ i sao nó lạ i là m thế, hay là chỉ để nó i mộ t
câ u: “Cá m ơn ngươi đã cho ta bộ da só i” chă ng? Hay là để xem thằ ng
bạ n thương thế đã khỏ i chưa? Chính nó cũ ng khô ng nó i lên đượ c. Con
bé nép và o sau că n lều. Đà n chó chă n cừ u nhà Tô Phổ nhậ n ra nó , chỉ
chạ y đến đá nh hơi rồ i bỏ đi, khô ng sủ a tiếng nà o. Trong lều vẫ n cò n
á nh đèn mỡ bò , và tiếng ồ m ồ m quá t thá o củ a Tô Lỗ Khắ c vọ ng ra.
- Bộ da só i ngươi lấ y cho đứ a nào rồ i? Mà y giỏ i thậ t, mớ i tí tuổ i đầ u đã
biết đem cho đứ a con gá i mình yêu thương mó n quà să n đầ u đờ i.
Mỗ i lầ n y gầ m thét, tim Lý Vă n Tú lạ i nhó i lên. Nó đã từ ng nghe Tô Phổ
nó i chuyện xưa có nó i về tậ p tụ c củ a ngườ i Cá p Tá t Khắ c, thanh niên
nà o cũ ng bả o trọ ng mó n mình să n đượ c lầ n đầ u tiên, để đem đi tặ ng
cho ngườ i con gá i nào mình thương yêu biểu thị tình ý. Bâ y giờ nó
nghe Tô Lỗ Khắ c tra hỏ i con trai, khuô n mặ t nhỏ nhắ n củ a nó đỏ bừ ng
lên, trong lò ng khô ng khỏ i đô i chú t tự hà o. Hai đứ a tuổ i cò n nhỏ , khô ng
hiểu tình á i châ n chính như thế nà o, thế nhưng đều ngầ m hiểu là cả hai
đứ a đều đã đượ c hưở ng niềm vui và nỗ i đau củ a mố i tình đầ u.
- Có phả i mà y định đem đi tặ ng cho cá i con tiện chủ ng ngườ i Há n bị
Chú a phạ t tên là Lý quá i gì ấ y phả i khô ng? Giỏ i lắ m, mày khô ng nó i, để
xem mà y có cứ ng đầ u bằ ng cá i roi củ a bố mày khô ng?
Chỉ nghe vú t vú t vú t liên hồ i, tiếng roi quấ t lên da thịt ngườ i vọ ng ra.
Tô Lỗ Khắ c là hạ ng ngườ i Cá p Tá t Khắ c trướ c nay tin rằ ng “yêu cho roi
cho vọ t, con trẻ cầ n chịu đò n cho quen” dạ y con khô ng cầ n biện phá p
ô n hò a. Ô ng nộ i y dù ng roi dạ y bố y, bố y dù ng roi dạ y y và nay y cũ ng
roi vọ t con y, yêu thương con nhưng khô ng thể để chú ng lờ n. Đà n ô ng
con trai vớ i nhau, ngườ i thâ n thì cú đấ m, ngọ n roi cò n kẻ địch thì đoả n
đao, trườ ng kiếm. Thế nhưng vớ i Lý Vă n Tú , cha mẹ y khô ng bao giờ
nó i nặ ng mộ t câ u, chỉ cầ n trên mặ t thiếu mộ t nụ cườ i, thiếu mộ t câ u vỗ
về cũ ng đã là trá ch phạ t rồ i. Bâ y giờ mỗ i roi cũ ng chẳ ng khá c gì mộ t lầ n
đá nh vào ngườ i nó : "Cha củ a Tô Phổ chắ c là că m hậ n mình lắ m nên
mớ i hung á c đá nh con như thế, khô ng biết có đá nh chết y khô ng?".
- Giỏ i, mà y khô ng trả lờ i. Mà y có trả lờ i hay khô ng? Tao đoá n mà y định
đem cho con bé ngườ i Há n chứ gì?
Tiếng roi vẫ n liên tiếp đá nh, Tô Phổ lú c đầ u nghiến ră ng cố chịu đau,
sau cù ng khó c ò a lên nó i:
- Cha ơi, đừ ng đá nh con, đừ ng đá nh con nữ a, con đau lắm, con đau lắ m.
Tô Lỗ Khắ c nó i:
- À bâ y giờ mà y chịu nó i rồ i. Có phả i mày đem bộ da só i cho con bé
ngườ i Há n rồ i phả i khô ng? Mẹ mày chết vì tay bọ n cướ p ngườ i Há n,
anh mày bị ngườ i Há n giết, mà y có biết khô ng? Mọ i ngườ i gọ i ta là Cá p
Tá t Khắ c đệ nhấ t dũ ng sĩ, vậ y mà vợ ta, con ta đều bị ngườ i Há n giết,
mày có biết khô ng? Sao hô m đó ta khô ng có ở nhà ? Sao ta khô ng tìm
đượ c bọ n ă n cướ p, để ta bá o thù cho mẹ mà y anh mà y?
Ngọ n roi củ a Tô Lỗ Khắ c lú c này khô ng cò n để dạ y con nữ a mà là để
phá t tiết cơn cuồ ng nộ . Mỗ i lằ n roi y đá nh ra chẳ ng khá c nà o đá nh vào
kẻ địch – Sao bọ n ă n cướ p chó má kia khô ng đến mặ t đố i mặ t đá nh vớ i
ta mộ t trậ n mấ t cò n? Ngươi có nó i khô ng? Khô ng lẽ ta là đệ nhấ t dũ ng
sĩ củ a Cá p Tá t Khắ c mà đá nh khô ng lạ i mấ y tên giặ c cỏ hay sao?...
Con y bị bọ n Hoắ c Nguyên Long, Trầ n Đạ t Hả i giết chết, là đứ a con trai
lớ n y thương yêu nhấ t, ngườ i vợ bị chú ng hố i nhụ c mà chết là ngườ i
bạ n đờ i từ bé đến lớ n số ng vớ i nhau. Cò n y hai mươi nă m qua, ai ai
cũ ng bả o y là dũ ng sĩ số mộ t củ a ngườ i Cá p Tá t Khắ c, dù đẩ y câ y, đấ u
quyền, đấ u lự c, cưỡ i ngự a mọ i thứ y chưa hề thua ai.
Lý Vă n Tú thấ y Tô Phổ bị cha đá nh thậ t là tộ i nghiệp, mà tiếng thét că m
hờ n nghẹn ngà o củ a Tô Lỗ Khắ c cũ ng thậ t là thả m thiết: “Y đá nh con
hung á c thế, từ nay chắ c khô ng cò n yêu thương gì Tô Phổ nữ a. Y khô ng
cò n đứ a con, mà Tô Phổ cũ ng chẳ ng cò n ngườ i cha. Cũ ng chỉ tạ i ta
chẳ ng ra gì, hẳ n là ta đú ng là con bé ngườ i Há n bị Chú a phạ t kia chẳ ng
ra gì”. Đến lú c nà y nó thấy chính mình cũ ng thậ t đá ng thương là m sao.
Con bé khô ng cò n dá m nghe thêm tiếng khó c củ a Tô Phổ , chạ y về đến
nhà Kế lã o, từ dướ i tấ m nệm lô i bộ da só i ra nhìn thậ t lâ u, thậ t lâ u. Nhà
nó và că n lều củ a Tô Phổ cá ch nhau đến hơn hai dặ m, nhưng sao
dườ ng như vẫ n nghe vă ng vẳ ng tiếng khó c củ a thằ ng bạ n lẫ n tiếng roi
củ a Tô Lỗ Khắ c. Tuy nó rấ t thích bộ da só i nhưng bâ y giờ nó khô ng cò n
muố n nữ a. “Nếu như ta giữ tấ m da só i này, Tô Phổ chắ c bị cha đá nh
đến chết mấ t. Chỉ có con gá i Cá p Tá t Khắ c hay con gá i Y Tư Lan[3] mớ i
đượ c giữ tấm da nà y thô i. Con gá i Cá p Tá t Khắ c có biết bao nhiêu
ngườ i, cô nà o là cô đẹp nhấ t? Ta thích tấ m da nà y lắ m, là con chó só i Tô
Phổ giết đượ c, chỉ vì cứ u ta mà y liều mạ ng giết đượ c sà i lang. Tô Phổ
tặ ng cho ta, có điều... có điều cha y đá nh y chết mấ t...”.
oOo
Sá ng sớ m hô m sau, Tô Lỗ Khắ c đô i mắ t đỏ ngầ u bướ c ra khỏ i lều, bỗ ng
nghe Xa Nhĩ Khố hát mộ t bà i sơn ca xí xa xí xố . Y nghiêng đầ u nhìn Tô
Lỗ Khắ c, khuô n mặ t gã đầ y vẻ lạ kỳ, cườ i mủ m mỉm, á nh mắ t toá t ra
mộ t vẻ thâ n thiện. Xa Nhĩ Khố là mộ t dũ ng sĩ nổ i danh củ a dâ n Cá p Tá t
Khắ c, hà ng nghìn dặ m chung quanh cò n nghe đến tà i huấ n phụ c ngự a
hoang củ a y. Y chạ y rấ t nhanh, có ngườ i nó i rằ ng nộ i trong mộ t dặ m,
dù ngự a tố t cá ch nào cũ ng khô ng đuổ i kịp đượ c y, nếu hơn mộ t dặ m thì
tuy ngự a có thắ ng cũ ng chỉ hơn y mộ t cá i mõ m thô i. Mỗ i khi nhữ ng
mụ c tử đố t lử a ngồ i tá n gẫ u vớ i nhau, nhiều ngườ i bả o rằ ng nếu như
Xa Nhĩ Khố có cá i mũ i cao hơn mộ t chú t thì y đã thắ ng rồ i.
Tô Lỗ Khắ c và Xa Nhĩ Khố xưa nay vố n chẳ ng mấ y ưa nhau. Tên tuổ i
củ a Tô Lỗ Khắ c quá lớ n, đá nh đao, đá nh quyền hai mô n đều khô ng ai
địch nổ i, Xa Nhĩ Khố trong lò ng vẫ n ngầ m ghen ghét. Y nhỏ hơn Tô Lỗ
Khắ c sá u tuổ i, có lầ n hai ngườ i đá nh đao, Xa Nhĩ Khố thua, vai bị cắ t
mộ t đườ ng dà i. Y nó i:
- Hô m nay ta thua, nhưng nă m nă m nữ a, mườ i nă m nữ a, mình đá nh lạ i
xem nà o.
Tô Lỗ Khắ c đá p:
- Để hai chụ c nă m nữ a mình tỉ thí lầ n nữ a, lú c ấy ta khô ng có nhẹ tay
như thế nà y đâ u.
Hô m nay, Xa Nhĩ Khố vẻ mặ t tươi cườ i, khô ng có gì ra chiều thù nghịch
cả , Tô Lỗ Khắ c vẫ n cò n chưa hết cơn giậ n, hầ m hầ m nhìn y. Xa Nhĩ Khố
cườ i nó i:
- Lã o Tô , con trai ngươi quả có mắ t tinh đờ i.
Tô Lỗ Khắ c hỏ i lạ i:
- Ngươi nó i Tô Phổ chă ng?
Y giơ tay nắm chuô i dao, mắ t ló e lên mộ t vẻ hung bạ o, nghĩ thầ m:
“Ngươi chế riễu con ta đem tấm da só i tặ ng cho con bé ngườ i Há n chứ
gì?”. Xa Nhĩ Khố toan trả lờ i: “Nếu chẳ ng phả i Tô Phổ thì ngươi cò n đứ a
nà o khá c nữ a sao?”. Nhưng câ u đó khô ng ra khỏ i miệng, y chỉ mỉm cườ i
nó i:
- Dĩ nhiên là Tô Phổ . Thằ ng nhỏ đó mặ t mũ i dễ coi, lạ i nhanh nhẹn khéo
léo, ta chịu nó lắ m.
Là m cha có ai khô ng thích ngườ i khá c khen con mình, nhưng lú c này
Tô Lỗ Khắ c chỉ mỉa mai:
- Ngươi sà nh đờ i lắm nhỉ? Tiếc thay ngươi lạ i khô ng có con trai.
Xa Nhĩ Khố khô ng nổ i nó ng, chỉ cườ i:
- Con gá i ta A Mạ n cũ ng đượ c lắm, nếu khô ng sao con trai ngươi lạ i
thích nó ?
Tô Lỗ Khắ c “Ồ ” lên mộ t tiếng, nó i:
- Ngươi đừ ng có vơ và o, ai bả o con ta thích con A Mạ n?
Xa Nhĩ Khố nắ m tay Tô Lỗ Khắ c, cườ i:
- Ngươi đi theo ta, ta cho ngươi xem cá i nà y.
Tô Lỗ Khắ c trong bụ ng ngạ c nhiên, liền cù ng đi. Xa Nhĩ Khố hỏ i:
- Con trai ngươi hô m trướ c giết đượ c mộ t con chó só i xá m lớ n. Cò n nhỏ
như thế, quả thự c là giỏ i, mai này lớ n lên, chắ c cũ ng chẳ ng kém gì cha
nó đâ u? Cha anh hù ng, con hảo há n.
Tô Lỗ Khắ c khô ng trả lờ i, cho rằ ng y đang định cho mình và o trò ng nên
thổ i mình lên, nghĩ thầ m: “Mình phả i thậ t cẩ n thậ n mớ i đượ c”.
Hai ngườ i đi đến ba dặ m trên thảo nguyên thì đến đượ c lều củ a Xa Nhĩ
Khố . Tô Lỗ Khắ c từ xa đã thấ y mộ t tấ m da só i treo ở bên ngoà i că n lều.
Y đi lạ i gầ n hơn, ồ , chẳ ng phả i là da con só i xá m Tô Phổ giết đượ c thì là
gì? Đâ y là con dã thú đầ u đờ i củ a thằ ng con mình, y thoạ t nhìn là nhậ n
ra ngay. Y trong bụ ng hoang mang, nhưng lạ i vừ a sung sướ ng, vừ a
bà ng hoà ng: “Ta trá ch A Phổ sai rồ i, tố i hô m qua ta đá nh nó mộ t trậ n
thậ t đau, thì ra nó đem tấ m da só i tặ ng cho A Mạ n chứ khô ng phả i đem
cho con bé ngườ i Há n. Thậ t đá ng chết, sao nó lạ i khô ng nó i ra? Trẻ con
hay thẹn nên khô ng dá m nó i đấ y mà . Nếu như mẹ nó cò n số ng, mẹ nó
đã can ta ra rồ i. Hừ , con có chuyện gì thể nào chả nó i vớ i mẹ...”
Xa Nhĩ Khố giơ bà n tay to lớ n vỗ lên vai y mộ t cá i, nó i:
- Uố ng và i bá t rượ u nhé.
Trong lều củ a Xa Nhĩ Khố vun vén thậ t là sạ ch sẽ, chung quanh treo
đầ y nhữ ng tấ m thả m bằ ng lô ng cừ u dệt cả nh vậ t, hoa cỏ . Mộ t cô gá i
thâ n hình yểu điệu mảnh mai bưng rượ u lên. Xa Nhĩ Khố mỉm cườ i nó i:
- A Mạ n, đâ y là cha củ a Tô Phổ . Ngươi có sợ ô ng ấ y khô ng? Ô ng râ u
xồ m nà y dữ tợ n lắ m đó .
A Mạ n thẹn thù ng mặ t đỏ bừ ng trô ng cà ng xinh xắ n, đô i mắ t ló e lên
mộ t vẻ vui tươi, dườ ng như định nó i: “Con khô ng sợ ”. Tô Lỗ Khắ c cườ i
ha hả nó i:
- Lã o Xa, ta có nghe ngườ i ta nó i là ngươi có cô con gá i là đó a hoa hộ i
tẩ u lộ củ a thả o nguyên. Đú ng thậ t, mộ t đó a hoa hộ i tẩ u lộ , ngườ i ta nó i
quả là hay.
Hai ngườ i đà n ô ng mườ i nă m nay gầ m ghè nhau, bỗ ng dưng trở thà nh
thâ n thiết. Anh mờ i tô i mộ t bá t, tô i mờ i lạ i mộ t bá t. Tô Lỗ Khắ c uố ng
đến say mèm, nằ m gụ c trên yên ngự a về nhà .
Qua mộ t ngà y, Xa Nhĩ Khố đem đến hai tấm thả m lô ng cừ u mớ i dệt. Y
nó i:
- Đây là do A Mạ n dệt đó , mộ t tấ m tặ ng cho ô ng già , mộ t tấ m tặ ng cho
con trai.
Mộ t tấ m thả m thêu mộ t đạ i hán, tay cầ m trườ ng đao, chém mộ t con
bá o, ở xa xa mộ t con khá c cú p đuô i bỏ chạ y. Cò n mộ t tấm thêu hình
mộ t cậ u trai, đâ m chết mộ t con chó só i xá m lớ n. Hai ngườ i mộ t lớ n mộ t
nhỏ , cả hai đều uy phong lẫ m lẫ m, trô ng thậ t hà o hù ng. Tô Lỗ Khắ c vừ a
xem đã thậ t vui, tấ m tắ c luô n mồ m:
- Dệt khéo quá , dệt khéo quá !
Thì ra đấ t Hồ i Cương rấ t hiếm khi có bá o, mộ t nă m nọ khô ng biết từ
đâ u lạ c đến mộ t đô i tà n hạ i gia sú c. Tô Lỗ Khắ c đuổ i theo chú ng và o tậ n
trong nú i, chém chết mộ t con bá o lớ n, cò n mộ t con bị thương chạ y mất.
Bây giờ y trô ng thấ y A Mạ n thêu trên tấ m thả m sự kiện anh hù ng nhấ t
đờ i y, y là m gì mà khô ng cao hứ ng.
Kỳ đó hai ngườ i lạ i uố ng mộ t bữ a thỏ a thuê, ngườ i nằ m mọ p trên lưng
ngự a quay về lầ n nà y là Xa Nhĩ Khố . Tô Lỗ Khắ c sai con trai đưa y về
tậ n nhà . Trong lều củ a Xa Nhĩ Khố , Tô Phổ thấ y tấ m da só i củ a mình. Y
chưa hiểu vì sao tấ m da đó lạ i ở đâ y thì A Mạ n đã thẹn thù ng đến cá m
ơn y. Tô Phổ ậ m ừ và i câ u, khô ng biết nó i sao cho phả i, cũ ng khô ng tiện
truy vấ n tạ i sao tấ m da só i lạ i vào tay A Mạ n. Ngà y hô m sau, sá ng sớ m
y đã lên cá i gò nơi giết đượ c con chó só i, mong gặ p đượ c Lý Văn Tú để
hỏ i cho ra. Thế nhưng hô m đó Lý Văn Tú khô ng tớ i. Y đợ i hai ngà y liền
đều chẳ ng đượ c gì. Đến ngà y thứ ba, y thu hết can đả m đến nhà Kế lão.
Lý Văn Tú ra mở cử a, vừ a gặ p y đã nó i:
- Từ rà y trở đi, ta khô ng muố n gặ p ngươi nữ a.
Rầ m mộ t tiếng, nà ng đã đó ng sậ p cử a, cà i chặ t then lạ i. Tô Phổ đứ ng
ngơ ngẩ n mộ t hồ i, lủ i thủ i quay về, trong lò ng cả m thấ y hết sứ c hoang
mang: “Ô i, con gá i ngườ i Há n thậ t lạ lù ng, chẳ ng hiểu sao cả ?”. Lẽ dĩ
nhiên là m sao y biết đượ c là Lý Văn Tú gụ c đầ u sau cá nh cử a khó c nứ c
nở . Con bé khó c mộ t hồ i thậ t lâ u. Cô gá i vẫ n muố n đượ c cù ng Tô Phổ
chơi đù a, kể truyện cổ cho nhau nghe nhưng cũ ng biết rằ ng nếu như
cha Tô Phổ biết đượ c, y sẽ lạ i bị mộ t trậ n đò n thậ t đau, có khi cha y
đá nh y chết khô ng chừ ng.
oOo
Ngà y lạ i ngà y qua đi, gió củ a thả o nguyên, nướ c bă ng tuyết Thiên Sơn
thổ i ba đứ a trẻ cao vọ t lên biến chú ng thà nh ngườ i lớ n. Bô ng hoa hộ i
tẩ u lộ cà ng thêm lộ ng lẫ y, cò n đứ a trẻ giết chó só i hô m nà o nay đã
thà nh mộ t thanh niên anh tuấ n. Cò n con chim thiên linh củ a đồ ng cỏ ư,
tiếng há t củ a nàng cà ng thêm dìu dặ t ngọ t ngà o. Có điều bâ y giờ nàng ít
há t hơn trướ c, chỉ nhữ ng đêm khuya khô ng có ai, ngồ i mộ t mình trên
chiếc gò nhỏ nơi Tô Phổ giết con chó só i nă m nà o nà ng mớ i cấ t tiếng
lên. Nà ng chẳ ng bao giờ quên đượ c ngườ i bạ n năm xưa, vẫ n thườ ng
thấ y chà ng cù ng A Mạ n hai ngườ i cù ng cưỡ i ngự a đi chơi, có khi cò n
nghe hai ngườ i đố i đá p, há t chung vớ i nhau nhữ ng khú c tình ca ý tứ
triền miên.
Ý nghĩ củ a nhữ ng bà i há t đó bâ y giờ Lý Vă n Tú đã hiểu cả rồ i, bâ y giờ
lạ i hiềm hiểu quá nhiều là khá c. Nếu nà ng cứ chưa hiểu như xưa có lẽ
cũ ng bớ t đau lò ng, cũ ng bớ t đi nhữ ng đêm dà i trằ n trọ c. Thế nhưng
nhữ ng gì trướ c kia chưa biết, mộ t khi biết rồ i, khô ng bao giờ cò n thể
quay trở lạ i nhữ ng ngà y thơ ngâ y cũ .
Mộ t buổ i chiều mù a xuâ n, Lý Vă n Tú cưỡ i con ngự a trắ ng, mộ t mình
lên ngọ n nú i nhỏ nơi con só i bị giết. Mà u và ng nhuộ m trên con ngự a
nay thô i hết, nay đã trở lạ i mộ t mà u trắ ng xó a chẳ ng khá c gì tuyết trên
đỉnh Thiên Sơn. Nà ng đứ ng trên gò cao, đă m đă m nhìn về hướ ng
nhữ ng tú p lều củ a ngườ i Cá p Tá t Khắ c, nơi họ đang đố t mộ t đố ng lử a
lớ n, tiếng â m nhạ c và tiếng huyên náo lú c cao, lú c trầ m vọ ng đến. Thì
ra hô m nay là mộ t ngà y lễ củ a ngườ i Cá p Tá t Khắ c, thanh niên nam nữ
vây quanh đố ng lử a, mú a há t xướ ng ca, thậ t là vui vẻ.
Lý Vă n Tú nghĩ thầ m: “Chà ng và cô ta hô m nay hẳ n là vui lắ m, thậ t là
ná o nhiệt, thậ t là hoan hỉ”. Trong lò ng nà ng chữ “chà ng” khô ng có
ngườ i thứ hai, dĩ nhiên là Tô Phổ rồ i, cò n “cô ta” dĩ nhiên phả i là bô ng
hoa hộ i tẩ u lộ kia, nà ng A Mạ n.
Thế nhưng hô m nay Lý Vă n Tú đã đoá n sai, Tô Phổ và A Mạ n lú c nà y
khô ng hẳ n đã hoan lạ c mà lạ i cự c kỳ că ng thẳ ng. Bên cạ nh đố ng lử a, Tô
Phổ đang cù ng mộ t gã cao gầ y đá nh vậ t. Đâ y là mộ t tiết mụ c cự c kỳ
quan trọ ng trong ngà y lễ, ngườ i nà o thắ ng giả i sẽ đượ c ba giả i thưở ng:
mộ t con ngự a tố t, mộ t con cừ u to và mộ t tấ m thả m thậ t đẹp.
Tô Phổ đã liên tiếp thắ ng bố n ngườ i, cò n gã thanh niên cao gầ y kia tên
là Tang Tư Nhi. Y cũ ng là bạ n củ a Tô Phổ nhưng vẫn muố n hai bên kẻ
đượ c ngườ i thua, huố ng chi, trong lò ng y cũ ng ngầ m yêu đó a hoa hộ i
tẩ u lộ . Khuô n mặ t xinh đẹp kia, thâ n hình yểu điệu kia, bà n tay khéo léo
kia, ai mà chẳ ng muố n? Tang Tư Nhi biết rằ ng Tô Phổ và A Mạ n đã thâ n
nhau từ nhỏ nhưng y vố n là mộ t thanh niên bấ t khuấ t, ương ngạ nh. Ở
thả o nguyên ngự a ai chạ y nhanh, dao ai dà i ngườ i đó sẽ chiếm thượ ng
phong. Y trong lò ng cũ ng đã nghĩ đến: “Nếu như ta cô ng khai đá nh bạ i
đượ c Tô Phổ , A Mạ n thể nào cũ ng thích ta”. Y đã cố cô ng luyện tậ p ba
nă m đá nh vậ t và đá nh dao. Sư phụ củ a y chẳ ng ai xa lạ mà chính là cha
củ a A Mạ n Xa Nhĩ Khố .
Cò n võ cô ng củ a Tô Phổ dĩ nhiên là cha y đích thâ n truyền cho.
Hai ngườ i thanh niên quấ n quít lạ i mộ t khố i. Độ t nhiên đầ u vai Tang
Tư Nhi trú ng mộ t cú đấ m mạ nh, châ n y trượ t đi ngã ngữ a về sau. Thế
nhưng trong khi ngã , y cũ ng kịp khoèo châ n Tô Phổ khiến y cũ ng ngã
theo. Hai ngườ i cù ng nhỏ m dậ y, hai cặ p mắ t gườ m gườ m nhìn nhau,
đả o qua đả o lạ i để tìm sơ hở củ a đố i phương nhưng khô ng ai dá m ra
tay trướ c.
Tô Lỗ Khắ c ngồ i ở mộ t bên xem, lò ng bà n tay đẫ m mồ hô i, kêu luô n
mồ m:
- Tiếc quá , tiếc quá .
Cò n Xa Nhĩ Khố thì bụ ng dạ ra sao khó mà đoá n biết. Y biết tâ m ý con
gá i mình, nếu như Tang Tư Nhi thua, thì A Mạ n đã yêu Tô Phổ sẽ lạ i
cà ng yêu hơn. Thế nhưng Tang Tư Nhi là đồ đệ củ a y, trậ n đấ u này
cũ ng chẳ ng khá c gì chính y đấ u vớ i Cá p Tá t Khắ c đệ nhấ t dũ ng sĩ Tô Lỗ
Khắ c. Nếu đồ đệ củ a Xa Nhĩ Khố đá nh bạ i con trai Tô Lỗ Khắ c thì thậ t là
vẻ vang hơn, chiến thắ ng này sẽ truyền ra đến mấ y nghìn dặ m chung
quanh thả o nguyên. Dĩ nhiên A Mạ n sẽ đau khổ lắ m, nhưng đà nh kệ nó .
Y vẫ n mong Tang Tư Nhi thắ ng trậ n. Nhưng Tô Phổ là đứ a ngoan, y vẫn
thương nó như thườ ng.
Nhữ ng ngườ i ngồ i quanh đố ng lử a hò hét cổ võ cho hai chà ng thanh
niên. Đâ y là mộ t trậ n đấ u hai bên ngang ngử a, Tô Phổ thâ n thể trá ng
kiện có sứ c, cò n Tang Tư Nhi thì lạ i nhanh nhẹn hơn, ai sẽ thắ ng thậ t
khó mà biết trướ c đượ c.
Chỉ thấy Tang Tư Nhi né bên đô ng, trá nh bên tây, Tô Phổ mấ y lầ n đưa
tay chộ p y nhưng y đều trá nh đượ c. Tiếng ngườ i bên ngoà i hò hét trợ
uy mỗ i lú c mộ t to: “Tô Phổ , nhanh lên, nhanh lên” “Tang Tư Nhi, phả n
cô ng đi, đừ ng trá nh né qua lạ i nữ a” “Ố i chao, Tô Phổ vậ t đượ c rồ i”
“Khô ng sao đâ u, dù ng sứ c lậ t y lạ i”.
Thanh â m truyền ra thậ t xa, Lý Vă n Tú nghe loá ng thoá ng có ngườ i hò
reo: “Tô Phổ , Tô Phổ ”. Nà ng lấ y là m lạ : “Sao mọ i ngườ i lạ i kêu lên Tô
Phổ , Tô Phổ là sao?”. Nà ng bèn giụ c ngự a, chạ y về phía có tiếng hò reo.
Đứ ng sau mộ t câ y to, nà ng thấ y Tô Phổ đang vậ t nhau vớ i Tang Tư Nhi,
nhữ ng ngườ i chung quanh đang hà o hứ ng kêu la. Độ t nhiên, nà ng thấ y
bên á nh lử a khuô n mặ t củ a A Mạ n, đầ y vẻ quan thiết và phấ n khở i,
nướ c mắ t rưng rưng, lú c lo, lú c mừ ng. Lý Vă n Tú từ trướ c tớ i nay chưa
hề nhìn kỹ A Mạ n bao giờ , nghĩ thầ m: “Thì ra nà ng ta yêu Tô Phổ đến
thế”.
Mọ i ngườ i bỗ ng lớ n tiếng hò reo, cả Tô Phổ lẫn Tang Tư Nhi đều cù ng
ngã lă n ra đấ t. Đứ ng cá ch vò ng ngườ i, Lý Vă n Tú khô ng nhìn đượ c hai
ngườ i dướ i đấ t tình hình ra sao. Thế nhưng nghe tiếng ngườ i kêu la,
nà ng biết rằ ng Tô Phổ đang đè Tang Tư Nhi xuố ng. Lò ng bà n tay Lý
Văn Tú cũ ng ướ t mồ hô i, chính vì khô ng nhìn rõ hai ngườ i nên nà ng lạ i
cà ng hồ i hộ p. Độ t nhiên tiếng reo hò mọ i ngườ i ngưng bặ t, Lý Vă n Tú
nghe đượ c cả tiếng thở hổ n hển củ a hai dũ ng sĩ. Chỉ thấ y mộ t ngườ i lảo
đả o đứ ng lên, mọ i ngườ i lớ n tiếng hoan hô : “Tô Phổ , Tô Phổ ”.
A Mạ n vượ t vò ng ngườ i chạ y và o trong nắ m tay ngườ i tình. Lý Vă n Tú
thấ y trong lò ng cũ ng thậ t cao hứ ng, nhưng cũ ng thậ t thê lương. Nà ng
quay đầ u ngự a, chầ m chậ m bướ c đi. Mọ i ngườ i bậ n vâ y quanh Tô Phổ ,
chẳ ng ai để ý đến nàng.
Nà ng khô ng điều cương, để mặ c cho con bạ ch mã muố n đi đâ u thì đi
trong sa mạ c. Khô ng biết bao lâ u nàng mớ i thấ y rằ ng con ngự a trắ ng
đã đi tớ i tậ n bên bờ thả o nguyên, xa hơn nữ a sẽ tiến và o sa mạ c Qua
Bích[4]. Nà ng nhỏ nhẹ mắ ng nó :
- Ngươi đưa ta tớ i đâ y là m gì?
Ngay khi đó , trên sa mạ c xuấ t hiện hai con ngự a, sau đó lạ i thêm hai
con nữ a. Dướ i á nh tră ng thấ p thoá ng, nhữ ng ngườ i trên lưng ngự a đều
mặ c y phụ c Há n nhâ n, tay ngườ i nà o cũ ng cầ m trườ ng đao.
Lý Văn Tú kinh hoả ng: “Chẳ ng lẽ đâ y là bọ n cướ p ngườ i Há n?”. Cò n
đang ngậ p ngừ ng, mộ t ngườ i đã kêu lên:
- Bạ ch mã , bạ ch mã .
Y giụ c ngự a xô ng tớ i, miệng quá t thá o:
- Đứ ng lạ i, đứ ng lạ i.
Lý Văn Tú kêu lên:
- Chạ y mau.
Nà ng giụ c ngự a chạ y ngượ c trở về, chỉ thấ y tiếng châ n ngự a thậ t gấ p,
đằ ng trướ c cũ ng có hai con ngự a chạ y ra chặ n lạ i. Lú c đó ba mặ t đô ng
nam bắ c đều có địch nhâ n, nà ng khô ng cò n kịp suy nghĩ chỉ giụ c ngự a
theo hướ ng tâ y chạ y gấ p. Thế nhưng hướ ng tâ y chính là hướ ng đạ i sa
mạ c Qua Bích.
Khi cò n nhỏ nà ng đã từ ng nghe Tô Phổ nó i tớ i, trong sa mạ c Qua Bích
có quỉ, ai đã và o trong sa mạ c này thì khó mà số ng só t trở về. Khô ng, dù
có thà nh quỉ cũ ng khô ng ra đượ c. Ai đã và o trong sa mạ c Qua Bích rồ i,
sẽ đi thà nh mộ t vò ng trò n lớ n, trong sa mạ c cứ đi mã i khô ng ngừ ng,
đến khi độ t nhiên thấ y trên sa mạ c có dấ u châ n. Ngườ i ta sẽ vui mừ ng
tưở ng mình cứ theo dấ u châ n đó tìm đượ c đườ ng ra, nhưng chạ y mộ t
lú c rồ i mớ i phá t giá c, dấ u châ n đó chính mình để lạ i. Ngườ i ta sẽ đi qua
đi lạ i loanh quanh trong cá i vò ng đó . Thà nh ra nhữ ng ai chết trong sa
mạ c Qua Bích biến thà nh quỉ cũ ng khô ng xong, khô ng lên đượ c thiên
đà ng mà cứ luẩ n quẩ n nơi đâ y, nghìn nă m vạ n nă m, suố t ngày suố t
đêm chạ y loanh quanh khô ng ngừ ng.
Lý Vă n Tú cũ ng đã hỏ i Kế lã o, sa mạ c Qua Bích có thự c sự ghê gớ m đến
thế chă ng, có thậ t là đi và o rồ i sẽ khô ng bao giờ có thể ra đượ c. Kế lã o
nghe nàng hỏ i thế, độ t nhiên bắ p thịt trên mặ t giậ t giậ t liên hồ i, lộ vẻ
sợ hã i phi thườ ng, mắ t lấ m lét nhìn ra cử a sổ , tưở ng như nhìn thấ y quỉ
hiện ra trướ c mặ t. Lý Vă n Tú trướ c nay chưa từ ng thấ y ô ng già sợ hã i
đến thế, khô ng dá m hỏ i thêm, trong bụ ng chắ c mẩ m chuyện đó khô ng
phả i giả , khô ng chừ ng Kế gia gia đã gặ p quỉ rồ i.
Nà ng cưỡ i con ngự a trắ ng chạ y như bay, trướ c mặ t chỉ thấ y cá t và ng
bá t ngá t, sa mạ c kéo dà i vô cù ng vô tậ n, nghĩ đến nhữ ng con quỉ lang
thang nơi đâ y, cà ng lú c cà ng sợ thêm. Thế nhưng phía sau cườ ng đạ o
đang đuổ i tớ i, nghĩ đến cha mẹ, nghĩ đến mẹ và anh Tô Phổ , biết rằ ng
nếu như bọ n giặ c cướ p bắ t đượ c, thì chỉ cò n nướ c chết mà thô i, thậ m
chí cò n ghê gớ m hơn cá i chết. Thế nhưng đi vào sa mạ c Qua Bích rồ i,
thà nh quỉ cũ ng nào đã yên. Nà ng đã toan gò cương ngự a khô ng chạ y
nữ a, nhưng quay đầ u lạ i thì nhữ ng chiếc lều củ a ngườ i Cá p Tá t Khắ c và
hà ng câ y xanh khô ng cò n thấ y đâ u, hai tên cườ ng đạ o đã bị bỏ rơi
nhưng nă m tên kia vẫ n cò n đang đuổ i tớ i. Lý Vă n Tú nghe tiếng bọ n kia
sung sướ ng kêu lên:
- Đú ng là con ngự a trắ ng rồ i, khô ng sai vào đâ u đượ c. Bắ t lấy nó , bắ t
lấy nó .
Mố i thù nằ m sâ u trong lò ng bao nhiêu nă m nay bâ y giờ có dịp phá t tiết,
Lý Văn Tú nghĩ thầ m: “Gia gia và má má bị bọ n ngươi giết chết. Ta dẫ n
chú ng bay đi và o sa mạ c Qua Bích, để cù ng chết mộ t lượ t. Mô t mạ ng ta
đổ i nă m mạ ng giặ c cướ p, cò n như... cò n như... số ng ở trên đờ i có gì lạ c
thú nữ a đâ u”.
Mắ t nà ng rưng rưng, trong bụ ng khô ng cò n chầ n chừ gì nữ a, giụ c ngự a
nhắ m hướ ng tâ y chạ y thậ t nhanh.
 
 
 
CHƯƠNG 2
B
ọ n ngườ i đó chính là ngườ i trong tiêu cuộ c củ a Hoắ c Nguyên Long và
Trầ n Đạ t Hả i đã đuổ i theo vợ chồ ng Bạ ch Mã Lý Tam đến đấ t Hồ i
Cương, tuy đã giết đượ c hai ngườ i rồ i, nhưng vẫ n khô ng biết đượ c đứ a
bé lưu lạ c nơi đâ u. Bọ n họ cũ ng biết chắ c Lý Tam có đượ c bứ c địa đồ
Cao Xương mê cung, nhưng tìm khô ng thấ y trên ngườ i hai vợ chồ ng,
thì nhấ t định phả i ở trong tay đứ a nhỏ . Cao Xương mê cung có chứ a
khô ng biết bao nhiêu châ u bá u, cho nên bọ n Tấ n Uy tiêu cụ c vẫ n chưa
bỏ cuộ c, đi lang thang khắ p nơi tìm xem đứ a con gá i đó ở nơi nao.
Thấ m thoá t thế mà đã mườ i năm, bọ n họ chẳ ng là m ă n gì chỉ nhờ và o
võ nghệ, sẵ n bò cừ u ngự a lạ c đà củ a dâ n chú ng trong vù ng mà số ng. Họ
chỉ cầ n rú t dao, giết ngườ i, đố t nhà , cướ p củ a, gian dâ m...
Trong mườ i nă m đó , cả bọ n khô ng ngừ ng tìm kiếm đứ a trẻ nhưng thả o
nguyên rộ ng hà ng nghìn dặ m biết tìm nơi đâ u? Chỉ sợ đứ a bé đó đã
chết rồ i, xương cố t cũ ng đã mụ c ná t nhưng ở nơi thả o nguyên nà y là m
ă n cướ p tự do tự tạ i, so vớ i nghề bả o tiêu nơi trung nguyên thậ t sướ ng
hơn nhiều cho nên ai về là m gì?
Thỉnh thoả ng họ cũ ng nó i chuyện về bả o tà ng trong Cao Xương mê
cung, về đứ a con gá i củ a Bạ ch Mã Lý Tam. Con bé đó nếu khô ng chết
thì cũ ng đã lớ n nhậ n khô ng ra nữ a, chỉ có con ngự a trắ ng là khô ng thay
đổ i thô i. Giố ng ngự a to cao toà n thâ n trắ ng như tuyết ấ y khô ng phả i dễ
có , từ xa cũ ng đã thấ y ngay. Thế nhưng nếu con ngự a cũ ng đã chết rồ i
thì sao? Đờ i con ngự a so vớ i ngườ i ngắ n hơn nhiều. Mỗ i mộ t ngà y qua
đi, chẳ ng ai cò n chú t hi vọ ng gì nữ a.
Nà o ngờ thậ t bấ t ngờ lạ i thấ y mộ t con ngự a trắ ng. Khô ng sai, chính là
con bạ ch mã họ vẫ n đi tìm.
Con ngự a lú c nà y tuổ i cũ ng đã cao, cướ c lự c khô ng bằ ng khi cò n trẻ,
nhưng so vớ i ngự a thườ ng cũ ng vẫ n nhanh hơn, đến khi trờ i tờ mờ
sá ng, đã bỏ bọ n năm tên ă n cướ p kia khô ng cò n thấ y hình bó ng đâ u,
tiếng châ n đuổ i theo cũ ng khô ng cò n nghe nữ a. Thế nhưng Lý Vă n Tú
biết rằ ng trên sa mạ c để lạ i dấ u châ n, nă m tên giặ c tuy nhấ t thờ i đuổ i
khô ng kịp, nhưng cứ theo vết châ n sẽ tớ i nên nà ng vẫ n khô ng dá m
ngừ ng lạ i.
Lạ i chạ y thêm chừ ng mươi trượ ng nữ a, trờ i đã sá ng hẳn. Qua mấ y cá i
đồ i cá t, độ t nhiên nơi tâ y bắ c thấy mộ t triền nú i, trên nú i câ y cố i xanh
rì, nơi giữ a sa mạ c nhìn thấ y thậ t chẳ ng khá c nà o nơi tiên cả nh chứ
khô ng phả i là trầ n thế. Nơi sa mạ c vì có mấ y đồ i cá t nên che khuấ t
triền nú i kia, thà nh thử ở xa khô ng nhìn thấ y đượ c. Lý Vă n Tú trong
lò ng bà ng hoàng: “Khô ng lẽ đâ y là nú i quỉ chă ng? Sao giữ a sa mạ c lạ i
nhiều nú i thế, trướ c nay chưa nghe ai nó i bao giờ ?”. Nà ng nghĩ lạ i tự
nhủ : “Dù có là quỉ sơn cũ ng khô ng sao, chính ta đang cầ n dụ mấy tên á c
tặ c và o đâ y”.
Bướ c châ n bạ ch mã nhanh nhẹn nên chẳ ng mấ y chố c đã đến trướ c
ngọ n nú i, rồ i chạ y thẳ ng và o sơn cố c. Ngay giữ a hai quả nú i là mộ t
dò ng suố i chả y. Con ngự a trắ ng hí lên mộ t tiếng vui mừ ng, chạ y ngay
đến bên bờ nướ c. Lý Văn Tú nhảy xuố ng ngự a, vố c nướ c rử a sạ ch đấ t
cá t bá m trên mặ t, uố ng thêm mấ y ngụ m, thấ y nướ c suố i có vị hơi ngò n
ngọ t, thậ t là má t ruộ t.
Độ t nhiên nà ng bị mộ t vậ t gì cứ ng đè vào sau gá y, rồ i nghe mộ t giọ ng
hầ m hừ hỏ i:
- Ngươi là ai? Đến đâ y làm gì?
Lý Vă n Tú giậ t mình kinh hãi, định xoay ngườ i lạ i thì ngườ i kia lạ i nó i
tiếp:
- Câ y gậ y củ a ta để ngay vào ó t nhà ngươi, chỉ cầ n vậ n kình, ngươi sẽ bị
trọ ng thương mà chết.
Lý Vă n Tú cả m thấ y vậ t cứ ng kia hơi nhấ n xuố ng, quả nhiên đầ u ó c
choá ng vá ng, nên khô ng dá m cử độ ng, nghĩ thầ m: “Ngườ i nà y nó i nă ng
đượ c, chắ c khô ng phả i là quỉ quá i. Y lạ i cò n hỏ i ta đến đâ y là m gì, ắ t là
ngườ i dâ n xứ này, khô ng phả i giặ c cướ p”.
Lạ i có tiếng nó i:
- Ta hỏ i ngươi, sao khô ng trả lờ i?
Lý Văn Tú đá p:
- Có bọ n ngườ i xấu xa đuổ i theo tô i, tô i chạ y đến đâ y.
Ngườ i kia nó i:
- Bọ n ngườ i xấ u xa nào?
Lý Văn Tú đá p:
- Có nhiều kẻ cướ p lắ m.
Ngườ i kia nó i:
- Bọ n cướ p nà o thế? Tên chú ng là gì?
Lý Văn Tú đá p:
- Tô i cũ ng khô ng biết nữ a. Bọ n họ trướ c kia là m nghề bả o tiêu, đến đấ t
Hồ i Cương thà nh ă n cướ p.
Ngườ i kia hỏ i:
- Thế tên ngươi là gì? Cha ngươi là ai? Sư phụ là ai?
Lý Văn Tú đá p:
- Tô i tên Lý Vă n Tú , cha tô i tên Bạ ch Mã Lý Tam, mẹ tô i là Kim Ngâ n
tiểu kiếm Tam Nương Tử . Tô i khô ng có sư phụ .
Ngườ i kia “À ” lên mộ t tiếng, nó i:
- Ồ , thì ra là Kin Ngâ n tiểu kiếm Tam Nương Tử và Bạ ch Mã Lý Tam.
Thế cha mẹ ngươi đâ u?
Lý Văn Tú đá p:
- Đều bị bọ n giặ c cướ p đó giết cả rồ i. Bọ n họ cò n muố n giết cả tô i nữ a.
Ngườ i kia “Ô i” mộ t tiếng nó i:
- Đứ ng dậ y đi.
Lý Văn Tú đứ ng lên. Ngườ i kia bả o:
- Quay lạ i đâ y.
Nà ng từ từ quay lạ i, cá i gậ y đầ u bịt sắ t củ a ngườ i kia vừ a rú t ra khỏ i ó t
đã đâ m luô n và o cổ họ ng. Tuy nhiên đầ u trượ ng khô ng sử kình, chỉ
nhứ tớ i. Lý Văn Tú nhìn ô ng ta, trong lò ng thậ t là lạ lù ng, nghe giọ ng
khà n khà n lạ nh lẽo nàng nghĩ chắ c hẳn y diện mạ o hung á c lắ m, nà o
ngờ trướ c mặ t chỉ là mộ t ô ng già , thâ n hình gầ y yếu, hình dung khô
héo, mặ t mà y buồ n so, mặ c quầ n áo theo lố i ngườ i Há n, đều đã rá ch
bươm. Thế nhưng tó c ô ng ta lạ i quă n, trô ng khô ng giố ng ngườ i Há n
chú t nà o.
Lý Văn Tú nó i:
- Lã o bá bá , ô ng tên là gì? Địa phương nà y là đâ u?
Ô ng già kia thấ y Lý Vă n Tú mặ t mày xinh xắ n, quả thự c ngoà i dự liệu,
hơi ngạ c nhiên, lạ nh lù ng đá p:
- Ta khô ng có tên, cũ ng chẳ ng biết đâ y là đâ u nữ a.
Vừ a lú c đó , từ xa có tiếng châ n ngự a vọ ng tớ i. Lý Văn Tú thấ t kinh kêu
lên:
- Bọ n ă n cướ p đến rồ i, lão bá bá mau đi trố n đi.
Ngườ i kia đá p:
- Việc gì phả i trố n?
Lý Văn Tú nó i:
- Bọ n cườ ng đạ o nà y hung á c lắ m, sẽ giết ô ng đó .
Ngườ i kia cườ i khẩ y nó i:
- Ngươi vớ i ta khô ng quen, khô ng biết sao lạ i lo chuyện chết số ng củ a
ta là sao?
Khi đó tiếng châ n ngự a lạ i cà ng gầ n hơn. Lý Vă n Tú khô ng lý đến câ y
trượ ng đang để ngay cổ họ ng mình, thò tay ra nắ m lấ y tay ô ng già , nó i:
- Lã o bá bá , hai ngườ i mình cù ng cưỡ i con ngự a, để nữ a khô ng kịp mấ t.
Ngườ i kia vù ng vẫ y muố n giự t tay ra, nhưng khô ng ngờ ô ng ta yếu quá
nên khô ng sao thoá t khỏ i tay củ a Lý Vă n Tú . Lý Vă n Tú lạ lù ng hỏ i:
- Ô ng bệnh ư? Để tô i đỡ ô ng lên ngự a.
Nó i xong hai tay đỡ ngang lưng, đẩ y ô ng già lên lưng ngự a. Ngườ i đó
gầ y gò nhỏ thó , tuy là đà n ô ng mà nhẹ hơn đứ a con gá i da thịt rắ n chắ c
nhiều, ngồ i trên ngự a lả o đả o lắ c lư, tưở ng chừ ng như muố n ngã . Lý
Văn Tú cũ ng nhả y lên ngự a, ngồ i ở sau lưng ô ng ta, giậ t cương chạ y vụ t
vào trong nú i.
Hai ngườ i vừ a chạ y đi thì nghe có tiếng nă m con ngự a đã tiến vào sơn
cố c, tiếng hô hoá n củ a nă m tên cướ p cũ ng đã nghe vă ng vẳ ng. Ngườ i
kia bỗ ng quay lạ i quá t lớ n:
- Ngươi vớ i chú ng cù ng mộ t bọ n phả i khô ng? Cá c ngươi sắ p đặ t mưu
kế, định lừ a ta chă ng?
Lý Vă n Tú thấ y khuô n mặ t bệnh hoạ n củ a ô ng ta độ t nhiên trở thà nh
hung dữ đá ng sợ , mắ t lộ hung quang, khô ng khỏ i rù ng mình, nó i:
- Khô ng đâ u, khô ng đâ u, tô i chưa hề gặ p ô ng bao giờ , lừ a ô ng là m chi?
Ngườ i kia gay gắ t nó i:
- Ngươi định đá nh lừ a ta dẫ n ngươi đến Cao Xương mê cung...
Nó i chưa dứ t câ u, độ t nhiên im bặ t.
Bố n chữ “Cao Xương mê cung” hồ i nhỏ khi đượ c cha mẹ dẫ n chạ y đến
Hồ i Cương đã từ ng nghe hai ô ng bà bà n đến mấ y lầ n, nhưng khi đó
khô ng biết gì cũ ng khô ng để ý đến. Bâ y giờ đã mườ i nă m, tự nhiên lạ i
nghe ô ng lã o này đề cậ p đến, nà ng nhấ t thờ i khô ng nghĩ ra là đã từ ng
nghe qua rồ i, thả n nhiên hỏ i lạ i:
- Cao Xương mê cung? Cá i đó là cá i gì?
Ô ng lã o thấ y nà ng thầ n sắ c châ n thà nh, khô ng có vẻ gì dố i trá , thanh
â m liền trở lạ i ô n hò a nó i:
- Ngươi quả thự c khô ng biết đến Cao Xương mê cung sao?
Lý Văn Tú lắ c đầ u nó i:
- Khô ng biết, a, có điều...
Ô ng già hỏ i dồ n:
- Có điều gì?
Lý Văn Tú nó i:
- Khi tô i cò n nhỏ đi theo cha mẹ chạ y đến Hồ i Cương, từ ng nghe ô ng bà
nó i đến Cao Xương mê cung. Chỗ đó vui lắ m phả i khô ng?
Ô ng già nét mặ t hầ m hầ m hỏ i thêm:
- Cha mẹ ngươi cò n nó i gì thêm nữ a khô ng? Khô ng đượ c dấ u ta.
Lý Văn Tú buồ n bã nó i:
- Chỉ mong tô i nhớ thêm đượ c mộ t lờ i nà o cha mẹ tô i nó i thì thậ t hay
biết bao nhiêu. Chỉ tiếc là tô i khô ng cò n đượ c nghe giọ ng nó i củ a hai
ngườ i nữ a. Lã o bá bá , tô i vẫ n thườ ng ngố c nghếch nghĩ rằ ng, chỉ mong
cha tô i mẹ tô i đượ c số ng lạ i, để tô i đượ c nhìn thấy mộ t lần nữ a thô i. Ô i,
chỉ mong cha mẹ tô i số ng lạ i, dù có ngày ngà y đá nh mắ ng tô i, cũ ng vẫ n
cò n sung sướ ng biết bao nhiêu. Dĩ nhiên, hai ngườ i chẳ ng bao giò cò n
có thể đá nh mắ ng tô i đượ c nữ a.
Độ t nhiên nà ng nghe vă ng vẳ ng có tiếng roi củ a Tô Lỗ Khắ c đá nh Tô
Phổ , cù ng tiếng giậ n dữ chử i rủ a củ a y. Ô ng già đổ i vẻ mặ t nhu hò a, “Ô i”
lên mộ t tiếng, bấ t ngờ lớ n tiếng hỏ i:
- Ngươi có chồ ng chưa?
Lý Văn Tú đỏ mặ t lắ c đầ u. Ô ng lão nó i tiếp:
- Thế lâ u nay ngươi ở vớ i ai?
Lý Văn Tú đá p:
- Ở vớ i Kế gia gia.
Ô ng lão hỏ i:
- Kế gia gia ư? Y bao nhiêu tuổ i rồ i? Tướ ng mạ o ra sao?
Lý Văn Tú nó i vớ i con ngự a trắ ng:
- Ngự a yêu quí ơi, cườ ng đạ o đang đuổ i theo, chạ y cho mau nhé.
Nà ng nghĩ thầ m: “Việc đang khẩ n cấ p thế nà y, ô ng già sao cò n hỏ i
nhữ ng chuyện đâ u đâ u, chẳ ng liên quan chi cả ”. Thế nhưng thấ y dá ng
điệu ô ng đầ y ngờ vự c, nàng bèn nó i:
- Kế gia gia phả i đến tá m chụ c tuổ i rồ i, tó c bạ c trắ ng cả , mặ t mũ i nhă n
nheo, đố i vớ i tô i tố t lắ m.
Ô ng già hỏ i:
- Thế ngươi ở Hồ i Cương biết đượ c nhữ ng ngườ i Há n nào? Trong nhà
Kế gia gia cò n nhữ ng ai?
Lý Văn Tú nó i:
- Trong nhà Kế gia gia chẳ ng cò n ai khá c. Đến ngườ i Cá p Tá t Khắ c tô i
cò n chẳ ng quen ai, nữ a là ngườ i Há n.
Hai câ u sau cù ng nà ng vì phẫ n uất mà nó i, nà ng nghĩ đến Tô Phổ và A
Mạ n, tuy có biết họ nhưng cũ ng như khô ng.
Con ngự a chở hai ngườ i trên lưng, chạ y khô ng thể nhanh đượ c, nă m
tên cườ ng đạ o đuổ i theo sau mỗ i lú c mộ t gầ n, nghe có tiếng vèo vèo, ba
mũ i tên bắ n xoẹt ngang qua ngườ i. Bọ n ă n cướ p kia muố n bắ t số ng
thà nh thử khô ng muố n bắ n chết nàng, nên chỉ bắ n dọ a để nà ng ngừ ng
lạ i mà thô i.
Lý Văn Tú nghĩ thầ m: “Ta nhấ t định cù ng bọ n chú ng mày chết chung
mộ t lượ t, thô i để lão bá bá nà y chạ y mộ t mình vậ y”. Nghĩ vậ y nà ng
nhả y xuố ng ngự a, vỗ và o mô ng con vậ t mộ t cá i, kêu lên:
- Bạ ch mã , bạ ch mã , mang bá bá chạ y cho mau.
Ô ng lã o ngạ c nhiên, khô ng ngờ nà ng bụ ng dạ nhâ n đứ c đến thế, nhưng
chẳ ng lẽ ô ng chạ y tìm đườ ng số ng mộ t mình, nên hơi do dự , hạ giọ ng
nó i:
- Cầ m lấ y cá i kim trong tay ta, cẩ n thậ n đừ ng để đâ m và o mình.
Lý Vă n Tú cú i xuố ng xem, thấ y kẹp trong hai ngó n tay ô ng mộ t câ y kim
nhỏ , liền đưa tay cầ m lấy, nhưng chưa rõ lý do tạ i sao. Ô ng lã o nó i:
- Cá i kim nà y có tẩ m thuố c cự c độ c, nếu cườ ng đạ o bắ t đượ c ngươi, chỉ
cầ n đâ m nhẹ và o ngườ i chú ng nó , bọ n cướ p sẽ chết ngay.
Lý Vă n Tú giậ t mình kinh hã i, bâ y giờ mớ i nghĩ đến ô ng lã o đã cầ m sẵ n
cá i kim, lú c trướ c khô ng để ý, xem ra nếu mình trả lờ i khô ng vừ a bụ ng
ô ng ta, thì ô ng sẽ dù ng kim đâ m và o mình. Ô ng lã o lú c ấ y mớ i giụ c
ngự a chạ y thẳ ng.
Nă m tên ă n cướ p chạ y đến gầ n, vâ y Lý Vă n Tú vào giữ a. Nă m tên đó
thấ y cô gá i tuổ i trẻ xinh đẹp, khô ng ai cò n nghĩ đến việc đuổ i theo ô ng
già nữ a. Nă n tên liền nhảy xuố ng ngự a, mặ t đứ a nà o cũ ng tươi ró i. Lý
Văn Tú tim đậ p thình thình, nghĩ thầ m ô ng già nó i là độ c châ m có thể
giết ngườ i đượ c nhưng cá i kim nhỏ bé, là m sao chố ng nổ i vớ i nă m gã
đà n ô ng khỏ e mạ nh, hung á c đá ng sợ thế này. Nếu có giết đượ c mộ t
tên, cò n lạ i bố n tên thì là m sao? Chi bằ ng dù ng kim đâ m mình chết để
khỏ i bị bọ n nà y lă ng nhụ c. Chỉ nghe mộ t tên nó i:
- Con bé này khá u quá .
Lậ p tứ c hai tên xô ng tớ i bên nà ng. Gã bên trá i liền đấ m mộ t cá i, đá nh
gã kia ngã lă n ra, hầ m hè quá t:
- Mà y dá m tranh vớ i ô ng hả ?
Nó i xong liền ô m ngang hô ng Lý Vă n Tú . Lý Vă n Tú trong cơn hoả ng
hố t, dù ng kim chích và o cá nh tay y mộ t cá i, kêu lên:
- Á c cườ ng đạ o, mau bỏ ta ra.
Gã kia ngơ ngẩ n nhìn nà ng độ t nhiên cứ ng đơ khô ng cò n độ ng đậ y gì
nữ a. Gã ngã dướ i đấ t nhỏ m dậ y giang hai tay ô m lấ y bắ p châ n Lý Vă n
Tú , giự t mạ nh mộ t cá i, kéo nà ng ngã xuố ng. Lý Vă n Tú giơ tay trá i ra
đẩ y y ra, tay phả i tố ng mộ t cá i, mũ i kim đâ m ngay và o ngự c y. Tên kia
đang cườ i ha hả , độ t nhiên im bặ t, há hố c mồ m, thâ n hình cũ ng đờ ra
khô ng cò n cử độ ng.
Lý Vă n Tú vù ng dậ y nhả y lên lưng mộ t con ngự a, giụ c ngự a chạ y và o
trong nú i. Ba tên cò n lạ i thấ y hai tên kia bỗ ng dưng cứ ng đờ , tưở ng
như trú ng gió , đều nghĩ đã bị Lý Văn Tú điểm huyệt, nghĩ thầ m cô gá i
nà y võ cô ng thậ t cao siêu, khô ng dá m đuổ i theo. Ba tên nà y khô ng biết
phép điểm huyệt, giả i huyệt, chỉ cò n nướ c đem hai tên đồ ng bọ n về cho
thủ lã nh. Nà o hay khi sờ và o ngườ i hai tên nà y, thấy lạ nh dầ n, đưa tay
lên mũ i, mớ i hay đã ngừ ng thở chết từ bao giờ .
Ba gã kinh hã i quá , mộ t lú c lâ u khô ng nó i nên lờ i. Mộ t gã họ Tố ng hiểu
biết đô i chú t, lộ t á o hai ngườ i ra xem, thấ y mộ t gã tay có vết đen bằ ng
đồ ng tiền, giữ a vết bầ m có mộ t nố t kim châ m nhỏ , cò n mộ t gã thì trên
ngự c có vết chà m đen. Bọ n nà y liền hiểu ra: “Con nhã i đó dù ng kim
đâ m ngườ i, trên kim có tẩ m chấ t độ c”. Mộ t gã họ Toà n nó i:
- Thế thì khô ng sợ , mình đứ ng xa xe bắ n tên, khô ng cho nó đến gầ n là
đượ c.
Mộ t tên ă n cướ p họ Vâ n thì nó i:
- Đã biết đượ c quỉ kế củ a nó rồ i thì cò n sợ quá i gì nữ a.
Tuy nó i thế nhưng ba đứ a vẫ n khô ng dá m đuổ i theo, mộ t mặ t bà n tán
mộ t mặ t thu hết can đả m đuổ i vào sơn cố c. Lý Vă n Tú hai lần thà nh
cô ng, vừ a mừ ng vừ a sợ , biết bọ n chú ng ba đứ a thể nào cũ ng tìm ra,
nhữ ng chú ng ắ t sẽ cố đề phò ng, khô ng để nà ng dù ng kim đâ m nữ a.
Nà ng đang giụ c ngự a chạ y cho nhanh, bỗ ng nghe phía bên trá i có tiếng
ngườ i nó i:
- Và o đâ y nà y.
Chính là tiếng củ a ô ng già . Lý Vă n Tú vộ i và ng xuố ng ngự a, thấ y tiếng
nó i từ mộ t cá i hang truyền ra, lậ p tứ c chạ y tớ i. Ô ng lã o đứ ng ngay cử a
độ ng, hỏ i:
- Thế nà o?
Lý Văn Tú nó i:
- Tô i... tô i đâ m đượ c hai tên... hai tên cướ p, chạ y đượ c tớ i đâ y.
Ô ng lão nó i:
- Tố t lắ m, thô i mình đi và o.
Vào trong độ ng thấ y cá i hang đó thậ t sâ u, Lý Vă n Tú đi theo ô ng lã o, cá i
hang cà ng lú c cà ng nhỏ lạ i. Đi đượ c và i chụ c trượ ng, sơn độ ng bỗ ng
dưng mở ra, có thể chứ a đượ c đến mộ t hai tră m ngườ i. Ô ng già nó i:
- Mình giữ ngay chỗ đườ ng hẹp đi và o, ba tên giặ c đó chẳ ng vào nổ i
đâ u. Cá i đó gọ i là "Nhấ t phu đương quan, vạ n phu mạ c khai " đó .
Lý Văn Tú buồ n rầ u đá p:
- Thế nhưng mình cũ ng chẳ ng ra đượ c. Cá i hang này có thô ng đi đâ u
khô ng?
Ô ng lão đá p:
- Thô ng đạ o thì có nhưng khô ng thô ng đến bên ngoà i nú i đượ c.
Lý Vă n Tú nghĩ đến chuyện vừ a rồ i, trong lò ng vẫ n cò n kinh hãi, hỏ i
thêm:
- Bá bá , mớ i rồ i tô i đâ m hai tên giặ c cướ p, độ t nhiên chú ng khô ng cò n
cử độ ng gì nữ a, khô ng lẽ chết thậ t sao?
Ô ng lão ngạ o nghễ đá p:
- Bị trú ng độ c châ m củ a ta, ai mà cò n số ng nổ i?
Lý Vă n Tú đưa tay ra, trả lạ i chiếc kim cho ô ng ta. Ô ng già toan cầ m lấy
nhưng lạ i rụ t ngay về nó i:
- Bỏ xuố ng đấ t.
Lý Văn Tú y lờ i, ô ng lã o nó i:
- Ngươi lù i lạ i ba bướ c đi.
Lý Văn Tú thấ y lạ lù ng, liền lù i ba bướ c, lú c ấy ô ng già mớ i cú i xuố ng
lấy chiếc kim độ c lên, bỏ và o mộ t cá i ố ng. Lý Vă n Tú bâ y giờ đã rõ , thì
ra ô ng ta nghi ngạ i sợ mình bấ t ngờ dù ng kim hạ i ô ng ta.
Ô ng già lạ i nó i:
- Ta vớ i ngươi khô ng quen biết gì, hà cớ ngươi lạ i nhườ ng ngự a cho ta
chạ y trố n là sao?
Lý Văn Tú đá p:
- Tô i cũ ng khô ng biết nữ a. Tô i thấ y ô ng bệnh tậ t sợ bọ n giặ c giết hạ i
ô ng.
Ô ng lão bỗ ng lả o đả o, hầ m hừ nó i:
- Là m sao ngươi biết trên ngườ i ta... trên ngườ i ta...
Nó i tớ i đâ y, độ t nhiên cá c bắ p thịt trên mặ t giự t giự t liên hồ i, thầ n tình
thậ t là đau đớ n, trên trá n nhỏ xuố ng liên tiếp nhữ ng giọ t mồ hô i to
bằ ng hạ t đậ u, mộ t lá t sau kêu lên mộ t tiếng, lă n lộ n dướ i đấ t, miệng rên
rỉ.
Lý Vă n Tú sợ đến châ n tay bủ n rủ n, thấ y ô ng lã o nằ m co quắ p, châ n tay
quằ n quạ i, nhỏ nhẹ nó i:
- Trên lưng ô ng đau lắ m phả i khô ng?
Nó i xong giơ tay đấ m nhè nhẹ lên lưng ô ng ta, lạ i nắ n bó p cá c khuỷu
tay, khoeo châ n. Con đau củ a ô ng lão giả m dầ n, gậ t đầ u cả m ơn, khoả ng
chừ ng tà n mộ t nén hương lú c ấ y mớ i hết liền đứ ng lên, hỏ i:
- Ngươi có biết ta là ai khô ng?
Lý Văn Tú nó i:
- Khô ng biết.
Ô ng lão nó i:
- Ta là ngườ i Há n, họ Hoa tên Huy, ngườ i đấ t Giang Nam, trên giang hồ
gọ i tên “Nhấ t Chỉ Chấ n Giang Nam” chính là ta đó .
Lý Văn Tú nó i:
- Ồ , thì ra là Hoa lão bá bá .
Hoa Huy nó i:
- Ngươi chưa nghe đến ta hay sao?
Trong giọ ng có chiều hơi thấ t vọ ng, nghĩ thầ m tên mình Nhấ t Chỉ Chấ n
Giang Nam Hoa Huy vang dậ y Giang Nam Giang Bắ c, trong võ lâ m ai mà
khô ng biết, nhưng xem thầ n sắ c Lý Vă n Tú dườ ng như khô ng có gì kinh
ngạ c.
Lý Văn Tú nó i:
- Cha tô i mẹ tô i hẳn đã từ ng nghe tên củ a lã o bá bá , cò n tô i khi đến Hồ i
Cương mớ i có tá m tuổ i, chẳ ng biết gì cả .
Hoa Huy mặ t dịu xuố ng, nó i:
- Chắ c là như thế, ngươi...
Câ u nó i chưa dứ t, bỗ ng nghe ngoà i cử a độ ng tạ i sơn đạ o có tiếng ngườ i
nó i:
- Chắ c nó trố n ở đâ y, cẩ n thậ n coi chừ ng độ c châ m củ a nó .
Nó i xong có tiếng châ n, đi mộ t bướ c lạ i ngừ ng mộ t bướ c dè dặ t tiến
vào. Hoa Huy lấ y chiếc kim ra cắ m đuô i kim vào đầ u trượ ng, giao lạ i
cho cô cá i, chỉ và o phía cử a hang, nó i nhỏ :
- Đợ i nó và o đâ m ngay lưng, tuyệt đố i đừ ng có nó ng nả y mà đâ m trướ c
ngự c.
Lý Vă n Tú nghĩ thầ m: “Đườ ng và o hang nhỏ như thế, đợ i y và o đâ m
ngay ngự c chẳ ng dễ hơn nhiều hay sao?”.
Hoa Huy thấy nà ng có vẻ ngờ vự c bèn nó i:
- Số ng chết mấ t cò n là ở giờ phú t này, ngươi khô ng nghe lờ i ta ư?
Tiếng tuy nhỏ nhưng giọ ng nó i cự c kỳ nghiêm khắ c. Ngay lú c đó , từ
phía cử a hang mộ t thanh đao sá ng choang, mú a lên vù n vụ t, bả o vệ
trướ c mặ t để phò ng địch nhâ n đá nh lén, sau đó mộ t bó ng đen từ từ
tiến và o, chính là tên cướ p họ Vâ n.
Lý Văn Tú nhớ lờ i dặ n củ a Hoa Huy, nép và o mộ t bên, khô ng dá m độ ng
đậ y. Hoa Huy lạ nh lù ng nó i:
- Ngươi xem trong tay ta có cá i gì đâ y?
Giả vờ giơ ra, gã họ Vâ n vộ i và ng né trá nh, vung đao ra trướ c để đỡ ,
chă m chú nhìn ô ng ta, sợ ô ng ta ném á m khí. Hoa Huy quá t lên:
- Đâ m nó .
Lý Văn Tú giơ gậ y lên, đầ u gậ y điểm ngay vào lưng ly mộ t cá i, độ c châ m
đã đâ m và o. Gã họ Vâ n chỉ thấ y lưng đau nhó i mộ t cá i như bị ong đố t,
kêu lên mộ t tiếng đã ngã ra chết. Gã họ Toà n lẽo đẽo theo sau, thấ y y
trú ng kim chết rồ i, tưở ng là Hoa Huy đã ném á m khí, sợ đến mấ t vía,
khô ng kịp quay lạ i chạ y trố n, vừ a lù i vừ a giơ cả hai tay ra đỡ . Hoa Huy
thở dà i:
- Nếu như võ cô ng ta khô ng mấ t, nă m tên giặ c cỏ thế này có đá ng gì
đâ u!
Lý Vă n Tú nghĩ đến ngoạ i hiệu ô ng ta là Nhấ t Chỉ Chấ n Giang Nam, hẳ n
là võ cô ng ghê gớ m lắ m thế sao thấy nă m tên giặ c mà khô ng là m gì
đượ c cả , nó i:
- Hoa bá bá , vì ô ng bị bệnh nên khô ng thi triển võ cô ng đượ c, phả i vậ y
khô ng?
Hoa Huy đá p:
- Khô ng phả i đâ u, khô ng phả i đâ u. Ta... ta có lờ i thề, nếu khô ng phả i lú c
sinh tử quan đầ u thì khô ng đượ c thi triển võ cô ng mộ t cá ch bừ a bã i.
Lý Vă n Tú kêu “Ồ ” mộ t tiếng, thấ y ô ng ta nó i có vẻ khô ng ă n khớ p vớ i
nhau, vừ a mớ i bả o “võ cô ng bị mấ t”, bâ y giờ lạ i cố gắ ng che đậ y, thế
nhưng nếu như ô ng ta khô ng muố n nó i, nà ng cũ ng chẳ ng hỏ i thêm là m
gì.
Hoa Huy cũ ng thấ y mình ă n nó i có vẻ sơ hở , bèn lả ng qua chuyện khá c
nó i:
- Ta bả o ngươi đâ m và o sau lưng, ngươi có hiểu lý do tạ i sao khô ng? Y
tấ n cô ng và o trong hang, chỉ chă m chă m phò ng bị đằ ng trướ c, ngươi
khô ng biết võ cô ng, tậ p kích phía trướ c mặ t khô ng có thể thắ ng đượ c.
Ta dụ cho y tậ p trung đề phò ng ta, ngươi ở phía sau đâ m mộ t cá i là
trú ng ngay.
Lý Văn Tú gậ t đầ u:
- Kế củ a bá bá hay thậ t.
Cũ ng biết Hoa Huy giang hồ duyệt lịch rấ t nhiều, đố i phó vớ i mấ y tên
giặ c cỏ thậ t chẳ ng có gì là khó . Hoa Huy lấy trong bọ c ra mộ t miếng
dưa đã phơi khô đưa cho Lý Vă n Tú nó i:
- Thô i ă n trướ c đã . Hai tên giặ c kia chưa dá m tiến và o đâ u, nhưng mình
cũ ng khô ng ra đượ c. Để ta nghĩ kế nà o giết luô n cả hai tên, chứ nếu chỉ
giết đượ c mộ t đứ a, tên kia thể nà o cũ ng chạ y đi bá o tin, cả bọ n chú ng
kéo tớ i thì thậ t là khó mà đố i phó .
Lý Vă n Tú thấ y ô ng ta suy nghĩ chu đá o, trí mưu phong phú , biết mình
khô ng thể nà o có đượ c kế nà o cao minh hơn, nên khô ng cầ n tính toá n
thêm, ă n no dưa khô rồ i ngồ i dự a và o vá ch đá nghỉ ngơi.
Độ nử a giờ sau, Lý Vă n Tú bỗ ng ngử i thấy mộ t mù i khét lẹt, rồ i bắ t đầ u
ho lên sù sụ . Hoa Huy nó i:
- Khô ng xong rồ i! Bọ n giặ c nà y dù ng khó i hun mình đâ y. Mau bít cử a
hang lạ i.
Lý Vă n Tú lấy đấ t cá t sỏ i đá dướ i châ n đem chặ n cử a hang. Cũ ng may
cá i cử a hang rấ t nhỏ nên sau khi chặ n lạ i rồ i khó i tuô n vào hang rấ t ít.
Bên trong hang lạ i rấ t lớ n nên khó i và o rồ i cũ ng theo mấ y lỗ đằ ng sau
tả n đi cả . Cứ như thế hai bên cầ m cự mộ t hồ i lâ u, á nh nắ ng chiếu từ
đằ ng sau độ ng và o mỗ i lú c mộ t sá ng, dườ ng như đã chính ngọ . Độ t
nhiên Hoa Huy lạ i kêu lên mộ t tiếng “A” rồ i lă n xuố ng đấ t giã y giụ a
nữ a. Lầ n nà y so vớ i lầ n trướ c có vẻ đau đớ n hơn, tay mú a châ n đạ p
lung tung, có vẻ như khô ng chế ngự nổ i. Lý Văn Tú kinh hã i, lạ i chạ y tớ i
đấ m bó p cho ô ng ta. Hoa Huy vừ a bớ t đau, hổ n hển nó i:
- Cô ... cô nương, lầ n nà y ta xem khô ng cò n chịu nổ i nữ a rồ i.
Lý Văn Tú an ủ i:
- Đừ ng nghĩ thế, hô m nay gặ p phả i địch nhâ n nên quá lo lắng, nghỉ mộ t
lá t là khỏ i ngay.
Hoa Huy lắ c đầ u:
- Khô ng đượ c đâ u, khô ng đượ c đâ u. Ta sắ p chết rồ i, nó i thậ t vớ i
ngươi... đằ ng sau lưng ta bị trú ng... trú ng mộ t cá i kim độ c.
Lý Văn Tú “A” lên mộ t tiếng nó i:
- Ô ng trú ng kim độ c từ bao giờ ? Hô m nay ư?
Hoa Huy nó i:
- Khô ng phả i đâ u, trú ng đã mườ i hai năm rồ i.
Lý Văn Tú ngạ c nhiên nó i:
- Có phả i cũ ng cá i kim độ c ghê gớ m ấ y khô ng?
Hoa Huy đá p:
- Cũ ng mộ t thứ . Có điều ta vậ n cô ng đề ngự nên độ c tính phá t tá c rấ t
chậ m, về sau lạ i uố ng thêm thuố c giả i, cho nên mớ i chịu đượ c mườ i hai
nă m, tớ i ngà y hô m nay xem chừ ng khô ng cò n chịu thêm đượ c nữ a. Ô i,
trên mình mang cá i kim quá i quỉ đó , mườ i hai nă m trờ i, mỗ i ngày đau
đớ n ba bậ n, nếu biết như thế, hồ i đó ta đừ ng uố ng thuố c giả i cho xong,
đau đớ n thêm mườ i hai nă m, rồ i sau cù ng cũ ng chẳ ng đi đến đâ u.
Lý Văn Tú trong lò ng nhó i mộ t cá i, câ u đó cũ ng khô ng khá c gì tâ m sự
nà ng. Mườ i nă m trướ c nếu như nà ng cù ng vớ i cha mẹ chết luô n mộ t
thể trong tay bọ n cướ p, về sau đã khỏ i phả i chịu bao nhiêu khổ sở . Thế
nhưng mườ i nă m qua có thậ t là khổ sở hay khô ng? Khô ng, cũ ng có thờ i
kỳ sung sướ ng. Mộ t thiếu nữ mườ i bả y mườ i tá m tuổ i, dù có thương
tâ m tịch mịch chă ng nữ a, trong cuộ c đờ i thể nà o chẳ ng có nhữ ng lú c
sung sướ ng ngọ t ngà o.
Chỉ thấy Hoa Huy nghiến chặ t hai hà m ră ng, cố gắ ng chịu đự ng cơn
đau, Lý Văn Tú nó i:
- Bá bá , ô ng nghĩ cá ch rú t cá i kim độ c ra, có lẽ sẽ khỏ e hơn đó .
Hoa Huy gắ t lên:
- Nó i nhă ng, cá i đó ai chẳ ng biết? Ta số ng mộ t mình nơi hoang sơn nà y,
lấy ai mà nhổ kim ra cho ta? Cò n và o trong đâ y có ngườ i nà o là ngườ i
tử tế, ố i ố i...
Lý Vă n Tú trong lò ng đầ y nghi hoặ c: “Sao ô ng ta khô ng ra ngoà i tìm
thầ y chữ a thuố c, mộ t thâ n mộ t mình ở trong nú i hoang nà y mườ i hai
nă m là tạ i sao?”. Hiển nhiên ô ng ta đố i vớ i mình cò n đầ y đề phò ng nghi
ngạ i nhưng trướ c mắ t nà ng thấy ô ng lã o đau đớ n thậ t đá ng thương
nên nó i:
- Bá bá , để tô i thử xem. Bá c đừ ng ngạ i, tô i quyết khô ng hạ i bá c đâ u.
Hoa Huy chă m chú nhìn nà ng, hai hà ng lô ng mà y nhíu lạ i, trong lò ng
chuyển qua bao nhiêu ý niệm, dườ ng như vẫ n khô ng có đượ c chủ định
gì. Lý Vă n Tú rú t chiếc kim nơi đầ u trượ ng ra, đưa cho ô ng ta nó i:
- Bá c để cho tô i xem vết thương trên lưng ra sao. Nếu bá c thấ y tô i có
lò ng bấ t lương, bá c dù ng độ c châ m đâ m tô i.
Hoa Huy đá p:
- Đượ c.
Y cở i á o ra để lộ lưng trầ n. Lý Văn Tú vừ a nhìn thấ y, khô ng nhịn nổ i
phả i kêu khẽ mộ t tiếng, thấ y lưng ô ng ta chỗ trắ ng chỗ đen, khô ng biết
bao nhiêu là vết sẹo. Hoa Huy nó i:
- Ta tră m phương nghìn kế tím cá ch đà o cá i kim ra nhưng vẫ n khô ng
lấy ra đượ c.
Có vết sẹo dườ ng như lấy lưng đậ p vào đá , có vết thì tự a như lấ y ngó n
tay moi và o. Lý Vă n Tú nhìn nhữ ng vết thương đó biết rằ ng mườ i hai
nă m qua ô ng ta chịu khô ng biết bao nhiêu dà y vò , trong lò ng khô ng
khỏ i á i ngạ i hỏ i:
- Cá i kim độ c đó cắ m và o chỗ nà o?
Hoa Huy đá p:
- - Tổ ng cộ ng có ba cá i, mộ t tạ i huyệt Phá ch Hộ , mộ t tạ i huyệt Chí Thấ t,
và mộ t tạ i huyệt Chí Dương.
Ô ng ta vừ a nó i vừ a chỉ cho Lý Vă n Tú nhữ ng nơi độ c châ m ở , có điều
thờ i gian đã lâ u, lạ i thêm lưng đầ y sẹo, khô ng cá ch nào nhìn thấ y đượ c
vết kim đâ m vào. Lý Văn Tú kinh hã i nó i:
- Cả thả y ba cá i ư? Sao bá c nó i là trú ng mộ t cá i?
Hoa Huy giậ n đữ đá p:
- Lú c đầ u ngươi đâ u có nó i là sẽ giú p ta nhổ kim ra, việc gì ta phả i nó i
thự c cho ngươi biết?
Lý Vă n Tú biết rằ ng ô ng ta rấ t đa nghi, nên khi trú ng độ c châ m rồ i mấ t
hết võ cô ng, sợ mình gia hạ i ô ng ta nên nó i là vì đã lậ p mộ t lờ i thề,
khô ng thể sử dụ ng võ cô ng bừ a bã i, cả đến số kim bị trú ng, cũ ng bớ t đi
hai cá i để cho nếu như mình có ý hạ i ô ng ta thì cũ ng thêm phầ n e ngạ i.
Nà ng quả khô ng thích cá i tính cơ trá củ a ô ng già , nhưng nghĩ đã cứ u thì
cứ u đến cù ng, ô ng lã o nà y thậ t là đá ng thương, nên khô ng thể nghĩ
thêm nữ a chỉ trầ m ngâ m tìm cá ch nào rú t mấy cá i kim nằ m sâ u trong
thịt ra thô i.
Hoa Huy hỏ i:
- Ngươi có thấ y rõ khô ng?
Lý Văn Tú đá p:
- Tô i khô ng thấ y đuô i kim đâ u cả , bá c thử nghĩ cá ch nào hay nhấ t lấ y ra
đượ c?
Hoa Huy đá p:
- Nên dù ng vậ t sắ c bén mổ thịt ra mớ i thấ y đượ c. Độ c châ m ngậ p vào
mấy tấ c thậ t khó mà tìm.
Nó i tớ i đâ y â m thanh dườ ng như run run. Lý Văn Tú đá p:
- Đượ c, tiếc thay tô i lạ i khô ng mang dao nhỏ .
Hoa Huy đá p:
- Ta cũ ng khô ng có dao.
Độ t nhiên chỉ thanh đao dà i nằ m dướ i đấ t nó i:
- Dù ng cá i dao kia cũ ng đượ c rồ i.
Thanh đao đó xanh lè lấ p loá ng, thậ t là sắ c bén, nằ m ngang ngườ i gã họ
Vân, lú c nà y ngườ i chết đao cò n, khô ng khỏ i khiến ngườ i ta kinh sợ . Lý
Văn Tú thấy như nếu dù ng con dao đó mà mổ lưng ô ng ta thậ t là bấ t
tiện, cò n đang chầ n chừ , Hoa Huy hiểu rõ ý nà ng, chuyển sang giọ ng ô n
hò a nó i:
- Lý cô nương, nếu cô giú p tô i rú t độ c châ m ra, tô i sẽ tạ ơn cô rấ t nhiều
vàng bạ c châ u bá u. Ta khô ng lừ a cô đâ u, nó i thậ t rấ t nhiều và ng bạ c
châ u bá u.
Lý Văn Tú nó i:
- Tô i chẳ ng mong và ng bạ c châ u bá u là m gì, cũ ng chẳ ng cầ n ô ng phả i tạ
ơn. Chỉ muố n ô ng khỏ i đau thế là tố t rồ i.
Hoa Huy nó i:
- Hay lắ m, thế cô mau mau ra tay đi.
Lý Văn Tú bấ y giờ mớ i nhặ t thanh đao lên, cắ t trong á o gã họ Vân kia
độ mươi mả nh vải để cầ m má u và bă ng bó , nó i:
- Bá bá , tô i chỉ cố là m hết sứ c, bá c chịu đau mộ t tí.
Nà ng nghiến ră ng, dù ng mũ i dao để cá ch chỗ huyệt Phá ch Hộ ô ng ta chỉ
chừ ng vài phâ n nhẹ nhà ng cắ t xuố ng. Dao đi và o thịt, máu tươi vọ t ra,
Hoa Huy chẳ ng thèm xuýt xoa mộ t tiếng, hỏ i:
- Có thấ y khô ng?
Mườ i hai nă m qua y đã chịu bao nhiêu là đau khổ , đố i vớ i chuyện dao
cắ t chẳ ng coi và o đâ u. Lý Văn Tú lấ y chiếc trâ m trên đầ u đưa và o trong
vết cắ t mò thử , quả nhiên thấ y mộ t câ y kim nhỏ , cắ m và o trong xương.
Nà ng vạ ch vết thương ra, hai ngó n tay cầ m đuô i kim giự t mạ nh mộ t
cá i, nhưng trơn quá , phả i đến lầ n thứ tư mớ i lấ y ra đượ c. Hoa Huy kêu
lên mộ t tiếng, đau đến ngấ t đi. Lý Vă n Tú nghĩ thầ m: “Ô ng ta bấ t tỉnh
rồ i cũ ng đỡ đau”. Nà ng tiếp tụ c mổ cá c nơi khá c rú t ra hai câ y kim nữ a
rồ i dù ng vả i dịt vết thương cho ô ng ta.
Mộ t lú c sau, Hoa Huy tỉnh lạ i, vừ a mở mắ t ra thấy trướ c mặ t ba chiếc
kim đen sì, hậ m hự c nó i:
- Quỉ châ m, tặ c châ m, chú ng bay ở trong thịt ta mườ i hai năm, hô m nay
mớ i chịu ra.
Ô ng ta quay sang Lý Văn Tú nó i:
- Lý cô nương, cô cứ u mạ ng cho ta, lã o phu khô ng biết lấ y gì bá o đá p,
chỉ biết tặ ng cô ba chiếc kim nà y. Tuy ba chiếc kim nằ m trong da thịt ta
mườ i hai nă m nhưng độ c tính vẫ n cò n nguyên khô ng mấ t.
Lý Văn Tú lắ c đầ u:
- Tô i khô ng lấ y.
Hoa Huy lạ lù ng hỏ i:
- Uy lự c củ a độ c châ m chính mắ t cô đã thấ y rồ i. Cô có nhữ ng chiếc kim
nà y trong tay, ai cũ ng phả i sợ cô ba phầ n.
Lý Văn Tú nó i nhỏ :
- Tô i khô ng muố n ngườ i khá c phả i sợ tô i.
Nà ng trong bụ ng chỉ muố n nó i: “Tô i chỉ muố n ngườ i khá c yêu thích tô i,
nhữ ng kim độ c nà y chẳ ng thể là m đượ c chuyện đó đâ u”. Độ c châ m lấy
ra rồ i, Hoa Huy tuy chả y má u nhiều, mườ i phầ n suy nhượ c nhưng
trong bụ ng vui vẻ, tinh thầ n cao hứ ng, nhắ m mắ t ngủ đến hơn mộ t giờ .
Trong giấ c mơ bỗ ng nghe tiếng ngườ i chử i rủ a, y giậ t mình tỉnh giấ c,
nghe gã ă n cướ p họ Tố ng ở bên ngoà i hang ă n nó i tụ c tằ n, nhụ c mạ lờ i
lẽ thậ t là độ c á c. Y khô ng dá m tiến và o nên định dụ cho kẻ địch phả i đi
ra. Hoa Huy cà ng nghe cà ng tứ c, đứ ng dậ y nó i:
- Độ c châ m trong ngườ i ta hết rồ i, Nhấ t Chỉ Chấ n Giang Nam khô ng lẽ
lạ i sợ hai tên giặ c cỏ ?
Thế nhưng vừ a vậ n khí, kình lự c khô ng vậ n lên đượ c, thở dà i:
- Kim độ c nằ m trong ngườ i ta quá lâ u, xem ra ba bố n thá ng nữ a mớ i
hồ i phụ c nộ i cô ng.
Tai nghe tên cướ p leo lẻo “thằ ng giặ c già , thằ ng khố n nạ n”, y giậ n dữ
nó i:
- Chẳ ng lẽ ta phả i chịu nghe ngươi chử i ngà y nà y thá ng khá c rồ i mớ i
giết ngươi hay sao?
Y nghĩ thầ m: “Bọ n ngươi khô ng vào độ ng đượ c, thể nào cũ ng về gọ i cả
bầ y đến đâ y thì thậ t ô i thô i. Bâ y giờ biết là m thế nà o đâ y?”.
Độ t nhiên y nghĩ ra mộ t cá ch bèn nó i:
- Lý cô nương, để ta dạ y cô mộ t lộ võ cô ng, để cô ra thanh toá n hai tên
giặ c cướ p này.
Lý Văn Tú hỏ i:
- Phải mấ t bao lâ u mớ i họ c xong? Khô ng có cá ch gì nhanh hơn sao.
Hoa Huy trầ m ngâ m đá p:
- Nếu dạ y ngươi điểm huyệt, đao phá p, quyền phá p, ít ra cũ ng phả i nử a
nă m mớ i biết chú t đỉnh, việc trướ c mắ t khô ng tố c thà nh khô ng xong.
Đành luyện mộ t mó n binh khí bà ng mô n cự c nhanh, trong mộ t hai
chiêu là thắ ng rồ i. Thế nhưng trong cá i hang này lấ y đâ u ra binh khí?
Y ngử ng đầ u lên độ t nhiên vui mừ ng nó i:
- Đượ c rồ i, mau ra há i hai trá i bầ u khô ở trên kia xuố ng, nhớ lấ y luô n
cả dâ y leo, mình luyện lưu tinh chù y.
Lý Văn Tú thấy nơi á nh sá ng chiếu xuố ng, lủ ng lẳ ng mươi trá i bầ u khô
đã lâ u, khô ng biết mọ c hồ i nào, liền dù ng sứ c cắ t hai trá i cả bầ u lẫ n dâ y
xuố ng. Hoa Huy nó i:
- Tố t lắ m. Ngươi đụ c mộ t cá i lỗ trên trá i bầ u, đổ cá t vào, rồ i lấ y dâ y
đó ng chặ t lạ i.
Lý Vă n Tú y lờ i là m như thế. Hai trá i bầ u đổ đầ y cá t, mỗ i trá i phả i nặ ng
đến bả y tá m câ n, quả nhiên là mô t đô i lưu tinh chù y. Hoa Huy cầ m trên
tay, nó i:
- Ta dậ y ngươi mộ t chiêu “Tinh Nguyệt Tranh Huy”.
Nó i xong cầ m đô i hồ lô lưu tinh chù y chầ m chậ m diễn mộ t tư thế ra.
Chiêu Tinh Nguyệt Tranh Huy này bên trá i đá nh vào huyệt Thương
Khú c nơi giữ a bụ ng và ngự c kẻ địch, bên phả i lậ p tứ c đi theo, đi vò ng
ra đá nh vào huyệt Linh Đài sau lưng, tuy chỉ mộ t chiêu nhưng bên
trong bao hà m thủ kình, nhã n lự c, tung chù y nhậ n huyệt nhiều phá p
mô n khá c nhau, lạ i phả i đề phò ng địch nhâ n né trá i trá nh phả i, mượ n
lự c đá nh trả . Thà nh thử Lý Vă n Tú họ c đến hơn mộ t giờ mớ i biết tung
chù y cho đú ng cá ch.
Nà ng lau mồ hô i trên mặ t, sượ ng sù ng nó i:
- Tô i ngu quá , họ c mã i mớ i biết.
Hoa Huy nó i:
- Ngươi khô ng ngu đâ u, mà phả i nó i là rấ t thô ng minh. Ngươi đừ ng coi
thườ ng chiêu Tinh Nguyệt Tranh Huy này, tuy chỉ là cô ng phu vỡ lò ng,
nhưng biến hó a kỳ ả o, uy lự c vô cù ng, ngườ i thườ ng phả i mất mườ i
ngà y, tá m ngà y cũ ng chưa chắ c đã xong. Nếu dù ng đố i phó vớ i hả o thủ
võ lâ m, chỉ mộ t chiêu thì khô ng ă n thua gì, nhưng để đá nh bạ i hai tên
giặ c cỏ , thì thậ t là quá đủ . Ngươi ngồ i nghỉ giâ y lá t rồ i ra là m thịt chú ng
nó .
Lý Văn Tú hoảng hố t nó i:
- Chỉ mộ t chiêu đó mà xong ư?
Hoa Huy cườ i đá p:
- Ta tuy chỉ dạ y ngươi mộ t chiêu thô i, nhưng ngươi cũ ng đã là đệ tử
củ a ta rồ i, họ c trò củ a Nhấ t Chỉ Chấ n Giang Nam đố i phó vớ i hai tên ă n
cướ p, chẳ ng lẽ phả i dù ng đến hai chiêu sao? Ngươi khô ng sợ là m tổ n
uy danh củ a sư phụ ư?
Lý Văn Tú quả thự c khô ng muố n bá i ai là m thầ y, khô ng khỏ i chầ n chừ
khô ng trả lờ i, nhưng thấ y vẻ mặ t ô ng ta cự c kỳ thấ t vọ ng, về sau lạ i
dườ ng như có chiều đau lò ng, khô ng nỡ từ chố i bèn quì xuố ng lạ y mấ y
lạ y, kêu lên:
- Sư phụ .
Hoa Huy thậ t là hoan hỉ, lạ i có vẻ ngạ i ngù ng, u buồ n nó i:
- Đâu có ngờ ta chết đi số ng lạ i, lạ i cò n thu đượ c mộ t đứ a họ c trò thô ng
minh lanh lợ i như thế nà y.
Lý Vă n Tú cũ ng mỉm cườ i, nghĩ thầ m: “Ta ở trên đờ i nà y ngoà i Kế gia
gia, chẳ ng cò n ai thâ n thiết. Họ c hay khô ng họ c võ cô ng cũ ng chẳ ng làm
gì. Chẳ ng qua thêm mộ t sư phụ thì bớ t đi mộ t ngườ i muố n hạ i ta, thêm
mộ t ngườ i chă m só c cho ta”. Hoa Huy nó i:
- Trờ i sắ p tố i rồ i, ngườ i dù ng lưu tinh chù y mở đườ ng, xô ng ra đi. Đến
chỗ nà o rộ ng rã i thì lấ y mạ ng hai tên giặ c đó .
Lý Văn Tú quả thậ t sợ hã i, Hoa Huy giậ n dữ nó i:
- Ngươi khô ng tin tưở ng vào võ cô ng củ a ta, sao lạ i cò n lạ y ta là m thầ y?
Nă m xưa Mâ n Bắ c song hù ng hai đứ a bỏ mạ ng cũ ng vì chiêu Tinh
Nguyệt Tranh Huy nà y đó . Tà i nghệ hai thằ ng giặ c cỏ kia, so vớ i Mâ n
Bắ c song hù ng thì thế nà o?
Lý Văn Tú nà o có biết Mâ n Bắ c song hù ng võ cô ng đến đâ u, nhưng thấ y
ô ng ta nổ i cá u, đà nh phả i thu hết can đả m đẩ y nhữ ng tả ng đá chắ n lố i
hang ra, tay phả i xá ch đô i hồ lô lưu tinh chù y, tay trá i nhặ t mộ t mũ i
kim độ c dướ i đấ t lên, quá t lớ n:
- Bọ n á c tặ c chết tiệt kia, xem độ c châ m đâ y.
Hai tên giặ c họ Tố ng và họ Toà n đang canh ngoà i cử a hang, nghe thấ y
“xem độ c châ m đâ y”, sợ đến mấ t hết hồ n vía, vộ i và ng lù i lạ i. Tên họ
Tố ng vố n đã nghĩ đến chuyện nếu quả thự c nà ng ném kim độ c thì đờ i
nà o lạ i bá o độ ng trướ c như thế, cò n như nà ng hô hoá n ắ t chẳ ng phó ng
độ c châ m đâ u, thế nhưng trướ c mắ t chứ ng kiến ba tên đồ ng bọ n chết
là m sao y dá m thả n nhiên khô ng lý đến?
Lý Vă n Tú chầ m chậ m duổ i theo, trong bụ ng cũ ng sợ khô ng kém gì hai
tên cườ ng đạ o. Cả ba ngườ i đều nơm nớ p lo cù ng chạ y ra khỏ i hơn
mườ i trượ ng hang nú i chậ t hẹp. Tên họ Toà n vừ a quay đầ u lạ i, Lý Văn
Tú liền vung tay trá i lên, tên cướ p hoả ng quá , châ n vấ p mộ t cá i ngã lă n
cù . Tên họ Tố ng lạ i tưở ng y trú ng độ c châ m, cà ng cố chạ y cho nhanh,
vọ t ra khỏ i độ ng. Tên họ Toà n cũ ng ló p ngó p chạ y theo. Hai đứ a mú a
đao hộ thâ n, mộ t tên nó i:
- Mình đứ ng đâ y đố i phó vớ i con nhã i đó .
Mộ t tên trả lờ i:
- Đú ng thế, nếu nó có ném độ c châ m mình cũ ng nhìn thấ y rõ .
Lú c đó mặ t trờ i đã xuố ng dướ i nú i, á nh sá ng buổ i chiều chiếu lên mặ t
hai tên Tố ng Toà n, hai đứ a hơi nghiêng đầ u né cho khỏ i mặ t trờ i rọ i
thẳ ng và o mắ t, bỗ ng nghe từ trong hang mộ t tiếng lả nh ló t:
- Coi độ c châ m đâ y!
Hai đứ a vộ i lá ch qua mộ t bên, thấ y từ trong hang bay ra hai trá i hồ lô ,
Lý Vă n Tú đã nhả y ra. Hai ngườ i lú c đầ u kinh hã i, đến khi thấ y nà ng tay
cầ m hai trá i bầ u khô , khô ng khỏ i cườ i rộ lên, khô ng cò n đề phò ng gì
nữ a. Lý Vă n Tú tim đậ p thình thình, nà ng chỉ họ c đượ c mộ t chiêu võ
cô ng, chẳ ng biết có dù ng đượ c khô ng, tuy khi bé có họ c cha mẹ ít
nhiều, nhưng cha mẹ chết rồ i nàng cũ ng khô ng tậ p luyện thà nh thử
cũ ng quên hết cả .
Nà ng quả thự c sợ hã i hai tên ă n cướ p diện mạ o hung á c nà y lắ m, nếu
như khô ng cầ n chiến đấ u mà dọ a bọ n chú ng bỏ chạ y đượ c thì hay biết
bao nhiêu, nên gằ n giọ ng quá t lớ n:
- Cá c ngươi nếu khô ng chạ y cho nhanh, sư phụ ta Nhấ t Chỉ Chấ n Giang
Nam sẽ bướ c ra, độ c châ m củ a lão nhâ n gia giết ngườ i thậ t khô ng khá c
gì lấy đồ trong tú i, cá c ngươi dá m trêu đếu thầ y ta thậ t là lớ n mậ t.
Hai tên ă n cướ p nà y đều là bọ n tầ m thườ ng, cá i tên Nhấ t Chỉ Chấ n
Giang Nam cũ ng đã nghe qua nhưng đâ u có liên hệ gì nên chẳ ng thèm
để bụ ng. Hai đứ a đưa mắ t cho nhau, cù ng nghĩ thầ m: “Mình cứ tó m con
bé nà y đem về cho Hoắ c đạ i gia, Trầ n nhị gia là lậ p đượ c đạ i cô ng, cầ n
quá i gì đến Chấ n Giang Nam, Chấ n Giang Bắ c?”. Hai gã bèn cù ng hô
hoá n chia hai bên xô ng và o.
Lý Văn Tú giậ t mình kinh hãi: “Nếu hai đứ a cù ng xô ng và o, là m sao
dù ng đượ c chiêu Tinh Nguyệt Tranh Huy?”. Quả thậ t Hoa Huy hết sứ c
dạ y cho nà ng ra chiêu là m sao đả huyệt, nhưng quên hẳ n dạ y cho nà ng
là m sao đố i phó vớ i hai tên mộ t lầ n. Nên biết đố i địch ra chiêu, thiên
biến vạ n hó a, chỉ trong mộ t hai giờ họ c đượ c bao nhiêu?
Lý Vă n Tú châ n tay luố ng cuố ng, nhả y vộ i qua bên phả i ba thướ c. Tên
họ Toà n đang ở bên phả i, liền xô ng lên tấ n cô ng, Lý Vă n Tú bấ t kể trờ i
đấ t, vung luô n hai trá i hồ lô , trong cơn nguy cấ p chiêu Tinh Nguyệt
Tranh Huy chỉ sử dụ ng đượ c có mộ t nử a, chù y bên trá i đá nh trú ng
huyệt Thương Khú c trên ngự c y, cò n chù y bên phả i trú ng ngay thanh
đao, nghe bố p mộ t tiếng, trá i bầ u bị chặ t vỡ , cá t bay ra tung tó e.
Tên họ Tố ng vừ a đang xô ng lên, đâ u ngờ trong trá i bầ u lạ i vă ng ra
nhiều cá t đến thế, bị cả chụ c hạ t lọ t và o mắ t, vộ i đưa tay dụ i. Lý Vă n Tú
liền tung chù y ra, vì chù y bên trá i vỡ mất rồ i, khô ng có thế để mượ n,
chỉ đá nh trú ng sau lưng y, nhưng lạ i khô ng trú ng huyệt Linh Đà i. Thế
nhưng trá i bầ u nặ ng đến bả y tá m câ n đá nh và o ngườ i, tên họ Tố ng
cũ ng đứ ng khô ng vữ ng, ngã sấ p mặ t xuố ng, mắ t cũ ng khô ng mở đượ c,
vồ trú ng ngay đầ u vai Lý Văn Tú . Lý Văn Tú kêu lên:
- Ô i chao.
Tay trá i nà ng đẩ y y ra, trong cơn hoả ng hố t quên là mình tay cầ m mũ i
kim độ c nên đâ m luô n và o bụ ng y. Tên họ Tố ng hai tay ríu lạ i, chết
ngay lậ p tứ c. Tuy gã chết rồ i nhưng tay vẫ n ô m chặ t, Lý Vă n Tú cố sứ c
vù ng ra nhưng vẫ n khô ng thoá t. Hoa Huy thở dà i:
- Con bé nà y ngố c thậ t, lú c họ c thì cá i gì cũ ng thô ng, đến lú c là m thì là m
lung tung hết cả .
Y giơ châ n đá và o xương cù ng tên họ Tố ng mộ t cá i, hai tay y liền lỏ ng
ra, ngã ngử a về sau. Lý Vă n Tú kinh hồ n chưa hết, nhìn lạ i tên họ Toà n
thấ y y đứ ng sừ ng sữ ng, hai mắ t trợ n trò n, khô ng cử độ ng gì đượ c, đã bị
cá i hồ lô đá nh trú ng yếu huyệt chết từ bao giờ . Lý Văn Tú mộ t ngày
đá nh chết nă m tên cườ ng đạ o, tuy chỉ là bá o thù cho cha mẹ, lạ i để
chố ng cự vớ i bọ n gian á c nhưng trong lò ng cũ ng thấ y khô ng an, đứ ng
ngơ ngẩ n nhìn hai xá c chết, nhịn khô ng nổ i khó c ò a lên.
Hoa Huy mỉm cườ i:
- Việc gì mà khó c? Sư phụ dạ y ngươi chiêu Tinh Nguyệt Tranh Huy đó
có hay khô ng?
Lý Văn Tú nghẹn ngà o:
- Con... con đã giết ngườ i.
Hoa Huy nó i:
- Giết mấ y tên giặ c cỏ thì có sá gì? Sau khi võ cô ng ta hồ i phụ c rồ i, sẽ
đem mộ t thâ n cô ng phu truyền cho ngươi, sau khi việc lớ n thà nh rồ i,
thầ y trò mình về Trung Nguyên tung hoà nh thiên hạ , có gì mà khô ng
đượ c? Đi đi đi, lạ i nhà ta nghỉ ngơi, uố ng và i chén trà .
Nó i rồ i đưa Lý Vă n Tú đi qua mộ t khu rừ ng rậ m ở phía bên trá i, đi độ
mộ t dặ m tớ i mộ t câ y có hoa trắ ng đến mộ t că n nhà tranh. Lý Vă n Tú
theo ô ng ta đi và o că n nhà , thấ y bên trong trầ n thiết giả n phá c nhưng
rấ t sạ ch sẽ phong nhã , có treo mộ t đô i câ u đố i, mỗ i câ u bả y chữ , mộ t
câ u là :
Bạ ch thủ tương tri do á n kiếm
Câ u bên kia là:
Chu mô n tả o đạ t tiếu đà n quan
Từ khi đến đấ t Hồ i Cương nà ng chưa nhìn thấ y câ u đố i bao giờ , cũ ng
chẳ ng ai dạ y nàng họ c nhưng cũ ng may mườ i bố n chữ này khô ng mấ y
khó , hồ i cò n bé mẹ nà ng cũ ng đã dạ y qua rồ i, tuy nghĩa vă n hoà n toà n
khô ng hiểu gì cả , nên chỉ lẩ m nhẩ m đọ c:
- Bạ ch thủ tương tri do á n kiếm...
Hoa Huy hỏ i:
- Ngươi đã đọ c bà i thơ nà y bao giờ chưa?
Lý Văn Tú đá p:
- Chưa đọ c. Mườ i bố n chữ nà y nó i gì thế?
Hoa Huy vă n võ toà n tà i, nó i:
- Đâ y là hai câ u thơ củ a Vương Duy. Câ u trên nó i là nếu như ngươi có
đượ c ngườ i bằ n hữ u tri kỷ, chơi vớ i nhau cả đờ i, đến khi cả hai đều đầ u
bạ c nhưng ngươi vẫn khô ng vì thế mà tin đượ c ngườ i đó , có khi y vẫ n
ngầ m là m hạ i ngươi đó . Ngươi đến trướ c mặ t y, cũ ng vẫn nên tay để
vào đố c kiếm. Câ u trên củ a đô i câ u đố i nà y có nghĩ là “tình ngườ i đổ i
trắ ng thay đen, lên xuố ng như só ng nướ c”. Cò n câ u “Chu mô n tảo đạ t
tiếu đà n quan” thì nó i là bạ n ngươi đến khi đắ c ý rồ i, đườ ng mâ y rong
ruổ i, đừ ng có mong y đề bạ t mình, giú p đỡ mình mà y cườ i cho đấ y.
Lý Văn Tú từ khi gặ p đượ c ô ng già , thấ y ô ng ta dố i vớ i mình cá i gì cũ ng
ngầ n ngạ i đề phò ng, mã i đến khi mình giú p ô ng ta nhổ kim độ c ra rồ i
mớ i tin là mình khô ng có ý hạ i ô ng ta, đến khi nhìn thấ y hai câ u đố i này
nghĩ rằ ng trong đờ i hẳ n ô ng ta đã bị ngườ i ta hã m hạ i rấ t lớ n, mà
ngườ i đó chính là ngườ i bạ n lâ u năm, thà nh thử mớ i hậ n đờ i, dè dặ t
đến thế.
Lú c này nà ng khô ng tiện hỏ i thêm chỉ lặ ng lẽ đi xuố ng nấ u nướ c pha
trà . Hai ngườ i mỗ i ngườ i uố ng hai chén rồ i, tinh thầ n cao hứ ng, Lý Vă n
Tú nó i:
- Sư phụ , con phả i đi về đâ y.
Hoa Huy ngạ c nhiên, trên mặ t mườ i phầ n thấ t vọ ng nó i:
- Ngươi đi ư? Ngươi khô ng theo ta họ c võ à ?
Lý Văn Tú đá p:
- Khô ng, đêm qua con khô ng về, Kế gia gia hẳn là lo lắ ng lắ m. Đợ i con
nó i cho ô ng ta nghe rồ i sẽ quay lạ i họ c võ nghệ.
Hoa Huy độ t nhiên nổ i giậ n, mặ t đỏ lên, lớ n tiếng:
- Nếu ngươi nó i cho y nghe thì từ rà y đừ ng có lạ i đâ y gặ p ta nữ a.
Lý Văn Tú giậ t mình nhả y dự ng lên, nó i nhỏ :
- Khô ng nó i cho Kế gia gia nghe ư? Ô ng ấy... ô ng ấ y thương con lắ m mà .
Hoa Huy nó i:
- Nó i vớ i ai cũ ng khô ng đượ c cả . Ngươi phả i lậ p lờ i thề độ c, việc ngà y
hô m nay, dù ai cũ ng khô ng nó i cho biết, nếu khô ng thì ta khô ng cho
ngươi ra khỏ i nú i nà y đâ u...
Ô ng ta nổ i giậ n, vết thương trên lưng lạ i đau kịch liệt, “A” lên mộ t tiếng
ngấ t xỉu. Lý Vă n Tú vộ i đỡ ô ng ta lên, lấ y nướ c lạ nh đắ p lên trá n ô ng ta.
Mộ t lú c sau, Hoa Huy từ từ tỉnh lạ i, lạ lù ng hỏ i:
- Sao ngươi chưa đi?
Lý Văn Tú hỏ i lạ i:
- Lưng thầ y cò n đau lắ m khô ng?
Hoa Huy đá p:
- Đỡ nhiều rồ i. Ngươi bả o ngươi muố n đi về, sao cò n chưa đi?
Lý Vă n Tú nghĩ thầ m: “Kế gia gia cù ng lắ m cũ ng chỉ trô ng ngó ng mình
thô i, cò n sư phụ bị trọ ng thương thế này, nếu mình khô ng ở lạ i chă m
só c cho ô ng ấ y, sẽ chết khô ng chừ ng”. Liền nó i:
- Sư phụ khô ng khỏ e lắ m, để đồ nhi ở lạ i hầ u hạ thầ y và i ngà y.
Hoa Huy nghe thế mừ ng lắm. Đêm hô m đó hai ngườ i nghỉ ngơi trong
tú p lều tranh, Lý Văn Tú đi nhặ t cỏ khô , nằ m ngay trên nền nhà , trong
giấ c ngủ nằ m mơ tỉnh lạ i mấy lầ n, khi thì mơ thấ y mình bị giặ c bắ t đi,
lú c thì mơ thấ y á c quỉ má u me đầ y ngườ i đến đò i mạ ng. Sá ng hô m sau
tỉnh dậ y, thấ y Hoa Huy nghỉ thêm mộ t ngà y nữ a tinh thầ n đã thoả i má i
lắ m rồ i. Ă n sá ng xong, Hoa Huy liền dạ y nà ng võ cô ng lạ i từ că n cơ nộ i
cô ng, nó i:
- Con tuổ i đã lớ n rồ i, bâ y giờ mớ i luyện thượ ng thừ a võ cô ng, quả cũ ng
đã muộ n. Thế nhưng mộ t là con tư chấ t thô ng minh, hai nữ a sư phụ
cũ ng chẳ ng phả i loạ i tầ m thườ ng. Minh sư thu cao đồ , cò n sợ gì nữ a?
Chỉ năm nă m nữ a, trong võ lâ m ít có ngườ i địch lạ i con.
Cứ như thế luyện bả y tá m ngà y, Lý Vă n Tú tiến bộ rấ t nhanh, vết
thương trên lưng Hoa Huy cù ng từ từ bình phụ c, lú c ấ y nà ng mớ i bá i
biệt sư phụ cưỡ i con ngự a trắ ng quay về. Hoa Huy khô ng bắ t nàng lậ p
lạ i lờ i thề nữ a. Nà ng về nhà rồ i nhưng cũ n khô ng nó i cho Kế lão nghe
chỉ nó i nà ng bị lạ c đườ ng trên sa mạ c, mỗ i lú c mộ t xa, mau gặ p đượ c
mộ t đoà n lái buô n đi lạ c đà mớ i khỏ i chết khá t trên bã i cá t.
Từ đó cứ mườ i ngà y nử a thá ng, Lý Vă n Tú lạ i đến nơi ở củ a Hoa Huy
vài ngà y. Nà ng sợ gặ p lạ i bọ n cướ p, khi ra đi luô n luô n mặ c đồ đà n ô ng
Cá p Tá t Khắ c. Trong mấ y ngà y đó , Hoa Huy tậ n lự c dạ y nà ng võ cô ng,
Lý Vă n Tú trong lò ng cũ ng khô ng có gì phả i nghĩ ngợ i thà nh thử mộ t
lò ng mộ t dạ họ c võ , quả nhiên cao đồ gặ p đượ c minh sư, tiến bộ rấ t
nhanh.
Cứ thế hai nă m trờ i, Hoa Huy vẫ n thườ ng than thở :
- Vớ i tài nghệ con bâ y giờ , trên giang hồ đã và o hạ ng cao thủ đệ nhấ t,
nếu như về đến Trung Nguyên, chỉ ra tay là đã nổ i tiếng rồ i.
Thế nhưng Lý Vă n Tú đâ u có nghĩ đến chuyện quay về Trung Nguyên,
đượ c “nổ i tiếng” trên chố n giang hồ , thế nhưng muố n bá o thù cho cha
mẹ, khi gặ p bọ n cướ p khô ng đ chú ng gia hạ i thì khô ng thể khô ng luyện
võ cô ng. Trong nơi sâ u kín nhấ t củ a lò ng nà ng cò n mộ t ý niệm là: “Nếu
như ta họ c võ giỏ i rồ i, ta có thể cướ p Tô Phổ lạ i”. Thế nhưng ý nghĩ đó
nà ng khô ng mấ y khi nghĩ đến, mỗ i khi dấ y lên mặ t nà ng lạ i đỏ bừ ng.
Nà ng tuy khô ng dá m nghĩ đến nhiều, nhưng ý nghĩ đó nằ m sâ u trong
tim, và cà ng ngà y nàng ở vớ i Kế gia gia cà ng ít, ở lạ i vớ i sư phụ mỗ i lú c
mộ t nhiều.
Kế lã o hỏ i nà ng đô i lầ n nà ng khô ng chịu nó i, biết từ bé tính tình cô gá i
cứ ng đầ u, đã định là m gì là khô ng thay đổ i nên cũ ng khô ng hỏ i thêm
nữ a.
Hô m đó Lý Vă n Tú cưỡ i con ngự a trắ ng, từ nơi sư phụ quay về nhà . Đi
đượ c nử a đườ ng, bỗ ng thấ y rá ng đỏ nổ i đầ y trờ i, khí hậ u sa mạ c thay
đổ i thấ t thườ ng, gió bấ c mỗ i lú c mộ t mạ nh, xem ra mộ t cơn bã o tuyết
đang kéo đến. Nà ng giụ c ngự a phó ng nhanh, thấ y nhữ ng ngườ i chă n
cừ u đang lù a gia sú c về chuồ ng, trên trờ i chim chó c khô ng cò n thấ y con
nà o nữ a. Nà ng vừ a về đến nơi, bỗ ng nghe tiếng vó ngự a lộ p cộ p, mộ t
ngườ i cưỡ i ngự a chạ y tớ i. Lý Văn Tú hơi kinh ngạ c: “Hiện nay bã o
tuyết đến nơi, sao lạ i cò n ai ra khỏ i nhà đâ y?”. Tiếng vó ngự a đến gầ n,
thấ y trên lưng là mộ t ngườ i khoá c mộ t tấ m áo khoá c bằ ng len đỏ ,
chính là mộ t ngườ i đà n bà Cá p Tá t Khắ c.
Nhã n lự c Lý Vă n Tú bâ y giờ khá c hai nă m trướ c xa, từ xa đã nhìn rõ
ngườ i đà n bà đó thâ n hình mả nh dẻ, mặ t mũ i xinh xắ n, chính là A Mạ n.
Lý Vă n Tú khô ng muố n hai ngườ i gặ p nhau, xoay đầ u ngự a, chạ y đến
phía nam mộ t ngọ n đồ i nhỏ , ná u mình sau tà n câ y. Nà ng thấ y con ngự a
củ a A Mạ n cũ ng chạ y về hướ ng ngọ n đồ i, vừ a đến bên châ n nú i bỗ ng
huýt mộ t tiếng cò i, trên đá m câ y trên đồ i cũ ng có tiếng đá p lạ i. A Mạ n
nhả y xuố ng ngự a, mộ t ngườ i đà n ô ng chạ y đến bên nà ng, hai ngườ i ô m
chặ t lấy nhau, vọ ng ra tiếng cườ i rò n rã . Ngườ i thanh niên kia nó i:
- Sắ p có bã o tuyết đến nơi rồ i, sao em cò n ra đâ y?
Chính là tiếng củ a Tô Phổ . A Mạ n cườ i đá p:
- Anh ngố c nà y, sao anh biết sắ p có bã o tuyết, vậ y mà vẫ n cò n liều mình
đứ ng đâ y đợ i em?
Tô Phổ cườ i đá p:
- Hai đứ a mình ngà y nà o cũ ng gặ p nhau nơi đâ y, so vớ i ă n cơm cò n
quan trọ ng hơn. Dù phả i xô ng vào đao kiếm, anh cũ ng vẫ n đến đâ y chờ
em.
Hai ngườ i sá nh vai ngồ i trên ngọ n đồ i nó i chuyện yêu thương, Lý Vă n
Tú chỉ cá ch mấ y gố c câ y, nghe mà ngơ ngẩ n. Tiếng hai ngườ i có lú c rấ t
lớ n, nghe thậ t rõ rà ng, có lú c lạ i chỉ rì rầ m, khô ng nghe thấ y gì cả . Cũ ng
có khi hai ngườ i khô ng biết nó i chuyện gì vui mà cù ng cườ i rộ cả lên.
Thế nhưng dù hai ngườ i có nó i lớ n, Lý Vă n Tú cũ ng chỉ vào tai nà y, ra
tai kia, nà ng chẳ ng muố n nghe lén hai ngườ i nó i chuyện tình. Trướ c
mắ t nà ng chỉ thấy hai đứ a trẻ, mộ t nam mộ t nữ ngồ i nó i chuyện trên
triền cỏ . Đứ a trẻ con trai là Tô Phổ , cò n đứ a bé gá i chính là nà ng, hai
ngườ i đang kể chuyện xưa, nhữ ng chuyện gì thì nà ng cũ ng quên rồ i,
nhưng hình ả nh mườ i nă m trướ c, vẫ n rõ rà ng hiện ra trướ c mắ t...
Tuyết từ ng mả ng như lô ng ngỗ ng rơi xuố ng, phủ lên trên mình ba con
ngự a, trên ba ngườ i. Tô Phổ và A Mạ n nó i chuyện đang vui, chẳ ng để ý
đến, cò n Lý Vă n Tú cũ ng khô ng cả m thấ y gì. Bô ng tuyết bắ t đầ u tụ lạ i
trên đầ u ba ngườ i, cả ba đầ u tó c trắ ng xó a.
Mấ y chụ c nă m sau, tó c cả ba ngườ i cũ ng đều sẽ bạ c, thế nhưng Tô Phổ
và A Mạ n vẫ n cò n cườ i nó i vui vầ y, cò n Lý Vă n Tú hẳn vẫ n cô đơn tịch
mịch? Nà ng vẫ n cò n nhớ đến ngườ i xưa, liệu ngườ i xưa có cò n chú t
nà o hình bó ng củ a nà ng khô ng?
Độ t nhiên trên cà nh có nhữ ng tiếng kêu lộ p bộ p, A Mạ n và Tô Phổ hai
ngườ i cù ng nhỏ m dậ y, kêu lên:
- Mưa đá , mau về thô i.
Hai ngườ i liền nhả y lên ngự a. Lý Vă n Tú nghe hai ngườ i kêu lên cũ ng
giậ t mình tỉnh mộ ng, nhữ ng mả nh bă ng bằ ng ngó n tay đã rơi trên đầ u,
trên mặ t, trên tay, thậ t là đau đớ n, vộ i và ng cở i chiếc mũ lô ng trên yên
độ i lên đầ u phi ngự a chạ y về.
Khi nà ng về đến nhà thấ y trong ngõ buộ c hai con ngự a, mộ t con chính
là ngự a A Mạ n cỡ i. Lý Vă n Tú ngạ c nhiên: “Hai ngườ i đến nhà ta là m gì
thế nà y?”.
Khi đó mưa đá mỗ i lú c mộ t lớ n, nà ng liền dắ t ngự a đi theo cử a sau mà
vào, nghe tiếng oang oang củ a Tô Phổ :
- Lã o bá bá , mưa đá lớ n quá , chú ng tô i chắ c phả i đợ i thêm mộ t lú c nữ a.
Kế lã o đá p:
- Bình thờ i mờ i cá c vị cũ ng khô ng đến, để tô i xuố ng đun mộ t ấ m trà .
Từ khi bọ n Tấ n Uy tiêu cuộ c đến thả o nguyên cướ p bó c, ngườ i Cá p Tá t
Khắ c cự c kỳ thù hậ n ngườ i Há n, tuy Kế lã o ở đâ y đã lâ u, ngườ i Cá p Tá t
Khắ c lạ i hiếu khá ch, khô ng đến nỗ i tố ng cổ ô ng ra khỏ i khu vự c củ a họ ,
nhưng tất cả đều rấ t ít lai vã ng. Chỉ khi nà o có chuyện đạ i hỉ, ngườ i ta
mớ i đến mua rượ u củ a ô ng, chỉ khi nà o gia sú c bị bệnh khô ng cá ch nà o
trị đượ c, ngườ i ta mớ i đến mờ i ô ng chữ a giù m. Lều củ a A Mạ n và Tô
Phổ lú c ấ y lạ i ở xa, nếu khô ng phả i vì trố n bã o tuyết, thì có đến mườ i
nă m nữ a chưa chắ c họ đã đến nhà ô ng mộ t lầ n.
Kế lã o xuố ng bếp, thấ y Lý Vă n Tú mặ t mày đỏ gay, đang ngơ ngẩ n xuấ t
thầ n, nó i:
- A... ngươi về...
Lý Văn Tú vộ i và ng nhả y tớ i, giơ tay bịt miệng ô ng lạ i, ghé tai ô ng nó i
thầ m:
- Đừ ng để họ biết chá u đang ở đâ y.
Kế lã o thấ y thậ t là lạ lù ng nhưng cũ ng gậ t đầ u. Mộ t lú c sau, Kế lã o đem
rượ u sữ a dê, nhũ lạ c[5], hồ ng trà ra để tiếp khá ch. Lý Vă n Tú ngồ i bên
bếp lử a, vă ng vẳ ng nghe thấ y tiếng cườ i nó i củ a Tô Phổ và A Mạ n từ
nhà trên vọ ng xuố ng, khiến mộ t ý nghĩ nàng khô ng sao chế ngự nổ i:
“Ta muố n ra gặ p chà ng, nó i vớ i chà ng và i câ u”. Thế nhưng khi nghĩ đến
nhữ ng lờ i chử i rủ a củ a cha Tô Phổ và cá i roi củ a ô ng ta, tuy đã mườ i
nă m qua nhưng khô ng lú c nà o tiếng roi củ a Tô Lỗ Khắ c khô ng vang
vang trong đầ u nà ng.
Kế lã o quay lạ i bếp, đưa cho nàng mộ t bá t trà nó ng trộ n váng sữ a đưa
cho nà ng, trong á nh mắ t đầ y vẻ từ ái. Hai ngườ i số ng chung đã mườ i
nă m, thậ t chẳ ng khá c nào ô ng nộ i vớ i chá u gá i, hai bên lo lắng cho
nhau, ngườ i kia suy nghĩ gì trong lò ng, ngườ i nà y cũ ng hiểu đượ c. Tuy
nhiên hai ngườ i vì khô ng phả i là ruộ t thịt nên khô ng có đượ c cá i cả m
ứ ng tương liên như tình ô ng chá u thự c.
Lý Văn Tú độ t nhiên hạ giọ ng nó i:
- Chá u khô ng thay quầ n á o, giả là m mộ t thanh niên Cá p Tá t Khắ c đến
nhà xin trá nh bã o tuyết, ô ng đừ ng để lộ ra nhé.
Khô ng đợ i Kế lã o trả lờ i, lẻn qua cử a sau dắ t con ngự a trắ ng, xô ng và o
trong trậ n bã o đang mịt mù trờ i đấ t, lặ ng lẽ đi thậ t xa. Nà ng đi mộ t
mạ ch đến hơn mộ t dặ m, mớ i nhả y lên lưng ngự a chạ y mộ t vò ng rồ i
tiến về phía cử a trướ c. Trong cơn bã o, tưở ng như mâ y đen trên trờ i
như sắ p ép xuố ng đầ u. Nà ng số ng nơi Hồ i Cương mườ i hai năm, chưa
bao giờ thấ y trờ i đấ t lạ i quái lạ đến thế, trong lò ng khô ng khỏ i sợ hãi,
vộ i giụ c ngự a chạ y thẳ ng đến cử a nhà giơ tay gõ , nó i tiếng Cá p Tá t
Khắ c:
- Là m ơn cho và o! Là m ơn cho và o!
Kế lã o mở cử a, cũ ng dù ng tiếng Cá p Tá t Khắ c hỏ i lạ i:
- Huynh đệ, cá i gì thế?
Lý Văn Tú nó i:
- Trậ n bão tuyết này khô ng thể đi đượ c, lã o trượ ng, là m ơn cho tô i
trá nh gió tuyết ở tô n xứ mộ t lát.
Kế lã o đá p:
- Đượ c chứ , đượ c chứ ! Có ai đi ra ngoà i mà mang theo nhà mình đượ c
đâ u. Đã có hai ngườ i bạ n khá c cũ ng đang trá nh tuyết trong nà y rồ i. Mờ i
bạ n và o đâ y.
Nó i xong nhườ ng cho Lý Vă n Tú tiến vào, lạ i hỏ i:
- Bạ n đi đâ u đâ y?
Lý Văn Tú nó i:
- Tô i định đi lên vù ng Hắ c Thạ ch, khô ng biết cò n bao xa?
Trong bụ ng nghĩ thầ m: “Kế gia gia đó ng kịch giỏ i lắ m, khô ng có chú t sơ
hở nà o”. Kế lã o giả vờ kinh ngạ c nó i:
- Ố i chao, nếu muố n đi Hắ c Thạ ch ư? Thờ i tiết xấ u thế này, hô m nay
khô ng thể nà o đến đượ c đâ u, chi bằ ng nghỉ lạ i đâ y mộ t đêm, sá ng mai
hã y đi. Chứ khô ng nếu lạ c đườ ng thì thậ t khổ .
Lý Văn Tú đá p:
- Thế cũ ng đượ c.
Nà ng đi vào trong nhà , phủ i sạ ch tuyết bá m trên ngườ i. Tô Phổ và A
Mạ n hai ngườ i ngồ i sá nh vai bên mộ t lò sưở i. Tô Phổ cườ i nó i:
- Huynh đệ, chú ng tô i cũ ng đang trá nh tuyết đâ y, mờ i lạ i sưở i chú t cho
ấ m.
Lý Văn Tú đá p:
- Vâ ng, cá m ơn bạ n.
Nà ng đi đến ngồ i xuố ng bên cạ nh y. A Mạ n mỉm cườ i chà o khá ch. Tô
Phổ khô ng gặ p Lý Vă n Tú bả y tá m nă m nay, nà ng từ mộ t cô gá i nhỏ đã
thà nh mộ t thiếu nữ , lạ i mặ c giả trai, làm sao y cò n nhậ n ra đượ c? Kế
lão đem đồ ă n thứ c uố ng lên, Lý Vă n Tú vừ a ă n vừ a hỏ i tên tuổ i ba
ngườ i, nó i mình tên là A Tư Thá c, là mộ t mụ c nhâ n ở mộ t bộ lạ c Cá p
Tá t Khắ c cá ch đâ y hai tră m dặ m.
Tô Phổ khô ng ngừ ng đến bên cử a sổ nhìn ra xem xét bầ u trờ i, thự c ra,
chỉ cầ n nghe tiếng gió thổ i vào tườ ng, chẳ ng phả i nhìn mây cũ ng biết
đượ c rằ ng chưa thể lên đườ ng đượ c. A Mạ n lo lắ ng nó i:
- Anh nghĩ gió có thổ i bay cá i nhà nà y đi đượ c khô ng?
Tô Phổ nó i:
- Ta lo là lo tuyết rơi xuố ng quá nhiều, nó c nhà chịu khô ng nổ i. Để ta
leo lên má i nhà xú c bớ t tuyết đi.
A Mạ n nó i:
- Đừ ng để gió thổ i anh bay xuố ng đấ y nhé.
Tô Phổ cườ i đá p:
- Dướ i đấ t tuyết đó ng dà y thế nà y, dẫ u có bị ngã xuố ng cũ ng khô ng
chết đâ u.
Lý Vă n Tú tay run run cầ m bá t trà , trong đầ u bao nhiêu tạ p niệm,
khô ng biết thế nà o cho phả i. Ngườ i bạ n hồ i thơ ấ u nay ngồ i ngay bên
cạ nh mình, y có thự c là khô ng nhậ n ra mình khô ng? Hay là biết đó mà
giả vờ như khô ng biết? Y đã hoà n toà n quên hẳ n mình, hay trong lò ng
vẫn cò n nhớ nhung, nhưng khô ng muố n cho A Mạ n biết đấ y thô i?
Trờ i tố i dầ n, Lý Vă n Tú ngồ i xa mộ t bên. Tô Phổ và A Mạ n tay cầ m tay,
nho nhỏ truyện trò nhữ ng câ u ngườ i ngoà i thấ y hoà n toàn khô ng ý
nghĩa, nhưng đố i vớ i mộ t cặ p tình nhâ n thì là nhữ ng lờ i dịu dà ng ngọ t
ngà o biết bao nhiêu. Á nh lử a bậ p bù ng chiếu lên mặ t hai ngườ i khi
sá ng khi tố i.
Độ t nhiên, Lý Vă n Tú nghe thấ y tiếng ngự a đạ p trên tuyết, mộ t ngườ i
đang cưỡ i ngự a chạ y về hướ ng că n nhà . Thả o nguyên tuyết đó ng đã
nhiều, mỗ i bướ c châ n ngự a mấ t rấ t nhiều hơi sứ c nên chạ y khô ng thể
nà o nhanh đượ c. Tiếng châ n ngự a cà ng lú c cà ng gầ n, Kế lão cũ ng đã
nghe thấ y, lẩ m bẩ m nó i:
- Lạ i có mộ t ngườ i đến trá nh bã o nữ a đâ y.
Tô Phổ và A Mạ n hoặ c chưa nghe thấ y, hoặ c nghe thấ y mà khô ng để ý,
hai ngườ i vẫ n nắ m tay nhau, nó i chuyện rù rì. Mộ t lú c sau, ngườ i cưỡ i
ngự a đã đến trướ c cử a, tiếp đến là tiếng đậ p cử a bình bình bình. Tiếng
đậ p thậ t là thô bạ o, khô ng lễ độ như kẻ đến xin trú ẩ n. Kế lã o nhíu mày,
đi ra mở cử a. Chỉ thấ y mộ t gã cao to mặ c á o da cừ u, mặ t đầ y râ u ria,
bên hô ng đeo mộ t thanh trườ ng kiếm, lớ n tiếng nó i:
- Bên ngoà i gió tuyết lớ n quá , ngự a chạ y khô ng nổ i.
Giọ ng nó i tiếng Cá p Tá t Khắ c chưa sõ i, mắt gườ m gườ m, nhìn nhữ ng
ngườ i trong nhà như dò xét. Kế lã o đá p:
- Mờ i và o trong uố ng mộ t chén rượ u.
Nó i xong bưng mộ t chén rượ u đưa cho y. Ngườ i kia uố ng mộ t hơi cạ n
sạ ch, ngồ i xuố ng bên cạ nh đố ng lử a, cở i á o ngoài ra, thấ y hai bên hô ng
đeo hai thanh đoả n kiếm sá ng lấ p loá ng. Mộ t thanh kiếm cá n mà u và ng,
mộ t thanh kiếm cá n mà u bạ c.
Lý Vă n Tú vừ a nhìn thấ y hai thanh tiểu kiếm trong lò ng chấ n độ ng, cổ
họ ng dườ ng như có vậ t gì chặ n lạ i, mắt hoa lên, nghĩ thầ m: “Đâ y là
song kiếm củ a mẹ ta”. Khi Kim Ngâ n tiểu kiếm Tam Nương Tử chết đi,
Lý Vă n Tú tuy cò n nhỏ , nhưng đô i kiếm này nhậ n biết ngay, khô ng thể
nà o lầ m đượ c. Nà ng đưa mắ t liếc nhìn gã kia, nhậ n ra ngay, gã chính là
mộ t trong ba ngườ i thủ lãnh nă m xưa chỉ huy cả bọ n đuổ i theo truy sá t
cha mẹ nà ng. Tuy đã mườ i hai nă m qua, tướ ng mạ o nà ng đã hoà n toà n
đổ i hẳ n nhưng mộ t gã hơn ba mươi tuổ i có thêm mườ i hai năm cũ ng
chẳ ng thay đổ i bao nhiêu. Nà ng sợ y nhậ n ra mình, khô ng dá m nhìn y
lâ u, nghĩ thầ m: “Nếu khô ng phả i vì cơn bã o tuyết nà y thì ta đâ u có gặ p
lạ i Tô Phổ , cũ ng đâ u có gặ p lạ i gã á c tặ c nà y”.
Kế lã o nó i:
- Khá ch nhâ n từ đâ u đến đâ y? Có đi đến nơi nà o xa khô ng?
Gã kia ậ m ừ , tự mình ró t uố ng mộ t chén rượ u nữ a. Khi đó bên đố ng lử a
ngồ i nă m ngườ i, Tô Phổ khô ng cò n có thể nó i chuyện riêng vớ i A Mạ n
đượ c, y nhìn Kế lã o chă m chă m rồ i nó i:
- Lã o bá bá , tô i muố n hỏ i thă m mộ t ngườ i.
Kế lã o hỏ i lạ i:
- Ai thế?
Tô Phổ đá p:
- Là ngườ i hồ i bé hay cù ng tô i chơi đù a, là mộ t cô bé ngườ i Há n...
Y nó i đến đâ y, tim Lý Vă n Tú bỗ ng thó t lên, vộ i quay đầ u nhìn sang chỗ
khá c, khô ng dá m nhìn thẳ ng vào y. Tô Phổ nó i tiếp:
- Cô ta tên là A Tú , về sau qua bảy tá m nă m, khô ng cò n gặ p cô ta nữ a.
Cô ta ở chung vớ i mộ t ô ng già ngườ i Há n, chắ c là ô ng phả i khô ng?
Kế lã o tằ ng hắ ng và i cá i, nhìn mặ t Lý Vă n Tú để hỏ i xem ý thế nà o.
Nhưng Lý Vă n Tú quay đầ u sang chỗ khá c, ô ng ta khô ng biết phả i trả
lờ i sao cho phả i, chỉ ậ m ừ .
Tô Phổ lạ i nó i:
- Cô ta hát thậ t là hay, ngườ i ta bả o rằ ng cô ta há t cò n hay hơn tiếng
chim thiên linh hó t nữ a. Thế nhưng mấ y nă m qua, tô i khô ng cò n đượ c
nghe nàng há t nữ a. Cô ta có cò n ở đâ y nữ a khô ng?
Kế lã o ngậ p ngừ ng, ấ p ú ng nó i:
- Khô ng, khô ng, cô ta khô ng... khô ng có ở đâ y...
Lý Văn Tú xen và o:
- Ngươi hỏ i cô gá i ngườ i Há n, ta biết rồ i. Cô ta chết đã mấ y năm nay.
Tô Phổ giậ t mình kinh hã i hỏ i:
- A, cô ta chết rồ i ư, sao mà chết thế?
Kế lã o nhìn Lý Văn Tú , nó i:
- Bị bệnh... bệnh...
Tô Phổ mắ t hơi hoen lệ, nó i:
- Tô i khi cò n bé thườ ng hay cù ng cô ta đi chă n cừ u, cô ta hát cho tô i
nghe nhiều bà i lắ m, cũ ng kể cho tô i nghe nhiều chuyện cổ . Mấ y nă m
khô ng gặ p, nà o ngờ cô ta... cô ta đã chết rồ i.
Kế lã o thở dà i:
- Ô i, thậ t tộ i nghiệp cho con bé.
Tô Phổ nhìn ngọ n lử a, lặ ng thinh xuấ t thầ n, nó i tiếp:
- Nà ng nó i cha mẹ đều bị bọ n ă n cướ p giết chết, lênh đênh cô khổ lạ c
loà i đến đâ y...
A Mạ n hỏ i:
- Thế cô đó có xinh đẹp khô ng?
Tô Phổ đá p:
- Khi đó ta cò n nhỏ , khô ng nhớ nữ a. Chỉ cò n nhớ cô ta há t thậ t hay mà
kể chuyện cũ ng thậ t hay...
Gã đà n ô ng lưng đeo hai thanh tiểu kiếm độ t nhiên nó i:
- Ngươi nó i là mộ t cô gá i ngườ i Há n? Cha mẹ cô ta bị hạ i, chỉ có mộ t
mình đến đâ y?
Tô Phổ đá p:
- Đú ng đó , ô ng có biết cô ta khô ng?
Gã kia khô ng đá p, lạ i hỏ i tiếp:
- Có phả i cô ta cưỡ i mộ t con ngự a trắ ng, đú ng khô ng?
Tô Phổ đá p:
- Đú ng rồ i, ô ng có gặ p cô ta rồ i sao?
Gã đà n ô ng độ t nhiên đứ ng dậ y, hầ m hầ m nhìn Kế lã o gằ n giọ ng hỏ i:
- Nà ng ta chết nơi đâ u?
Kế lã o nó i ấ m ớ mấ y câ u, gã kia liền hỏ i:
- Cô ta có để lạ i cá i gì khô ng? Mọ i thứ ngươi giữ hết phả i khô ng?
Kế lã o liếc y mộ t cá i, lạ lù ng hỏ i:
- Cá i đó có can hệ gì đến ngươi đâ u?
Gã kia đá p:
- Ta có mộ t vậ t rấ t quan trọ ng bị con bé đó ă n cắ p mấ t. Ta đi kiếm mã i
mà khô ng ra, đâ u có ngờ nó đã chết rồ i...
Tô Phổ đứ ng vù ng dậ y, lớ n tiếng nó i:
- Ngươi đừ ng có nó i nă ng lá o lếu, A Tú đờ i nào đi ă n cắ p đồ gì củ a
ngươi?
Gã kia đá p:
- Ngươi biết gì mà nó i?
Tô Phổ đá p:
- A Tú từ bé chơi vớ i ta, nà ng là mộ t cô gá i rấ t lương thiện, quyết khô ng
bao giờ lấ y củ a ai cá i gì.
Gã kia bĩu mô i lộ vẻ khinh miệt, nó i:
- Vậ y mà nó ă n cắ p đồ củ a ta đó .
Tô Phổ đưa tay cầ m cá n đao đang đeo nơi hô ng, quá t lớ n:
- Ngươi tên là gì? Ta xem ngươi khô ng phả i ngườ i Cá p Tá t Khắ c, khô ng
chừ ng là bọ n cướ p ngườ i Há n.
Gã kia đi đến bên cử a, mở rộ ng cử a nhìn ra ngoà i. Cử a vừ a mở ra, mộ t
trậ n gió thổ i ù a và o cuố n theo bao nhiêu bô ng tuyết. Chỉ thấ y mộ t đồ ng
tuyết trắ ng xó a, bã o thổ i à o à o, ngườ i ngự a khô ng cá ch gì đi đượ c. Gã
kia nghĩ thầ m: “Bên ngoà i khô ng có ai, trong nhà chỉ có mộ t đứ a con
gá i, mộ t ô ng già , mộ t thanh niên ố m o gầ y guộ c, chỉ giơ tay là đá nh ngã .
Chỉ có thanh niên to khỏ e nà y, cho y vài cú đấ m cú đá là xong”.
Nghĩ thế nên y khô ng coi và o đâ u, nó i:
- Là ngườ i Há n thì đã sao? Ta họ Trầ n, tên Đạ t Hả i[6] trên giang hồ có
ngoạ i hiệu là Thanh Mã ng Kiếm, ngươi có nghe đến bao giờ chưa?
Tô Phổ đâ u có biết qui củ giang hồ củ a ngườ i Há n ra sao, lắ c đầ u nó i:
- Ta chẳ ng nghe tớ i. Ngươi có phả i cườ ng đạ o ngườ i Há n chă ng?
Trầ n Đạ t Hả i nó i:
- Ta là tiêu sư, chuyên đá nh ă n cướ p để mưu sinh, sao lạ i là cườ ng đạ o
đượ c?
Tô Phổ nghe thấ y khô ng phả i là ă n cướ p, nét mặ t liền dịu hẳ n xuố ng,
nó i:
- Khô ng phả i ă n cướ p ngườ i Há n thì khô ng sao. Ta đã nó i trong số
ngườ i Há n cũ ng có ngườ i tố t, nhưng cha ta nhấ t định khô ng tin. Từ rày
ngươi khô ng đượ c nó i A Tú lấ y đồ củ a ngươi nữ a.
Trầ n Đạ t Hả i cườ i nhạ t:
- Cô gá i đó chết rồ i, sao ngươi cò n nhớ đến là sao?
Tô Phổ đá p:
- Khi cô ta cò n số ng là bạ n củ a ta, chết đi rồ i cũ ng vẫ n là bạ n. Ta khô ng
để cho ai nó i xấ u cô ta cả .
Trầ n Đạ t Hả i khô ng lò ng dạ nào tranh biện vớ i y, quay sang hỏ i Kế lão:
- Nhữ ng gì củ a cô đó để lạ i nay ở đâ u?
Lý Vă n Tú nghe thấ y Tô Phổ biện hộ cho mình, trong lò ng cự c kỳ khích
độ ng: “Y khô ng hề quên ta, khô ng hề quên ta! Y đố i vớ i ta thậ t có lò ng”.
Thế nhưng nghe Trầ n Đạ t Hả i tra vấ n nhữ ng đồ đạ c củ a mình để lạ i,
khô ng khỏ i kỳ quá i: “Ta là m gì có lấy củ a y cá i gì đâ u, y tìm là tìm cá i gì
đâ y?”. Chỉ nghe Kế lã o hỏ i lạ i:
- Khá ch quan thấ t lạ c cá i gì thế? Tiểu cô nương đó rấ t là thà nh thậ t, lão
há n tin chắ c là nó nhấ t quyết khô ng lấ y cá i gì củ a ai đâ u.
Trầ n Đạ t Hả i hơi trầ m ngâ m, nó i:
- Đó là mộ t bứ c vẽ. Đố i vớ i thườ ng nhâ n thậ t vô dụ ng, nhưng vì đó là ...
đó là củ a tiên phụ chính tay vẽ, ta vẫn thườ ng đi tìm bứ c họ a đó . Nếu
tiểu cô nương đó có ở nơi đâ y, khô ng biết ngươi đã từ ng nhìn thấ y bứ c
tranh đó chưa?
Kế lã o đá p:
- Bứ c vẽ đó vẽ cá i gì, vẽ sơn thủ y hay vẽ ngườ i?
Trầ n Đạ t Hả i ngậ p ngừ ng:
- Vẽ... vẽ sơn thủ y.
Tô Phổ cườ i khẩ y nó i:
- Tranh vẽ cá i gì cũ ng khô ng biết, vậ y mà dá m vu cho ngườ i ta ă n cắ p
củ a mình.
Trầ n Đạ t Hả i giậ n quá , soẹt mộ t tiếng rú t ngay trườ ng kiếm đeo ở lưng
ra, quá t lên:
- Tiểu tặ c, bộ ngươi khô ng muố n số ng hay sao? Lã o gia giết ngườ i như
cơm bữ a, chẳ ng coi ra gì đâ u nhé.
Tô Phổ cũ ng rú t ngay đoả n đao đeo ở lưng ra, lạ nh lù ng nó i:
- Muố n giết mộ t ngườ i Cá p Tá t Khắ c, e rằ ng khô ng dễ dà ng đâ u.
A Mạ n nó i:
- Tô Phổ , đừ ng chấ p y là m gì.
Tô Phổ nghe thấy A Mạ n nó i thế, từ từ đú t thanh đao trở vào vỏ . Trầ n
Đạ t Hả i chỉ mộ t lò ng muố n lấ y bứ c địa đồ Cao Xương mê cung, bọ n
chú ng lang thang nơi sa mạ c mườ i nă m, đi khắ p sa mạ c thảo nguyên,
cũ ng chỉ để đi tìm Lý Vă n Tú , bâ y giờ nghe đượ c chú t manh mố i, tuy y
tính tình hung á c, nhưng cũ ng biết việc nhỏ khô ng nhịn ắ t hư chuyện
lớ n, nên hầ m hầ m trừ ng mắ t nhìn Tô Phổ , quay sang hỏ i Kế lã o:
- Bứ c họ a đó , có thể nó i là mộ t bứ c địa đồ , vẽ sô ng nú i địa hình trong sa
mạ c.
Kế lã o toà n thâ n hơi run rẩy, nó i:
- Sao ngươi... sao ngươi biết bứ c địa đồ ở trong tay cô gá i đó ?
Trầ n Đạ t Hả i nó i:
- Chuyện đó chắ c chắ n khô ng sai vào đâ u đượ c. Nếu ngươi đem bứ c địa
đồ đó giao lạ i cho ta, thể nà o ta cũ ng hậ u tạ .
Nó i xong lấ y từ trong bọ c ra hai đĩnh bạ c vứ t lên bà n, dướ i á nh lử a lấ p
loá ng, sá ng ló e lên. Kế lã o trầ m ngâ m giâ y lá t, chầ m chậ m lắ c đầ u nó i:
- Ta chưa từ ng thấ y bao giờ .
Trầ n Đạ t Hả i nó i:
- Ta muố n xem di vậ t củ a tiểu cô nương đó .
Kế lã o nó i:
- Cá i đó ... cá i đó ...
Trầ n Đạ t Hả i giơ tay trá i lên, rú t phắ t chiếc tiểu kiếm cá n bạ c, phậ p
mộ t tiếng đâ m ngay xuố ng bà n, nó i:
- Khô ng có lô i thô i gì hết. Để ta tự mình đi kiếm.
Nó i xong cầ m ngay mộ t câ y nến bằ ng mỡ cừ u, đẩ y cử a đi vào phò ng.
Phò ng y vào chính là phò ng ngủ củ a Kế lão, thoạ t nhìn là biết ngay, tiện
tay lụ c tung mấ y cá i rương, rồ i đi qua phò ng củ a Lý Vă n Tú .
Y thấ y nhữ ng quầ n á o Lý Vă n Tú thay đổ i ra, nó i:
- Chà , nó lớ n rồ i mớ i chết nhỉ?
Lầ n này y lụ c soá t thậ t là kỹ lưỡ ng, ngay cả quầ n á o khi cò n bé củ a Lý
Văn Tú y cũ ng lậ t ra coi. Quầ n á o khi cò n nhỏ củ a Lý Vă n Tú đều là do
mẫ u thâ n may cho, khi lớ n lên mặ c khô ng cò n vừ a nhưng nà ng vẫ n cấ t
giữ kỹ lưỡ ng. Trầ n Đạ t Hả i vừ a nhìn thấ y nhữ ng áo quầ n trẻ con thêu
thù a sặ c sỡ , nhớ lạ i tình cả nh mườ i nă m xưa đuổ i theo vợ chồ ng Lý
Tam trên sa mạ c, vui vẻ kêu lên:
- Đú ng rồ i, đú ng rồ i, đú ng nó rồ i.
Y lụ c tung hết tấ t cả đồ đạ c trong că n phò ng, bao nhiêu quầ n á o đều xé
rá ch ra để xem xét nhưng nà o có thấ y bứ c địa đồ ở đâ u? Tô Phổ thấ y y
ngang ngượ c phá hoạ i di vậ t củ a Lý Vă n Tú , mấ y lầm nắ m đao toan
đứ ng lên, nhưng lầ n nà o cũ ng bị A Mạ n ngă n lạ i. Kế lão thỉnh thoả ng lạ i
liếc Lý Vă n Tú , thấ y nà ng vẫn chă m chă m nhìn ngọ n lử a, đố i vớ i hà nh
vi hung bạ o củ a Trầ n Đạ t Hả i là m như nhìn mà khô ng thấ y. Kế lã o
trong lò ng bă n khoă n: “Trướ c lưỡ i dao củ a gã bạ o khá ch nà y, khô ng
biết cô ta tính sao?”.
Lý Vă n Tú xem thầ n tình Tô Phổ , trong lò ng vừ a thậ t mênh mang, lạ i
vừ a êm á i: “Y vẫ n cò n nhớ đến ta, chỉ vì muố n bảo hộ di vậ t củ a ta, đã
toan rú t dao thí mạ ng vớ i ngườ i khá c”. Thế nhưng trong lò ng nà ng
cũ ng lạ lù ng: “Gã á c tặ c nà y nó i ta ă n cắ p địa đồ củ a y, khô ng biết là bứ c
địa đồ nà o?’. Khi mẹ nà ng sắ p chết có nhét mộ t bứ c địa đồ vào á o nà ng,
lú c đó nguy cơ khẩ n bá ch nên khô ng kịp nó i rõ cho nàng nghe, đến khi
mẹ con chia tay khô ng cò n có dịp nà o nhìn thấ y nhau nữ a. Bọ n ă n cướ p
Tấ n Uy tiêu cuộ c mườ i nă m qua đi mò n gó t châ n khắ p cá c vù ng nam
bắ c Thiên Sơn để tìm tung tích nà ng, chính Lý Vă n Tú nào có hay biết gì
đâ u?
Trầ n Đạ t Hả i tìm kiếm hồ i lâ u, khô ng thấ y manh mố i gì, trong lò ng cự c
kỳ thấ t vọ ng, độ t nhiên gay gắ t hỏ i:
- Thế con bé đó chô n ở đâ u?
Kế lã o ngơ ngẩ n nó i:
- Chô n ở xa lắ m, xa lắ m.
Trầ n Đạ t Hả i lấ y từ trên tườ ng xuố ng mộ t chiếc mai, nó i:
- Ngươi dẫ n ta đi.
Tô Phổ đứ ng lên, quá t lớ n:
- Ngươi đến đó làm gì?
Trầ n Đạ t Hả i nó i:
- Ngươi hỏ i là m gì? Ta muố n đến đà o mả nó lên xem, khô ng chừ ng bứ c
địa đồ đó chô n theo nó ở trong mộ .
Tô Phổ giơ đao chắ n ngang cử a, quá t:
- Ta khô ng để cho ngươi độ ng đến phầ n mộ củ a cô ta.
Trầ n Đạ t Hả i giơ cá i xẻng lên, là m như muố n đá nh xuố ng, quá t lớ n:
- Trá nh ra.
Tô Phổ nghiêng qua bên trá i, đao trong tay đã đâ m tớ i. Trầ n Đạ t Hải
vứ t chiếc xẻng, rú t trườ ng kiếm nơi hô ng ra, nghe keng mộ t tiếng, đao
kiếm đã chạ m nhau, hai ngườ i đều nhả y lù i về sau mộ t bướ c, rồ i lạ i
xô ng lên đấ u tiếp.
Cá i sả nh đườ ng củ a că n nhà vố n khô ng lớ n gì, khi hai bên mú a may, Kế
lão và A Mạ n đều nép và o mộ t bên, đứ ng sá t bên tườ ng, chỉ mộ t mình
Lý Vă n Tú đứ ng ngay trướ c cử a sổ . A Mạ n xô ng tớ i rú t thanh tiểu kiếm
Trầ n Đạ t Hả i cắ m trên bà n ra, toan và o giú p Tô Phổ mộ t tay, nhưng hai
ngườ i đang đấ u thậ t gay, nà ng khô ng cá ch gì xen và o đượ c.
Tô Phổ bâ y giờ đã đượ c phụ thâ n Tô Lỗ Khắ c truyền hết tà i nghệ, đao
phá p biến huyễn, chiêu số cự c kỳ tà n độ c, lú c đầ u Trầ n Đạ t Hả i có hơi
nú ng thế, trong bụ ng khô ng khỏ i lạ lù ng: “Khô ng ngờ thằ ng nhã i Cá p
Tá t Khắ c nà y, võ cô ng khô ng kém gì hảo thủ Trung Nguyên”. Ngay lú c
đó , đằ ng sau hơi có tiếng gió , mộ t thanh tiểu kiếm ném tớ i, chính là A
Mạ n bấ t ngờ đá nh lén. Trầ n Đạ t Hả i vộ i và ng trá nh qua bên phả i, nghe
soẹt mộ t tiếng, cá nh tay trá i đã bị đao củ a Tô Phổ rạ ch mộ t đườ ng. Y
giậ n quá , vụ t vụ t vụ t đâ m luô n ba kiếm, sử dụ ng tuyệt kỹ thà nh danh là
Thanh Mã ng kiếm phá p. Tô Phổ chỉ thấy trướ c mắt mũ i kiếm lấ p loá ng
chẳ ng khá c nào mã ng xà phun nọ c, khô ng biết kiếm củ a y đâ m về
hướ ng nào. Y chưa kịp đỡ thì trườ ng kiếm củ a kẻ địch đã đâ m tớ i mặ t,
vộ i và ng nghiêng đầ u né trá nh, bên cổ đã bị trú ng kiếm, má u chả y dầ m
dề. Trầ n Đạ t Hả i thắ ng thế đâ u có nhườ ng ai, mộ t kiếm nữ a lạ i đâ m
ngay vào cổ tay Tô Phổ , nghe choang mộ t tiếng, đoả n đao đã rơi xuố ng
đấ t.
Đườ ng kiếm thứ ba tung ra, Tô Phổ khô ng cá ch gì đề ngự thế ắ t chết
tươi ngay, Lý Vă n Tú vộ i tiến lên mộ t bướ c, định chờ khi y đâ m ra sẽ
thi triển Đạ i Cầ m Nã Thủ chộ p lấ y tay y, đã thấ y A Mạ n nhảy tớ i, chặ n
ngay trướ c mặ t Tô Phổ , kêu lên:
- Khô ng đượ c giết y.
Trầ n Đạ t Hả i thấ y A Mạ n mặ t đẹp như hoa, nhưng khuô n mặ t đầ y hố t
hoả ng, trong lò ng nghĩ lạ i khô ng đâ m kiếm đó ra, mũ i kiếm để ngay
vào ngự c nàng, cườ i nó i:
- Ngươi quan tâ m cho y đến thế, tên nhã i nà y là tình lang củ a ngươi
phả i khô ng?
A Mạ n đỏ mặ t gậ t đầ u. Trầ n Đạ t Hả i nó i:
- Đượ c, ngươi muố n ta tha mạ ng cho y cũ ng đượ c, ngà y mai khi gió
ngớ t rồ i, ngươi phả i đi theo ta.
Tô Phổ giậ n quá , rố ng lên mộ t tiếng, từ phía sau A Mạ n xô ng ra. Trầ n
Đạ t Hả i vung thanh trườ ng kiếm xéo qua, lạ i để ngay yết hầ u y, châ n
trá i đá quét ngang đù i, Tô Phổ lạ i ngã ngay xuố ng đấ t, thanh kiếm vẫ n
bá m theo cổ họ ng. Lý Vă n Tú đứ ng mộ t bên, theo dõ i sá t Trầ n Đạ t Hả i,
nếu như y có ý hạ i Tô Phổ , nà ng sẽ ra tay giả i cứ u ngay. Vớ i tài nghệ
nà ng bâ y giờ , đố i phó vớ i hạ ng ngườ i như gã quả thậ t có thừ a.
Thế nhưng A Mạ n nà o hay đạ i viện ở ngay bên cạ nh, trong cơn gấ p rú t,
vộ i nó i:
- Ngươi chớ đâ m, ta bằ ng lò ng đó .
Trầ n Đạ t Hả i mừ ng lắ m nhưng mũ i kiếm khô ng nhích ra, nó i:
- Ngươi bằ ng lò ng sá ng mai đi theo ta, đừ ng có trở mặ t nhé.
A Mạ n nghiến ră ng nó i:
- Ta khô ng trở mặ t đâ u, ngươi bỏ kiếm ra đi.
Trầ n Đạ t Hả i cườ i ha hả , nó i:
- Nếu ngươi trở mặ t cũ ng khô ng chạ y đượ c đâ u.
Y cho kiếm và o vỏ , rồ i nhặ t đoả n đao củ a Tô Phổ lên cầ m lă m lă m trong
tay. Đến lú c nà y trong nhà chỉ cò n mình y là có binh khí, nên khô ng cò n
sợ ai phả n khá ng. Y nhìn ra cử a sổ , nó i:
- Trờ i nà y chắ c đi ra ngoà i khô ng đượ c, chỉ cò n nướ c chờ cho trờ i tạ nh
hã y ra đà o mộ .
A Mạ n đỡ Tô Phổ ngồ i tạ i mộ t bên, thấ y cổ y má u vẫn chả y rò ng rò ng,
trong lò ng bố i rố i, toan xé á o mình cho y buộ c vết thương. Tô Phổ lấy
trong tú i ra mộ t cá i khă n tay lớ n, nó i:
- Dù ng cá i khă n nà y buộ c đượ c rồ i.
A Mạ n cầ m lấ y chiếc khă n, buộ c vết thương lạ i cho y, nghĩ đến mình rồ i
đâ y rơi và o tay tên cườ ng đạ o nà y, khô ng biết có cơ hộ i thoá t thâ n
khô ng, tủ i thâ n nướ c mắ t rơi lã chã . Tô Phổ hạ giọ ng chử i:
- Đồ ă n cướ p chó má , đồ khố n nạ n.
Lú c nà y y đã có chủ định, nếu như tên cướ p nhấ t định bắ t A Mạ n đem
đi, dù biết phả i chết y cũ ng nhấ t định ra tay. Sau trậ n đá nh vừ a rồ i,
nă m ngườ i ngồ i quanh bếp lử a, ai nấy đều cự c kỳ că ng thẳ ng. Trầ n Đạ t
Hả i mộ t tay cầ m đao, mộ t tay cầ m bá t rượ u, thỉnh thoả ng lạ i nhìn A
Mạ n, rồ i nhìn Tô Phổ . Bên ngoà i gió bấ c vẫ n vù vù , cuố n theo từ ng
mả ng tuyết, đậ p lên tườ ng, lên má i nhà . Chẳ ng ai nó i mộ t câ u.
Lý Văn Tú trong lò ng nghĩ thầ m: “Cứ để cho tên á c tặ c nà y phá ch lố i
mộ t phen, khô ng cầ n giết y vộ i”. Độ t nhiên trong bếp mộ t thanh củ i
sá ng bừ ng lên, nghe tá ch mộ t cá i, ngọ n lử a bù ng lên soi sá ng rõ mặ t
mọ i ngườ i. Lý Vă n Tú thấ y chiếc khă n Tô Phổ quấ n trên cổ , trong lò ng
chấ n độ ng, chă m chă m nhìn. Kế lã o thấ y á nh mắ t nà ng có điều khá c lạ ,
cũ ng nhìn theo, hỏ i:
- Tô Phổ , chiếc khă n đó ở đâ u mà ngươi có đượ c đó ?
Tô Phổ ngâ y ngườ i, tay vỗ lên cổ nó i:
- Ô ng hỏ i cá i khă n nà y ư? Đó là ngườ i đã chết A Tú cho tô i đó . Hồ i cò n
nhỏ chú ng tô i đi chă n cừ u, bị mộ t con só i lớ n xô ng tớ i cắ n tô i chú ng tô i,
tô i giết chết con só i đó nhưng cũ ng bị nó cắ n phả i. A Tú dù ng chiếc
khă n nà y buộ c vết thương...
Lý Vă n Tú nghe nhữ ng lờ i đó , nà ng thấ y mọ i vậ t đều mờ đi, thì ra mắ t
đã nhò a lệ. Kế lã o và o trong phò ng lấ y ra mộ t vuô ng vả i trắ ng, đưa cho
Tô Phổ nó i:
- Ngươi dù ng miếng vả i nà y buộ c vết thương, cở i cá i khă n đó xuố ng
cho ta xem nào.
Tô Phổ hỏ i lạ i:
- Sao thế?
Trong khi Kế lão nó i, Trầ n Đạ t Hả i cũ ng chă m chă m nhìn và o chiếc
khă n nơi cổ Tô Phổ , bỗ ng nhiên cầ m đao đứ ng lên, quá t lớ n:
- Bảo ngươi cở i cá i khă n đó đưa đâ y.
Tô Phổ trừ ng trừ ng nhìn y. A Mạ n sợ Trầ n Đạ t Hả i làm dữ , cở i cá i khă n
cho Tô Phổ , đưa cho Kế lã o rồ i lấ y miếng vải trắ ng buộ c lạ i vết thương.
Kế lão cầ m chiếc khă n vấy má u trả i lên bà n, khêu ngọ n đèn cao lên rồ i
xem xét kỹ. Trầ n Đạ t Hả i cũ ng să m soi mộ t hồ i, độ t nhiên vui mừ ng kêu
lên:
- Đú ng rồ i, đú ng rồ i, đâ y chính là địa đồ Cao Xương mê cung.
Y giơ tay chụ p lấ y chiếc khă n, cườ i ha hả , sướ ng khô ng để đâ u cho hết.
Kế lã o tay phả i nhú c nhích dườ ng như muố n đoạ t lạ i chiếc khă n nhưng
sau cố nhịn. Ngay lú c đó , bỗ ng từ xa có tiếng ngườ i kêu:
- Tô Phổ , Tô Phổ ...
Lạ i có mộ t ngườ i khá c kêu lớ n:
- A Mạ n, A Mạ n ơi...
Tô Phổ và A Mạ n cù ng nhả y nhổ m lên, cù ng kêu:
- Cha mình đang đi kiếm.
Tô Phổ chạ y ra cử a, đang định mở bỗ ng thấ y sau gá y lạ nh toá t, mộ t
thanh trườ ng kiếm đã dí và o cổ . Trầ n Đạ t Hả i lạ nh lù ng nó i:
- Ta bả o ngồ i xuố ng, khô ng đượ c độ ng đậ y.
Tô Phổ khô ng cá ch nà o khá c hơn đà nh phả i ngồ i xuố ng.
Mộ t lú c sau, tiếng bướ c châ n củ a hai ngườ i đã ngay ngoà i ngõ . Có tiếng
Tô Lỗ Khắ c nó i:
- Có phả i đâ y là nhà tên giặ c ngườ i Há n đó khô ng? Ta khô ng vào đâ u.
Xa Nhĩ Khố đá p:
- Khô ng và o ư? Thế đi đâ u trá nh bã o tuyết bâ y giờ ? Hai tai ta lạ nh
muố n rớ t ra rồ i.
Tô Lỗ Khắ c tay cầ m mộ t bầ u rượ u, trên đườ ng đi uố ng liên tụ c cho
khỏ i lạ nh, lú c nà y cũ ng đã ngà ngà say, lè nhè nó i:
- Dù có lạ nh đến rơi cả đầ u ta cũ ng khô ng thèm và o nhà củ a ngườ i Há n
đâ u.
Xa Nhĩ Khố đá p:
- Ngươi khô ng và o, ở ngoà i bã o tuyết chết có ng cho mà xem, ta cứ vào.
Tô Lỗ Khắ c nó i:
- Con ta và con ngươi đều kiếm khô ng ra, sao lạ i đi vào nhà tên Há n tặ c
để trá nh tuyết là sao? Ngươi... ngươi chẳ ng có anh hù ng khí khá i chú t
nà o.
Xa Nhĩ Khố đá p:
- Trên đườ ng chẳ ng thấ y hai đứ a đâ u, chắ c là chú ng nó vào đâ y trá nh
tuyết rồ i, đừ ng lo. Đừ ng để cho hai đứ a nhỏ tìm khô ng thấ y, mà hai đứ a
già lạ i chết lạ nh.
Tô Phổ thấ y Trầ n Đạ t Hả i đứ ng nép mình sau cá nh cử a tay hờ m sẵ n
kiếm, đợ i ai và o là y đâ m ngay, tình thế cự c kỳ nguy cấ p, kêu lên:
- Đừ ng có và o.
Trầ n Đạ t Hả i trừ ng mắ t quá t lên:
- Ngươi cò n mở miệng là ta giết ngươi liền.
Tô Phổ thấ y cha ở và o cả nh nguy hiểm, gượ ng đứ ng lên cầ m chiếc ghế
xô ng thẳ ng và o Trầ n Đạ t Hả i. Trầ n Đạ t Hả i nghiêng qua trá nh đượ c,
đâ m ra trú ng ngay đù i Tô Phổ . Tô Phổ kêu lên mộ t tiếng, ngã lă n ra. Y
cự c kỳ nhanh nhẹn, sợ địch nhâ n chém thêm mộ t kiếm nữ a, liền lăn
mộ t vò ng ra xa mấ y thướ c.
Trầ n Đạ t Hả i khô ng đuổ i theo, chỉ giơ kiếm đứ ng sau cử a, nghĩ bụ ng
thằ ng nhỏ Cá p Tá t Khắ c này mình sẽ tính sau, cho nó số ng thêm và i
khắ c cũ ng khô ng sao, ngườ i ở ngoà i và o cầ n phả i giết trướ c.
Chỉ nghe bên ngoà i Tô Lỗ Khắ c vẫn tiếp tụ c nó i líu cả lưỡ i:
- Ngươi mà và o nhà tên ngườ i Há n chết tiệt ấ y là ta đá nh ngươi đó .
Nó i xong đấ m ngay mộ t quyền trú ng ngay ngự c Xa Nhĩ Khố . Nếu phả i
lú c bình thườ ng, Xa Nhĩ Khố thấ y y sau tú y lú y, dẫ u có bị mộ t đấ m cũ ng
chẳ ng thèm chấ p, nhưng lú c nà y hơi rượ u cũ ng đang bố c lên, liền thò
châ n khoèo mộ t cá i. Tô Lỗ Khắ c vố n đã đứ ng khô ng vữ ng, lạ i bị y mó c
châ n liền ngã ngử a ra ngay, nhưng cũ ng thuậ n thế ô m ngay châ n đố i
phương. Thế là hai ngườ i ô m nhau vậ t lộ n trong bã i tuyết.
Tô Lỗ Khắ c bố c mộ t nắ m tuyết, nhét vào mồ m Xa Nhĩ Khố , Xa Nhĩ Khố
liền giơ tay quờ lung tung khiến Tô Lỗ Khắ c bậ t cườ i ha hả . Xa Nhĩ Khố
nhổ đượ c nắ m tuyết ra rồ i, bình mộ t tiếng, đấ m ngay và o mũ i Tô Lỗ
Khắ c, lậ p tứ c má u chả y rò ng rò ng. Tô Lỗ Khắ c khô ng thấ y đau, mà vẫ n
cườ i như nắ c nẻ, hai tay nắ m chặ t tó c Xa Nhĩ Khố khô ng buô ng. Cả hai
đều là dũ ng sĩ Cá p Tá t Khắ c cả nghìn dặ m chung quanh ai cũ ng biết
tiếng, lú c nà y say rượ u vậ t nhau chẳ ng khá c gì hai đứ a trẻ đang đù a
nghịch.
Tô Phổ và A Mạ n trong lò ng cự c kỳ gấ p gá p, chỉ mong Tô Lỗ Khắ c
thắ ng, để ngă n đượ c Xa Nhĩ Khố tiến và o. Chỉ thấ y bên ngoà i bình bà nh
bấ t tuyệt, tô i đá nh anh mộ t quyền, anh trả lạ i mộ t đấ m, vừ a chử i rủ a,
vừ a cườ i cợ t, ai cũ ng lè nhè. Ngay lú c đó , mộ t tiếng ầ m thậ t lớ n, cử a
mở tung ra, gió lạ nh lẫ n tuyết ở ngoà i ù a vào, Tô Lỗ Khắ c và Xa Nhĩ Khố
hai ngườ i ô m nhau cũ ng lă n theo. Cử a ậ p và o ép luô n Trầ n Đạ t Hả i sau
cá nh cử a, khiến y khô ng sao chém xuố ng đượ c. Thế nhưng Tô Lỗ Khắ c
và Xa Nhĩ Khố vẫ n khô ng buô ng nhau ra.
Xa Nhĩ Khố nó i:
- Ngươi chẳ ng vào là gì đâ y?
Tô Lỗ Khắ c giậ n lắ m, hai tay nắm chặ t lấ y cổ y, quá t lớ n:
- Ra mau, ra mau.
Hai ngườ i vẫ n vậ t nhau dướ i đấ t, mộ t ngườ i kéo ngườ i kia ra, mộ t
ngườ i giữ ngườ i kia lạ i khô ng cho cử độ ng. Bỗ ng nhiên Tô Lỗ Khắ c cấ t
tiếng ồ m ồ m há t:
- Ngươi đá nh khô ng lạ i ta, ta là Cá p Tá t Khắ c dũ ng sĩ số mộ t, Tô Phổ là
số hai, mai nà y Tô Phổ sinh con thì là thứ ba... cò n ngươi Xa Nhĩ Khố là
hà ng thứ năm...
Trầ n Đạ t Hả i thấ y hai gã say sưa, nghĩ thầ m khô ng có gì đá ng sợ . Lú c
đó gió nổ i cà ng mạ nh, khiến lử a trong bếp bay tung tó e, Trầ n Đạ t Hả i
vộ i dù ng sứ c đó ng cử a lạ i. Tô Phổ và A Mạ n thấ y cha mình đang lă n và o
đố ng lử a, vộ i và ng chạ y tớ i đỡ dậ y, cù ng kêu lên:
- Cha ơi, cha ơi!
Thế nhưng hai ngườ i thâ n thể nặ ng nề, đỡ đâ u có nổ i. Tô Phổ kêu lên:
- Cha ơi, cha ơi! Tên cườ ng đạ o ngườ i Há n đâ y này.
Tô Lỗ Khắ c tuy đang say mèm, nhưng mườ i nă m qua lú c nà o cũ ng canh
cá nh trong lò ng mố i thù vớ i bọ n cướ p ngườ i Há n, vừ a nghe tớ i "Há n
nhâ n cườ ng đạ o", liền tỉnh ngay mấ y phầ n, vù ng dậ y kêu lên:
- Bọ n cướ p ngườ i Há n ở đâ u?
Tô Phổ chỉ ngay và o Trầ n Đạ t Hải. Tô Lỗ Khắ c liền thò tay vào lưng rú t
đao, nhưng khi y và Xa Nhĩ Khố hai ngườ i vậ t lộ n, con dao đã rơi ở bên
ngoà i tuyết rồ i, chỉ thấ y trố ng khô ng kêu lên:
- Đao đâ u, đao đâ u! Ta phả i giết nó .
Trầ n Đạ t Hả i giơ thanh kiếm ra, để ngay và o cổ họ ng y, quá t lên:
- Quì xuố ng.
Tô Lỗ Khắ c giậ n quá , vù ng dậ y, nhưng đang say rượ u khô ng có chú t lự c
khí nà o, chưa đến đượ c chỗ địch nhâ n thì mình đã té nhà o. Trầ n Đạ t
Hả i cườ i khẩ y, vung kiếm chém xuố ng, đầ u vai Tô Lỗ Khắ c má u phun
ra ngay. Tô Lỗ Khắ c kêu lên thả m thiết, muố n vù ng lên thí mạ ng,
nhưng hai đù i mềm nhũ n, khô ng sao đứ ng lên đượ c.
Xa Nhĩ Khố rố ng lên mộ t tiếng, tung mình nhà o và o Trầ n Đạ t Hả i. Trầ n
Đạ t Hả i lạ i vung kiếm đâ m ra, trú ng ngay đù i y, Xa Nhĩ Khố cũ ng ngã
lă n ra. Kế lã o quay lạ i nhìn Lý Vă n Tú , thấy nà ng thầ n sắ c trấ n tĩnh,
khô ng có vẻ gì sợ hã i.
Trầ n Đạ t Hả i cườ i nhạ t:
- Mấ y con chó Cá p Tá t Khắ c kia, hô m nay ô ng là m thịt từ ng đứ a mộ t.
A Mạ n vộ i xô ng lên chắ n trướ c mặ t cha, run run nó i:
- Ta bằ ng lò ng đi theo ngươi, ngươi đừ ng giết họ .
Xa Nhĩ Khố giậ n dữ nó i:
- Khô ng đượ c, khô ng đượ c đi theo thằ ng giặ c cướ p chó má ấ y, để nó
giết ta đi cò n hơn.
Trầ n Đạ t Hả i lấy trên tườ ng xuố ng mộ t chiếc thò ng lọ ng buộ c dê,
quà ng và o cổ A Mạ n, cườ i đểu giả :
- Tố t lắ m, ngươi là tù binh củ a ta, là nô lệ củ a ta. Ngươi mau mau thề đi,
từ nay khô ng bao giờ phả n bộ i ta thì ta sẽ tha cho hai con chó Cá p Tá t
Khắ c kia.
A Mạ n nướ c mắ t rò ng rò ng, nghĩ thầ m nếu mình khô ng bằ ng lò ng, cha
mình và Tô Lỗ Khắ c sẽ bị y giết cả , đá nh phả i cấ t tiếng thề:
- Có Chú a Allah ở trên trờ i, từ nay về sau, tô i là nô lệ củ a chủ nhâ n tô i,
phả i nghe lờ i sai bả o vĩnh viễn khô ng dá m đà o tẩ u, khô ng dá m vi phạ m
mệnh lệnh củ a y. Nếu khô ng chết đi sẽ đọ a và o hỏ a ngụ c, đờ i đờ i kiếp
kiếp khô ng đượ c siêu sinh.
Trầ n Đạ t Hả i cự c kỳ đắ c ý cườ i ha hả , hô m nay đã đượ c bứ c địa đồ Cao
Xương mê cung lạ i cò n thêm mộ t thiếu nữ thậ t xinh đẹp, thậ t sướ ng
cò n hơn lên tiên. Y ở Hồ i Cương đã lâ u, biết rằ ng ngườ i Cá p Tá t Khắ c
sù ng tín đạ o Hồ i, nếu đã nhâ n danh Chú a Allah mà thề, cả đờ i sẽ khô ng
dá m vi phạ m, bèn kéo cá i dâ y nó i:
- Lạ i đâ y, lạ i ngồ i dướ i châ n củ a chủ nhâ n coi.
A Mạ n trong lò ng hết sứ c đau đớ n nhưng đà nh đi lạ i ngồ i dướ i đấ t.
Trầ n Đạ t Hả i giơ tay vuố t tó c nà ng, A Mạ n nhịn khô ng nổ i khó c ò a lên.
Tô Phổ đứ ng bên khô ng cò n nhịn nổ i, tung mình nhả y tớ i, xô ng và o
Trầ n Đạ t Hả i. Trầ n Đạ t Hả i giơ kiếm ra, chỉ ngay vào ngự c y. Tô Phổ chỉ
cầ n tiến lên nử a bướ c thì ngự c y sẽ bị đâ m trú ng ngay. A Mạ n kêu lên:
- Tô Phổ , lù i lạ i đi.
Hai mắ t Tô Phổ như muố n nả y lử a, nghiến ră ng bậ m mô i, đứ ng qua
mộ t bên, mộ t lá t sau đà nh từ từ lui lạ i, ngồ i bệt xuố ng. Trầ n Đạ t Hả i lạ i
ró t mộ t bá t rượ u, uố ng mộ t ngụ m, lấy chiếc khă n tay ra, để lên đầ u gố i
xem kỹ. Kế lão bỗ ng nó i:
- Là m sao ngươi biết đâ y là địa đồ Cao Xương mê cung?
Ô ng ta nó i bằ ng tiếng Há n. Trầ n Đạ t Hải nghĩ thầ m: “Đằ ng nà o thì tất cả
chú ng bay cũ ng khô ng ai số ng qua ngà y hô m nay, có nó i cho nghe cũ ng
chẳ ng hề gì”. Y đi tìm mườ i hai năm qua, nay tâ m nguyện hoà n thà nh,
trong lò ng vui sướ ng, khô ng nó i thì khô ng hả dạ , dù cho Kế lã o khô ng
hỏ i, y cũ ng tự mình kể ra. Y cầ m chiếc khă n lên, nó i:
- Bọ n ta đã biết chắ c chắ n khô ng sai và o đâ u, vợ chồ ng Lý Tam lấy
đượ c bứ c địa đồ Cao Xương mê cung. Hai ngườ i đó chết rồ i khá m trong
ngườ i khô ng thấ y, ắ t phả i là trong tay đứ a con gá i họ . Tấ m khă n tay
nà y vố n củ a con bé họ Lý, trên lạ i có thêu sô ng nú i đườ ng đi, thì nhấ t
định khô ng thể nà o nhầ m đượ c.
CHƯƠNG 3
Y
chỉ cá i khă n tay nó i tiếp:
- Ngươi xem đâ y, cá i khă n nà y làm bằ ng tơ, cò n sô ng nú i sa mạ c đồ
hình, lạ i bằ ng len thêu và o giữ a. Tơ mà u vàng, len cũ ng mà u và ng, bình
thờ i nhìn khô ng thấ y, nhưng khi thấ m máu rồ i, len hú t má u nhiều hơn
tơ thà nh mớ i phâ n ra rõ rệt.
Lý Vă n Tú chă m chú nhìn tấ m khă n tay, quả nhiên y nó i đú ng, thấ m
má u rồ i hiện rõ đồ hình, cò n chỗ nà o khô ng thấ m má u thì vẫ n nguyên
mà u và ng. Nă m xưa khi Tô Phổ bị chó só i cắ n, má u chả y khô ng nhiều,
chiếc khă n chỉ hiện mộ t bên gó c, hô m nay bị thương vì kiếm, đồ hình
hiện ra đến hơn mộ t nử a. Bấ y giờ nà ng mớ i hiểu rằ ng chiếc khă n nà y
có ẩ n tàng mộ t đạ i bí mậ t. Tô Lỗ Khắ c và Xa Nhĩ Khố bị thương khô ng
lấy gì là m nặ ng, hai ngườ i cù ng nghĩ: “Đợ i ta tỉnh rượ u rồ i, sẽ giết tên
cườ ng đạ o ngườ i Há n này”. Xa Nhĩ Khố nó i:
- Ô ng già ơi, cho tô i uố ng chú t nướ c.
Kế lã o nó i:
- Đượ c.
Ô ng đứ ng lên đi lấy nướ c. Trầ n Đạ t Hả i sẵ ng giọ ng quá t:
- Tấ t cả ngồ i yên, khô ng ai đượ c độ ng đậ y.
Kế lã o hừ mộ t tiếng, lạ i ngồ i xuố ng.
Trầ n Đạ t Hả i trong bụ ng tính toán: “Nếu bấ y nhiêu ngườ i hợ p lự c đố i
phó vớ i ta, cù ng xô ng lên mộ t lượ t e rằ ng nguy mấ t. Nhâ n lú c hai tên
chó chết Cá p Tá t Khắ c chưa tỉnh rượ u, giết chú ng trướ c là kế vạ n toà n”.
Y chầ m chậ m đi đến trướ c mặ t Tô Lỗ Khắ c, độ t nhiên rú t phắ t trườ ng
kiếm, vung lên chém ngay xuố ng đầ u y. Y rú t kiếm chém thậ t là độ t
ngộ t, hà nh độ ng lạ i nhanh như chớ p, Tô Lỗ Khắ c khô ng cá ch nào trá nh
đượ c. Tô Phổ kêu lên mộ t tiếng, toan xô ng lên cứ u cha, nhưng cò n là m
sao cho kịp?
Kiếm củ a Trầ n Đạ t Hả i vừ a xuố ng đỉnh đầ u Tô Lỗ Khắ c bỗ ng nghe mộ t
tiếng vù , mộ t vậ t ném ngay và o mặ t, thế đi thậ t nhanh, y hoả ng hố t
khô ng cò n lo giết ngườ i mà nhả y vộ i sang mộ t bên. Nghe choang mộ t
tiếng, vậ t đó đụ ng thẳ ng vào tườ ng vỡ tan, thì ra là mộ t cá i chén uố ng
trà . Y định thầ n, nhìn rõ ra kẻ ném chiếc chén chính là Lý Văn Tú .
Trầ n Đạ t Hả i giậ n lắ m, thấ y gã thanh niên Cá p Tá t Khắ c nà y gầ y gò ố m
yếu, dá ng như con gá i nên khô ng để ý, nà o ngờ đâ u lạ i dá m vuố t râ u
hù m, nên vung kiếm lên chỉ và o y chử i:
- Con chó con Cá p Tá t Khắ c kia, ngươi khô ng muố n số ng hả ?
Lý Văn Tú từ từ cở i chiếc á o khoá c Cá p Tá t Khắ c ra, để lộ áo chẽn kiểu
ngườ i Há n, dù ng tiếng Cá p Tá t Khắ c nó i:
- Ta khô ng phả i là ngườ i Cá p Tát Khắ c, ta là ngườ i Há n.
Tay nàng chỉ vào Tô Lỗ Khắ c nó i:
- Vị Cá p Tá t Khắ c bá bá nà y, coi tấ t cả ngườ i Há n ai cũ ng là cườ ng đạ o
xấ u xa. Ta muố n cho ô ng ta biết, ngườ i Há n chú ng ta khô ng phả i ai
cũ ng đi ă n cướ p, mà cũ ng có ngườ i tố t.
Nhá t kiếm củ a Trầ n Đạ t Hả i ai ai cũ ng thấ y rõ , nếu như khô ng có Lý
Văn Tú ném chiếc chén ra cứ u, Tô Lỗ Khắ c ắ t đã chết rồ i, nên khi nghe
nà ng nó i thế, Tô Phổ liền nó i:
- Đa tạ ngươi cứ u cha ta.
Thế nhưng Tô Lỗ Khắ c vẫ n hết sứ c ương ngạ nh, kêu lớ n:
- Ngươi là ngườ i Há n, ta khô ng cầ n ngươi cứ u, cứ để tên cướ p kia giết
ta đi là hơn.
Trầ n Đạ t Hả i tiến lên mộ t bướ c, hỏ i Lý Vă n Tú :
- Ngươi là ai? Ngươi là ngườ i Há n, đến đâ y làm gì?
Lý Văn Tú cườ i khẩ y nó i:
- Ngươi khô ng nhậ n ra ta nhưng ta lạ i nhậ n ra ngươi. Ă n cướ p bộ lạ c
Cá p Tá t Khắ c, giết khô ng ít ngườ i Cá p Tá t Khắ c, chính là bọ n cườ ng
đạ o ngườ i Há n chú ng mà y.
Nó i đến đâ y giọ ng nà ng khô ng khỏ i bù i ngù i, nghĩ thầ m: “Nếu khô ng
phả i vì bọ n ă n cướ p chú ng mà y làm bao nhiêu trò bỉ ổ i, Tô Lỗ Khắ c đã
khô ng hậ n ngườ i Há n chú ng ta đến thế”. Trầ n Đạ t Hả i lớ n tiếng nó i:
- Là ô ng đấ y thì mà y làm gì nà o?
Lý Văn Tú chỉ và o A Mạ n nó i:
- Nà ng ta là nô lệ củ a ngươi, ta muố n đoạ t lạ i, là m nô lệ cho ta.
Câ u đó nó i ra, thậ t quả ngoà i dự liệu củ a mọ i ngườ i. Trầ n Đạ t Hả i ngạ c
nhiên, cườ i ha hả nó i:
- Giỏ i, ngươi có tà i thì cứ ra mà lấ y lạ i.
Y vung trườ ng kiếm lên, mũ i kiềm rung độ ng nghe u u. Lý Vă n Tú quay
sang nó i vớ i A Mạ n:
- Ngươi nhâ n danh Chú a Allah, lậ p lờ i thề, bằ ng lò ng là m nô lệ cho y.
Nếu như y đá nh khô ng lạ i ta, ngươi bị ta đoạ t lạ i, ngươi cũ ng sẽ là nô lệ
cho ta, có phả i khô ng?
Ngườ i Cá p Tá t Khắ c đá nh nhau vớ i bộ tộ c khá c, kẻ bị bắ t trở thà nh nô
lệ, trong kinh Koran củ a Hồ i giá o đã nó i rõ rà ng. Thâ n phậ n kẻ nô lệ
khô ng khá c gì con vậ t, toà n do quyền chủ nhâ n, kể cả mua bá n. Nếu
như chủ nhâ n bị ngườ i ta chế phụ c, tấ t cả gia sả n, sú c vậ t, nô lệ cũ ng
đều về tay chủ mớ i. A Mạ n nghe nó i thế, nghĩ thầ m: “Ta đã thà nh nô lệ
rồ i, phả i theo tên cườ ng đạ o nà y để y dà y vò , chi bằ ng theo ngươi là m
chủ cũ ng cò n hơn”. Nghĩ thế nàng liền gậ t đầ u:
- Đú ng vậ y.
Lạ i ngậ p ngừ ng nó i tiếp:
- Ngươi đá nh khô ng lạ i y đâ u, tên giặ c cướ p nà y võ cô ng ghê gớ m lắ m.
Lý Văn Tú nó i:
- Cá i đó ngươi khỏ i lo, ta đá nh khô ng lạ i thì để cho y giết chết.
Nà ng vỗ hai tay mộ t cá i, nó i vớ i Trầ n Đạ t Hả i:
- Tiến lên đi.
Trầ n Đạ t Hả i lạ lù ng hỏ i:
- Ngươi tay khô ng đấ u vớ i ta ư?
Lý Văn Tú nó i:
- Giết nhữ ng tên cườ ng đạ o như ngươi, cầ n gì phả i dù ng đến binh khí?
Trầ n Đạ t Hả i nghĩ thầ m: “Ở đâ y ai ai đều là địch, dâ y dưa thêm chú t
nà o, nguy hiểm thêm dườ ng ấ y, ngươi phá ch lố i như thế thì cà ng tố t”. Y
quá t lên:
- Coi kiếm đâ y.
Y vung kiếm lên, sử chiêu Độ c Xà Xuấ t Độ ng, đâ m luô n và o ngự c Lý Vă n
Tú , thế mạ nh lạ i nhanh. Kế lão kêu lên:
- Mau lui ra.
Ô ng ta chắ c Lý Vă n Tú khô ng thể nào chố ng nổ i, đâ u ngờ nà ng chỉ lắ c
mộ t cá i nhẹ nhà ng trá nh qua mộ t bên, lướ t đến bên Trầ n Đạ t Hả i, cú i
chỏ trái thú c ngượ c về sau, đá nh và o ngang hô ng y. Trầ n Đạ t Hải kêu
lên:
- Giỏ i lắ m.
Trườ ng kiếm củ a y cuộ n về, chém và o tay nà ng. Lý Văn Tú phó ng châ n
phả i ra, đá luô n và o cổ tay y, chiêu Diệp Để Phi Yến đó là mộ t tuyệt kỹ
củ a Hoa Huy, Lý Vă n Tú luyện mấ t bả y tá m ngà y mớ i thuầ n thụ c, nhẹ
nhà ng khéo léo thậ t là đắ c ý. Trầ n Đạ t Hải vộ i rụ t tay về nhưng khô ng
cò n kịp nữ a, cổ tay nhó i mộ t cá i đã bị đá trú ng, nhưng cướ c lự c đố i
phương khô ng mạ nh lắ m nên kiếm củ a Trầ n Đạ t Hả i khô ng bị tuộ t tay.
Y kinh hã i gầ m lên, nhả y lù i về sau mộ t bướ c, cò n Kế lã o cũ ng “Ồ ” mộ t
tiếng, cự c kỳ ngạ c nhiên.
Trầ n Đạ t Hả i xoa xoa tay, lạ i vung kiếm xô ng lên cù ng Lý Vă n Tú đấ u
tiếp. Lú c nà y y khô ng cò n dá m coi thườ ng chà ng thanh niên gầ y gò kia
nữ a, thấ y y ra chiêu nà o chiêu nấy đều vữ ng và ng, cô ng phu thự c
khô ng phả i dở , Trầ n Đạ t Hả i liền giở Thanh Mã ng kiếm phá p ra, cự c kỳ
tà n độ c, cố t sao giết đượ c đố i phương cà ng sớ m cà ng tố t. Lý Văn Tú
đượ c Hoa Huy truyền thụ , thâ n phá p linh mẫ n, chiêu thứ c tinh kỳ, chỉ
hiềm chưa từ ng cù ng ngườ i khá c đấ u bao giờ , khô ng có chú t kinh
nghiệm đố i địch nà o, lú c đầ u chỉ nhở lò ng cừ u hậ n muố n giết tên á c tặ c
bá o thù cho cha mẹ. Đấ u đượ c mộ t hồ i, nà ng bắ t đầ u nhìn thấ y đườ ng
đi nướ c bướ c củ a đố i thủ , trong lò ng dầ n dầ n trấ n tĩnh lạ i.
Că n lều củ a Kế lão vố n dĩ đã nhỏ , trong sả nh lạ i gầ y mộ t đố ng lử a lớ n,
Trầ n Lý hai ngườ i bên bếp hồ ng nhả y qua nhả y lạ i, kiếm quyền thế nào
cũ ng chỉ cá ch ngườ i mộ t hai tấ c, tưở ng như Trầ n Đạ t Hả i sắ p sử a giết
đượ c Lý Vă n Tú đến nơi. Thế nhưng chiêu nà o nàng cũ ng có thể trả
đò n, hoặ c trá nh né chiết giả i đượ c cả . Bọ n Tô Lỗ Khắ c xem mà há hố c
mồ m, cò n Kế lã o thì cà ng coi cà ng sợ hã i, thâ n thể khô ng ngừ ng run
rẩ y.
Hai ngườ i cà ng đấ u cà ng hă ng, Trầ n Đạ t Hả i sử dụ ng chiêu Linh Xà Thổ
Tín mũ i kiếm đâ m vào yết hầ u Lý Văn Tú . Lý Vă n Tú hụ p xuố ng, lò n
dướ i kiếm tiến tớ i, tay trá i gạ t tay phả i củ a địch, đẩ y thanh kiếm hướ ng
ra ngoà i, hai tay liền chụ p hai thanh kim ngâ n tiểu kiếm nơi hô ng Trầ n
Đạ t Hả i, mộ t kéo mộ t đẩ y, nghe bụ p mộ t tiếng cù ng đâ m luô n vào
xương vai địch thủ . Trầ n Đạ t Hả i “A” lên mộ t tiếng thả m khố c, trườ ng
kiếm tuộ t khỏ i tay, loạ ng choạ ng lù i về phía sau, đến lú c lưng đụ ng vào
tườ ng đứ ng thở hổ n hển. Hai thanh tiểu kiếm cắ m vào hai vai lú t đến
tậ n cá n, mũ i kiếm thấ u qua bên lưng, gâ n cố t đã đứ t hết, hai tay khô ng
cò n chú t lự c khí nà o, là m sao cò n lấ y tay nọ rú t kiếm vai kia cho nổ i?
Chỉ nghe mọ i ngườ i trong nhà đều lớ n tiếng hò reo, la lớ n:
- Đá nh gụ c đượ c tên cướ p rồ i, đá nh gụ c đượ c tên cướ p rồ i.
Đến ngay cả Tô Lỗ Khắ c cũ ng cao giọ ng la lố i. Tô Phổ và A Mạ n ô m
nhau ở mộ t nơi, sướ ng khô ng để đâ u cho hết. Chỉ có Kế lã o khô ng
ngừ ng run rẩ y, hai hà m ră ng đậ p và o nhau kêu lá ch cá ch.
Lý Văn Tú biết ô ng ta vì quan tâ m đến mình nên sợ hã i, bướ c tớ i cầ m
bà n tay to lớ n thô kệch củ a ô ng già , ghé tai nó i nhỏ và o tai:
- Kế gia gia, đừ ng sợ nữ a, tên giặ c cướ p đá nh khô ng lạ i chá u đâ u.
Bàn tay ô ng lạ nh ngắ t, cà ng run rẩ y hơn trướ c. Lý Vă n Tú quay đầ u lạ i,
thấ y Tô Phổ đang ô m chặ t A Mạ n, đang vui sướ ng vì thắ ng lợ i lò ng
bỗ ng chù ng hẳ n xuố ng, thấy chính mình cũ ng run run, bà n tay Kế lã o
khô ng cò n lạ nh nữ a, thì ra chính tay nà ng cũ ng đã lạ nh rồ i. Nà ng bỏ tay
Kế lã o ra, đi đến cầ m sợ i dâ y vẫ n buộ c nơi cổ A Mạ n, lạ nh lù ng nó i:
- Ngươi là nữ nô lệ củ a ta, bâ y giờ đi theo ta.
Tô Phổ và A Mạ n hai ngườ i lò ng cù ng lạ nh ngắ t, bố n cá nh tay đang ô m
nhau lậ p tứ c lỏ ng ra. Họ biết đâ y là qui củ đờ i nà y truyền đờ i khá c củ a
ngườ i Cá p Tá t Khắ c, khô ng cò n cá ch nà o vi phạ m mệnh lệnh. Cả hai
mặ t đều trở nên tá i nhợ t. Lý Vă n Tú thở dà i mộ t tiếng, cở i sợ i dâ y nơi
cổ A Mạ n ra nó i:
- Tô Phổ thương yêu ngươi, ta... ta khô ng muố n gã phả i đau lò ng. Ngươi
nay thuộ c về Tô Phổ .
Nó i xong đẩ y A Mạ n mộ t cá i, cho nà ng ngã và o lò ng Tô Phổ . Tô Phổ và
A Mạ n khô ng tin ở tai mình vừ a nghe, cù ng hỏ i lạ i:
- Có thự c khô ng?
Lý Văn Tú cườ i gượ ng nó i:
- Dĩ nhiên là thậ t rồ i.
Tô Phổ và A Mạ n mỗ i ngườ i cầ m mộ t bên tay Lý Vă n Tú , lắ c lắ c liên
tiếp nó i:
- Cá m ơn ngươi, cá m ơn ngươi.
Hai ngườ i mừ ng rỡ khô ng để ý đến cá nh tay họ có thêm mấ y giọ t lệ từ
mắ t Lý Vă n Tú rơi xuố ng. Tô Lỗ Khắ c cố gắ ng đứ ng lên, bà n tay to lớ n
vỗ mạ nh lên vai Lý Vă n Tú , nó i:
- Trong số ngườ i Há n, quả nhiên cũ ng có ngườ i tố t. Có lẽ... có lẽ chỉ có
mộ t mình ngươi thô i.
Xa Nhĩ Khố kêu lên:
- Lấ y rượ u ra, lấ y rượ u ra. Ta mờ i tấ t cả cù ng uố ng, mờ i ngườ i Cá p Tá t
Khắ c tố t uố ng rượ u mà cũ ng mờ i cả ngườ i Há n tố t uố ng rượ u, ă n
mừ ng bắ t đượ c tên giặ c cướ p, ủ a, tên cườ ng đạ o đâ u rồ i?
Mọ i ngườ i cù ng quay lạ i, khô ng biết Trầ n Đạ t Hả i đã đi đâ u mất. Thì ra
mọ i ngườ i đang để ý đến Lý Văn Tú và A Mạ n, để cho tên cướ p lẻn theo
cử a sau chạ y mấ t. Tô Lỗ Khắ c giậ n lắ m, kêu lên:
- Cả bọ n mau đuổ i theo.
Y vừ a mở cử a ra, mộ t trậ n gió ù a vào, châ n y bủ n rủ n, thâ n hình lảo
đả o nằ m gụ c ngay xuố ng. Gió lạ nh lạ i thêm có tuyết, thậ t là á c liệt, ai
nấ y đều cả m thấ y mình chịu khô ng nổ i. A Mạ n nó i:
- Trong cơn gió bã o nà y, y cũ ng chẳ ng chạ y đượ c xa đâ u, có cố gắ ng rồ i
cũ ng chết trong gió lạ nh. Đợ i đến sá ng gió bớ t rồ i, mình đi kiếm xá c y
trên bã i tuyết cũ ng khô ng sao.
Tô Phổ gậ t đầ u, đó ng cử a lạ i. Tô Lỗ Khắ c trừ ng mắ t nhìn Lý Vă n Tú ,
mộ t hồ i sau mớ i hỏ i:
- Nà y ô ng bạ n, ngươi là ngườ i Cá p Tá t Khắ c, phả i khô ng?
Lý Văn Tú lắ c đầ u:
- Khô ng, tô i là ngườ i Há n.
Tô Lỗ Khắ c nó i:
- Khô ng thể đượ c. Ngươi là ngườ i Há n, sao lạ i đá nh tên cướ p đó cứ u
ngườ i Cá p Tá t Khắ c là sao?
Lý Văn Tú nó i:
- Ngườ i Há n cũ ng có ngườ i xấ u, ngườ i tố t. Tô i... tô i khô ng phả i là ngườ i
xấ u.
Tô Lỗ Khắ c lẩ m bẩ m:
- Ngườ i Há n cũ ng có ngườ i tố t sao?
Y chầ m chậ m lắ c đầ u. Thế nhưng tính mệnh củ a y, tính mệnh con y, rõ
rà ng do thanh niên ngườ i Há n nà y cứ u, khô ng tin sao đượ c?
Y mộ t đờ i thù hậ n ngườ i Há n, nhưng đến lú c nà y niềm tin củ a y đã lung
lay rồ i. Y giậ n mình, tạ i sao buổ i chiều lạ i uố ng rượ u say, khô ng đượ c
đấ u vớ i tên giậ c cướ p ngườ i Há n mộ t trậ n, lạ i để cho ngườ i Há n cứ u
mạ ng mình? Cả đờ i y chuyện gì đến lú c nguy nan thì đều khô ng đâ u
vào đâ u, xui xẻo tậ n mạ ng. Thế nhưng hô m nay khi tên cướ p vung
kiếm chém xuố ng đầ u, lạ i đượ c thanh niên này cứ u, chẳ ng phả i là thậ t
đú ng lú c sao? Chẳ ng phả i là hên lắ m sao?
oOo
Đến khi trờ i sá ng, quả nhiên gió bã o đã bớ t dầ n. Tô Lỗ Khắ c và Xa Nhĩ
Khố liền đi ra chiêu tậ p tộ c nhâ n đuổ i theo tên giặ c cướ p ngườ i Há n.
Trên mặ t tuyết vết châ n thậ t rõ rà ng, huố ng chi y lạ i bị thương nặ ng,
khô ng thể nà o chạ y xa cho đượ c. Tố t hơn hết là y đi gặ p lạ i bọ n cướ p
ngườ i Há n kia, mố i thù mườ i hai nă m qua, bâ y giờ mớ i trả đượ c.
Hơn ba tră m trá ng đinh ngườ i Cá p Tát Khắ c liền tổ chứ c thà nh độ i thứ
nhấ t đuổ i theo trướ c, cò n cá c độ i thứ hai, thứ ba cũ ng tiếp theo. Nếu
chỉ bắ t Trầ n Đạ t Hả i lẽ dĩ nhiên khô ng cầ n đô ng đến thế, nhưng cố t yếu
là tiêu diệt bọ n cướ p ngườ i Há n hoà nh hà nh nơi thả o nguyên. Tô Lỗ
Khắ c và Xa Nhĩ Khố đi đầ u. Họ muố n nhữ ng tộ c nhâ n cò n lạ i đi xa xa,
cá ch chừ ng mươi dặ m, để Trầ n Đạ t Hả i khỏ i phá t giá c mà sẽ khô ng dẫ n
đến gặ p đồ ng bọ n. Tô Phổ hô m trướ c bị thương, nhưng khô ng nặ ng
nên cũ ng đò i đi theo cha, cò n A Mạ n cũ ng nhấ t định đò i theo bố nhưng
ai cũ ng biết, nà ng khô ng muố n phả i rờ i xa Tô Phổ . Xa Nhĩ Khố gọ i thêm
hai đồ đệ cù ng đi, mộ t ngườ i là Tang Tư Nhi nhanh nhẹn, cò n mộ t
thanh niên khỏ e như trâ u nên thiên hạ gọ i y là Lạ c Đà , tên thậ t là gì
ngườ i ta khô ng cầ n nhớ nữ a.
Lý Vă n Tú cũ ng muố n tham gia độ i tiên phong, Tô Phổ là ngườ i hoan
nghênh trướ c hết. Qua trậ n đấ u đêm qua, Lý Vă n Tú đã thà nh mộ t vị
anh hù ng dướ i mắt mọ i ngườ i. Xa Nhĩ Khố thì khô ng phả n đố i nàng
tham gia cò n Tô Lỗ Khắ c tuy khô ng bằ ng lò ng nhưng khô ng dá m mở
lờ i phả n đố i.
Kế lã o dườ ng như bị trậ n đá nh hô m qua sợ đến mấ t mậ t, buổ i sá ng
uố ng sữ a dê, sẩ y tay là m vỡ cá i bá t. Lý Vă n Tú bưng trà cho ô ng, hai tay
ô ng run lú c cầ m đổ sá nh cả ra á o. Lý Vă n Tú hỏ i tạ i sao, mắ t ô ng chỉ lộ
vẻ sợ hãi, độ t nhiên quay và o phò ng đó ng chặ t cử a lạ i.
Trên mặ t đấ t đâ u đâ u cũ ng đó ng tuyết thậ t dầ y, ngự a đi thậ t khó , bả y
ngườ i tiên phong phả i đi bộ , cứ theo dấ u châ n mà đuổ i theo. Trầ n Đạ t
Hả i đi thẳ ng hướ ng tâ y, tưở ng chừ ng như định vượ t qua sa mạ c Qua
Bích, tuy y hai vai bị thương, xem ra bướ c châ n vẫ n cự c kỳ nhanh nhẹn.
Cò n sá u ngườ i Cá p Tá t Khắ c vẫ n thườ ng nghe sa mạ c Qua Bích có á c
quỉ, trong lò ng ai cũ ng thấ p thỏ m.
Tô Lỗ Khắ c lớ n tiếng nó i:
- Hô m nay nếu như có biết sẽ gặ p quỉ chă ng nữ a, mình vẫ n nhấ t quyết
đi bắ t cho bằ ng đượ c tên giặ c cướ p. Tô Phổ , ngươi có muố n bá o thù
cho mẹ, cho anh ngươi khô ng?
Tô Phổ đá p:
- Con nhấ t định theo cha đi. A Mạ n, em nên về nhà đi.
A Mạ n đá p:
- Anh dá m đi thì em cũ ng dá m đi.
Trong bụ ng nà ng muố n nó i: “Nếu như anh chết thì em cũ ng đâ u muố n
số ng mộ t mình”. Tô Lỗ Khắ c đá p:
- A Mạ n, ngươi nên theo cha về nhà đi là hơn. Xa Nhĩ Khố nhá t gan, sợ
quỉ lắ m.
Xa Nhĩ Khố gườ m gườ m nhìn y, vọ t lên đi trướ c.
Cá i đá ng sợ nhấ t củ a sa mạ c Qua Bích là hàng ngà n dặ m khô ng có
nướ c, nếu như nướ c mang theo uố ng hết rồ i, chỉ đà nh chịu chết khá t.
Thế nhưng hiện nay tuyết đầ y mặ t đấ t, cú i xuố ng là có bă ng ngay,
khô ng có gì phả i lo. Tuy khô ng cưỡ i con gì đượ c nên cũ ng đỡ khô ng
phả i cá t tạ t vào mặ t. Cà ng về hướ ng tây, dấ u châ n củ a Trầ n Đạ t Hả i lưu
lạ i cà ng rõ rệt, đến sau trên vết châ n khô ng cò n thấ y bụ i tuyết đè lên,
chính vì gió đã ngừ ng hẳ n. Xa Nhĩ Khố lẩm bẩ m nó i:
- Tên á c tặ c nà y quả là lợ i hạ i, gió bã o thế mà nó khô ng chết.
Tô Lỗ Khắ c độ t nhiên kêu lên:
- Ồ , lạ i có thêm dấ u châ n mộ t ngườ i nữ a kìa.
Y chỉ vào dấ u châ n nó i:
- Ngườ i này bướ c nào cũ ng đạ p ngay dấ u châ n tên cướ p, khô ng để ý thì
khô ng thấ y đượ c.
Mọ i ngườ i nhìn kỹ, quả nhiên mỗ i vết châ n đều có mộ t vết nô ng, mộ t
vết sâ u. Cả bọ n bà n tá n suy đoá n, khô ng hiểu vì duyên cớ gì. Lạ c Đà
bỗ ng nó i:
- Khô ng lẽ là quỉ?
Điều đó trong bụ ng ai cũ ng đã nghĩ tớ i, nay y buộ t miệng nó i ra, ai nấ y
đều khô ng khỏ i lạ nh gá y. Cả bọ n lạ i cố gắ ng đi tiếp về hướ ng tây. Tuyết
dà y đến ngang bắ p châ n, đi thậ t là chậ m, đêm hô m đó nằ m ngoà i trờ i
mà nghỉ. Họ quét sạ ch tuyết, đà o hố trên cá t, lấy á o lô ng quấ n chặ t lấ y
ngườ i nằ m dướ i hố nên cũ ng khô ng lạ nh lắ m.
Cá i hố củ a Lý Văn Tú do Lạ c Đà đà o giù m. Y thậ t khỏ e, trong lò ng kính
trọ ng vị anh hù ng ngườ i Há n, nên đà o giú p ngay giữ a cá i hố củ a Lạ c Đà
và Tô Phổ . Bả y cá i hố là m thà nh mộ t vò ng trò n, ở giữ a đố t mộ t đố ng
lử a lớ n.
Bầ u trờ i thậ t là xanh, nhữ ng vì sao sá ng lấ p lá nh, mỗ i lầ n gió thổ i qua,
cuố n nhữ ng hoa tuyết bay lả tả . Lý Vă n Tú nhìn hai bô ng tuyết bay, lẩ m
bẩ m nó i mộ t mình:
- Thậ t chẳ ng khá c gì mộ t đô i bướ m trắ ng.
Tô Phổ nó i tiếp theo:
- Đú ng, giố ng thậ t. Ngà y xử a ngà y xưa, có mộ t cô gá i ngườ i Há n, đã
từ ng kể cho tô i nghe truyện về bướ m. Truyện kể là có mộ t đô i thanh
niên nam nữ ngườ i Há n, hai ngườ i thương yêu nhau, nhưng cha cô gá i
khô ng chịu gả con cho chà ng trai. Chà ng trai đó đau lò ng, thà nh bệnh
mà chết. Mộ t ngà y kia, ngườ i con gá i đi ngang mộ củ a tình lang, nằ m
phụ c xuố ng khó c ló c thả m thiết.
Y kể đến đâ y, trong lò ng Tô Phổ và Lý Vă n Tú đều nhớ đến tình cả nh
tá m chín nă m trướ c, trên ngọ n đồ i, mộ t đứ a bé trai và mộ t đứ a bé gá i
ngồ i sá nh vai nhau cù ng chă n cừ u. Đứ a con gá i kể truyện cổ tích, đứ a
con trai lắ ng tai nghe, khi đến đoạ n ngườ i con gá i nằm khó c nơi mộ
tình nhâ n, đứ a con gá i mắ t rưng rưng mà đứ a con trai cũ ng đau lò ng.
Có điều Lý Vă n Tú biết đượ c đứ a con trai đang nằ m đâ y, cò n Tô Phổ lạ i
tưở ng là đứ a con gá i nay đã chết rồ i. Tô Phổ kể tiếp:
- Cô gá i đó nằ m phụ c trên mộ ngườ i tình khó c thậ t bi thương, độ t
nhiên ngô i mộ nứ t ra mộ t đườ ng dà i, ngườ i con gá i xinh đẹp kia liền
nhả y và o trong đó . Về sau đô i tình nhâ n biến thà nh mộ t đô i bướ m
trắ ng, lú c nà o cũ ng bay cạ nh nhau, khô ng bao giờ chia lìa nữ a.
A Mạ n xen vào:
- Truyện đó hay quá , có phả i ngườ i kể truyện chính là cô gá i cho anh
cá i khă n tay địa đồ đấ y khô ng? Cô ta chết rồ i sao?
Tô Phổ thả n nhiên đá p:
- Đú ng đó , chính là cô ta. Ô ng già ngườ i Há n bả o là cô ấ y chết rồ i.
Lý Văn Tú nó i:
- Ngươi có cò n nhớ cô ta khô ng?
Tô Phổ đá p:
- Dĩ nhiên là nhớ chứ . Là m sao quên đượ c?
Lý Văn Tú nó i:
- Sao ngươi khô ng đi thă m mộ cô ta mộ t chuyến?
Tô Phổ đá p:
- Đú ng đấ y. Để bọ n ta giết đượ c giặ c cướ p xong, ta sẽ nhờ ô ng già bá n
rượ u dẫ n ta đi thă m.
Lý Văn Tú nó i:
- Nếu ngô i mộ đó nứ t ra mộ t đườ ng, liệu ngươi có nhả y và o khô ng?
Tô Phổ cườ i đá p:
- Đó là truyện cổ tích chứ là m gì có thậ t.
Lý Văn Tú nó i:
- Nếu như cô nương đó vẫ n cò n nhớ đến ngươi, ngà y ngà y khắ c khoả i
chờ ngươi đến vớ i cô ta, rồ i ngô i mộ nứ t ra mộ t đườ ng thậ t, ngươi có
dá m nhảy và o để vĩnh viễn ở cù ng vớ i cô ta chă ng?
Tô Phổ thở dà i đá p:
- Khô ng. Cô gá i đó chỉ là ngườ i bạ n lú c cò n thơ ấ u mà thô i. Trong đờ i
nà y, ta chỉ muố n đượ c cù ng số ng chung vớ i A Mạ n thô i.
Nó i đến đâ y y đưa tay ra nắ m tay A Mạ n. Lý Vă n Tú cũ ng khô ng hỏ i
thêm. Mấ y câ u đó nà ng vố n khô ng muố n hỏ i, và cũ ng đã biết đượ c câ u
trả lờ i rồ i, nhưng nhịn khô ng nổ i nên thử ướ m lờ i xem sao. Bâ y giờ
nà ng nghe nó i thế, trong lò ng chỉ cà ng thêm chua xó t.
Bỗ ng nhiên từ xa văng vẳ ng vọ ng về tiếng chim thiên linh, giọ ng hó t
thậ t dìu dặ t uyển chuyển, nhưng cũ ng thậ t thê lương ai oá n. Tô Phổ
nó i:
- Hồ i trướ c ta thườ ng hay đi bắ t chim thiên linh về chơi, chơi chá n rồ i
giết chết nó . Thế nhưng cô gá i đó thích chim thiên linh lắ m, cho ta mộ t
cá i vò ng ngọ c, bả o ta thả chim đi. Từ đó ta khô ng bắ t chim nữ a, chỉ nử a
đêm ngồ i nghe chim hó t thô i. Cá c ngươi nghe coi, chim hó t hay biết bao
nhiêu.
Lý Văn Tú “Ồ ” mộ t tiếng, hỏ i:
- Thế chiếc vò ng đó , ngươi có đem theo khô ng?
Tô Phổ đá p:
- Đó là chuyện đã lâ u lắ m rồ i, ta đá nh vỡ mấ t từ hồ i nào, khô ng cò n
thấ y đâ u nữ a.
Lý Văn Tú bù i ngù i nhắ c lạ i:
- Đó là chuyện đã lâ u lắ m rồ i, ta đá nh vỡ mấ t từ hồ i nào, khô ng cò n
thấ y đâ u nữ a.
Chim thiên linh vẫ n dìu dặ t hó t khô ng ngừ ng. Trong đêm khuya lạ nh
lẽo chim vố n khô ng hó t, hô m nay khô ng biết vì buồ n bã chuyện gì mà
muố n thổ lộ đâ y? Bọ n Tô Lỗ Khắ c, Xa Nhĩ Khố , Lạ c Đà vẫn ngáy đều,
tiếng ồ ồ á t cả tiếng chim.
oOo
Hô m sau, trờ i vừ a sá ng, bả y ngườ i dậ y ă n lương khô xong, lạ i theo vết
châ n đuổ i tiếp. Á nh mặ t trờ i vàng vọ t, chiếu lên ngườ i chỉ hơi ấ m mộ t
chú t nhưng có á nh nắng khô ng ai cò n sợ quỉ nữ a. Đuổ i đến quá trưa,
trên sa mạ c mộ t hà ng dấ u châ n nay thà nh hai hà ng. Ngườ i thứ hai hiển
nhiên khô ng cò n cố cô ng dẵ m lên vết châ n ngườ i đi trướ c nữ a. Tô Lỗ
Khắ c vui mừ ng kêu la, thế này thì nhấ t định là ngườ i, khô ng phả i là quỉ,
có điều là ai?
Hướ ng bả y ngườ i đang đi hoà n toà n khá c hẳ n hướ ng mà Lý Văn Tú
vẫn thườ ng đến gặ p sư phụ . Nà ng độ t nhiên nghĩ thầ m: “Tên giặ c cướ p
nà y xem chừ ng khô ng phả i đi kiếm đồ ng bọ n củ a y, mà theo đườ ng
trên địa đồ , mộ t mình đi tìm Cao Xương mê cung”. Nà ng nó i ra ý nghĩ
đó , cả bọ n Tô Lỗ Khắ c suy nghĩ mộ t hồ i rồ i cù ng đồ ng ý là đú ng. Tang
Tư Nhi nó i:
- Vù ng sa mạ c này bình thờ i khô ng có mộ t giọ t nướ c, bọ n giặ c cướ p
ngườ i Há n hẳn chẳ ng đến đâ y là m gì.
Tô Lỗ Khắ c lớ n tiếng nó i:
- Y chạ y đến mê cung, thì bọ n ta cũ ng đuổ i đến mê cung. Dù phả i đuổ i
đến châ n trờ i, ta cũ ng nhấ t định phả i bắ t cho bằ ng đượ c tên á c tặ c.
Trong bộ tộ c từ đờ i nà y truyền sang đờ i khá c, trong đạ i sa mạ c có mộ t
tò a mê cung, trong đó có khô ng biết bao nhiêu là châ u bá u. Thế nhưng
khô ng ai biết đườ ng đến mê cung, cò n đi loanh quanh tìm kiếm trong
sa mạ c khô ng tìm đượ c lố i về thì ai cũ ng sợ , thà nh thử khô ng ai dá m
mạ o hiểm đi và o. Thế nhưng hiện nay đã có địa đồ , trong sa mạ c lạ i đầ y
tuyết, hai ba chụ c ngà y cũ ng chưa tan hết, đằ ng sau lạ i có đạ i độ i nhâ n
mã tiếp ứ ng, cò n sợ nỗ i gì?
Huố ng chi, Tô Lỗ Khắ c trướ c nay vẫn tự hào mình là dũ ng sĩ số mộ t củ a
ngườ i Cá p Tá t Khắ c, y chắ c mẩ m Xa Nhĩ Khố thể nà o cũ ng sợ hã i bỏ
cuộ c khô ng dá m tiếp tụ c đuổ i theo. Thế nhưng Xa Nhĩ Khố chẳ ng có vẻ
gì tỏ ra nao nú ng. Lý Văn Tú nó i:
- Đú ng, bọ n mình cứ đi theo thử xem, trên đờ i nà y có hay khô ng có tò a
Cao Xương mê cung.
Nà ng nghĩ đến cha mẹ vì chuyện đó mà bỏ mình, nếu chính mình tìm
đượ c đến mê cung nà y cũ ng là hoà n thà nh di chí củ a cha mẹ. A Mạ n
nó i:
- Cá c ngườ i già cả trong bộ tộ c nó i rằ ng, bả o vậ t trong Cao Xương mê
cung có thể là m cho nghìn nghìn vạ n vạ n ngườ i ở cả nam bắ c Thiên
Sơn đượ c sung sướ ng đờ i đờ i. Thế nhưng hàng nghìn nă m nay đã có ai
tìm thấ y đâ u?
Tô Phổ vui mừ ng nó i:
- Nếu mình tìm đượ c, ai ai cũ ng đượ c sung sướ ng thì cò n gì bằ ng.
A Mạ n nó i:
- Thế mình bâ y giờ khô ng sung sướ ng hay sao?
Tô Phổ gã i đầ u:
- Sướ ng lắ m chứ , sướ ng lắ m chứ .
Y khô ng nghĩ ra đượ c trên đờ i này cò n có cá i gì là m cho y sung sướ ng
hơn bâ y giờ đượ c nữ a. Lý Vă n Tú lạ i nghĩ: “Dù cho Cao Xương mê cung
có bao nhiêu trâ n kỳ bả o vậ t, cũ ng khô ng làm cho ta đượ c sung sướ ng
hơn chú t nà o”.
Đến ngà y thứ tá m, bảy ngườ i đi theo vết châ n vào trong dã y nú i. Đá nú i
mấ p mô , cà ng và o sâ u cà ng khó đi, cũ ng may trên mặ t tuyết vết châ n
vẫn cò n rõ rà ng. Có điều trong nú i gậ p ghềnh chẳ ng có đườ ng đi, cứ
theo vết châ n ngườ i đi trướ c mà vượ t qua nhữ ng triền nú i, thung lũ ng,
trướ c mắ t thấ y con đườ ng vô cù ng vô tậ n, hai hà ng vết châ n trướ c mặ t
tưở ng chừ ng như đi thẳ ng và o địa ngụ c.
Tô Lỗ Khắ c và Xa Nhĩ Khố thấ y bố n bề hung hiểm, trong lò ng đã thấ y
ớ n, liền anh mộ t câ u tô i mộ t câ u hai bên cã i nhau. Tô Lỗ Khắ c nó i:
- Xa Nhĩ Khố , ngươi toà n thâ n run bầ n bậ t, sợ quá vỡ mậ t thì khổ . Chi
bằ ng ngồ i đâ y đợ i ta, nếu kiếm thấ y châ u bá u thể nào cũ ng chia cho
ngươi mộ t phầ n.
Xa Nhĩ Khố đá p:
- Bâ y giờ thì lên mặ t anh hù ng hảo há n, để đến khi á c quỉ nó ra, xem
ngươi chạ y trướ c hay con ngươi chạ y trướ c nà o?
Tô Lỗ Khắ c đá p:
- Đú ng đó , cha con ta thấy quỉ cũ ng cò n có sứ c mà chạ y, cò n hơn ngươi
sợ quá chỉ cò n nướ c khụ y xuố ng mà run.
Hai ngườ i nó i qua nó i lạ i khô ng ngoà i chuyện á c quỉ trong sa mạ c. Đi
thêm mộ t hồ i, bố n bề chung quanh đều tố i om. Tô Phổ nó i:
- Cha ơi, mình ngừ ng lạ i đâ y nghỉ ngơi, ngà y mai đi tiếp.
Tô Lỗ Khắ c chưa kịp trả lờ i, Xa Nhĩ Khố cườ i đá p:
- Hay lắ m, cha con ngươi nghỉ lạ i đâ y để khỏ i nguy hiểm. A Mạ n, ngươi
theo ta đi. Lạ c Đà , Tang Tư Nhi, mình khô ng sợ quỉ, cứ đi tiếp.
Tô Lỗ Khắ c hừ mộ t tiếng, nhổ toẹt mộ t bã i nướ c bọ t xuố ng đấ t, xô ng
lên đi trướ c. Lý Vă n Tú thấ y hai ngườ i hă ng má u tranh đua, chẳ ng ai
chịu kém ai, đà nh phả i đi theo. Thế nhưng A Mạ n mệt quá gầ n như chịu
khô ng nổ i nữ a. Tô Phổ , Tang Tư Nhi hai ngườ i đi kiếm cà nh khô là m
đuố c soi đườ ng. Bả y ngườ i trong rừ ng sâ u nú i thẳ m, lầ n theo dấ u châ n
mà đi. Tố i hô m nay đến mộ t vù ng quỉ khí â m u, ai nấ y trong lò ng đều
sợ hã i, thỉnh thoả ng tiếng chim rú c, hay tuyết đó ng trên cà nh rơi ụ p
xuố ng, khiến mọ i ngườ i đều nhả y dự ng cả lên. Cũ ng thậ t lạ kỳ, giữ a
rừ ng sâ u mà vẫ n có đườ ng đi, tuy cỏ mọ c cao ngấ t che phủ , nhưng dấ u
vết từ xưa vẫ n cò n nhìn rõ .
Bảy ngườ i ở trong rừ ng đi mộ t quã ng dà i, A Mạ n bỗ ng kêu lên:
- Ố i chà , khô ng xong rồ i.
Tô Phổ vộ i hỏ i:
- Gì thế?
A Mạ n chỉ và o mộ t chiếc vò ng bạ c lấ p lá nh nằ m bên đườ ng nó i:
- Anh coi, cá i vò ng kia là củ a em đá nh rơi đó .
Chiếc vò ng đó ở phía trướ c chừ ng hai ba trượ ng, khô ng hiểu vì cớ gì
xuấ t hiện nơi đâ y. A Mạ n nó i:
- Em đá nh rơi chiếc vò ng, định bụ ng khi trở về sẽ kiếm sau, sao bâ y giờ
lạ i ở đâ y?
Xa Nhĩ Khố nó i:
- Ngươi thử nhìn cho kỹ, có thậ t là củ a ngươi hay khô ng?
A Mạ n khô ng dá m đến nhặ t lên, Tô Phổ liền tiến lên cầ m lấy, khô ng đợ i
A Mạ n xá c nhậ n, y đã nhìn ra nó i:
- Đú ng rồ i, củ a nà ng ta đó .
Nó i xong đưa lạ i chiếc vò ng cho A Mạ n. A Mạ n khô ng dá m cầ m, run run
nó i:
- Anh... anh vứ t nó đi, em khô ng lấ y nữ a đâ u.
Tô Phổ nó i:
- Hay là á c quỉ đến phá mình thậ t chă ng?
Dướ i á nh lử a bậ p bù ng, mặ t mà y ai nấy đều thậ t là khó hiểu. Qua mộ t
hồ i sau, Lý Vă n Tú nó i:
- - E rằ ng cò n ghê hơn là gặ p á c quỉ, mình đang trở lạ i con đườ ng cũ ,
khú c đườ ng nà y lú c trướ c mình đã đi qua rồ i.
Cả bọ n lậ p tứ c nghĩ ngay đến truyền thuyết nổ i tiếng từ trướ c đến nay:
trong sa mạ c kẻ lữ hà nh lạ c mấ t lố i, cứ đi đi mã i, độ t nhiên thấ y đượ c
dấ u châ n ngườ i, mừ ng muố n phá t điên, cứ theo đó mà đi, ngờ đâ u là
bướ c châ n củ a chính mình, đi mộ t vò ng lớ n lạ i quay về chỗ cũ , đi mã i
đến chết mớ i thô i.
Khô ng ai muố n tin lờ i Lý Văn Tú là đú ng, thế nhưng rõ rà ng vậ t A Mạ n
rơi đã lâ u, đi cả nử a ngà y, lạ i độ t nhiên xuấ t hiện ngay trướ c mặ t, rõ
rà ng là đã đi mộ t vò ng trở lạ i chỗ cũ . Trong đêm tố i, ngườ i mệt mỏ i, có
ai biết đượ c trướ c mặ t mình là dấ u châ n hai ngườ i hay có thêm dấ u
châ n củ a bả y ngườ i nữ a. Lạ c Đà tiến lên mấy bướ c, cầ m đuố c soi dấ u
châ n dướ i tuyết, kêu lên:
- Có nhiều dấ u châ n lắ m, đú ng là củ a mình rồ i.
Tiếng nó i đầ y hố t hoả ng, cả bả y ngườ i nhìn nhau bầ n thầ n. Tô Lỗ Khắ c
và Xa Nhĩ Khố chẳ ng ai cò n dá m huênh hoang, chế riễu ngườ i kia nữ a.
Lý Văn Tú nó i:
- Bọ n mình đi theo dấ u châ n tên giặ c cướ p và ngườ i nà o đó , nếu như
họ cũ ng đi mộ t vò ng, thì chú ng ta mộ t hồ i sau cũ ng quay trở lạ i chỗ cũ .
Chi bằ ng mình nghỉ lạ i đâ y, để xem bọ n họ có đến hay khô ng?
Đến nướ c nà y, mọ i ngườ i đều đồ ng ý vớ i lờ i nà ng nó i, liền quét sạ ch
tuyết đó ng trên đườ ng, trả i chă n ra ngồ i xuố ng. Lạ c Đà và Tang Tư Nhi
đố t mộ t đố ng lử a, cả bả y ngườ i ngồ i vâ y quanh, chẳ ng ai ngủ đượ c mà
cũ ng chẳ ng ai muố n nó i chuyện. Bọ n họ ngồ i chờ Trầ n Đạ t Hả i và kẻ
kia đến, nhưng cũ ng lạ i sợ ví thử hai ngườ i tớ i thậ t, thì đú ng là họ đã đi
mộ t vò ng rồ i quay lạ i đâ y, số mạ ng cả bọ n cũ ng khô ng khá c gì.
Đợ i lâ u thậ t lâ u, bỗ ng có tiếng châ n ngườ i. Cả bả y ngườ i nghe tiếng
châ n cù ng nhả y dự ng cả lên, nhưng bỗ ng dưng ngừ ng bặ t. Trong giâ y
phú t đó , đến tiếng tim chính mình đậ p cũ ng cò n nghe. Độ t nhiên tiếng
bướ c châ n lạ i vang lên, nhưng đi xa dầ n về hướ ng tâ y bắ c. Ngay lú c đó ,
mộ t cơn gió ở đâ u ậ p tớ i, cuố n mộ t mả ng tuyết lớ n trên đườ ng trú t
ngay và o đố ng lử a, đố ng lử a liền tắ t ngú m, bố n bề lậ p tứ c tố i đen như
mự c.
Chỉ nghe soẹt soẹt soẹt mấy tiếng, sá u ngườ i bọ n Tô Lỗ Khắ c đều rú t
đao kiếm ra. A Mạ n hố t hoả ng “A” lên mộ t tiếng, nép và o lò ng Tô Phổ .
Dướ i á nh tuyết chiếu lên, lưỡ i đao lưỡ i kiếm lấ p loá ng, tiếng châ n kia
cà ng lú c cà ng xa, sau cù ng khô ng nghe thấ y gì nữ a.
Cho đến khi trờ i sá ng, trong khu rừ ng khô ng thấ y gì khá c lạ . Buổ i sá ng
hô m sau, khi nhữ ng tia nắ ng đầ u tiên xuyên cà nh lá chiếu và o, cả bọ n
đều tinh thầ n phấ n khở i, lạ i tiếp tụ c tìm đườ ng mà đi. Đi mộ t lú c nữ a, A
Mạ n bỗ ng thấ y mấ y bụ i câ y phía trá i có vài cà nh bị gã y, kêu lên:
- Coi kìa!
Tô Phổ vạ ch câ y ra thấ y dướ i đấ t có hai hà ng dấ u châ n, reo lên:
- Bọ n họ từ đâ y đi tớ i.
A Mạ n nó i:
- Chắ c tên cườ ng đạ o kia coi sai địa đồ thà nh ra mớ i chạ y mộ t vò ng, rồ i
lạ i từ đâ y mà đi làm cho bọ n mình sợ cả mộ t buổ i.
Tô Lỗ Khắ c cườ i ha hả nó i:
- Đú ng đó , cả nhà Xa Nhĩ Khố nhá t gan sợ mất vía. Cò n nhà Tô Lỗ Khắ c
là dũ ng sĩ nên chỉ mong quỉ hiện ra để nắm tai nó xem thế nào.
Xa Nhĩ Khố khô ng thèm nhìn y, là m như khô ng nghe thấ y, quay ngượ c
lạ i nắ m luô n tai y. Tô Lỗ Khắ c kêu oá i lên mộ t tiếng, đấ m ra mộ t quyền,
trú ng ngay lưng y. Xa Nhĩ Khố lảo đả o, nhưng bà n tay nắ m tai Tô Lỗ
Khắ c vẫ n chưa buô ng khiến y rá ch tai má u chảy rò ng rò ng, nếu giự t
mạ nh mộ t cá i e rằ ng đến đứ t tai mấ t.
Lý Vă n Tú thấ y hai ngườ i đã ngoà i bố n mươi mà vẫ n như hai đứ a trẻ
nít tranh cã i khô ng ngừ ng, nử a đù a nử a thậ t, khiến ngườ i khá c phả i
nự c cườ i. Chỉ thấ y Tô Lỗ Khắ c và Xa Nhĩ Khố đấ m nhau loạ n xạ bình
bình bình mấ y cá i mớ i thô i. Hai ngườ i mộ t bên mũ i tím bầ m cò n mộ t
bên mắ t sưng vù nhưng vẫ n vừ a tranh cã i, vừ a tiếp tụ c đi.
Bấy giờ con đườ ng khú c khuỷu, chỗ cao chỗ thấ p thậ t là khó đi, có lú c
phả i vò ng qua nú i, có lú c lạ i chui và o hang, nếu chẳ ng có dấ u tuyết mà
theo thì khô ng cá ch gì nhìn rõ đượ c. Lý Vă n Tú nghĩ thầ m: “Cá i mê
cung này quả thự c cự c kỳ ẩ n bí, nếu khô ng có địa đồ thì là m sao mà tìm
cho thấ y?”.
Đi đến giữ a trưa, cả bọ n suố t đêm khô ng ngủ , ai nấy đều cự c kỳ mỏ i
mệt, chỉ có Lý Vă n Tú nộ i cô ng tương đố i că n cơ, nên thầ n thá i cò n tỉnh
táo. Tô Phổ nó i:
- Cha, A Mạ n đi khô ng nổ i nữ a rồ i, mình ngồ i nghỉ chú t đã .
Tô Lỗ Khắ c chưa kịp trả lờ i, bỗ ng nghe Xa Nhĩ Khố đi ở phía trướ c kêu
lên “A” mộ t tiếng. Tô Lỗ Khắ c vộ i vàng vượ t lên, đi qua mấ y hà ng câ y,
thấ y trướ c mặ t là mộ t quả nú i, trên đó có hai cá nh cử a đú c bằ ng thép.
Cá nh cử a đã rỉ sét hiển nhiên cự c kỳ cũ kỹ.
Cả bả y ngườ i cù ng reo lên:
- Cao Xương mê cung!
Họ vộ i và ng tiến tớ i. Tô Lỗ Khắ c dù ng sứ c đẩ y cá nh cử a nhưng hai cá nh
cử a khô ng hề chuyển độ ng chú t nà o. Xa Nhĩ Khố nó i:
- Tên á c tặ c chắ c cà i then bên trong rồ i!
A Mạ n xem kỹ chung quanh cá nh cử a, thấ y khô ng có má y mó c gì,
nhưng cá nh cử a dườ ng như trờ i sinh gắ n liền vào nú i đá , chẳ ng có chú t
khe hở nà o. A Mạ n cầ m chiếc vò ng cử a, xoay qua bên trái khô ng thấ y
gì. Mê cung này xâ y dự ng đã mấ y tră m nă m qua, tuy trong sa mạ c cự c
kỳ khô rá o mà cử a sắ t cũ ng đã hoen rỉ, nếu như có cơ quan chuyển
độ ng thì cũ ng khô ng cò n dù ng đượ c. Nà o ngờ khi nàng chuyển ngượ c
lạ i phía bên phả i, thì cá i vò ng lỏ ng ra. Nà ng lắ c thêm mấy cá i, Tô Lỗ
Khắ c và Xa Nhĩ Khố hai ngườ i đang hì hụ c đẩ y cử a, đâ u ngờ thiết mô n
bỗ ng mở và o bên trong nên đều bổ nhào về trướ c. Hai ngườ i kinh hãi
nhưng lậ p tứ c định thầ n, cườ i ha hả rung cả toàn thâ n.
Phía sau cá nh cử a là mộ t cá i hang đen ngò m, Tô Phổ vộ i đố t đuố c, mộ t
tay soi, mộ t tay cầ m đao, đi trướ c dẫ n đườ ng. Đi hết cá i hang, đằ ng
trướ c có mộ t ngã ba. Trong mê cung khô ng có dấ u tuyết chỉ đườ ng,
khô ng biết hai ngườ i kia đi theo lố i nà o. Cả bọ n cú i xuố ng xem kỹ, thấ y
phía trá i và phía phả i hai đườ ng đều có dấ u châ n mờ mờ . Tô Lỗ Khắ c
nó i:
- Bố n ngườ i đi bên trá i, ba ngườ i đi bên phả i. Sau đó mình trở lạ i đâ y
gặ p nhau.
Lý Văn Tú nó i:
- Cá i đó khô ng xong. Nơi này đã gọ i là mê cung, đườ ng đi ắ t hẳ n ngoằ n
ngoèo, bọ n mình nên đi chung mộ t chỗ .
Tô Lỗ Khắ c lắ c đầ u:
- Ở trong cá i hang nú i này có đượ c bao nhiêu đườ ng đấ t? Ngườ i Há n
nhá t gan, chẳ ng dá m là m gì hết.
Tuy y nó i thế nhưng cả bảy ngườ i vẫ n đi cù ng, thấ y đườ ng phía bên
phả i rộ ng rã i hơn cả nên đi về hướ ng đó .
Đi đượ c độ mươi trượ ng, Tô Lỗ Khắ c nghĩ thầ m: “Gã ngườ i Há n nà y nó i
khô ng sai”. Trướ c mặ t lạ i có nhá nh chia ra. Bảy ngườ i xem kỹ dấ u
châ n, lạ i theo mộ t đườ ng mà đi. Có khi đườ ng nhá nh hai bên đều có
dấ u châ n, họ chỉ có n nướ c chọ n đạ i mộ t đườ ng. Đi mộ t hồ i lâ u, trong
hang nú i khô ng biết đã bao nhiêu nhá nh đườ ng. Mỗ i khi đến chỗ
nhá nh chia, A Mạ n lạ i dù ng dao khắ c lên tườ ng là m dấ u, để khi quay về
khỏ i bị lạ c lố i. Độ t nhiên trướ c mắ t mở rộ ng thà nh mộ t vù ng trố ng
khô ng, phía bên kia lạ i có hai cá nh cử a sắ t, nằ m sâ u trong triền nú i.
Bảy ngườ i đi ra khoả ng đấ t trố ng đi về phía cử a bên kia. Tô Lỗ Khắ c lạ i
đến vặ n chiếc vò ng, nà o ngờ cá nh cử a nà y chỉ khép hờ , chỉ đẩ y nhẹ mộ t
cá i, đã “kẹt” mộ t tiếng mở ra ngay. Bả y ngườ i đi vào, thấ y bên trong là
mộ t điện đườ ng, bố n bề toà n là tượ ng Phậ t đắ p bằ ng đấ t hay tạ c bằ ng
gỗ . Đi qua khỏ i điện đườ ng, liên miên bấ t tuyệt khô ng biết bao nhiêu
phò ng ố c, phò ng nà o cũ ng toà n là tượ ng Phậ t. Thỉnh thoả ng trên tườ ng
có nhữ ng hà ng chữ Há n viết nào là Cao Xương Quố c Quố c Vương, Vă n
Thá i, Đạ i Đườ ng Trinh Quan Thậ p Tam Niên... Có mộ t tò a điện đườ ng
lạ i đầ y nhữ ng tượ ng đấ t ngườ i Há n, đứ ng giữ a là mộ t ô ng già , trên biển
đề chữ “Đạ i Thà nh Chí Thá nh Tiên Sư Khổ ng Tử Vị”, trá i phả i thêm
mấy chụ c ngườ i khá c, đề cá c tên Nhan Hồ i, Tử Lộ , Tử Cố ng, Tử Hạ , Tử
Trương.... Tô Lỗ Khắ c thấ y nhiều tượ ng ngườ i Há n liền nhă n mặ t đi ra
nơi khá c.
Lý Văn Tú nghĩ thầ m: “Ở nơi nà y mọ i ngườ i đều theo đạ o Hồ i, sao
trong mê cung lạ i nhiều tượ ng Phậ t, lạ i có cả ngườ i Há n? Trên tườ ng
lạ i viết chữ Há n, thậ t là lạ lù ng”. Bảy ngườ i qua hết phò ng nà y đến
phò ng khá c, thấ y quá nử a cung thấ t đã bị hủ y hoạ i, có phò ng thì đầ y
cá t và ng, đến cử a ngõ cũ ng bị lấ p kín. Đườ ng trong mê cung vố n dĩ thậ t
là phứ c tạ p, rắ c rố i, lạ i thêm tườ ng đổ cá t lấ p, cà ng khiến cho thêm
nhứ c đầ u. Thỉnh thoả ng thô ng lộ lạ i có và i bộ xương trắ ng, cá c dụ ng cụ
trong cung khô ng giố ng như nhữ ng gì ngườ i Hồ i Cương đang dù ng, Lý
Văn Tú nhớ lạ i đâ y là nhữ ng đồ ngườ i Há n ở Trung Nguyên sử dụ ng.
Thế nhưng ai nấy coi thấ y đều hoa cả mắ t, tấ m tắ c khen lạ lù ng. Thế
nhưng truyền thuyết nó i là đầ y và ng bạ c châ u bá u thì hoà n toà n khô ng
thấ y đâ u cả .
Bảy ngườ i cứ theo con đườ ng hầm tố i đen mà đi tớ i, độ t nhiên phía
trướ c có mộ t tiếng ngườ i hầ m hừ nó i:
- Ta ở nơi đâ y an tĩnh đã mộ t nghìn nă m qua, kẻ nào đến làm rộ n ta đó .
Đứ a nà o lớ n mậ t tớ i đâ y lậ p tứ c chết ngay.
Ngườ i đó nó i tiếng Cá p Tá t Khắ c, giọ ng thậ t là nhuầ n nhuyễn, thanh
â m tuy khô ng lớ n nhưng nghe vẫn rõ rà ng. A Mạ n kinh hoả ng kêu lên:
- Á c quỉ đó ! Y... y nó i ở đâ y đã mộ t nghìn nă m.
Nà ng cầ m tay Tô Phổ , lù i về sau mấ y bướ c. Lạ c Đà kêu lên:
- Đó là ngườ i chứ khô ng phả i quỉ đâ u.
Y giơ cao câ y đuố c tiến lên. Tang Tư Nhi khô ng dá m tỏ ra kém thế,
cũ ng xô ng lên mấ y bướ c, đi ngang vớ i y. Hai ngườ i đi đến mộ t khú c
quẹo, bỗ ng dưng cù ng kêu lên, thâ n hình ngã ngử a về sau. Mọ i ngườ i
kinh hãi, Tô Lỗ Khắ c và Xa Nhĩ Khố vứ t đuố c trên tay, chạ y lên đỡ họ
dậ y. Chỉ thấ y phía trướ c vọ ng ra mộ t tiếng cườ i quá i dị, và tiếng ngườ i
nó i:
- Ta ở đâ y đã mộ t nghìn nă m, ta ở đâ y đã mộ t nghìn nă m. Kẻ nà o và o
đâ y là chết.
Xa Nhĩ Khố khô ng dá m nghĩ thêm, vộ i ô m Lạ c Đà chạ y ngượ c lạ i. Tô Lỗ
Khắ c cũ ng ô m Tang Tư Nhi, cù ng tất cả mọ i ngườ i cù ng chạ y, đằ ng sau
tiếng cườ i quá i dị vẫn tiếp tụ c đuổ i theo. Đến khoả ng sâ n rồ i, nhìn lạ i
Lạ c Đà và Tang Tư Nhi hai ngườ i khó e miệng ứ a má u, đã chết cả rồ i.
Nă m ngườ i nhìn nhau, trong lò ng vừ a đau đớ n vừ a kinh hoàng. A Mạ n
run run nó i:
- Con á c quỉ khô ng muố n ai tớ i... tớ i là m rộ n nó , thô i mình đi ra đi.
Đến nướ c này, Tô Lỗ Khắ c và Xa Nhĩ Khố khô ng ai cò n dá m hung hă ng
sấ n tớ i nữ a. Bọ n họ liền theo dấ u đã ghi, ô m hai cá i xá c ngườ i đi ra khỏ i
mê cung. Xa Nhĩ Khố chết mấ t hai đệ tử thương yêu, trong bụ ng thậ t là
đau đớ n, khô ng ngừ ng chù i nướ c mắ t. Tô Lỗ Khắ c cũ ng khô ng cò n dá m
trêu chọ c y, ngượ c lạ i nó i đô i lờ i an ủ i:
- Hai tên cườ ng đạ o ngườ i Há n và o trong mê cung rồ i khô ng thấ y tă m
hơi đâ u, chắ c là bị á c quỉ trong đó giết rồ i. Thế cũ ng xong, hai tên giặ c
đó thậ t đá ng đờ i chú ng nó .
A Mạ n nó i:
- Thô i mình cứ theo đườ ng cũ mà về, từ rà y... từ rày vĩnh viễn khô ng
bao giờ quay lạ i đâ y nữ a.
Xa Nhĩ Khố đá p:
- Đạ i độ i nhâ n mã củ a bộ tộ c mình sắ p kéo đến đâ y rồ i, phả i cho họ
biết, đừ ng để anh em nào tiến và o, ai vào là chết tươi đấ y.
Tô Lỗ Khắ c nó i:
- Đú ng lắ m. Chỉ nên ở bên ngoà i mê cung, thì... thì sẽ khô ng sao cả .
Có sao hay khô ng thậ t cũ ng chẳ ng ai biết. Thế nhưng nă m ngườ i đi ra
đến sá u bả y dặ m, đến mộ t khu đấ t trố ng rồ i lú c ấy mớ i dừ ng bướ c. Tô
Lỗ Khắ c nó i:
- Á c quỉ sợ á nh mặ t trờ i, nó muố n đuổ i theo mình đến chỗ đồ ng trố ng
nà y thể nà o cũ ng bị nắ ng chá y.
A Mạ n nó i:
- Thế tố i thì sao?
Tô Lỗ Khắ c gã i gã i đầ u, khô ng sao trả lờ i đượ c.
Nhưng may sao đến tố i thì độ i nhâ n mã đầ u tiên đã đến nơi. Tô Lỗ
Khắ c vộ i kể chuyện tìm ra mê cung, trong cung có á c quỉ hạ i ngườ i như
thế nà o kể cho mọ i ngườ i nghe. Tuy đô ng ngườ i mậ t lớ n, chẳ ng ai dá m
đề nghị đi và o thá m hiểm. Độ i thứ hai, độ i thứ ba lầ n lượ t kéo đến, mấ y
tră m ngườ i ở nơi đấ t bằ ng này nghỉ ngơi. Cứ mỗ i nhó m độ mươi ngườ i
lạ i gầ y mộ t đố ng lử a, nghĩ rằ ng á c quỉ dù hung dữ nhưng chắ c cũ ng sợ
á nh sá ng.
Lý Văn Tú nằ m dự a vào mộ t khố i đá , trong bụ ng nghĩ thầ m: “Cha mẹ ta
hà ng vạ n dặ m từ Trung Nguyên đến đấ t Hồ i Cương, cũ ng chỉ vì muố n
tìm đến Cao Xương mê cung. Hai ngườ i chưa tìm đượ c đến nơi thì đã
tá ng mạ ng. Thự c ra nếu có kiếm đượ c chă ng nữ a, phầ n lớ n cũ ng bị á c
quỉ trong cung giết chết, trừ khi nghe tiếng quỉ liền lù i ra ngay. Thế
nhưng cha ta, mẹ ta mộ t thâ n võ cô ng, khô ng đờ i nà o lạ i nghe lờ i á c
quỉ. Ô i, ngườ i võ cô ng có cao bao nhiêu, nhưng là m sao đá nh lạ i đượ c
quỉ quá i?”.
Độ t nhiên từ sau có tiếng ngườ i đi ró n rén đến gầ n, ghé tai nó i nhỏ : “A
Tú ”. Lý Vă n Tú mừ ng quá , vộ i nhỏ m dậ y kêu lên:
- Kế gia gia, ô ng cũ ng đến đấ y ư?
Kế lã o nó i:
- Ta khô ng yên lò ng nên đi theo đạ i độ i đến kiếm ngươi đâ y.
Lý Văn Tú trong lò ng cả m kích, cầ m tay ô ng ta, nó i:
- Đườ ng đi thậ t gian nan, ô ng tuổ i đã lớ n rồ i, chắ c khổ sở lắm, mau ngồ i
xuố ng nghỉ đi.
Kế lão bèn ngồ i xuố ng bên cạ nh nà ng, bỗ ng từ phương tây vọ ng lạ i
mấy tiếng cú rú c chó i tai, thậ t là khó nghe. Cả bọ n khô ng hẹn mà cù ng
hướ ng về phía tiếng chim, chỉ thấ y mộ t con vậ t gì trắ ng toá t, từ trong
đêm tố i lao vụ t ra, đến cá ch chỗ mọ i ngườ i chừ ng bố n trượ ng, đứ ng
yên khô ng độ ng đậ y, nhìn ra thì là mộ t bó ng ngườ i, dướ i á nh lử a thấ p
thoá ng, con quá i vậ t đó khoá c mộ t tấ m vải trắ ng, mặ t đầ y nhữ ng má u,
trên á o cũ ng má u me vương vãi, thâ n hình thậ t cao, phả i hơn ngườ i
thườ ng đến nă m thướ c. Trong đêm tố i hình ả nh đó cự c kỳ đá ng sợ . Con
quỉ đó vươn hai tay, mườ i mó ng tay so vớ i ngó n tay cò n dà i hơn, tay
cũ ng đầ y má u.
Cả bọ n khô ng ai dá m thở , chỉ chă m chă m nhìn nó .
Con quỉ quá i đó lạ i cườ i hinh hích, eo éo nó i:
- Ta ở mê cung ở đã mộ t nghìn nă m, khô ng để cho ai là m rộ n, sao cá c
ngươi dá m lớ n mậ t đến thế?
Nó nó i bằ ng tiếng Cá p Tá t Khắ c, chính là thanh â m Lý Vă n Tú đã nghe
trong mê cung lú c ban ngà y. Con quá i vậ t đó từ từ quay lạ i, hai tay
nhắ m ngay mộ t con ngự a cá ch xa chừ ng ba trượ ng, kêu lớ n:
- Chết này!
Nó lậ p tứ c xoay ngườ i đi mấ t, chỉ nhá y mắ t đã khô ng cò n thấ y hình
bó ng đâ u. Con quỉ đó chợ t đến, chợ t đi, thậ t là đá ng sợ , mã i đến khi nó
đi mộ t lú c rồ i, mọ i ngườ i mớ i kinh hoả ng kêu la. Con ngự a bị nó chỉ và o
bố n châ n khuỵ u xuố ng, ngã ra chết rồ i. Mọ i ngườ i chen nhau đến coi,
thấ y con vậ t toà n thâ n khô ng có thương tích gì, mũ i mồ m cũ ng khô ng
chả y máu, khô ng biết trú ng phả i phép ma phép quá i gì mà chết.
Mọ i ngườ i cù ng nó i:
- Đú ng quỉ rồ i, đú ng quỉ rồ i.
Có ngườ i nó i:
- Ta đã bả o Đạ i Qua Bích có quỉ mà !
Ngườ i khá c nó i:
- Mê cung đó hàng ngà n nă m khô ng ai dá m và o, dĩ nhiên có quỉ canh
giữ .
Lạ i ngườ i khá c nó i:
- Nghe nó i quỉ quá i khô ng có châ n, xem con quỉ nà y có dấ u châ n khô ng
nà o?
Mọ i ngườ i liền cầ m đuố c, đến chỗ con quỉ bỏ đi soi tìm, thấ y cứ nă m
thướ c lạ i có mộ t cá i lỗ nhỏ , dấ u châ n ngườ i khô ng thể nhỏ như thế, hai
dấ u cá ch nhau cũ ng khô ng thể xa như thế.
Chuyện xả y ra như vậ y khô ng ai cò n hồ nghi, chắ c chắ n là quỉ quá i
trong mê cung ra phá phá ch, đều nó i:
- Dù trong mê cung có cá i gì chă ng nữ a thì mình cũ ng chẳ ng thèm. Sá ng
sớ m ngà y mai, tấ t cả rú t trở về.
Đêm đó ngườ i nà o cũ ng phậ p phồ ng lo sợ , nhưng hô m sau khi mặ t trờ i
lên thì khô ng ai cò n sợ hã i như trướ c nữ a. Mộ t số thanh niên bà n nhau
nên và o mê cung xem cho biết. Tô Lỗ Khắ c và Xa Nhĩ Khố đều sẵ ng
giọ ng ngă n lạ i, bả o là nếu như muố n vào mê cung thì phả i bà n cho kỹ
lưỡ ng tìm mộ t cá ch thứ c an toà n.
Bàn tá n cả ngà y nhưng có ra cá ch thứ c nà o đâ u? Tuy nhiên tất cả dồ ng
ý ở lạ i thêm mộ t đêm, ngà y mai tính lạ i. Đến khoả ng gầ n giờ hợ i, chính
là lú c quỉ quá i xuấ t hiện đêm trướ c, lạ i nghe thấ y phương tâ y ba tiếng
cú rú c, cả bọ n ai nấy đều nổ i da gà . Con quỉ á o trắ ng châ n dà i, toà n thâ n
đầ y má u lạ i vụ t tớ i, đứ ng cá ch chừ ng và i trượ ng, eo éo nó i:
- Cá c ngươi chưa chịu về phả i khô ng? Cứ ở loanh quanh đâ y thêm mộ t
đêm nữ a, từ ng đứ a từ ng đứ a ta sẽ cho chết khô ng kịp ngá p. Ta ở trong
cung mộ t nghìn nă m qua khô ng ai dá m vào, chú ng bay lớ n mậ t thậ t.
Nó i tớ i đâ y nó lạ i từ từ quay đầ u, hai tay chỉ và o mộ t thanh niên đứ ng
tậ n đằ ng xa, kêu lên:
- Chết này!
Nó i xong, nó lậ p tứ c rú t về chạ y mấ t, dướ i á nh tră ng thấ y nó chạ y mỗ i
lú c mộ t xa, sau cù ng biến mấ t. Chỉ thấ y thanh niên kia từ từ sụ m xuố ng,
khô ng nó i đượ c mộ t câ u, chết ngay lậ p tứ c, trên ngườ i cũ ng khô ng có
vết thương nào. Đêm qua chỉ mớ i chết mộ t con ngự a, hô m nay lạ i giết
mộ t thanh niên khỏ e mạ nh. Như thế cò n ai dá m ở bâ y giờ ? Huố ng chi
bọ n Tô Lỗ Khắ c lạ i nó i là trong mê cung nà o có bá u vậ t gì đâ u, đến mộ t
cụ c và ng cụ c bạ c cũ ng khô ng. Nếu chẳ ng phả i vì trờ i tố i, cả bọ n chắ c đã
lên đườ ng chạ y rồ i.
Hô m sau trờ i vừ a hử ng sá ng, cả bọ n đã lếch thếch quay về.
Lý Vă n Tú hô m trướ c đã đến xem kỹ xá c con ngự a, bâ y giờ lạ i đến coi
thi thể chà ng thanh niên, trong bụ ng khô ng cò n hoài nghi gì nữ a, nó i
lẩ m bẩ m: “Cá i nà y khô ng phả i á c quỉ”.
Bỗ ng dưng đằ ng sau có tiếng ngườ i run run:
- Đú ng là á c quỉ, đú ng là á c quỉ! A Tú , so vớ i á c quỉ cò n đá ng sợ hơn,
thô i mình đi về.
Khô ng biết từ bao giờ , Kế lã o đã đứ ng ngay sau lưng nàng. Lý Vă n Tú
thở dà i nó i:
- Đượ c, thô i mình đi về.
Độ t nhiên nghe tiếng Tô Phổ kêu thấ t thanh:
- A Mạ n, A Mạ n, em ở đâ u?
Xa Nhĩ Khố kinh hoả ng hỏ i:
- A Mạ n khô ng đi vớ i ngươi ư?
Nó i xong y cấ t tiếng gọ i lớ n:
- A Mạ n, A Mạ n! Thô i mình đi về.
Lậ p tứ c chạ y đi tìm con gá i. Tô Phổ cũ ng vừ a kêu “A Mạ n” vừ a chạ y lên
mộ t cá i gò , nhìn bố n bề, bỗ ng thấ y phía tâ y cạ nh đườ ng có mộ t cá i
khă n choà ng đầ u thêu hoa, vộ i vàng chạ y tớ i nhặ t lên xem, chính là
khă n củ a A Mạ n. Y hoả ng khô ng để đâ u cho hết, kêu lớ n:
- A Mạ n bị á c quỉ bắ t đi rồ i.
Lú c này đoà n ngườ i đi đã xa, ngay cả xá c củ a Lạ c Đà , Tang Tư Nhi, và
chà ng thanh niên cũ ng đã khiêng đi rồ i, ở lạ i chỉ cò n có Tô Lỗ Khắ c, Xa
Nhĩ Khố , Tô Phổ , Lý Vă n Tú và Kế lão nă m ngườ i thô i. Cả bọ n nghe Tô
Phổ hoả ng hố t kêu vộ i chạ y tớ i hỏ i han. Tô Phổ cầ m chiếc khă n hoa,
châ n tay rụ ng rờ i nó i:
- Cá i nà y củ a A Mạ n. Nà ng... nàng... bị á c quỉ bắ t mấ t rồ i.
Lý Văn Tú hỏ i lạ i:
- Bắt đi lú c nào?
Tô Phổ đá p:
- Ta khô ng biết. Chắ c là đêm hô m qua. Nà ng... nà ng ngủ chung vớ i mấ y
cô bạ n gá i, sá ng nay khô ng cò n thấ y đâ u nữ a.
Y ngơ ngẩ n mộ t hồ i, độ t nhiên nhắ m hướ ng mê cung lao mình chạ y tớ i,
vừ a chạ y vừ a kêu:
- Ta thề cù ng chết vớ i A Mạ n.
A Mạ n bị á c quỉ bắ t đi rồ i, y là m gì có tà i cứ u đượ c nà ng về. Thế nhưng
nếu A Mạ n chết rồ i, y cũ ng chẳ ng muố n số ng là m gì nữ a. Tô Lỗ Khắ c
gọ i vó i theo:
- Tô Phổ , Tô Phổ , thằ ng ngu, mau quay lạ i, ngươi khô ng sợ chết ư?
Thấ y con mình cà ng chạ y cà ng xa, tình cha con sau cù ng thắ ng đượ c
nỗ i sợ á c quỉ, y cũ ng chạ y theo. Xa Nhĩ Khố ngơ ngẩ n, kêu lên:
- A Mạ n, A Mạ n!
Rồ i cũ ng chạ y theo hai ngườ i kia. Kế lã o lắ c đầ u:
- A Tú , thô i mình đi về.
Lý Văn Tú nó i:
- Khô ng, Kế gia gia, chá u phả i đi cứ u họ .
Kế lã o nó i:
- Ngươi đá nh khô ng lạ i á c quỉ đâ u.
Lý Văn Tú nó i:
- Khô ng phả i á c quỉ, ngườ i đó .
Kế lã o độ t nhiên giơ tay ra, nắ m chặ t tay Lý Vă n Tú , run run nó i:
- A Tú , dẫ u có là ngườ i, y so vớ i á c quỉ cò n đá ng sợ hơn. Ngươi nghe lờ i
ta, mình đi về thô i, đi cho thậ t xa. Mình là ngườ i Há n, khô ng thể ở Hồ i
Cương đượ c, ngươi và ta cù ng về Trung Nguyên.
Lý Văn Tú thấy Tô Phổ ba ngườ i cà ng lú c cà ng xa, trong bụ ng bồ n chồ n,
cố dã y ra, nà o ngờ Kế lã o tuy tuổ i đã cao, sứ c lự c khô ng phả i tầ m
thườ ng, liên tiếp mấ y lầ n vẫn khô ng thoá t ra đượ c. Nà ng kêu lên:
- Bỏ tay chá u ra. Tô Phổ , Tô Phổ cũ ng bị nó giết mấ t.
Kế lã o thấ y nà ng mặ t đỏ gay, bộ dạ ng thậ t là gấ p rú t, đà nh thở dà i mộ t
tiếng, bỏ tay nà ng ra buồ n bã nó i:
- Vì chà ng thanh niên Cá p Tá t Khắ c kia, ngươi chẳ ng coi cá i gì và o đâ u.
Lý Văn Tú vừ a thoá t đượ c liền quay đầ u chạ y ngay, khô ng nghe Kế lão
nó i gì. Nà ng chạ y mộ t mạ ch đến trướ c mê cung, thấ y Tô Phổ tay đang
mú a đao, vừ a mú a vừ a gà o:
- Á c quỉ chết tiệt kia, ngươi giết chết A Mạ n, thì giết luô n ta đi. A Mạ n
chết rồ i, ta cò n số ng là m gì. Ta là Tô Phổ , ngươi có giỏ i ra đâ y cù ng ta
quyết đấ u, ngươi sợ ta hay sao?
CHƯƠNG 4
Y
giơ tay lắ c cá i vò ng cử a, nhưng vì tâ m thầ n hỗ n loạ n, đẩ y qua đẩ y lạ i
vẫn khô ng mở đượ c. Tô Lỗ Khắ c đứ ng mộ t bên kêu lên:
- Tô Phổ , thằ ng ngu ơi! Đừ ng có và o.
Thế nhưng Tô Phổ nà o có nghe lờ i y?
Lý Văn Tú thấy y si tình như thế, trong lò ng xó t xa, lớ n tiếng nó i:
- A Mạ n chưa chết đâ u.
Tô Phổ nghe thấ y câ u đó , đầ u ó c liền tỉnh lạ i ngay, quay qua hỏ i:
- A Mạ n chưa chết ư? Sao... sao ngươi biết?
Lý Văn Tú đá p:
- Trong mê cung khô ng phả i là á c quỉ mà là ngườ i.
Tô Phổ , Tô Lỗ Khắ c, Xa Nhĩ Khố cù ng cấ t tiếng hỏ i lạ i:
- Rõ rà ng là á c quỉ, sao lạ i là ngườ i?
Lý Văn Tú đá p:
- Là ngườ i giả dạ ng đó . Y dù ng mộ t loạ i á m khí cự c độ c thậ t nhỏ phá t
xạ giết con ngự a và ngườ i thanh niên, vết thương khô ng dễ gì nhìn
thấ y. Y dướ i châ n đi cà khêu, khoá c á o trắ ng chù m ngườ i, thà nh thử đi
trên sa mạ c khô ng có dấ u châ n, thâ n thể lạ i thậ t là cao, chạ y lạ i nhanh.
Chỉ có hai câ u nà ng khô ng nó i ra, đó là : "Ta biết ngườ i đó là ai vì ta
nhậ n ra thủ phá p phó ng á m khí củ a y. Trên con ngự a và ngườ i thanh
niên kia, ta đã tìm ra dấ u vết củ a á m khí”.
Nà ng giả i thích hợ p tình hợ p lý nhưng bọ n Tô Lỗ Khắ c vẫ n chưa tin
hẳ n. Lú c nà y Kế lã o cũ ng đã chạ y đến, y chậ m rã i nó i:
- Ta biết á c quỉ nà y ghê gớ m lắ m, đừ ng ai và o mê cung là m gì để khỏ i
chết oan. Ta già cả rồ i nó i ra nhấ t định khô ng sai đâ u.
Tô Phổ đá p:
- Dù là á c quỉ hay là ngườ i, ta cũ ng nhấ t định và o... vào cứ u A Mạ n.
Y cũ ng mong như lờ i Lý Vă n Tú nó i, á c quỉ chẳ ng qua chỉ là ngườ i giả
thà nh thì cũ ng cò n chú t hi vọ ng cứ u đượ c A Mạ n. Y lạ i tớ i lắ c chiếc
vò ng cử a, lầ n nà y mở ra đượ c. Lý Vă n Tú nó i:
- Để ta đi vớ i ngươi.
Tô Phổ quay lạ i, lò ng cả m kích khô n cù ng nó i:
- Lý anh hù ng, ngườ i đừ ng vào là m chi, nguy hiểm lắ m.
Lý Văn Tú nó i:
- Khô ng sao đâ u, để ta theo ngươi, như thế khô ng nguy hiểm.
Tô Phổ mắ t rưng rưng lệ, nghẹn ngà o nó i:
- Đa tạ , đạ tạ .
Lý Văn Tú nghĩ thầ m: “Ngươi cả m ơn ta như thế chẳ ng qua cũ ng chỉ vì
A Mạ n”. Nà ng quay lạ i nó i vớ i Kế lã o:
- Kế gia gia, ô ng ở đâ y chờ chá u nhé.
Kế lã o nó i:
- Khô ng đâ u, ta cù ng đi vớ i ngươi, ngườ i... ngườ i đó ghê gớ m lắ m.
Lý Văn Tú nó i:
- Ô ng già rồ i, lạ i khô ng biết võ cô ng, ở bên ngoà i chờ tố t hơn. Chá u
khô ng nguy hiểm gì đâ u.
Kế lã o đá p:
- Ngươi khô ng biết đâ u, nguy hiểm ghê gớ m lắm. Ta muố n lo cho
ngươi.
Lý Vă n Tú khô ng thể nà o nó i gì hơn, nghĩ thầ m: “Ô ng làm sao lo cho tô i
đượ c? Có tô i phả i lo cho ô ng thì có ”. Nă m ngườ i liền đố t đuố c theo con
đườ ng cũ tiến và o mê cung.
oOo
Nă m ngườ i đi quanh co mộ t hồ i thậ t lâu, Tô Phổ vừ a đi vừ a gọ i:
- A Mạ n, A Mạ n, em ở đâ u?
Thế nhưng trướ c sau khô ng nghe thấ y tiếng nà o khá c. Lý Vă n Tú nghĩ
thầ m: “Để ta dọ a cho tên quá i quỉ sợ mộ t phen mớ i đượ c”. Nà ng bèn
nó i:
- Bọ n mình tấ t cả kêu lên là đạ i độ i nhâ n mã đang đến cứ u ngườ i,
khô ng chừ ng khiến cho á c nhâ n sợ bỏ chạ y đó .
Tô Lỗ Khắ c, Xa Nhĩ Khố và Tô Phổ cù ng theo kế đó lớ n tiếng la lên:
- A Mạ n, A Mạ n, đừ ng có sợ , tấ t cả mọ i ngườ i đến cứ u ngươi đâ y.
Cá c điện đườ ng trong mê cung đều trố ng khô ng, tiếng bố n bề dộ i lạ i
oang oang. Đi mộ t hồ i nữ a, bỗ ng nghe tiếng đà n bà kêu thét lên, giọ ng
đú ng là A Mạ n. Tô Phổ vộ i theo â m thanh chạ y đến, đẩ y mộ t cá nh cử a,
thấ y A Mạ n nằ m co ở mộ t gó c phò ng, hai tay bị tró i quặ t ra đằ ng sau.
Hai ngườ i vừ a mừ ng vừ a sợ , cù ng kêu lên. Tô Phổ chạ y đến cở i dâ y
tró i, hỏ i:
- Con á c quỉ đâ u?
A Mạ n đá p:
- Y khô ng phả i là quỉ, mà là ngườ i. Y vừ a mớ i ở đâ y, nghe thấ y tiếng củ a
cá c ngườ i, định ô m em bỏ chạ y. Em cố hết sứ c dã y dụ a, y nghe thấ y
đô ng ngườ i nên vộ i hố t hoả ng chạ y mấ t.
Tô Phổ thở phà o mộ t hơi, hỏ i tiếp:
- Thế... thế ngườ i đó hình dá ng ra sao? Tạ i sao y lạ i bắ t em đến đâ y?
A Mạ n đá p:
- Trên đườ ng y bịt chặ t mắ t em, đến mê cung rồ i tố i đen nên khô ng
nhìn rõ tướ ng mạ o y ra sao cả .
Tô Phổ quay lạ i nhìn Lý Vă n Tú , á nh mắ t đầ y vẻ cả m kích. A Mạ n nó i
vớ i Xa Nhĩ Khố :
- Cha, ngườ i này nó i tên y là Ngõ a Nhĩ Lạ p Tề, cha có biết...
Nà ng nó i chưa dứ t câ u, Xa Nhĩ Khố và Tô Lỗ Khắ c cù ng kêu lên:
- Ngõ a Nhĩ Lạ p Tề?
Hai ngườ i kêu lên như thế thậ t đã rõ rà ng, khô ng nhữ ng họ biết Ngõ a
Nhĩ Lạ p Tề mà cò n biết rà nh là khá c. Xa Nhĩ Khố đá p:
- Ngườ i đó là Ngõ a Nhĩ Lạ p Tề ư? Khô ng thể đượ c. Chính y nó i y là
Ngõ a Nhĩ Lạ p Tề? Ngươi khô ng nghe nhầ m đấ y chứ ?
A Mạ n nó i:
- Y nó i y có quen mẹ con.
Tô Lỗ Khắ c nó i:
- Thế thì đú ng rồ i, đú ng là Ngõ a Nhĩ Lạ p Tề rồ i.
Xa Nhĩ Khố lẩ m bẩ m nó i:
- Y quen vớ i mẹ ngươi? Là Ngõ a Nhĩ Lạ p Tề? Vì cớ gì... cớ gì y lạ i biến
thà nh á c quỉ trong mê cung?
A Mạ n nó i:
- Y khô ng phả i quỉ, y là ngườ i. Y nó i từ lú c cò n nhỏ đã yêu mẹ con,
nhưng mẹ con lạ i có mắ t khô ng trò ng, đi lấ y cá i thằ ng khù ng là cha
con... Ấ y chết, cha ơi, cha đừ ng giậ n, cá i tên đê tiện đó nó i đó .
Tô Lỗ Khắ c cườ i sằ ng sặ c, nó i:
- Ngõ a Nhĩ Lạ p Tề là thằ ng đê tiện, nhưng y nó i đâ u có sai, cha ngươi
đú ng là thằ ng khù ng...
Xa Nhĩ Khố giơ quyền đấ m ra, Tô Lỗ Khắ c vừ a cườ i vừ a né trá nh, nó i
tiếp:
- Ngõ a Nhĩ Lạ p Tề trướ c đâ y già nh mẹ ngươi vớ i cha ngươi, y bị thua. Y
khô ng phả i là ngườ i tử tế gì, nử a đêm mang dao và o giết cha ngươi.
Ngươi xem, bên mang tai y có cá i sẹo, chính là do Ngõ a Nhĩ Lạ p Tề
chém đó .
Mọ i ngườ i nhìn Xa Nhĩ Khố , quả nhiên bên cạ nh tai có mộ t vết sẹo dà i.
Cá i sẹo đó ai ai cũ ng đã thấy nhưng có điều khô ng biết tạ i sao. A Mạ n
nắ m tay cha, nhỏ nhẹ nó i:
- Cha, lú c đó cha bị thương có nặ ng lắ m khô ng?
Xa Nhĩ Khố đá p:
- Cha ngươi tuy bị trú ng á m toá n củ a y, nhưng cũ ng đá nh gụ c đượ c y,
đè đượ c y xuố ng tró i gô lạ i.
Y nó i mấ y câ u đó , trong giọ ng có vẻ tự hào, nó i tiếp:
- Hô m sau tộ c trưở ng họ p mọ i ngườ i lạ i, tuyên bố trụ c xuấ t tên vô lạ i
đó ra khỏ i bộ tộ c, vĩnh viễn khô ng cho quay về, nếu lén lú t trở lạ i sẽ xử
tử . Từ đó đến nay khô ng cò n thấ y y đâ u nữ a, tên khố n kiếp đó ẩ n nấ p
trong mê cung là m trò gì? Cò n ngươi làm sao lạ i để cho y bắ t đượ c?
A Mạ n nó i:
- Hô m nay lú c trờ i vừ a sá ng, con và o rừ ng đi giả i, ngờ đâ u tên tồ i bạ i
đó nấ p ở đằ ng sau, độ t nhiên xô ng ra, bịt miệng con lạ i, ô m chạ y thẳ ng
lên đâ y. Y nó i y khô ng lấ y đượ c mẹ con thì bắ t con thay thế. Con van
xin y thả con về, nó i mẹ con khô ng thích y thì con cũ ng khô ng thể nà o
thích y đượ c. Y nó i: “Ngươi thích ta cũ ng đượ c mà khô ng thích ta cũ ng
khô ng sao, nhưng ngươi là ngườ i củ a ta rồ i. Bọ n Cá p Tá t Khắ c nhá t
gan, khô ng đứ a nào dá m và o mê cung cứ u ngươi đâ u”. Y nó i thế khô ng
đú ng, cha, Tô Lỗ Khắ c bá bá , mọ i ngườ i đều can đả m, lạ i cò n Lý anh
hù ng, Tô Phổ , Kế gia gia ai cũ ng khô ng ngạ i cự c nhọ c xô ng và o cứ u con.
Xa Nhĩ Khố hậ m hự c nó i:
- Y giết chết Lạ c Đà , Tang Tư Nhi, mình đuổ i theo mau, bắ t nó đem xử
tử .
Lý Vă n Tú vố n đã đoá n ra kẻ giả là m quỉ kia là ai rồ i, nà o ngờ nhữ ng gì
nà ng đoá n lạ i sai bét cả , trong lò ng ngầ m xấ u hổ đã nghĩ xấu cho ngườ i
tố t, cũ ng may nà ng chưa nó i cho ai nghe, nghĩ thầ m: “Là m sao gã Cá p
Tá t Khắ c nà y lạ i biết ném kim độ c? Ném kim thủ phá p lạ i đú ng y như
thế? Chẳ ng lẽ y cũ ng họ c từ sư phụ ta hay sao?”.
Tô Lỗ Khắ c biết đượ c con á c quỉ chẳ ng qua chỉ là Ngõ a Nhĩ Lạ p Tề giả
ra thì đâ u cò n sợ gì nữ a. Huố ng chi họ cũ ng biết tên nà y võ cô ng bình
bình, nếu gặ p phả i là m gì chẳ ng tó m đượ c? Xa Nhĩ Khố thì muố n bá o
thù giết họ c trò mình nên cầ m đuố c giơ lên, đi trướ c mọ i ngườ i.
Kế lã o nắ m vạ t á o Lý Vă n Tú nó i nhỏ :
- Đó là chuyện trong bộ tộ c ngườ i Cá p Tá t Khắ c, bọ n mình chẳ ng liên
quan gì, đứ ng bên ngoà i chờ họ cũ ng đượ c.
Lý Văn Tú thấy giọ ng ô ng run run, quả là sợ hã i lắ m, ô n tồ n nó i:
- Kế gia gia, ô ng ngồ i ở trong sâ n nà y chờ chá u, có đượ c khô ng? Gã Cá p
Tá t Khắ c xấ u xa kia võ cô ng ghê lắ m, chỉ sợ bọ n Tô ... Lỗ Khắ c đá nh
khô ng lạ i, chá u phả i giú p họ mộ t tay.
Kế lã o thở dà i nó i:
- Thế thì mình cù ng đi vậ y.
Lý Văn Tú nở mô t nụ cườ i hiền hò a vớ i ô ng, nó i:
- Chuyện nà y sẽ xong xuô i, ô ng đừ ng lo gì cả .
Kế lã o đi song song vớ i Lý Vă n Tú nó i:
- Chuyện nà y xong rồ i, ta sẽ về Trung Nguyên. A Tú , ngươi có đi về
cù ng vớ i ta chă ng?
Lý Văn Tú thấy thậ t khó nghĩ, hình ả nh quê cũ đấ t Trung Nguyên, trong
lò ng nà ng chỉ cò n mờ mờ ả o ả o. Nà ng đã số ng nơi thả o nguyên này
mườ i hai nă m, chỉ yêu thích gió tuyết, cá t bụ i, vớ i cá nh đồ ng bao la
ngú t ngà n, nhữ ng đà n cừ u, đà n bò và tiếng chim thiên linh nử a đêm cấ t
tiếng hó t...
Kế lã o thấ y nà ng khô ng trả lờ i, nó i tiếp:
- Bọ n mình ngườ i Há n ở Trung Nguyên, so vớ i nơi đâ y sướ ng hơn
nhiều, mặ c cũ ng đẹp, ă n cũ ng ngon. Kế gia gia củ a ngươi đã để dà nh đủ
tiền, về cũ ng thoả i má i. Đấ t Trung Nguyên hoa lệ, so vớ i nơi đâ y đẹp đẽ
biết bao, số ng mộ t cuộ c đờ i cho đá ng số ng.
Lý Văn Tú hỏ i:
- Trung Nguyên đẹp như thế, sao đến bâ y giờ ô ng mớ i về?
Kế lã o sữ ng ngườ i, đi đượ c mấy bướ c mớ i chậ m rã i nó i:
- Ta ở Trung Nguyên có mộ t kẻ thù , đến đấ t Hồ i Cương chẳ ng qua để tị
nạ n. Sau mấ y chụ c nă m, kẻ thù kia chắ c đã chết rồ i. A Tú , mình ở ngoà i
nà y chờ họ .
Lý Văn Tú nó i:
- Khô ng đượ c, Kế gia gia, mình phả i đi nhanh hơn đừ ng để cá ch xa họ
nhiều quá .
Kế lão hừ hừ mấ y tiếng, bướ c đi khô ng nhanh hơn chú t nà o. Lý Vă n Tú
thấ y ô ng ta già cả , khô ng nỡ thú c giụ c. Kế lã o nó i tiếp:
- Về đến Trung Nguyên rồ i, mình sẽ về Giang Nam. Mình sẽ mua mộ t
că n nhà , bố n bề trồ ng đầ y đà o hoa dương liễu, xen kẽ lẫn nhau. Đến
mù a xuâ n, hoa đà o đỏ , dương liễu xanh, thêm chim én đen bay qua bay
lạ i dướ i tàn câ y. A Tú , mình lạ i đà o thêm mộ t cá i ao, nuô i toà n cá , mà u
vàng có , mà u đỏ có , mà u trắ ng có , ngươi thể nào cũ ng thích lắ m... so
vớ i nơi đâ y thậ t hơn nhiều...
Lý Vă n Tú chầ m chậ m lắ c đầ u, trong lò ng lạ i nghĩ: “Dù Giang Nam có
đẹp thế nà o, ta cũ ng chỉ thích số ng nơi đâ y thô i, có điều... chuyện này
xong rồ i, Tô Phổ sẽ kết hô n cù ng A Mạ n, lú c đó thể nà o họ cũ ng là m
đá m cướ i tưng bù ng, đá nh vậ t kéo co, chung quanh đố ng lử a hò hát...”
Nà ng ngẩ ng đầ u lên nó i:
- Đượ c rồ i, Kế gia gia, bao giờ mình quay lạ i, ngà y hô m sau mình lên
đườ ng về Trung Nguyên.
Mắ t Kế lão độ t nhiên sá ng bừ ng lên, xem ra cự c kỳ vui sướ ng, lớ n tiếng
nó i:
- Hay lắ m. Bao giờ mình quay lạ i, ngà y hô m sau mình lên đườ ng về
Trung Nguyên.
Ngay lú c đó , Lý Vă n Tú bỗ ng thấ y thương gã Ngõ a Nhĩ Lạ p Tề kia. Y
khô ng lấ y đượ c ngườ i y thương yêu, lạ i cò n bị đuổ i ra khỏ i bả n tộ c,
số ng đơn độ c nơi mê cung. A Mạ n đã mườ i tá m tuổ i rồ i, y ở mê cung
nà y chắ c cũ ng phả i hai chụ c nă m? Có khi cò n lâ u hơn nữ a.
oOo
- Ngõ a Nhĩ Lạ p Tề, đứ ng lạ i!
Độ t nhiên từ phía trướ c vọ ng lạ i tiếng quá t giậ n đữ củ a Xa Nhĩ Khố . Lý
Văn Tú khô ng cò n chờ Kế lão nữ a, vộ i vàng theo hướ ng tiếng nó i chạ y
lên. Qua khỏ i cử a củ a mộ t toà đạ i điện, thấ y trong điện đườ ng, Xa Nhĩ
Khố tay cầ m trườ ng đao đang đấ u vớ i mộ t ngườ i nhô lên hụ p xuố ng.
Ngườ i đó hai tay khô ng, mặ c trườ ng bào mà u trắ ng, bịt khă n trù m đầ u
cũ ng mà u trắ ng chỉ lộ hai con mắ t, khăn và á o đều đầ y vết má u, chính
là gã có tên là Ngõ a Nhĩ Lạ p Tề đã giả là m á c quỉ hô m qua bắ t có c A
Mạ n. Có điều hô m nay y khô ng đi cà khêu nên á o dà i vén lên quấ n
ngang bụ ng.
Tô Lỗ Khắ c, Tô Phổ thấ y Xa Nhĩ Khố tay cầ m đao đấ u vớ i y tay khô ng,
tin chắ c nhấ t định thắ ng nên khô ng tiến lên đá nh giú p, hai ngườ i chỉ
cầ m cao ngọ n đuố c, mồ m thì hò hét trợ uy.
Lý Văn Tú chỉ mớ i coi và i chiêu, biết là khô ng xong, kêu lên:
- Cẩ n thậ n!
Nà ng đang toan ra tay, đã nghe bình mộ t tiếng, ngự c Xa Nhĩ Khố đã
trú ng mộ t chưở ng, mồ m hộ c má u ngã vă ng ra ngoà i. Cha con Tô Lỗ
Khắ c kinh hã i, cù ng vứ t đuố c đi mú a đao xô ng lên, hợ p cô ng kẻ địch.
Hai câ y đuố c bị vứ t xuố ng đấ t, trong điện lậ p tứ c tố i thui khô ng cò n
nhìn rõ đượ c nữ a.
Lý Văn Tú xá ch lưu tinh chù y (?), kêu lên:
- Tô Phổ , lui ra! Tô Lỗ Khắ c bá bá , lui ra, để ta lên đấ u vớ i y.
Tô Lỗ Khắ c giậ n dữ đá p:
- Ngươi trá nh ra, đừ ng có la lố i.
Thanh trườ ng đao trong tay y liền vung ra, tiếng kêu vù vù . Đao phá p
củ a ngườ i Cá p Tá t Khắ c có mộ t đườ ng lố i riêng, thậ t là cương mã nh á c
liệt. Thế nhưng thâ n thủ Ngõ a Nhĩ Lạ p Tề thậ t là linh hoạ t, từ dướ i đấ t
vung châ n đá vă ng trườ ng đao trong tay Tô Phổ .
Lý Vă n Tú liền ném lưu tinh chù y xuố ng, tung mình nhả y tớ i, chộ p lấy
thanh đao cò n đang rơi trên khô ng, soẹt soẹt hai tiếng chém và o Ngõ a
Nhĩ Lạ p Tề. Nà ng theo sư phụ họ c quyền cướ c và lưu tinh chù y, đao
phá p chưa từ ng họ c qua, nhưng lú c nà y bố n ngườ i đang quấ n quít mộ t
chỗ , chù y phá p nếu thi triển khô ng khỏ i lỡ trú ng cha con Tô Phổ . Nà ng
đà nh dù ng quyền phá p phố i hợ p đao phá p, ngưng thầ n tiếp chiến. Tô
Phổ mấ t đao liền dù ng tay châ n đấ m đá , Ngõ a Nhĩ Lạ p Tề mộ t đấ u vớ i
ba nhưng vẫ n khô ng sú t kém chú t nà o.
Đấ u đượ c hơn mộ t chụ c hiệp, Ngõ a Nhĩ Lạ p Tề kêu lớ n mộ t tiếng,
quyền bên trá i đá nh ra, trú ng ngay số ng mũ i Tô Phổ , lạ i đá luô n mộ t
cá i trú ng bụ ng Tô Lỗ Khắ c. Cha con Tô Lỗ Khắ c cù ng ngã khô ng ai ngồ i
dậ y đượ c. Thì ra quyền cướ c củ a Ngõ a Nhĩ Lạ p Tề nộ i lự c thâ m hậ u,
đá nh trú ng rồ i khó mà gượ ng lạ i, Tô Lỗ Khắ c tuy có trá ng kiện vạ m vỡ
nhưng cũ ng chịu khô ng nổ i.
Cụ c diện bâ y giờ trở thà nh mộ t mình Lý Vă n Tú đấ u vớ i kẻ địch, né qua
trá nh lạ i hiển nhiên đã kém thế. Ngõ a Nhĩ Lạ p Tề quá t lên:
- Ngươi mau cú t đi thì ta tha mạ ng cho.
Lý Văn Tú thấy nếu mình bỏ chạ y, cù ng lắ m chỉ mang đượ c Kế lão theo,
ba ngườ i Cá p Tá t Khắ c thể nà o cũ ng trú ng phả i độ c thủ củ a y. Thà nh ra
nà ng khô ng kể số ng chết, hết sứ c chố ng đỡ . Ngõ a Nhĩ Lạ p Tề giơ tay
trá i ra, Lý Vă n Tú liền né qua bên phả i, nà o ngờ đó chỉ là hư chiêu, hữ u
chưở ng liền đá nh vụ t ra, nghe bịch mộ t cá i trú ng ngay đầ u vai. Lý Vă n
Tú loạ ng choạ ng muố n ngã , trong đầ u ló e lên mộ t ý niệm: “Chiêu
Thanh Đô ng Kích Tâ y nà y sư phụ đã dạ y ta rồ i, sao lạ i khô ng nhớ tớ i?”.
Ngõ a Nhĩ Lạ p Tề quá t lớ n:
- Ngươi khô ng chạ y đi, ta giết ngươi đó .
Lý Văn Tú trong lò ng nổ i lên mộ t ý chí ngang tà ng, cũ ng kêu lên:
- Ngươi giết ta thì cứ giết.
Nà ng nhả y vọ t lên, chỉ mớ i và i chiêu hô ng lạ i trú ng mộ t quyền, đau đến
tuộ t cả đao, ngồ i bệt xuố ng trong lò ng nghĩ thầ m: “Chắ c ta chết mấ t”.
Độ t nhiên nghe vù mộ t tiếng, mộ t ngườ i đã nhả y và o đá nh vớ i Ngõ a
Nhĩ Lạ p Tề.
Lý Văn Tú vộ i và ng lă n mộ t vò ng, quay đầ u nhìn lạ i, tưở ng chừ ng
khô ng tin nổ i mắ t mình. Thì ra Kế lã o đã tay cầ m mộ t thanh chủ y thủ
đang đấ u vớ i Ngõ a Nhĩ Lạ p Tề. Thâ n thủ ô ng già thậ t là nhanh nhẹn,
xuấ t chiêu nhanh như gió , khô ng có vẻ lụ m cụ m chú t nà o.
Lạ lù ng thay, Kế lão giơ tay ra châ n, chiêu nà o cũ ng giố ng hệt Ngõ a Nhĩ
Lạ p Tề, chẳ ng khá c gì võ cô ng do sư phụ nàng là Hoa Huy truyền thụ .
Lý Vă n Tú lậ p tứ c hiểu ngay: “Đú ng rồ i, võ cô ng Trung Nguyên đều như
thế cả . Kế lã o và gã Cá p Tát Khắ c kia đều họ c võ cô ng Trung Nguyên,
mình đâ u có biết là Kế gia gia biết võ ”.
Hai ngườ i cà ng đấ u cà ng hăng, Ngõ a Nhĩ Lạ p Tề độ t nhiên eo éo kêu
lên:
- Mã Gia Tuấ n, ngươi khỏ e chứ ?
Kế lã o hơi giậ t mình, nhả y vộ i về phía sau, Ngõ a Nhĩ Lạ p Tề giơ tay ra,
chính là sử dụ ng mộ t nử a chiêu Thanh Đô ng Kích Tâ y. Kế lã o khô ng
mắ c mưu củ a y, chủ y thủ liền vung qua bên phả i đó n trướ c. Nào ngờ
Ngõ a Nhĩ Lạ p Tề khô ng sử dụ ng tiếp nử a dướ i củ a chiêu Thanh Đô ng
Kích Tâ y, tay trá i chộ p và o mặ t Kế lã o, lộ t luô n mộ t mả ng da mặ t củ a
ô ng ta.
Lý Vă n Tú , Tô Lỗ Khắ c và A Mạ n ba ngườ i cù ng kinh hoả ng kêu lên,
riêng Lý Vă n Tú dườ ng như muố n ngấ t xỉu. Chỉ thấ y Ngõ a Nhĩ Lạ p Tề
tung mình nhả y lên, châ n trá i đá ra, châ n phả i đá tiếp, uyên ương liên
hoà n, đều trú ng ngay mình Kế lão. Ngay khi đó , mộ t á nh sá ng trắ ng ló e
lên, thanh chủ y thủ trong tay Kế lã o phó ng vụ t ra, đâ m phậ p ngay và o
bụ ng địch thủ .
Ngõ a Nhĩ Lạ p Tề thả m thiết kêu lên mộ t tiếng, hai tay ra chiêu Ngũ Lô i
Oanh Đính, đá nh thẳ ng xuố ng đỉnh đầ u Kế lão. Lý Văn Tú biết rằ ng nếu
quyền này đá nh trú ng, Kế lão khô ng sao số ng nổ i. Nà ng cố hết sứ c bình
sinh, nhảy tớ i giơ tay ra đỡ , nghe lá ch cá ch mấ y tiếng, hai tay dườ ng
như muố n gã y vụ n. Hai ngườ i giằ ng co, Ngõ a Nhĩ Lạ p Tề tay khô ng
đá nh xuố ng đượ c, Lý Văn Tú cũ ng khô ng cá ch nà o đẩ y đượ c y ra.
Tô Lỗ Khắ c lú c này đã cử độ ng đượ c rồ i liền nhả y lên dù ng hết sứ c
đấ m luô n vào cằ m Ngõ a Nhĩ Lạ p Tề. Ngõ a Nhĩ Lạ p Tề ngã ngử a về sau,
đụ ng ngay và o tườ ng, sụ m ngay xuố ng. Lý Vă n Tú kêu lên:
- Kế gia gia, Kế gia gia!
Nà ng đỡ Kế lã o dậ y, khô ng dá m mở mắt, mặ t ô ng ta ắ t hẳ n má u thịt
bầ y nhầ y thậ t là ghê rợ n. Nà o ngờ khi nà ng hé mắ t nhìn ra, trướ c mặ t
lạ i là mộ t ngườ i đà n ô ng trá ng niên. Nà ng giậ t mình mở to mắ t, chỉ
thấ y y mặ t mà y nhẵ n thín, râ u ria cạ o sạ ch, trô ng cũ ng khá đẹp trai,
trong cả nh tranh tố i tranh sá ng thấ y y mặ t trắ ng bệch khô ng mộ t chú t
má u. Ngườ i đó chỉ chừ ng ngoà i ba mươi, chỉ có đô i mắ t là cò n quen
thuộ c trên mộ t khuô n mặ t lạ hoắ c, thậ t là thầ n bí.
Lý Văn Tú ngơ ngẩ n hồ i lâu mớ i “A” lên mộ t tiếng kinh hoà ng, đẩ y Kế
lão ra nhả y lù i về sau. Nà ng bị trú ng quyền cướ c, rơi xuố ng đứ ng
khô ng vữ ng nên ngồ i bệt xuố ng, ấ p ú ng nó i:
- Ngươi... ngươi...
Kế lã o đá p:
- Ta... ta khô ng phả i là Kế gia gia củ a ngươi, ta... ta...
Độ t nhiên y oa lên mộ t tiếng, hộ c ra mộ t ngụ m má u tươi, hổ n hển nó i
tiếp:
- Đú ng đó , ta là Mã Gia Tuấ n, từ trướ c tớ i nay giả là m ô ng già họ Kế. A
Tú , ngươi khô ng giậ n ta chứ ?
Hai tiếng “A Tú ” vẫ n khô ng khá c gì mườ i nă m qua đầ y vẻ thiết tha lo
lắ ng. Lý Vă n Tú nó i:
- Tô i khô ng giậ n ô ng, đương nhiên là khô ng giậ n. Từ trướ c đến nay ô ng
đố i vớ i tô i thậ t tố t, thậ t tố t.
Nà ng nhìn Mã Gia Tuấ n, lạ i nhìn ngườ i nằ m gụ c nơi bứ c tườ ng Ngõ a
Nhĩ Lạ p Tề, trong bụ ng khô ng biết bao nhiêu là ngờ vự c. Lú c này A Mạ n
đã đỡ cha lên, xoa bó p vết thương trên ngự c y. Tô Lỗ Khắ c và Tô Phổ
nhặ t đao, hai ngườ i khậ p khiễng đi tớ i trướ c mặ t Ngõ a Nhĩ Lạ p Tề.
Ngõ a Nhĩ Lạ p Tề nó i:
- A Tú , sao ta bả o ngươi chạ y đi, ngươi khô ng chạ y?
Y nó i bằ ng tiếng Há n, thanh điệu giố ng hệt sư phụ nà ng Hoa Huy. Lý
Văn Tú khô ng kịp suy nghĩ, buộ t miệng kêu lên:
- Sư phụ !
Ngõ a Nhĩ Lạ p Tề nó i:
- Ngươi bâ y giờ mớ i nhậ n ta ư?
Y chầ m chậ m giơ tay gỡ khă n choà ng đầ u, quả nhiên chính là Hoa Huy.
Lý Vă n Tú vừ a kinh ngạ c, vừ a đau lò ng, chạ y đến gụ c dướ i châ n y, kêu
lên:
- Sư phụ , sư phụ , con đâ u có biết là thầ y. Con... con lú c đầ u đã đoá n là
sư phụ nhưng họ nó i đâ y là ngườ i Cá p Tá t Khắ c tên là Ngõ a Nhĩ Lạ p Tề,
thầ y cũ ng nhậ n như thế.
Ngõ a Nhĩ Lạ p Tề thả n nhiên nó i:
- Ta chính là ngườ i Cá p Tá t Khắ c, bị bộ tộ c đuổ i ra, vĩnh viễn khô ng cho
quay trở lạ i. Ta đến Trung Nguyên nơi ngườ i Há n số ng, họ c võ cô ng
củ a ngườ i Há n, ha ha, thu ngườ i Há n là m họ c trò , Mã Gia Tuấ n, ngươi
khỏ e chứ , khỏ e chứ ?
Mã Gia Tuấ n nó i:
- Sư phụ , tuy thầ y có ơn vớ i tô i, nhưng lạ i...
Lý Văn Tú lạ i cà ng ngạ c nhiên, nó i:
- Kế gia gia, ô ng... ô ng ta cũ ng là thầ y củ a ô ng sao?
Mã Gia Tuấ n nó i:
- Ngươi đừ ng gọ i ta là Kế gia gia nữ a. Ta là Mã Gia Tuấ n. Ô ng ta là sư
phụ củ a ta, dạ y ta võ cô ng, cù ng ta quay về đấ t Hồ i Cương, nử a đêm
dẫ n ta lẻn và o vù ng ngườ i Cá p Tá t Khắ c. Y dù ng độ c châ m giết mẹ củ a
A Mạ n...
Y nó i bằ ng tiếng Há n. Lý Văn Tú cà ng nghe cà ng lạ lù ng, dù ng tiếng Cá p
Tá t Khắ c hỏ i A Mạ n:
- Mẹ ngươi bị y dù ng kim độ c giết chết đấ y ư?
A Mạ n chưa kịp trả lờ i, Xa Nhĩ Khố đã nhả y dự ng lên, kêu lớ n:
- Đú ng đó , đú ng đó . Mẹ củ a A Mạ n, nà ng Nhã Lệ Tiên thâ n á i củ a ta, mộ t
ngà y kia toàn thâ n tím bầ m, bị bạ o bệnh chết, thì ra là vì ngươi Ngõ a
Nhĩ Lạ p Tề. Ngươi là tên á c ô n giết chết vợ ta.
Y vù ng lên toan ra thí mạ ng vớ i Ngõ a Nhĩ Lạ p Tề, nhưng đã bị trọ ng
thương, vừ a cử độ ng vết thương lạ i tấy lên, phả i ngồ i thụ p xuố ng. Ngõ a
Nhĩ Lạ p Tề nó i:
- Đú ng thế. Ta giết Nhã Lệ Tiên đó , ai bả o nà ng khô ng có mắ t lấ y mộ t
tên khù ng, lạ i khô ng chịu bỏ đi theo ta?
Xa Nhĩ Khố gà o lên:
- Đồ á c tặ c, đồ á c tặ c.
Mã Gia Tuấ n dù ng tiếng Cá p Tá t Khắ c nó i:
- Ô ng ta vố n định giết Xa Nhĩ Khố nhưng hô m đó Xa Nhĩ Khố khô ng biết
đi đâ u, tìm mã i khô ng ra. Sư phụ ta đích thâ n đi tìm Xa Nhĩ Khố , dặ n ta
bỏ thuố c độ c xuố ng giếng nướ c cho toà n thể bộ tộ c chết hết. Thế
nhưng bọ n ta lú c đó tá tú c tạ i mộ t nhà ngườ i Cá p Tá t Khắ c, chủ nhâ n
đố i đã i thậ t chu đá o, có gì cũ ng đem ra mờ i khá ch. Ta nghĩ đi nghĩ lạ i,
khô ng thể nà o ra tay đượ c. Khi sư phụ ta quay về, nó i tìm khô ng ra Xa
Nhĩ Khố , hỏ i ra mớ i biết ta khô ng nghe lờ i bỏ thuố c độ c xuố ng giếng,
lậ p tứ c nổ i cơn lô i đình, nó i ta hẳ n là đã tiết lộ bí mậ t củ a ô ng ta, nên
muố n giết ta diệt khẩ u. Ta bị ép uổ ng quá mứ c, đà nh phả i tiên hạ thủ vi
cườ ng, xuấ t kỳ bấ t ý bắ n ba mũ i độ c châ m vào lưng ô ng ta.
Ngõ a Nhĩ Lạ p Tề hậ m hự c nó i:
- Ngươi là tên cẩ u tặ c vong â n phụ nghĩa, hô m nay rồ i cũ ng chết vì tay
ta.
Mã Gia Tuấ n nó i vớ i Lý Văn Tú :
- A Tú , hô m đó ngươi cù ng vớ i Trầ n Đạ t Hả i độ ng thủ , vừ a sử dụ ng võ
cô ng là ta biết ngay ngươi đã theo sư phụ ta họ c võ , biết ba mũ i kim
độ c kia khô ng giết đượ c ô ng ta.
Ngõ a Nhĩ Lạ p Tề hừ mộ t tiếng nó i:
- Vớ i cá i tài nhỏ nhoi củ a ngươi mà giết đượ c ta ư?
Mã Gia Tuấ n khô ng để ý đến ô ng ta, nó i vớ i Lý Văn Tú :
- Hơn mườ i nă m nay ta trố n nơi Hồ i Cương, ẩ n ná u ở bộ tộ c Thiết Diên,
giả vờ là m mộ t ô ng già , cũ ng vì sợ sư phụ ta chưa chết. Chỉ có nơi đâ y
là ô ng ta khô ng dá m quay về thô i. Ta có biết đâ u ô ng ta lạ i ở ngay gầ n
đâ y, thà nh ra ý niệm đầ u tiên là phả i chạ y về Trung Nguyên.
Lý Vă n Tú thấ y hơi thở ô ng ta yếu dầ n, biết ô ng ta bị Ngõ a Nhĩ Lạ p Tề
dù ng cướ c phá p liên hoà n đá trú ng hai cá i, nộ i tạ ng đã bị vỡ ná t, khô ng
cò n cá ch gì số ng đượ c, quay đầ u lạ i nhìn Ngõ a Nhĩ Lạ p Tề, thấy con dao
đâ m vào bụ ng lú t tậ n cá n, cũ ng khô ng sao thoá t khỏ i. Nà ng ở Hồ i
Cương hơn mườ i nă m, chỉ có hai ngườ i này thự c lò ng lo liệu cho mình,
chă m só c cho mình, nà o ngờ â n oá n triền miên, đến nỗ i giết lẫ n nhau
để thà nh thế hai bên cù ng chết. Mắ t nà ng nhò a lệ, hỏ i Mã Gia Tuấ n:
- Kế... Mã đạ i thú c, đạ i thú c... biết ô ng ta chưa chết, lạ i ở gầ n đâ y sao
khô ng lậ p tứ c quay về Trung Nguyên?
Khó e miệng Mã Gia Tuấ n lộ mộ t nụ cườ i thê lương, nó i nhỏ :
- Dương liễu nơi đấ t Giang Nam nay đã trổ mầ m rồ i. A Tú , ngươi mộ t
mình về đi, từ nay... nên cẩ n thậ n, Kế gia gia, Kế gia gia từ nay khô ng
cò n lo cho con đượ c nữ a...
Thanh â m mỗ i lú c mộ t yếu, sau cù ng khô ng cò n nghe gì nữ a. Lý Vă n Tú
nằ m phụ c lên ngườ i ô ng, kêu lên:
- Kế gia gia, Kế gia gia, ô ng đừ ng chết.
Mã Gia Tuấ n đâ u cò n có thể trả lờ i nàng, nhưng Lý Vă n Tú cũ ng đã hiểu
rõ . Mã Gia Tuấ n sợ sư phụ củ a y khô ng để đâ u cho hết, đá ng lẽ phả i về
Trung Nguyên ngay, nhưng lạ i theo nà ng và o mê cung, tưở ng rằ ng
trướ c sau giả là m ô ng già , Ngõ a Nhĩ Lạ p Tề sẽ khô ng thể nà o nhậ n ra.
Thế nhưng sau cù ng ô ng phả i ra tay độ ng thủ cù ng vớ i ngườ i mà ô ng e
ngạ i nhấ t, cũ ng chỉ vì nà ng!!!
Trong mườ i nă m qua, nàng yêu ô ng chẳ ng khá c gì ô ng chá u, thự c ra
ô ng ta chỉ mớ i trá ng niên. Trên đờ i này ô ng ruộ t đố i vớ i chá u chắ c gì
đượ c thế? Có chă ng hay khô ng nà ng đâ u biết đượ c.
Hai chiếc đuố c dướ i đấ t, mộ t chiếc đã tắ t ngú m, cò n mộ t chiếc cũ ng đã
đến tậ n cù ng rồ i.
oOo
Tô Lỗ Khắ c độ t nhiên nó i:
- Thậ t là lạ lù ng, hai ngườ i Há n đấ u vớ i mộ t ngườ i Cá p Tá t Khắ c, ta nà o
có biết quyền ta đá nh ra hồ i nã y lạ i trú ng ngay mặ t ngườ i Cá p Tá t
Khắ c.
Lý Văn Tú hỏ i lạ i:
- Thế thì đã sao? Tạ i sao ngươi lạ i giú p ngườ i Há n đá nh ngườ i Cá p Tá t
Khắ c là thế nà o?
Tô Lỗ Khắ c gã i đầ u nó i:
- Ta cũ ng chẳ ng biết nữ a.
Mộ t lá t sau, y nó i tiếp:
- Ngươi là ngườ i tố t, y là ngườ i xấ u.
Sau cù ng y cũ ng phả i thừ a nhậ n rằ ng trong số ngườ i Há n có nhữ ng tên
cườ ng đạ o xấ u xa, nhưng cũ ng có nhữ ng ngườ i anh hù ng như Lý Vă n
Tú . Trong số ngườ i Cá p Tá t Khắ c có nhữ ng ngườ i tố t như y thì cũ ng có
nhữ ng ngườ i chẳ ng ra gì như Ngõ a Nhĩ Lạ p Tề.
Lý Vă n Tú nghĩ thầ m: “Nếu như nă m xưa ngươi biết đượ c như thế, thì
chắ c đã khô ng hung hă ng đá nh Tô Phổ mộ t trậ n thậ t đau. Cù ng mộ t
chuyện mà hai thá i độ khá c nhau. Nếu như hồ i đó Tô Phổ vẫn là bạ n
củ a ta, liệu khi y lớ n lên rồ i gặ p đượ c A Mạ n có yêu nàng khô ng? Lò ng
ngườ i thậ t là lạ lù ng, ta là m sao hiểu đượ c”.
Tô Lỗ Khắ c lớ n tiếng nó i:
- Ngõ a Nhĩ Lạ p Tề, ta xem ngươi cũ ng khô ng số ng đượ c, chú ng ta
chẳ ng cầ n giết ngươi là m chi. Thô i chà o ngươi.
Ngõ a Nhĩ Lạ p Tề độ t nhiên mắ t bừ ng lên mộ t vẻ á c độ c, tay phả i vung
ra. Lý Vă n Tú biết y phá t xạ độ c châ m, kêu lên:
- Sư phụ , đừ ng...
Ngay khi đó , mộ t đố m lử a bù ng lên, câ y đuố c sau cù ng cũ ng đã tắ t,
trong điện giơ tay khô ng nhìn thấ y ngó n, Ngõ a Nhĩ Lạ p Tề muố n bắ n
kim độ c cũ ng khô ng thể nà o nhìn đượ c cho chính xá c. Lý Vă n Tú kêu
lên:
- Cá c ngườ i ra mau, đừ ng ai lên tiếng.
Tô Lỗ Khắ c, Tô Phổ , Xa Nhĩ Khố , A Mạ n bố n ngườ i đỡ nhau từ từ đi ra.
Ai cũ ng biết độ c châ m củ a Ngõ a Nhĩ Lạ p Tề ghê gớ m, tuy y sắ p chết
đến nơi, nhưng vẫ n cò n có thể bắ n kim giết ngườ i. Bố n ngườ i ra khỏ i
điện rồ i, thấ y Lý Văn Tú vẫ n chưa ra, Tô Phổ kêu lên:
- Lý anh hù ng, Lý anh hù ng, mau ra đi.
Lý Văn Tú liền “Ừ ” mộ t tiếng.
Ngõ a Nhĩ Lạ p Tề hỏ i:
- A Tú , ngươi... ngươi cũ ng định bỏ đi ư?
Giọ ng y thậ t là thê lương. Lý Văn Tú trong lò ng khô ng nỡ , nghĩ thầ m
ô ng ta tuy là m nhiều điều xấ u xa nhưng vớ i mình thậ t là tử tế, để ô ng
ta nằ m mộ t mình trong bó ng tố i chờ chết, thự c là quá tà n nhẫ n. Nà ng
ngồ i xuố ng nó i:
- Sư phụ , con ở lạ i đâ y vớ i thầ y.
Tô Phổ lạ i ở bên ngoà i gọ i thêm mấ y tiếng nữ a. Lý Vă n Tú lớ n tiếng
đá p:
- Cá c ngươi ra trướ c đi. Ta đợ i mộ t lá t sẽ ra sau.
Tô Phổ nó i:
- Ngườ i đó hung á c lắ m, Lý anh hù ng phả i cẩ n thậ n.
Lý Văn Tú khô ng trả lờ i. A Mạ n nó i:
- Sao anh vẫ n gọ i y là Lý anh hù ng mà khô ng gọ i là Lý cô nương?
Tô Phổ lạ lù ng hỏ i lạ i:
- Lý cô nương? Y là con gá i sao?
A Mạ n đá p:
- Anh giả ngâ y giả dạ i khô ng biết hay khô ng nhìn ra thậ t?
Tô Phổ đá p:
- Ta giả ngâ y giả dạ i bao giờ ? Y... y võ cô ng giỏ i như thế sao lạ i là con
gá i đượ c?
A Mạ n nó i:
- Đêm hô m đó trờ i bã o tuyết, y đoạ t lạ i em là m nô lệ, về sau lạ i tha cho.
Khi đó em đã biết y là con gá i rồ i.
Tô Phổ vỗ tay đắ p:
- A, đú ng rồ i. Nếu y quả thự c là con trai, đờ i nà o lạ i chịu bỏ mộ t cô gá i
xinh đẹp như em?
Mặ t A Mạ n hơi đỏ lên nó i:
- Khô ng phả i thế. Khi đó em thấ y y nhìn anh, liền biết y là con gá i. Trên
đờ i là m gì có mộ t ngườ i con trai nào lạ i nhìn anh bằ ng cặ p mắ t si mê
đến thế bao giờ .
Tô Phổ gã i đầ u, cườ i ngâ y ngô nó i:
- Ta chẳ ng nhìn thấ y gì cả .
A Mạ n sung sướ ng cườ i, nụ cườ i thậ t chẳ ng khá c gì bô ng hoa mớ i nở .
Nà ng biết mắt Tô Phổ chỉ nhìn mộ t mình nàng, dù có hà ng nghìn hà ng
vạ n cô nương si tình nhìn y, y cũ ng khô ng hề hay biết. Điện đườ ng tố i
om như mự c, Lý Vă n Tú và Ngõ a Nhĩ Lạ p Tề khô ng ai nhìn thấ y ai. Cô
gá i ngồ i ngay bên cạ nh sư phụ , trong cả nh tịch mịch, nghe tiếng cườ i
vui vẻ củ a A Mạ n và Tô Phổ mỗ i lú c mộ t xa, bướ c châ n củ a bố n ngườ i
cà ng ngà y cà ng nhỏ dầ n. Ngoà i Lý Vă n Tú đang ngồ i bên sư phụ Ngõ a
Nhĩ Lạ p Tề chờ chết, trong điện chỉ cò n xá c chết củ a Kế gia gia. Ngõ a
Nhĩ Lạ p Tề lạ i hỏ i:
- Sao lú c ta bả o ngươi đi ra, ngươi khô ng nghe lờ i ta? Nếu như ngươi đi
ra... ô i...
Lý Văn Tú nhỏ nhẹ nó i:
- Sư phụ , thầ y khô ng lấ y đượ c ngườ i thầ y yêu thì giết bà ta đi. Con
khô ng lấ y đượ c ngườ i con yêu, lạ i khô ng nhẫ n tâ m để y bị ngườ i ta
giết.
Ngõ a Nhĩ Lạ p Tề cườ i khẩ y mộ t tiếng nó i:
- Thì ra là thế.
Y lặ ng yên giâ y lá t, thở dà i:
- Ngườ i Há n cá c ngươi thậ t là lạ lù ng, có đứ a á c ô n như Mã Gia Tuấ n
vong â n phụ nghĩa, sá t hạ i sư phụ , có đứ a ă n cướ p, giết ngườ i khô ng
nhá y mắ t như Hoắ c Nguyên Long, Trầ n Đạ t Hả i, lạ i cũ ng có cô gá i tâ m
địa nhâ n thiện như ngươi.
Lý Văn Tú hỏ i:
- Sư phụ , thế tên cướ p Trầ n Đạ t Hả i ra sao? Cả bọ n đuổ i theo y nhưng
trên mặ t tuyết có đến hai hà ng dấ u châ n. Mộ t hà ng là củ a sư phụ , phả i
khô ng?
Ngõ a Nhĩ Lạ p Tề nó i:
- Đú ng rồ i, củ a ta đó . Từ khi ta bị tên nghịch đồ Mã Gia Tuấ n bắ n độ c
châ m, thâ n thề suy nhượ c, hơn mườ i nă m qua ở nơi sơn độ ng dưỡ ng
thương, tưở ng coi như xong đờ i. Ngờ đâ u lạ i có ngươi đến cứ u ta, giú p
ta rú t độ c châ m ra. Sau khi ta khỏ i rồ i, đêm đêm thườ ng hay đến bộ tộ c
Thiết Diên, ở bên ngoà i cá c lều vả i thá m thính, định bụ ng giết Xa Nhĩ
Khố và tên tộ c trưở ng đã đuổ i ta. Chỉ vì ngươi nên ta chưa bỏ thuố c độ c
xuố ng giếng.
Đêm hô m đó trờ i bã o tuyết, ta ná u mình bên ngoà i nhà ngươi, thấ y cá c
ngươi cho Trầ n Đạ t Hả i và o trú tuyết, lạ i nghe đượ c cá c ngươi phá t
hiện bả n đồ và o mê cung. Trầ n Đạ t Hải đà o tẩ u rồ i, ta liền đi theo y, và o
đượ c mê cung. Ta đá nh cho y mộ t quyền và o sau gá y bấ t tỉnh, nhố t y
tạ i mê cung.
Chiều hô m qua, ta lấy trong bọ c y bứ c địa đồ khă n tay, rú t ra mươi
đườ ng chỉ, bỏ lạ i và o trong tú i y rồ i bịt mắ t y lạ i, buộ c y lên lưng ngự a,
tố ng y đi thậ t xa.
Lý Văn Tú khô ng hiểu sao mộ t ngườ i tàn nhẫ n như y lạ i tha mạ ng
ngườ i khá c, hỏ i lạ i:
- Sao thầ y lạ i rú t đi mấ y đườ ng chỉ là sao?
Ngõ a Nhĩ Lạ p Tề cườ i khan mấ y tiếng, mườ i phầ n đắ c ý:
- Y biết đâ u ta rú t ra mươi đườ ng chỉ rồ i, địa đồ thiếu đi mấ y lố i đi, mê
cung nà y khô ng sao tìm thấ y đượ c nữ a. Tên ă n cướ p đó thể nào cũ ng
đi kiếm đồ ng bọ n, theo địa đồ đó mà đi tìm mê cung. Bọ n chú ng sẽ ở
trên đạ i sa mạ c Qua Bích chạ y tớ i chạ y lui, khô ng cò n bao giờ về đượ c
thả o nguyên nữ a. Bọ n cườ ng đạ o sẽ từ ng đứ a từ ng đứ a chết khá t trên
sa mạ c, đến lú c chết vẫ n cò n mong tìm đượ c mê cung để phá t tài, ha ha,
ha ha, thậ t là thú vị, thú vị.
Nghĩ đến mộ t đá m ngườ i dướ i á nh nắ ng chang chang, chạ y loanh
quanh trong mộ t sa mạ c cả mấ y tră m dặ m khô ng mộ t giọ t nướ c thậ t là
ghê rợ n, Lý Vă n Tú nhịn khô ng nổ i phả i chép miệng mộ t cá i. Bọ n
cườ ng đạ o đó đã giết cha mẹ nà ng nhưng nay gặ p tai họ a thả m khố c
như thế, cũ ng khô ng khỏ i tộ i nghiệp. Khô ng biết nếu như nà ng gặ p lạ i
bọ n chú ng, liệu nà ng có bảo chú ng là : “Cá i địa đồ kia khô ng đú ng đâ u”
chă ng?
Có lẽ nà ng sẽ nó i cho họ biết. Có điều bọ n Hoắ c Nguyên Long, Trầ n Đạ t
Hả i đờ i nà o chịu tin. Trong bụ ng chú ng chỉ nghĩ đến chuyện phá t tài,
trong sa mạ c chạ y mộ t vò ng cho đến khi chết khá t. Bọ n họ chắ c mẩ m
thể nà o cũ ng đến đượ c mê cung, vì Trầ n Đạ t Hả i đã theo bứ c địa đồ nà y
đến mê cung rồ i, thì cò n là m sao sai đượ c nữ a. Trong mê cung có vô số
trâ n châ u bảo thạ ch, ai ai cũ ng nó i thế lẽ nà o khô ng đú ng?
Ngõ a Nhĩ Lạ p Tề cườ i ngặ t nghẽo khô ng ngừ ng, nó i:
- Thự c ra, trong mê cung này đến cụ c và ng bằ ng ngó n tay cũ ng chẳ ng
có , mê cung trong nà y có cá i gì thì trung nguyên cò n nhiều gấ p mấy.
Bàn, ghế, giườ ng, màn, biết bao nhiêu thư bả n, vi kỳ, thấ t huyền cầ m,
bếp, chén, chả o... cá i gì mà chẳ ng có , có điều chẳ ng quí bá u gì cả . Tạ i đấ t
ngườ i Há n ở , đâ u đâ u cũ ng đầ y rẫ y, vậ y mà bọ n ngườ i Há n lạ i xả mệnh
đi tìm, ha ha, thậ t tứ c cườ i muố n chết.
Lý Vă n Tú hai lầ n đi và o mê cung, thấ y vô số vậ t thườ ng dù ng hà ng
ngà y. Đấ t Hồ i Cương khí hậ u khô rá o, tuy đã lâ u nă m, nhữ ng vậ t đó
cũ ng chưa mụ c nát. Thế nhưng khắ p cá c phò ng ố c, nào thấ y đâ u kim
ngâ n châ u bá u gì? Nà ng nó i:
- Truyền thuyết củ a con ngườ i phầ n nhiều đâ u có đú ng, tò a mê cung
nà y lớ n thậ t nhưng nà o có châ u bá u gì đâ u. Ô i, đến ngay cả cha mẹ tô i
cũ ng vì thế mà uổ ng mạ ng.
Ngõ a Nhĩ Lạ p Tề hỏ i:
- Thế ngươi có biết lai lịch củ a mê cung này khô ng?
Lý Văn Tú nó i:
- Khô ng biết. Sư phụ , thầ y có biết khô ng?
Ngõ a Nhĩ Lạ p Tề nó i:
- Ta ở đâ y có đọ c đượ c mộ t cá i bia đá , trên đó khắ c rõ việc xâ y dự ng
mê cung nà y, thì ra xâ y dự ng từ đờ i Đườ ng Thá i Tô ng.
Lý Vă n Tú đâ u có biết Đườ ng Thá i Tô ng là ai, Ngõ a Nhĩ Lạ p Tề liền kể
tiếp cho nà ng nghe lai lịch củ a tò a mê cung. Nơi đâ y chính là thuộ c về
nướ c Cao Xương thờ i nhà Đườ ng.
Hồ i đó Cao Xương là mộ t nướ c lớ n ở Tâ y Vự c, sả n vậ t phong phú , quố c
thế cườ ng thịnh. Nă m Trinh Quan nguyên niên đờ i Đườ ng Thá i Tô ng,
quố c vương nướ c Cao Xương tên là Cú c Vă n Thá i thầ n phụ c nhà
Đườ ng. Đườ ng triều phá i sứ giả đến Cao Xương, đò i y phả i theo qui củ
củ a ngườ i Há n. Cú c Văn Thá i nó i vớ i sứ giả :
- Chim ưng bay trên trờ i, chim trĩ nằ m trong bụ i, con mèo ở trong nhà ,
con chuộ t chui dướ i hang, mỗ i giố ng có mộ t tính cá ch, giố ng nào ra
giố ng nấ y tự mình số ng theo mình.
Y nó i thế có ý rằ ng cá c ngươi tuy là chim ưng dữ tợ n bay trên trờ i
nhưng ta cũ ng là loà i gà rừ ng, ẩ n nấ p nơi đồ ng cỏ , tuy cá c ngươi có là
con mèo đi lạ i nơi sả nh đườ ng, thì ta cũ ng như con chuộ t nhắ t, nằm
sâ u dướ i hang, cá c ngươi chắ c đã làm gì đượ c ta? Hai bên mỗ i bên có
nhữ ng tính cá ch riêng, thích hợ p riêng, khô ng thể bên nà o ép bên nà o
phả i theo ý mình, sao cá c ngươi nhấ t định bắ t ta phả i theo qui củ tậ p
tụ c củ a ngườ i Há n là sao? Đườ ng Thái Tô ng nghe nó i thế, giậ n dữ lắ m
bả o rằ ng y là giố ng dã man, khô ng phụ c vương hó a nên sai đạ i tướ ng
Hầ u Quâ n Tậ p đem quâ n chinh phạ t.
Cú c Vă n Thá i nghe tin nó i vớ i bá ch quan rằ ng:
- Nướ c Đạ i Đườ ng ở cá ch xa ta bả y ngà n dặ m, ở giữ a là mộ t ngà n dặ m
đạ i sa mạ c, đấ t khô ng có cỏ , khô ng có nướ c, gió lạ nh như dao cắ t, trờ i
nắ ng thì như thiêu, là m sao đem đạ i quâ n vượ t qua đượ c? Họ đem
quâ n tớ i đá nh ta, nếu như đem binh thậ t nhiều, lương thả o tiếp viện sẽ
khô ng lo nổ i. Cò n nếu như chỉ đem dướ i ba vạ n quâ n thì ta khô ng sợ .
Mình sẽ dĩ dậ t đã i lao (lấy nhà n nhã chố ng nhọ c mệt), kiên quyết thủ
trong thà nh chỉ cầ n giữ đượ c hai mươi ngà y, quâ n nhà Đườ ng hết
lương thự c ắ t phả i quay về.
Y biết rằ ng quâ n nhà Đườ ng ghê gớ m nên đưa ra kế sá ch chỉ thủ mà
khô ng đá nh nên chiêu tậ p dâ n phu xâ y mộ t tò a mê cung ở mộ t nơi cự c
kỳ bí mậ t, để nếu như đô thà nh khô ng giữ đượ c thì có nơi rú t về.
Thờ i kỳ đó nướ c Cao Xương tương đố i hù ng cườ ng, cá c thợ giỏ i củ a
Tâ y Vự c đều tụ tậ p tạ i vù ng này. Tò a mê cung xâ y dự ng rấ t ngoằ n
ngoèo, kiên cố , bao nhiêu trâ n kỳ bả o vậ t ở trong nướ c đều đem và o
cấ t nơi đâ y. Cú c Vă n Thái tính toá n rằ ng nếu quâ n Đườ ng có đá nh vào
mê cung cũ ng chưa chắ c tìm đượ c nơi y ở .
Hầ u Quâ n Tậ p đã từ ng họ c binh phá p củ a Lý Tịnh, rấ t giỏ i dù ng binh,
đá nh thẳ ng tớ i thế như chẻ tre, vượ t qua đượ c sa mạ c. Cú c Vă n Thá i
nghe nó i đạ i quâ n nhà Đườ ng kéo đến, lo lắng khô ng biết là m cá ch nà o,
sợ quá mà chết. Con trai y là Cú c Trí Thịnh lên nố i ngô i. Hầ u Quâ n Tậ p
tấ t lãnh đạ i quâ n, đá nh đến châ n thà nh, đá nh nhau luô n mấ y trậ n quâ n
nướ c Cao Xương đạ i bạ i. Quâ n nhà Đườ ng có mộ t loạ i xe dù ng để cô ng
thà nh, cao mườ i trượ ng, trô ng như mộ t cá i tổ chim nên gọ i là “sà o xa”.
Loạ i sà o xa đó đẩ y đến châ n thà nh, quâ n sĩ từ cao đá nh xuố ng, ném đá
bắ n tên, quâ n Cao Xương khó mà chố ng đỡ . Cú c Trí Thịnh chưa kịp
chạ y về mê cung thì thà nh đã vỡ , đà nh phả i đầ u hà ng. Nướ c Cao Xương
từ khi Cú c Gia lậ p quố c đến đâ y, truyền đượ c chín đờ i, tổ ng cộ ng mộ t
tră m ba mươi tư nă m, tớ i nă m Trinh Quan thứ mườ i bố n nhà Đườ ng
thì bị diệt vong. Khi đó nướ c Cao Xương từ đô ng sang tâ y tá m tră m
dặ m, từ nam chí bắ c nă m tră m dặ m là mộ t đạ i quố c bên Tây Vự c.
Hầ u Quâ n Tậ p bắ t đượ c vua nướ c Cao Xương Cú c Trí Thịnh cù ng vă n
võ bá ch quan và cá c ngườ i tà i giỏ i đem giả i về Trườ ng An (kinh đô nhà
Đườ ng), lấ y hết cá c đồ quí giá trong mê cung. Vua Đườ ng Thá i Tô ng
bả o là nướ c Cao Xương khô ng chịu bị ngườ i Há n đồ ng hó a, khô ng biết
đượ c nhữ ng gì tố t đẹp củ a Trung Hoa thượ ng quố c nên sai đem rấ t
nhiều sá ch vở , y phụ c, dụ ng cụ , nhạ c khí... củ a ngườ i Tà u cho nướ c Cao
Xương. Ngườ i Cao Xương khô ng theo mà nó i rằ ng:
- Con gà rừ ng khô ng thể họ c cá ch bay lượ n củ a con chim ưng, con
chuộ t khô ng thể bắ t chướ c con mèo kêu meo meo, dù ngườ i Há n cá c
ngươi có hay cá ch nà o chă ng nữ a, ngườ i Cao Xương chú ng ta cũ ng
khô ng thích.
Họ đem tất cả sá ch vở , vă n vậ t, dụ ng cụ , tượ ng Phậ t, tượ ng Khổ ng Tử ,
tượ ng Lã o Quâ n củ a Đạ o giá o... vua nhà Đưỡ ng ban cho đem cấ t vào
mê cung, chẳ ng ai thèm nhìn đến mộ t lầ n.
Hơn mộ t nghìn nă m qua, sa mạ c biến thiên, câ y cố i mọ c lên, tò a cố
cung trướ c nay vố n cự c kỳ bí mậ t lạ i cà ng thên ẩ n bí. Nếu như khô ng
có địa đồ đưa đườ ng chỉ lố i, khô ng ai có thể tìm đượ c. Ngườ i Cá p Tá t
Khắ c ngà y nay và dâ n tộ c Cao Xương khô ng có liên quan gì đến nhau.
Ngõ a Nhĩ Lạ p Tề khi cò n ở Trung Nguyên họ c cả vă n lẫn võ , đọ c rấ t
nhiều sá ch vở củ a ngườ i Há n nên biết rà nh lịch sử triều nhà Đườ ng. Lý
Văn Tú tuy là ngườ i Há n nhưng lạ i khô ng biết gì cả nên cũ ng khô ng
thấ y có gì hứ ng thú . Nà ng nghe giọ ng Ngõ a Nhĩ Lạ p Tề cà ng lú c cà ng
yếu dầ n nên nó i:
- Sư phụ , thầ y nghỉ mộ t lá t, đừ ng nó i nữ a. Gã hoà ng đế ngườ i Há n kia
thậ t là lắ m chuyện, ngườ i ta thích cá i gì thì kệ ngườ i ta việc gì phả i ép
buộ c? Ô i, cá i mà mình thậ t thích thì thườ ng lạ i khô ng đượ c. Cò n cá i gì
ngườ i khá c tưở ng là tố t mà nhấ t định bắ t mình là m, mình khô ng thích
thì nhấ t định sẽ khô ng bao giờ thích cả .
Ngõ a Nhĩ Lạ p Tề nó i:
- A Tú , ta... ta thậ t là cô đơn, từ nay sẽ khô ng cò n ai nó i chuyện vớ i ta
lâ u như thế nữ a, con... con có chịu ở vớ i sư phụ khô ng?
Lý Văn Tú đá p:
- Sư phụ , con ở đâ y vớ i thầ y.
Ngõ a Nhĩ Lạ p Tề nó i:
- Ta sắ p chết rồ i, sau khi ta chết đi con sẽ đi khỏ i, khô ng bao giờ quay
lạ i nữ a.
Lý Vă n Tú khô ng biết phả i trả lờ i sao, chỉ thấ y thậ t thê lương đau lò ng,
nà ng giơ tay ra, nhẹ nhà ng cầ m bà n tay trá i sư phụ , thấ y tay ô ng ta
lạ nh dầ n. Ngõ a Nhĩ Lạ p Tề nó i:
- Ta muố n con mã i mã i ở nơi đâ y cù ng vớ i ta, mãi mã i khô ng khô ng
bao giờ rờ i xa ta...
Y vừ a nó i vừ a chầ m chậ m đưa tay phả i lên, ngó n tay cá i và ngó n tay trỏ
cầ m hai cá i kim độ c, nghĩ thầ m: “Hai cá i kim này chỉ nhè nhẹ đâ m và o
ngươi thì ngươi sẽ vĩnh viễn ở lạ i mê cung vớ i ta, khô ng thể bỏ ta
đượ c”. Y nó i nhỏ :
- A Tú , con vừ a xinh đẹp vừ a hiền hậ u, thậ t là mộ t cô gá i ngoan, con
mã i mã i ở bên cạ nh ta nhé. Ta mộ t đờ i thậ t là tịch mịch cô đơn, chẳ ng
ai lo liệu cho ta cả ... A Tú , con ngoan lắ m, thậ t là mộ t đứ a bé ngoan...
Hai chiếc kim độ c từ từ di chuyển dầ n về hướ ng Lý Vă n Tú , trong đêm
tố i nà ng đâ u có thấ y. Ngõ a Nhĩ Lạ p Tề nghĩ thầ m: “Tay ta khô ng cò n
chú t lự c khí nà o, chỉ chầ m chậ m đâ m thô i, nếu nhanh quá , nó chỉ giự t
tay ra là ta khô ng đâ m nó đượ c nữ a”. Độ c châ m từ ng tấ c, từ ng tấ c đến
gầ n mặ t nà ng hơn, chỉ cò n hai thướ c, chỉ cò n mộ t thướ c...
Lý Văn Tú biết đâ u kim độ c chỉ cá ch mình bẩ y tá m tấ c, nó i tiếp:
- Sư phụ , mẹ củ a A Mạ n chắ c đẹp lắ m nhỉ?
Ngõ a Nhĩ Lạ p Tề bỗ ng giậ t mình, nó i:
- Mẹ củ a A Mạ n... Nhã Lệ Tiên...
Độ t nhiên toà n thâ n y khô ng cò n mộ t chú t lự c khí nào cả , biến đi đâ u
mấ t hết. Bà n tay đang giơ lên liền rũ xuố ng, khô ng cò n bao giờ có thể
giơ lên đượ c nữ a. Lý Vă n Tú nó i:
- Sư phụ , thầ y đố i vớ i con thậ t tố t, con sẽ khô ng bao giờ quên.
oOo
Trên sa mạ c đi về Ngọ c Mô n Quan, mộ t cô gá i cưỡ i ngự a trắ ng chầ m
chậ m đi về hướ ng đô ng. Nà ng đang nhẩ m lạ i nhữ ng gì mà ngườ i Cá p
Tá t Khắ c củ a bộ tộ c Thiết Diên nó i vớ i nà ng lú c chia tay:
Tô Lỗ Khắ c nó i:
- Lý cô nương, cô đừ ng đi, ở lạ i vớ i chú ng tô i. Chú ng tô i ở đâ y có nhiều
cá i hay lắ m, sẽ tìm cho cô mộ t ô ng chồ ng thậ t tố t. Chú ng tô i sẽ biếu cô
thậ t nhiều cừ u, nhiều bò , là m cho cô mộ t cá i lều thậ t đẹp.
Lý Văn Tú mặ t đỏ lên, lắ c đầ u. Tô Lỗ Khắ c lạ i nó i tiếp:
- Cô là ngườ i Há n, cá i đó cũ ng chẳ ng sao. Ngườ i Há n cũ ng có ngườ i tố t.
Ngườ i Há n có lấy ngườ i Cá p Tá t Khắ c đượ c khô ng nhỉ? Hừ m...
Y lắ c đầ u nó i:
- Để mình đi hỏ i trưở ng lã o Cá p Bố c Lạ p Mẫ u xem sao.
Cá p Bố c Lạ p Mẫ u là ngườ i tinh thô ng kinh Koran, thô ng minh nhấ t và
có họ c nhấ t trong bộ tộ c Thiết Diên. Ô ng ta cú i đầ u suy nghĩ mộ t hồ i rồ i
nó i:
- Ta là ngườ i hèn kém, có biết đượ c gì đâ u.
Tô Lỗ Khắ c nó i:
- Nếu là ngườ i họ c vấ n như Cá p Bố c Lạ p Mẫ u mà cò n khô ng biết, ngườ i
khá c làm sao biết đượ c?
Cá p Bố c Lạ p Mẫ u nó i:
- Chương thứ bố n mươi chín kinh Koran có viết là : “Hỡ i cá c ngươi, ta
từ mộ t ngườ i nam và mộ t ngườ i nữ sá ng tạ o ra tấ t cả , rồ i cá c ngươi
thà nh nhiều dâ n tộ c nhiều tô ng tộ c, để cho cá c ngươi dễ nhậ n ra nhau.
Dướ i mắ t Allah, cá i tô n quí nhấ t trong cá c ngươi, là cá i tố i thiện lương
củ a cá c ngươi”. Trên thế gian nà y, cá c dâ n tộ c, cá c tô ng tộ c đều do Chú a
Allah sá ng tạ o ra, ngà i chỉ nó i là cá i gì tố i thiện lương thì cá i đó cao quí
nhấ t. Kinh Koran chương thứ bố n có viết: “Cá c ngươi phả i thương yêu
nhau, thương hà ng xó m gầ n, thương hà ng xó m xa, thương bạ n bè, đố i
đã i tử tế vớ i lữ khá ch”. Ngườ i Há n là hà ng xó m xa củ a chú ng ta, nếu
như họ khô ng đến xâ m phạ m chú ng ta, thì ta phả i thương yêu họ , đố i
đã i tử tế vớ i họ .
Tô Lỗ Khắ c nó i:
- Ô ng nó i đú ng lắ m. Thế con gá i mình có lấ y ngườ i Há n đượ c khô ng?
Con trai mình có lấ y con gá i Há n đượ c khô ng?
Cá p Bố c Lạ p Mẫ u nó i:
- Trong kinh chương thứ hai, tiết hai tră m hai mươi mố t có nó i: “Cá c
ngươi khô ng đượ c lấ y con gá i thờ đa thầ n, trừ khi họ chịu tin đạ o. Cá c
ngươi khô ng đượ c lấ y con trai thờ đa thầ n, trừ khi họ chịu tin đạ o”.
Trong kinh chương thứ tư, tiết thứ hai mươi ba nghiêm cấ m lấ y ngườ i
đã có chồ ng rồ i, khô ng đượ c lấy anh em thâ n thuộ c, ngoà i nhữ ng điều
đó ra đều là hợ p phá p. Dù có lấ y nô lệ hay tù binh cũ ng khô ng sao, thì
lấy ngườ i Há n có gì mà khô ng đượ c?
Trong khi Cá p Bố c Lạ p Mẫ u đọ c kinh Koran, mọ i ngườ i trong bộ tộ c
cung kính đứ ng nghe, kinh văn giú p họ giả i quyết vấ n đề, ai nấ y đều
minh bạ ch nên cù ng nó i:
- Đấ ng tiên tri Muhammad đã dạ y thế thì khô ng thể nà o sai đượ c.
Có ngườ i cò n khen ngợ i sự thô ng minh và họ c vấn củ a Cá p Bố c Lạ p
Mẫ u:
- Mình có chuyện gì khô ng hiểu, chỉ đến hỏ i Cá p Bố c Lạ p Mẫ u là ô ng ta
giả ng giả i cho biết ngay.
Thế nhưng Cá p Bố c Lạ p Mẫ u dù tà i trí, dù thô ng minh tớ i đâ u có mộ t
việc ô ng ta cũ ng khô ng giả i quyết đượ c, dù kinh Koran bao la đến đâ u
cũ ng khô ng có câ u trả lờ i:
Nếu như ngươi yêu thương say đắ m mộ t ngườ i, ngườ i đó lạ i yêu
thương say đắ m mộ t ngườ i khá c, thì phả i thế nà o?
Con ngự a trắ ng từ ng bướ c, từ ng bướ c đưa nà ng về Trung Nguyên.
Bạ ch mã nay đã già , chỉ cò n có thể đi chầ m chậ m, nhưng rồ i cũ ng đến
nơi. Đất Giang Nam có liễu xanh, có đà o hồ ng, có én đen, có cá
vàng...Ngườ i Há n cũ ng có nhữ ng thanh niên anh tuấ n, võ giỏ i, hiên
ngang tiêu sá i...
Thế nhưng cô gá i xinh tươi ấ y cũ ng cố chấ p như nhữ ng ngườ i Cao
Xương thuở nà o: Nhữ ng thứ đó tố t lắ m, đẹp lắm! Thế nhưng ta khô ng
thích thì sao?
Chú thích
[1] Đao giố ng hình lô ng đuô i chim nhạ n
[2] Kazakh, tứ c Cosak -- dâ n tộ c thiểu số vù ng Tâ n Cương, Cam Tú c và
Thanh Hả i và ở nam nướ c Nga, phía Tâ y Mô ng Cổ , rấ t thiện chiến, giỏ i
cưỡ i ngự a.
[3] Islam (Hồ i giá o)
[4] tứ c sa mạ c Gobi hiện nay ở vù ng Mô ng Cổ
[5] mộ t loạ i rượ u nhẹ là m bằ ng sữ a để lên men
[6] đoạ n này mô tả hình dá ng Trầ n Đạ t Hả i mâ u thuẫ n vớ i đoạ n đầ u???
Đây phả i là Hoắ c Nguyên Long mớ i phả i (lờ i chú thích củ a ngườ i dịch)

You might also like