Professional Documents
Culture Documents
CON GÀ TRỐ NG RI
T
rờ i sớ m chưa rạ ng hẳ n đã nghe thấ y tiếng gà te te gá y.
Tiếng gà non gá y e é như mộ t giọ ng rít hơi đưa từ trong cuố ng họ ng ra.
Rồ i thì cả nhà ai cũ ng nhắ c đến:
- Ồ , con gà gá y đã dọ n giọ ng ra phết đấ y!
Mộ t lá t sau, cu Lặ c ra mở tung hai cá nh cử a chuồ ng gà vịt. Lậ p tứ c, anh
gà trố ng te tá i chạ y ra đầ u tiên, sau mớ i đến mấ y mụ ngan lạ ch bạ ch,
mươi chú ngỗ ng khề khà vừ a bướ c vừ a thò cá i cổ dà i nghêu ra nghe
ngó ng. Thậ t là mộ t cuộ c điểm binh long trọ ng mà anh gà giữ địa vị mộ t
ô ng thố ng soá i đi dẫ n đầ u. Nó nhả y phó c ngay lên cá i sà n chạ n bá t ở
ngoà i hiên, vỗ đồ m độ p đô i cá nh rồ i lấ y thẳ ng gâ n cổ , gá y mộ t câ u rõ
thậ t oai: “Kéc... ke...ke...”.
oOo
Xa đâ y chừ ng hơn mộ t thá ng, mộ t ngà y phiên chợ Bưở i, u tô i mua về
đô i gà nhỏ giá có gầ n ba hà o cả hai.Ngườ i bả o: “Có thêm mấ y con gà lắ t
nhắ t cho nó vui sâ n”.
Hai con gà - mộ t trố ng, mộ t mái - cò n bé tẹo, dá ng như mớ i lìa đà n,
suố t ngà y cứ rú c và o mộ t gó c sâ n và kêu chíp chíp bằ ng mộ t giọ ng
thả m thê. Chú ng nó biếng ă n. Gạ o rắ c đầ y ra chỗ cạ nh lon nướ c mà
thỉnh thoả ng chú ng mớ i mổ và i hộ t. Con gà trố ng đô i khi cũ ng nhanh
nhẹn, chạ y chỗ nọ chỗ kia, ngơ ngá c như muố n tìm đườ ng về. Cò n ả gà
má i, dễ thườ ng ố m bệnh nhớ : nó nằ m liệt giữ a bụ i câ y só i mà kêu ai
oán. Rồ i đượ c đâ u có và i hô m, mộ t buổ i sá ng, tô i mở cử a chuồ ng chỉ
thấ y có mộ t nhá ch gà trố ng lò dò đi ra. Cò n gà má i nằ m chết cò ng queo
dướ i bụ c gỗ . Ngườ i ta đem ném xá c con gà chết ra đồ ng và từ hô m ấ y,
anh gà trố ng cò n lạ i số ng lủ i thủ i mộ t mình.
Nó là mộ t giố ng gà ri, thấ p bé và nhỏ nhắ n hơn giố ng gà thườ ng. Nó
cò n nhỏ chưa vỡ lô ng vỡ cá nh mà ủ rũ như mộ t ngườ i buồ n, cho nên
trô ng cà ng á i ngạ i. Lô ng cá nh nó mà u xá m xịt. Cá i mào nhu nhú tái
ngoét ở trên đô i mắ t lờ đờ mà lú c nào cũ ng muố n nhắ m. Hai cá i châ n
nhỏ quá , thấ p quá , xá m đen lạ i luô n luô n run rẩ y như sắ p ngã quỵ , như
khô ng chịu đượ c thờ i tiết, dù đấ y là thờ i tiết đầ m ấ m củ a nhữ ng ngà y
mù a xuâ n. Nên khi nó đứ ng ở mộ t gó c sâ n kia, Cu Lặ c ném từ ng nắm
thó c ở đằ ng nà y cho ngan, cho ngỗ ng ă n mà nó cũ ng khô ng buồ n chạ y
lạ i. Nó ngẩ n ra nhìn lũ ngan con bướ c đi líu tíu.
Nhữ ng con ngan nhỏ mớ i đượ c ba hô m, chỉ to hơn cá i trứ ng mộ t ít.
Chú ng có bộ lô ng và ng ó ng - mộ t mà u vàng đá ng yêu - như mà u nhữ ng
con tơ nõ n mớ i guồ ng. Nhưng đẹp nhấ t là đô i mắ t và cá i mỏ . Đô i mắ t
chỉ bằ ng hộ t cườ m, đen nhá nh hạ t huyền, lú c nà o cũ ng long lanh đưa đi
đưa lạ i như có nướ c, là m hoạ t độ ng hai con ngươi bó ng mỡ . Mộ t cá i mỏ
mà u nhung hươu vừ a bằ ng ngó n tay đứ a bé mớ i đẻ và có lẽ cũ ng mềm
thư thế, mọ c ngă n ngắ n đằ ng trướ c. Cá i đầ u xinh xinh và ng nuỗ n và ở
dướ i lũ n chũ n hai cá i châ n bé tí mà u hồ ng. Chú ng nó chỉ líp chíp khe
khẽ và lẩ n quẩ n dướ i châ n mẹ. Mụ ngan mẹ, lờ đờ như mộ t ngườ i đà n
bà đụ n và hiền, lú c nà o cũ ng mả i nghĩ ngợ i mộ t điều gì ở tậ n đâ u đâ u.
Thỉnh thoả ng mụ kêu kíu kíu, dụ i mỏ và o lũ con lắ c cá i đuô i. Lố i chă n
con củ a mụ thậ t là vụ ng.
Anh gà trố ng ri bé nhỏ và cô độ c lắ m lú c đứ ng nhìn đà n ngan bằ ng đô i
mắ t hó há y thèm muố n. Anh ngoe nguẩ y cá i đuô i ngắ n củ n khi có mấy
con ngan tí hon sá n đến châ n. Và khi chú ng hấ p tấ p chạ y lạ i vớ i mẹ
chú ng đang lừ đừ đi, con gà trố ng khố n nạ n cũ ng lâ y cá i vui sướ ng,
cong có c đuổ i theo. Nhưng đến gầ n, mụ ngan cá i xù xì liền giơ mỏ lên
quà ng quạ c đuổ i nó . Nó chợ t tưng hử ng. Nó lù i lạ i, lảng đi mộ t phía,
ngẩ n ngơ kêu chim chíp, khắ c khoả i như tưở ng nhớ , như đau thương.
Có lú c nó nằ m gụ c xuố ng vệ cỏ , buồ n nghiêng mộ t bên má , mà ng trắ ng
kéo che kín mắ t.
Tộ i nghiệp con gà trố ng ri bé nhỏ số ng mộ t thâ n mộ t mình.
oOo
Nhưng rồ i con gà trố ng ri cũ ng lớ n và đẹp, sau đấ y hơn mộ t thá ng. Qua
mấy bữ a ố m o, tiếp đến nhữ ng ngà y đẹp trờ i, có á nh nắng dịu lồ ng đầ y
gó c sâ n, con gà trố ng bắ t đầ u rỉa lô ng, rỉa cá nh, sử a sang bộ mã cho bớ t
bẩ n ướ t. Rồ i trô ng nó cũ ng choai choai đẹp mắ t và nhớ n nhao dầ n lên.
Đến bâ y giờ ngắ m nó trô ng cũ ng khá đườ ng đượ c.
Mộ t buổ i sớ m, cả nhà đều nghe thấ y mộ t tiếng gì khang khá c đằ ng sau
nhà . Tiếng kêu rít như tiếng ho thú ng thắ ng củ a mộ t ngườ i khả n cổ .
Mộ t lá t, cu Lặ c chạ y hộ c tố c và o gọ i:
- Cả nhà ra mà xem con gà ri nó họ c gá y.
À đấ y là tiếng con gà ri tậ p gáy. Thả o nào. Nghe như tiếng ngườ i ta ọ e.
Nó đứ ng trên đầ u mộ t cá i cọ c giậ u nứ a, chố c chố c lạ i thuỗ n dà i cổ ,
phồ ng tướ ng cá i diều đự ng cơm lên rồ i đưa ra mộ t hơi “Quéc... ke...
ke...” Cứ mộ t lá t lạ i thế. Gá y rấ t khó nhọ c, nhưng xem ra anh gà khoan
khoá i lắ m, mỗ i khi xong đượ c mộ t tiếng như vậ y. Vì thấ y lú c tiếng “ke”
cuố i cù ng vừ a thoá t ra khỏ i mỏ , gà ta nhìn ngang nhìn ngử a, hiêng hiếc
hai con mắ t tráo trâ ng ra vẻ lắ m! Và lạ i bộ tịch nữ a!
Rồ i ngà y dầ n qua, con gà trố ng trú t đượ c cá i dá ng điệu buồ n thỉu, buồ n
thiu buổ i nọ đi. Có lẽ nó quên đà n, quên mẹ, quên con gà em chết hô m
mớ i đâ y, quên rồ i. Vì nó đã lớ n. Khi ngườ i ta lớ n, nhữ ng ý tưở ng liên
lạ c về gia đình cứ lỏ ng lẻo dầ n. Con gà đang thờ i kỳ sắ m sử a, thờ i kỳ ă n
chơi, củ a chà ng thanh niên.
Mà u sắ c bộ mã nó sẫ m lạ i, đen thì đen biếc, trắ ng thà nh trắ ng bạ ch và
đỏ trở nên đỏ khé. Mà o nó mọ c dà i, thắ m hoe như dả i lá cờ nheo. Đuô i
nó uố n vồ ng lên như chiếc lô ng dà i huyền bó ng. Mỏ nó thẫ m ngà và ng
và rắ n chắ c, có thể mổ đô m đố p đượ c vào thâ n mộ t câ y nứ a tép.
Bây giờ nhữ ng buổ i sớ m, cậ u gà trố ng ri thườ ng trở dậ y gá y te te từ lú c
chưa tỏ mặ t ngườ i. Mỗ i ngà y cá i câ u “kéc... ke... ke...” lạ i nố i dà i thêm
tiếng “ke” vào. Bá c xã Khó m là m nghề bá n chá o rong bên hà ng xó m đã
phả i theo tiếng gà bá o thứ c để trở dậ y là m hàng. Bá c thườ ng khen con
gà bá o đú ng giấ c lắ m.
Nó đứ ng đắ n và hó a ra có bộ mặ t khinh khỉnh ta đâ y. Nó bắ t đầ u coi
thườ ng mấ y chú ngan nhép cứ quẩ n bên châ n, nhữ ng con ngan nhỏ
nhắ n ngà y xưa đã là m nó vương nhớ đến mẹ nó . Nó thị uy bằ ng cá ch đá
cho chú ng mấ y cá i. Bọ n trẻ con nà y sợ , phả i lả ng ngay ra xa. Nó rấ t
bằ ng lò ng vớ i cá i sự tấ n cô ng đầ u tiên mà lạ i đượ c thắ ng lợ i. Dầ n dầ n
nó lấn lên mộ t bướ c, nghĩa là con gà ri củ a tô i, mộ t bữ a kia mổ ô ng
ngỗ ng cao lêu nghêu mộ t cá i và o cổ rồ i lù i chạ y rấ t nhanh để giữ
miếng. Ô ng ngỗ ng bạ i và lẩ n. Thế là mộ t lú c sau, con gà kiêu hãnh ấy
nhả y lên vừ a đá vừ a mổ và o lưng bà ngan cá i lừ đừ . Lú c này lạ i khiêm
tố n, bà ngan cũ ng đờ đẫ n, làm ngơ đi.
Từ đấ y, con gà trố ng ri lên ngô i cử u ngũ ở cá i sâ n nuô i gà vịt con con.
Mỗ i buổ i mai, khi ngườ i ta mở cử a chuồ ng, nó bay ngay ra đậ u trên
mộ t cá i sà o nứ a ngấ t nghểu, cấ t cao tiếng gá y trong khi mấ y con ngan,
mấy con ngỗ ng lầ n lượ t diễu binh qua dướ i châ n.
Ra vẻ tà i ba lắ m. Cá i dĩ vãng buồ n teo thậ t là xa, xa lă ng lắ c.
oOo
Đáng tiếc mộ t nỗ i, gà lạ i là giố ng gà ri. Mộ t thứ gà bé nhấ t trong loà i gà .
Cho nên khi anh ta làm bộ tịch ngườ i lớ n thì chỉ buồ n cườ i như nhữ ng
anh lù n mà đi cá i lố i ngoe nguẩ y. Gà cũ ng uố ng nướ c, cũ ng rỉa lô ng,
cũ ng hiếng mắ t lên nhìn trờ i nhữ ng khi nắng to. Chỉ phiền mộ t nỗ i, anh
gà bé và thấ p lũ n chũ n. Bá c lù n tịt lạ i hay là m điệu bộ củ a ngườ i cao. Có
mộ t lầ n, anh mon men sang bên sâ n nhà hà ng xó m, chợ t gặ p mộ t bá c
trố ng thiến. Chao ơi! Sao mà bá c gà trố ng thiến kia mớ i to thế, béo
mẫ m là m sao! Nó đứ ng mớ i đến bẹn anh khổ ng lồ . Nó chuồ n ngay về
nhà và từ buổ i đó khô ng bén mả ng sang bên ấ y nữ a.
Nó đi kiếm ă n phương khá c.
Và con gà ri nhỏ cũ ng đa tình lắ m. Nó có cá i tậ t mê gá i, như tính chung
củ a loà i gà - cả củ a loà i ngườ i, khi mớ i lớ n lên. Nó yêu rấ t ham, mặ c
dầ u con đườ ng tình củ a nó khó khă n và gặ p nhiều trở ngạ i lớ n. Bở i mộ t
duyên cớ .
Xung quanh khu vự c chỗ nó ở , tuyệt nhiên khô ng có đến hai con gà ri.
Trướ c sau, có mỗ i mộ t mình. Tìm mộ t ngườ i bạ n tri â m bằ ng trạ c,
khô ng tài nà o thấ y. Có và i ba chị lá ng giềng thì đã “ná i xề”, chỉ biết đẻ
trứ ng và biết “cụ c ta cụ c tá c” loạ n xạ chứ khô ng cò n chú ý nhữ ng giọ ng
yêu đương tình tứ . Anh gà ri củ a tô i đang ở cá i tuổ i mộ ng mơ, nghĩ
nhữ ng chuyện á i â n cao xa. Vả lạ i trạ c vai anh ta cũ ng khô ng bằ ng cá c ả
má i nọ . Có lú c buồ n muố n gỡ gạ c, anh đến bên cạ nh xò e cá nh theo kiểu
ghẹ má i, chự c tá n phó má t mộ t đô i câ u, nhưng lậ p tứ c bị cá c nàng phả n
đố i và bị cá c chú gà trố ng - nhấ t là ô ng gà chọ i - đá nh cho chạ y bá n xá c
khô ng kịp. Anh gà ri hoảng.
Trong vù ng quanh đâ y cũ ng có hai chị má i tơ. Nhưng có lẽ nó đã biết
thâ n phậ n cho nên khô ng dá m hé mỏ tá n tỉnh. Hai chị thuộ c về giố ng gà
lớ n. Tá n như vậ y, nếu gặ p nhữ ng thằ ng nhâ n tình củ a chú ng thì thậ t là
gặ p cơn tố i đạ i nguy hiểm củ a nhữ ng trậ n đò n ghen. Anh chà ng chịu
thua. Đà nh chịu là m ă n mộ t mình.
Nhưng anh bự c mình. Nhữ ng sớ m sớ m, nhữ ng chiều chiều, đứ ng
giương cặ p mắ t hau há u trong bụ i câ y, nhìn từ ng cặ p mộ t vui thú tâ m
tình, lò ng anh rạ o rự c và phiền muộ n là m sao. Chú ng khinh anh bé nhỏ
quá . Anh rấ t buồ n rầ u và buồ n rầ u, ả o nã o bao nhiêu anh lạ i cà ng hay
cá u kỉnh, bự c dọ c vớ i lũ ngan, lũ ngỗ ng bấ y nhiêu. Anh đá , anh đạ p, anh
mổ , anh đuổ i.
Nhưng rồ i anh gà trố ng ri cũ ng họ c đò i đi kiếm ă n xa nhà . Hắ n lần thầ n
đến nhữ ng khoả ng vườ n lạ . Như thế có lẽ đỡ đượ c buồ n và trong khi rẽ
bướ c giang hồ từ vườ n câ y nà y sang mô đấ t nọ , đượ c từ ng trả i và hiểu
biết nhiều cả nh khá c nhau, anh cũ ng giá c ngộ thêm. Và anh cò n hy
vọ ng gặ p đượ c mộ t ngườ i bạ n đồ ng tâ m.
Anh hay đi vắ ng, ít khi phả i về bớ i xó bếp. Bâ y giờ anh đã tiêm nhiễm
cá i thú củ a sự du lịch. Có khi mộ t ngà y anh chỉ về nhà có mộ t lầ n, lú c
sẩ m tố i, khi trở lạ i chuồ ng ngủ .
Rồ i khô ng ai biết rõ là bữ a nà o, con gà trố ng ri ra đi. Có lẽ hắn đi theo
tiếng gọ i củ a á i tình. Mộ t sá ng, cu Lặ c mở cử a chuồ ng như thườ ng lệ,
thấ y vắ ng anh gà ri, tìm cũ ng khô ng có .
U tô i chép miệng:
- Mấ t con gà ranh rồ i!
Tưở ng là mấ t hú t. Nhưng mộ t hô m, chú ng tô i ra ngoà i đầ u xó m chơi,
lạ i bắ t gặ p anh gà trố ng ri. Trô ng anh tang thương phờ phạ c quá , gầ y
guộ c phong trầ n cả đến lô ng cá nh. Khi đó , chú gà đương mả i mê đi theo
mộ t chị gà má i. Đó cũ ng là mộ t chị gà má i ri. Chả trá ch, bấ y lâ u nay
vắng mặ t chà ng cũ ng có nhẽ.
Bọ n trẻ chạ y về gọ i cu Lặ c. Lặ c đuổ i theo hai con gà thì thấ y chú ng chạ y
xô cả và o mộ t cá i ngõ gầ n đấ y. Ngườ i ta bả o:
- Mộ t hô m, tự dưng có anh gà này khô ng biết ở đâ u, theo con gà mái
củ a nhà tô i. Chẳ ng thấ y ai trong xó m kêu mấ t gà nên tô i cũ ng mặ c. Mà
anh này thì mê tít con gà má i, khô ng rờ i đi đâ u nữ a.
Chú ng tô i ô m con gà trố ng ri về. U tô i bả o Lặ c ra ngoà i xó m hỏ i mua
con gà má i ri kia để cho có đô i. Và cố t là để buộ c cẳ ng chà ng gà . Nhưng
ngườ i ta trả lờ i:
- Ngà y kia, nhà tô i có kỵ . Cũ ng phả i thịt đến nó .
Thự c thấ t vọ ng gớ m ghê cho anh gà ri. Và chỉ luẩ n quẩ n đượ c và i hô m,
anh lạ i biến đi đâ u mấ t mặ t. Nó đi tìm bạ n tình. Nhưng cá i nà ng gà ri đã
khiến cho gã phả i bỏ cử a bỏ nhà , thì khô ng cò n nữ a.
Rồ i gã đi biệt hẳ n. Chắ c chẳ ng phả i là đi vớ i nỗ i nhớ thương cô ả má
đà o bạ c mệnh ấ y. Gã vố n tính mau quên..
ĐÔ I RI ĐÁ
Ít lâ u nay, có mộ t loà i lạ lạ c vào vườ n. Anh chim sẻ xưa nay vẫ n to hó
đứ ng trong đầ u nhà , kêu tẹc tẹc khô ng đượ c điềm tĩnh và đều đặ n như
mọ i khi. Ra vẻ thả ng thố t, như thể anh lo nhữ ng kẻ lạ nà o đương dò
dẫ m, tìm kiếm nơi ă n, chố n ở trong vườ n nhà mình.
Quả đú ng như nỗ i lo củ a sẻ.
Có hai con chim ri đá , mấ y bữ a này, thườ ng lai vã ng đến vườ n. Chú ng
nhấ m nhoắ t chuyền từ câ y bưở i sang câ y khế, đến cà nh hồ ng bì.
Sẻ ta đứ ng bă n khoă n nơi nó c hồ i nhà nhớ n nhá c nhìn ra điệu ghét lắ m.
oOo
Bấy giờ là đầ u mù a đô ng. Ngoà i ruộ ng lú a chín và ng hây. Nhữ ng bô ng
nếp mậ p và tươi ong ó ng, trĩu gù lưng xuố ng. Mà u vàng san sá t giả i từ
cá nh đồ ng là ng Nghĩa Đô , mênh mô ng đến tậ n bờ tre là ng Phú Gia.
Theo vớ i mù a lú a, từ ng đà n chim ri bay về mọ i cá nh đồ ng. Và hai con
chim ri đá kia thẩ n thơ vào trong vườ n này.
Đó là mộ t đô i vợ chồ ng. Chà ng và nà ng. Có lẽ là đô i vợ chồ ng mớ i cướ i
nhau và o đầ u mù a thu vừ a rồ i.
Nếu nó i so sá nh, ta có thể so sá nh rằ ng đô i chim ri ấ y tự a mộ t cặ p vợ
chồ ng quê mớ i rủ nhau lên tỉnh. Họ lờ khờ , ngẩ n ngơ, xấ u xí. Họ thuộ c
loà i ri đá chính tô ng. Và hiệu là ri sừ ng. Ngườ i loắ t choắ t, chưa bằ ng ri
cam, mà lạ i bé hơn cả chim sẻ. Trô ng mộ t ri đá chỉ bằ ng nử a chim sẻ.
Vừ a như chiếc hạ t mít mậ p mạ p, có đính chú t đuô i. Đô i mắ t nâ u lờ đờ .
Cặ p mỏ ngắ n, cụ c mịch, thâ y lẩy trướ c đô i mắ t như mộ t viên cuộ i xam
xá m. Lô ng mà u nâ u, mượ t, trơn và mịn. Đô i châ n cũ ng xá m như mỏ .
Ở con chim ri, có hình bó ng mộ t ngườ i cù rù nhưng nhẫ n nạ i, lam lũ và
luô n châ n lấ m tay bù n - nhữ ng ngườ i cầ n lao củ a đồ ng ruộ ng.
oOo
Mộ t buổ i sá ng, vợ chồ ng ri từ đâ u sà xuố ng câ y bưở i. Chú ng kêu kéc
kéc nho nhỏ . Thế là anh chim sẻ lắ ng tai nghe tiếng cũ ng tẹc tẹc ầ m ĩ.
Dá ng hẳ n chà ng ta chử i đứ a nào dá m và o nhà mình. Nhưng sẻ chỉ nỏ
mồ m cô ng kích suô ng thế thô i, khô ng dá m xuố ng tậ n nơi.
Vợ chồ ng ri đá điềm nhiên, chẳ ng để ý đến sự lèm bèm đó . Chà ng
nghiêng má nhìn câ y hồ ng bì rồ i nhú n cẳ ng nhảy sang. Nhẹ như mộ t
chiếc lá rơi, và cũ ng lẩ n ngay và o lá , khô ng độ ng tĩnh gì hết. Nà ng bay
theo chà ng nhưng bay hơi nặ ng nề, đô i cá nh vỗ xè xè, bở i ngườ i nà ng
có đẫ y đà chú t đỉnh. Khô ng hiểu nà ng ri đá đã có con lần nào chưa, chứ
thự c trô ng nà ng chẳ ng đượ c gọ n mấ y. Đầ u hơi phờ . Lô ng bụ ng bạ c
phếch. Cườ m ngự c, cườ m cổ khô ng đen nhá nh và bó ng mượ t như củ a
chà ng. Có cá i lố i củ a nhữ ng ngườ i đà n bà xườ i xĩnh khi khô ng cò n thì
con gá i, ă n mặ c xố c xếch, chẳ ng thiết gì đến điểm trang nữ a.
Chà ng xá o xá c trong câ y hồ ng bì. Câ y hồ ng bì thấ p nhưng rậ m lá . Vả lạ i,
vớ i mộ t anh ri bé bỏ ng, thế đã là khá cao rồ i. Nà ng cũ ng sụ c sạ o trong
câ y, như kiếm chá c mộ t cá i gì. Chẳ ng có lẽ. Họ tìm chi trong tụ m lá
hồ ng bì đó ? Loà i ri đá khô ng thể biết ă n sâ u. Nhưng đâ u có bô ng lú a
vàng ở đâ y. Kìa, đô i vợ chồ ng lạ i bay ra đậ u ở mộ t cà nh câ y cụ t. Họ
nghiêng má nhìn trờ i. Trờ i cao và xanh, khô ng cù ng. Vụ t mộ t cá i, bố n
cá nh vú t bay đi loang loáng.
Ngườ i ta thấ y ở ngoà i đầ u xó m, hai vợ chồ ng ri đá đến đậ u trên mộ t
má i rạ cũ . Rạ đã bạ c trắ ng và nát mủ n. Chị chim ri hé mỏ mổ và o cuộ ng
rạ . Anh cong đuô i lên để lô i cuộ ng rạ đứ t ra. Khi đã lô i đượ c, anh quắ p
lấy và bay vụ t đi. Cô ả cũ ng bay liền ngay theo. Họ bay về câ y hồ ng bì.
Câ y hồ ng bì ở ngay trướ c sâ n, bên cạ nh mộ t bể nướ c. Nhữ ng chiếc lá
mù a đô ng, rụ ng xuố ng, và ng ú a trên giạ i nứ a. Chà ng đặ t cuộ ng rạ và o
mộ t cà nh hồ ng bì kín và cao nhấ t. Rồ i họ lạ i bay đi, vợ theo đuô i chồ ng,
đến lấ y rạ ở mái nhà ná t nọ . Chị mổ và anh kéo. Dù đượ c mẩ u dà i hay
mẩ u ngắ n, anh khô ng phiền hà, quắ p ngay lấy mang về câ y. Cô ng việc
cứ thế, đều đều suố t ngày, như ngườ i ta mắ c cử i.
Đượ c chừ ng ba hô m, bá c sẻ bay qua câ y hồ ng bì, đã thấ y trong câ y lù lù
mộ t nắ m rạ lò ng thò ng, bẩ n thỉu như mộ t mớ rơm rử a bá t. À hai vợ
chồ ng con ri đá đến ngụ cư ở nơi nà y. Họ đương là m nhà .
Bao nhiêu cô ng việc xâ y dự ng, ngườ i chồ ng phả i đương lấy tấ t cả .
Chà ng tha rá c liền liền về câ y. Chà ng xếp đặ t cho thự c khéo, thự c gọ n.
Trong khi ấ y, nà ng chỉ biết có việc mổ đứ t cuộ ng rạ và việc bay nhở n
nhơ theo chồ ng. Thỉnh thoả ng nà ng lạ i khẽ hát kéc kéc, như để khuyến
khích hoặ c nó i bô ng cho chà ng vẫ n hậ m hụ i, cắ m cú i là m.
Chà ng đặ t mó ng cho nếp nhà mớ i bằ ng mộ t lớ p rạ . Rồ i chà ng đi tìm ở
nhữ ng bẹ dừ a lấ y nhữ ng sợ i dâ y rấ t nhỏ . Việc tha nhữ ng sợ i dâ y này
vẫn là việc củ a ngườ i chồ ng chịu khó . Chà ng đem về, đá nh đai rấ t xinh,
vò ng trong nhữ ng cuộ ng rạ , dự ng thà nh mộ t khung trò n hình lò ng tổ .
Cá i lò ng tổ êm á i đã hoà n thà nh. Bâ y giờ chà ng đi tìm lá khô . Chẳ ng biết
mò mẫ m thế nào mà tha về đượ c từ ng nạ m lá duố i, đem chấ t lù lù cả
lên xung quanh thà nh tổ . Mỗ i chuyến chà ng mang về chừ ng đô i ba tờ lá
nhỏ .
Mộ t chuyến kia, vợ chồ ng ri đá song song bay từ ngoài bờ giậ u vào
vườ n. Vừ a sà xuố ng câ y hồ ng bì, anh ri đá đã hoảng hố t buô ng rờ i mấ y
chiếc lá, cuố ng cuồ ng nhà o lên, rồ i bay tít tắ p ra tậ n ngoà i đồ ng. Chị vợ
cũ ng nhớ n nhá c rồ i đuổ i theo.
Có gì đâ u! Dướ i gố c câ y hồ ng bì bỗ ng lộ n xộ n bao nhiêu là ngườ i. Khắ p
sâ n, đầ y đố ng nhữ ng lượ m lú a và ng rượ i. Ngườ i ta kê ra mộ t chiếc cố i
đá hổ ng đá y. Từ ng lượ m lú a chắ c nịch cặ p và o hai thanh tre rồ i ngườ i
ta đậ p lên cố i đá từ ng hồ i, cho thó c rơi vung vã i ra bố n phía.
Họ vừ a làm vừ a cườ i cườ i, nó i nó i ồ m ồ m, cả đà n ô ng lẫn đà n bà . Thấ y
thế, vợ chồ ng ri đá sợ hết vía. Khô ng dá m bén mả ng về nữ a. Nó i củ a
đá ng tộ i, chiều hô m đó , cậ u mợ cũ ng về. Nhưng ở sâ n vẫ n cò n tíu tít ồ n
ã nhữ ng ngườ i, nên lạ i phả i vộ i và ng bay đi. Sá ng hô m sau, chà ng lạ i về.
Mỏ ngậ m rá c cẩ n thậ n. Song ngườ i ta vẫ n thi nhau đậ p lú a thình thịch.
Chà ng lạ i bỏ đi, để rơi mấ y chiếc lá khô xuố ng đấ t.
Ngườ i ta đậ p lú a trong sâ n. Bá c sẻ mon men xuố ng kiếm chá c, nhặ t
nhữ ng hạ t thó c rụ ng. Khô ng thấy vợ chồ ng anh ri đá đâ u, ý chừ ng bá c
sẻ ta hả hê lắ m.
oOo
Gió may rà n rạ t gà o, lú c lắ c nhữ ng cà nh hồ ng bì mả nh khả nh. Cá i tổ
hoang kia, khô ng chim nào chă m nom đến, nhữ ng cuộ ng rạ ở xung
quanh đã ả i sẵ n, cứ trệ xuố ng dầ n. Rồ i nó chỉ cò n là mộ t nắ m rá c rưở i,
mộ t nắ m bù i nhù i củ a mộ t đứ a trẻ nào gà i vu vơ lên đấ y. Hai con chim
sợ ngườ i đã bỏ phí mấ t mộ t cá i tổ đương dự ng. Nó sắ p rơi hoà i xuố ng
cỏ mấ t.
Cô ng việc gặ t hái đã xong. Sâ n vườ n lạ i trở về hiu quạ nh như thườ ng
ngà y. Chỉ cò n tiếng anh sẻ rền rĩ. Câ y hồ ng bì, khô ng phả i mù a quả ,
hoang vắ ng lạ nh lù ng như mộ t câ y rừ ng. Đô i chim ri chẳ ng trở về nữ a.
Khô ng, họ lạ i trở về. Mộ t hô m, từ lú c trờ i vừ a dự ng sá ng đã nghe có
tiếng lạ t sạ t trong câ y. Bấy giờ bá c chim sẻ chưa dậ y. Đến khi trở dậ y,
ra đứ ng ngoà i đầ u ố ng, bá c đã thấ y vợ chồ ng ri đá đương nố i đuô i
nhau tha rá c về câ y hồ ng bì. Bá c lạ i trô ng xuố ng mà hé mỏ . Bắt đầ u kêu
than kêu vã n. Đô i chim ri tha về nhữ ng cuộ ng rạ ná t. Lạ i nhữ ng cuộ ng
rạ nát nhũ n. Bở i vì họ lạ i bắ t đầ u. Nghĩa là vợ chồ ng chim ri lạ i kỳ cụ c
xâ y lên trên cá i ổ dở dang kia, mộ t cá i ổ khá c, mớ i nguyên. Lạ i nhữ ng
cuố ng rạ mụ c, nhữ ng dâ y dợ ở nhữ ng bẹ dứ a, bẹ cau. Lạ i nhữ ng chiếc
lá duố i khô , đã quă n queo. Và lạ i vẫn anh chồ ng cò m cọ m tha rá c suố t
ngà y để cho chị vợ thẩ n thơ bay theo. Có khi, chà ng bắ t đượ c đâ u cả
mộ t mả ng mạ ng nhện nhă ng nhít, cũ ng lô i thô i tha về.
Chẳ ng bao lâ u, cá i tổ có lò ng trũ ng xuố ng và nhữ ng chiếc lá khô thì là m
thà nh mộ t vò ng cao lên. Ở trên trô ng và o, tự a hình mộ t cá i tổ bé tí tẹo
củ a trẻ con chơi. Giá ở nhiều loà i chim khá c, như chim chà o mà o, sá o
sậ u, ắ t cá i tổ kia đã đượ c khá nh thà nh. Nhưng vớ i ri đá , tính cẩ n thậ n,
chà ng chưa thể gọ i thế là xong đượ c. Họ cò n tạ o tá c thêm. Nó i là họ , kỳ
thự c cô ng việc xâ y dự ng đều do mỏ và châ n củ a anh chồ ng. Chà ng
nự ng vợ đủ điều.
Chà ng ta đi kiếm ở cá c xó vườ n lạ về nhữ ng cẳ ng lá xoan, cẳ ng lá khế
đã khô đét. Chà ng lợ p mộ t cá i mái. Cá i má i nhà để che mưa và che
nắ ng. Chà ng lạ i đi khuâ n lá duố i, khuâ n cẳ ng rạ về và xếp mộ t lượ t đầ y
lên trên nhữ ng lượ t cẳ ng. Xuô i đâ u đấ y, chà ng loay hoay khoét mộ t cá i
lỗ . Khi đụ c xong lỗ , vậ y là lú c cô ng cuộ c là m tổ đã hoà n thà nh.
Chà ng chui và o trong tổ , kêu lên mấ y tiếng ke ke. Ở ngoà i cô vợ cũ ng
đá p lạ i như thế. Chà ng liền bay ra, đứ ng cạ nh nà ng tỏ vẻ â u yếm. Chà ng
xích lạ i mộ t chú t. Chị vợ cũ ng nhú n nhú n đô i châ n và rung rung đô i
cá nh. Hai cá i mỏ chíu vào nhau. Đô i chim hoan hỉ nhìn nhau và cù ng xù
lô ng ra rũ phà nh phạ ch. Chà ng khoan khoá i bay tung tăng đi vu vơ đâ u
mộ t lú c, rồ i lạ i trở về, cù ng chui tọ t vào tổ . Cá i tổ kín và riêng tư như
mộ t nếp nhà củ a ngườ i ta.
Thế là tổ đã là m xong. Trô ng nó xấ u xí tự a mộ t mớ rá c lộ n. Song đó chỉ
là bề ngoà i khô ng quan hệ thô i. Nà y, hã y đến gầ n, ló đầ u và o mộ t tí mà
xem. Đườ ng cử a tổ trò n, xung quanh nhẵ n thín, chui ra chui vào rấ t
gọ n, khô ng vướ ng víu mả y may. Cá i lò ng tổ thì êm và mịn, vừ a cho chỗ
nà ng ri nằ m. Ri đự c chỉ ró n rén nằ m ghếch bên cạ nh, hai cá i mỏ cù ng
chìa ra phía cử a.
Từ hô m ấ y, sớ m mờ mờ đã nghe tiếng ri độ ng lạ t sạ t trong câ y hồ ng bì.
Họ đù a nhau. Họ mớ m mỏ nhau. Và có tình yêu luô n luô n. Chị vợ chỉ
nằ m xù xù trong tổ cả ngà y. Nà ng ấ p dọ n cho nhữ ng ngà y sắ p sinh
trứ ng. Đến khi hoà ng hô n xuố ng, cả hai vợ chồ ng cù ng chui và o tổ , nằ m
chẩ u mỏ ra ngoà i cử a.
Họ chờ ngà y đẻ trứ ng
oOo
Nhữ ng con chim hét đen chậ m chụ i, mỏ và ng bệch, đã từ phương xa
bay về. Dấ u báo hiệu mù a lạ nh sắ p đến.
Gió may trở về đã từ lâ u, hiu hiu và hiền lành. Nhưng chiều ấ y, gió may
bỗ ng trở mạ nh và độ t nhiên hó a cá u kỉnh, nổ i cơn đù ng đù ng. Trờ i đấ t
â m u sẫ m lạ i. Từ ng là n mây nướ c lớ n xá m xì, chuyển vầ n theo gió bay
xuô i hỗ n độ n, tớ i tấ p như mộ t cuộ c thay đổ i kỳ lạ củ a vũ trụ .
Sá ng hô m sau, trờ i đổ mưa xuố ng đều đều, nhưng khô ng to lắ m. Vò m
khô ng mù trắ ng nhữ ng nướ c. Và trờ i cứ mưa đều đều, lai rai, nhỏ nhẻ
như thế, hết ngà y ấ y sang ngà y khá c. Ô ng mặ t trờ i đã đi đâ u mấ t, để
cho trờ i đấ t cứ thi nhau khó c ra mưa ra gió . Ngườ i ta đều phả i ở trong
nhà . Đườ ng trong là ng lầ y lộ i, bù n xá m ngậ p cao tớ i lưng ố ng châ n.
Đô i ri cũ ng phả i ở trong nhà . Chú ng nằm ro ró mà nhìn ra xem mưa.
Chao ô i! Cá i thứ trờ i gì mà cứ xố i mã i nướ c xuố ng. Mưa ba hô m, đô i
chim bắ t đầ u thấ y buồ n buồ n. Mưa đượ c bố n ngà y thì là nh lạ nh.
Nhữ ng hạ t nướ c đọ ng ở trên má i tổ rích và o, thấ m xuố ng, ướ t hết cả
xung quanh. Nhưng sự lạ nh và sự thấ m nướ c đó chưa đá ng để ý, bở i
đô i chim mặ c mộ t bộ lô ng dà y và họ có hơi nó ng củ a nhau. Song khô ng
dá m bay ra ngoà i. Nằ m nhịn đó i cũ ng đã thườ ng quen, khô ng hề chi.
Trờ i vẫ n mưa. Bâ y giờ lạ i có nhữ ng giọ t nướ c mớ i đến nữ a, lá và cà nh
khô khô ng chịu thấ m đượ c hơn. Nướ c mưa lă n trên mái tổ rồ i rỏ lạ ch
tạ ch xuố ng đầ u vợ chồ ng gã chim ri. Lạ i có thêm gió . Gió đung đưa
cà nh câ y hồ ng bì. Từ ng loạ t nướ c rơi xuố ng rà o rà o, liên tiếp. Vợ chồ ng
ri đá xù lô ng ra lắ c bụ i nướ c. Nhưng rồ i bụ i nướ c - tuy đã lắ c mã i - cũ ng
bá m đượ c và o lô ng chim. Hai cá i đầ u thấ m nướ c, bết lô ng và o vớ i nhau,
bé tọ p hẳ n đi. Trô ng thả m hạ i như hai ngườ i ố m liệt giườ ng mà bị cạ o
trọ c đầ u. Lú c này là lú c hai vợ chồ ng chim ri khô ng nén đượ c nữ a. Nếu
họ khô ng đi trá nh mưa, nướ c cứ ró t lạ ch tạ ch luô n và o đầ u thì đến chết
rét mấ t. Bở i trờ i lạ nh. Buổ i sá ng ngườ i ta mó tay vào nướ c thấ y buố t
thon thó t. Mưa thì liên miên. Giọ t gianh chả y rích rích xuố ng bố n bên
xung quanh nhà .
Mộ t hô m, hai vợ chồ ng chim ri đà nh lò ng rờ i cá i tổ ẩ m ướ t, đi tìm mộ t
cá i nhà nào kín để tạ m ẩ n. Chú ng bay đi trong bụ i mưa, bố n cá nh vỗ
nặ ng nề. Bấ y giờ mớ i là xế trưa, nhưng trờ i đầ y mưa, xám và trắ ng
nhữ ng nướ c, nên tưở ng như trờ i đã sắ p tố i. Vợ chồ ng chim ri rờ i tổ .
Bá c sẻ già kia khô ng biết. Mấ y bữ a nay mưa gió , bá c ta rú c trá nh vào
tậ n đá y ố ng tre.
oOo
Nhưng cũ ng vẫn cò n cuộ c trở về củ a đô i chim. Ấ y là mộ t ngà y mù a
đô ng có nắ ng, sau trậ n mưa ghê gớ m liên miên đến nử a thá ng. Mọ i vậ t
vẫn chưa khỏ i hẳ n ẩ m ướ t. Nướ c á m nhiều quá . Bứ c tườ ng ngoà i đầ u
ngõ , thả m rêu lên xanh om. Tuy nắ ng, nhưng nắ ng chưa đủ gâ y ấ m.
Khô ng khí vẫ n phả ng phấ t hơi giá .
Đô i chim ri lìa tổ ngơ ngá c ở đâ u về đậ u bên câ y bưở i. Bá c sẻ ở dướ i
sâ n, đứ ng trong nắ ng để hong lô ng, hong cá nh, trô ng thấ y đô i chim
đá ng ghét liền bay vù lên nó c nhà và kêu choe chó e như bị ai bó p cổ .
Chà ng ri đự c liệng vào trong vườ n lá hồ ng bì. Chà ng và o thă m tổ . Trậ n
mưa cũ ng có là m hư hạ i mấ t đô i chú t. Mấ y chú nhện lạ c lõ ng nơi nà o
đã chă ng mạ ng kín cả cử a ngõ . Ri ta mớ i tứ c là m sao! Hắ n mổ luô n cho
mấy mỏ , tan hoang cả khung cử a nhện. Và o trong tổ , hắ n dù ng mỏ và
cẳ ng bớ i xếp, dọ n lạ i mộ t lá t thì giườ ng nệm lạ i phẳ ng phiu gầ n đượ c
như cũ . Hắ n chui ra, nhườ ng chỗ cho vợ và o. Chị ả lạ i nằ m xềm xệp thò
chiếc mỏ ngắ n ngủ n ra cử a.
Và hai vợ chồ ng lạ i luô n luô n thay nhau ấ p tổ . Mườ i hô m, ri cá i đẻ ra
mộ t chiếc trứ ng nhỏ xíu. Trướ c sau chị đẻ đượ c bố n chiếc trứ ng. Bố n
chiếc trứ ng chỉ nhỉnh hơn bố n củ lạ c lớ n, mà u trắ ng đụ c lố m đố m nâu,
nằ m đều đặ n, gọ n thon lỏ n trong lò ng tổ . Chị ri phả i xò e lô ng bụ ng ra
mớ i đủ che cả bố n trứ ng.
Trong cá i tiểu gia đình nà y, ngườ i ta nử a mừ ng và nử a lo. Sá ng ngà y ra,
hai vợ chồ ng há t nho nhỏ . Họ há t ru sao? Chỉ có mỗ i mộ t điệu hó t ke
ke. Và riêng khi nà o vui lắm, â u yếm nhau lắ m, họ mớ i rung hai cá nh
mà là m điệu mỏ ri ri ri... Họ ă n ở dè lén, bình lặ ng, chịu khó , ít ồ n ã .
Cuộ c đờ i trô i chả y â m thầ m dướ i vò m lá xanh, y như cuộ c đờ i củ a
nhữ ng ngườ i Nghĩa Đô , cầ n cù và nghèo khó trên cá i khung cử i, trong
bố n lũ y tre. Họ ít nó i. Trá i hẳn vớ i loà i sẻ lá u tá u, luô n mồ m kêu lải
nhả i.
Bố n trứ ng đã tớ i kỳ nở . Nhữ ng cá i mỏ non nớ t tự mổ rạ n bố n vỏ trứ ng
để thoá t ra. Thế là bố n con chim ri nhỏ và o á nh sá ng. Mẹ chú ng nhả y ra
cử a, đứ ng giạ ng châ n, ngó bố củ a chú ng đứ ng gầ n đấ y. Bố n con mắ t
nâ u đụ c nhìn nhau lơ láo.
Bây giờ cá i tổ là chiếc giườ ng củ a đà n bà con mọ n. Bừ a bã i đầ y nhữ ng
vỏ trứ ng vỡ , bẩ n thỉu như mấ y cá i tã . Líp nhíp bố n nhá ch chim đỏ hỏ n.
Mụ ri cá i cà ng phờ phạ c, đờ đẫ n tợ n. Anh chồ ng cũ ng ra vẻ lo lắ ng thay.
Song giờ đương là đầ u thá ng Chạ p. Khô ng cò n mưa rớ t củ a thá ng Bả y
như trậ n mưa tầ m tã hô m xưa nữ a. Thờ i tiết lạ nh, nhưng hanh và khô
cứ ng.
Bố n con ri cũ ng đã nhớ n nhao. Bố mẹ chú ng rạ c cả ngườ i, về nỗ i đi
kiếm mồ i nuô i con. Chú ng lớ n dầ n dầ n. Cù ng vớ i Tết Nguyên đá n, cũ ng
lầ n lần nghiêng đến vớ i mọ i nguờ i ta.
oOo
Nă m nay, ở Nghĩa Đô , ngườ i ta ă n cá i Tết Nguyên đá n khô ng vui.
Bở i vì là ng có mỗ i mộ t nghề là m lĩnh, lụ a thì lĩnh, lụ a lạ i ế. Hà ng dệt ra
khô ng thể bá n đi đượ c. Chẳ ng có ai mua. Nhiều khung cử i phả i xếp lạ i.
Nhữ ng guồ ng tơ bỏ trố ng. Vắ ng tiếng ló c có c ran rỉ củ a cá i vày tơ. Ngà y
phiên, khô ng có nhữ ng bá c thợ cử i say rượ u, mặ t đỏ gay, đi chệnh
choạ ng trên đườ ng cá i là ng. Cô ng việc chẳ ng có hoặ c bao nhiêu dấ n
vố n đều hết cả , ngườ i ta phả i quẩ y đấ t thuê, đi là m thợ nề và ra Hà Nộ i
kéo xe. Có nhữ ng kẻ liều lĩnh đã ký giấ y “mộ phu” sang “Tâ n thế giớ i”.
Cá i Tết hữ ng hờ đến vớ i mọ i sự lạ nh nhạ t. Giá gạ o cao tớ i ba đồ ng rưỡ i
mộ t chụ c đấ u nhỏ . Xưa nay chưa như thế bao giờ ! Tú ng quẫ n quá ,
ngườ i ta khô ng cầ n và khô ng thể nghĩ đến lo Tết lắ m nữ a. Hà ng lá dong
vào là ng rao ơi ớ i, rồ i lạ i ê hề quẩ y ra. Là ng mạ c buồ n teo.
Chiều hô m Ba mươi, cả là ng vắ ng tanh. Ấ y là mộ t buổ i chiều bồ n chồ n
và khó chịu. Ngườ i ta ở cá i hoà ng hô n u uấ t đó để đợ i mộ t nă m mớ i
vẫn hằ ng mong ướ c sắ p đến. Mộ t nă m mớ i vớ i đầ y bí mậ t và hy vọ ng
cò n khuấ t bên kia mộ t lầ n lặ n mặ t trờ i và mộ t đêm đen thẫ m, nặ ng
trịch. “Nhờ phép tổ ”, mà nghề nghiệp có đượ c khá khẩ m chă ng?
Gia đình tô i cũ ng khô ng cò n phong lưu như xưa. Ngà y mồ ng Mộ t,
khô ng phá o đố t. Tô i mặ c tấ m á o vả i chéo go cũ , đi đô i guố c sơn bó ng
nhoá ng, đầ u vuố t nướ c lã lên để rẽ cho đượ c mượ t. Tô i thơ thẩ n trong
cổ ng ngõ hai tay thủ tú i, buồ n ngẩ n ngơ. Cả làng chỉ có và i nhà đố t
phá o. Nghe lẹt đẹt như tiếng gõ mẹt vậ y.
Nhưng sang ngà y mồ ng Hai, nhà tô i đượ c tiếp mộ t ngườ i đến lễ Tết.
Khá ch có đem theo mộ t bá nh phá o: bá c quyền Vự c, ngườ i bên là ng Phú
Gia, mộ t họ c trò “tam tự kinh” ngà y xưa củ a ô ng ngoạ i tô i. Bá c Vự c đi
lính, Tết nghỉ phép về chơi quê.
Bá c ă n vậ n rấ t ngộ . Đầ u bá c độ i chiếc mũ Tâ y lợ p vả i và ng và quầ n á o
cũ ng mà u và ng, xù ra. Bắ p châ n quấ n xà cạ p chặ t chẽ lên tậ n đầ u gố i.
Bá c dậ n mộ t đô i giầ y có cổ , da mố c thếch như da có c. Đi nện gó t trên
sâ n gạ ch, nghe kêu kệt kệt, đến ghê.
Lặ c cầ m bá nh phá o củ a bá c Vự c, đem ra sâ n. Bá nh phá o dà i chưa đủ
mộ t gang tay. Hắ n treo lên câ y hồ ng bì. Rồ i cầ m mộ t cá i sà o dà i, đầ u có
mồ i lử a, mộ t tay bịt tai, mộ t tay run run, châ m. Phá o bén lử a nổ xì
toạ ch, xì toạ ch toang toang. Mươi cá i xá c phá o toà n hồ ng, rắ c ra sâ n
như nhữ ng cá nh hoa đà o.
Con Đự c đương luẩ n quẩ n dướ i bếp, độ t nhiên nghe tiếng phá o, hố t
hoả ng chú i cổ cú p đuô i chạ y biến ra ngoà i đồ ng. Chó sợ phá o.
Nhưng cá i gia đình chim ri ở trên câ y hồ ng bì thì khô ng bao giờ cò n về
nữ a. Sớ m ấ y, bỗ ng tiếng phá o kinh khủ ng nổ vang độ ng trong câ y, cả
đà n chim cuố ng cuồ ng bay đi. Nhữ ng con chim nhỏ ngã xuố ng, cũ ng cố
vỗ cá nh mà bay ngoi ngó p. Tộ i nghiệp, bố n con ri nhỏ mớ i ra rà ng.
Ngà y nà o cũ ng đứ ng chen châ n nhau ở cử a tổ để ngơ ngá c nhìn xung
quanh và nhìn lên trờ i. Bố mẹ lượ n xậ p xè như muố n bay cho cá c con
bắ t chướ c.
Sớ m ngà y mồ ng Hai Tết Nguyên đá n ấ y, sợ nhữ ng tiếng phá o nổ mộ t
cá ch vô tình ở dướ i gố c hồ ng bì, đô i vợ chồ ng ri đá chịu khó và nhẫ n
nạ i kia, cù ng mộ t đà n bố n con thơ dạ i, tan tá c bay đi, khô ng bao giờ cò n
trở về câ y. Chẳ ng ai biết đượ c cá i bầ u đoà n khố n khổ ấ y long đong bạ t
đi đâ u và về sau ra là m sao.
Đến độ thá ng Ba nă m đó , đương mù a hoa bưở i nở , cũ ng có mộ t đô i
chim ri lả ng vả ng đến vườ n - biết có phả i nhữ ng gã chim ri cũ ! Song
chú ng chỉ đậ u trên câ y bưở i mộ t lát. Bá c sẻ già đứ ng trong đầ u hồ i, ngó
cổ xuố ng, trô ng thấ y, liền kêu tẹc tẹc rộ n rã , như muố n khơi chuyện cã i
vã.
1942
O CHUỘ T
T
rong nhà , trừ ngườ i, chó và mèo là m chú a tể. Chó giữ về mặ t bộ , mặ t
thủ y. Hắ n có phậ n sự chạ y nhô ng khắ p chố n, để đá nh hơi, để hỏ i han
và để mắ ng nhữ ng ngườ i lạ đi tơ mơ vào trong ngõ . Có khi cao hứ ng
hắ n lộ i xuố ng ao, tắ m, hoặ c nếu có ai cầ m hò n gạ ch ném vào nướ c và
huýt mấ y tiếng cò i, hắ n cũ ng độ ng cỡ n mà nhả y tù m xuố ng. Mộ t đô i
bậ n, sự đù a cợ t củ a hắ n cũ ng đượ c việc. Ấ y là khi hắ n bơi ở trong ao để
dồ n vịt về chuồ ng. Chó hay lèm bèm, ủ ng oẳ ng, sinh sự nhỏ nhen,
nhưng tính tình hắ n lạ i phổ i bò , dễ dã i và thườ ng chó ng quên.
Cò n mèo rấ t khá c. Mèo lờ đờ và nghiêm nghị tự a mộ t thà y giá o nhà
dò ng, trên mình có khoá c bộ áo thâ m. Hắ n có cá i cố t cá ch quý phá i và
trưở ng giả . Lú c nà o hắ n cũ ng ra vẻ nghĩ ngợ i như sắ p mưu toan mộ t
việc gì ghê gớ m lắ m. Có phả i thế chă ng, hỡ i cá i gã lừ đừ và nghiêm nghị
kia? Gã lạ i cà ng ra vẻ khó hiểu tợ n. Nhưng cá i vỏ ngoà i kia chưa thể đủ
để nó i rõ đượ c bề trong. Biết đâ u, mèo ta khô ng khó chịu như mình
tưở ng. Mà vố n hắ n lạ i hiền lành cũ ng nên?
Hô m nay, tô i kể chuyện mộ t gã mèo kia. Mộ t gã mèo trẻ tuổ i. Y số ng
lặ ng lẽ trong nếp nhà ngó i cổ kính, giữ a mộ t vườ n câ y rộ ng, ở là ng
Nghĩa Đô , cù ng mộ t sâ n vớ i bọ n chó , bọ n gà ri, bọ n ngỗ ng...
Y là mộ t chà ng mèo mướ p. Giố ng đó , nhà quê ngườ i ta nuô i nhiều. Cá i
bộ lô ng mèo mướ p thự c là dị kỳ. Nó vừ a trắ ng mà u lụ a, vừ a xá m mà u
tro, lạ i vừ a đen xỉn. Khắ p mình, ba mà u ấ y trộ n lẫ n vớ i nhau, mà trộ n
rấ t nhỏ , hò a hợ p lạ i thà nh mộ t mà u đặ c biệt như mà u cá i chă n dạ củ a
chú lính tậ p. Chỉ ở dướ i bụ ng mớ i có mộ t mả ng lô ng trắ ng mềm mềm.
Mà u mướ p ấ y trô ng bẩ n, vì đen ngò m ngò m, nhưng chính ra sạ ch lắ m.
Nó sạ m như đấ t, mà khô ng phả i là có đấ t bá m. Nó lạ i mờ mịt như có tro
phủ lên - bếp tro là chỗ ngủ tố t nhấ t củ a loà i mèo - mà thự c ra cá i bờ m
lô ng xấ u xí đó chẳ ng vẩ n mộ t chú t tro bụ i. Ngắ m thì đẹp mắt, nhưng
nếu sờ tay và o, nó muố t như sờ tay trên tấ m nhung tơ.
Hai mắ t mèo trò n và quắ c như đô i hò n bi ve để dướ i á nh mặ t trờ i. Hắ n
khô ng có mô i, song hắ n có cá i mũ i đo đỏ , đẹp như mô i son hồ ng củ a
cá c cô gá i mườ i tá m đương thì. Đà n bà khô ng ưa cá i mũ i đỏ ấy. Ngườ i
ta bả o mèo mũ i đỏ là mèo hay ă n vụ ng. Hai bên mép hắ n có hai hà ng
ria cứ ng nhắ c như ria là m bằ ng thép nướ c. Lũ trẻ con, có lú c nghịch, đè
ngử a hắ n xuố ng, lấ y kéo cắ t trụ i cả đô i hà ng ria suô n đuộ t. Nhưng chỉ ít
ngà y, nó lạ i trổ ra như thườ ng.
Gã mèo mướ p ă n ở thì giờ như mộ t ngườ i đú ng mự c. Ban ngà y hắn
thứ c cũ ng khô ng là m gì, hắ n chỉ nằ m gù gù . Để đến đêm, trong cá i bó ng
tố i mung lung, hắ n mớ i ra tay hoạ t độ ng. Hắ n đi rà rà thâ u canh như
ngườ i trương tuầ n.
Gã mèo có cá i vẻ đạ o mạ o như mộ t ô ng đứ ng tuổ i, đương bắ t đầ u để
râ u. Hắ n hiền hiền mà lạ i ang á c. Nghĩa là trô ng hắ n thì khô ng tà i nà o
đoá n đượ c trong ó c hắ n nghĩ ngợ i gì. Mà chừ ng hắn chẳ ng tư tưở ng chi
rá o! Hắ n chỉ là mộ t ngườ i rong chơi lô ng bô ng. Chẳ ng có nhữ ng bá c
trô ng mặ t thì ra dá ng đă m chiêu tư lự mà thự c ra trong đầ u khô ng
chứ a đự ng mộ t ý nhỏ nào.
oOo
Gã ngồ i đấ y, ở trên mặ t giạ i bể. Hai châ n trướ c đứ ng thẳ ng, đô i châ n
sau gấ p lạ i, y như lố i ngồ i xổ m. Đô i mắ t nhìn xa xô i... Thỉnh thoả ng,
theo thó i quen, hắ n đưa cẳ ng châ n phả i lên gã i mép, cũ ng như ngườ i ta
sờ tay lên vuố t râ u cho nó oai vậ y.
Trờ i đã chiều rồ i. Mộ t chiều thu êm ả . Vài gợ n nắ ng vàng nhạ t đọ ng
trên nhữ ng tà u cau rá ch rướ i mà u xanh om. Bên nhà ngang, tiếng
guồ ng tơ quay đều đều. Trên đườ ng cá i, lũ trẻ con đi họ c về, vừ a chạ y
thi nhau vừ a la, nghe vang độ ng xa vờ i vợ i. Ngoà i giếng khơi, ngườ i ta
kéo nướ c rà o rà o. Cá i gá o mo lạ t sạ t đụ ng và o thà nh giếng đá .
Trong bếp lặ ng tờ , bâ y giờ là sau bữ a cơm chiều, ngườ i ta khô ng dù ng
bếp nữ a. Gã mèo mướ p ngồ i ngắ m trờ i, ngắ m đấ t mã i thì cũ ng chá n. Gã
bèn đứ ng lên, uố n cong cá i lưng và nhuô i bố n châ n ra để vươn vai, rồ i
đi về că n nhà hiu quạ nh. Hắ n bướ c từ tố n và uyển chuyển như mộ t con
hổ nhỏ . Khi qua gố c cau, chẳ ng biết ý định sao, hắ n leo tó t ngay lên,
quào quà o mấ y mó ng sắ c và o cá i vỏ câ y cau điệp trắ ng, rồ i lạ i tụ t
xuố ng, lạ i đi lểu đểu, đạ o mạ o như trướ c. Hắ n thườ ng có nhữ ng cử chỉ
rấ t độ t nhiên. Hắ n là m bấ t ngờ như trong lò ng đang khoá i mộ t điều gì
mà hắ n vừ a nghĩ đến. Luô n luô n gã mèo mang mộ t nét mặ t tư lự .
Y và o ngồ i thì lì bên bếp tro. Y nghiêng đầ u lên. Hai cá i tai mỏ ng vểnh
ra để nghe ngó ng. Hình như có tiếng lịch kịch ở sau đố ng củ i. Nhưng
khi bướ c lạ i thì khô ng thấy độ ng gì nữ a. Gã quay đầ u ra, ngướ c mắ t
nhìn lên đá m mạ ng nhện có mắ c bồ hó ng đen xám, bị gió đưa lú c lắ c
trên trầ n bếp.
Có tiếng độ ng thự c. Lầ n này gã mèo dú m bố n châ n lạ i, bướ c từ ng bướ c
rấ t nhẹ và o phía đố ng củ i. Đố ng củ i đó ngườ i ta để phiền quá , vừ a
chướ ng bếp, vừ a là m cá i rừ ng bù m tum, chỉ tiện cho quâ n gian nú p
ná u.
Giố ng mèo là mộ t giố ng đứ ng ở chỗ nà o, khô ng thể chịu có đượ c mộ t
tiếng độ ng nhỏ . Đã có khi mèo mướ p nằ m ngủ suố t đêm ở trên mộ t
đố ng củ i. Đấy là chỗ ra vào củ a lũ chuộ t ngà y, cá i lũ chuộ t con tinh
ranh, hễ tha đượ c mộ t hộ t cơm nhỏ cũ ng chạ y tọ t ngay vào đó để nhấ m
nhá p.
Mèo và chuộ t là đô i loà i có thù khô ng độ i trờ i chung vớ i nhau. Mèo
ghét chuộ t quá , ghét kịch liệt. Ý giả mèo ta tin rằ ng giố ng mình giỏ i
nhấ t thiên hạ , nhữ ng tên chuộ t, tấ t cả lò nhà chuộ t, chỉ đá ng đem thâ n
là m nô lệ cho loà i mèo thầ n thá nh. Thế mà cá i giố ng thấ p hèn ấ y khô ng
biết điều lạ i cứ hay tắ t mắ t, tá y má y, bặ ng nhặ ng là m nghịch mắ t và rá c
tai bề trên.
Hai cá i tai anh mèo mướ p hơi độ ng đậ y. Ấ y là khi anh đương hết sứ c
lắ ng nghe. Tai mèo mỏ ng tanh, gầ n soi bó ng qua đượ c, dỏ ng lên như
chiếc tai lừ a tí hon. Cá i vò ng tai rộ ng mở và loe ra. Chả trá ch gã nghe rõ
lắ m.
Gã khum hai châ n trướ c xuố ng nhìn và o gầ m đố ng củ i. Rõ rà ng gã
trô ng thấ y mộ t chiếc đuô i nhỏ và dà i thò lò dướ i mộ t mẩ u gỗ . Đú ng cá i
đuô i chuộ t. Gã nép về mộ t bên, thon ngườ i lạ i.
Lú c này trô ng gã mèo quá i á c dị thườ ng, thoá t hẳ n cá i dá ng lừ đừ , hiền
hậ u hàng ngà y. Y quờ i quờ i cá i châ n. Sau y biết làm thế hấ p tấ p quá .
Phả i chờ cho cá i đuô i chuộ t lui ra nữ a mớ i đượ c.
Lạ i có tiếng rú c rích ở trong. À có hai thằ ng chuộ t rử ng mỡ đang đù a
nhau. Chú ng nó hẳ n đến ngà y tậ n số . Ai đờ i chuộ t lạ i dá m đá nh đu ở
miệng mèo!
Tuy cá u nhưng mèo cũ ng đủ kiên nhẫ n để chờ cơ hộ i tố t đến. Trong
kia, hai con chuộ t vô tình, vẫ n đù a cợ t vui vẻ. Nhiều lú c, có nhá ch lạ i
chạ y ra tậ n ngoà i. Thò cá i mõ m nhọ n ngử i xung quanh. Lộ n tiết, gã mèo
đã toan chộ p. Nhưng chuộ t lạ i chạ y ngay và o mấ t. Con mèo lạ i im lặ ng,
chịu khó ngồ i rình.
Bó ng tố i trù m xuố ng mau lẹ. Vừ a mớ i nhọ mặ t ngườ i, bâ y giờ đã đêm
hẳ n. Đêm nay là đêm rằ m. Mặ t tră ng đã nhô trò n ở đằ ng đầ u đườ ng.
Mộ t mả nh sá ng nhờ n nhợ t in trướ c sâ n bếp.
Trên nhà , ngườ i ta quẹt diêm để châ m sá ng đèn cho trẻ con họ c. Tiếng
nhữ ng đứ a trẻ ra ao rử a châ n, vừ a đi vừ a khua guố c ló c có c. Hai chú
chuộ t ở trong gậ m củ i dá ng hẳ n thấ y trờ i tố i rồ i thì muố n ra ngoà i chơi
lắ m. Cá i thằ ng mèo mướ p ố m bệnh hen cò cử quanh nă m mà khô ng
chết ấy, bữ a nay chắ c đi chơi đâ u vắ ng, nếu có nhà tấ t đã thấ y nó rên
gừ gừ ở trên ô ng đầ u rau. Chú ng mình ra ngoà i kia đù a mộ t tí hoặ c
kiếm chá c mộ t cá i gì ă n thì hay quá .
Hai cá i đầ u ló ra. Rồ i hai gã chuộ t bướ c ra hẳn đố ng củ i đi lầ n về phía
bếp. Chú ng vui vẻ cã i nhau choe chó e.
Hai cá i bó ng bé nhỏ quá , chụ m lạ i vớ i nhau chưa bằ ng mộ t ngó n châ n
ngườ i lớ n ta. Đấy là hai con chuộ t nhắ t. Chuộ t nhắ t bé hơn chuộ t chù .
Nhưng nó nhanh và hoạ t bá t hơn nhiều. Anh chuộ t chù có cá i mõ m dà i
nghêu - cứ vá c cá i mõ m đã đủ mệt - đi đến đâ u cũ ng rụ t rụ t, rè rè. Hễ
hơi có cá i gì đá ng sợ là vộ i hố t hoảng chạ y cuố ng lên, vã i cả đá i và kêu
rố i rít. Đã thế cò n chậ m và cò n khô ng biết leo tườ ng, leo cộ t, chỉ luẩ n
quẩ n sá t mặ t đấ t. Thậ t là mộ t thứ chuộ t cù ng dâ n, thấ p kém nhấ t trong
xã hộ i chuộ t. Vậ y mà thiên hạ lạ i ưa thứ chuộ t đó . Khô ng phả i là ưa cá i
thâ n hô i há m củ a nó - chẳ ng đã có câ u mỉa “Hô i như chuộ t chù ” -
nhưng ngườ i ta chỉ ưa có tiếng kêu “ chuú c... chuú uc...” Cá c cụ ta nó i:
“Ấ y chuộ t chù bả o: tú c, tú c, ắ t nhà ấ y sắ p hẳ n có việc đạ i phá t tà i”.
Và đâ y chỉ là hai con chuộ t nhắ t. Thâ n chú ng nhỏ nhắ n, mõ m chú ng
xinh xinh vừ a phả i. Về sự nhanh nhẹn, phả i biết rằ ng nhờ ở cá i thâ n
hình bé bỏ ng, chú ng leo vun vú t, chú ng chạ y thoă n thoắ t như có phép
biến hó a.
Thoạ t thấ y bó ng đô i chuộ t lú i hú i ra khỏ i đố ng củ i gã mèo mướ p mừ ng
khấ p khở i. Nhưng rồ i chà ng chá n đớ ra ngay. Nó tưở ng chuộ t chiếc to
tá t thế nà o, chứ nếu biết chỉ là hai chuộ t nhắ t nhép ranh ấ y thì nó đã
bướ c từ nã y, khô ng phả i tố n cô ng, tố n hơi sứ c mà rình nấ p vô ích. Mèo
ta cũ ng khá đạ i lượ ng. Song thự c cũ ng tạ i cá i tính lườ i nhá c cố hữ u chả
muố n cấ t đạ i cô ng trình mà chỉ đượ c có mộ t tí ti kết quả đó thô i.
Nhưng đã thế nà y thì cứ bắ t chơi. Hầy! Đù a mộ t mả y vậ y. Nghĩ vậ y,
mèo ta co lưng lạ i để lấ y thế rồ i vươn hai châ n ra chộ p cả hai cá i bó ng
đen cọ quậ y ở trướ c mặ t. Có tiếng kêu “ Chí... i...” Mộ t con chạ y thoá t
đượ c, cò n mộ t bị nắ m lạ i. Mèo gầ m gừ để thị uy và dọ a dẫ m. Chú chuộ t
khố n nạ n bị tú m lạ i, nằ m ngấ t trong hai bà n tay sắ t đầ y vuố t cong và
sắ c củ a ô ng mèo, y như cá i cả nh rú m ró củ a chị cua nhà quê mà bị cụ
ếch đạ i vương lấy mộ t bà n tay mà vỗ và o vai.
oOo
Chú chuộ t nhắ t bị mèo tha ra đến cử a bếp và đượ c thả xuố ng đấ y. Mèo
khô ng hề nghĩ đến sự nhắ m chú chuộ t nọ . Dễ thườ ng chà ng ta ví mình
như mộ t ngườ i anh hù ng cá i thế, có thèm sá t hạ i lũ trẻ oắ t bao giờ đâ u!
Sinh phú c cho chú ng số ng, cò n hơn là tú m lấ y chú ng mà nhai. Chưa bõ
dính ră ng. Nhưng vố n mèo vẫ n á c tính. Gã khô ng ă n mà gã cũ ng khô ng
thả chuộ t ra. Cá i mù i hô i ở lô ng chuộ t khiến cho gã mèo nhớ rằ ng thịt
chuộ t ngon và loà i chuộ t là cá i loà i đá ng ghét lắm.
Mèo nhả chú chuộ t xuố ng đấ t, rồ i ngồ i ngâ y ra mà nhìn. Con vậ t khổ sở
nằ m co ro. Mèo ta đắ c chí, lấ y mộ t châ n vờ n vờ n vào mặ t chuộ t. Bấ t
tỉnh nhâ n sự từ nã y giờ mớ i lạ i hoà n hồ n, chuộ t khe khẽ thoi thó p thở .
Mèo yên lặ ng, dá ng ngẫ m nghĩ. Gã khô ng để ý đến chú chuộ t đương
giương đô i mắ t lồ i như hai hộ t chà ng rà ng ra nhìn gã . Chỉ ti hí mắ t lươn
mà ranh thượ ng hạ ng.
Bỗ ng, thoá ng mộ t cá i, chú chuộ t chạ y vụ t và o phía trong. Nhưng chà ng
mèo vẫn nhanh hơn. Chà ng vươn tay ra. Lạ i chộ p liền ngay lấ y gá y chú
nhỏ . Ô i chao! Chà ng ta mớ i chộ p cho chú nhỏ mộ t cá i nhá ! Chú nhỏ kêu
“ Chii... chii...” rầ m cả lên.
Có lẽ nhâ n cuộ c chạ y trố n ấ y, gã mèo bầ y ra mộ t trò chơi tiêu khiển cho
qua thì giờ . Gã đem chuộ t ra chỗ á nh sá ng tră ng. Gã vờ để yên chú ta
đấ y. Rồ i mèo yên lặ ng. Chú chuộ t sợ hã i khô ng nhú c nhích. Nhưng
chính ra chuộ t vẫ n rình mèo và mèo cũ ng rình lạ i chuộ t. Để hễ khá c ý là
chuộ t lạ i chuồ n biến. Cò n mèo, mèo cũ ng chỉ chờ chuộ t chạ y là vồ ngay
lấy. Gã mèo giương oai thả lỏ ng và chắ c chẳ ng khi nà o chú chuộ t chạ y
thoá t nổ i đô i bà n châ n nanh mó ng củ a gã .
Mà cũ ng thế thậ t. Chú chuộ t tưở ng bá c mèo hấ c lờ , cứ sểnh mộ t chú t
lạ i chạ y. Có đến mươi lầ n. Nhưng cũ ng khô ng lầ n nào khỏ i bị tó m lạ i.
Mỗ i bậ n chuộ t độ ng châ n mèo ta chỉ nhoi lên mộ t tí, đã tú m đượ c dễ
dà ng. Mã i rồ i con chuộ t hó a mệt lử . Nó chạ y chậ m dầ n và cuộ c chơi
cũ ng dầ n mấ t thú vị.
Khi đó , ở trong đố ng củ i, bỗ ng lạ i có tiếng rú c rích. Lạ i có tiếng lao xao
củ a lũ chuộ t nà o khá c. Chả biết là chú ng đù a nhau hay là chú ng định
chơi cá i lố i chó cậ y gầ n nhà , đứ ng trong ấ y mà chử i đổ ng ra. Toan nhả y
vào vồ cho chú ng chết mộ t mẻ, nhưng mèo vướ ng con chuộ t tù binh ở
dướ i châ n. Đã thế, phả i mắ ng cho chú ng mộ t trậ n mớ i đượ c. Mèo liền
gầ m gừ , gầ m gừ là m như sắ p lă n ngay và o chiến tranh vớ i quâ n thù cỏ
rá c kia. Lũ chuộ t nhép câ m ngay. Song chú ng cũ ng khô ng câ m hẳ n. Hễ
mèo mà ngắ t tiếng là chú ng nó lạ i “ chiii chiii” rầ m rầ m. Là m điệu như
xỉ vả bá c mèo.
Bự c mình, mèo ta nhả y mộ t bướ c. Chú chuộ t nhắ t đang nằ m yên như
chết vụ t vù ng chạ y. Mèo hoả ng hố t thò dà i châ n ra, nắ m lấ y nó . Nhưng
chỉ nắ m hụ t đượ c cá i bó ng lưng củ a chú chuộ t in thoá ng trên nền đấ t
dà i đầ y á nh tră ng. Hai mắ t mèo long lanh, sá ng quắ c! Cũ ng khô ng thể
đủ sá ng để chọ c thủ ng bó ng tố i dà y ra, mà tìm thấ y chú chuộ t nhắ t tí
hon.
Gã mèo sụ c vào đố ng củ i. Giá gã đâ m đến vỡ đầ u ra cũ ng chẳ ng tó m
đượ c mộ t nỡ m chuộ t. Mà nhữ ng tiếng chii... chii quá i á c, rấ t khó chịu
vẫn vă ng vẳ ng đâ u hai bên lỗ tai.
oOo
Chà ng mèo mướ p - mà chà ng mèo nà o cũ ng thế - khô ng cố ý ă n thịt
chuộ t nhắ t bao giờ . Mèo chỉ bắ t nhữ ng con chuộ t tiểu yêu đó để đù a
nghịch và để hả cơn cá u kỉnh, vì loà i chuộ t nhép cứ bặ ng nhặ ng, rú c
rích trong xó bếp, là chỗ nghỉ ngơi củ a mèo. Chính nhữ ng con chuộ t
nhớ n lạ i đứ ng đắ n, khô ng ầ m ĩ đến thế. Chỉ bự c mình mà mèo bắ t
chuộ t nhắ t. Nhưng chú chuộ t nhỏ khô n ngoan vẫ n hay chạ y trố n đượ c.
Đờ i đờ i, cá i giố ng chuộ t nhắ t tai quá i cứ là m nhứ c tai loà i mèo.
Suố t đêm hô m đó , gã mèo mướ p kia chỉ đi quanh đi quẩ n để tìm chuộ t,
nhưng - vẫ n khờ dạ i như thườ ng - hắn chỉ tìm để đù a chơi mộ t chú t.
Rồ i nó có rô ng mấ t, hắ n lạ i khó chịu, bự c dọ c, hậ m hự c mà đi lù ng bắ t
nhữ ng con khá c. Cá i loà i chuộ t nhã i cứ là m ta rố i đầ u và ngứ a mắ t quá .
Cơ chừ ng gã mèo mướ p phả i dà nh tất cả cá i hoa niên củ a mình để mà
chỉ luẩ n quẩ n đi o chuộ t.
TRUYỆ N GÃ CHUỘ T BẠ CH
L
ắ ng nghe có tiếng rộ n nho nhỏ .
Ló c có c... Ló c có c...
Như tiếng mộ t cá i guồ ng tơ quay khe khẽ, nhưng khô ng đã đú ng hẳn.
 m thanh nó bé quá , chỉ vờ i vợ i như tiếng tích tắ c củ a mộ t quả lắ c
đồ ng hồ trong đêm khuya.
Chẳ ng phả i guồ ng tơ độ ng đậ y. Vậ y thì tiếng chi đằ m đằ m và ồ n ã cả
mộ t gó c nhà , phía bên cử a sổ , dướ i mộ t già n thiên lý? Á nh sá ng, qua
nhữ ng kẽ lá thiên lý xanh rờ n, ù a và o, đọ ng thà nh vũ ng, như mộ t thứ
á nh sá ng hư huyền, lơ mơ, chỉ hử ng gợ n lên mà khô ng có thự c. Tiếng gì
vui vui trong ấ y?
À , ra mộ t gã chuộ t bạ ch đang quay tơ. Khô ng phả i ngườ i. Chuộ t quay
tơ? Phả i. Gã quay cá i kiểu riêng củ a gã .
Gã chỉ bé bằ ng quả nhó t và cũ ng mũ m mĩm như thế. Gã ở trong mộ t cá i
lồ ng nhỏ , hình vuô ng, đan bằ ng tre. Giữ a lồ ng, ngườ i ta treo hai cá i
vò ng trò n bằ ng thép nhỏ , sá t sá t từ ng cá nh, như hai cá i đu tiên tí hon.
Chuộ t ta chui và o đấ y. Bố n châ n dạ o thoă n thoắ t trên nhữ ng sợ i thép.
Thế là chiếc vò ng quay tít theo từ ng bướ c đẩ y. Con chuộ t loay hoay
chạ y trò n mã i mã i trong cá i vò ng trò n mà khô ng bao giờ hết đượ c
đườ ng. Cá i đu tiên xoay xung quanh mộ t chiếc chố t. Chính ở chiếc chố t
đó nảy ra nhữ ng tiếng ló c có c đều đều như tiếng guồ ng tơ quay.
Gã chuộ t bạ ch đá nh vò ng luô n luô n. Chá n châ n thì gã lạ i chui ra, vẩ n
vơ, tìm nhữ ng hạ t gạ o tẻ mà ngườ i ta rắ c vào mộ t cá i đĩa để ở đá y lồ ng,
cho chuộ t ă n. Gã rung hai hà ng râ u tơ, gậ t gù cá i đầ u, nhấ m gạ o. Đô i
mắ t gã đỏ sậ m, như hai hạ t gạ o đỏ đính lên trên mộ t nền bô ng nõ n
trắ ng. Bố n cẳ ng châ n loắ t choắ t, ngắ n cũ n và trơ ra, đỏ hỏ n. Bở i nỗ i
đá nh vò ng nhiều quá , bắ p châ n đã kệp cứ ng thà nh chai. Ă n xong, gã
nhìn quanh quẩ n, ngướ c cá i mũ i bé xíu, đỏ hoe lên ngử i bên phả i, ngử i
bên trái. Rồ i gã lạ i làm cá i cô ng việc đá nh vò ng liền liền.
Nếu khô ng thế, gã đi ngủ . Gã đứ ng và o mộ t gó c lồ ng, dự ng hai châ n
trướ c lên, đầ u chụ m và o châ n. Hai mắ t nhắ m lạ i. Ấ y vậ y là gã ngủ . Ngủ
đứ ng như mộ t hộ p diêm. Cứ cá i kiểu đó , suố t đờ i.
oOo
Gã chuộ t bạ ch ă n, gã chuộ t bạ ch đá nh vò ng và gã chuộ t bạ ch ngủ đứ ng.
Đó là tó m tắt tấ t cả nhữ ng cô ng việc mộ t cuộ c số ng củ a chuộ t ở trong
lồ ng.
Nhưng khô ng phả i là ở mộ t mình. Bên cạ nh cá i vò ng sắ t đu tiên củ a gã ,
cò n có mộ t vò ng sắ t đu tiên khá c, như hệt cá i nà y, và ở gó c lồ ng kia,
cũ ng có mộ t con chuộ t bạ ch khá c đương ngủ đứ ng lên. Vợ gã đấ y, cậ u
và mợ chuộ t. Cũ ng rấ t có thể gọ i đượ c như thế, chứ sao!
Dườ ng như cậ u mợ ấ y khá yêu nhau. Họ yêu nhau thầ n tình và tà i ghê.
Hai ngườ i cù ng bé bỏ ng, cứ luẩ n quẩ n chạ y ngang chạ y dọ c xung
quanh. Cậ u gầ y hơn mợ . Bộ lô ng xù lên và phờ phạ c, mà cậ u lạ i có tính
mơ mộ ng. Thỉnh thoả ng, gã thườ ng đứ ng ngẩ n ngơ nhìn lên trên nó c
lồ ng. Qua nhữ ng chiếc lá thiên lý mỏ ng mả nh, ngoà i kia là trờ i xanh
bao la. Tưở ng như chiếc hình hà i nhỏ bé chỉ điểm mộ t chú t số ng cỏ n
con nà y đương giương cặ p mắ t đỏ , ngù i trô ng ra cá i khoả ng khô ng bờ
bến để mơ mộ t giấ c mơ sô ng nú i chi đó . Chao ô i! Ai mà biết đượ c lò ng
gã !
Cả hai vợ chồ ng cù ng ưa đêm tố i. Bở i ban ngà y họ thườ ng ngủ . Bố n cá i
châ n trướ c sá t và o nhau, bố n con mắ t cù ng khép. Chiều đến, đem bó ng
đêm về dầ n dà trong cử a sổ . Ở chênh chếch ngoà i khung cử a, vì sao
Hô m từ từ lên cao, lấ p lá nh như mộ t giọ t á nh sá ng lớ n. Bấ y giờ vợ
chồ ng chuộ t mớ i bừ ng mắ t. Họ ngơ ngá c nhìn hoà ng hô n. Gã chuộ t đự c
mò mẫ m tìm cá i đĩa đự ng gạ o. Chị vợ cũ ng nhẹ nhà ng đi theo. Họ gậ m,
nhấ m mấ y hạ t. Nhữ ng tiếng ră ng nghiến trên hạ t gạ o, nghe ken két, sà n
sạ t như tiếng mộ t con mọ t nhỏ cự a mình trong gỗ .
Rồ i gã chuộ t mon men ra leo lên câ y đu, chui đầ u và o, đá nh mộ t vò ng
chơi. Chị ả cũ ng bắ t chướ c, chạ y về câ y đu củ a mình. Hai cá i vò ng quay
tít, rộ n lên nhữ ng tiếng đằ m đằ m.
Nhữ ng tiếng đằ m đằ m trong đêm khuya! Nhữ ng â m thanh chỉ be bé,
mơ hồ như hư khô ng. Lú c chậ m, nghe rỉ rá ch như tiếng nướ c giọ t
gianh. Lú c mau thì bồ n chồ n như tiếng vẩ y tơ quay, lọ c cọ c như tiếng
bá nh xe sắ t chạ y trên đườ ng cá i đá trắ ng dà i hun hú t. Và o trong mà n
mà chợ t thứ c giấ c nghe tiếng guồ ng đu củ a chuộ t chạ y thì sợ lắm.
Chú ng giương mắ t thao láo mà cũ ng khô ng thể nhìn thấ y gì. Chỉ nghe
tiếng ló c có c... ló c có c... như tiếng củ a ô ng Ba Bị hoặ c củ a mộ t con ma
nà o chưa biết tên, rấ t thườ ng hay ghét giố ng trẻ con. Chú ng hã i hù ng,
rú m ró , ô m chặ t lấ y nhau. Đô i mắ t khép kín lạ i. Thế là giấ c ngủ cũ củ a
mỗ i trẻ lạ i tớ i để tiếp theo cho đến lú c mặ t trờ i lên, chiếu á nh sá ng qua
khe liếp, và o tậ n trong đình mà n.
Cò n vợ chồ ng chuộ t chá n đá nh vò ng thì lầ n ra ă n gạ o. Ă n xong, lẩ n thẩ n
thế nà o, lạ i giở trò đá nh vò ng. Cứ như thế, luẩ n quẩ n cả đêm. Cũ ng có
đến khi trờ i tang tả ng sá ng, có tiếng chim chích chò e hó t véo von dướ i
bờ ao, hai vợ chồ ng lạ i chú i vào mộ t gó c buồ ng, dự ng đứ ng lên mà ngủ .
Cuộ c đờ i chung ấy khô ng có ai là m nhộ n. Ý như họ mến nhữ ng ngà y
thá ng đó lắ m. Đã mộ t lầ n, có mộ t đứ a trẻ tinh nghịch mở cử a lồ ng xem
chuộ t rồ i quên khô ng đó ng lạ i. Đô i vợ chồ ng nố i đuô i nhau, tha thẩ n bò
ra ngoà i. Hai cá i bó ng đi lồ m cồ m, hếch chiếc mũ i nhọ n hoắ t lên, ngơ
ngá c nhìn quanh quẩ n. Như là họ hít phả i cá i khô ng khí lạ . Như là họ
chẳ ng quen bò giữ a nơi khoá ng đã ng. Và họ lạ i nố i đuô i nhau, tha thẩ n,
từ từ bò và o lồ ng, cũ ng như lú c bò ra.
Từ đấ y, dù mở cử a, cậ u mợ cũ ng khô ng muố n đi ra. Họ yếu đuố i. Ở
ngoà i, là m chi có gạ o để ă n.
oOo
Trờ i đã trở về mù a lạ nh. Nhữ ng cụ m lá bá nh khú c thấ p lè tè, nở hoa
vàng khắ p cá nh đồ ng là ng Nghĩa Đô .
Đã khô ng có nắ ng lớ n. Nhữ ng đứ a trẻ nghèo cũ ng hồ ng đô i má cò m cõ i.
Mô i chú ng khô cong lên, ă n cơm có nướ c mắ m thấ y xon xó t. Chú ng gã i
vào da, da nổ i lên nhữ ng là n bụ i trắ ng. Buổ i chiều, cậ u nà o rử a châ n
cũ ng ngà i ngạ i, khô ng yêu nướ c. Và đêm đã phả i ngủ chung vớ i chă n
bô ng cù ng ổ rạ rồ i.
Đô i vợ chồ ng chuộ t cũ ng lạ nh. Phong cả nh trong cá i cử a sổ lạ i buồ n
nữ a. Già n thiên lý đã rụ ng hết lá xanh. Chỉ cò n trơ lạ i nhữ ng dâ y già
đen đủ i, cò ng queo trên ngá ch cử a. Từ ng nắ m lá khô , rú m và o nhau,
nằ m co ro trong già n. Để mỗ i buổ i chiều đỏ hoe, hễ chớ m hơi mộ t gợ n
may nhỏ , cũ ng tớ i tấ p rơi lạ t sạ t xuố ng mặ t đấ t. Đêm đêm, vẫ n có tiếng
đá nh vò ng củ a chuộ t. Nhữ ng tiếng khô và giò n, cũ ng như trờ i hanh và
khô . Nhưng ít bữ a nay, gã chuộ t bạ ch khô ng đượ c vui. Ta cứ thí dụ như
việc đá nh vò ng đu là mộ t sự vui là m mự c thướ c, thì thấ y gã thưa trèo
vào vò ng đu. Chỉ hay thấ y chị vợ đạ p vò ng. Anh chồ ng đứ ng bầ n thầ n,
mõ m vêu ra. Ngườ i gã chừ ng như gầ y và bé hơn dạ o mù a hạ . Gã đi
đứ ng ra lố i lử khử , và chỉ ngủ là ngủ nhiều. Đêm ngủ quên cả đá nh đu.
Mù a rét và o rồ i. Tạ i sao gã chuộ t lạ i buồ n? Ý như buồ n vì thờ i tiết sang
đô ng? Ý như buồ n vì heo may hiu hắ t? Khô ng, gã chẳ ng có thể là mộ t
nhà thơ ưa nhữ ng điều sầ u muộ n.
Mà chính chỉ vì nhữ ng ngà y lạ nh lẽo tớ i, gã phả i thương yêu vợ gã
nhiều quá nên lờ phờ cả ngườ i ra. Biết rằ ng nên buồ n hay nên vui!
Thì gã buồ n như kẻ ố m. Nhiều lần cũ ng hứ ng chí đá nh đu, nhưng gã lạ i
lườ i lĩnh chui và o vò ng đu củ a vợ để cho vợ đẩ y vò ng, mà gã cũ ng đượ c
hí hử ng đẩ y theo, hai con chuộ t lồ ng chung và o mộ t cá i vò ng. Tiếng
lạ ch cạ ch đi chậ m, nặ ng và rền ra.
Vợ hắ n vẫn như thườ ng và như thườ ng. Đô i mắ t nà ng đỏ và sá ng. Bộ
lô ng củ a nà ng trắ ng nuộ t, ó ng ả . Dạ o nà y trở rét, lũ trẻ bỏ và o lồ ng cho
vợ chồ ng chuộ t mộ t rú m tơ rố i để làm chă n. Lú c nà o đá nh vò ng đã
chá n châ n, chị ả ra rú c và o nhữ ng sợ i tơ và ng nõ n, dự ng đứ ng hai châ n
lên ngủ vớ i chồ ng.
oOo
Chiều ấ y, chuộ t vợ thứ c dậ y, bò ra ă n gạ o. Gã chồ ng vẫ n say sưa ngủ
trong mộ t giấ c ngủ mệt mỏ i. Nà ng đứ ng bên và nh đĩa, hướ ng nhìn ra
ngoà i lồ ng. Nà ng chưa nhìn ra ngoà i như thế bao giờ . Nà ng vố n khô ng
hay có tính vẩ n vơ như chồ ng. Mặ t trờ i đã gá c nú i, nhưng rá ng và ng
cò n lên đỏ xuộ m cả lũ y tre. Thậ t chẳ ng phả i vì bó ng hoà ng hô n u uất
mù a đô ng mà nà ng nhìn ra. Mà vì mộ t cớ mọ n khá c. Chỉ tạ i nà ng nghe
thấ y tiếng sộ t soạ t ở bên khung lồ ng. Thì ra, có mộ t con bọ ngự a nhỏ ở
đâ u lạ c lõ ng tớ i đậ u và o thà nh lồ ng. Hình như gió đá nh con bọ ngự a
nà y rơi từ trên câ y xoan xuố ng và bá m đượ c và o đâ y.
Bọ ngự a mớ i ra rà ng đượ c ít lâ u. Cá nh chưa mọ c dà i đủ và mà u ngườ i
chưa đượ c xanh thẫ m. Đô i gươm hãy cò n mềm, chưa có vuố t đen cứ ng
và nhọ n. Cá i đầ u bẹt củ a nó lồ i ngang hai mắ t sang hai bên, đu đưa
nhanh nhẹn trên hai khắ c cổ dà i nghêu. Nó đứ ng nhú n bố n châ n,
nghếch nhìn, như để ngắ m xem nơi nà y là nơi nao.
Nà ng chuộ t bỗ ng trô ng thấ y mộ t con vậ t nho nhỏ xinh. Cá i mà u xanh
mơn mở n củ a mình bọ ngự a nom đến là ngon. Khô ng ngầ n ngạ i, chị
tiến đến mép lồ ng, thò mõ m ra, ngoặ p luô n chú bọ ngự a. Chú bọ ngự a
xấ u số chưa kịp giơ hai cà ng lên thủ thế thì cá i cổ đã bị gã y gụ c. Và
trong khoả nh khắ c cả ngườ i nó đã trô i và o họ ng chuộ t.
Mộ t mạ ng lớ n giết đi mộ t mạ ng nhỏ , êm nhẹ như hơi chiều lặ ng lờ
sang.
oOo
Đêm ấ y, khô ng có tiếng rộ n ló c có c củ a câ y đu. Cả hai câ y đu cù ng im
ắ ng. Thiếu nhữ ng tiếng độ ng quen thuộ c, canh khuya mớ i tẻ làm sao!
Sá ng hô m sau, ngườ i ta ngó thấ y nàng chuộ t cá i béo tố t, nằ m chết cong
queo ở bên cụ m rá c tơ. Bố n châ n nàng rụ t rú m lạ i. Cá i lưng nhỏ cong
khum lên, và mõ m nhọ n củ a nà ng thì há hoá c. Nhò m và o trong cò n cá i
đuô i bọ ngự a xanh xanh thò lò ra. Ô i! Cổ họ ng củ a nà ng chuộ t bé quá ,
khô ng đủ lố i nuố t thoá t đượ c anh bọ ngưa. Nó tắ c tị lạ i. Thế là nà ng
chết. Nà ng chết nhẹ nhà ng như mộ t ngườ i chá n ghét cõ i đờ i nà y. Bướ c
lên mộ t chiếc ghế, cho đầ u vào mộ t chiếc thò ng lọ ng bằ ng thừ ng đay
rồ i nhú n châ n đạ p đổ ghế, cứ vậ y mà đu đưa lủ ng lơ cho đến lú c tắ c
thở , thè lưỡ i dà i ra. Để sang tìm ở bên kia mộ t cõ i đờ i vui vẻ nà o đó .
Nà ng chết từ bao giờ , khô ng ai hay. Gã chồ ng nàng cũ ng khô ng hay biết
gì cả . Bở i vì gã cò n đương mả i ngủ . Dạ o nà y gã yếu thì gã cà ng ngủ say
tợ n. Chim chích chò e hó t sá ng dướ i bờ ao, gã cũ ng khô ng nghe tiếng.
Cho tớ i khi ô ng mặ t trờ i đỏ gay nhô lên, xua á nh sá ng vào nhà , đá nh
thứ c lũ trẻ dậ y thì gã cũ ng mớ i bừ ng mắ t. Ở trong đố ng rá c tơ và ng, gã
ể oả i thò đầ u ra. Gã liền nhìn thấ y vợ gã nằm chết ngay dướ i châ n. Gã
nhìn, bằ ng đô i mắ t đỏ thườ ng ngà y, lạ nh lù ng và tự nhiên.
Rồ i gã chui ra khỏ i mớ rá c. Gã bầ n thầ n mò đến bên đĩa gạ o. Gã nhấ m
mộ t hạ t. Gã chạ y quanh lồ ng vài vò ng, cuố i cù ng, gã lạ i mò đến, chú i
đầ u vào mớ rá c tơ, dự ng đứ ng hai châ n lên, lim dim hai mắ t, là m mộ t
giấ c ngủ khá c.
Như là chẳ ng có sự gì lạ thay đổ i ở quanh mình. Tố i đến, ngườ i ta lạ i
nghe tiếng gã đá nh vò ng đu ló c có c.
oOo
Từ đó gã ở trên đờ i mộ t mình. Ở trên đờ i để ă n gạ o, để đá nh vò ng và
để ngủ dự ng đứ ng hai châ n lên. Gã đã khỏ i ố m. Khô ng có đà n bà thì
chừ ng như gã khỏ e khoắ n hơn. Lô ng gã mượ t bó ng và trắ ng nuỗ n. Mộ t
mình đá nh cả hai vò ng - lú c chạ y bên này, lú c chạ y bên kia - nghe rộ n
rà ng, cũ ng vui. Mộ t buổ i chiều, trướ c khi xuố ng ă n gạ o, gã vẫ n có thó i
quen nhìn và nghe ngó ng ngoà i lồ ng. Như là xem và đợ i hoà ng hô n
bâ ng khuâ ng lắ ng đến.
Chính gã cũ ng khô ng biết mình đã gó a vợ . Tô i thì tô i chỉ rõ đượ c rằ ng
bâ y giờ gã đã khỏ e, đã mạ nh và hoạ t độ ng hơn khi gã có đà n bà ở
chung. Gã thậ m thọ t chạ y đi chạ y lạ i, nhanh thoă n thoắ t.
Thằ ng nà y là mộ t thằ ng bạ c tình chă ng?
Cũ ng chẳ ng có lẽ.
MỘ T CUỘ C BỂ DÂ U
A
y là mộ t tay hả o hán trong loà i gà chọ i, cá i loài số ng ở trên đờ i, nhấ t
sinh chỉ có mộ t nghề đi đá nh lẫ n nhau cho ngườ i ta xem. Tay ấ y oai
lắ m. Chẳ ng thể có đủ chữ mà tả cho hết cá i oai lẫ m liệt củ a chà ng. Ờ mà
ta có thể cứ gọ i chà ng là Từ Hả i chọ c trờ i khuấ y nướ c, đầ u thì độ i trờ i,
châ n thì đạ p đấ t.
Râ u hù m, hà m én, mày ngà i
Vai nă m tấ c rộ ng, thâ n mườ i thướ c cao
Đườ ng đườ ng mộ t đấ ng anh hà o...
Đấng anh hà o đượ c phong vương - hay tự xưng cũ ng thế - ở đấ t nà y để
cai trị cả mộ t khoả ng vườ n rộ ng. Mà trong gồ m có mộ t chuồ ng gà , mộ t
chuồ ng vừ a vịt, vừ a ngan, vừ a ngỗ ng và mộ t chuồ ng chim bồ câ u. Đạ i
vương chỉ có mỗ i mộ t mắt và mang trong mình bộ mã ô miến tía - cá i
thứ á o có lô ng đen nhá y, điểm dò ng dọ c đỏ . Chà ng bị độ c long là bở i
trong mộ t cuộ c lên sớ i gầ n đâ y, phả i địch thủ đá nh mộ t cá i đá mé, lò i
bậ t con ngươi. Từ đấ y, ngườ i ta khô ng cho hắn ra trậ n nữ a. Để nuô i
cho đẹp sâ n.
Chà ng gà chọ i đứ ng thẳ ng ngườ i, hai cá i cẳ ng châ n cứ ng và lẳ n như hai
thanh sắ t, phủ đầ y nhữ ng vả y lớ n sắ p vàng bó ng. Đô i bắ p đù i chắ c nịch,
gâ n lên nhữ ng thịt. Chà ng chỉ có lô ng trổ ra hai cá nh, ở trên lưng, ở
đuô i và lơ phơ mấ y chiếc quă n queo dướ i bụ ng. Lô ng ấ y đượ c xén, cắ t
thự c gọ n. Đầ u chà ng to và hung dữ như dá ng mộ t chiếc nắ m đấ m. Cá i
cổ bạ nh và hai bắ p đù i thì để lộ ra. Da chà ng đỏ gay, đỏ gắ t, đỏ tía, đỏ
bó ng lên như có quết mộ t nướ c sơn thắ m. Mặ t chà ng lù i xù i nhữ ng
mào, nhữ ng tai, nhữ ng mấ y cá i ria mép tím lịm như mặ t anh say rượ u.
Mộ t bên mắ t thì lép mịt mờ , cò n mộ t bên cứ chớ p chớ p nháy nhá y cá i
trò ng và ng hoe.
Lú c gã đi, hai đầ u cá nh nhô lên thụ t xuố ng, rõ ra điệu củ a anh chà ng
cuồ ng võ , lú c nà o cũ ng chỉ ngứ a ngá y châ n tay.
Buổ i sớ m, khi cậ u gà ri te tá i chạ y ở trong chuồ ng ra, dẫ n đầ u cho ba
chị gà , mộ t bá c ngan vớ i mộ t lũ con líp nhíp và mấy thím vịt, thì, ở nó c
chuồ ng, chọ i ta cũ ng nhả y xuố ng, hai cá i châ n gieo bịch trên nền sâ n
đấ t. Chà ng khô ng ngủ trong chuồ ng vớ i nhữ ng con gà khá c ấ y. Chú ng
là m quẩ n châ n. Bở i vì chà ng cao quá , đầ u đụ ng đến tậ n nó c chuồ ng,
nếu phả i đứ ng lom khom cổ thì chà ng chịu khô ng thể khom khom
đượ c.
Chà ng đưa mắ t nhìn quanh sâ n mộ t lượ t rồ i vỗ đồ m độ p đô i cá nh, lấy
gâ n thẳ ng hai châ n, cong bạ nh cá i cổ và phưỡ n ngự c ra gá y mộ t hồ i:
Cô ô ô ... cô ô ... cô ... cô ... ô ...
Nhữ ng thím vịt nhú t nhá t luố ng cuố ng đô i châ n, nghiêng mộ t bên má
để hiếng mắt lên trờ i, ra hiệu nghe ngó ng. Có thím lạ i hã i quá , cụ c cạ c
mộ t hồ i ầ m ĩ, như muố n kêu: “Ai cứ u tô i vớ i! Cạ c cạ c cạ c! Ai cứ u tô i
vớ i”. Cậ u gà ri đang là m bộ tịch, đứ ng diễu võ dương oai ở trên đầ u
mỏ m cọ c tre cũ ng giậ t mình, hai mắ t nhớ n nhá c. Hai kheo châ n đã
khum xuố ng, chự c sự lù i, rõ ra bộ anh hù ng rơm.
Loà i ngan xưa nay có tiếng là gan gó c. Lú c nào cũ ng lì lì lầ m lầ m. Thế
mà nghe tiếng gà chọ i gáy, mụ ngan cũ ng vừ a kêu kíu kíu, vừ a thò ra
thụ t vào cá i cổ , dườ ng như muố n hỏ i cá c bạ n cù ng sâ n rằ ng: “Cá i gì
thế? Cá i gì thế? kíu kíu...”
Lạ i đến tình cả nh nhữ ng nỡ m chó con ra ă n vụ ng cơm củ a gà mớ i buồ n
cườ i. Nghe tiếng gà ồ ồ gá y, chả biết là tiếng ngườ i ta chử i, ngườ i ta
mắ ng hay tiếng má y mó c ghê gớ m gì, cá c ranh cứ nhá o mắ t lên, đuô i
cú p thụ t xuố ng tậ n bụ ng, len lét chuồ n thẳ ng.
Cá i tiếng gáy mớ i kinh khủ ng chứ ! Ai mà chả phả i sợ ô ng Từ Hả i.
“Cô ô ô ... cô ô ... cô ... cô ... ô ...”
oOo
Có nhữ ng buổ i trưa.
Nhữ ng buổ i trưa hè, nắ ng to. Ngoà i vườ n, câ y cố i rũ rượ i đứ ng chịu tộ i
trong nắ ng lử a. Nhữ ng mả nh lá mướ p to bả n đều cụ p uố n xuố ng, để lộ
ra nhữ ng cá nh hoa mà u vàng gắ t. Có tiếng vỗ cá nh se sẽ củ a và i con
ong bò đen bó ng, bay rậ p rờ n trong bụ i câ y chanh. Nắ ng dữ quá . Gã
Đự c nằ m đầ u hiên, thè dà i lưỡ i ra thở hự c hự c. Lũ ngan, lũ ngỗ ng thì rủ
nhau chú i xuố ng bờ ao, bên nhữ ng tà u lá khoai sơn hà xanh rờ i rợ i. Ở
dướ i gầ m cụ m lá só i, hai ba chị má i tơ thi nhau dũ i đấ t, thỉnh thoả ng lạ i
rũ cá nh phà nh phạ ch.
Ấ y vậ y mà có hai ngườ i bạ n tình kia quên cả nắng, quên cả trờ i đấ t
nó ng nự c. Đó là hai trá i tim yêu, mộ t anh gà chọ i và mộ t chị gà mái nạ
dò ng. Nếu mà đố i gà chọ i vớ i chà ng Từ Hả i thì phả i kể chị ta vào cá i độ
cô Kiều gặ p ngườ i anh hù ng đó , sau mườ i lăm nă m luâ n lạ c, trên vai
nà ng đeo nặ ng hơn ba mươi cá i gá nh xuâ n. Có cầ n phả i biết tạ i là m sao
chà ng gà chọ i dũ ng mã nh ấ y khô ng yêu nhữ ng chị má i tơ mơn mở n
nằ m bớ i đấ t ở dướ i bụ i só i kia mà lạ i đi tán tỉnh mụ ná i xề nà y? Thưa
rằ ng nhữ ng cô ả đó vừ a mớ i dậ y thì, tính hay thẹn thò như câ y xấ u hổ ,
vừ a thấy thoá ng anh chọ i đồ sộ , đã cung cú c chạ y cho chó ng rồ i. Nhữ ng
ngữ gá i ngâ y thơ đó chỉ dà nh để phầ n cậ u gà hó m hỉnh đương choai thì
hợ p chuyện lắ m.
Đằng này nà ng là mộ t ả Kiều già đã phong trầ n khiếp lắ m.
Ba bố n lầ n ra và o chố n lầ u xanh. Bây giờ con ngườ i thuyền quyên mớ i
gặ p đượ c khá ch anh hù ng đó . Cho nên, trờ i nắ ng là thế mà thuyền
quyên cũ ng chịu khó đứ ng ở dướ i gố c câ y thầ u dầ u tía, gầ n bờ ao. Nà ng
xù lô ng và ng bẩ n thỉu, phờ phạ c, lố m đố m trắ ng như mớ rơm rử a bá t.
Vậ y mà nà ng cũ ng chớ p chớ p đô i mắt, rung rung cá i mào xá m xịt ngả
về mộ t bên má . Má i già mà cò n là m đỏ m, trô ng phiền mắ t là m sao!
Khô ng nhữ ng chỉ có thế, cô nàng lạ i cò n há t nữ a.
Nà ng nghển cổ lên, nhìn sang phía gố c cam - chỗ có anh gà chọ i đứ ng
he hé đô i mỏ , hơi thậ p thò cá i lưỡ i và độ ng đậ y đô i tai, chị cấ t mộ t
giọ ng oang oá c, rấ t bổ ng rồ i trầ m xuố ng dầ n dầ n: kéééééc... kéééééc...
kéééééc... k...éc... k... é... é... é... c... Y như ta là m duyên mà đưa tình nhau
mấy câ u Kiều lẩy!
Cá i tiếng éc cuố i câ u cứ kéo dà i, vang độ ng khắ p vườ n mộ t cá ch hết sứ c
lâ m li và não ruộ t khiến cho anh gà chọ i đứ ng bên kia dườ ng như phả i
ngẩ n ngơ bồ i hồ i mà nghếch mộ t bên mắt lên nhìn lơ láo. Và chà ng vừ a
kêu cô ộ c cộ ộ c vừ a đi về phía cô ả .
Ấ y thế là khá ch biên đình sang chơi. Kiều nhi bèn ra cá i bộ là m gá i,
thấ y tình nhâ n thì khô ng há t nữ a. Muố n tỏ vớ i nà ng rằ ng ta đâ y cũ ng là
tay thiệp đờ i, gà chọ i xõ a hai cá nh, doạ ng mấ y mó ng châ n để bớ i đấ t và
cú i mỏ xuố ng, giả cá ch vừ a mổ vừ a kêu cộ ộ c cô ộ c là m điệu gọ i má i đến
ă n chung. Rấ t tình tứ . Nhưng mà xá c anh ta thì nặ ng, hai cá i cẳ ng châ n
thì to lều nghều, khi anh lấ y cá i dá ng đẹp nhấ t, cá i điệu châ n dẻo nhấ t
để bớ i, trô ng lạ i hó a ra ngâ y ngô và ngượ ng nghịu đến hay.
Chị ả cò n là m bộ mã i, khô ng chịu đến. Để cho chà ng hết rủ rê, tá n tỉnh
bằ ng điệu châ n điệu mỏ , lạ i xò e cá nh ra đậ p phà nh phạ ch. Mà cô nà ng
cứ cò n cao giá là m lơ và lạ i bắ t đầ u há t kéc kéc ầ m ĩ.
Ô n tồ n, dịu ngọ t mã i khô ng đượ c thì chộ t ta tứ c lắm. Chà ng ngẩ ng đầ u
lên.
Cá i tính hung hă ng, nó ng nả y cố hữ u củ a chà ng ở đâ u lạ i kéo đến ầ m
ầ m. Chà ng đỏ mặ t tía tai, lộ c ngộ c chạ y đến tậ n nơi. Chị ả cũ ng ù té
xuố ng phía bờ ao.
Nhưng nà y, ố i ai ơi! Chị ả nõ n nườ ng đó chỉ giả cá ch khệnh khạ ng mộ t
chú t đấ y thô i. Đến chỗ khuấ t bó ng câ y chanh, nà ng đã nằ m khịu hai
châ n xuố ng để đợ i ngườ i yêu.
Sá ng nà o chị má i già ấ y cũ ng nhả y ổ để đẻ. Mỗ i lầ n đẻ xong, chị nhảy
choà ng từ trong ổ ra đứ ng ở giữ a sâ n mà cụ c ta cụ c tá c rộ n rã , điếc cả
tai. Chừ ng như muố n khoe vớ i xó m là ng rằ ng mình vừ a mớ i đẻ đượ c
mộ t chiếc trứ ng, cô ng phu khó nhọ c nhiều lắm đấ y.
Đượ c có chín cá i trứ ng ả đã thô i và bắ t đầ u nằm ấ p. Ả ấ p ham lắ m. Suố t
buổ i. Quên cả ă n. Cứ nằ m sù sù cả ngày thâ u đêm trong ổ . Ai độ ng đậ y
gì ở đâ u gầ n đấ y là ả đã miệng thì kêu cụ c cụ c, lô ng cá nh thì xù ra, chự c
nhữ ng sự vừ a chử i vừ a đá nh ngườ i ta.
Ả nằ m ấ p đú ng cữ hai mươi mố t ngày. Từ đầ u tuầ n tră ng lưỡ i liềm cho
tớ i nhữ ng đêm tră ng chỉ cò n nhô lên lú c gà gá y sá ng là tớ i thờ i kỳ
nhữ ng cá i thai đã bắ t đầ u cự a cậ y và mổ vỏ ra để tìm á nh sá ng.
Nử a thá ng sau, xung quanh chuồ ng gà đã ríu rít nhữ ng gà con. Bâ y giờ
cá i mả nh sâ n sau ấ y vui lắ m. Qua mộ t ít bữ a, chín con gà nhỏ vỡ lô ng
vỡ cá nh và dầ n dầ n ở ngườ i chú ng nó hiện ra nhữ ng mà u sắ c củ a
nhữ ng bộ mã đứ ng đắ n. Mỗ i con mộ t mã : hoa mơ, tía, cuố c, mấ n trắ ng.
Cũ ng có nhữ ng đứ a đeo cá i mà u và ng bềnh bệch như mẹ. Đâ y là mộ t
đà n gà pha. Có nhữ ng đứ a tuy cò n nhỏ , mà đã giố ng bố : cổ dà i nghêu và
cao lênh khênh. Và i nhá ch thuộ c dò ng má u mẹ. Châ n thấ p lè tè, đầ u bé,
và lô ng mọ c kín chứ khô ng trụ i.
Có thêm mộ t đà n chín con gà nhỏ , sâ n và vườ n bâ y giờ trở nên mộ t ấ u
trĩ viên. Cả ngày, rố i lên nhữ ng tiếng líp nhíp, líu nhíu, gà con chú ng
kêu luô n mỏ . Nếu khô ng chép chép to tướ ng thì ứ ứ be bé trong cuố ng
họ ng. Xô nhau chú ng cũ ng kêu. Mổ hạ t tấ m chú ng cũ ng kêu. Đến cả khi
mẹ ngồ i xuố ng, xò e cá nh ra cho chú ng rú c vào bụ ng vào ná ch, nhả y lên
lưng, chú ng cũ ng kêu í ớ i.
Cò n mẹ chú ng nó ? Thậ t là mộ t ngườ i đà n bà giỏ i giang, đa tình thì nhấ t
mự c đa tình mà khi phả i vướ ng vào bổ n phậ n dạ y dỗ , nuô i nấ ng con
trẻ, lạ i đá ng nên mộ t bà mẹ hiền gương mẫ u. Luô n luô n đi cạ nh cá c
con, mụ khô ng rờ i chú ng lấ y nử a bướ c ngắ n. Luô n luô n mụ cong chù m
đuô i, xù và nh lô ng cổ lên, là m điệu nghiêm khắ c và á c nghiệt. Thậ t ra,
vớ i cá c con thì mụ ấ y rấ t ngọ t ngào. Bớ i đượ c mộ t hạ t giền nhỏ , mụ
cũ ng gọ i chú ng đến, cho chú ng ă n, mụ vừ a cú c cú c, nó i chuyện rấ t vui
vẻ. Nhưng hễ độ ng mộ t bà ngan đã ng trí nà o - nhữ ng con ngan rấ t hay
đã ng trí, lú c nà o cũ ng bướ c đi thanh thả n lơ tơ mơ - ngấ t ngưở ng tớ i
bên cạ nh là mụ gà nhả y lên như choi choi, bao nhiêu lô ng dự ng đứ ng
ngay lên, mỏ kêu oang oá c, khoéc khoéc, châ n thì đạ p, mỏ thì mổ khiến
cho mụ ngan kia mở mắ t khô ng kịp, chú i đầ u xuố ng đưa vò ng kiềng hai
châ n mà lạ ch bạ ch chạ y.
Mụ mê mả i chă n nuô i con đến quên cả mình. Chả thế mà trong khi có
trẻ, thâ n hình mụ gầy xá c, gầ y xơ. Bâ y giờ thì khô ng thể bả o mụ là gá i
giang hồ gầ n bạ c tó c mà vẫ n ưa điều lá gió cà nh chim đượ c nữ a. Phả i
gọ i mụ là mộ t bà khá n nhà quê, mộ t bà lý chỉ biết có việc tả o tầ n buô n
bá n để nuô i con cho đi thả chim thả diều và nuô i chồ ng mộ t ngà y hai
bữ a rượ u. Nhữ ng điều nguyệt nọ hoa kia giờ tịnh cấ m, mụ khô ng cò n
mơ tớ i, mà lạ i cò n ghét là khá c. Mỗ i khi có má i tơ phở n phơ đi qua, mụ
cũ ng đuổ i đuổ i mổ mổ tú i bụ i.
Cò n anh gà chọ i mã ô miến tía? Thô i thô i thô i, nó i là m chi đến cá i thằ ng
chồ ng lang chạ , cá i con ngườ i bỏ đi ấ y! Hắ n cò n biết gì đến con vớ i cá i!
Hắ n cò n biết thế nà o là gia đình. Trong đầ u hắ n xưa kia, chứ a rặ t
nhữ ng tư tưở ng ngỗ nghịch, đấ m nhau, đá nhau thì bâ y giờ chỉ nghĩ
đến nhữ ng ý tình ma chuộ t. Hắ n cò n biết gì ngoà i cá i việc lệch mộ t bên
mắ t đạ p phà nh phạ ch và o đầ u cá nh mà đi ve gá i. Ờ , nó i rằ ng thừ a sứ c
khỏ e mà đi ve gá i, sao mà xấ u xa thế nhỉ?
Trong khi đó , mụ gà má i mẹ hiền thụ c chỉ biết có đà n con.
oOo
Mộ t ngà y cuố i thá ng nă m. Mấ y hô m nắ ng dữ dộ i như muố n hun héo cả
xó m là ng. Đến hô m ấ y, từ buổ i sớ m, nắ ng khô ng ló e lên như mọ i khi.
Trờ i vầ n vụ đầ y mâ y trắ ng. Song khô ng phả i là cá i thứ mâ y trắ ng đụ c,
để bá o hiệu cơn mưa. Mâ y này trắ ng tinh chẳ ng biết ở đâ u trô i lừ đừ
đến từ ng mả ng lớ n, ngổ n ngang cả mộ t nền trờ i xanh ngắ t - trờ i xanh
lắ m, ở mỗ i khoả ng khô ng có mâ y. Mâ y đến rồ i mâ y đi, mâ y đến, mây lạ i
đi, biến chuyển vù n vụ t. Ấ y thế là gió nổ i lên dạ t dà o đá m lá tre run vào
nhau, liên miên, tưở ng như tiếng heo may cuố i thu, mà khô ng bao giờ
ngớ t, gâ y nên bở i từ ng luồ ng gió rấ t dà i, bay rậ p rờ n trên só ng lú a, từ
ngoà i đồ ng xa về. Ngườ i ta gọ i gió ấ y là gió giả i đồ ng - gió quạ t má t cho
nhữ ng ngườ i cà y dướ i ruộ ng.
Bữ a đó gà má i dẫ n đà n con lá ch qua bờ tre, ra ngoà i ruộ ng nhở n nhơ
chơi. Bở i vì khô ng có nắ ng nên cả mẹ, cả con mả i đi bắ t nhá i, bắ t châ u
chấ u, mã i tớ i xế chiều mớ i dò về. Về tớ i chuồ ng, trờ i sắ p đổ mộ t trậ n
mưa rà o. Mưa rà o đến đêm thì tạ nh. Nhưng cò n sậ p sù i mã i tớ i lú c
sang canh mớ i dứ t hạ t hẳ n.
Sớ m hô m sau, khi cử a chuồ ng đã mở , chỉ thấ y chị gà má i dẫ n có bố n
con nhỏ lủ i thủ i ra. Nhò m vào trong nă m chú gà con kia đã nằ m mỗ i
chú mộ t xó chết cò ng queo từ bao giờ . Và chỉ sá ng tớ i buổ i trưa, cả bố n
con gà cò n lạ i này cũ ng că ng ních lạ i. Thấ y thế, thằ ng Lặ c kêu ầ m lên:
- Biết ngay mà . Trá i gió . Gà bên nhà bá c xã Khó m cũ ng chết lă n đù ng ra
đấ y.
Sẩ m tố i hô m ấ y, ô ng ngoạ i tô i sai Lặ c hun mộ t đố ng bồ kết ở cử a
chuồ ng, chỗ thang gà vẫ n leo lên leo xuố ng. Trong sự tĩnh mạ c â m
thầ m củ a mộ t vườ n sau, đá m khó i hoà ng hô n sự c mù i bồ kết thơm gâ y
gâ y ấ y làm cho cá i khu gà vịt ở có mộ t khô ng khí ả m đạ m như xó m
đang nhuố m bệnh thờ i khí. Thế mà sá ng hô m sau, cũ ng khô ng ngă n nổ i
đượ c ba chị gà mái đương xuâ n nằ m chết chỏ ng hai cẳ ng lên trờ i.
Thậ t là mộ t sự đờ i ghê gớ m. Tai nạ n chỉ bở i có mộ t cuộ c thay đổ i thờ i
tiết xoà ng. Mụ gà má i mẹ và anh gà ri sợ khô ng dá m ở chuồ ng nữ a. Tố i
đến, chú ng ngủ cao trên bụ i tre. Cò n ở lạ i nhà chỉ có lũ họ nhà ngan, lũ
họ nhà vịt - cá i tụ i ngu dạ i lú c nào cũ ng đờ đẫ n mà rấ t khỏ e - và anh gà
chọ i đứ ng ngang nhiên trên nó c chuồ ng. Dá ng hẳ n thấ y cả nh vậ t phú t
chố c bỗ ng nên quạ nh hiu, anh cũ ng chá n, khô ng hộ c mỏ kêu cô ộ c cô ộ c
nữ a.
oOo
Chẳ ng nhữ ng chỉ vắ ng vẻ thế mà thô i.
Mộ t sớ m kia, con gà chọ i khô ng cấ t tiếng gá y. Hắ n đi có cá i dá ng lừ đừ ,
đầ u chú c xuố ng, mà cổ thì hình như nằ ng nặ ng. Hô m nay bá c gà chọ i
giở giờ i. Loạ i gà khô ng bao giờ ố m bệnh gì cả , trừ bệnh dâ y. Khi hắn lử
khử là tấ t hắ n mắ c cá i bệnh ghê gớ m đó . Hắ n bị truyền nhiễm bở i bọ n
gà chết hô m qua, hô m kia. Chắ c thế. Bở i hắn khỏ e cho nên hắn khô ng
quỵ ngay. Song cũ ng khó lò ng mà khỏ i đượ c. Nếu có sứ c khỏ e, bệnh chỉ
thêm kéo dà i. Nhưng thế nà o, mộ t ngày rấ t gầ n đâ y, cũ ng sẽ đượ c nằ m
mã i mãi để nhìn lên trờ i xanh.
Hắ n khô ng ă n gì đượ c nữ a. Chỉ uố ng nướ c thô i. Mà uố ng nướ c luô n
luô n, rấ t khỏ e. Cá i bầ u diều cơm củ a hắ n rắ n lạ i. Cho đến chiều thì chắ c
nịch, sờ tay và o khô ng thể bó p chuyển đượ c. Đêm hắ n khô ng gáy. Chỉ
có tiếng hắ n quéc quéc, như có vướ ng cá i gì trong cuố ng họ ng. Cá i
tiếng quéc sắ c gọ n lành lạ nh, nghe ghê ghê ngườ i.
Sang ngà y thứ hai, mà o bắ p châ n và bụ ng gà chọ i đã xá m lạ i. Gã bướ c
đi, cá i cầ n cổ gụ c xuố ng, hai vai cá nh so lên, khệnh khạ ng, xiêu vẹo như
mộ t lã o kiết đã nghiện nặ ng mà cò n thiếu cả sá i hú t. Đô i châ n dũ ng
mã nh nọ như sắ p khô ng khiêng nổ i cá i mình to lớ n nữ a. Thả m hạ i quá .
Ô i! Con gà chọ i anh hù ng! Con gà chọ i anh hù ng chỉ cò n đứ ng mở thao
láo mộ t mắt ra nhìn, mà ngẫ m nghĩ về cá i chết củ a mình sắ p đến.
Khô ng cò n hụ c hặ c đạ p phà nh phạ ch. Khô ng cò n gá y cồ cồ ... cồ cồ ,
khô ng cò n kêu cộ ... cộ gì cả .
Tớ i ngày thứ ba thì gã đà nh chẳ ng thể nào nhấ c châ n đượ c nữ a. Gã
nằ m gụ c mộ t chỗ , chổ ng đuô i lên, đầ u lả dụ i xuố ng. Ngườ i gã tọ p hẳn
đi. Tự a như mộ t ngườ i vố n thâ n thể rấ t to lớ n mà bị bệnh lao phổ i đã
sang thờ i kỳ thứ ba, bâ y giờ chỉ cò n là n da, ô m mộ t vó c xương. Sang
ngà y ố m thứ tư thì gã tắ t thở .
Thằ ng Lặ c đượ c nhậ n cá i việc xá ch mộ t bên cẳ ng nó , mang ra ngoà i
đồ ng.
Hỡ i ơi! Ô ng Từ Hả i về vớ i đấ t rồ i. Ô hô hô !...
Cậ u gà ri khô ng dá m bén mả ng về đến sâ n nhà . Trô ng trướ c chẳ ng có
ai, trô ng sau chẳ ng có ai, chỉ cò n có mộ t mình chị gà má i già , ra lạ i và o
ngẩ n ngơ.
MỤ NGAN
S
ự biến độ ng khủ ng khiếp trong họ nhà gà khô ng ả nh hưở ng gì đến cá c
chú ngan, thím ngan cũ ng cù ng ngủ mộ t sâ n ấ y. Loà i ngan rấ t khỏ e
mạ nh, ít khi trở giờ i mà bị trá i gió .
oOo
Xó m gà vịt nà y có hai con ngan trắ ng lớ n.
Độ nọ cò n có thêm mộ t đà n ngan nhỏ nữ a, nhưng bâ y giờ đã tan tá c
mấ t cả . Chẳ ng phả i vì bệnh dâ y, là vì nhiều sự khô ng may khá c. Đờ i
số ng củ a ngườ i và vậ t lă n dà i vào thờ i gian, rộ ng lớ n và cao cả , triền
miên đi bao nhiêu nă m, trong khố i ó c tí hon củ a cá c loà i. Vớ i chú ng -
nhấ t là vớ i nhữ ng con vậ t luẩ n quẩ n xung quanh ngườ i ta, trá i lạ i. Ở
cá c ngà y thá ng vụ n vặ t, chỉ có nhữ ng đau thương nhỏ bé, có nhữ ng
chết chó c ít đá ng để ý. Ấ y là nhữ ng cuộ c số ng tủ n mủ n, bèo nhèo.
Chú ng chẳ ng làm hạ i gì ai, chẳ ng hít bớ t củ a ngườ i ta ít khí trờ i, dù
chú ng cũ ng thở ra, thở và o cẩ n thậ n. Tự a như nhữ ng con giun cá i kiến.
Đếm đà n ngan con ấ y có đượ c sá u cá i đầ u cả thả y - sá u cá i đầ u xinh
xinh, sá u đô i mắ t trò n xoe, đen lá y và ngơ ngá c. Chú ng luẩ n quẩ n líp
chíp xung quanh hai bà n châ n tõ e ngó n rấ t thô kệch củ a bà mẹ. Mà tâm
tính củ a mẹ chú ng thì cũ ng “thô kệch” như hai bà n châ n nọ . Mụ đầ n
độ n đến phá t ghét lên đượ c. Thự c ra là mộ t thứ đà n bà tồ i. Mặ t mũ i lú c
nà o cũ ng ngẩ n ngơ, lú c nào cũ ng lắ c lư như mộ t bà nhiêu ra chợ mà bị
kẻ cắ p xén mấ t tú i. Mỗ i khi cấ t bướ c, đô i châ n khụ ng khiệng đi lố i vò ng
kiềng lạ i đu đưa tất cả mình lên. Nom đến chậ m.
Cũ ng bở i cá i tính ngu tố i, chậ m chạ p ấ y mà vô tình, mụ đã giết mộ t đứ a
con củ a mụ .
Mộ t hô m, cu Lặ c đem ngô ra sâ n cho ngan ă n. Mụ ngan xô đến. Đà n con
cũ ng tất tả chạ y theo, chú ng len, đun, tranh nhau trèo và o chậ u ngô . Mẹ
chú ng đứ ng ngoà i xố c cà nh cạ ch từ ng hộ t nhỏ mộ t.
Nhưng lũ trẻ leo vào đầ y chậ u, khiến cho mỏ mụ bị vướ ng, khô ng xơi
đượ c hạ t nà o. Tứ c mình mụ cũ ng thò mộ t châ n và o cá i chậ u sà nh. Rồ i
mụ bướ c nố t cả châ n kia vào. Thà nh ra mụ đứ ng phè phè giữ a chậ u, cứ
cú i xuố ng mà xố c, tranh ă n củ a cá c con. Mộ t bà n châ n mụ - cá i bà n
châ n có ba ngó n trướ c xò e ra, mạ ng liền vớ i nhau - giẫ m lên lưng mộ t
con nhỏ . Con ngan nhỏ kêu thả m thiết. Nhưng mụ vẫ n chưa biết, vẫn dí
chặ t châ n lên lưng nó mà xố c ngô như thườ ng. Đến khi mụ dịch châ n đi
để thò mỏ ă n chỗ khá c thì con ngan khố n nạ n kia đã khô ng thể đứ ng
dậ y đượ c nữ a. Nó gã y xương lưng.
Ă n no rồ i, con mẹ vỗ hai cá nh dẫ n nă m trẻ xuố ng ao lộ i chơi. Mặ c thâ y
mộ t con bị trọ ng thương, cứ việc nằ m rụ i, kêu khắ c khoả i. Mụ lờ tít.
Đến chiều, con nhỏ ấ y chết. Mụ là m như khô ng biết rằ ng có mộ t đứ a
con mình vừ a mớ i chết. Và cố nhiên là khô ng phả i lỗ i ở mụ . Bở i vì vẫ n
thò ra thụ t và o cá i cổ , vẫ n lú c lắ c bộ đuô i. Nhữ ng tiếng kíu kíu thố t ra,
như vẫ n biểu lộ mộ t nỗ i vui sướ ng vu vơ ngâ y ngô .
Thế là mộ t con ngan nhỏ chết. Mườ i hô m sau, hai mố ng nữ a cũ ng chết
theo. Chú ng bơi dướ i ao, mò rú c đầ u và o ven bờ . Hai con bị lươn rú t
vào tổ . Lũ trẻ con trong nhà đi tìm thì chỉ thấ y hai cá i đuô i chổ ng lên.
Cá i đầ u cú i và o trong lỗ , bị lươn cắ n thủ ng mộ t lỗ sâ u hoắ m.
Cò n lạ i chỉ có ba con lơ lá o.
Lạ i mộ t hô m nữ a, mụ dẫ n ba trẻ con ấ y ra ngoà i ruộ ng chơi. Mấ y bữ a
ấ y đổ i gió , nên nhiều diều hâ u ở miền xa bay về. Chú ng đang dang cá nh
ra lượ n trò n trên đồ ng lú a. Chú ng lử ng lơ trong khô ng, lẩ n và o từ ng
khoả nh mâ y xanh. Nhữ ng tiếng kêu ríu rít nổ i lên như tiếng sá o đẩ u.
Khô ng phả i là chú ng cứ “xâ y giếng cho trò n” mã i ở trên cao thă m thẳ m
ấ y. Chú ng liệng đi liệng lạ i và thỉnh thoả ng sà xuố ng ở mộ t chỗ rấ t
quạ nh quẽ, hoặ c để tìm mộ t cá i ngò i nướ c nà o mà tắ m hoặ c để kiếm
mồ i. Hô m ấ y, có mộ t con diều hâ u lượ n vò ng trò n rấ t cao. Bỗ ng nó
nghiêng cá nh, đâ m bổ xuố ng tậ n nơi, thò dà i hai cá i châ n sắ t, quặ p lấy
mộ t con ngan, rồ i bay bổ ng lên, vụ t đi. Nó tìm đến mộ t nơi thanh vắ ng,
thả ngan xuố ng, mổ cho chết rồ i ă n thịt. Mộ t lá t sau, có mộ t gã diều hâ u
nữ a sà đến cũ ng quắ p mộ t con ngan. Vă ng vẳ ng tiếng ngan kêu thả m
thiết trên cao.
Mụ ngan mẹ cũ ng nghe đượ c rõ rà ng nhữ ng lờ i kêu cứ u ấ y. Bở i vì mụ
có nghển cổ , có liếc lên trờ i. Nhưng rồ i mụ lạ i cú i xuố ng mổ cỏ và lú c
lắ c cá i đuô i củ a mụ . Cò n có mỗ i con ngan nhỏ khiếp sợ , chú i vào bụ ng
mẹ. Song mẹ nó vẫn vô tâ m, khô ng để ý chi. Thế là hai con nhỏ bị diều
hâ u bắ t ă n thịt. Phả i tay mộ t mụ gà thì khô ng bao giờ mụ chịu im như
vậ y. Số ng chết mụ cũ ng xù lô ng ra, nhả y lên đá nh nhau ngay vớ i quâ n
thù . Đằ ng nà y, có thể như khô ng bao giờ mụ ngan nghĩ đến điều phiền
nhiễu đó . Mụ đủ ng đỉnh dẫ n mộ t con lõ ng thõ ng về, mỏ và mắ t thả n
nhiên như lú c đi ra.
Cả đà n sá u con ngan, chỉ cò n vẻn vẹn có mộ t. Cá i sâ n gà vịt vừ a bị mộ t
trậ n chết dâ y kinh khủ ng, bâ y giờ lạ i cà ng vắ ng vẻ thêm. Cá c cổ ng
chuồ ng bỏ trố ng, khô ng cà i then. Nhữ ng lố i bù n đã mọ c rêu xanh,
chẳ ng có mấy vết châ n ba ngó n qua lạ i.
Tố i đến, hai vợ chồ ng nhà ngan ngủ dướ i gầ m chuồ ng gà . Con ngan nhỏ
nằ m bên cạ nh, mỏ rú c xuố ng cá nh. Bao giờ chú ng cũ ng ngủ đấ y. Cá i
giố ng ngan luộ m thuộ m yên trí rằ ng ngủ ở đấ y là sang lắm.
Mộ t đêm kia, có mộ t con rắ n mai gầ m từ dướ i bờ ao bò lên. Thâ n nó
trườ ng bằ ng mộ t cá i đò n gá nh và vằ n nhữ ng khú c và ng, khú c đen. Bở i
vậ y, rắ n ấ y cò n có tên là rắ n cạ p nong cạ p nia. Nó luồ n ven bờ ao, đá nh
hơi thấ y mù i tanh ở chuồ ng gà thì nó bò vào. Và nó bắ t gặ p ba con ngan
liền rướ n và nh cổ ra, phun phè phè. Hai con ngan lớ n lậ t đậ t chạ y. Bở i
rắ n ấ y là ô ng Ba Mươi đố i vớ i cá c loà i vậ t trong nhà . Nhưng cũ ng chẳ ng
biết có phả i vì thế mà hai con ngan chạ y! Chú ngan nhỏ chậ m châ n, bị
rắ n tiêm nọ c độ c và o lưng. Tộ i nghiệp, chú nằ m quay lơ, giã y giụ a mộ t
lá t thì chết. Con rắ n ghê gớ m lừ đừ trườ n đi mấ t.
Sá ng hô m sau, Lặ c thấ y xá c con ngan nằ m chết rũ . Nhìn mộ t vết dà i lă n
nhă n trong rã nh bù n ướ t từ ao lên trên gậ m chuồ ng thì Lặ c biết ngay là
con ngan kia bị rắ n phun chết. Nó chạ y và o nhà , hô hoá n ầ m lên. Lũ trẻ
thậ p thò ra xem nhìn nhau, ró n rén bướ c từ ng bướ c mộ t, như sợ con
rắ n nguy hiểm hã y cò n luẩ n quẩ n quanh ở đấ y.
Lặ c xá ch cẳ ng ngan lên. Nó ngắ m nghía và nó i:
- Hoà i củ a. Thế là y mà rắ n cắ n chết, thịt đang mềm nắ m. Chố c lữ a tô i
vào xin ô ng mang về...
- Ă n?
- Chứ nỵ gì! Hô m lọ , con gà chọ i tô i cũ ng mang về ă n đấ y. Chỉ phả i bỏ
cá i diều đự ng cơm thô i. Ngon đá o để. Tộ i gì, thịt ă n chẳ ng có , nạ i có thịt
vứ t đi.
- Nhưng đằ ng nà y rắ n phun độ c lắ m.
- Độ c xộ c và o mồ m. Tô i đếch sợ .
Lũ trẻ xanh mắ t lạ i. Chú ng chắ c rằ ng ă n thịt ngan rắ n cắ n, thể nà o Lặ c
vớ i mẹ Lặ c cũ ng chết ngay đuô i ra. Lặ c mang con ngan về.
Nhưng sá ng hô m sau. Lặ c vẫn đến như thườ ng. Mặ t mũ i vẫ n hồ ng hà o
và bụ ng vẫ n to. Cả bọ n trẻ xú m lạ i.
- Ă n hết thịt ngan chưa?
- Mấ y con lữ a cũ ng ă n hết bay.
- Thế thự c anh khô ng sợ nọ c rắ n độ c hử ?
Lặ c nó i nhỏ . Ra lố i bí mậ t:
- Sợ quá i gì. Nú c nuộ c gà thì bỏ mộ t cá i đinh lă m phâ n và o lồ i. Sắ t kỵ
nhau vớ i lọ c rắ n. Thế nà lọ c rắ n tan ra lướ c hết. Chỉ phả i bỏ đi lướ c
xuýt, cò n thì nhắ m đượ c tuố t!
Lũ trẻ ngẩ n ngơ nhìn nhau. Ra lố i phụ c cá i mẹo ấ y là đú ng.
oOo
Con ngan nhỏ cuố i cù ng chết đi, hết dấ u vết củ a đà n ngan.
Khô ng ai nhớ nữ a, cả mẹ và cả đến cha chú ng. Tàn mù a hè thì hoa xoan
rụ ng. Hai vợ chồ ng nhà ngan lạ i đi vớ i nhau. Chồ ng là mộ t chà ng ngan
bạ ch. Thằ ng cha to gấ p đô i vợ . Loà i nà y, bao giờ đự c cũ ng lớ n hơn má i.
Toà n thâ n trắ ng muố t. Nhưng ở cuố i mỏ , sù i lên mộ t mụ n đỏ . Nếu nó in
ít, ta có thể tưở ng đấ y là trứ ng cá củ a loà i ngan, nhưng đâ y nó đầ y bì bì,
đỏ tía như mà u hoa mà o gà và ngay ở trên trá n, mụ n đỏ ấ y là m xấ u
dá ng củ a ngan, dù là mộ t con ngan trắ ng muố t. Vì cò n có nhữ ng thứ
ngan khá c hoặ c đen biếc, hoặ c trắ ng đố m đen bẩ n như ngườ i đà n bà đi
chợ mù a lạ nh mà mặ c vá y rá ch vá chù m vá đụ p.
Nhưng cũ ng chỉ có tính nết củ a ngan là m cho ngườ i ta ưa chú ng.
Chà ng ngan kia bướ ng bỉnh lạ . Nếu bị ngườ i đuổ i, chà ng chỉ đả o từ ng
bướ c thủ ng thỉnh. Và lạ i cò n thò cổ lạ i “hỏ i han” ngườ i ta. Nếu chỉ bị
đuổ i xoà ng, chà ng cò n mổ lạ i ngườ i ta là đằ ng khá c nữ a. Chà ng khô ng
nhá t như mấ y anh vịt, lú c nà o cũ ng chỉ ngẩ n tò te ra nghe ngó ng để
rình chạ y. Song chắ c là vố n đượ c bẩ m sinh ra thế chứ thự c ngan ta
chẳ ng có tâ m tính chi. Đã mộ t lầ n có mộ t đứ a trẻ ngắ t hai chiếc lá khoai
sau nhà . Nó vậ t con ngan xuố ng và lấ y lá khoai trù m kín cả đô i bên mắ t
chú ng. Đô i ngan bừ ng mắ t ra, thấy mà u xanh xanh củ a lá phủ trên mặ t
thì quên hết cả trướ c sau. Chú ng cho ngay rằ ng chú ng đương đượ c
nằ m lơ mơ ở trong bụ i cỏ . Bụ i cỏ non xanh và má t. Thế là chú ng cứ
nằ m chỏ ng châ n lên, im lặ ng khô ng nhú c nhích, cho mã i tớ i lú c hai
chiếc lá khô cong, hé nhìn lên thấy trờ i, chú ng mớ i ló p ngó p bò dậ y. Lạ i
thủ ng thỉnh bướ c mộ t, gieo nhữ ng bướ c nặ ng lạ ch bạ ch xuố ng nền sâ n.
Mộ t hô m chà ng ngan lừ đừ ra đầ u ngõ . Hắ n đi ngơ ngá c, lờ phờ , lắ c lư
cá i ngườ i, lắ c lư cá i châ n, mà lắ c lư cả đến cá i đuô i ngắ n củ n. Bấ t đồ
hắ n gặ p mộ t đứ a trẻ độ ba bố n tuổ i, chậ p chữ ng đi vào trong ngõ . Ngõ
hẹp và sâ u, có nhữ ng câ y xoan cao, thâ n mố c trắ ng, cà nh nặ ng trĩu
nhữ ng chù m quả chín khô , và ng thậ m. Thằ ng bé cũ ng trô ng thấ y con
ngan. Nó cở i trầ n cở i truồ ng nhưng nó khô ng sợ ngan chú t nào. Nó thò
tay ra vớ lấ y cá i đầ u con vậ t. Chà ng ngan cũ ng chẳ ng sợ gì thằ ng bé.
Chà ng liền rú c mộ t mỏ và o rố n nó . Thấ y buồ n buồ n, nó lấy tay gạ t đi.
Chà ng ngan lạ i rú c nữ a. Lầ n nà y chà ng rú c xuố ng phía dướ i bụ ng. Đú ng
cá i dá i. Thế là chà ng cứ bặ p bặ p hai cá i mỏ vừ a lô i vừ a nhay thằ ng bé.
Thằ ng bé giãy giụ a, gà o “mẹ ơi! mẹ ơi!” ầ m lên. Mọ i ngườ i chạ y ra thì
thằ ng bé đã cố dứ t đượ c cá i mỏ ngan tai quái ra rồ i. Chẳ ng có ai ngờ là
gã ngan dờ dẫ m nọ lạ i vừ a đá nh nhau vớ i thằ ng bé chưa biết nó i sõ i.
Nó chỉ khó c khỏ e. Mà gã ngan thì vẫ n đứ ng cạ nh đấ y, thò dà i cổ ra “hỏ i
han” mọ i ngườ i, vớ i mộ t điệu rấ t ngẩ n ngơ: Ngườ i ta tưở ng có mộ t ổ
kiến lử a đỏ ở quanh đấ y.
oOo
Đằng sau nhà , có mộ t vườ n cả i. Đấy là mộ t khoả ng đấ t tậ n gó c vườ n
đằ ng kia, giá p bờ ao, vun xớ i, bó n tướ i do cô ng trình củ a Lặ c. Cù ng là ở
trong vườ n, nhưng Lặ c rà o kín bố n phía, để đề phò ng sự tà n phá củ a
bọ n ngan vịt nghịch ngợ m. Chỉ hở mộ t cá i cử a nhỏ . Mỗ i ngà y hai buổ i,
Lặ c xá ch vò nướ c vào tướ i.
Bố n luố ng cả i chạ y đều mộ t hà ng. Mà u xanh tươi tắ n giả i lên trên mà u
đấ t và ng sẫ m. Có luố ng vừ a bén châ n, mớ i trổ đượ c đô i ba tờ lá bé.
Nhữ ng mả nh lá xanh rờ n, có khía ră ng cưa, khum xuố ng sá t đấ t. Cả i
nà y trồ ng để ă n vào Tết Nguyên đá n. Cũ ng có luố ng nhữ ng tà u lá cả i đã
vồ ng cao. Khía lá rá ch mạ nh và o chiều sâ u. Ở giữ a chò m lá lò e xò e,
vươn lên mộ t cá i thâ n dà i mụ mẫm và phấ n trắ ng. Đầ u thâ n, lơ thơ có
nhữ ng chù m hoa nhỏ , nhữ ng chù m hoa củ a nhữ ng đó a hoa nhỏ xíu ấy,
mở ra nhữ ng cá nh và ng li ti. Đó là nhữ ng luố ng cả i để làm dưa. Chú ng
đã già rồ i. Nhưng vườ n chỉ đẹp, khi nhữ ng câ y cả i già nở hoa và ng. Có
khô ng biết bao nhiêu là bướ m trắ ng từ xứ mô tê nà o rủ nhau đến chơi
ở vườ n cả i. Chú ng họ p thà nh đà n, bay rậ p rờ n trên từ ng cá nh lá. Chỉ
bay thô i, mà khô ng đậ u. Nhữ ng cá nh tră ng trắ ng phấ p phớ i trên nền
cả i xanh lố m đố m điểm hoa và ng. Lạ i thêm có mưa xuâ n về sớ m, mà là
trờ i đổ bụ i mưa xuố ng. Trướ c gió hiu hiu, nhữ ng bụ i trắ ng bay loă ng
quă ng vẩ n vơ.
Că n vườ n đẹp, xinh là thế, mà mộ t bữ a kia, có nhữ ng kẻ rấ t phà m phu
vào bớ i tung cả lên. Hô m ấ y Lặ c tướ i vườ n nhưng lú c ra quên cà i then
cử a. Mộ t lú c sau, nghe có tiếng khịt khịt thở mũ i. Rồ i lạ i có tiếng châ n
đạ ch đạ ch. Rồ i thì mộ t chiếc mỏ và ng to bè bè, hai con mắ t lơ lá o, và cả
cá i đầ u đỏ khé, thò và o trong phên. Thấ y phên ngỏ rộ ng, hai cá i châ n
lũ n chũ n cũ ng nhú n lên nữ a: À , chà ng ngan đự c đương ì ạ ch leo và o
vườ n. Chà ng vừ a leo và o xong, cò n đứ ng ngẩ n ngơ nhìn khu vườ n man
má c mộ t mà u xanh yêu mến, thì ở ngoà i lạ i có tiếng thở , lạ i có tiếng
châ n đi, lạ i mộ t cá i đầ u đỏ nữ a thò vào phên. Con mụ ! Con mụ ngan
cũ ng nhả y và o vườ n rồ i.
Ô i chao! Thự c là sung sướ ng, thự c là phê pha. Mấ y khi có đượ c nhữ ng
lá xanh, non và mềm thế kia để ă n cho mát ruộ t. Vợ chồ ng nhà ngan
liền cắ m cú i vặ t mổ lá cả i. Chà ng tỉa từ ng lá , xố c ngoem ngoém. Chú ng
ă n nhữ ng câ y lá cả i già và chú ng ă n nhữ ng câ y lá cả i non. Chú ng nằ m
xệp xuố ng giữ a luố ng mà xố c soà n soạ t. Vừ a ă n, vừ a già y vò , vừ a ngoe
nguẩ y hai cá i đuô i lý thú . Chẳ ng bao lâ u quang đã ng hết mộ t gó c hai
luố ng cả i. Cò n trơ lạ i ở mặ t đấ t nhữ ng cá i gố c trụ i. Ă n mệt ư? Chà ng chỉ
vỗ cá nh đà nh đạ ch, đứ ng nghỉ ngơi mộ t lá t rồ i lạ i bắ t đầ u cuộ c ă n nữ a.
Chú ng ă n vô hồ i kỳ trậ n. Vườ n cả i ná t hết. Đà n bướ m trắ ng lở n vở n
trong bụ i mưa. Bụ i mưa vẫ n phơi phớ i xuố ng. Hai cá i mỏ , bố n cá i châ n,
giẫ m và nuố t tan hoang cả .
Cuộ c tà n phá đang dữ dộ i thì có mộ t đứ a trẻ đi ra vườ n, nghé qua khe
nứ a trô ng thấ y. Nó hố t hoả ng chạ y và o trong nhà .
Cu Lặ c hớ t ha hớ t hải chạ y ra. Mô i nó mắ m lạ i. Nhữ ng bướ c châ n giậ n
dữ vang thình thịch, giá giẫ m trú ng thì chết cả chó . Có đứ a cướ p vườ n
cả i! Có đứ a cướ p vườ n cả i! Là ng nướ c ơi, hạ i cu Lặ c chưa!
Lặ c giương đô i mắ t mà nhìn vào vườ n: Hai con ngan mải ă n, khô ng
biết, cũ ng có nghếch lên nhìn, nhưng lạ i cú i xuố ng ngay và lạ i xố c lá cả i
liền liền. Lặ c thì Lặ c, chú ng ít cầ n, mà nó i rằ ng chú ng chẳ ng có cầ n mớ i
đú ng. Cử a ngỏ thì nhữ ng con vậ t đi vào. Có lá non đấ y nhữ ng con vậ t
tha hồ xơi tự nhiên. Giả n dị lắ m. Nhưng ngườ i ta lạ i khô ng nghĩ giả n dị
như vậ y. Lặ c co cẳ ng đá phố c cho anh ngan đự c mộ t đá . Thằ ng nỡ m
bắ n bổ ng lên, chú i rấ p vào khe giậ u. Con mụ cũ ng đượ c ă n mộ t đá
tương tự . Chú ng ló p ngó p bò dậ y, và dườ ng như trong lú c sử ng số t,
chú ng khô ng hiểu thế nà o ra thế nào cả . Chú ng vươn cá i cổ , chĩa là là
xuố ng, trợ n mắt lên, đồ ng thanh cấ t tiếng kêu kiu kíu. Cá i gì thế, cá i gì
thể hử ?
Lặ c đá liền liền. Lũ trẻ reo lên à à . Mỗ i lầ n bị ngã mà ló p ngó p bò dậ y,
hai bá c ngan lạ i cà ng vươn thưỡ n cổ ra, đô i mỏ đá nh và o nhau cặ p cặ p.
Như cố ý khá ng lạ i. Chú ng quay cổ lạ i nghênh địch, mà khô ng chịu
chạ y. Lặ c đá tớ i tấ p. Loà i ngan khỏ e thự c. Đá lắ m chỉ nghe tiếng bồ m
bộ p. Sau Lặ c xá ch cổ đô i ngan, đem nhố t vào chuồ ng gà . Nó cà i kỳ
lưỡ ng hai cá i chố t lạ i.
Vợ chồ ng nhà ngan bị bỏ tù . Cho đến lú c ấ y, chú ng cũ ng khô ng hiểu chi,
cứ vươn cổ ra mà kêu rố i rít, rấ t bướ ng.
Ba hô m sau, đô i ngan đượ c thả ra. Chú ng vỗ cá nh, dướ n châ n, bay vè
vè trong sâ n. Nhưng bỗ ng nhiên, chà ng ngan đự c vù cao lên. Chị vợ
cũ ng nố i cá nh. Hai con ngan trắ ng phau phau bay bổ ng lên khô ng
trung, thấ p thoá ng trong nền mâ y trắ ng. Chú ng bay cả ra cá nh đồ ng.
Thự c là mộ t sự bấ t ngờ kỳ khô i. Loà i ngan có bay biếc trên trờ i bao giờ
đâ u. Kỳ tình chú ng cũ ng biết và có thể bay cao lắ m. Nhưng ít khi chú ng
trổ tà i cho thiên hạ rõ . Chắ c là mấ y bữ a nay cậ u mợ quẩ n châ n lắ m, bây
giờ đã đượ c tự do thì xê dịch đi mộ t cá i cho sướ ng cá i thâ n.
Lặ c co cẳ ng chạ y đuổ i theo. Hai con ngan hạ cá nh xuố ng giữ a cá nh
đồ ng. Nó tú m đượ c và xá ch cổ cả hai bô ô ng bêêng lô i về nhà .
oOo
Chà ng ngan đự c chết ngay ngà y hô m ấ y.
Ngườ i ta bà y ra sâ n mộ t bá t chiết yêu. Mộ t đứ a trẻ đượ c tú m hai cá nh
ngan, giơ cao lên. Mộ t đứ a khá c cầ m hai châ n. Lặ c tó m cổ ngan, vặ t
nhẵ n mộ t tú m lô ng ở phía mỏ dướ i. Nó kề lưỡ i dao và o đấ y và khía
mạ nh mộ t cá i. Má u đỏ tươi rò ng chả y xuố ng bá t. Con ngan giương mắ t
ra thở khò khè. Nhưng cá i mà ng trắ ng ở mộ t bên mi kéo lên, khép kín
đô i mắ t ấ y lạ i. Nó giã y giụ a mấ y cá i mạ nh rồ i nhuô i ra. Mộ t vậ t số ng từ
giã cõ i trầ n...
Mụ ngan đứ ng cạ nh, nhìn vơ vẩ n. Mụ nghĩ ngợ i chi? Vẫ n thở ra thụ t
vào cá i cổ thả n nhiên. Thự c mụ chẳ ng biết ngườ i ta đương xú m lạ i để
là m gì chồ ng mụ đấ y. Giố ng này khô ng nhớ chi bao giờ . Mộ t việc qua
rồ i, đượ c coi tự a như việc chưa có lầ n nà o tớ i. Mụ chỉ nhớ rõ rà ng khi
có hạ t ngô đo đỏ , hạ t thó c và ng và ng, tà u lá xanh thì xô đến mà khở i sự
ă n.
Mụ chưa bị chết. Mụ chỉ phả i xén cụ t hai đầ u cá nh, để từ giờ cụ t hứ ng
bay. Nhưng á n củ a mụ cũ ng đã đượ c tuyên. Ô ng ngoạ i tô i nó i:
- Cò n con ngan này thì đến hăm ba, cho nó về chầ u ô ng Cô ng.
ĐỰ C
C
ó mộ t hô m nó trố n đâ u từ lú c đương bữ a cơm chiều. Cả nhà đi tìm
quanh quẩ n khắ p xó m mà cũ ng chẳ ng thấ y. Khô ng thườ ng con quá i lạ i
chạ y tít ra tậ n ngoà i đồ ng!
Nó tinh quá . Mớ i giơ có cá i xích ố ng ra rung rung mà nó đã chạ y phá t
nhọ c lên. Có gì đâ u! Ngườ i ta chỉ muố n là m cá i việc trườ ng cử u củ a nó
thô i.
Nó là chó . Nhưng ở nhà gọ i tên là Đự c. Trướ c kia, hồ i nó cò n nhỏ , thà y
tô i đặ t tên là con Bô - Tô . Phả i cá i trí nhớ củ a cu cậ u kém quá , chỉ có
việc nghe gọ i “Bô - Tô , Bô - Tô ” mà cứ quên khuấ y, đang chạ y cũ ng
nhã ng cả quay cổ lạ i. Nếu lạ i hò tiếng thô ng thườ ng, cú n cú n ều cú n ều,
thế thì nó sẽ ve vẩ y cá i đuô i, sá n lạ i ngay đấ y, song nghe thế mớ i tụ c tĩu
là m sao! Có khi chỉ phả i tặ c tặ c cá i đầ u lưỡ i, nhổ mộ t bã i nướ c bọ t là
chó ta cũ ng mon men đến.
Nên cả nhà tô i gọ i nó là Đự c. Nghe tiếng gọ i “đự c, đự c” cũ ng gầ n giố ng
tiếng tặ c tặ c cá i lưỡ i. Thế là dung hò a cả đô i cá ch. Có đâ u và i ba bậ n nó
đã quen đượ c tên.
Mẹ nó quê gầ n bên kia sô ng - chẳ ng ai có thể biết đượ c bố nó là dò ng
dõ i nơi đâ u. Cá i loà i chó má vô luâ n là m gì có sự giao kèo vợ chồ ng!
Mộ t lầ n ô ng ngoạ i tô i sang Phú Gia chơi vớ i cụ Nhiêu Vạ ng. Nhâ n nhà
có mộ t chị chó cá i giố ng tố t đẻ đượ c mộ t đà n nă m con, cụ Nhiêu bèn
biếu ô ng tô i hai con lớ n nhấ t: mộ t đự c, mộ t cá i. Ô ng cụ bỏ đô i chó bụ
bẫ m, mỗ i chú và o trong mộ t cá i rọ tre. Bữ a ấ y, tô i chọ c hai đầ u gậ y vào
cặ p rọ mà quẩy thung thă ng đô i chó về bên nhà . Đi đườ ng, chú ng kêu
nhă ng nhẳ ng như kiểu chú ng chử i bớ i tô i.
Về bên nhà , hai con chó chỉ biết có mộ t việc hụ c đầ u ă n no kềnh, đi lụ c
lặ c cá i bụ ng phềnh chắ c nịch, trĩu cả số ng lưng xuố ng, và đù a giỡ n
nhau suố t cả ngà y.
Chó nhỏ vui chơi chẳ ng khá c gì trẻ con. Hố c đấ y, nô đấ y, lạ i cũ ng ngủ
ngay đấ y. Con Đự c thậ t hệt mộ t đứ a trẻ bướ ng bỉnh và anh hù ng rơm.
Nó hay bắ t nạ t con chó em. Nó vậ t cổ con kia ra, cắ n mộ t miếng chơi
vào bụ ng rồ i chuồ n mấ t, để cho con bé cứ nằ m chổ ng bố n vó lên mà
kêu ă ng ẳ ng. Nó lạ i cợ t vớ i cá i chổ i dự ng ở đầ u hè. Nó lấy châ n khều
khều, là m như cá i chổ i là bạ n tri kỷ củ a nó . Nó nhá cá i chổ i và nhá quai
guố c củ a trẻ con bỏ quên ở ngoà i sâ n, nghe cồ n cộ n. Châ n nó lạ i chạ y ra
đằ ng sâ n sau dọ a dẫ m lũ gà và ngỗ ng là m cho bá c gà trố ng vừ a phả i
nhả y hậ u, vừ a nhớ n nhá c kêu quéc quéc rộ n rã . Ô ng ngỗ ng thì gan hơn.
Ô ng thò vươn cá i cổ , nó i khà n khà n trong cuố ng họ ng. Ô ng xử cặ p mỏ
dà i và rắ n, bổ độ p mộ t chù y và o sọ con chó như mộ t ngườ i mẹ độ c á c
lấy tay cố c xuố ng đỉnh đầ u đứ a bé. Con chó nhã i nhép vừ a chạ y vừ a la
om sò m.
Hễ có mộ t khá ch lạ và o nhà , cả hai con chó cù ng xồ ra sủ a ồ m ồ m.
Nhưng ngườ i ta đi tiến thì chú ng lạ i lù i sâ u vào. Sau hết, cả hai nỡ m
cù ng lẩn và o gầ m phả n để giữ thế thủ vớ i nhau và sủ a hó ng ra.
Thườ ng giữ a ban ngà y chú ng cũ ng ngủ lă n ló c. Chú ng gố i và o nhau mà
say giấ c. Con thì nằ m ú p mõ m, duỗ i thẳ ng bố n châ n. Con thì khoanh
ngườ i lạ i, đầ u vắ t xuố ng đuô i. Nhiều khi chú ng mê hoả ng, đang nằ m
cũ ng nghiến ră ng kêu ư ử . Cũ ng có nhữ ng bậ n chú ng đá i dầ m nữ a.
Đương ngủ bình yên - dá ng hẳ n chợ t mơ mà ng tưở ng mình đứ ng tậ n
ngoà i đầ u vườ n - chú ng đá i tè ra ướ t đầ m thà nh mộ t vũ ng nướ c. Thự c
là nhữ ng đứ a trẻ nằ m mơ, nhữ ng đứ a trẻ con khoai củ nhà quê. Nhưng
chú ng cà ng lớ n lạ i cà ng nằ m xa nhau, cho đến khi thậ t đứ ng đắ n thì
khô ng cò n thấy lầ n nà o chú ng nằ m ngủ vắ t lên nhau mà ngáy nữ a.
Trong vò ng mấ y thá ng trờ i - từ độ ngoà i Tết mù ng Mườ i cho đến cạ n
thá ng Ba - đô i nhá ch chó tí tẹo đã trở nên hai con chó trẻ tuổ i. Chú ng
vỡ da, vỡ thịt để nhớ n. Cá i giọ ng cắ n the thé đã đổ i sang giọ ng trầ m
trầ m, nhá t mộ t. Cũ ng như ở cá i thờ i mườ i sá u, mườ i tá m ta bắ t đầ u
lang mặ t và vỡ tiếng nó i ồ ồ .
Bộ lô ng củ a hai anh em nó rấ t giố ng nhau. Đó là cá i màu và ng lợ t lợ t,
khô ng ra sẫ m hẳ n mà cũ ng khô ng hẳ n trắ ng bệch. Châ n cao. Đuô i
chỏ ng lên trờ i. Khi bướ c đi, nó nghiêng ngả như cá i cá n cờ . Cá c ngườ i
sính chó bả o giố ng nà y là giố ng chó thườ ng, chẳ ng dữ mà cũ ng chẳ ng
hiền. Cá i thứ chó vừ a tầ m ngườ i, khô ng cao, khô ng to mà ở hầ u khắ p
cá c vù ng nhà quê ngườ i ta vẫ n nuô i. Chả hiếm nên khô ng quý. Chú ng
dố t bắ t chuộ t, nhưng cũ ng hiểu việc đá nh hơi và cá ch hít. Mộ t con mũ i
hung hung đỏ và mộ t con mũ i xá m ngắ t.
oOo
Nhữ ng sớ m tinh sương, anh Đự c hay ra ngó ng ở ngoà i cổ ng tá n. Đã
biết cá i khó e chơi củ a mộ t gã trai tơ rồ i đấ y. Cậ u đứ ng đợ i ngườ i yêu.
Ở đâ u, ở loà i nào, khi cuộ c đờ i đương độ , ngườ i ta cũ ng thở hít thấ y rặ t
nhữ ng khô ng khí á i tình. Cá i hương vị mơ hồ và bâ ng khuâ ng ấ y đã là m
cho con Đự c đang trẻ con lá u táu bỗ ng trở nên ngườ i lớ n đứ ng đắ n và
có lễ độ . Dá ng đi củ a nó ra điệu gọ n dẻo, từ tố n, khoan thai, và nó ít đù a
nhả nữ a.
Đô i mắ t ố c nhồ i củ a nó linh hoạ t như có dầ u trơn trong cặ p con ngươi
mà u nâ u đù ng đụ c. Chả biết bộ mắ t ấ y có phả i là lẳng khô ng, thế mà vô
lủ ng cá c chị em lá ng giềng cả m Đự c ra phết.
Con Đự c yêu hă ng lắ m. Nó có hà ng tá nhâ n tình. Bở i nó bả nh bao, phì
nộ n và cũ ng bở i nó tà i nă ng, khỏ e mạ nh. Nó là mộ t ô ng tướ ng, mộ t ô ng
đạ i tướ ng. Nó phả i hà nh độ ng rấ t lắ m việc.
Nó đi chim cá c chó nhà ngườ i ta. Nó vơ vét mọ i nơi. Nhưng nó vẫ n
khô ng khỏ i có cá i tính ích kỷ nhỏ nhen. Con em Cá i nó cũ ng đương
tuầ n cậ p kê. Nó lạ i kiêm cả việc ở nhà để trô ng coi riết. Nó khô ng muố n
em nó hư hỏ ng vì sự đua đả bạ n bè. Cò n khô ng bao giờ nó nghĩ đến sự
hư hỏ ng củ a mình và khô ng bao giờ nó để ý đến sự nó đã là m hư hỏ ng
vô khố i kẻ khá c. Con bé cứ thậ p thò ra ngõ chự c đi rong là nó lạ i cắ n
cho mộ t chặ p. Và hễ cậ u nào có lượ n lờ , lả ng vả ng qua cử a, nó cũ ng
nhả y ra đá nh luô n.
Lú c nà o nó cũ ng lo nghĩ bộ n rộ n. Đi ve vã n cá c chỗ lạ cò n rà o giậ u ở
nhà . Bao nhiêu cô ng việc! Phả i biết rằ ng khi trẻ tuổ i nó chẳ ng chịu là m
ă n chi cả , chỉ có nghĩ đến sự á i tình. Mà thự c cũ ng buồ n, nếu nhữ ng con
chó trẻ trung khô ng có nhữ ng chuyện ma chuộ t ấ y thì tuổ i thanh niên
củ a nó cò n biết dù ng là m gì nữ a!
Cho nên nó chiến đấ u mộ t cá ch mạ nh mẽ. Sau nhữ ng trậ n chơi bờ i dữ
dộ i, nó mệt nhọ c về nằ m ở cổ ng ngõ . Nhưng dù nằ m nghỉ đấ y, thoá ng
có bó ng mộ t chị cá i nào lở n vở n, nó lạ i ve vẩ y đuô i, thè cá i lưỡ i dà i và
đỏ , chạ y theo. Chỉ mộ t ít lâ u, ngườ i nó tọ p hẳ n lạ i. Thâ n thể nó dà i
thượ t và nghêu nghẹo. Cá i bộ mã và ng lợ t có chỗ mất cả mộ t mảng
lô ng, để lộ lầ n da xam xá m.
Mộ t buổ i kia, cả nhà đã cơm nướ c xong, đến bữ a cho chó . Thằ ng cu Lặ c
lấy bá t chắ t nướ c vo gạ o, đổ đầ y cơm vào lon rồ i gọ i ồ n lên mà chẳ ng
thấ y bó ng con nào về ă n. Đi tìm: cậ u Đự c, trong bụ i tre sau vườ n, cò n
cô Cá i cũ ng mải đú đở n bên gố c câ y rơm.
Thằ ng Lặ c vá c cá i gậ y to thô lố ra phết cho cậ u Đự c củ a nhà nhữ ng roi
đò n kịch liệt. Thế là tan. Cò n cá i đuô i củ a con Cá i, biết đấ y, nhưng Lặ c
khô ng “khủ ng bố ” tớ i, Lặ c nghĩ: “Cho nó đi lấ y giố ng”. Hừ m! Thằ ng Lặ c
đã á c độ c quá lắm. Cá i phương phá p nó đem khu trị giố ng chó quả là
khô ng câ n và ứ c hiếp, trá i hẳ n vớ i sự xét nhậ n loài ngườ i, nó dung tú ng
cho phá i khuyển yếu mà đi trừ ng trị bọ n đà n ô ng. Chẳ ng ai ngườ i ta
thừ a cơm mà nuô i mộ t con chó điếm đà ng. Ô ng ngoạ i tô i bả o:
- Con Đự c tố t nết lắ m. Tao muố n để nuô i nó . Nhưng phả i cũ i nó lạ i,
khô ng đượ c cho nó đi lang thang như thế mà nó rạ c đi.
Con Đự c bị nhố t cũ i. Nhưng là m sao đổ i đượ c tính nết nó ! Chẳ ng nhẽ
nhố t đượ c mã i, mà cứ thả ra là lậ p tứ c nó chạ y biến. Và bị kìm hã m như
thế mỗ i lầ n sổ lồ ng nó lạ i la cà hơn bao giờ hết.
Thấ y vậ y ô ng tô i bèn bả o thằ ng Lặ c:
- Mà y sử a sẵ n lấ y cá i xích ố ng. Tao phả i thiến nó mớ i đượ c. Đến tuổ i
rồ i. Chưa kịp thiến, cứ nhô ng nhổ ng lên thô i.
Lặ c đem dao ra vườ n chặ t mộ t đố t tre. Nó đó ng thò ng lọ ng mộ t đoạ n
thừ ng đay rồ i xâ u và o cá i đố t tre ấ y. Con chó sổ ng đi từ hô m qua. Lặ c
rình. Nó ở mộ t rặ ng câ y ô rô . Lặ c giả cá ch đi lừ đừ tớ i, giấ u cá i xích ố ng
đằ ng sau lưng. Thấ y ngườ i nhà , Đự c ve vẩy đuô i, cú i mõ m xuố ng.
Nhưng chừ ng như nó đoá n hẳn nó có tộ i gì. Nếu khô ng ai bỗ ng dưng lạ i
đi đến gầ n nó là m chi. Quả thế, kia kìa cá i đầ u gậ y thò lò ở sau lưng
thằ ng ngườ i. Tớ i gầ n, Lặ c giơ cá i xích ố ng lên. Thế là Đự c xoải châ n ra
chạ y thẳ ng. Bữ a cơm chiều cũ ng khô ng dá m tưở ng đến về ă n.
Ngườ i ta định bắ t thiến con chó . Thiến nó thì cò n gì là đờ i thanh xuâ n
củ a nó ? Nhưng bả n thâ n ngườ i ta chỉ định cá i việc lâ u dà i, cá i việc
trườ ng cử u cho nó . Bở i có thiến thì con chó mớ i bó buộ c phả i số ng lâ u
nă m đượ c. Ở đờ i, ngườ i ta chỉ chuộ ng cá i giố ng khỏ e khoắ n thô i chứ .
oOo
Đã muố n rồ i cũ ng đượ c vậ y. Mộ t buổ i sá ng thằ ng Lặ c lừ a bắ t nổ i con
Đự c. Tay nó vẫn lă m lă m cá i xích ố ng. Đự c hoả ng hố t.
Nhanh như cắ t, Lặ c quà ng vộ i chiếc vò ng thẳ ng và o đầ u Đự c rồ i đẩ y cá i
ố ng tre xuố ng co rú t lạ i. Nó kéo con chó đi. Kéo mộ t lạ i đượ c cả hai!
Con chó cá i chạ y giậ t lù i rít lên và kêu gầ u gầ u ỏ m tỏ i... Thằ ng cha vô
lương tâm, thấ y thế, lạ i cườ i ằ ng ặ c.
Đự c bị nhét đầ u và o gậ m cá i bậ c cử a dướ i nhà ngang. Lặ c lấ y chiếc ghế
nhỏ chặ n lên cổ con chó và giữ chặ t lấ y. Ô ng tô i kéo dà i hai cẳ ng sau, lậ t
ngử a tênh hếnh bụ ng nó lên. Con chó cố cự a nhưng khô ng quay đượ c
mộ t mả y, cố kêu nhưng chỉ ấ m ứ ở trong họ ng. Ô ng cụ cầ m sẵ n con dao
nhỏ , xẻo rấ t nhanh... Lặ c nhét vài hộ t muố i và quết mộ t ít dầ u ta và o
chỗ vết cắ t ấ y. Thế để cho đến lú c se má u, vết thương khô ng bị cứ ng
dấ u và đó ng vẩy đượ c ngay. Má u tuô n đỏ lò m. Đự c kêu thấ t thanh. Ô i
chao! Buố t đến thế nà o?
Cá i cô ng việc đó ô ng tô i là m nhanh lắm. Dễ chă ng chỉ mộ t và i giâ y đồ ng
hồ đã xong hẳ n và buô ng đượ c con chó ra. Thậ t là mộ t hà nh độ ng
chó ng vá nh, chỉ trong có mộ t li đã biến đổ i cả mộ t đờ i.
Con chó đượ c buô ng lỏ ng, hố ng lên, hụ c hặ c chạ y đi. Nó đến nằ m rấ p ở
mộ t xó bụ i ô rô mà rên hừ hừ . Chẳ ng biết nó tiếc xuâ n, tiếc đờ i hay là
tạ i đau quá ? Bữ a ấ y cậ u bỏ cả cơm.
Nhưng da dẻ loà i chó rấ t chó ng liền vết. Nên đượ c độ mộ t phiên chợ nó
khỏ i hẳ n và đã đi lạ i nheo nhẻo.
Có lẽ bở i thế, con Đự c mớ i nghĩ ứ c trong lò ng. Mấ y hô m Đự c buồ n thỉu,
buồ n thiu, đi lừ khừ quên cả ă n uố ng. Chắ c hẳ n cu cậ u ứ a nướ c mắ t ra
mà sầ u cá i sự đờ i éo le.
Cá i xó vườ n cỏ dạ i đằ ng sau nhà khô ng cò n oanh yến dậ p dìu như xưa
nữ a.
Có mộ t hô m, Lặ c đang đứ ng cầ m cá i sà o nứ a dà i để dồ n vịt và o chuồ ng.
Con Đự c đi qua đó , trô ng thấ y thằ ng cha đã hạ i mấ t nử a đờ i mình, liền
chồ m lên, cắ n mộ t miếng vào bắ p châ n dướ i củ a Lặ c. Thằ ng Lặ c bị
miếng đò n thù bấ t ngờ , khô ng kịp kêu, vộ i và ng lấ y sà o đậ p con chó ,
vết cắ n ấ y sâ u lắ m, in rõ hằ n hai cá i ră ng nanh dà i ngoằ n, ấ n lõ m vào
trong thịt, má u tuô n ra đầ m đìa.
Lặ c lấy mồ i thuố c là o và cạ o mộ t ít rêu cau rịt ngay lạ i cho nó cầ m máu
rồ i vá c gậ y đi tìm con chó hỗ n lá o. Ai cũ ng biết mà đoá n ngay rằ ng con
chó tinh ma ấ y trả thù kẻ đã thiến nó . Nhưng cũ ng biết trô ng mặ t mà
rử a hờ n nên nó chỉ dá m đả có thằ ng Lặ c mà khô ng đụ ng đến ai.
Lặ c lù ng đượ c con chó . Lặ c xích cẩ n thậ n lạ i rồ i đá nh Đự c mộ t trậ n nhừ
tử . Nhữ ng cá i đầ u gậ y to bằ ng đầ u cá i chầ y đâ m riềng nện vun vú t
xuố ng lưng, xuố ng sườ n, xuố ng mô ng, xuố ng đầ u chà ng Đự c. Kêu chá n
rồ i chà ng chỉ đà nh nằm mọ p. Cá i giố ng chó chịu đò n giỏ i hơn cả ngườ i.
Về sau, biết thâ n kém hèn, nên khô ng mộ t lần nà o Đự c dá m nghĩ đến
sự thù hằ n nữ a. Nó yên phậ n thủ thườ ng. Và đố i vớ i kẻ thâ m độ c, than
ô i! - hỏ i cá i sự ngô n ngữ bấ t đồ ng - ý như nó chỉ dà nh ở riêng vớ i trờ i
cao.
oOo
Từ đấ y, bắ t đầ u nhữ ng ngà y thá ng buồ n tênh.
Thô i cò n gì nữ a! Hết cả rồ i! Dù chẳ ng là tù nhưng thâ n con Đự c có khá c
chi thâ n mộ t tộ i nhâ n phả i vĩnh viễn giam cầ m bên trong cá i cá nh cử a
sổ , kiếp kiếp đó ng chặ t lạ i, khô ng thể có khó a nào mở đượ c. Mà ngoà i
kia thì này là trờ i xanh, nà y là nướ c bạ c, nà y bướ m, này chim, vạ n vậ t
sinh linh như rạ o rự c lên trong mộ t nguồ n số ng mã nh liệt.
Loà i ngườ i mình, khi thấ t vọ ng mộ t điều gì, thườ ng hay cá u kỉnh và
đâ m ra liều lĩnh. Hoặ c yếu linh hồ n mộ t chú t, liền trở nên rầ u rĩ, chá n
nả n. Nhưng hẳ n cá i kho trí khô n mờ tố i củ a con chó khô ng có , khô ng
biết đến nhữ ng sự phiền phứ c ấy. Nó chỉ biết có mộ t điều cá u kỉnh. Nó
cá u kỉnh đợ p thằ ng Lặ c mộ t miếng. Ngườ i ta đã trả lờ i cuộ c bá o thù
củ a nó bằ ng mộ t trậ n đò n dữ dộ i quá thì nó chừ a hậ n thù rồ i. Nó chỉ
cò n bự c mình suô ng thô i. Nó bự c mình vớ i phía khá c, vớ i em nó , vớ i
đồ ng bà o nhà nó . Bở i vì thế là nó hết cả rồ i! Đờ i cò n chi?
Trướ c tiên là cá u vớ i con em. Mấ y hô m ố m vì bị thiến, phả i nằ m lử mộ t
xó . Đự c nhậ n ra rằ ng: cá i con em đố n mạ t đã chẳ ng thương xó t gì anh
thì chớ mà nó lạ i cò n kéo đà n, kéo lũ ở ngoà i đườ ng ngõ vớ i bọ n bạ n
hữ u giă ng hoa. Cho nên đến khi khỏ i, suố t buổ i Đự c chỉ chuyên có việc
că n vặ n em. Gặ p chỗ nào cũ ng gừ . Luô n luô n nó hếch mép lên, nheo
mắ t lạ i và chìa cả hai hà m ră ng trắ ng tểnh như ngà có đô i nanh nhọ n
hoắ t mà gầ m ghè, là m bộ như sắ p giết em đến nơi. Chị ả sợ hã i, cú p
đuô i lẩ n ra chỗ khá c. Nó bự c em nó cả ngà y. Cá i trò bị đá nh mã i thì coi
thườ ng đò n, con Cá i khô ng biết sợ nữ a. Nó cũ ng gâ u trả lạ i, mỗ i khi
thằ ng anh bấ t lương đả nó .
Sau con Đự c chắ c cũ ng biết hụ c hặ c như thế là vô lý. Nó thô i. Bở i nếu
mà cá u thì cứ cá u cả đờ i. Ở cá i tuổ i trẻ mă ng măng củ a con bé, nó đè
nén là m sao đượ c só ng tình dà o dạ t. Đự c lạ i bỏ đi gâ y sự đá nh nhau rắ c
rố i vớ i lá ng giềng. Nó sinh ra rấ t ghét tấ t cả nhữ ng cuộ c tụ bạ ở cá c ngã
ba, ngã tư đườ ng. Nó tưở ng như lũ chó chưa thiến chỉ đứ ng đấ y để chế
giễu nó . Cho nên, nếu ngườ i ta cò n trô ng thấ y nó ra đó , là nó ra để
choả ng nhau. Nó cắ n tuố t, khô ng trừ mộ t con nào. Thả ng hoặ c đô i khi,
ngó thấ y mộ t con chó mơn mở n quá , độ ng tình nó cũ ng hít hít... nhả y
nhả y. Nhưng cá i thờ i xuân xưa đã đi đâ u mấ t rồ i!
Nó mớ i ngá n ngẩ m ra. Nó mớ i tợ p cho chị ả mộ t miếng nặ ng. Thế là cả
họ , cả tụ i nhà con chó cá i mĩ miều nọ kéo đến gầ m gừ , khở i mộ t cuộ c
xung độ t tan hoang.
Nhưng rồ i anh em cắ n nhau mãi cũ ng buồ n. Đờ i đã sẵ n buồ n, như thế
lạ i cà ng buồ n chá n hơn.
Con Đự c thô i khô ng hay tá o tợ n nữ a. Nó tìm kết bạ n vớ i mộ t vài anh
chó già hoặ c cũ ng đã hết xuâ n như nó . Thiến lạ i chơi vớ i thiến, đồ ng
bệnh, ngườ i ta sẽ hiểu nhau hơn.
Quả nhiên thế thậ t. Nhữ ng bá c chó chá n đờ i nà y thâ n mậ t vớ i nhau
lắ m. Nhữ ng sớ m mù a hạ , trờ i mớ i hồ ng ử ng chứ chưa có nắ ng, cả bọ n
quầ n nhau, đù a nghịch thung thă ng ở ngoà i cá nh đồ ng lú a xanh. Đự c
khô ng chơi bờ i, hay là muố n cũ ng khô ng chơi bờ i đượ c nữ a - thì ngườ i
hắ n béo ra. Nhữ ng chò m lô ng mọ c dà i, ó ng ả và mỡ màng. Dá ng đi củ a
nó đà ng hoà ng và bệ vệ, nhữ ng gió ng châ n bướ c đều đặ n, đô i con mắ t
lừ đừ như trong đầ u nó đang nghĩ ngợ i xa xô i hay triết lý mộ t điều gì.
Thâ n nó chắ c nịch, và chỉ trong có đô i, ba nă m trờ i nó đã to bằ ng mộ t
con chó hạ ng nhỡ .
Cá i tính hung hă ng thuở trẻ củ a nó mấ t hẳ n. Nó lừ đừ và hiền hậ u trở
lạ i. Nếu có khá ch và o nhà , nó cũ ng chỉ cắ n oă ng oẳ ng mấy tiếng là m
hiệu chứ khô ng xồ đến tậ n châ n ngườ i ta như trướ c nữ a. Nó thườ ng
nằ m ở gầ m phả n, hè, lố i trô ng ra ngõ . Ngà y nó nằ m, đêm nó đi mò suố t
canh. Nó tuầ n phò ng. Con chó khô n quá ! Khi ngườ i ta kéo nó ra khỏ i
con đườ ng tình á i thì nó mớ i trô ng thấ y con đườ ng nghĩa vụ . Bở i vì
giố ng chó sinh ra đờ i chẳ ng là để là m cá i chứ c việc giữ nhà hay sao?
Bây giờ chó Cá i đã chử a. Nó vá c cá i bụ ng đi khạ ng nạ ng như thế trô ng
xấ u đi nhiều, mấ t cả cá i vẻ tự nhiên. Đượ c ít lâ u nó đẻ ra lú c nhú c bố n
nă m mụ n chó con. Cá i đà n chó nhỏ ấ y cứ rú c đầ u và o bú tồ m tộ p cả
ngà y. Nhữ ng chiếc vú xinh xẻo củ a mụ Cá i dà i ra, to và mẫ m như
nhữ ng chiếc củ cả i nõ n. Mỗ i bướ c đi, mộ t chù m tá m chiếc vú lạ i đá nh
lú c lắ c sang hai bên, là m thỗ n thện cá i bụ ng. Ra vẻ nạ dò ng quá .
Con Cá i cứ đẻ nă m mộ t sò n sò n. Mỗ i lầ n nó ở cữ , cá c nhà bà con láng
giềng cố tình tớ i chơi, thấ y nhữ ng con chó xinh xinh lạ i xin mộ t nhỏ .
Nă m thá ng lầ n trô i, con chó Cá i gầ y rạ c và xấ u mã i đi. Mà anh Đự c vẫ n
như nguyên. Có phầ n anh lạ i cà ng béo đẫ y thêm. Thằ ng em con nhà dì
tô i, mỗ i khi nghịch tinh, thườ ng tú m cổ con chó , cưỡ i lên lưng nó như
ngườ i ta cưỡ i ngự a. Châ n thằ ng bé vừ a sệt đấ t. Con Đự c có thể mang
trên lưng thằ ng bé lên tá m tuổ i ấ y mà đi chậ m chạ p từ ng bướ c mộ t, từ
đầ u sâ n nọ tớ i đầ u sâ n kia.
Bọ n trẻ thích Đự c lắ m. Chú ng nô đù a vớ i nó cả ngà y. Chú ng buộ c dâ y
đeo và đeo chuô ng và o cổ con Đự c mà giả cá ch tưở ng nó là m ngự a, cho
nó chạ y nhong nhong. Mỗ i bậ n, nhữ ng đứ a bé sờ tay và o đầ u và o cổ
con Đự c, Đự c lạ i sung sướ ng lim dim đô i mắt lạ i và ngoe nguẩ y cá i
đuô i. Nó hiền như bụ t đấ t.
Và nó ă n ở có giờ giấ c hẳ n hoi. Ngà y đô i bữ a ă n rồ i lạ i nằ m ườ n bụ ng
mà thở phậ p phồ ng. Ban đêm, nó đi mò mẫ m. Nó dạ o trên đườ ng sâ n,
mỗ i mộ t bướ c, nhữ ng cá i mó ng nhỏ , sắ c và khoằ m đậ p xuố ng mặ t gạ ch,
nổ i lên nhữ ng tiếng lá ch tá ch như â m thanh ở mộ t thứ nhạ c kim. Chố c
chố c nghe hơi đâ u có tiếng độ ng, nó cắ n vọ ng gâ u gâ u.
Đã đến ngoà i mườ i mù a đô ng rét mướ t đi qua. Thấ m thoắ t mớ i ngà y
nà o, giờ đã ra mườ i mấ y nă m trờ i.
Con Đự c số ng dướ i má i gia đình tô i đã hơn mườ i nă m, từ cá i ngà y tô i
cò n có ở trên đầ u mộ t nú m hoa roi dà i lê thê xuố ng tậ n số ng lưng và
mặ c mộ t bộ quầ n á o nâ u da bò có hai tay á o bó ng nhẫ y nhữ ng quệt
mũ i.
Đã nhiều đổ i thay. Ô ng ngoạ i tô i khuấ t nú i từ mộ t sớ m mù a đô ng nă m
Canh Thìn. Cá i ngườ i đem nó bên kia sô ng sang đâ y đã bỏ cá c chá u mà
ra đi mã i mã i rồ i. Bà ngoạ i tô i, thà nh lưng cao ngà y mộ t gụ c cò ng
xuố ng, khô ng cấ t nhắ c đượ c mấy nỗ i cô ng việc nữ a.
Mấ y đứ a em con nhà dì tô i, thằ ng bé nhấ t cũ ng đã biết cắ p sá ch đi họ c
trườ ng làng.
Cò n Lặ c, cá i kẻ thù số mộ t củ a con Đự c già cũ ng đã lớ n ngó t ba mươi
tuổ i. Hắ n khô ng ở cho nhà tô i nữ a. Số ng mã i ở mộ t nơi cũ ng chá n.
Nhưng có lẽ nó chá n hơn cả là ở đâ u cũ ng thấ y cá i xiềng nghèo kiết
đó ng đai vò ng quanh cổ . Nă m vừ a đâ y theo vớ i chú ng bạ n, Lặ c nhậ p
vào bọ n phu mộ sang vỡ rừ ng, ở mộ t miền cao su đấ t đỏ tậ n trong xứ
Nam xa xô i.
Riêng phầ n con Đự c, con Đự c chỉ lạ nh lù ng trướ c cuộ c đờ i và lạ nh lù ng
vớ i thá ng ngà y. Thỉnh thoả ng nó thả nỗ i lò ng và o và i tiếng hoá ng lên
trờ i.
Cá c bạ n nó cũ ng tan tá c hết. Con bé em chết đã lâ u. Đẻ nhiều quá , thâ n
thể gầ y nhò m, bữ a kia ngườ i ta liền cho nó mộ t cá i chà y và o đầ u để
là m mộ t nồ i nhự a mậ n. Con chó Nhõ m bên hàng xó m, mộ t Tết Nguyên
đá n, sợ phá o mà chạ y mấ t tích, khô ng thấ y trở về. Con Và ng có tính hay
cắ n trộ m, ghẻ lở đầ y ngườ i cũ ng qua đờ i đã bố n năm nay. Nhữ ng anh
đồ ng niên vớ i Đự c mà khô ng thiến thì chết từ lâ u lắ m, dễ có đến ngó t
mườ i nă m. Nếu chẳ ng thiến thì thọ là m sao đượ c! Mộ t hai mù a chơi
bờ i, gầ y mõ xương ra, ai cò n buồ n phí cơm nuô i mộ t con chó trụ y lạ c,
cò m xá c đến tậ n ră ng!
Câ u chuyện củ a nó đã ra chuyện ngà y xưa. Thờ i gian là m ly tá n cả . Trở
đi, trở về, kẻ chết, kẻ giang hồ mấ t, kẻ bị bá n đi nơi khá c. Lạ i cò n có kẻ
xấ u mắ c và o nhữ ng bẫ y cò ke củ a tụ i ă n trộ m chă ng ở bờ giậ u để đến
nỗ i chú ng bắ t đượ c, đem bá n cho cá c tử u quá n. Họ đem là m thịt, lô i
lò ng gan ra và mó c và o chiếc mó c sắ t, treo cong cá i lưng chó và ng ngẫ y
ở cá c cử a hà ng cơm nhữ ng dọ c đườ ng.
Mò n mỏ i trong đá m chó hậ u sinh bâ y giờ , mộ t mình con Đự c lặ ng lẽ
số ng cá i cuộ c đờ i tà n cụ c buồ n thiu.
oOo
Đự c nằ m ở đầ u ngõ và o, trên cá i ổ rơm cuộ n trò n, lồ ng trong mộ t
mả nh nắ ng mỏ ng củ a mù a đô ng hanh hao. Cá i đuô i nó cuố n lạ i, ba châ n
thu và o, cò n mộ t châ n để tỳ dướ i chiếc mõ m khép kín cho hếch lên cá i
số ng mũ i xanh xá m. Nhữ ng chò m lô ng trắ ng đẹp ngày xưa bây giờ
quă n lạ i và kết thà nh từ ng đá m bù xù .
Qua thờ i kỳ trai trẻ chơi bờ i, đến lú c tỉnh ngộ vớ i cá i thâ n hình trá ng
kiện rồ i lầ n lầ n bướ c sang tuổ i già , con Đự c cũ ng héo hắ t dầ n.
Đự c khô ng cò n thính tai nhanh châ n như thuở trẻ. Ă n cũ ng thấ y nhấ m
nhá p in ít. Cả ngà y chỉ nằ m trò n. Đượ c mấy hô m nay hử ng trờ i, khô ng
có mưa bụ i phấ n bay lă n phă n, con Đự c tìm ra nằ m sưở i nắ ng ở đầ u
tườ ng.
Nó lã o lắ m, chả cò n kham nổ i việc coi nhà đêm hô m. Mà nhà có vườ n
rộ ng, khô ng đượ c con chó khô n ngoan, lanh lẹ, trong nhữ ng đêm dà i,
ngườ i ta ngủ cũ ng chẳ ng dá m trọ n giấ c.
Hô m qua, tô i đi mua ở trên chợ Bưở i về mộ t con chó , lô ng và ng sẫ m
như lô ng bò . Anh nà y mớ i ra đờ i đượ c gầ n mộ t tuổ i, khỏ e và béo lắ m.
Chắ c nhanh trai lắ m. Nhưng phiền mộ t nỗ i, chà ng ta lạ i chưa bị thiến.
CU LẶ C
T
hà nh tên là cu Lặ c, chính bở i cá i bụ ng củ a hắ n.
Thự c ở trên đờ i nà y, có thể nó i rằ ng khô ng cò n cá i gì vĩ đạ i hơn cá i
bụ ng phì nhiêu củ a thằ ng cu Lặ c vậ y. Nó trương phình ra, nó nhẵ n thín,
nó trò n mú p míp, nó choá n mấ t cả ngự c thằ ng Lặ c và khum khum vồ ng
từ cổ xuố ng tậ n há ng. Trên đườ ng cong ấ y, xế mộ t chú t về phía dướ i,
nổ i lên mộ t cụ c thịt. Nom như cá i nú t ở lưng vò rượ u. Đó cũ ng gọ i là
nú t, nhưng là cá i nú t rố n, nó mọ c thây lẩy ra, đứ ng trơ trẽn và lơ lá o
giữ a sa mạ c bụ ng. Nếu mớ i nhá c thấ y, ngườ i khéo tưở ng tượ ng, có thể
ví như mộ t gã ma lanh nà o tinh nghịch, lạ i đi thò đầ u ngó n tay... từ
trong bụ ng thằ ng bé ra.
Cu Lặ c đeo cá i bụ ng tày đình, phưỡ n phệ đi lặ c lè... lặ c lè...
Bao nhiêu ngườ i ngắ m nghía nó đi, và đều cườ i mủ m mỉm, phê bình
nhỏ vớ i nhau. Nhữ ng lờ i phê bình củ a quầ n chú ng tạ p nham đó đú c lạ i,
tạ o nên mộ t câ u chắ c chắ n như thế nà y:
- Chà ! Ta gọ i nó là thằ ng cu Lặ c Lè!
Rồ i ngườ i ta gọ i bớ t đi mộ t chữ đằ ng sau. Thế là thà nh tên. Hắ n khô ng
có quê quá n gì. Mộ t ngườ i đà n bà ở phương mô tê nà o chẳ ng ai biết,
đến Nghĩa Đô là m nghề quay tơ mướ n, rồ i chẳ ng may ố m chết, bỏ lạ i
cho thiên hạ mộ t đứ a con. Thằ ng bé đượ c ngườ i ta nuô i là m phú c, nó
vào ở gia đình nhà tô i từ ngày xưa lắm, tô i cũ ng khô ng đượ c rõ gố c
duyên do là m sao. Ngà y cò n bé cỏ n con, thoạ t mớ i biết nhìn và biết
nhậ n thì tô i đã nhìn và nhậ n thấ y cá i bụ ng cù ng cá i rố n gớ m ghê củ a cu
Lặ c. Và hắ n đã lớ n hơn tô i nhiều.
oOo
Ngườ i trong cả là ng tả cu Lặ c bằ ng mấ y nét thự c đơn sơ:
Bụ ng nó to hơn cá i bụ ng ô ng phỗ ng. Rố n nó vừ a bằ ng cá i bá t mộ c. Nó
ă n như đá nh trố ng.
Quả thậ t là cu Lặ c ă n khỏ e vừ a ngoạ i ngạ ch mà vừ a vô địch. Hình như
chẳ ng bao giờ hắ n no miệng. Ă n lắ m và o, cá i bụ ng tích trữ bị phình ra
quá đỗ i, thì phả i thô i đấ y, chứ cu Lặ c chẳ ng hề biết thế nào là no đâ u.
Lú c ngồ i ă n, hai châ n hắn xoạ c ra, để cho cá i bụ ng đượ c tự do thở và
chứ a. Rồ i thì hắ n mú a đũ a lên để và , để hú p soà n soạ t. Cơm quyện vớ i
nướ c canh cứ trô i xuố ng cuố ng họ ng ò ng ọ c như nướ c chả y xuố ng lỗ
cố ng. Hắ n ă n lấ y ă n để, ă n ă n, thở thở , như ă n cướ p.
Nhưng thự c tình hắ n lạ i mụ mị, hiền lành. Mà dườ ng như lạ i đá lẩm
cẩ m. Bở i vì, có mộ t ngà y Tết, đương ngồ i đô ng đủ cả nhà , u tô i sẻ và o
bá t cho mộ t ít canh miến gọ i là ai cũ ng có chú t thơm ngà y Tết. Hắ n hú p
sụ p mộ t cá i, rồ i há hố c mồ m ra tru lên:
- Ú i chà ! Tơn tơn quá . Chưa luố t đã tụ t và o củ tỉ!
Từ đấ y, ngà y Tết mà ai sẻ mó n canh miến cho cu Lặ c, cu Lặ c cũ ng lắ c
đầ u. Hắ n sợ nhữ ng sợ i miến trơn và lạ nh, chưa kịp nuố t, đã trô i tuộ t
xuố ng tậ n cuố ng họ ng.
Trẻ con trong nhà thâ n vớ i cu Lặ c lắ m. Bở i vì cu Lặ c vừ a là con bò , cu
Lặ c lạ i là con voi. Hắ n cú i lom khom, đứ a nào cũ ng có thể tự do trèo lên
lưng và bíu lấ y hai tai hắ n. Cu Lặ c lạ i vui tính, và có nhiều trò chơi kỳ lạ .
Tô i hã y kể đạ i khá i mộ t trò : Hắ n nằ m thẳ ng xuố ng đấ t thì cá i bụ ng củ a
hắ n vồ ng cao hơn mặ t. Hắ n bả o mộ t kẻ cưỡ i lên. Hắ n liền trợ n mắt
mắ m mô i, thó t tú m bụ ng xuố ng, rồ i thở phè ra mộ t hơi dà i. Thằ ng bé ở
trên bụ ng cứ theo nhịp thở mà nhảy lên nhấ p nhổ m, nhấ p nhô .
Ă n cơm no rồ i, cu Lặ c phanh á o để lò i bụ ng. Hai tay hắ n vỗ vào bụ ng,
mồ m hắ n là m điệu trố ng cơm bung bung bậ p bù ng, bung bung bậ p
bù ng. Ấ y là cá i hiệu cho lũ trẻ gọ i nhau:
- Anh em ơi! Lạ i xem cu Lặ c hát.
Cu Lặ c sắ p há t thự c. Mặ t hắ n méo nhă n như cá i bị nát. Nhưng lạ i là mộ t
câ u rấ t hữ u tình. Tră m lần cũ ng như mộ t, hắ n chỉ há t độ c có mỗ i mộ t
câ u ấ y, đến nỗ i lũ trẻ chú ng tô i sắ p thuộ c và bắ t chướ c đượ c điệu gầ n
bằ ng. Hắ n hát rằ ng:
Đào niễu, em ơi! Buô ng mà nh
Con oanh, họ c ló i trên cà nh mai mỉa mai
Em nghĩ mình em cá i cú c bạ c nưu tai
Cá i bạ c tình chung thì có , cá i trâ m cà i vố n khô ng
Mộ t duyên, hai lợ , ba tình
Ấ y cá i tang tình, ngà y hai tình mườ i mộ t
Cá i tình mong xong hỡ i tình!
À nên mộ t, nên hai, nên ba, nên bố n
Nà m con mẹ cha nên chín, nên mườ i
Soi gương tình chung nà đá nh phấ n
Tang tích tịch! Tang tình tang!
Cho ló đẹp, em sắ p nấ y chồ ng
Ô í e... ò e í ò ...
Trẻ con thích nhấ t đoạ n này. Chú ng reo lên để tán thưở ng. Và cu Lặ c
cũ ng gó p mộ t hồ i cườ i hề hề.
oOo
Cu Lặ c là ngườ i như trẻ con. Bở i vì, ngoà i nhữ ng thì giờ để là m, hắn chỉ
đù a vớ i trẻ con. Nhưng giá hai đứ a trẻ trong nhà có cô ô ng kêênh nhau
lên, chắ c cũ ng chỉ mớ i mó đến mũ i cu Lặ c. Trẻ con yêu nhấ t cá i bụ ng
trố ng củ a hắ n. Rồ i yêu đến câ u há t ò í e kia.
Nhưng bỗ ng mộ t hô m, khô ng nhớ có việc gì, mộ t đứ a trẻ gọ i:
- Cu Lặ c! Cu Lặ c!
Hắ n trừ ng mắ t:
- Là y tô i bả o. Từ giờ cấ m khô ng đượ c gọ i tô i là cu Nặ c.
Hắ n nó i câ u ấy vớ i mộ t giọ ng khá nghiêm nghị. Mặ t hắ n sầ m lạ i, là m ra
lố i đứ ng đắ n. Hắ n tiếp:
- Phải gọ i tô i nà ... anh Nặ c nghe khô ng?
Lũ trẻ chẳ ng nó i gì. Và chú ng cũ ng khô ng dá m cườ i. Song thố t nhiên
thấ y hắ n trở nên đứ ng đắ n thế, chú ng nhìn cu Lặ c bằ ng nhữ ng đô i mắ t
kỳ lạ , ngẩ n ngơ.
Mộ t ngà y kia, lạ i có mộ t sự lạ hơn thế nữ a. Ấ y là mộ t buổ i chiều, tô i
nghe u tô i nó i chuyện vớ i thầ y tô i rằ ng:
- Thằ ng cu Lặ c lấ y vợ rồ i đấ y.
Thầ y tô i sử ng số t:
- Thế hử ?
- Nó lạ i xin ra ở riêng...
Từ hô m sau ấ y, mỗ i chiều chiều, lũ trẻ thấ y Lặ c xá ch guố c xuố ng ao,
rử a châ n xong lạ ch cạ ch đi lên, chà o cả nhà rồ i bướ c ra ngõ . Lặ c đi về
phía nhà củ a Lặ c. Hắ n ở vớ i vợ củ a hắ n. Việc đó là mộ t việc hết sứ c mớ i
mẻ và lạ lù ng, khiến chú ng tô i phả i bà n tán vớ i nhau dữ lắm, trong
nhiều buổ i sá ng và nhiều buổ i chiều.
Và từ khi nghe nó i Lặ c có vợ thì bọ n trẻ trong nhà thườ ng hó há y nhìn
trộ m Lặ c. Lặ c lấ y vợ ư? Kỳ nhỉ! Hắ n hó a ra cũ ng chữ ng chạ c rồ i. Bở i có
mộ t hô m rõ rà ng tô i trô ng thấ y Lặ c độ i khă n xếp bằ ng lượ t. Mặ c áo dà i
vải nâ u da bò . Lầ n thứ nhấ t đấ y. Cá i á o dà i rộ ng rã i che vừ a kín cá i
bụ ng trố ng.
Tô i đi bá o cá i tin như vậ y cho mọ i đứ a trẻ trong nhà đều biết.
Thế rồ i chú ng tô i chìa tay ra mó c xẩ u. Định vớ i nhau rằ ng từ giờ khô ng
đứ a nà o thèm hay là chẳ ng dá m chơi vớ i Lặ c nữ a. Hắ n đã là ngườ i lớ n
rồ i cò n chi!
oOo
Lũ trẻ dò xem mặ t vợ Lặ c.
Tưở ng ai, hó a ra vợ Lặ c là cá i con ở nhà bà hương Khoai, vẫ n hay và o
nhà tô i xin bèo. Vậ y thì thườ ng lắ m.
Tên nó là Hoa. Tên đẹp thế, nhưng ngườ i nó béo phụ c phịch, mặ t nó
đen thủ i và rỗ chằ ng chịt. Lú c cườ i, đô i mắ t nó ti hí và cả hai hà m ră ng
nó cù ng chìa ra ngoà i.
Chẳ ng phả i là họ lấ y nhau vu vơ. Cũ ng có cá i â n tình cẩ n thậ n. Nhưng lũ
trẻ chú ng tô i ngờ nghệch chẳ ng biết gì cả . Chú ng tô i chỉ biết đượ c rằ ng
cô Hoa thườ ng và o đâ y xin bèo về cho lợ n và Lặ c ta thườ ng vá c sà o
nứ a, cở i truồ ng tồ ng ngồ ng ra để lộ i xuố ng ao vớ t bèo hộ cô ả .
Thế mà đã có mộ t ngà y tố t là nh, hai ngườ i đó lấ y nhau. Họ mượ n củ a
là ng mộ t mả nh đấ t ở ngoà i đầ u xó m, làm nên mộ t tú p lều nhỏ . Chỗ ấ y
chỉ có cỏ dạ i tự do mọ c hoang. Nhưng Lặ c ta cũ ng chịu khó dọ n đượ c ở
trướ c cử a mộ t khu cỏ để là m sâ n và hắ n lạ i rà o giậ u bằ ng nứ a đan
chéo, như kiểu củ a nhữ ng nếp nhà ngă n nắ p. Trong sâ n, hắn giồ ng
mườ i câ y đu đủ . Cá i thứ câ y xố c nổ i, chó ng đượ c ă n quả nhấ t.
Bây giờ Lặ c khô ng ă n cơm ở nhà tô i nữ a. Cuố i thá ng hắ n xin hai đồ ng
rưỡ i tiền cô ng. Hắ n mang tiền về để đong gạ o ă n chung vớ i vợ . Vợ
chồ ng ă n cù ng mộ t mâ m. Cu Lặ c lầ n thứ nhấ t, đã gặ p mộ t địch thủ lợ i
hạ i. Cô ả cũ ng ă n khỏ e khô ng kém gì chà ng. Có nghĩa là cho đến khi vét
nồ i cồ n cộ t cũ ng chẳ ng cò n só t lấ y mộ t hạ t cơm thì phả i đứ ng dậ y. Mỗ i
lầ n xong bữ a, cô vợ khệ nệ đứ ng dậ y, vươn vai. Nếu cá i bụ ng củ a nà ng
phở n ra to phềnh thì cá i bụ ng củ a chà ng cũ ng thế, khô ng kém. Có phầ n
lạ i hơn nữ a. Cặ p vợ chồ ng mớ i liền nhìn nhau mà cườ i. Chà ng cù nà ng
mộ t cá i. Ô i! Hạ nh phú c thay!
Nhưng ở đờ i, hạ nh phú c vố n là mộ t sự chẳ ng bao giờ có , ngườ i ta chỉ
đặ t ra hai chữ ấ y để nó i cho hoa mỹ mà thô i. Cho nên họ ở vớ i nhau
đượ c hơn mộ t thá ng thì cả hai ngườ i cù ng khá m phá ra đượ c mộ t điều
sầ u lắ m là họ cù ng ă n khỏ e đến bậ c nhấ t nhì trong thiên hạ cả .
Tuy sứ c chứ a củ a bụ ng Lặ c và o loạ i nặ ng tấ n, nhưng chưa khi nà o Lặ c
biết mình ă n nhiều đến độ nà o. Bở i hắ n chưa hề phả i đong gạ o. Là m
cho nhà ngườ i, hắ n chỉ có việc ngà y đá nh ba bữ a no kềnh. Bây giờ tiền
tú i bỏ ra thì hắ n thấ y rằ ng mộ t thá ng cò ng lưng củ a hai ngườ i, cộ ng lạ i,
khô ng đủ cung cho miệng hai ngườ i ă n đủ . Thự c là mộ t nỗ i buồ n rầ u.
Nếu họ cù ng khô ng ă n khỏ e, thì họ yêu nhau biết bao nhiêu!
Bở i cù ng ă n khỏ e nên họ khô ng thể yêu nhau. Mộ t hô m, ngườ i vợ hơi
cá u mộ t mả y vì phả i ă n đó i. Ngườ i chồ ng khô ng nó i gì, nhưng mà cũ ng
khô ng cườ i. Mộ t hô m nữ a, ngườ i vợ vét gạ o để đi thổ i cơm, thấ y ít quá ,
văng ra mộ t câ u khô ng đượ c hay. Thế là họ xô ng và o đấ m đá , cà o cấ u
nhau liền. Hă ng quá . Con mụ vừ a cà o vừ a kêu là ng. Nhưng chẳ ng ai đến
cả . Ở đấ y khô ng có tứ bề hà ng xó m. Họ đá nh nhau châ n tay, rồ i thô i.
Ngườ i đà n bà ô m mặ t khó c hu hu. Ngườ i đà n ô ng bỏ đi. Nhưng đến
chiều họ lạ i ă n cơm vớ i nhau như thườ ng. Và họ lạ i cù ng cườ i hề hề.
Song khô ng thể cò n yêu đượ c nữ a. Cá i thó i đá nh nhau như đã thà nh
tính và thà nh lệ. Khô ng mấy ngày họ khô ng réo nă m đờ i mườ i đờ i
nhau, cho ô ng bà ô ng vải củ a nhau ă n toàn nhữ ng củ a ngon vậ t hiếm và
để kết liễu cuộ c đấ u khẩ u, họ thụ i nhau từ ng trậ n cậ t lự c. Sứ c vó c cù ng
tương đương cả , nên khô ng ai hề gì.
Mộ t buổ i chiều nọ , vợ Lặ c ở nhà chủ về. Buổ i sá ng hai vợ chồ ng đã
đá nh nhau to lắ m. Mụ về nhà gó i ghém quầ n á o, độ i nó n và bỏ cả đô i
guố c mộ c và o bọ c cẩ n thậ n. Rồ i mụ đá nh lên mộ t que diêm. Que diêm
xò e lên thì mụ tiếp và o mộ t bó đó m. Cá i mặ t rỗ củ a mụ quặ m lạ i, nom
đến ghê. Mụ châ m liền bó đó m ấ y và o má i bếp, về phía trong. Lử a đỏ
bù ng lên và chá y lên.
Mụ cắ p nó n đi mấ t.
Lú c ngọ n lử a bố c cao gầ n bằ ng ngọ n tre mớ i có ngườ i biết. Ngườ i ta
chạ y dồ n cả đến. Nhưng khi trô ng thấ y lử a hoà nh hà nh ở mộ t cá i nhà
chơ vơ giữ a bã i hoang thì khô ng ai xô vào chữ a. Ngườ i ta lạ i nhă n ră ng
ra cườ i.
Mã i sau cu Lặ c mớ i hay tin. Hắ n hộ c tố c chạ y về. Thì nhà củ a hắ n chỉ
cò n là mộ t đố ng than hã y cò n hồ ng rự c và cò n ba câ y đu đủ chả y đỏ
hắ t, chong chỏ ng giữ a sâ n. Hắ n đứ ng chắ p hai tay sau lưng, tầ n ngầ n
nhìn đá m khó i đen.
Rồ i Lặ c huỳnh huỵ ch chạ y đến nhà bà hương Khoai tìm vợ . (Tộ i
nghiệp, hắ n chẳ ng biết gì hết). Ngườ i ta bả o vợ hắn về từ lâ u. Hắ n liền
cầ m mộ t chiếc gậ y tre lớ n, đi lù ng vợ khắ p bố n xó m trong là ng Nghĩa
Đô . Nhưng khô ng thấ y mụ đâ u cả . Đến tậ n sá ng hô m sau cũ ng vẫ n bặ t
vô â m tín con ngườ i nộ i trợ khô ng đượ c tố t ấ y.
Bây giờ Lặ c đã trở về cuộ c đờ i xưa.
Lặ c là m, rồ i Lặ c ă n cơm và lạ i đi ngủ ở nhà tô i. Cò n có nghĩa nữ a là Lặ c
ta lạ i về đá nh bạ n vớ i lũ trẻ. Mọ i khi, ở vớ i vợ hắ n chỉ lầm lì cuố c vườ n
cả ngà y, đợ i đến lú c mặ t trờ i tà tà , hắ n cung cú c về ngay, quên cả cá c
chú bạ n tí nhau. Lũ trẻ cũ ng lả ng đi chơi vớ i nhau, lờ cá i anh cu có vợ
ấ y đi.
Giờ lạ i chơi vớ i nhau như thườ ng rồ i. Và hắ n lạ i dễ dà ng như trướ c.
Anh nà o muố n gọ i hắn là Lặ c, là cu Lặ c cũ ng đượ c, khô ng hề giậ n dỗ i
chi. Ai hỏ i gì về vợ hắ n, hắ n chỉ mỉm cườ i vu vơ rồ i lắ c cá i đầ u. Nếu có
vui chuyện lắ m. Lặ c mớ i nó i:
- Ló gớ m nắ m. Ló vừ a đá nh, ló vừ a bó p. Tô i phả i thua đấ y.
Mộ t hô m, lũ trẻ nghe có tiếng bậ p bù ng bung ở trong vườ n. Chú ng tô i
chạ y vào thì thấ y Lặ c ta đương giơ hai tay vỗ bụ ng và gâ n cổ lên hát cá i
bà i “ò í e” quen thuộ c ngày trướ c. Đã lâ u mớ i lạ i đượ c nghe hắ n hát, vui
lạ . Há t xong, hắ n nheo mắ t, cườ i. Và hắ n lạ i là m cá i trò phậ p phồ ng
bụ ng.
Cu Lặ c lạ i có thêm nhiều trò mớ i nữ a. Hắ n có mộ t câ u đố rằ ng:
- Cá i thú ng mà thủ ng hai đầ u. Bên ta thờ i có , bên Tà u thờ i khô ng. Đó nà
cá i gì?
- Khô ng biết.
- Chịu.
Có thằ ng hó m hỉnh:
- Là cá i bụ ng anh Lặ c.
Cả bọ n cù ng cườ i. Nhưng Lặ c nó i:
- Khô ng phả i. Ló nà cá i vá y!
Hắ n giả ng tỉ mỉ nhữ ng tạ i là m sao mà lạ i là cá i váy. Chú ng tô i nghe, lấ y
là m phụ c lắ m. Hắ n hẳ n mớ i họ c mó t đượ c củ a vợ . Tô i hỏ i. Hắ n nhìn tô i,
mặ t xịu lạ i.
Tô i gặ ng:
- Có phả i anh Lặ c họ c củ a vợ anh khô ng?
Buồ n buồ n, hắn nó i:
- Khô ng phả i. Tô i nạ i há t thế lày cho cậ u nghe nhé.Mà há t trố ng quâ n
cẩ n thậ n cơ!
- Anh Lặ c há t đi...
Lặ c phồ ng bụ ng, xò e hai bà n tay ra vỗ :
Thình thù ng thình... yêu nhau thì lém bã giầ u, ghét nhau thì lém đá vỡ
đầ u nhau ra... Thình thù ng thình...
Tiếng reo hoan hô vang độ ng cả khu vườ n. Mấ y anh chích chò e đương
vểnh đuô i, cong cá nh lên hó t véo von, chẳ ng biết cà kê ra sao, vỗ cá nh
bay mấ t.
Câ u há t lạ nà y, ý hẳ n Lặ c cũ ng mớ i họ c đượ c củ a vợ . Đà n bà tà i thự c!
Mộ t nă m, đó i kém quá . Hà ng lụ a ế đến nỗ i ai đặ t châ n và o làng Nghĩa
Đô đều thấ y vắ ng tanh, khô ng nghe tiếng mộ t con thoi chạ y. Nhà tô i
cũ ng phả i nghỉ dệt lụ a.
Lặ c khô ng cò n việc gì để là m. Ngà y kia, hắ n bỏ đi đâ u mấ t. Khô ng có ai
biết. Đượ c ít lâ u, có kẻ nó i là nghe phong thanh thấ y ngườ i ta đồ n cu
Lặ c đã nhậ p vớ i bọ n phu mộ sang Tâ n thế giớ i làm ă n.
Ba nă m sau, vào khoả ng thá ng Hai, gia đình tô i nhậ n đượ c mộ t lá thư
xa. Ngoà i bì thư có đó ng dấ u ở Thủ Dầ u Mộ t, Nam kỳ. Thư như sau:
Dầ u Tiếng le 8 thá ng Giêng,
Tên con là Lặ c. Hô m nay là thá ng Giêng nă m mớ i, con có lờ i về mừ ng
hai cụ , ô ng bà cù ng cá c cậ u, nă m mớ i đều đượ c phá t tà i bằ ng nă m bằ ng
mườ i nă m ngoá i. Con ở bên nà y lấ y điều làm mừ ng lắ m lắ m. Từ ngày
con ra đi là m ă n xa xô i, nhờ ơn thiên địa giờ i đấ t vẫ n cũ ng đượ c như
thườ ng.
Thư bấ t tậ n ngô n.
Bấy nhiêu chữ viết bằ ng mự c tím nhò e nhoẹt bò cao thấ p, lổ m ngổ m
vừ a kín cả mộ t mả nh giấ y con, dính đen sạ m nhữ ng chấ t nhờ n củ a mồ
hô i tay. Khô ng thấ y đề rõ chỗ ở . Dá ng hẳ n Lặ c ta nhờ mã i, nó i khó mã i
mớ i có đượ c mộ t ô ng bạ n tố t bụ ng viết cho ngầ n ấ y chữ quý hó a.
Nghĩa Đô 1941
VỠ TỈNH
M
ớ i vỡ nhẽ ra rằ ng bấ y lâ u lã o Nhã chỉ toà n nó i dố i!
Chiều hô m trướ c, tự dưng lã o lù lù từ Nghĩa Đô sang bên Bạ c. Lụ c hỏ i,
lão bả o: “Giêng Hai thong thả , đi chơi”, lã o nó i thế, chứ Lụ c đã biết trên
nhà lý Kiền sắ p có cá i giỗ đầ u nă m. Nă m nà o lão Nhã cũ ng khéo nhớ , và
cũ ng mò lên. Vả lạ i, trô ng ô ng lão cà ng rõ khô ng phả i là con ngườ i
đương rỗ i, đi chơi. Nướ c da bủ ng mà u nghệ thố i: cá i đó i đã vẽ lên tậ n
mặ t!
Tuy vậ y, Lụ c khô ng hay dà i dò ng lô i thô i. Thấ y ô ng lã o đến vào giữ a
thờ i buổ i xá c xơ, đô i khi Lụ c cũ ng có ý bự c thâ n và tứ c lã o. Nhưng, tứ c
để bụ ng, vì mộ t đờ i mớ i mộ t lần ngườ i ta đến nhà ! Hô m lã o đến, Lụ c
khô ng nhó m bếp. Hô m sau Lụ c mớ i bê cá i hũ gạ o trên già n bếp xuố ng.
Tinh ý, lã o Nhã đã nó i đó n:
- Chú mặ c tô i, mặ c tô i. Cứ tự nhiên, đừ ng lo cho tô i. Tô i cũ ng có cá i ă n
rồ i. Tô i chỉ ở đỗ và i hô m rồ i tô i lên vớ i chú Tư nó ...
Ô ng khoe: “Chú Tư mở cử a hàng thợ cạ o trên tỉnh Sơn, trừ chi tiêu, mỗ i
ngà y cò n phá t tà i đượ c chụ c bạ c”. Lụ c xuýt xoa:
- Ở tỉnh lú c nà y may ra mớ i có gạ o, nhà quê ta thì đà nh tiệt rồ i. Mẹ chá u
cũ ng phả i lên kiếm miếng trên tỉnh từ nă m sớ m. Nhưng thế nà o ô ng
cũ ng phả i đợ i cá i “rú i” [1] trên chú lý Kiền rồ i ô ng hẵ ng đi chứ ?
- Thô i, chả . Nă m nà o chứ nă m nay thì rú i vớ i rá y gì. Giờ i đấ t nà y chẳ ng
ô ng bà nào trá ch đâ u mà sợ . Chú bả o hộ vợ chồ ng anh lý rằ ng lã o Nhã
nó i thế đấ y. Nhà nó có , mình chẳ ng muố n đến, sợ cá i tiếng đó i khá t vá c
miệng và o chơi. Đến nhà chú , anh em nghèo vớ i nhau.
Lụ c nghĩ thầ m: “Thô i đi bố ! Đá nh đến chết thì bố cũ ng đã tạ t và o lý
Kiền, khô ng mộ t bữ a tấ t hai rồ i”.
Rồ i, “mai” mã i cũ ng chưa thấ y ô ng lã o lên Sơn. Hô m nào lã o cũ ng đi,
chẳ ng biết đi đâ u. Có khi sẩ m tố i mớ i về, sặ c sụ a hơi rượ u. Lã o lă n và o
mộ t xó ổ lá, suố t đêm là m nhà m nó i mê.
Buổ i sá ng mớ i hử ng nắ ng, lã o ra ngồ i giữ a sâ n, cở i áo, vạ ch quầ n, să n
rậ n mộ t lú c rồ i mớ i đi.
Ngồ i bắ t rậ n, lã o kể nhữ ng chuyện chết đó i, chuyện trên tỉnh, chuyện
buồ n, chuyện vui bô ng phèng. Này, đi qua là ng nà o cũ ng khô ng nghe
mộ t tiếng chó cắ n. Ngườ i đó i lử đử hà ng lũ ngoà i đồ ng. Có nhữ ng cá i
xá c nằ m chẳ ng ai chô n, từ ng đà n quạ bâ u quanh, mổ , rỉa, mắ t, mũ i. Mộ t
đoà n quả y thó c đi nộ p kho, vừ a vuố t trà n vừ a chử i rủ a, đằ ng sau có
nhữ ng toán đà n bà chạ y theo hu hu khó c. Lã o lạ i nghe kể ở bên Phú Gia
có nhà đó i quá , bố n mẹ con nấ u mộ t nồ i chá o lẫ n nhâ n ngô n, cù ng ă n
cho chết. Mẹ con lử lả nằ m cạ nh bếp lử a đợ i chá o chín. Bấ t đồ , mộ t bọ n
cướ p đó i đi qua, thấ y nhà có khó i bếp, bèn xô ng và o. Vớ đượ c nồ i cháo,
cả lũ vụ c đầ u hú p sạ ch. Hú p xong, giãy giụ a lă n ra. Thế là mẹ con nhà
nọ lạ i khô ng đượ c chết. Ngườ i ta cò n kể dướ i vù ng Nam, hà ng cơm nà o
cò n bá n thịt thì phả i để cả miếng to, khô ng đượ c thá i nhỏ hay nấ u canh,
nấ u đô ng. Sợ chủ quá n đá nh trá o thịt ngườ i! Dướ i ấ y thịt ngườ i nhiều
lắ m. Nhưng lã o khô ng tin. Lã o bả o:
- Đó i lắm thì chết đi, chứ Nam quố c Nam nhâ n mà ă n thịt nhau thì
khô ng bằ ng con chó .
Lụ c cã i:
- Ô hay, con chó cò n có giá hơn con ngườ i bâ y giờ . Bá n con chó phả i bả
mà cũ ng đượ c sá u chụ c. Tô i hay ô ng bâ y giờ mà ă n phả i bả thì chết thố i
ra, ma nà o khiêng!
- Là nó i con chó khô n nó cũ ng khô ng chịu ă n thịt chó , chứ chó bâ y giờ
thì đú ng là đắ t hơn ngườ i rồ i. Này, mai lên tỉnh, ta buô n mộ t con lên,
khéo cũ ng gỡ đượ c cá i tiền nướ c nô i, chú Lụ c ạ .
Thế rồ i, mai, ngoà i sâ n có nắng ấ m, lã o Nhã lạ i ngồ i tuố t rậ n buổ i sá ng
và kể nhữ ng chuyện chết đó i, chuyện trên tỉnh, chuyện vui chuyện
buồ n, như thườ ng ngà y.
Lã o ở đã hơn mộ t phiên chợ . Lụ c cũ ng khô ng biết lã o đã ă n bằ ng gì.
Đượ c cá i, đương giữ a lú c đó i kém, cá i việc cơm ai ngườ i ấ y ă n, nó cũ ng
quen, rồ i Lụ c khô ng á y náy gì nữ a.
Lụ c vẫ n đi là m cả ngà y. Mấ y hô m nay lên là m cỏ vườ n, ă n mộ t bữ a cơm
khô ng, nhà lý Kiền. Cứ vai vế trong họ , Lụ c là vai trên lý Kiền. Lụ c mớ i
rõ chuyện lão Nhã . Lã o có và o nhà lý Kiền, đú ng như Lụ c đã đoá n.
Ngườ i là m trong nhà nó i rằ ng lão đến ă n dầ m ở đấ y. Rượ u vào, lão lè
nhè tá n lý Kiền: “Nhờ giờ i thì anh chị cũ ng đượ c hơn ngườ i. Tô i nă m
nay sá u mươi rồ i. Chuyến này tô i sang định ở dố i già vớ i anh chị dă m
bả y thá ng đấ y”. Lý Kiền cườ i khanh khá ch: “Trên này đương chết đó i
hà ng rừ ng ngườ i, ô ng giữ từ cử a đình bên ấ y cò n sướ ng chá n. Say thì
ô ng ngủ đi”. Lã o Nhã giơ tay, trừ ng trợ n: “Khô ng, nó i bằ ng thự c đấ y.
Tô i bỏ châ n thủ từ rồ i. Thờ i buổ i nà y mà giữ đình giữ đền để đó i rã
họ ng ra à ? Khô ng, tô i đã định thế mà. Có miếng vườ n miếng bã i nà o
cho tô i cuố c xớ i cũ ng đượ c”. Lý Kiền vẫ n cườ i: “Đượ c, đượ c. Ô ng cứ
ngủ đi. Mai hẵ ng hay”.
Sá ng hô m sau, lý Kiền dậ y sớ m, gọ i ô ng Nhã xuố ng bếp, đưa cho mộ t
bá t gạ o và rỉ tai:
- Cá i giỗ đầ u nă m tô i định khô ng làm gì. Ă n uố ng lú c này nó ai oán
thiên hạ , mà ngườ i ta nó i cho. Ô ng về, cầ m tạ m lẻ gạ o nà y ă n đườ ng,
khi khá c thong thả lên chơi.
- Thế cá i việc tô i nó i vớ i anh hô m qua...
- Cá i nhà tô i nó như con dở ngườ i, tính nết mặ t tam mặ t tứ . Thà tô i nó i
trướ c vớ i ô ng cò n hơn là rồ i nó nó i khô ng tiện. Tô i chỉ tiếng cả nhà
khô ng, cũ ng kham khổ lắ m, nếu có gì thì đã giữ ô ng lạ i ă n cơm sá ng.
- Tô i kham khổ đã quen...
- Cò mỗ i nơi mộ t thung, ô ng ạ . Thô i đi đi, nhà tô i nó giở dậ y, trô ng thấ y
tô i thì thà o thế nà y thì khó nó i lắ m.
Khô ng cá ch nà o bíu lạ i đượ c, ô ng lã o Nhã đà nh xá ch nó n đi. Chiều hô m
ấ y, ô ng xuố ng nhà Lụ c. Ra thế đấ y!
Lã o Nhã định lên kiếm cơm trên đấ y nà y. Ô ng lã o biết đâ u ở đâ y cũ ng
như ở Nghĩa Đô , nhà nà o có mớ i dá m ă n mỗ i ngà y mộ t bữ a cơm ngữ .
Ngườ i ta lũ lượ t bỏ là ng đi trá nh chết. Vợ Lụ c đi ở vú trên tỉnh, con chủ
thô i bú rồ i, mà cứ lạ y van xin ở . Thằ ng Khoai, cá i Đĩ mẹ nó đem theo
lên, cho là m đầ u con nuô i cá c cử a ngườ i ta. Anh Ngũ - anh ruộ t Lụ c,
cũ ng biệt tă m đâ u từ năm ngoá i. Có ngườ i nó i Ngũ lên tỉnh, làm ă n phá t
tài. Nhưng Lụ c cũ ng khô ng biết đâ u. Ô ng lã o Nhã chẳ ng khá c con chuộ t
chạ y quanh trong cá i nhà chá y.
Hô m Lụ c lên là m, ô ng lý Kiền gọ i vào, bả o:
- Lã o Nhã ở dướ i bá c, phỏ ng? Bá c phả i về tố ng ngay lão đi! Đầ u trộ m
đuô i cướ p chuyên dắ t đấ t đấ y. Bá c mà chứ a, rồ i lã o đem cướ p và o là ng,
ngườ i ta đổ vạ cho bá c, bá c chết. Tô i đã phả i tố ng tiễn, tưở ng bướ c rồ i,
ai ngờ vẫ n nấ p dướ i ấ y. Về đuổ i ngay lão đi.
Mớ i vỡ nhẽ ra rằ ng bấ y nay lão Nhã nó i dố i là thế.
oOo
Lụ c về, quyết đuổ i cổ lã o Nhã đi. Đến cổ ng, thấ y cà nh rong rấ p ngõ vẫ n
nguyên như lú c sá ng lã o chưa về. Hay lão đi rồ i?
Trong cá nh đồ ng, tiếng quạ kêu quang quá c. Lụ c nhớ hô m “sắ p ấ m” [2]
nă m ngoá i, hai vợ chồ ng ngồ i trướ c cử a, nhìn cá i nền nhà trơ trụ i mớ i
dỡ , hơi đấ t cò n nó ng hổ i. Ngoà i lũ y, quạ kêu tha thiết. Gió rét buố t như
cứ a thịt. Hà ng xó m bên Đô ng, hà ng xó m bên Tâ y khó c rưng rứ c. Tết
đến sau lưng, khô ng nhà nào cò n mộ t hạ t gạ o.
Vợ Lụ c vừ a ở tỉnh về, đưa cho Lụ c mườ i lă m đồ ng. Mườ i lă m đồ ng bạ c
chỉ đong nổ i ca gạ o, chị tính vớ i chồ ng:
- Nhà ạ , ta bá n quá ch mấ y gian nhà trên, lấ y cá i ă n mà đợ i việc. Chứ bâ y
giờ cứ ngồ i bó p bụ ng cho đến lú c có việc thì quỵ mấ t.
Ngay hô m ấ y, chồ ng hì hụ i dỡ nhà . Vợ chạ y khắ p bố n xó m dạ m ngườ i
mua củ i. Hai vợ chồ ng bó rạ , lá tre, nan rừ ng, quẩ y đi. Ai cũ ng chặ c
lưỡ i, bả o: “Thô i, tú ng thì phả i tính” và khen mụ Lụ c thá o vá t. Nhờ thế,
Lụ c dè sẻn ă n dầ n, thà nh thử cũ ng chưa đến nỗ i giơ xương như lắm
ngườ i khá c. Nhưng bâ y giờ mỗ i khi trô ng cá i nền nhà đã giồ ng cả i, anh
bù i ngù i nhớ hô m “sắ p ấ m”, nhà đã dỡ đi rồ i. Vợ chồ ng lẩ n thẩ n quanh
quẩ n trên cá i nền đấ t ấ m, chỉ cò n trơ hò n gạ ch châ n cộ t và mấ y hà ng
hộ t trá m chô n thà nh hình bà n cờ .
Tiếng quạ kêu nhỏ dầ n, như bạ t gió . Nhữ ng chấ m hoa cả i rỗ và ng nằ m
rạ t nghiêng bên hà ng cọ c tre. Ô hay khô ng gió to mưa lớ n mà hà ng rà o
lạ i đổ rạ p thế kia? À , có đứ a nhổ trộ m cả i, hai lỗ đấ t bậ t tung. Chả có ai
vào đâ y, lạ i có kẻ trộ m trong nhà nà y thô i. Chứ khô ng có thì vặ n ră ng
ra mà ă n. Lã o nhổ cả i. Lã o lấ y cá i niêu đấ t kia lã o luộ c. Lã o ă n vã rau
cả i, nhá hết cả rễ, rồ i đổ nướ c ra lỗ rã nh. Đích thế!
Cơn giậ n cứ bố c ngù n ngụ t. Lụ c nhen lử a, rít mộ t hơi thuố c lào. Xa xa,
tiếng quạ trong sương lạ i thả m thiết, bồ i hồ i. Qua khó i thuố c, lờ mờ
nền đấ t cũ ... nhữ ng rú m hoa cả i và ng khè... Lụ c cà ng bự c mình. Lụ c
tưở ng tượ ng cơ chừ ng lã o Nhã ngộ gió , đã cò ng queo ngoà i ruộ ng. Quạ
ngử i thấ y mù i tanh, kéo đến lượ n trên xá c lã o. Nếu khô ng, sao quạ lạ i
kêu chiều nhiều vậ y? Cá i giố ng quạ đá nh hơi xá c chết giỏ i lắ m.
Lụ c dọ n ổ lá , soạ n chỗ nằm.
Ngoài ngõ , ai kéo cà nh rong lạ ch đạ ch. Lã o đã về! Lã o khô ng chết. Lụ c
nú p nhìn lỗ vá ch. Lã o đã và o đến trong sâ n. Như bó ng câ y nứ a lêu đêu
trên nền sâ n tờ mờ . Hai cá i vạ t á o nâ u rá ch phơ phấ t như phướ n nhà
chù a. Mộ t mẩ u khă n quấ n chéo trên đầ u, hệt lã o lá i lợ n. Tay vẫ n khư
khư thu trong bọ c, giữ cá i gì. Lã o thở khà , chẹp mép. Cá i ngườ i lú c nà o
cũ ng thèm ă n. Bó ng má i bếp đổ xuố ng, chẳ ng nom rõ mặ t lã o nữ a.
Lụ c ngả lưng và o ổ , vờ ngủ . Trong bụ ng vẫ n nhớ mộ t câ u ngườ i ta nó i:
Ai hay chó p chép mồ m là cá i ngườ i suố t đờ i đó i khá t.
Lã o Nhã chử i:
- Tiên nhâ n cá i thằ ng cu nà y, giờ mà chưa về!
Tuy vậ y, Lụ c khô ng ngồ i dậ y, cũ ng khô ng sừ ng sộ . Lã o Nhã loạ ng
quạ ng thò đầ u vào bếp. Châ n bỗ ng đụ ng và o Lụ c. Lã o tru lên:
- À chú ta đâ y rồ i. Ngủ sớ m thế? Dậ y, dậ y, anh bả o cá i nà y, hay lắ m.
Lã o ngồ i thụ p xuố ng, thổ i đố ng rấ m. Á nh lử a nhen lên, lom đom trên
cá i nò m dạ giữ a ba hò n gạ ch đầ u rau.
- Mua đượ c hai tiền bá nh, mộ t lẻ rượ u. Giờ i đấ t nà y, nhịn thèm nhịn lạ t
mã i thì để cá i sướ ng cho chó à , phả i khô ng chú ?
Lã o đặ t cú t rượ u và o nử a cá i và nh mâ m gỗ . Lụ c ngồ i lên, ngó qua vai
lão, thấy lã o đương cờ i củ khoai nướ ng.
- Khoai đâ u thế nà y?
- Nó rỡ non hay củ a ă n trộ m, khô ng biết. Thấ y rẻ, tớ mua. Rượ u đấ y,
rượ u...
- Khô ng, tô i khô ng uố ng.
- Mộ t tợ p thô i, cũ ng chẳ ng có đâ u.
- Khô ng uố ng mà !
Lã o lạ i ngứ a cổ tu cá i cú t con, chẳ ng biết thậ t là cò n hay hết. Lã o bớ i
trong tà n than ra mộ t củ khoai dà i ngoằ ng, quắ t queo như cá i ruộ t gà .
Nhữ ng cá i nà y chỉ là củ a ă n sương [3]. Chắ c lú c nãy lã o đã xuố ng ruộ ng
mó c vộ i và i củ .
Lụ c toan hỏ i toạ c và o mặ t, rồ i mắ ng cho lão mấy câ u. Nhưng khô ng
hiểu sao, Lụ c đã nhỏ m dậ y từ lú c nà o và đã ngồ i thủ thỉ chén hết hai củ
khoai. Lã o Nhã gậ t gù . Cá i đầ u rậ p rờ n trên bó ng lử a, hiện ra mộ t vẻ lì
lầ m, kỳ quá i. Hai mẩ u ria vểnh xoắ n nhọ n. Á nh lử a sá ng bậ p bù ng, hẩ ng
mộ t bên má hõ m sâ u hoắ m. Lụ c thủ ng thẳ ng hỏ i:
- Ô ng đi đâ u về thế?
Lã o ngướ c lên, trò ng mắ t ló e như mắ t mèo. Cà nh củ i dương tươi lép
bép nổ . Giữ a hai cá i chẹp mép, lã o cườ i khà khà :
- Chả giấ u chú , tớ đi đá nh thò lò . Lạ y thá nh mớ bá i, hô m nay thá nh cho
ă n lộ c. Thô i thì mong sao cho qua thờ i đó i, khỏ i thờ i loạ n nà y...
Rồ i lã o bỗ ng nó i to:
- Tao cầ n gì nhữ ng thằ ng già u. Đứ a nào có đứ a ấ y ă n, chứ đã đến cá i
nướ c vá c mặ t đi ă n xin thì nhụ c lắ m. Thằ ng lý Kiền ấ y a? Tao chẳ ng
thèm đến nhà nó . Phả i khô ng nào! Tô i khô ng có thì tô i bỏ đấ t tô i đi, tô i
đi tô i kiếm.
Từ nãy, Lụ c loay hoay tìm mộ t câ u đuổ i khéo. Đến khi nghe lã o khề
khà ... tô i đi... tô i kiếm chá c... thì thậ t tình, Lụ c lạ i độ ng lò ng thương hạ i.
Lã o cứ ba hoa thế, chứ lã o ấ y cò n biết đi đâ u, đi đến đâ u chă ng nữ a
cũ ng chỉ là đi chết chứ chẳ ng phả i đi để số ng chỗ nào. Và Lụ c buồ n bã
hỏ i:
- Bao giờ ô ng lên tỉnh? Ô ng lên Sơn hay ô ng về dướ i là ng? Chứ ô ng là
ô ng từ giữ đình...
- Tô i ô m lấ y cá i đình tô i gặ m đượ c ư? Là ng nướ c cũ ng phả i tha cho tô i
đi cầ u thự c chứ .
Rồ i ô ng kể lể:
- Anh buồ n lắ m, chú Lụ c ạ . Chú cò n có thím ấ y là m ă n đỡ đầ n, chứ thâ n
phậ n anh là cá i bèo trô i dướ i ao. Cá i thằ ng Nhỡ mà ngà y trướ c nă m
nà o tô i cũ ng dắ t nó sang ă n cỗ ấ y. Ngà y xưa cò n mẹ nó , tô i cò n có ...
Ngà y xưa cò n mẹ nó , nó sướ ng hơn vàng... hơn và ng...
Than đã vạ c. Bà n tay lã o lù lù trên á nh đỏ . Cá i đầ u trĩu xuố ng, hai cá i
sừ ng khă n tai chó vểnh như sừ ng trâ u. Ngoà i sâ n tố i mịt. Vỏ cú t rượ u
lă n ló c có c ra ngoà i mả nh mâ m gỗ . Lã o chép miệng, bưng hai tay lên
trá n, nó i nho nhỏ , xa xô i:
- Ngà y xưa, tô i cò n có , chú Tư nó cũ ng nhờ vả tô i nhiều. Bây giờ chú ấ y
là m ă n khá giả .
Lụ c lạ i bự c mình, nó i khá y:
- Ô ng thì có có c gì bao giờ ! Chỉ thấ y nó i đi mà khô ng thấ y đi. Ô ng Tư
ô ng ấ y khô ng nhìn ô ng rồ i.
- Đừ ng tưở ng thế. Chết cha cò n anh chứ . Nhà nà o cũ ng phả i có nó c.
Nă m nay tô i sá u mươi. Chuyến nà y lên tỉnh tô i phả i ở dố i già vớ i chú
Tư nó dă m bả y thá ng. Tô i nhấ t định thế rồ i.
Lụ c bậ t cườ i:
- Ngộ chú ấ y khô ng chứ a thì ô ng nhấ t định là m sao? Như nhà lý Kiền
ấ y.
Lã o trợ n trạ o, dườ ng sợ hã i, quá t to:
- Lá o nà o! Lá o!
Rồ i lã o hạ giọ ng:
- Ngà y mai thì tô i lên Sơn sớ m. Cù ng đi nhé, ta kiếm...
Lụ c khô ng nghe hết, cũ ng khô ng nó i, lẳ ng lặ ng nằ m xuố ng ổ . Tiếng sộ t
soạ t cự a quậ y trong vá ch tố i. Lụ c cũ ng khô ng nghĩ gì về lão Nhã nữ a.
Chỉ cò n hai tiếng “mai đi” lạ i khiến Lụ c vụ t nhớ đến vợ con. Từ nă m
ngoá i, khi “nhà nó ” về đem cá c con đi, “nhà nó ” đã dặ n: Đừ ng có lên
tỉnh. Thì “nó ” muố n sao cũ ng đượ c. Nghe nó i đứ a nà o bâ y giờ cũ ng béo
mũ m... Chao ô i, thó c lú a thiên hạ đầ y đồ ng, mà ba bố con nhà ta chỉ
nhồ i nhét rặ t rau sam, rau má , củ gấ u, củ chuố i. Ba bố con ngồ i đầ u
ngõ . Ai đi trô ng và o cũ ng thấ y sá u con mắ t hau há u, sá u cá i đầ u gố i trô
trố . Nếu “nhà nó ” nă m ngoá i mà chậ m về, có lẽ bâ y giờ bố con đã nằ m
ngoà i đồ ng cả rồ i.
Lã o Nhã hỏ i bó ng tố i:
- Ngủ đấ y à ?
-Ừ .
- Nà y nghe nó i trên tỉnh Sơn bâ y giờ có thằ ng lính Nhậ t hay mượ n thợ
mộ c. Dướ i tô i khố i ngườ i khô ng biết cầ m trà ng, gõ cá i đụ c khô ng nổ i,
mà cũ ng vênh vá c phó nhì, phó nhấ t cho cá i thằ ng Nhậ t ấ y. Chú đi vớ i
anh, thế nà o cũ ng có cơm, anh bả o thự c.
Đã dịu cơn tứ c, lạ i nghe lã o cứ huyên thuyên hái ra tiền thế, Lụ c lạ i tứ c.
Cứ nó i hươu vớ i vượ n, chắ c đâ u lã o đã biết mặ t mũ i giố ng Tâ y, giố ng
Nhậ t thế nà o.
Nhưng mộ t lá t sau, Lụ c nó i mộ t câ u đương nghĩ, khô ng ă n nhậ p gì vào
câ u hỏ i củ a ô ng lã o Nhã :
- Ô ng ạ , anh Ngũ tô i ấ y mà , anh ấ y đương phả i ngồ i tù trên tỉnh, tô i chả
mặ t mũ i nà o lên.
- Sao bả o thằ ng Ngũ buô n bá n phá t tà i cơ mà ?
- Nà o biết đượ c. Cũ ng nghe như thế, tưở ng đứ a xấ u mồ m hay nó i
nhă ng, đến lú c mộ t hô m mẹ cá i Đĩ nhà tô i trô ng thấy anh ấ y mặ c á o số
là m cỏ vê quét đườ ng. Ngờ ngợ , đến lú c gọ i, hó a đú ng ô ng anh chồ ng.
Thế có chết ngườ i ta khô ng.
- Thờ i bâ y giờ ai độ i mũ lệch thì ngườ i ấ y xấ u, chẳ ng quan ngạ i.
Hai ngườ i lả m nhả m chuyện. Lụ c đã quên hẳn cá i ý định đuổ i lã o Nhã
đi. Từ lú c nó i đến cả nh mình, vợ con mộ t nơi, anh thì phả i tù , bâ y giờ
Lụ c thấ y thương lão cũ ng như mình mà thô i. Cà ng khuya, ô ng lão vẫ n
lả u bả u, rì rầ m, nó i cho tai lão nghe. Mộ t lú c sau, đã nghe lã o ngá y rền
từ ng nhịp. Lụ c vẫ n chưa ngủ . Trong lò ng nghĩ ngợ i nhiều bề. Ngoà i sâ n
tră ng suô ng.
Mộ t hồ i chó sủ a, sâ u thẳ m, xa vờ i vợ i.
oOo
Lụ c trở dậ y từ lú c cò n tố i đấ t. Mắ t nhắ m mắ t mở , Lụ c tấ t tả đi là m buổ i
cho nhà lý Kiền, như mọ i ngà y.
Lụ c rấ p cà nh rong ngõ lạ i. Cũ ng khô ng buồ n ngó đến lã o Nhã vẫ n
đương co quắ p, khò khò ngá y trong đố ng lá chuố i khô . Chuyện “mai lên
tỉnh” củ a lã o vố n dĩ vẫ n là chuyện để đấ y rồ i.
“Mà y ă n hai củ mà y chết hai đứ a... Mà y ă n ba củ mày chết cả nhà mà y...
ớ i thằ ng liền ô ng, ớ i con liền bà kia...”
Tiếng con mụ chua như mẻ đương léo nhéo đầ u xó m. Thô i, đích đêm
qua lã o Nhã mó c trộ m khoai củ a ngườ i ta rồ i. Đã biết mà . Tứ c quá , Lụ c
quay ngay về.
Nghĩ thế nà o, Lụ c lạ i trở đi.
Trong cá nh đồ ng sương chưa tan, chơi vơi trắ ng như biển mù . Nhữ ng
con quạ ở đâ u về sớ m, đã buô ng từ ng tiếng rờ i rạ c, bả ng lả ng trên đầ u,
trướ c mặ t. Nghe châ n ngườ i lẹt xẹt qua ruộ ng, Lụ c ngẩ ng lên, thấ y mộ t
ngườ i mặ c quầ n áo nâ u đương cung cú c bướ c tớ i. Đấ y là ngườ i phu lò ,
hô m nà o cũ ng và o xe gạ ch ra bến đò . Thấ y Lụ c, ngườ i ấ y nó i choang
choá c:
- Tố i hô m qua loạ n vỡ tỉnh, có biết khô ng?
Lụ c đứ ng sữ ng:
- Thế nà o cơ?
- Đêm qua thằ ng Nhậ t đá nh tỉnh vỡ rồ i.
Ngườ i ấ y lạ i cắ m cú i đi.
Lụ c ngẩ n ngườ i, rồ i Lụ c quay lạ i, đuổ i theo, hỏ i:
- Ngườ i ở tỉnh có ai việc gì khô ng, a bá c?
- Thế đêm qua khô ng nghe loạ n sú ng à ?
Lụ c vẫ n hỏ i:
- Có ngườ i chết khô ng?
- Lắ m lắ m...
Sao? Chết nhiều lắ m? Lụ c nghĩ đến vợ . Sao dạ o Tết về, khô ng thấ y “nó ”
nó i gì cả , loạ n lạ c thế nà o? Ngà y trướ c, Lụ c đã nghe nó i loạ n Cờ Đen,
loạ n Tâ y hạ thà nh. Nă m Lụ c lên mườ i, mộ t lầ n vỡ chợ Tổ ng, ngườ i ta
nó i hô m ấ y loạ n tỉnh Thá i Nguyên. Bâ y giờ lạ i loạ n. Mấ y nă m nay tiếng
đồ n nhiều nơi có loạ n, có đá nh nhau. Ở Hà Nộ i, tà u bay Mỹ đến thả
bom, đổ nhà , chết cả phố . Ở là ng, dạ o trướ c nhiều ngườ i phả i và o lính
sang dẹp loạ n bên Tâ y. Ngườ i ta bả o rằ ng: Tâ y thua rồ i, ta chết hết
ngườ i rồ i. Tâ y thua rồ i cho nên Nhậ t mớ i trà n sang ta. Từ khi ấ y, đồ ng
tiền rẻ hơn bèo, thó c gạ o biến đi đâ u mấ t cả . Là ng xó m nhếch nhá c,
thấ t thểu kéo đi, khô ng biết đi đâ u.
Bấy lâ u, có ngườ i vẫ n bả o: Rồ i cò n khổ , cò n loạ n to. Bở i thằ ng Nhậ t cò n
ở đâ y, cò n nhiều nướ c sắ p kéo đến đá nh nhau vớ i nó . Lụ c chưa đượ c
biết cá i thằ ng Nhậ t mặ t ngang mũ i dọ c thế nào, chỉ nghe nó thấ p lù n,
khỏ e và á c trầ n đờ i. Đi chợ tổ ng, Lụ c đượ c nghe kể chuyện: Nhậ t mua
cỏ ngự a. Chẳ ng may, con ngự a ố m rồ i chết. Nó gọ i ngườ i bá n cỏ đến.
Nó mổ bụ ng con ngự a bắ t ngườ i đà n bà bá n cỏ ngự a chui và o. Nó khâ u
bụ ng ngự a lạ i rồ i đem chô n cả ngự a lẫ n ngườ i. Á c thế, á c hơn cả Tây.
Mà thô i thế là Nhậ t hay Tâ y đã đá nh nhau vỡ tỉnh đêm qua. Loạ n đến
tỉnh Sơn rồ i... Ngộ cá i thằ ng xe gạ ch nó i tam toạ ng? Nhưng, nếu thằ ng
xe gạ ch nó i thậ t, nếu cá i thằ ng xe gạ ch nó i đú ng... Thế thì mẹ con nhà
nó bâ y giờ ra thế nào?
Sương đã tan. Con đườ ng cá i lớ n lên Sơn hiện ra mộ t vạ ch kẻ thẳ ng
xuyên giữ a cá nh đồ ng. Xa trô ng, lố m đố m vài bó ng ngườ i đi im lặ ng.
Khô ng có cá i gì khá c. Cũ ng như mọ i khi.
Đầ u ngõ , mộ t đá m ngườ i đứ ng trướ c nhà lý Kiền. Cả lý Kiền cũ ng ra
đấ y. Mặ t lý Kiền khô quắ t, đen thủ i, nhă n nhó , vẻ lo lắ ng, chố c chố c lạ i
ngá c nhìn cá nh đồ ng. Họ xú m quanh quang gá nh củ a hai ngườ i đà n bà
đi mua tro, đương nó i nó i chỉ trỏ ra phía bến đò .
Nhữ ng ngườ i này lên tỉnh mua khô dầ u từ sá ng sớ m. Đến bến đò , họ
gặ p nhiều ngườ i chạ y về, bả o rằ ng đêm qua Nhậ t Tâ y đá nh nhau vỡ
tỉnh. Họ cứ đi. Đi mộ t lú c thì gặ p hai thằ ng Tâ y, mặ t tá i ngoét, lêu đêu
chạ y. Họ hoả ng quá , phả i lộ n trở lạ i.
Nghe thấ y thế, Lụ c cũ ng đù ng đù ng bỏ chạ y. Mặ c kệ lý Kiền gọ i réo
đằ ng sau lưng. Lụ c chạ y ngay về.
Nhưng xó m nhà Lụ c vẫ n vắ ng lặ ng. Có lẽ chưa ai biết gì cả . Cá i mụ mấ t
khoai vẫ n đứ ng giữ a ruộ ng, hai tay chố ng ngoắ t lên mạ ng sườ n, lạ i bắ t
đầ u: “Mà y ă n hai củ , mày chết hai đứ a... ớ i thằ ng liền ô ng, ớ i con liền bà
kia...” Mấ y đứ a trẻ con cở i trầ n run rẩ y xú m đến, hiếng mắt ngó ruộ ng
khoai. Lã o Nhã đã ra đấ y từ lú c nà o, đương chẹp chẹp mép:
- Khoai nhà bà lên giờ i rồ i, chử i là m gì cho mỏ i mồ m.
Lã o Nhã thấ y Lụ c về, quay ra hỏ i:
- Chú có thấ y gì ngoà i ấ y khô ng?
Lụ c khô ng hiểu câ u hỏ i thế nà o, buô ng mộ t tiếng:
- Khô ng.
Lã o Nhã lạ i chép miệng:
- Chỉ loạ n mồ m!
Rồ i lã o Nhã về, lạ i rú c vào đố ng lá , ngủ nữ a.
Tiếng ố c rú c từ ng hồ i á nh ỏ i.
Lụ c cò n chưa ngớ t phâ n vâ n. Lên điếm tuầ n đầ u đình xem ra sao.
Chẳ ng có ai.
Mặ t trờ i đã đó ng đầ u ngọ n tre. Lụ c đà nh lỡ mộ t buổ i là m. Lụ c đă m
chiêu nhìn phía tỉnh. Cá nh đồ ng mà u ó ng ả xanh rờ n. Bỗ ng trong ao có
tiếng hỏ i:
- Lụ c đấ y phỏ ng?
Từ trong cầ u ao oang oang tiếng ai nó i:
- Nhà Ngũ vừ a ở trên tỉnh về đấ y.
Lụ c choá ng cả ngườ i. Thế thì có nhẽ cả mẹ con nhà nó cũ ng về?
- Anh Ngũ béo quá , khuâ n về nhà là quầ n á o, củ a cả i, cả hò m tiền.
Lụ c khấ p khểnh nử a mừ ng nử a lo. Nà y bâ y giờ về mà gặ p vợ . Nà y nó
béo nung nú c. Nó vá c về mộ t ô m số ng á o mớ i. Mẹ con nó đem về bao
nhiêu là củ a, là tiền.
Trong nhà đã đen nghịt như ổ kiến. Cá i lều củ a Lụ c hô m nay nom vẻ lạ
lù ng và chậ t hẹp quá . Trẻ con xú m xít chen nhau, ngõ và o. Anh Ngũ
đứ ng giữ a nhà , mặ c cá i á o ba-đờ -xuy lính, mà u cứ t ngự a. Anh ấ y đứ ng
im, mặ t chín lừ khô ng cườ i khô ng nó i cò n lão Nhã cứ cú i lom khom, hai
tay vuố t tấ m á o xám cứ t ngự a, vuố t đến đâ u lạ i dí mũ i ngử i theo, và
luô n luô n chẹp miệng: “Quý quá ! Quý quá ! Thà nh ô ng quan, rồ i đá ng
tră m bạ c đâ y, đá ng nghìn bạ c đâ y...”
Lụ c chạ y xổ và o:
- Bá c có gặ p mẹ con nhà nó trên ấ y khô ng?
- Khô ng!
- Thế thì trên ấ y bâ y giờ ra là m sao?
- Như thườ ng! Chẳ ng sợ có c gì cả .
Cũ ng trong khi ấ y, khắ p là ng nhao lên như cá ú i. Ngườ i ta cứ ngố t ngá t
bà n tá n về anh Ngũ bâ y giờ già u to.
Lú c nã y Lụ c cũ ng cứ nghĩ tưở ng tượ ng theo ngườ i ngoà i ngõ đồ n đạ i.
Nhưng bâ y giờ thì Lụ c biết hơn ngườ i ngoà i ngõ , anh Ngũ chỉ đem về
cá i á o ba-đờ -xuy, chẳ ng có củ a nả gì nữ a.
Buổ i tố i, Ngũ mớ i kể.
Nă m ngoá i, Ngũ đi là m cho lò bá nh. Vì Ngũ đá nh nhau, phả i và o nhà
pha ngồ i tù mộ t nă m rưỡ i. Đêm hô m kia, nghe sú ng nổ ầ m ầ m, Nhậ t
đá nh trạ i lính. Cả nhà tù nhao chạ y ra sâ n. Có ngườ i reo: “Phá đượ c cử a
nhà pha rồ i”. Ngườ i ù a ra, sú ng bắ n cũ ng mặ c. Có ngườ i kêu: “Tâ y chết
rồ i. Tha cho anh em về nhà ă n! Khô ng tha thì chú ng ô ng cũ ng phá
toang cá i song sắ t”. Lạ i có ngườ i kêu: “Nướ c ta sắ p độ c lậ p. Cứ về theo
Việt Minh đi đá nh Tâ y đuổ i Nhậ t. Đâu bâ y giờ cũ ng có Việt Minh!”
Ngườ i ta nhá o nhà o đẩ y lưng nhau, chạ y. Mấ y tră m con ngườ i trà n ra
cá c phố , vừ a chạ y vừ a mú a châ n mú a tay, xô và o cướ p cả nhà quan
cô ng sứ . Ngũ quơ đượ c cá i á o ba-đờ -xuy nà y...
Ngũ nó i:
- Ta khô ng lấy thì Nhậ t nó cũ ng đố t rá o. Tò a sứ chá y rồ i. Tâ y tích trữ
thó c gạ o lắ m quá , tiếc đứ t ruộ t ra mà đà nh bỏ về đâ y tìm Việt Minh.
Vẫn cá i thó i “gì cũ ng biết”, lão Nhã chẹp miệng:
- Việt Minh thì ở đâ y cũ ng sẵ n.
- Đâ u?
- Phiên chợ tổ ng nà o chẳ ng có Việt Minh về nó i chuyện.
Ngũ nó i:
- Đấ y, đấ y. Ở trong tù , tô i đã nghe nó i Việt Minh nhiều lắ m.
Lã o Nhã im lặ ng, khô ng nó i thêm. Từ nã y, ô ng luô n “ú i chà ”, luô n miệng
chẹp đá nh dấ u từ ng câ u Ngũ nó i. Lã o hau háu nhìn Ngũ . Tự dưng lão
hỏ i Ngũ :
- Mai lên tỉnh liệu có cò n gì khô ng?
- Có mà khuâ n mấ y ngà y chưa hết.
Lã o Nhã lạ i chẹp miệng, nó i lử ng lơ:
- Mai mình phả i lên chú Tư xem sao. Chú Lụ c có lên thím ấ y khô ng?
Lụ c khô ng nó i.
Nử a đêm ấ y, lã o Nhã bò dậ y, lay Lụ c, thì thà o:
- Lên tỉnh.
Hai ngườ i chạ y đến gầ n tỉnh, mớ i tang tả ng sá ng. Tuy sắ p tớ i nơi,
nhưng họ vẫn vừ a rả o cẳ ng, vừ a thở . Lã o Nhã ấ n luô n cá i khă n tai chó
trên đầ u cho quà ng vắ t xuố ng cổ .
Đằng xa, lớ p má i nhà đo đỏ , rậ p rờ n trên khoả ng đồ ng sương. Nhưng
từ hai bên bờ ruộ ng, trong cá c đầ u làng, lố nhố kéo ra vô khố i ngườ i.
Lụ c quay sang nhìn lã o Nhã , ý hỏ i. Lã o nà y tru tréo:
- Ngườ i ta và o tỉnh cướ p củ a đấ y, ố i giờ i ô i! Nhanh lên.
Hai ngườ i lao đầ u chạ y. Chố c chố c lạ i gặ p mộ t đá m đô ng cũ ng chạ y. Lạ i
cà ng hố i hả nhanh hơn, hơn nữ a. Trong đầ u họ , cá i tỉnh lỵ trướ c mặ t
đương xô n xao, ngổ n ngang biết bao nhiêu củ a!
Đã đến Chố t Nghệ. Rồ i qua mấy phố , Lụ c thấ y có vẻ vẫ n thườ ng, như
thườ ng. Bấy giờ mớ i để ý nhữ ng hò n đá đườ ng lổ n nhổ n, chố c chố c
nhó i dướ i châ n, đau tưở ng thủ ng thịt. Hai dã y bà ng trụ i lá , cà nh khô
giơ ngượ c như nhữ ng cá i câ y chết cháy. Từ ng dã y nhà so le, tườ ng mố c
thếch như tườ ng đình. Hà ng phố cò n ngá i ngủ , chưa ai mở cử a. Họ a
hoằ n mớ i có mộ t cử a hé mộ t cá nh, lọ t ra mộ t ngườ i đứ ng đá i vào gố c
câ y rồ i nhìn nhữ ng ngườ i chạ y qua. Bỗ ng nhiên, lã o Nhã giậ t lưng á o
Lụ c:
- Gì?
- Nhậ t.
- Nhậ t à ?
- Đấ y!
Lụ c trô ng và o mộ t cá i cổ ng chấ n song sắ t. Lụ c nhìn thấy mộ t ngườ i
như ngườ i ta, khô ng giố ng Tây. Cá i đó cũ ng là m Lụ c bớ t sợ . Nhưng
thanh lưỡ i lê sá ng trắ ng trên đầ u sú ng lạ i khiến Lụ c sợ cuố ng. Trên đầ u
ngườ i ấy ú p mộ t cá i mũ đen trò n tự a cá i nồ i đấ t. Mặ t nó to trò n, cá i cổ
cũ ng bằ ng cá i mặ t. Tấ t cả , trắ ng phố p, thin thít như sá p nặ n. Quầ n á o
thì mộ t mà u đấ t thó như mũ . Hai con mắt khô ng chớ p, giương lỗ đá o,
trò n xoe. Rồ i tự dưng nhú c nhích, đưa nghiêng lưỡ i lê ra. Lụ c cú i mặ t,
sợ quá . Lụ c nhó n gó t, chạ y nhanh, vừ a chạ y vừ a nghĩ: nó khá c ta, nó có
khá c ta.
Đã đi qua chỗ sợ ấ y. Mộ t điều khiến ô ng lão Nhã và cả anh Lụ c cù ng
ngơ ngá c. Họ khô ng thấ y cá c phố lung tung như khi nghe Ngũ kể.
Khô ng có ngườ i vừ a chạ y vừ a mú a. Chố c chố c, lạ i gặ p mấy ngườ i ta
cầ m roi gâ n bò , quá t: “Đồ nhà quê, cú t đi” cá nh tay ngườ i nà o cũ ng đeo
bă ng có chữ “An” đỏ . Ai cũ ng đi đô i ủ ng thổ cô ng giố ng hệt nhau. Ô ng
lão Nhã chẹp chẹp miệng:
- Lạ i giố ng cá i độ Tâ y mớ i sang, nhữ ng tay này rồ i sắ p lên tri phủ , tri
huyện cho Nhậ t đâ y. Quá i, sao khô ng thấ y bọ n vá c đò n cà n lú c nãy.
- Vừ a trô ng có lũ nà o đi đầ u ngả đằ ng kia. Đấy... đấ y...
Khô ng biết có phả i bọ n vá c đò n cà n lú c nãy trong là ng ra khô ng, nhưng
trong cá c ngõ lạ i thấ y tuô n ra nhiều ngườ i chạ y đến trạ i Con Gá i.
Thườ ng ngà y, lính Tâ y và lính ta vẫn ra vào ở đấ y. Trong ấ y cò n có cá i
gì thì ngườ i ta và o khuâ n nố t. Lũ lượ t rộ n rịch chạ y phấ p phớ i như cờ .
Họ cứ xô và o tay khô ng rồ i lạ i ô m vá c ra đủ thứ . Cá i hò m phả n. Cá i nồ i.
Mộ t bu gà . Mộ t con vịt. Mộ t rổ bá t. Cá i bình hương. Ngườ i xô đến mỗ i
lú c cà ng lắ m...
Ô ng lão Nhã nhả y và o. Lụ c cù ng chạ y theo, quên cả việc đương đi tìm
vợ .
Lụ c chú i sau mấ y cá i lưng. Dã y nhà , bên tay phả i, đương chá y đù ng
đù ng. Mộ t ngườ i vá c bó đuố c đâ m lên cá i phèn nử a đầ u má i nhà hét to:
- Đố t bỏ cha nó đi, anh em ơi!
Lử a lò và o lớ p rui trên đầ u, nó ng rự c xuố ng. Lụ c cuố ng cuồ ng như mấ t
cắ p cá i gì. Bở i vì chưa lấ y đượ c cá i gì cả . Cá i gì lấ y đượ c thì ngườ i ta bê
đi cả rồ i. A, cá i chậ u thau. Nhưng vừ a chạ y đến thì mấ y ngườ i đằ ng kia
nhanh tay đã ù a đến nẫ ng mấ t. Chẳ ng nhẽ lạ i khiêng cá i vạ i? - mà cũ ng
chẳ ng cò n chiếc nà o là nh. Mộ t lũ ngườ i đương rầ m rộ qua cá c cử a
buồ ng vợ lính, cứ trô ng thấ y chum vạ i là phang vỡ luô n.
Á nh lử a đã đỏ khé xung quanh, nó ng rộ p trên mặ t Lụ c. Giữ a tiếng lử a
đù ng đù ng, tiếng ngườ i la hét dữ dộ i bên ngoà i. Lự c cà ng luýnh quýnh
hơn. Khô ng ra mau thì chết chá y. Lụ c ngó quanh xem có thấ y lã o Nhã .
Chỉ thấ y lử a và tiếng lử a reo ngù n ngụ t.
Lử a đã rọ i sá ng hẳ n gian buồ ng. Lụ c đụ ng vào mộ t cá i giườ ng, bố n
châ n lênh khênh như cá i chuồ ng lợ n, cò n trơ bộ khung. Lụ c cú i xuố ng.
Cá i giườ ng to bằ ng cả tấ m liếp. Lụ c chui và o thang giườ ng, hai tay bíu
chặ t hai thà nh. Lụ c giá ng sứ c đứ ng hẳ n lên, gâ n lưng nồ i chã o. Lụ c
nhả y ra đườ ng cá i, cổ đó ng cá i gô ng giườ ng khủ ng khiếp ấ y. Đụ ng vào
ai cũ ng mặ c, Lụ c phă ng phă ng chạ y. Ngườ i ta nhìn theo Lụ c, nhưng Lụ c
khô ng nhìn ai hết.
Bên đườ ng cá i, ba thằ ng Nhậ t độ i mũ nồ i đấ t, chồ m ra, hét mộ t tiếng.
Mộ t tiếng sú ng nổ chó i hai mà ng tai. Lụ c tố i tă m mặ t mũ i. Lụ c quă ng
bừ a cá i giườ ng xuố ng, rồ i lao ngườ i chạ y. Đượ c mộ t quã ng, hai đầ u gố i
Lụ c ríu lạ i, dồ n xuố ng. Lụ c nằ m nhoà i ra, như ngườ i say thuố c.
Nơi Lụ c ngã xuố ng là mộ t bã i cỏ , bên châ n mộ t bứ c tườ ng thấ p. Ngườ i
ta tưở ng đấ y là mộ t cá i xá c chết đó i, mấ y lâ u nay thườ ng thấ y rả i rá c, ít
ai nhìn kỹ.
Lá t sau, Lụ c tỉnh dậ y, thấ t thểu, đi.
Trên đườ ng cá i, lạ i như khô ng có gì lạ . Lụ c quay vào tỉnh. Bâ y giờ thì
Lụ c chỉ bồ n chồ n nghĩ đến vợ .
Nhưng tìm đâ u cho ra mẹ con nhà nó bâ y giờ ? Lụ c hỏ i thă m mấy ngườ i,
mấy nhà . Chẳ ng ai biết cá i ngườ i đi ở vú ấ y là ai.
Đi quẩ n quanh thế nà o, mộ t chố c, lạ i vò ng về cá i phố có chỏ m nhà thờ
mố c đen lú c nã y.
Bỗ ng nhiên, Lụ c thấ y cá c nhà xung quanh bả o nhau tấ p nậ p lên cử a.
Tiếng rố i rít, lố p bố p vỗ cá nh cử a gỗ . Nhiều ngườ i thậ p thò , ngấ p nghé
trướ c thềm nhà . Trong khoả nh khắ c nhà phố đó ng cử a hết, dướ i
đườ ng cá i chỉ cò n mấ y cá i xe sắ t. Ngườ i ta hỏ i truyền cử a nà y sang cử a
khá c: “Cá i gì thế hở ô ng? Hở bá c?” Chẳ ng ai biết cá i gì. Mã i sau mớ i có
mộ t ngườ i chạ y qua, thở thở , nó i:
- Nhậ t sắ p đem bắ n Tâ y trướ c cử a Tò a Sứ .
Khoả ng ngã tư trướ c cá i vườ n hoa ngay cử a sắ t Tò a Sứ trô ng ra đã đen
ngò m như đỗ đen. Lụ c lá ch vào, nghe ngườ i ta lào xà o nó i sau gá y:
“Khô ng phả i bắ n Tâ y”. Lụ c nhìn ra mộ t quã ng trố ng trướ c mặ t. Mỗ i bên
đứ ng mộ t hà ng lính Nhậ t đều đặ n như nhữ ng cá i nấ m mọ c. Ngườ i ta
tạ t ra phía sau.
Cò n đương chưa biết để mắ t và o đâ u, bỗ ng mộ t dã y ngườ i bên cạ nh
cù ng kêu to:
- Thô i thế là chết rồ i!
Đá m đô ng dướ i châ n tườ ng xô n xao nghiêng ngả . Lụ c nhìn thấ y bên hồ
nằ m mộ t ngườ i khô ng đầ u, như cá i câ y chuố i cụ t. Má u ở lỗ cổ cò n
đương xố i ra, chả y tướ i xuố ng hồ . Lụ c lạ nh tê run cầ m cậ p hai hà m
ră ng. Cá i xá c cụ t đầ u ấ y mặ c á o nâ u da bò , mộ t vò ng thắ t lưng thắ t
ngang. Lụ c nhớ lú c lã o Nhã vào tỉnh đã cở i chiếc khăn trên đầ u, rồ i
quấ n xuố ng lưng cho gọ n. Cá i á o, cá i thắ t lưng ấ y là ô ng lão Nhã . Lụ c lạ i
đâ m đầ u chạ y. Lụ c chạ y thụ c mạ ng.
Đến giữ a cá nh đồ ng kia. Lụ c ngồ i nghỉ bên gố c đa. Bấy giờ là đầ u xuâ n.
Ngô mù a xanh bá t ngá t đầ y đồ ng. Thế là lã o Nhã chết rồ i. Rõ rà ng cá i
á o nâ u da bò quấ n mả nh khă n chá o lò ng củ a lão. Tạ i sao lã o chết? Tạ i
sao thằ ng Nhậ t lạ i chém đầ u lã o?
Nhữ ng con quạ khoang xù lô ng đứ ng trên cà nh đa. Chú ng đậ u im như
nhữ ng bọ ng kiến. Lụ c tưở ng như có hồ n lã o Nhã ở trong lũ quạ .
Mấ y ngườ i cũ ng ngồ i nghỉ đấ y. Họ cũ ng đương nó i chuyện vớ i nhau về
“Nhậ t chém ngườ i trướ c cử a Tò a sứ ”. Mộ t ô ng á o the khă n lượ t, tay nả i
đỏ , dá ng ô ng đồ hay thà y tự , lẻ nhẻ nó i:
- Tô i vừ a ở Bắ c Giang xuố ng đâ y. Trên ấ y đương đá nh nhau to. Nhậ t
đá nh Tâ y, ta lạ i đá nh Tâ y, ta đá nh cả Nhậ t. Khô ng cò n đườ ng nà o
chạ y...
Mộ t ngườ i khá c:
- Ở Hà Giang cũ ng đương loạ n. Việt Minh nổ i lên ghê lắm. Giết hết cá c
quan châ u rồ i.
Mộ t anh, tay xá ch cá i đò n ố ng, bă n khoă n hỏ i:
- Dướ i xuô i nà y cũ ng có Việt Minh, có thấ y ngườ i Việt Minh đá nh ai
đâ u.
Ngồ i trong gố c đa, mộ t ô ng đứ ng tuổ i, dá ng xố c vá c như lá i lợ n, lá i trâ u,
khô ng biết đương nhă n nhó điều gì, buô ng chõ xuố ng mộ t câ u:
- Mỗ i nơi mộ t khá c chứ .
Lụ c cho là cũ ng có nhẽ thế. Vài lầ n, Lụ c đã gặ p cá c ngườ i Việt Minh ở
chợ Tổ ng. Họ đeo sú ng lụ c, dao gă m nhưng chỉ đứ ng nó i chuyện.
Về nhà , Lụ c trô ng thấ y anh Ngũ đang ngồ i buộ c nứ c lạ i mộ t cá i rọ lợ n
thậ t to. Lụ c hỏ i buộ c là m gì. Ngũ bả o: “Buộ c có việc!” Rồ i Ngũ hỏ i lạ i
Lụ c:
- Ô ng Nhã đâ u?
- Nhậ t chém chết rồ i.
Ngũ tặ c lưỡ i:
- Lã o dạ i thì chết. Chú a á c là cá i thằ ng Nhậ t. Phú c cho chú đấ y.
Ngũ bả o Lụ c:
- Chú đi đằ ng nà y vớ i tô i.
- Đi đâ u?
- Đi bắ t thằ ng Tây đem bá n cho Nhậ t.
- Sao?
- Chả có hai thằ ng Tâ y chạ y về nú p cá nh đồ ng là ng ta. Chú khô ng trô ng
tô i đương đan rọ đâ y à !
- Nó có sú ng khô ng?
- Xì, nướ c mẹ gì.
Ngoài ngõ ồ n à o, nhiều ngườ i rậ m rịch chạ y qua. Trô ng ra thấ y mộ t lũ
vá c rá kéo ra. Lụ c hỏ i:
- Ngườ i ta đi bắ t Tâ y, hả ?
Ngũ ngó ra:
- Khô ng phả i, bọ n nà y sang bên kia sô ng đợ i Việt Minh phá kho phá t
chẩ n. Mẹ nó chứ , bắ t xong hai thằ ng Tây nà y, tớ cũ ng đi theo Việt Minh
phá thó c.
Mộ t lú c đã buộ c xong, Ngũ vá c rọ đi.
Lụ c ngầ n ngạ i, định theo, rồ i thô i.
Đợ i Ngũ đi khuấ t, Lụ c ra ngõ , đi về phía bờ sô ng. Gặ p lý Kiền xắ n quầ n
mó ng heo. Đầ u hắ n lù lù độ i nó n. Hắ n tấ t tả ra bến đò . Lụ c hỏ i chặ n:
- Chú lý sang xin cá c ô ng Việt Minh phá t chẩ n, phỏ ng?
Lý Kiền lú ng bú ng:
- Tô i thấ y ngườ i ta nó i...
- Nà y, Nhậ t chém chết lão Nhã giữ a tỉnh rồ i, ô ng biết chưa?
Xa xa, đằ ng đầ u cá nh đồ ng vẳ ng mộ t hồ i tù và . Có lẽ đằ ng ấ y anh Ngũ
đương đi bắ t Tâ y. Hay là đương phá thó c đá nh Nhậ t? Lụ c nhớ cá i dá ng
anh Ngũ vá c rọ , huỳnh huỵ ch chạ y. Anh ấ y đã đi đâ y đi đó nhiều, đâ m
ra bạ o.
Lý Kiền cứ hỏ i đi hỏ i lạ i: “Có thậ t, có thậ t lã o Nhã chết chém khô ng?”
Lụ c gắ t:
- Rõ rà ng cụ t cổ rồ i.
Lý Kiền bỗ ng đứ ng lạ i, nó i mộ t câ u ngang dạ :
- Bá c Lụ c nà y, nghe đâ u kho thó c bên sô ng cũ ng có Nhậ t về giữ .
Lụ c hầ m hầ m, khô ng đá p.
Rồ i Lụ c vụ t lên trướ c. Lụ c đoá n lý Kiền độ i cá i nó n ấy để là m cá i bưng
gạ o. Lụ c chử i mộ t câ u. Lụ c chạ y lộ i ù a xuố ng mặ t nướ c cạ n. Bên kia
sô ng, tiếng tù và vẫ n tu tu kéo dà i. Chắ c anh Ngũ đã sang đến kho thó c.
Lụ c cà ng chạ y nhanh. Cũ ng khô ng quay lạ i xem lý Kiền có đi nữ a hay
khô ng.
1946
[1] Tiếng địa phương: ngà y giỗ nhỏ , thườ ng lệ.
[2] Ngà y 27 thá ng Chạ p â m lịch.
[3] Ă n trộ m.
VÀ O TRUYỆ N -
H
ọ c trò thò lò mũ i xanh,
Cầ m miếng bá nh đú c chạ y quanh nhà thầ y
(Câ u há t trẻ con)
Cả nhà tô i, ai cũ ng bả o tô i là mộ t đứ a trẻ nhú t nhá t, nhú t nhá t như con
cá y. Độ ng ngườ i nà o nó i đù a mộ t chú t cũ ng đỏ mặ t. Hễ đi đến chỗ lạ tô i
chỉ đứ ng thì lì, mộ t ngó n tay trỏ đú t và o mồ m. Thầ y tô i nó i: "Con trai
con đưá mà nhá t như mày sẽ chẳ ng là m nên đượ c đỉnh đù ng gì đâ u.
Phả i mạ nh dạ n mớ i đượ c." Thuở đó , tô i khô ng lấy nhữ ng lờ i ấ y là mộ t
điều suy nghĩ. Nhưng sau nà y tô i nghiệm ra cũ ng đú ng. Nhú t nhá t
thà nh khờ dạ i; mà khờ dạ i thì hay sợ hã i, hố t hoả ng, khô ng là m đượ c
việc gì đến nơi đến chố n.
Thuở đó , thấ y nhiều ngườ i bả o mình nhá t, song chính tô i, tô i vẫn cho là
tô i bạ o lắ m. Tuy tô i chẳ ng bắ t nạ t ai, tô i chẳ ng chơi vớ i mộ t trẻ nào
trong xó m, nhưng tô i cũ ng có thể bắ t nạ t đượ c lũ ngan, lũ vịt, mấy con
chó tí nhau cuả nhà tô i. Tô i đá chú ng, chú ng chỉ biết kêu rồ i lảng chạ y.
Tô i sung sướ ng, phồ ng hai lỗ mũ i. Và tô i lạ i dọ a đượ c cả em bé tô i. Hễ
khi nào tô i ngoặ c hai ngó n tay vào và nh mép, trợ n mắ t, mồ m nó i:
"ngoaá p oọ p... ngoaá p oọ p" là em bé tô i sợ nhợ t mặ t, ô m bá m lấy u tô i.
Tô i lạ i có tà i nữ a. Tô i có tà i há t, suố t ngà y nghêu ngao. Tô i họ c đượ c
mộ t bà i há t cuả anh Nhọ , trướ c làm tá điền cho nhà tô i, bà i hát hay lắ m.
Tô i thườ ng ra sâ n sau, đứ ng giữ a đá m gà vịt vừ a giơ châ n, giơ tay vừ a
há t rằ ng:
- Bồ cu bồ cá c; (tô i đá cậ u gà ranh mã nh mộ t cá i) tha rá c lên câ y; (tô i đá
cô vịt lạ ch bạ ch mộ t cá i) gió đá nh lung lay; (tô i đá anh ngan ngẩ n ngơ
mộ t cá i, và cứ mỗ i câ u hát thì tô i thưở ng cho mỗ i anh, mỗ i chị mộ t cá i
đá cho đến hết bà i) là ô ng Cao Tổ . Nhữ ng ngườ i mặ t rỗ ; là chú Tiêu Hà .
Tính toá n chẳ ng ra; là thím Lý Bí. Nhữ ng ngườ i vô ý; là chị Hoắ c Quang.
Ă n no chạ y quà ng; là ngườ i Tà o Thá o. Khô ng quầ n khô ng áo; là chú
Trầ n Bình. Cá i bụ ng tầ y đình; là ô ng Lưu Bị,...
Bọ n loà i vậ t ngơ ngá c, nhìn mắ t bên phả i, nhìn mắ t bên trá i, ra lố i như
thầ m phụ c tô i lắ m. Tô i thấ y tô i là giỏ i và cà ng là m bộ tợ n. Ngà y thá ng
tô i chỉ lẩ n quẩ n rong chơi vớ i lũ bạ n ngợ m như thế.
Mộ t hô m đương cao hứ ng giở cá c thứ giọ ng ra há t cho cá c bạ n gà , bạ n
chó nghe ở đà ng sâ n sau, thì thầ y tô i gọ i tô i và o trong nhà . Thầ y tô i
bả o:
- Mà y hư lắ m. Cả ngà y chỉ há t vớ i hỏ ng. Từ giờ phả i ă n mặ c cho tề
chỉnh, cử chỉ cho đứ ng đắ n, để sá ng ngà y kia, tao cho sang thầ y đồ
Biền, bên xó m Giếng, mà ă n mà y lấy đô i ba chữ thá nh hiền.
Đứ ng đắ n? tề chỉnh? Tô i biết đứ ng đắ n, tề chỉnh như thế nà o? Xó m
Giếng? thầ y đồ Biền? Toà n nhữ ng nơi lạ , nhữ ng ngườ i lạ . Chữ thá nh
hiền? Thế nghĩa là tô i sắ p phả i đi họ c đâ y, đi họ c như bọ n thằ ng Sinh,
thằ ng Má ở trong xó m. Tay cầ m quyển sá ch bìa đen, đầ u thì cạ o trắ ng
hếu và thườ ng có nhữ ng vết son đỏ hay vết mự c đen cứ nắ m đuô i á o
nhau, giả cá ch là m ô -tô , chạ y toe toe ngoà i đườ ng. Cũ ng vui lắ m!
Nhưng tô i chưa biết cô ng việc họ c hà nh. Họ c hà nh gì? Họ c hà nh ra là m
sao? Thấ y thầ y tô i đó ng sá ch, sắ m sử a bú t nghiên, tô i thêm nghĩ ngợ i
bâ ng khuâ ng, và tô i cũ ng lo lắ m. Chao ô i! cá i gì mà lạ i đi họ c vớ i đi
hà nh!
CHƯƠNG 2 - BUỔ I HỌ C ĐẦ U TIÊ N
-N
gồ i xuố ng đâ y.
Tô i ró n rén ngồ i xuố ng mép phả n.
- Mở sá ch ra. Bắ t đầ u từ bên tay trá i, sá ch này là sá ch Tam tự kinh nghe
chưa?
Tô i mở sá ch ra, bắ t đầ u từ bên tay trá i và cũ ng biết rằ ng sá ch nà y là
sá ch Tam tự kinh.
- Họ c đi. Đọ c theo nhé, tam tự kinh là sá ch ba chữ .
-Tam tự kinh là sá ch ba chữ .
Và tô i đọ c thêm mấ y lượ t giố ng nhau.
- Nhâ n chi sơ là ngườ i chưng xưa. Phả i chỉ tay và o từ ng chữ mộ t thế
nà y.
- Nhâ n chi sơ là ngườ i chưng xưa..
- Tính bả n thiện là tính vố n lành. Họ c thuộ c từ ng câ u rồ i họ c cả ba câ u
là m mộ t. Hô m nay đượ c họ c cộ c giọ ng thế nhưng từ mai phả i bắ t
chướ c cá c anh em mà họ c cao giọ ng trầ m bổ ng cho có mạ ch lạ c nghe
chưa? Nhâ n chi sơ... là ngườ i chưng xưa a...y...a...
Thầ y cứ hay hỏ i nghe chưa; bao giờ tô i chẳ ng nghe! Nhưng tô i khô ng
biết họ c lên giọ ng cao thấ p mà chỉ họ c ti tỉ. Tô i ngượ ng lắ m, cứ dá n mắ t
xuố ng mặ t chữ , chứ khô ng thể dá m ngẩ n đầ u lên. Và tô i nghĩ có mộ t
điều tứ c cườ i.
Là ở nhà , nhiều khi ngoà i bà i há t "bồ cu bồ cá c" tô i vẫ n hát mộ t bà i
nưã , ấ y là cá i bà i "tam tự kinh" này. Tô i thườ ng há t rằ ng: "Tam tự kinh
là rình cơm nguộ i, nhâ n chi sơ là sờ vú mẹ, tính bả n thiện là miệng
muố n ă n".
Tuy có khá c bà i họ c bâ y giờ đô i chú t nhưng về toàn thể, đạ i khá i cũ ng
vậ y. Tưở ng là nghêu ngao đù a chơi, ai hay lạ i là bà i họ c quan trọ ng. Bà i
họ c đó , cũ ng củ a anh Nhọ dạ y tô i. Biết thế, nă m ngoá i tô i cứ cố bả o anh
ấ y dạ y cho lấ y mộ t ít nữ a, bâ y giờ chắ c đã thà nh họ c giỏ i lắ m rồ i cũ ng
khô ng biết chừ ng. Có ngườ i nó i rằ ng đi họ c thì họ c: nhâ n chi sơ, nhâ n
chi sơ, mà tô i cứ tưở ng là chuyện đù a, khô ng tin hẳ n, mình dạ i thậ t.
Tô i ngồ i cù rù , trỏ tay và o từ ng chữ mộ t mà họ c thong thả . Thầ y đồ chỉ
bả o tô i có mộ t lần, rô ì cò n bậ n tíu về bao nhiêu họ c trò khá c, có lú c họ
xú m xít tú i bụ i cả ở chung quanh thầy. Thầ y nghe anh nà y đọ c, anh kia
kể. Thầy viết phó ng, thầ y giả ng nghĩa, việc cứ vộ i ú i lên. Thầ y quá t
thá o, thầ y đậ p roi mâ y đèn đẹt xuố ng mặ t phả n. Có lú c cá i kính trắ ng
cuả thầ y tụ t xuố ng tậ n lưng chừ ng mũ i.
Cả lũ họ c trò họ c à à như tiếng mộ t đà n ruồ i bay. Anh nà y cố gâ n cổ lên
để gà o to hơn anh khá c. Tấ t cả bọ n đua và ganh nhau như thế! Đến vỡ
nhà thầy đồ ra mấ t! Trướ c tô i cũ ng chỉ họ c khe khẽ, mồ m đọ c vừ a đủ
cho tai nghe. Sau tô i thấ y tai tô i chẳ ng nghe thấ y tiếng nà o củ a tô i hết,
tô i đọ c to nữ a. Cũ ng chỉ lọ t vào tai nhữ ng tiếng ê a củ a cá c anh bên
cạ nh. Tứ c mình, tô i cũ ng gào to tướ ng. Nhưng cũ ng vẫ n kém họ và chỉ
đượ c mộ t lú c, tô i đã khô rá t cả cổ . Tô i nghĩ giá cá c cụ trong dâ n mà mở
cuộ c thi hét thì hẳn họ c trò ở đâ y phả i chiếm đượ c giả i nhấ t.
Tuy chỉ nhai có ba câ u, tô i cũ ng phả i họ c mã i mớ i thuộ c (dù thuộ c
nhưng cũ ng chưa nhậ n đượ c mặ t chữ !), nên khi tấ t cả họ c trò đã lụ c
tụ c về gầ n hết tô i mớ i đượ c về. Ở đâ y có lệ hễ ai thuộ c bà i trướ c, kể cho
thầ y nghe gọ n gà ng, thì đượ c cắ p sá ch về trướ c, khô ng hạ n giờ giấ c chi
cả .
Tô i về mộ t mình, bở i vì buổ i mớ i, tô i chưa quen ai; vả lạ i do tính nhú t
nhá t, bẽn lẽn, sợ sệt cuả tô i, tô i khô ng dá m bạ o dạ n là m quen trướ c vớ i
ai bao giờ .
Đi đượ c mộ t quã ng, đã ra khỏ i xó m. Qua mộ t cá nh đồ ng nhỏ thì tớ i
xó m tô i. Ở mộ t cá i quá n gạ ch ven đườ ng, cạ nh mộ t cá i ao lớ n, có mộ t lũ
họ c trò đương đù a nhau, reo hò ầ m ĩ. Hình như trô ng thấ y tô i đi tớ i, có
mấy đứ a reo:
- Nó đâ y rồ i anh em ơi!
Cả bọ n ngừ ng cuộ c chơi, lên ngồ i sắ p thà nh dã y ở bã i cỏ , trướ c cưả
quá n.
Hơi chộ t dạ , tô i nghĩ thầ m trong bụ ng: "Chú ng nó rủ nhau đá nh mình
chắ c?" Nhưng tô i vộ i xoá ngay đi:" Khô ng có lẽ. Mình mớ i đi họ c, có thù
hằ n vớ i anh nà o bao giờ !" Nhưng sao chú ng lạ i nhìn tô i bằ ng nhữ ng
cặ p mắt gườ m gườ m thế kia? Hai ố ng châ n tô i bắ t đầ u run run. Bỗ ng từ
trong đá m nhả y ra mộ t thằ ng. Thằ ng Má , nhà ở cuố i xó m tô i, nó dang
hai tay, chắ n đườ ng tô i và bả o:
- Cang! Đứ ng lạ i tao hỏ i.
- Dạ ... Anh hỏ i gì?...
Nướ c mắ t tô i đã chạ y vò ng quanh mi.
- Tao hỏ i tộ i mà y.
- Dạ ...
Mắ t tô i rưng rưng.
- Cớ là m sao mỗ i khi chú ng tao đi qua nhà mà y, mà y cứ chế bá ng chú ng
tao. Mà y há t nhâ n chi sơ cá i gì? Tộ i cuả mà y đá ng tộ i chết. Hô m nay
chú ng ô ng cho mà y mộ t trậ n.
Châ n tay tô i run bắ n. Nướ c mắ t đã trà n xuố ng má . Chú ng nhao nhao:
- Lộ t khă n nó rao! Tró i nó và o cộ t cầ u!
- Lộ t quầ n, lộ t á o! Cho nó cở i truồ ng.
- Anh em ơi! Ta đá nh nó mộ t trậ n thích tay rồ i ném nó xuố ng ao.
- Há t xỏ chú ng ô ng à ? Beng cổ !
- Chém đầ u ngay tắ p lự .
Hồ n vía tô i bạ t mấ t. Thì ra trướ c kia tô i đã chơi dạ i mà tô i khô ng biết.
Nhữ ng hô m xưa, hễ thấ y bọ n họ c trò trườ ng ô ng đồ Biển đi ngang qua
ngõ là tô i đứ ng thậ p thò trong cổ ng, há t bô bô cá i bà i hát nhâ n chi sơ.
Tưở ng là đuà chơi, và tưở ng rằ ng mình đã có lũ bạ n gà , bạ n vịt thì
chẳ ng bao giờ phả i bướ c châ n ra cưả ngõ , để đi đá nh bạ n vớ i ai. Té ra
bâ y giờ chú ng nó hỏ i tộ i.
Tô i phả i đứ ng hai tay lên cho chú ng khá m. Tuy doạ dẫ m thế, nhưng
cũ ng khô ng đứ a nà o dá m lộ t khă n tô i. Nướ c mắ t trà n đầ y mặ t mà tô i
khô ng đượ c khó c lên thà nh tiếng. Bở i vì có thằ ng lă m lă m giơ mộ t hò n
gạ ch củ đậ u trướ c miệng tô i, doạ rằ ng hễ tô i thú t thít là nó "tương"
ngay và o tậ n cuố ng họ ng. Thố t nhiên chú ng reo ầ m lên:
- Anh em ơi! Nó có nă m xu ở dả i rú t.
Thế là mộ t đứ a cứ việc dứ t dả i rú t tô i, lấy đồ ng nă m xu, rồ i cả bọ n ồ
nhau chạ y mấ t. Chú ng cũ ng quên đá nh và ném tô i xuố ng ao. Thoá ng
nghe có mộ t đứ a vưà chạ y vưà nó i:
- Đi mua kẹo vừ ng chia nhau.
Mộ t mình tô i đứ ng cở i truồ ng ra ở giữ a đườ ng.
... Vớ i cá i quầ n tụ t xuố ng thà nh hai vò ng ở hai bên châ n.
CHƯƠNG 3 - ANH TRƯỞ NG TRÀ NG
C
ó nă m xu cuả thầ y tô i cho để ă n quà dầ n trong mấ y hô m, chú ng nó đã
bắ t nạ t tô i lấy mấ t. Tô i đi về, mộ t tay ô m sá ch, cò n mộ t tay ô m quầ n.
Nghĩ tấ m tứ c cả đêm. Tuy sợ chú ng lắ m, nhưng sá ng hô m sau tô i vẫ n
phả i cặ p sá ch đi họ c. Và đã khá liều lĩnh, tô i đú t và o trong mép sá ch
mộ t chiếc đũ a, vó t nhọ n hai đầ u, thà nh mộ t cá i dù i rấ t sắ c. Tô i quyết
can đả m mộ t phen nếu chú ng cò n trêu tô i. Coi chừ ng cả nú t! mỗ i đứ a
ă n mộ t dù i cuả "ô ng" là bỏ đờ i.
Nhưng đi sang đến trườ ng họ c thì bao nhiêu tính liều lĩnh tô i đã nuô i
đượ c từ nhà đều biến sạ ch. Tô i lạ i sợ ,ừ - tô i có mộ t cá i dù i; song ngộ cả
cá i bọ n ngó t mộ t chụ c đứ a thù cuả tô i, mỗ i đứ a cũ ng có mộ t cá i dù i thì
sao! Mỗ i đứ a sẽ chỉ cho tô i nử a nhá t thì cò n gì là tô i!
Tô i đâ m ra sợ cả cá i dù i cuả tô i. Ngầ n ngừ mộ t lá t, tô i rú t dù i, vứ t tõ m
xuố ng ao.
Thầ y đồ chưa ra dạ y. Họ c trò mỗ i anh làm mộ t việc, anh quét nhà , anh
đun nướ c, anh mà i son, anh đứ ng xú m lạ i nó i chuyện. Nhữ ng đứ a hô m
qua bắ t nạ t tô i đã đến. Chú ng nhìn tô i rồ i nhá y nhau, cườ i khú c khích.
Tô i đỏ mặ t, im lặ ng cú i xuố ng mở sá ch ra họ c lạ i nhữ ng câ u đã họ c hô m
qua.
- Anh Lạ i Phú Cang.
- Dạ .
Tô i giậ t mình ngẩ ng đầ u lên. Lạ i sắ p sinh sự gì đâ y chắ c? Mộ t anh lớ n
hơn tô i độ ba bố n tuổ i, trạ c mườ i lă m, mườ i bố n gọ i và lừ lừ tiến đến
bên tô i. Hắ n nó i dõ ng dạ c:
- Tô i là trưở ng trà ng. Trưở ng trà ng là ngườ i đứ ng trù m tấ t cả cá c anh.
Sau thầ y thì đến tô i. Tô i dạ y cá c anh tậ p viết, tậ p đọ c, tậ p kể nghĩa để
đỡ mệt cho thầ y. Tô i nghe nó i hô m qua bọ n thằ ng Má , thằ ng Sinh đá nh
anh phả i khô ng?
- Dạ , thưa anh, chú ng nó định lộ t quầ n, lộ t áo em. Chú ng nó lấ y mấ t củ a
em nă m xu.
- Nhữ ng thằ ng lá o thậ t. Chú ng nó cậ y ma cũ bắ t nạ t ma mớ i đấ y, nhưng
thô i, từ giờ sẽ khô ng đứ a nà o dá m o oe gì vớ i anh nữ a. Đã có tô i.
Tô i sung sướ ng cả m độ ng:
- Vâ ng.
- Tô i là m chứ c trưở ng trà ng, nghĩa là chứ c tô i to lắ m, khó nhọ c lắ m, mà
tô i lạ i phả i che chở cho anh khỏ i chú ng nó đá nh, như thế, riêng vớ i anh,
anh phả i chịu ơn tô i rấ t nhiều.
- Vâ ng, em biết ạ .
- Tố t lắ m. Thế thì tô i bả o anh điều nà y.
- MỖ i thá ng anh phả i đó ng cho tô i ba xu. Ba xu là và o ba việc. Chứ c
trưở ng trà ng cuả tô i mộ t xu. Cô ng tô i phả i bả o anh họ c, mộ t xu. Mộ t xu
nữ a thì và o cá i tiền tô i che chở cho anh. Anh nghe rõ chưa?
Tô i cò n ngầ n ngừ chưa biết trả lờ i sao, hắ n đã nó i tiếp:
- Tô i phả i nó i rõ để anh biết rằ ng trong tấ t cả lớ p nà y, mỗ i thá ng ai
cũ ng phả i gó p cho tô i hai xu. Khô ng phả i riêng gì mình anh. Anh chỉ
phả i nặ ng hơn họ mộ t xu. Mấ t có mỗ i mộ t xu mà khỏ i bị chú ng nó
đá nh, chú ng nó lộ t, là cò n rẻ chá n. Anh đã hiểu như thế chưa?
Tô i ngẩ n ngơ, là m bộ như chẳ ng hiểu gì hết, thì hắ n lạ i truyền cho tô i
mộ t cá i lệnh rấ t chắ c chắ n:
- Sá ng mai anh phả i nộ p ngay cho tô i ba xu.
- Thưa anh, nhưng...
Hắ n xẵng giọ ng:
- Nhưng gì? Tô i hỏ i thậ t anh muố n hay khô ng muố n thế? Chỉ nó i cho
"đâ y" biết mộ t tiếng thô i.
Khô ng dá m ngầ n ngừ gì nữ a, tô i buô ng luô n mộ t câ u:
- Vâ ng.
Hắ n nhe ră ng ra cườ i hì hì. Và lạ i xoa cá i nú m hoa roi củ a tô i:
- Có thế chứ . Tố t. Tố t lắm. Mai nhé!
Tô i hậ m hự c mà vâ ng lờ i. Sá ng hô m sau tô i phả i đem "cố ng" hắ n đủ cả
ba xu - để hắn chi tiêu và o nhữ ng ba việc!
Nhưng cũ ng nhờ thế, từ đấ y tô i đượ c yên dạ mà họ c hành. Lũ "đầ u trâ u
mặ t ngưạ " kia khô ng dá m đụ ng chạ m, hạ nh họ e gì tô i nữ a. Coi ra cá c cu
cậ u sợ anh trưở ng trà ng cuả tô i lắ m. Chẳ ng biết sợ về nhữ ng nỗ i gì
nhưng cứ cá i sự hắ n lớ n hơn, cao hơn, khoẻ hơn cù ng đủ kinh rồ i!
Mỗ i ngà y tô i chỉ phả i đi họ c buổ i sá ng. Buổ i chiều ở nhà họ c bà i. Tô i
họ c rộ n cả nhà . Và cả nhà tô i, ai cũ ng có ý vừ a sợ vừ a quý tô i hơn
trướ c. Tô i đã đi họ c rồ i mà ! Thỉnh thoả ng nhữ ng ngườ i quen thuộ c đến
nhà tô i chơi thườ ng hỏ i:
- Cậ u cả Canh họ c đượ c mấ t thú ng chữ rồ i?
Cậ u cả ? Ấ y đấ y, nhờ có sự đi họ c mà tô i đượ c lên chứ c to đến thế. Cò n
hỏ i họ c đượ c mấ y thú ng chữ , thì nà o tô i biết là m sao đượ c mấ y thú ng!
Nhưng u tô i đã vui vẻ trả lờ i ngườ i ta:
- Chá u nó đã đượ c độ ba mẹt rồ i đấ y.
À ra tô i đã họ c đượ c độ ba mẹt chữ . U tô i biết cả . Tà i thự c, và từ hô m
đó , hễ ai hỏ i tô i đã họ c đượ c bao nhiêu chữ , tô i cứ liệu mà nó i nhâ n dầ n
hai cá i mẹt chữ cuả tô i lên.
- Chá u đã họ c đượ c ba mẹt ạ !
- Chá u đã họ c đượ c bố n mẹt rưỡ i ạ !
Ai cũ ng cườ i, tô i cũ ng cườ i nố t, hai má tô i bừ ng đỏ lên tậ n tai. Bở i vì tô i
chắ c rằ ng họ cườ i để khen mình họ c giỏ i.
CHƯƠNG 4 - VÀ I CÁ CH PHẠ T
C
hỉ đượ c mươi hô m họ c mỗ i buổ i và i chữ khiến tô i thấ y sự đi họ c khô ng
khó khă n gì. Nhếu nhá o mấ y chữ , chỉ mộ t loá ng mắ t đã thuộ c là u. Dễ
chiụ quá !
Nhưng dầ n dầ n thầ y đồ bắ t tô i họ c mỗ i ngà y thêm nhiều chữ . Thầ y bả o
cho mộ t lầ n. Bậ n sau, hễ quên thì hỏ i anh trưở ng trà ng. Khô ng khó
khă n mấ y đố i vớ i tô i, anh đã là chỗ tình thâ n.
Có nhữ ng buổ i tô i phả i họ c nhiều chữ quá , rố i cả ruộ t và nặ ng cả đầ u
mà vẫn chưa thuộ c. Cơ chừ ng lắ m chữ to quá , đè trĩu đầ y tô i xuố ng.
Lạ i thêm anh trưở ng trà ng bả o tô i:
- Xem chừ ng anh nà y họ c đã chố i chữ ra rồ i đâ y, họ c thế đã mù i gì. Cò n
bao nhiêu sá ch khá c khó hơn sá ch Tam tự kinh nhiều. Kia kià ... (hắ n chỉ
tay lên cá i quang đự ng sá ch, treo lủ ng lẳng ở gó c nhà ) sá ch Ngũ ngô n
thi, sá ch Minh tâ m, sá ch Tâ n thư nà y... Sá ch Đạ i họ c, sá ch Luậ n ngữ ,
sá ch Kinh thi, sá ch Trung dung... Sá ch gì, sá ch gì nưã nà y... Vô lủ ng cá c
thứ sá ch, cò n là họ c mượ t ngườ i.
Tô i tưở ng như anh ta nó i doạ . Nhưng nghe nhiều tên cá c thứ sá ch gớ m
ghê như thế, tô i cũ ng choá ng ó c, và tô i đã thấ y sờ sợ .
Thế rồ i tô i sợ thậ t, lầ n nà y khô ng phả i sợ bạ n, mà là sợ họ c. Cà ng ngày
cà ng phả i họ c từ ng cộ t dà i. Đầ u tô i bé thế này, đự ng là m sao cho hết.
Mộ t hô m, tô i đọ c mộ t bà i ngắ c ngứ mã i, thầ y đồ Biền đã quắ c mắ t, tô i
tưở ng phen nà y đến phả i đò n. Nhưng may rồ i tô i cũ ng ầ m ừ đọ c đượ c
trô i. Khi tô i cầ m sá ch trở về chỗ , anh trưở ng trà ng đến nó i nhỏ :
- Anh có sợ khô ng thuộ c bà i mà phả i đò n khô ng?
- Em sợ lắ m.
- Anh có muố n khô ng phả i họ c bà i khô ng?
Tô i trợ n mắ t:
- Khô ng họ c bà i? Thầ y đá nh cho tuố t xương chứ lỵ !
- Ấ y thế mà tô i có cá ch.
- Anh bảo em nhá ?
- Chưa họ c đượ c ba chữ ranh mà đã họ c cá i tính lườ i, nhưng tớ cũ ng
khô ng khoả nh, tớ bả o cho mà biết cá i cá ch khô ng phả i họ c bà i Mai
đằ ng ấ y cứ khô ng họ c bà i; thầ y khô ng cho đằ ng ấ y ă n roi mâ y đâ u, thầy
sẽ bắ t quét nhà luô n ba hô m.
Tô i nghe ra cũ ng lý thú . Phả i, phả i rồ i, hà ng ngày vẫ n có nhữ ng anh họ c
trò phả i là m cá c việc linh tinh, mà i son quét nhà , quét sâ n, nhổ cỏ , đun
nướ c. Nhữ ng quâ n đó đều tuyển ở cá c đá m đá nh nhau, chử i nhau hoặ c
nhữ ng anh khô ng thuộ c bà i. Nếu mình khô ng thuộ c bà i, mình cũ ng
phả i đă ng tên và o độ i binh ấ y. Thầ y đồ chẳ ng đá nh mộ t roi, bở i vì hô m
nà o chẳ ng phả i cầ n lấ y mấ y anh để là m nhữ ng việc vặ t vãnh như thế.
Có ngườ i dạ y cho tô i biết cá ch để lườ i, tô i lườ i ngay. Ở nhà , mớ i họ c
qua loa và i chữ đã thấ y ngá p rố n mấ y cá i, chả y cả nướ c mắ t, tô i vộ i gấ p
sá ch lạ i, rô ng ra vườ n chơi. Hô m sau, mang sá ch lên đọ c cho thầ y đồ
nghe, tô i khoanh tay đứ ng ỳ trướ c mặ t thầ y.
Lườ m tô i mộ t cá i, rồ i quả nhiên thầ y truyền:
- Khô ng thuộ c bà i! Ba hô m mà i son.
Tô i giả cá ch tiu nghỉu nét mặ t, buồ n bã mang sá ch về ngồ i phả n nhưng
trong bụ ng tô i cả m ơn ngầ m anh trưở ng trà ng lắ m lắ m. Mỗ i thá ng mấ t
ba xu cũ ng phả i.
Hô m sau, hô m sau, và hô m sau nưã tô i khô ng phả i quan tâ m đến sá ch,
đến but. Tớ i nhà thầ y, tô i chỉ việc đem cá i nghiên son, ra vạ i lấ y nướ c,
rồ i để nó ở mộ t đầ u hè, tô i và o gầ m bà n mang ra mộ t cụ c son to bằ ng
cá i chén tố ng, mài kỳ cạ ch cho tớ i khi nướ c sá nh lạ i mộ t mà u đỏ tươi
mớ i thô i. Thầ y dù ng son để phê, để chấ m sá ch cho họ c trò . Cò n tô i
dù ng son để bô i đầ y cả và o quầ n, và o á o, và o đầ u cho ra vẻ ta đâ y là
họ c trò . Mà i son xong, tô i theo cá c bạ n cù ng cá c bạ n ra vườ n nhổ cỏ và
xớ i đấ t để gieo hạ t cả i. Tiếng là thế nhưng chú ng tô i ra vườ n chỉ để
đuà . Anh này đổ nướ c đú c dế mèn, anh thì nhổ cỏ ấ u, lấy củ a nó đem về
cho u ngâ m nướ c giả i vào rượ u là m thuố c hậ u sả n. Tính tô i nhú t nhá t,
khô ng ưa sự đá nh bạ n; tô i ngồ i thơ thẩ n mộ t gó c vườ n, vưà vờ vịt nhổ
cỏ , vưà bắ t châ u chấ u để chố c nưã đem về tặ ng cá c anh gà . Và miệng tô i
khe khẽ há t cá i bà i Bồ cu bồ cá c... rấ t hay cuả tô i.
Đến bưã thứ tư, tô i lạ i khô ng thuộ c bà ị quen cá i tính lườ i mấ t rồ i.
Nhưng bưã nay tô i khô ng đượ c cá i may mắ n thầ y bắ t phạ t đi mài son.
Thầ y bả o tô i:
- À thằ ng nỡ m nà y quen thâ n lườ i. Phả i trị cho nó mộ t mẻ, chú ng bay
đâ u?
Câ u gọ i ấy là mộ t hiệu lệnh cuả thầ y. Trong đá m họ c trò đương họ c
nhao nhao, có mấ y tiếng "dạ , dạ " rồ i nhanh như cắ t, hai ba đưá chạ y ra
vậ t tô i ngã khuỵ u xuố ng đấ t. Tô i nằ m sấ p, mộ t đưá tó m đầ u, hai đưá
tú m hai tay và hai đưá giữ hai châ n, rú t chiếc roi mâ y trên vá ch, chậ m
chạ p từ ng roi mộ t, thầ y vú t cho to6i đú ng mườ i lă n roi lên hai bên
mô ng. Tô i đau quặ n ngườ i, kêu vá ng cả lên.
Tô i về chỗ ngồ i, khó c sướ t mướ t suố t buổ i. Ra về, anh trưở ng trà ng chế
tô i:
- Chết chưa? Con ơi! Quen mui thấ y mù i là m mã i.
- Tạ i anh là m em phả i đò n.
- Tạ i tớ à ? Dễ nghe nhỉ? Sao đằ ng ấ y khô ng bả o là tạ i đà ng ấ y lườ i có
đú ng hơn khô ng?
Tô i im chẳ ng dá m nó i gì. Anh ta lạ i cườ i, nó i tiếp:
- Nhưng mà tớ bả o hễ đằ ng ấ y gan, có giỏ i mai lạ i cứ khô ng thuộ c bà i,
thầ y sẽ khô ng đá nh nưã , mà thầ y bả o rằ ng đằ ng ấ y lườ i quá , thầ y bắ t
phạ t quay tơ mộ t thá ng.
To6i khô ng dá m tin. Nhưng khố n khổ cho tô i, dù hô m ấ y về, tô i họ c bà i
suố t cả buổ i, sá nh hô m sau tô i vẫ n khô ng thuộ c bà i như thườ ng, bở i vì
đứ ng trướ c mặ t thầ y đồ tô i run bắ n ngườ i lên, chữ nghiã bay dâ u mấ t
hết. Tô i chỉ cò n nhớ nhữ ng roi đò n cuả thầ y đá nh tô i sá ng hô m qua,
mỗ i lằ n thà nh nhữ ng con trạ ch tím bầ m, đầ y cả hai bên mô ng, thà nh
thử tô i chỉ đứ ng đờ ra, mặ t xá m lạ i dầ n, hai mắ t chớ p chớ p, nhá y nhá y
đả o điên. Chao ô i! tô i đà nh đợ i... mườ i lă m roi nưã vậ y, nhưng thầ y đồ
lạ i bả o tô i:
- Ó c thằ ng nà y dễ thườ ng đặ c như ó c chó . Chó nó cò n thô ng minh hơn
mày. Tao phả i phạ t cho mày hai mươi hô m ngồ i quay tơ mớ i đượ c.
Chú ng bay đâ u?
Mộ t anh chạ y đến, lô i tô i xuố ng dướ i nhà . Tô i khô ng và o nhà này bao
giờ , bở i vì là nhà riêng cuả thầy. Bướ c và o, tô i thấ y bà đồ đương ngồ i
quay tơ vớ i bố n đưá trẻ nưã , cũ ng trạ c tuổ i tô i. Và chắ c chắ n cũ ng là
nhữ ng họ c trò khô ng đượ c chă m chỉ lắ m cuả thầ y đồ Biền! Họ bà y
thêm ra cho tô i mộ t cá i lồ ng tơ và bắ t tô i ngồ i quay. Cá i anh dẫ n tô i vào
đâ y truyền lệnh cho tô i:
- Từ mai cho đến hết hai mươi hô m, lú c nà o anh đến họ c là phả i xuố ng
đâ y quay tơ, khô ng đượ c thò đầ u ra ngoà i.
Thế là tô i đi họ c chữ để biết cá ch quay tơ. Mà tô i lạ i thích như vậ y, bỡ i
vì cứ khô ng phả i đọ c bà i là tô i mừ ng rơn. Quay tơ đượ c mấ y hô m thì
tô i thấ y rõ rà ng nhà thầ y đồ tô i nghèo, bà đồ tô i đi quay tơ mướ n cho
ngườ i ta. Có lũ họ c trò lườ i lĩnh, bà chạ y tay thêm đượ c nhiều việc lắm.
Nhà tô i cũ ng dệt luạ , cũ ng quay tơ nhưng tô i khô ng phả i mó đến nhữ ng
việc ấ y bao giờ . Lú c chưa đi họ c, tô i chưa biết quay, phả i quay có mươi
hô m, tô i đã thạ o lắ m. Nhiều khi tô i cầ m thử ố ng quay tơ ở nhà , u tô i đã
ngạ c nhiên hỏ i:
- Quá i, ai dạ y mà y quay tơ ở đâ u mà thạ o thế? Mà y đi họ c hay đi quay
tơ hử ?
Nà o ai biết đượ c tô i đi họ c hay đi quay tơ!
CHƯƠNG 5 - NÓ PHẢ I TRẢ THUẾ TAO BẰ NG "ĐẤ M"
D
ầ n dầ n, tô i là m quen đượ c mộ t anh bạ n tên là Kham, cù ng bằ ng tuổ i tô i,
anh em tương đắ c lắ m. Vừ a quay tơ, vừ a nó i chuyện vớ i nhau suố t mộ t
buổ i. Tô i phà n nà n vớ i bạ n rằ ng hô m tô i mớ i nhậ p mô n, bị bọ n thằ ng
Má , thằ ng Sinh đó n đườ ng định đá nh và lấ y mấ t năm xu.
Kham bả o tô i:
- Anh dạ i quá , cứ đá nh bừ a đi chứ . Chú ng nó cậ y đô ng thì ta chạ y về
má ch thầ y. Thầy ghét họ c trò đá nh nhau lắ m.
- Hoà i củ a, thế mà tô i khô ng biết. Rồ i sau nhờ có anh trưở ng trà ng, anh
ấ y...
- Trưở ng trà ng là anh nà o?
- Ồ anh khô ng biết hả ? Cá i anh lớ n nhấ t, mắ t hơi toen toét, ngồ i bên
cạ nh thầ y ấ y mà ?
- Cá i thằ ng để đầ u bờ m ấ y phỏ ng?
- Phải.
- Nó là thằ ng Mự c, trưở ng trà ng, trưở ng trù ng gì. Nó lớ n mà họ c trướ c
nên đượ c ngồ i cạ nh thầ y, vì nó giú p đỡ nên thầ y cũ ng yêu nó mộ t tị.
Thằ ng ấy là chú a hay bắ t nạ t, chú ng tớ vẫn gọ i nó là thằ ng chó đen.
- Thế mà anh ấ y tố t vớ i tô i lắ m, anh ấy bênh tô i. Tụ i thằ ng Má sợ anh
như sợ cọ p, khô ng dá m ậ m oẹ bắ t nạ t mình nữ a.
- Đằ ng ấ y nó i lạ ! Thằ ng Chó đen mà tử tế à ! Nó là thá nh ă n dỗ , thá nh
nó i loè. Thô i đích nó ă n dỗ củ a đằ ng ấ y cá i gì rồ i! Tớ nó i quyết thế.
- Ă n dỗ ?
- Như là ă n dỗ tiền, ă n dỗ quà chẳ ng hạ n. Có đú ng khô ng?
- Khô ng. Nhưng mà tô i chỉ phả i đó ng tiền thô i.
- Ấ y đấ y! tiền gì nào?
- Tiền hà ng thá ng, mỗ i thá ng ba xu. Mộ t xu và o chứ c trưở ng trà ng, mộ t
xu cô ng anh ấ y dạ y họ c, mộ t xu tiền che chở .
- Hi hi! Đằ ng ấ y mắ c bợ m già rồ i. Đã đó ng đượ c mấ y thá ng?
- Mớ i có mộ t, sắ p tớ i thá ng nữ a. Thế cá c đằ ng ấ y khô ng phả i đó ng hay
sao? Mỗ i thá ng hai xu mà!
- Chú ng tớ à ? Đó ng cho nó hai cá i đá . Nó loè đằ ng ấ y đấ y, từ giờ khô ng
đó ng nữ a, để tiền mà ă n quà . Nó muố n mè nheo gì, má ch luô n thầ y là
cu cậ u bị ă n lươn và o lưng ngay.
Tô i tá ng đả ng cả ngườ i, ra bấ y lâ u nay tô i bị cá i anh trưở ng trà ng giả
hiệu kia lừ a dố i cũ ng bỡ i cá i tính nhú t nhá t khố n nạ n củ a tô i. Tô i phả i
đi tìm ngay thằ ng Mự c - hay cá i thằ ng chó đen cũ ng thế - để bả o cho nó
biết rằ ng nó đã ă n dỗ củ a tô i mấ t ba xu, nó đã "đểu" lắ m mà tô i đã khô n
ngườ i ra rồ i. Tan họ c, tô i vộ i vã đi tìm Mự c. Trô ng thấ y Mự c, tô i chưa
kịp gì hắ n đã hỏ i:
- Thế nà o? Mai đó ng tiền chứ ?
Nghe giọ ng hắ n oai quá , sự cứ ng cỏ i chố c lá t củ a tô i lạ i mềm nhũ n và
biến đi dâ u mấ t! Tự nhiên, miệng tô i nó i ra tuồ n tuộ t:
- Vâ ng, mai em đó ng. Nhưng anh cho em hỏ i câ u nà y:
- Hỏ i gì?
- Em thấ y thằ ng Kham nó i rằ ng nó khô ng phả i đó ng tiền thá ng cho anh.
Mự c quá t to:
- A thằ ng ranh nà y lạ i muố n họ c lố i thằ ng Kham phỏ ng? Nó khô ng phả i
đó ng tiền à ? Tạ i nhà nó nghèo, mỗ i ngà y chỉ đượ c ă n có mộ t bữ a cơm
nên tao thương hạ i, khô ng lấ y tiền củ a nó . Nhưng mà y có biết nó phả i
trả thuế tao thế nà o khô ng? Nó phả i trả thuế tao bằ ng "đấ m", bă ng
"đấ m" nghe rõ chưa? Mỗ i thá ng, ba mươi lă m quả , vừ a đấ m, vừ a thụ i,
vừ a đạ p, vừ a tá t... tha hồ . Thế này nà y... (Hắ n giơ thẳ ng cá nh ụ c tô i mộ t
ụ c vào mạ ng mỡ ; tô i méo mặ t khó c oà )... tao thử cho mà y mộ t quả . Mỗ i
thá ng chịu ba mươi lă m quả tố ng như thế mớ i bõ cô ng tao, sứ c mà y có
chịu nổ i khô ng? Thô i thô i mà y đừ ng có o oe cạ y cụ c mà chết bỏ đờ i
đấ y, con ạ !
Tô i khó c hu hu, nó thụ i tô i đau quá .
Hô m sau, tô i tườ ng thuậ t kỹ cà ng, tấ t cả cho Kham nghe. Kham lắ c đầ u:
- Nó nó i thế chứ mườ i nó cũ ng khô ng dá m đụ ng đến tô i, nhưng mà thế
thì nó xử vớ i đằ ng ấ t tệ thậ t. Cũ ng đừ ng nên má ch thầ y, thầ y đá nh nó
rồ i nó lạ i đá nh mình cũ ng thế.
Nghĩ mộ t lú c; Kham lạ i xua tay:
- Khô ng, khô ng, anh phả i má ch mớ i đượ c. Đã là m thì là m cho thẳ ng
cạ nh Đến mai, anh đem ba xu lên đưa cho thầ y, nó i là tiền đó ng cho
anh Mự c. Tấ t nhiên là thầ y sẽ hỏ i là tiền gì? Thì anh nó i rõ từ đầ u đến
đươi cho thầ y nghe. Nó sẽ phả i đò n. Nếu mà nó đá nh anh, tô i sẽ rủ
cá nh trẻ chă n trâ u ở ngoà i đồ n là ng Nghĩa Đô diệt cho nó mộ t trậ n.
Nghe bạ n nó i tô i lạ i hăng há i lắ m. Tan họ c, Mự c hỏ i tiền tô i, tô i trả lờ i
rấ t nhũ n nhặ n:
- Thưa anh, anh để cho em đến mai. Hô m nay thầ y em đi ă n cỗ , u em đi
chợ bá n lụ a.
Mự c bả o:
- Mai khô ng nộ p thì chớ chết.
Mai, tô i nộ p. Nhưng là m đú ng như lờ i Kham, tô i đem nộ p cho thầ y đồ .
Tô i ngồ i nhà dướ i quay tơ - bở i vì tô i vẫn phả i phạ t! - nhò m ra, đợ i lú c
Mự c đi lăng quă ng ra đầ u ngõ , tô i chạ y tó t ngay lên nhà đưa lên cho
thầ y ba xu. Thầ y đồ n ngạ c nhiên hỏ i tiền gì. Tô i thưa:
- Tiền con nộ p cho anh trưở ng trà ng Mự c.
Rồ i tô i kể rõ từ đầ u chí đuô i, thô i tự hô m bọ n thằ ng Má , thằ ng Sinh lấ y
củ a tô i nă m xu đi mua kẹo vừ ng cho thầ y nghe. Thầ y đồ tứ c lắ m, lặ ng
ngườ i. Mự c lò dò đi ở ngoà i cử a và o, thấ y tô i đứ ng đấ y biết là có biến,
mặ t hắn tá i mét. Thầ y chìa ba xu củ a tô i ra cho hắ n trô ng. Hắ n cà ng
cuố ng quít, khô ng biết nó i năng làm sao.
Thầ y quá t: "Chú ng bay đâ u?" Mộ t bọ n kéo ngay lên, vậ t oá ch Mự c
xuố ng. Chú ng vậ t thự c khoẻ, nghe nặ ng như câ y dừ a đổ . Bở i vì đứ a nào
cũ ng đã că m tứ c Mự c sẵ n. Hắ n thườ ng cậ y lớ n, chỉ hay bắ t nạ t, tồ i lắ m.
Đượ c có dịp trả thù tự nhiên, ai chẳ ng muố n. Lú c Mự c đã nằ m sấ p
xuố ng đấ t, có anh lạ i thụ i ngầ m cho hắ n mộ t thụ i.
Mự c bị thầ y giá ng cho ba mươi roi đò n. Đá nh về hai tộ i: bắ t nạ t ă n tiền
và tự xưng là trưở ng trà ng. Ngọ n roi mây nhịp nhà ng đưa lên đưa
xuố ng vun vú t. Tô i đứ ng nghe mà phá t rù ng mình. Hễ mộ t roi vụ t
xuố ng lưng Mự c, cá i mồ m hắn lạ i méo xệch lên hẳ n tậ n mang tai và
khắ p ngườ i, rung nhỏ m lên như mộ t lò xo.
Cả bọ n thằ ng Má , thằ ng Sinh cũ ng bị đò n. Mỗ i đứ a ă n mườ i lă m con
trạ ch và o đít.
Tô i vừ a thích, vừ a sợ . Thích vì đã trả đượ c thù mà sợ vì từ đâ y chú ng
nó thù mình đến già !
Nhưng thù thì thù , tô i cầ gì! Tô i đã có anh bạ n Kham yêu quí, mà anh
bạ n Kham củ a tô i đã có cả mộ t toán trẻ chă n trâ u hù ng hổ ở đồ ng là ng
Nghĩa Đô . Cá nh chú ng tô i to lắ m.
CHƯƠNG 6 - CÁ I LỌ ĐỰ NG NƯỚ C
S
ắ p hết hạ n hai mươi hô m phạ t quay tơ, tô i bắ t đầ u lo. Chữ nghĩa tô i chỉ
nhớ mờ mờ . Có cá i lồ ng tơ thì tô i nhớ rõ lắm. Quay lên nó kêu ló c có c...
ló c có c... Và tô i chỉ thạ o có mộ t lố i đá nh bẫ y chuộ t, nhà thầ y đồ tô i có
rấ t nhiều chuộ t. Có khi bà ngồ i quâ y tơ mà nó rú c rích ra gặ m cả châ n.
Kham và tô i, mỗ i đứ a mượ n bà mộ t cá i bá t chiết yêu, để là m hai cá i
bẫ y. Tô i ú p bá t xuố ng chỗ đấ t phẳ ng, lấ y cá i que đó m, để dự ng mộ t mé
bá t lên hở thà nh mộ t cá i khe vừ a mộ t con chuộ t nhắ t chui lọ t. Tô i lấ y
tơ xe mộ t sợ i dâ y dà i mộ t đầ u buộ c vào lưng cá i que, mộ t đầ u buộ c và o
ngó n châ n cá i tô i. Bỏ mộ t mả ng chá y cơm hay mộ t mẫ u hẹo bộ t - hoặ c
bấ t cứ mộ t vậ t gì chuộ t có thể xơi đượ c - để là m mồ i, ấ y thế là tô i đã có
mộ t cá i bẫ y chuộ t tươm tấ t.
Cá i bá t bẫ y để tậ n trong gó c nhà , tô i ngồ i cá ch xa tớ i bố n sả i châ n. Cá c
chú chuộ t dậ p dìu đến nghe ngó ng, xem xét từ ng ly từ ng tý. Chú ng
tưở ng như chú ng khô n lắ m, nhưng rồ i thế nà o, há u ă n quá , cũ ng có anh
men châ n và o cạ m. Tô i liếc mắ t và o xem cá c anh là m ă n ra sao. Cá i anh
chuộ t đã trô ng thấ y miếng mồ i, bướ c mon men, mon men rấ t rụ t rè,
hắ n chỉ nhấ c châ n dịch đi từ ng mộ t chú t. Mộ t mắt trô ng và o mồ i, mộ t
mắ t trô ng ra ngoà i, xem có ngườ i hay có mèo ngó thấ y mình khô ng.
Cẩ n thậ n lắ m, nhưng anh chà ng quên khô ng trô ng lên cá i bá t ú p lừ ng
lữ ng trên đầ u. Tô i cứ lờ đi như khô ng biết và khô ng thấ y gì, tay tô i
cà ng cà ng xó c ố ng tơ cho chạ y khoẻ, kêu ló c ró c ầ m nhà . Anh chuộ t yên
chí chui tọ t hẳ n và o trong bá t, tô i chỉ việc hấ t mộ t ngó n châ n cá i, kéo
că ng cá i dâ y, đổ chiếc que đó m là cá i bá t ú p chụ p ngay xuố ng. Anh
chuộ t khờ dạ i rố i rịt, chạ y nhặ ng lên ở trong bá t. Mỗ i ngà y sa bẫ y tớ i ba
con là ít; bắ t đượ c, tô i đem về nhà tô i cho mèo ă n.
Chơi trò bẫ y chuộ t thích lắ m, rấ t ham. Lắ m lú c tô i tưở ng thầ y tô i cho
tô i đến nhà ô ng đồ để quay tơ và để bắ t chuộ t. Cò n việc họ c hà nh là
việc phụ ; muố n thì muố n, khô ng thô i, cũ ng đượ c - chẳ ng hề gì. hưng
mộ t buổ i, Kham tính đố t ngó n tay, bả o tô i:
- Ngà y kia chú ng mình đã phả i đọ c bà i. Tớ họ c đến ngọ c bấ t trá c, bấ t
thà nh khí rồ i. Đằ ng ấ y đến gì?
- Quên mấ t, để về thử mở ra xem đã .
Thấ y cá i sự mở sá ch ra xem, ra họ c là mộ t hình phạ t nặ ng nề, khó nhọ c
là m sao - cá i việc đi họ c. Ai sinh ra chữ nghĩa là m chi, để cho bâ y giờ tô i
khổ thế nà y!
Mộ t bữ a kia tô i vừ a thò đầ u và o nhà dướ i, bà đồ bả o tô i:
- Hô m nay đến lượ t anh Cang xá ch nướ c.
Tô i "dạ " mộ t tiếng, chạ y tó t ra sâ n. Nhà thầ y đồ tô i có mỗ i mộ t cá i vạ i
đự ng nướ c, hễ khi nà o cạ n, chú ng tô i - nhữ ng "tên" bị phạ t - phả i thay
phiên nhau đi lấ y nướ c đổ cho đầ y. Nhà khô ng có thù ng quả y, chỉ có
mộ t cá i lọ , da đỏ như da chum, dà i thò ng lõ ng như mộ t quả bầ u, đem lọ
ấ y ra giếng mà lấy nướ c. Đượ c cá i giếng cũ ng gầ n, ngay lố i đầ u xó m,
nên cũ ng khô ng khó nhọ c mấ y, chừ ng mườ i lă m, hai mươi lọ thì đầ y
vạ i. Nghĩa là dù ng cả mộ t buổ i họ c để xá ch nướ c thì vừ a.
Tô i xá ch lọ ra giếng, giếng nà y lấ y nướ c rấ t dễ, bỡ i vì là giếng đấ t. Nó là
mộ t cá i ao, có xâ y bậ c gạ ch, ở giữ a cắ m mộ t cà nh tre, tô i chỉ việc lộ i
xuố ng nướ c, vụ c lọ xuố ng, lấy đượ c nướ c ngay.
Tô i vừ a đi vừ a chú m miệng lạ i huýt cò i, tô i bắ t chướ c con chà o-mà o
đương hó t trên câ y. Hó t tò toe... Hó t tò toe... Vui lắ m!
Chỉ mộ t loá ng mắ t, tô i đã xá ch đượ c nă m lọ . Đã khá mệt, tô i phả i ngồ i
nghỉ dướ i bó ng má t mộ t câ y bà ng. Trờ i cuố i mù a hạ , nắ ng vàng hoe
hoe, có gió mát lù a rà o rà o trong nhữ ng ngà nh tre xanh om. Bỗ ng tô i
thấ y bó ng thằ ng Mự c đi từ trong ngõ đi ra. Tô i đoá n: "Hẳ n thằ ng chó
đen xin phép thầ y cho đi giả i rồ i chuồ n ra ngoà i này chơi má t. Ranh
thự c!"
Tô i xá ch lọ xuố ng giếng vụ c nướ c, bở i tô i khô ng muố n giá p mặ t Mự c.
Từ hô m phả i đò n tuy chưa dá m là m gì tô i, nhưng mỗ i khi gặ p, nó vẫ n
nhìn tô i bằ ng cặ p mắ t gườ m gườ m rấ t đá ng sợ .
Chiếc lọ đự ng nướ c có cá i cổ loe ra, cho nên muố n xá ch, tô i phả i xoạ c
cẳ ng; bưng hai tay, và đi lặ c lặ c như con vịt bầ u. Vừ a đi lên khỏ i bờ
đượ c mươi bướ c, tô i đổ xuố ng nghỉ để bưng lạ i. Tay tô i trơn quá , Mự c
đã đi quá ngang mặ t tô i. Hắ n nhìn tô i, hai mắ t trò n xoe, hắ n xuố ng
giếng, lấ y hai tay mú c nướ c uố ng.
Hai tay xá ch lọ lên, châ n tô i bướ c lạ ch bạ ch. Bỗ ng tô i nghe đằ ng sau có
tiếng vú t vú t rồ i:
- Ẳ ng! ẳ ng! ẳ ng!
Hoả ng hố t, tô i giậ t nẩ y mình, rụ ng rờ i. Thế là :
- Toang!
Thô i vỡ mấ t lọ nướ c rồ i, tô i rú lên, hai tay ô m mặ t. Mự c chạ y tớ i. Tô i
khó c:
- Mà y đá nh chó để chó là m cho ô ng sợ , ô ng đá nh vỡ lọ rồ i... nào...nà o
nà o...
Mự c mú a hai tay, hai châ n lên:
- Tình tướ m! I hi hi! Tình tươm. Mà y cầ m khô ng vữ ng tay thì vỡ . Con
chó nó chạ y chứ ô ng có đá nh nó đâ u. Chuyến này thì gọ i là mày cứ tù
mọ t gô ng! tù mọ t gô ng! Cả nhà thà y có mỗ i mộ t cá i lọ ! Mà lạ i cá i lọ cổ ,
rấ t quý củ a thầ y.
Tô i cà ng khó c già , Mự c hoa cả châ n lẫ n tay lên mà doạ tô i. Nó lạ i tú m
chặ t lấy tay tô i:
- Mà y chết! Ô ng lô i mà y vào cho thầ y. Đi! và o... và o ngay.
Tô i thun ngườ i lạ i. Trong ó c tô i thoá ng hiện ra mộ t cá i roi mâ y, mộ t
anh họ c trò mặ t mà y tá i xanh, bị cá i gô ng bằ ng gỗ lim bọ c sắ t nặ ng vô
cù ng, đeo khư khư vò ng quanh cổ . Chao ơi!
Tô i giự t tay thằ ng Mự c, ù té chạ y miết.
Bỏ cả sá ch vở , bú t nghiên, từ đấ y tô i khô ng dá m đến trườ ng thầ y đồ
Biền nữ a! Tô i lạ i sợ , khô ng dá m gặ p cả nhữ ng họ c trò củ a thầ y. Tô i sợ
chú ng nó lô i tô i về giao cho thầ y thì tô i đến phả i tù mọ t gô ng.