Professional Documents
Culture Documents
Cách làm Kách Mệnh
Cách làm Kách Mệnh
-Srdja Popovic-
3
MỤC LỤC
LỜI TỰA
thiết thực trong việc áp dụng các kỹ thuật phi bạo lực
này nhằm mang lại kết quả tốt nhất. Tôi hy vọng
những câu chuyện này có thể tác động đến bạn và
truyền cảm hứng để bạn tự mình tạo nên một sự khác
biệt. Do tính chất của những câu chuyện này – trong
một số trường hợp, giai thoại mà tôi chia sẻ có liên
quan đến những người vốn vẫn còn nhiều điều để
mất nếu như vai trò của họ trong phong trào đó bị lộ
- nên tôi thấy cần phải thận trọng thay đổi tên và
thông tin cá nhân của một vài người. Đôi khi tôi cũng
tự ý đơn giản hóa những câu chuyện phức tạp, chỉ giữ
lại những điểm cốt yếu, xin các học giả và các vị quan
tâm đến tiểu tiết lượng thứ.
Trừ những hình có ghi tên người chụp, toàn bộ hình minh
họa còn lại là do tác giả sưu tầm.
1.1 Một nắm đấm, biểu tượng 2.2 Tel Aviv Pride: Một ngày
của Otpor!, trên một bức dành cho gia đình ở Israel,
tường ở Belgrade, Serbia, 2011 (Nina Jean Grant)
mùa thu năm 1998. 3.1 Dùng cháo sữa để phát động
1.2 Logo chương trình TV của một cuộc cách mạng.
cựu tổng thống Hugo Lonuziyaaraiy Kolhu,
Chavez, Aló Presidente. Maldivess.(Munshid
1.3 Một phụ nữ Ai Cập đang Mohamed)
cầm logo của phong trào 6 3.2 Một em bé ở Moscow, tháng
tháng Tư (Mohamed Abd El Năm, 2012 (Julia Ioffe)
Ghany, Reuters) 4.1 Những trụ cột quyền lực của
2.1 “Nhân dân Libya đoàn kết” Yemen, 2011 (Khaled
Abullah Ali Al Mahdi,
Reuters)
CHÚ THÍCH HÌNH MÌNH HỌA 11
4.2 Nhà cách mạng TS. Martin 6.1 Nhóm Pussy Riot biểu diễn
Luther King, Jr., sau bài phát tại Moscow. (Denis
biểu “I have a dream” tại Bochkarev)
Washington, D.C., ngày 28 6.2 Một phụ nữ Ukraina đang
tháng Tám, 1963. đặt hoa lên những tấm khiên
5.1 “A Dime for Change”: một của cảnh sát chống bạo động
hoạt động do Otpor! tổ chức trong Cách mạng Cam 2003.
tại Serbia, 2000. (Milos (Vasily Fedonsenko, Reuters)
Cvetkovic) 7.1 Các nhà hoạt động Otpor!
5.2 Các nhà hoạt động Syria giơ cao nắm đấm tại
đang sơn thông điệp chống Belgrade, mùa xuân 2000.
Assad lên những quả bóng (Petar Kujundzic, Reuters)
bàn. (Riahi Brothers, Arman 7.2 GOTOV JE – “He Is
và Arsh T. Riahi) Finished” – một trong số một
5.3 Logo phong trào GIRIFNA triệu hình dán do Otpor! in
ở Sudan, “We are all fed up”, trong tháng Tám và tháng
tháng Sáu 2012. Chín 2000.
(http://www.girififna.com) 7.3 Buổi biểu diễn “Occupy
5.4 Biểu tình phản đối Putin ở Sesame Streat” trong thời
Barnaul, Siberia. Nga, tháng gian diễn ra phong trào
Hai 2012. (Andrei Occupy Wall Street, New
Kasprishin, Reuters) York, mùa thu 2011. (Riahi
5.5 Hình nền chủ đề chống Brothers, Arman và Arsh T.
Mubarak. Riahi)
CÁCH LÀM KÁCH MỆNH
8.1 Hàng trăm ngàn người phản 10.1 Một người Hồi giáo đang
đối đang chuẩn bị cho cuộc cầm cuốn kinh Coran và một
tiếp quản phi bạo lực tòa nhà tín đồ Thiên Chúa giáo Ai
Quốc hội Serbia tại Belgrade Cập đang cầm cây thánh giá
ngày 5 tháng Mười, 2000. tại Quảng trường Tahir.
(Igor Jeremic) Cairo, 6 tháng Hai, 2011.
8.2 “2000-This is the year”: chiến (Dylan Martinez)
dịch của Otpor! ngay sau buổi 10.2 “We are watching you”:
hòa nhạc Orthodox New Chiến dịch truyền thông của
Year do nhóm này tổ chức Otpor! buộc chính phủ hậu
vào tháng Giêng năm 2000. Milosevic mới thắng cử phải
8.3 Kỷ niệm chiến thắng của chịu trách nhiệm về tầm nhìn
cuộc cách mạng 5 tháng tương lai của Serbia sau cuộc
Mười của OTPOR, tại quảng cách mạng ngày 5 tháng
trường Slavija, Belgrade. Mười. Serbia, 2000.
(Igor Jeremic) 10.3 Các nhà hoạt động nữ của
9.1 Phòng giam Nelson Otpor! đứng ở hàng đầu
Mandela tại nhà tù Robben trong một cuộc tuần hành
Island ở Nam Phi. (Paul A. phản đối, ngày 11 tháng 11,
Mannix) năm 1999. (Igor Jeremic)
9.2 Tác phẩm điêu khắc phi bạo
lực của Carl Frederick
Reutersward. (MHM55)
CHÚ THÍCH HÌNH MÌNH HỌA 13
11.1 “If not us, who?” các nhà cách mạng ngày 5 tháng
hoạt động của phong trào Mười lật đổ Milosevic.
Occupy Wall Stree đối diện Belgrade, ngày 5 tháng 10,
với cảnh sát gần Công viên năm 2013. (Tony Levin)
Zuccotti tại Manhattan hạ,
mùa thu năm 2011. (Riahi
Brothers, Arman và Arsh T.
Riahi)
11.2 Peter Gabriel biểu diễn
“Biko” và chào đám đông
bằng một nắm đấm, trong
buổi biểu diễn của anh tại
Kombank Arena, Belgrade, (Ảnh minh họa 1.1)
CHƯƠNG I
sắc tộc” trên thế giới này, đã gây ra bốn cuộc chiến
tranh thảm khốc với các nước láng giềng trong những
năm 1990, và khiến cho NATO rải hàng đống bom
xuống tàn phá thành phố. Nhưng tất cả những điều
trên đều không can hệ đối với nhóm 15 người Ai Cập
đã đến Belgrade vào tháng Sáu năm 2009. Họ đến
để lên kế hoạch cho một cuộc cách mạng.
Họ tiếp tục gật đầu thấu hiểu khi tôi kể tiếp câu
chuyện của mình. Đối diện với sự khủng bố của
Milosevic, tôi kể với họ, phản ứng tự nhiên và ít nhất
là đầu tiên chính là tỏ ra thờ ơ không quan tâm. Suy
cho cùng, tôi và các bạn tôi không phải là kiểu người
thích làm chính trị. Chúng tôi chỉ là sinh viên mới
vào trường, và chúng tôi có cùng sở thích với các bạn
14 CÁCH LÀM KÁCH MỆNH
Khi tôi chạy theo chiếc xe, cùng reo hò với các
thần tượng của mình, tôi đã bất chợt hiểu ra hàng
loạt vấn đề. Tôi hiểu rằng hoạt động vì sự thay đổi
của xã hội không nhất thiết phải là nhàm chán; trên
thực tế, có lẽ dưới hình thức một buổi biểu diễn nhạc
punk cool ngầu lại hiệu quả hơn so với một cuộc biểu
tình nặng nề. Tôi hiểu rằng ngay cả trong những điều
kiện có vẻ như khắc nghiệt nhất, ta vẫn có thể thu
hút sự quan tâm của mọi người. Và tôi hiểu rằng khi
có đủ số người quan tâm, và nếu tập hợp được trong
số đó đủ người để hành động, thì chắc chắn sẽ làm
nên thay đổi. Dĩ nhiên, lúc đó tôi không hẳn đã hiểu
rõ được như vậy, ít nhất là chưa. Tôi sẽ phải mất
nhiều năm để suy nghĩ cho rõ ràng những cảm xúc
của mình chiều hôm đó trên quảng trường Cộng Hòa
để nhận ra ý nghĩa của chúng và biến chúng thành
16 CÁCH LÀM KÁCH MỆNH
Với hình ảnh của Otpor! đang trở nên có sức ảnh
hưởng hơn bao giờ hết, các cuộc biểu tình nho nhỏ
của chúng tôi trở thành những bữa tiệc liên hoan hấp
dẫn nhất; nếu không tham gia thì bạn nên tạm biệt
đời sống xã giao đi là vừa. Và tất nhiên không ai ngầu
hơn những người không may bị bắt – bị vào tù có
nghĩa bạn là người can đảm và không sợ hãi, và dĩ
nhiên có nghĩa là bạn rất có sức hấp dẫn. Chỉ trong
một vài tuần, ngay cả những anh chàng mọt sách,
kiểu cài bút trên túi áo và mang đủ dụng cụ học tập
đến lớp, vừa bị dồn lên xe cảnh sát tối hôm trước thì
ngay tối hôm sau đã được hẹn hò với những bạn gái
xinh nhất.
Vậy làm sao để khiến cuộc sống đau khổ dưới ách
chuyên chế trở nên buồn cười? Đó là phần thú vị nhất
của việc khởi xướng một phong trào. Giống như
những người anh hùng Monty Python của chúng tôi,
tôi cùng các bạn tôi đã cùng nhau bàn bạc để tìm ra
những cách hoạt động hấp dẫn, thu hút nhằm có
được hiệu ứng mong muốn. Chẳng hạn trong một
cuộc biểu tình phản đối Milosevic, các thành viên
Otpor! ở thành phố Kragujevac của Serbia đã mang
những bông hoa trắng – biểu tượng của bà vợ
Milosevic, người ngày nào cũng cài một bông hoa
nhựa lên tóc – và cài lên đầu những con gà tây, mà
trong tiếng Serbia, gà tây là từ xấu xa nhất dành để
gọi một người phụ nữ. Những con gà tây mới được
đeo trang sức đó được thả trên đường phố
Kragujevac, và công chúng được chiêu đãi một vở
trình diễn hài hước trong đó những tay cảnh sát hung
tợn của Milosevic chạy tán loạn vòng quanh, giẫm
đạp lên nhau trong khi những con gà tây cũng chạy
khắp các hướng và kêu quàng quạc. Điều thú vị nhất
là cảnh sát không có sự lựa chọn nào cả, bởi vì nếu để
cho những con gà tây chạy tứ tung có nghĩa là họ đã
chấp nhận sự bất tuân của nhóm Otpor!. Nhưng nếu
đã được chứng kiến một tay cảnh sát lực lưỡng chạy
theo một con gà tây giống như một nhân vật hoạt
trong phim hoạt hình, bạn còn có thể sợ hãi trước
anh ta nữa không? Đó là một ví dụ cho thấy suy nghĩ
sáng tạo có thể biến lực lượng an ninh thành một bức
24 CÁCH LÀM KÁCH MỆNH
ngạc nhiên khi thấy nỗi hoài nghi này lây lan. Tôi đã
thấy hình ảnh tương tự nơi những nhà hoạt động
khác, những người cũng đến Serbia để tìm kiếm lời
khuyên, những người đã vượt qua một chặng đường
rất dài đến gặp cựu thành viên Otpor! chỉ để nghe
anh ta say sưa thuyết giảng về những trò đùa. Và
những người Ai Cập, theo tôi cảm thấy, đã bắt đầu
băn khoăn liệu có phải trò đùa là nhằm vào họ không.
“Ai Cập tự do,” anh ta đột nhiên hét lớn. “Ai Cập
tự do! Đả đảo Mubarak!”
phải nhướn lên, và một vài viên cảnh sát phải dừng
lại lịch sự hỏi liệu mọi việc có ổn không; họ ngạc
nhiên vì những người bạn của tôi, cũng như những
người Ai Cập ngạc nhiên vì chúng tôi.
Ngày hôm sau, chúng tôi bắt đầu cuộc họp với
những người Ai Cập trong phòng hội thảo của một
khách sạn nhỏ bên bờ hồ. Nơi chúng tôi đặt phòng
không có gì đặc biệt, nhưng không thành vấn đề.
Chúng tôi không đến đây để tìm kiếm sự thoải mái
tiện nghi. Trước khi hội thảo bắt đầu, chúng tôi cùng
nhau ăn một bữa sáng thịnh soạn kiểu Serbia với
bánh nướng phô mai và sữa chua, rồi mười lăm người
Ai Cập bước ra ngoài hút vài gói thuốc lá chỉ trong
CHƯƠNG I Ở ĐÂY KHÔNG BAO GIỜ CÓ CHUYỆN ĐÓ 27
một thời gian ngắn kỷ lục. Tôi mỉm cười: trong suốt
những ngày hoạt động của Otpor!, tôi cũng là người
hút nhiều thuốc, đến năm mươi điếu hoặc hơn một
ngày như một cách để đối phó với áp lực của việc
đứng lên chống lại chế độ. Khi họ hút thuốc xong và
quay trở vào, chúng tôi khép các rèm cửa sổ lại và bắt
đầu làm việc. Bên ngoài, người ta đang té nước dưới
bể bơi, tán gẫu bên hiên hoặc đang mua những cây
kem ốc quế. Nhưng bên trong, chúng tôi nói chuyện
về cách mạng.
Phải, tôi nói với cô, cảnh sát mật của Mubarak –
những Mukhabarat – là một trong những lực lượng
cảnh sát tàn bạo nhất thế giới. Nhưng người Chile
dưới thời Pinochet những năm 1970 cũng đã từng bị
lôi đi trên phố rồi ném vào những xà lim bí mật giống
như ở Ai Cập. Và thay vì tìm cách xuống đường, họ
đã khuyến khích những tài xế taxi giảm tốc độ xuống
một nửa. Hãy tưởng tượng mà xem, tôi nói với cô gái
trẻ, nếu cô thức dậy ở Santiago và đi đến cửa hàng để
mua một ít empanadas, cô bỗng thấy tất cả taxi trên
đường phố tự nhiên chuyển động như đang quay
chậm. Và cô hãy tưởng tượng điều đó lan rộng ra –
xe hơi, xe buýt và xe tải cũng chuyển động với tốc độ
10 dặm/giờ, thể hiện rõ sự bất mãn của những người
lái xe với chế độ. Chỉ trong một vài ngày, người ta
bắt đầu bước đi với tốc độ bằng một nửa tốc độ bình
thường trên hè phố. Thành phố hầu như không
chuyển động. Trước khi tất cả điều này xảy ra, tôi nói
với người phụ nữ Ai Cập, người ta còn sợ hãi khi nói
30 CÁCH LÀM KÁCH MỆNH
“Tôi không biết,” một người trí thức trả lời. “Có
thể là do bao bì đẹp.”
Khi tôi nói vậy, một phụ nữ Ai Cập rất rụt rè giơ
tay.
chúng tôi, tôi sẽ quay trở về với những cuốn sách của
Tolkien đã mòn vẹt vì đọc nhiều và tìm thấy sự tự tin
qua các trang sách. Tôi đặc biệt thích một đoạn hội
thoại trong đó tên phù thủy Galadriel nói với anh
chàng hobbit Frodo rằng “ngay cả sinh vật nhỏ nhất
cũng có thể thay đổi tương lai.”
xây một đường cao tốc xuyên qua khu di tích lịch sử
ở trung tâm Manhattan, phá hỏng thành phố này –
cô bị cười nhạo là một bà nội trợ rầy rà và một người
phụ nữ điên. Đó là bởi vì Jacob, người rốt cục lại làm
nên cuộc cách mạng trong lĩnh vực quy hoạch đô thị
mà thậm chí chẳng có lấy một bằng tốt nghiệp đại
học, cũng là một anh chàng hobbit.
Quả thực, do bận rộn như vậy nên phải gần một
năm rưỡi sau đó chúng tôi mới lại được nhắc nhớ tới
Mohammed Adel và nhóm của anh. Nhưng tôi sẽ
không bao giờ quên khoảnh khắc đó. Một ngày cuối
tháng Tư năm 2010, tôi vừa ra khỏi căn hộ của mình
vào một ngày mùa xuân đẹp trời. Tôi cần mua một ít
thuốc lá, và do không muốn gặp gỡ ai cả nên tôi thọc
tay vào túi và cúi gằm mặt xuống khi băng sang
đường. Tại cửa hàng, tôi lướt nhìn trên giá để tìm
loại thuốc mà tôi muốn mua, lúc đó tôi chợt thấy
trang bìa của một trong những tờ báo lớn nhất
Serbia. Khi nhận ra thứ mà tôi đang nhìn thấy, tôi
sững người. Tôi đứng bất động. Nó ở đó. Một nắm
đấm, to lớn và mạnh mẽ hơn bao giờ hết, trong tấm
ảnh một người đang giơ cao biểu ngữ. Không thể
nhầm lẫn logo đó được: đây chính là nắm đấm của
Otpor!, nắm đấm mà Duda đã vẽ rất nhiều năm
trước. Có thể tôi đã thấy hàng triệu nắm đấm ấy
trong suốt cuộc đời mình, nhưng chưa bao giờ tôi có
cảm giác như thế này. Người phụ nữ cầm biểu ngữ
đang trùm hijab, và dòng tiêu đề bài báo viết: “Nắm
đấm làm rung chuyển Cairo!”
CHƯƠNG II
ƯỚC MƠ LỚN
NHƯNG BẮT ĐẦU TỪ
HÀNH ĐỘNG NHỎ
cả những người tương đối khá giả. Anh biết rằng hầu
hết mọi người sẽ không tham gia vào một thứ nghe
có vẻ thực sự gây nản chí, ví dụ như ép thủ tướng phải
từ chức hay là đề xuất một chương trình kinh tế khác
chẳng hạn. Anh biết, theo bản năng, rằng khi đã có
một tầm nhìn về tương lai, ta không thể chọn cuộc
chiến gây biến động lớn để khởi động. Ban đầu, mọi
người chẳng là ai cả. Và vì không là ai cả, nên họ cần
một cuộc chiến mà họ có thể thắng. Đó là lý do vì
sao trong phim nào cũng thế, Batman sẽ truy đuổi
những kẻ sát nhân bình thường ở những cảnh đầu
phim. Anh ta bắt đầu bằng cách chọn những trận đấu
dễ thắng, xây dựng hình ảnh và để lại một cái tên.
Chỉ sau đó anh ta mới tấn công Joker. Cho dù những
vấn đề lớn quan trọng với bạn đến mức nào, nhất
định bạn phải bắt đầu với một thứ có thể kiểm soát.
Và ở Israel, Alrov biết anh ta không thể đối mặt với
cả một nền kinh tế ngay khi mới bắt đầu. Nhưng anh
ta có thể làm điều gì đó liên quan đến cottage cheese.
phủ hoa quả khô hoặc các hạt sô-cô-la. Sản phẩm
mới này, theo phát biểu của đại diện công ty Tnuva
trong buổi thông báo chính thức, “cho phép Tnuva
khẳng định sự khác biệt trước các đối thủ cạnh tranh,
khi chúng tôi để người tiêu dùng trả thêm tiền cho
chi phí đổi mới sáng tạo.” Đó là một tuyên bố ngu
ngốc, nhưng vào năm 2011 Tnuva cảm thấy rất chắc
chắn vào vị trí quyền lực của mình nên công ty này
đã không lo lắng quá nhiều về điều đó.
***
Lựa chọn thứ hai tốt hơn nhiều và, đáng ngạc
nhiên là, không khó khăn hơn quá nhiều. Nó đòi hỏi
bạn phải lắng nghe và tìm ra điều mà người khác
quan tâm và bắt đầu chiến đấu theo hướng tiếp cận
chung đó. Milk, mà sự bền bỉ đã giúp anh cuối cùng
cũng được bầu vào hội đồng thành phố San
Francisco, đã nhận ra rằng một người bình thường,
không đồng tính thực sự chẳng quan tâm mấy đến
cuộc chiến đòi quyền bình đẳng của người đồng tính.
Cuộc chiến đó sẽ không thể giành thắng lợi mà chỉ
nhân danh công bằng và bình đẳng. Milk cần phải
tiếp cận nó từ một góc độ khác, và mặc dù các tín đồ
Thiên Chúa giáo cực đoan nhất trên khắp nước đều
lấy cộng đồng người đồng tính của San Francisco
như vật thế thân của mọi tội ác trên nước Mỹ, Milk
đã tìm cách đứng lên vì cộng đồng của mình bằng
việc tập trung vào một thứ mà mọi người dân San
Francisco sợ hãi trong cuộc sống của họ: phân chó.
Khi các nhà hoạt động của Lawson bắt đầu tiến
vào những nhà hàng dành cho người da trắng của
thành phố, ông yêu cầu họ không dùng bạo lực bất
chấp bị đe dọa thế nào đi chăng nữa. Suy cho cùng,
việc các nhà hoạt động đánh trả khi cảnh sát tới bắt
họ là điều dễ hiểu, và điều đó sẽ chỉ chứng minh nỗi
lo sợ của người da trắng đối với các nhà hoạt động da
đen là có cơ sở, và phong trào dân quyền vẫn chỉ là
một giấc mơ xa vời. Nhưng nếu các nhà hoạt động có
thể giữ được lòng tự trọng và giữ được bình tĩnh khi
bị người da trắng đánh và ném những ly kem vào đầu,
thì cả thế giới sẽ thấy rõ bên nào mới đang hành xử
như một đàn súc vật, và điều đó sẽ khiến cho một số
người da trắng trung lập phải đánh giá lại ý kiến của
mình.
Hồi tôi còn trẻ, khi mọi người còn chạy vòng
quanh chơi trò mèo vờn chuột với tay sai của
Milosevic, chúng tôi đã dành nhiều thời gian suy
nghĩ về việc những trận chiến đấu mà chúng tôi có
thể giành chiến thắng mới nhỏ bé làm sao, làm phí
phạm thời gian và nhiệt huyết của chúng tôi ra sao.
Đối với một số người trong chúng tôi, ý tưởng chọn
những trận đấu dễ dàng để bắt đầu có vẻ giống như
đánh đổi những nguyên tắc của chúng tôi lấy những
chiến thắng vô giá trị và vô nghĩa. Những người khác
lại giữ một quan điểm ở thái cực khác, họ huênh
hoang rằng mỗi trận đấu mà họ lựa chọn, về bản chất,
cũng là một trận đấu mà họ có thể chiến thắng.
Nhưng không quan điểm nào trong hai quan điểm
trên là hoàn toàn đúng. Thứ nhất, hãy giả định rằng
hầu hết mọi người đều thờ ơ, không có động lực, lãnh
đạm hoặc cực kỳ hiếu chiến. Sau đó, hãy lấy một mẩu
giấy – thậm chí là một mẩu khăn giấy để làm việc –
và vẽ lên đó một đường thẳng. Hãy đánh dấu bản
thân bạn ở một bên rồi cố gắng hình dung xem
những ai có thể đứng cùng phía với bạn. Nếu câu trả
lời chỉ là một vài người, hãy bắt đầu lại – cho dù bạn
quyết tâm đến thế nào cho một sự nghiệp, hay gặp
rắc rối thế nào trước một vấn đề - và hãy làm một lần
nữa. Khi bạn đã có thể đưa bản thân và các bạn của
bạn và phần còn lại của thế giới vào cùng bên với
mình, còn phía bên kia chỉ có một số ít ỏi vài tên vô
lại, thì bạn đã chiến thắng. Hãy đảm bảo rằng “đường
phân chia” đó – cụm từ này được một người bạn của
CHƯƠNG II ƯỚC MƠ LỚN NHƯNG BẮT ĐẦU TỪ HÀNH ĐỘNG NHỎ 75
Hãy nhớ rằng, trong đấu tranh phi bạo lực, thứ
vũ khí duy nhất mà bạn có là số lượng. Itzik Alrov đã
hiểu ra điều này khi anh nhận thấy mọi người dân
Israel đều yêu thích phomai cottage cheese và căm
ghét việc phải trả một cái giá quá đắt để mua nó.
Trên mẩu khăn giấy của mình, anh đã có thể đặt bảy
triệu dân Israel về cùng phe với mình ở bên này
“đường phân chia” và chỉ một số ít ỏi những tay giám
đốc tham lam ở phía bên kia. Harvey Milk cũng làm
một điều tương tự khi anh thôi không nói nữa mà bắt
đầu lắng nghe những người hàng xóm của mình.
Anh đã có cả thành phố ở phe mình và chỉ một vài
con chó ở phe kia.
Tôi đã thấy nguyên tắc này phát huy tác dụng của
nó ở khắp mọi nơi từ Tbilisi đến Harare, từ Caracas
đến Rangoon. Quần chúng và các phong trào nào
biết cách chia nhỏ chiến lược của họ thành những
nhiệm vụ nhỏ hơn, sẽ có khả năng thành công cao
hơn những kẻ thích đao to búa lớn. Nhưng việc biết
đâu là những trận đấu nhỏ có thể chiến thắng và làm
cách nào để tập hợp được càng đông người càng tốt
ủng hộ cho mình chỉ là một nửa thách thức. Ngoài
ra, bạn còn phải mang lại cho những người mới ủng
hộ mình một điều gì đó mà họ có thể tin vào. Và để
làm được điều đó, bạn sẽ cần phải có tầm nhìn về
tương lai.
76 CÁCH LÀM KÁCH MỆNH
CHƯƠNG III
TẦM NHÌN VỀ
TƯƠNG LAI
bất kỳ ai muốn nói dù chỉ một lời phê bình hay chỉ
trích. Những người không phục tùng sẽ bị bôi mật
ong lên người và phơi mình trên cát cho kiến ăn, hoặc
bị trói vào cây dừa và bị đánh đập, cưỡng bức trong
nhiều giờ liền, hoặc bị nhốt trong những nhà kho
dựng bằng tôn để nung người hàng năm trời trong
cái nóng ngột ngạt tại một hòn đảo xa. Phe đối lập
bị cấm đoán, tự do ngôn luận không tồn tại. Trong
hoàn cảnh như vậy, chống lại Gayoom là điều hầu
như không thể, đặc biệt là khi chế độ này còn được
hưởng một nguồn tiền ổn định từ du lịch.
Vì điểm cao nhất của quốc gia này chỉ tầm gần
300m nên hiện tượng nước biển dâng vẫn luôn là một
mối đe dọa đến sự tồn tại của Maldives, và dân ở đây
hiểu rằng một ngày đào đó biến đổi khí hậu sẽ thay
đổi tận gốc cuộc sống của họ. Nhưng đó là trong
tương lai, một quá trình chậm rãi và dài lâu diễn ra
84 CÁCH LÀM KÁCH MỆNH
trong nhiều thập kỷ. Vậy mà, chỉ trong nháy mắt, Ấn
Độ Dương đã cuốn đi một nửa nền kinh tế Maldives.
Gần một phần tư số hòn đảo có người sinh sống bị
hủy hoại nghiêm trọng. Mười phần trăm trong số đó
đã được tuyên bố là không thể sống được nữa. Gần
một phần ba dân số bị ảnh hưởng bởi thảm họa này,
và Gayoom biết rằng dư chấn của con sóng thần là
một thứ mà ông ta không thể tự mình giải quyết.
Ông ta sẽ phải kêu gọi sự hỗ trợ quốc tế.
bởi thực tế là nhà cầm quyền đôi khi còn cho tù nhân
hút heroin kém chất lượng hòng biến họ thành
những con nghiện vâng lời và trung thành. Những
con nghiện này sau đó sẽ bị ép phải thực hiện “những
nhiệm vụ bẩn” cho chế độ. Do đó, cho dù bạn là phần
tử phản đối hay là người hồi giáo hay là một tay xì ke
– nếu bạn chống lại Gayoom, chắc chắn bạn sẽ không
được đa số quần chúng tin cậy.
Ngay sau đó, những bữa tiệc cháo được tổ chức trên
khắp Maldives, cho mọi người cơ hội để tụ tập, nói
chuyện và xây dựng được một cảm giác cộng đồng.
Dần dần, món ăn tráng miệng này đã trở thành biểu
tượng của phong trào đối lập, một biểu tượng ngay
lập tức được nhận ra ở Maldives giống như biểu
tượng nắm đấm ở Serbia.
can hệ gì, bởi vì chỉ một vài tháng sau, một nhóm từ
CANVAS đã lên đường đến Sri Lanka, nơi chúng
tôi tổ chức một buổi tập huấn cho một nhóm
Maldives trên một bãi biển vắng gần Hikaduwwa. Và
một trong số những việc đầu tiên mà chúng tôi làm
là giúp họ tìm ra tầm nhìn còn thiếu.
Nhưng rồi mọi thứ thay đổi: Sau cái chết của
Tito và sự sụp đổ của Liên bang Xô viết, Nam Tư
chia rẽ thành nhiều bang nhỏ, và Serbia do Slobodan
Milosevic và tay sai tiếp quản năm 1989 đã đánh đổi
tầm nhìn quốc tế của Tito lấy một lịch sử bài ngoại.
Với những ai trong chúng tôi lớn lên với tinh thần
anh em và bằng hữu giữa Serbia, Croatia, Bosnia,
Macedonia, Slovenia và Montenegrin, giờ đây thật
sốc khi bị nhà nước và bộ máy tuyên truyền của họ
bảo rằng các nước láng giềng là xấu xa và những điều
tốt đẹp duy nhất trên thế giới chỉ thuộc về người
Seriba gốc. Lời giải đáp cho mọi vấn đề của chúng
tôi dường như là giết sạch các nước láng giềng và vứt
hết những đĩa nhạc nước ngoài của Jugoton đi.
Chẳng bao lâu, tất cả các loại nhạc nước ngoài đều
không được phép lưu hành và chúng tôi chỉ còn lại
một thể loại nhạc kinh khủng gọi là “nhạc dân gian
hạng nặng”, những bài hát dân gian bật ở to hết cỡ ở
các buổi cắm trại, kết hợp với thể loại techno, nhạc
điện tử, một kiểu lai giữa thứ nhạc đồng quê tệ nhất
mà bạn có thể tưởng tượng được với tiếng bass thình
thịch của một câu lạc bộ đêm hạng bét. Vào những
ngày đó, trừ khi bạn chuyển sang một kênh radio độc
lập như B92 ở Belgrade, tất cả những gì bạn nghe
được trên sóng phát thanh Serbia là nhạc dân gian
hạng nặng và các nội dung về chiến tranh. Thật đáng
chán nản. Và đó là lý do vì sao, khi Otpor! ra đời,
chúng tôi đã biết khá rõ tầm nhìn tương lai của mình
cần phải như thế nào.
96 CÁCH LÀM KÁCH MỆNH
lai của nhóm bất đồng chính kiến có thể hứa hẹn với
họ điều này không, chúng tôi hỏi họ. Liệu người dân
sẽ có được sự ghi nhận mà họ xứng đáng, được nhận
lương đúng ngày, và liệu họ có thể đi lại an toàn trên
đường phố không? Tất nhiên là có, nhóm bất đồng
chính kiến nói; ai trên thế giới này mà lại không
muốn điều đó chứ?
Nếu được như vậy, tôi nói, thì có khi cảnh sát rốt
cục cũng tham gia cùng họ, nhưng chỉ khi tầm nhìn
tương lai của họ giải quyết được những mối bận tâm
của các nhân viên cảnh sát. Một số nhà hoạt động
càu nhàu trước khả năng phải làm việc với bọn cớm
vẫn hay bị họ dè bỉu, nhưng chúng tôi đã kể cho họ
nghe về Zoran Djindjic, một người bạn của chiến
dịch Otpor! và là người sau này trở thành thủ tướng
đầu tiên của chính phủ sau cách mạng. Trong suốt
cuộc đấu tranh chống lại Milosevi, khi cảnh sát đánh
đập chúng tôi và ném chúng tôi vào ngục, Djindjic
luôn luôn nhắc nhở đám thanh niên chúng tôi rằng
một viên cảnh sát âu cũng chỉ là một con người trong
bộ đồng phục cảnh sát mà thôi, và chúng tôi không
nên đấu với anh ta. Nếu chúng tôi nói chuyện với
viên cảnh sát như thể anh ta là một trong số chúng
tôi, Djindjic khuyên, rất có thể anh ta sẽ quyết định
trở thành một người trong chúng tôi. Và ông đã nói
đúng.
CHƯƠNG III TẦM NHÌN VỀ TƯƠNG LAI 99
chỉ là bước khởi đầu của bất kỳ một phong trào phi
bạo lực nào. Vẫn còn vấn đề về các trụ cột quyền lực,
và để chiến dịch của bạn có thêm cơ hội thành công,
bạn cần phải hình dung được các trụ cột ấy là gì trong
xã hội của bạn.
CHƯƠNG IV
Rất khó để sắp xếp việc đi lại nếu bạn đang chuẩn
bị một cuộc cách mạng.
ngủ nằm nép dưới chân dốc đứng, nhưng đây thì
không thế. Có một bãi đỗ xe và một trạm xăng chắn
giữa khách sạn của chúng tôi với một đường đi dạo
ven biển, đây đó có những người bán bóng bay và thịt
nướng, và ngay đêm đầu tiên ở trong phòng, tôi đã
không sao ngủ được bởi có một nhóm người Anh say
bí tỉ cứ nghêu ngao những bài cổ vũ bóng đá đến tận
sáng. Bữa sáng hôm sau của tôi cũng không dễ chịu
hơn là bao, khi tôi phải vất vả mới kiếm được một
chỗ ngồi ở khu vực buffet với những đám người Nga
đi du lịch theo tour. Trong trường hợp cái phao bơi
được bán trong sảnh chưa nói lên đủ rõ, đây không
phải là Monte Carlo. Nhưng với những mục đích của
tôi thì nơi này là hoàn hảo. Ở đây, ít nhất chúng tôi
có thể lên chiến lược và tránh xa con mắt theo dõi
của mật vụ và những trò giải trí khác, có thể ngồi gọn
lỏn một cách an toàn ở một chỗ tiêu điều và buồn tẻ
đến mức ngay cả bọn gián điệp của Assad vốn có mặt
ở khắp nơi cũng không thèm chú ý.
nhưng đôi bàn tay chai sạn và tấm lưng còng xuống
cho thấy anh ta đã phải lao động chân tay vất vả để
kiếm sống. Loại dép da mà anh ta đi cũng là loại phổ
biến ở nông thôn, không người thành phố nào lại đi
kiểu dép đó. Làm sao để anh nông dân và cô gái
thành phố gợi cảm kia có thể làm việc cùng nhau?
Đó là câu hỏi trọng tâm khi xây dựng phong trào.
Nếu những người này muốn Assad biến mất, họ
không thể chỉ dựa vào mỗi người trẻ và người giàu,
hay chỉ dựa vào người nghèo và yếu thế trong xã hội.
Như chúng ta đã biết từ những người Ai Cập và
người Maldives, một cuộc cách mạng chỉ có thể lan
tỏa khi có ít nhất hai nhóm vốn không liên quan gì
đến nhau quyết định đoàn kết lại vì lợi ích chung của
họ. Đó là một thách thức thực sự. Và mặc dù tôi khá
tự tin vì biết cách lên kế hoạch chiến lược để thay đổi
chế độ theo hướng dân chủ, nhưng tôi không phải là
một nhà trị liệu và tôi không thực sự biết phải làm gì
để khiến cho những người trong phòng này thực sự
tin cậy lẫn nhau. Tôi hít một hơi thật sâu và bắt đầu
cuộc họp.
dù Syria vướng vào nội chiến, diễn viên múa nói, anh
ta vẫn tin vào phản kháng hòa bình. Có vẻ anh ta là
một sinh vật dịu dàng, nhưng cô gái xinh đẹp ngồi
sau anh ta vài ghế không có được khí chất ôn hòa như
vậy. Đôi mắt giấu sau cặp kính râm, cô ta cười và nói
thẳng ra rằng, khác với anh diễn viên múa, cô không
tin là chỉ dùng phản kháng phi bạo lực mà lật đổ được
Assad; gã độc tài đó chỉ có thể bị xóa sổ bằng chém
giết và đổ máu. Cô là sinh viên từ một thành phố nhỏ
phía bắc và đã tham gia cuộc chiến chống Assad là vì
cô không nhìn thấy tương lai cho chính mình dưới
chế độ của ông ta. Cô cảm thấy phản đối trong hòa
bình thì tốt hơn là bạo lực nhưng, thực tế u ám ở đất
nước này đã cho thấy có lẽ cần phải đổ máu nhiều
hơn nếu muốn có một sự thay đổi ở Syria. Tôi thất
vọng khi nghe vậy, nhưng tôi không ở đây để tranh
cãi với những người này, vì họ đã bất chấp cả nguy
hiểm đến tính mạng để tới đây nghe tôi nói. Nên
thay vào đó, tôi gật đầu và lắng nghe những người
khác giới thiệu tiếp: một công nhân nhà máy, một
nhân viên bán bảo hiểm, một góa phụ trẻ, một thiếu
niên thất nghiệp. Họ rất khác nhau, nhưng thứ kết
nối tất cả với nhau chính là họ không phải kiểu người
làm cách mạng. Không ai trong số họ thể hiện niềm
đam mê cháy bỏng đối với chính trị cho đến một năm
trước. Không ai tự xem mình như là một người
Marxist hay theo chủ nghĩa quốc gia hay bất kỳ chủ
nghĩa nào. Khi được hỏi họ muốn Syria trở thành
114 CÁCH LÀM KÁCH MỆNH
một nước như thế nào, họ đều trả lời “Bình thường.”
Họ chỉ là những người bình thường chưa bao giờ
được trao cơ hội để vươn lên trong xã hội và cảm thấy
chua xót vì tương lai của mình bị cướp đi một cách
bất công. Người đã phát biểu câu này mạch lạc và rõ
ràng nhất là một bác sĩ đến từ Latakia. Anh ta mặc
quần jeans và áo gió màu vàng và đeo một sợi dây
chuyền vàng. Anh ta là một bác sĩ rất giỏi, được đào
tạo nhiều năm. Nếu sống ở New Jersey như những
người họ hàng xa khác, anh ta nói, chắc chắn anh ta
sẽ là một “multi” thành công. Tôi mất một lúc mới
nhận ra ý anh ta muốn nói multimilliinaire (triệu
phú). Thế mà, vị bác sĩ tiếp tục, ở Syria đôi khi anh
ta còn phải chật vật trang trải các chi phí nuôi gia
đình. Thậm chí với trình độ học vấn và khả năng của
mình, anh ta vẫn thường xuyên cảm thấy xấu hổ về
bản thân. Và do đó anh ta đã quyết định rằng Assad,
người nắm quyền tối cao trong một hệ thống thối
nát, không trọng dụng người tài, sẽ phải bị xóa sổ.
Anh ta tin rằng cần phải kết hợp hành động bạo lực
và phi bạo lực trong cuộc đấu tranh vì một Syria tự
do.
“Gandhi,” một vài giọng nói cất lên. Câu này dễ.
“Gần đúng”
đội. Cho nên, dùng bạo lực để chống lại độc tài là bất
lợi ngay từ xuất phát điểm. Bạn tấn công kẻ thù vào
đúng sở trường của hắn. Nếu muốn đấu lại David
Beckham, Slobo nói, bạn sẽ không muốn gặp anh ta
ở sân bóng. Bạn sẽ muốn chơi anh ta ở môn cờ vua.
Đó là nơi mà bạn có thể thắng. Sử dụng vũ lực chống
lại một nhà độc tài là một cách ngớ ngẩn để hạ gục
hắn.
Thứ hai, một chiến dịch bạo lực chỉ có thể tận
dụng các nhà hoạt động có thể lực tốt. Đó là những
người có thể chiến đấu trên đường phố, có thể vần
những trang thiết bị hạng nặng và có thể điều khiển
súng máy. Những người khác vốn có thể hỗ trợ nếu
bạn làm theo cách khác – những người bà, những
giáo sư hay nhà thơ chẳng hạn – sẽ không thể tham
gia. Nhưng để hạ bệ một nền độc tài, bạn cần phải
có lực lượng đông đảo lôi kéo mọi người về phía
mình. Bạn sẽ không thể làm được điều đó nếu sử
dụng bạo lực.
“Được rồi,” tôi nói “vậy bạn đến đây làm gì?”
cầu Assad cút đi thôi sao?” Với khả năng diễn xuất
hạn chế của mình, tôi cất giọng eo éo và làm một bộ
mặt buồn cười. “Nào, ông Assad, ông có thể thôi là
một tên sát nhân đi được không? Không tốt đâu!”
Sabeen có vẻ bối rối, nhưng những người còn lại thì
bật cười, họ cười vì trò hề của tôi và hả hê khi nhìn
thấy cô Sabeen kiêu ngạo ấy phải bẽ mặt.
Một cánh tay giơ lên. Đó là một sinh viên rất trẻ
và đầy nhiệt huyết. “Giả sử,” anh ta hỏi, “ai đó lẻn
vào khách sạn và nhét qua khe cửa những hình ảnh
Aleppo hoang tàn như sau một trận thả bom?”
Không ai biết.
Không ai nói gì, nên tôi lại tiếp tục. “Điều tiếp
theo xảy ra là những người anh em giàu có, có quan
hệ sẽ ngày càng có ít tiền để cung cấp cho Assad. Đây
là cách mà sự thối nát sẽ diễn ra: Assad nói với người
anh họ, “Anh có thể có quyền kinh doanh độc quyền
nếu anh cống nạp cho tôi.” Nên người anh họ trở nên
giàu có, và anh ta đưa lại cho Assad một phần tiền
của mình, mọi người đều vui. Trừ bạn. Cho nên khi
người anh họ mất khách sạn, anh ta không còn nhiều
tiền đến thế, nghĩa là không còn nhiều tiền để trích
lại cho Assad nữa. Điều đó với Assad có ý nghĩa như
thế nào?”
Tôi dừng lại một lát để những lời vừa rồi kịp
ngấm, sau đó thông báo rằng chúng tôi sẽ chơi một
trò chơi. Tôi yêu cầu họ chia thành ba nhóm và lên
danh sách các thứ họ sử dụng hàng ngày - từ các
khách sạn sang trọng cho đến các đồ uống ngọt - và
công ty mà họ nghĩ là có thể sẽ thuyết phục rút vốn
đầu tư khỏi Syria. Ngay sau đó cả căn phòng trở nên
ồn ào với những cuộc nói chuyện bằng tiếng Ả Rập.
Đây đó tôi có thể nhận ra những từ như “Adidas.” Và
tôi vui khi thấy đôi khi họ vỗ lưng hoặc đập tay nhau
thể hiện sự đồng lòng và đoàn kết. Nó có nghĩa là họ
đang hứng thú, nhưng cũng có nghĩa là họ bắt đầu
biết cách làm việc với nhau. Họ đã đến đây để mong
được nghe về làm cách mạng, nhưng thay vào đó họ
lại đang nói về giày thể thao. Nghe có vẻ là chuyện
bình thường, nhưng đó chính là vấn đề: bước đầu tiên
để lật đổ một tên độc tài là mọi người phải hiểu, cuộc
sống dưới ách độc tài không bao giờ là bình thường.
CHƯƠNG V
CHIẾN THẮNG
BẰNG TIẾNG CƯỜI
nữa, bạn chỉ đang bảo vệ bản thân và đồng đội trước
những hòn đá hoặc bất kỳ thứ gì khác mà người ta
ném vào các bạn. Bạn tiến lên. Bạn mất một tiếng
đồng hồ, có thể là hai, trước khi ba mươi hoặc bốn
mươi người biểu tình phản đối bị bắt giam, mười hay
hai mươi người phải nhập viện và những người còn
lại thì bỏ chạy. Bạn trở về trụ sở, uống một tách cà
phê với đồng nghiệp và đi ngủ trong lòng cảm thấy
hài lòng sau một ngày làm việc.
Không chỉ bởi vì những người biểu tình say đắm yêu
đương kia không vi phạm pháp luật; chính thái độ
của họ mới là vấn đề. Nếu bạn là cảnh sát, bạn sẽ
dành nhiều thời gian để nghĩ cách xử lý những kẻ bạo
lực. Nhưng trong chương trình huấn luyện, bạn đã
không được chuẩn bị để xử lý những người buồn
cười.
hai xu, giá đó là khá rẻ. Sau đó, chúng tôi mang biển
hiệu, chiếc thùng và một chiếc gậy bóng chày đến
phố Knez Mihailova, đại lộ đi bộ chính ở Belgrade.
Ngay cạnh quảng trường Cộng Hòa, phố Mihailova
luôn chật kín những người đi mua sắm và người đi
dạo, vì đây là nơi mọi người hay đến để xem những
mẫu thời trang mới nhất và gặp gỡ bạn bè uống vài
ly với nhau vào buổi chiều. Chúng tôi đặt những đồ
vật vô tri vô giác ở giữa phố - ngay trung tâm của mọi
hoạt động – và nhanh chóng rút lui về một quán cà
phê gần đó, quán Russian Emperor.
Trong khi đó, tôi và các bạn tôi ngồi bên hiên
quán cà phê, nhấp những ngụm double expresso, hút
Marlboro, và bật cười. Thật vui khi thấy họ được xả
hơi với cái thùng của chúng tôi. Nhưng phần thú vị
nhất, chúng tôi biết, vẫn còn ở phía trước.
hài giỏi lắm nhưng lại không nhạy cảm trong giao
tiếp. Một đêm nọ, anh diễn viên hài kém may mắn
này bước lên sân khấu và bắt đầu tán nhảm về con
mèo của bạn gái anh ta. Con mèo đó, anh ta nói, là
một con vật đê tiện; nó biết khi nào không khí trong
phòng ngủ bắt đầu nóng lên và nhảy lên giường,
quyết không chịu đi chỗ khác, nó cứ kêu meo meo và
làm hỏng giây phút thăng hoa của họ. Rồi anh hề ấy
tuôn một tràng về việc anh ta muốn giết con mèo đó,
mô tả mọi cách thức để giết nó – mà hầu hết là kỳ
quặc và hoang đường – chẳng hạn như anh ta mơ
đoạt lấy cả chín kiếp sống của con mèo. Đó là một
bài tấu hài tuyệt vời, dồn dập và mạnh mẽ, nhưng
không ai cười cả. Diễn viên hài chào tạm biệt khán
giả và bước xuống sân khấu. Một vài người la ó phản
đối. Chỉ đến khuya đó anh ta mới biết lý do, buổi
biểu diễn tối đó là dành cho một trạm bảo vệ động
vật ở địa phương.
sát đứng dẹp sang hai bên đường, trực chờ bất kỳ lý
do nào để hành động. Cuối cùng, khi một số người
do không có gì màu đỏ để mặc bèn mua ở cửa hàng
gần đó một cái bánh mỳ phết tương cà chua để vẫy,
cảnh sát mới bất ngờ tấn công, bắt đóng cửa hàng và
bắt giữ một người mua. Họ chỉ có thể làm đến vậy.
Đến năm 1989, phong trào phản kháng đã thành
công trong việc đòi hỏi một cuộc bầu cử bán tự do.
Và đến 1990, lực lượng này đã lên nắm quyền.
Các nhà hoạt động phi bạo lực người Iran cũng
vậy, họ có khiếu chọn đúng thời điểm. Bóng đá ở
Iran thiêng liêng chỉ sau Hồi Giáo. Môn thể thao
này được mọi người yêu mến và có vị trí không kém
vũ khí hạt nhân trên nấc thang ưu tiên quốc gia. Do
đó, khi tuyển Iran đấu với tuyển Hàn Quốc để tranh
vé vào World Cup 2014, bạn có thể tin vào sự tập
trung và đoàn kết của tất cả mọi người.
CHƯƠNG V CHIẾN THẮNG BẰNG TIẾNG CƯỜI 145
Trên tất cả, chủ nghĩa hài hước còn đưa phong
trào của bạn vượt lên trên tầm của những trò đùa vô
hại đơn thuần, bởi vì nó làm tan rã lớp vôi vữa giúp
cố định vị trí của hầu hết các nhà độc tài: nỗi sợ hãi.
Bạn có thể thấy điều đó đã diễn ra như thế nào ở một
trong những nơi ít buồn cười nhất trên thế giới ngày
nay, nước Syria của Bashar al-Assad. Khi tôi và đồng
nghiệp Breza ở CANVAS gặp gỡ các thủ lĩnh phong
trào của Syria – một nhóm hoạt động phi bạo lực
muốn làm cách mạng chống lại những tên sát nhân
hồi giáo đang thống trị đất nước mình – họ cũng
giống như tất cả những người đó, bắt đầu bằng việc
nói rằng cái gì có tác dụng ở Serbia hay bất kỳ nơi
nào khác không bao giờ có thể xảy ra ở Syria. Và
CHƯƠNG V CHIẾN THẮNG BẰNG TIẾNG CƯỜI 149
Nhưng không chỉ các vòi phun nước mới làm cho
cảnh sát Damascus phải bận tâm. Họ còn phải xử lý
những quả bóng bàn nữa. Hàng ngàn quả bóng. Rắc
rối bắt đầu khi một nhóm các nhà hoạt động người
Syria khởi xướng việc in khẩu hiệu chống nhà nước
Assad với những từ “Tự do” và “Thế là đủ rồi” lên
hàng ngàn quả bóng bàn, sau đó từ các túi đựng rác
khổng lồ, họ đổ những quả bóng này lên những con
CHƯƠNG V CHIẾN THẮNG BẰNG TIẾNG CƯỜI 151
khắp nơi, nhặt từng quá bóng bàn và thở hồng hộc.
Điều mà dường như cảnh sát không nhìn ra là, trong
vở hài kịch này, những quả bóng bàn – rất giống như
những đài phun nước trước đó – chỉ là phông nền mà
thôi. Chính họ, những người thực thi pháp luật cho
chế độ, mới là diễn viên chính trong vai những thằng
hề.
dụng, chẳng bao lâu sau đã có rất nhiều người bắt đầu
mang cam theo trong lúc họ đi làm việc nọ việc kia.
Bạn sẽ thấy cam ở khắp mọi nơi. Và hành động này
thật hoàn hảo vì nguy cơ rủi ro của nó là thấp. Suy
cho cùng, có ai bị bắt chỉ vì mang theo một quả cam
bình thường? Chẳng ai cả. Trong trường hợp hãn
hữu gặp phải bất trắc, những người ủng hộ
GIRIFNA hoàn toàn có thể ăn luôn quả cam đó,
hoặc vứt nó đi, hoặc vờ như không biết gì. Đó là một
giải pháp có phần trâng tráo nhưng thực tế.
Lời nói đùa này thu hút giới báo chí, tuy nhiên
không nhiều. Andy và Mike lặp lại trò này thêm một
vài lần nữa, trong số đó có là cuộc hội thảo ở Phần
Lan nơi họ cho trình chiếu một thứ có hình dương
vật khổng lồ đang phóng điện vào những người công
nhân cùng khổ đang phải còng lưng làm việc.
Nhưng, giống như những người Ba Lan và người
Syria và hầu hết nghệ sĩ hài, khi đã thành công, họ
lại muốn vở hài kịch ngày càng có nhiều khán giả
hơn, được nhiều người thưởng thức hơn. Một buổi
chiều nọ, tại một sự kiện ở Sydney, họ lên sân khấu
và thông báo, vẫn với tư cách là giới chức của WTO,
rằng đã đến lúc cho WTO ngừng hoạt động.
CHƯƠNG V CHIẾN THẮNG BẰNG TIẾNG CƯỜI 157
Vào một ngày giá rét – bạn hãy hình dung cái rét
của Siberia vào tháng Hai – các nhà hoạt động tập
trung ở trung tâm thành phố với đồ chơi yêu thích
của con cái họ. Họ có một trăm nhân vật đồ chơi thu
thập được từ những chiếc kẹo hình trứng Kinder
Surprise. Họ có một trăm nhân vật lego. Hai mươi
chú lính đồ chơi. Mười lăm con thú bông. Mười ô tô
mô hình. Các loại đồ chơi được gắn biểu ngữ nhỏ xíu
– những chú cá heo mang biểu ngữ chống tham
nhũng, những chú hươu phản đối gian lận bầu cử.
nhiều thế kỷ. Nhưng các nhà hoạt động theo chủ
nghĩa hài hước của thời hiện đại đã đưa tiếng cười lên
một tầm cao mới. Tiếng cười và sự vui vẻ không còn
là một yếu tố phụ trong chiến lược của một phong
trào. Trong nhiều trường hợp, tiếng cười chính là
chiến lược. Các nhà hoạt động phi bạo lực ngày nay
đang tạo nên một sự chuyển dịch trên phạm vi toàn
cầu về chiến thuật tổ chức phản kháng, không còn là
sự tức giận, phẫn nộ, bạo lực mà chuyển sang hình
thức hoạt động mạnh mẽ hơn trên cơ sở của sự vui
vẻ. Và, đáng ngạc nhiên là, các hình thức hoạt động
này càng chứng minh hiệu quả hơn khi bị các nhà
độc tài tìm mọi cách để đàn áp.
164 CÁCH LÀM KÁCH MỆNH
CHƯƠNG VI
nhiều năm nay rồi. Giờ đây, tôi có thể kể tên sân bay
lớn nào trên thế giới có pizza ngon nhất, những chiếc
ghế thoải mái nhất để ta chợp mắt một lát, và nơi nào
có nhà vệ sinh ít bẩn thỉu nhất. Thực ra, tôi còn có
thể kể ra nhiều điều hơn thế: sân bay là phiên bản
thu nhỏ hoàn hảo của một xã hội, và nếu bạn quan
sát thật kỹ, bạn sẽ học được nhiều điều về nền văn
hóa của những người xây cái sân bay đó. Người Mỹ
chẳng hạn, cực kỳ ám ảnh bởi an ninh, cho nên sẽ có
rất nhiều cửa an ninh phải qua trước khi bạn được
phép vào sảnh đợi. Họ cũng là những người hướng
về gia đình và nhạy cảm với nhu cầu của người khuyết
tật, nên các sân bay ở Mỹ có rất nhiều vòi nước thấp,
nhiều chỗ thay tã trẻ em và nhiều đường riêng cho
người đi xe lăn. Ở Châu Âu, thuốc lá được nhiều
người yêu thích, do đó họ đối phó với yêu cầu cấm
hút thuốc bằng cách, cứ cách một cửa lại đặt một
cabin bằng kính, để hành khách vừa xuống máy bay
là đã có thể hút ngay một điếu thuốc. Ở Italy, người
ta chứng tỏ khả năng tổ chức huyền thoại của họ
bằng cách trả hành lý cho khách ngay khi máy bay hạ
cánh.
thậm chí còn có sảnh chờ riêng, tách biệt khỏi đám
hành khách trần tục chúng ta. Đứng xếp hàng ở
Campuchia, bạn có thể chứng kiến một người thanh
niên nào đó trông từ tốn và bình an, khoác áo choàng
màu cam đi qua trong khi mọi người khác cúi đầu
tôn kính. Cái cảnh ấy vừa duyên dáng lại vừa khó
chịu, nó cho bạn thấy vị trí của các nhà sư đã được
tâng lên mức nào trong các quốc gia Phật Giáo.
Burma cũng không ngoại lệ - nửa triệu vị tăng ni
trong áo choàng màu nghệ là con cưng của cả dân
tộc, họ được dâng tặng đủ mọi thứ từ những cái nhìn
đầy thành kính cho tới hỗ trợ về tài chính. Họ cũng
được coi là đứng trên mọi sự kiện xung đột chính trị
bình thường, và ở Burma thì đó là một vị trí đáng
ghen tỵ. Đất nước này đã và đang phải oằn mình rên
xiết dưới chế độ độc tài quân sự kể từ năm 1962, và
người dân Burma đã nhiều lần cố gắng, nhưng hầu
như không thành công, để thoát khỏi ách thống trị
của các tướng quân sự.
Họ đã sai.
Sử dụng chiêu gậy ông đập lưng ông đối với đàn
áp là một kỹ năng gần giống như jujitsu, lấy quân bài
mạnh nhất của đối thủ chống lại họ. Tuy nhiên, trước
khi áp dụng, bạn cần phải hiểu chính xác cơ chế hoạt
động của đàn áp. Điều quan trọng là phải nhận ra
rằng đàn áp không phải là một thế lực xấu xa tự nhiên
nổi lên từ cái ác nằm sâu trong trái tim đen tối của
CHƯƠNG VI GẬY ÔNG ĐẬP LƯNG ÔNG 171
Phải nói thực là tôi học được hiểu biết sâu sắc này
từ bậc thầy hành động phi bạo lực, TS. Gene Sharp.
Thầy Sharp nhận ra rằng các độc tài thành công là
bởi vì nhân dân lựa chọn vâng lời họ, và trong khi
người ta có thể lựa chọn vâng lời vì nhiều lý do khác
nhau, hầu hết người ta vâng lời vì sợ hãi. Do đó, nếu
chúng ta muốn mọi người không nghe lời chế độ,
chúng ta phải giúp họ thôi không sợ hãi. Và một
trong những thứ đáng sợ nhất trong bất kỳ xã hội
nào, dù là độc tài hay dân chủ, chính là những thứ
chúng ta không biết. Đó là lý do vì sao trẻ con lại sợ
bóng tối, và đó cũng là lý do vì sao một người bình
thường lại sợ vãi đạn trong lần đầu tiên bước vào
phòng khám của bác sĩ ung bướu.
vân tay và đưa đến các phòng hỏi cung, nơi mà, giống
như trên các chương trình TV tệ nhất, sẽ có một cảnh
sát hiền và một cảnh sát ác. Cảnh sát hiền sẽ mời bạn
uống cà phê hoặc châm cho bạn điếu thuốc; viên
cảnh sát còn lại sẽ quát tháo và đập bàn. Cả hai bọn
chúng sẽ hỏi bạn chính xác những câu hỏi sau: Ai là
thủ lĩnh Otpor!? Otpor! được tổ chức như thế nào?
Otpor! lấy tiền ở đâu ra? “Otpor! là một phong trào
không có thủ lĩnh,” chúng tôi bảo mọi người trả lời
như vậy, và “Otpor! có ở khắp nơi” và “Otpor! được
tài trợ bởi cộng đồng người Do Thái ly hương và
những người dân bình thường muốn chúng tôi được
sống trong tự do.” Khi tiếng đập bàn bắt đầu, bạn chỉ
cần nhớ những điều đó thôi. Tất cả rất giống như
trong một vở kịch ở trường trung học, và luôn diễn
ra theo cùng một khuôn mẫu dễ đoán.
chúng ta có thể hình dung nhân vật này chỉ kém cao
to và hăm dọa người khác hơn chồng ba ta một chút
– thường đến đây để cắt sấy tóc. Khi bước vào tiệm
và nhìn thấy tấm áp phích, sự dễ chịu lập tức tan biến
và thay vào đó là sự tức giận và xấu hổ. Sau đó khi trở
về nhà, bà ta chắc chắn sẽ hỏi chồng xem có chuyện
gì đang xảy ra.
cũng không muốn con cái họ chơi với cục cưng của
Ivan. Cuộc sống trong nhà hắn trở nên căng thẳng.
Người ta đồn nhau là anh ta bị bạn nhậu tránh mặt
tại quán bar địa phương. Ivan cuối cùng đã phải trả
giá cho sự tàn bạo của mình, và cái giá phải trả, như
anh ta đang dần hiểu ra, là quá đắt so với tưởng tượng
của anh ta. Anh ta phải sống trong sự xa lánh tuyệt
đối của cộng đồng. Tôi ước có thể kể cho bạn nghe
chiến dịch bôi nhọ công khai này đã khởi động một
chiến dịch khiến Ivan mất việc, hay thậm chí khiến
anh ta nhận ra mình đã lầm đường lạc lối và quay
sang gia nhập Otpor! Nhưng tôi thực sự không biết.
Có lẽ anh ta vẫn cứ làm cảnh sát cho đến khi về hưu
và được hưởng lương hưu. Nhưng điều đó không
quan trọng, bởi vì sau chiến dịch xuất sắc chống lại
Ivan vài tháng, bạn bè tôi ở Subotica cho biết rằng gã
lính đánh thuê này không còn là anh ta như trước
nữa. Anh ta vẫn xuất hiện để bắt bớ những người biểu
tình phản đối, nhưng giờ đây anh ta làm việc đó một
cách thờ ơ, chỉ làm cho đúng phận sự của mình.
Không còn chuyện vặn cổ tay hay đập cổ chân. Tôi
chắc chắn rằng trong đầu anh ta, anh ta mới là kẻ bị
đàn áp.
của NYPD hay John Pike của lực lượng cảnh sát tại
ĐH California, Davis – cả hai người này đã xịt hơi
cay vào những người phản kháng vốn không làm hại
gì đến cảnh sát hay làm hại bất kỳ ai – bị lôi ra bôi
nhọ công khai vì hành động của họ. Nhưng do chúng
ta đang sống trong kỷ nguyên truyền thông xã hội,
nên chiêu gậy ông đập lưng ông này không chỉ được
sử dụng để ứng phó với tình huống không may mắn,
như với Ivan ở Subotica hay Tony ở New York, mà
còn được sử dụng như một chiến thuật cốt lõi, thể
hiện thông điệp của bạn và buộc đối thủ của bạn phải
bước vào một cuộc tranh luận mà bình thường anh ta
sẽ không bao giờ tham gia. Để minh họa cho luận
điểm này, mời bạn nghe câu chuyện về ông hoàng
thời hiện đại mà tôi yêu thích, Vladimir Putin đệ
nhất của Nga.
vốn không đặc biệt ưa lối làm chính trị của tay thống
đốc, đã dùng điện thoại di động để đăng nhập vào
Twitter và đăng lên một dòng trạng thái: “vừa mới
bình luận không hay về thống đốc brownback và bảo
ông ta rất tệ, chửi thẳng vào mặt luôn #heblowsalot
(#danhramratthoi)” cô có tất cả 65 người theo dõi.
bạn Will Dobson của tôi, một chuyên gia nghiên cứu
chính trị, một người bình thường sẽ không đi biểu
tình chỉ vì cái gì đó không ổn. Họ chỉ thực sự nổi
giận trước một vấn đề mà họ nghĩ là bất công và sai
trái. Một cơn bão ập xuống khiến cả thành phố bị
mất điện thì tệ thật – nhưng không ai lại biểu tình
phản đối thời tiết cả. Tuy nhiên, nếu người ta phát
hiện ra rằng đường phố ở một số khu vực vẫn không
được dọn dẹp sau khi các nơi khác đã được dọn dẹp
sạch sẽ từ lâu chỉ bởi vì người dân ở đây đã bỏ phiếu
chống lại thị trưởng, thì họ sẽ nghĩ đó là không công
bằng. Và việc ép một nữ sinh phải viết thư xin lỗi khi
cô dàm bày tỏ cảm xúc của mình về vị thống đốc đang
tại vị - với mọi quyền lực và sức mạnh mà vị trí của
ông ta cho phép – có vẻ là sai trái.
để thể hiện bản thân? Cùng với sức ép ngày càng lớn,
thống đốc Brownback rút cục phải xin lỗi vì lối hành
xử của nhân viên của mình, còn nhà trường thì bỏ
qua không truy cữu nữa. Chỉ trong vòng một tuần,
cô nữ sinh Emma vừa được minh oan đã có gần bảy
nghìn lượt theo dõi trên Twitter.
CHƯƠNG VII
VẤN ĐỀ LÀ PHẢI
THỐNG NHẤT,
ĐỒ NGU!
Nếu bạn đã đọc đến phần này của cuốn sách, tôi
giả định rằng bạn không chỉ quan tâm đến câu
chuyện hài hước nổi tiếng thế giới của Serbia mà bạn
còn thật sự muốn biết làm sao để một người bình
thường có thể làm nên những điều phi thường và
thay đổi cộng đồng, thay đổi đất nước và thay đổi thế
gới. Trong những chương tiếp theo, do đó, tôi sẽ
198 CÁCH LÀM KÁCH MỆNH
không nói nhiều đến chuyện hành động phi bạo lực
phải bao gồm những gì, mà tập trung nhiều hơn đến
cách thực hiện, đến những nguyên tắc mà nếu không
có chúng, không cuộc cách mạng nào có thể tồn tại.
Để bắt đầu phần thứ hai của cuốn sách, mời bạn
tới Belarus. Có rất ít nơi nào khác mà tôi có thể nghĩ
tới để bắt đầu. Đất nước đáng yêu này, vốn nằm ngay
cạnh Nga, không hiểu sao đã bỏ lỡ sự kiện Bức tường
Berlin sụp đổ, để cho đến hôm nay vẫn đang sống
trong giấc mơ Soviet. Hãy quay ngược thời gian và
hình dung năm 2010, đêm trước khi diễn ra cuộc bầu
cử tổng thống Belarus. Từ năm 1994, đất nước này
đã nằm dưới ách cai trị tàn bạo của tên bạo chúa
Alexander Lukashenko trong một nền độc tài cuối
cùng còn sót lại của Châu Âu. Là một người đàn ông
có nhiều tài, vóc dáng cao lớn và để ria mép,
Lukashenko rất hâm mộ môn hockey, trượt tuyết
đường dài và tra tấn. Ông ta cũng từng đọc tất cả cẩm
nang dành cho bạo chúa: chỉ một vài năm sau lần đầu
tiên được bầu lên, ông ta đã phá nát quốc hội, tăng
cường lực lượng cảnh sát và lập nên một thể chế được
cho là áp bức ngay tại nơi mà rất nhiều người còn nhớ
đến Stalin một cách trìu mến.
jeans vẫn là biểu tượng của lời hứa hẹn về dân chủ và
thịnh vượng Châu Âu. Đó là một nỗ lực với ý định
tốt đẹp nhưng nó đã thất bại – quân đội của
Lukashenko quá kiên cố, còn phong trào phản kháng
lại quá kém tổ chức, và cuộc bầu cử năm đó lại chứng
kiến một trận thắng vẻ vang của tên bạo chúa. Không
nản lòng, phe đối lập vẫn tiếp tục nỗ lực, và đến thời
điểm cuộc bỏ phiếu năm 2010 sắp diễn ra, các nhà
hoạt động dân chủ ở Belarus đã có thể tạo được đủ
áp lực, cả trong nước và ngoài nước, để buộc
Lukashenko phải tổ chức một cuộc bỏ phiếu tưởng
chừng như công bằng. Hơn 90% dân chúng đủ điều
kiện đã đi bỏ phiếu và hầu hết người dân Belarus đều
chắc chắn rằng lần này Lukashenko sẽ thua to.
vài trăm ngàn phiếu nữa và ung dung chờ cho các phe
đối lập vốn manh mún nay tiếp tục lãng phí cơ hội
của họ bằng cách quay sang cãi nhau. Bằng việc cãi
nhau vặt vãnh như thế, chúng tôi chỉ tạo thêm cơ hội
chiến thắng cho ông ta. Đó là lý do vì sao ngay từ khi
bắt đầu, Otpor! đã phải chiến đấu cùng một lúc trên
hai mặt trận – thứ nhất là lật đổ độc tài, thứ hai là
thống nhất các đảng phái chính trị nhỏ lẻ dưới một
mái nhà chung. Chúng tôi chủ ý tạo sự thống nhất
trong sự nghiệp chống Milosevic và nó đã có tác
dụng.
vọng của mình vào một khẩu hiệu thống nhất – “He
is finished,” (lão ta đã hết thời), “lão ta” ở đây chỉ gã
độc tài – nó giúp chúng tôi quên đi mọi sự khác biệt
và đoàn kết vì một mục đích chung.
“Các bạn nhìn thấy gì?” Slobo hỏi các học viên.
Xây dựng bản sắc nhóm là điều cần thiết đối với
bất kỳ phong trào nào, cho dù mục đích là lật đổ độc
tài hay khuyến khích nông nghiệp hữu cơ. Các thành
viên của phong trào xanh chẳng hạn, luôn tắt đèn
trước khi ra khỏi nhà, tái chế đồ nhựa, và không bao
giờ vứt rác ra đường – và điều đó luôn đúng cho dù
bạn đang nói về người bạn ăn chay người California
của tôi, Ariane Sommer, hay về vợ của anh bạn Duda
của tôi, Anna, một phụ nữ Serbia rất có ý thức về môi
trường, người tự trồng rau ăn ở bên kia quả địa cầu,
tại Belgrade xa xôi. Cho dù họ ở đâu, hay họ còn
quan tâm đến vấn đề nào khác, không quan trọng.
210 CÁCH LÀM KÁCH MỆNH
từng được nghe đến trong lịch sử bất ổn của đất nước
này: họ cầm tay nhau và làm thành một hàng chắn
bảo vệ cho những người bạn Hồi giáo khỏi bị cảnh
sát tấn công và cho họ không gian bình yên để cầu
nguyện. Hai ngày sau, khi Chủ Nhật tới, đến lượt
người theo đạo Thiên Chúa cầu nguyện thì những
người theo đạo Hồi lại đứng ra bảo vệ họ. Thậm chí,
khi một cặp đôi theo đạo Thiên Chúa tổ chức hôn lễ
ngoài trời trước đám đông ồn ào ở quảng trường
Tahir, họ còn được chúc phúc bởi cả người Hồi giáo
và Thiên Chúa giáo. Cảm động trước sự thống nhất
tôn giáo tại quảng trường, Đức Cha Ihab al-Kharat
đã có một bài phát biểu trước đám đông người biểu
tình một lời chúc phúc không thể tin nổi. “Nhân
danh Chúa và Mohammed, chúng ta thống nhất các
thành viên lại,” cha nói. “Chúng ta sẽ tiếp tục biểu
tình phản đối ến khi tên bạo chúa phải đầu hàng.”
Và họ đã làm như vậy.
Nếu bạn hỏi bất kỳ người nào tham gia biểu tình
ở Moscow thời ấy, rằng liệu họ có chào đón những
người họ hàng của mình từ nông thôn cùng gia nhập
phong trào không, có lẽ bạn sẽ được nghe những bài
diễn thuyết hùng hồn về tầm quan trọng của việc tất
cả người Nga phải đứng lên cùng nhau ra sao. Nhưng
điều đó đã không xảy ra. Không phải vì những người
Muscovite không hoàn toàn chào đón những người
khác. Mà họ đã không thực hiện điều mà anh bạn
Imran Zahir của chúng tôi đã làm ở Maldives. Họ đã
không ra ngoài và lắng nghe người dân trên khắp
nước để tìm hiểu xem có thể thu hút đủ mọi tầng lớp
nhân dân vào chính nghĩa của mình như thế nào.
Phong trào là một sinh vật sống, và nhiệm vụ thống
nhất phải được lên kế hoạch và thực hiện, nếu không
nó sẽ không bao giờ tự thống nhất được. Đó là lý do
vì sao bạn luôn phải làm cho phong trào của mình có
liên quan đến càng nhiều người càng tốt.
Một thời gian trước tôi có ngồi uống bia với hai
nhà hoạt động môi trường đến từ California, Rachel
Hope và Chris Nahum. Rachel và Chris được biết
đến nhiều hơn với cái tên Pissed-Off Polar Bears, khi
họ hóa trang thành gấu bắc cực để phản đối những
Hội nghị quốc gia của cả phe dân chủ lẫn phe cộng
hòa trong năm 2012, với những biểu ngữ như “Liệu
tôi đã bao giờ được hỏi lấy một câu?”
CHƯƠNG VII VẤN ĐỀ LÀ PHẢI THỐNG NHẤT, ĐỒ NGU! 217
được biết đến nhiều nhất với “God Bless the U.S.A”,
xuất hiện và hát vang một vài bài ca yêu nước? Bất cứ
ai theo dõi phong trào cũng sẽ có cảm giác họ đã tự
coi mình là một lực lượng thống nhất, không chỉ do
bộc phát mà thực sự có chủ ý nỗ lực thúc đẩy một
cuộc đối thoại bao gồm nhiều thành phần hơn.
Chỉ cần đơn giản thay đổi tên gọi, phong trào
Occupy đã có thể cho mọi người thấy họ chào đón
biết bao nhiêu thành phần: thành phố, nông thôn,
bảo thủ, tự do, người thấp, người cao, người lái xe và
người đi bộ, tôi rất muốn được thấy điều đó xảy ra.
CHƯƠNG VIII
Nói chung, tôi là một nhà tiên tri thất bại. Khi
iPhones lần đầu tiên xuất hiện, tôi đã nói với bất kỳ
ai chịu lắng nghe mình rằng Apple chắc chắn sẽ sớm
phá sản vì ai mà lại muốn các cuộc gọi của họ bị cắt
ngang bởi âm nhạc và truy cập Internet? Khi đội
tuyển bóng đá quốc gia Serbia được vào vòng chung
kết World Cup tại Nam Phi năm 2010, tôi đã tin
chắc rằng năm đó chúng tôi sẽ làm nên chuyện.
Chúng tôi đã đứng thứ 23. Đáng buồn khi phải thừa
(Ảnh minh họa 8.1)
nhận, nhưng các bạn tôi hay hỏi ý kiến của tôi về một
CHƯƠNG VIII LẬP KẾ HOẠCH CHO CON ĐƯỜNG ĐI ĐẾN CHIẾN THẮNG CỦA BẠN 225
Tại sao tôi lại bi quan đến thế về viễn cảnh của
phong trào đó, ngay cả khi kết quả trưng cầu dân ý
cho thấy gần một nửa dân Mỹ đồng tình với các ý
tưởng của họ? Rất đơn giản: hãy nhìn vào cái tên của
họ. Thay vì đặt tên nhóm là “99 phần trăm,” nghĩa là
tạo bản sắc cho một phong trào, thì các nhà hoạt
động người Mỹ lại đặt tên nhóm của họ theo một
chiến thuật đơn lẻ. Và mặc dù các nhà hoạt động phi
226 CÁCH LÀM KÁCH MỆNH
Các nhà độc tài, tất nhiên, sẽ làm mọi thứ có thể
để không bao giờ có thời gian phù hợp cho các nhà
hoạt động. Họ vô hiệu hóa các phe đối lập ở mọi
CHƯƠNG VIII LẬP KẾ HOẠCH CHO CON ĐƯỜNG ĐI ĐẾN CHIẾN THẮNG CỦA BẠN 229
Khi đêm cuối năm cuối cùng cũng tới, hàng vạn
người kéo đến chật ních quảng trường, rất nhiều
người mặc áo thun của Red Hot Chili Peppers. Một
hàng dài các nhóm nhạc rock của Serbia tiến lên sân
khấu, mỗi nhóm lại hay hơn và nổi tiếng hơn nhóm
trước đó. Mọi người nhảy múa và ôm nhau và hôn
nhau. Đến khoảng mười hai giờ kém mười lăm, tuy
vậy, bạn có thể cảm nhận bầu không khí hồi hộp chờ
đợi ngày càng căng thẳng. Mọi người ngày càng bồn
chồn. Họ muốn thấy những ngôi sao nhạc rock.
Mười hai giờ kém một phút, đèn tắt. Một màn
hình lớn được kéo xuống, và người ta thì thầm sôi nổi
rằng Peppers có thể sẽ chọc thủng màn hình đó và
bước ra, theo đúng phong cách của ngôi sao nhạc
CHƯƠNG VIII LẬP KẾ HOẠCH CHO CON ĐƯỜNG ĐI ĐẾN CHIẾN THẮNG CỦA BẠN 231
hippie kia phải ồ lên thán phục. Nhưng thay vào đó,
chính anh lại là người phải ồ à trước những gì nhìn
thấy. Mọi người trong phòng đều bình thường.
Không có mùi hoắc hương, không có tóc dài, chỉ có
một vài sinh viên ham học hỏi và một thầy giáo có
vầng trán cao cùng đôi mắt sáng quắc đang say sưa
giảng bài, thầy Gene Sharp.
Bob Helvey trở thành học trò suốt đời của Gene
Sharp. Từ Burma đến Serbia, đại tá tham gia vào
công việc mà anh vẫn luôn làm một cách xuất sắc,
nhưng là với những cuộc diễu hành và tờ rơi thay vì
máy bay thả bom và xe tăng. Từ khi tôi gặp Bob lần
đầu tiên vào năm 2000, anh đã dạy cho tôi nhiều thứ,
nhưng có lẽ không gì giá trị hơn “quả trứng ngỗng”.
Hầu hết các ngôi sao nhạc rock – trong một cuộc
sống khác, tôi biết rất nhiều người phù hợp với mô
tả này – có thể sẽ không lang thang vào các thành
phố lớn, thành lập ban nhạc, chơi theo hợp đồng,
quảng bá hình ảnh và chờ đợi may mắn đảm nhiệm
nốt phần còn lại. Một số người đặc biệt có kỷ luật sẽ
làm việc chăm chỉ, có một ít tiền và thu một băng
demo, hoặc, nếu họ thực sự hòa nhịp với quy tắc của
trò chơi, sẽ thuê một người chuyên làm quảng cáo.
Nhưng, các Beatle-đang-tập-sự nào đã từng dành
một giờ với Đại tá Bob Helvey đều biết, điều này là
238 CÁCH LÀM KÁCH MỆNH
giản rồi, nhưng Sharp còn làm cho nó đơn giản hơn
nữa bằng ngôn ngữ bình dân hơn, ông nói với chúng
tôi rằng chiến lược lớn bao gồm “cân nhắc về tính
đúng đắn của phong trào, đánh giá các nhân tố ảnh
hưởng, và lựa chọn kỹ thuật hành động”, đồng thời
đánh giá về “cách thức mà mục tiêu đạt được, và
những hệ quả về lâu dài.”
khi cũng yếu đuối như ai). Hãy làm như vậy, và hệ
quả là hòa bình thế giới và thịnh vượng cho ngươi và
các bạn của ngươi. Khi đã xác định mục tiêu đâu vào
đấy, bạn cân nhắc bước tiếp theo.
CHƯƠNG IX
SỰ HIỂM ÁC
CỦA BẠO LỰC
cũng phải đối mặt với một quỹ đạo tương tự: đang
nhanh chóng lớn mạnh và thu hút được hàng vạn
người tham gia biểu tình phản kháng thì chính phủ
tuyên bố luật chiến tranh và mọi cuộc tụ tập đông
người ngay lập tức bị coi là phạm pháp. Không lâu
sau, người thanh niên này cũng bị bắt giam.
Anh biến thành một con người khác. Vứt hết các
cuốn sách của Gandhi, thay vào đó là những tuyển
tập Mao và Che. Anh không còn nói về phi bạo lực,
thay vào đó, anh tung hô Fidel Castro và cuộc nổi
dậy thành công của ông ta. Đã đến lúc sử dụng súng,
anh nói. Đã đến lúc phải đánh. Cùng một vài người
bạn, anh thành lập tổ chức Umkhonto we Sizwe, hay
Ngọn giáo của Dân tộc, và trở thành tư lệnh của tổ
chức này. Đó sẽ là một đội quân, và nó sẽ đánh lại
arpartheid.
Đối với người ngoài, việc nhà cách mạng theo lối
bạo lực bị tống giam đã trở thành một biểu tượng của
phản kháng, và những người hâm mộ anh tiếp tục tổ
chức các buổi cầu kinh ban đêm trên khắp thế giới để
kêu gọi trả tự do cho anh. Tại một thời điểm, tổng
thống Nam Phi P. W. Botha hứa sẽ thả tự do nếu
anh đồng ý không sử dụng bạo lực như là một vũ khí
chính trị, một cách vô điều kiện. Anh đã từ chối.
Nhưng cuối cùng, sau khi suy nghĩ kỹ, người chiến sĩ
du kích xuôi lòng. Anh đã hiểu ra, Nam Phi không
cần thêm đổ máu trong quá trình đi lên, điều họ cần
là tha thứ và hòa giải. Do đó, khi Nelson Mandela
cuối cùng cũng được thả, sau hai mươi bảy năm kể từ
khi bị bắt, ông được tôn vinh là người anh hùng của
phi bạo lực, và điều đó hoàn toàn có cơ sở: đã từng
đấu tranh bằng vũ khí, Mandela hiểu hơn ai hết rằng
bạo lực không thể giúp ông và dân tộc mình đến với
tương lai mà họ hy vọng. Tôi nhắc đến câu chuyện
này không phải để làm giảm danh tiếng của người
đàn ông mà tôi hết sức ngưỡng mộ, mà để chứng tỏ
rằng, đối mặt với sự đàn áp khủng khiếp, ngay cả một
người đàn ông ưa dùng lý lẽ như Mandela cũng có
thể nản lòng và tin vào cây súng.
254 CÁCH LÀM KÁCH MỆNH
Việc tôi phản đối bạo lực, do đó, không phải chỉ
dựa trên cơ sở đạo đức đơn thuần, mặc dù tôi tin là
mọi người đàn ông và phụ nữ tử tế đều đồng ý rằng,
nói chung giải quyết xung đột một cách ôn hòa là
một ý tưởng hay. Tôi kiên quyết phản đối sử dụng
bạo lực bởi thực tế là nó hầu như không có tác dụng,
so với phản kháng phi bạo lực. Tôi sẽ để cho các
chuyên gia giải thích.
Lần đầu tiên tôi gặp các nhà hoạt động Syria
trùng với khoảng thời gian mà cuộc nổi dậy chống lại
Bashar al-Assad bắt đầu, tôi đã yêu cầu họ chia sẻ kết
quả nghiên cứu của Chenoweth và Stephan với đồng
bào ở quê hương. Lúc đó, dường như, các yếu tố phi
bạo lực của phong trào chống Assad đã có thể giành
lấy quyền kiểm soát đất nước từ tay các nhóm vũ
trang. Có vẻ như đã có một cơ hội cho sự tỉnh táo.
Nhưng than ôi, các nhà hoạt động ôn hòa nói không
lại những người tuyên bố rằng lối tiếp cận phi bạo lực
là sai lầm nếu muốn đối phó với chế độ Baathist tàn
bạo, và rằng chỉ có thể nói chuyện với Assad bằng vũ
lực. Chẳng bao lâu sau, vũ khí và quân đội ùn ùn đổ
bộ vào Syria, và giờ, sau hai năm, hãy xem lối tiếp cận
bạo lực đó đã dẫn những người khởi nghĩa đi đến
đâu. Lực lượng quân đội giải phóng Syria khát máu
và tai tiếng đang phải dồn toàn bộ hy vọng của họ
vào sự can thiệp của nước ngoài mà, kinh nghiệm gần
đây đã cho thấy, sẽ chỉ dẫn đến thảm họa cho tất cả
các bên.
cha ông chúng ta đôi lúc có thể bất đồng với nhau,
họ vẫn có thể đoàn kết lại bất cứ khi nào một con
gấu, hay một con voi ma mút, hay một con quái vật
khổng lồ nào đó bắt đầu gầm lên và giậm chân trước
cửa hang. Trong tình huống đó, người nguyên thủy
sẽ phải tìm cách đoàn kết và hợp tác để vô hiệu hóa
mối nguy hiểm từ bên ngoài và chỉ sau đó họ mới lại
tiếp tục tranh cãi với nhau về việc đến lượt ai đi săn
hay ai là người may mắn lấy được người đẹp. Ở
những thời kỳ lịch sử sau, các chi tiết có thể thay đổi
nhưng nguyên tắc tiền sử này luôn đúng.
Để khởi đầu một chiến dịch phi bạo lực, tuy vậy,
bạn cần phải dễ thương. Mỗi phong trào, bất chấp
mục tiêu của nó, đều tồn tại chủ yếu để khơi dậy sự
cảm thông của quần chúng. Một người đàn ông để
râu quai nón và mang súng không phải là nhân tố
khơi gợi được sự đồng cảm. Ngay cả khi không phải
chứng kiến hình ảnh các nạn nhân bê bết máu sau
các cuộc tấn công, người ta vẫn sẽ bước sang một bên
để tránh một gã cầm súng AK-47 và đi lại như Kẻ
hủy diệt. Nhưng một người phụ nữ trẻ đang mỉm
cười với một biểu ngữ cool ngầu và hài hước lại là
một câu chuyện khác. Bạn muốn tham gia cùng cô
ấy, bởi vì khó mà cưỡng lại trước năng lượng, sự quyết
tâm và nhiệt tình của cô ấy. Hãy thử nhìn những
video trên Youtube của Manal al-Sharif, người phụ
nữ Saudi can đảm phản đối luật cấm phụ nữ lái xe
bằng cách tự quay những video hướng dẫn trong đó
chính cô đang ngồi sau tay lái. Bạn xem những video
đó và bỗng nhiên bạn muốn lên xe ngồi cạnh ghế lái
của cô. Đây cũng là lý do vì sao rất nhiều người trong
chúng ta, ngay cả những người không thể tìm nổi
Cairo trên bản đồ thế giới cũng cảm thấy phấn chấn
khi trông thấy hình ảnh chiếu trên TV, trong đó
những thanh niên Ai Cập tươi cười, hồ hởi, trong tay
không vũ khí đổ về quảng trường Tahir năm 2011.
Giả sử đó là một toán dân quân nhỏ có vũ trang đã
lật đổ Mubarak, hay những quân đoàn lớn của ông
ta, hẳn chúng ta sẽ chẳng để ý, hoặc chúng ta sẽ sợ
hãi, hoặc cả hai.
262 CÁCH LÀM KÁCH MỆNH
Bước thứ hai bạn cần phải làm là tập huấn để các
nhà hoạt động lường trước những yếu tố tiềm năng
gây xích mích. Đồng nghiệp Sinisa và Misko của tôi
tại CANVAS thường lưu ý với họ rằng, bạo lực
thường xảy ra lúc “bạn” đối mặt với “họ”. “Họ” ở đây
có thể là lực lượng an ninh, cũng có thể là thành viên
266 CÁCH LÀM KÁCH MỆNH
của một đảng chính trị đối lập. Hãy tưởng tượng bạn
đang ở một cuộc biểu tình với hàng ngàn người và
cảnh sát chống bạo động đang lo lắng giám sát hiện
trường. Không khí căng chẳng, và bạn biết rằng ở cả
hai phía, lúc nào cũng có người chỉ chờ một sự cố
nho nhỏ thôi là một cuộc đối đầu sẽ nổ ra. Cho nên,
bí quyết ở đây là mọi người phải giữ được bình tĩnh.
Để giúp mọi người có thể bình tĩnh trong trường hợp
như vậy, lãnh tụ phong trào đòi quyền dân sự những
năm 1960, Jim Lawson, đã tổ chức nhiều buổi hội
thảo ở các nhà thờ ở Nashville để tập huấn cho các
nhà hoạt động trước khi họ tổ chức biểu tình tại các
quầy ăn trưa kỳ thị người da đen trong thành phố.
Trong các buổi tập huấn này, giáo viên của Lawson
sẽ chọc tức các nhà hoạt động bằng đủ mọi lời chửi
bới và hành động lăng nhục mà người biểu tình phản
kháng sẽ phải đối mặt trên đường phố Nashville. Họ
sẽ bị chửi bới, nhổ nước bọt và bôi kẹo cao su lên tóc
để học cách phản ứng trước những hành động khiêu
khích tương tự trên thực tế. Họ được hướng dẫn cách
ngồi đúng tại các quầy ăn trưa, cách hát trên xe cảnh
sát sau khi họ bị bắt, và cách làm sao để duy trì
nguyên tắc phi bạo lực ngay cả trong những tình
huống bị làm nhục nặng nề nhất.
chức và lập nên một chính phủ song song. Tối hôm
đó, chuyên cơ quân sự của Mỹ áp tải Marcos và ba
mươi thành viên gia đình và tùy tùng của ông ta tới
một căn cứ quân sự gần đó, và từ đó bay tới Hawaii,
nơi mà nhà độc tài sẽ sống hết phần đời còn lại.
Như vậy, phản kháng phi bạo lực đã phát huy tác
dụng ở Philippine như đã diễn ra ở nhiều nơi khác
trên thế giới. Tuy nhiên, mặc dù nguyên tắc phi bạo
lực – một trong ba nguyên tắc huyền thoại của đấu
tranh phi bạo lực (bên cạnh nguyên tắc thống nhất
và lập kế hoạch) – là quan trọng nhất, vẫn cần có
những yếu tố khác để đảm bảo thành công của cách
mạng. Đó là làm sao để biết chấm dứt đúng thời
điểm những gì mà bạn đã khởi động. Chúng ta hãy
xem những người đàn ông và phụ nữ can đảm và nổi
tiếng ở Bắc Kinh năm 1989 đã dùng ánh mắt của họ
để đẩy lùi những chiếc xe tăng như thế nào.
CHƯƠNG X
Do đó, các nhà hoạt động phi bạo lực phải biết
chọn đúng thời điểm để kết thúc những gì họ bắt
đầu. Thành tựu huy hoàng của việc lật đổ một chế độ
độc tài chỉ được coi là chiến thắng khi mà nhiệm vụ
không-huy-hoàng-cho-lắm là đưa nền dân chủ vào
đúng chỗ của nó được hoàn thành. Và trong khi
nghiên cứu của Chenoweth và Stephan trên đây kết
luận rằng hành động phi bạo lực cho các bạn cơ hội
cao nhất để tạo ra thay đổi xã hội bền vững – 42 phần
trăm với thời gian 5 năm – thì vẫn còn lại 58 phần
CHƯƠNG X CHẤM DỨT ĐÚNG THỜI ĐIỂM NHỮNG GÌ BẠN ĐÃ BẮT ĐẦU 275
trăm xảy ra một cái kết buồn cho những nỗ lực quả
cảm của các bạn. Do đó, để đảm bảo chắc chắn rằng
bạn không phải ra đi với bàn tay trắng, hãy cùng tôi
điểm qua một số cái bẫy thông thường mà ngay cả
những phong trào cực kỳ thành công đôi khi cũng bị
rơi vào.
nhà hoạt động sinh viên đã làm được một việc phi
thường rồi. Lẽ ra động thái phù hợp nhất tiếp theo
là thông báo rộng rãi thành tựu của mình, với tuyên
bố không hề quá lời rằng họ đã khuất phục được
chính phủ Trung Quốc hùng mạnh. Sau đó bắt tay
ngay vào cấp độ tiếp theo của trò chơi, nghĩa là sử
dụng quyền lực không chính thức của mình để siết
chặt thêm vòng vây, sử dụng các kỹ năng có được qua
vòng đấu đầu tiên để cải thiện vị trí của mình. Vòng
thi đấu thứ hai của họ chắc chắn sẽ còn phấn khích
hơn vòng đầu. Suy cho cùng, họ có tiềm năng cộng
với một thành tựu trước đó.
Nhưng các thủ lĩnh sinh viên chủ yếu không nghĩ
theo cách như vậy. Không phải tất cả đều vậy, nhưng
họ không thực sự muốn đối thoại. Họ còn quá trẻ và
quá lý tưởng, và họ muốn đánh một trận được ăn cả
ngã về không. Thay vì thỏa hiệp, họ lại thông báo
một chiến dịch mới còn cấp tiến hơn, nhằm lấy lại đà
và một lần nữa lôi kéo quần chúng về phía sự nghiệp
của họ: họ sẽ tổ chức một cuộc tuyệt thực.
đăng các bài ủng hộ cuộc tuyệt thực, kiểm duyệt được
nới lỏng và một số trí thức còn được phép bày tỏ quan
điểm cấp tiến của họ trên một tờ báo lớn trong nước.
Rất xa lạ với quyền tự do báo chí mà chúng ta coi
trọng ở Phương Tây, đây đã là một sự nhượng bộ lớn
theo tiêu chuẩn của Đảng Cộng Sản trên khắp thế
giới. Cùng với sự nhượng bộ này, đại diện của chính
phủ, ông Diêm Minh Phúc thậm chí còn trực tiếp có
mặt tại quảng trường và tự nạp mình như một con
tin tình nguyện. Chính phủ, ông nói, quan tâm đến
thỏa hiệp.
Đừng lo, đối thủ chính trị của Pora nói, kèm theo
những nụ cười xảo trá, chẳng qua là tại Yuschenko
đã ăn sushi và uống cognac của tư bản chứ không
phải mỡ lợn và vodka truyền thống. Tất cả là tại
Yuschenko, những người ủng hộ tay Yanukovich côn
đồ nói. Lúc đó, Pora đã nhận ra và vội nắm lấy cơ
hội. Đây là kiểu đàn áp không mới, và họ đã dùng
chiêu gậy ông đập lưng ông một cách ngoạn mục.
Khuôn mặt biến dạng của Yuschenko giờ trở thành
biểu tượng mới của phong trào, và năng lượng cũng
như nhiệt huyết của Pora cùng những kỹ thuật tổ
chức hoạt động phi bạo lực, mà trước đó đã giúp họ
hướng sự chú ý của mọi người đến nền dân chủ
Ukraina, giờ đây tiếp tục giúp họ tổ chức các cuộc
diễu hành, biểu tình và phản kháng ủng hộ
Yuschenko. Bất chấp việc Yanukovich tìm mọi cách
nhằm gian lận bầu cử, Yuschenko, với khuôn mặt
vĩnh viễn biến dạng nhưng đang tiếp tục được điều
trị, cuối cùng đã tuyên thệ trở thành tổng thống mới
của Ukraina.
Đáng buồn là, tôi không thể. Mặc dù các nhà hoạt
động của Pora có tài năng trong việc khiến mọi người
hợp tác cùng nhau trong cuộc bầu cử tổng thống
nhiều biến động, nhưng họ đã quên không áp dụng
những kỹ năng đó sau khi Yuschenko lên nắm quyền.
Sau khi Yuschenko đã nhậm chức tổng thống và cuộc
vui đã kết thúc, mọi người đi về nhà. Các nhà hoạt
động Pora không tiếp tục làm việc để duy trì sự thống
nhất chính trị sau khi cảm xúc mạnh mẽ của cuộc
cách mạng lắng xuống, và chỉ vài tháng sau khi
Yuschenko được bầu, bộ máy cai trị của ông đã hình
thành kẽ hở nghiêm trọng. Hầu như ngay lập tức,
Yuschenko đã cãi nhau ầm ĩ với thủ tướng Yulia
Tymoshenko, một nhân vật cũng được yêu mến
nhiều như ông. Hai người hầu như không thể thống
nhất với nhau trong bất cứ vấn đề gì, các đồng minh
chính trị của họ thuộc các phe khác nhau, và chẳng
bao lâu mọi thứ sa vào vũng bùn dưới ảnh hưởng của
các lực lượng đấu tranh vì dân chủ.
đang theo dõi bạn!” Mục đích của tất cả những việc
làm này là để nhắc nhở chính phủ hậu Milosevic mới
được thiết lập rằng chiến dịch Otpor! còn lâu mới kết
thúc. Nói cách khác, công việc của chúng tôi không
kết thúc cùng với sự sụp đổ của Milosevic. Chúng tôi
chiến đấu vì dân chủ, và chúng tôi đang leen kế hoạch
để kết thúc cuộc chiến mà chúng tôi đã bắt đầu.
Đến giữa thập niên thứ hai sau khi không còn
Milosevic, đất nước tôi không hề là một công viên
Disneyland. Nhưng nó vẫn là một nước dân chủ
đúng nghĩa, và cũng rất đúng với đất nước mà chúng
tôi đã đấu tranh vì nó trong suốt những ngày Otpor!.
Đó là bởi vì chúng tôi biết điều chúng tôi muốn ngay
từ rất sớm trong quá trình của phong trào, và chúng
tôi đã có một tầm nhìn tương lai, giúp xác định quả
290 CÁCH LÀM KÁCH MỆNH
hết tiền. Trở về làng, anh tìm và làm việc như một
người thầy thuốc, tổ chức một đội dân phòng để bảo
về nông dân địa phương trước những lãnh chúa tàn
bạo và thường là bạo lực, và cuối cùng tham gia vào
quân đội. Nhưng trong suốt những năm tháng này,
anh tin vào phi bạo lức, và sau khi trở về quê nhà một
lần nữa, anh bắt đầu mở các chiến dịch vận động
không mệt mỏi để cải thiện cuộc sống của mình và
của hàng xóm láng giềng. Anh chiến đấu để cấm rượu
– tôi biết, tôi biết, tôi cũng không hài lòng với việc
đó nữa, nhưng chúng ta phải nhớ rằng người duy
nhất có thể thực sự biết điều gì tốt cho cộng đồng và
điều gì không chính là những người sống wor đó –
bởi vì hậu quả của việc uống rượu đang gây ra những
rắc rối lớn tại ngôi làng của anh. Hazare cũng tổ chức
một ngân hàng hạt để đảm bảo những người nông
dân nghèo túng sẽ không bao giờ bị đói. Anh giúp
xây dựng một quỹ từ thiện để trao quyền cho người
khác, và những nỗ lực của anh đã cải thiện rõ rệt giáo
dục trong vùng, khuấy động phong trào xây trường
mới, và, còn khó tin hơn, góp phần mở chiến dịch
thành công xóa bỏ giai cấp, cải thiện triệt để số phận
của những người tưởng là “không thể động đến”.
Những chiến thắng này đã dạy cho Hazare một bài
học quan trọng: giống như trong trò Punch-Out của
Mike Tyson, Angry Bird hay bất kỳ trò video games
nào khác, các cuộc đấu nhỏ và có thể chiến thắng với
những mục tiêu xác định rõ ràng sẽ giúp bạn chuẩn
bị cho những thách thức lớn hơn sau đó.
294 CÁCH LÀM KÁCH MỆNH
chỉ ra cho thế giới chỉ trong năm ngày, rằng chúng ta
thống nhất vì sự nghiệp của dân tộc. Sức mạnh tuổi
trẻ trong phong trào này là một dấu hiệu của hy
vọng.”
Trên khắp Ấn Độ, giới trẻ bắt đầu đội topi, chiếc
mũ lưỡi trai trắng truyền thống vốn là đặc trưng của
Hazare. Những người ủng hộ Hazare còn nghĩ ra
một khẩu hiệu ngắn, tuyên bố “Tôi là Anna”, mà họ
hứa sẽ hát lớn và công khai bất cứ khi nào một viên
cảnh sát hay vị quan chức nào trơ trẽn yêu cầu họ
phải đút lót.
Cuối cùng, mười hai ngày sau khi ông bắt đầu,
đã sụt gần mười cân, bị mất nước và yếu ớt, Hazare
nhận được tin rằng chính phủ một lần nữa đầu hàng
trước yêu cầu của ông và sẽ sửa đổi dự luật theo đó.
Ngồi trên một chiếc ghế, một biểu ngữ không lồ với
khuôn mặt của Gandhi phía sau mình, Hazare tuyên
bố chiến thắng cuối cùng của mình. “Tôi cảm thấy
đây là chiến thắng của cả đất nước,” ông nói. Đúng
vậy, nhưng chỉ bởi vì Hazare đã biết tuyên bố chiến
thắng đúng khoảnh khắc thích hợp và tiếp tục gây
sực ép cho đến khi ông kết thúc cuộc đấu tranh mà
ông bắt đầu.
được từ việc có thể cải thiện cuộc sống của mọi người
trong xã hội của bạn, và đó là một cảm giác mà mọi
nhà hoạt động tốt đều chia sẻ. Đó cũng là cảm giác
dấy lên từ một suy nghĩ trong sáng, đơn giản, một
suy nghĩ mà vào thời điểm này hay thời điểm khác đã
truyền cảm hứng cho rất nhiều người đứng lên vì một
thứ mà họ tin vào: việc nhận ra rằng chính họ phải là
người tạo ra sự khác biệt. Họ biết, như tôi hy vọng
bạn cũng biết, rằng người đó phải là bạn.
CHƯƠNG XI
NGƯỜI ĐÓ
PHẢI LÀ BẠN
Như hầu hết các vấn đề liên quan đến chính phủ
khác, hàng xóm của Kathy hầu như không ai chú ý
đến quyết định cụ thể này lúc nó được hội đồng
thành phố thông qua. Thực tế, Kathy cũng vậy.
Nhưng chỉ trong vòng một vài tuần, câu chuyện đã
được bàn tán ở khắp mọi nơi – cô nghe về nó ở trạm
xăng, khi đồng nghiệp của chồng cô đang tranh cãi
về nó, và thấy biểu ngữ phản đối xuất hiện ở khắp
nơi. Khu đất trống nằm cuối con đường cạnh trường
trung học của các con cô sẽ sớm bị thu hồi, theo một
quy hoạch mới sáng tạo nào đó, để xây một trung tâm
mua sắm khổng lồ. Đó là điều vẫn xảy ra tại các khu
dân cư trên khắp nước Mỹ. Và bạn không cần phải
là một nhà quy hoạch đô thị mới biết rằng sự xuất
hiện một trung tâm mua sắm bên cạnh trường học sẽ
kéo theo nhiều xe cộ, tai nạn giao thông, và đủ mọi
loại ảnh hưởng xấu và trò giải trí có hại vốn phải cách
ly với trường học, vì những lý do chính đáng. Hội
đồng thành phố, tuy vậy, với sự khuyến khích nhiệt
tình của một vài nhà kinh doanh bất động sản ở địa
phương, đã lờ đi tất cả và dọn đường cho việc xây
dựng được khởi công.
mách bên máy làm nước lạnh, những biểu ngữ gắn
trên bãi cỏ, và những lá thư bức xúc của các bậc phụ
huynh cộng lại.
“đi” vào túi nilon, buộc lại rồi quăng vèo ra cửa sổ:
một cái nhà vệ sinh biết bay. Thế là đâu đâu bạn cũng
gặp những chiếc túi nilon như thế. Kibera, như bạn
có thể hình dung, không phải là một nơi dễ sống. Để
sống sót ở nơi đây, bạn cần phải biết rõ đường đi lối
lại.
chính trị gia đã làm chúng tôi thất vọng, cộng đồng
quốc tế thì không hay biết gì, còn phe đối lập thì là
một đống lộn xộn. Cả Gandalf lẫn E.T đều không
thể chấm dứt nền độc tài giúp chúng tôi, và vấn đề
của chúng tôi cũng không tự giải quyết được chính
nó. Chính chúng tôi phải là người tìm cách sử dụng
ba nguyên tắc thống nhất, lên kế hoạch và phi bạo
lực để đối đầu với nhà độc tài.
trị, các trụ cột quyền lực, và các học thuyết của Gene
Sharp về hoạt động phi bạo lực, tôi chỉ suốt ngày gảy
đàn và thần tượng người anh trai Igor của tôi. Cũng
dễ hiểu thôi. Khi tôi còn là trẻ con thì Igor đã rất
sành điệu, anh ấy có một ban nhạc, và gu âm nhạc
của anh được mọi người trong giới phải nể trọng.
Anh ấy hơn tôi mười một tuổi, và với ngoại hình
cộng với phong thái của mình, anh trai tôi có vai trò
giống như Ji Kerr của ban nhạc Simple Minds vậy.
Khỏi cần nói, tất cả bọn con gái ở Belgrade đều yêu
mến anh, và tôi vô cùng mong muốn noi theo tấm
gương của anh. Igor đã đoán đúng lý do vì sao tôi bắt
chước âm nhạc và phong cách của anh, đơn giản là
để được ngưỡng mộ giống như anh ấy, và một ngày
nọ, anh bảo tôi ngồi xuống và dạy cho tôi một bài
học về nguyên nhân thực sự khiến âm nhạc lại quan
trọng đến thế trên thế giới này. Thực ra, nó không
hẳn là một bài học. Anh đưa cho tôi một đĩa nhạc
của Peter Gabriel và bảo tôi hãy nghe bài “Biko,” bài
hát viết về nhà hoạt động Nam Phi đã bị sát hại,
người đã cống hiến cuộc đời mình cho cuộc đấu tranh
chống lại chủ nghĩa phân biệt chủng tộc apartheid.
Điều này, Iogr giải thích, mới nên là lý do tôi đi theo
lĩnh vực âm nhạc. Không phải vì bọn con gái, cũng
không phải vì đám đông, mà vì cơ hội để tạo nên một
ảnh hưởng tích cực. Khi tôi bật đữa nhạc đó và nghe
Peter Gabriel phát âm từng âm tiết của cái tên Biko
như một tiếng khóc ai oán, tôi biết rằng Igor đã nói
đúng. Điều này quan trọng hơn tất cả những thứ
CHƯƠNG XI NGƯỜI ĐÓ PHẢI LÀ BẠN 317
Sau khi biểu diễn xong tiết mục của mình và cúi
chào khán giả, anh trở lại sân khấu trong ánh đèn sân
khấu đỏ rực. Lúc này, các nhạc công đã rời đi trừ
Manu Katché, tay trống đơn nãy giờ vẫn ngồi yên và
318 CÁCH LÀM KÁCH MỆNH
Ngay sau đó, ban nhạc của anh quay trở lại và họ
chơi bản nhạc Bibo. Tôi lặng người – không thể nói
được điều gì. Đầu gối tôi rung lên. Masha kéo tôi lại
gần cô ấy, có lẽ bởi cô ấy biết rằng tôi sắp khuỵu
xuống vũng bùn dưới chân. Cô ấy biết hơn ai hết về
điều mà Peter Babriel vừa mới nói và ý nghĩa của bài
hát đó đối với tôi. Cuối cùng, khi Peter Gabriel hát
đến câu “Và giờ đây con mắt của cả thế giới đang dõi
theo”, anh giơ cao nắm tay lên và chào khán giả bằng
lời chào của Otpor! ngày xưa. Người xem phát cuồng
lên, họ cũng giơ nắm tay lên đáp lại và cùng hòa vào
CHƯƠNG XI NGƯỜI ĐÓ PHẢI LÀ BẠN 319
đoạn điệp khúc. Khi bài hát kết thúc, và ngay trước
khi rời sân khấu lần cuối cùng, Gabriel đã chia sẻ một
thông điệp cuối cùng với khán giả.
TRƯỚC KHI
CHÚNG TA
NÓI LỜI TẠM BIỆT
Nếu bạn đã đọc tới đây, tôi thấy chỉ có hai khả
năng. Khả năng thứ nhất, bạn là vợ tôi, và trong
trường hợp đó thì Masha, anh rất yêu em và anh biết
ơn khi có sự ủng hộ của em và vì đã chịu đựng mọi
trò hề của anh. Khả năng thứ hai, bạn muốn mang
lại những thay đổi tích cực cho cộng đồng của mình,
và trong trường hợp đó, thì tôi nghĩ một vài lời cuối
cùng sau đây là cần thiết.
khi nhận xét rằng, mọi thứ nếu có khả năng chệch
hướng đều sẽ chệch hướng. Để không phải là nạn
nhân của định luật Murphy, bạn hãy thực hiện hai
điều đơn giản sau. Thứ nhất, hãy làm bài tập sức tỉ
mỉ: thầm lên danh sách và biểu đồ trong đầu và hết
sức tránh để không việc gì phụ thuộc vào sự tình cờ.
Thứ hai, hãy ngồi tĩnh lặng và học cách chấp nhận
thất bại như một phần trên con đường gập ghềnh để
tạo ra sự thay đổi.
niềm vui của mình với bạn bè, thì bạn sẽ không bao
giờ đạt được nhiều thành tựu. Trong hơn mười năm
qua, tôi đã gặp gỡ các nhóm nổi dậy và những người
làm cách mạng, những con người gan góc nhất trên
hành tinh. Nhưng tôi đã thấy họ suy sụp khi cứ tìm
cách tự làm mọi thứ. Sức mạnh của nhân dân là một
môn thể thao đồng đội.
động khắp thế giới đã dạy tôi rằng sự thay đổi luôn
luôn là vấn đề mức độ. Bạn tổ chức một trò đùa và
giành được sự chú ý của một vài người ư? Bạn vẫn
cần phải gây dựng một phong trào. Bạn đã xây dựng
được một phong trào phổ biến và rộng khắp ư? Bạn
vẫn còn một nhà độc tài cần phải đấu tranh chống
lại. Bạn đã lật đổ được nhà độc tài đó ư? Đã đến lúc
xắn tay áo và lao vào bảo vệ nền dân chủ.
Có một quan niệm sai lầm rằng chỉ giới tinh hoa
trong xã hội mới là quan trọng và mọi thay đổi, mọi
bước tiến hay bước lùi đều xuất phát từ trong tâm
hồn đen tối và tham lam của họ. Chúng ta có thể cảm
nhận được sự thán phục dành cho người có quyền lực
bất cứ khi nào bạn bước qua một sạp báo. Những
người trên các bìa báo kia là ai? Đó luôn là những
doanh nhân giàu có nhất, diễn viên nổi tiếng nhất,
những chiếc xe hơi nhanh nhất, và những cô gái có
bộ ngực lớn nhất. Xin đừng nhắc tới những tạp chí
cơ bắp nữa! Thế giới nơi chúng ta sống tôn thờ và
kính nể những người mạnh mẽ và quyền lực. Có một
sự thật không may ở đời, đó là không ai tôn trọng
người yếu thế và khiêm tốn. Nhưng, như chúng ta đã
học được, ngay cả sinh vật nhỏ bé nhất cũng có thể
thay đổi thế giới.
LỜI ĐỀ TẶNG
Cuốn sách này dành tặng bạn tôi, những người
đã tin tưởng và ủng hộ sứ mệnh điên rồ của tôi là làm
việc với những kẻ gây rối trên khắp địa cầu, và dành
tặng con trai bé nhỏ của tôi, Moma, người mà tôi hy
vọng một cách ích kỷ rằng chúng ta sẽ để lại cho nó
một thế giới tốt đẹp hơn.
330 CÁCH LÀM KÁCH MỆNH
LỜI CẢM ƠN
Chú thích
CHÚ THÍCH