Đừng để tâm, hãy đào sâu! Đào đến khi chân không còn chân Đào đến khi gối tan tay lệch Đào đến khi giọt máu cuối cùng rơi.. Mà đôi mắt long lanh vẫn rọi tới cuối Rồi Thần Gió cũng không còn hơi, bão cũng trở tro tàn Cuối sấm sét cũng phải hạ gối quy phục ! Với lòng kiên định, bền bỉ Ta hiên ngang bước qua mọi chông gai Và rồi để ta thấy 1 TƯỢNG ĐÀI Đề trước ngai là Nguyễn Ngọc Tiến Mạnh ta Một thế giới mới, một mảnh đất mới !! Chỉ riêng ta, lòng cốt quyện vào đây Linh hồn ta chấn giữ nơi này .. Cỏ cây hoa lá là của ta Bầy thiên nga do ta sáng tác Những con sông chảy thật hiền hòa !! Và đó chính là CÕI LÒNG TA khi ta trở nên LỤI TÀN !!