Professional Documents
Culture Documents
CT
CT
Điều đầu tiên cần phải xác định được hành vi phân biệt đối xử này có mang bản chất của
cạnh tranh và sau đó là dẫn đến cạnh tranh không lành mạnh thì cần phải cản cứ vào đặc
điểm của hành vi cạnh tranh:
- Cạnh tranh là sự ganh đua trên thì trường của các chủ thể kinh doanh trên thì
trường nhằm giành giật khách hàng
Như vậy với đặc điểm đầu tiên của cạnh tranh có thể thấy chủ thể của cạnh tranh
phải là các chủ thể kinh doanh trên thì trường. Vậy chủ thể kinh doanh là gì? Chủ
thể kinh doanh là tổ chức, cá nhân, tổ hợp tác, hộ gia đình được cơ quan nhà nước
có thẩm quyền cấp giấy chứng nhận đăng kí kinh doanh (hoặc giấy phép đầu tư
đối với doanh nghiệp có vốn đầu tư nước ngoài) và thực hiện trên thực tế các hoạt
động kinh doanh thu lợi nhuận. Còn Hiệp hội là một tố chức tự nguyện được thành
lập dựa trên lợi ích chung của cộng đồng các doanh nghiệp trong nước. Mục đích
của tổ chức này chính là cùng những ngành nghề, cùng sở thích, có chung mục
đích tập hợp, đoàn kết hội viện, hoạt động thường xuyên với mục tiêu chính là
cùng nhau hợp tác và phát triển. Và Hiệp hội ngành, nghề là tổ chức đại diện cho
ích lợi của các doanh nghiệp đang hoạt động trong cùng một ngành kinh doanh.
Nó thu thập số liệu thống kê về mức sản xuất, tiêu thụ, xuất khẩu của ngành… để
phân phát cho các doanh nghiệp thành viên. Nó cũng tổ chức các diễn đàn để thảo
luận về hoạt động kinh doanh và vận động hành lang với các bộ, cơ quan của
chính phủ, cơ quan lập pháp về những vấn đề mà họ cùng quan tâm.”. Như vậy,
chủ thể của hoạt động cạnh tranh ở đây chỉ là chủ thể kinh doanh, và chủ thể kinh
doanh không bao gồm hiệp hội vì không đáp ứng các điều kiện của một chủ thể
kinh doanh:
1) Là chủ thể pháp lí được tổ chức dưới một hình thức nhất định với tư cách doanh
nghiệp hoặc hộ kinh doanh cá thể;
Ở đây hiệp hội chỉ là Hiệp hội là một tố chức tự nguyện được thành lập dựa trên lợi ích
chung của cộng đồng các doanh nghiệp trong nước và Hiệp hội ngành, nghề là tổ chức
đại diện cho ích lợi của các doanh nghiệp đang hoạt động trong cùng một ngành kinh
doanh.
2) Được cơ quan đăng kí kinh doanh cấp giấy chứng nhận đăng kí kinh doanh
hoặc được cơ quan quản lí nhà nước về đầu tư nước ngoài cấp giấy phép đầu
tư;
Việc thành lập hiệp hội không phải được cấp giấy chứng nhận đăng ký kinh
doanh mà là được cấp giấy phép thành lập và công nhận điều lệ do cơ quan nhà
nước có thẩm quyền, chuyên môn và quản lý những ngành nghề kinh doanh đó
thực hiện;
3) Tiến hành một cách độc lập và thường xuyên các hoạt động đầu tư, sản xuất, mua
bán hoặc dịch vụ trên thị trường để thu lợi nhuận.
Mục đích của tổ chức này chính là cùng những ngành nghề, cùng sở thích, có
chung mục đích tập hợp, đoàn kết hội viện, hoạt động thường xuyên với mục tiêu
chính là cùng nhau hợp tác và phát triển. Và việc duy trì hoạt động của hội do các
hội viên (là các doanh nghiệp tham gia) duy trì hoặc có thể tự nguyện đóng góp
vào ngân sách hoạt động chung. Như vậy, hiệp hội không bao giờ thực hiện các
hoạt động đầu tư, sản xuất, mua bán dịch vụ trên thị trường để thu lợi nhuận mà
chính các doanh nghiệp thành viên được sự giúp đỡ của hiệp hội cũng như là trách
nhiệm của bản thân họ mới đứng ra tổ chức các hoạt động kinh doanh trên thị
trường.
Qua đó có thể thấy việc xếp hành vi phân biệt đối xử của hiệp hội vào một trong những
hành vi cạnh tranh không lành mạnh là đã sai. Vì vốn dĩ cạnh tranh không lành mạnh là
một dạng của hoạt động cạnh tranh bên cạnh hoạt động cạnh tranh lành mạnh. Và để
củng cố hơn thì tại luật cạnh tranh 2004 điều 3 khoản 4 có quy định: “Hành vi cạnh tranh
không lành mạnh là hành vi cạnh tranh của doanh nghiệp trong quá trình kinh doanh trái
với các chuẩn mực thông thường về đạo đức kinh doanh, gây thiệt hại hoặc có thể gây
thiệt hại đến lợi ích của Nhà nước, quyền và lợi ích hợp pháp của doanh nghiệp khác
hoặc người tiêu dùng.” Và cũng tại khoản 6 điều 3 Luật cạnh tranh 2018: “Hành vi cạnh
tranh không lành mạnh là hành vi của doanh nghiệp trái với nguyên tắc thiện chí, trung
thực, tập quán thương mại và các chuẩn mực khác trong kinh doanh, gây thiệt hại hoặc
có thể gây thiệt hại đến quyền và lợi ích hợp pháp của doanh nghiệp khác.”. Cả hai luật
tại 2 thời điểm khác nhau cũng đều xác định chủ thể thực hiện hành vi cạnh tranh không
lành mạnh phải là doanh nghiệp, từ phân tích ở trên có thể thấy chủ thể là hiệp hội không
phải là đối tượng của hoạt động cạnh tranh không lành mạnh. Nên dù hiệp hội có những
hành vi phân biệt đối xử giữa các doanh nghiệp thành viên với nhau thì việc gây ra hoạt
động cạnh tranh không lành mạnh vẫn do các doanh nghiệp thành viên thực hiện.
Việc gia nhập, rút khỏi hay đóng góp cho hiệp hội đều dựa trên ý chí tự nguyện của các
doanh nghiệp thành viên, nếu có sự phân biệt đối xử và các doanh nghiệp thành viên bày
tỏ sự bất bình và không muốn hoạt động hay đóng góp gì cho hiệp hội cũng là quyền của
các thành viên đó, như vậy việc có gia nhập hay rút khỏi cũng không còn ý nghĩa kể cả
việc hiệp hội có đồng ý hay không. Còn về việc hoạt động kinh doanh của doanh nghiệp
thành viên thì cũng là hoạt động nội bộ của doanh nghiệp đó, hiệp hội với vai trò là đại
diện và hỗ trợ quyền lợi cho các hội viên; giám sát, phản biện xã hội và tham gia các hoạt
động xây dựng chính sách của Nhà nước thì hoàn toàn không đủ thẩm quyền để ép buộc
một doanh nghiệp thay đổi, hạn chế hoạt động sản xuất kinh doanh. Việc này là quyền
quyết định của doanh nghiệp căn cứ vào sự biến động thị trường hoặc có cơ sở từ việc
thanh tra của cơ quan Nhà nước có thẩm quyền được pháp luật quy định yêu cầu doanh
nghiệp phải thay đổi, hạn chế hoạt động kinh doanh phù hợp với những kết quả thanh tra.
Qua đó, việc sai về chủ thể thực hiện hoạt động cạnh tranh đã khiến cho hoạt động phân
biệt đối xử của hiệp hội được luật cạnh tranh 2018 loại bỏ khỏi những hành vi cạnh tranh
không lành mạnh
Thứ hai, đối với hành vi bán hàng đa cấp bất chính cũng không mang bản chất của
cạnh tranh không lành mạnh.
Điều đầu tiên cần tiếp cận là khái quát về bán hàng đa cấp và bán hàng đa cấp bất chính.
Luật Cạnh tranh 2004 không định nghĩa trực tiếp bán hàng đa cấp là gì mà thay vào đó là
đưa ra các điều kiện để xác định ranh giới “chân chính” hay “bất chính”, tức là xác định
tính hợp pháp hay bất hợp pháp của hoạt động bán hàng này. Nếu hoạt động bán hàng đa
cấp đáp ứng các điều kiện quy định tại khoản 11 Điều 3 Luật Cạnh tranh 2004 thì các
thương nhân được phép sử dụng để áp dụng vào chiến lược kinh doanh của mình và Nhà
nước sẽ bảo hộ hoạt động đó.
a) Việc tiếp thị để bán lẻ hàng hóa được thực hiện thông qua mạng lưới người tham gia bán hàng đa cấp gồm nhiều
cấp, nhiều nhánh khác nhau;
b) Hàng hóa được người tham gia bán hàng đa cấp tiếp thị trực tiếp cho người tiêu dùng tại nơi ở, nơi làm việc của
người tiêu dùng hoặc địa điểm khác không phải là địa điểm bán lẻ thường xuyên của doanh nghiệp hoặc của người
tham gia;
c) Người tham gia bán hàng đa cấp được hưởng tiền hoa hồng, tiền thưởng hoặc lợi ích kinh tế khác từ kết quả tiếp
thị bán hàng của mình và của người tham gia bán hàng đa cấp cấp dưới trong mạng lưới do mình tổ chức và mạng
lưới đó được doanh nghiệp bán hàng đa cấp chấp thuận.