You are on page 1of 5

Chương 515: Triệu Kiện

Chỉ là, trên đời này còn có thể có chuyện tốt như vậy sao?

Vừa có thể nhận được tiền thưởng, còn không cần phải chịu bất kỳ nguy hiểm nào?

Quan binh chất vấn nói: “Ngươi là tên thủ lĩnh quân phản tặc, dựa vào đâu mà chúng ta phải tin
ngươi?”

Từ Nguyệt mỉm cười, quay đầu nói với nhóm người Văn Khanh: "Lấy một bao tải đi ra, đem vũ khí đưa
qua cho bọn họ. ”

Từ Nguyệt vẫy Từ Đại Lang ở phía sau: “Huynh đi đưa.”

Cô bé phát hiện ra hai nhóm quan binh đều biết thân phận của mình và hai đứa cháu ngoại nhỏ, nhưng
lại không biết hai người đàn ông bên cạnh cô là ai.

Đám người Văn Khanh nghe vậy, mặc dù có khó hiểu, nhưng vẫn làm theo mệnh lệnh của thủ lĩnh, ném
vũ khí trong tay vào trong một cái bao vải, giao cho Từ Đại Lang.

Từ Đại Lang mang theo một túi vũ khí nặng nề, mặt không chút thay đổi đi về phía quan binh phía trước.

Quan binh quận Hà Gian thật sự không biết nam nhân cao lớn lúc này đang đi tới chỗ mình chính là Từ
Mặc thiếu tướng quân Từ gia nổi tiếng hung ác.

Nhìn Từ Đại, cũng chỉ cho là nhân viên trong Quang Minh thần điện, chuyên phụ trách chăm sóc hai thần
tử.

Không có nguyên nhân nào khác, chỉ bởi vì hai người đều đã được đặc chế ăn mặc, không phải là dáng
vẻ ban đầu, ngay cả khí chất cũng theo trang phục mà thay đổi, trừ phi là người rất quen thuộc với hai
người, nếu không nhìn thoáng qua rất khó nhận ra.

Từ Đại Lang ném bao tải xuống dưới ngựa rồi bình tĩnh đi về.

Quan binh quận Hà Gian kinh ngạc liếc nhìn nhau, trong đó có hai gã quan binh cảnh giác nhìn lướt qua
đám người Từ Nguyệt một cái, thấy dáng vẻ họ không muốn đánh nhau bèn xuống ngựa đi tới trước bao
tải, kiểm tra vũ khí trong bao tải một chút.

Chỉ liếc mắt một cái, ánh mắt hai gã quan binh kia sáng ngời, trong túi này đều là cương đao thượng
hạng!

Quay đầu lại gật gật đầu với đội trưởng dẫn đầu: "Đại nhân, đều là đao tốt! ”

Đội trưởng quan binh dẫn đầu nghe thấy thủ hạ báo cáo, lại nhìn dáng vẻ lạnh nhạt kia của Từ Nguyệt
đứng ở trước xe bò, trong đầu hắn ta toàn là sự khó hiểu.

  不过没有了武器,眼前这二十人带给人的压迫感瞬间消失,让他心里多了几分安全感。
  河间郡官兵们迟疑了片刻,就点了点头,把两卷麻绳丢给徐月,“捆起来,只留赶车的
人。”

  徐月没有废话,示意文卿把绳子拿去。

  成员们警惕的瞪着这些官兵,无语的把手背到身后,让同伴捆绑。

  文卿不会系绳子,磕磕绊绊半天才弄好。

  这时,易县那边来的八名官兵眼看局势发生出乎意料的转变,急忙喝道:

  “伱们这是什么意思?这可是反叛军,他们说的话你们也信?!”

  河间郡官兵队长扫了对面同僚一眼,似乎也不想把两边关系搞僵,给对方领头人打了个手势,
两人脱离队伍绕过徐月等人在路边汇合。

  两人交头接耳小声的商量着,不一会儿,双方人马汇合成一队, 他们决定一起押送徐月等人到
河间县。

  至于事后的赏金,看他们现在和谐的样子, 想来双方已经商议好,很满意目前的分配方案。

  这两方人马会汇合,徐月并不意外。

  文卿留下两个成员赶车,把其余同伴的手都绑了起来,并在对面那些官兵的催促下,把大家
串到一根绳子上。

  文卿全程无语,心想着,这点麻绳能栓住成员们,却拴不住首领一家。

  官兵们显然还没有意识到徐家军首领是个怎样的人物,看文卿绑好了戏班子成员,又示意他
去绑住徐月。
  文卿没动,徐月直接笑出了声:“哈?你还想绑我?”

  官兵队长不语,阴翳的盯着徐月,有被她那笑声嘲讽道。

  “差不多就得了,你们也别太过分。”徐月接过文卿手上的绳子,轻轻一扯,就断了,轻松得
仿佛在拉扯一根头发。

  官兵们看得倒吸一口凉气,手中武器又举了起来,生怕徐月突然暴起。

  然而,并没有。

  她只是把手里断掉的麻绳往地上一扔,跳上牛车,便笑着催促:“走吧,你们前面带路。”

  “既然说好了是合作,我会遵守规则不给你们添麻烦,但也希望你们识趣点,不是你们抓到了
我,而是我让你们抓到了我,明白吗?”

  说完这话,徐月冲身后的两个小外甥笑了笑,安抚他们别害怕,就示意身旁的哥哥徐大郎拿
起缰绳,准备出发。

  两边官兵黑着一张脸,看着徐月等人毫无通缉犯的自觉,心里别提多郁闷了。

  但话说回来,徐月那句话一点都没说错,是她让他们抓的她。

  想想赏金,官兵们忍了下来,一共二十六人,分成两列,围在三辆牛车左右,“押送”徐月
等人,朝河间县赶去。

  只是,看着身后这些“犯人”们悠闲自在的模样,官兵们总觉得哪里不太对劲。

  看似是他们押送犯人,可看犯人们的反应,却好像是请了他们这些官兵护送他们似的。
  河间郡官兵中的队长赵健深深皱起了眉头,眼中露出一抹迷茫,他们似乎完全被对方牵着鼻
子走了。

  可形势已经无法逆转,虽然这个徐家军首领身上一件武器也没留下,她光是坐在牛车上,抬
眸淡淡一撇,就让他不敢轻举妄动。

  “大哥你怎么称呼?”

  似乎是察觉到他忌惮的目光,坐在牛车上的徐月笑着问了一声。

  赵健冷冷扫了她一眼,对方却像是根本没被他的冷酷影响到,微笑的等着他回答。

  那眼神看得赵健脊背发麻,终究没能抗住,硬邦邦回了两个字:“赵健!”

  “哪个剑?长剑的剑还是箭支的箭?”徐月真诚发问。

  赵健心想到,你是不是还想问是不是贱人的贱?

  不过对方眼神看起来太过真诚,赵健的讽刺也只是在心里说说,面上还是不耐烦的回:

  “身体康健的健!”

  徐月惊奇一挑眉,像是发现了什么新大陆,“赵哥,你是识字的?”

  赵健眉头皱得能夹死一头牛,从鼻子里哼了一声气,算是默认。

  徐月笑了起来,如果不是见过她徒手扯粗麻绳,赵健都要以为这是哪个富贵人家里不谙世事
的俏小姐。

  “普通人识字难,这么看来,赵哥你还是个贵族?”
  明明是好端端的话,正常的语气,赵健就是觉得徐月在讥讽自己。

  徐家军对贵族的凶残,他就算没有亲身经历,但光是听从幽州那边套过来的贵族们描述,就
已经感到窒息。

  要田要土还要清算,徐家军根本就是要把贵族连根拔除,不给人活路!

You might also like